Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bhtt-Edit] [Hoàn] Ẩn Tình Trong Án - Đưa Tôi Đến Hà Lan

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
410,382
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
361382733-256-k267960.jpg

[Bhtt-Edit] [Hoàn] Ẩn Tình Trong Án - Đưa Tôi Đến Hà Lan
Tác giả: gpt951
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Tác phẩm: Ẩn Tình Trong Án (Nói Tình Nói Án)

Tác giả: Đưa Tôi Đến Hà Lan (Đái Ngã Khứ Hà Lan)
Số chương: 101 Chương

Thể loại: Trinh thám, Hiện đại, 1x1, HE
Nhân vật chính: Lãnh Du x Lâm Hinh Tags: bachhopbhtthiendai​
 
[Bhtt-Edit] [Hoàn] Ẩn Tình Trong Án - Đưa Tôi Đến Hà Lan
Văn Án


Những vụ án hóc búa nối tiếp nhau kéo đến.

Hai sếp của hai tổ trọng án bị cuốn vào các vụ án ly kỳ, hãy chờ xem các nàng sẽ dẫn dắt đội viên phá án thế nào.Cảnh sát A: "Sếp Lãnh, cảnh sát Lâm ở tổ kế bên vừa hài hước vừa can đảm.

Cô ấy đã phá rất nhiều vụ án, có lẽ chúng ta có thể nhờ cô ấy giúp đỡ.

Quan trọng nhất cô còn xinh đẹp.

Sếp chắc sẽ có hứng thú."

Lãnh Du nhướng mày: "Vậy sao?

Cô ấy phá được án là nhờ ăn may thôi.

Hơn nữa, có đẹp thì liên quan gì đến vụ án hay đến tôi."

Cảnh sát B: "Sếp Lâm, vụ án này cần người có IQ cao.

Sếp Lãnh tổ bên là người bình tĩnh, cơ trí.

Cô ấy chuyên giải quyết những vụ như vậy.

Nếu không tổ mình thương lượng với cô ấy nha sếp?"

Lâm Hinh nhìn móng tay mình: "Cô nàng đó thì có gì hay?

Suốt ngày lạnh lùng, thông minh hơn chút thôi.

Lẽ nào tôi thua ai đó?"

--------------------------------------------------------------Vụ án 1: Cánh Cửa Lấp Kín (Chương 1 - 14)Vụ án 2: Vết Khắc Cuối Cùng (C.15 - 32)Vụ án 3: Câu Đố Chưa Bao Giờ Kết Thúc (C.33 - 51)Vụ án 4: Bài Thơ Kỳ Quái (C.52-72)Vụ án 5: Kỳ Án Cú Đêm (C.73-96)----------------------------------------------------------------

Thể loại: Trinh thám, Hiện đại, HE, 1x1Nhân vật chính: Lãnh Du x Lâm Hinh----------------------------------------------------------------Editor: Mình sẽ để link TG của truyện ở phần bình luận cho các bạn muốn tặng tác giả một ly trà sữa (một bộ truyện có giá tương đương một ly trà sữa)
 
[Bhtt-Edit] [Hoàn] Ẩn Tình Trong Án - Đưa Tôi Đến Hà Lan
Chương 1: Thợ sơn


"Reng.........!!"

Tiếng chuông tan học của trường trung học Công Giáo ở Thành phố Long vang lên.

Bây giờ là 12 giờ trưa, học sinh từng khối nối đuôi nhau rời khỏi lớp, tập trung ở sân trường.

Trên đường đi các cô cậu học sinh châu đầu trò chuyện.Sân trường dần đông đúc, dưới cái nắng trưa, nụ cười của các cô cậu thiếu niên trông rực rỡ.

Lớp trưởng đứng phía trước, giữ trật tự, chờ đợi nghe thông báo.Trường trung học Công Giáo là trường điểm của Thành phố, với chất lượng giảng dạy đứng top 1 Thành phố.

Trường có đội ngũ giáo viên là những người có danh tiếng trong giới học thuật, cùng thành tích học tập xuất sắc của học sinh khiến nhiều phụ huynh không ngại khó khăn cố gắng tranh thủ một suất nhập học cho con em.

Đặc biệt trong suốt hai mươi năm Ngô Thân nhậm chức hiệu trưởng, trường chưa bao giờ rời khỏi hạng nhất.Ngô Thân độ khoảng năm mươi, ông mang chiếc kính gọng vàng, mặc bộ vest đen.

Tác phong tươm tất cùng dáng người cao khiến ông trông trẻ hơn tuổi thật.Khác với hình mẫu của một hiệu trưởng nghiêm khắc, ông có gương mặt hiền hòa, dễ gần, và tận tâm với nghề giáo.

Sau nhiều năm làm hiệu trưởng, ông rất được các giáo viên và học sinh kính yêu.Ngô Thân cầm microphone, tay nâng gọng kính, ông đưa mắt nhìn về phía học sinh.

Hằng năm vào dịp này ông luôn lặp lại những lời thoại và động tác giống nhau.Giọng trầm, hiền hậu vang khắp sân thể dục."

Chào các trò, thầy biết các em và thầy cô đã có một năm học tập vất vả.

Trường chúng ta sắp đón một kỳ nghỉ dài.

Thầy biết tất cả các em đều đang nôn nóng được về nhà, nhìn gương mặt mong chờ của các em, thầy không thể chậm trễ hơn nữa....."

Ông ngừng lại, nhìn toàn trường, tuy học sinh đứng đông đúc trên sân nhưng không khí lại yên tĩnh.

Mọi người đang lắng nghe ông nói.Ngô Thân nhìn đội ngũ giáo viên, thấy bọn họ đang tươi cười, ông cũng cười, tiếp tục: "Thầy muốn gửi lời cảm ơn đến thầy cô và các em học sinh.

Năm học này, trường Công Giáo chúng ta lại xếp hạng nhất thành phố.

Đây là cố gắng của các thầy cô cũng như thái độ nghiêm túc học tập của các em."

"Bây giờ là tháng mười một, chúng ta bắt đầu bước vào kỳ nghỉ đông.

Cho nên, thầy mong sang năm thầy trò trường ta lại cùng nhau cố gắng giữ vững thành tích huy hoàng này.

Được rồi, thầy nói đến đây thôi, cảm ơn các thầy cô, cảm ơn các em."

Ngô Thân dứt lời, những tiếng vỗ tay, hoan hô vang lên như sấm.

Đám học sinh quải balo, vui vẻ bước ra cổng trường, nhiều xe đã đậu ở đó chờ đón con về.Ngô Thân cười nhìn các cô cậu thiếu niên hoạt bát, ông cảm thán mình già rồi, chuyện đi học là việc đã từ rất lâu trước đây."

Thầy Ngô, sau khi trường bước vào kỳ nghỉ, trường ta sẽ sơn lại phải không ạ?"

Ngô Thân quay đầu nhìn cô giáo trẻ vừa hỏi.

Cô dạy toán, tên Lý Hàm."

Phải.

Trường ta lâu đời.

Mỗi năm sơn phết vừa làm trường trông không xuống cấp vừa giữ cảm giác mới mẻ, học sinh cũng cảm thấy thoải mái trong lúc học tập."

"Thầy Ngô, thầy nghĩ chu đáo quá."

Lý Hàm xua nịnh."

Thầy Ngô, tất cả học sinh đã ra về.

Có thể cho các thợ sơn vừa đến vào chưa ạ?"

Thầy Vệ Nhất bước đến, đưa giấy tờ cho Ngô Thân.Ngô Thân nhìn tờ giấy, bên trên viết tên sáu thợ sơn."

Thầy Ngô, bọn họ đang đợi ở nhà ăn.

Thầy có muốn gặp họ không thầy?"

Vệ Nhất hỏi."

Được, chúng ta đến gặp họ."

Ngô Thân đáp.Ngô Thân và Vệ Nhất cùng đến nhà ăn.

Các giáo viên khác đã về bàn mình hoàn thành những công vụ trước kỳ nghỉ.Sau khi Ngô Thân vào nhà ăn, thấy nhóm thợ đang đứng đó.

Quản đốc Hoàng Hạo cười, bước lên chào hỏi."

Thầy Ngô, đã lâu không gặp.

Ba anh thợ này thầy từng gặp qua."

Nói rồi, ông chỉ về phía hai người bên phải, cười giới thiệu: "Còn hai cậu này là công nhân tôi vừa tuyển.

Tuy bọn họ còn trẻ nhưng rất chăm chỉ, nhanh nhẹn."

Hoàng Hạo chỉ vào người mới: "Cậu này tên Lý Mặc."

Sau đó, chỉ vào người khác: "Cậu này tên Trương Quân."

Ngô Thân gật đầu.Hoàng Hạo nói: "Thầy Ngô, nếu thầy không căn dặn gì, chúng tôi vẫn sẽ giống như trước, bắt đầu khởi công."

Ngô Thân nói: "Ừ.

Vậy lát nữa chúng ta đến tiệm cơm gần trường ăn trưa?"

Hoàng Hạo cười nói: "Được chứ, tôi phân nhiệm vụ cho bọn họ rồi đến gặp thầy sau."

Ngô Thân đồng ý, ông chuẩn bị rời đi thì nói: "Phải rồi, công nhân của anh ăn trưa chưa?

Đừng để lát nữa đang làm thì có chuyện là không hay đâu."

Hoàng Hạo vỗ vai Ngô Thân, nói: "Thầy vẫn thương công nhân như trước, khó trách nhiều giáo viên kính trọng thầy.

Thầy Ngô đừng lo, vừa nãy bọn họ đã ăn rồi."

Ngô Thân cười nói: "Vậy được, tôi còn chút chuyện phải làm, đi trước."

Hoàng Hạo phân phó việc cho nhóm công nhân rồi cùng Ngô Thân đi ăn trưa."

Trương Quân, cậu làm gì mà sững sờ ở đó vậy?

Vừa rồi không phải quản đốc phân cho cậu sơn khu giáo vụ sao?"

Một công nhân nói."

Nhóc con, có phải mới gặp cô giáo nào đẹp nên bây giờ không dám đến đó không?"

Một công nhân khác trêu chọc.Trương Quân mắng: "Anh mới vừa gặp người đẹp thì có!"

Dứt lời, anh mang theo thùng sơn đi về phía khu giáo vụ.Đến hai giờ rưỡi chiều, ngoại trừ năm thợ sơn, các thầy cô dần rời đi.Hoàng Hạo và Ngô Thân quay lại, còn chưa nghỉ ngơi, đã thấy cô Lý Hàm vội vã chạy đến trước mặt Ngô Thân, tay cầm chiếc ví đỏ, nôn nóng mách: "Thầy Ngô, ban nãy tôi đi vệ sinh, lúc ra, phát hiện tiền trong ví đã mất."

Hoàng Hạo lộp bộp.

Ông biết ngoài năm thợ sơn của mình, trường không còn ai.

Ông không biết đây có phải là do cấp dưới của mình làm không.Ngô Thân hỏi: "Khu giáo vụ ngoại trừ cô, còn ai nữa?"

Lý Hàm nói: "Còn cô Trần Tố Lệ dạy Văn.

Cô ấy vừa rời đi."

Ngô Thân nghĩ một lúc, hỏi tiếp: "Cô mất bao nhiêu tiền?

Có mất giấy tờ không?

Thẻ ngân hàng, thẻ tín dụng có còn không?"

Lý Hàm kiểm lại ví, xác nhận: "Giấy tờ và thẻ ngân hàng vẫn còn.

Tôi chỉ mất khoảng ba trăm đồng."

Ngô Thân gật đầu, ông biết ba trăm đồng là số tiền lớn với một giáo viên trẻ.Ông nhìn Hoàng Hạo, đối phương hiểu ý, nói: "Tôi sẽ tập hợp công nhân của tôi lại, chúng ta hỏi bọn họ xem có thấy người nào khả nghi xuất hiện không."

Năm thợ sơn kia là cấp dưới của Hoàng Hạo, trước khi xác định ai là thủ phạm, ông không dám kết luận bừa.Ngô Thân bỗng hỏi: "Anh Hoàng, người phụ trách khu giáo vụ là ai vậy?"

Hoàng Hạo nghe xong bừng tỉnh: "Là Trương Quân, công nhân mới của tôi."

Ngô Thân gật đầu.Mọi người tập trung trước khu giáo vụ.Hoàng Hạo nhìn nhóm công nhân, cất cao giọng: "Vừa rồi cô Lý Hàm mất ba trăm đồng, các anh có biết chuyện này không?

Hoặc là....."

Ông chưa dứt lời, Trương Quân bước lên, nói: "Ông không cần hỏi, tôi là người lấy tiền."

Lúc này mọi người giật mình.Trương Quân chẳng những không đợi hỏi xong, còn thẳng thắn thừa nhận.

Có tên trộm nào kỳ lạ vậy không?Hoàng Hạo xanh mặt, lạnh lùng chất vấn: "Trương Quân, cậu không đủ tiền tiêu sao?

Vì sao lại trộm tiền?"

Trương Quân không sợ, bình tĩnh đáp: "Tôi có thể trả tiền lại cho cô ấy nhưng tôi có một điều kiện."

Hoàng Hạo bị anh chọc giận, gằn giọng mắng: "Cậu trộm tiền người ta mà còn đòi điều kiện?"

Trương Quân nói: "Thật ra cũng không phải điều kiện, tôi chỉ không muốn làm nữa."

Hoàng Hạo ngơ người, ông làm nghề này lâu, lần đầu nghe thấy chuyện như này.

Trộm tiền vì không muốn làm việc?Hoàng Hạo hỏi: "Lý do từ chức của cậu?"

Trương Quân đáp: "Không có lý do gì cả."

Lúc này, tiếng còi cảnh sát vang lên.

Hoàng Hạo thắc mắc nhìn Ngô Thân.Ngô Thân nói: "Anh Hoàng, là tôi gọi cảnh sát đến.

Trường trung học Công Giáo không cho phép chuyện trộm cắp xảy ra.

Tôi hết cách mới đành báo cảnh sát, mong anh thông cảm."

Hoàng Hạo gật đầu, cười khổ: "Tôi hiểu chứ."

Sau đó, ông nói với Trương Quân: "Cậu trả tiền cho cô Lý đi, như cậu mong muốn, ngày mai không cần đến làm."

Trương Quân đưa tiền cho Lý Hàm, không nói tiếng nào ngồi vào xe cảnh sát rời đi, để lại mọi người với vẻ mặt ngơ ngác.------------------------------------------------------Trương Quân bị đưa đến phòng thẩm vấn ở Sở Cảnh Sát của Thành phố Long.

Tuy vụ trộm tiền này không nghiêm trọng nhưng cảnh sát vẫn ghi chép, lưu vào hồ sơ.Một bên tường của phòng thẩm vấn là kính một chiều.

Người ngoài có thể nhìn rõ trong phòng nhưng người bên trong thì không thể.Lâm Hinh khoanh tay đứng trước kính.

Gương mặt nàng không còn nét tươi cười ngày thường mà nghiêm túc nghe lời khai của Trương Quân.

Nàng càng nghe càng nhíu mày, Dương Thông ở bên cạnh thì há hốc."

Nói, sao lại trộm tiền?"

