Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bhtt] [Edit] [Hoàn] Làm Mẹ Kế Không Dễ Dàng - Bổn Điểu Tiên Phi

[Bhtt] [Edit] [Hoàn] Làm Mẹ Kế Không Dễ Dàng - Bổn Điểu Tiên Phi
Chương 70 - Kết thúc


Tháng ba.Hoa anh đào nở rộCây anh đào to ở Bổn gia nở hoa rực sáng cả một góc trời.

Công chúa Tang Linh của Bổn gia gửi thiệp tới, mời Sơ Đông và Mục Thu đi tham dự bữa tiệc gia đình của Bổn gia.Sơ gia lập tức vui vẻ nhận lời.

Trên thực tế, vừa qua tết âm lịch, Sơ Đông đã bắt đầu chính thức gia nhập công ty Sơ gia, bắt đầu thử từng bước tiếp nhận công ty, nay đã cực kỳ bận rộn, cả ngày không có được bao nhiêu thời gian rảnh.

Mấy ngày nay mới dành ra được chút ít thời gian trống lịch, đang muốn cùng với Mục Thu đi ra ngoài đi một chút, thiệp mời của Bổn gia đã đưa tới.Sơ Đông vốn không có vui vẻ lắm, nhưng thừa cơ hội này để bản thân thả lỏng một chút cũng không phải chuyện xấu gì.

Hơn nữa Mục Thu có vẻ rất phấn khích, vì thế nàng cũng chẳng nói gì nhiều.

Đối với nàng mà nói, quan trọng là có thể ở cạnh Mục Thu.Thời tiết ngày đó rất nể mặt, là một ngày nắng, là cái loại ngày nắng vạn dặm không mây.

Người hầu trong Bổn gia mặc trang phục đậm chất Trung Quốc, mặt tươi cười đón khách.Bổn gia vẫn như vậy, dường như dù thời gian có trôi như nước lũ, cũng không thể làm nó biến đổi.Dưới cây anh đào to, bày một bàn ăn cực lớn, trên bàn để sẵn các loại bánh trái trà nước.

Lác đác mấy cánh hoa anh đào rơi xuống, có vài cánh hoa rơi xuống ngay trên tách trà, làm phong cảnh đậm nét cổ kính nơi đây càng thêm ấm áp.

Lúc Sơ Đông và Mục Thu đến, nơi đó đã có người.

Cả trai lẫn gái, không nhiều người lắm, nhưng không khí cũng khá náo nhiệt."

Này này!

Mấy người ngu ngốc kia!

Rốt cuộc muốn tôi nói bao nhiêu lần mới làm ăn đàng hoàng đây!"

Bá Vương Long đầy sức sống, ở đâu cũng có thể tản ra tinh lực tràn trề của mình."

Tiểu Mạt, đừng tức giận nữa, ngồi xuống uống chén trà đi."

Cốc Vũ đang cầm tách trà, nở nụ cười quen thuộc, ngồi trên ghế, tao nhã phẩm trà."

Vô liêm sỉ!

Bây giờ là lúc để uống trà sao......"

"Hạ Mạt học tỷ ~\(≧▽≦)/~" Phía sau truyền đến giọng nói ngọt xợt, Mục Thu xoay người, nhìn thấy một nữ sinh đang kích động chạy ào tới chỗ Hạ Mạt.

"Hạ Mạt học tỷ! ~\(≧▽≦)/~ Thật không ngờ người ta còn có thể gặp lại chị đó~~ ~\(≧▽≦)/~" Ôm chặt, cọ tới cọ lui cọ nữa cọ nữa.Hạ Mạt liền cứng ngắc cả người.

Sau đó thì hoảng sợ......

Và rồi, hoàn toàn bùng nổ."@#¥%......

Buông ra a a a a!

Không được cọ nữa!

Oa a a!

Cô cái đồ vô liêm sỉ này!

Buông ra buông ra!"

Thét chói tai, thét chói tai.

Nhìn mỹ nhân hỏa bạo xinh đẹp như vậy mà lại hoảng sợ đến thét lớn thật sự là một chuyện sảng khoái."

Học tỷ~~~ hu hu hu......

Sao chị có thể nói như vậy chứ ~\(≧▽≦)/~ Người ta thực đau lòng đó ~\(≧▽≦)/~" Nhưng vẻ mặt của cô chẳng hề giống đang đau lòng chút nào đâu."

Không được cọ lên người tôi!

Đi xuống!"

Gào to!"

Người ta rất nhớ chị thôi ~\(≧▽≦)/~"Balabalabala......"

Nè, tiểu học muội, cọ thì được, nhưng không thể ăn bớt nhá."

Nhìn động tác của hai người dường như ngày càng không chừng mực, Cốc Vũ nguy hiểm cười nói."......"

Lâm Hiểu im bặt, nàng có hơi sợ Cốc Vũ, tuy rằng rất nhiều người thích cô ấy."

Hiểu Hiểu......

Em đó nha!"

Lạc Nhạn bất đắc dĩ...."

Hạ Tiểu thư vẫn cứ căng tràn sức sống như vậy."

Diệp Nại đang cầm bánh ngọt đến, nói.

Ngẩng đầu nhìn cửa sổ lầu hai, vẻ mặt có hơi khó xử.

"Sao giờ này Linh còn chưa rời giường chứ?

Mọi người đã đến đông rồi."

"Tiểu Nại, con đi gọi công chúa rời giường đi."

"Dạ, con đi ngay đây, mẹ."

Cô hầu nhỏ bỏ bánh ngọt xuống, thật cao hứng chạy vào trong.---"Tô Thiến học tỷ, chị không sao chứ?"

"Nói nhảm!

Tôi đương nhiên không sao rồi."

"Nhưng đêm qua rõ ràng làm như vậy......"

"Câm miệng!"

"Học tỷ......"

"Ngày mai tôi nhất định sẽ thành công."

"Học tỷ......"

Mục Thu thấy Tô Thiến.

Nhìn dáng vẻ nàng đỡ thắt lưng cảm thấy cực kỳ buồn cười.Cô thấy Tô Thiến đi bước một tới chỗ mình."

Tiểu Thiến, xem ra dạo này vất vả quá nhỉ."

"......"

"Đừng nhìn tôi như vậy.

Cho dù nhìn tôi, cậu cũng không lên trên nổi đâu."

-_-|||"Cậu!

Tùy tiện vạch sẹo của người khác thì sẽ gặp báo ứng đó."

"Ầy......"

"Đều là tiểu P, làm gì tự giết lẫn nhau?"

Tô Thiến đột nhiên cười quỷ dị."

Vậy cậu muốn thế nào?"

Da mặt Mục Thu co giật kịch liệt."

Cộng thương phản công đại kế, như thế nào?"

Dụ hoặc."

Ầy......"

Tâm động."

Tiểu Thu à......

Chẳng lẽ cậu không muốn nhìn một chút......"

"......"

Tâm động tâm động tâm động, cô...... muốn chớ......"

Mục Thu!

Chúng ta tới bên này ngồi một lát đi." o(∩_∩)o~ Mỉm cười mỉm cười, tuy rằng là đang mỉm cười, nhưng khuôn mặt vốn mủm mỉm đáng yêu nay đã gầy hơn, nụ cười như kia, ẩn ẩn lộ ra sự sắc bén độc đáo."

Nhưng tôi không có mệt."

"Mệt mỏi mệt mỏi, đã đứng lâu rồi mà." o(∩_∩)o~ Mỉm cười mỉm cười, đưa tay ôn nhu tạo thế để Mục Thu cách ra xa Tô Thiến nhất."o(╯□╰)o......"

Nhưng cô thật sự không mệt mà."

Đi uống trà thôi."

Mỉm cười.

Nữ sinh nay đã cao hơn người nào đó 3 xăng ti rất dễ dàng kéo người đang lúng túng kia đi.

---"Tiểu Hàn, Tiểu Hàn tỉnh dậy đi~~~ ngủ như vậy sẽ bị cảm đó."

Cố Tiểu Mãn bất đắc dĩ bất đắc dĩ."

Không đâu."

Giọng nói mơ mơ màng màng, tiếp tục ngủ."

Sao lại không, thời tiết bây giờ còn rất lạnh đó."

"Có Tiểu Mãn ở cạnh, sẽ không lạnh."

"......"

Thẹn thùng."

Tiểu Mãn~~~""Hử?

Sao vậy?

Ngủ không thoải mái à?"

Quan tâm."

Tôi muốn — tất......"

Một câu nói với giọng êm ái.N người quanh đó ngã nhào."

Tiểu Hàn Tiểu Hàn...... chuyện này để về nhà nói~~~~~~" Cố Tiểu Mãn thực bất đắc dĩ."

Nhưng giờ Tiểu Mãn cũng không cho tôi — tất......"

Lại nhõng nhẽo.Cố Tiểu Mãn thật muốn khóc."

Tiểu Hàn, cậu thực sự đừng có chơi với đám người kia nữa......" ~~~~(>__
 
[Bhtt] [Edit] [Hoàn] Làm Mẹ Kế Không Dễ Dàng - Bổn Điểu Tiên Phi
Phiên ngoại 1


Trường trung học Học viện Anh.

"Bài kiểm tra của lớp 10 lần này khó muốn chết luôn!"

"Đúng đó đúng đó!

Tui không làm được một câu nào luôn!"

"Lần này chắc tuột hạng quá."

"Rõ ràng tui đã cố gắng ôn tập rồi, nhưng trên đề chả có xí gì liên quan tới bài ôn hết!"

"Thật là bi thảm mà~~~ Ước gì thứ hai mãi mãi đừng tới!"

Đi giữa sân trường cực lớn, nơi nơi đều có thể nghe được những câu đối thoại như thế.Bởi vì, hôm nay vừa diễn ra kỳ kiểm tra đầu tiên của khối lớp 10.

Tuy rằng tuần trước đã dặn sắp kiểm tra, cho thời gian ôn thật dài.

Nhưng không biết là do toàn bộ giáo viên trong trường bị cửa kẹp đầu, hay là cảm thấy cuộc sống của học sinh cấp 3 quá sung sướng, mà bài kiểm tra lần này lại siêu cấp khó như vậy!Thế cho nên cả đám vừa mới bước ra khỏi phòng thi liền ca thán trời đất.

Mỗi đứa một kiểu than, đứa sau than to hơn đứa trước, quả thực khiến người ta muốn nhảy lầu.Ngày thi là thứ sau, thi xong chính là cuối tuần, kết quả cũng sẽ có vào thứ hai.

Cho nên đối với rất nhiều người mà nói, đều hy vọng tuần tới vĩnh viễn cũng không bao giờ tới.

Nhưng đây là đối với rất nhiều người mà nói, rất nhiều người thì có nghĩa là, còn có một nhóm người không có hy vọng như vậy.Như Sơ Đông chẳng hạn.

Nàng cảm thấy bài thi khó dễ đều không sao cả, quan trọng là mỗi lần nàng đều có thể ổn định chiếm vị trí thứ nhất.Tỷ như Kế Hoa Thanh, nàng cảm thấy tất cả bài kiểm tra đều như nhau, quan trọng nhất là, lần này nàng có thể về vị trí thứ hai.

Cực kỳ muốn chiến thắng vị thứ hai đó!Nói đến vị thứ nhì nọ, Kế Hoa Thanh còn có loại cảm giác "nhân sinh của tôi thật thất bại".

Chuyện này đã bắt đầu từ hồi khai giảng rồi.Chẳng qua nguyên nhân là bởi vì ngày tốt nghiệp cấp 2 đó.A?

Nguyên nhân là cái gì?

Chính là kỳ trung khảo đó.Lần trung khảo đó, Sơ Đông RP đại bạo(*), thành công đạt danh hiệu đầu bảng Học viện Anh, tuy rằng nàng vốn luôn nằm trong top 3 rồi.(*) RP大爆 – không biết RP là gì luôn~ cầu góp ý~~Kế Hoa Thanh là đứng thứ ba.

Đối với kết quả này, Kế Hoa Thanh cũng không bất ngờ lắm, bại bởi Sơ Đông cũng chẳng có gì đáng nói, hơn nữa nàng cũng không để ý nhiều đến chuyện thứ hạng.

Chẳng qua nàng lại vô tình liếc thấy cái tên đứng thứ hai trên bảng xếp hạng: Mộc Du Nhiên.Là một cái tên vân đạm phong khinh.

Tuy rằng Kế Hoa Thanh không rõ chủ nhân cái tên đó là nam sinh hay nữ sinh, nhưng trong ấn tượng của nàng, vẫn xếp người nọ vào kiểu hình vân đạm phong khinh.Sau đó tới phiên kỳ thi khảo sát chất lượng đầu năm, cơ hồ là vừa mới nhập học đã tiến hành.

Đối với đám tiểu quỷ đang còn hưởng thụ ngày nghỉ tốt đẹp mà nói, này thật đúng là một đả kích trí mạng.

Vì thế kết quả ngày đó cũng khá là thảm thiết.Vị trí đầu bảng vẫn là Sơ Đông – không biết là bị chích máu gà hay vẫn còn RP liên tục đại bạo, mà Kế Hoa Thanh lần này......

Vẫn là đứng thứ ba.Sau đó ở trên vị thứ ba, Kế Hoa Thanh lại thấy được cái tên kia: Mộc Du Nhiên.Lại là cậu ta?Lần này Kế Hoa Thanh khá là hiếu kỳ.

Tổng điểm hơn mình bốn điểm, thua Sơ Đông một điểm, người như vậy, là loại như thể nào đây?Cho nên nói, tên rất là quan trọng.

Nếu một người có tên đẹp, khi mọi người còn chưa thấy mặt, vẫn sẽ sinh là một loại hảo cảm khó hiểu đối với người đó.

Tựa như cái tên Mộc Du Nhiên, tuy rằng chưa thấy người, nhưng ở trong lòng người khác, cũng đã sinh ra cảm giác người này nhất định rất thanh nhã, hoặc là rất phong độ.

