Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bhtt - Edit Hoàn] Gái Thẳng Schrodinger - Lạc Dương Bibi

[Bhtt - Edit Hoàn] Gái Thẳng Schrodinger - Lạc Dương Bibi
Ngoại truyện 3: Hôn lễ


Ngoại truyện 3: Hôn lễ

Sau khi lấy được giấy chứng nhận và chụp hình, Ôn Sở đăng hình lên vòng bạn bè, khiến một đám người im hơi lặng tiếng bấy lâu nay trong danh sách cũng phải trồi lên.Trong số đó, người hét to nhất chắc chắn là lứa học sinh mà Ôn Sở và Tần Kiến Thư từng dạy chung—— Đám nhóc năm đó lén lút ghép đôi hai người họ một cách lung tung đều đã tốt nghiệp cả rồi.Giờ đây họ sống rải rác khắp các thành phố trên cả nước, đi trên những con đường sự nghiệp khác nhau, và có những cuộc đời riêng biệt.Có lẽ, đây chính là ý nghĩa của nghề giáo.Chẳng bao lâu, chuỗi cuộc gọi liên hoàn đòi mạng của Dương Liễu cũng ập tới: "Chẳng phải nói tạm thời chưa nghĩ tới chuyện này sao?

Sao mình vừa chợp mắt một cái là mấy người đã đi lấy giấy chứng nhận rồi?!!!

Chuyện lớn thế này mà cũng không nói với mình!

Có còn xem mình là bạn nữa không hả?"

Dù điện thoại đang ở chế độ loa thoại, nhưng Tần Kiến Thư đứng bên cạnh cũng nghe thấy tiếng thét kinh sợ của Dương Liễu tràn ra từ điện thoại, âm lượng khá lớn, khiến người ta thấy hơi chói tai.Ôn Sở khẽ nhíu mày liễu, mỉm cười đưa điện thoại ra xa hơn một chút.Lúc này, Tần Kiến Thư đưa tay nhận lấy điện thoại của cô, áp vào tai.

Nàng nhẹ giọng cười khẽ: "Ý định kết hôn là bất chợt nảy ra, bọn tôi không nói với ai cả, ra khỏi nhà liền đi đăng ký luôn."

Nói đến đây, lời của Tần Kiến Thư bị Ôn Sở bên cạnh cắt ngang.

Cô tiến lại gần: "Bảo cậu ấy sau này nhớ tới uống rượu mừng của chúng ta ~~"Giọng điệu cất cao vút, vừa khoe khoang lại đắc ý, từng chữ một đều rơi chính xác vào tai Dương Liễu phía bên kia.Dương Liễu: !!!Kinh ngạc chưa dứt, Dương Liễu vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị.Nhiều năm trôi qua, Ôn Sở và Tần Kiến Thư cuối cùng cũng có một cái kết viên mãn.

Đất nước đã hợp pháp hóa hôn nhân đồng giới, thế mà bên cạnh cô vẫn chưa có ai để cô có thể cùng đi đăng ký kết hôn bất cứ khi nào cô muốn.Sau khi thả một quả bom vào vòng bạn bè, Ôn Sở ngay lập tức dẫn Tần Kiến Thư về nhà, tiếp tục thả thêm một quả vào gia đình.Gia đình ba người náo loạn cả lên, còn dì giúp việc thì đang tận tụy chuẩn bị cơm trưa trong bếp, thỉnh thoảng tò mò ngoái đầu nhìn lại.Mẹ Ôn không ngờ lời bà nói lại trở thành sự thật.

Bà tận mắt chứng kiến con gái cầm sổ hộ khẩu ra ngoài vào buổi sáng, rồi trở về với một cuốn sổ kết hôn.

Không chỉ tự ý quyết định mà không báo với gia đình, con bé còn dẫn người kia về nhà.Cuốn sổ kết hôn đỏ rực trước mắt hóa thành một ngọn lửa vô hình thiêu đốt bà.Mẹ Ôn chỉ vào Ôn Sở, liên tục thốt lên mấy chữ "Con".Khí huyết bà lúc này dâng trào, xông thẳng lên đỉnh đầu, nhất thời cảm thấy choáng váng, trước mắt tối sầm lại.

Bà đặt tay lên cái tủ ở cửa ra vào, đứng cũng đứng không vững: "Mẹ nói cho con biết, Ôn Sở, chuyện này ba mẹ không đồng ý, kiên quyết không đồng ý.

Người đó là ai ba mẹ còn chưa biết mà con đã..."

Mẹ Ôn còn chưa nói hết lời thì lúc này, cánh cửa chống trộm khép hờ phía sau bị ai đó ở bên ngoài đẩy mở.Bấy giờ Tần Kiến Thư vừa nghe xong một cuộc điện thoại, cuối cùng nàng cũng từ ngoài cửa bước vào: "Dạ con xin lỗi, là mẹ con gọi đến, bà ấy hỏi khi nào chúng ta tổ chức tiệc..."

Khung cảnh nhất thời trở nên tĩnh lặng như chết, không có lấy một tiếng chim kêu.Ngoại trừ tiếng "đông đông" khi dì giúp việc dùng dao thái trên thớt trong căn bếp mở gần đó.Ba Ôn tinh mắt thấy trên ngón áp út của Tần Kiến Thư có đeo một chiếc nhẫn lấp lánh, vừa khéo ghép thành một cặp với chiếc nhẫn trên tay con gái ông.Đây là nhẫn cưới mà!Hai vợ chồng đều sững sờ, mẹ Ôn cũng dần hồi phục từ cơn choáng.

Không biết vì sao, ngay khoảnh khắc nhìn rõ Tần Kiến Thư, bà bỗng cảm thấy hơi thở ở lồng ngực không còn nặng nề như trước nữa.——Hóa ra không phải thằng nhóc lấc cấc nào, mà là một cô bé tao nhã xinh đẹp.---Sau mấy chục năm đấu trí đấu dũng, Ôn Sở đã quá hiểu tính tình của ba mẹ cô.Tần Kiến Thư mới xuất hiện, ngọn lửa vừa có dấu hiệu bùng lên đã lập tức bị dập tắt.Trên bàn ăn, ba Ôn và mẹ Ôn vẫn chưa quen với việc Tần Kiến Thư là "con rể", nhưng theo bản năng, họ cố hết sức thể hiện sự thân thiện và nhiệt tình trước mặt đối phương.

