Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bhtt][Edit-Hoàn] Cuộc Sống Này Chỉ Là Những Con Số - Lam Tịch

[Bhtt][Edit-Hoàn] Cuộc Sống Này Chỉ Là Những Con Số - Lam Tịch
Chương 10


Thứ hai, gần bảy giờ sáng đồng hồ báo thức vang lên không ngừng.Rời giường, mặc quần áo, nấu chút cháo, ăn sáng, tám giờ hai mươi phút rời nhà, bắt đầungày mới.Cuộc sống của tôi trước giờ đều như vậy trôi qua, nếu không có tình huống ngoại lệ nào,công việc và nghỉ ngơi luôn quy tắc như vậy, phụ nữ 25 nên chú ý dưỡng nhan sắc, nếukhông sẽ mau già.Tám giờ năm mươi tôi đến công ty, chín giờ bắt đầu công việc, tôi luôn đến sớm mười phút.Bật máy pha cà phê, tôi sắp xếp công việc một chút, sẽ phân ra việc nào chính việc nàophụ.

Việc cần làm thì rất nhiều, không có khả năng chu toàn hết thẩy, tôi chỉ cần làm tốtviệc chính, những việc phụ có thể bàn giao cho cấp dưới.Mà hiện tại không cần nghi ngờ cũng biết chuyện cần phải làm chính là thiết kế nội thất chokhách sạn LC, tuần trước vừa hẹn tổng kiến trúc sư Trương Mình của khách sạn LC hôm naygặp mặt, cùng nhau thảo luận trang hoàng bên trong khách sạn, chín giờ hai mươi phút,hẳn cũng sắp đến giờ.Chín giờ rưỡi, quản lý gọi điện nói Trương Minh đã đến, kêu tôi đi tới văn phòng tìm hắn.Quản lý họ Chân, tên gọi Văn Hiến, ba mươi tám tuổi, coi như cũng có mị lực của người đànông trung niên, thuộc loại ôn nhu, cùng nhân viên hòa thuận, nhưng làm lãnh đạo có mấyngười không tà gian, tựa như Chân Văn Hiến, bề ngoài ôn hòa làm cho người ta nghĩ hắnhiền lương lỗi lạc, cho nên người khác thường xuyên bị hắn lợi dụng kiếm tiền cho hắn.

Nóichung Chân Văn Hiến không phải loại bại hoại gì, hắn chỉ là làm theo luật chơi kinh doanhmà thôi.Đi tới phòng quản lý, tôi gõ cửa rồi đi vào, trên ghế so pha có vài người, bọn họ ngồi đốidiện quản lý vừa nói vừa cười, tôi đảo mắt một vòng, hai nam một nữ, nam trẻ tuổi đeogọng kính màu vàng, nhìn vào thật nhã nhặn, người lớn tuổi hơn mặt mũi hiền lành, chắc làTrương Minh, hình của hắn tôi có xem qua, chỉ là không nghĩ tới so với hình ngoài đời hắngià hơn, sau đó nghĩ lại, hình tôi xem chắc là từ mười năm trước, bây giờ nhìn thấy khônggià hơn mới là lạ.Còn người nữ chính là Diệp Lê, mặc trên mình bộ đồ màu xám nhạt, nhìn cậu ấy làm tôi cóhơi trầm lặng một chút, cậu ấy nhìn tôi cười cười, tôi cũng nhìn cậu ấy cười cười, ngày hômqua vừa mới gặp mặt, lại là bạn tốt, tất nhiên không cần khách sáo làm gì, hơn nữa bây giờđang ở công ty, không nên nói gì đó quá thân thiết, trước đem cậu ấy cùng chàng trai trẻtuổi kia vứt sang bên, tôi nhìn vào bên trong, vươn tay về phía Trương Minh nói: "TrươngLão, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, nay có thể cùng ngài làm cộng sự, đúng là vinh hạnh vàmay mắn."

Trương Minh cũng vươn tay, nói: "Đúng là Trường Giang sóng sau xô sóng trước, có thể trởthành cộng sự với những người tuổi trẻ tài cao này cũng là vinh hạnh của tôi."

Chờ chúng tôi nói xong, quản lý đứng dậy chỉ vào Diệp Lê và chàng trai trẻ tuổi nói:"Phương Ngưng, giới thiệu cho cô, đây là Diệp Lê, còn đây là Ngụy Tử Minh, cả hai đều là đồđệ của Trương Lão, khách sạn LC bọn họ cũng có tham dự, đợi lát nữa mọi người có thểcùng nhau thương thảo kế hoạch."

Tiếp theo quản lý giới thiệu tôi với bọn họ, "PhươngNgưng, trợ thủ đắc lực của tôi, là thanh tra thiết kế của công ty, đồng thời cũng là nhà thiếtkế giỏi nhất, tuy còn trẻ tuổi nhưng tác phẩm nào cũng được đánh giá cao."

Tôi nhìn Diệp Lê, hai cái ánh mắt chạm nhau, môi cậu ấy từ từ cong lên, mang theo trêuchọc mỉm cười, mặt của tôi đỏ lên, vội tránh ánh mắt.Chờ giới thiệu xong, khách sáo xong, chúng tôi bắt đầu đề cập đến chuyện chính, tôi gọi hainhà thiết kế vào, rồi cùng nhau thương thảo, một là Từ Lỗi tốt nghiệp Bắc Phục, một làVương Linh, Từ Lỗi tốt nghiệp được hai năm vốn định vừa làm vừa trau dồi kinh nghiệm, córất nhiều ý tưởng, toàn tâm toàn ý, thiết kế rất cách tân, rất có tiền đồ.

Vương Linh thì làmviệc được ba năm, cùng tôi không có cách biệt gì nhiều, cô ấy vốn là làm việc ở NghiễmChâu, bởi vì bạn trai mới trở lại Bắc Phương, làm ở công ty gần một năm, nhưng làm việcrất hiệu quả, là một người phúc hậu, thái độ làm việc cũng rất tốt, làm chung một chỗ cũngdễ dàng hơn.Có thể làm thiết kế ở công ty M, đương nhiên không phải bình thường, mỗi người làm trongđây đều có phần đặc biệt, nơi cũng chính là chỗ làm của nhà thiết kế vĩ đại Sư Tương, nóikhông áp lực chắc chắn không phải, nhưng bởi vì có áp lực, nên mới có động lực.Trong quá trình bàn bạc, có ý kiến được chấp nhận cũng có ý kiến không được chấp nhận,bất quá không khí vẫn rất nhã nhặn, bởi vì đều là người trưởng thành, không thể vì khôngđồng ý kiến mà tranh cãi đến đỏ mặt tím tai.Giữa trưa nghỉ ngơi một chút, buổi chiều cùng đến công trình xem xét, sau khi trở về lại tiếptục thảo luận, tôi mở ảnh chụp công trình,đề nghị: "Tôi nghĩ nên giắt một vòng thạch anh ởchỗ cầu thang xoắn ốc này, vòng thạch anh sẽ làm cầu thang nổi bật với ánh sáng dịu dàng,hơn nữa còn rất bắt mắt người khác, cũng có thể treo thêm ba đến nằm chùm đèn cỡ lớn,trang trí thêm ít dây thừng theo kiểu tự nhiên rủ xuống từ cao đến thấp."

Ngụy Tử Mình hỏi: "Dùng đèn cỡ lớn có dụng ý gì?"

"Có hai dụng ý." tôi chỉ vào cầu thang xoắn ốc nói: "Làm vậy sẽ hợp với thiết kế của kháchsạn LC, thứ nhất giống như là bảng chỉ đường cho mọi người, thứ hai sẽ tăng thêm phần thúvị, làm khách ở dưới lầu nhìn lên cảm thấy thoải mái, tuyệt vời."

Trương Minh gật đầu nói: "Ý này rất tốt, không tốn kém bao nhiêu còn có thể làm cho ngườikhác có cảm giác mới mẻ, tốt lắm."

Diệp Lê nhẹ nhàng gật đầu, liếc mắt nhìn tôi cười một cái hỏi: "Vậy còn bên trong, cô có ýkiến hay đề nghị gì không?"

"A~ ở bên trong thì chúng tôi cũng đã có nghĩ qua." tôi mở ra sơ đồ phác thảo mà tôi, TừLỗi và Vương Linh làm trong cuối tuần nói: "Mặc kệ nội thất có là gì, thì sắc thái chủ đạophải là một trong mấy loại nguyên tố, bất luận là thế kỷ 20 hay thập niên 70 vẫn thịnh hànhmàu xanh thẫm và màu hoàng kim, biếu tượng cho một thế giới tốt đẹp, đối với khách sạnmà nói, chỉ cần phối màu nội thất thật tốt là đã nắm được cái hồn của bản thiết kế.

Tôi cókiểm tra qua một chút, đồ trang trí bên ngoài chủ yếu là sắc trắng của trân châu, mang lạivẻ tĩnh lặng, thanh lịch, cao quý, vậy nội thất bên trong cùng cần phải nhất thống với bênngoài, nhưng cũng không nhất thống quá mất, bởi vì Thái Nhất Dồn nói như vậy sẽ quá đơnđiệu, làm khách sạn ngoại trừ đẹp ra còn phải để ý đến khách hàng, hơn nữa cần phải sửdụng tốt không gian, tôi và Vương Linh, Từ Lỗi cuối tuần trước có vẽ sơ đồ phác thảo, tránhkhông làm ảnh hưởng thị giác, sẽ dùng màu sắc tương phản, so sánh diện tích, dùng rammàu trầm nhiều hơn là màu lạnh, cũng sẽ dùng thực vật xanh làm các dãy phân cách, thểhiện màu xanh biếc và nhân tính hóa cho bản thiết kế.Trương Minh hỏi: "Nếu sự dụng nhiều màu nguyên tố có quá đột ngột hay không?

Mặt kháctôi nhìn thấy xem bản phác thảo, có sử dụng thiết bị công nghệ và tượng điêu khắc nhỏtheo phong cách hiện đại, mà như vậy có vượt qua ngân sách hiện tại của chúng ta không?"

"Ở phương diện sắc thái chi phí cũng không cao lắm, có thể sự dụng âm nhạc để thay đổisắc thái, ở khâu này chúng ta sẽ bàn bạc sau.

Còn phí tổn cũng không cần quá lo, công ty Mquan niệm dùng ít tiền nhất để thiết kế tốt nhất, bây giờ Trung Quốc lấy Bắc Kinh, NghiễmChâu, Thâm Quyến làm trung tâm,mà ở Trung Quốc không có hình thức buôn bán thiết kế,cũng không có phương pháp nào có thể xem xét được, nên chúng tôi tổng hợp kinh nghiệmcủa những khách sạn lớn bên Bắc Mỹ và Tây Âu nổi tiếng với thiết kế đặc biệt, rồi lấy thiếubù thừa, cách tân lại các loại nội thất nguyên tố." (Dịch xong vẫn không hiểu mình đangdịch cái gì ~)Hôm nay trong đầu tôi đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng, nhất định phải bảo đảm quyền lợi của côngty, hơn nữa vẫn muốn kiên trì với ý kính của chính mình.

Công ty thiết kế M, nhất định phảicó phẩm giá, sẽ không tùy tiện nhân nhượng, trừ phi lợi ích lớn hơn phẩm giá thì sẽ suynghĩ lại.Buổi tối, quản lý đặt phòng cho chúng tôi.

Ở Trung Quốc, đôi lúc vấn đế sẽ được giải quyếttrên bàn rượu, một bữa cơm, vài ly rượu, vấn đề gì cũng đều được giải quyết.Cũng giống như chúng tôi, ban ngày ý kiến khác nhau, người phản bác người đồng ý, nhìnnhư trò chuyện vui vẻ thật ra là kiếm tuốt vỏ, nỏ giương dây.

