- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 441,306
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #91
[Bhtt-Edit] - Họa Cốt
Chương 89
Chương 89
"Thiên Nguyên Thần Quân đến ——!"
Trong kết giới không biết ai hét to một tiếng, ngay sau đó liền nghe càng nhiều âm thanh vang lên, thậm chí có người vừa khóc vừa cười, như thể vui mừng đến mức rơi lệ.Thần Hoàng Kiếm vọt thẳng lên, rồi như pháo hoa rực lửa rơi xuống, mang theo nghiệp hỏa hừng hực, thiêu đốt thân thể tử linh, khiến lửa lớn ngoài kết giới càng thêm dữ dội.
Chỉ thấy Thần Hoàng Kiếm xoay tròn một vòng trên không trung kết giới, rồi hạ xuống một tầng kết giới mạnh mẽ hơn, lập tức quét sạch đám tử linh và oán linh ra ngoài.Kinh Nhan đứng trên đỉnh kết giới, áo trắng tung bay trong gió, tóc đen dựng lên, dung nhan khuynh thế phản chiếu trong ánh lửa lại hiện thêm vài phần sát khí.Trong kết giới, Thần tộc ngẩng đầu nhìn Kinh Nhan như thần linh giáng hạ, sĩ khí bùng nổ, có người còn xúc động đỏ cả vành mắt."
Thiên Nguyên Thần Quân đến cứu chúng ta rồi!"
"Có Thiên Nguyên Thần Quân ở đây, đám tà ám này chắc chắn bị quét sạch!"
"Chỉ cần Thiên Nguyên Thần Quân còn ở đây, chúng ta sẽ không sợ hãi!"
Lời nói của mọi người vang vọng trong kết giới, nhưng bên ngoài, Kinh Nhan lại nhíu mày, trong lòng dấy lên một tia hổ thẹn.
Nàng vung tay áo trắng, một trận pháp mở ra phía sau, một con hỏa long từ trong trận pháp lao vút ra, như cơn lốc thổi quét đám tử linh và oán linh.Hỏa long lướt qua, tử linh bị đốt thành tro bụi, chỉ còn lại mùi khét khó chịu.
Nó phủ phục xuống đất, hóa thành một vòng lửa vững chắc, không còn quỷ vật nào dám bén mảng đến gần.
Lúc này Thanh Nguyệt Thần Quân mới mở kết giới, thân thể mệt mỏi lảo đảo."
Thần quân, cẩn thận!"
Một bên Thần tộc vội vàng đỡ lấy Thanh Nguyệt Thần Quân.
Bạch y nhân cũng tiến đến gần, khẽ nói:
"Xin lỗi, ta đã đến chậm."
"Không sao."
Sắc mặt Thanh Nguyệt Thần Quân hơi tái nhợt, trông chỉ có chút mệt mỏi chứ không bị thương.
Kinh Nhan lúc này mới đếm kỹ lại số Thần tộc còn ở đây, cộng thêm nàng và Thanh Nguyệt Thần Quân, chỉ có mười chín người — nghĩa là đã có mười một người gặp nạn."
Ai bị thương thì ngồi xuống chữa trị ngay.
Đám quỷ vật này sẽ còn bị mùi máu dẫn tới không dứt."
"Rõ!"
Sau khi Kinh Nhan xuất hiện, Thần tộc vốn hỗn loạn nay lập tức có trật tự.
Nói với Thanh Nguyệt Thần Quân vài câu, nàng không kìm được mà đưa mắt nhìn về phương xa tối tăm.Sở Ly Ca cũng nhìn về nơi xa được nghiệp hỏa chiếu sáng, nhìn Kinh Nhan được vây quanh, được mọi người tin tưởng, trong lòng chợt dâng lên cảm giác xa cách.Kỳ thực, giữa hai người vốn đã xa cách như vậy.Kinh Nhan là một trong những Thần quân danh vọng nhất của Thần tộc, tuổi trẻ tài cao, tu vi thâm sâu, phẩm hạnh mẫu mực.
Dù kẻ thù không ít, nhưng người kính ngưỡng nàng lại càng nhiều.
