[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 84,791
- 0
- 0
[Bhtt][ Edit ] Cùng Trưởng Công Chúa Một Đêm Phong Lưu!
Chương 59: Không làm tỳ nữ thì làm nha hoàn
Chương 59: Không làm tỳ nữ thì làm nha hoàn
Tương Trúc trừng mắt thật lớn: "Cái này cũng là phân phó của điện hạ?"
Chẳng lẽ người này xem nàng là kẻ đần.Tân Nguyện nói năng mà mặt không chút đổi sắc: "Là ta phân phó, ngươi tốt nhất nên có tính tự giác của thị nữ, bằng không thì lập tức biến cho khuất mắt ta."
Tương Trúc cắn răng nhẫn nhịn, trên phương diện tình cảm nàng thật sự muốn đem Tân Nguyện đánh ngất, nhưng lý trí lại không cho phép nàng làm như vậy.Điện hạ phân phó muốn nàng và Tân Nguyện chung sống hòa bình, lúc nào cũng phải canh giữ bên cạnh Tân Nguyện, tùy thời bảo hộ đối phương chu toàn, càng không thể chậm trễ đại sự của Tân Nguyện.
Vạn nhất bại lộ thân phận, nàng tuyệt đối phải nhẫn nhịn chứ không được phép chọc giận Tân Nguyện....Tương Trúc không biết rốt cuộc điện hạ vì sao phải nhượng bộ đến mức này, nhưng dựa vào kinh nghiệm nhiều năm làm bạn, nàng nhìn ra được điện hạ đối với vị Tân cô nương này dường như có chút kiêng kị.Là cái gì mới có thể khiến điện hạ nhà nàng kiêng kị, cứ xem như điện hạ thật sự động tâm, vậy thì cũng đâu đến nỗi phải hạ mình hèn mọn như thế!Trừ phi vị Tân cô nương này tha hương nơi đất khách quê người vẫn có thể đối với điện hạ tạo thành tính uy hiếp, thậm chí bởi vì phát hiện nàng xuất thân thị nữ của phủ công chúa mà giận lây sang điện hạ.Trời ơi, có loại khả năng này sao?
Tương Trúc không dám nghĩ tới nhưng nàng lại càng không dám vi phạm mệnh lệnh của Trưởng công chúa, càng không dám đánh cược trên thân Tân Nguyện có thể có loại đồ vật khiến điện hạ kiêng kị hay không.Bây giờ nàng đã bị người ta nhìn thấu thân phận, dựa theo sự phân phó của điện hạ, nàng trước mắt chỉ có thể nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.Nghĩ đến đây, Tương Trúc cắn răng đưa ra quyết định cuối cùng, thò tay lấy túi tiền của mình cung kính dâng lên.Thôi, tiền tài dù sao chỉ là vật ngoài thân, vì điện hạ, mấy trăm lượng bạc không tính là gì.Không có tức không có tức, nàng không thèm cùng cái loại tiểu nhân này tính toán.Nhưng mà trời ơi....."
Ta có thể đưa cho ngươi bạc, nhưng ta không thể làm tỳ nữ."
Tân Nguyện vui vẻ đáp ứng: "Được, trước tiên đem bạc đưa cho ta."
Tương Trúc vẫn có chút chần chờ: "Nói lời phải giữ lấy lời?"
"Đương nhiên rồi, ngươi cho rằng ta thiếu tỳ nữ à?"
Tương Trúc bĩu môi, cuối cùng vẫn nén đau đem túi tiền đưa sang.Tân Nguyện dứt khoát tiếp nhận túi bạc, ý cười bên khoé môi càng trở nên sâu sắc: "Ta nói lời sẽ giữ lấy lời, từ hôm nay trở đi cho phép ngươi theo bên cạnh ta phục dịch, không làm tỳ nữ thì làm nha hoàn."
Tương Trúc: !!!Nghe đi nghe đi, coi có giống tiếng người không?
Tân Nguyện hơi hơi giơ lên cái cằn, thong dong cất giọng phân phó: "Đi mua mấy cái bánh bao thịt đem về đây, nhanh, phải còn nóng hổi."