Mà buổi tối khi ăn cơm, khôngnhững không chán ngắt mà trái lại càng lúc càng có vẻ tốt hơn, cầm lên ly rượu, hai bênđều từng bước nhường nhịn, uống xong ly rượu, hai bên cùng đi chung một con thuyền.

Nhưvậy cũng tốt, có thể giữ mặt mũi cho nhau, văn hóa rượu Trung Quốc không thể không làmcho người ta cảm thán.Buổi tiệc chấm dứt cũng là lúc song phương đạt được sự thống nhất, quyết định chuẩn bịkhởi công.Tôi thường nói, rượu Trung Quốc có thể so với bách thảo, vừa tốt vừa ngon.Hoàn hảo rồi, mọi người đều đạt được mục đích rồi.
 
[Bhtt][Edit-Hoàn] Cuộc Sống Này Chỉ Là Những Con Số - Lam Tịch
Chương 11


Tàn tiệc, Ngụy Tử Mình nói muốn chở Diệp Lê về nhà, Diệp Lê lắc đầu nói : "Không cần, tôi ngồi xe của Phương Ngưng là được rồi."

Ngụy Tử Minh nhìn tôi cười cười rồi quay lưng đi, thấy hắn đi xa, tôi quay lại cười hỏi Diệp Lê: "Ngụy Tử Minh đang theo đuổi cậu?"

Diệp Lê kinh ngạc nhìn tôi hỏi lại: "Sao cậu biết?"

"Aiz~" Tôi kéo tay cậu ấy đi vào bãi đỗ xe, vừa đi vừa nói: "Lúc thảo luận hai mắt lúc nào cũng dán lên người cậu, lúc ăn cơm cũng là thay cậu uống rượu, quỷ cũng nhìn ra."

"Tôi còn nghĩ hắn biểu hiện không đủ rõ ràng."

Diệp Lê hơi xấu hổ cười cười "Nhưng mà, tôi không thích hắn."

"Nga~ tôi biết."

Diệp Lê mở to hai mắt, lại hỏi :"Cậu cũng biết???"

"Đương nhiên. nếu cậu cũng thích hắn thì đã đi cùng xe với hắn về rồi, cần gì phải chen chút trên cái xe QQ nhỏ của tôi."

"Thật không nghĩ cậu có thể nhìn thấu mọi việc."

"Quá khen, quá khen rồi." tôi mở cửa xe "vào đi."

Diệp Lê vào trong xe, cấm lấy cuốn sách ta để ở đầu xe, hỏi: "Cậu cũng thích ?"

ười>"Ừm, đại học từng đọc qua, nhưng giờ thì quên sạch rồi."

Tôi khởi động xe "Thời gian kẹt xe có thể đọc lại, đỡ phải nhìn kẹt xe mà bực bội."

ười>"A~ tôi nhớ được 'mỏng già gò đất' có một câu danh ngôn, đại khái là, nếu trải qua nhiều việc để có được một điều gì đó, so với không mất công sức mà có được điều người khác yêu thích, sẽ có cảm giác khoái trá, nhưng rất nhanh sẽ quên đi, tôi nghĩ đối với con người mà nói, chỉ có chính mình tự trải nghiệm, mới có thể thật sự hiểu được chân lý."

ười>"Nga~ 'mỏng già gò đất' có nói đoạn mở đầu sẽ có phần đáng sợ, nhưng chỉ được vài trang, về sau sẽ là một mảng sung sướng.

Như vậy cũng tốt hơn là bình nguyên xinh đẹp chống đỡ núi cao hiểm trở, chỉ cần cậu vượt qua được ngọn núi, sẽ yêu thích ngay vùng đất trước mặt, leo núi quả thật là việc rất gian nan khổ sở, nhưng trả giá và gian khổ càng nhiều, sẽ thu được sung sướng và hạnh phúc càng nhiều.

Tận cùng của đau khổ là hạnh phúc không tưởng, Aiz, sau khí về già, tôi sẽ nhớ những lời này."

ười>ười>"Không nghĩ người bận rộn như cậu mà cũng có thời gian đọc sách."

ười>ười>"Có gì đâu, thời gian là được luân chuyển mà, công việc chủ yếu là ngồi trước máy tính, mỗi ngày đều phải đọc cái này cái kia, đôi lúc tôi nghĩ nếu đem tôi vứt ở đảo hoang nào đó, chỉ cần có bộ sách, tôi sẽ không thấy nhàm chán."

ười>ười>"Ừm, hiện tại cũng không có việc gì cần làm gấp, cũng không cần đi học, xem ra cũng nên học theo câu, dùng thời gian nhàn rỗi đọc vài cuốn sách."

Diệp Lê buông quyển sách xuống, hỏi: "Cậu mua xe này bao lâu rồi?"

ười>ười>"Vừa mua năm trước."

ười>ười>"Hèn gì nhìn còn rất mới, ra là cậu thích xe QQ?"

ười>ười>"Sai rồi" tôi cười nói: "Tôi thích Audi Q7, chỉ tiếc là không đủ tiền mua, nên lấy lùi làm tiến, chọn mua QQ."

ười>ười>"Trước khi mua xe tôi cũng có nghĩ tới Q7, thật rất đẹp, không nghĩ là cùng cậu thích chung một kiểu, à, hay là sau khi xong việc chúng ta cùng đổi xe đi."

ười>ười>Tôi trêu chọc nói: "Tiểu thư, cậu thật xa xỉ, vừa mới mua chiếc xe xinh xắn kia không được bao lâu mà, đừng có thấy mới nới cũ chứ."

ười>ười>"Tôi cũng chỉ thuận miệng nên nói thôi."

ười>ười>"Nói đùa thôi."

Tôi quay lại nhìn Diệp Lê rồi nói: "Nếu điều kiện cho phép, tôi đã mua thứ mình thích rồi.

Lúc vừa mua xe xong, còn nghĩ đợi đến khi có tiền sẽ đổi thành Q7, nhưng bây giờ thì quen rồi, hơn nữa cũng có cảm tình, không muốn thay đổi thói quen, tốt nhất là đem tiền tiết kiệm làm lương hưu.

Cơ mà sao hôm qua cậu không nói là cậu cũng sẽ tới công ty của tôi?"

ười>ười>"Muốn nhìn xem cậu thấy tôi sẽ phản ứng thế nào."

ười>ười>"Aiz~ vậy là nhìn thấy được rồi."

ười>ười>"Đúng là thấy được, nhưng là xem nhẹ tôi, trực tiếp bắt tay với Trương sư phụ."

Diệp Lê thở dài, làm như cảm thán nói: "Cậu bây giờ khác trước rồi, lúc trước là hướng nội, còn bây giờ là mở toang."

ười>ười>"Hơ ~ hiện tại vẫn hướng nội nha.

Bình thường cũng rất ít nói chuyện, nhưng những lúc vì công việc, không thể không bắt mình hướng ngoại một chút."

ười>ười>"Ừm, Phương Ngưng."

Diệp Lê dừng lại một chút rồi nói: "

Sau này nếu có tâm sự, bất luận là điều gì, đều có thể nói với tôi, biết không?"

ười>ười>"Nga~" khóe miệng tôi giơ lên, "Biết rồi."

ười>ười>"Biết là tốt rồi, à mà phải rồi, quản lý của cậu cũng rất thú vị, trước đem cậu giới thiệu là thủ hạ đắc lực của hắn, hẳn sợ nhóm tôi hạch họe, rất có ý tứ nha ~"ười>ười>"Đúng nha~ quản lý rất có ý tứ, có ba anh chị em, ổng là anh hai tên Chân Văn Hiến, dưới có một em trai và một em gái, em trai là nhân viên công vụ, làm việc ở cục bảo đảm quyền lợi xã hội, tên Chân Văn Minh, em gái là biên tập tên Chân Văn Nghệ, có lần nói chuyện với đám bạn tôi có nói, nếu mẹ của Chân Văn Hiến sinh thêm một em trai hay em gái, có phải sẽ đặt tên là Chân Lưu Manh Văn Hóa hoặc Chân Văn Nhã?"

ười>ười>"Haha" Diệp Lê cười lớn nói: "Nay thật sự rất vui, có thể thấy được mặt khác của cậu,"ười>ười>"Di~ Mặt khác là mặt nào?"

ười>ười>"Không nói cho cậu biết."

ười>ười>"Aiz~..."

ười>ười>Tôi chở Diệp Lê về nhà, Diệp Lê trước khi xuống xe hôn một cái lên mặt tôi nói: "Lái xe cẩn thận, chúc cậu ngủ ngon."

ười>ười>Nhìn cậu ấy gần trong gan tấc, tim tôi bắt đầu nhảy loạn xạ, muốn nói gì đó nhưng trong đầu lại trống rỗng, không biết chính mình nên nói cái gì, hay không cần phải nói gì.ười>ười>Diệp Lê xoa nhẹ mặt tôi rồi xuống xe, rất nhanh liền hòa cả thân mình vào bóng tối.ười>ười>Hôm nay trời không có trăng, sao chỉ có hai ba cái đang loe lói.ười>ười>Gió đêm nhẹ thổi, ánh đèn chói mắt, cảnh đêm biến hóa kỳ diệu làm cho người ta nhìn đến say đắm, tôi vuốt nhẹ lên chỗ Diệp Lê hôn, trong đầu cũng nghĩ mình đang nằm mơ, tâm vốn bình thản nay gợn sóng.ười>ười>
 
[Bhtt][Edit-Hoàn] Cuộc Sống Này Chỉ Là Những Con Số - Lam Tịch
Chương 12


Những ngày tiếp theo thật sự rất thú vị.Tôi và Diệp Lê bởi vì cửu biệt gặp lại, cũng vì quan hệ công việc, tiếp xúc càng lúc càng nhiều, sau tám năm chia lìa cuối cùng tôi cũng có lại thói quen có Diệp Lê bên cạnh.

Dù có bao nhiêu gấp gáp, chúng tôi mỗi sáng đều sẽ gọi điện hoặc nhắn tin cho nhau, có khi cậu ấy sẽ sang nhà tôi ăn cơm, có khi cũng sẽ ngủ lại, có khi tôi cũng sẽ qua nha cậu ấy, giúp cậu ấy dọn dẹp, hoặc là ngồi trên ghế sofa đơn thuần trò chuyện, cả hai đều không còn là cô gái trẻ ngây thơ, nên trong lời nói thường sẽ mang theo móc câu và cực đoan, nghĩ đến là không thể nhịn cười.Thứ năm, Diệp Lê tiếp nhận phỏng vấn của Điền Hàm, cuối tuần bài phỏng vấn sẽ nằm trên mặt báo, phần lớn bài phỏng vấn là Điền Hàm khen ngợi sự tài giỏi của Diệp Lê và kiến trúc sư người pháp Đan Dâng, tôi mua hai tờ, một cái để đọc cái còn lại để cất giữ, khi Điền Hàm viết về khách sạn LC còn nó thêm về công ty thiết kế M, nhân tiện còn nhắc tới tên tôi, làm tôi không thể không mỉm cười, quả thật là nước phù sa không lưu ruộng ngoài, có thể nào cũng không quên quảng cáo cho người nhà a.Mỗi khi có bài phỏng vấn nào của Điền Hàm, tôi cũng sẽ cắt ra rồi cẩn thận giữ gìn, bài viết mấy năm nay của cậu ấy tôi giữ cũng được hơn hai sấp văn kiện rồi, tôi nghĩ chờ đến khi chúng tôi về hưu, sẽ đem những bài báo này coi như lễ vật tặng cho cậu ấy, lúc đó Điền Hàm nhất định sẽ rất vui vẻ nha.Bạn tốt chính là phải quan tâm lẫn nhau, đôi khi cũng nên gọi điện ân cần hỏi thăm một tiếng, muốn cuộc sống tốt đẹp hơn phải làm tốt nhiều thứ, tình yêu vốn cần nuôi dưỡng thì tình bạn cũng như vậy.

