Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bhtt - Edit] - Con Đường Hoàn Lươn Của Thiếu Tướng Cặn Bã

[Bhtt - Edit] - Con Đường Hoàn Lươn Của Thiếu Tướng Cặn Bã
Chương 90


Lê Đồng liếc nhìn Mộ Vân rồi nhanh chóng rời đi.Sau khi cô ấy đi khỏi, chủ nhiệm Chu cười nói với Tần Mộ Vân: "Cô Tần, chỗ này giao lại cho cô nhé."

Nói xong, ông ấy vội vàng chạy theo Lê Đồng.Tần Mộ Vân cảm thấy hơi mệt mỏi.

Cô ấy nghĩ tối nay về nhà nhất định phải hỏi cho ra lẽ xem hôm nay Lê Đồng đã xảy ra chuyện gì.Thực ra, Tần Mộ Vân khá vui khi Lê Đồng rời đi, ít nhất là họ không cần lo lắng bị ai đó bất ngờ bắt gặp khi đang nói chuyện riêng trong phòng làm việc....Là tổng huấn luyện viên của học sinh mới ngành chỉ huy, Lê Đồng thực ra cũng là một hình thức cùng tham gia huấn luyện với học sinh mới.

Dù nói rằng cô ấy không cần lúc nào cũng giữ tư thế quân đội nghiêm chỉnh hay chạy vòng cùng học sinh.Nhưng dưới ánh mặt trời gay gắt, cô ấy cũng không tránh khỏi bị nóng.Buổi trưa ăn cơm xong nghỉ ngơi hai tiếng, buổi chiều lại tiếp tục huấn luyện.Cũng may buổi chiều trời không nóng bằng buổi trưa, khiến mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.Khi mặt trời sắp lặn, Lê Đồng giải tán đội ngũ, cho học sinh mới đi nghỉ ngơi ăn cơm.

Cô ấy liếc nhìn kế hoạch sắp xếp.Buổi tối vẫn còn buổi huấn luyện chạy vòng thường lệ, hôm nay là ngày đầu tiên nên cô ấy muốn cố gắng hết trách nhiệm cùng đám học sinh mới hoàn thành một ngày huấn luyện.Cô ấy gửi cho Mộ Vân một tin nhắn, nói với cô ấy hôm nay không cần chờ mình về trước, còn dặn dò rằng cô ấy đã nói chuyện xong với cô giáo ở trường mẫu giáo rồi, hôm nay sẽ tối đi đón con.Phòng y tế đã cho học sinh về hết, Tần Mộ Vân đang chờ cùng cô ấy về thì nhìn thấy tin nhắn, ngay cả bản thân cũng không nhận ra mình có một chút không vui."

Không nói sớm," Tần Mộ Vân khẽ nói một câu, cầm túi trên bàn rồi đi thẳng.Tần Mộ Vân có xe, chỉ là cô ấy không thường lái, chỉ thỉnh thoảng mới lái một chút.Dù sao cô ấy có một người Alpha, chỉ cần buổi chiều không có việc gì, chắc chắn sẽ đến đón cô ấy....Tần Mộ Vân đi đón con gái Lê Du, nhớ lại việc họ đã đưa con đến trường mẫu giáo ngay từ kỳ nghỉ hè để con bé làm quen với cuộc sống ở đó sớm hơn.Cũng may nhóc Lê Du này, ngoại trừ mấy ngày đầu làm ầm ĩ không chịu đi, sau đó mỗi ngày đều rất tự giác đặt đồng hồ báo thức dậy, thậm chí có lúc dậy quá sớm, còn chạy đến gõ cửa phòng hai người họ.Năm nay Lê Du bốn tuổi, sau sinh nhật bốn tuổi, con bé bắt đầu tự chuẩn bị đồ đạc vào mỗi sáng sớm, ở trong phòng riêng của mình.Lý do là...

Lê Đồng chê con bé quá quấn người, ngủ chung phòng với họ rất phiền phức.Ở cổng trường mẫu giáo, Tần Mộ Vân xuống xe đi vào."

Cô Lê, chào buổi chiều."

Cô giáo ở cổng cười nói."

Chào cô, tôi đến đón Du Du."

Lê Du đang chơi đùa trong sân trường, luôn để ý đến cổng.Khi nhìn thấy Tần Mộ Vân đứng ở cổng, con bé vội vàng nhảy xuống khỏi cầu trượt, chạy về phía mẹ."

Mommy, mommy."

Cô giáo tránh sang một bên, khi Lê Du chạy tới thì đưa tay ra đỡ, tránh cho con bé bị ngã."

Hôm nay con có ngoan không?"

"Có ạ."

Lê Du ngoan ngoãn gật đầu, nắm lấy tay mẹ, chớp mắt hỏi:"Mommy, sao hôm nay mẹ không đến cùng cô?"

"Mẹ có việc bận."

Tần Mộ Vân nói, mỉm cười gật đầu chào cô giáo, rồi dắt Lê Du đi về phía xe."

Vậy mẹ mấy giờ về?

Mẹ có ăn cơm cùng chúng ta không?"

Lê Du bốn tuổi nói chuyện rất rõ ràng, nhưng giọng nói vẫn còn rất trẻ con."

Nếu mẹ không về, tối nay Du Du có được ngủ cùng mommy không?"

Nói đến đây, Lê Du rất phấn khích.Tần Mộ Vân nghe con gái nói, không nhịn được cười: "Mẹ khoảng tám giờ tối mới về."

Vẻ mặt Lê Du lộ rõ vẻ thất vọng."

Nhưng nếu mẹ tối nay về, Du Du vẫn được ngủ cùng mẹ mà."

Tần Mộ Vân cười ôm con bé vào xe, đặt vào ghế sau.Cô ấy cũng ngồi vào xe, bật chế độ lái tự động.Mắt Lê Du sáng lên, ôm lấy đầu gối mẹ, tiếp tục hỏi: "Thật không?

Thật không?

Mẹ sẽ không đưa con về phòng chứ?"

"Có mommy ở đây, sẽ không."

Tần Mộ Vân mỉm cười.Lê Du "ừ" một tiếng, bò lên đùi mẹ ngồi, bắt đầu kể chuyện ở trường mẫu giáo hôm nay.Con bé nghĩ chắc chắn mẹ đã chọc mommy giận rồi, như vậy mình sẽ được ngủ cùng mommy.

Thật tốt nếu mẹ ngủ một mình.Lê Du vẫn còn nhớ chuyện bị đưa về phòng ngủ một mình, con bé thầm nghĩ.Trong xe tràn ngập tiếng cười nói của trẻ con, thỉnh thoảng lại có tiếng cười khẽ dịu dàng.Tần Mộ Vân rất cưng chiều Lê Du, dù con bé là Alpha.Có lẽ vì Lê Du hoạt bát giống Lê Đồng hồi nhỏ.

Hồi nhỏ Lê Đồng không hay cười và không thích cười.

Mỗi khi Tần Mộ Vân nhìn thấy ảnh Lê Đồng hồi nhỏ do ông nội đưa cho, cô ấy lại muốn chiều chuộng Du Du hơn một chút.Cô ấy muốn bù đắp cho Lê Đồng những gì con bé chưa từng có.Lê Đồng có biết điều này không?

Chắc chắn là có.Lê Đồng vừa bất đắc dĩ vừa cảm động, nghĩ con bé Lê Du này thật là lợi thế.

Nhưng biết làm sao, đành phải cho con bé được chiều chuộng khi còn nhỏ.Chờ con bé lớn hơn...

Lê Đồng không ngại huấn luyện con bé một chút, để sau này ra ngoài không bị thiệt.Tám giờ tối.Lê Đồng về đến nhà, nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng khách.

