Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bhtt][Edit-Hoàn] Cuộc Sống Này Chỉ Là Những Con Số - Lam Tịch

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
437,492
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
66338760-256-k373454.jpg

[Bhtt][Edit-Hoàn] Cuộc Sống Này Chỉ Là Những Con Số - Lam Tịch
Tác giả: daodinhluyen
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Tác Giả: Lam Tịch Edit: Pmk (Bạch Tử Khả Lạc - Đại Hoa Tâm củ cải ~)

Thể loại: Đô thị tình duyên, tình hữu độc chung.

Tiến độ bản Raw: Hoàn - 66 Chương.

Tiến độ edit: Lết !

Nguồn: http://www.bachgiatrang.com/showthread.php?t=2700
 
[Bhtt][Edit-Hoàn] Cuộc Sống Này Chỉ Là Những Con Số - Lam Tịch
Văn án


Phương Ngưng: Tổng thanh tra thiết kế, châm ngôn: dù thời điểm nào, cũng phải ngẫng cao đầu, ưỡn ngực, mỉm cười, tốt tính, bất luận tâm tình, mặc kệ hoàn cảnh.Diệp Lê: Kiến trúc sư, châm ngôn: Dù có thế nào, cũng không thể tự tạo cho chính mình sự ngột ngạt.

Hồng San: Giám định đồ cổ, châm ngôn: Phương thức làm việc bình thường, luôn cho đối phương một con đường lui.Điền Hàm: Phóng viên tòa soạn báo, châm ngôn: Không cần biết người da trắng hay da đen, chỉ là cần là người yêu sách đều là người tốt.Có người nói, khi làm một chuyện gì đó, nếu muốn chuyện đó trở thành vĩ đại, trước tiên phải xem bản than kiên trì được bao lâu, nếu là một năm, tuyệt đối không có khả năng, nhưng nếu là hai mươi năm, tự khắc có cơ hội.Tôi nghĩ, cuộc sống hay tình yêu cũng đều như vậy.Nhân vật chính: Phương Ngưng, Diệp Lê | Nhân vật phụ: Hồng San, Điền Hàm,...
 
[Bhtt][Edit-Hoàn] Cuộc Sống Này Chỉ Là Những Con Số - Lam Tịch
Chương 1 + 2


Tên tôi là Phương Ngưng, 26 tuổi, cao 1m72, dáng người hơi gầy, chức vụ Tổng thanh tra thiết kế.Thời gian thật sự trôi qua rất nhanh, nháy mắt một cái, tôi đã được trường đại học tiễn ra bốn năm, đôi khi ngẫm lại bốn năm này lăn lộn trong xã hội, khó tránh bản thân thấy thổn thức, còn chuyện cuộc sống cá nhân, lại khó tránh việc không lâm vào trầm mặc.Có thể nói, tôi là cô nhi, từ nhỏ chưa từng nhìn thấy Cha, lúc tôi sinh ra người đã đi rồi, nghe nói là đi tới nơi gọi là Thiền Đường, Thiên Đường kia là một nơi bốn mùa đều có hoa nở.

Mẹ nói Cha tôi là họa sỹ, Cha rất thích những bức tranh, những gì Cha để lại cho mẹ và tôi không nhiều, trừ một đống tập tranh, họa bút, màu, còn có một bức tranh phong cảnh và chân dung của mẹ.Cha đi rồi, nhưng mẹ không tái giá, khi đó mặc dù tôi còn rất nhỏ, nhưng cũng có thể nhìn ra mẹ yêu Cha đến chừng nào, mỗi đêm mẹ thường cầm hình của Cha rồi khóc, mẹ nghĩ tôi đã ngủ, nhưng thật ra không phải, tôi thường híp mắt nhìn mẹ khóc, lòng cảm thấy đau vô cùng.Tôi rất thương mẹ, ở trong mắt tôi mẹ là người phụ nữ đẹp nhất. mẹ hiểu biết rất rộng, mẹ dạy tôi đọc sách viết chữ, còn dạy tôi vẽ tranh, mẹ hay nói "Ngày trước cha của con từng nói với mẹ, chờ con lớn lên, sẽ dạy con vẽ tranh, Ngưng Ngưng, con nhất định phải học vẽ tranh, biết không?"

Nhìn thấy trong mắt mẹ tràn ngập hy vọng, tôi liền gật đầu.

được di truyền từ Cha, nên từ nhỏ tôi đã rất thích vẽ, thích chơi với màu nước, mỗi lần như vậy màu đều dính đầy người, một bên hồng, một bên xanh, quần áo cũng vì vậy mà rất dơ, vốn tưởng mẹ sẽ rất giận, nhưng trái lại mẹ tôi rất vui, nhìn mẹ như vậy tôi cũng yên lòng, tiếp tục đùa nghịch vơi đủ thứ màu sắc.Mẹ thường nhìn thấy những lúc tôi ngơ ngẩn, mẹ nói đôi mắt của tôi rất giống Cha, thật to, thật tròn, chỉ cần nhìn thấy liền có thể vui vẻ.

Những lúc như vậy tôi rúc vào lòng mẹ, một lần lại một lần hôn lên mặt mẹ, học theo bộ dạng của mẹ, nói "Mama ngoan, mama ngoan.", hy vọng làm như vậy có thể giảm bớt u buồn của mẹ, những lúc như vậy mẹ thường ôm tôi thật chặt, hôn lên tóc tôi, rồi hạ xuống trán, lúc đó lòng tôi sẽ cảm thấy rất yên tâm, mẹ là tất cả của tôi, chỉ cần có mẹ, cái gì tôi cũng không sợ.Nhưng cuộc sống rất khó lường, năm tôi chin tuổi, mẹ tôi bệnh nặng, chống không lại bệnh tật, cuối cùng cũng đi theo Cha...Tôi quỳ gối bên cạnh mẹ, vuốt ve đôi mắt nhắm chặt của mẹ, muốn khóc nhưng lại không dám khóc, bởi vì trước khi đi, mẹ nói với tôi: "Ngưng Ngưng, ngoan, đừng khóc, mẹ muốn con phải thật vui vẻ."

Chỉ có trời mới biết, tôi ở trong mơ đã khóc đến mức nào.*****Sau khi mẹ qua đời, tôi chuyển qua sống với bà ngoại.Bất luận cuộc sống có bất hạnh hay may mắn, khó chịu hay áp lực, nếu muốn sống tốt, phải học cách chấp nhận, không có lựa chọn khác.Tôi muốn được đến trường, muốn được vẽ tranh, từ khi có tôi, bà ngoại lại phải gồng thêm một gánh nặng, thời gian đầu có rất nhiều khó khăn.

Đến năm tôi mười tuổi, bà ngoại hơn sáu mươi tuổi quyết định ra ngoài tìm công việc, công việc của bà là được người hàng xóm giới thiệu cho, làm bảo mẫu cho một nhà có tiền.Bà ngoại đời này chỉ có thể dung hai từ "gian nan" để hình dung.

Ông ngoại là quân nhân của chiến dịch Thượng Cam Lĩnh, ông hy sinh ở chiến trường Triều Tiên, từ đó bà ngoại một mình mang theo bác tôi ba tuổi cùng mẹ tôi chưa tròn một tuổi vất vả sống.

Bác nối nghiệp ông, mười tám tuổi trở thành quân nhân, bác thật sự không chịu thua kém ông, hết lần này đến lần khác lập chiến công, bà ngoại mỗi lần nói về bác, trong ánh mắt luôn luôn không kiềm chế sự kiêu ngạo và tự hào, có thể nói trời đố kỵ người tài, năm 1976 Đường Sơn xảy ra động đất, bác đi theo đoàn cứu viện, ở nơi đó vô tình bị thương nặng, hôn mê ba ngày rồi cũng như ông rời bỏ bà mà đi.Bà ngoại liên tiếp tiếp nhận nổi đau mất người thân, nỗi đau này chỉ cần biết suy nghĩ liền hiểu.

Bà nói bà là vợ, lại là một người mẹ, bà không thể gục ngã, bà muốn nuôi thật tốt đứa con của bà.

Từ đó về sau, mẹ và bà ngoại dựa nhau mà sống, sau đó lại là tôi và bà ngoại sống dựa vào nhau.

Trên người bà, tôi có thể cảm nhận được sự kiên cường, cổ lực này đủ để một người phụ nữ gánh vác sức nặng của cả Địa Cầu.Bà ngoại lúc còn trẻ làm kế toán ở một doanh nghiệp nhà nước, bà từng đọc qua nhiều sách, trong nhà cũng giữ lại rất nhiều sách, bà nói cụ tôi ngày trước học ở đại học Bắc Dương, chính là tiền thân của đại học Thiên Tân ngày trước.

ở gia đình khuôn khổ, bà ngoại rất thích đọc sách, khi ở cùng với nhau, mỗi lần bà nhìn thấy tôi lật đi lật lại những quyển sách đã úa vàng, khóe mắt luôn luôn ánh lên sự vui vẻ, tôi biết bà ngoại rất thích đọc sách, tôi thương ngoại, cho nên, tôi cũng thích đọc sách.Có lần cuối tuần, tôi không có gì để làm nên đã cùng bà đi làm việc, nơi đó cách nhà chúng tôi có chút xa, phải đi xe công cộng một giớ mới có thể tới, tới nơi đó mới phát hiện, chỗ làm của bà thật sự rất lớn, có hoa viên, có bể bơi, có cỏ, còn có một căn nhà hai tầng, sau này tôi mới biết, chỗ đó được gọi là "Biệt Thự".Bà ngoại đưa tôi lên trên lầu, bố trí bên trong chỉ có thể nói hai từ "rất đẹp".

Còn chưa kịp nhìn quanh, đã bị bà ngoại kéo tới trước cửa một căn phòng, bà đẩy cửa đi vào, bà muốn tôi ngồi yên trên ghế, vì bà còn phải làm việc.

Như thế mới biết công việc của bà ngoại là giặt giủ, nấu nướng dọn dẹp cho căn nhà này, nhìn thấy mái tóc hoa râm của ngoại, trong long liền có chút khó chịu.Đứng dậy đi đến bên bà ngoại, tôi nhỏ giọng nói: "Bà ngoại, con giúp bà giặt, sau khi học về sớm con sẽ giúp bà ngoại."

Bà ngoại quay đầu nhìn tôi, có chút nghẹn ngào nói: "Được, được, cháu ngoan của bà, giờ con ra ngoài ngồi chơi đi."

"Không muốn chơi, con muốn cùng ngoại giặt đồ."