Với tôi mà nói, những người thân nhất chỉ có bọn họ, cho nên tôi nhất định phải quý trọng.Lần này cũng không ngoại lệ, tôi cắt xong bài phỏng vấn, một để trong sấp văn kiện, một gấp lại để trong cuốn sách, giống như một tấm hình, lưu giữ mãi mãi trong đáy lòng.Dọn dẹp xong, tôi gọi điện cho Điền Hàm nói cho cậu ấy biết tôi đã đọc qua, viết không tệ, Điền Hàm hình như là đang chạy xe, xung quanh có chút ồn ào, cậu ấy lớn giọng nói: "Phương Ngưng, cậu và Diệp Lê có quen biết sao lại không nói sớm với tớ, vậy mà gọi là bạn tốt hả?

Hại tớ khẩn trương nữa ngày xem xét tính cách của cô ấy, lúc phỏng vấn cũng phải thật cẩn thận, nếu biết sớm cậu và cô ấy có quen biết, tớ đâu cần phải khẩn trương như vậy nha~."

"A~ như vậy là cũng coi như là rèn luyện sự chuyên nghiệp của cậu mà, đại phóng viên, có cái gì mà không đối phó được."

"Dẹp đi, cái gì mà rèn luyện, nói dễ nghe là phóng viên, nói khó nghe là chuyên gia nhiều chuyện còn gì."

"Nhiều chuyện cũng là kỹ năng sống nha, đừng nóng giận, cậu đang ở đâu?

Sao lại ồn như vậy?

Cuối tuần vẫn không chịu nghỉ ngơi hả?"

"Vốn định là nghỉ ngơi, nhưng sáng sớm bạn tớ gọi điện nói nhà chính phủ bên kia bị cháy, vừa mới đi lấy tin về, tớ là phóng viên đầu tiên đến nới đó, haha, hiện tại rất vui vẻ nha~."

Tôi bất đắc dĩ lắc đầu cười nói: "Nhà người ta bị cháy, cậu lại vui vẻ cười nói, sắp sinh nhật của Hồng San rồi, cậu đừng có quên rồi chọc cậu ấy tức giận đó."

"Nha~ cậu không nói thì tớ quên mất luôn, tớ còn chưa có chuẩn bị quà, cậu tặng cậu ấy cái gì ý?"

Tớ cũng không biết, đang định lái xe ra ngoài tìm thử."

"Vậy cùng đi đi, tớ đang ở đối diện quảng trường nè, cậu lái xe tới đây đi."

"Ừm."

Tôi đặt điện thoại xuống, thay bộ đồ, trang điểm một chút rồi đeo ít trang sức chuẩn bị ra khỏi nhà, lúc này điện thoại vang lên, là Diệp Lê gọi, cậu ấy hỏi tôi đang làm gì, tôi nói: "Đang định ra ngoài mua qua sinh nhật, nếu cậu rãnh thì cùng đi, Điền Hàm cũng có đi, cuối tuần coi như đi shopping cũng tốt."

Diệp Lê đồng ý, sau đó kêu tôi đi đón cậu ấy, rồi cùng cậu ấy phóng ra quảng trường.Dừng xe, từ xa đã thấy Điền Hàm bộ dạng khác người, trên cổ đeo dây chuyền, chân dép lê ngồi xổm ở bậc thang ăn kem, nhìn thấy chúng tôi liền nhảy dựng lên vẫy vẫy tay, miệng vẫn ăn kem, tôi xoa xoa huyệt thái dương, nhìn Diệp Lê nói: "Thiệt ngại quá..."

"A~ không có, Điền Hàm thực đáng yêu, đi thôi."

Đi đến chỗ Điền Hàm, cậu ấy trực tiếp xem nhẹ tôi, dùng chân chó đi tới chỗ Diệp Lê hỏi: "Diệp tiểu thư, báo hôm nay cô đã xem chưa?"

"Haha, gọi tôi là Diệp Lê đi, đã xem qua, tốt lắm, đem tôi và Đan Dâng thổi phồng, giống như nói bọn tôi là thiên tài...xem có chút chột dạ."

"Aiz~ khiêm tốn, khiêm tốn rồi, tôi cũng chỉ là ăn ngay nói thật, còn sợ viết không đủ tốt, làm cô không thoải mái nha~"Nhìn Điền Hàm tay cầm kem, mặt lại ra vẻ nghiêm trọng, tôi lại xoa xoa huyệt thái dương "Điền Hàm tớ và Diệp Lê là bạn học, mọi người không có cách nhau lắm đâu, đừng có cô này cô kia, nghe rất khó chịu."

Điền Hàm mặt đỏ, oán hận nhìn tôi nói: "Nói đến vụ là bạn học của Diệp Lê, tớ còn chưa có tính sổ với cậu đâu đó."

Diệp Lê cười, chỉ vào một đống kem trên tay Điền Hàm nói: "Kem ly rất mau chảy."

"Nha~ gặp cậu kích động quá quên mất phải ăn nhanh."

Điền Hàm tính cách rất vui vẻ, lần trước là phỏng vấn Diệp Lê, lần này lại cùng nhau dạo phố, nhìn các cậu ấy mong chóng thân thiết, nói chuyện vui vẻ cũng làm tôi vui vẻ theo.Đi dạo phố đúng là hao tổn thể lực, đi khắp quảng trưởng làm chân của tôi nhức không chịu được, Diệp Lê hình như cũng mệt rồi, Điền Hàm mang dép lê vậy mà vẫn còn hí ha hí hửng, làm tôi không thể không cảm thán, làm phóng viên quả thật là phi thường hơn người nha.Tôi mua cho Hồng San một cái áo choàng trắng, Điền Hàm mua nón Gucci, trả giá nữa ngày trời cuối cùng cũng mua được, Điền Hàm chơi đùa với áo choàng và mũ rồi than thở nói: "Làm được nhiều tiền liền mua vải dệt đắt tiền, nếu nói cho bà nội tớ biết, sẽ lại nói chúng ta xa xỉ cho xem."

"Đúng nha~" Diệp Lê cười nói: "Cùng kiểu dáng, chất liệu, lại cùng một hãng, vậy mà lại đắt hơn những chỗ vỉa hè, cái này gọi là giá trị phẩm giá."

Đi vào cửa hàng trang sức, bên trong có cặp bông tai Hồng San Hô rất đẹp, không do dự tôi lặp tức nhào vào mua ngay, Điền Hàm và Diệp Lê cũng mua được cái mình thích, Điền Hàm mua một chiếc nhẫn bạch kim, còn Diệp Lê mua vòng cổ được khảm ba màu bằng ngọc thạch.Cùng nhau ăn xong cơm chiều, tôi đưa Diệp Lê về nhà, xuống xe tôi kêu tô một tiếng: "Diệp Lê...."

"Phương Ngưng."

Tôi và Diệp Lê cùng lúc kêu tên nhau rồi nhìn nhau cười, tôi nói: "Cậu nói trước đi."

Diệp Lê lấy ra vòng cổ từ trong giỏ, nhẹ nhàng đeo lên cổ tôi, khẽ mỉm cười nói: "Tặng cho cậu."

"A" Tôi cũng lấy từ trong giỏ ra đôi bông tai, đặt vào tay cậu ấy, "Lúc nãy nhìn vào liền thích, cảm thấy nó sẽ hợp với cậu, Hồng San Hô tượng trưng cho, bình tĩnh, thông minh, bình an, mong cậu sẽ thích."

"Nha~" Diệp Lê tháo bông tai đinh, thay bông tai, ánh mắt trong suốt như nước hỏi: "Đẹp không?"

"Đẹp lắm." màu đỏ của san hô và làn da trắng nõn làm nhau nổi bật, dưới ánh đèn đường càng khiến cho Diệp Lê thêm phần mờ ảo và quyến rũ."

Tôi vào nhà đây, cậu về nhớ nghỉ ngơi một chút."

Truyền thuyết kể rằng thạch là vật may mắn, là tinh hoa của biển và trời, sẽ đem lại may mắn cho người đeo nó.Thành phố vào đêm giống như một ngọn đèn hải đăng, cũng giống như ánh đèn nê-ông, sáng đẹp là vậy, kinh người là vậy.

Từng trận còi xe từ đằng xa truyền tới cứ như những cơn sóng nhỏ đập vào bãi cát trắng, khiến cho người ta chìm nổi vào hư ảo.Đầu hạ, thời tiết đương nhiên khô nóng, tôi vuốt sợi vòng cổ, cảm giác lành lạnh truyền đến làm tăng thêm vài phần dễ chịu, aiz~ cám ơn cậu, Diệp Lê.
 
[Bhtt][Edit-Hoàn] Cuộc Sống Này Chỉ Là Những Con Số - Lam Tịch
Chương 13


Sinh nhật Hồng San, vội làm cho xong công việc, tôi phi như ngựa cùng Diệp Lê chạy thẳng tới Hồng gia.Diệp Lê vốn không muốn đi, cậu ấy không thích những nơi náo nhiệt, còn nói không có quen biết Hồng San, tự nhiên đi đến như vậy có chút khó coi.

Tôi lần nữa năn nỉ, làm cậu ấy bất đắc dĩ đi chọn quà rồi cùng tôi đi.Mấy năm nay tôi chỉ có hai người bạn là Điền Hàm và Hồng San thôi, với tôi mà nói hai người họ chính là người thân, tôi nghĩ đem Diệp Lê giới thiệu cho hai cậu ấy quen biết, cũng tin là các cậu ấy nhất định sẽ thích Diệp Lê, đồng thời cũng hy vọng Diệp Lê cũng sẽ thích hai cậu ấy, chúng ta cũng có thể có thêm nhiều bạn tốt.Đến được nhà Hồng San, đã thấy cậu ấy bày một bàn đồ ăn, chợt nhìn thấy Diệp Lê, Hồng San lặng người một chút rồi dụi dụi mắt, có chút nghi ngờ hỏi: "Phương Ngưng, vị này...tớ thấy giống với người Điền Hàm đã phỏng vấn lắm, Diệp Lê phải không??"

"Aiz~ không phải giống, chính là Diệp Lê."

Tôi kéo Hồng San đến đối diện với Diệp Lê giới thiệu: "Đây là Hồng San, sinh viên tuổi trẻ tài cao của Thanh Hoa môn lịch sử, đồ cổ giám định gia, là bạn học cũng kiêm luôn bạn tốt."

"Haha, xin chào, đột nhiên đến nhà cậu, có chút lỗ mãng, xin thứ lỗi."

Diệp Lê đem ra món quà đã lựa chọn thật kỹ đưa cho Hồng San rồi nói: "Sinh nhật vui vẻ."

"Cám ơn, cậu khách sáo quá, cậu có thể tới đây là vinh hạnh của tớ mới đúng."

Hồng San nhận quà cười nói: "Tớ và Phương Ngưng biết nhau nhiều năm, lại là bạn tốt mà bạn của bạn tốt cũng chính là bạn, đừng có khách sao, vạn lần cũng đừng khách sáo."

"Được."

Hồng San nhìn tôi liếc mắt một cái, lại nhìn chằm chằm vào giỏ của tôi, tôi vội vàng đem từ trong giỏ ra áo choáng đã được cẩn thận gói lại, đưa cho cậu ấy nói: "Đừng có nhìn tớ như vậy, tớ không có quên mua quà sinh nhật cho cậu đâu, nè thọ tinh, sinh nhật vui vẻ."

"Aiz~ không có phép tắc, trước khi vào cửa phải đem lễ vật ra trước chứ."

Hồng San không khách sáo lập tức mở gói quà.

"Di~ rất được nha~ cũng là cậu tốt, ngày mai liền mặc nó đi ra ngoài."

"Aiz~ sinh nhật cậu nếu đổi thành cuối tuần thì tốt rồi, chúng ta có thể cùng nhau ra ngoài chơi."

"Hừ, đều lớn như vậy rồi, không cần chú ý hình thức quá, bạn bè tụ tập lại là tốt lắm rồi, để cái tuổi trẻ ngông cuồng lại cho bọn nhỏ đi."