Nhưng nếu tên của bạn là Mộc A Phúc, Mộc Phú Quý gì gì đó, sẽ rất dễ khiến người ta liên tưởng tới một kẻ quê mùa.Vì thế, tuy rằng Kế Hoa Thanh không có ảo tưởng gì về người nọ nhiều, nhưng vẫn cảm thấy người đó nhất định không đơn giản, diện mạo chắc cũng chẳng kém lắm.

Tối thiểu hẳn là khiến người ta cảm thấy rất cơ trí.Cơ mà loại người như lười biếng như Kế Hoa Thanh, cho dù có hứng thú với ai đó, hoặc là có hảo cảm gì gì, thì nàng cũng tuyệt đối sẽ không biểu hiện ra ngoài.Nhưng nàng không biểu hiện ra ngoài, cũng không có nghĩa người khác sẽ không biểu hiện ra.

Minh Ký và Hi Nhược đã tỏ ra cực kỳ quan tâm đến người đó rồi.Hi Nhược: " Mộc Du Nhiên này, không phải người của Học viện Anh.

Hình như là người nơi khác."

Minh Ký: "Bình thường, khối trung học không phải luôn có rất nhiều học sinh là từ nơi khác thi vào sao?"

Hi Nhược: "Cơ mà cậu không tò mò sao?

Người nọ đã hai lần vượt qua Hoa Thanh đó.

Trước kia Hoa Thanh cũng chỉ thua Sơ Đông mà thôi phải không?

Cho tới bây giờ đều chưa từng bị ai vượt qua phải không?"

Minh Ký: "Ừm......

Thật là tò mò...... sẽ là một người thế nào nhỉ?"

Hi Nhược: "Có nên đi xem thử không?"

Kích động kích động.Kế Hoa Thanh: "Này này, đừng có làm mấy chuyện nhàm chán đó."

Hi Nhược híp mắt: "Chẳng lẽ Hoa Thanh cậu không muốn biết đối phương là loại người nào sao?"

Bị Kế Hoa Thanh hoàn toàn khinh thường: "Ai nhàm chán như các cậu chứ."

Hi Nhược không ngừng cố gắng.

"Thật sự không muốn biết?"

Bị Kế Hoa Thanh lơ đẹp: "......"

Kỳ thật, cũng rất muốn biết.Kết quả, chưa đến một tuần, hai người kia đã tra rõ đối phương rồi.Ngày đó tuy rằng Kế Hoa Thanh đã tỏ vẻ bản thân không có hứng thú, nhưng trong lòng vẫn hơi hơi phấn khích, và rồi bị hai người kia lôi kéo đi gặp Mộc Du Nhiên trong truyền thuyết.Lúc đó, bầu trời đầy mây, thời tiết thật đúng là không tốt, mây giăng kín, chẳng mấy chốc sẽ đổ mưa.Nhưng lúc ba người đi gặp Mộc Du Nhiên, cậu ta lại đang ở phơi chăn.Đúng vậy, thật là đang phơi chăn.Bởi vì không phải người phố Bỉ Ngạn, cho nên Mộc Du Nhiên ở ký túc xa, là một trong số ít học sinh ở ký túc của Học viện Anh.Có thể nhận thấy gia cảnh Mộc Du Nhiên không tệ.

Bởi vì trên người cậu ta toàn là đồ hiệu.Nhưng ......

Giây phút ba người thấy Mộc Du Nhiên vẫn hoàn toàn 囧.Trước khi trời nổi bão, một nữ sinh liều mạng ôm chăn đi ra phơi, trên người mặc áo thể thao màu đen, bên dưới mặc quần jogger tím, [quần jogger cũng có màu tím sao?], mang một thắt lưng to bản màu đen trắng, chân mang đôi giày ba ta xanh lá.

Và quan trọng nhất là, tất của cậu ta, thế nhưng lại là một đôi tất màu kakio(╯□╰)oTrên người một người, rốt cuộc là lăn lộn thế nào, mới có thể đồng thời xuất hiện nhiều màu như vậy chứ?Lại còn là một đống màu chẳng ăn nhập với nhau. o(╯□╰)oNữ sinh để đầu nấm?!

Đeo đôi kính mắt không vành gọng hồng, ôm cái chăn sọc xanh trắng, cố gắng xuống cầu thang.Này......

Thật sự là học sinh ưu tú đạt vị thứ hai hai lần đây sao?Chẳng lẽ đây là dáng vẻ một học sinh ưu tú nên có?Nhìn một thân hàng hiệu của cậu ta kìa......

Nhà giàu mới nổi sao?

Thường thức của nhà giàu mới nổi, cũng không nên như thế chứ?!Thật sự là làm cho người ta rối rắm, muốn tê liệt toàn thân a a a a!"......"

Kế Hoa Thanh không thể nghi ngờ là người chịu đả kích nặng nhất.

Trên mặt nàng luân chuyển năm bảy màu sắc, đổi thành màu cầu vồng luôn rồi.Nàng nhìn nữ sinh vụng về đi xuống lầu, từng bước một tới gần mình, thật sự là quýnh chịu không nổi, cũng bị đả kích chịu không nổi.

Lần đầu tiên xen vào việc của người khác mở miệng nói: "Sắp mưa rồi ......

Lúc này không nên phơi chăn chứ nhỉ?"

"Ôi chao?!

Oa a!

Có người!!

A~~~~"Sự thật chứng minh, Kế Hoa Thanh tốt nhất vẫn nên vĩnh viễn đều thấy chết mà không cứu đi.Nữ sinh tên Mộc Du Nhiên nghe thấy tiếng nàng xong, thốt lên một câu như thế.

Sau đó "A~~" một tiếng, té từ trên cầu thang xuống.Chăn tung bay nha bay nha~~~~Minh Ký: [khi đó chăn bay thực tuyệt đẹp]Hi Nhược: [chăn đẹp quá a~~~~]Đương nhiên hai người kia đều không có phát ra tiếng nào, ý nghĩ nào cũng chỉ dám bung lụa trong đầu thôi.Kết quả Mộc Du Nhiên ngay dưới ánh nhìn chăm chú của ba người, hoa hoa lệ lệ lăn xuống đất.May mắn cầu thang cũng chỉ còn mấy bậc, thế cho nên không có phát sinh thương vong nhân mạng.

Nhưng cảnh tượng Mộc Du Nhiên ngã xuống cũng thật là khiến người ta cảm thán nhân sinh vô lường mà."

Ai da u~~~ đau quá đau đau đau quá~~~~~" Người ngã lăn quay xuống đất rên rỉ kêu."......"

"......

Xem ra chưa có chết......"

Minh Ký lần đầu tiên nói ra một câu không có nhân tính như vậy."

Chúng tôi đứng ở dưới lầu lâu như vậy ......

Cậu đừng nói rằng, cậu vừa mới phát hiện sự tồn tại của chúng tôi thôi đó......"

Màu sắc biến đổi trên mặt Kế Hoa Thanh đã không thể dùng ngôn từ nào để hình dung nữa rồi."@#¥%......

Tôi......

Tôi không có phát hiện @#¥%......"

Vừa nói, vừa nhăn nhó rên rỉ.Sau đó cô muốn đứng lên.

Nhưng đi vài bước cũng không được, thành công, ngã, lăn!

Ngã, lăn......o(╯□╰)oTrên thế giới, quả nhiên vẫn còn loại sinh vật như thế tồn tại sao?Ba người ở đó đồng thời cảm khái."......"

Kế Hoa Thanh không thể nhịn được nữa, vươn tay ra, khom lưng đứng trước Mộc Du Nhiên."??"

Người sau mờ mịt."

Rốt cuộc cậu có muốn tôi kéo lên không?!!"

Vì thế lần đầu tiên Kế Hoa Thanh thể nghiệm cảm giác muốn bạo phát."

A?

Ờ ha......

Cám ơn......"

Mộc Du Nhiên mang vẻ mặt ngu si đưa tay ra."......"

Kế Hoa Thanh nhắm mắt.

Nàng không dám nhìn Mộc Du Nhiên, nàng sợ bản thân vừa thấy cậu ta, sẽ chịu không nổi mà bóp chết cậu ta!"

Xem ra sắp trời mưa đó, sao cậu vẫn còn ôm chăn ra ngoài thế?"

Minh Ký nhìn thẳng "Bôi cụ"(*) trước mặt, hỏi.(*) trong tiếng Trung, "杯具" phát âm giống "悲剧(bi kịch)" là 'bēijù', nên có nghĩa là ai đó hay gặp rắc rối. (Nguồn: www.quora.com)"A?

Trời muốn mưa hở?

Nhưng rõ là đang nóng lắm mà, tôi nóng đến mức đổ mồ hôi ròng ròng đây.

Tôi cứ nghĩ giờ nóng thế này, vừa lúc có thể đem chăn ra phơi......"

"......"

"......"

Thượng Đế hỡi......

để loại sinh vật này tồn tại, trái đất thật sự sẽ không diệt vong chứ? ~~~~(>_
 
[Bhtt] [Edit] [Hoàn] Làm Mẹ Kế Không Dễ Dàng - Bổn Điểu Tiên Phi
Phiên ngoại 2


Kế Hoa Thanh đứng trước bảng thông báo, nhìn danh sách trên đó, lại một lần nữa thể nghiệm được cảm giác bi kịch, thể nghiệm được cảm giác của người muốn tự sát!

Ông trời ơi ơi ơiiiiii!

Ông thật sự cmn không muốn mở mắt phải không?!Ông thực muốn cho một kẻ ngu ngốc chèn ép tôi đến chết có phải hay không có phải hay không có phải hay không a a a!Nàng gầm thét trong lòng như thế, nhưng ngoài mặt nàng vẫn thật bình tĩnh, lạnh lùng nhìn bảng thông báo."

Đông Đông lần này lại đứng nhất kìa!"

Minh Ký đứng một bên nói."

Ừm......"

Sơ Đông tựa hồ chẳng để tâm, thản nhiên đáp một tiếng, sau đó cũng chẳng thèm liếc mắt tới bảng thông báo kia thêm phút giây nào nữa."......"

Thật sự là ngứa đòn mà, thật muốn đè nàng xuống làm thịt ghê.

Hi Nhược thầm nghĩ."

Nhược Nhược cậu đứng thứ bốn mươi đó."

"A hả?

Tụt hạng?!

Lần trước rõ ràng là ba mươi chín."

"Lần này tôi hơn cậu rồi nhé, há há......

Tôi đứng thứ ba mươi mốt đó.

Hoa Thanh vẫn là thứ ba, không có thay đổi gì......"

"Thật sự là thành tích làm cho người ta hâm mộ không thôi."

"......"

Sắc mặt Kế Hoa Thanh không hề tốt."

Vị thứ hai thế mà lại là Mộc Du Nhiên Nhiên kia nữa!

Mà lần này cũng chỉ kém Sơ Đông có hai điểm."

"......"

Sắc mặt Kế Hoa Thanh đã có thể dùng từ dữ tợn để hình dung rồi."......"

Minh Ký không nói lời nào."......"

Hi Nhược cũng không dám nói gì nữa.Xem, xem ra lần này Hoa Thanh có vẻ rất để bụng......

Vẻ mặt kia thật là khủng khiếp......

Mặt than mà lộ ra biểu tình như vậy thật sự là rất khủng bố! ~~~~(>_
 
[Bhtt] [Edit] [Hoàn] Làm Mẹ Kế Không Dễ Dàng - Bổn Điểu Tiên Phi
Phiên ngoại 3


Bi kịch của Kế Hoa Thanh (3)
Kế Hoa Thanh cho rằng, dù là cải tạo cái gì, cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Sau đó, khi tự thân thực nghiệm, nàng liền càng thêm khẳng định tình tiết "chim sẻ biến thành phượng hoàng", "vịt xấu biến thành thiên nga" trong ti vi tất cả đều là cẩu huyết tào lao mà thôi!

Cái chuyện cắt tóc xong là có thể nháy mắt biến thân toàn bộ đều là nằm mơ!Phòng thay quần áo có thể thay đổi khí chất một người, loại chuyện này cũng là nằm mơ trong nằm mơ!Tuyệt đối!

Tuyệt đối tuyệt đối là không có khả năng!Cho nên, từ những cảm khái đó tổng hợp lại, kế hoạch cải tạo Mộc Du Nhiên ......

Ít nhất tiến hành không thuận lợi.Đối với một người có phẩm vị ......

ừm...... quỷ dị mà nói, muốn cải tạo, thật là quá khó khăn.Đầu tiên là tóc."

Cắt mái đầu này đi."

"Gì?!

Nhưng tôi cảm thấy kiểu tóc này khó coi......"

"Với thường thức của cậu mà nói, cậu thật sự cảm thấy cậu có tư cách nói ra lời này sao?"

"......

Nhưng tôi thật sự cảm thấy......"

"Câm miệng!

Đó đều là ảo giác của cậu!"

Sau đó là quần áo."

Hoa Thanh......

Quần áo này của nhãn hiệu nào vậy?"

Nghiêm túc hỏi."

Không nhãn hiệu!"

"Không nhãn hiệu?

Hãng không nhãn hiệu này tôi chưa từng nghe tới......"

Mê man.Không nói gì.

"Không nhãn hiệu căn bản là không có nhãn hiệu, chính là một người lộn xộn làm ra bộ đồ lộn xộn!"

"Sao lại muốn tôi mặc nó?"

"......"

Bình tĩnh, bình tĩnh.

Kế Hoa Thanh, bày ra dáng vẻ lạnh nhạt thường ngày của mày đi.

"......

Vậy bây giờ cậu có thể lựa chọn trần truồng."

"......

Tôi, tôi vẫn nên mặc đồ không nhãn hiệu thôi."

"......

Nếu một ngày nào đó cậu ném mấy bộ này đi, mặc lại mấy bộ xấu tởm kia, thì cậu liền bốc hơi tới chiều không gian khác cho tôi, tới nơi nào không gây độc hại cho sinh vật ấy."

"......

Tôi......

Tôi không nghĩ......"

Cô không muốn vứt đi, sao cô lại vứt chúng chứ.

"......

Cậu mua giúp tôi ......

Sao tôi có thể...... vứt đi chứ."

Nhỏ giọng, nhỏ giọng, giọng càng ngày càng nhỏ."......"