Không cần nghe kỹ cũng biết ai là người nói nhiều không ngừng.

Cô ấy đôi khi tự hỏi con bé có phải là con gái mình không.Sao con bé nói nhiều thế?Mình và Mộ Vân đều không nói nhiều như vậy.Trong phòng khách, Lê Du nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn thấy mẹ, vui vẻ đứng lên ghế sofa giơ tay ra đòi ôm."

Mẹ, mẹ về rồi --""Ừm, tối nay con ăn cơm ngon không?"

Lê Đồng ôm con gái một lúc rồi buông ra.Ngoài mặt thì cô ấy có vẻ không thích, nhưng ai mà không thương con mình.Tần Mộ Vân quay lại nhìn cô ấy, thấy người cô ấy không có nhiều mồ hôi, giục: "Đi tắm rửa trước đi, em hâm lại đồ ăn cho."

Lê Đồng định ôm vợ một cái, nhưng nghĩ lại thì thôi, người đầy mồ hôi, đi tắm trước đã."

Được."

Lê Du thấy mẹ lên lầu, kéo tay áo ngủ của mommy."

Mommy ơi, tối nay ngủ cùng nhau, đã hứa rồi nhé."

"Con sợ mẹ đến thế à?"

Tần Mộ Vân cười véo mũi con gái, buồn cười nói: "Mẹ sẽ không đánh con đâu."

"Mẹ sẽ không đánh con, nhưng mẹ sẽ bắt con đọc sách."

Từ khi Lê Du biết chữ, mẹ cô ấy bắt đầu đưa cho con bé đủ loại sách để đọc.Mình mới bốn tuổi thôi, mẹ thật là...Lê Đồng đang tắm, đương nhiên không biết con gái đang oán thầm mình.

Nhưng cô ấy cũng không quan tâm, dù sao thời đại này không giống như trước kia.Alpha ưu tú thường có gen di truyền tốt, hơn nữa con người sau khi có thần lực đã tiến hóa theo hướng ưu việt hơn.

Trẻ con bốn tuổi bây giờ có thể ngang với trẻ con sáu tuổi ngày xưa.Lê Du còn giỏi hơn thế, dù vẻ ngoài vẫn còn trẻ con nhưng con bé hiểu biết rất nhiều.Là bác sĩ, Tần Mộ Vân biết rõ điều này, nhưng với cô ấy, Du Du mấy tuổi cũng vậy, vẫn là con gái của cô ấy.Lê Đồng tắm xong, xuống lầu ăn cơm.Hai mẹ con trong phòng khách lên lầu."

Em lên lầu với Du Du đây."

Tần Mộ Vân nói với cô ấy.Lê Đồng: "Ừm, được, Du Du cũng nên đi ngủ rồi."

Lê Du kéo tay mommy lên lầu, con bé nghĩ mẹ chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên khi thấy mình ngủ cùng mommy.Ha ha ha, con bé nắm tay mommy."

Mommy ơi, kể chuyện cho con nghe nhé, con không muốn nghe mẹ kể chuyện."

"Mấy chuyện chiến tranh chán lắm."

Lê Đồng có biết chuyện cổ tích nào đâu, kiếp này còn chưa nghe nói đến, kiếp trước... lâu quá rồi, cô ấy không nhớ gì cả.Nghĩ đi nghĩ lại, cô ấy chỉ nhớ mấy chuyện chiến tranh vũ trụ, sửa lại một chút rồi kể cho Lê Du nghe.Họ mở cửa phòng.Lê Du nhảy lên giường, cười hì hửng nhìn mommy."

Lần sau để mẹ kể chuyện khác cho con nghe nhé."

Tần Mộ Vân nhìn con gái nằm trên giường, cười nói: "Đừng bắt mẹ kể mấy chuyện chán ngắt đó nữa, được không?"

Cuối câu có vẻ như có ý khác, Lê Du chớp mắt, do dự một chút rồi nói: "Thực ra mẹ kể cũng được mà."

Nếu con bé không muốn nghe, chỉ cần nói một tiếng, mẹ sẽ mở máy tính kể chuyện khác.Lê Du bị mommy nhìn nên hơi chột dạ....Lê Đồng lên lầu vào phòng, thấy con bé không nên ở đây, cô ấy hơi nhíu mày."

Du Du, con nên về phòng ngủ rồi."

Lê Du theo bản năng muốn xuống giường, nhưng con bé nghĩ lại, mommy đã hứa cho mình ngủ cùng.Tại sao mình phải đi?Nghĩ vậy, Lê Du lấy hết dũng khí, ôm lấy mommy nói: "Mommy nói tối nay con được ngủ cùng mommy."

Lê Du thấy mẹ cười càng tươi, con bé nuốt nước bọt, cảm thấy nên nịnh mẹ một chút, dù con bé rất muốn độc chiếm mommy."

Mẹ cũng đến rồi, ba người mình ngủ cùng nhau nhé."

Lê Đồng nghe xong, đến bên giường véo má con gái, cười nói: "Du Du, mẹ và mommy có chuyện muốn nói, con về phòng ngủ trước nhé."

"Nhưng mà..."

Lê Du nhìn mommy đầy do dự, mẹ cười như vậy đáng sợ quá, mommy cứu con."

Đừng dọa con bé, con bé sắp khóc rồi kìa."

Tần Mộ Vân nhìn hai người họ, buồn cười nói.Lê Đồng lại véo má con gái, cười nói: "Con bé giả vờ thôi, nó thông minh lắm."

"Thôi được rồi, Du Du về phòng ngủ đi, cuối tuần mẹ và mommy sẽ đưa con đi biển chơi, con không phải muốn đi sao?"

Cô ấy nói với con gái."

Thật không?

Mẹ nói là biển trên thiên đường đúng không?"

Lê Du nhảy lên người cô ấy, vội vàng xác nhận.Lê Đồng buồn cười đáp: "Ừ ừ, vậy nên bây giờ con nên..."

"Con về phòng ngủ đây, mẹ mommy ngủ ngon."

Lê Du nhanh chóng bò xuống giường, chạy về phòng mình."

Em thực sự muốn đưa Du Du đi à?"

Tần Mộ Vân bất đắc dĩ nói: "Em có rảnh không?"

Lê Đồng cười, thản nhiên nói: "Em nghĩ chúng ta lâu rồi không đi chơi cùng nhau, cuối tuần đi biển cũng tốt."

"Nếu Du Du muốn đi, thì đưa con bé đi cùng."

"Lúc đó có thể rủ Lạc Bạch và mọi người nữa, chắc chắn họ sẽ vui vẻ đưa Du Du đi chơi cùng."

Lê Đồng cười chui vào chăn, chiếm lấy chỗ của con gái, hôn người bên cạnh.
 
[Bhtt - Edit] - Con Đường Hoàn Lươn Của Thiếu Tướng Cặn Bã
Chương 91


"Du Du sẽ không vui đâu," Tần Mộ Vân vừa nói vừa nhìn cô, cố nén cười."

Không đâu," Lê Đồng chắc nịch.Tần Mộ Vân hỏi: "Em muốn biết, hôm nay chị đến đây là vì chuyện gì?"

"Chỉ là muốn gặp em, đơn giản vậy thôi."

"Hả?"

Tần Mộ Vân ngạc nhiên nhìn cô, nói: "Bình thường chị vẫn gặp em mà, đến trường như thế này, rất dễ bị người ta phát hiện ra mối quan hệ của chúng ta."

Lê Đồng nhíu mày, giả vờ không vui: "Sao lại phải sợ?

Chị sẽ không làm em mất mặt đâu."

"e có biết từ khi e đến trường quân sự La Tỳ, chị toàn phải gặp eở ngoài cổng trường thôi không?"