"Nha~" tôi đi tới bàn thức ăn , nhìn toàn là thức ăn liền hỏi: "Này là cậu làm?"

"Không phải, tớ làm sao có thời gian làm nhiều món như vậy, là đặt của khách sạn, bọn hắn vừa mới mang tới thôi."

Hồng San đưa tách trà cho Diệp Lê "Động Đình Bích Loa Xuân, hương trà xa ngàn dặm.

Bích Loa Xuân tốt nhất, cậu nếm thử đi."

"Cậu thích uống trà?"

Diệp Lê nhận tách trà, nhấp một ngụm chậm rãi đánh giá: "Màu rất đẹp, mùi cũng rất thơm, hương vị lại thật nồng, lâu rồi chưa có uống qua trà tốt như vậy nha~."

"A~ trà này là cha tớ tặng, bình thường không dám uống, nhìn ra được cậu rất có hiểu biết đối với trà."

"Hiểu biết sơ thôi, hồi đại học bởi vì sư phụ của tớ rất thích uống trà nên có theo hắn học qua trà đạo, học đòi văn vẻ ấy mà, đối với người yêu trà quý trà như cậu còn kém rất xa."

"Khiêm tốn quá rồi."

Hồng San cười nói: "Trước có nghe Điền Hàm nói cậu và Phương Ngưng là bạn học, thật tốt quá, chúng ta đều từ Phương Ngưng quen biết, còn có thể tụ tập ở đây."

Nghe Hồng San nhắc đến Điền Hàm, tôi nhìn đồng hồ buồn bực nói: "Điền Hàm sao còn chưa tới?

Sớm đã dặn cậu ấy đến sớm một chút rồi mà."

Đang nói thì nghe giọng Điền Hàm oanh tạc ngoài cửa lớn: "Hồng San!!

Mau mở cửa, mở cửa mau, tớ mệt muốn chết rồi nè."

Diệp Lê đi vài bước lại cửa lớn, mở cửa ra, Điền Hàm tay ôm cái bánh kem hai tầng, thật giống gấu ôm cây la hét um sùm: "Đừng có trách tớ tới trễ, cũng tại cái bạnh kem bự này nè, không biết tại sao hôm nay có nhiều người sinh ra như vậy, người đặt bánh kem cũng nhiều nữa, tớ chờ muốn lòi mắt luôn, chút nữa phải ăn nhiều bánh một chút, hai tiếng đợi chờ của tớ đó."

Điền Hàm nói một hơi không cho chúng tôi cơ hội giải thích, cậu ấy buông bánh kem quay lại nhìn "Nha!!!

Diệp Lê cũng tới hả?!!"

Chúng tôi vì cậu ấy mà cười thở không ra hơi, ôm cái bánh lớn như vậy, còn có thể suy nghĩ ra lý do tới muộn thật chuẩn xác, thật làm khó cho cậu ấy rồi.Không cho Điền Hàm lấy lại hơi Hồng San liền đưa tay ra nói: "Quà đâu?"

"Bánh kem không tính là quà hả??"

Điền Hàm tay nắm chặt giỏ, tôi biết tám phần là cậu ấy thấy chính mình thật hợp với cái mũ kia, luyến tiếc không muốn đưa cho Hồng San.

Giống như sinh nhật lần trước của tôi, cậu ấy rõ ràng là mua cho tôi cái ba lô nhỏ, nhưng khi nhìn vào gương soi đi soi lại vài lần cuối cùng lại không muốn tặng tôi, làm tôi phải mất nhiều sức giành giựt với Điền Hàm mới lấy được, nhìn bộ dạng của Điền Hàm lúc đó so với việc lấy được quà thú vị hơn."

Không tính."

Hồng San hướng Điền Hàm đưa tay, giống cô gái nhỏ bảy tám tuổi nũng nịu nói: "Hàm tỷ tỷ, người ta muốn sinh nhật phải có quà."

"Lớn như vậy còn sinh với nhật, càng làm càng già thêm thôi."

Điền Hàm bị Hồng San bức bách liền mở túi, lấy ra cái mũ luyến tiếc nhìn một cái rồi quăng vào tay của Hồng San nói: "Cho cậu."

Hồng San vui vẻ đội mũ rồi khoác lên người áo choáng tôi tặng, giống như khổng tước xóe đôi bộ dạng thật đẹp, Điền Hàm đỏ mặt giữ chặt Hồng San vừa nhìn mũ và áo choàng vừa nói: "Cho tớ thử, cho tớ thử xem, nhất định sẽ thật đẹp cho xem."

Hồng San một phát nắm lấy tay cậu ấy nhìn thấy chiếc nhẫn, ánh mắt liền sáng lên: "Nhẫn đẹp nha, đưa đây để tớ giúp cậu giám định chất lượng, trước không có thấy cậu đeo, mua khi nào?

Hay là ai tặng?"

Điền Hàm tháo nhẫn xuống, đắc ý nói: "Là tự mua."

"Thật là tự mua?"

"Đương nhiên, không tin cứ hỏi Diệp Lê và Phương Ngưng nha~""Thật đáng lo, để xem đã."

Hồng San đeo nhẫn lên tay, đảo bàn tay nhìn trái nhìn phải "Tuy vàng không đủ tinh khiết, nhưng cũng thanh nhã lắm, món quà này thật thích, cám ơn cậu Điền Hàm."

Điền Hàm phát hiện mình bị lừa, gào khóc thảm thiết, cơ mà đã muộn rồi.Nhìn hai cậu ấy bát nháo, Diệp Lê nói: "Các cậu tình cảm thật tốt."

"Đúng nha~ chỉ mong cậu có thể thích hai cậu ấy."

"A~" Diệp Lê cười nói: "Đã thích rồi."

Tôi nhẹ nhàng cầm tay cậu ấy, tiếng cười vui của Điền Hàm và Hồng San thỉnh thoảng truyền đến, làm tâm tình trước này chưa từng có xuất hiện.Sinh nhật của bạn, đương nhiên phải uống rượu, tửu lượng của tôi không tính là tốt cũng không nói là không tốt, nhưng sau vài ly Hạ Đỗ, không biết do rượu hay tâm tình tốt, tôi say.Người mời ta uống, ăn uống linh tinh, nói đủ thứ chuyện trên đời, Diệp Lê cũng uống một ít rượu, cậu ấy luôn cười, cười theo kiểu trầm tĩnh, bông tai bắt lấy ánh đèn phản chiếu lên mặt, làm hai má cậu ấy có chút hồng, làm cậu ấy có thêm phần rực rỡ, cũng có thêm vài phần diêm dúa lẳng lơ, trên người của cậu ấy giống như tập trung hết thẩy xinh đẹp của thiên hạ.Tôi dựa vào Diệp Lê, tay cậu ấy vòng qua hông của tôi, mùi hương truyền đến, đầu óc lượn lờ, đột nhiên trong lòng có vài tia rung động, tôi mẫn cảm ý thức được có nhiều thứ, tựa hồ đã không giống lúc trước.
 
[Bhtt][Edit-Hoàn] Cuộc Sống Này Chỉ Là Những Con Số - Lam Tịch
Chương 14


Lúc nghỉ trưa, ánh nắng theo cửa sổ thủy tinh rọi vào, làm cho văn phòng đắm chìm trong màu vàng rực rỡ, giống như Thượng Đế muốn cho ánh sáng may mắn chiếu vào người của tôi, tôi thoải mái ngửa mặt ngồi ở ghế xoay nghỉ ngơi, tận hưởng ánh mắt trời ở trên khuôn mặt.Sau sinh nhật của Hồng San, công việc thật rất bận, vài tia rung động của tôi đối với Diệp Lê đã bị ép xuống đáy lòng, aiz~ có lẽ vì cô đơn quá lâu, nên phát sinh ra cảm tình bất lương với bạn của mình, tôi tự giễu.Buổi chiều hẹn Trương Mình đi tới công trường, chúng tôi nói chuyện rất lâu, trước kia từng nghe nói Trương Minh rất hay xoi xét, tôi còn lo sẽ không cùng hắn làm việc được, mấy ngày nay mới phát hiện Trương Minh không có giống như trong truyền thuyết.

Xế chiều trừ bỏ nói chuyện về công việc, chúng tôi còn nói tới dân sinh, bảo hiểm, an toàn xã hội, chính trị.Sau khi xem qua cách bài trí của đại sảnh lầu hai, Trương Minh có nói đến Khổng Tử, hắn nói: "Suốt khoảng thời gian dài mọi người đã tranh luận rất kịch liệt về chuyện Trung Quốc có tồn tại Nho giáo hay không, có nhiều Quốc Học gia nói Nho Giáo không phải một tôn giáo, bởi vì Nho giáo không có sùng bái thần thánh, cũng không có thiên đường hay Niết Bàn cực lạc,không có bờ bên kia thế giới này nọ, càng không có tư tưởng siêu phàm thoát tục của Phật giáo, nhưng không ít người thích Nho giáo, bởi vì bọn họ cảm thấy Nho giáo có nơi Tế Tự, có giáo lý, có lễ nghi, mấy ngày trước có cùng một người bạn nói về vấn đề này, lúc đó tôi nói Nho giáo không phải tôn giáo, bạn tôi lại nói phải, chúng tôi biện luận rất nhiệt huyết, nói đủ các lý do, rất sảng khoái, Phương Ngưng, còn cô thì sao?"

Trương Mình là đang khảo nghiệm kiến thức của tôi sao?

Vấn đề này căn bản đâu cần phải trả lời, rõ ràng là có ý đồ gì đó, tuy nói bây giờ là đang trò chuyện phiếm, nhưng tôi là đại diện của công ty M, nói chuyện phiếm cũng sớm đã không còn là nói chuyện phiếm rồi, tôi đương nhiên hiểu rõ công ty M phải lấy được lòng của Trương Minh, bởi vì sau khi trang hoàng xong cho khách sạn, Trương Minh chỉ cần khen một câu còn hơn trăm ngàn cái quảng cáo khác, đây gọi là uy lực của danh nhân.Tôi nhanh chóng suy nghĩ rồi nói: "Cá nhân tôi cũng nghĩ như Trương lão, Nho giáo chỉ là một loại học thuyết phi tôn giáo, nhưng nói Nho giáo là tôn giáo cũng không có gì sai, vừa rồi ngài có nói qua, Nho giáo có giáo lí, lễ nghi, cũng giống như những truyền thống của những tôn giáo khác, nhưng cũng không có đặc điểm nào giống như tôn giáo khác, Nho giáo có vẻ rất huyền bí, Phật giáo có Niết Bàn cực lạc, Christ có thiên đường mà Nho giáo lại không có gì, lại nói có đạo giáo có 'Tam Thanh tứ ngự', Phật có 'Bồ Tát la hán', mà Nho giáo không có thần thánh cũng không có thiên sứ.

Bất quá chính là Nho giáo đã trở thành một nét văn hóa Trung Hoa, nhà nhà đều bị ảnh hưởng bởi nó không ít rồi, từ góc độ này cho thấy Nho giáo tuy là thuyết học nhưng vẫn là tôn giáo."

"Nói rất đúng, nói đến tôn giáo tôi nghĩ đến vài hiện tượng ở Trung Quốc" Trương Minh nói "Hiện tại người trong nước có chút sùng bài thích so sánh với phương Tây, ví dụ như trong khu vực chúng ta có Trung Quốc Silicon Valley, Quản Lục gọi là Trung Quốc Manhattan, Tô Châu gọi là Đông Phương Venice, Củng Lỵ kêu là Ny Khả Cơ Đức Mạn, nghe thôi cũng đã thấy rất cường đại, phương Tây có chúng ta cũng có, tự hào nhưng cũng tự ti, chờ nước Mỹ gọi lên biệt danh 'Trung Quốc Bắc Kinh' thì chúng ta mới thật sự nên tự hào, quốc gia lãnh thổ có thể dễ dàng khuếch trương, nhưng quốc dân muốn trở nên mạnh mẽ lại rất khó.