Tất nhiên đuổi mà không đi, vậy thì chuẩn bị làm nô dịch của nàng cho tốt, để xem đến cùng là ai giày vò ai.Có người sẵn sàng chịu cực chịu khổ, không dùng thì phí.Tương Trúc hết nhẫn lại nhịn, rốt cuộc vẫn là nhịn không được: "Không phải đấy chứ, ngươi, người như ngươi đến cùng có phân rõ phải trái hay không?
Bạc của ta đều đưa hết cho ngươi thì làm gì còn tiền mua bánh bao, hơn nữa, tỳ nữ cùng nha hoàn có cái gì khác nhau, ngươi khinh ta khờ sao??"
Cho hỏi nắm đấm thật ngứa thì phải làm sao bây giờ, nàng muốn đánh người lắm rồi.Tân Nguyện ước lượng số bạc trong túi, lại liếc mắt nhìn đến số ngân phiếu trong tay, không mặn không nhạt đáp một câu: "Ta không cần một cái nha hoàn không nghe theo sự phân phó của ta."
Ngụ ý chính là có ý kiến cũng phải nín, bằng không thì cút ra chỗ khác, nàng cầu còn không được.Tương Trúc nhẫn nhịn đến nghẹn ứ, nhớ đến những lời điện hạ đã phân phó, nàng dùng sức tự đấm lên lồng ngực của chính mình, lúc này mới đình chỉ một bụng oán khí."
Được, ta nghe, nhưng ta thật sự không còn bạc thừa để đi mua bánh bao."
Tân Nguyện bình tĩnh quay người, ngữ khí lộ ra chút mỉa mai: "Tìm đồng bọn của ngươi đòi đi."
Nói rồi nàng nhanh chân quay trở lại khách điếm.Sau lưng, Tương Trúc lại dùng sức vỗ lên lồng ngực của mình vài cái, đau quá, vết thương trên tay hình như bị xé rách, nàng thật là....Đối phương rõ ràng muốn chọc nàng tức chết, quá mức khi dễ người, lý nào lại như vậy, quá mức đê tiện.Điện hạ làm sao lại thấy vừa ý dạng người bụng dạ hẹp hòi, tham tài còn vô tình này vậy chứ, hơn nữa nàng ta còn cố tình gây sự....Nàng đứng sững tại chỗ, những câu mắng chửi người âm thầm bị nàng nhắc lên trong lòng, hồi lâu mới phát giác được có một chút thư thản.Sau khi tỉnh táo lại, Tương Trúc quay đầu thở phì phò nói: "Đừng xem nữa, còn không mau đi mua bánh bao?"
Trên mái hiên lại có một người rơi xuống, Phùng Giác ôm quyền, hắn xuất phát từ lòng thông cảm, nhỏ nhẹ khuyên nhủ một câu: "Tương Trúc cô nương không nên tức giận, khí nhiều thương thân."
Nói xong, hắn quay người muốn đi gấp.Tương Trúc chớp chớp đôi mắt, vội vàng mở miệng nói: "Dừng lại, đem bạc của ngươi đều đưa hết cho ta."
Phùng Giác: "......"
Gì vậy trời?Hắn thật sự đã lo chuyện bao đồng, lần này thì người cần đồng tình đã biến thành chính hắn.Phùng Giác trong thâm tâm thở dài thườn thượt, bất đắc dĩ lấy túi tiền đưa tới.Tương Trúc đưa tay đón lấy, hắn không tự chủ đem túi tiền xiết lại thật chặt.Tương Trúc nhất thời đen cả khuôn mặt: "Điện hạ thế nhưng đã phân phó để ngươi chỉ nghe theo lệnh của ta làm việc."
Tiểu tử này thật sự không có mắt để nhìn đại cục, bộ dạng hẹp hòi giống y hệt ai kia.Phùng Giác bất đắc dĩ buông tay, thế sự xoay vần khiến mặt hắn lộ ra một vòng thần sắc ủy khuất: "Tương Trúc cô nương....
Trên người ta không còn một văn tiền nào, ta làm sao đi mua bánh bao?"