Bọn họ vừa dùng cơm, vừa hỏi han chút chuyện nhà.Sau khi hiểu sơ qua tình hình của Tần Kiến Thư, trước khi rời đi, mẹ Ôn lặng lẽ kéo con gái sang một bên, không quên dặn đối phương ngày mai tiếp tục quay lại ăn cơm.Thời gian một bữa cơm quá ngắn, có rất nhiều chuyện bà vẫn chưa kịp hỏi."

Sau này là người một nhà, dù gì cũng phải giao tiếp và thấu hiểu nhau nhiều hơn."

"Con đột ngột kết hôn, cũng không nói trước là sẽ dẫn người ta về ra mắt..."

"Mẹ biết con đang lo lắng điều gì, nhưng bây giờ nhà nước đã nới lỏng chính sách rồi.

Chẳng lẽ con cho rằng ba mẹ là cương thi già từ quan tài thời nhà Thanh chui ra, nhất quyết phải chia rẽ hai đứa hay sao?"

Chẳng lẽ không đúng à?

Ôn Sở hơi nhướng mày, chẳng dám lên tiếng.Cô biết, lựa chọn sáng suốt nhất lúc này chính là câm miệng lại và nghe mẹ nói."

Tiền mừng gặp mặt vẫn chưa đưa nữa."

Mẹ Ôn cau chặt mày, bắt đầu xoắn xuýt về vấn đề lễ nghi, "Chiều nay mẹ sẽ ra ngân hàng rút ít tiền mặt về, ngày mai bù cho Tiểu Thư."

Không chỉ tiền mừng gặp mặt, mà ba loại trang sức vàng [1] truyền thống phải có trong đám cưới cũng chưa chuẩn bị!

Cùng với đó là vô số nghi thức và quy trình bị bỏ quên.[1] Ba loại trang sức vàng trong phong tục cưới hỏi ở Trung Quốc, bao gồm: Nhẫn vàng, dây chuyền vàng, khuyên tai vàng.Nghe đến đây, Ôn Sở cuối cùng cũng lên tiếng: "Không cần đâu mẹ, để lần sau ạ."

"Lần sau?"

"Dạ đúng rồi, lần sau."

Ôn Sở hơi cong khóe mắt, trong mắt cô loé lên một chút láu lỉnh tinh nghịch.Cô khẽ ngoắc tay về phía mẹ, rồi thì thầm báo tin: "Tụi con sắp đi hưởng tuần trăng mật rồi."

Hưởng tuần trăng mật.Ban đầu, Ôn Sở đã chọn một số điểm đến nổi tiếng ở nước ngoài để Tần Kiến Thư lựa chọn, nhưng không ngờ Tần Kiến Thư hoàn toàn không muốn ra nước ngoài.Cuối cùng, hai người quyết định đi lại con đường mà bốn năm trước, khi mới ở bên nhau, họ đã từng đi qua nhưng chưa hoàn thành.Những tiếc nuối chưa thể trọn vẹn ngày đó, lần này đã được khép lại bằng một dấu chấm tròn hoàn hảo.Sau bốn năm, chuyến du lịch tuần trăng mật này vẫn mang một ý nghĩa đặc biệt đối với họ.Năm qua năm lại, hoa chẳng đổi.

Năm đến năm đi, người vẫn đây.Lần trước ra ngoài là trời hè oi ả, còn lần này thu sang mát mẻ, mang đến một trải nghiệm hoàn toàn khác.

Cả hai cũng sẵn lòng dành nhiều thời gian hơn để dạo chơi ngoài trời, ngắm nhìn sông núi thảo nguyên.Khi người lớn trong nhà vẫn còn thúc giục chuyện "lễ Nạp Thái" [2] hay "tổ chức hôn lễ", thì Ôn Sở và Tần Kiến Thư đã sớm quên bẵng mấy chuyện này.[2] Lễ Nạp Thái: một trong sáu lễ nghi quan trọng trong nghi thức đám cưới của người Trung Quốc xưa.

Nhà trai mời bà mối đến nhà gái để ngỏ lời cầu hôn, bày tỏ mong muốn được kết hôn.

Sau khi nhận được lời cầu hôn, nhà gái sẽ cân nhắc xem có đồng ý hay không.

Nếu đồng ý, nhà trai sẽ chuẩn bị một món quà (thường là con ngỗng sống) và đến tặng nhà gái để bày tỏ lòng cảm ơn.Chặng cuối cùng của chuyến du lịch tuần trăng mật kéo dài một tháng vẫn chọn Xuyên Tây làm điểm kết thúc—— Mảnh đất cuối cùng vì một số lý do mà còn bỏ trống trên bản đồ bốn năm trước, giờ đây đã được họ tự tay lấp đầy.Sau khi trở về Vân Thành, dưới sự thúc giục của ba mẹ hai bên, cả hai đã gấp rút bắt tay vào chuẩn bị cho hôn lễ độc nhất vô nhị của mình.Từ chọn váy cưới đến chọn địa điểm, từ đặt làm thiệp mời đến quà tặng cho khách...

Cả đời chỉ có một lần, Tần Kiến Thư và Ôn Sở đều muốn tự mình lo liệu.Từng việc một dần lấp đầy khoảng trống ít ỏi trong cuộc sống ngoài giờ làm của hai người họ.Qua Tết là sang xuân.Ông Ôn mời một thầy phong thủy ông quen biết tính toán kỹ lưỡng, cuối cùng quyết định cử hành hôn lễ của con gái vào ngày Cốc Vũ [3].

Trùng hợp hôm đó rơi vào cuối tuần, tiện cho người thân và bạn bè đến tham dự.[3] Ngày Cốc Vũ: một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên.

Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 19 hay 20 tháng 4 dương lịch.Nhân gian tháng tư, cỏ mọc én bay.Khi tấm thiệp mời cuối cùng trên bàn được gửi đi, thời gian chính thức bắt đầu bước vào giai đoạn đếm ngược.Ôn Sở và Tần Kiến Thư đều không phải kiểu người thích phô trương.

Danh sách khách mời dự hôn lễ cũng được cả hai cân nhắc kỹ lưỡng trước khi chốt lại sau cùng.Họ quyết định thuê trọn một căn biệt thự lớn làm địa điểm chiêu đãi bạn bè, người thân và tổ chức hôn lễ.