Bây giờ cường đại hơn, nên có nhiều phố người hoa, hiện tại Trung Quốc chỉ lớn chứ không mạnh, muốn kiêu ngạo thì còn hơi sớm."

"Vâng." tôi cười nói: "Người trong nước trước tôn sùng Hoàng Đế, bài vị trong nhà thường viết 'Thiên Địa quân thân sư' sau sửa lại thành 'Thiên Địa quốc thân sư' từ sùng bái Hoàng Đề đổi thành sùng bái quốc gia, chỉ tiếc là Trung Quốc quá lớn, chưa đủ kiên định, cũng không đủ mạnh nên thỉnh thoảng có một ít quốc gia chen nhau đổi tiền mặt Trung Quốc, quan hệ ở quốc tế cũng chỉ ở mức trung bình, hiện nay Trung Quốc cách lý tưởng của chính mình còn rất xa."

Trương Minh gật đầu nói: "Còn nhỏ dễ dạy, có lý tưởng, nhìn xa trông rộng, còn mạnh mẽ nữa, tốt lắm."

"Haha, Trương lão quá khen rồi..."

Tôi âm thầm cảm thấy may mắn, chuyện này cũng từng tiếp xúc qua, chưa có làm cho công ty mất mặt,.Màn đêm dần buông xuối.Diệp Lê buổi sáng có nói tối cần tăng ca, tự nhiên muốn đi xem cậu ấy như thế nào, không do dự liền đi ngay, trực tiếp chạy thẳng tới công ty của Diệp Lê.

Ngày hôm qua nhìn thấy bánh cuốn, vốn định sẽ làm bánh cuốn cho Diệp Lê ăn, nhưng làm bánh cuốn rất tốn thời gian nên chỉ có chuẩn bị trước mọi thứ ngày mai làm cho cậu ấy ăn.Công ty của Diệp Lê tôi có đi qua hai lần, bởi vì đi lúc xế chiều nên không nhìn thấy nhiều người, nơi đó là đoạn đường nhộn nhịp, tuy không tính là lớn nhưng có đầy đủ, phòng hợp, phòng nghỉ, phòng tiếp nhân viên, cần có đều có.Văn phòng của Diệp Lê cũng bình thường, bố trí vô cùng truyền thống, đứng ở cửa sổ có thể nhìn thấy toàn bộ dưới lầu, trên tường treo một ít ảnh chụp kiến trúc, trước bàn làm việc có vài vật kỷ niệm, như là ngà voi được chạm khắc làm bằng tượng đồng, dính chút màu nâu trên mặt bàn, làm phòng làm việc của cậu ấy mang chút dáng vẻ tức giận, tôi từng cười nói Diệp Lê lơ đảng sáng tạo lại rất đẹp, Diệp Lê giống như con nít được cho kẹo khoe khoang nói bởi vì trên người có máu chuyên gia mỹ thuật, tôi mím môi cười từ đó về sau vì ngăn chặn tính tự kỷ của cậu ấy nên không bao giờ tùy tiện khen.Tháng máy lên thẳng tầng mười tám, bảy giờ hơn, ai có thể về đã về hết, hành lang có chút vắng vẻ, đi vào tầng F tôi dừng lại trước cửa phòng Diệp Lê, nghe được tiếng gì đó kỳ lạ truyền đến, lại không có tiếng nói nào, lo cho Diệp Lê có chuyện tôi trực tiếp đẩy cửa đi vào, mắt mở to nhìn màn hấp dẫn bên trong...
 
[Bhtt][Edit-Hoàn] Cuộc Sống Này Chỉ Là Những Con Số - Lam Tịch
Chương 15


Tôi vừa nãy nhìn thấy gì?

Nhìn thấy cái gì???Tôi nhìn thấy một cô gái cố chấp hôn Diệp Lê, đúng...đúng nha, chính là một cô gái đang cố chấp hôn một cô gái khác, ngoài trừ nhìn thấy ở trong phim, đây là lần đầu tiên trong đời nhìn thấy, nhìn thấy rõ ràng là nữ hôn nữ , hơn nữa còn là cố chấp hôn, người bị cưỡng hôn lại là bạn của tôi...Diệp Lê toàn lực giãy nãy nhưng vô ích.Một cỗ lửa giận và thất vọng len lỏi vào từng mạch máu, tôi nhẹ ho một tiếng, hai người nghe được liền dừng lại, cùng lúc quay đầu nhìn tôi.Diệp Lê lùi về sau hai bước, bảo trì khoảng cách với người kia, tôi đây mới nhìn rõ được , người kia nhan sắc diễm lệ, dáng người cao đầy đặn nhưng nhìn rất cân xứng, mái tóc dài đỏ thẫm được uốn xoăn xõa trên vai, cặp ngực đầy đặn được bó sát bởi chiếc áo lam, theo hô hấp của người kia mà nhấp nhô lên xuống, khuôn mặt mang theo nét xinh đẹp ma quái, lại mang nét ương ngạnh ngỗ ngược hấp dẫn động lòng người.Nhìn xuống một chút tôi thấy trên tay của người kia được quấn băng, đây có phải là lý do Diệp Lê không dùng hết sức để đẩy cô ấy ra?

Vô lực giãy dụa là sợ làm đau, hay là cam tâm tình nguyện để người kia hôn?

Hai người đến cuối cùng có mối quan hệ gì.Vô số nghi vấn hiện lên trong đầu, Diệp Lê chưa từng nói với tôi về người này, vì sao lại chưa bao giờ nói với tôi?

Trong lòng tự nhiên lại xuất hiện vô số mùi vị, có chua xót, thẫn thờ, khẩn trương cùng yếu ớt bắt đầu từ bụng dâng lên rồi lan truyền ra ngoài, loại cảm giác này đúng là muốn chết không được sống cũng không xong.Cô ấy nhìn tôi với vẻ bất mãn, mang theo chút tức giận nói: "Cô là ai?

Không biết gõ cửa trước khi vào sao?

Phép lịch sự cơ bản cũng không biết hả?"

"Cậu ấy là bạn của tôi, chú ý lời nói của chị đi."

Diệp Lê lạnh lùng nhìn cô ấy rồi đi đến bên cạnh tôi nhìn tôi xong lại gục đầu xuống vẻ mặt cực kỳ xấu hổ."

Chị là không biết nha, người như em cũng có bạn."

Diệp Lê mở cửa đối với cô gái nói: "Chị mau đi, tôi còn phải làm việc."

"Diệp Hàng còn chưa tới, chị chưa đi được."

"Chị đừng quá phận."

"A" cánh tay quấn băng của cô gái chỉ vào Diệp Lê nói: "Hai người chúng ta, ai mới là kẻ quá phận?"

Diệp Lê trong ánh mắt lóe lên tia áy náy, nhìn cô gái lãnh đạm nói: "Cho dù tôi đối với chị có quá phận cũng do tự chị chuốc lấy, trong lòng chị chắc chắn hiểu rõ mà, hiện tại tôi không muốn cãi nhau với chị, mau đi.

Công ty này trước không chào đón chị, sau này cũng sẽ không."

"Nói chuyện không thể bớt tuyệt tình một chút sao, chị vừa mói nói, Diệp Hàng chưa đến, chị chưa muốn đi."

Người kia đi đến bên tủ rượu, lấy ra ly có chân dài, rót rượu vang đỏ, ly chân dài một khi được rót vào rượu vang đỏ, bên trong sẽ ánh lên giống như ngọn đèn, phản chiếu ra ngoài màu hồng sáng, muôn màu muôn vẻ, nhưng tại nơi này được bầu không khí bổ trợ, vốn là sáng bóng tươi đẹp lại biến thành ảm đạm u ám.Người kia hình như đối với nơi này rất quen thuộc, tôi nhìn Diệp Lê hi vọng cậu ấy sẽ nói với tôi điều gì đó, hoặc ám chỉ bằng đôi mắt cũng được, cậu ấy chỉ mím môi thật chặt, đứng ở cửa, ngón tay tái nhợt nắm chặt nấm khóa cửa, tuyệt không nhúc nhích.Người kia liếc nhìn tôi rồi ngồi lên ghế sa lon, châm lên điếu thuốc, biểu cảm giống như không coi ai ra gì, cần bao nhiêu quyến rũ có bấy nhiêu quyến rũ.Đêm nay tiết trời có vẻ oi bức, mồ hôi ở trên trán cứ thi nhau chảy xuống.

Tôi cố gắng làm như cho chính mình nhìn như bình tĩnh, đem hộp cơm đặt trên bàn coi như không có gì ngượng ngùng nói với Diệp Lê: "Sợ cậu chưa ăn cơm nên làm vài món đem tới đây, cơ mà hình như tôi đến không đúng lúc."

Diệp Lê trên mặt có chút trắng bệch giương mắt nhìn tôi, sốt ruột nói: "Đừng hiểu lầm, không như cậu nghĩ, chút nữa sẽ giải thích với cậu."

Tôi đột nhiên cảm thấy tức giận, giải thích cái gì?

Tôi đâu có là gì của cậu.Vừa định nói "Không cần, tôi phải đi rồi." liền truyền đến tiếng đập cửa, sau đó là một chàng trai mang theo bó hoa hồng đỏ xuất hiện, hắn đứng ở cửa trước lớn tiếng gọi Diệp Lê, tiếp theo đi lại gần người kia nhìn không chớp mắt, đem hoa đưa cho cô gái, lại cúi đầu nhìn cánh tay hỏi: "Bị làm sao?"

"Không cẩn thận vuốt vào mảnh thủy tinh thôi, vết thương nhỏ, không sao."

Người kia nhận hoa thoạt nhìn bộ dạng cao hứng, ôm cổ chàng trai còn đặt trên mặt hắn một nụ hôn.Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?

Tôi có chút hoang mang rồi.
 
[Bhtt][Edit-Hoàn] Cuộc Sống Này Chỉ Là Những Con Số - Lam Tịch
Chương 16


Hai người họ ân ái xong mới ý thức được sự có mặt của tôi, chàng trai đứng trước mặt tôi, do dự hỏi: "Cô thoạt nhìn có chút quen mặt, cô là..."

"Phương Ngưng" Diệp Lê thay tôi trả lời, rồi nói với tôi: "Đây là anh của tôi, Diệp Hàng."

Khó trách tôi nhìn hắn có chút quen mắt, ra là Diệp Hàng, lâu như vậy không gặp, hắn thay đổi không ít, vẻ trẻ con đã không còn thay vào đó là khuôn mặt anh tuấn, dáng người còn rất cao lớn, khuôn mặt góc cạnh rất rõ ràng, trên vầng trán phản phất một loại thần thái hơi buồn cười, tóc ngắn toán loạn đen thui, lại giống như cố tình tạo thành, đôi môi thâm thúy, ánh mắt màu nâu dễ khiến những cô gái trẻ si mê."

Phương Ngưng?

Em là Phương Ngưng??"

Diệp Hàng trong mắt kinh ngạc."

A, đúng vậy, đã lâu không gặp."

"Không phải đã lâu, mà là lâu thật là lâu, em bây giờ đang làm gì?"

"Thiết kế, còn anh?"

"Anh làm ở viện nghiên cứu khoa học, a~ không nghĩ sẽ gặp em ở đây" Diệp Hàng chuyển hướng nhìn Diệp Lê hỏi: "Em tìm được Phương Ngưng sao lại không nói anh một tiếng?

Tìm được lúc nào đó?"

"Anh mau đi tiệc đi" Diệp Lê nhìn người kia thúc giục nói: "Đi nhanh dùm, hôm nay rất phiền rồi, không muốn nhiều lời nha~."

"Nha đầu.."

Diệp Hàng thở dài, lấy ra danh thiếp đưa cho tôi: "

Sau này phải thường xuyên liên lạc."