Cuối cùng là kính mắt."

Đôi nào thì được?"

"Hở......"

"Cậu thích kiểu nào thì nói ra, ấp úng gì chứ!"

Bình tĩnh, bình tĩnh."

Tôi......

Tôi muốn cái bên kia kìa......"

Thật cẩn thận nói."

Cái nào?"

"Cái kia kìa......"

"......"

-_-|||"......

Hoa Thanh......"

"Mộc Du Nhiên......

Cậu vẫn là để mắt không đi!"

Bạo phát rồi bùng nổ rồi, Kế Hoa Thanh lại lần nữa nổi bạo rồi."......

Là cậu bảo tôi chỉ~~~" Oan ức, oan ức."

Không được bày cái vẻ mặt đó!

Có tin tôi tát cậu chết không!"

"Tiểu thư, tiểu thư xin bình tĩnh một chút~~~""......"

Cuối cùng, nhân quyền của Mộc Du Nhiên vẫn bị tước đoạt.

Đối với đồ ngốc đó, quả nhiên vẫn nên áp bách áp bách áp bách đến tận cùng!

Tuyệt đối không thể cho cậu ta cái gì nhân quyền hết!!"

Đi đường không được nhìn mũi chân!"

"......

Ờ."

"Không có việc gì thì đừng nhéo áo, cho dù không phải hàng hiệu, cũng là dùng tiền mua!

Cậu muốn xé nhỏ nó hả!"

"......

Xin, xin lỗi!"

"Cậu bị bệnh hở, nói xin lỗi tôi làm gì?!"

"Xin lỗi mà ~~~~(>_
 
[Bhtt] [Edit] [Hoàn] Làm Mẹ Kế Không Dễ Dàng - Bổn Điểu Tiên Phi
Phiên ngoại 4


Kế Hoa Thanh đang xem bài thi của mình, đó là bài thi môn toán, cùng xem còn có Minh Ký và Hi Nhược.

"Hoa Thanh, cậu có nghĩ ra nên giải thế nào chưa?"

Người mở miệng trước là Minh Ký, kỳ thật nàng đã nhìn chằm chằm Kế Hoa Thanh thật lâu.

Bởi vì đối phương vẫn không hề có động tĩnh gì, thật sự là làm nàng chịu không nổi, cho nên mới hỏi như vậy."......"

Sắc mặt Kế Hoa Thanh không tốt lắm."......"

Đây là Hi Nhược, kinh nghiệm thực tiễn nói với nàng rằng, khi Kế Hoa Thanh lộ ra biểu tình này, tốt nhất nên lựa chọn trầm mặc."

Cậu xem có hiểu không?"

Thật hiếm khi Kế Hoa Thanh nhướn mày, hỏi ý kiến hai vị bên cạnh."......"

Minh Ký lắc đầu."......"

Hi Nhược nhanh chóng lắc đầu."......"

Kế Hoa Thanh trầm tư.

"......

Tôi xem cũng không hiểu."

Phải nói là, nàng chẳng hiểu một chút gì cả.

Đây là cái gì với cái gì vậy chứ?!"

Xin lỗi xin lỗi thực xin lỗi~~~ Tôi bị lạc đường~~~" Mộc Du Nhiên vội vàng ôm một xấp tài liệu chạy tới."......"

Tiểu thư à, cậu đã tới đây bao lâu rồi?

Vẫn bị lạc đường?

Tuy rằng Hi Nhược rất muốn hỏi như vậy, cơ mà theo kinh nghiệm mấy lần chen miệng trong quá khứ để rồi thiếu chút nữa bị tức chết, Kế Hoa Thanh thiếu chút nữa phát bạo mà nói, bây giờ nên lơ đẹp là tốt nhất.Mộc Du Nhiên thấy không ai để ý mình, liền tự ngồi xuống bên cạnh Kế Hoa Thanh, bắt đầu đọc sách."......"

Hôm nay mấy người này nghiêm túc ghê, không ai nói chuyện hết. [Tiểu thư, đó là bởi vì nghiêm túc mới như vậy sao?

Phải không?]Chẳng qua khoảng thời gian "nghiêm túc" này hơi dài, qua cả đỗi thật lâu, vẫn không ai mở miệng nói chuyện cả.

Mộc Du Nhiên có hơi tò mò, rốt cuộc đang xem cái gì mà chăm chú dữ vậy?"......"

Vì thế thật cẩn thận nghiêng đầu qua chỗ Kế Hoa Thanh ngó thử.

"Ô?

Đây không phải bài toán cuối cùng trong bài kiểm tra lần này sao?"

Đề kiểm tra lần này có phát ra sao?

Sao cô không nhận được?"

Cậu còn nhớ rõ cái đề?"

"Ừm, câu này có hơi khó, cho nên tôi mò khá lâu mới làm được."

Mộc Du Nhiên hiếm khi nhíu mày, xem ra cô cũng bị cái đề này giày vò phát mệt."......

Mới làm ra?

Vậy ý của cậu là, cậu giải được?"

Thực rõ ràng, trọng điểm Kế Hoa Thanh quan tâm không ở chỗ này."

Đúng vậy, có giải được."

"Dùng cách nào?"

Sắc mặt không tốt lắm, hỏi."

Đúng rồi đúng rồi!

Cách gì thế?"

Tò mò, tò mò."

Ừm, nếu dùng 'định lý Leibniz' và 'định lý Lagrange', sau đó kết hợp với 'Định lý giới hạn hội tụ'(*), như vậy là có thể giải câu này rồi."

Còn thật sự nghiêm túc trả lời.(*) ba cái định lý này các bạn tự tìm trên GG để hiểu thêm nhé, mình bó tay đó~ tên tiếng Trung của cái cuối là '极限收敛定理'"......"

"......"

Im lặng quỷ dị.Tuy rằng lời Mộc Du Nhiên này nói, rất nhiều câu đều làm cho ba vị ở đây không kịp chống đỡ, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên, làm cho ba vị kia bởi vì lời nói quá thâm ảo của đối phương mà cảm thấy không thể chống đỡ."

Cái kia...... ba cái định lý mà cậu nói, là cái gì vậy?"

Hi Nhược mờ mịt."

Tôi cũng chưa từng nghe thấy......

Chúng ta đã từng học rồi sao?"

"Đó là trong 《Phân tích toán học》 cùng 《Toán cao cấp》."

Kế Hoa Thanh run rẩy trả lời."

Cái 《Phân tích toán học》 cùng 《Toán cao cấp》 kia......

Chúng ta đã học chưa?"

Hi Nhược khiêm tốn hiếu học."......

Chưa, lên đại học mới được dạy ......

Câu hỏi lần này là kẻ biến thái nào ra đề vậy hả?"

Cười lạnh."......"

Rõ ràng mới vừa nhập thu, nhưng gió mùa đông bắc đã thổi tới rồi sao?

Lạnh quá~~"......"

Đại học luôn, nếu không có tính sai, hiện tại, các nàng chỉ mới lên lớp 10 thôi mà? o(╯□╰)o Người ra đề kia, quả nhiên là biến thái đi?Ngược lại, người giải được câu này......Ánh mắt đồng loạt hướng về cái đầu nấm ngốc nghếch đang nghệch mặt bên kia.

Quả nhiên cũng không bình thường sao?

Định lý thần kỳ kia, làm sao cậu ta biết được?!

Cậu ta xác định cậu ta cần tới trường trung học này sao?"

Mộc Du Nhiên!

Kỳ thật cậu lớn lên thành thế này, cũng rất tốt."

Kế Hoa Thanh thực trịnh trọng nói."

Hả?"

Đầu nấm ngơ ngác."

Như vậy, mấy học sinh bị thành tích của cậu đả kích sâu đậm, khi nhìn đến dáng vẻ của cậu, có thể sẽ thấy được an ủi nhiều ơn."

"......"

Mộc Du Nhiên chịu đả kích lớn."......"

Hoa Thanh......

Cậu quả thật là ganh tỵ chết đi được mà.

Hai người còn lại nhất trí nghĩ như vậy."

Cơ mà đầu óc của cậu còn tốt lắm."

Và rồi, vì một câu không thể gọi là ca ngợi như thế, Mộc Du Nhiên lại lần lên tinh thần. ~\(≧▽≦)/~ Là lá la."......"

Cái tên này dễ bị lừa quá.

Cuối cùng cũng biết vì sao nhiều người thích khi dễ tiểu bạch rồi......

Bởi vì, đùa vui lắm.Lại không hẹn mà cùng nghĩ đến hai người.Bởi vì chuyện lần này, địa vị của Mộc Du Nhiên trong lòng Kế Hoa Thanh hiển nhiên được nâng cao không ít.

Thời gian hai người cùng một chỗ cũng nhiều hơn."

Hoa Thanh, cậu không đi cùng bọn họ, có sao không?"

Trong ký túc xá, Mộc Du Nhiên rửa trái cây, rất nghiêm túc hỏi."

Có gì mà sao với không sao?"

"Ý là, cậu cứ đi chung với tôi, bạn cậu sẽ không giận sao?"

Mộc Du Nhiên đã rửa trái cây xong, bưng tới trước mặt Kế Hoa Thanh."

Cậu nghĩ ai cũng như đám bạn của cậu sao?"

Vừa ăn trái cây, vừa nói."

Ồ."

Mộc Du Nhiên ngồi một bên, nhìn Kế Hoa Thanh ăn."

Đồ hôm nay là cậu tự phối?"

Người đang ăn trái cây đột nhiên hỏi."

Ừ."

"Lần này phối đồ cũng không tệ lắm, nhìn qua khá thoải mái."

"~\(≧▽≦)/~" Kích động."

Mấy bộ như cây thông Nô-en kia cậu đừng mặc nữa."

"Bữa giờ tôi cũng không có mặc."

"

Sau này cậu cũng đừng tin mấy lời ngu ngốc kia, biết không?"

Nghiêm túc."

Ừ, biết rồi, tôi chỉ tin tưởng cậu."

Tiếp tục nhìn Kế Hoa Thanh ăn.Đang ăn mà bị người ta nhìn là chuyện rất kỳ cục, người bình thường sẽ cảm thấy không vui.

Nhưng may là Kế Hoa Thanh vốn chẳng phải người bình thường, vốn chính là một đứa trong gia tộc khác thường, cho nên nàng không hề thấy mất hứng hay xấu hổ gì.

Mà ngược lại, nàng còn cảm thấy khá thích thú.Vì người nào đó đang cảm thấy thích thú nhìn đầu nấm bên cạnh, bắt đầu 'mất nhân tính' trêu ghẹo.

"Mộc Du Nhiên, sao cậu lại nghe lời tôi?"

"Ây... hả?!"

Đầu nấm nhỏ giật mình, mở to hai mắt nhìn Kế Hoa Thanh."

Ta đối xử với cậu tệ như vậy, cậu không giận sao?

Vì sao lại đối tốt với tôi như vậy?

Nghe lời tôi như vậy?"

Đùa giỡn."

Bùm!"

Mặt mỗ nấm đỏ bừng."

Hửm?

Cậu đỏ mặt cái gì?"

Người nào đó đùa giỡn đã muốn nghiện ép sát, tăng tính chân thật của hành vi trêu ghẹo."......

Bởi, bởi vì, tôi tôi tôi tôi......

Bởi vì bởi vì bởi vì......

Tôi tôi tôi tôi......

Cậu cậu cậu cậu ......"

Ấp úng ấp úng, hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình."

Bởi vì sao?

Cậu cái gì?

Tôi cái gì?"

Người nào đó vốn dĩ đã nên nổi khùng rồi, nhưng vì trêu đùa rất vui, nên một chút cảm giác tức giận cũng không có, chỉ cảm thấy chơi vui quá thôi.Khi dễ Tiểu Bạch, quả nhiên là trò vui nhất thế giới. o(∩_∩)o~"Bởi vì bởi vì......

Kia, cái kia cái kia...... tôi tôi tôi......

đúng đúng tôi tôi ......

Cậu cậu @#¥%......"

Điệu bộ như sắp khóc, muốn nói rõ ràng nhưng lại không thể nói rõ ràng, người nào đó hận không thể chết ngay lập tức. o(>﹏
 
[Bhtt] [Edit] [Hoàn] Làm Mẹ Kế Không Dễ Dàng - Bổn Điểu Tiên Phi
Phiên ngoại 5


Đó là chuyện xảy ra trước đêm giao thừa. [Vì thế, cuối cùng mỗ Bổn cũng cho hai vị này xuyên qua......]Đối với giao thừa, trong mười bảy năm nhân sinh của Đại tiểu thư, có thể chia làm hai phần, mà hai phần này, đều khắc sâu vào trong lòng Đại tiểu thư.Những đêm giao thừa ở phần đầu, là giao thừa của nàng và ba.Chúng hoa lệ, náo nhiệt, xa hoa, rực rỡ, làm cho nàng vĩnh viễn cũng không bao giờ quên.Mà đêm giao thừa ở phần sau, là những đêm giao thừa không có ba.

Nàng vốn nghĩ nó sẽ làm nàng tuyệt vọng.

Chúng hẳn là cô đơn, lạnh lẽo, đau lòng.Nhưng những suy đoán đó lại không hề xuất hiện.

Quả thực, đêm giao thừa không có ba thì không còn hoa lệ, náo nhiệt, xa hoa, cũng không còn rực rỡ như trước.

Nhưng chúng lại là những khoảnh khắc nàng vĩnh viễn cũng không quên được.

Bình thản, đơn giản, mộc mạc, ấm áp, là đêm giao thừa đầy ấn tượng đối với Sơ Đông.

Mà chúng nó, là những đêm giao thừa sau khi Mục Thu xuất hiện.Sơ Đông thích đêm giao thừa ở trước kia, bởi vì chúng có Sơ Đỉnh Văn, cho nên nàng vẫn luôn ghi nhớ, mãi mãi khắc sâu.Nhưng Sơ Đông cũng thích giao thừa lúc này, bởi vì chúng có Mục Thu, cho nên nàng luôn mong đợi đến ngày này, hàng năm đều chờ đợi.Năm nay, còn vài ngày nữa là đến giao thừa rồi.