Chẳng bao lâu nữa, bãi cỏ rộng ngay lối vào sẽ được trang trí thành nơi tổ chức hôn lễ, và khi đó...Trên thảm cỏ xanh mướt này, một làn sóng hân hoan cuồng nhiệt sẽ dâng trào.Ngày hôm đó, họ vì đối phương mà khoác lên mình chiếc váy cưới trắng tinh, cả người phủ kín ánh nắng vàng rực, tựa như đôi uyên ương trời sinh bước ra từ một thế giới cổ tích huyền ảo.

Cặp nhẫn cưới sáng lấp lánh trên ngón áp út đan vào nhau, rạng rỡ lóa mắt.Tần Kiến Thư và Ôn Sở nắm tay, từ hàng ghế cuối tiến lên sân khấu.Theo trình tự của người dẫn chương trình, cuối cùng cũng đến phần được mong đợi nhất là ném hoa cưới.Hai cô dâu đã chuẩn bị sẵn hai bó hoa cưới.Ôn Sở đứng trên sân khấu, khẽ vung bó hoa trong tay một cái, lập tức khiến không ít người bên dưới nhao nhao hò reo——"Ở đây, ở đây!"

"Cô ơi, bên này ạ!

Cầu xin cô, em cũng muốn thoát kiếp độc thân và có một mối tình đẹp!!"

"Đừng nghe con bé.

Ôn Sở, ném về phía này nè!"

"Cô Tần!!

Cô nhìn em đi, em đã ế chổng ế chơ từ trong bụng mẹ suốt hai mươi hai năm rồi!"

Những gương mặt tươi sáng và tràn đầy sức sống thoáng qua trước mắt họ.

Giang Dương, Kỳ Phong Nguyệt, Giang Hâm, Dương Tương, còn có Dương Liễu, cùng một số đồng nghiệp và bạn bè đã chứng kiến chặng đường cả hai cùng nhau đi qua.Mọi người đều có mặt, tất cả đến để chứng kiến khoảnh khắc thiêng liêng khi họ sánh bước bên nhau.Nụ cười bên môi Ôn Sở ngày càng rạng rỡ, đôi mắt cô cong như vầng trăng, lộ ra hai lúm đồng tiền nhạt trên má, đẹp rực rỡ nhưng cũng pha chút đáng yêu.Ôn Sở: "Tôi sắp ném đây ~~"Nói rồi, cô nghiêng mặt, ghé sát tai Tần Kiến Thư thì thầm gì đó với đối phương.

Giữa chốn đông người, hành động này lập tức khiến mọi người xôn xao trêu chọc, xen lẫn vài tiếng than thở không muốn ăn thêm cơm chó nữa.Tần Kiến Thư hiểu được ý của Ôn Sở, cũng mang theo ý cười nhìn về phía cô.

Giọng nàng trong trẻo mà lành lạnh: "Vậy tôi đếm một, hai, ba, chúng tôi cùng ném nhé."

"Một, hai..."

Còn chưa kịp đếm ba, cả hai đã đồng loạt buông tay, ném bó hoa đi."

Chơi ăn gian!!!"

"Vợ vợ hai người cũng quá gian xảo rồi, ném hoa cưới mà cũng giở trò!"

Dưới sân khấu tan tác như ong vỡ tổ.Trận chiến giành hai bó hoa cưới chính thức bắt đầu.

Ôn Sở và Tần Kiến Thư đứng trên sân khấu, cũng luôn dõi theo để xem "hoa sẽ rơi vào tay ai".Kết quả nhanh chóng sáng tỏ.Một bó rơi xuống đám đông, cuối cùng được một nam sinh mà cả hai từng dạy nhặt được.

Còn bó hoa còn lại...Trùng hợp làm sao, bó còn lại vừa hay rơi trúng vai Kỳ Vãn Tễ, bị cô thuận tay bắt lấy.Trong lúc nhất thời, Kỳ Vãn Tễ, người chỉ góp mặt cho đủ số, lại trở thành tâm điểm của đám đông với bó hoa trong tay.Tần Kiến Thư thu hết biểu cảm có phần ngơ ngác của đối phương vào trong mắt.

Nàng mỉm cười, gửi lời chúc phúc của cô dâu đến Kỳ Vãn Tễ: "Chủ tịch Kỳ, vậy thì vợ vợ chúng tôi chúc cô mang theo vận may này, sớm ngày tìm được ý trung nhân."

Kỳ Vãn Tễ sững người, không có đáp lời.Chủ tịch Kỳ danh tiếng lẫy lừng, Tập đoàn Vạn Phong lại vô cùng lớn mạnh.

Khí thế của Kỳ Vãn Tễ tỏa ra mạnh mẽ, đứng ở đâu cũng khiến người ta cảm thấy không dễ động vào, vì thế cũng chẳng ai dám đến trêu chọc cô.Ngoại trừ cô em gái trên danh nghĩa, Kỳ Phong Nguyệt.Trong trận chiến giành hoa cưới khi nãy, Kỳ Phong Nguyệt cũng tham gia.

Cô cùng Dương Tương, Giang Hâm và những người khác đùa giỡn với nhau, chơi vô cùng vui vẻ, nhưng tiếc là cuối cùng không giành được.Kỳ Vãn Tễ suy tư trong chốc lát, khi đi ngang qua em gái, cô liền nhét bó hoa này vào lòng đối phương: "Cho em."

"Em không cần."

Kỳ Phong Nguyệt nhíu mày liễu, vừa mở miệng đã từ chối.Kỳ Phong Nguyệt ném bó hoa trở lại.

Khuôn mặt non nớt, ngây thơ ngày nào của thiếu nữ giờ đã hoàn toàn nở rộ.

Trong ánh mắt và nét mặt thấp thoáng nét quyến rũ cùng sự chín chắn nhẹ nhàng của một người phụ nữ.Tựa như nụ hoa chờ nở vào đầu xuân, vừa mới rút đi vẻ non tơ, đang ở khoảng giữa chín và chưa chín, chỉ chờ thời cơ để bung nở.Kỳ Vãn Tễ: ?Kỳ Vãn Tễ lắc đầu, cười khẽ một tiếng: "Lúc nãy chị thấy em giành mà."