Nói xong tôi túm lấy tay bà bắt đầu xoa bóp.Đều nói, con nhà nghèo từ rất sớm đã có thể đảm đang việc nhà.

Tuy năm đó tôi mới mười tuổi, nhưng sớm đã quen với việc giặt giũ.

Từ nhỏ đến lớn, chuyện gì có thể tôi cũng tự mình làm, mẹ tôi thân thể không khỏe, nên càng không để mẹ phải mệt nhọc.

Ai ở trong hoàn cảnh này, cũng sẽ dưỡng được tính cách chịu cực chịu khổ như tôi.Bà ngoại nhìn tôi, ánh mắt tràn ngập yêu thương.

Kể từ lúc đó, mỗi chiều học về tôi liền đi nấu cơm rồi ngoan ngoãn đợi bà về cùng nhau ăn, mỗi cuối tuần đều cùng bà đến nơi bà làm việc.

Dần dần chủ nhà cũng nhận ra tôi, tôi cũng biết được hai người con của chủ nhà, một là nam Diệp Hàng mười ba tuổi, một là nữ Diệp Lê mười một tuổi, tôi và Diệp Lê học cùng một trường, chung một năm, hơn nữa lại cùng một lớp.Trận gặp gỡ này tôi nghĩ thật muốn chết, nhưng khi lớn lên nghĩ lại cũng thấy không có gì, tôi cùng Diệp Lê đều ở cùng một khu.

Trung Quốc những năm 90 có thể thuê được bảo mẫu gia cảnh chắc chắn không tệ, cha của Diệp Lê là kỹ sư, coi như cũng có chút danh tiếng, bà ngoại không hề nghĩ tới công việc hàng xóm giới thiệu lại là làm cho Diệp gia.

Lúc đó tôi hay tự hỏi, có phải ông trời ăn no rửng mỡ nên thích trêu chọc tôi?

Nhưng lại nghĩ ông trời chắc là bị câm, nên mới không trả lời tôi được.Bà ngoại biết tôi cùng Diệp Lê học chung một lớp, sợ tôi khó chịu liền muốn nghỉ việc, tôi liền khuyên ở lại, tính tình cha mẹ Diệp Lê không tệ, đối với bà ngoại cũng rất khách khí, tôi sợ sau khi bà ngoại nghỉ việc ở đây sẽ không tìm được người chủ nào tốt tính như cha mẹ của Diệp Lê, tôi không muốn bà ngoại phải chịu ủy khuất, cho nên tôi nói với bà là tôi không sao, tôi cùng Diệp Lê không quen biết, bình thường rất ít nói chuyện, như vậy sẽ thấy không khó chịu.

Bà ngoại do dự rất lâu, cuối cùng mới đồng ý không thôi việc, nhưng bà lại không thích tôi đi tìm cậu ấy.

Tôi biết ngoại tôi sợ tôi ở lớp mất mặt, nhưng khi nghĩ tới việc bà ngoại phải làm những công việc giặt giữ nấu nướng cho người ta trong lòng cảm thấy rất đau, nên tôi không có để ý lời bà ngoại nói, cuối tuần đều đến đấy giúp bà dọn dẹp, ít nhất làm vậy trong lòng tôi sẽ thấy dễ chịu hơn, nhìn thấy tôi vô tư như vậy, bà ngoại mới cảm thấy yên lòng.Tôi không có lừa bà ngoại, tôi cùng Diệp Lê chính là không hề quen biết.

Mặc dù lúc ấy đều là học sinh tiểu học,tuổi cũng còn rất nhỏ, nhưng đã phân chia cấp bậc rất rõ ràng.

Trong trường tôi học có bốn loại phân chia, loại quý tộc, loại nhà nghèo, loại nổi trội và loại nịnh hót, phân biệt dựa theo gia cảnh là thành tích, tuy tuổi còn nhỏ nhưng có một số người có lòng hư vinh rất cao, nhìn thấy cái vị tiểu thư, công tử có cái gì, liền sẽ năn nỉ cha mẹ mua cho bằng được thứ ấy, hiện tại nghĩ lại có chút buồn cười, nhưng ở cái tuổi đó, việc đó coi như cũng là việc quan trọng.Ở trong lớp, tôi cùng Diệp Lê thành tích học tập không tệ, ngoại từ điểm này, chúng tôi vốn không có điểm gì giống nhau.

Cậu ấy là loại quý tộc, xinh đẹp, đáng yêu, giống như tiểu công chúa được nuông chiều, học tập lại rất tốt, giáo viên và bạn học đều thích, tôi là loại nhà nghèo, trừ việc học tập không tệ, còn lại không có cái gì để khoe.

Hai người chúng tôi thuộc loại cả đời này không thể qua lại với nhau.Bộ dạng của Diệp Lê nhìn có chút trưởng thành sớm, nhưng sự trưởng thành sớm của tôi và cậu ấy vốn không giống nhau.

Cậu ấy trời sinh xinh đẹp, cô độc, mà tôi lại là bị cuộc sống chèn ép mà thành, không thể không trưởng thành sớm.Có lần cuối tuần, tôi đang giúp bà ngoại giặt quần áo, Diệp Lê đi tới cầm lấy chậu quần áo nói "Tôi giúp cậu."

Tôi chỉ gật gật đầu, cùng cậu ấy giặt quần áo, giặt xong Diệp Lê hỏi: "Cậu ở nhà tôi giúp việc, không sợ bạn học biết sẽ khi dễ sao?"

Tôi ngẩn người, không nói gì.

Sợ bạn học biết?

Sợ, mà cũng không sợ.Nhớ lúc tôi vừa vào tiểu học, có một bạn học nói tôi đồ không cha, tôi ủy khuất nói cho mẹ nghe, mẹ khóc nói với tôi mẹ xin lỗi, tôi không hiểu tại sao mẹ lại xin lỗi tôi, nhưng từ đó về sau người khác nói tôi như thế nào, tôi cũng không nói lại cho mẹ biết....tôi sợ mẹ tôi sẽ khóc, sẽ hướng tôi nói xin lỗi, khi đó còn nhỏ tôi chỉ biết một điều, chỉ cần tôi và mẹ vui vẻ là tốt rồi, những người râu ria không cần phải để ý.Tôi nhìn Diệp Lê cười cười nói: "Bọn họ muốn nói cái gì cứ nói, chỉ cần tôi không nghe là được, cho dù tôi nghe được, chỉ cần bà ngoại không nghe thấy là tốt rồi."

Diệp Lê cả người run lên, cậu ấy nắm lấy tay tôi, mở lòng bàn tay ra nhìn, bởi vì bình thường giặt giũ, nên tay đã sớm có một lớp chai sạm, Diệp Lê nhìn lớp chai sạm của tôi, nói: "Cậu cùng những người khác không giống nhau, thực không giống nhau..."

"A~ Cứ cho là vậy đi."

Tôi rút tay lại, cầm lấy chậu, xoay người đi tìm bà ngoại, còn rất nhiều quần áo cần giặt, tôi không thể đứng đây nói chuyện tào lao, nếu không bà ngoại sẽ lại mệt.Từ đó tôi cùng Diệp Lê nói chuyện với nhau nhiều hơn, có khi cũng cùng Diệp Hàng nói vài lời, Diệp Hàng đang học trung học, nếu có gì không hiểu tôi và Diệp Lê sẽ đi hỏi cậu ta, bởi vì cùng là con nít nên rất dễ kết thân, từ từ chúng tôi trở thành bạn tốt, tôi nghĩ Diệp Lê là người đáng tin tưởng, bởi vì việc tôi cùng bà ngoại giúp việc ở nhà của cậu ấy, trong lớp không có ai biết, cũng không có ai nhắc tới, giống như chuyện này là bí mật của chúng tôi, cũng vì bí mật này mà bọn tôi càng lúc càng thân thiết.Tính khí của Diệp Lê có chút trầm, tính tình của tôi lại có chút hướng nội, trên lý thuyết, chúng tôi ở cùng một chỗ chắc chắn sẽ không có gì để nói, nhưng trái lại bọn tôi nói với nhau rất nhiều, khi đó có rất nhiều bạn học nhìn tôi và Diệp Lê với ánh mắt dè bỉu, bọn họ nói tôi nịnh bợ Diệp Lê.

Sau khi nghe nói Diệp Lê rất tức giận, cũng là lần đầu thấy cậu ấy tức giận như vậy, tôi liền an ủi nói: "Người khác nói cái gì cứ kệ họ, đừng để lời nói của họ ảnh hưởng đến tâm tình của cậu."

Diệp Lê kinh ngạc nhìn tôi, tiếp đó nở nụ cười nói: "Phải là tôi nói với cậu những lời này mới đúng, giờ ngược lại thành cậu an ủi tôi à?"

Tôi cười haha, từ nhỏ đến lớn nghe qua không ít những lời như vậy, tôi sớm đã luyện thành mình đồng da sắt rồi, nhưng Diệp Lê lại chưa bao giờ trải qua, hẳn sẽ khó chấp nhận nên mới hướng cậu ấy trấn an.Ngày qua ngày, từ tiểu học đến trung học cơ sở tôi đều học cùng lớp với Diệp Lê, tình cảm càng lúc càng tốt, chớp mắt một cái Diệp Lê đã mười sáu, càng lớn càng đẹp, tôi mười lăm tuổi thi tuyển trung học cũng rất thuận lợi, việc học hành rất tốt, nhưng cuộc sống thì không, bởi vì năm đó, ngày tuyển chọn thứ ba, bà ngoại qua đời.Bà ngoại qua đời vô cùng đột ngột, bà ở Diệp gia giặt giũ xong, đi xuống lầu trượt chân, lăn xuống cầu thang đầu đập vào bậc thang, như vậy mà qua đời.Tôi một lần nữa nhìn người thân của mình rời đi, không chịu được đau thương mà ngất đi, tôi nghĩ nếu như tôi khóc, nước mắt có thể tẩy sạch cả một thành phố.Trước khi học kỳ mới bắt đầu, ta nhìn hình của mẹ, nhớ đến những lời mẹ từng nói trước khi qua đời: "Ngưng Ngưng ngoan, đừng khóc, phải thật vui vẻ." trên người của tôi là máu của mẹ, mẹ cho tôi sinh mệnh, tôi không thể vì vậy mà suy sụp, tôi còn muốn giúp mẹ đi trải nghiệm thế giới này, tôi cũng muốn giống ngoại ương ngạnh mà sống, không vì cái gì cả, chỉ là sinh mệnh đến không dễ, phải sống thật tôn nghiêm.Nghĩ đến điều này, tôi cắt đầu ngón tay, lấy máu viết lên tờ giấy trắng ở Tuyên Thành viết lên hai chữ: Kiên cường.