Giao thừa năm nay, sẽ như thế nào nhỉ?

Thật sự là làm người ta háo hức mà.---Mục Thu không biết trước khi Sơ Đông quen mình, rốt cuộc đã trải qua đêm giao thừa như thế nào.

Thật ra cô có nghe nữ đầu bếp đã ở Sơ gia nhiều năm, còn có người làm vườn, lái xe nói qua, rằng giao thừa ở Sơ gia năm đó rất náo nhiệt.

Tiên sinh mời rất nhiều người đến, bởi vì Đại tiểu thư thích náo nhiệt, cho nên đêm giao thừa, hết sức xa hoa.Nhưng Mục Thu chưa từng gặp đêm giao thừa nào như thế, cho nên cô không tưởng tượng được.

Nhưng cô thấy mỗi đêm giao thừa do bản thân sắp xếp, nhiều nhất cũng chỉ có bảy người cùng nhau, muốn nói náo nhiệt, so sánh với trước kia, sợ là không kém mười vạn, thì cũng có tám ngàn.Có lẽ Sơ Đông rất hoài niệm những lần giao thừa nháo nhiệt khi xưa nhỉ?

Nhưng nàng không có nói giao thừa như bây giờ là không tốt mà?

Vậy rốt cuộc nàng có thích hay không đây?Mục Thu lại phiền não rồi.

Hình như mỗi lần trước giao thừa cô đều phiền não một vài chuyện gì đó.

Vì sao năm nào cô cũng bị mấy chuyện tào lao nào đó làm buồn phiền vậy nè?!

Cô thật chẳng muốn quan tâm tới mấy chuyện này đâu!

Rốt cuộc có ai hiểu không hả?!Mục Thu ngồi trong phòng khách, tay bưng Thiết Quan Âm, nhìn Sơ Đông ngồi một bên im lặng đọc sách, ngẩn người.Sơ Đông cúi đầu đọc sách, gần đây bởi vì chuyện tiếp nhận công ty, công việc lập tức nhiều hẳn lên.

Thị lực cũng hơi bị ảnh hưởng, cho nên trên cánh mũi nàng có thêm cặp kính gọng bạc.

Mỗi lần nàng đọc sách đều đeo nó.

Mái tóc dài của nàng chỉ xõa không, vài sợi tóc rũ xuống, cái dạng này... có chút không giống Sơ Đông.

Cơ mà dáng vẻ này lại không hề tệ.

Sơ Đông như thế, thực yên tĩnh, không còn vẻ trẻ con, hơn một phần khí chất sắc bén, cũng hấp dẫn người ta hơn."......"

Mục Thu đột nhiên cảm thấy nóng mặt.

Ôi...... cũng sắp 27 rồi, bây giờ còn đỏ mặt, thật là đủ mất mặt.Thực hiển nhiên, da mặt Mục Thu cũng không có dày như cô nghĩ.Sơ Đông rõ ràng đã phát hiện Mục Thu đang nhìn lén mình từ lâu.

Nhưng nàng không có biểu hiện ra ngoài mà thôi.

Lúc này, nàng đã bỏ sách xuống, ngẩng đầu lên, nhìn sang Mục Thu, khóe miệng khẽ cong lên.

Đôi mắt sau cặp kính híp lại."

Chị nhìn tôi như thế, thật dễ khiến người ta hiểu lầm đó."

Trong giọng nói xen lẫn ý trêu chọc."

A......"

Bản mặt già nua của Mục Thu lại đỏ.Đã một bó tuổi rồi, có cần phải thuần khiết như vậy không?!

Phụ nữ tới độ tuổi này không phải lão luyện thành thục lắm sao?

Không phải là đối mặt chuyện gì đều gặp biến không sợ hãi sao?

Sao mà cô cứ bị Tiểu quỷ nói hai câu thôi đã đỏ mặt chứ?!

Ông trời ơi chẳng lẽ ông mù rồi sao?!"

Em đã sớm phát hiện tôi đang nhìn em?"

Sơ Đông có hơi buồn cười nói: "Chị nhìn lộ liễu như vậy, có lẽ tất cả mọi người đều phát hiện đó?"

"......

Vậy mà em còn làm bộ như không biết nữa!"

Mục Thu có vẻ "thẹn quá thành giận"."

Có gì không tốt?"

Ý cười trên mặt Sơ Đông lan rộng.

"Tôi thích chị nhìn tôi như vậy đó."

"......

Lời này thực buồn nôn quá đi!"

Mục Thu nhịn không được nổi da gà!

Nếu là trước kia, Đại tiểu thư sẽ nói những lời này sao?

Có mà đánh chết cũng không chịu nói ấy chứ?!

Chẳng lẽ trình độ sến súa của một người cũng có liên quan trực tiếp tới độ tuổi sao?"

Vậy sao?

Chớ không phải ánh mắt mê đắm kia của chị mới làm người ta buồn nôn à?!"

Đùa giỡn.Mê đắm?!

Mục Thu bị kinh sợ."

Tôi mê đắm hồi nào?!"

"Dáng vẻ lúc chị nhìn tôi, rất là mê đắm."

Tiếp tục đùa giỡn."

Dáng vẻ tôi nhìn em mê đắm như thế nào em nói rõ ra xem nào?!"

Lần này Mục Thu thật là thẹn quá thành giận rồi.

Cái này liên quan đến hình tượng của cô đó[?], cô không thể không nghiêm túc."

Ánh mắt kia của chị mà kêu là không sắc?"

Nhướng mày, trêu tức."

Ánh mắt của tôi sắc á?!

Vậy bình thường ánh mắt em nhìn tôi gọi là gì?

Rõ ràng em mới sắc!"

A a a!

Bây giờ là tình huống gì vậy nè?!

Vì sao cô chừng này tuổi rồi mà còn cùng với một tiểu quỷ chưa trưởng thành thảo luận vấn đề ngây thơ như vậy chứ?!

Thật muốn khóc thành một dòng sông mà."

Cơ mà dáng vẻ mê đắm đó của chị tôi cũng muốn xem lắm."

"......"

Mục Thu đang còn muốn tiếp tục phản bác thành công bị "tê liệt", ngã nhào.Mấy câu buồn nôn như lời thoại trong phim truyền hình 8 giờ này nàng học được ở đâu vậy hả!!

Thật sự là, không chịu nổi!

Quả nhiên không nên để Sơ Đông nhỏ như vậy phải tiếp nhận công ty sao?

Một khi vào công ty, Đại tiểu thư đáng yêu của cô liền thay đổi hoàn toàn."

Đông Đông......"

Sau một lúc lâu, Mục Thu bị hạ gục rối cuộc gian nan đứng lên lần nữa.

Đối với Sơ Đông lại cúi đầu đọc sách, nửa chết nửa sống mở miệng nói: "Giao thừa năm nay, em có tính toán gì không?"

Tuy rằng da gà trên người còn chưa lặn hết, nhưng cô vẫn hỏi rất nghiêm túc.Sơ Đông lộ vẻ mặt như hoàn toàn không ngờ cô sẽ hỏi như vậy.

Nhướn mày hỏi: "Sao lại hỏi tôi?

Trước kia không phải đều do chị làm chủ sao?"

"Ừm......"

Rốt cuộc nên mở miệng thế nào đây?

Chẳng lẽ nói 'Đúng rồi, nhưng tôi muốn mang lại niềm vui cho em, cho nên mới cố ý hỏi em đó' sao?

Trực tiếp đánh chết cô đi thì hơn.Tóm lại, Mục Thu kỳ thật là loại người buồn tao, cho nên Mục Thu buồn tao nghiêm trang nói: "Trước kia là vì em còn nhỏ, qua năm nay em sẽ 18, sao mọi chuyện đều để tôi làm chủ được nữa?

Cũng nên cho em quyết định."

Xem cái lý do này đi, cỡ nào đường hoàng chứ!Thực hiển nhiên, Sơ Đông đối với cái lý do đó của Mục Thu vẫn duy trì thái độ "hoài nghi".

Trong đầu nàng đã hiện lên rất nhiều loại khả năng, cơ mà còn chưa nghĩ ra mục đích thực sự của Mục Thu."

Tôi không có ý định gì đặc biệt, chị hài lòng là được rồi.

Chị muốn sao cũng được."

"Sao có thể làm theo ý tôi chứ?

Em cũng phải có chủ kiến chút đi."

Đối với câu trả lời của Sơ Đông, là câu trả lời vạn năng trong truyền thuyết, nghe xong thì ai cũng bực mình, cũng là đáp án dễ mất lòng nhất.

Nói cách khác, ai nghe xong cũng không thể vui được."

Chỉ cần là Mục Thu làm cho, tôi đều thích."

Lần này Sơ Đông đã bỏ hẳn cuốn sách xuống, điều chỉnh tư thế, nhìn Mục Thu càng thuận tiện hơn."......"

Mục Thu lại một lần nữa hoa hoa lệ lệ nổi da gà.

"Làm ơn đi Đại tiểu thư, đừng có làm chuyện buồn nôn như vậy nữa, tôi ......"

Thật sự chịu không nổi đâu.

Cô đã qua cái tuổi nghe những lời nói sến súa rồi đó á á á!"

Ha ha......"

Sơ Đông nhịn không được nở nụ cười.

Kỳ thật, mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt của Mục Thu sau khi nghe mình nói mấy câu buồn nôn, cũng là một chuyện rất sảng khoái.

Ít nhất, Sơ Đông rất thích.

"Dáng vẻ mê đắm đó của chị, không phải cũng làm người ta buồn nôn sao?"

"Đã nói tôi không có......"

Rốt cuộc là cặp mắt hư hỏng nào của em, nhìn thấy tôi mê đắm?!

Phỉ báng!

Là phỉ báng nghiêm trọng đó!

Cô muốn vùng lên!"......"

Đùa giỡn người ta cũng cần có mức độ, cho nên Sơ Đông không định trêu đùa nữa, cá nhân cho rằng, trình độ này cũng đã đủ lắm rồi.Sơ Đông nhìn vẻ mặt dữ tợn của Mục Thu, tay phải lấy kính mắt xuống, đi tới phía trước, cúi người xuống."

Ưm ô......"

Che mặt, thật sự là xấu hổ đó~~~~ Thật là mắc cỡ.

Trong phòng khách còn có người đó, mấy người có nhất thiết phải không coi ai ra gì như thế không?"

Mục Thu, chúng ta lên lầu đi......"

Sau khi rời khỏi đôi môi kia, Sơ Đông nhìn Mục Thu, khẽ cười nói."......"

Mục Thu cảm thấy rất muốn khóc.

Cô và Sơ Đông, thật sự cách chín năm sao?Trước kia cô cũng không hoài nghi đâu, sao dạo này số lần cô hoài nghi càng ngày càng nhiều vậy ta?

Chẳng lẽ...... cô đã già đi sao?Sơ Đông đã trực tiếp kéo Mục Thu đang bi ai cam chịu lên lầu.

Bắt đầu loại vận động hài hòa nào đó."

Rõ ràng em mới là sắc!"

Là giọng người nào đó phản bác."

Ừ thì tôi sắc......"

Là giọng người nào đó không có hảo ý.Tôi nói...... nè nè, các người không phải nên thảo luận chuyện giao thừa sao? o(╯□╰)o---Mục Thu đang nhớ lại.

Cô đang cố nhớ về những đêm giao thừa mình cùng trải qua với Sơ Đông, ý muốn tìm một ít linh cảm.Ngẫm lại, nhớ tới lần đầu tiên trải qua đêm giao thừa với Đại tiểu thư.

Cô nhớ rõ Sơ Đông lúc đó, như là con mèo nhỏ bị vứt bỏ vậy.

Là rất sợ mình sẽ bỏ đi?

Cô nhớ, chính là dáng vẻ của Sơ Đông lúc ấy, khiến bản thân cuối cùng quyết định ở lại Sơ gia không về nhà, còn dẫn ba mẹ tới Sơ gia nữa.Cô nhớ rõ năm ấy Sơ Đông rất vui vẻ, tuy rằng lúc đó nàng còn khá náo loạn vì chiến tranh lạnh với mình, nhưng nàng vẫn rất vui vẻ, thậm chí còn lần đầu tiên uống rượu, rượu......Nói tới rượu......

Mục Thu lại rối rắm.Chuyện này nói hai ba câu cũng không rõ, chúng ta hãy quay trở lại một cảnh thế này:Tửu lượng của Đại tiểu thư thật không tốt, rượu phẩm của Đại tiểu thư so với tửu lượng của nàng càng thêm không tốt."

Đây là rượu gì?"

Mỗ tổ tông lần đầu tiên uống rượu hỏi."

Rượu nho."

"Rượu nho chắc uống ngon lắm."

Ánh mắt to cong cong, thật phấn khích."

Đối với người lần đầu uống rượu, rượu nho là lựa chọn tốt đó."

Mục ba ba cậy già lên mặt. [Ngài thật xác định sao?]"Vậy sao?"

Sơ Đông quay đầu nhìn Mục mụ mụ.Tại sao lại là nhìn Mục mụ mụ mà không phải nhìn Mục Thu?

Vì thời điểm đó Đại tiểu thư đang chiến tranh lạnh với Mục Thu mà~~"À, Tiểu Thu lần đầu tiên uống cũng là rượu nho."

Mục mụ mụ kể lại sự thật."

Ồ."

Đại tiểu thư hung hăng trừng ly rượu nho kia, sau đó......"

Ừng ực ực ực......"

Hào sảng thật!"......"

Mục Thu đen mặt.Rượu nho......

Uống kiểu đó sao?

Có biết uống không vậy?

Mục Thu ngó Sơ Đông, run sợ nghĩ.Cơ mà Đại tiểu thư uống xong cũng không có phản ứng gì khác, mà là cầm ly rượu, lạnh giọng nói với Mục ba ba: "Con muốn uống nữa."

"Được!"

Mục ba ba cũng lắp bắp kinh hãi, mở to hai mắt, một lúc lâu mới phản ứng lại, rồi thật vui vẻ rót thêm cho Sơ Đông.