Vừa rồi giành bó hoa cưới hăng say như vậy, bây giờ cho không thì lại không muốn?Năm nay đã 23 tuổi rồi.Theo lý mà nói, tuổi dậy thì lẽ ra đã qua lâu rồi.

Bây giờ thời kỳ nổi loạn của trẻ con đều dài như thế sao?Kỳ Vãn Tễ phát hiện, mấy năm gần đây cô càng ngày càng không hiểu suy nghĩ của Kỳ Phong Nguyệt.

Trước đây em gái cô không như vậy.Hai tháng gần đây, Kỳ Phong Nguyệt còn làm ầm lên, đòi tách tên khỏi sổ hộ khẩu chung với cô, nói rằng muốn tự mình đăng ký hộ khẩu theo diện thu hút nhân tài [4].[4] Đăng ký hộ khẩu theo diện thu hút nhân tài: Ở Trung Quốc, nhiều thành phố lớn có chính sách ưu đãi để thu hút người tài, cho phép họ đăng ký hộ khẩu dễ dàng hơn so với người bình thường.

Việc này giúp họ được hưởng các quyền lợi như giáo dục, y tế, và các phúc lợi xã hội khác.Kết quả không ngoài dự đoán, giới truyền thông bên ngoài lại một phen suy đoán lung tung, thậm chí còn lan truyền câu chuyện về việc chị em nhà hào môn tranh giành gia sản.Người không biết còn tưởng nhà họ Kỳ bọn họ lại đấu đá nội bộ.Kỳ Phong Nguyệt chỉ nhìn chằm chằm vào Kỳ Vãn Tễ.

Không biết từ khi nào đôi mắt từng trong suốt và tinh khiết đã bắt đầu trở nên đen kịt sâu thẳm, tĩnh lặng như màn đêm: "Những thứ em muốn, em thích tự mình đi tranh, đi cướp, chứ không phải dựa vào sự bố thí của chị."

"Hơn nữa..."

"Chị à, em không thiếu số đào hoa đâu."

Trên mặt Kỳ Phong Nguyệt bỗng nở một nụ cười rạng rỡ khó hiểu, hàm ý sâu xa: "Bó hoa này chị cứ giữ lấy đi, dù sao mấy mối đào hoa lận đận của chị cũng đã nhiều lắm rồi, thêm một chút nữa cũng chẳng sao."

Nhìn chằm chằm bóng lưng em gái đi xa, Kỳ Vãn Tễ chậm rãi chớp mắt:...Hình như vừa bị châm chọc thì phải?Mà một bên khác, ở chỗ ngồi dành cho bậc trưởng bối bên nhà cô dâu.Đối với hoạt động giành hoa cưới, những người hơi lớn tuổi một chút đều không tham gia mà để mặc đám thanh niên náo nhiệt.Tuy nhiên, sau khi theo dõi toàn bộ hôn lễ, mẹ Ôn nước mắt lưng tròng, suýt nữa bật khóc ngay tại chỗ: "Tôi còn tưởng con gái tôi sẽ phải sống một mình cả đời này, bây giờ cuối cùng cũng có người ở bên con bé, cùng chăm sóc lẫn nhau."

Bà nghẹn ngào kéo tay mẹ Tần bên cạnh, bắt đầu tán gẫu chuyện nhà: "Bà thông gia, bà biết chuyện của hai đứa nhỏ từ khi nào vậy?"

Ngay khi bắt đầu lên kế hoạch cho hôn lễ, Tần Kiến Thư đã đón mẹ từ Phong Thành đến Vân Thành ở tạm.

Hôm nay, trong đám cưới của nàng, nàng chỉ mời họ hàng và bạn bè bên phía ba mẹ nuôi.Còn về ba mẹ ruột, nàng thậm chí còn không báo tin.Mẹ Tần cũng không đề phòng, sau khi suy nghĩ một lúc, bà đưa ra một khoảng thời gian đại khái, chính xác đến năm và tháng.Ba mẹ Ôn vừa nghe xong, chút xúc động và suy nghĩ vừa dâng trào trong lòng ngay lập tức tan biến không còn dấu vết——"Cái gì...

Sớm như vậy à!"

"Ôn Sở, con nhóc chết tiệt này!!"

Hóa ra trên đời này, chỉ có hai người họ, bậc làm cha làm mẹ, là biết chuyện muộn nhất!Tiếng cười vang dội, chén rượu nâng cao, một chương mới của cuộc đời chỉ vừa mới bắt đầu.---Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha.

Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.
 
[Bhtt - Edit Hoàn] Gái Thẳng Schrodinger - Lạc Dương Bibi
Ngoại truyện 4: Kết thúc toàn truyện [End]


Ngoại truyện 4: Kết thúc toàn truyện [End]

"Họ là ánh sáng của nhau."

【Chuyến bay bị hoãn, trưa em không kịp về ăn cơm với chị rồi.

Buổi tối gặp nhé】Trên bàn làm việc hơi bừa bộn, màn hình điện thoại của Tần Kiến Thư đột nhiên hiện lên một thông báo đẩy.Nàng liếc mắt, vội vàng lướt qua nội dung tin nhắn.

Đúng lúc đó, chuông vào học vang lên.Tần Kiến Thư cụp mắt, cất điện thoại vào ngăn kéo.

Nàng đẩy ghế, đứng dậy bước ra ngoài— Hai tiết cuối buổi sáng, vừa hay có giáo viên đổi tiết với nàng, vì vậy cả hai tiết này đều do nàng phụ trách.Sau đám cưới đơn giản, Ôn Sở và Tần Kiến Thư đồng thời trở lại cuộc sống thường ngày.Công việc bận rộn bất ngờ ập đến, chỉ trong bốn tháng ngắn ngủi, Ôn Sở đã đi công tác mười chuyến, bay khắp các thành phố trên cả nước.So với cô, Tần Kiến Thư lại trở thành người rảnh rỗi hơn.Đi làm, tan làm, về nhà.Trước đây, luôn là Ôn Sở ở nhà đợi nàng, bây giờ đến lượt nàng trở thành người chờ đợi.Đến khi thực sự đến lượt mình, Tần Kiến Thư mới hiểu được cảm giác chờ đợi một người khổ sở và dài đằng đẵng đến nhường nào.