Chỉ cần nhìn ánh mắt những Thần tộc khác dõi theo Kinh Nhan, Sở Ly Ca liền biết họ tin tưởng nàng đến mức nào.Nhưng chính là một người như thế, lại phải gánh vác trọng trách nặng nề, chịu đựng bao lời chỉ trích, sống thành một dáng vẻ không thuộc về chính mình."
Tôn Chủ, xem ra không cần chúng ta ra tay nữa, hay là đi thôi."
Linh cẩu nghe thấy mùi Thần tộc liền dấy lên bản năng khát máu, khó mà kìm nén."
Đi thôi."
Sở Ly Ca xoay người rời đi.
Lúc xoay người, nàng dường như thấy Kinh Nhan nhìn về phía này.
Nhưng khi quay đầu lại, nàng chỉ còn thấy bóng dáng nghiêng nghiêng kia.Sở Ly Ca nắm chặt Long Huyết Châu, cùng linh cẩu thong thả tiến vào khu rừng đen kịt, không có phương hướng, chỉ đành chờ màn đêm tan biến."
Yêu tộc có động tĩnh gì không?"
"Khó nói lắm, Tôn Chủ, bọn họ thật kỳ quái."
Linh cẩu gãi đầu, rồi nói:
"Bọn họ hình như đang thử luyện hóa tử linh."
"Luyện hóa tử linh?"
"Đúng vậy, ta còn nghe Hồ Sương Phi nhắc đến chuyện chữa thương."
"Dùng tử linh luyện hóa để chữa thương?"
Sở Ly Ca cảm thấy chuyện này vô cùng quái lạ.
Yêu tộc từ bao giờ lại cần đến loại vật mang nặng âm khí như thế để chữa thương?Không chỉ vậy, bọn họ còn đi thu thập tiên thảo tiên dược, lại còn muốn có Lạc Thần Ngọc, giờ lại luyện hóa tử linh... rốt cuộc là có chuyện gì?"
Còn nghe được gì nữa không?"
Sở Ly Ca thật sự không đoán nổi Yêu tộc rốt cuộc định làm gì, hay là chữa thương cho ai."
Bọn họ rất cảnh giác, ta suýt nữa bị phát hiện, nên phải lùi xa hơn, sau đó liền nghe không được gì nữa, rồi mới chạm trán đám tử linh này."
Nhắc đến tử linh, linh cẩu vẫn không khỏi rùng mình.
Bọn chúng không chỉ xấu xí, nhớp nháp, hôi thối, mà còn bị giết mãi không chết."
Nhưng ta phát hiện một điều."
"Điều gì?"
"Hồ Sương Phi kia tu vi không thấp, trên người còn có một luồng khí tức lẫn lộn giữa thần tức và tiên khí."
Khí tức xen giữa thần tức và tiên khí?Sở Ly Ca càng thêm khó hiểu.
Khí tức của Yêu tộc vốn hỗn tạp, thường mang hơi thở động vật, bởi đa phần bọn họ đều do thú hóa hình mà thành, như Hồ Sương Phi chính là hồ ly hóa thân."
Khí tức ấy thật cổ quái, ta không nhận ra được, ngoài ra còn có nhiều mùi hương phức tạp khác, ta chưa từng ngửi qua."
Khứu giác linh cẩu nhạy bén gấp mấy chục lần người thường.
Hắn có thể phát hiện những điều Sở Ly Ca không cách nào dò ra.
Nếu hắn đã nói vậy, thì chắc chắn không sai.Chỉ là tại sao trên người Hồ Sương Phi lại có khí tức khác ngoài Yêu tộc?Chẳng lẽ nàng song tu cùng người Tiên tộc hay Thần tộc?Nhưng nếu là song tu, linh cẩu hẳn đã nhận ra, mà hắn lại không nói đến... vậy tức là không phải."
Trong Yêu giới hẳn là có kẻ bị ẩn giấu, chính kẻ đó mới là nguồn gốc khiến hành tung của Yêu tộc trở nên quỷ dị."
Sở Ly Ca thật sự rất muốn biết kẻ kia là ai, đáng để Yêu tộc phải khổ công lặn lội như thế.
Linh cẩu hít hít mũi, xác nhận mùi khí xung quanh, suýt nữa nôn khan, nhưng ráng nhịn, chỉ hỏi:
"Người đó là ai?"
"Ta cũng muốn biết."