Tôi nhận danh thiếp để vào trong túi cười nói "Được."

Diệp Hàng kéo tay cô gái nói: "Chúng ta đi thôi."

Hai người họ cùng nhau ra khỏi cửa, người kia vừa ra khỏi cửa liền quay đầu liếc tôi, trong mắt còn kèm theo địch ý, đúng vậy, chính là địch ý.

Người lúc nào cũng sống một mình như tôi, đối với những loại cảm giác cực kỳ nhạy cảm, chỉ là tôi không hiểu rõ lắm, tại sao người kia lại có địch ý đối với tôi?Bọn họ đi rồi, tôi nhìn Diệp Lê, Diệp Lê nhìn tôi, hai người tựa như không biết nên nói cái gì, không khí tràn ngập xấu hổ, cuối cùng là tôi đánh vỡ sự yên lặng nói: "Cậu ăn cơm chưa?"

Diệp Lê nhẹ lắc đầu, nhìn cậu ấy cái gì cũng không nói làm tôi có chút tức giận nhưng lại đè nén xuống, mở caramen nói: "Ăn đi cho nóng, buổi tối đừng tăng ca trễ quá, tôi về trước."

Tôi khoác giỏ, chuẩn bị rời đi, vừa bước được hai bước liền nghe Diệp Lê từ phía sau hỏi: "Cậu không hỏi tôi người kia là ai sao?"

Tôi đã chờ cậu nói, nhưng cậu đã nói gì sao?

Nếu cậu không muốn nói, tôi cần gì phải hỏi?

"Tôi dừng chân: "Cậu nếu muốn nói thì sẽ nói, đâu cần tôi phải hỏi."

"Cậu không hỏi, tôi phải nói như thế nào?"

Cậu rõ ràng nói cần giải thích với tôi, lúc nãy im lặng lâu như vậy, một câu cậu cũng không nói, như vậy tôi phải thế nào?

Nếu không kìm nén hẳn là tôi đã bùng phát rồi, châm chọc nói: "Cần phải hỏi sao?

Cô ấy hôn cậu, cậu không từ chối, hai người rõ ràng như vậy, còn muốn tôi hỏi cái gì?"

"Không phải như cậu nghĩ."

Diệp Lê đột nhiên lớn tiếng: "Trên tay cô ấy có vết thương, nếu tôi cực lục giãy dụa miệng vết thương sẽ rách, cô ấy là vì tôi mà bị thương, tôi không thể không nhường."

A~ quả nhiên là sợ cô ấy đau nên mới không đẩy ra, tôi hít một hơi thật sâu, ngăn chặn cơn tức giận của mình nói: "Nếu đau lòng thì đừng nên giãy dụa, được rồi, tôi phải đi."

Diệp Lê giữ chặt tôi, đôi mắt đỏ lên một chút, cậu ấy liên tục chất vấn: "Cậu thật sự đối với cô ấy không có chút hiếu kỳ nào?

Không muốn hỏi tôi và cô ấy có quan hệ như thế nào?

Vì sao cô ấy lại đến chỗ tôi?

Cậu nhìn thấy cô ấy hôn tôi, bộ dạng lại có thể thờ ơ như vậy?

Một chút thắc mắc cũng không có?

Đến cuối cùng trong lòng cậu tôi có vị trí nào không?"

Tôi nhìn Diệp Lê, nhìn chầm chầm vào môi cậu ấy, nơi đó vừa bị người kia hôn, trên mặt còn có mùi hương của người kia, lòng như có một vết rách, đau muốn nghẹt thở, từng luồng tức giận lên tới đỉnh đầu, muốn kìm nén cũng không kìm nén được, gạt tay cậu ấy ra lạnh lùng nói: "Hai người có quan hệ gì thì liên quan gì tới tôi?"

"À ra là không liên quan gì tới cậu..."

Diệp Lê sầu thảm cười, có chút suy sụp ngồi lên ghế sa lon, tay đỡ trán thấp giọng nói: "Vậy được rồi, cậu đi đi."

Nhìn Diệp Lê như vậy, lòng cảm thấy thực đau, nhưng vừa nghĩ tới cậu ấy không đành lòng đẩy người đàn bà kia ra, lửa giận lại nổi lên, cuối cùng đẩy cửa rời đi.Đi xuống lầu, tôi ngồi trong xe đến ngẩn người, trên đường những ngọn đèn đan xen nhau, xám, hồng, lục lấp lóe xa gần.Đêm nay bóng đêm hình như rất đẹp, mà tôi bây giờ không có tâm tình để thưởng thức cảnh đêm.
 
[Bhtt][Edit-Hoàn] Cuộc Sống Này Chỉ Là Những Con Số - Lam Tịch
Chương 17


Buổi tối tôi mất ngủ, ở trên giường, nằm xuống rồi ngồi dậy, lăn bên trái, lăn bên phải, cả đêm rối rắm.Chờ cơn giận đi xuống, chờ lòng bình tĩnh lại, mới giật mình nhận ra tôi từ rất lâu không có xúc động như vậy.Đúng vậy, tôi xúc động, ở trước mặt Diệp Lê xúc động.Tôi không có nghe cậu ấy giải thích, cũng không có kiên nhẫn chờ cậu ấy khôi phục cảm xúc, càng không thể khống chế tốt tâm tình của mình, vô phương khống chế, cứ như vậy trước mặt cậu ấy xúc động, thất lễ.Như vậy để ý người khác hôn cậu ấy, rất để ý, không thể nghi ngờ rằng tôi rất để ý Diệp Lê, để ý đến mức tôi cũng không hiểu tôi đối với cậu ấy sao lại để ý sâu đậm như vậy.Bởi vì để ý nên mới thích, bởi vì thích nên mới để ý, đối với cảm tình tôi không có chậm chạp, tôi với Diệp Lê không giống nhau.

Thỏ còn biết không ăn cỏ gần hang, nhưng tôi lại đối với bạn của mình có thứ tình cảm khác, thật muốn chết, không những là bạn, mà còn là phụ nữ...Phụ nữ thì sao?

Diệp Lê có thể chịu được người đàn bà kia hôn, như vậy cậu ấy đối với loại cảm tình này không có ghét bỏ, vậy nếu tôi thẳng thắn nói với cậu ấy, cậu ấy có tiếp nhận không?

Tôi tin Diệp Lê cũng để ý tới tôi, nếu không để ý, cậu ấy cần gì sau tám năm ly biệt vẫn quan tâm tôi, đối với điểm này tôi chưa từng nghi ngờ, cho dù khi tôi thẳng thắn cậu ấy không tiếp nhận, chúng tôi vẫn có thể làm bạn tốt.

Aiz~ trước nên từ bỏ đi, vừa mới tái hợp được một tháng, đợi lâu một chút rồi nói sau, huống chi tình cảm này cũng không tốt, còn không biết thái độ của Diệp Lê đối với tôi sau đó sẽ như thế nào.

Không có nắm chắc phần thắng, tôi không dám làm.Nhớ lại cảnh đó mới nhìn thấy Diệp Lê không thích người đàn bà kia, thậm chí còn chán ghét, tôi lúc ấy sao lại không nhìn ra?

Cái thói quen tỉ mỉ quan sát của tôi đi đâu mất rồi?

Chính là, cậu ấy sao có thể để người đàn bà kia hôn??Tôi đem gối đầu che lên mặt, ấp úng hét to, giống như phát tiết cũng giống như hưng phấn.Nhìn đồng hồ mới hai giờ rưỡi, không biết Diệp Lê đã ngủ chưa, đêm nay nói với cậu ấy như vậy, nhất định đã làm cậu ấy thương tâm, tôi nên gọi điện thoại giải thích, nhưng đã trễ thế này, nếu tôi còn gọi có phải rất đường đột không?Ngày mai đi, ngày mai đi tìm cậu ấy, mời cậu ấy ăn cơm, nghe cậu ấy giải thích sẵn cũng sẽ giải thích với cậu ấy.Sáng sớm, tôi lựa chọn quần áo rất kỹ, còn kỹ lưỡng trang điểm, ăn mặc nghiêm chỉnh giống như sắp đi gặp nguyên thủ quốc gia, trong đầu lúc nào cũng nghĩ đến sẽ giải thích với Diệp Lê như thế nào.Vất vả đến giữa trưa, tôi bay thẳng tới công ty của Diệp Lê đi tìm cậu ấy, nhưng Diệp Lê không có ở đó, tôi ngồi trong văn phòng bất ổn chờ đợi, đợi một lúc lâu, rốt cuộc cũng có người đi vào, tôi khẩn trương đứng lên, đáng tiếc người đi vào lại là Diệp Hàng.Diệp Hàng trong lòng ôm con mèo trắng đáng yêu, nhìn thấy tôi, hắn lặng đi một chút rồi thả mèo con lên ghế sa lon, nói với tôi: "Phương Ngưng, sao lại ở đây?

Em đã ăn gì chưa?"

"Em chưa ăn, đợi lát nữa mới đi."

"A~ Đang đợi Diệp Lê?"

"Dạ, tìm cậu ấy có chút việc, anh hôm nay không đi làm sao?"

"Chỗ làm cũng không có gì cần làm, nên anh cứ tới đây nhìn xem Diệp Lê, em ấy hôm qua hình như tâm trạng không tốt lắm, aiz, cô em gái này thật làm cho người khác lo lắng."

"Đúng nha~ cứ như trẻ nhỏ mãi không lớn."

"Ừm, mấy năm nay thi thoảng Diệp Lê có nhắc tới em, con bé tính khí cao ngạo, bạn bè lại không nhiều lắm, anh cũng chỉ biết được một hai người, trước có nghe em thi đậu vào Thanh Hoa, mấy năm nay thế nào?

Đã có bạn trai chưa?"

"Nha~ vẫn còn chưa có đâu anh."

Nghe Diệp Hàng nói tới Diệp Lê, trong lòng lại nổi lên một chút ngọt, cũng có một chút chua, biết rõ bạn của Diệp Lê không nhiều, tối qua còn nói với cậu ấy "Với tôi có liên quan gì?" lời nói linh tinh, nhất định đã làm cậu ấy đau thấu tim rồi."

Phương Ngưng, mấy năm nay không gặp coi như cũng có không ít thay đổi rồi, không còn giống đứa trẻ hướng nội trước kia, bây giờ nhìn vui tươi hơn nhiều rồi, chỉ có một mình như vậy hẳn là rất vất vả phải không?"

"Không có vất vả, đã thành thói quen luôn rồi, con người nhiều ít gì cũng sẽ có thay đổi mà, anh bây giờ cũng đâu có giống thiếu niên lông bông ngày trước, hiện tại đã là đàn ông thành đạt rồi còn gì."

Tôi đi đến ghế sa lon, bế mèo con lên nói: "Mèo con thật đáng yêu."

"Ừm."

Diệp Hàng lời nói mang theo giễu cợt nói: "Hải Bình cũng hay nói nó đáng yêu,nó so với snh còn thân thiết hơn, cả ngày cô ấy tắm rữa cắt tỉa lông cho nó, hầu hạ nó giống như quý tộc công chúa, ở nhà so với nó địa vị anh còn thấp hơn."

"Hải Bình?"

"Nha~ là vị hôn thê của anh, em gặp qua rồi, chính là người hôm qua em nhìn thấy, Diệp Lê tối qua không có giới thiệu cho em?"

Người đàn bà kia ra là Hải Bình, được rồi, coi như tôi không hề nói mèo con này đáng yêu đi.Hôm qua chỉ lo chăm chuốt cho tâm tình của mình mà quên mất mối quan hệ của Diệp Hàng Diệp Lê và Hải Bình, Hải Bình là vị hôn thê của Diệp Hàng, cũng là chị dâu tương lai của Diệp Lê, tối qua Hải Bình nhìn Diệp Lê bằng ánh mắt đó, rõ ràng là có tình yêu, mà cô ấy đối với Diệp Hàng cũng không có chán ghét, chẳng lẽ Hải Bình là song tính trong truyền thuyết?