Anh cảnh sát mặc cảnh phục xanh ngồi đối diện Trương Quân bắt đầu thẩm vấn."

Có gì đâu, tôi không muốn làm nên trộm tiền để quản đốc đuổi tôi."

Trương Quân thành thật khai."

Anh không muốn làm thì xin nghỉ việc, cần gì phải làm vậy?"

"Quản đốc sẽ không đồng ý nếu tôi chỉ chủ động xin nghỉ."

"Anh giỏi vậy sao?

Giỏi đến mức quản đốc cũng muốn níu kéo anh?

Anh làm thợ sơn bao lâu rồi?"

"Hai tháng.....

Không phải do tôi giỏi mà vì quản đốc thương người, ông ấy không tùy tiện đuổi công nhân."

"Đừng nói nhảm nữa.

Anh khai thật với tôi, bằng không....."

Anh cảnh sát cầm gậy, gõ liên tục vào bàn "cốc cốc cốc"."

Nếu anh không khai thật, chúng tôi không thể thả anh, chỉ có thể dựa vào trình tự, tạm giam anh, tiếp tục điều tra."

Trương Quân mím môi, không đáp."

Cho nên, anh mau nói thật đi."

Anh cảnh sát gõ gậy theo nhịp, đây là thói quen của anh khi thẩm vấn phạm nhân.Tiếng "cốc cốc cốc" không ngừng vang khắp phòng.Trương Quân bất ngờ đứng lên, nắm lấy cổ áo anh, đôi mắt đỏ ứng, hét: "Đừng gõ nữa!

Đừng gõ nữa!

Tôi xin anh đừng gõ nữa!"

Chưa đợi Lâm Hinh phân phó, Dương Thông xông vào phòng thẩm vấn.

Anh kéo Trương Quân ra, anh cảnh sát vừa bị siết cổ, há miệng thở hổng hển.Lâm Hinh nói: "Anh ta đánh anh.

Cứ theo trình tự tạm giam một ngày.

Dương Thông, đi thôi."

Lâm Hinh và Dương Thông ra khỏi Sở Cảnh Sát."

Vừa rồi em cũng nghe thẩm vấn.

En nghĩ vì sao Trương Quân lại nói vậy?

Vì sao ban nãy anh ta có phản ứng kích liệt với tiếng gõ gậy?"

Lâm Hinh nghĩ mãi vẫn không hiểu."

Em không biết.

Chị Lâm, chị còn không nghĩ ra sao em biết được ạ?"

Dương Thông đáp."

Em ở đội trọng án mấy năm rồi?"

Lâm Hinh dừng lại, hỏi anh."

Dạ khoảng ba năm."

Dương Thông xoa gáy trả lời."

Ba năm cũng không ngắn....."

Lâm Hinh nói rồi cười.

Nàng cười rất đẹp nhưng Dương Thông lại hoảng sợ, hiểu ý sếp."

Em sẽ đi điều tra."

Dương Thông vội bổ sung.Lâm Hinh không đáp, tiếp tục cất bước, tiếng giày "cốc cốc" đạp lên đất."

Phải rồi Dương Thông!

Sao hôm nay chị không thấy nữ ma đầu?

Nếu cậu ta đã về Thành phố Long thì giờ cũng nên ở Sở."

Lâm Hinh rất tò mò vì sao Lãnh Du không đến Sở Cảnh Sát.

Các nàng là đồng hương, đều ở Thành phố Long.

Nàng vừa nghỉ phép về quê, bắt gặp Lãnh Du ở sân bay cũng đang trở về.

Sau khi gặp nhau, cả hai chào xã giao rồi đường ai nấy đi."

Em nghe buổi sáng cô ấy có đến nhưng mười hai giờ thì ra ngoài, đến giờ vẫn chưa về."

"Ừ.

Tên đó khó đoán.

Chị cũng không ngờ vừa kết án, cậu ta đã vội vàng nghỉ phép."

Nghĩ đến gương mặt lạnh lùng của Lãnh Du, khóe môi của Lâm Hinh xị xuống.
 
[Bhtt-Edit] [Hoàn] Ẩn Tình Trong Án - Đưa Tôi Đến Hà Lan
Chương 2: Hài cốt bị chôn vùi


Lâm Hinh ngồi trong phòng hồ sơ.

Nàng đang xem lại những vụ án gần đây của Thành phố Long.

Nàng cẩn thận đọc từng vụ, có vụ đã kết án, có vụ đang điều tra.

"Cốc cốc cốc!"

Tiếng gõ cửa vang lên.Lâm Hinh tiếp tục xem tài liệu, hỏi: "Em tra được gì rồi?"

"Chị Lâm, anh ta giữ im lặng."

Dương Thông trả lời.Lâm Hinh gật đầu, thầm nghĩ người này ngoan cố thật.Nàng chỉ tò mò vì sao Trương Quân nói vậy nên phái Dương Thông đi điều tra.

Nàng là cảnh sát của Cục Điều Tra Liên Bang không phải của Thành phố Long nên không muốn nhúng tay vào những vụ trộm nhỏ nhoi này.Dương Thông thấy nàng im lặng, anh đặt báo cáo về Trương Quân lên bàn: "Chị Lâm, tài liệu chị cần."

Lâm Hinh nhìn hồ sơ, phát hiện Dương Thông vẫn đang đứng đợi, nàng ngẩng đầu lên, nói: "Em không cần đi theo chị.

Lần này chị nghỉ phép về quê, em cũng nên nghỉ ngơi.

Ở đây không còn việc gì nữa, em có thể đi chơi."

"Chị Lâm, em đi theo chị học được nhiều thứ.

Lần này cũng là em bằng lòng đi."

Dương Thông cười đáp."

Em cứ đi theo chị mãi không sợ người ta nói ra nói vào?

Hay em không sợ bạn gái mình?"

Lâm Hinh nhướng mày hỏi."

Vậy... em đi đây.

Nếu chị cần cứ gọi em."

Lâm Hinh cười gật đầu.

Nhìn anh rời đi, đôi mắt nàng lại chuyển về tài liệu trên bàn.Họ và tên: Trương QuânTuổi: 25Giới tính: NamQuê quán: Thành phố LongNgày sinh: 25/5/1990

Tóm tắt: Trương Quân sống trong gia đình đơn thân.

Từ nhỏ đến lớn vẫn luôn ở Thành phố Long, hiện đang sống cùng mẹ.

Trước khi tốt nghiệp cấp 3 đã ra ngoài làm việc.

Những công việc từng làm: Công nhân xây dựng, công nhân sửa xe, bán rong, thợ sơn.Tình tiết vụ án: Khi sơn tường ở trường trung học Công Giáo đã trộm ba trăm đồng của cô Lý.Nội dung rất đơn giản, điểm đáng chú ý là Trương Quân từng làm nhiều nghề nhưng không làm nghề nào lâu dài.Lâm Hinh đặt hồ sơ sang một bên, thầm ghi nhớ.---------------------------------------------------------------------Dương Thông rời phòng hồ sơ, đến ngã rẽ, anh bỗng dừng bước, nhìn người đứng đối diện mình."

Chào sếp, sếp Lãnh."

Tuy anh biết Lãnh Du cũng đến đây nhưng bây giờ gặp mặt vẫn khiến anh hồi hợp."

Chào cậu."

Lãnh Du lạnh lùng nhìn anh rồi bước qua anh.Dương Thông thầm lau mồ hôi, muốn đi tiếp thì nghe chất giọng lạnh kia hỏi: "Sếp Lâm của các cậu đâu?"

Anh vội xoay người, đáp: "Dạ chị ấy đang ở phòng hồ sơ."

Lãnh Du gật đầu, rời đi.Dương Thông như vừa địa ngục trở về.Người gì lạnh nhạt quá.Anh nhớ lần đầu gặp Lãnh Du đã bị vẻ đẹp và khí chất của cô hấp dẫn.

Và rồi khi thấy sự sắc bén, nhanh nhạy và thông minh lúc tra án của cô, anh hoàn toàn bị đổ gục.Sau đó khi nhìn thấy Lãnh Du không sợ hãi đối mặt với hung thủ hay khi cô bình tĩnh đối diện với thi thể mà cả đàn ông cũng không dám nhìn, anh nghĩ tuy cô đẹp nhưng không dễ thương.Khó trách người của Cục Điều Tra Liên Bang gọi cô là nữ ma đầu mặt lạnh.

Dưới gương mặt xinh đẹp là sự máu lạnh.

Cô không mềm lòng như phụ nữ càng không mảnh mai như tiêu chí của các chàng trai.Lãnh Du đi vào phòng hồ sơ, thấy Lâm Hinh đang ngồi xem hồ sơ.

Cô lạnh lùng lấy tài liệu mình vừa xem dang dở hôm qua, kéo ghế ngồi đối diện Lâm Hinh.Phòng hồ sơ có hai người nhưng không ai lên tiếng, không khí im lặng đáng sợ.Lãnh Du vốn kiệm lời, cô không thường bắt chuyện.

Ở Cục Điều Tra Liên Bang, cô và Lâm Hinh luôn đấu với nhau nên càng không muốn bắt chuyện.Lâm Hinh vừa lật hồ sơ vừa ghi chép vào vở bên cạnh.

Nàng xem xong, đứng lên trả hồ sơ.Khi nàng đứng lên, chiếc ghế phát ra tiếng ma sát.

Tuy tiếng động nhỏ nhưng lại vang dội trong không gian yên tĩnh."

Chậc, ồn ào."

Giọng lạnh lùng từ phía đối diện."

Còn đỡ hơn ai đó, người mà tưởng ma, đi không có tiếng động."

Nghe thấy Lâm Hinh châm chọc, Lãnh Du mỉm cười, không phản bác.Lâm Hinh trả hồ sơ xong, đi vòng qua Lãnh Du chuẩn bị về."

Cô chú có khỏe không?"

Giọng không cảm xúc mà Lâm Hinh quen thuộc hỏi thăm."

Ba mẹ mình khỏe, không cần cậu lo."

Lâm Hinh đáp."

Ừ."

Lâm Hinh thấy đối phương hỏi thăm ba mẹ mình, nàng nghĩ mình cũng nên lịch sự hỏi lại."

Hai bác ở nhà có khỏe không?"

"Ba mẹ mình vẫn khỏe."

"Thế..... còn chị cậu?"

Lãnh Du ngừng đọc, nhìn nàng: "Cậu cũng biết chuyện đó sao?"

Lâm Hinh gật đầu: "Mình nghe ba mẹ cậu nói."

Lãnh Du: "Gã bội bạc đó đã sớm trôi vào dĩ vãng.

Chị và bé Tuấn vẫn rất ổn."

Lâm Hinh còn nhớ lúc nhỏ, hai nhà của các nàng thường hay qua lại.

Khi ấy, nàng luôn gặp chị của Lãnh Du, Lãnh Khiêm.

Lãnh Khiêm lớn hơn các nàng rất nhiều, nàng thường chạy theo sau Lãnh Khiên mà Lãnh Khiêm cũng rất yêu quý cô con gái của nhà hàng xóm.Còn tính tình Lãnh Du lạnh lùng, cô thường cầm quyển sách, ngồi trong sân vườn.

Vì hai người bằng tuổi nên Lâm Hinh luôn quấn lấy cô chơi đùa nhưng Lãnh Du không khi nào hào hứng.Dần dần, Lâm Hinh cũng mặc kệ cô đến khi hai người đi học, mỗi người có bạn riêng, quan hệ cũng nhạt dần.Lâm Hinh thấy đối phương im lặng, nàng gật đầu, chuẩn bị rời đi.Điện thoại của Lãnh Du reo lên, cô nhìn tên người gọi, nhíu mày."

Alo, sao vậy bé Tuấn?"

Lâm Hinh dừng bước, nghe thấy Lãnh Du nói: "Dì đến ngay."

"Sao vậy?"

Lâm Hinh hỏi.Nàng biết bé Tuấn vừa gọi đến là cháu của Lãnh Du.Lãnh Du nhìn nàng: "Đi với mình."

Lãnh Du rời khỏi phòng hồ sơ, nói với anh cảnh sát bên ngoài: "Trường trung học Công Giáo vừa phát hiện hài cốt, các anh mau cho người đến đó."

Lâm Hinh nghe thấy cả kinh.Hai người đến bãi đậu xe của Sở, Lâm Hinh leo lên xe máy nàng vừa mượn từ ba.Lãnh Du tính mượn xe cảnh sát, lúc này Lâm Hinh lái xe đến, đưa nón bảo hiểm cho cô: "Tình huống khẩn cấp, cậu lên xe đi."

Lãnh Du nhìn chiếc xe máy cà tàng, trong lòng hơi loạn, nàng chưa từng được ai chở bằng xe máy."

Ôm lấy mình, bằng không lát té thì đừng đổ thừa."

Cô vừa leo lên, Lâm Hinh nói vậy, cô cũng ngoan ngoan làm theo.Rõ ràng cô không sợ ngồi xe máy, kỹ thuật lái xe của cô cũng tốt hơn Lâm Hinh.------------------------------------------------------------Hai người chạy đến sân trường, theo sau các nàng là cảnh sát, các nàng thấy Lãnh Tuấn đứng trước hố nhỏ.Mọi người đến trước hố, thấy bên trong là bộ xương người."

Phiền các anh đào rộng hơn."

Lâm Hinh nói với cảnh sát đứng phía sau.Bọn họ vừa nghe có hài cốt đã chuẩn bị cuốc, xẻng, bắt đầu khai quật.Lâm Hinh quan sát bọn họ đào, Lãnh Du đi đến trước mặt cháu trai."

Sao tự nhiên con lại muốn đào hố?"

Lãnh Du cúi đầu hỏi."

Con muốn chôn kỷ niệm và quà tặng của con với bạn gái cũ ở đây."

Lãnh Tuấn cúi mặt nói."

Chôn rồi thì con quên đi.

Con còn nhỏ, phải lo học trước rồi yêu đương sau."

Lãnh Du khẽ xoa đầu cậu."

Dạ, con biết rồi.

Dì út, sao tay dì lạnh vậy?"

Lãnh Tuấn ngẩng đầu hỏi."

Trước giờ tay dì vẫn vậy mà."

Lãnh Du kiên nhẫn đáp.Cô chỉ kiên nhẫn với cháu trai."

Dì út, có phải dì sợ nhìn thấy thi thể nên tay mới lạnh không?"

Gương mặt non nớt, hồn nhiên của Lãnh Tuấn cố chấp, hỏi không được sẽ không bỏ qua."

Không phải."

"

Sau này con lớn, con cũng muốn làm cảnh sát.

Con sẽ bảo vệ mẹ, ông bà và dì út."

Lãnh Du mỉm cười, trêu: "Hôm qua còn mè nheo đòi dì đến đón, hôm nay thì thất tình khóc nhè, bây giờ đã muốn bảo vệ dì?"

Lãnh Tuấn đỏ mặt, phản bác: "Dì út trêu con."

Lâm Hinh nhìn Lãnh Du và Lãnh Tuấn đang trò chuyện thầm nghĩ Lãnh Khiêm thật vất vả khi phải một mình chăm con."

Cảnh sát Lâm, cô xem!"