"Thế không tốt sao?"

Tần Mộ Vân hỏi ngược lại."

Chị không thấy tốt chút nào," Lê Đồng vuốt ve ngón tay cô, lơ đãng nói: "Nhiều người thích Tần giáo sư như vậy, chị thấy bất an lắm."

Tần Mộ Vân nghe xong suýt bật cười."

Đừng nghịch nữa."

"Chị không đùa, yên tâm đi, chị sẽ không thể hiện mối quan hệ của chúng ta ở trường đâu.

Ở trường, chúng ta có thể giả vờ như không quen biết."

Tần Mộ Vân hơi nghi ngờ, không biết cô làm sao mà ngoan ngoãn được như vậy, đã đến trường rồi mà còn nói sẽ giả vờ không quen biết."

Thật chứ?"

"Thật mà, chị lừa dối em bao giờ đâu."

"Chuyện đó khó nói lắm, chị trước kia..."

Tần Mộ Vân chưa nói hết câu đã bị Lê Đồng chặn miệng, nuốt nửa câu còn lại vào trong.Lê Đồng nháy mắt, rời khỏi môi cô."

Chị chỉ là muốn theo đuổi em một lần."

"Hả?"

Tần Mộ Vân sững sờ, chủ đề này chuyển nhanh quá, cô không theo kịp suy nghĩ của Lê Đồng."

Mấy hôm trước chị nói chuyện với Lạc Bạch, Lạc Bạch bảo lúc trước theo đuổi Thi Uyển khó khăn lắm, hỏi chị năm đó đã theo đuổi em như thế nào."

Lê Đồng nói đến đây thì cười."

Lúc đó chị mới nhớ ra, hình như chị chưa từng theo đuổi em."

Tần Mộ Vân dở khóc dở cười, nói: "Vậy nên chị đột nhiên nhận lời mời này, chạy đến trường, chỉ vì muốn theo đuổi em?

Chị không thấy chuyện này kỳ lạ lắm sao?"

"Chúng ta kết hôn được năm năm rồi đấy."

"Cũng vì kết hôn được năm năm rồi, chị mới thấy tiếc vì năm đó chưa theo đuổi em," Lê Đồng nói rất nghiêm túc.Nghĩ kỹ thì cô gái nào mà không thích được người khác theo đuổi chứ?

Năm đó có bao nhiêu người theo đuổi Mộ Vân, chỉ có mình cô là người cuối cùng có được người đẹp mà chưa từng theo đuổi cô trước khi kết hôn."

Chị quên những chuyện chị làm sau khi kết hôn rồi à?"

Tần Mộ Vân không nhịn được gõ nhẹ vào trán cô, buồn cười nói: "Ai là người ngày nào cũng mang hoa đến tận khi Du Du ra đời mới thôi?"

"Ai là người tỉ mỉ chuẩn bị sinh nhật cho em?"

"Ai là người vì em đi học mà tự mình làm những món mình không hề giỏi?"

Tần Mộ Vân nói đến đây thì thở dài, ánh mắt nhìn cô đầy ý cười."

Em chưa bao giờ thấy tiếc nuối cả, em cũng không hối hận về lựa chọn của mình.

Tuy rằng mối quan hệ của chúng ta có hơi khác so với các cặp Alpha-Omega bình thường, nhưng như vậy cũng rất thú vị, phải không?"

Lê Đồng nháy mắt: "Chị có thể coi đây là em đang an ủi chị không?"

"Không, em chỉ là không muốn chị làm chuyện gì ngốc nghếch nữa thôi," Tần Mộ Vân ngượng ngùng quay mặt đi."

Nghĩ lại thì đúng là ngốc thật, nhưng... ai bảo chị tình nguyện chứ," Lê Đồng cười nhẹ, nói: "Ngày mai chị đưa em đến trường, được không?"

"Vừa hay em cũng muốn đi."

"Chị muốn đường đường chính chính đứng bên cạnh em."

"Em luôn luôn ở bên cạnh chị mà, bất cứ lúc nào," Tần Mộ Vân cười, nói: "Đặc biệt là khi chị cần em đi họp hay những 'trường hợp' phiền phức khác."

"Chị muốn mọi người đều biết em là vợ chị," Lê Đồng lẩm bẩm, tránh cho người ta cứ nghĩ tình cảm của họ rạn nứt, muốn giới thiệu cho cô mối khác.Tần Mộ Vân bật cười: "Ngày mai chúng ta cùng xuất hiện, chắc chắn sẽ làm họ giật mình đấy."

"Mặc kệ họ."

Lê Đồng nhếch miệng cười, đột nhiên cúi xuống ghé sát tai cô, cười xấu xa nói."

Tối nay Du Du chắc chắn sẽ không đến quấy rầy chúng ta, hay là chúng ta..."

Những lời còn lại tan biến vào giữa hai bờ môi, bờ môi mềm mại khẽ liếm láp, bàn tay cô cởi bỏ những chiếc cúc áo dường như hơi thừa thãi......Ngày hôm sau.Bãi đỗ xe của trường quân sự La Tỳ nằm ngay bên ngoài sân huấn luyện, Lê Đồng lái xe đến đó.Tần Mộ Vân mặc một chiếc áo sơ mi tay dài mỏng manh, cài nút kín cổ, bên dưới là chiếc váy xòe ngang bắp chân, vừa xuống xe đã gặp học sinh.Sân huấn luyện nằm ngay cạnh căng tin, nên việc gặp học sinh cũng nằm trong dự đoán của cô.Khi học sinh chào hỏi cô, cô mỉm cười đáp lại, rồi thấy vẻ mặt họ hơi kỳ lạ, vội vàng chào tạm biệt rồi rời đi."

Họ thích em lắm nhỉ?"

Giọng nói từ phía sau vang lên, có vẻ hơi ghen tị."

Chị dọa họ sợ rồi," Tần Mộ Vân quay người lại, bất lực nói.Chắc chắn là mấy học sinh đó thấy cô và Lê Đồng cùng xuống xe nên mới chạy nhanh như vậy.Lê Đồng cười khẽ, xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út tay trái, tiến đến khoác vai cô: "Mặc kệ họ, đi thôi, chị đưa em đến phòng y tế."

Lê Đồng đưa cô đến phòng y tế, liếc nhìn đồng hồ rồi dặn cô nhớ ăn sáng, sau đó mới đến sân huấn luyện.Từ hôm đó, học sinh năm nhất ngành chỉ huy đều biết, tổng huấn luyện viên Lê Đồng và giáo viên Tần ở phòng y tế có quan hệ rất tốt.Một hôm, một học sinh tinh mắt phát hiện nhẫn trên ngón áp út của Lê Đồng giống hệt nhẫn của giáo viên Tần, mọi người mới vỡ lẽ.— Giáo viên Tần dịu dàng, xinh đẹp lại là vợ của Thiếu tướng Lê?Tuy hai người rất xứng đôi, nhưng Thiếu tướng Lê đáng sợ như vậy, liệu giáo viên Tần có bị bạo hành lạnh không?"

Đáng sợ" là từ mà học sinh năm nhất ngành chỉ huy dùng, vì ngày nào họ cũng bị huấn luyện như chó, ngày nào cũng có vài người kiệt sức đến phòng y tế.So sánh hai người, giáo viên Tần là thiên thần, còn tổng huấn luyện viên đưa họ đến phòng y tế là ác quỷ.Học sinh năm nhất ngành chỉ huy từng đến phòng y tế kể lại, Thiếu tướng Lê đối xử với giáo viên Tần rất tốt, giọng nói lúc nào cũng dịu dàng, thậm chí còn luôn mỉm cười!Bị huấn luyện như chó, đến phòng y tế còn phải ăn "cẩu lương".Học sinh từng đến phòng y tế không muốn quay lại lần thứ hai, thực tế là sau giai đoạn huấn luyện cường độ cao ban đầu, mọi thứ sẽ dễ dàng hơn nhiều.Nhưng... trong giai đoạn đầu, hầu hết học sinh đều đến phòng y tế, chỉ có vài người là không.Khóa huấn luyện kéo dài hai tháng, nhưng Thiếu tướng Lê chỉ huấn luyện họ một tháng, nhiều người đếm từng ngày xem khi nào cô đi.Ngày cuối cùng của tháng đầu tiên."