"Nhìn không ra đó, Đại tiểu thư là ngàn chén không say à nha."

Đối với một sâu rượu mà nói, chuyện vui nhất trần đời là tìm được một sâu rượu khác.Mục Thu dường như cũng thực khiếp sợ, nhìn không ra Đại tiểu thư thế nhưng lại có tửu lượng cao đến vậy.

Ba người đều bị vây trong khiếp sợ, hoàn toàn quên mất, trên thực tế bọn họ không nên cho một tiểu quỷ vị thành niên uống rượu.Nhưng sau đó Mục ba ba đã sực nhớ ra, hai người kia cũng đã nhận ra.

Khi Đại tiểu thư cầm ly rượu lạnh giọng nói muốn ly thứ hai, kỳ thật nàng đã say rồi.Quả nhiên không nên cho trẻ vị thành niên uống rượu mà, thật sự là báo ứng.Cho nên vì trừng phạt ba phần tử tri thức biết rõ còn cố phạm phải chuyện ngu xuẩn, cảnh Đại tiểu thư say rượu ...... o(╯□╰)o rất chấn động."

Mục Thu chị thật sự là làm cho người ta chán ghét, oa a hu hu hu~~~ Mục Thu ăn đậu hủ của tôi ~~~ Oa a hu hu hu~~~~ Tôi muốn dì làm mẹ của tôi, không phải là bà ngoại ~~~~"Giọng của Đại tiểu thư em thật sự là thanh thúy!

Mục Thu bị chấn động."

Bà ngoại......"

Mục mụ mụ cũng bị chấn động.

"Lão nhân...... quả nhiên tôi đã già rồi mà hu hu hu......"

"Bà ngoại~~~ con nói bà nghe!

Mục Thu luôn bỏ lơ con!

Cô ấy không chịu ngủ với con, còn không chịu tắm cùng con nữa~~~ Ngay cả @#¥ cũng không cho con sờ!"

Từ ngữ hài hòa, từ ngữ hài hòa."

Oa a a!"

Đây là tiếng la của Mục Thu.

"Đại tiểu thư em đang nói cái gì đó!"

"Rõ ràng chính là bỏ lơ tôi, chị cũng không cho tôi hôn nhẹ!

Rõ ràng trước kia chúng ta có hôn rồi mà!"

Hồ ngôn loạn ngữ, hồ ngôn loạn ngữ."

Chúng ta hôn khi nào chứ!

Em đừng nói lung tung!"

Sao cô hoàn toàn không có ấn tượng vậy cà?!"

Tôi đây có sờ @#¥......"

"Tiểu Thu?!

Hai đứa......"

Mục mụ mụ cùng Mục ba ba bày vẻ mặt kinh sợ, trợn to mắt nhìn Mục Thu, mãnh liệt yêu cầu chân tướng."

Bà ngoại~~~""......"

Mục mụ mụ tỏ vẻ vô lực."

Đại tiểu thư, chúng ta mau về ngủ thôi.

Hôm nay tôi và em ngủ cùng nhau được không?!"

Cô sai rồi, cô không nên cho tiểu tổ tông uống rượu!

Mục Thu hiện tại rất muốn chết."

Không thèm!

Tôi không thèm ngủ với chị nữa!

Nữ nữ thụ thụ bất thân!

Mục Thu là sắc lang!"

-_-|||| "Đại Tiểu thư, mấy câu đó rốt cuộc là em học ai vậy hả?!"

"Trừ phi chị đáp ứng tôi một việc!"

"Chỉ cần em ngoan ngoãn ngủ, cái gì tôi cũng đáp ứng em hết~~~" ~~~~(>__
 
[Bhtt] [Edit] [Hoàn] Làm Mẹ Kế Không Dễ Dàng - Bổn Điểu Tiên Phi
Phiên ngoại 6


Mục Thu còn đang rối rắm chuyện đêm giao thừa.

Cô thật không nghĩ ra được nên chuẩn bị như thế nào cho ra hình ra dạng nữa.

Lại còn nhớ đến đêm giao thừa hỗn loạn năm đó, thật là bực bội cả người.

Bên này còn chưa nghĩ ra được cái gì, bên kia bi kịch lại không ngừng gia tăng.

Mục Thu nhận được thông báo, ba người làm mấy năm trước đều ở lại nay cũng muốn về nhà mừng năm mới."

Sao năm nay lại muốn về hết vậy?"

Không phải Mục Thu không hiểu tình người không muốn cho đi, thật sự là...... số lượng người vốn đã ít đến đáng thương, vốn đã cách biệt một trời một vực với sự "xa hoa, náo nhiệt" trong miệng người làm rồi.

Bây giờ ngay cả ba người họ cũng đi mất thì...

-_-|||Giao thừa năm nay, chẳng lẽ sẽ là một đêm giao thừa... thê lương nhất từ trước đến nay của cô và Sơ Đông sao?Thật, thật đau lòng...

đáng thương quá đi mất...

"Xin lỗi phu nhân, nhưng năm nay chị của tôi sinh một thằng cu bụ bẫm lắm, tôi chỉ là muốn về thăm xíu thôi~~~" Cô giúp việc trẻ tuổi áy náy nói."......"

Mục Thu không nói.Nè nè cô có thể giả bộ "áy náy" cho có chút thành ý hơn được không?

Cô cũng không nhẫn tâm vạch trần cô ấy."

Tôi cũng không muốn về đâu, nhưng đã lâu lắm rồi tôi không có về ăn tết, mọi người trong nhà ......"

Đây là đầu bếp nữ."......

Đó là chuyện đương nhiên mà, dì Thẩm đừng nói như vậy."

Đây là Mục Thu áy náy.Thật sự xin dì đừng nói như vậy."

Lão nhân ta cũng muốn về xem cái hang ổ của mình, sửa sang lại một chút cũng tốt!"

Đây là người làm vườn."......

Bác cũng lâu lắm rồi chưa có về mà."

Mục Thu liên tục áy náy.Nhưng mà......

Đi rồi liền thật sự không còn ai.Quả nhiên vẫn là, thật ảm đạm mà......Song, thật sự không mở miệng giữ người được.Giao thừa năm nay......

Có thể không đến không?Mục Thu liên tục rối rắm.Nhưng mặc kệ Mục Thu rối rắm như thế nào.

Ba người cuối cùng vẫn đi mất.Mục Thu nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, thật sự rất muốn nhào tới ôm chân họ hô to: "Đừng đi mà, thật ra tôi không muốn để mọi người đi đâu, thật ra tôi rất muốn giữ mọi người ở lại đó~~"Thật muốn làm thế, nhưng ngẫm lại đành thôi.Thực tế, cô vẫn nên mau chóng gọi điện thoại cho ba mẹ, mời họ năm nay đến Sơ gia trước tiên đi thôi.Ngay cả ba người cuối cùng cũng giữ không được......

Đông Đông, tôi thật lòng xin lỗi em...... ~~~~(>___
 
[Bhtt] [Edit] [Hoàn] Làm Mẹ Kế Không Dễ Dàng - Bổn Điểu Tiên Phi
Phiên ngoại 7


Bàn ăn ở Mục gia không lớn lắm, chỉ là loại bình thường.

Nhưng đặt ở trong hoàn cảnh này, lại có cảm giác thật ấm áp.

Cảnh cả nhà ngồi quây quần quanh cái bàn, bình yên như thế, không phải ai cầu đều được.

Tiểu trợ lý cảm động, Sơ Đông cũng hơi cảm động, bởi vì các nàng đã lâu thật lâu lắm rồi không được trải qua cảm giác này.

Tuy rằng trong trường hợp này, nhìn thế nào cũng cảm thấy âm thịnh dương suy, nhưng vẫn hạnh phúc là được.Mục Yên không biết uống rượu, mà Sơ Đông là bị Mục gia nghiêm cấm uống rượu.

Mục mụ mụ cùng Mục Thu đều là sâu rượu, còn Mục ba ba là con sâu lớn nhất.

Cơ mà làm người ta bất ngờ hơn là, tửu lượng của mỗ tiểu trợ lý cũng thật sự không thể khinh thường.Bốn con sâu rượu mà đụng nhau, tình huống thế nào có thể mường tượng ra rồi chứ.Tiểu trợ lý muôn phần kích động cùng Mục ba ba vung quyền."

Một con ong mật!

Ong ong ong ong a~~~~" May mắn giờ cũng không có người ngoài, bằng không Mục Yên thật sự không muốn nhận hai người kia là người quen đâu.Mục mụ mụ thực vui vẻ dọn dẹp nhà vệ sinh.

Một khi bà uống say thì sẽ rất chịu khó, đặc biệt là rất thích dọn nhà vệ sinh.Về phần Mục Thu......Cô đang ca hát."

Bầu hồ lồ ơi bầu hồ lô, một cây mọc được tám quả~~~~""Ối dà~~~ bài ca kinh điển của chị sắp phát rồi sao?"

Mục Yên thật sự muốn chết, có thể tưởng tượng cảnh một người không uống rượu bị một đám sâu rượu bu quanh không ......

Thật sự là hết sức bi thương."

Không có Trung Quốc mới, thì không có(*)~~~" Mục Thu tiếp tục ca hát.(*) Bài hát "没有共产党就没有新中国 (Không có Đảng cộng sản thì không có Trung Quốc mới)"Ngược, hát ngược rồi."

Sơ Đông lại khá thoải mái, ngồi ở một bên nhìn Mục Thu xỉn, hình như còn rất vui vẻ, cầm di động...... quay phim."

Ô~~~" Người đang hát chợt dừng lại, chớp mắt nhìn Sơ Đông sau một lúc lâu, rồi tiếp tục ca: "Trung Quốc mới không có~~~~ thì cứ không có~~~ Bầu hồ lô ơi ~~~~""......"

Thần kỳ dễ sợ......

Đến bây giờ cũng không hát nổi một câu đúng nữa.

Sơ Đông cực sung sướng, nàng quay đầu hỏi Mục Yên đang bất đắc dĩ bên cạnh: "Xưa giờ chị ấy toàn hát như vậy thôi hở?"

Mục Yên thống khổ gật đầu.

"Ừ, toàn thế."

"Chưa từng hát đúng một câu?"

"Chưa từng hát đúng một câu."

"......"

Đây, cũng cần tài năng đó~~ "Không dễ dàng."

Sơ Đông thiệt tình nói."

Xác thực không dễ dàng."

Mục Yên hùa theo.Một đám người xay xỉn quắc cần câu, quả thực không hề dễ dàng."

Em đang làm gì đó?"

Mục Yên đen mặt hỏi."

Hở?

Quay mấy cảnh này lại, up lên mạng."

Sơ Đông trả lời với vẻ mặt đương nhiên."......"

-_-|||Làm ầm ĩ đủ, ba người Mục gia tự động đi lên lầu, nhìn như rất tỉnh táo, bắt đầu rửa mặt.Tiểu trợ lý còn chưa đạt tới cảnh giới đó, chỉ có thể để Mục Yên đỡ đi lên.Đương nhiên Sơ Đông cũng theo Mục Thu đi lên lầu.

Nhưng nàng cũng khá lo lắng cho hai người kia.

Dù sao lúc này, hình như không ai có đủ khả năng chăm hai người họ.

"Không sao đâu, khi người nhà tôi say rượu không có như nhà người ta đâu."

Mục Yên lại nói như không có việc gì lớn cả."......"

Quả nhiên là, đặc biệt.Lúc Sơ Đông đến phòng, Mục Thu đã rửa mặt xong, đang ngồi trên giường đọc sách."......

Lên rồi?

Đã xả nước cho em xong rồi đó, mau đi tắm đi."

Mục Thu đọc khá chăm chú, chỉ ngẩng đầu liếc nhìn Sơ Đông một cái, lại lập tức cúi đầu.

Vẻ nghiêm túc kia cho tới bây giờ Sơ Đông cũng chưa từng thấy.

"......"

Người này, thật là cùng một người với người hát bầu hồ lô khi nãy sao?

Sơ Đông rối rắm.Cũng may năng lực thích ứng của Sơ Đông mạnh, thoáng cái cũng quen, không để ý nữa mà bỏ đi tắm.

Cơ mà nàng vừa mới bắt đầu tắm, Mục Thu đã vọt vào."?"

Người trong bồn tắm lớn nhìn người ngoài cửa."......"

Mục Thu cười quỷ dị a vô cùng quỷ dị."

Đóng cửa, hơi nóng bay đi hết rồi."

Sau một lúc lâu, Đại tiểu thư bình tĩnh lạnh nhạt nói.Mục Thu cười tủm tỉm đóng cửa phòng tắm lại."

Em có biết vì sao hôm nay tôi lại uống nhiều rượu như vậy không?"

Người nào đó đóng cửa lại, còn bấm chốt, rồi chậm rãi bước đến gần bồn tắm, còn vừa đi vừa mỉm cười cất tiếng hỏi."

Không biết."

Sơ Đông đang tắm rửa bình tĩnh trả lời, nhướn mày nhìn Mục Thu còn nói thêm: "Nhưng mà chị có thể nói tôi biết, nếu chị không ngại."

"Ha ha......"

Mục Thu chạy tới bên cạnh bồn tắm lớn, vừa cởi đồ, cừa cười đến thực vui vẻ~~ "Bởi vì...... như vậy mới dễ thực hiện hành vi 'say rượu loạn tính' đó!"

Sau đó đột nhiên bổ nhào vào!"

Rầm ào ào!"

Nước trong bồn cứ thế tràn ra.Hoạt sắc xuân hương a~~Sơ Đông bị tấn công mạnh mẽ như thế, có hơi rối loạn đầu trận tuyến.

Dù sao ngay từ đầu nàng nửa nằm trong bồn tắm, Mục Thu cứ nhào vô như thế, liền có thể áp đảo.

Nàng nhất thời không thể động đậy.Trong làn nước ấm áp, hai thân thể dán chặt cùng một chỗ.Không biết Mục Thu đã khao khát giờ khắc này đến nhường nào đâu.

Dù là thế nào, đã gấp đến mức không thể chờ.