Lâm Hinh bị tiếng gọi của một anh cảnh sát hoàn hồn.Nàng nhìn vào hố, thấy bên trong là bộ xương người hoàn chỉnh.

Hốc mắt sâu như nhìn bọn họ, cầu xin bọn họ đòi lại công bằng cho mình.Chân bộ xương uốn lượn.

Từ dấu vết của hài cốt, xác nhận nạn nhân bị chôn với tư thế cong đầu gối, kèm theo cấu tạo xương chậu, suy đoán nạn nhân là nữ.

Xương mặt khô có lẽ đã chết từ lâu.Lãnh Du bảo Lãnh Tuấn về nhà, cô đến trước hố.

Tuy cô cũng kinh sợ như mọi người nhưng lại không hiện lên mặt.Không lâu sau, pháp y của Sở Cảnh Sát Thành phố Long xuất hiện.Pháp y bắt đầu bước đầu kiểm nghiệm, các cảnh sát khác thu thập vật chứng ở hiện trường, hy vọng có thể tìm được bằng chứng có lợi."

Chúng ta cần phải liên lạc với nhà trường việc sân thể dục phát hiện hài cốt."

Lãnh Du đột nhiên nói."

Ừ."

Lâm Hinh đáp."

Dương Thông, trường trung học Công Giáo vừa phát hiện bộ hài cốt.

Phiền cậu đến thông báo với nhà trường.

Tôi và cảnh sát Lãnh sẽ báo với cảnh sát Nhan của Thành phố và cả Cục Điều Tra Liên Bang.

Đây có thể là vụ mưu sát."

Lâm Hinh dặn dò xong, cho điện thoại vào túi."

Cảnh sát Lâm, cảnh sát Lãnh, bước đầu kiểm nghiệm, nạn nhân là nữ, đã chết khoảng 20 năm trước.

Cần đưa hài cốt về phòng Pháp Y mới có thể xác nhận thân phận của nạn nhân."

Lâm Hinh và Lãnh Du gật đầu.Hai mươi là một mốc thời gian xa xôi.

Nếu không phải hôm nay Lãnh Tuấn đào hố chôn kỷ vậy, có lẽ nạn nhân vẫn sẽ còn chìm dưới lớp đất lạnh.Hung thủ gây án rất cẩn thận, có thể giấu gần hai mươi năm.

Nếu không phải hôm nay bị học sinh vô tình phát hiện, vụ chôn xác này có lẽ vẫn sẽ không lộ ra ánh sáng."

Vốn đang nghỉ phép nào ngờ xảy ra vụ này, xem ra chúng ta phải về Cục Điều Tra Liên Bang rồi."

Lâm Hinh than.Lãnh Du nhìn nàng, nói: "Cậu có thể tiếp tục nghỉ phép, vụ này để mình lo."

Lâm Hinh đáp: "Cậu nằm mơ đi."
 
[Bhtt-Edit] [Hoàn] Ẩn Tình Trong Án - Đưa Tôi Đến Hà Lan
Chương 3: Tình cảm cấm kỵ


Sáng sớm Lâm Hinh đến Sở Cảnh Sát Thành phố Long, nàng đặt ly cà phê nóng lên bàn.

Hương cà phê đánh thức từng suy nghĩ của nàng.

Lúc này nhà ăn chỉ có vài cảnh sát, bọn họ thấy nàng im lặng, không dám đến gần nàng.Lâm Hinh ngồi ngược hướng mặt trời.

Nắng sớm chiếu vào người nàng hiện lên vầng sáng rực rỡ.

Vẻ đẹp của nàng cùng vầng sáng xung quanh như bức họa hấp dẫn ánh nhìn.Tuy vậy ở đây là Sở Cảnh Sát, không phải phòng trưng bày, cũng không phải địa điểm tham quan, càng không có bức họa.Lâm Hinh đang chờ báo cáo khám nghiệm."

Chào buổi sáng, chị Lâm."

Dương Thông cầm ly cà phê, ngồi đối diện Lâm Hinh, không quan tâm ánh mắt của các cảnh sát khác.Lâm Hinh ngẩng đầu nhìn mọi người xung quanh."

Em nói thế nào với bên trường rồi?"

Lâm Hinh hỏi."

Hiệu trưởng Ngô Thân cũng hoảng sợ khi hay tin.

Ông ta đã làm hiệu trưởng ở trường hai mươi năm vậy mà không biết sân trường có chôn một bộ hài cốt."

Dương Thông báo cáo."

Bộ xương được chôn ở sân thể dục, mỗi ngày bao nhiêu học sinh tập thể dục, chơi thể thao ở ngay đó.

Dù có dấu vết khác thường cũng đã bị giáo viên và học sinh dẫm đạp xóa hết dấu vết.

Ông ta không biết cũng là bình thường."

Lâm Hinh nói."

Dạ phải.

Nên thầy Ngô bảo, nếu cảnh sát có phát hiện gì, phía nhà trường sẽ phối hợp với chúng ta."

"Chúng ta phải có thông báo chính thức.

Nếu thật sự tra được manh mối, chúng ta sẽ bắt đầu vào việc, có lẽ khi đó thầy Ngô sẽ không dễ đồng ý như giờ."

Lâm Hinh nói.

Dương Thông gật đầu: "Dạ."

Vụ án mạng xảy ra ở ngôi trường danh tiếng top 1 thành phố.

Nếu cảnh sát điều tra được hung thủ là nhân viên của trường, chắc chắn sẽ gây tranh cãi lớn.

Không chỉ giáo viên, học sinh lo sợ, phụ huynh cũng sẽ xem xét đến việc chuyển trường.Nếu chuyện đó là thật, báo chí không ngừng đưa tin có thể dẫn đến danh tiếng của trường sụp đổ.

Khi ấy, vì danh tiếng của mình, trường sẽ đưa hối lộ thì vụ án không thể được giải quyết."

Thợ sơn tường của trường thì sao?

Họ có biết chuyện đó không?"

Lâm Hinh hỏi."

Tạm thời vẫn chưa biết, thầy Ngô bảo không liên quan đến họ nên tạm chưa tiết lộ."

Dương Thông nói."

Bọn họ không biết là tốt nhất.

Bằng không họ mà vô tình để lộ, hung thủ hay tin sẽ bỏ trốn, khi đó càng khó cho chúng ta."

Lâm Hinh đáp.Điện thoại của nàng sáng lên, tin nhắn từ phòng Pháp Y."

Đi thôi, có báo cáo khám nghiệm rồi."

Lâm Hinh mang ly cà phê đi, vừa bước vài bước nàng đã rẽ hướng, vứt nó vào thùng rác.

Sau đó nhìn ly cà phê trong tay Dương Thông."

Hình như phòng Pháp Y ở đây không cho mang đồ ăn thức uống vào?"

Dương Thông nghe vậy, cũng vứt cà phê.Hai người đến phòng Pháp Y, từ xa thấy Lãnh Du ngồi trên ghế ở phòng Pháp Y xem báo cáo, pháp y Bạch Hoa ngồi đối diện cô.Lâm Hinh cau mày, sao người này luôn đến trước mình."

Chào cô, cảnh sát Lâm."

Bạch Hoa thấy Lâm Hinh đến, đứng lên bắt tay với nàng.

Cơ mặt anh kéo căng, nụ cười miễn cưỡng.

Không biết có phải vì luôn tiếp xúc với thi thể mà anh trông rất giống zoombie.Lâm Hinh ngồi cạnh Lãnh Du, cúi người đến gần cô, xem báo cáo cô đang cầm.Lãnh Du thấy nàng nghiêng người đến, đưa báo cáo cho Lâm Hinh, Dương Thông đứng phía sau hai người."

Nếu hai cô đã đến, vậy chúng ta bắt đầu."

Bạch Hoa nói.Lâm Hinh và Lãnh Du theo chân anh vào phòng giải phẫu.

Hai người mặc áo blouse trắng, mang khẩu trang, đứng trước bàn mổ.

Các nàng nhìn hài cốt được xếp ngay ngắn trên bàn, trong lòng thương cảm.Bạch Hoa cẩn thận cầm phần đầu.

Anh chỉ vào phía sau đầu, nói với ba người: "Đây là vết thương chí mạng.

Mọi người xem, phần gáy của nạn nhân bị đập vỡ vụn, suy đoán là dùng vật cứng đập vào"Dương Thông chụp hình đầu lâu."

Trước khi chết nạn nhân từng bị xâm hại nghiêm trọng.

Phần xương sụn ở háng có vết rách.

Tôi nghi ngờ hung thủ dùng vật cứng như gậy gỗ cắm vào bộ phận sinh dục của nạn nhân, có thể đã đâm đến tử cung."

Bạch Hoa giải thích."

Khốn nạn!"

Lâm Hinh tức giận mắng.Lãnh Du nhìn nàng, nói: "Dựa vào xét nghiệm DNA đã xác định được thân phận của nạn nhân.

Cô ấy tên Lục Hồng Vân, quê quán ở đây, khoảng 25 tuổi."

Ba người tạm biệt Bạch Hoa, rời khỏi phòng Pháp Y."

Chúng ta phải thông báo cho cảnh sát Nhan Hoành Liệt."

Lãnh Du nói."

Ừ.

Tuy Cục Điều Tra Liên Bang đã quyết định nhận vụ án này nhưng chúng ta vẫn nên thông báo với ông ấy."

Lâm Hinh đáp.Đối với án mạng kiểu này, đặc biệt là đã diễn ra từ nhiều năm trước, cảnh sát địa phương sẽ không đủ tài liệu, công cụ để tra án nên sẽ yêu cầu Cục Điều Tra Liên Bang tiếp nhận.

Bây giờ, Cục Điều Tra Liên Bang quyết định nhận vụ án, cảnh sát Nhan đương nhiên vui vẻ giao vụ án cho các nàng.Sáng hôm sau, Lâm Hinh và Dương Thông về lại Thành phố Dương, Lãnh Du không đi theo hai người, cả hai cũng không biết cô đi chuyến nào.Trong phòng của đội trọng án, đội trưởng Vương của Cục Điều Tra Liên Bang nghiêm mặt nhìn các cảnh sát đang ngồi phía dưới."

Cảnh sát Lâm, thi thể là do cô và cảnh sát Lãnh phát hiện, phiền cô giải thích sự việc."

Giọng ông trầm vang khắp phòng họp.Lâm Hinh đứng lên, nói: "Cảm ơn đội trưởng Vương.

Theo báo cáo khám nghiệm của pháp y, bộ hài cốt được tìm thấy ở trường trung học Công Giáo là cô Lục Hồng Vân, quê quán Thành phố Long, khi chết khoảng 25 tuổi.

Trước khi chết, cô bị xâm hại nghiêm trọng, phần gáy bị vật cứng đánh chết.

Sau khi chết, hoài nghi hung thủ chôn xác cô ở sân thể dục trường trung học Công Giáo.

Đến hai mươi năm sau, hài cốt mới được một học sinh phát hiện.

Chúng ta vẫn cần phải điều tra về hồ sơ của Lục Hồng Vân, từ đó mới biết động cơ gây án của hung thủ."

Lâm Hinh dứt lời, ngồi xuống, nhìn đội trưởng Vương, đợi chỉ thị của ông."

Đây là kết quả điều tra ban đầu.

Còn cụ thể thế nào chúng ta vẫn chưa biết.

Nếu đội trọng án đã được phân cho vụ án này vậy thì cảnh sát Lâm, vụ này do cô phụ trách.

Cô và tổ viên của mình lập tức bắt đầu nhiệm vụ."

Sau khi đưa ra chỉ thị, đội trưởng Vương rời khỏi phòng họp.Lâm Hinh đắc ý nhìn Lãnh Du, Lãnh Du ngồi ở góc lại thờ ơ, không phản ứng.Đội trọng án của Cục Điều Tra Liên Bang chia thành hai tổ nhỏ, một tổ do Lâm Hinh đảm nhiệm, một tổ do Lãnh Du đảm nhiệm.

Hai tổ đều phá rất nhiều vụ án.

Cùng trong một đội là thế nhưng hai bên luôn cạnh tranh nhau, chỉ cần là thành viên của đội trọng án đều sẽ biết.Tuy tính cách Lâm Hinh cứng rắn nhưng lại gần gũi, thân thiện với cấp dưới.

Lãnh Du thì lạnh lùng, tuy không thấy cô nặng lời với ai nhưng ai cũng sợ cô, gọi cô bằng cái tên nữ ma đầu.Lãnh Du mỉm cười nhìn Lâm Hình đang đắc thắng vì được nhận vụ án.Nàng vẫn giống như trước kia, cái đuôi kiêu ngạo phía sau đã hướng thẳng lên trời.Lâm Hinh ngồi trước máy tính tra tài liệu bỗng nhíu mày.Nàng khó tin nhìn kết quả điều tra rồi nhìn ảnh của Lục Hồng Vân.Trong ảnh Lục Hồng Vân đang ở tuổi thanh xuân rạng rỡ.Gương mặt, tuổi tác, bằng cấp của cô chắc chắn có nhiều người theo đuổi.

Vào thời điểm sự nghiệp đang phát triển, vì sao lại vướng vào tình cô trò với chính học sinh của mình?Dựa theo tin tức trên mạng, hai mươi năm trước, Lục Hồng Vân là tổ trưởng kiêm giáo sư Sinh Học ở trường trung học Công Giáo.

Vì cô nhận được nhiều giải thưởng trong lĩnh vực Sinh Học nên nhà trường đã mời cô làm tổ trưởng bộ môn với mức lương cao.

Tuổi còn trẻ đã bước lên đỉnh cao sự nghiệp theo lý đây sẽ là người có tiền đồ vô lượng nhưng cô lại rơi vào vòng xoáy tình cô trò.Nhưng, thế giới này có người phụ nữ nào mà không mù quáng khi yêu?Tuy Lục Hồng Vân đạt được thành tựu trong sự nghiệp mà bạn cùng lứa chưa có nhưng tình yêu đã hủy hoại tất cả.

Sau khi sự việc bại lộ, Lục Hồng Vân lập tức bị trường đuổi việc, cậu nam sinh cô yêu say đắm cũng bị ba mẹ chuyển trường.Theo luật, với những vị thành niên chưa qua 21 tuổi, khi đăng tin, báo chí sẽ không đăng tên họ hay thông tin cá nhân.

Đến hiện tại, ngoại trừ giáo viên trong trường, có lẽ không ai biết tên của cậu nam sinh đó.Nhưng tình cảm cấm kỵ này có liên quan đến vụ án không?Vì sao trường đã đuổi cô, hài cốt của cô lại vẫn ở trường?Lục Hồng Vân không phải nên cao chạy xa bay sao?Lâm Hinh cảm thấy vụ án càng thêm phức tạp, nàng rầu rĩ cảm thấy có lẽ mình nên về nhà.

Đầu óc nàng cần tiêu hóa những thông tin vừa đọc."

Ở Anh, nếu giáo viên bị phát hiện yêu đương với học sinh sẽ bị bắt vào tù."

Đột nhiên một giọng nói lạnh lùng thân quen phát ra từ bãi đậu xe.Lâm Hinh quay đầu thấy Lãnh Du đang đến gần xe của cô.