Rồi đứng lên, chuẩn bị nghênh đón thử thách của cuộc sống.
 
[Bhtt][Edit-Hoàn] Cuộc Sống Này Chỉ Là Những Con Số - Lam Tịch
Chương 3


Mấy ngày nay lúc nào Diệp Lê cũng ở bên cạnh tôi, cậu ấy và tôi đều được tuyển chọn, chỉ là không cùng một lớp, tôi thường ở trong lòng cậu khóc đến khi thiếp đi, vốn không kém bao nhiêu tuổi, nhưng khi ở trong lòng cậu ấy, tôi gửi được hương vị của mẹ, có nhiều lần ở trong lòng cậu ấy, tôi vô thức gọi mẹ, tôi là rất muốn mẹ, nếu mẹ còn sống thì thật tốt biết bao.Đôi mắt của Diệp Lê từ trước đến giờ đều rất đẹp, thuần khiết và uyên thâm, không vướng chút bụi trần, như mặt hồ yên ả.

Nhiều năm sau, mỗi khi nhớ đến Diệp Lê, ánh của cậu ấy luôn là thứ tôi nhớ đến đầu tiên.

Khi đó Diệp Lê cho tôi rất nhiều cảm xúc, có cậu ấy cùng trải qua thời gian khó khăn, chuyện đó nghĩ lại thật tốt.Những ngày trước kia, nếu tôi khóc, Diệp Lê sẽ cùng khóc, nếu tôi cười, Diệp Lê cũng sẽ cùng cười.

Tận sâu trong lòng rất cảm kích cậu ấy, cũng rất cảm kích phần hữu tình này.

Chỉ là bà ngoại của tôi xảy ra cớ sự ở nhà cậu ấy, tôi đối với nhà cậu ấy vô hình xuât hiện mâu thuẫn, mà mâu thuẫn này vô tình truyền lên người Diệp Lê, tôi cảm kích Diệp Lê, nhưng lại không muốn tiếp tục thân cận với cậu ấy, một loại mâu thuẫn vô hình không thể nói thành lời.

Diệp Lê tựa hồ cảm nhận được tâm tình của tôi, cậu ấy để lại cho tôi một phong thư rồi chậm rãi rời khỏi tầm mắt của tôi.Diệp Lê ở trong thư nói: "Phương Ngưng, có một số việc, một số điều cần có thời gian để bình ổn lại, chờ cậu thông suốt, không bận tâm nữa, hãy đến tìm tôi, bạn tốt của tôi không nhiều, chỉ có mỗi mình cậu, tuy rằng cậu không còn người thân, nhưng phải nhớ, cậu không cô đơn, tôi sẽ vĩnh viễn đứng phía sau cậu."

Tôi nghĩ trong lòng Diệp Lê cũng có mâu thuẫn, bà ngoại tôi là ở trong nhà cậu ấy có chuyện, cậu ấy cùng tôi tiếp xúc, trong lóng cũng sẽ cảm thấy khó chịu một ít.

Nếu tất cả mọi người đều khó chịu, chi bằng trước mắt không gặp, tuy như vậy trong lòng sẽ không vui.Ngày bà ngoại mất, tôi chân chính trở thành cô nhi, nghĩ mãi cũng không thể hiểu, vì cái gì người thân của mình đều yểu mạng như vậy?

Có phải bởi vì ta tương khắc người thân, hay thế sự vốn vốn thường?

Tôi thật không biết.Tôi chỉ biết, mẹ từng nói với tôi: "Đừng khóc, phải thật vui vẻ." tôi yêu mẹ, cho nên sẽ không khóc, tôi phải thật vui vẻ.Bà ngoại có để lại chút ít tiền trong phòng, muốn tôi sống ở cái thành phố này thật yên ổn, mười lăm tuổi đã có thể nhận thức được đúng sai, mười lăm tuổi, đã không còn nhỏ nữa, không thể tiếp tục nhìn mình như một đứa con nít nữa.Ngẫm lại mới thấy ở tuổi của ta có rất nhiều người tài, mười ba tuổi Chu Ân Lai biên soạn Trung Hoa chi quật, mười bốn tuổi Khang Hi mượn trí Ngao Bái, chưa tròn mười lăm tuổi Lưu Hồ Lan Sinh chết trong vinh quang, mười lăm tuổi thần đồng tranh châm biếm Thái Trí Trung tự mình đi khắp thế giới, thiếu niên thành danh.... bọn họ cho tôi hiểu được, mỗi người đều có thể lựa chọn, mỗi hành động có thể vì tiền hoặc vì bất kỳ cái gì khác, hoàn toàn là lựa chọn của chính mình.Bởi vậy, tôi cần phải có trách nhiệm với chính mình, có trách nhiệm với cuộc sống của mình, mười lăm tuổi, là cái tuổi tốt đẹp nhất, là tuổi bắt đầu ước mơ, là một ngôi sao chói mắt người đời, tôi không thể vì cái lý do mười lăm tuổi trở thành cô nhi, mà lại... bỏ qua năm tháng như hoa này được.Mười lăm tuổi, tuổi thơ đã trôi qua, hoa màu sẽ lại nở, đừng quay đầu lại, có được tri thức, đối mặt mưa gió, học được bình thản, chỉ cần tin, sau mưa sẽ thấy được cầu vồng.Ý trời đã như vậy, tốt cũng được, khó khăn cũng được.

Bất quá chỉ là thử thách của cuộc sống, có gì mà không thể vượt qua?Tôi nói với chính mình, sau này nhất định phải tự nuôi được bản thân, phải thật kiên cường mà sống.
 
[Bhtt][Edit-Hoàn] Cuộc Sống Này Chỉ Là Những Con Số - Lam Tịch
Chương 4


Mười lăm tuổi, tôi vừa đi học vừa đi làm, thời gian không có đủ để thưởng thức vẻ đẹp của bốn mùa, không có sức lực kết giao bạn bè, không có tiền để đi du lịch đâu đó, thời gian của tôi, toàn bộ đều giao cho sách vở và công việc.Tôi mua một quyền vở nhỏ, mỗi ngày dùng tiền như thế nào đều sẽ ghi thật chi tiết, tiền bà ngoại để lại không nhiều, tiền chính mình làm ra cũng không nhiều, tôi đương nhiên không thể không học cách xài tiền và kiếm tiền.

Khi đó còn nhỏ, việc để làm cũng không nhiều, hoặc là đi giao bình nước khoáng, hoặc là đi thu mua giấy vụn rồi bán đi lấy lời, hoặc đi rửa chén cho nhà hàng khách sạn, hoặc là phụ giúp căn-tin trường học, đổi lấy một suất cơm trưa miễn phí.Tôi chưa bao giờ có ý muốn bỏ học, bởi vì nếu mẹ và bà ngoại còn sống, nhất định sẽ hy vọng tôi có thể hoàn tất việc học.

Cho nên bất luận cuộc sống có thế nào, tôi cũng phải ưu tiên việc học, mục tiêu của tôi rất rõ ràng, thi lên đại học, sống thật tốt, vì mẹ, vì bà ngoại, cũng là vì chính mình.Hàng xóm cũng có vài người biết hoàn cảnh của tôi, có khi cũng sẽ tiếp cho tôi một ít tiền, tuy không nhiều lắm nhưng đó là tâm ý của mọi người, đối với tôi những việc này rất có ý nghĩa, các giáo viên cũng biết khó khăn của tôi, nên giảm miễn học phí, việc tôi có thể báo đáp cho mọi người chính là phải học cho thật tốt.Ba năm trung học, tôi và Diệp Lê học khác lớp, cậu ấy học hệ chính quy, còn tôi học về khoa học xã hội, gặp mặt không nhiều, nói chuyện cũng không nhiều, mỗi lần chạm mặt ở sân trường, đều là nhìn nhau cười rồi thoáng bước qua nhau, tôi đối với sự xa lạ này rất buồn, tôi từng ôm cô gái này rồi khóc, hiện tại lại trở thành người dưng, làm sao không buồn?Cấp ba năm ấy, tôi nhớ tới lời mẹ nói, mẹ hy vọng tôi có thể học mỹ thuật, trở thành một người giống cha.

Cũng may mấy năm nay tôi chưa từng ngừng vẽ, tập tranh cha để lại không biết đã bị tôi vẽ lên bao nhiêu lần, vì thế trong ba tháng ôn thi, tôi ghi danh vào học viện Công Mỹ Nghệ, cũng chính là trường đại học Thanh Hoa, và thật may mắn, tôi trúng tuyển.Diệp Lê cũng rất thuận lợi trong đợt tuyển chọn, nghe được cậu ấy là bị Bắc Hàng tuyển chọn sau, làm tôi cao hứng thời gian rất lâu, tuy rằng chúng tôi hiện tại xa lạ, nhưng đã từng là bạn bè, nên đối với cậu ấy tôi cũng có kiêu ngạo đôi chút.Bốn năm đại học, cuộc sống của tôi có thể dùng hai từ để nói: bận rộn, bình tĩnh.

Bận rộn, chính là cuộc sống của tôi rất bận, tôi làm công kiếm tiền đóng học phí, còn vẽ tranh làm tác nghiệp, tranh thủ lấy được học bổng, còn lại là bình tĩnh, bình tĩnh chính là trong bốn năm đại học từng có vài năm sinh theo đuổi, nhất là hai nữ sinh cũng từng tỏ ý.

Nhưng tôi không có nghĩ tới, chưa từng động tâm, đương nhiên cũng chưa từng yêu.Tôi đối với tình yêu, thà thiếu chứ không ẩu.

Tôi nghĩ tôi đối với tình yêu là loại không thể nhận biết cảm tình của người khác, nhưng ngược lại, đối với nó tôi thật rất mẫn cảm.

Có lẽ có quan hệ với một người nhiều năm, đối với chung quanh tôi đều có cảnh giác, thường thông qua lời nói hay động tác có thể bắt được tinh ý của đối phương, hiểu được ý muốn của bọn họ.