Cô bối rối giữ môi Sơ Đông, có hơi gấp gáp bắt đầu đòi lấy.Cùng H với tên say rượu quả nhiên không phải chuyện gì thoải mái.

Tuy rằng tên say rượu này nhìn qua có vẻ rất tỉnh táo.Sơ Đông cứ như vậy bị đè lên.

Nàng cũng không tiện đẩy Mục Thu xuống, bởi vì tư thế của hai người lúc này rất kỳ cục.

Mà trời biết rốt cuộc giờ phút này Mục Thu có tỉnh hay không?!

Nếu cứ đẩy, không cẩn thận một cái, Mục Thu sẽ bị té mất.

Nếu vậy...... thật sự sẽ phát sinh tai nạn đổ máu.Nhưng, nàng lại không muốn lần đầu tiên của mình cứ như vậy bị một con ma men lấy đi!

Nếu con ma men này ngày hôm sau còn không nhớ bản thân đã làm ra chuyện ngu xuẩn đó nữa thì......

Thân thể ngâm trong nước cảm giác được có bàn tay đang sờ soạng lên.

Trong nước, vuốt ve như vậy cảm giác thật sự là kỳ diệu.Làn da của Sơ Đông, bảo dưỡng tốt đến mức Mục Thu chưa từng thấy.

Trước kia mỗi lần H, Mục Thu đều cực thích Sơ Đông dán lên mình, trợn mịn vô vùng thoải mái.

Nay tới phiên tự mình sờ được, cảm giác càng mịn màng hơn, đã đến nỗi không muốn buông tay.Cô vừa dùng tay âu yếm, vừa cắn mút.

Nhưng cô cắn rất cẩn thận, chỉ sợ sơ sẩy, sẽ phá hỏng làn da kia.

Cô đang nghĩ mọi cách để Sơ Đông cảm thấy vui thích.Cô cắn, tay đã muốn đi vào lắm rồi.

Sau đó, ngay tại giây phút thần thánh đó......"

Mục Thu~~~ tôi sợ ~~~" Sơ Đông đang không có phản ứng gì, đột nhiên mở mắt, nhìn Mục Thu, trong mắt còn lóng lánh nước, điềm đạm đáng yêu kêu."......"

"Mục Thu~~~ nhẹ một chút...... tôi sợ......"

Nước mắt, nước mắt......"......"

Cảm giác tội lỗi chết tiệt trong Mục Thu tăng lên nhanh chóng.Nàng còn nhỏ, nàng chỉ là đứa trẻ......

Nàng còn chưa trưởng thành a nàng còn chưa trưởng thành đó a~~~~ Tuy rằng nàng đã 18, nhưng đó chỉ là tuổi mụ mà thôi......

Tôi quả là đồ xấu xa mà!Mặc kệ nói như thế nào, Mục Thu vốn đã thăng cấp thành "cầm thú say rượu ", cứ thế mà sinh ra cảm giác tội lỗi, rồi cũng vì thế mà nản lòng dừng lại.

"......

Em......

Thôi thì em tới đi......"

Không biết khi tỉnh lại, có thể vì một câu này mà đi nhảy lầu tự sát không nhỉ.Sơ Đông liền nở nụ cười.Mục Thu ơi, tôi thật sự xin lỗi chị nghen.

Tuy rằng thủ đoạn này cũng không quá quang minh, nhưng nàng thật sự không muốn bị một con ma men ăn đâu!So với bị con ma men ăn, nàng càng thích ăn con ma men hơn.

Bởi vì cho dù nàng ăn quá trớn, sau này cũng dễ ăn vạ lại thôi~Trong phòng tắm, quang cảnh đông cung đồ hoạt sắc xuân hương đang trình diễn.Toàn bộ phòng tắm đều ướt nhẹp nước, mà hai người trong bồn tắm không hề phát hiện.Mục Thu tội nghiệp ôm Sơ Đông, tiếng rầm rì rên rỉ dần dần biến thành nức nở.Dù sao ăn quá trớn, cũng là rất xấu xa!Sơ Đông, không cho em khi dễ người ta.Rượu, là thứ đồ tốt~~~Sau đó, ngày hôm sau, sáng sớm 6 giờ, hàng năm đúng giờ này Mục gia đều đến miếu dâng hương."

Tiền bối~~~~~ oa a a a~~~ em đã làm cái gì với chị thế này?

Tôi đã làm gì tiền bối thế này?!

Em đáng chết em thật đáng chết!

Tiền bối chị giết em đi a a a a!"

Rống lên một tiếng, thê thảm rống lên, tiếng rống sắc nhọn.Đây là làm sao vậy?

Sao kêu thê lương như gặp quỷ vậy?"

Bình tĩnh một chút."

Đây là giọng nói có chút bất đắc dĩ của Mục Yên."

Oa hu hu hu hu!

Tiền bối em xin lỗi chị mà, em không muốn sống, chị giết em đi a a a!"

"Tiểu Cửu, em bình tĩnh một chút."

"Em là cầm thú, em là mặt người dạ thú a tiền bối.

Thế nhưng em lại làm ra chuyện như vậy với chị hu hu hu hu......"

"Lục Cửu!

Em bình tĩnh một chút!" (Cửu 久 – lâu dài)"Tiền bối~~~""Em không có làm gì tôi hết......"

"Gạt người!

Tiền bối chị không cần an ủi em......

Hu hu hu hu~~~""Tôi không có an ủi em.

Em không có làm gì tôi hết......

Là em cho tôi làm em......"

"......"

Im lặng ......

Một buổi sáng sớm yên tĩnh được sinh ra!Năm mới vui vẻ~~~~
 
[Bhtt] [Edit] [Hoàn] Làm Mẹ Kế Không Dễ Dàng - Bổn Điểu Tiên Phi
Phiên ngoại 8


Buổi sáng ngày đầu tiên của năm mới, ước chừng còn chưa đến 7 giờ, cả nhà Mục gia đều sẽ tới chùa thắp hương.

Chùa cách Mục gia không xa lắm, nếu đi bộ, cũng mất khoảng hai mươi mấy phút.

Mặc dù có rất nhiều người vì muốn lên thắp hương mà đầu rơi máu chảy, nhưng thắp hương vào 7 giờ sáng mùng 1 hàng năm đều là điểm nóng.

Người trong chùa đông y như người đi siêu thị vào cuối năm vậy.

Đội ngũ Mục gia âm thịnh dương suy chậm rãi xuất phát. o(╯□╰)oCòn chưa tới cửa chùa, đã nghe thấy tiếng tụng kinh của các hòa thượng cùng tiếng khách hành hương va chạm nhau.

Lúc mua nhang ở cửa chùa, Mục Thu gặp người quen."

Đúng là......

Người quen......"

Mục Thu cầm bó nhang trong tay, quay đầu nhìn Tô Thiến cũng đang ôm một bó, híp mắt cười nói."

Cái vẻ mặt kia của cậu là ý gì chứ?

Không chào đón sao?"

Thân hình cao gầy của Tô Thiến ở trong này thật hút mắt, điệu bộ một tay cầm bó nhang của nàng cũng...... thật quỷ dị."

Là không ngờ cậu mà cũng đi dâng hương.

Trước giờ có thấy đâu chứ."

Tô Thiến liếc mắt nhìn thấy Sơ Đông đang đứng cùng nhóm Mục mụ mụ phía sau Mục Thu, lại nhìn Mục Thu, nở nụ cười mang hàm xúc khó hiểu."......"

Theo kinh nghiệm làm bạn bè nhiều năm, Mục Thu dùng đầu gối nghĩ cũng biết, nụ cười này của Tô Thiến không hề có ý tốt.

"Ha ha......"

Xem đi xem đi, đều đã phát ra tiếng cười quỷ dị luôn rồi."......

Cậu muốn nói cái gì thì nói đi."

Mục Thu nói rất đau khổ.

Ở đây nghe tiếng cười quái gỡ của Tô Thiến, đối với cô mà nói, không thể nghi ngờ là chuyện đau khổ nhất."

Làm tiểu thụ có thoải mái không?

Có muốn thay đổi vận mệnh không?

Tết nhất thế này mấy người có làm không?"

Tô Thiến nói rất nhỏ, vì thế, nàng cố ý kề sát vào Mục Thu.

Mục Thu thậm chí còn cảm nhận được hơi thở của nàng phả ra khi nói chuyện nữa.

"......"

Cô liếc nhìn Tô Thiến."......"

"Đây là suy nghĩ của cậu đi?"

Vì thế, cô nói như vậy."......"

Tô Thiến hận.

"Chẳng lẽ cậu không hề muốn ngậm cá xoay người sao?"

Nhưng Tô Thiến không từ bỏ, nàng tiếp tục cố gắng.Ngậm cá xoay người?!

Đây là kiểu mô tả kỳ cục gì vậy chứ?

Mục Thu cảm thấy đầu óc của mình như muốn nứt ra luôn rồi."......"

Nhưng Mục Thu không nói gì.

Bởi vì......

Ngay đêm qua bản thân vẫn còn muốn phản công, thật sự là không nói ra từ "không muốn" được.Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã thôi.Nhóm tiểu thụ rốt cuộc tìm được tổ chức, tìm được chính đảng.Vì thế sau ngày đó, tần suất liên lạc giữa Mục Thu cùng Tô Thiến đột nhiên tăng lên.

Hơn nữa giữa lúc đó, Đại tiểu thư đáng yêu của chúng ta rốt cuộc bước tới sinh nhật tuổi mười tám của mình, cũng là bước qua ngưỡng cửa trưởng thành!

Trái cây chín, có thể ăn!

Không cần khách khí nữa! ~\(≧▽≦)/~Lòng phản công của Mục Thu, hừng hực thiêu đốt.Vì thế bên dưới là màn trình diễn phản công hừng hực khí thế.Phản công ký, hiệp đầu tiên: Chuốc rượu, tiêu diệt sức chiến đấu của quân địch."

Uống rượu?

Mục Thu không phải vẫn không thích tôi uống rượu sao?"

Sơ Đông nhìn ly rượu nho trước mặt, mày nhăn chặt đến mức có thể ép chết một con muỗi."

Giờ em đã vào công ty rồi, sau này khó tránh khỏi sẽ phải xã giao, học uống rượu là điều đương nhiên.

Nếu không biết uống, có rất nhiều phương diện sẽ chịu thiệt."

Mặc kệ trong lòng đánh chủ ý quỷ gì, lúc Mục Thu nói chuyện quả nhiên vẫn đường hoàng đến chết tiệt."......"

Lúc xã giao, cần uống rượu nho hả?"

Làm sao vậy?

Sao không uống?

Chẳng lẽ còn sợ tôi bỏ thuốc diệt chuột vào đó sao?"

Vẻ mặt Mục Thu có chút "bất mãn"."......

Không có gì."

Tạm dừng một lát, Sơ Đông cầm cái ly trước mặt lên, dựa theo phong thái lễ nghi mà giáo viên Sơ gia mời đến chỉ dạy, uống ly rượu trong tay."......"

Mục Thu vô cùng hứng khởi.

Không chỉ vì tư thế uống rượu của nữ sinh ngồi đối diện rất đẹp mắt, mà còn vì, tửu lượng của đối phương cũng thật sự là không được tốt lắm.Nhanh uống rượu đi, nhanh uống hết đi......

Uống xong là cô có thể......

Hè hè hè hè......Vừa nghĩ như vậy, người nào đó vừa uống rượu, thiếu chút phun hết bí mật không muốn ai biết trong lòng ra luôn.

Tình huống thực tế thì sao?Đương nhiên không ngoài kế hoạch của Mục Thu, Đại tiểu thư tửu lượng không tốt của chúng ta, sau khi uống hết hai ly, hoa hoa lệ lệ say đến gục đi.Nhưng mà......

Đại tiểu thư em đừng uống tới xỉn chớ!!!Sơ Đông sau khi uống say liền nổi thú tính!"

Mục Thu!

Mục Thu @#¥%......"

Chú ý chú ý!

Từ ngữ hài hòa."

Sơ Đông!

Đồ hỗn đãn!

Đã nói mấy lần rồi, không được tùy tiện nói ra mấy từ đó!?"

"#¥%......"

"Tiểu quỷ chết tiệt!

Em làm gì đó hả!"

Kêu rên, Mục Thu kêu rên."

Phu nhân, Tiểu thư......

Làm loại chuyện này thì nên vào phòng chứ.

Dù sao nơi này còn có người khác......"

Đây là giọng nói có hơi xấu hổ của Chuy Danh."......"

"......"

"A a a!

Phu nhân?!

Tiểu thư!?

Hai người, hai người......"

Nhóm người làm ở Sơ gia hoảng sợ."......

Phu nhân......

Đã nói là hãy về phòng đi mà......"

"#¥%......"

"Sai rồi sai rồi sai rồi sai thật rồi!

Không phải như thế mà~~~ Sai kịch bản rồi a a!"

Uống rượu, không phải nên là cả người vô lực, nằm trên giường mặc người bài bố sao?

Vì sao đứa nhỏ nhà nàng lại không chịu ngoan ngoãn dựa theo kịch bản chứ?!Đây rốt cuộc là chủ ý của ai vậy hả?!Vì thế ngày hôm sau......"

Tôi ****!

Cậu nghĩ ra cái kế quái quỷ gì thế hả?

Đây là việc mà người uống rượu có thể làm sao?

Người kia nhà tôi có dụ dỗ thế nào cô ấy cũng không uống.

Tôi uống muốn ói luôn mà cô ấy còn không động tới một ngụm nữa @#¥%......"

Giọng của Tô Thiến bên trong điện thoại cất chứa oán giận vô hạn, không cần hỏi cũng biết tiến hành không thuận lợi rồi.Mục Thu oán hận a ~~~~Phản công ký, hiệp đầu tiên - thất bại.

Phản công ký, hiệp thứ hai - triển khai.

Chiến tranh lạnh!Không cần quan tâm, tuyệt đối cự tuyệt H.