Lãnh Du mở cửa xe nhưng không vào, cô chỉ đứng yên nhìn nàng.Lâm Hinh đi về phía cô, hai người cao ngang nhau nên rất dễ mắt chạm mắt."

Ý cậu là Lục Hồng Vân hẳn nên ngồi tù?"

Lâm Hinh hỏi."

Nghiêm túc mà nói thì phải."

Lãnh Du nói."

Có lẽ cậu nói không sai, cô ta không nên vướng vào học sinh của mình nhưng cũng không đáng chết."

Lâm Hinh đáp."

Ừ, nên là?

Cậu muốn nói gì?"

Lãnh Du hỏi lại."

Tình yêu vốn thiêng liêng.

Nếu cô ấy yêu một người lớn, có lẽ tất cả đã khác."

Lâm Hinh trả lời.Lãnh Du cười tươi, im lặng không đáp."

Có lẽ cậu chưa từng yêu ai, mình không cần phải bàn chuyện này với cậu."

Lâm Hinh lên tiếng."

Thế cậu yêu ai chưa?"

Một câu làm Lâm Hinh đứng hình.

Nàng cũng chưa từng yêu ai."

Mình thì khác."

Lâm Hinh phản bác."

Khác chỗ nào?"

Lãnh Du hỏi đến cùng.Lâm Hinh giơ tay chỉ vào tim mình, cười nói: "Ít nhất ở đây đang đập và máu nó vẫn nóng."

Lãnh Du nhìn ngực trái của nàng lại ngước mắt nhìn nàng không đáp, ngồi vào xe.Cô đạp ga, cho Lâm Hinh hít khói.
 
[Bhtt-Edit] [Hoàn] Ẩn Tình Trong Án - Đưa Tôi Đến Hà Lan
Chương 4: Hiệu trưởng Ngô Thân


Trong phòng họp của đội trọng án, Lâm Hinh đặt chồng tài liệu về Lục Hồng Vân được đóng dấu lên bàn.

Bốn cảnh sát lần lượt bước vào phòng họp, nàng phát mỗi người một phần.

"Đây là tài liệu chị tìm được trên mạng.

Tin tức trên đó có thể không phải thật nên chị muốn hai người ở lại Thành phố Dương liên hệ với tòa soạn, phóng viên, thu thập những sự kiện liên quan đến vụ việc Lục Hồng Vân bị trường đuổi việc vì tình cô trò.

Hai người còn lại sẽ cùng chị bay về Thành phố Long, hỗ trợ điều tra bên phía nhà trường."

Lâm Hinh dứt lời, nhìn bốn người trong phòng."

Cho nên vẫn như trước, Thông và Hoa Mai sẽ đi theo chị.

Anh và Kiệt ở lại Thành phố Dương."

Mọi người nghe chỉ thị, bắt tay vào việc.Đêm đó, Lâm Hinh, Dương Thông và Hoa Mai bay đến Thành phố Long."

Thành phố này khá nhỏ nên không có khách sạn, chỉ có nhà nghỉ giá rẻ.

Hai đứa ở tạm, đợi về Thành phố Dương, chị sẽ chi trả."

Lâm Hinh nói."

Không có gì đâu chị, mấy ngày trước em cũng ở đây, phòng ốc ở cũng ổn."

Dương Thông đáp."

Vậy Hoa Mai nhờ em."

Lâm Hinh vỗ vai Dương Thông.Sáng hôm sau, Lâm Hinh đi đến nhà trọ, nàng mượn xe của ba chở hai người đến quán mì gần đó.

Trong tiệm đông người nên cả ba không tiện thảo luận vụ án, chỉ tập trung dùng bữa.Thành phố Long là quê của Lâm Hinh, nàng đã sống ở đây hơn mười năm nên rất quen thuộc khu này.

Nàng sống ở đây đến lúc ghi danh vào trường cảnh sát."

Ở đây nhiều người, lát nữa về Sở Cảnh Sát, chị sẽ thông báo nội dung điều tra hôm nay."

Lâm Hinh ăn no, dùng khăn giấy lau miệng.Ba người đến Sở Cảnh Sát Thành phố, các cảnh sát khác biết bọn họ, không dám lười biếng, vội cúi đầu làm việc.

Lâm Hinh đưa Dương Thông và Hoa Mai đến phòng hồ sơ."

Nếu ngày nào họ cũng nghiêm túc làm việc thì có lẽ hiệu suất phá án sẽ cao hơn."

Lâm Hinh lên tiếng.Dương Thông và Hoa Mai nhìn nhau rồi nhìn Lâm Hinh, không rõ ý nàng.Lâm Hinh cười, hỏi: "Thông, em xem thái độ hôm nay của cảnh sát trong sở có khác với mấy hôm trước em đến không?"

Dương Thông bỗng hiểu: "Dạ họ cần cù hơn."

Lâm Hinh nói: "Chị nghĩ hai đứa cũng hiểu vì sao họ lại vậy nên chị hy vọng thái độ này sẽ không xuất hiện ở tổ chúng ta."

Nàng ngừng lại một lúc tiếp tục: "Hai em nhìn cảnh sát Nhan kia xem, không biết khi nào ông ta mới thật sự vào sở."

Lâm Hinh kéo ghế ngồi xuống: "Thôi, trở về chính sự.

Nội dung điều tra hôm nay rất đơn giản chỉ cần tìm hiểu về quá khứ của Lục Hồng Vân.

Những thông tin cá nhân này chỉ có giáo viên dạy cùng trường với cô mới biết rõ."

"Nhưng đã hai mươi năm trôi qua.

Các giáo viên ấy có lẽ đã về hưu, chuyển trường, hoặc qua đời.

Vậy nên chúng ta cần tìm xem ai là đồng nghiệp của Lục Hồng Vân vào thời điểm ấy.

Thông sẽ tra chuyện này."

Dương Thông gật đầu: "Chị cứ giao cho em."

Lâm Hinh nói: "Khi cần, em cũng có thể đặt câu hỏi với bọn họ."

Dương Thông hiểu ý, anh mượn xe của Sở Cảnh Sát, bắt đầu làm việc.Lâm Hinh thấy anh rời đi, nói với Hoa Mai: "Em đi với chị, chúng ta đến nhà Ngô Thân uống trà."

Hoa Mai gật đầu, mang túi theo Lâm Hinh đến nhà Ngô Thân."

Chị Lâm, sao chị biết nhà của Ngô Thân?"

Hoa Mai ngồi trong xe hỏi.Lâm Hinh nhìn nàng, cảm thấy cô nhỏ này hỏi rất nhiều câu đáng yêu.

Hoa Mai vừa vào tổ một năm, nàng chưa có nhiều kinh nghiệm nhưng lại chịu khó."

Quê chị ở đây.

Ngô Thân là hiệu trưởng của trường điểm nên ai ở Thành phố này cũng biết nhà ông ấy."

Lâm Hinh đáp."

À....."

Hoa Mai bỗng hiểu.Lâm Hinh cười, nghe Hoa Mai hỏi tiếp: "Chị Lâm, em ngốc thật, tự nhiên hỏi câu gì đâu."

Lâm Hinh: "Em học hỏi thêm kinh nghiệm là được."

Nàng thầm nghĩ nếu Hoa Mai là tổ viên của ma đầu mặt lạnh Lãnh Du, có lẽ đã bị loại.

Cái cô kia đâu chịu tổ viên ngây thơ như này.Xe chạy đến trước dinh thự, cửa sắt dày, tường trắng, ngói đen làm khách đến nhà kính nể.

Lâm Hinh và Hoa Mai bước xuống xe, quan sát.

Các nàng thấy cạnh nhà có bãi cỏ xanh, lối đi trên cỏ được làm bằng đá cuội, bên cạnh có bàn gỗ cùng vài chiếc ghế.

Trên bàn đặt ấm và ly trà.Lâm Hinh ấn chuông, lát sau có người phụ nữ trung niên mở cửa bước ra.

Bà đứng sau cửa sắt, hỏi: "Xin hỏi cô tìm ai?"

Giọng bà trong trẻo không giống giọng người trung niên.

Lâm Hinh đưa thẻ cảnh sát của mình cho bà, nói: "Tôi là cảnh sát Lâm vừa phát hiện hài cốt nữ ở trường trung học Công Giáo, tôi muốn nói chuyện với thầy Ngô."

"Thì ra là cảnh sát, hai cô vào đi.

Hôm đó chồng tôi đã nhắc đến chuyện này.

Ông ấy già rồi còn gặp phải vụ án mạng nghiêm trọng như vậy nên rất lo lắng."

Bà đáp.Bà mở cửa cho Lâm Hinh và Hoa Mai vào nhà.

Khi đi ngang qua bàn trà trên cỏ, Lâm Hinh thấy khói còn lượn lờ trên ấm trà, suy đoán vừa rồi có người ngồi ở đó.Bà đưa các nàng đến phòng khách rồi cất giọng gọi vào trong: "Ông ơi, có hai cảnh sát đến, họ nói có chuyện liên quan đến án mạng trong trường."

Lâm Hinh nhìn bài trí trong nhà, đồ nội thất không nhiều rất tối giản.

Nàng nhìn mấy bức ảnh đóng khung treo trên tường.Ở giữa là bức ảnh kết hôn của Ngô Thân và người phụ nữ trước mặt.

Hai bức bên cạnh là ảnh tốt nghiệp của một nam một nữ, có lẽ là con của Ngô Thân.

Còn lại là những bức sơn thủy, Ngô Thân hẳn rất thích tranh sơn thủy.Không lâu sau, một người đàn ông trung niên bước ra.

Gương mặt ông hiền hòa, khí chất nho nhã.

Ông mang gọng kính vàng, quần áo ngăn nắp mang đến cảm giác thoải mái.Ông không vội mà thong thả bước.

Lâm Hinh bỗng nghĩ, bàn trà bên ngoài hẳn là tác phẩm của Ngô Thân."

Chào thầy, tôi tên Lâm Hinh, cảnh sát của tổ trọng án thuộc Cục Điều Tra Liên Bang.

Bên cạnh là cấp dưới của tôi, tên Trần Hoa Mai."

Lâm Hinh lịch sự bắt tay với Ngô Thân.

Nàng phát hiện tay ông ấm, khi bắt tay không dùng sức, không giống các ông khác sẽ nhân cơ hội, xoa mu bàn tay của nàng.Ngô Thân giới thiệu: "Chào cảnh sát Lâm, cảnh sát Trần.

Mời hai cô ngồi.

Tôi tên Ngô Thân."

Lâm Hinh ngồi xuống, thấy cửa phía sau Ngô Thân mở ra, vợ ông bưng một ấm trà, ba ly nhỏ đến: "Hai cô dùng trà."

"Dạ cảm ơn."

Lâm Hinh và Trần Hoa Mai đáp.Lâm Hinh uống trà, nói: "Dì, dì pha trà thơm quá."

Bà cười đáp: "Đâu có, chỉ là vì ông nhà dì thích uống trà."

Lâm Hinh nhìn vách tường, nói: "Dì, tường giấy nhà dì đẹp thật đó.

Đóa hoa ở trên nhìn như đúc vách tường trong phòng."

"Ông nhà thích tường giấy này lắm, ông ấy dùng nhiều năm rồi vẫn chưa đổi."

"Chúng ta đừng chậm trễ thời gian của hai cô cảnh sát nữa, vào chính sự đi."

Ngô Thân lên tiếng.Hoa Mai lấy sổ và bút, ngồi bên cạnh ghi chép."

Thầy Ngô, sau khi có báo cáo khám nghiệm, tôi muốn thông báo với thầy về thân phận của bộ hài cốt.

Nếu thầy đã làm hiệu trưởng nhiều năm hẳn đã nghe vụ việc của Lục Hồng Vân?"

Lâm Hinh hỏi."

Cảnh sát Lâm, nghe giọng cô, có lẽ cô cũng là người Thành phố này?"

Ngô Thân hỏi lại."

Phải, đây là quê tôi."

Lâm Hinh lịch sử đáp."

Nếu đã vậy, lẽ nào cô chưa từng nghe qua chuyện của Lục Hồng Vân?"

Ngô Thân tò mò hỏi."

Thầy Ngô, không dối gạt thầy, khi nhà tôi chuyển đến đây, tôi đã bảy tuổi.

Chuyện này xảy ra trước khi tôi đến mà vụ việc còn bị chặn xuống, trên mạng và truyền thông cũng không đăng rõ nên chỉ khi nhận vụ án tôi mới biết được."

Lâm Hinh kiên nhẫn giải thích.Ngô Thân gật đầu: "Nếu đã vậy, tôi sẽ kể cho hai cô.

Hai mươi năm trước, Lục Hồng Vân là giáo viên có tiếng của trường tôi.

Cô ấy xinh đẹp, thông minh là nữ thần trong lòng các thầy.

Khi ấy tôi lớn hơn cô hai ba tuổi, vẫn chưa kết hôn nên cũng mê cô như điếu đổ.

Tôi đã từng thử theo đuổi cô chỉ là nói dễ hơn làm.

Đã là nữ thần, nếu không có phong độ sẽ không khiến cô chú ý."

Khi Ngô Thân kể về chuyện quá khứ, mắt ông sáng lên.

Đó là niềm nuối tiếc khi nghĩ về Lục Hồng Vân."

Đáng tiếc, cô ấy không quan tâm đến các thầy.

Bọn tôi còn tưởng cô đã có người yêu nhưng nào ngờ cô lại thương một cậu thiếu niên nhỏ hơn mình mười tuổi, cũng chính là học sinh của mình."

Ngô Thân tiếc nuối kể."

Cậu học sinh đó là học sinh của lớp cô ấy chủ nhiệm hay là của lớp khác?"

Lâm Hinh hỏi."

Là lớp cô ấy chủ nhiệm.

Cậu chàng trông cũng bảnh toản lại còn trẻ tuổi.

Chúng tôi hay thấy cậu ta đi cùng Lục Hồng Vân đến nhà ăn.

Lúc đó, bọn tôi chỉ nghĩ Lục Hồng Vân rất kiên nhẫn, dành thời gian giải đáp thắc mắc của học sinh, nào ngờ...... bọn họ là một cặp."

Ngô Thân lắc đầu."

Vụ việc làm sao bị bại lộ."

Lâm Hinh hỏi."

Giấy không gói được lửa.

Chắc là cậu học sinh kia vô tình nói.

Sau đó trường bắt đầu đồn Lục Hồng Vân yêu học sinh của mình."

Ngô Thân nói."

Giáo viên nhà trường nghe thấy lời đồn cũng tin sao?"

Lâm Hinh nói."

Chỉ bán tín bán nghi.

Dù sao cũng không biết có phải thật không."

Ngô Thân nói."

Sau đó thì sao?"

"Có hôm, không biết vì sao cảm xúc của cậu suy sụp, cậu đến phòng tâm lý, kể hết bí mật với bên tư vấn.

Sự việc được truyền trong diễn đàn của trường nên chuyện mới bại lộ.

Thầy hiệu trưởng năm đó muốn che dấu nhưng ba mẹ cậu nam sinh đã đến trường làm ầm ĩ.

Không lâu sau, Lục Hồng Vân bị đuổi, hiệu trưởng khi ấy cũng đến tuổi về hưu nên bị buộc về hưu sớm.