Đây là giáo viên Tần mua cho các em, nói các em huấn luyện vất vả, tháng sau cố gắng đừng đến phòng y tế gặp cô ấy nữa," Lê Đồng chỉ vào mấy thùng nước được mua đến, cười rất hiền hòa.Thiếu tướng Lê mặt lạnh tanh đột nhiên mỉm cười, khiến mọi người giật mình, theo phản xạ đứng thẳng người.Lê Đồng bảo người chia nước cho họ, khi họ mở nắp chai nước thì nói:"Sau khi bàn bạc, tôi sẽ huấn luyện các em thêm một tháng nữa, tức là đến khi kết thúc quân huấn mới đi.

Các em có vui không?"

Đáp lại cô là tiếng phun nước và tiếng ho sặc sụa, có lẽ họ không ngờ vào cái ngày tưởng như bình minh ló dạng, họ lại nhận được tin huấn luyện địa ngục sẽ kéo dài thêm một tháng.Tần Mộ Vân thấy Lê Đồng đến thì ngạc nhiên."

Sao chị lại đến đây?

Huấn luyện chưa kết thúc mà?"

"Đã được một tháng rồi, tối nay cho họ nghỉ ngơi một chút, nên không huấn luyện," Lê Đồng duỗi người, cười rồi kéo ghế ngồi cạnh cô."

Sắp tan làm chưa?

Lát nữa chúng ta cùng đi đón Du Du."

"Nhiều ngày như vậy, chắc Du Du hết giận rồi."

"Còn không phải tại chị lừa nó, nói cuối tuần dẫn nó đi biển chơi, nó mong chờ mấy ngày liền, cuối cùng chị lại bận việc không đi được," Tần Mộ Vân trách móc nhìn cô."

Nó thù dai như vậy, không biết giống ai," Lê Đồng sờ mũi, thầm nghĩ chuyện này không liên quan đến mình, nhưng con gái mấy tuần rồi không thèm ôm mình nữa."

Hôm nay đi đón nó trước, mua cho nó cái bánh kem nhỏ dỗ dành," Lê Đồng nghĩ mấy ngày nay mình không đón Du Du được, trách sao nó không giận cho được."

Một cái chắc không đủ, hay là mua hai cái đi," Tần Mộ Vân cười.Lê Đồng gật đầu: "Được rồi, vậy thì hai cái."

"Chỉ là ăn nhiều quá dễ bị sâu răng, Mộ Vân nhớ để ý nó, đừng cho nó ăn nhiều quá."

Cổng trường mẫu giáo.Lê Đồng đỗ xe xong, cùng Tần Mộ Vân đi vào."

Du Du, mẹ con đến đón con về nhà này," Cô giáo gọi vào trong sân.Du Du đang chơi trốn tìm với bạn nghe thấy tiếng gọi, từ sau bụi hoa chạy ra thì thấy mẹ và mommy đứng bên ngoài, mẹ còn cầm một cái hộp nhỏ quen thuộc.Du Du tò mò đi ra, gọi một tiếng: "Mommy."

"Hôm nay mẹ cũng đến đón con này," Tần Mộ Vân xoa đầu con, chỉ vào Lê Đồng bên cạnh: "Mẹ còn mua cho con bánh kem việt quất, là loại con thích nhất đấy."

Du Du nhìn mẹ, gọi một tiếng: "Mẹ."

À, là nể cái bánh kem nhỏ, chứ không phải tha thứ cho mẹ đâu.Lê Đồng buồn cười, đưa bánh kem cho Mộ Vân, cúi xuống bế Du Du lên."

Chúng ta về nhà thôi," Cô một tay ôm Du Du, một tay nắm tay Mộ Vân.Thực ra Du Du hết giận từ lâu rồi, chỉ là không chịu nói trước thôi, giờ thấy mẹ đến đón, còn mua bánh kem cho mình, nó hừ một tiếng rồi ôm cổ mẹ."

Con không có tha thứ cho mẹ đâu," Du Du nhỏ giọng nói bên tai cô."

Con chỉ là nể cái bánh kem nhỏ thôi."

"Khi nào rảnh nhất định mẹ sẽ dẫn con đi, nếu mẹ không đáng tin, Du Du mới tha thứ cho mẹ," Lê Đồng nói.Du Du nghe xong thì đảo mắt: "Vậy tối nay con muốn ngủ với mommy!"

"Ừm, ngủ với mẹ và mommy," Lê Đồng thản nhiên nói."

Con muốn ngủ với mommy...

Thôi được rồi, ngủ với cả mẹ nữa," Du Du vốn muốn phản đối, nhưng nghĩ một lát thì giọng nhỏ dần, vẻ mặt miễn cưỡng.Sáng sớm hôm sau.Tần Mộ Vân nhìn đĩa trứng chiên trước mặt, đột nhiên cảm thấy buồn nôn.Cảm giác này quen thuộc quá, Tần Mộ Vân cau mày, sao giống lúc mang thai Du Du vậy...

Chẳng lẽ trùng hợp như vậy?Cô vô thức tính toán thời gian.Hình như có một hôm cô quên uống thuốc tránh thai.Alpha-Omega rất dễ mang thai, nếu không uống thuốc trong vòng mười hai tiếng, khả năng cao là dính bầu."

Sao vậy, em thấy khó chịu à?"

Lê Đồng thấy vẻ mặt cô không ổn thì lo lắng hỏi.Tần Mộ Vân ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt hơi phức tạp.Từ khi sinh Du Du xong, Lê Đồng không muốn sinh con thứ hai nữa, cô ấy bảo mình sinh con khiến cô ấy sợ hãi, một đứa là đủ rồi.Vì vậy, dù Tần Mộ Vân biết cô ấy rất muốn có một bé gái Omega, họ vẫn chưa sinh thêm con."

Hôm nay em có thể phải xin nghỉ đi bệnh viện khám."

"Hả?"

Lê Đồng không hiểu sao cô lại nói vậy, nhất thời không phản ứng kịp."

Mommy sao vậy?

Sao phải đi bệnh viện?"

Du Du cũng nhìn cô, lo lắng hỏi.Tần Mộ Vân cảm thấy nếu lần này mình có thai thật, cũng không phải chuyện xấu, biết đâu lại có thể giúp Lê Đồng thực hiện mong muốn?

Cô nghĩ vậy nên không buồn phiền nữa."

Có thể là có..."

Cô nhìn Lê Đồng cười."

Hả?

Ừm!"

Lê Đồng chỉ mất một giây để hiểu ý cô, sững sờ, rõ ràng là cô ấy cũng nhớ ra chuyện gì."

Tại chị quên mất."

"Biết đâu lại là chuyện tốt, Du Du không phải luôn muốn có em gái sao?"

Tần Mộ Vân cười, rồi nhìn Du Du, "Có em gái, Du Du có vui không?"

"Mommy sinh em gái cho Du Du à?

Giống em gái của dì An Kỳ ấy?"

"Không, em gái của con chắc chắn sẽ đáng yêu hơn em gái của dì An Kỳ," Du Du vừa nghe mình sắp có em gái thì hào hứng hẳn lên.Lê Đồng lấy quang não ra, bình tĩnh xin nghỉ cho mình và Mộ Vân."