Đợi đến khi đối phương nhịn không được chọn dùng phương pháp "Em muốn xxx thì phải cho tôi ooo, nếu không thì không cần bàn nữa".Giờ chúng ta xem bên Tô Thiến trước nhé.Ngày đầu tiên chiến tranh lạnh, Lạc Hà thật cẩn thận.Ngày thứ hai chiến tranh lạnh, Lạc Hà không có phản ứng.Ngày thứ ba chiến tranh lạnh, Lạc Hà biểu hiện bình thường.Ngày thứ tư chiến tranh lạnh, Tô Thiến nổi khùng."

Tôi **** đó!

Dạo này em bị sao vậy?

Chẳng lẽ bị lãnh cảm?

Trước kia cũng không có thấy em cấm dục như thế đó!

Tôi #¥%%......"

Đây là vị kia nhà nàng sao?

Đây là người mà lúc nào thấy nàng cũng có ý nghĩ tầm bậy tầm bạ trong đầu sao?

Xác định không phải bị người sao hoả bắt cóc rồi chứ?Không được không được!

Nàng muốn kiểm tra đến cùng.Lột đồ."

Học tỷ?!

Học tỷ chị đừng như vậy mà......"

Giọng nói nhu nhược, nghe vào cỡ nào làm cho người ta khoái trá a.Trong lòng Tô Thiến thấy thật thoải mái, nhanh lên nhanh lên, nói không chừng hôm nay có thể làm cái chuyện mà một năm khó làm được mấy lần đây. [?] Nàng giả ngây giả dại tiếp tục lột."

Học tỷ......

Học tỷ chị đừng làm thế......

Cái kia của chị đến, em không muốn làm như vậy......"

Giọng nói yếu đuối."

Gì?

Cái kia?

Cái nào?"

Tô Thiến ngừng tay, ngồi thẳng dậy nhìn người nào đó bị chính mình áp đảo trên mặt đất, làm như còn rất nghiêm túc mà hỏi."

Cái nào?"

Người bị đè cũng ngồi dậy, còn thật sự nghiêm túc đáp: "Học tỷ, chẳng lẽ không phải là do chị tới tháng nên mấy ngày nay mới không chịu cùng em #¥% sao?"

Tô Thiến hộc máu!"

Cái gì mới giờ này mà tới tháng?!"

"Ủa?!

Không phải tới tháng hở?!

Thật sự không phải?!"

Mắt lấp lánh."

Không đúng không đúng không đúng không đúng!!

Tôi cuối tháng mới tới, bây giờ mới có giữa tháng mà?!

Cái suy nghĩ quỷ gì đây a @#¥%......"

Vì sao hai người kia, bây giờ hai người lại nghiêm trang ngồi trên giường bàn luận vấn đề tới tháng vậy hả? o(╯□╰)o"Thật tốt quá, học tỷ......

Em nhịn bữa giờ......"

Long trời lỡ đất......Có thể dùng bốn chữ này để nói đi?Tô Thiến bị đè.Tôi **** a.

Em ấy cấm dục nhiều ngày như vậy rốt cuộc là vì cái gì tới?Ngày hôm sau Mục Thu không có gọi tới, thế là Tô Thiến gọi qua."

A lô a lô......

A, Đại tiểu thư nhà chúng tôi tức giận, sau này nói sau......

Te — te — te –""......"

Kế hoạch phản công thứ hai phỏng chừng 99,99999......% là thất bại.Phản công lần thứ ba......

Thứ bốn......Phản công lần thứ n thất bại.Mục Thu cảm thấy, kế hoạch phản công của mình là vô vọng.Kỳ thật cảm thấy, làm thụ cũng không phải đau khổ đến cỡ đó."

Mục Thu, sao nhìn có vẻ xuống tinh thần thế?

Khó chịu chỗ nào hở?"

Sơ Đông tiến lại, vẻ mặt khẩn trương hỏi."......"

Mục Thu đang băn khoăn không biết có nên dùng lại kế mê dược kết hợp với trói buộc nữa không đây."

Sao không nói lời nào?

Mục Thu, dạo này chị cư xử lạ quá nha, rốt cuộc là không thoải mái chỗ nào?

Tôi gọi bác sĩ tới khám cho chị nha."

Sơ Đông quan tâm làm Mục Thu càng áy náy."

Tôi không có khó chịu......"

Cô đang suy tư vài chuyện thôi."

Vậy sao nhìn chị có vẻ thiếu sức sống dữ vậy?

Thật sự không có chỗ nào khó chịu sao?"

"Không có mà......"

Quay đầu nhìn người nào đó mang vẻ mặt quan tâm ngồi bên cạnh: "Đông Đông......

Em cho tôi đè một lần thôi, tôi sẽ có sức sống lại ngay."

"......"

"......"

Nói ra suy nghĩ trong lòng, cô quả nhiên là ngu ngốc sao?Thế giới lắng lại~~~~"Thì ra chị suy nghĩ chuyện này......

Sao không nói sớm cho tôi biết?"

Sơ Đông nhẹ nhàng thở ra."

A?"

Mục Thu rối rắm a rối rắm."

Loại chuyện này về sau Mục Thu có thể nói cho tôi biết."

Ái muội ôm thắt lưng, vô cùng thân thiết tiến sát lại hôn lên lỗ tai Mục Thu."......

Nói như vậy...... em đồng ý?"

"......

Tôi vốn chẳng có nói là không đồng ý......"

Cười khẽ."......"

Vậy cmn xưa giờ cô rầu rĩ cái gì chứ, em xxx!Quả là bi kịch mà~~~Trong buổi đêm tràn ngập xuân sắc......"

Mục Thu, kỹ thuật của chị kém quá......"

Tiểu tổ tông phát ngôn một câu giật gân."......"

Sét đánh giữa trời xanh.

Hiệu quả tạm ổn."

Sau này vẫn nên để tôi đi......"

"Không được!

Cần phải công bằng, công bằng.

Kỹ thuật kém có thể luyện tập nhiều hơn mà......"

"......"

"Vẻ mặt đó có em là sao hả?"

"Quên đi, mỗi tháng cho chị đè một lần luyện tập kỹ thuật."

"......"

Như thế thì khác gì không có chứ?!Tổng kết:Quá trình Mục Thu phản công ......

Cần phải phấn đấu dài dài.-------Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: phiên ngoại của Đại tiểu thư cùng mẹ kế dừng ở đây, cuối cùng là phiên ngoại nhỏ của Minh Ký và Hi Nhược, còn có phiên ngoại của Mục Yên nữa......

Rốt cuộc là, còn có hai chương......

Nhanh, nhanh thật~~~-------Editor có lời muốn nói: tội Mục Thu và đồng bọn quá~ :">
 
[Bhtt] [Edit] [Hoàn] Làm Mẹ Kế Không Dễ Dàng - Bổn Điểu Tiên Phi
Phiên ngoại 9


Rốt cuộc thì Minh Ký quen biết Hi Nhược từ khi nào?

Nếu bạn hỏi như thế, có thể nàng sẽ vòng vèo rất lâu.

"Cậu quen Hi Nhược từ lúc nào vậy?"

"Vấn đề đơn giản như thế cậu nên hỏi nàng, đừng có hỏi tôi."

"Cậu quen Hi Nhược bao lâu rồi?"

"Sao tôi phải nói với cậu chứ, con gái có bí mật mới có thể trở nên xinh đẹp!"

"Lần đầu tiên cậu gặp Hi Nhược là khi nào?"

"Cậu phiền thật đó!

Có biết là dò xét bí mật của người khác sẽ bị sét đánh không?!"

Kết luận 1, không nên hỏi Minh Ký vấn đề nàng không biết, chuyện đó chỉ làm nàng nổi điên thôi.Kết luận 2, đây quả thật là một vấn đề rất thâm ảo, rất khó trả lời.Từ lúc Hi Nhược có thể nhận biết những thứ xung quanh, đã nhớ được một người tên Minh Ký rồi.

Nhà hai người rất gần nhau, lại học cùng một nhà trẻ, cùng trường tiểu học, cùng trường trung học.

Cũng luôn học cùng lớp, ngồi cùng bàn.Trong trí nhớ, nàng đã cùng Minh Ký ăn cơm, cùng đi học, cùng đi vệ sinh, cùng đọc truyện tranh trong tiệm sách, thậm chí cùng nhau biến thành hủ nữ.Thanh mai trúc mã?Này này, các cậu là thanh mai trúc mã sao?Đó là đương nhiên......

Trước kia là vậy, về sau vẫn là vậy.Thật ra Minh Ký cũng có bạn bè khác, tỷ như quân sư quạt mo Kế Hoa Thanh, tỷ như Đại tiểu thư Sơ Đông, đó đều là bạn bè cùng nhau lớn lên.

Tự cho là Hi Nhược cùng đám bạn đó, không có gì khác nhau.

Từ trước không cảm thấy khác nhau chỗ nào, hiện tại không thấy, sau này, đương nhiên cũng sẽ không cảm thấy như vậy.Thật ra Hi Nhược cũng có bạn bè khác, chính là hai vị phía trên.

Minh Ký khác với các cậu ấy sao?

Vì sao cho tới bây giờ nàng cũng không có phát hiện?

Khác nhau thế nào vậy ta?

Đều là bạn bè, đều là người mà dù thế nào bản thân cũng nguyện đánh mất mà.

Đã là bạn bè, chẳng lẽ còn phân thứ bậc sao?Sau khi trở thành hủ nữ, Minh Ký cùng Hi Nhược bắt đầu phát hiện, một người trong đám bạn, Đại tiểu thư Sơ Đông có phản ứng khác thường.Chuyện này thật ra là biết được từ chỗ Kế Hoa Thanh, nhưng mà để khẳng định, là nhờ ra-đa trên người hai người này đó.

Được rồi, này, là ra-đa phát hiện chính là ra-đa phát hiện đi.Mặc kệ nói như thế nào, chuyện này làm cho hai người sung sướng suốt một thời gian dài.

Chuyện này thật sự không phải hủ nữ nào cũng có thể gặp được đâu.Đương nhiên, các nàng cũng có lo lắng đến vấn đề hạnh phúc Sơ Đông rồi [ra vẻ].

Cho nên hai người họ, còn có Kế Hoa Thanh, đối với chuyện Sơ Đông đều rất nhiệt tình.

Một mặt là vì hạnh phúc của bạn bè, mặt khác là vì sự nghiệp của chính mình [?].Bởi vậy các nàng rất cực lực phối hợp với tất cả kế hoạch của Sơ Đông.

Khi mà Sơ Đông cuối cùng có thể ở bên người mình thích, họ cũng đã rất vui thay nàng.

Mặc dù sau này, bởi vì rất nhiều nguyên nhân, Sơ Đông không còn qua lại với các nàng nhiều nữa, nhưng chuyện đó cũng không hề ảnh hưởng tới tình bạn giữa các nàng.

Chỉ cần có thời gian, các nàng vẫn tụ họp cùng một chỗ.

Vẫn sẽ vui vì đối phương vui, vẫn sẽ buồn khi đối phương buồn.Sau đó là lên cấp 3.

Khi học cấp 3, bốn người không còn học chung nữa.

Kế Hoa Thanh học cùng Sơ Đông, còn Minh Ký và Hi Nhược học cùng một lớp.

May mắn may mắn, may mắn bốn người không có bị chia rẽ hoàn toàn.Cũng là bởi vì như vậy, cho nên quan hệ giữa bốn người có một chút biến đổi vi diệu.

Tỷ như, Sơ Đông cùng Kế Hoa Thanh khá gần gũi, đương nhiên Minh Ký cùng Hi Nhược cũng gần gũi hơn.Lên cấp 3 không bao lâu, Kế Hoa Thanh liền gặp một loạt bi kịch, bị cây nấm nhỏ bắt lấy.

Từ đó về sau bắt đầu cuộc sống đầy đau khổ.Đối với cuộc sống bi thảm như thế, hai người cũng rất đồng tình, cơ mà...... phải chết đạo hữu chết, bần đạo không chết(*).

Việc này......

Hoa Thanh, thỉnh nén bi thương đi.(*) 要死死道友不死贫道 – có nghĩa là 'bạn hiền, cậu chết cũng được, miễn là tôi không chết' (đạo hữu: cách gọi bạn bè của người tu đạo)

Sau đó Kế Hoa Thanh cũng không còn gặp mặt các nàng thường xuyên nữa.

Tuy rằng vẫn sẽ luôn chơi cùng nhau, tuy rằng không giống Sơ Đông mỗi ngày đều bận túi bụi, nhưng trên cơ bản thì luôn dẫn theo đầu nấm kia.Minh Ký cùng Hi Nhược đương nhiên cũng không thèm đi làm bóng đèn, có đôi khi nên tránh, thậm chí là tránh xa nữa kìa.Sau khi có tình yêu, quan hệ bạn bè luôn biến đổi chút chút nhỉ?Dù sao, mặc kệ là ai, tương lai trở thành người nhà, đều sẽ là một người khác, mà không phải là bạn bè của mình.

Cho nên...... những chuyện đó đều không thể tránh khỏi nhỉ?Minh Ký nhìn Hi Nhược ngồi bên cạnh, có đôi khi, nhịn không được mà nghĩ như vậy.Người này, một ngày nào đó trong tương lai, cũng sẽ tìm được người nàng thích đi?Lúc đó, sẽ là khi nào đây?"

Cậu làm gì nhìn tôi dữ vậy?"

Người ngồi bên cạnh đánh mắt sang."

Ha!

Cậu không nhìn tôi, sao biết tôi đang nhìn cậu?

Rõ ràng chính cậu đang nhìn lén tôi."

Minh Ký khinh bỉ người nào đó ngồi kế bên."

Đó là bởi vì cậu nhìn lộ liễu quá.

Ánh mắt nồng cháy cỡ đó, biểu người ta sao mà không nhìn lại cho được~~~~" Làm nũng, đối phương cũng không sợ ghê tởm người chết mà làm nũng."......"

Xin cậu đừng có hù dọa chim sẻ mà trời, cuộc sống của chúng nó cũng không dễ dàng đâu."

Bị tôi nói trúng nên im thinh luôn à?

Hửm?

Nói đi, có phải có ý đồ bất lương gì với tôi rồi không?

Hở~~~~" Mắt lé."......"