Hắn cũng đâu thể đi cướp của người khác, nếu để điện hạ biết được, ít nhất sẽ phạt hắn hai mươi quân côn.Tương Trúc đếm bạc của hắn, lại tính thêm cả xấp ngân phiếu, trong lòng âm thầm tính toán một phen, phát hiện chỗ này ít nhất đã đền bù được một nửa thiệt hại, tâm tình của nàng mới thoáng tốt lên một chút."
Cầm lấy mười lượng này đi, xài tiết kiệm một chút, mau đi đi, đừng có đứng đó mặt ủ mày chau.
Chờ sau khi chúng ta về phủ công chúa phục mệnh, ta nhất định sẽ báo cáo với điện hạ, để người hoàn trả lại toàn bộ số bạc này cho ngươi."
"Đa tạ Tương Trúc cô nương, thuộc hạ đi mua bánh bao ngay đây."
Phùng Giác lần này không còn ủy khuất nữa, bạc còn có thể trở về đã là chuyện tốt lắm rồi, nếu cứ như vậy mà mất hết, hắn thật sự có thể đau lòng mà khóc đến chết.Tương Trúc gật gật đầu: "Nhanh đi, mua về rồi thì biết đến chỗ nào để tìm ta sao?"
"Biết rõ."
Phùng Giác hai tay tiếp nhận bạc, xoay người cất bước rời đi.Tương Trúc đi vào khách điếm, nàng không đi đến gian phòng của Tân Nguyện mà là đưa tay gõ cửa gian phòng nằm ở ngã rẽ lầu hai.Tiếng đập cửa hai ngắn một dài, theo trình tự lặp lại đúng hai lần.Người trong phòng xác nhận không có nghe lầm tiết tấu, không lên tiếng hỏi xem người đến là ai liền thẳng tay mở cửa ra."
Tương Trúc tỷ tỷ, ngươi tới rồi sao?"
Người vừa mở cửa là một nữ tử mặc trên thân y phục màu xanh lục, thoạt nhìn so với Tương Trúc nhỏ hơn một chút.Nàng tên là Lục Liễu, cũng giống như Tương Trúc, nàng là một thành viên trong nhóm ám vệ của Hoàng gia, một đường theo chân bọn họ đi đến Bách Việt."
Nhanh cầm giấy bút, đem lời ta nói ghi lại thật kỹ."
Tương Trúc trở tay đóng cửa phòng, nàng hai ba bước đi đến trước chiếc bàn gỗ: "Chuyện thứ nhất chính là chuyện nàng ta cải tiến lưới đánh cá trên biển để sử dụng hiệu quả hơn...."
"Chuyện thứ hai, Tân Nguyện cô nương mang theo Huệ Diên mua hai bộ tóc giả, bọn họ hoàn tục rồi, mặc dù nhìn thấu thân phận của ta nhưng đã đồng ý để ta lưu lại bên người của nàng."
"Chuyện thứ ba, hỏi điện hả phải chăng trước đó đã liên hệ với Tân Nguyện cô nương, có mệnh ta làm nha hoàn cho Tân cô nương hay không, còn có....."
Đến đoạn này, Tương Trúc bỗng nhiên ngừng nói."
Còn có cái gì?"
Lục Liễu ngẩng đầu hỏi một câu.Tương Trúc tức giận thở dài một hơi: "Còn có để điện hạ phát bạc cho chúng ta nhiều hơn một chút, ngươi cứ viết Tân Nguyện cô nương lấy sạch bạc trên người của ta rồi, dựa theo tình hình này, chắc chắn còn có lần sau."
Lục Liễu kinh ngạc một chút, thấy sắc mặt Tương Trúc không dễ nhìn, nàng cũng không dám hỏi nhiều.Sau khi viết xong, nàng hạ bút xuống bàn rồi mới nói: "Căn phòng này ta bao nửa năm, cứ cách mười ngày sẽ đi tới đi lui một lần, mỗi lần dừng lại ba ngày.
Tương Trúc tỷ tỷ tính toán thời gian một chút, nửa tháng phải truyền tin tức một lần để ta kịp thời đi thuyền trở về bẩm báo với điện hạ."
Tương Trúc gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: "Nếu ở gần đây, ta để Phùng Giác vừa đi vừa về truyền lời, nếu cách quá xa thì phải mua bồ câu đưa thư, đừng hiểu lầm đây là chuyện tốt."