Những người đó yêu thích tôi, phần lớn đều vì bị tôi cảm giác được.Nhưng nếu không thích, trước tiên tôi sẽ tỏ rõ thái độ, nếu không, sẽ hại mình hại người.Ở đại học thời gian nhàn rỗi rất nhiều, bốn năm qua tôi làm rất nhiều việc, ở trường quét dọn phòng học, ở trên đường phát tờ rơi, ở bến xe làm khuân xe, ở khách sạn làm phục vụ, cũng từng làm ở tạp chí xã, học viện mỹ thuật chi phí rất cao, cho nên từ lúc nhập học đến giờ, cứ có thời gian rảnh tôi đều cố gắng đi kiếm tiền, đương nhiên không có thời gian hưởng thụ cuộc sống sinh viên đại học.Có mất tất có được, nhưng kinh nghiệm ở thời đại học, những con người từng tiếp xúc qua, những điều từng nghe được, không nghĩ tới sẽ lại là nguồn cảm hứng cho công việc sau này, tôi còn có thể nói nói nữa?

Ngoại trừ cám ơn, cái gì cũng không nói được.Bây giờ nghĩ lại, khi đó cả ngày bận rộn nhưng bản thân lại chưa một lần mệt mỏi, tiềm lực trên người quả nhiên rất mạnh, mấu chốt chính là mọi người có nguyện ý, quyết tâm đi đào bới tiềm lực của chính mình hay không.Tôi từ trước đến giờ đều là cô độc đến đi, có được hai người bạn tốt là Điền Hàm và Hồng San, các cậu với tôi cùng khóa không cùng khoa, lớn lên rất xinh đẹp, cũng rất hiền lành, Hồng San với tôi cùng tuổi, so với tôi có tốt hơn một chút, thích đồ cổ, tương lại muốn trở thành người giám định đồ cổ, sau khi tốt nghiệp, nguyện vọng của cậu ấy chắc chắc có thể thực hiện.

Điền Hàm với tôi cũng không có khác biệt gì lắm, lớn hơn tôi hai tuổi, vì chuyển sang Thanh Hoa mà học lại hai năm, tính cách cực kỳ vui vẻ.

Tôi rất thích ở cạnh các cậu ấy, có khi cùng nhau làm việc, cùng nhau nói chuyện phiếm, là tuổi thanh xuân ngây ngô của nhau.Năm thứ hai đại học, ở khách sạn làm phục vục, tôi suýt bị tên nam nhân giống heo làm nhục, bạn học của tôi lúc đó cùng làm chung xuất hiện rất đúng lúc, tôi không có mất..., có lẽ do bóng ma ám ảnh trong lòng, hôm đó tôi dùng khăn lau toàn thân rất nhiều lần, thiếu một chút là đem lột hết da trên người xuống, cả người đỏ bừng, cảm giác thật bẩn, để tên nam nhân như heo đó càn rỡ trên người, bản thân không ngăn được cảm giác ghê tởm.Tôi là loại người rất yêu quý chính mình, quý trọng cơ thể mình, bởi vì thân thể này là mẹ cho tôi, bên trong là máu của mẹ tôi, còn là kết tinh tình yêu của cha và mẹ, mẹ yêu quý trân trọng như vậy, làm sao cam tâm để người khác ác ý xâm hại?

Tôi một bên chà sát, một bên rơi lệ, cuối cùng ngồi xỗm trên mặt đất, miệng kêu mẹ, rồi khóc lớn.Từ đó với sau, trong tiềm thức của tôi đối với nam nhan luôn có tâm lý phòng bị, tôi mua dao trái cây bỏ trong giỏ, mỗi lần ra ngoài làm việc đều mang theo, cũng bắt đầu rèn luyện cơ thể, bất luận mưa gió thế nào, sáng sớm đều tự bắt chính mình chạy bộ nữa tiếng, ý nghĩ của tôi rất rất đơn giản, nếu gặp lại tình huống tương tự, ít nhất cũng có thể dùng lực của bản thân áp chế đối phương, nếu không áp chế được, ít nhất cũng có thể tháo chạy, không giống lần trước, yếu ớt mặc người chém giết.Muốn sinh tồn trên đời này, tối thiểu phải biết bảo vệ chính mình.Tôi chính là luôn sinh hoạt một mình, mỗi khi đến ngày giỗ của mẹ và bà ngoại, tôi đều về nhà nhìn quét dọn mộ của hai người, những lúc như vậy tôi sẽ nghĩ về mẹ, về ngoại, mỗi khi nghĩ về ngoại lại nhớ đến Diệp Lê, mà mỗi khi nghĩ đến Diệp Lê là lại nhớ tới bà ngoại, nhiều khi tôi cũng không phân biệt được, chính mình là đang nhớ tời bà ngoại hay Diệp Lê.Lắm lúc sẽ nghĩ tới cuộc sống của Diệp Lê giờ này như thế nào, đôi lúc cũng muốn đi tới trường cậu ấy, nhưng lại nghĩ hẳn là cuộc sống của cậu ấy rất tốt, nên rồi lại thôi.Tốt nghiệp đại học, nhà bà để lại bị phá bỏ và phải dời đi nơi khác, tôi trở về nhận trợ cấp, thu xếp hành lý, dọn dẹp mọi thứ đi vào thành phố, ở công ty M làm thực tập sinh thiết kế, vất vả nhiều năm hiện tại có thể leo lên chức vụ thiết kế tổng thanh tra, cùng lúc học thêm quản lý, học giao tiếp, buộc chính mình phải nỗ lực hơn người, ở tuổi hai bốn rốt cuộc cũng có thể tự mình mua nhà, mua xe, mọi thứ điều giống như giấc mơ thuở nhỏ, rất chân thật.Mỗi ngày đều giống như cát trong lòng bàn tay, lơ đãng lặng yên chảy.Hiện tại hai mươi sáu tuổi, nhà cũng đã trả góp xong, không cần phải sống trong cảnh thuê nhà, không nợ nần gì cả người nhẹ hẫng, thần kinh bị buộc chặt cũng được thả lỏng.

Khoảng thời gian yên tĩnh, tôi thường hay mơ thấy mẹ, thấy bà ngoại, cũng mơ thấy Diệp Lê, nghĩ đến có chút buồn cười, tuổi theo thời gian ngày càng lớn, tiếp xúc với người khác cũng nhiều, từng gặp qua muôn vàn loại người khác nhau, thoạt nhìn náo nhiệt, nhưng lại không có mấy người có thể gây ấn tượng.Lá thư của Diệp Lê viết cho tôi, tôi luôn giữ bên người, chúng tôi đã tám năm không gặp nhau, mỗi lần nghĩ đến những điều cậu ấy viết trong thư: "Phải nhớ, tôi vĩnh viễn đứng phía sau cậu.", lòng tự nhiên lại có chút nhói.Hai mươi sau tuổi, chưa từng thích ai, cũng chưa từng yêu ai, chỉ là đôi lúc sẽ nhớ tới ánh mắt của Diệp Lê cùng lời nói của mẹ: "Đừng khóc, phải thật vui vẻ."
 
[Bhtt][Edit-Hoàn] Cuộc Sống Này Chỉ Là Những Con Số - Lam Tịch
Chương 5


Thanh tra thiết kế, nghe thì oai, nhưng trong lòng hiểu rất rõ, cuối cùng cũng chỉ là làmcông bị cấp trên bóc lột sức lao độngNhưng như vậy cũng tốt, chứng minh tôi có giá trị lợi dụng với cấp lên, và nói lên năng lựccủa mình với cấp dưới.

Xã hội này có rất nhiều việc, nhiều người hoặc là bóc lột hoặc là bịbóc lột, bị lợi dụng hoặc là lợi dụng, những mối quan hệ đến cuối cùng cũng chỉ là lợi dụnglẫn nhau thôi.Ở chuyên ngành thiết kế này, bất luận có phải tổng thanh tra hay không, có tài năng haykhông, cũng đừng hy vọng trong vòng mười năm có thể thoát khỏi máy tính, cho nên mụctiêu hiện tại của tôi là tranh thủ còn trẻ, kiếm thật nhiều tiền, sau đó nghỉ hưu ở tuổi bốnmươi, bỏ đi hết mọi thứ ở đây trở về Hà Sơn.Hôm nay công ty nhận được một hợp đồng lớn, là thiết kế nội thất cho khách sạn LC vừamới thi công xong, quản lý tài chính và khách sạn này là đối tác của nhau đã rất lâu, rấtđược coi trọng.

So sánh bản thiết kế khách sạn LC với những công trình quốc nội khác coinhư đẹp hơn, vừa mới xây xong không lâu nên bên trong vẫn chưa có gì, kiến trúc kháchsạn nhìn vào rất bắt mắt, thanh lịch, làm tôi cả người hào hứng, lập tức triệu tập cuộc hộinghị bàn bạc kế hoạch kỹ lưỡng, cuối tuần khảo sát xong liền sẽ bắt đầu khởi công, chờ đếnkhi bàn giao xong công việc cho mọi người, một ngày dài công tác coi như đã hoàn thành.Cuối tuần, Hồng San kêu tôi và Điền Hàm tụ tập, nói về hai người bạn tốt là Hồng San vàĐiền Ham liền cảm thấy buồn cười.

Cha của Hồng San làm trong nhà bảo tàng, có rất nhiềuđồ cổ, Hồng San từ nhỏ mưa dầm thấm đất, đối với đồ cổ rất có hứng thú, cậu ấy có thể nóicũng là dân trong nghề giám định đồ cổ, vốn định thi vào Bắc Đại chuyên ngành khảo cổnhân văn học, nhưng không biết tâm tư lúc đó của cậu ấy như thế nào, lại biến thànhchuyên ngành lịch sử trường Thành Hoa, nhưng cũng may là cậu ấy thi vào Thanh Hoa, nếukhông bọn tôi đã không thể trở thành bạn bè.

Hồng San trải qua hai mối tình, một là đạihọc, một lần là khi đi làm, lần đầu tiên là người ta làm cho cậu ấy đau lòng , lần thứ thứ hailại là cậu ấy làm cho người ta đau lòng, Hồng San cười nói đây chính là lột xác, cậu ấy haynói: "Đàn ông làm bậy, người gánh chịu tổn thương lại là phụ nữ, phụ nữ si tình, đến cuốicùng cũng người đau lòng cũng chỉ có phụ nữ, bởi vậy phụ nữ không cần đối với đàn ôngquá si."

Tôi nghĩ đây là kết luận của Hồng San sau khi đã trải qua hai mối tình.Nói đến Điền Hàm, cậu ấy rất có cá tính, từ nhỏ đã có tham vọng, chỉ chọn thi vào trườngThanh Hoa, ba lần thi vào thì hai lần rớt, đến lần cuối cùng tự nói với mình, chuyện bất quátam, nếu vẫn không đậu vào Thanh Hoa, thề không đi học, may sao trời động lòng thương,lần thứ ba cuối cùng cũng đậu vào chuyên ngành báo chí, sau khi tốt nghiệp liền vào làm ởtòa soạn, trở thành phóng viên, cả ngày mệt mỏi tìm tin tức.