Rõ ràng trong từng ngóc ngách của ngôi nhà vẫn lưu lại dấu vết sinh hoạt của hai người, vậy mà mỗi ngày khi mở cửa trở về, thứ ập vào mặt vẫn luôn là sự cô quạnh và lạnh lẽo.Trước đó, sau khi từ Phong Thành trở về, Tần Kiến Thư vốn định tìm một trường học để tiếp tục công việc giảng dạy.Nàng thích dạy học, cũng như Ôn Sở thích thử thách.Nhưng trùng hợp làm sao, đội ngũ giáo viên trường Trung Học Trọng Nam vẫn chưa tuyển được ai phù hợp.

Thế là Tần Kiến Thư đành cắn răng liên lạc lại với người sếp cũ của mình.

Bất ngờ thay, ban lãnh đạo nhà trường đều rất hoan nghênh nàng quay lại tiếp tục giảng dạy.Nhưng mới nhậm chức, vị trí khối trưởng sẽ không đến lượt nàng.Tần Kiến Thư trở thành một giáo viên bình thường của tổ Lịch sử, cùng mọi người ngồi trong văn phòng lớn, cũng không cần chủ nhiệm lớp, thỉnh thoảng thì trông coi tiết tự học buổi tối.

Cuộc sống so với trước đây nhàn nhã hơn rất nhiều."

Tiết này không giảng bài mới, các em lấy bài thi tháng của hai ngày trước ra..."

Nàng gấp sách giáo khoa lại, trong lớp vang lên lác đác tiếng lật giở tìm bài kiểm tra.Ngôi trường vẫn như xưa, đứng trên bục giảng nhìn ra ngoài cửa sổ vẫn có thể thấy mặt hồ sen bên cạnh sân bóng rổ gợn sóng lăn tăn, ánh nước lấp lánh vàng.Tòa nhà giảng dạy quen thuộc, khuôn mặt của những đồng nghiệp quen thuộc.

Năm ngoái, đồng phục trường Trung học Trọng Nam đã được chỉnh sửa đôi chút, nhưng màu sắc vẫn là sự kết hợp giữa xanh và trắng, giống như bầu trời xanh thẳm và những đám mây trắng mềm mại.Họ mong chờ những chú chim ưng non bay lượn, có thể một lần cất cánh vút thẳng lên trời.Tháng 8 trời nóng như đổ lửa, hai máy điều hòa trước và sau lớp học đều đang chạy hết công suất.

Có lẽ nhờ hơi lạnh trung hòa, nên ánh nắng gay gắt bên ngoài xuyên qua lớp kính chiếu vào người cũng trở nên dịu dàng hơn hẳn, tựa như ánh nắng ngày đông.Khi chỉ còn hai ba phút nữa là tan học, nét mặt Tần Kiến Thư cũng giãn ra.Nàng xoay người, ném đầu phấn trong tay vào chiếc hộp giấy trên bệ giảng: "Được rồi, tan học.

Các em đi nhẹ nhàng thôi nhé, đừng gây tiếng động quá lớn."

Bên dưới vang lên một trận xôn xao dữ dội, chẳng mấy chốc, hơn nửa số học sinh trong lớp đã chạy đi hết.Tần Kiến Thư cũng chẳng lấy làm lạ.Giờ ăn trưa mà...

Chỉ cần tới muộn một chút là trước các quầy căng-tin đã xếp thành hàng dài.

Nhiều em học sinh vì tránh phải xếp hàng lâu, nên vừa tan học là đã đi thẳng đến căng-tin.Nàng chậm rãi sắp xếp bài thi và giáo án trên bệ giảng.

Đột nhiên, ở cửa vang lên một giọng nói trêu chọc nhẹ nhàng: "Ồ, đây vẫn là khối trưởng Tần kỷ luật nghiêm minh trước đây của chúng ta sao?"

Học sinh đều đã đi gần hết, cửa trước và cửa sau lớp mở toang, Tần Kiến Thư giương mắt liền trông thấy bóng người đứng ngay cửa lớp.Nàng sững người, sau đó đặt sách giáo khoa trong tay xuống rồi đi thẳng về phía người kia: "Sao em về rồi?

Không phải nói chuyến bay bị hoãn sao?"

"Em đổi vé, vừa hay có một chuyến bay khác về Vân Thành."

Khi Tần Kiến Thư bước đến trước mặt mình, Ôn Sở tự nhiên nắm lấy tay đối phương.

Chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út hai người lấp lánh dưới ánh mặt trời, vô cùng nổi bật: "Chị có hẹn đi ăn trưa với ai không?

Em đã đặt nhà hàng rồi."

"Không có."

Ánh mắt Tần Kiến Thư lưu luyến trên khuôn mặt thanh tú của Ôn Sở, khóe môi nàng cong lên một đường cong đẹp mắt, "Nhưng em chờ chị một lát, chị tới văn phòng cất đồ đã, điện thoại cũng còn nằm trong ngăn kéo."

Trong lớp, vài học sinh còn chưa rời đi thấy cô giáo của mình có dáng vẻ như vậy trước một người lạ, thì lập tức trợn mắt há hốc mồm.Nhưng rất nhanh, các em đã chú ý đến nhẫn cưới trên tay hai người họ.Đợi đến khi Tần Kiến Thư rời đi, cuối cùng cũng có người nói nhỏ, giọng đầy kinh ngạc: "Mấy cậu có thấy không?

Vợ của cô Tần đẹp quá, còn rất có khí chất nữa..."

"Hình như cô Phùng dạy Ngữ văn còn nhỏ hơn cô Tần mấy tuổi đúng không?"

"Nhưng lần trước mình thấy chồng cô tới đón cô, thầy ấy đã bắt đầu phát tướng rồi."...---"Lâu rồi không tới quán chị Trương ăn, em có chút hoài niệm."

Chiếc xe chầm chậm di chuyển đằng sau chiếc ô tô con phía trước.

Khi rẽ qua góc đường, Ôn Sở thoáng nhìn thấy tấm biển hiệu chữ đỏ của "Quán cơm dì Trương" phía sau những tán cây long não xanh tốt, bỗng thốt lên một tiếng cảm thán.Mỗi khi đến giờ ăn trưa, lưu lượng xe cộ trên con đường trước cổng trường Trung học Trọng Nam lại đặc biệt đông hơn.