Hơn nữa lại thích cùng lúc hai anh em, cuối cùng là tại Diệp Hàng mà thích Diệp Lê, hay vì Diệp Lê mà thích Diệp Hàng?

Chẳng lẽ một người thật sự cùng lúc có thể yêu hai người sao?

Yêu như vậy còn gọi là yêu sao?

Chị dâu yêu em chồng, ai có thể nói cho tôi biết tình huống này là gì không?Tôi nhìn mèo con của Hải Bình, ngửa đầu cảm thán, tôi tự nhận tư tưởng rộng mở, có thể tiếp nhận tình yêu khác giác, tình yêu cùng giới nhưng với mối quan hệ loạn luân và người thú thì không không thể tiếp nhận được, chẳng lẽ đây là khảo nghiệm của ông trời đối với tư tưởng của tôi sao?Hai ngày này nhiều sự kích thích quá, làm trước mặt tôi tối sầm, không chừng tôi đã ngất đi mất rồi.
 
[Bhtt][Edit-Hoàn] Cuộc Sống Này Chỉ Là Những Con Số - Lam Tịch
Chương 18


Diệp Lê giữa trưa không có xuất hiện, Diệp Hàng nói có thể Diệp Lê đi cùng đồng nghiệp khảo sát thị trường, nhìn lại sắp giờ làm việc buổi chiều, cùng Diệp Hàng nói mấy câu rồi chạy về công ty.

Bởi vì có tâm sự nên trưa không có ăn cũng không cảm thấy đói.Đến công ty quản lý gọi tôi lên văn phòng, hắn ngồi đối diện cô gái trẻ tuổi, nhìn qua đoán chừng hai mốt hai hai tuổi, tóc dài, cách ăn mặc vô cùng kín đáo, thấy tôi đi vào quản lý liền nói: "Phương Ngưng, đây là trợ lý thiết kế, Lý Duy Duy, đợi lát nữa cô sắp xếp cho người mới vài công việc nha~"Trợ lý thiết kế?

Thông báo tuyển dụng khi nào?

Nhìn thấy biểu tình nghi vấn của tôi, quản lý cúi đầu viết gì đó vào giấy, sau đó đưa cho tôi, tôi nhận tờ giấy, nhìn sơ, sau đó gấp giấy giữ chặt trong tay, trên tờ giấy viết: "Cháu gái chủ tịch, chiếu cố chiếu cố."

Tôi cười cười, trong lòng dấy lên nổi băn khoăn, nếu chủ tịch muốn cho Lý Duy Duy làm ở bộ phận thiết kế, sao lại không cho Lý Duy Duy tự mình vào bộ phận thiết kế đưa tin?

Quản lý lại quăng người cho tôi, hình như có gì đó sai sai.

Hiểu rồi, đáp án chỉ có một thôi, mong muốn ban đầu của chủ tịch là muốn Lý Duy Duy đi theo quản lý, mà quản lý không tình nguyện, nên mới buộc dây lên người tôi.

Phải biết rằng ở trong công ty, muốn cùng cấp trên chung sống hóa thuận thì nên thuận theo chiều gió, tôi nói với quản lý: "Quản lý, Lý Duy Duy vừa mới đến công ty, chi bằng để cô ấy lam quen với hoàn cảnh trước đi, Vương Linh và Từ Lỗi đều là nhà thiết kế tốt, ông nói xem tôi phải làm gì với bọn họ?"

Quản lí ngẩn người, cười cười nói: "Được, được, việc này do cô làm chủ."

Cùng quản lí trò chuyện vài câu, sau mang theo Lý Duy Duy đi vào bộ phận thiết kế, trên đường tôi dùng vẻ mặt ôn hòa hỏi Lý Duy Duy: "Em tốt nghiệp trường nào?"

"Bắc Công Thương."

"Mới tốt nghiệp?"

"Vẫn chưa, em đậu tú tài có thể nhận được chứng nhận tốt nghiệp và học vị là cậu kêu em trước tới đây thực tập."

"Nha~ biết vẽ tay và vẽ bản đồ bằng máy tính không?"

Lý Duy Duy có chút ngại ngùng nói: "Biết muốn chút."

"Còn phần mềm thiết kế trên máy tính?"

"Chỉ biết một chút Photoshop và 3D""Haha, không sao, bây giờ học cũng không muộn"Tôi dẫn Lý Duy Duy đi đến bên cạnh Vương Linh còn Vương Linh thì đang mải miết làm đồ, tôi gõ gõ lên bàn, Vương Linh ngẩng đầu nhìn tôi hỏi: "Cấp trên, có chuyện gì sao?"

Những nhân viên này là thủ hạ thân tính, nhìn thấy tôi liền gọi "Cấp trên" tôi từng thật chân thành đề nghị bọn họ đừng dùng cái tên này, không cần cấp trên cấp dưới, có thể bọn họ kêu "Cấp trên" đến quen thuộc rồi, tôi vô lực phản bác nên đành thôi.Tôi nới với Vương Linh: "Đây là Lý Duy Duy, nay sẽ cùng cậu và Tư Lỗi làm chung, lát nữa cậu sắp xếp việc gì đó cho em ấy."

"Công ty không phải nói đến tháng bảy mới tuyển thêm nhân sự sao?"

Tôi hướng Vương Linh nháy mắt, thuận tiện đem tờ giấy quản lí viết kín đáo đặt lên tay Vương Linh, cậu ấy làm bộ dạng không thèm để ý nhìn qua một chút, sau đó dối lòng giả cười nói: "Em gái bộ dạng thật xinh đẹp, gọi là gi?"

"Lý Duy Duy""Được, từ này gọi em Duy Duy."

Vương Linh quay đầu nhìn tôi nói: "Cấp trên đi đi, để Duy Duy ở cùng tôi là được rồi."

"Được, vất vả cho cậu." tôi nhìn Vương Linh cười cười, rồi chỉ vào Vương Linh, cạnh Từ Lỗi nói: "Cậu ấy là Vương Linh, kế bên là Từ Lỗi, đều là nhà thiết kế nổi trợ của công ty, cái gì không biết, em hỏi bọn họ là được rồi."

"Nha~ cám ơn Phương tỷ..."

Aiz~ cô bé này làm thân rất nhanh, còn thật biết điều, nhìn vẻ mặt thành khẩn của cô bé tôi cười cười , xoay người đi vào văn phòng, ở trong công ty, như thế nào cũng là đồng nghiệp.

Phía sau truyền đến thanh âm ôn nhu của Vương Linh: "Duy Duy, phần mềm máy tính em đều biết chứ?

3D?

CAD?

VR?

LISCAPE..."

Tôi đi đến văn phòng, vẻ mặt khinh khinh đóng cửa lại, công ty M thông báo tuyển dụng yêu cầu rất cao, yêu cầu tốt nghiệp chính quy viện nghê thuật, nếu không cũng phải có ít nhất ba năm kinh nghiệm, phải có tác phẩm đầu tay, còn nhớ năm đó tôi phải xức đầu mẻ trán mới có thể xin vào, lại nhìn cô bé kia dễ dàng có thể vào công ty làm việc, không thể không cảm thán, người thân làm cao, cạp váy quan hệ, quả nhiên tốt lắm, rất là tốt luôn.Ngồi ở ghế xoay, tinh thần có chút bất an, cầm lấy điện thoại, do dự không biết có nên gọi cho Diệp Lê hay không, không nghĩ tới do dự đến hơn một tiếng đồng hồ, nhìn lại công việc, trước tiên phải làm cho hết rồi tính sau.Buổi chiều năm giờ tan tầm, tôi tắt máy tính, cầm lấy túi xách phóng xuống như bay, vừa chạy vừa gọi cho Diệp Lê, hỏi cậu ấy tối nay có rảnh không, cùng tôi ăn cơm.

Chỉ là không nghĩ đến, chuông điên thoại vừa reo không tới ba giây đã bị Diệp Lê dập máy, tôi nhìn di động cười khổ, coi ra Diệp Lê vẫn còn thương tâm và tức giận, mặc kệ, nếu không nghe điện thoại, tôi trực tiếp đi tìm cũng được.Vừa mới tới công ty Diệp Lê là đụng trúng ngay Ngụy Tử Minh, hắn hình như vừa thu dọn xong đồ vật chuẩn bị tan tầm, tôi hỏi hắn Diệp Lê có ở đây không, hắn nói có.

Rồi cùng hắn nói chuyện vài câu, sau đó đi lên đứng trước cửa phòng làm việc của Diệp Lê, điều chỉnh trạng thái đến mức tốt nhất mới đưa tay gõ cửa, bên trong truyền đến giọng nói thản nhiên của Diệp Lê: "Mời vào."

Tôi đẩy cửa đi vào rồi khép cửa lại, Diệp Lê vừa nhìn máy tính vừa nhìn bản ghi chép, ánh mặt trời chói lóe hất lên khuôn mặt của cậu ấy, khiến khuôn mặt hiện lên một tầng màu vàng, lóe ra thần thái rực rỡ, ai đó từng nói phụ nữ xinh đẹp nhất là khi đang làm việc, giống như Diệp Lê, bộ dạng tập trung làm việc vô cùng xinh đẹp.Tôi đi đến trước bàn làm việc của cậu ấy, yên lặng ngắm nhìn.

Diệp Lê phát hiện ra, ngẩng đầu nhìn lên nhìn thấy tôi liền lặng đi một chút, sau đó lại tiếp tục nhìn máy tính, một bên xem một bên nhớ.Thái độ này của Diệp Lê làm tôi có chút áy náy...không khí hít vào càng lúc càng khó, tôi nhỏ giọng hỏi: "Diệp Lê...tối nay có rãnh không?"

Diệp Lê coi tôi là không khí, không thèm nghe tôi nói tiếp tục làm việc.

Lâu rồi tôi không có cảm nhận được cái băng lãnh này, có chút nhục chí, nghĩ lại chính mình sai trước nên đành phải kiên trì, úp mặt lên bàn cậu ấy nói: "Diệp Lê chúng ta cùng đi ăn đi."

Diệp Lê xoay đầu, mặt không thay đổi nhìn tôi, khoảng cách giữa chúng tôi không tới 10cm, tôi là nhìn thấy cậu ấy rất rất rõ ràng, tuy rằng trang điểm nhã nhặn, thần thái bình thường, nhưng trên ánh mắt của cậu ấy ẩn hiện vầng thâm, hẳn là tối qua ngủ không ngon giấc, thần sắc cũng không còn mềm mại như xưa, nhìn chằm chằm vào cặp mắt tái nhợt, ma xui quỷ khiến bọn tôi đứng lên cùng lúc.
 
[Bhtt][Edit-Hoàn] Cuộc Sống Này Chỉ Là Những Con Số - Lam Tịch
Chương 19


Khoảng cách của tôi và Diệp Lê không tới 2cm, "rầm" một tiếng, hình như có cái gì đó rơi xuống đất, tôi giật mình lập tực đứng thẳng, trên mặt thoáng nóng một mảng, cúi đầu nhìn ra là trái bóng Golf bằng đồng được chạm khắc tinh xảo bị rớt, tôi khom người nhặt lên, nghỉ quả bóng này rớt xuống cũng thật đúng lúc, trong lòng có chút hụt hẫng.Diệp Lê tư thế không đổi ngồi xuống, nhưng thân thể thoạt nhìn có vẻ cứng ngắc, trên gương mặt cũng hiện lên một tầng đỏ ửng, tôi ngượng ngùng tìm cớ nói: "Lúc này...tôi tưởng là muỗi...nên mới dí sát mặt vào nhìn...ra là không phải nha~"Mắt Diệp Lê nhìn xuống, rồi nhìn lên rồi nhìn tôi hỏi: "Cậu tìm đến tôi, chỉ là muốn cùng nhau ăn cơm?"