Điền Hàm suy nghĩ rất nhanhnhạy, nói chuyện cũng nhanh, hơn nữa khi tranh luận với cánh đàn ông, không nói tới khibọn họ câm họng sẽ không bỏ qua.

Điền Hàm thường nói, phụ nữ nhất định phải đối xữ tửtế với chính mình, không cần mê đắm đàn ông, không cần dựa vào đàn ông, lại càng khôngmuốn cho đàn ông thấy như chính bọn họ mới là trụ cột gia đình, phụ nữ nhất định phải cócá tính và công việc.

Điền Hàm rất độc lập, vô luận là tinh thần hay vật chất, cũng khôngmuốn bản thân dựa dẫm vào đàn ông, trải qua ba lần yêu đương, một lần trung học, mộtlần đại học, một lần là đồng nghiệp, thời gian duy trì tình cảm mỗi lần lại mỗi ngắn hơn, màbởi vì cậu ấy thi đại học ba lần, trải qua ba mối tình, cùng số "3" lại rất có duyên, đôi khi tôivà Hồng San sẽ kêu cậu ấy là "Tiểu Tam" rồi cười rộ lên, mỗi lần như vậy mặt Điền Hàm sẽnhăn nhó, rất đáng yêu.Ba người chúng tôi thật ra trở thành bạn rất ngẫu nhiên, năm hai đại học, ở lần kỷ niệmthành lập trường ngồi chung một bàn, ta nhìn người, người nhìn ta, vốn không nghĩ sẽ cóthể trò chuyện cùng nhau, nhưng không hiểu sao nói chuyện một chút cùng nhau, rồi lại đểlại số điện thoại của nhau, sau đó lại trở thành bạn tốt.Mỗi lần có thời gian nhàn rỗi, cả ba sẽ tụ tập cùng nhau, thông thường sẽ không đi nhữngquán bar, vì nơi đó rất ồn, bọn tôi cũng sớm đã đi qua cái tuổi nhốn nháo rồi, nên phần lớnsẽ tới nhà đối phương, hoặc là quán cà phê ngoài đầu đường phồn hoa, uống ly cà phê, tâmsự một chút, còn không thì lại nói ba cái chuyện vô vị, sớm đã thành thói quen.Lúc tôi đến, Hồng San và Điền Hàm đã ngồi được một lúc, nhìn thấy tôi Hồng San liền némsấp giấy vào tôi rồi nói: "Lần nào cũng đến trễ, tớ cùng Điền Hàm hết chuyện để nói cậumới chịu xuất hiện."

Tôi cầm lấy sấp giấy, mang dép lê vào, treo túi lên giá áo nói: "Tớ ở dưới lầu còn có thểnghe thấy tiếng gọi ma quỷ của hai người, cả lầu đều nghe được, vậy mà nói không cònchuyện để nói?"

"Cái đấy là gọi nhau, không phải nói chuyện."

Điền Hàm dựa vào ghế so pha, mắt nhìn tôi."

Phương Ngưng, tớ vừa cùng Hồng San thảo luận, chúng ta tuổi cũng không còn nhỏ, cậunói xem phải tính làm sao đây?"

Tôi hỏi: "Tính cái gì?

Tính hôn nhân, hay lý tưởng cá nhân?"

"Cả hai, cả hai."

Hồng San tiếp lời nói: "Tớ và Điền Hàm lúc nãy cũng có nói qua, hiện tạiđàn ông vừa mắt không có, phụ nữ vừa mắt cũng không có, cũng không có người cùng nắmtay thong thả trên đường, đến cả thái giám cũng không có, ba chúng ta điều kiện cũng đâukém, cần bộ dạng có bộ dạng, cần thân hình có thân hình, cần học thức có học thức, cái gìcũng có..."

"Đến đàn ông không có cái ở dưới cũng muốn?"

Điền Hàm cắt lời Hồng San khinh thườngnói: "Chưa từng gặp qua đứa nào tự kỷ như cậu, đáng quan ngại."

Hồng San lao vào người Điền Hàm, tay bóp cổ, tức giận nói: "Cậu hôm nay ăn nhầm thuốchả?

Hôm nay cứ móc họng tớ là sao?

Cậu nhìn lại cậu xem."

"Aiz~ tớ làm việc rất mệt nên cần phải trút ra chứ, trừ hai người các cậu tớ còn biết trút vàoai??"

Điền Hàm giãy nãy bực bội nói: "Cơ mà cậu nói cũng đúng đi, chúng ta đều có thể coilà nhân tài, đều có địa vị, vậy mà vẫn không ai muốn là sao??"

"Cậu mới là không ai muốn, mà cậu cũng có cần ai đâu, đừng đem bọn tớ gộp chung."

Tôingồi bên cạnh Điền Hàm, tiện tay đưa cho cậu ấy tách trà, vui vẻ nói: "Cũng có sao đâu, bađứa bọn mình cùng ở chung, so với gia đình một vợ một chồng còn nhiều hơn một người,càng náo nhiệt hơn chứ."

"Đúng nha~ ý kiến hay nha~."

Điền Hàm giống như ăn phải chất kích thích, đột nhiên caohứng.

đôi mắt sắc bén nhìn tôi và Hồng San, rồi ôm bọn tôi, ngữ khí cực đen tối nói: "Tớ tưtưởng rất thoáng, không có định kiến với threesome ( chuyện ba người ~) huống chi haingười các cậu, dáng có sắc cũng có, được thì cùng thử đi."

Điền Hàm vừa nói xong thì cùng lúc làm tôi với Hồng San chết lặng, Hồng San đưa tay sờvào ngực của Điền Hàm rồi cũng dùng ngữ khí cực kỳ đen tối nói: "Nếu đã muốn vậy thì đểtớ thử trước coi xúc cảm như thế nào, cậu cũng biết, tớ cả ngày đều xem xét đồ cổ, đối vớivật hay người đều có thể xem xét rất tốt nha~"Điền Hàm đỏ mặt, nhảy dựng lên rồi cùng Hồng San làm loạn, tôi nhìn hai người bạn tốt củamình đang chửi nhau rất vui vẻ, tâm tình liền tốt hơn.Tôi nghĩ nếu một người không có bạn thân chắc hẵn rất cô đơn, và thật may mắn là tôi cónhiều hơn một người bạn
 
[Bhtt][Edit-Hoàn] Cuộc Sống Này Chỉ Là Những Con Số - Lam Tịch
Chương 6


Chửi nhau xong, Điền Hàm vỗ trán thở dài nói: "Mỗi ngày đều là cuối tuần thì tốt biết bao nhiêu, hai ngày này tớ phải chạy việc tới chết cho xem, phỏng vấn cả ngày, rồi phải viết bài, gửi bài,.Cuối tuần còn phải chạy đi phỏng vấn hai kiến trúc sư, còn phải chuẩn bị tài liệu của hai người này nữa, thiệt muốn chết..."

Hồng San hỏi: "Hai kiến trúc sư kìa là nam hay nữ?"

"Một nam một nữ."

Tôi thuận miệng hỏi: "Nam đẹp trai không?

Nữ xinh gái không?"

Điền Hàm đảo mắt nói: "Đồng chí, trường cũ dạy chúng ta, khí khái đạm bạc, chất phác, thật thà, thẳng thắn, thành khẩn, ra trường làm việc lâu như vậy rồi, cậu cũng không có học được gì, trái lại càng lúc càng thô."

Tôi xoa cánh tay của Điền Hàm, biện minh: "Đại phóng viên, tớ chỉ cần mang theo "Tinh thần độc lập, tư tưởng liberdade" hiểu biết thấu đáo là đủ rồi, cho dù không học được những điều cậu vừa nói cũng không sao."

Hồng San dựa vào Điền Hàm miễn cưỡng nói: "Thanh Hoa dạy học, không có dạy ăn nói, bọn tớ không học được cũng đâu có sao, cậu nói coi diện mạo của đôi kiến trúc sư đó như thế nào?"

Điền Hàm khinh thường nhìn Hồng San, cầm lấy miếng chocolate vừa ăn vừa nói: "Chế coi thường cưng, cưng xem cưng đi, một chút đứng đắn cũng không có, ra đường đừng nói là bạn học với chế, không biết làm sao mà cưng có thể trở thành chuyên gia Giám định đồ cổ."

"Hừ, không thèm nói chuyện với cưng, xem ảnh hai người cũng thấy rất được, nam là người Pháp tên Đan Dâng, hơn bốn mươi tuổi, có vợ có con, cưng không có cửa theo đuổi đâu."

"Ai nói tớ muốn theo đuổi tên đó?

Có theo đuổi cũng phải chọn người trẻ hơn nha~ Còn người kia?"

Tuổi trẻ tài cao, nghe nói là ngôi sao mới trong giới kiến trúc, khách sạn LC là thiết kế của cô ấy, hình như tên Diệp Lê."

Diệp Lê??

Vừa nghe đến cái tên này, hít thở liền thấy khó khăn.Bao lâu rồi có nghe ai nói về cái tên này, hình như là từ lúc lên đại học, rồi tám năm sau đó cũng chưa từng nghe qua, vô số lần tôi nghĩ tới Diệp Lê, muốn biết cậu ấy dạo này sống như thế nào, muốn biết cậu ấy có nhớ hay không người bạn thuở nhỏ, nhưng nghe hai từ này từ miệng người khác, đây là lần đầu tiên.Tôi bưng ly nước định uống một chút, nhưng tay lại run rẩy làm gợn mặt nước, trong lòng lại có vài tia hưng phấn.Kiến trúc của khách sạn LC, kiến trúc sư bình thường không thể nào bước vào được, nghe nói Tổng kiến trúc sư Trương Minh với người chủ khách sạn này là bạn tốt, với tác phẩm này xoi xét không ít, Điền Hàm nói là Diệp Lê, có phải là Diệp Lê tôi từng quen biết?

Tôi liền hỏi: "Có ảnh không?"

"Sao vậy?

Cậu mà cũng động tình hả?"

Điền Hàm như mẹ chồng trêu: "Cậu cũng nên động tình đi là vừa, nói thế nào tớ với Hồng San cũng trải qua hai ba lần yêu đương rồi, cậu nhìn cậu xem, gái lỡ thì rồi mà vẫn còn chưa yêu ai."