Vỉa hè hai bên con dốc lớn khá hẹp, học sinh gom thành từng nhóm đi ra ngoài ăn cơm, chen chúc từ vỉa hè xuống lòng đường, khiến xe đi càng chậm.Nghe thấy câu nói của Ôn Sở, Tần Kiến Thư suy nghĩ một lát: "Vậy chi bằng trưa nay ăn ở đây luôn?

Em hủy phòng đã đặt đi, lần sau chúng ta lại tới."

"Vậy thì trưa nay cũng không cần về nữa, nghỉ trưa ở bên này luôn."

Căn hộ nhỏ hai phòng mà trước đây họ từng sống chung có ý nghĩa đặc biệt đối với họ.

Vì vậy sau khi chuyển nhà, cả hai vẫn giữ nguyên cách bài trí ban đầu.

Ôn Sở thậm chí còn thuê dì giúp việc đến dọn dẹp mỗi tuần.Dạo gần đây, Tần Kiến Thư thường xuyên nghỉ trưa ở chỗ này.Hai người lập tức thống nhất ý kiến.Ôn Sở bật đèn xi-nhan: "Được, vậy để em tìm chỗ đỗ xe."

Giữa trưa oi bức khó chịu, Ôn Sở kéo cánh cửa kính cũ kỹ dán đầy giấy dán màu sắc rực rỡ ra.

Luồng không khí mát lạnh phả ra từ máy điều hòa bên trong, hòa lẫn với đủ loại mùi thức ăn, hỗn tạp nhưng không khó ngửi.Những quán ăn nhỏ vừa bình dân vừa có hương vị không tệ như vậy khá được ưa chuộng ở gần trường học.Dù đang trong kỳ học bổ túc hè, nhưng trong quán vẫn có khá nhiều học sinh.

Có một vài em từng được Tần Kiến Thư dạy, khi nhìn thấy nàng cũng sẽ dè dặt chào một tiếng: "Em chào cô ạ".Thật trùng hợp, hai người tình cờ gặp được Hứa Ý Tống ở đây.Có điều, trường Trung học số 6 nằm ngay bên cạnh Trung học Trọng Nam, hai trường chỉ cách nhau một con đường, gặp nhau ở đây cũng là chuyện bình thường.Sau khi Dương Liễu và Hứa Ý Tống hoàn toàn chia tay, Ôn Sở hầu như không còn qua lại với Hứa Ý Tống nữa.

Tuy nhiên, Tần Kiến Thư và Hứa Ý Tống vẫn dạy học ở khu này, thỉnh thoảng tình cờ gặp nhau bên ngoài trường, họ vẫn sẽ chào hỏi và tán gẫu vài câu như trước đây.Hai người vừa ngồi xuống, chưa ăn được mấy miếng thì chẳng bao lâu sau, bà chủ đã bưng một cái chén cỡ lòng bàn tay từ trong bếp đi ra: "Thịt kho tàu mới ra lò, đây là phần chị để lại định lát nữa ăn sau.

Tặng cho hai em một chén nha."

"Lâu rồi không gặp cô Ôn, lại xinh hơn nữa rồi."

Hôm nay hiếm khi gặp lại người quen đã lâu không gặp, bà chủ cũng rất vui.Ôn Sở cũng không khách sáo, cô đặt đũa xuống, mỉm cười cong mắt.

Cô khen ngợi bà chủ: "Chị Trương, tay nghề của chị cũng ngày càng tiến bộ, không nói thì em còn tưởng hai năm nay chị đi học nâng cao ở trường dạy nấu ăn nào đó đấy ~~""Miệng em ngọt thật đó!"

Sau khi dỗ cho bà chủ vui vẻ rời đi, Tần Kiến Thư đột nhiên lên tiếng: "Dạo này Hứa Ý Tống và Dương Liễu thế nào rồi?"

Hứa Ý Tống và giáo viên trường Trung học số 6 ngồi ở bàn ngay cửa ra vào, hai người vừa bước vào đã gặp mặt họ, sau đó chào hỏi lẫn nhau.Nghe Tần Kiến Thư hỏi về chuyện này, Ôn Sở suy nghĩ qua loa hai giây:"Vẫn như vậy thôi."

"Chắc là không có tiến triển gì.

Dương Liễu cũng không nhắc tới cô ấy với em nữa, có lẽ...

Trước đây đã thất vọng quá nhiều, nên lần này thực sự không muốn dây dưa thêm."

Hai người tổ chức đám cưới nhưng không mời Hứa Ý Tống.Một là vì cân nhắc đến việc Dương Liễu khó khăn lắm mới vực lại được, hai là cảm thấy sau này có lẽ sẽ không có quá nhiều giao thiệp với Hứa Ý Tống nữa.Nhưng không ngờ sau khi họ kết hôn không lâu, Hứa Ý Tống đã chủ động tìm đến Dương Liễu, bắt đầu theo đuổi ngược lại.Hai người này, cứ như một trò hề.Ban đầu là Dương Liễu theo đuổi Hứa Ý Tống, sau đó dai dẳng bám riết, không chịu buông tay.

Bây giờ Dương Liễu đã nghĩ thông suốt, quyết định rút lui rời đi, Hứa Ý Tống ngược lại biến thành kẻ dây dưa không dứt.Vị thế của hai người đảo ngược, quyền chủ động bỗng rơi vào tay Dương Liễu.Có hơi hướm trước phũ thì sướng, sau cua lại khổ.Nhưng nhìn từ góc độ của một người ngoài cuộc như Ôn Sở, Hứa Ý Tống liên tục vấp phải chướng ngại, khả năng hai người làm lành không lớn.Sau khi trò chuyện qua loa vài câu, Tần Kiến Thư đổi chủ đề, hỏi Ôn Sở về tình hình công tác mấy ngày nay.Đột nhiên, phía sau vang lên tiếng xôn xao——"Cô Hứa, cô đi đâu vậy!"

Hai người đồng loạt quay đầu nhìn lại.Hứa Ý Tống đã đi đến cửa, nhưng dường như chợt nhớ ra điều gì đó, cô bèn nhìn chằm chằm về phía Ôn Sở và Tần Kiến Thư.

Chỉ trong vài giây, cô đã đi tới trước bàn:"Ôn Sở, cô lái xe đến đúng không?"