Tôi được lợi, thăng lên chức hiệu trưởng."

Ngô Thân kể.Lâm Hinh gật đầu: "Vậy sau khi thầy hiệu trưởng năm đó bị ép về hưu thì chuyện dừng tại đó?"

Ngô Thân nói: "Phải.

Chuyện đến lúc đó, mọi người bắt đầu cuộc sống của mình.

Sự việc liên quan đến tình yêu cấm kỵ của Lục Hồng Vân và thầy hiệu trưởng cũ cũng dần bị quên lãng.

Đến tận hai mươi năm sau thì phát hiện hài cốt của cô.

Không biết kẻ nào nhẫn tâm đã sát hại cô ấy....."

Ngô Thân thở dài."

Tôi có thể biết tên của hiệu trưởng cũ không?"

Lâm Hinh hỏi."

Thầy ấy tên Thương Đông Hải."

Ngô Thân nói.Lâm Hinh thấy không còn vấn đề khác thì cùng Hoa Mai tạm biệt Ngô Thân."

Theo lời Ngô Thân, sự việc ông ấy biết không khác tin trên mạng.

Chúng ta chờ bên cậu Thông.

Bây giờ mình về Sở Cảnh Sát, chúng ta cần sửa lại khẩu cung vừa lấy."

Lâm Hinh nói."

Dạ, chị Lâm."

Hoa Mai đáp.
 
[Bhtt-Edit] [Hoàn] Ẩn Tình Trong Án - Đưa Tôi Đến Hà Lan
Chương 5: Ký túc xá cũ của giáo viên bị ma ám?


Lúc chạng vạng, Dương Thông quay lại Sở Cảnh Sát.

Anh vào phòng hồ sơ, thấy Lâm Hinh và Hoa Mai đang thảo luận vụ án.

"Bên em có phát hiện gì không?"

Lâm Hinh ngẩng đầu nhìn anh, tay vẫn không ngừng viết trên giấy.Dương Thông đưa quyển sổ cho nàng: "Em đã tìm được ba giáo viên là đồng nghiệp của Lục Hồng Vân.

Chỉ là cả ba đều đã về hưu."

"Vất vả rồi."

Lâm Hinh mỉm cười chỉ vào ghế, bảo anh ngồi xuống, nàng đưa anh bình nước vừa mua.Dương Thông nói: "Cảm ơn chị Lâm."

Anh mở nắp chai, hớp một ngụm lớn.Lâm Hinh nhìn sổ hỏi: "Tạ Hàm Ngọc là ai?"

Dương Thông đáp: "Bà ấy dạy Lý, là bạn thân của Lục Hồng Vân khi còn dạy ở trường Công Giáo."

Lâm Hinh gật đầu: "Dạy khác môn không có cạnh tranh nên dễ làm bạn, tiếp tục đi."

Dương Thông trình bày: "Bà ấy nói ngày đầu đi dạy ở trường Công Giáo, người đầu tiên bà bắt chuyện là Lục Hồng Vân.

Hai người trò chuyện là vì bà đến tháng, không mang theo băng vệ sinh.

Lục Hồng Vân đã giúp bà.

Sau đó, hai người qua lại nhiều hơn, Lục Hồng Vân đã giúp bà làm quen với môi trường mới."

"Bọn họ nhanh chóng thành bạn.

Khi dạy, Lục Hồng Vân rất nghiêm túc, luôn hết lòng trong công việc cũng như cho học sinh.

Khi chuyện tình cảm cô trò bại lộ, bà từng không tin Lục Hồng Vân lại là người như vậy nhưng vì cô không phản đối nên bà đành tin."

"Các giáo viên thân thiết với Lục Hồng Vân đã khuyên cô nên cao chạy xa bay đến nơi không ai biết mà bắt đầu lại.

Với thành tựu của mình, cô có thể phát triển ở nước ngoài.

Về thân thế của Lục Hồng Vân, cô không có cha, hai mẹ con sống nương tựa nhau.

Sau khi cô lên đại học, mẹ đã bỏ cô nên cô là cô nhi."

Dương Thông nói đến đây bèn nhìn Lâm Hinh, cảm thán: "Thân thế của Lục Hồng Vân đáng thương quá."

Lâm Hinh đáp lời: "Dù đáng thương nhưng chúng ta phải khách quan, có lẽ sẽ có thêm manh mối.

Thế hai giáo viên còn lại thì sao?"

Dương Thông: "Hai người họ cũng trả lời như vậy.

Bọn họ nói Lục Hồng Vân là người có trách nhiệm, dịu dàng, cẩn thận.

Tuy rằng cô có yêu cầu cao với học sinh và bản thân nhưng cô lại dịu dàng, không hung dữ.

Học sinh của cô hầu hết đều kính trọng cô.

Bọn họ gọi Lục Hồng Vân là nữ thần.

Hiệu trưởng tại nhiệm lúc ấy cũng che chở cô, ông ấy có vẻ rất quý Lục Hồng Vân."

"Hiệu trưởng Thương Đông Hải?"

Lâm Hinh hỏi."

Dạ, là ông ấy."

Dương Thông đáp."

Em thấy Lục Hồng Vân có đẹp không?"

Lâm Hinh bỗng hỏi."

Chị Lâm, chị hỏi vậy có ý gì ạ?"

Dương Thông đỏ mặt, xấu hổ hỏi lại.Lâm Hinh mỉm cười, nói: "Chị chỉ hỏi cách nhìn của em thôi."

"Nhìn ảnh, em thấy cô ấy rất đẹp."

Dương Thông lắp bắp.

Anh trộm nhìn Hoa Mai, thấy cô nàng đang nhịn cười."

Em đừng hồi hộp, ban nãy chị cũng hỏi Hoa Mai như vậy."

"Hoa Mai, em thấy Lục Hồng Vân có đẹp không?"

Lâm Hinh nhìn nàng."

Dạ đẹp."

Hoa Mai đáp."

Chị cũng thấy cô ấy rất đẹp."

Lâm Hinh nói.Dương Thông xoa đầu, không rõ sếp có ý gì.Lâm Hinh nhìn anh, giải thích: "Chị nghĩ Lục Hồng Vân vừa xinh đẹp, lại dịu dàng như lời đồng nghiệp, học sinh.

Dù là phụ nữ cũng không đành lòng hại cô ấy, huống hồ đàn ông.

Nhưng cuối cùng là ai đã sát hại cô, thậm chí còn tàn bạo hãm hiếp cô dã man?

Động cơ gây án của hung thủ là gì?

Vì sao sau khi Lục Hồng Vân bị đuổi việc lại còn muốn tiếp tục làm hại cô?"

Lâm Hinh đứng lên, chắp tay sau lưng, đi lại trong phòng suy nghĩ.Dương Thông nghe thấy lời của Lâm Hinh, hỏi: "Chị Lâm, ý chị là chuyện tình cảm cô trò của Lục Hồng Vân là có người cố ý phỉ báng, muốn phá hỏng danh tiếng của Lục Hồng Vân?

Hoặc có người cố ý tung tin đồn?

Sau khi cô ấy bị đuổi, người nọ vẫn không cam tâm mà sát hại cô ấy?"

Lâm Hinh quay đầu trả lời: "Chị không chắc có phải Lục Hồng Vân thật sự yêu học sinh mình không nhưng chị thấy chuyện này rất mâu thuẫn chỉ là chị vẫn chưa nghĩ rõ nguyên nhân.

Chị cảm thấy sự việc không đơn giản như lời đồn."

Ba người im lặng thật lâu, Lâm Hinh bỗng nghĩ đến Lãnh Du, nàng tự hỏi không biết cái nhìn của cô về vụ án này là gì.Không đúng không đúng, sao mình lại muốn biết cái nhìn của cậu ta?

Chắc là do mấy nay vì vụ án nên mình không ngủ ngon giấc, để ý mấy chuyện vụn vặt.

Mình tuyệt đối có thể phá án mà không cần ý kiến của Lãnh Du.Lãnh Du vốn vô tình nhưng cũng vì nguyên nhân đó, cô không bị lay động trước tình cảm của nạn nhân hay kẻ thủ ác.

Cô luôn lý trí điều tra vụ án."

Dạ chị Lâm, trường Công Giáo có một tòa ký túc xá cũ của giáo viên.

Trước kia những giáo viên ở nơi khác đến sẽ ở đó.

Tuy Lục Hồng Vân là người ở đây nhưng cô không có ba mẹ hay thân thích nên cũng ở đó."

Dương Thông nói."

Ký túc xá cũ?"

Lâm Hinh hỏi."

Dạ, nhưng chỗ đó đã bị phong tỏa, không ai ở đó."

Dương Thông trả lời."

Vì sao?"

Lâm Hinh và Hoa Mai đồng thanh hỏi."

Nghe nói ở đó có ma."

Dương Thông đáp.Đột nhiên gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi qua cơ thể ba người."

Trên đời làm gì có ma.

Chị không tin đâu."

Lâm Hinh nói."

Mà có ma là chuyện thế nào vậy anh?"

Hoa Mai tò mò."

Khi lấy lời khai của các giáo viên, bọn họ kể sau khi Lục Hồng Vân bị đuổi không lâu, có lời đồn vì sự nghiệp xuống dốc nên cô đã tự sát ở núi.

Hồn ma quay lại trường tìm kẻ chết thay nên phòng Lục Hồng Vân từng ở có khi sẽ sáng đèn.

Rõ ràng đèn phòng đã tắt lại đột nhiên lóe sáng."

Dương Thông kể."

Có lẽ là bị chập mạch?

Dù sao ký túc xá đó cũng cũ rồi mà."

Lâm Hinh lên tiếng."

Sau khi tin đồn Lục Hồng Vân tìm người chết thay, có bảo vệ đi tuần nghe thấy tiếng động trong phòng."

Dương Thông tiếp tục kể."

Phòng không có người ở đương nhiên sẽ có chuột."

Lâm Hinh nói."

Nên các giáo viên ở đó yêu cầu chuyển sang tòa khác.

Ký túc xá cũ cũng bỏ trống.

Sau đó, em nhắc đến chuyện hài cốt của Lục Hồng Vân được phát hiện ở sân trường....."

Dương Thông nói."

Ừ, nếu Cục Điều Tra Liên Bang đã ra lệnh, chúng ta không cần phải giấu.

Bây giờ Lục Hồng Vân chết thật, các giáo viên dạy năm đó có lẽ sẽ càng bị dọa và tin việc hồn ma Lục Hồng Vân trở về trường."

Lâm Hinh gằn giọng, rùng rợn nói."

Chị Lâm, chị cần gì dọa bọn em?"

Hoa Mai sợ hãi hỏi."

Em thấy chị giống đang dọa không?"

Lâm Hinh hé môi cười lộ ra hàm răng trắng, ánh mắt vô hồn nhìn bọn họ.Dương Thông và Hoa Mai: "................"

"Không đùa nữa.

Thông đi tra xem hiệu trưởng Thương Đông Hải đang ở đâu.

Hoa Mai đêm nay theo chị thám hiểm nhà ma."

Lâm Hinh ngừng đùa, phân phó."

Sao ạ?

Vì sao mình phải đi vào ban đêm?

Hoa Mai hoảng sợ hỏi."

Vì hồn ma chỉ xuất hiện vào ban đêm.

Mình không đi tối chẳng lẽ đi sáng?

Đi thôi, có chị, em sợ cái gì."

Lâm Hinh nhìn chằm chằm nàng.Dương Thông nhúng vai, đồng cảm nhìn Hoa Mai.Sếp đã phân phó, không ai dám cãi, có lẽ nàng còn có tính toán khác.-------------------------------------------------------------------------Hai người đứng trước cổng trường, nói với bảo vệ: "Chúng tôi là cảnh sát được Thành phố Long mời đến để điều tra vụ hài cốt của cựu giáo viên được phát hiện ở trường."

Dứt lời, hai người đưa thẻ cảnh sát cho bảo vệ xem.Bảo vệ là người đàn ông trung niên khoảng hơn 40 tuổi.

Ông cầm đèn pin, lưỡng lự hỏi: "Các cô thật sự muốn đi vào giờ này?"

Lâm Hinh gật đầu: "Đúng vậy."

Bảo vệ đành mang đèn pin và xâu chìa khóa rỉ sét dẫn đường.Ba người đi qua sân thể dục, đến trước một tòa nhà.

Tòa nhà tám tầng cũ kỹ, lớp sơn đã bong phân nửa."

Đây là ký túc xá cũ của giáo viên?"

Lâm Hinh hỏi bảo vệ.Ông đáp: "Phải."

"Chú có biết lúc trước Lục Hồng Vân ở phòng mấy, lầu mấy không?"

Lâm Hinh hỏi."

Tôi biết."

Bảo vệ đáp."

Vậy phiền chú dẫn đường, chúng ta lên đó xem."

Lâm Hinh nói.Bảo vệ sợ hãi, hỏi lại: "Thật sự phải lên đó sao?"

Lâm Hinh ngẩng đầu nhìn trăng tròn."

Ừ, chúng ta phải lên đó.

Có ánh trăng và đèn pin của chú, chúng ta sẽ không lạc đường."

Nàng kiên định nói.Bảo vệ đành cầm đèn pin lên lầu.

Hoa Mai đi giữa, cuối cùng là Lâm Hinh.Ba người đến lầu bốn, bảo vệ đi trước, bước vào lối hành lang ở giữa hai dãy phòng, vì kiến trúc tòa nhà, ánh trăng bị che khuất.Có vài cửa phòng đã xuống cấp, có vài cửa có những dòng chữ thô tục cho thấy đã bị bỏ hoang lâu.Bảo vệ chỉ vào căn phòng số 405: "Đây là phòng Lục Hồng Vân từng ở."

Lâm Hinh gật đầu, thấy ông không bước vào bèn hỏi: "Sao chú không vào?"

Bảo vệ giải thích: "Không dối gạt cô, tôi thật sự không dám vào.

Ai cũng biết ở đây có ma.

Có bảo vệ từng thấy hồn ma của Lục Hồng Vân...."

"Nói năng lung tung!

Chú mau vào đi, nếu có ma, tôi gọi người cứu chú."

Lâm Hinh nói."

Cô cảnh sát ơi cô tha tôi đi....."

Bảo an đáp"Vậy chú đưa đèn pin cho tôi, tôi và đồng nghiệp vào, chú đứng ở đây ngắm trăng đi."

Lâm Hinh nói rồi muốn bắt lấy đèn pin của ông.Bảo vệ vội giật lại: "Tôi ở bên ngoài lỡ có chuyện gì mà không có đèn pin thì làm sao?"

"Thì chú la lên, tôi nghe thấy tiếng chú sẽ chạy ra."

Lâm Hinh đáp."

Sợ cô luôn!"

Bảo vệ bất lực nói.Ba người vào phòng.Lâm Hinh cầm đèn pin của bảo vệ rọi vào trong.

Trong phòng đã được dọn dẹp, ngoại trừ tro bụi, vật dụng đã bị chuyển đi, chỉ có khung giường rỗng tuếch.Nàng quan sát cẩn thận, không phát hiện được gì.