"Nói nhiều quá nha~" Tôi lau trán: "Có ảnh chụp không?

Lấy cho tớ xem."

"Ở trong mail của tớ ấy, Hồng San mở laptop của cậu đi."

Hồng San mở túi lấy ra laptop, máy khởi đậm có hơi chậm, tôi lại tự nhiên có chút khẩn trương, vì cái gì khẩn trương tôi cũng không biết.Laptop khởi động rất chậm, Điền Hàm nhìn màn hình thật lâu, bắt đầu than thở.

"Sony đúng là không xài được, đã nói cậu đừng mua mà cứ mua, mở máy thôi mà cũng chậm như vậy, thiệt phiền."

Hồng San liếc mắt nói: "Lúc tớ mua Sony là tốt nhất rồi, làm sao dám so với hàng của Tiểu Tam cậu."

"Tốt nhất á?

Nghề của cậu cần gì cái tốt nhất?

Cậu cũng đâu cần làm đồ án như Phương Ngưng, mua cái tốt nhất không phải lãng phí thì là gì?

Cậu không biết chúng ta lúc đó đang ở xã hội khoa học sơ cấp cần phải tiết kiệm để phấn đấu vượt khó khăn hả?"

"Có cần yêu nước đến vậy không?

Thật không hiểu làm sao mà cậu có thể liên tưởng được hai thứ đó vào một được?"

"Thiếu gì hãng có thể dùng, Peso tuy chất lượng không bằng Sony nhưng dùng rất tốt, ngày mai đi mua cái khác đi, cậu thì không cần phải mua "quả táo" quá lãng phí, IBM chất lượng tốt, nhưng cũng không hợp với cậu, được thì mua Dell giống tớ đi, tớ màu đen của cậu màu đỏ, chúng ta làm một đôi, tớ dạo này rất cô đơn, không gả được cho ai đành phải theo cậu làm một đôi lão bà laptop an ủi chính mình vậy."

"Cậu im miệng cho tôi!

Nói không cho người khác nói, còn không biết nhục muốn tớ làm lão bà của cậu à?

Nói mau, mật khẩu email là gì?"

Điền Hàm nói mật khẩu email, bàn tay tôi bất giác đổ mồ hôi lạnh, ảnh chụp từ từ hiện lên, tấm hình kia...chính xác là Diệp Lê tôi quen biết.Tôi bưng lên ly nước nhấp một ngụm rồi một ngụm, không nháy mắt nhìn thật cẩn thận vào bức hình.Ánh chiều ta xuyên qua cửa sổ, chiếu xuống ly nước thủy tinh, phản chiếu lên ngực của tôi, thoạt nhìn dị thường bình tĩnh, nhưng suy nghĩ đang như thác nước ào ào chảy không ngừng.
 
[Bhtt][Edit-Hoàn] Cuộc Sống Này Chỉ Là Những Con Số - Lam Tịch
Chương 7


Diệp Lê ở trong hình, tóc dài hơi xoăn, nụ cười tự tin, dáng người cũng không có nhiều thay đổi, vẫn xinh đẹp quyến rũ như trước.

Không biết tại sao, tôi thật muốn biết cậu ấy mấy nay năm sống ra sao, cậu ấy từng nói ở trong thư, đợi đến khi mâu thuẫn trong tôi không còn nữa, hãy đến tìm cậu ấy, tôi sớm đã không còn nghĩ ngợi gì nữa, vậy có nên đi tìm cậu ấy không?

Cơ mà dù gì chúng tôi từng là bạn thuở nhỏ, ân cầm thăm hỏi cũng coi như được đi, chỉ là không biết nhiều năm rồi, cậu ấy có còn nhớ tôi không?Tôi kêu Điền Ham cho tôi số điện thoại của Diệp Lê, khuya về tới nhà tôi nhìn dãy số đến ngẩn người, không ngừng nghĩ xem có nên gọi hay không gọi.

Nếu gọi, nhỡ cậu ấy không nhớ ra tôi, là tôi tự chuốc xấu hổ, còn nếu không gọi, chính mình lại không cam tâm.Trước giờ tôi làm việc rất ít khi do dự, bởi nếu do dự sẽ dễ mất đi cơ hội, tôi từ thực tập sinh leo lên chức tổng thanh tra thiết kế nhiều ít cũng liên quan mật thiết với việc quyết đoán, nhưng lần này...tôi lại do dự.Hay là gọi đi, do dự không phải tính cánh của mình, tôi tự nhủ.Cầm điện thoại, ấn dãy số xong tự nhiên lòng tôi lại thấy có chút hồi hộp, rất nhanh bên kia vang lên tiếng chuông, tôi nắm chặt điện thoại nghe nhạc chờ, bên kia hình như không có ai...Thật sự không có ai, coi như xong, tôi thở phào, trong lòng giống như có mười tám sơn động, vòng quanh lắc lắc.Tôi lắc đầu, không hiểu sao mình lại có thể khùng như vậy, coi như bị áp lực công việc đi.Tôi đi đến nhà tắm, chà rữa khắp người, lòng cũng dịu xuống.Từ phòng tắm đi ra liền nghe được tiếng điện thoại vang lên,vừa lau tóc vừa cầm điện thoại, nghĩ chắc là đồng nghiệp hoặc chủ nhà gọi nên thuận miệng nói: "A~ xin chào."

Bên kia điện thoại im lặng, tôi nhăn mặt nhíu mày lễ phép hỏi: "Xin chào, ai vậy?"

"Phương Ngưng, là tôi."

Nghe được thanh âm quen thuộc, đến lượt tôi im lặng, là Diệp Lê, giọng nói của cậu ấy không khác, vẫn nhẹ nhàng, êm tai."

Aiz~ Phương Ngưng, cậu gọi lúc tôi đang tắm, không bắt máy được, cậu khỏe không?"

"À ~" tôi phục hồi tinh thần hỏi: "Làm sao cậu biết người vừa gọi là tôi?"

"Tôi luôn có số điện thoại của cậu mà, tổng thanh tra thiết kế công ty M, muốn biết số đâu có khó."

"Biết số của tôi sao lại không gọi cho tôi?"

Tôi hỏi xong mới phát hiện câu hỏi này giống như mẹ đang giáo huấn con gái, hình như có gì đó không ổn lắm."

Aiz~ tôi nhớ trong thư có nói với cậu, tôi sẽ chờ cậu tìm tôi mà.

Vậy là cậu hiện tại không còn mâu thuẫn gì trong lòng phải không?"

Diệp Lê trêu chọc nói, tôi mơ hồ nhớ lại khoảng thời gian còn nhỏ, ở đầu giường chết lặng, tay phải vô thức đặt lên tạp chí, cười nói: "Đã hết khúc mắc lâu rồi, cậu thế nào?

Mấy năm nay có tốt không?"

"Tốt lắm, cậu không mời tôi lên nhà cậu ngồi một chút sao?"

"Cái gì??"

Tôi ngừng lật tạp chí, nghĩ mình đang nghe lầm.Diệp Lê cười khẽ nói: "Tôi hiện tại đang ở dưới nhà cậu, không muốn mời tôi vào nhà ngồi sao?"

"Không phải..."

Tôi đứng lên đi tới trước cửa sổ nhìn xuống, dưới đèn đường quả nhiên có người, nhưng ở xa, tôi không thấy rõ, không xác định được liền hỏi: "Đừng nói người kia chính là cậu nha~?"

"Là tôi đó, mau xuống đây đón đi."

Người dưới lầu ngẩng đầu, nhìn tôi vẫy vẫy tay.Thật đúng là cậu ấy, tôi ngạc nhiên đến độ mém làm rớt điện thoại, này chắc là ý trời, vốn là từ Điền Hàm nhận ra Diệp Lê, rồi sau đó Diệp Lê xuất hiện trước mặt, thắt cổ cũng phải lấy hơi chứ, hai cái ngoài ý muốn đá thẳng vào mặt, có là thần tiên cũng phải bối rối...Tháng năm ban đêm vẫn còn lạnh, sợ Diệp Lê chờ lâu, tôi tùy tiện chải tóc, mặc lại bộ đồ liền chạy xuống dưới lầu.Tôi đứng trước mặt Diệp Lê, bình tĩnh nhìn cậu ấy, không biết nên nói gì.

Cậu ấy so với trong hình còn đẹp hơn, dáng người thon thả, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, sóng mũi cao thẳng lộ ra vài tia cao ngạo, hai mắt nhã nhặn lịch sự mỉm cười, mặc áo trắng ngà mỏng có chỉ thêu đơn giản cùng váy ngắn tới đầu gối, thoạt nhìn phi thường động lòng người.Đèn đường xuyên qua bóng đêm hắt lên mặt Diệp lê, tạo thành hai đường sáng tối, khiến cậu ấy càng thêm ma mị, càng làm cho tôi có cảm giác vô cùng thân thiết, lại giống như giấc mơ xa xôi.Trải qua tám năm, thời gian hình như không có để lại dấu vết gì trên người cậu ấy, Diệp Lê vẫn như cô gái mười bảy mười tám tuổi trước kia.Ánh trăng đẹp mà cô độc, gió đêm thổi qua, mùi hương sượt ngang chớp mũi, là của cậu ấy hay của tôi?
 
[Bhtt][Edit-Hoàn] Cuộc Sống Này Chỉ Là Những Con Số - Lam Tịch
Chương 8


Diệp Lê trong mắt có ý cười, nhìn tôi từ trên xuống dưới một lúc lâu rồi hỏi: "Cậu tính để chúng ta đứng như vậy luôn sao?"

"A~, đi, tôi ở lầu sáu."

"Cái này tôi biết."

Tôi nhạy cảm hỏi: "Đừng nói là mấy năm nay cái gì của tôi cậu cũng biết nha~."

"Đã nói tôi lúc nào cũng ở phía sau cậu mà."

"Vậy sao không liên lạc với tôi?"

"Sợ cậu sẽ lại suy nghĩ, sợ cậu vừa nhìn thấy tôi sẽ lại đau lòng, dù sao người thân duy nhất của cậu, bà ngoại cậu là ở nhà của tôi...aiz~ cậu cũng biết đó..."

"Ừm..."

Cảm xúc cảm động lan tràn trong lòng tôi,nắm lấy tay cậu ấy, ngây ngốc cười, hóa ra trước giờ tôi chưa từng cô đơn.Lên lầu, mở cửa, đóng cửa, thay giày, ngồi xuống, tất cả đều thực tự nhiên nhưng cũng rất mất tự nhiên.Diệp Lê xem phòng của tôi rồi nói: "Nơi này quả thật rất sạch sẽ nha~, đúng là nhà thiết kế, nội thất trong nhà rất có hương vị, phong cách điền viên, thực tươi mát, so với nhà tôi ấm áp hơn nhiều."