Chị đi cùng em," Cô nói sau khi cất quang não."

Con cũng muốn đi!"

Du Du nói theo."

Con ngoan ngoãn đi học đi."

"Con muốn xem em gái."

Du Du bĩu môi.Lê Đồng gõ nhẹ vào trán con gái: "Không ngoan ngoãn đi học, đừng hòng xem em gái."

"Biết rồi, con đi học là được rồi," Du Du cụp đuôi.Tần Mộ Vân nhìn hai người họ thì bật cười, từ khi An Kỳ sinh con gái hai năm trước, Du Du luôn đòi có em gái, nó muốn làm chị gái.Chỉ là Lê Đồng không đồng ý.Lê Đồng đưa Du Du đến trường mẫu giáo, rồi đưa Mộ Vân đến bệnh viện khám, kết quả khám giống như họ đoán, cô ấy có thai thật."

Hai lần đều là ngoài ý muốn," Lê Đồng thở dài, ôm cô nói: "Chị không muốn em phải chịu khổ lần nữa, lúc em mang thai Du Du vất vả lắm."

Tần Mộ Vân ôm cô: "Không sao đâu, em muốn sinh con cho chị, với lại Du Du cũng muốn có em gái."

"Du Du năm nay hơn bốn tuổi rồi, sinh thêm một đứa cũng vừa, tuổi chúng nó sẽ không cách xa nhau quá...

Em vẫn muốn có con gái, đúng không?"

"Hy vọng là một bé gái Omega, chứ không muốn có một đứa nghịch ngợm như Du Du đâu," Cô trêu chọc nói, nhưng trong lòng cũng bắt đầu mong chờ đứa bé này chào đời.
 
[Bhtt - Edit] - Con Đường Hoàn Lươn Của Thiếu Tướng Cặn Bã
Chương 92


Những người thân thiết với Thiếu tướng Lê đều biết cô ấy có hai con gái.Con gái lớn là một Alpha, tên là Lê Du, từ nhỏ đã rất quấn quýt mẹ, đặc biệt là mẹ Tần.Trước khi con gái út Lê Nhiên ra đời, Thiếu tướng Lê và con gái Lê Du giống như kẻ thù kiếp trước vậy, điểm này vẫn còn chút không đúng, ví dụ như Lê Du lúc nào cũng bị lép vế.Nếu nói đến kẻ thù, thì cô bé Lê Du có lẽ đã thua thảm bại từ lâu rồi.Con gái lớn của Thiếu tướng Lê, ai nhìn vào cũng sẽ nói là giống cô ấy như đúc.Lê Du cũng rất rõ lợi thế ngoại hình của mình, hơn nữa tuy giống Thiếu tướng Lê, nhưng những chiêu trò nũng nịu, làm nũng thì hoàn toàn không bằng.Có lẽ cũng vì vậy, một Alpha mạnh mẽ như thế, mà vẫn được mẹ Tần cưng chiều như một Omega nhỏ nhắn.Tình trạng này kéo dài đến khi Lê Du bốn tuổi, sau sinh nhật bốn tuổi một ngày, cô bé Lê Du đang học mẫu giáo biết được mẹ yêu quý của mình sắp sinh cho mình một em gái hoặc em trai.Cô bé vui mừng khôn xiết, đã sớm nghĩ ra cách dạy em gái gọi mình là chị.Vào ngày sinh nhật năm tuổi của Lê Du, cô bé không ở nhà tổ chức sinh nhật mà ở ngoài phòng sinh chờ mẹ.Không biết là trùng hợp hay duyên phận, công chúa nhỏ tương lai của nhà họ Lê ra đời đúng vào ngày sinh nhật của chị gái Lê Du.Ca sinh hôm đó rất thuận lợi, nhưng hai mẹ con giống nhau như đúc vẫn căng thẳng thần kinh, đến khi bác sĩ nói mẹ con bình an mới thở phào nhẹ nhõm.Khi họ đến phòng bệnh không lâu sau, y tá mang đứa bé đến.Đứa bé sinh đủ tháng rất khỏe mạnh, có lẽ vì ở trong bụng thêm hai ngày, da dẻ còn đẹp hơn những đứa trẻ khác.Lê Du vui vẻ vây quanh em bé, nếu không phải em còn quá nhỏ không bế được, chắc chắn cô bé đã ôm chầm lấy đứa em gái mà mình mong chờ bấy lâu."

Mẹ ơi, em gái đáng yêu quá!"

Lê Du cố kiễng chân nhìn.Da em bé đỏ hây hây, thật ra cũng không có gì đặc biệt đẹp, Lê Đồng không biết con bé nhìn ra điểm nào, nhưng cô vẫn rất tán thành."

Ừ, đáng yêu lắm."

"

Sau này con là chị, phải cố gắng bảo vệ em, biết chưa?"

Lê Đồng vuốt cằm, nhìn con gái năm tuổi của mình một cách trịnh trọng."

Biết ạ!"

Lê Du ngẩng đầu ưỡn ngực.Lê Đồng nói: "Ừm, để có thể bảo vệ em gái, ngày mai bắt đầu con cùng mẹ chạy bộ buổi sáng nhé."

Lê Du thoáng do dự, chạy bộ buổi sáng ư, cô bé không thích chút nào."

Sao?

Không muốn à?

Con không chịu rèn luyện, sau này em gái bị bắt nạt con làm sao bảo vệ em?

Có Alpha xấu xa nào đó muốn theo đuổi em gái, con phải làm sao?"

"Không được!

Con chạy!

Con nhất định sẽ bảo vệ em gái không bị ai bắt nạt, còn mấy Alpha kia, dám theo đuổi em gái con sẽ đánh chết chúng nó!"

Lê Du không biết nghĩ đến cái gì, phồng má lớn tiếng nói.Tần Mộ Vân nhìn hai mẹ con họ nghiêm túc như vậy, không khỏi bật cười."

Em gái còn nhỏ lắm đấy."

Cô không nhận ra khi mình cười, khuôn mặt rạng rỡ hạnh phúc....Từ khi em gái ra đời, cuộc huấn luyện khổ sở của Lê Du bắt đầu.Tất nhiên Lê Đồng biết Lê Du vẫn còn là trẻ con, nên khi huấn luyện cô vẫn giữ chừng mực, sẽ không để Lê Du vận động quá sức mà ảnh hưởng đến sức khỏe sau này.Lúc trước Lê Đồng đặt tên cho Lê Du, cô nói hy vọng con bé có một cuộc đời bình yên.

Lê Du không biết nghe ai nói, con bé bảo mình tên là Lê Du, vậy em gái nên tên là Lê Nhiên, nghe là biết chị em ngay.Lê Đồng và Tần Mộ Vân nghĩ cũng được, nên đồng ý với con bé.Thế là tên của em gái được quyết định như vậy,Lê Nhiên, bình yên và dịu dàng.Điều khiến Lê Đồng ngạc nhiên là tính cách lười biếng, không thích vận động của Lê Du lại thay đổi vì Lê Nhiên, những bài tập mà trước đây con bé than vãn mệt mỏi đều được kiên trì tập luyện.Mỗi ngày từ trường mẫu giáo về, việc đầu tiên là đến thăm em gái.Lê Đồng cảm thấy con gái lớn của mình có lẽ sắp trở thành một ngôi sao mới nổi trong giới cuồng em gái, nhưng chuyện này cũng không tệ, Omega vốn nên lớn lên trong môi trường được yêu thương, cưng chiều.Cứ như vậy hơn một năm trôi qua, đến khi Lê Nhiên biết nói, từ đầu tiên con bé nói ra lại là "chị ơi"?