"Đã rõ."
Đúng lúc này, tiết tấu gõ cửa trước đó đồng dạng lại vang lên, hai người liếc mắt nhìn nhau, Tương Trúc vỗ ống tay áo đứng dậy khỏi ghế: "Ta đi trước, ngươi cùng Phùng Giác thương lượng lại một chút chi tiết, có việc gì cứ để cho hắn truyền lời là được rồi."
Mở cửa, quả nhiên là Phùng Giác mua bánh bao trở về.Tương Trúc cầm bánh bao đi đến trước cửa phòng của Tân Nguyện."
Tân cô nương, ta....
Nô tỳ trở về rồi."
Nha hoàn thì nha hoàn, chỉ cần là vì điện hạ, nàng giỏi chịu nhục cũng chẳng phải là lời nói đùa.Lúc này, bên ngoài sắc trời đã sáng tỏ, Tân Nguyện và tiểu Huệ Diên cũng đã rửa mặt xong, các nàng còn đang ngồi đợi bánh bao đây này."
Cảm tạ."
Cửa phòng mở ra phân nửa, Tân Nguyện tiếp nhận bánh bao rồi thẳng tay đóng sầm cửa lại.Tương Trúc còn chưa kịp ngẩng đầu lên, kết quả cửa phòng đã hoàn toàn đóng chặt!Nàng sờ sờ cái mũi suýt chút nữa đã bị cánh cửa đụng tới, cắn răng âm thầm chửi bới trong lòng một hồi, dù tức giận nhưng nàng vẫn giữ đúng bổn phận canh giữ ngoài cửa.Cách đó không xa, Phùng Giác nhìn cái túi dầu đựng bánh bao trên tay một chút, lại nhìn Tương Trúc nộ khí chưa dứt, yên lặng thu hồi bước chân.Hắn tính toán, Tương Trúc cô nương lúc này chỉ sợ ăn cái gì cũng không thấy ngon miệng, ăn ít một bữa cũng tốt, đợi đối phương trút giận xong thì lại nói tiếp, bằng không sẽ dễ dàng bị bệnh.Trong phòng, Tân Nguyện ăn hai cái bánh bao thịt, chờ sau khi tiểu Huệ Diên cũng đã ăn no, bấy giờ nàng mới tỉ mỉ giao phó vài câu: "Huệ Diên, nha hoàn đứng trợn mắt ngoài cửa về sau sẽ đi theo chúng ta, ngươi cứ việc gọi nàng là Tương Trúc tỷ tỷ."
Tiểu Huệ Diên nhớ tới khuôn mặt vừa nãy thấp thoáng sau khe cửa, nàng khó hiểu ngẩng đầu hỏi lại: "Sư phụ, nàng không phải người xấu sao?"
Tân Nguyện bởi vì vừa có được năm trăm lượng bạc, tâm tình đang cực kỳ tốt liền cười cười nói: "Nàng cũng tính là không quá xấu, vi sư khuyên nàng hướng thiện rồi, nàng thật sự đã biết hối cải."
Tiểu Huệ Diên u mê gật đầu một cái, âm thầm ghi nhớ trong lòng rằng sư phụ thật là lợi hại, vậy mà còn có thể khiến người xấu hướng thiện.Hai sư đồ trò chuyện thêm một hồi, lát sau Tân Nguyện lại dắt tay Huệ Diên đi thẳng ra cửa.Bên ngoài cửa phòng, Tương Trúc nghe tiếng cửa mở bèn vội vàng nhìn sang, thấy Tân Nguyện trên vai cõng một cái bọc nhỏ, nàng buột miệng thốt lên: "Cô nương, ngươi đây là muốn đi đến chỗ nào?"
Tân Nguyện nghiêng đầu liếc mắt nhìn nàng, trực tiếp đem bao y phục trên lưng ném qua."
Ít nghe ngóng chuyện của chủ tử."
Tương Trúc vô thức tiếp nhận bao đồ ôm vào trong ngực, nghiến răng nghiến lợi nói: "Vâng, nô tỳ biết sai."