"Vất vả lắm mới mua được nhà, phải thiết kế cho nó thật đẹp chứ, cơ mà..."

Tôi một bụng nghi vấn, liền hỏi: "Làm sao cậu biết tôi ở đây?

Nếu tôi không gọi cho cậu, cậu định cả đời sẽ không tìm tôi phải không?

Còn nữa, cậu ở đâu?"

"Cả đời không liên lạc với cậu, tôi chưa có nghĩ tới, khách sạn LC cùng công ty M ký hợp đồng rồi, sớm muộn gì chúng ta cũng chạm mặt nhau mỗi ngày, tôi vốn nghĩ sẽ gặp cậu trong lúc cùng làm việc, nhưng không nghĩ tới nhanh như vậy cậu đã gọi điện, đêm nay nhìn thấy số cậu, có chút kích động nên liền đi tới, nhưng mà chỗ của tôi cách cậu không xa, lái xe hai mươi phút là tới rồi, còn làm sao tôi biết nhà cậu."

Diệp Lê nhìn tôi nói tiếp: "Tôi nói rồi, tổng thanh tra thiết kế M, muốn biết số điện thoại, đỉa chỉ nhà, người tình hiện tại, không có khó."

"Đang thổi phồng sự tồn tại của tôi sao?"

Tôi lắc đầu cười nói: "Muốn uống gì không?

Hay là muốn ăn gì không?"

"Cơm tối ăn rồi, tùy tiện uống gì đó cũng được."

"Buổi tối không nên uống cà phê, nước chanh được không?"

"Được."

Tôi đi vào bếp làm ly nước chanh rồi bưng ra đưa cho Diệp Lê, được xã hội tôi luyện mấy năm, từ sớm đã luyện được "gặp chuyện không khẩn" nhưng lần này tôi lại có chút khẩn trương, còn khẩn trương cái gì tôi cũng không rõ, hít một hơi thật sâu, cố gắng thả lỏng, tôi tùy tiện tìm đề tài: "Nghe nói cậu bây giờ là kiến trúc sư rất có danh tiếng."

"Kiến trúc sư có danh tiếng?

Hay là nghe nói?"

Diệp Lê có chút nghiền ngẫm nhìn tôi cười: "Aiz~ vài năm không gặp, nói chuyện cũng ngọt hơn, làm cho người ta nghe thôi đã thấy rất thoải mái nha~""Ách..."

Được rồi, coi như câu vừa nói có chút mâu thuẫn, bình thường không phải lời khách sáo đều sẽ nói như vậy sao?

Có cần phải đâm chọt như vậy không?

Ta xấu hổ cười cười, vội vàng nói sang chuyện khác: "Mấy năm nay trôi qua như thế nào?"

"Tốt lắm" Diệp Lê cúi xuống nhìn ly nước trái cây, rồi ngẩng đầu khóe môi giơ lên cười nói: "Trước kia tôi so với cậu cao hơn, hiện tại cậu lại cao hơn tôi, tóc cũng dài hơn, trẻ con rốt cuộc cũng trưởng thành rồi."

Trẻ con???

Tôi thật sự muốn một lần nữa trở lại làm trẻ con, khoảng thời đó mẹ vẫn còn, bà ngoại vẫn còn, nhưng đáng tiếc thời gian không thể quay lại.

Tôi ngăn suy nghĩ đó lại, ngồi cạnh Diệp Lê nói: "Chiều cao so với cậu chỉ hơn được chút thôi, nhiều lắm là 3cm, tóc cũng chỉ dài hơn một ít, cậu nếu kéo thẳng tóc, hẳn cũng không chênh lệch nhiều đâu."

"Ừm, có bạn trai chưa?"

Diệp Lê đột nhiên hỏi câu này, làm tôi cười khàn nói: "Tôi là tổng thanh tra thiết kế M, muốn biết tình hình của tôi đâu có khó, ngay cả chỗ ở của tôi còn biết, sao lại không biết tôi có bạn trai hay chưa.

đúng không?"

"Cậu..."

Diệp Lê sửng sốt hai ba giây, sau đó mỉm cười, khuôn mặt tươi cười của cậu ấy rất sáng lạn, nhìn tôi một chút rồi nghiêm túc nói: "Tôi đây sẽ coi như cậu không có bạn trai."

"Coi như?

Không cần coi như, tôi trước giờ đều độc thân, không dám cùng ai thân cận đâu."

"Không dám?

Là ý gì?Aiz~ ý của không dám, chính là sợ.

Tôi sợ tôi sẽ yêu ai đó, sợ người yêu sẽ giống như mẹ và bà ngoại, rời tôi đi vĩnh viễn không về nữa.

Trải qua hai lần thương tâm đến như vậy, không muốn phải trải qua thêm lần thứ ba.

Tôi không mê tín, nhưng lại không tránh khỏi suy nghĩ , có thể tôi là Thiên Sát Cô Tinh hạ phàm, nhất định phải cô độc suốt quãng đời còn lại, nếu không mẹ cùng bà ngoại sao lại nhẫn tâm rời bỏ tôi khi còn nhỏ?

Huống hồ tôi còn chưa từng động tâm.Thấy tôi chậm chạp không nói lời nào, Diệp Lê vỗ vỗ vào lưng tôi nói: "Đừng suy nghĩ nhiều quá."

"Ừm" Tôi điều chỉnh cảm xúc nói: "Nói cậu đi, mấy năm nay sống như thế nào? cậu đối với cuộc sống của tôi hình như biết rất nhiều, còn cuộc sống của cậu tôi đúng là hoàn toàn không biết gì luôn, công ty của tôi gần đây vừa ký hợp đông với khách sạn LC, chỉ biết tổng kiến trúc sư là Trương Mình, không nghĩ cậu cũng tham gia dự án lần này."

"À, Trương Mình là cha của bạn tôi, trước kia có đi theo hắn học hỏi thêm về kiến trúc đồ vật này nọ, cũng coi như là một nửa sư phụ."

Diệp Lê đặt lý nước chanh xuống, thở dài một hơi nói: "Mấy năm nay cũng không có gì khác, đến trường đi học, tốt nghiệp rồi làm việc, với cậu cũng không có gì quá khác biệt, làm việc tròn ba năm, tôi thông qua khảo sát kiến tạo sự, từ đó về sau bắt đầu chính mình làm chủ vài hạng mục, hiện tại vẫn là như vậy."

"Aiz~ khác nghề như cách nói, tôi đối với công việc của cậu hiểu biết không nhiều."

"Cũng không có gì quá khác biệt đâu, tôi là kiến trúc sư, cậu là thiết kế nội thất, vì công việc tôi còn đặc biệt học vẽ tranh, cũng học không ít về mỹ học gì gì đó, cơ mà cũng chỉ là vỏ ngoài, không đủ chuyên sâu, đến lúc cần còn muốn theo cậu trao dồi thêm."

"Được, lúc cần nhất định nói cho cậu biết."

Tôi nghĩ nghĩ nói: "Bạn trai thì đâu?"

"Lên đại học từng thử qua hai tháng, không có cảm giác, liền cho bay rồi."

"Còn hiện tại?"

"Giống cậu, độc thân."

Nghe Diệp Lê nói cậu ấy cũng độc thân, tâm tình tôi tự nhiên nhảy nhót mà không có lý do, học theo bộ dáng của bà ngoại, vỗ vỗ cánh tay cậu ấy nói: "Không sao, tôi sẽ lo cho cậu đến khi xuất gia, có người nào tốt liền sẽ giới thiệu cho cậu."

"Được, nửa đời sau của tôi nhờ vào cậu, chính mồm cậu nói đấy nhé, không được đổi ý."

"Đương nhiên."

Tôi đáp rồi hỏi lại: "Tối rồi, có cần phải về không?"

"Nếu cậu thu nhận và giúp đỡ chỗ ngủ một đêm, tôi không cần phải về."

"Giường của tôi khá lớn, lâu rồi không có gặp cậu, lại là cuối tuần, hay là ở lại cùng trò chuyện đi."

"Được."

Đi vào phòng ngủ, Diệp Lê nhìn giường của tôi cười nói: "Ngủ một mình sao lại để hai gối?"

"Aiz~ giường lớn như vậy chỉ để một gối sẽ hơi trống trải, để nhiều gối bên cạnh giống như có mẹ ở bên cạnh, cảm giác rất an toàn."

"Ừm" Diệp Lê vỗ vỗ tay tôi, làm như an ủi, tiếp đó cậu ấy sờ lên bao thuốc lá tôi đặt ở đầu giường, nhíu mày: "Cậu hút thuốc?"

"Ừm, cơ mà rất ít hút, lâu lâu mới hút một điếu, gói thuốc mua được hai tháng rồi, bên trong còn năm điếu."

"Lâu lâu mà hai tháng hút mười lăm điếu?

Vậy là mỗi tuần hút hai điếu?

Tôi có cần khen cậu thật có phong cách không?"

Diệp Lê quăng gói thuốc vào tôi, cau mày cười nói: "Có thể không hút thì đừng hút, đối với thân thể nên tốt một chút, cậu cũng biết tác hại của nó mà."

"Được rồi."

Tôi đem gói thuốc vứt vào giỏ rác, mặt Diệp Lê mới giản ra.Diệp Lê thay áo ngủ của tôi, cùng nằm trên giường, đầu đụng đầu, mặt đối mặt nói về cuộc sống của nhau những năm gần đây, làm tôi nhớ lại lúc nhỏ, tự nhiên lại thành ra như vậy, có chút không vui.Diệp Lê nói mấy năm nay cậu ấy thay đổi không ít, cha mẹ cãi nhau rồi ở riêng, năm ba đại học thì ly hôn, Diệp Hàng và cậu ấy ở cùng với mẹ, đầu năm nay Diệp Hàng đính hôn, ai cũng không cần cậu ấy.

Tốt nghiệp làm việc ở Sự Vụ Sở một năm rưỡi, sau đó lợi dụng quan hệ của cha, cùng sự phụ và hai người bạn thành lập công ty riêng.Mọi chuyện đều trải qua một mình, muốn chủ động tìm tôi nói rất nhiều điều, nhưng lại sợ tôi còn khúc mắc, cứ luôn do dự đến cuối cùng không tìm tới.