"Dương Liễu gặp chuyện rồi."

Dương Liễu gặp chuyện rồi.Người gọi cho Hứa Ý Tống là một người qua đường tốt bụng.

Vì không biết mật khẩu điện thoại của Dương Liễu, nên người đó chỉ có thể thử nhấn vào nút liên lạc khẩn cấp trên màn hình khóa.May mà, Dương Liễu đã cài số liên lạc khẩn cấp.Khi ba người họ đến bệnh viện thì Dương Liễu đã tỉnh.

Cô nằm trên giường bệnh nhìn y tá, rồi lại nhìn mấy người đang lo lắng vội vàng chạy tới, vẻ mặt hơi ngượng ngùng.Cảm xúc lên xuống thực sự quá lớn, Ôn Sở không nhịn được mà châm chọc: "Giỏi lắm Dương Liễu, lớn từng này rồi mà còn có thể vì không ăn sáng mà hạ đường huyết, ngất xỉu vào bệnh viện.

Cậu đợi đó, bây giờ mình gọi cho mẹ cậu liền..."

"..."

"Xin cậu mà, đại tiểu thư Sở Sở."

Dương Liễu vội túm lấy tay áo bạn thân, khẩn thiết cầu xin: "Mình đảm bảo sẽ không có lần sau.

Lần này về mình nhất định sẽ ngoan ngoãn điều chỉnh lại giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi, sống lành mạnh."

"Hơn nữa, chẳng phải chính cậu giục mình sáng nay nhất định phải đến ngân hàng hoàn thành khoản vay đó sao?"

Tối qua cô ngủ không ngon, dậy muộn, sợ trễ giờ nên không ăn sáng mà đi thẳng đến ngân hàng.Ai ngờ vừa làm xong việc, mới bước ra khỏi cửa ngân hàng chưa được hai bước thì người đã ngất xỉu.Ôn Sở không thuận theo, khăng khăng rằng hôm nay nhất định phải gọi cú điện thoại này.Hai bên đang giằng co, không ngừng cò kè mặc cả.

Ở cuối giường, Hứa Ý Tống, người luôn bị Dương Liễu cố ý phớt lờ, bỗng cất giọng trầm thấp: "Chị đi mua chút đồ ăn cho em."

Khung cảnh thoáng chốc im lặng.Chờ đến khi Ôn Sở phản ứng lại, định nói gì đó thì Hứa Ý Tống đã rời khỏi phòng bệnh.Thế là rất nhanh, sự chú ý của Ôn Sở đã chuyển từ chuyện "phải gọi điện mách lẻo" sang chuyện khác: "Không phải mình đã nói cậu sao, Dương Liễu, nếu cậu thực sự cảm thấy hai người không còn khả năng nữa thì hãy dứt khoát một chút, sớm chấm dứt đi.

Cứ dây dưa như thế thì ra thể thống gì?"

Lúc này y tá đã ra ngoài, phòng cấp cứu vắng tanh, chẳng còn ai cả."

Cũng lâu rồi, cậu cứ dây dưa với cô ấy như vậy, muốn gọi thì gọi, muốn đuổi thì đuổi.

Trước đây mình không nhận ra cậu có tiềm năng trở thành gái hư đến vậy đó."

Dương Liễu: !!Lúc này Tần Kiến Thư cũng bình thản bổ sung một câu: "Miệng thì nói không thèm để ý, nhưng thực ra số liên lạc khẩn cấp cũng không nỡ đổi.

Không biết trong điện thoại còn giấu bí mật gì chúng ta chưa biết hay không."

Vừa dứt lời, Ôn Sở rất hợp tác mà "Ừm" một tiếng thật lớn.Cái này gọi là phụ xướng phụ tùy [1].[1] Tác giả lấy ý từ câu thành ngữ "phu xướng phụ tùy", tức là người chồng đề xướng điều gì thì người vợ thuận theo và ủng hộ.

Ở trường hợp này có thể hiểu theo hướng là sự hòa hợp, đồng thuận giữa vợ vợ với nhau.

"Nói bậy!

Đây chỉ là tai nạn!"

Dương Liễu cuống đến mức nói không ra lời, cô vén những lọn tóc hơi rối, mạnh miệng nói: "Mình hết thích chị ấy từ lâu rồi!"

Dương Liễu chỉ định nói cho Ôn Sở và Tần Kiến Thư nghe, nhưng không ngờ lại bị Hứa Ý Tống, người quay về giữa chừng, nghe thấy.Đến khi Dương Liễu phát hiện có người đứng ở cửa phòng bệnh, cô nhất thời luống cuống, nhưng vẫn cứng đầu tỏ vẻ bình tĩnh, ung dung như không có chuyện gì.Hứa Ý Tống từ ngoài bước vào trong, đến trước giường, cúi đầu ngoan ngoãn: "Vừa rồi chị quên hỏi, em muốn ăn cháo hay ăn gì khác?

Chị gọi cho em mà em không nghe máy."

Dương Liễu cụp mắt:...Thấy Dương Liễu không nói lời nào, Hứa Ý Tống nhìn về phía hai người còn lại trong phòng bệnh: "Có thể phiền hai người tránh đi một chút không?

Tôi có vài lời muốn nói riêng với em ấy."

"Hả?

Được thôi."

Thấy vậy, Ôn Sở tinh ý kéo Tần Kiến Thư cùng ra ngoài, thuận tay đóng cửa phòng bệnh lại.Hai người cũng không đi xa, chỉ ngồi xuống cái ghế ngoài hành lang trước cửa.Chẳng bao lâu, đã nghe thấy tiếng tranh cãi khẽ vọng ra từ bên trong.

Ôn Sở dựng tai lên lắng nghe, thoáng nghe được mấy chữ như "thích thì sao chứ" và "kết hôn, không đời nào".Không phân biệt được rốt cuộc là ai đang nói.Động tĩnh như vậy kéo dài hai đến ba phút, bỗng nhiên, tất cả đột ngột biến mất, hành lang cũng trở nên yên tĩnh theo.Năm phút sau, cửa phòng bệnh bị người bên trong mở ra.Hứa Ý Tống thấy hai người ngồi ở hành lang thì sững lại, sau đó khẽ nhếch môi: "Phiền hai người trông chừng một lát, tôi đi mua cháo cho em ấy."