Sở Ly Ca liếc mắt trắng linh cẩu một cái, linh cẩu lại ngây ngốc cười cười, rồi hỏi tiếp:
"Tôn Chủ, vì sao Thiên Nguyên Thần Quân kia lại có vẻ như quan hệ không tệ với ngài?"
"Quan hệ chúng ta vốn không tệ, nàng khác hẳn với những Thần tộc khác."
"À..."
Linh cẩu thật sự nhìn không ra chỗ khác biệt.
Chỉ thấy Kinh Nhan so với các Thần tộc khác thì đẹp hơn, mùi hương cũng dễ ngửi hơn, nhưng dù sao nàng vẫn là Thần tộc, mà Thần tộc thì có gì tốt đẹp chứ."
Tôn Chủ, vậy giờ chúng ta chỉ có thể chờ trời sáng sao?"
Nghe vậy, Sở Ly Ca chỉ biết uể oải gật đầu:
"Thượng cổ tà linh đã khống chế mảnh đất này, với thực lực của chúng ta, căn bản không thể chống lại những thứ sống cả ngàn năm kia, chỉ còn cách chờ đến hừng đông."
"Đúng vậy."
Một trận âm phong thổi tới, linh cẩu rụt cả người lại, xoa xoa cánh tay, cảnh giác nhìn quanh, nói:
"Tôn Chủ, hình như có thứ gì đang tới."
"Ừ, ta cũng cảm giác được."
Không phải tử linh, cũng chẳng phải oán linh, vậy thì...Sở Ly Ca và linh cẩu đồng thời dừng bước.
Trước mắt, một đoàn sương khói xám tụ lại, hóa thành hình người.
Đôi mắt nó lóe hồng quang, mang theo sát khí cực mạnh lao thẳng về phía hai người."
Là ác quỷ."
Sở Ly Ca vung tay đẩy linh cẩu ra sau, ném Long Huyết Châu lên không trung, hai tay kết ấn.
Chỉ thấy một luồng bạch quang chói mắt như lưỡi dao xuyên thấu đoàn sương xám kia.
Chỉ nghe tiếng thét rợn người vang lên, rồi sương đen bị bạch quang bao phủ mà tan biến.Linh cẩu trố mắt nhìn viên Long Huyết Châu trở lại tay Sở Ly Ca, tò mò hỏi:
"Tôn Chủ, thứ này là gì mà lợi hại như vậy?"
Phải biết quỷ hồn vốn khó đối phó nhất, chúng vô hình vô thể, đa phần công kích đều vô dụng.
Thế nhưng hạt châu này rõ ràng có sức mạnh chí mạng với tà ám."
Long Huyết Châu, bảo vật hiếm có."
Sở Ly Ca siết chặt Long Huyết Châu ấm áp trong tay, xem ra để vượt qua đêm nay, nàng chỉ có thể dựa vào nó.Đêm trong Tử Vong Hắc Lâm dài đằng đẵng.
Sở Ly Ca và linh cẩu bận rộn suốt cả đêm, rốt cuộc cũng chờ được đến lúc bình minh.
Tấm màn đen che phủ thiên địa cuối cùng tan biến.
Tử Vong Hắc Lâm vẫn âm u, nhưng đã có chút ánh sáng, khiến Sở Ly Ca thở phào nhẹ nhõm.Nàng thu hồi Long Huyết Châu, đưa tay mở truyền tống môn, cùng linh cẩu rời khỏi Tử Vong Hắc Lâm.Hai người trở về Yêu Ma chi hải, cách đó không xa, Thần tộc cũng lần lượt từ cánh cửa truyền tống bước ra.
Sở Ly Ca vẫn luôn dõi mắt nhìn, cho đến khi trông thấy bóng dáng Kinh Nhan mới khẽ nói:
"Đi thôi, phải trở về rồi."
"Vâng."
Sở Ly Ca hóa thành một đoàn sương đỏ bay về Hoang Vu.
Không xa đó, Kinh Nhan ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt dừng lại nơi đoàn sương đỏ kia, khắc ghi vào lòng.Nhưng rồi, cuối cùng vẫn là mỗi người một ngả.Tử Vong Hắc Lâm là bí cảnh thứ năm.
Còn hai tháng nữa là hết một năm.