T_T "Tôi đang nghĩ......

Trên thế giới này có biện pháp nào, có thể có thể khiến một người nào đó biến mất, ví dụ như cậu, biến mất vô thanh vô tức không."

Hi Nhược hoảng sợ.

"Giết, giết người diệt khẩu?!

Cậu cậu cậu, không thể nào, cậu thế mà lại vì tôi phát hiện chuyện cậu có ý đồ đáng khinh với tôi, đi tiến hành loại hành vi cầm thú giết người diệt khẩu với tôi hả?!"

"......"

Mặc kệ cái gì vô thanh vô tức, nàng muốn trực tiếp giết luôn lắm rồi!"

Oa a a!

Mưu sát nè~~~"---"Này, Tiểu Ký."

"Chuyện gì?"

"Nếu có ngày cậu muốn tìm bạn trai, nhất định phải nói cho tôi biết."

"Cậu cậu cậu......

Cậu đây là hết muốn nhìn thấy tôi rồi sao?"

"......"

"Sao cậu biết tôi sẽ không quen bạn gái?

Ý cậu là sẽ không có đứa con gái nào thèm tôi phải không?"

Vẻ mặt đau thương."

Yên tâm, tuy rằng đầu óc của cậu bây giờ đã không còn bình thường, nhưng phận làm bạn bè tôi sẽ không ghét bỏ cậu đâu.

Thật sự không được, thì sau này tôi sẽ cố nuôi cậu."

"......"

Nè nè, cậu nói tôi nghe một chút, rốt cuộc cái gì gọi là đầu óc không còn bình thường hả!Khi nào nhỉ?

Khi nào thì, mỗi người trong chúng ta sẽ ra đi nhỉ?Rốt cuộc là tôi đi trước, hay là cậu đi trước?Lúc ra đi, người đó, nhất định phải vì đối phương mà sống vui vẻ.Kỳ thật cũng không khó đi?

Bởi vì trước khi đi, không phải vẫn luôn vui vẻ sao?

Đều là bạn bè, không có đặc biệt, tự nhiên cũng sẽ không có cảm giác đặc biệt gì."

Ồ?

Sao có mình cậu thế?

Nhược Nhược đâu?"

Kế Hoa Thanh đang ôm cả chồng sách, kéo ghế dựa bên cạnh Minh Ký ra."

Ừm, cậu ấy bị người ta gọi đi rồi."

"Bị gọi đi?

Ai?"

"Một ông nào đó."

Người đáp, rồi cúi đầu, còn làm như đọc sách rất chăm chú, không rảnh trả lời vấn đề này.

"Ông nào đó?

Là ông nào?"

Không biết đầu óc Kế Hoa Thanh là bị ván cửa kẹp, hay là ở bên đầu nấm ngơ kia lâu quá, cho nên gần mực thì đen nữa.

Lần này không biết vì sao lại nhiều chuyện, còn trì độn không nhìn ra vẻ mặt 'tôi không muốn trả lời' của người ngồi kế bên nữa.

"Một ông nào đó có hai cái chân."

Người cúi đầu đọc sách tiếp tục nói."......"

Nếu không muốn trả lời, thì cậu biểu hiện rõ ra một chút cũng được mà.Rốt cuộc nhìn đến thấy vẻ mặt của người kia, Kế Hoa Thanh liền khinh bỉ.Hi Nhược đi ra ngoài cũng không lâu, chốc lát đã trở lại, nhưng khi nàng trở về thì mặt mày có hơi mất tự nhiên, trên tay còn cầm một phong thư."?

Nhanh như vậy đã trở lại?

Người ta gọi cậu ra chi vậy?"

Mính Ký vốn định mặc kệ Kế Hoa Thanh nói thế nào cũng sẽ không ngẩng đầu, nhưng khi Hi Nhược vừa bước vào thư viện thì như tâm linh tương thông, lập tức ngẩng lên."

Oa a!

Thật sự là làm tôi sợ muốn chết.

Tiểu Ký cậu biết không, tôi được tỏ tình."

Hi Nhược đưa thư tới trước mặt Minh Ký, sắc mặt còn hơi hồng hồng.

"Cậu xem cậu xem, còn có thư tình nữa nè."

"Ồ?"

Mặt Minh Ký mang vẻ ngơ ngác, lập tức đảo mắt, nhìn chằm chằm bức thư trong tay Hi Nhược.

"Thư tình?

Ai còn dùng cách quê mùa như thế đi cưa gái chứ?"

Nàng nói."

Nè nè, Tiểu Ký cậu đây là ghen tỵ sao?"

Người nào đó khó chịu."

Hừ!"

"Mặc kệ nói như thế nào, mở ra xem thử coi."

Thật là đáng buồn, tuy rằng vẻ ngoài đều khá xinh đẹp, nhưng không biết vì sao cho tới bây giờ cả ba đều chưa từng nhận được bức thư tình nào nữa.Thật cẩn thận mở ra."......

Cách hành văn của cậu ta thật không tốt cho lắm.

Đây là dùng biện pháp tu từ gì vậy?

Đây là Hán ngữ sao?

Trách không được người cũng xấu y chang."

Minh Ký tỏ vẻ khinh bỉ mãnh liệt."

Cái gì xấu?

Người ta tốt xấu cũng là học sinh giỏi đó, rõ ràng rất tuấn tú!"

"Hừ!"╭(╯^╰)╮"Uầy ôi~~~~~ Tiểu Ký, câu đang ghen sao?

Chẳng lẽ......

Quả nhiên... cậu đối với tôi...

Hí hí hí hí......"

"Ngu ngốc!

Tôi không có tâm trạng nói giỡn với cậu đâu!"

Đưa tay hung hăng đẩy ra!

Minh Ký hạ thủ phá hoa, Minh Ký độc hại đồng bào của mình."

Oa a a~~~" Hi Nhược thực bi thảm ngã xuống đất."

Xi!!

Bạn học này, xin im lặng một chút!"

Hâm mộ ghen tị?Chỉ cần là người, đều sẽ có loại cảm giác này đi?

Minh Ký đã thấy nam sinh kia rồi, là một nam sinh ưa nhìn, làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái.

Là bản thân ghen tị Hi Nhược lại được nam sinh vĩ đại như vậy thích sao?

Ngay cả bạn bè của mình cũng ghen tị, con gái quả nhiên là sinh vật ích kỷ.Nhưng cảm giác mất mát này, giải thích như thế nào đây?---"Này~~ Tiểu Ký, sao cậu lơ tôi vậy?

Sao tự nhiên lại giận dỗi chứ?"

"Không có gì......"

"Rõ ràng là có tức giận!"

"Tôi nói không có!"

"Không có?

Hơ?

Vậy khoảng cách giữa hai ta là sao đây?"

Nữ sinh nói chuyện có hơi tức giận dừng lại, chỉ vào khoảng cách gần cả thước giữa hai người, nhìn nữ sinh trước mặt."

Trời nóng, tôi không muốn ngồi sát quá."

Minh Ký trợn mắt nói dối."

Nóng?

Mới đầu tháng tư à, thời tiết gặp quỷ mới nóng đó!"

Cái cớ gì mà chẳng có chút căn cứ khoa học, thật sự là quá khinh người.Minh Ký quay đầu, nhìn nữ sinh trước mặt, đưa tay chỉ về bên trái đằng trước.

"Cậu ta đang đợi cậu, không qua đó, có vẻ quá đáng lắm đó."

"Ờ hả?!"

Hi Nhược quay đầu.Nam sinh đứng ở nơi đó, ánh nắng giữa trưa chiếu trên người cậu ta tạo ra cái bóng khá đẹp mắt.

Trong nháy mắt Hi Nhược có chút thất thần, khi quay lại nhìn bên cạnh mình, mới phát hiện nữ sinh vốn đang đứng cách mình cả thước, đã tránh ra.Rõ ràng vẫn còn giận......

Nhưng mà, nàng chưa từng nói, sẽ kết giao với nam sinh kia mà, cho dù là một nam sinh tốt đến thế.---"Sau đó thì sao?

Tự nhiên kéo tôi cúp học, vì muốn tôi phơi nắng trên sân thượng cùng cậu sao?"

Sơ Đông khó chịu uống hộp sữa trong tay.

Nhìn nữ sinh ngồi bên cạnh đang giày vò ổ bánh mỳ."

Tôi phiền não lắm có biết không?"

Minh Ký vừa cầm bánh vò qua vò lại, làm mứt quả bên trong đều lòi ra hết, mứt quả màu vàng vàng khiến ổ bánh nhìn thực gớm, vừa mang vẻ mặt "bối rối" nói."......"

Có người nào từng nói lãng phí thức ăn là chuyện rất đáng xấu hổ chưa?

Ngược đãi thức ăn càng thêm xấu hổ.

Ổ bánh đó đã làm gì cậu mà cậu ngược đãi nó dữ vậy?"

Cậu nói xem, con gái có phải rất ích kỷ, rất nhỏ nhen không?"

Người nào đó đang ngược đãi bánh mỳ đột nhiên mở miệng."

Vậy cậu ích kỷ sao?

Nhỏ mọn sao?"

Sơ Đông vẫn còn đang nhìn chằm chằm ổ bánh kia, bề ngoài có vẻ là nuốt không nổi rồi."......

A......

Quả nhiên là vậy mà."

Sau khi Minh Ký ngược đãi ổ bánh mỳ đến thê thảm, lại cầm lên, cắn một ngụm."......"

Sơ Đông cảm thấy, dạ dày của mình bỗng bị kích thích không nhỏ."

Rõ ràng đã nói, sẽ vì đối phương mà vui vẻ, nhưng quả nhiên vẫn là cảm thấy rất bực bội......

Rõ ràng trước kia tôi không có nhỏ mọn như vậy......

Loại cảm giác này thật sự là đáng ghét."

"Mọi người đều sẽ như vậy.

Thứ gì đó vốn là của mình bỗng bị cướp đi, đều sẽ cảm thấy không thoải mái......

Nếu không thoải mái, phải đi cướp về."

"A?"

Minh Ký cảm thấy hơi rối.

"Ờ......

đúng là vậy.

Nhưng nếu là bạn bè, thì không được phá hạnh phúc của người ta......"

"Ý......"

Nhưng mà nàng nói, không phải là về quan hệ bạn bè mà.

Các nàng thật là đang thảo luận cùng một đề tài sao?Hai vị này rốt cuộc đang làm cái gì đây?!

Sơ Đông cảm thấy hơi đau đầu rồi đó.

Đã lâu lắm rồi nàng không có đau đầu như vầy."

Thật quá đáng mà!

Tiểu Ký thế mà lại vứt bỏ tôi!"

Sau khi trở lại phòng học, câu đầu tiên Hi Nhược nói chính là này."

Cái gì gọi là vứt bỏ, tôi chỉ là không muốn làm bóng đèn."

Nói lời này, Minh Ký ngồi ở chỗ của mình, hữu khí vô lực."

Hừ!

Rõ ràng chính là vứt bỏ tôi, cậu còn ngụy biện!"

"Không phải ngụy biện."

"Rõ ràng chính là ngụy biện!"

"Đã nói không phải ngụy biện!"

Đột nhiên nổi giận, phút chốc đứng lên.

"Cậu nghĩ rằng tôi muốn tránh sao?!

Cái gì mà nên vì cậu mà vui mừng chứ, căn bản tôi không muốn làm!

Chẳng lẽ còn muốn tôi dối lòng, đi chúc mừng cậu tìm được lang quân như ý sao?!"

Rất bực bội, cũng rất khó chịu.

Cái cảm giác mất mát này thiệt là khiến người ta khó chịu."

Thật là......"

Hi Nhược thật bất đắc dĩ.

"Nếu cậu không muốn nói, thì đừng nói......

Cũng không có bắt cậu nói mà."

"Tôi đây chính là không muốn nói, tôi chính là mất hứng, cậu nhanh đi đi thôi!"

"......

Tiểu Ký thật sự là quá đáng, người ta đã thất tình rồi, đến chỗ cậu tìm kiếm an ủi còn bị cậu mắng nữa chớ."

Điềm đạm đáng yêu.Thất tình?"

Người ta không có hẹn hò với ai hết~~ Tôi từ chối rồi.

Tuy rằng là tôi chủ động từ chối, nhưng Tiểu Ký cậu cũng nên tỏ vẻ quan tâm một chút đi chứ?

Tôi thật đáng thương mà~~""......"

"......"

"......

Cậu......

Sao lại từ chối?"

"Vì không muốn thôi ~~~""......"

Trong lòng, không biết vì sao, đột nhiên cảm thấy hơi sương sướng."

Cảm giác như vậy sẽ chia xa Tiểu Ký, cho nên không muốn nữa."

Nàng ghé vào bàn của Minh Ký, ngửa đầu nhìn nàng cười."

Ngu ngốc, nam sinh tốt như vậy, sau này có đốt đèn lồng tìm khắp cũng không có đâu."

"Nhưng hôm qua cậu còn nói cậu ta không tốt mà......"

"À......

Kỳ thật cậu ta cũng tốt lắm......"

Minh Ký ngồi xuống, nghiêm trang nói."

Khinh thường cậu nha!"

"Được rồi được rồi~~ Nhìn cậu thảm như vậy, hôm nay tôi sẽ mời cậu đi ăn."

Hớn hở nói."

Vậy cũng được thôi~~~ Ngày mai còn phải mời tôi đi xem phim đó~~~ Có một bộ mà tôi vẫn chưa có cơ hội được xem đâu."

"Nè nè!

Được một tấc lại muốn tiến một thước à!"

---Sơ Đông đứng bên cạnh Kế Hoa Thanh, bối rối nhìn hai người trong phòng, rồi bối rối nói: "Tôi nói, quả thực không phải tình cảm giữa bạn bè mà."

-------Editor có lời muốn nói: max dài~~ định chia đôi ra đăng trước đăng sau, nhưng lại nhớ mình không có thói quen này (cũng chẳng biết phải cắt từ đâu) nên thôi, ráng làm để đăng hết luôn!

Hãy khen mình đi nào~~ (^v^)/
 
Back
Top Bottom