"Đúng a" Tôi đem quả bóng Golf đặt lên bàn, ngón tay vẽ vẽ thấp giọng nói: "Còn muốn giải thích với cậu, tôi ngày hôm đó thái độ không tốt...Chỉ là...tôi không phải cố ý, thực xin lỗi."

"Tốt, đã biết, còn việc gì khác không?"

"Cậu không đi ăn với tôi sao?"

Diệp Lê thản nhiên liếc tôi một cái rồi nói: "Tôi với cậu không có quan hệ gì, sao lại tùy tiện đi ăn cơm với cậu?"

Tôi ủy khuất nói: "Tôi là ngày hôm qua nói nhảm, cậu biết rõ..."

"Nói nhảm làm tổn thương người khác cũng được hả?

Cậu rõ ràng cũng biết bạn bè của tôi không có mấy người, còn nói với tôi những lời như vậy, ngày hôm qua cả đêm chờ điện thoại của cậu, cậu đến cả tin nhắn cũng không thèm nhắn, cậu có biết làm vậy tôi sẽ nghĩ như thế nào không?"

"Tôi thực rất muốn gọi cho cậu, nhưng trễ quá rồi, sợ quấy rầy cậu nghỉ ngơi nên không có gọi..."

"

Sau này muốn gọi thì cứ gọi, kệ thời gian là mấy giờ biết chưa."

Diệp Lê sửa soạn lại văn kiện hỏi: "Đi đâu ăn?"

Nghe cậu ấy hỏi như vậy, tâm tình tôi liền tốt lên "Cậu muốn đi đâu ăn?"

Diệp Lê tức giận nói: "Là cậu mời tôi đi ăn, không phải tôi mời cậu, ngay cả ăn chỗ nào cũng còn chưa nghĩ ra thì rủ tôi đi ăn làm gì?"

Tự nhiên lúc đó tôi thấy mình thật ngốc, tôi chỉ lo tới chuyện mời cậu ấy đi ăn, muốn giải thích với cậu ấy, còn đi đâu, ăn cái gì chưa có nghĩ tới, Diệp Lê nhìn bộ dạng của tôi bật cười nói: "Đến nhà cậu đi, để biểu hiện thành ý, tối nay làm cậu làm một mình đi."

"Được được" Tôi gật đầu, ngoại trừ gật đầu còn biết nói cái gì nữa?Trên đường đi không ai nói gì, Diệp Lê yên lặng ngồi trong xe mắt nhìn ra cứa sổ, tôi cũng không biết nói gì nên đành phải chuyên tâm lái xe.Đi vào nhà, tôi giúp Diệp Lê treo áo lên có chút không yên hỏi: "Hai ngày trước có thấy người ta làm bánh cuốn, định tối qua làm cho cậu ăn nhưng lại rất tốn thời gian, tối nay làm được không?"

"Được."

Tôi mở TV cho Diệp Lê xem rồi tự mình đi vào bếp, nhớ lại những gì trong sách dạy nấu ăn, trước tiên lấy củ cải, thịt heo, cát cát, tôm khô băm nhỏ, bỏ thêm ngũ vị hương và một ít gia vị, điều chỉnh mùi vị xong đem đi xào chín, lấy ra cái mâm lớn và bắt đầu cuốn tròn, cầm lên bánh cuốn tròn tròn mập mạp bên trong đủ mọi màu sắc, nhìn rất đáng yêu, tôi cười cười, lấy dao cắt ra từng đoạn nhỏ, cứ như vậy một phần bánh cuốn xuất hiện đẹp đẽ.Nếu chỉ có bánh cuốn không thì có vẻ rất đơn điệu, nên tôi làm thêm chút ít đồ ăn, còn lại thêm ít rau trộn, làm xong tôi đấm đấm vào hông, buổi sáng chưa ăn cơm, trưa cũng không có ăn, hiện tại có chút mệt mỏi.Quay người lại liền thấy Diệp Lê đứng trước cửa bếp, hai tay vòng trước ngực chăm chú nhìn tôi, hình như đã đứng yên ở đó rất lâu, tôi cởi tạp dề nói: "Xong rồi, ăn thôi."

Thấy tôi đột nhiên xoay người, mặt Diệp Lê hình như hồng lên một chút, cậu ấy bưng đồ ăn ra bàn, gấp lên bánh cuốn ăn thử rồi hàm hồ nói: "Nha~ ngon, so với ăn ở tiệm còn ngon hơn."

"Hợp khẩu vị của cậu là tốt rồi."

Tôi ngồi xuống cùng cậu ấy ăn, do có phần mệt mỏi cùng đói bụng tôi ngấu nghiến ăn như hổ đói, Diệp Lê cười nói: "Nhìn cậu cứ như ba ngày không ăn cơm."

"Cũng gần giống vậy nha~ nay chỉ có suy nghĩ giải thích với cậu như thế nào, không có ăn gì."

"Đồ đần" Diệp Lê hừ nhẹ một tiếng chậm rãi nói: "Cô ấy là Hải Bình, cũng là vị hôn thê của anh tôi."

Tôi ăn chậm lại, vuốt thẳng lỗ tai, chăm chú nghe, Diệp Lê cười cười nói: "Cậu từ từ ăn, tôi từ từ nói, hôm nay tôi cũng chỉ có ăn mỗi cái bánh ngọt, chúng ta vừa ăn vừa nói."

"Nha~ được."

Diệp Lê gấp ít rau trộn bỏ vào trong chén của tôi nói: "Hải Bình là phiên dịch viên, anh của tôi sau một thời gian quen biết, một năm sau đó liền theo đuổi cô ấy,sau đó hai người bắt đầu kết giao, anh hai thật sự rất yêu cô ấy, cô ấy cũng thích anh tôi, tôi thì không có bạn bè gì, sau khi cha mẹ ly hôn lại càng không thích kết giao với ai, vì thế anh tôi nói cô ấy nếu không có việc gì cần làm có thể theo giúp tôi, cứ như vậy trôi qua, tôi không muốn cô ấy đối với mình có tình cảm khác, sau đó cô ấy thổ lộ với tôi, tôi tự tuyệt, bắt đầu cùng cô ấy giữ khoảng cách, cảm nhận được sự xa lánh của tôi, cô ấy rất đau lòng cùng không cam tâm, nên thường xuyên tìm đến tôi, tôi nói với cô ấy nếu đã cùng anh tôi ở cùng một chỗ thì đừng đối với người khác động tâm, huống chi chúng tôi lại là anh em ruột, cứ như vậy thì đối với ai cũng không tốt, Hải Bình nói nếu tôi băn khoăn quan hệ anh em, sẽ chia tay anh tôi, anh tôi không có đồng ý, anh nghĩ do anh bận việc xem nhẹ cuộc sống của Hải Bình, nên cô ấy muốn chia tay, từ đó anh đối với Hải Bình càng thêm cẩn thận quan tâm, Hải Bình có lẽ vì xúc động nên cũng không còn tiếp tục quá phận, còn cùng anh tôi đính hôn.

Có thể cô ấy đối với tôi còn dây dưa gì đó, nhưng tôi đối với cô ấy chính là lãnh đạm, đôi lúc sẽ cùng tôi cãi nhau, nhưng so với cãi nhau với người lạ vẫn tốt hơn.

Aiz~ chúng tôi là loại quan hệ tam giác, căn bản rất khó nói ra, nếu nói ra lại làm chuyện cười cho người khác, cũng vì lý do này nên tôi không có nói cho cậu biết."

"Chuyện cười cái gì?

Cũng đâu phải lỗi của cậu." tôi hỏi: "Tay cô ấy bị thương như thế nào?"

"Xế chiều hôm qua cô ấy đến tìm tôi, nhìn thấy giấy dính trên tóc tôi định lấy xuống giúp tôi, nhưng tôi đối với cô ấy phòng bị rất chặt, nghĩ cô ấy muốn làm gì đó liền phản xạ có điều kiện thuận tay cầm đao trang trí trên bàn chém xuống, đao trang trí rất bén làm cô ấy bị thương rất sâu, may ba bốn mũi."

"Thật là tốt" Tôi buột miệng nói rồi nghĩ lại có gì đó không đúng đành quanh co nói: "Ý của tôi...đối với người khác có phòng bị thì...thì..."

"Aiz~ hiểu được ý của cậu."

Diệp Lê cầm đũa gõ gõ đầu tôi bất mãn nói: "Ngày hôm qua cậu thật sự quá đáng, không nghe tôi giải thích còn nói loại này loại nó, đả thương người khác..."

"

Sau này sẽ không như vậy."

"Nha~ nhìn cậu nấu ăn vất vả, tha cho cậu lần này, ăn nhanh đi, nguội hết bây giờ."

"Nha~" tôi ăn một chút đồ ăn, hỏi: "Cơ mà nếu Hải Bình tiếp tục dây dưa, cậu tính sao?"

"Cũng không biết, nói cho cùng thì cô ấy bây giờ là vị hôn thê của anh hai, bọn họ muốn kết hôn vào tháng mười này, cũng sắp tới rồi không nên làm lớn chuyện, nếu có thể không gặp cô ấy sẽ không gặp, chỉ mong sau khi kết hôn mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Rất khó nói trước nha, tôi trong lòng nói thầm, hỏi: "Hải Bình nếu không thích Diệp Hàng sao lại đồng ý kết hôn?

Như vậy đối với Diệp Hàng có phải bất công không?"

"Aiz~ cậu nghĩ hôn nhân là gì?"

Diệp Lê bĩu môi, cười nhạo nói: "Hôn nhân chỉ là hai người cùng sống chung thôi, trong đó có thể có yêu, có thể không có yêu.

Hải Bình cùng tuổi với anh tôi, đều là ba mươi, tuổi này phần lớn mọi người đều đã có đối tượng rồi, nếu tùy tiện chia tay sẽ không dễ tìm được người khác, Hải Bình cũng không phải hạng người tuyệt tình, cũng sẽ không vì yêu mà buông bỏ tất cả, nếu thật sự phải lựa chọn tôi hay anh tôi, thì chắc chắn cô ấy sẽ chọn anh tôi, bởi vì trong cô ấy còn có ý nghĩ truyền thống, trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng nha~ Cho nên sẽ không cùng anh tôi chia tay đâu, cô ấy đối với tôi có thể có phần yêu, nhưng cái yêu này không thuần túy, huồng hồ tôi đối với cậu ấy giống như là cái gương sáng, cái gì cũng rất rõ ràng.

Mà anh tôi rõ ràng cảm giác được Hải Bình đối với anh ấy không giống lúc trước, nên lại càng yêu cô ấy, căn bản là không thể buông tay.

Aiz~ hai người họ, một người chịu đánh, một người chịu bị đánh, không ai đòi hỏi công bằng từ ai, cho dù sau này hôn nhân của bọn họ không hạnh phúc cũng là tự mình chuốc lấy, đều là người trưởng thành rồi tự phải có trách nhiệm với chính mình đi."

Ra là Diệp Lê cái gì cũng đã nghĩ tới cũng cảm thấy yên lòng đi, nhưng mà Diệp Hàng đáng thương, hết lòng với tình yêu như vậy rốt cuộc...haiz, trong lòng vì hắn ai oán một tiếng.Sau khi ăn xong, chúng tôi trước sau đi tắm, nằm ở trên giường trò chuyện, tôi cẩn thận hỏi: "Cậu sẽ không kết hôn?"

Diệp Lê nói: "Sẽ không, nhìn cha mẹ ly hôn, tôi đối với hôn nhân hết hứng thứ rồi."

A~ không là tốt rồi, một giờ, tinh thần của tôi mệt mỏi đến cực điểm rồi, dựa vào Diệp Lê hai mí mắt nặng trĩu, mắt khép lại rất nhanh.Trong mơ màng cảm giác được Diệp Lê ôm tôi vào lòng, mùi thơm truyền đến giống như trong giấc mơ, tôi thoải mái cọ cọ, ngủ thật say.
 
Back
Top Bottom