Lê Đồng tức giận đánh vào mông con bé mấy cái.Lê Du da mặt dày, không hề sợ mấy cái đánh đó, sau khi ăn đòn lại chạy đến ôm em gái và mẹ, hôn chụt một cái vào má em gái."

Em gái nhà mình sao có thể đáng yêu như vậy!"

Lê Nhiên thấy Lê Du hôn mình thì cười tít mắt, đưa tay ra nắm tóc Lê Du.Lê Du năm nay đã sáu tuổi, nửa năm nữa sẽ trở thành học sinh tiểu học.

Cô bé thấy em gái thích nắm tóc mình, thì không hề phản đối mà đưa tóc cho em nắm, chỉ sợ em không nắm được.Tần Mộ Vân thấy Lê Đồng ngồi bên cạnh hờn dỗi, để Lê Du chăm sóc em gái, còn mình đến ngồi cạnh cô."

Sao không vui vậy, vì con bé gọi người đầu tiên không phải là chị à?"

Tần Mộ Vân khoác tay ôm vai cô, gần như chạm mũi vào mũi cô.Tần Mộ Vân dịu giọng, nói như dỗ con gái: "A Đồng, đừng giận."

"Du Du ngày nào cũng chơi với Tiểu Nhiên, Tiểu Nhiên gọi con bé trước cũng là chuyện bình thường."

"Nhìn con bé đắc ý kìa, chị ngứa tay quá," Lê Đồng thuận thế ôm eo Tần Mộ Vân, kéo cô vào lòng, bĩu môi không vui."

Chắc là cùng tính cách nên ghét nhau nhỉ?

Du Du giống chị quá mà," Tần Mộ Vân cười hôn nhẹ lên môi cô, rồi đứng dậy kéo cô vào bếp."

Đừng quên hôm nay chị nói muốn xuống bếp đấy."

Bình thường Lê Đồng không có thời gian nấu cơm tối, chỉ có cuối tuần rảnh rỗi, nên cô nhận nấu cơm tối hai ngày cuối tuần.

Chỉ khi nào tăng ca thì Tần Mộ Vân mới nấu.Khi Lê Nhiên hai tuổi, biết chạy biết nhảy, con bé bắt đầu chạy theo chị gái hơn mình năm tuổi, gọi "chị ơi" bằng giọng nói mềm mại, trở thành cái đuôi nhỏ của Lê Du.Khi Lê Du học lớp ba tiểu học, Lê Nhiên bắt đầu đi mẫu giáo, sáng hôm đó Lê Nhiên cười rất tươi, còn Lê Du thì khóc ròng.Người ngoài nhìn vào cứ tưởng hôm nay là ngày đầu tiên cô bé đi học, Lê Đồng đứng bên cạnh cười nhạo Lê Du, còn chụp lại bức ảnh con bé khóc nhòe nhoẹt nước mắt, nói với con bé nếu không ngoan sẽ cho bạn học xem.Lê Du chín tuổi bắt đầu biết sĩ diện, suýt chút nữa lao vào đánh nhau với mẹ để giành lại bức ảnh....Trong phòng, mấy người lớn đang chuẩn bị đồ nướng, trò chuyện về chuyện nhà, còn bọn trẻ thì chơi đùa trong vườn hoa.Trong vườn hoa đầy hoa tươi, có một chiếc bàn chữ nhật bày đầy trái cây, bánh kem và đồ uống, góc vườn có một tấm khăn trải bàn màu vàng nhạt, mấy đứa trẻ lớn nhỏ đang vây quanh chơi đùa tán gẫu.Một góc khác bày vỉ nướng thịt."

Ha ha ha, dì Lê đúng là mẹ ruột của cậu rồi," Quý Nặc nhỏ hơn Lê Du hai tuổi ôm bụng cười không ngừng, mất hết cả dáng vẻ thục nữ.Lê Du đen mặt.Quý Nặc, là con gái của An Kỳ, một Omega.Năm đó Lê Du thấy Quý Nặc mới biết đi đã gọi mình là chị, nên rất muốn có một em gái, không ngờ chỉ mấy năm sau, cô bé ngọt ngào gọi chị ngày nào lại thay đổi nhiều như vậy.Từ một cô em gái hàng xóm ngoan ngoãn biến thành một cô bé nghịch ngợm, Lê Du thầm nghĩ may mà em gái mình không như vậy, nghĩ vậy cô bé không khỏi thở phào nhẹ nhõm.Em gái tuy hơi tinh nghịch, nhưng tính cách vẫn giống mẹ, dịu dàng và ngoan ngoãn."

Dì Lê nghiêm khắc với chị Du Du quá nhỉ," Cô bé mặc váy công chúa ôm búp bê nói.Cô bé tên là Lạc Vi, năm nay bảy tuổi, bên cạnh cô bé còn có một cô bé giống hệt mình tên là Lạc Tình.

Hai người là sinh đôi.Chị gái Lạc Tình là Alpha, em gái Lạc Vi là Omega."

Mẹ tớ cố tình chỉnh tớ đấy, tớ mới mười hai tuổi, mà mẹ đã đối xử với tớ như với cấp dưới rồi," Lê Du hừ một tiếng.Lời của Lê Du khiến cô bé ngồi cạnh cô bé bất mãn, cô bé buộc tóc đuôi ngựa, trên tóc cài một bông hoa nhỏ màu xanh nhạt, mặc váy voan màu xanh nhạt.Đôi mắt xinh đẹp của cô bé nhìn chằm chằm Lê Du nói: "Chị không được nói mẹ như vậy, mẹ không phải như chị nói đâu."

"chị không nói nữa là được chứ gì," Lê Du lúc nào cũng bó tay với em gái mình."

Chị ơi, ăn táo không?"

Một cậu bé cầm một chén nhỏ đựng mấy xiên táo đưa cho Lê Du.Cậu bé tên là Quý Vũ, em trai của Quý Nặc, năm nay bảy tuổi, là một Alpha.Tuy Quý Vũ nhỏ hơn Quý Nặc ba tuổi, nhưng tính cách lại trái ngược hoàn toàn với Quý Nặc, rõ ràng là em trai mà lúc nào cũng chăm sóc chị gái."

Các cậu có muốn ăn không?"

Quý Vũ cười."

Em gái, em có muốn ăn không?"

Lê Du hỏi Lê Nhiên trước."

Dạ."

Lê Du mới đưa tay lấy, rồi nói cảm ơn Quý Vũ.Lạc Vi liếc nhìn chị gái, cười gãi đầu nói: "Chị ơi, chị ơi, em muốn làm xích đu."

Tính cách của Lạc Vi giống Lạc Bạch, còn Lạc Tình thì giống Thi Uyển, thậm chí còn hơn.Lạc Tình năm nay mới bảy tuổi, nhưng làm việc rất quy củ, giống Thi Uyển lúc nghiên cứu, cũng giống Lạc Bạch lúc làm việc."

Được thôi," Lạc Tình nói rồi đứng dậy."

Tớ cũng đi!"

Quý Nặc hào hứng đứng dậy, trước khi đi còn không quên ăn xiên táo em trai đưa, rồi kéo tay Lê Du."

Du Du ơi, cậu cũng đi đi."

Lê Du cau mày, không biết mình nên phản bác cách gọi hay nói xích đu không đủ chỗ cho nhiều người như vậy."

Xích đu không đủ chỗ cho nhiều người đâu," Lê Du nói, rồi bổ sung thêm một câu: "Còn nữa, tớ nói bao nhiêu lần rồi, không được gọi tớ như vậy, chỉ có mẹ mới được gọi thôi."

"Tớ lớn hơn cậu, cậu phải gọi tớ là chị hoặc chị Du Du, giống như Vi Vi ấy."