Vách tường không có hình vẽ hay chữ viết, xem ra ở đây không có manh mối.Khi hung thủ gây án là trước hôm Lục Hồng Vân tính rời khỏi trường nên trong phòng mới sạch sẽ như vậy.Lâm Hinh rọi đèn vào bảo vệ, nói: "Chúng ta có thể đi rồi."

Bảo vệ và Hoa Mai cùng thở phào.

Ba người men theo lối cũ rời khỏi ký túc xá, đi ngang qua sân thể dục.Lâm Hinh bỗng chỉ về phía cái hố chôn hài cốt nói: "Cách đây vài hôm, chúng tôi phát hiện thi thể ở đây, từ chỗ này đến ký túc xá cũ cũng không xa......."

Sau đó, nàng chỉ vào một tòa nhà, hỏi bảo vệ: "Chỗ đó hồi trước là nhà ăn?"

"Phải."

Bảo vệ đáp."

Xem ra nhà ăn cũng không xa sân thể dục."

Lâm Hinh lẩm bẩm.Ba người đến cổng trường, Lâm Hinh và Hoa Mai tạm biệt bảo vệ, rời đi."

Hoa Mai, vừa rồi em có nghe hay thấy gì ở ký túc xá cũ không?

Chẳng hạn như hồn ma?"

Lâm Hinh lộ ra nụ cười đáng sợ ban chiều nhìn Hoa Mai.Dưới ánh trăng, nụ cười ấy đáng sợ gấp nghìn lần, Hoa Mai la lên: "Chị Lâm!!!!"

Lâm Hinh cười nói: "Nói đi, em có nghe thấy gì không?"

Hoa Mai cúi đầu đáp: "Dạ không....

Em không nghe thấy gì hết."

Lâm Hinh gật đầu đáp: "Vậy nên buổi tối đến đây điều tra để chứng minh có vài điều không có thật như lời đồn."

"Làm cảnh sát, em phải gan dạ.

Nếu không sau này gặp phải hung thủ man rợ hơn thì sao?

Ma không đáng sợ, lòng người mới là thứ đáng sợ nhất."

Lâm Hinh vừa lái xe vừa nói với Hoa Mai.
 
[Bhtt-Edit] [Hoàn] Ẩn Tình Trong Án - Đưa Tôi Đến Hà Lan
Chương 6: Hiệu trưởng cũ Thương Đông Hải


Sáng hôm sau, Lâm Hinh và Hoa Mai quay lại trường Công Giáo, đội bảo vệ đã thay ca.

Người lần này là bác lớn tuổi hơn chú bảo vệ tối qua.

Lâm Hinh trình bày với ông thấy mặt ông hơi biến sắc.Ba người lại quay về ký túc xá cũ cho giáo viên."

Hài cốt đó thật sự là của cô Lục Hồng Vân?"

Bảo vệ hỏi."

Phải, bọn con đã khám nghiệm, thật sự là cô ấy."

Lâm Hinh đáp."

Đáng tiếc cho cô ấy quá."

Bảo vệ lắc đầu nói."

Bác biết cô Lục Hồng Vân?"

Lâm Hinh hỏi."

Tôi biết, con bé dịu dàng lắm, luôn quan tâm đến đội bảo vệ chúng tôi, còn thường mang phần ăn cho chúng tôi."

Nét mặt bác bảo vệ thương tiếc khi nhắc đến Lục Hồng Vân.Lâm Hinh thấy vậy bèn hỏi: "Vậy bác có biết chuyện Lục Hồng Vân yêu học trò mình không?"

Bảo vệ gật đầu: "Biết.

Lúc đó chuyện này được báo chí đăng rầm rộ"Nói đến đây, hai người đều im lặng, đi đến ký túc xá.Không bao lâu, cả ba đã dừng chân dưới sảnh.

Lâm Hinh ngước mắt nhìn thấy ký túc xá trông khác ban tối.Dưới ánh nắng, tuy ký túc xá tồi tàn nhưng không âm u, chỉ vì không ai ở nên không có sinh khí.Ba người bước lên cầu thang đến lầu bốn, vào lại phòng 405.Sau khi Lâm Hinh vào phòng, nàng mở cửa cho nắng chiếu vào.

Nàng và Hoa Mai cẩn thẩn quan sát từng vách tường, mặt đất đến khung giường.

Tuy vậy, các nàng vẫn chưa phát hiện thêm manh mối."

Phải rồi, tôi từng thấy thầy hiệu trưởng Thương Đông Hải đến đây."

Lâm Hinh nhìn ông hỏi: "Ông ấy từng đến đây?

Vậy ông ấy cũng ở đây sao?"

Bảo vệ cười đáp: "Không đâu, thầy hiệu trưởng có phòng riêng, thầy sẽ không ở đây."

Lâm Hinh nghĩ rồi hỏi: "Bác thấy ông ấy là ban ngày hay ban đêm?"

Bảo vệ nói: "Khoảng nửa đêm.

Khi đó là ca trực của tôi, tôi bắt gặp thầy, còn chào thầy."

Lâm Hinh: "Vậy ông ấy nói gì?"

Bảo vệ: "Thầy nói có giáo viên báo đèn nhà vệ sinh bị hỏng nên thầy ấy đến xem."

Lâm Hinh hỏi: "Không phải trường có nhân viên tạp vụ sao?

Chuyện này đâu cần làm phiền hiệu trưởng?"

Bảo vệ nghe vậy ngừng lại xoa đầu đáp: "À thì....

Lúc đó tôi đâu nghĩ nhiều vậy."

Lâm Hinh gật đầu, mỉm cười: "Con biết rồi, cảm ơn bác."

Lâm Hinh nhìn Hoa Mai, dặn: "Hoa Mai, em nhớ Thương Đông Hải từng đến đây vào ban đêm.

Đây có lẽ là manh mối.

Chúng ta sẽ đợi cậu Thông báo tin tức về ông ấy.

Sau đó nhìn xem có liên quan đến vụ án này không."

"Dạ, chị Lâm."

Hoa Mai ghi chú vào sổ."

Xem ra ở đây không có thêm manh mối, chúng ta đi thôi."

Lâm Hinh nói.Nàng nhường Hoa Mai và bác bảo vệ đi trước, mình theo sau.

Khi sắp đóng cửa, nàng bỗng phát hiện có thứ gì vụt dưới khung giường.

Nàng lập tức chạy đến nhặt nó lên.Chỉ thấy con gián con bị mắc trong trùm tóc.

Lâm Hinh nhìn thấy nhúm tóc có chất tóc khác nhau nên có lẽ thuộc về hai người.Hơn nữa hai chất tóc này dính vào nhau và mắc con gián vào nên có lẽ là manh mối.

Nhờ vừa rồi có ánh nắng, nàng mới phát hiện.Lâm Hinh cho nhúm tóc vào túi giấy trong túi quần.Hoa Mai nhìn thấy hỏi: "Chị Lâm, đây là tóc của ai?"

"Vẫn chưa biết.

Chúng ta mang về xét nghiệm, chị muốn biết chúng thuộc về ai, vì sao lại quấn vào nhau."

Lâm Hinh nói.Sau giờ trưa, Lâm Hinh và Hoa Mai về Sở Cảnh Sát.

Các nàng đưa mẫu vật cho bên Pháp Y rồi rẽ vào phòng hồ sơ.

Vừa mở cửa, cả hai đã thấy bóng cao gầy đưa lưng về phía cửa.

Mái tóc dài được cột lên, lộ ra cần cổ trắng dưới lớp sơmi.

Cô ngồi im lặng, chỉ có hơi thở khiến người ta biết cô đang xem hồ sơ.Nếu không phải biết đối phương, Lâm Hinh còn tò mò người nào mà trông đẹp thế nhưng cái cảm giác lạnh lùng xông đến mặt làm nàng nhíu mày."

Chậc, âm hồn bất tán."

Lâm Hinh đảo mắt, lẩm bẩm.Lãnh Du ngừng đọc hồ sơ nhưng cô không đáp lời lại.Hoa Mai đến trước mặt cô, lí nhí chào: "Chào chị, sếp Lãnh."

Lãnh Du ngẩng đầu nhìn Hoa Mai thấy nàng đang sợ hãi bèn mỉm cười, đáp: "Chào."

Lúc sau Hoa Mai theo Lâm Hinh đến góc khác, vừa ngồi xuống, thấy Dương Thông vào phòng.

Vì gấp gáp, anh không nhìn thấy Lãnh Du, báo cáo: "Chị Lâm, có phát hiện ở chỗ Thương Đông Hải."

Lâm Hinh nhìn Lãnh Du lại nhìn Dương Thông: "Chúng ta vừa ăn vừa nói."

Dứt lời, nàng lướt qua Lãnh Du bỗng ngừng lại hỏi: "Cảnh sát Lãnh, cậu có muốn đi cùng không?"

Lâm Hinh cho rằng hai người không thân nhưng cũng là đồng hương, bạn cấp 3 nên lịch sự mời.Nào ngờ đối phương đáp: "Muốn."

Sau đó, Lãnh Du xếp lại hồ sơ, đến cạnh Lâm Hinh, lạnh lùng nói: "Đi thôi."

Lâm Hinh không ngờ cô đi thật, đành cùng cả nhóm đến nhà ăn.Đợi bốn người ngồi xuống, Lâm Hinh nói với Dương Thông: "Em có phát hiện gì?"

Dương Thông nhìn thoáng Lãnh Du, ngập ngừng chưa nói.Lâm Hinh: "Không sao, cứ nói đi."

Lãnh Du vẫn im lặng ngồi đối diện Lâm Hinh dùng bữa như mọi chuyện không liên quan đến mình."

Chị Lâm, Thương Đông Hải là cô nhi."

Dương Thông nói.Lâm Hinh ngưng lại, nói: "Tiếp tục đi."

"Ông ta là cô nhi của cô nhi viện ở Thành phố Huyền bên cạnh.

Sáng nay, em hỏi viện trưởng, bà ấy bảo hằng năm hiệu trưởng Thương luôn trở về cô nhi viện thăm họ, còn quyên góp cho cô nhi viện."

"Không ai gặp qua ba mẹ của hiệu trưởng Thương.

Viện trưởng kể vào ban sáng, viện trưởng cũ nghe thấy tiếng trẻ con khóc trước cổng viện bèn ra xem.

Ông ấy vừa ra đã thấy một đứa bé đang khóc, bên cạnh có tờ giấy viết tên và ngày sinh.

Đứa bé đó là Thương Đông Hải."

"Khi phát hiện đứa bé, viện trưởng cũ không thấy ai xung quanh nên không biết là ai nhẫn tâm sinh con ra đã vứt cho cô nhi viện.

Sau đó, thầy Thương lớn lên ở đó đến khi đi làm mới rời đi."

"Mọi chuyện cứ êm đềm trôi qua cho đến khi chuyện tình cô trò của Lục Hồng Vân bại lộ, ông ấy bị ép về hưu.

Từ đó không ai thấy ông cả tiền quyên góp cũng dừng lại."

Lâm Hinh vừa gắp rau cần vừa hỏi: "Thế không ai biết ông ấy đang ở đâu?"

"Em tra suốt buổi sáng.

Hỏi người ở Thành phố Huyền, cũng không ai thấy ông ấy.

Em còn hỏi những ông bà lớn tuổi ở Thành phố này vẫn không có kết quả.

Ông ấy như đã bốc hơi khỏi thế gian."

Dương Thông nói.Lâm Hinh đang tính nói thấy có bàn tay trắng nõn duỗi đến mâm của mình, gắp lấy rau thơm nàng vừa gắp ra.

Nàng nhìn thấy người ngồi đối diện thản nhiên cho rau vào miệng.Lâm Hinh trừng cô, thấy cô không phản ứng vẫn tiếp tục ăn phần của mình.Lâm Hinh thầm nghĩ: "Cái tên này giống như hồi cấp 3.

Khi đó ba mẹ mời cậu ta với chị đến nhà mình ăn, cậu ta cũng tiện tay gắp rau cần mình không thích dù hai đứa không thân."

Lâm Hinh mặc kệ, tiếp tục bàn vụ án với Dương Thông và Hoa Mai: "Cậu Anh, cậu Kiệt ở Thành phố Dương vừa gửi tin báo vẫn chưa có manh mối.

Dù phóng viên, tòa soạn hay trên mạng đều chỉ báo về vụ tình cô trò."

"Hung thủ đúng là cao tay, không chừa chút manh mối nào."

Dương Thông nói."

Thông, dù kẻ thủ ác có cao tay đến đâu cũng sẽ để lại dấu vết, chỉ trách chúng ta vẫn chưa tìm được."

Lâm Hinh nói."

Nhưng, hôm nay chị và Hoa Mai đã có chút phát hiện.

Bọn chị vừa phát hiện nhúm tóc ở phòng Lục Hồng Vân.

Chất tóc của chúng khác nhau, nghi ngờ không phải của cùng một người."

Lâm Hinh tiếp tục.Sau khi dứt lời, nàng bất chợt ngẩng đầu nhìn Lãnh Du, thấy đối phương vẫn bình thản ăn, nàng không biết cô không nghe thấy hay cảm thấy manh mối này không có tác dụng.Ăn no, Lâm Hinh dặn: "Hoa Mai, Dương Thông, hiện vẫn chưa có manh mối, hai người tạm về nghỉ.

Sau khi có báo cáo, chị sẽ thông báo cho cả hai."

Hai người gật đầu, rời đi."

Cậu không nghỉ ngơi sao?"

Lãnh Du bỗng hỏi."

Không được, mình còn cần phải sửa tài liệu vừa có mấy hôm nay."

Lâm Hinh vừa đi vừa nói."

Ừ."

Lãnh Du đáp.Hai người đi cạnh nhau.Lâm Hinh quay lại phòng hồ sơ, Lãnh Du cũng theo sau.

Các nàng lại trở về trạng thái xa lạ, một người lật xem tài liệu đang xem dang dở, một người sắp xếp manh mối.Đến 7 giờ tối, Lâm Hinh duỗi lưng, thấy dáng ngồi của Lãnh Du vẫn bất động."

Cậu không mệt sao?"

Lâm Hinh hỏi."

Không."

Lại trả lời cục súc.Lâm Hinh trừng cô, không đáp.Lúc lâu sau, bên kia có giọng lành lạnh hỏi: "Cậu nghĩ nhúm tóc đó thuộc về ai không?"

Lâm HInh bất ngờ hỏi: "Thì ra cậu nghe thấy."

Lãnh Du cười đáp: "Cậu nói lớn vậy, không nghe thấy cũng khó."

Đúng lúc, phòng Pháp Y báo tin đến.Lâm Hinh nhìn tin tức bị dọa.Mẫu tóc thuộc về hai người, một là nạn nhân Lục Hồng Vân, một là Thương Đông Hải."

Lãnh Du, tóc đó thuộc về Lục Hồng Vân và Thương Đông Hải."

Lâm Hinh ngẩng đầu nói.Lãnh Du buông hồ sơ, không đáp hỏi lại: "Cậu có biết Thương Đông Hải bao tuổi rồi không?"

"Ông ta bị ép về hưu thì hẳn ngoài năm mươi.

Sao cậu lại hỏi chuyện này?"

Lâm Hinh hỏi.Lãnh Du chỉ nói: "Thời xưa, có lệ kết tóc phu thê."