Lần ký hợp đồng với khách sạn LC cũng là cậu ấy cật lật đề cử, Diệp Lê biết tôi và Điền Hàm là bạn thân, dù chưa bao giờ nhận phỏng vấn gì nhưng lại nhận lời phỏng vấn của Điền Hàm, hy vọng có thể đến gần tôi thêm một chút, có chút mong chờ tôi biết tình hình của cậu ấy ra sao, chủ động liên hệ cậu ấy.Tôi nghe xong cảm động đến rối tinh rối mù, Diệp Lê tính cách quạnh quẽ, từ tiểu học đến trung học, người khác muốn cùng cậu ấy làm bạn thì nhiều, có thể cùng cậu ấy làm bạn, bất quá chỉ có mỗi tôi, tôi vốn biết Diệp Lê bạn bè không nhiều.

Cha mẹ ly dị, đối với cậu ấy đả kích không nhỏ, thật không biết Diệp Lê đã trai qua chuyện đó như thế nào.

May mắn là tôi chủ động gọi điện, đáp ưng sự chờ mong của cậu ấy, tôi thầm hạ quyết tâm, sẽ quan tâm Diệp Lê hơn nữa, từ nay về sau sẽ không để Diệp Lê cô đơn.Diệp Lê nói làm việc mấy năm nay bị cuộc sống mài dũa, không còn như lúc nhỏ đối bồng bột, việc không liên quan tới mình sẽ không để ý tới, từ từ leo lên cao, bạn tuy rất nhiều, nhưng để thổ lộ tâm tư lại rất ít.Tôi có cảm giác không phải như vậy.

Ban ngày đeo mặt nạ, mặc kệ nhìn thấy ai cũng phải mỉm cười, nói vài lời trái lương tâm, chỉ để bảo vệ cuộc sống của mình tránh người đời, đến tối tháo mặt nạ xuống, mới phát hiện, bản thân đã cười đến mệt mỏi mất rồi.Tôi chính là đang hối hận, nếu sớm đi tìm Diệp Lê, cậu ấy sẽ có thêm một người bạn, tôi cũng sẽ có thêm một tri kỷ, hiện tại liên lạc với cậu ấy, coi như cũng không quá muộn đi.Không biết bọn tôi thiếp đi từ lúc nào, chúng tôi như hai đứa trẻ mệt mỏi đi vào giấc ngủ, đêm nay cho tôi cảm giác tôi và Diệp Lê ở thật gần, tôi ngủ vô cùng an ổn.
 
[Bhtt][Edit-Hoàn] Cuộc Sống Này Chỉ Là Những Con Số - Lam Tịch
Chương 9


Bởi vì buổi tối nói nhiều ngủ trễ, hôm sau tỉnh lại đã là giữa trưa, Diệp Lê xoa hai mắt ngái ngủ nói với tôi: "Sáng tốt lành."

Lê cái thân nhức mỏi đứng dậy, vén rèm đẩy cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào, tôi quay đầu cười nói: "Trưa tốt lành."

Diệp Lê vì ánh mặt trời chiếu vào liền nheo mắt, nhìn tôi nở nụ cười.Rửa mặt xong tôi hỏi Diệp Lê: "Trưa muốn ăn gì?"

Diệp Lê nhún vai nói: "Gì cũng được, muốn đi đâu ăn?"

"Ăn ở nhà." tôi đáp, nghĩ một chút rồi nói: "Nếu cậu muốn ra ngoài ăn cũng được, muốn đi đâu ăn?"

"Quên mất cậu cũng biết nấu ăn, vậy ăn ở nhà đi, cậu muốn ăn gì?"

"Tôi là đang hỏi cậu muốn ăn cái gì nha."

"Vậy ăn đơn giản một chút, mỳ ống và salad đi."

"Tôi rất ít khi làm đồ ăn Tây, trong nhà cũng không có mý ống."

Tôi bất đắc dĩ nhì nàng "Hay ăn cơm đi."

"Nhất thời cũng không biết nên ăn cái gì, cậu làm cái gì tôi ăn cái đó, tùy cậu đi."

"Được rồi, tay nghề của tôi cũng không tệ, chỉ mong có thể hợp khẩu vị của cậu."

Tôi đi vào nhà bếp, mở tủ lạnh nhìn xem có những gì, rồi quyết định làm gỏi gà xé, thịt xào rau chân vịt và canh nấm bí đao, một thịt một xào một canh, coi như cũng đủ ăn.Diệp Lê tiến vào hỏi: "Có cần giúp gì không?"

"Nếu không sợ khói dầu, có thể giúp."

"Vậy tôi giúp cậu rửa rau."

"Được."

Tôi đưa rau chân vịt cho cậu ấy, sau đó vo gạo nấu cơm, sau đó lại lấy bí đao ra bắt đầu gọt vỏ.Gọt xong vỏ, cắt bí đao thành thành chữ phiến, Diệp Lê rửa đồ ăn tốt lắm, tôi nhìn cậu ấy rửa rau chân vịt nhíu mày, cầm lên một cọng rau, nhỏ nhẹ nói: "Rửa muốn rụng luôn rau rồi, rau chân vịt rất dễ nát, trước tiên phải tách chúng ra, rửa từng cái một như vậy mới không nát."

Diệp Lê bỉu môi nói: "Sao không nói sớm?

Làm tôi cực lật rửa như vậy."

Nhìn thấy bộ dạng trẻ con oán hận của Diệp Lê tôi nhịn không được cười lớn, vị kiến trúc sư này có thể thiết kế ra một đống tòa nhà nhưng lại không biết rửa rau chân vịt.

Tôi an ủi nói: "Kỳ thực cậu rửa cũng tốt lắm, ít nhất rửa rất sạch."

"Cậu xem thường tôi."

Diệp Lê oán hận liếc tôi "Giỏi thì cậu rửa đi, tôi đứng xem cậu làm."

"Aiz~ được rồi."

Tôi đem rau chân vịt rửa thêm lần nữa , sau đó bắt đầu nấu, Diệp Lê ở cạnh vừa xem vừa nói đủ thứ trên trời dưới đất, hôm nay nấu cơm phi thưởng vui vẻ.Cơm nấu xong, nhìn thấy Diệp Lê tự nhiên vu, tôi cũng vui theo.Diệp Lê hỏi: "Cậu hay tự nấu cơm?"

"Ừm, công việc không vội, tự mình làm, tự mình ăn, rất thư thái, cũng an toàn, còn cậu?"

"Tôi hay ra ngoài ăn, không thì nhờ bên ngoài mang tới, rất ít khi tự nấu, mà thật ra cũng sẽ không nấu."

"Aiz~ đúng là thiên kim tiểu thư, không biết nâng niu chính mình, coi chừng sau này không gả được."

Diệp Lê vui vẻ nói: "Không gả được sẽ qua tìm cậu, dù sao cậu cũng biết nấu cơm, sẽ không sợ chết đói."

Tôi cũng vui vẻ nói: "Được, đến đây, cực lật hoan nghênh."

Ăn cơm xong, tôi và Diệp Lê tới nhà cậu ấy, nhà cậu ấy so với nhà tôi lớn hơn nhiều, diện tích bên trong ít nhất phải 150m2, thiết kế bên trong nói dễ nghe là giản dị, khó nghe là đơn giản, hai màu đen trắng làm chủ đạo, khiến cho căn phòng vốn vắng vẻ còn vắng vẻ hơn, rất giống với cậu ấy.Phòng khách cậu ấy loạn xì ngầu, trên bàn có ít tạp chí còn có khoai tây chiên và hộp thịt bò, trên ghế sa lon quần áo nằm tứ tung, trên sàn thì la liệt CD , tôi khom người giúp cậu ấy dọn dẹp, Diệp Lê ngượng ngùng nói: "Bình thường là mướn người đến dọn dẹp."

Ta haha cười nói: "Cũng may là cậu còn ăn mặc sạch sẽ khi ra khỏi nhà, thật không biết mấy năm nay cậu sống như thế nào, nấu ăn cũng không biết, cũng không dọn dẹp được nhà cửa, lớn như vậy rồi còn gi."

"Việc của tôi rất nhiều, căn bản là không có thời gian dọn dẹp, cũng không muốn tự mình dọn dẹp nha~""Ngụy biện, thiếu gì người còn bận hơn cậu, người ta cũng tự mình dọn dẹp đó thôi."

Diệp Lê cười hì hì nói: "Cậu là đang nói chính cậu hả?"

"Aiz~" tôi cô ý thở dài nói: "Trẻ con không thể không giáo huấn, cơ mà cũng nên tự chiếu cố chính mình chứ, đừng có mua ở ngoài ăn, không tốt, sau này cứ lại nhà tôi đi, tôi làm cho cậu ăn."

Diệp Lê liền gật đầu, vẻ mặt vô cùng thành khẩn nói: "Đợi câu nói này nãy giờ rồi, tôi trân trọng đồng ý."

Tôi nghĩ đến Diệp Lê liền khách khí nói "Không cần"không nghĩ tới cậu ấy không hề khách sáo, cái này là ngoại dữ liệu làm tôi sửng sốt vào giây, vừa ý thức được chính mình đang chuốc phiền toái nha.Sau khi ở nhà Diệp Lê ngây người xong bọn tôi đi tản bộ, mặt đang đang lặn, ánh mặt trời rực rỡ mà dịu dàng xuyên qua tán cây xanh biếc, gió mát, hoa thơm, hai người hai cặp chân, cùng nhau nhảy qua hàng rào nhỏ, vượt qua bãi cỏ xanh biếc, lá cây khẽ rơi, khung cảnh thật yên bình.Đi vào siêu thị, tôi và Diệp Lê mua rau và hoa quả, trở về nhà đem hoa quả rửa sạch rồi cho vào tủ lạnh, rồi dặn cậu ăn ít ăn vặt thôi, ăn nhiều trái cây, hút thuốc có hại cho sức khỏe, ăn vặt cũng rất có hại, có thể không ăn thì đừng ăn, Diệp Lê cười nói chúng ta cùng nhau bỏ thói quen xấu, tôi cười gật đầu, đi vào bếp làm cơm chiều, sau khi ăn xong còn làm cho cậu ấy sandwich, nói cậu ấy nếu nữa đêm đói bụng thì bỏ sandwich vào lo vi sóng hâm lại rồi ăn.Chín giờ tối tôi từ nhà Diệp Lê về nha mình, mở nhạc, đắp mặt nạ, nằm trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, nghĩ đến việc ở cạnh Diệp Lê một ngày môt đêm, tâm tình tự nhiên thật vui vẻ.
 
Back
Top Bottom