"Tớ đâu phải em gái cậu, sao phải gọi cậu là chị?

Với lại, cậu không phải nói cậu chỉ có Tiểu Nhiên là em gái thôi sao?"

"Đúng không, Tiểu Nhiên?"

Lê Nhiên nghiêng đầu, nhìn chị gái không tình nguyện nhưng vẫn bị kéo đi, cười híp mắt nói: "Ừ, chị nói vậy mà."

Quý Nặc đắc ý nhấc cằm, kéo Lê Du đi: "Tớ nhờ cậu đẩy xích đu thôi, ai bảo cậu ngồi."

"Chị đi nhanh đi, em ở đây xem các chị," Lê Nhiên nói rồi vẫy tay với họ.Chiếc xích đu trong sân từ hai năm trước đã được thay bằng loại đu dây, ngồi hai đứa trẻ bảy, tám tuổi thì dễ, chỉ khổ hai kẻ xui xẻo phải đẩy xích đu.Lê Du liếc nhìn Lạc Tình, cố sức đẩy xích đu, thầm nghĩ dù sao cũng có người cùng mình chịu khổ.Lê Đồng đứng trước cửa sổ sát đất trong phòng, nhìn bọn trẻ trong vườn hoa thì mỉm cười.Lúc này, phía sau cô đột nhiên có người tiến đến, vỗ vai cô một cái."

Đang nhìn gì vậy?

Lại nhìn con gái à?"

Nhiếp Lâm cười nhạo cô, nói: "Từ khi công chúa nhỏ nhà cô ra đời, cô đúng là trở thành kẻ cuồng con gái."

"Người cô đơn thì đừng nói chuyện," Lê Đồng nói một câu, khiến Nhiếp Lâm nghẹn họng.Nhiếp Lâm nghiến răng trả lời: "Tôi cô đơn thì sao, tôi đây là vì Liên bang cống hiến."

Lạc Bạch đứng bên cạnh nhịn cười, liếc nhìn Quý Nhiễm đang cắt thịt không xa, mấy người họ vốn không quen biết nhau.

Chỉ vì Lê Đồng mà họ mới quen nhau, đến giờ thì có thể nói chuyện vài câu."

Chúng ta cứ đứng đây, để Quý Nhiễm một mình làm việc, có ổn không?"

Lạc Bạch cười nói.Lê Đồng nói: "Không vội, vẫn còn người chưa đến, với lại đồ cũng chuẩn bị gần xong rồi."

"Còn ai chưa đến?"

Nhiếp Lâm ngạc nhiên hỏi: "Cô còn mời người khác à?"

"Ừm, bất ngờ vẫn chưa đến," Lê Đồng chỉ nói vậy rồi im lặng.Mấy phút sau, một chiếc xe dừng trước cửa nhà Lê Đồng, một cặp đôi Alpha-Omega dẫn theo hai đứa trẻ xuống xe."

Họ là bất ngờ cô nói à?"

Nhiếp Lâm nhíu mày."

Ừm."

"Họ là ai?"

Nhiếp Lâm vừa hỏi xong, đã thấy cô bé Lê Nhiên đang ngồi trên cỏ reo lên: "Dì Lương, dì Chu, sao hai dì lại đến đây?"

Lương Nguyệt xoa đầu cô bé nói: "Mẹ con mời dì đến đấy."

"Mẹ con đâu ạ?"

Chu Hề Vũ cũng mỉm cười xoa má cô bé."

Ở trong nhà ạ."

"Hề Vũ, đi thôi, chúng ta vào chào Thiếu tướng Lê và Mộ Vân trước," Lương Nguyệt cười kéo tay Alpha của mình, tươi cười nói với hai đứa trẻ bên cạnh."

Đoàn Đoàn con dẫn em trai và mấy chị chơi, không được bắt nạt ai, biết chưa?"

Đoàn Đoàn chính là cô bé nhỏ xíu năm nào, cô bé lớn hơn Lê Du hai tuổi, thiếu nữ mười bốn tuổi bên cạnh dẫn theo một cậu bé mười tuổi."

Mẹ và dì yên tâm, con sẽ trông em ấy," Chu Thiển mỉm cười kéo cổ áo em trai, tránh cho em trai chạy lung tung, hôm nay họ đến làm khách chứ không phải gây rối."

Chị Thiển Thiển," Lê Nhiên chớp mắt, rồi nhìn Lê Du đang đi tới nói: "Chị ơi, chị xem chị Thiển Thiển đến này."

Lê Đồng thấy khách đến thì ra mở cửa.Khi cô mở cửa, Lương Nguyệt và mọi người vừa đến."

Đến trễ hơn tôi dự tính một chút," Lê Đồng nói."

Hết cách rồi, chuyến bay tối, Thiếu tướng Lê không hẹp hòi vậy chứ~~" Lương Nguyệt cười hì hì nói."

Thiếu tướng Lê, lâu rồi không gặp," Chu Hề Vũ chào cô.Lê Đồng mời họ vào phòng khách, rồi nói vọng vào bếp: "Mộ Vân, em ra đây xem ai đến này."

Tần Mộ Vân đi ra, thấy Lương Nguyệt đứng trước mặt thì hơi bất ngờ."

A Nguyệt?

Sao cậu lại ở đây?"

"Thiếu tướng Lê nhà cậu mời tớ đấy, nói muốn cho cậu một bất ngờ sinh nhật," Lương Nguyệt tiến lên ôm cô, nói: "Chúng ta mấy năm rồi không gặp."

"Tớ nhớ cậu chết đi được."

Hai Alpha đứng bên cạnh nhìn vợ mình ôm người khác thì liếc nhau, rồi tiến lên kéo vợ mình về."

Được rồi, còn nhiều thời gian để nói chuyện mà, đừng đứng đây nữa."

Nhiếp Lâm đứng bên cạnh nhìn mà thở dài, Alpha nào cũng có tính chiếm hữu với Omega của mình, ghê thật.Độc thân vẫn tốt hơn.Trong khi người lớn ngồi trong phòng khách trò chuyện, bọn trẻ bên ngoài chơi trò gia đình.Lát sau, Lê Du lên tiếng."

Không được, em gái tớ không muốn lấy cậu, em gái tớ đáng yêu như vậy, cậu mặt đơ như thế thì làm sao mang lại hạnh phúc cho em ấy được!"

Giọng nói lớn truyền vào phòng khách, khiến người lớn ngơ ngác."

Ngoài đó có chuyện gì vậy?"

Bọn trẻ cãi nhau là chuyện thường, bên ngoài có đến tám đứa, dù chúng có đánh nhau thì họ cũng không ngạc nhiên.Lát sau, Lê Đồng và mọi người đi ra ngoài xem có chuyện gì.Vừa ra ngoài, họ thấy Lê Du hùng hổ chắn trước mặt Lê Nhiên, đang cãi nhau với Lạc Tình mặt không cảm xúc."

Chúng ta chỉ đang chơi trò chơi, đây là giả thôi," Lạc Tình nói."

Gì chứ?

Ý cậu là em gái đáng yêu của tớ không xứng với cậu à!"

Lê Du kéo cà vạt, đây là dấu hiệu cô bé sắp đánh nhau."

Xong rồi, con bé này lại tự tưởng tượng ra chuyện rồi," Quý Nặc lẩm bẩm, vừa kéo tay Lạc Tình nói:"Chạy mau."