Lâm Hinh ngẩn người: "Lẽ nào hai người họ....

Nhưng cả hai cách nhau nhiều tuổi mà...."

Lãnh Du: "Vẫn chưa biết nhưng quan hệ của hai người hẳn không khác suy đoán là mấy.

Sao vậy?

Không phải lúc trước cậu bảo thương nhau là được hay sao?"

Lâm Hinh đáp: "Mình....."

Nếu là vậy....Tình cô trò có là thật không?Quan hệ của Lục Hồng Vân và Thương Đông Hải đến cùng là thế nào?Chuyện này có liên quan nào đến bộ hài cốt?Lâm Hinh khó hiểu hỏi.
 
[Bhtt-Edit] [Hoàn] Ẩn Tình Trong Án - Đưa Tôi Đến Hà Lan
Chương 7: Gặp lại Ngô Thân


Lâm Hinh báo tin cho Dương Thông và Hoa Mai, thấy trời đã tối, nàng bảo hai người không cần đến.

Nàng thả mình trên ghế, suy ngẫm.Lãnh Du nhìn nàng, thấy nàng đang ngẫm nghĩ, cô tiếp tục cúi đầu nhìn hồ sơ nhưng không một chữ vào đầu, cô đang lo lắng.Lo nàng ăn không ngon.Lo nàng ngủ không đủ.Lo nàng không phá được án mà cô lại chỉ bất lực.Nỗi lo đã xuất hiện từ lâu.Ai nói cô vô cảm?Lâm Hinh vẫn đang suy nghĩ, nàng thật sự không có hướng bắt đầu."

Cậu đã ở đây hàng giờ rồi!

Đầu óc có lẽ đã ngưng trệ, cậu không thể nghĩ thể nữa, về nhà đi!"

Lãnh Du lên tiếng.Lâm Hinh ngẩng đầu nhìn nàng: "Nếu không nói được lời nào hay thì cậu có thể im lặng."

Lãnh Du đứng lên, trả hồ sơ về kệ, nhướng mày hỏi: "Cậu không tính về sao?"

Lâm Hinh biết mình có ngồi đây thêm nhiều tiếng nữa cũng không nghĩ ra được chuyện gì, nàng thu xếp đồ đạc, cùng Lãnh Du rời đi.Lãnh Du nhìn xe của Lâm Hinh ngừng trước Sở Cảnh Sát bèn nói: "Dù sao mai cậu cũng phải lái xe đến, lái đi lái về rất vất vả.

Trùng hợp mai mình cũng đến đây, không bằng cậu về cùng mình."

Không chờ Lâm Hinh trả lời, Lãnh Du đã đưa nón bảo hiểm trên xe mình cho nàng.Lâm Hinh ghét bỏ nhìn con xe máy của cô: "Cậu tính dùng xe máy chở người đẹp này về sao?"

Lãnh Du đáp: "Có vấn đề gì sao?

Mình đi một mình, lái xe hơi đến làm gì?"

Dứt lời, cô leo lên xe.Lãnh Du nhìn nàng, lạnh lùng hỏi: "Rồi có lên không?"

Lâm Hinh chau mày, thì thầm: "Mời người đẹp mà mời kiểu đó...."

Nàng nghĩ thầm có người chở mình cũng tốt, nàng không cần phải lái xe nên đành leo lên ngồi phía sau Lãnh Du."

Ôm cho chắc."

Lãnh Du dặn."

Ứ thèm."

Lâm Hinh đội nón bảo hiểm, điều chỉnh tư thế ngồi.Đột nhiên, xe lao về trước, Lâm Hinh bị dọa, hét lên.

Nàng ôm ghì lấy Lãnh Du, tay trái đánh vào lưng cô, mắng: "Cậu có biết lái không hả?"

Lãnh Du cười, đáp: "Do cậu nặng quá nên mình không giữ vững."

Lâm Hinh cả giận, quát: "Cậu mới nặng!"

Vì có sự cố vừa rồi, Lâm Hinh ôm chặt lấy bên hông Lãnh Du đến tận lúc chạy về cửa nhà của các nàng.Lâm Hinh xuống xe, chỉ buông lại câu "tạm biệt" rồi cất bước vào nhà.Lãnh Du nhìn bóng nàng, chờ nàng vào nhà, cô mới xoa eo mình.

Bên eo vẫn còn hơi ấm, gương mặt lạnh lùng hơi vui.Sáng sớm, sau khi dùng bữa, các nàng leo lên xe máy chạy đến Sở Cảnh Sát.Đang chạy nửa đường, Lâm Hinh bỗng nói: "Cậu dừng ở trước sân thể dục của trường Công Giáo đi.

Mình đã hẹn với Dương Thông và Hoa Mai ở đó.

Mình muốn điều tra thêm ở trường."

Lãnh Du không đáp, gật đầu.Lãnh Du dừng xe trước sân trường, thấy hiện trường vụ án đã được cảnh sát thành phố che lại bằng mảnh vải.

Cô nhìn xung quanh, không thấy ai bèn hỏi: "Dương Thông và Hoa Mai đâu?"

"Mình bảo họ đợi ở nhà ăn."

Lâm Hinh đáp.Lãnh Du ngừng xe, cùng Lâm Hinh đạp lên sân trường, đi đến nhà ăn.Hai người đón nắng, thong thả tản bộ."

Cậu về đây làm gì?"

Lâm Hinh hỏi."

Mình đang nghỉ phép nên về thăm ba mẹ."

Lãnh Du đáp."

Vậy thì cậu về nhà đi, còn ở đây làm gì?"

Lâm Hinh nói.Lãnh Du thoáng nhìn nàng, nói: "Trường này đâu phải của cậu.

Sao mình không thể ở đây?"

Lâm Hinh nói: "Vậy cậu thong thả đi dạo, mình đi trước."

Dứt lời, nàng bước vội về trước.

Lãnh Du mỉm cười, thong thả theo sau.Lâm Hinh hội hợp với hai người còn lại, trình bày: "Chị cảm thấy chuyện này không đơn giản nên hẹn hai đứa đến trường xem có manh mối nào không.

Tuy đã hai mươi năm, rất nhiều manh mối đã biến mất nhưng chúng ta vẫn cần cố gắng."

Dương Thông và Hoa Mai gật đầu, chia nhau hành động.Lâm Hinh đi đến khu giáo vụ.

Nàng nhìn xung quanh, thấy vách tường đã được sơn mới.

Lúc này một công nhân đang sơn khu giáo vụ, hắn nhìn thoáng nàng rồi lại tiếp tục làm việc.Lâm Hinh đi đến chỗ hắn: "Cho hỏi, phòng hiệu trưởng ở đâu?"

Thợ sơn dùng bàn chải chỉ hướng: "Ở đằng đó.

Sáng nay, thầy hiệu trưởng đến sớm, đến giờ vẫn chưa rời đi."

"Ông ấy đến đây sao?

Cảm ơn anh."

Lâm Hinh nói.Nàng từ từ đi đến trước cửa phòng hiệu trưởng, nàng quan sát xung quanh, thấy không có vấn đề.Lâm Hinh gõ cửa, đứng đợi bên ngoài.

Chốc lát, bên trong có tiếng động, cửa được mở ra, Ngô Thân mang gọng kính vàng, trông thấy nàng, mỉm cười chào hỏi: "Cảnh sát Lâm, sao cô lại đến đây?"

Lâm Hinh không đáp, hỏi lại: "Tôi có thể vào trong ngồi không?"

Ngô Thân cười, mở cửa: "Cô vào đi."

Lâm Hinh ngồi đối diện ông.Ngô Thân hỏi: "Cô tới đây có việc gì sao?"

Lâm Hinh nói: "Vụ án vẫn chưa có tiến triển nên chúng tôi muốn đến trường xem có manh mối nào khác không.

Vốn chiều tôi muốn đến chỗ thầy để nói về những phát hiện mới nhất nhưng bây giờ gặp mặt, tôi sẽ nói sơ tiến triển cho thầy."

Lâm Hinh ngừng lại, trình bày: "Hôm qua, ở ký túc xá Lục Hồng Vân từng ở, chúng tôi tìm thấy một nhúm tóc.

Sau khi xét nghiệm, một phần tóc thuộc về Lục Hồng Vân, phần còn lại thuộc về thầy trưởng cũ của trường Thương Đông Hải."

Nói đến đây, nàng nhìn Ngô Thân, thấy ông kinh ngạc hỏi: "Thầy Thương Đông Hải?

Sao tóc thầy ấy lại ở chỗ Lục Hồng Vân?

Thầy ấy từng đến ký túc xá đó sao?"

Lâm Hinh gật đầu đáp: "Đúng là vậy, hơn nữa chúng tôi đã xác nhận với bản vệ.

Ông ấy từng đến ký túc xá cũ."

Ngô Thân tò mò: "Thầy ấy là hiệu trưởng sao lại đến đó?"

Vì thế Lâm Hinh kể toàn bộ mọi chuyện cho ông.Ngô Thân ngây người thật lâu.Lâm Hinh cười an ủi: "Thầy Ngô, khi chúng tôi tra được cũng hoảng sợ.

Chúng tôi luôn tập trung điều tra chuyện tình cô trò của Lục Hồng Vân mà không nghĩ đến Thương Đông Hải còn liên quan đến cô ấy."

"Phải."

Ngô Thân gật đầu, mày nhíu chặt.Lâm Hinh đáp: "Đó là tin tức chúng tôi hiện có.

Thầy Ngô à, tôi thấy trường vẫn còn mới sao lại phải sơn?"

Ngô Thân nói: "À.....

Tuy trường còn mới nhưng hàng năm chúng tôi cần sơn lại để tránh việc tróc sơn.

Dù sao trường đã có lịch sử trăm năm, nếu không sơn phết thì khó giữ được vẻ mới mẻ."

"Nhưng như vậy có quá thường xuyên không?"

Lâm Hinh hỏi."

Trường chúng tôi luôn trích một phần kinh phí để sơn phết nên tôi cảm thấy cần tạo môi trường học tập tốt nhất cho học sinh.

Hơn nữa, bàn ghế của trường cách hai năm sẽ đổi mới, như vậy mới tốt cho học sinh."

"Thầy nói phải.

Thôi, nếu không còn chuyện khác, tôi đi trước."

Lâm Hinh đứng lên.Ngô Thân đưa nàng đến cửa, mở cửa, chào: "Cảnh sát Lâm đi thong thả."

Lâm Hinh gật đầu rời đi.Cô chưa đi được vài bước, Ngô Thân ở sau lưng đã nói: "Cảnh sát Lâm, chuyện này qua lâu rồi, người cũng đã mất.

Lục Hồng Vân còn không có người thân, chuyện này lại không ảnh hưởng đến trường học.

Nếu tiếp tục điều tra, có phải sẽ quấy rầy linh hồn của người đã khuất không?"

Lâm Hinh quay đầu, đáp: "Thầy Ngô, tuy Lục Hồng Vân không cha không mẹ nhưng tôi cảm thấy vẫn nên đòi lại công bằng cho cô ấy.

Hơn nữa đây là trách nhiệm của cảnh sát.

Nếu chúng tôi đã biết, chắc chắn sẽ cố gắng tìm ra sự thật."

Ngô Thân gật đầu: "Cảnh sát Lâm nói đúng."

Lâm Hinh đi vòng quanh khu giáo vụ phát hiện quả thật là trường top 1 Thành phố.

Các trang thiết bị đều rất tân tiến.

Trường hoàn toàn khác các ngôi trường khác, khó trách các bậc phụ huynh lại tìm mọi cách cho con mình nhập học.Huống hồ, thành tích của trường rất tốt, điểm chuẩn cũng không giảm.Lâm Hinh hiểu ý Ngô Thân, nếu tiếp tục tra xét, ông sợ sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của trường.Quả nhiên ông ta đã nghĩ đến việc này.

Ông muốn nhân lúc chưa khai giảng, giấu nhẹm sự việc nhưng Lâm Hinh không cho phép ông làm vậy.Lâm Hinh quan sát thấy không khác thường mới đến nhà ăn.Nàng đã thông báo với hai cấp dưới, dù có kết quả hay không cả ba cũng sẽ tập trung ở nhà ăn.Vì khuông viên trường rất lớn, Dương Thông và Hoa Mai sẽ không thể điều tra hết trong thời gian ngắn.

Khi Lâm Hinh đến nhà ăn, nàng lại bắt gặp Lãnh Du.Cô nàng này sao cứ thích ở đây.Lãnh Du thấy Lâm Hinh đến, không chào hỏi nàng, chỉ tập trung bấm điện thoại.Lâm Hinh ngồi ở góc khác nhà ăn.

Nàng lấy điện thoại, tìm kiếm vụ việc liên quan đến Lục Hồng Vân.

Khi nàng gõ ba chữ "Lục Hồng Vân" vào thanh tìm kiếm, ngoại trừ chuyện tình cô trò thì là những thành tựu của cô trong giới học thuật.Sau đó, nàng gõ tên Thương Đông Hải, thấy ngoài chuyện tình cảm cô trò bị lộ, ông buộc phải về hưu thì không có tin khác.

Cả thân thế của ông cũng không được đăng lên.

Xem ra Thương Đông Hải đã che giấu thông tin của mình rất kỹ nên trên mạng không có tin tức về ông.Nàng tò mò hai người họ hấp dẫn nhau ở điểm nào.

Vì sao không ai biết quan hệ của hai người?Vì sao khi vụ việc cô trò lộ ra, Lục Hồng Vân lại không lên tiếng sáng tỏ?Nếu cô làm rõ, không phải sẽ yên chuyện sao?Lâm Hinh không hiểu, nàng lại gõ "trường trung học Công Giáo" vào thanh tìm kiếm, kết quả tìm kiếm làm nàng trừng mắt.Nàng lập tức gọi cho Dương Thông và Hoa Mai: "Lập tức đến nhà ăn!"

Lãnh Du ở bên kia phòng nghe thấy, cong môi, thầm nghĩ xem ra cậu ấy cũng đã phát hiện.
 
[Bhtt-Edit] [Hoàn] Ẩn Tình Trong Án - Đưa Tôi Đến Hà Lan
Chương 8: Sự cố ngộ độc


Dương Thông và Hoa Mai nhận được cuộc gọi của Lâm Hinh, tức tốc chạy đến nhà ăn.

Họ thấy Lâm Hinh đang ngồi nghiêm chỉnh xem điện thoại.

Lãnh Du ngồi bên góc khác yên tĩnh, không ai rõ cô đang nghĩ gì.Dương Thông chạy đến cạnh Lâm Hinh, thở dốc hỏi: "Chị Lâm, chuyện gì vậy chị?"

Lâm Hinh đưa điện thoại cho hai người, nói: "Hai người xem đi."

Tin đầu tiên trên màn hình: "Năm 1995, 25 học sinh ngộ độc thực phẩm tại trường trung học Công Giáo đã được đưa đến bệnh viện ."

Lâm Hinh nói: "Tin tức này xuất hiện sau một tuần chuyện tình cô trò của Lục Hồng Vân bị lộ.

Nó còn cùng thời điểm, hiệu trưởng Thương Đông Hải bị ép về hưu.