Ôn Sở và Tần Kiến Thư đều để ý màu son trên môi Hứa Ý Tống đã bị nhòe— Nguyên nhân của chuyện này, hai người đều quá rõ ràng.Sau khi Hứa Ý Tống rời đi, hai người quay lại phòng bệnh.Không thấy người tên Dương Liễu đâu, chỉ thấy trên giường có một khối lớn nhô lên.Ôn Sở bước lại gần, kéo nhẹ tấm chăn phủ trên người Dương Liễu: "Sao thế này, tiểu giám đốc Dương?"

"..."

"Cãi nhau thua người ta, không còn cứng rắn được nữa hả?"

"Hay là bị hôn môi đến nỗi mềm nhũn rồi?"

Giọng nói của Ôn Sở rõ ràng mang theo ý trêu chọc.Dương Liễu nhanh chóng hất chăn ra, ngồi bật dậy khỏi giường: "...Cậu phiền quá đó, Ôn Sở!"

Ôn Sở vẫn cười: "Ừm."

Vậy nên, đã nói gì rồi?Tần Kiến Thư ngồi tựa vào tường, còn bổ sung thêm một câu: "Vừa nãy chúng tôi ở ngoài cửa nghe thấy gần hết rồi, cô không cần phải xấu hổ như vậy."

Một câu nói đã đánh sập phòng tuyến cuối cùng của Dương Liễu."

Nghe rồi mà mấy người còn hỏi nữa!"

Dương Liễu dứt khoát buông xuôi, một hơi trút hết lời ra: "Chị ấy nói chị ấy đã suy nghĩ kĩ rồi, lần này không phải là muốn chơi đùa với mình, cũng không chỉ muốn một mối tình thoáng qua.

Chị ấy muốn ở bên mình mãi mãi, cũng sẵn sàng công khai mối quan hệ của tụi mình với gia đình."

Thái độ của Hứa Ý Tống rất rõ ràng, cũng thể hiện sự chân thành trong việc giải quyết vấn đề.Thực ra, mấy tháng qua Dương Liễu cũng đã nghĩ tới, dù bây giờ chính sách mới đã được nới lỏng đi chăng nữa, thì với tình cảnh gia đình Hứa Ý Tống, chắc chắn họ cũng sẽ không cho phép Hứa Ý Tống yêu phụ nữ.Nhưng đối phương vừa nói rằng muốn kết hôn với mình.Muốn ở bên mình mãi mãi."

Chị ấy...bảo mình suy nghĩ thật kỹ lại lần nữa."

Dương Liễu nắm chặt tấm chăn dưới tay, gần như vặn nó thành một búi xoắn.

Vẻ mặt cô vô cùng rối rắm.Ôn Sở nâng cao giọng, "Ừm" một tiếng rất dài.

Cô không tiếp tục hỏi thêm gì nữa.Đến khi Hứa Ý Tống xách cháo đã mua về, hai người cũng vô cùng tinh ý, tìm một cái cớ rồi rời đi trước.Trên đường về, Tần Kiến Thư chợt nhớ đến cảnh tượng lúc mấy người họ vừa đến bệnh viện.

Nàng chống cằm, ngắm nhìn cảnh vật không ngừng lùi lại ngoài cửa sổ, chậm rãi lên tiếng: "Em có nhận ra không?

Mỗi lần Dương Liễu nhìn thấy Hứa Ý Tống, dù miệng không nói ra, nhưng đôi mắt thì không thể gạt được người khác."

"Đôi mắt của cô ấy sẽ sáng lên."

Mặc dù Dương Liễu vẫn chưa quyết định có nên quay lại với đối phương hay không, nhưng Tần Kiến Thư nghĩ, có lẽ bản thân nàng đã đoán được câu trả lời.Người không thể buông bỏ, dù gặp lại trăm lần vẫn sẽ rung động.Lúc này, Ôn Sở lại nghiêng đầu nhìn nàng một cái, mỉm cười rạng rỡ: "Giống như cách em nhìn chị sao?"

Tần Kiến Thư phát ra một tiếng "Ừm" từ trong cổ họng, ngữ điệu xoay chuyển mấy lần, nhưng ý tứ lại là phủ định.Ôn Sở hơi nghi hoặc.Đúng vào lúc này, tiếng cười trong trẻo của Tần Kiến Thư nhẹ nhàng len vào tai cô, dịu dàng và ấm áp:"Là giống như cách chị nhìn em."

Trong mắt người thương, họ là ánh sáng của nhau.---Editor có lời muốn nói:Mình vẫn hay tự nhủ Gái Thẳng Schrodinger là "serendipity" của mình.

Ban đầu, mình định edit một bộ truyện khác cũng có mô típ học đường, nhưng sau đó mới biết bộ truyện ấy đã được người khác edit rồi.

Trùng hợp là trên bảng xếp hạng Tấn Giang, truyện ban đầu mình định edit lại nằm kế bên Gái Thẳng Schrodinger, gặp hoài gặp mãi, thành thử mình cũng có chút ấn tượng.

Mình đọc Gái Thẳng Schrodinger với tâm thế chẳng hy vọng gì lắm, nhưng không ngờ Ôn Sở và Tần Kiến Thư đã chiếm trọn trái tim mình, làm mình còn thích Gái Thẳng Schrodinger hơn cả bộ truyện ban đầu mình định edit nữa.

Quả là "đúng người đúng thời điểm", như cách Ôn Sở và Tần Kiến Thư đã gặp nhau vậy.Trong những chương truyện, cả hai không chỉ tiễn biệt biết bao học sinh tung cánh bay xa, mà còn dần dần học cách trân trọng đối phương.

Khi nỗ lực hoàn thiện cuộc đời học trò, họ cũng đồng thời hoàn thiện chính mình, hoàn thành quá trình "yêu người, yêu bản thân".

Đó là một điều mình thấy không dễ, nhưng cả hai đã làm được.Thật lòng cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã đón đọc bộ truyện trong suốt quá trình edit.

Sự ủng hộ của mọi người chính là động lực lớn nhất để mình hoàn thành bộ truyện này.

Và hy vọng rằng, các bạn sẽ tìm được ánh sáng của mình, cũng như trở thành ánh sáng của người khác nhé ^^.24.11.2024 – 16.03.2025
 
Back
Top Bottom