Tuy Lạc Tình cũng rèn luyện thân thể, nhưng cô bé đi theo con đường nghiên cứu khoa học, không giống Lê Du, người sau này chắc chắn sẽ học trường quân sự.Từ nhỏ đến lớn, Lạc Tình và Lê Du đánh nhau mấy lần, lần nào cũng thua.Lê Đồng đứng bên cạnh nghe thì liếc nhìn Lạc Bạch, ánh mắt như muốn nói "con gái cậu muốn kết hôn với con gái tôi".Đừng cố giải thích với người cuồng con gái, vì họ thường không nghe lọt tai.Lạc Bạch và mọi người đều biết điều này.Tần Mộ Vân véo hông Lê Đồng, thấy bọn trẻ sắp đánh nhau, cô nói: "Còn đứng đó nhìn gì nữa, mau ra kéo Du Du về đi."

Lê Đồng gật đầu, dù sao cô cũng là người lớn, phải lý trí hơn Lê Du.Nghĩ rõ ràng đây chỉ là trò chơi, cô tiến lên kéo Lê Du đang định đánh nhau ra: "Mẹ dạy con thế này à?

Sao lại đánh nhau với bạn?"

"Mẹ cũng đánh nhau với bố nuôi mà, bố nuôi không phải bạn mẹ à?"

Lê Du bị kéo đi, lẩm bẩm."

Bố nuôi con giống Lạc Tình à?"

Lê Đồng gõ đầu Lê Du, nói thêm: "Chơi trò chơi thì chơi cho đàng hoàng, trò chơi chỉ là trò chơi, không phải thật đâu."

Lê Đồng nói rồi nhìn Lạc Tình, đứa bé này từ nhỏ đã rất lý trí, chắc chắn chuyện này là do Lê Du gây rối.Lê Du bị kéo đi dạy dỗ, bọn trẻ nhanh chóng chơi lại với nhau, không có "vật cản" Lê Du, trò chơi gia đình diễn ra rất suôn sẻ."

Chị tớ không cố ý đâu, chị Lạc Tình đừng giận chị ấy nhé," Lê Nhiên cười tít mắt, cầm viên kẹo nói."

Cho cậu viên kẹo này, ăn rồi đừng giận chị tớ nữa nhé."

Lạc Tình nhìn viên kẹo, rồi nhìn cô bé tươi cười trước mặt, im lặng một lúc rồi nhận lấy viên kẹo."

Được rồi."...

Mười tám năm sau ...Phòng nghỉ ở nơi tổ chức đám cưới."

Con muốn đánh con bé quá," Lê Du ấm ức nói.Đứa em gái mà mình yêu thương bao nhiêu năm, hôm nay lại kết hôn, còn lấy một tên thư sinh yếu đuối mà mình không ưa.Em gái ơi, mắt nhìn của em sao kém vậy?"...

Hay là đánh bao cát một trận," Lê Đồng lạnh lùng nghĩ xem tỷ lệ thành công là bao nhiêu.Công chúa nhỏ mà mình yêu thương hai mươi tám năm, lại bị Lạc Tình lừa đi mất, cô thật sự muốn xé xác con người ta....

Thật sự hối hận năm đó sao không để Lê Du đánh con bé một trận, để nó không dám giở trò xấu nữa.Tần Mộ Vân đứng bên cạnh nghe thì bật cười, nói: "Lạc Tình có gì không tốt sao, một nhà khoa học Liên bang tiền đồ xán lạn, lại yêu Tiểu Nhiên như vậy."

"Quan trọng nhất là ...

đây là lựa chọn của Tiểu Nhiên, em muốn con bé khổ sở sao?"

"Được rồi, lát nữa làm lễ rồi, cười tươi lên đi."

Khi họ ra khỏi phòng nghỉ, Lê Nhiên mặc váy cưới trắng tinh đứng trước mặt, Lê Đồng thoáng ngẩn người.Trong khoảnh khắc đó, cô con gái mặc váy cưới trước mặt và Tần Mộ Vân ngày xưa hòa làm một, cô nghĩ thì ra đã lâu như vậy rồi.Lê Đồng cong môi cười, đột nhiên quay sang nhìn Tần Mộ Vân, nói: "Chờ đám cưới xong, hay là chúng ta đi du lịch đâu đó nhé."

Tần Mộ Vân không hiểu sao cô lại nói vậy, nhưng vẫn cười gật đầu: "Được thôi."

Ánh nắng vàng rực từ chân trời chiếu xuống, trên bãi cỏ bày đầy hoa tươi và cột La Mã trắng, chim bồ câu trắng tung cánh bay trên bầu trời xanh.Lê Nhiên nắm tay cô, từng bước tiến về phía Lạc Tình đang chờ ở phía trước.Lê Đồng không cần quay đầu lại, cũng biết Tần Mộ Vân đang nhìn họ.Cô đặt tay con gái vào tay Lạc Tình, rồi đến ngồi cạnh Tần Mộ Vân, ôm eo cô nhìn hai người mới đang làm lễ tuyên thệ."

Thời gian trôi nhanh thật, chúng ta kết hôn được ba mươi năm rồi."

Trong thời đại Tinh Tế, tuổi thọ của con người rất dài, ba mươi năm chỉ như cái chớp mắt, họ cũng không già đi mấy."

Sao đột nhiên lại cảm thán vậy?"

Tần Mộ Vân ghé tai cô, hỏi nhỏ.Lê Đồng nhìn cô, giọng nói vô cùng trịnh trọng."

Gặp được em, chắc kiếp trước chị tu ba đời."

"Em cũng vậy," Tần Mộ Vân cong môi cười, nói: "Hay là sau chuyến du lịch, chúng ta về tinh Vân Hải trước nhé, em lâu rồi không về đó."

Nơi họ gặp nhau lần đầu."

Được thôi."

Lê Du ngồi bên cạnh, nghe bố mẹ nói chuyện tình cảm thì lộ vẻ mặt chán chường....

Chắc là vì mẹ cô từ nhỏ đã sến súa như vậy, nên đến giờ cô vẫn độc thân, định sống như bố nuôi Nhiếp Lâm, độc thân được năm nào hay năm đó.Lê Du không ngờ có ngày mình cũng sẽ trở nên sến súa như vậy.Cô nhìn em gái tuyên thệ xong, trao nhẫn và tung hoa cưới, đang định cảm thán vài câu thì một bó hoa từ trên trời rơi xuống, rơi vào lòng cô.Mặt Lê Du tái mét, cầm bó hoa lạnh lẽo nhận lời chúc phúc của mọi người."

Chúc mừng chúc mừng, xem ra chúng ta sắp được uống rượu mừng của cậu rồi."

"Đám cưới của cậu và người kia nhớ mời tớ đấy nhé."

"Mau cưới đi, đừng để người kia chờ lâu."

Ai là người kia?

Chuyện này liên quan gì đến người kia?

Sao mọi người lại nói đến người kia với mình?

Lê Du ngơ ngác nhìn xung quanh.Sau đó, Lê Du nghe thấy mẹ mình nói:"Cũng nên tính chuyện cưới xin đi, đừng như Nhiếp Lâm, sáu mươi tuổi rồi mà vẫn độc thân."

Bố nuôi cô không phục phản bác: "Cái gì mà tôi độc thân, tôi đây là tôn trọng chủ nghĩa tự do không kết hôn, Lê Đồng cô đừng có công kích cá nhân nhé-"Bên tai là tiếng cười nói và nhạc đám cưới, Lê Du chỉ thấy Quý Nặc đứng không xa, bị mọi người vây quanh.Mặt Quý Nặc hơi đỏ, như đang xấu hổ.Lê Du đột nhiên thấy cô bé này cũng đáng yêu, nhận ra tim mình đập nhanh hơn.Cô bé hồi hộp, chẳng lẽ mình ...

động lòng rồi sao?

Xong đời, nhưng ... nhưng mà nhìn càng lúc càng đáng yêu, giống như ngày xưa ...

Lê Du nghĩ ngợi lung tung....

Hết ...Bộ này nhẹ nhàng phết
 
Back
Top Bottom