Lúc này Tân Nguyện mới hài lòng, thản nhiên nói một câu: "Nhanh đi thuê một cỗ xe ngựa, hỏi xa phu xem kinh thành ở tại hướng nào."
"Dạ."
Khoé miệng Tương Trúc giật giật một cái, không cần phải nói, bạc thuê xe ngựa cũng là nàng chi trả.Cũng không biết điện hạ lúc nào mới có thể hồi âm, bằng không thì bạc của nàng thật sự không đủ dùng, một khi hết bạc thì nàng càng không có cách nào để duy trì hiện trạng.Tân Nguyện lại là một người hành xử không theo lẽ thường, vạn nhất nàng ta trở mặt báo quan, khẳng định sẽ gây ra phiền toái rất lớn.Tương Trúc thở dài, là thật sâu thở dài, dẫu vậy vẫn lủi thủi đi mướn một cỗ xe ngựa mang tới.Tân Nguyện trước tiên ôm tiểu Huệ Diên thả vào thùng xe, sau đó chính mình cũng nhanh chóng chui vào.Ngay sau đó, nàng đưa chân chặn lại lối ra, Tương Trúc không ngờ đến động tác vô lại của nàng, kém chút nữa đã bị đế giày đạp thẳng lên mặt."
Ngươi lên đây làm cái gì, đi theo đằng sau đi."
Tương Trúc hít sâu một hơi, gằn giọng nói ra từng chữ từng chữ: "Cô nương, cước bộ của nô tỳ làm sao chạy kịp bốn móng chân ngựa."
Coi như con ngựa kéo xe không phải là khoái mã, nhưng nàng một mực chạy theo xe ngựa cũng biết mệt mà, sức người sao có thể so cùng sức ngựa.Tân Nguyện cười cợt, nàng dùng tư thái giống như đang nói chuyện với người ngu kẻ đần: "Sao ngươi không biết mua con ngựa đi theo, đầu óc nếu như bị bùn sình vấy bẩn thì mau đi tắm rửa đi."
Dứt lời, nàng trực tiếp hạ rèm xe xuống, thản nhiên hướng về phía xa phu nói: "Sư phó, chúng ta có thể đi rồi."
Một hồi bụi đất vung lên, Tương Trúc vặn vẹo khuôn mặt khiến cho nó trở nên méo mó, nàng không lo được suy nghĩ nhiều như vậy, vội vàng hướng sau lưng chạy tới, lúc đi đến góc đường bèn ngẩng đầu hét lên với không khí: "Đi mua một con khoái mã, ta trước tiên phải đuổi theo nàng ta."
Sau đó nàng cắm đầu chạy như bay, chỉ sợ cỗ xe ngựa kia đem người đi mất dạng.Phùng Giác hiện thân, cũng chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng của Tương Trúc chạy đi rất nhanh.Hắn há to miệng, trong lòng tự nhủ bạc mua ngựa còn chưa có đưa, bạc trên người hắn làm sao mua đủ.Xem ra chỉ có thể đi tìm Lục Liễu cô nương mượn tạm một ít, nợ này nhất định phải tính trên đầu của Tương Trúc cô nương.Hắn chỉ là một hộ vệ làm việc truyền tin nghèo khổ mà thôi....Một canh giờ sau, bên trên quan đạo dài đằng đẵng.Ngay tại thời điểm Tương Trúc cảm thấy đầu choáng mắt hoa, Phùng Giác cuối cùng cũng cưỡi ngựa đuổi theo tới rồi.Tương Trúc ôm cổ ngựa, kém chút nữa bởi vì xúc động mà khóc oà lên: "Ngựa yêu dấu ơi, ngươi rốt cuộc đã đến."
Khi đang nói chuyện, nàng nhanh chóng trở mình nhảy lên yên ngựa, giơ roi mà đi."
Ê, Tương Trúc cô nương....
Hắt xì."
Miệng Phùng Giác ăn đầy bụi đất, hắn ngứa mũi hắt xì một cái, đến lúc ngẩng đầu thì ngựa đã chạy được mấy chục mét.Không phải đấy chứ, không nói không rằng, cứ như vậy mà đem hắn ném giữa đường!Chân của hắn cũng là chân con người mà!
Thế này thì làm sao mà hắn đuổi kịp!