Ba chuyện này xảy ra cùng lúc, chị không nghĩ là trùng hợp."

"Hơn nữa, báo đăng, vụ ngộ độc diễn ra hai ngày sau kỳ nghỉ dài nên vụ việc Lục Hồng Vân bị sát hại diễn ra vào những ngày nghỉ hoặc ngày cuối cùng trường mở.

Đây có thể là ngày Lục Hồng Vân chính thức rời trường."

"Khi gây án, hung thủ đã chọn lúc trường vắng người chắc là hôm cuối cùng của học kỳ.

Tối đó, tất cả giáo viên và học sinh đã về nhà.

Chị tò mò vụ ngộ độc này sao lại trùng hợp xảy ra cùng thời điểm?

Lẽ nào trên đời có nhiều sự trùng hợp vậy sao?"

Lâm Hinh trình bày suy luận của mình cho hai người."

Chị Lâm, có lẽ chúng ta có thể hỏi dì nấu bếp hai mươi năm trước."

Hoa Mai nói."

Có lẽ dì ấy sẽ biết sự việc."

Dương Thông đáp lời."

Đáng tiếc, dì ta đã bị trường đuổi việc."

Lâm Hinh nói."

Phải ha, báo chí cũng không lộ tên của dì đó."

Hoa Mai nói.Lâm Hinh: "Chuyện này xảy ra sau khi kỳ nghỉ.

Khi đó, 25 học sinh này vừa luyện đá bóng xong đến nhà ăn.

Sau đó toàn bộ trúng độc.

Đây là tin tức khá lớn của năm đó."

Dương Thông: "Nếu tin lớn hẳn sẽ có rất nhiều người biết.

Em tin chắc chắn có người biết tên dì nấu bếp đó."

"Chị cũng tin vậy.

Việc trường trung học Công Giáo liên tiếp xảy ra chuyện nên hẳn ai cũng hay tin.

Chỉ tiếc khi chị chuyển đến, chuyện đã lắng xuống, không còn ai nhắc đến sự việc."

Lâm Hinh thở dài."

Chị Lâm, vậy cảnh sát Lãnh có biết chuyện này không?"

Dương Thông nhìn Lãnh Du đang xem điện thoại.Lâm Hinh cũng nhìn cô, nói: "Cậu ta?

Cậu ta chắc chắn càng không biết.

Cậu ta chuyển đến đây còn trễ hơn chị tận cả năm."

Dương Thông "à"."

Quay lại chủ đề chính, chúng ta cần tìm được tên của dì nấu bếp, tìm hiểu xem dì ta biết chuyện ngộ độc thế nào.

Dương Thông hỏi bảo vệ trường, chị sẽ đến phòng hiệu trưởng.

Hoa Mai theo chị."

Lâm Hinh phân phó.Dương Thông gật đầu, nhận lệnh.Lâm Hinh đi đến chỗ Lãnh Du: "Bọn mình còn phải điều tra thêm manh mối nên sẽ không về Sở Cảnh Sát nên cậu không cần đợi mình."

Lãnh Du nhìn nàng, hỏi: "Mình nói đợi cậu hồi nào?"

Sau khi có manh mối, tâm trạng của Lâm Hinh không tệ, nàng cười hỏi: "Vậy cậu còn ở đây làm gì?

Không phải chờ mình thì là gì?"

Lãnh Du nhìn nàng đang cười, cô thả lỏng nhưng nét mặt lại không đổi.

Lãnh Du vẫn im lặng không đáp.Lâm Hinh nói: "Chậc, lại không đáp lời.

Thôi mình đi trước."

Lãnh Du gật đầu nhìn nàng ra ngoài.

Sau khi nàng rời đi, cô cũng ra khỏi nhà ăn.Lâm Hinh và Hoa Mai đến phòng hiệu trưởng, thấy cửa phòng đóng chặt nên gõ cửa.Hai người đợi thật lâu cũng không ai mở cửa.

Lâm Hinh cúi đầu nhìn thoáng dưới cửa, thấy không có ánh đèn, có lẽ Ngô Thân đã rời đi.Lâm Hinh tiếp tục gõ cửa, bên trong im lặng, nàng nói với Hoa Mai: "Chắc thầy Ngô về rồi, chúng ta đến chỗ cậu Thông."

Hoa Mai gật đầu, hai người đi đến phòng bảo vệ.Cả hai vừa đến thấy Dương Thông bước ra.

Anh gặp các nàng, vui vẻ đến báo: "Em tra được rồi, dì nấu bếp tên Tạ Dung."

Anh đưa tên và địa chỉ cho Lâm Hinh.Lâm Hinh nhìn địa chỉ, thấy ở trong Thành phố, nói: "Được, vậy chúng ta đến tìm dì Tạ Dung."

Ba người ngồi trên xe Dương Thông mượn từ Sở Cảnh Sát hướng đến nhà Tạ Dung.Bọn họ đến khu phố khá bình dân, dựa vào bản đồ rẽ vào nhà Tạ Dung.

Nhà bà nhìn đơn sơ nhưng sân vườn trồng rau và hoa, đây có lẽ là người cần cù, tiết kiệm.Lâm Hinh gõ cửa.Lát sau, cửa được mở.

Một bà lão khoảng 60 tuổi kinh ngạc nhìn bọn họ rồi bà cất tiếng, cảnh giác hỏi: "Các cô cậu tìm ai?"

Lâm Hinh lấy thẻ cảnh sát đưa bà: " Bọn con là cảnh sát của Cục Điều Tra Liên Bang.

Con tên Lâm Hinh, hai người đằng sau là đồng nghiệp của con.

Bọn con vừa phát hiện hài cốt ở trường Công Giáo, hôm nay đến đây để tìm người tên Tạ Dung."

Bà lão nghe thấy trường Công Giáo ánh mắt rối rắm sau đó chặn cửa, bảo: "Không biết không biết, tôi không biết gì hết."

Lâm Hinh đỡ cửa, hỏi: "Có phải dì là Tạ Dung không ạ?"

Bà thấy không khóa được cửa bèn nói: "Bà ta chết rồi, các người về đi."

Lâm Hinh nói: "Dì, nạn nhân là cô Lục Hồng Vân, dì có biết cô ấy không?"

Bà hỏi lại: "Cô nói gì?"

Lâm Hinh thấy bà kinh ngạc, nói: "Bộ hài cốt đó thuộc về cô Lục Hồng Vân."

Bà lão đáp: "Không thể có chuyện đó.

Cô đừng gạt tôi, cô ấy đã rời khỏi trường vào hai mươi năm trước."

Hoa Mai cất lời: "Dì cho bọn con vào đi, ở đây không tiện nói chuyện."

Bà lão nhìn nàng, thấy phía sau có hàng xóm đang thò đầu hóng chuyện.

Bà thở dài, dẫn ba người vào nhà còn mình vào bếp rót nước mời khách.Lâm Hinh quan sát bố cục trong nhà, thấy không có nhiều nội thất.

Trong phòng chỉ có ba món sô pha, bàn và TV.Lâm Hinh đến cạnh TV, thấy bên trên còn khung ảnh.

Trong hình là một cô gái trẻ cùng đứa nhỏ khoảng 5,6 tuổi.Cô gái trong ảnh rất giống bà lão.

Còn đứa nhỏ, Lâm Hinh cảm thấy rất quen mắt, đặc biệc là nốt ruồi ngay khóe môi của cậu nhưng nàng không nhớ đã gặp cậu ở đâu.Bà lão thấy Lâm Hinh xem ảnh, đặt nước xuống, mời: "Ba cô cậu cảnh sát cứ tự nhiên ngồi, các cô cậu dùng nước."

Lâm Hinh trở về, ngồi cạnh Hoa Mai và Dương Thông.Lâm Hinh hỏi: "Dì ơi, người trong ảnh là dì sao?"

Bà lão ngẩng đầu nhìn ảnh, đáp: "Phải, người đó là tôi.

Các người nói đúng, tôi là Tạ Dung, còn thằng bé bên cạnh là con trai tôi."

Hoa Mai hỏi: "Con dì hiện đang ở đâu?"

Tạ Dung: "Nó đang sống cùng tôi.

Thằng bé vừa đi làm hồi sáng, lát chiều mới về."

Bà ngừng một chút, nói tiếp: "Lời cô vừa nói là thật sao?"

Lâm Hinh gật đầu: "Dạ thật."

Tạ Dung thở dài: "Đáng tiếc quá.

Cô Lục Hồng Vân tốt tính lắm lại là giáo viên tận tâm.

Tôi nhớ cô ấy đã rời trường rồi sao hài cốt lại xuất hiện ở trường?

Các người đã tra được hung thủ chưa?"

Lâm Hinh lắc đầu: "Vẫn chưa ạ.

Bọn con đến đây cũng vì có liên quan đến vụ án."

Dương Thông hỏi: "Chuyện này người dân Thành phố Long nào cũng nghe nói.

Tuy bọn họ đã hạn chế tin tức, chỉ tuôn ra vài lời đồn nhưng lẽ nào dì chưa nghe qua?"

Tạ Dung cười đáp: "Cả đời này tôi vì gia đình, vì con.

Tôi đâu để ý thời sự."

"Cái chết của Lục Hồng Vân làm dì tiếc nuối?"

Lâm Hinh hỏi.Tạ Dung cúi mắt nói: "Phải, cô ấy đối xử tốt với mọi người.

Cô còn từng cho tôi mượn tiền.

Tuy khi ấy tôi làm việc ở nhà ăn nhưng không kiếm được nhiều tiền.

Cô luôn giúp đỡ tôi, là cô gái lương thiện nhất tôi biết."

"Sau đó, vụ việc tình cô trò của Lục Hồng Vân bị lộ, theo sau là vụ ngộ độc thực phẩm có phải không ạ?"

Lâm Hinh hỏi.Nói đến đây, Tạ Dung tức giận mắng: "Thật ra tôi cũng không rõ chuyện trúng độc.

Rõ ràng tôi đã nấu xong, còn để cho con mình một phần.

Nhưng vì sao hai mười mấy học sinh bị trúng độc mà con tôi không sao?"

"Ý dì là lúc ấy dì và con mình cũng ở trường?"

Lâm Hinh hỏi."

Phải, hai mươi năm trước chúng ta chưa ở đây, chúng tôi ở ký túc xá của nhân viên tạp vụ ở trường."

Tạ Dung đáp.Lâm Hinh: "Có phải dì hoài nghi có người động tay với đồ ăn không?"

Tạ Dung nhớ lại chuyện cũ, càng nghĩ càng tức, bà gật đầu đáp: "Phải, tôi nghi ngờ có người cố ý hãm hại tôi.

Người đó nhân lúc tôi không chú ý đã bỏ gì đó vào thức ăn."

"Dì có đắc tội với ai không?"

Lâm Hinh hỏi."

Tôi nghĩ chuyện này suốt hai mươi năm qua nhưng vẫn không biết vì sao, cũng không rõ đã đắc tội ai.

Năm đó, con tôi chỉ mới năm tuổi.

Nếu bảo nó đắc tội người khác thì tôi nghĩ không đâu, một đứa nhỏ thì có thể gây chuyện với ai?"

Tạ Dung nói."

Dì, sau vụ việc học sinh ngộ độc, trường thế nào ạ?"

Hoa Mai hỏi."

Sau đó, có vài nhân viên bên An Toàn Thực Phẩm xuống kiểm tra nhà ăn.

Họ kiểm tra cả thức ăn thừa và chén đũa đã dùng của học sinh.

Họ đưa chúng về bệnh viện xét nghiệm, kết quả chứng thực thức ăn tôi nấu không sạch sẽ nên mấy hôm sau tôi bị đuổi."

"Tôi và con không thể tiếp tục ở ký túc xá nhân viên nên đã sống nhờ nhà họ hàng.

Khi đó tôi không kiếm được việc, thằng con thì không rõ vì sao bắt đầu kỳ lạ, nó không còn hoạt bát.

Lúc sau, tôi được người ta giới thiệu công việc nên cũng đi làm nhưng danh tiếng vì vụ ngộ độc mà không thể làm ở nghành ăn uống."

"Công việc dần ổn định, tôi còn làm thêm công việc khác.

Tích tiểu thành đại mới mua được căn này.

Tôi và con đã sống ở đây mười mấy năm."

Lâm Hinh hỏi: "Chồng dì đâu ạ?"

Tạ Dung nói: "Lúc con một tuổi, chồng tôi qua đời trong một vụ tai nạn ở công trường."

Lâm Hinh: "Con xin lỗi đã nhắc đến chuyện buồn của dì."

Tạ Dung cười đáp: "Có gì đâu, chuyện đã xảy ra nhiều năm rồi."

Lâm Hinh nghĩ rồi hỏi: "Dạ vừa nãy dì bảo con dì đột nhiên không thích nói chuyện.

Chuyện đó là khoảng lúc nào?"

Tạ Dung: "Vào đêm cuối chúng tôi rời trường.

Tôi cứ hỏi nó bị sao, nó luôn im lặng không đáp.

Một thời gian sau, nó không nhớ chuyện lúc nhỏ, không nhớ từng ở trường học."

Lâm Hinh hỏi: "Hai mẹ con không tìm bác sĩ sao?"

Tạ Dung: "Tôi cũng dẫn nó đến gặp bác sĩ rồi.

Bác nói đứa nhỏ bị dọa sợ, đã gặp chuyện gì kích thích thần kinh nên hành vi mới bắt đầu kỳ lạ.

Nghiêm trọng hơn có thể vì không muốn nhớ lại mà quên đi ký ức lúc trước."

"Sau đó, bác sĩ nói con tôi còn nhỏ.

Nếu nó không muốn nhớ đến thì đừng ép nên tôi cũng không nhắc đến vụ việc."

Lâm Hinh gật đầu, suy tư.Tạ Dung đáp: "Cảnh sát Lâm, tuy tôi nghi ngờ vụ ngộ độc thực phẩm là có người hại tôi nhưng chuyện này liên quan gì đến hài cốt của Lục Hồng Vân?"

Lâm Hinh cau mày: "Hiện bọn con vẫn chưa dám kết luận.

Nhưng dựa vào lời khai của dì, cảnh sát sẽ bắt đầu tra xét."

Dứt lời, ba người đứng lên, đi đến cửa.Tạ Dung mở cửa, nói: "Chúc cô cậu sớm ngày phá án, sớm tìm hung thủ sát hại cô gái đáng thương đó."

Ba người gật đầu, đi về xe.

Lâm Hinh bỗng quay đầu nhìn Tạ Dung, hỏi: "Phải rồi, dì có tin việc Lục Hồng Vân yêu học trò mình không?"

Tạ Dung lắc đầu: "Không tin.

Lúc đó Lục Hồng Vân đã thích người khác nhưng người ấy không phải nam sinh."

Mắt Lâm Hinh sáng lên, đáp: "Dạ, cảm ơn dì."

Khi ba người rời đi, Lâm Hinh nhìn thấy một chàng trai như vừa đi làm về ở gần nhà Tạ Dung.

Anh đi ngang qua bọn họ, bước về phía cửa nhà Tạ Dung, có lẽ là con bà.Lâm Hinh cảm thấy người này rất quen nhưng nàng vẫn chưa nhớ ra.
 
Back
Top Bottom