Nếu trong thời gian này lại mở thêm một bí cảnh, thì kẻ xuất thế chắc chắn sẽ trở thành tâm điểm chú ý của cả lục giới.Sau khi rời Tử Vong Hắc Lâm, Sở Ly Ca lập tức sai người đưa Oán Thạch cho Cửu U Phong Nhất Hàn.
Đổi lại, Phong Nhất Hàn cũng tặng nàng một lễ vật — một chiếc gương, có công dụng chiêu hồn, còn có thể nhìn thấy hồn lực lưu chuyển bên trong gương, gọi là Hồn Kính.Sở Ly Ca ngắm nghía chiếc gương trong tay, viền tròn gương khắc đầy chú văn của Quỷ tộc, mà nàng thì hoàn toàn không hiểu được.Nghĩ đến chuyện chiêu hồn, hồn lực, Sở Ly Ca bỗng lóe lên ý tưởng, liền cầm Hồn Kính chạy đến hầm chứa đá.Trong hầm chứa không có ai.
Sở Ly Ca khóa cửa lại, rồi ngồi xuống bên cạnh Cổ Nhược Thi.
Người kia vẫn tĩnh lặng như cũ, chẳng khác nào một pho tượng băng tinh xảo nằm bất động trên giường.Sở Ly Ca lấy Hồn Kính ra, vận dụng linh lực soi khắp bốn phía.
Quả nhiên thấy vài luồng hồn lực mỏng manh trôi dạt trong hầm đá, lặng lẽ lưu động."
Ngươi thật đúng là nhàn nhã."
Sở Ly Ca thu hồi Hồn Kính, nhìn về phía Cổ Nhược Thi, trầm giọng nói:
"Kinh Phạn Ca vì muốn cùng Ma tộc chung sống hòa bình, không tiếc đối nghịch với Thần Đế, cuối cùng còn sa vào ma đạo.
Ngươi vẫn không chịu tỉnh dậy, chẳng lẽ chẳng hề quan tâm đến tất cả sao?"
Nàng cảm thấy quanh mình áp lực càng thêm nặng nề.
Lần này, Sở Ly Ca không lùi bước, nói tiếp:
"Ngươi có biết nàng có một chất nữ không?"
"Chất nữ ấy vì thả nàng ra khỏi Tù Thần Lôi Ngục mà đến nay vẫn mang áy náy.
Mọi người đều trách cứ nàng, bắt nàng phải chuộc tội, bắt nàng gánh vác cả tội lỗi lẫn trách nhiệm phục hưng Thần Hoàng nhất tộc."
"Nàng muốn biết nguyên nhân cái chết của Kinh Phạn Ca, mà người có khả năng nhất để mở miệng chính là ngươi.
Vì sao ngươi vẫn không tỉnh lại?"
Sở Ly Ca nắm lấy tay Cổ Nhược Thi.
Bàn tay kia còn ấm, không lạnh lẽo như hầm đá, cũng không vô tình như khi nàng nằm bất động suốt trăm năm."
Kinh Phạn Ca đã rơi xuống vực sâu U Ma Cốc, đến cả Quỷ tộc cũng không thể tìm thấy hồn nàng.
Ngay cả cơ hội luân hồi nàng cũng không có, nhưng Thần Đế thì vẫn an nhàn sống yên.
Ngươi cam lòng sao?!"
Ngay lúc đó, cả hầm đá khẽ chấn động.
Sở Ly Ca cảm giác mặt đất dưới chân cũng đang rung chuyển.
Đôi mắt hẹp dài của nàng nhìn chằm chằm Cổ Nhược Thi:"Kinh Phạn Ca là cấm kỵ của Thần tộc, là tội nhân thiên cổ.
Nàng một đời huy hoàng như mặt trời chói lọi, cuối cùng lại rơi vào kết cục thảm thương như thế.
Chẳng lẽ ngươi thực sự không để tâm?"— Oanh! —Một luồng linh lực cổ xưa từ thân thể Cổ Nhược Thi bùng nổ, đánh bay Sở Ly Ca văng mạnh vào tường, khiến ngực nàng đau buốt từng cơn.Trên người Cổ Nhược Thi bắt đầu phát ra quang mang, rồi dần dần tản ra, tản ra...