- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 425,713
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #171
[Bhtt][Edit] Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi - Bạch Nương Tử
Chương 573 - 575
Chương 573 - 575
Chương 573:
Cánh cổng lớn mở rộng, hàng người xếp hàng chào đón, hai bên là những cô gái mặc đồng phục áo khoác đen bó sát, cổ tay áo có thêu hình hoa mai.Chết tiệt, đây chẳng phải Hoa Mai Đường sao?
Cái loại mà cô từng thấy trên phố đó!
Vậy ra Hoa Mai Đường này chính là Hoa Mai Đường kia?"
Giáng Niên."
"À?"
Thẩm Giáng Niên hoàn hồn.
Nữ hiệp khách vẫy tay về phía cô: "Vào đi."
Từ khoảnh khắc các cô bước vào, những người đứng hai bên đều cúi người tỏ vẻ hoan nghênh, một đại lễ như vậy...
Thẩm Giáng Niên tiến đến bên cạnh nữ hiệp khách, nửa đùa nửa thật: "Cô có phải là đại ca của bọn họ không vậy ~""Đúng vậy."
Câu trả lời thẳng thắn của cô gái khiến Thẩm Giáng Niên kinh ngạc: "Thật vậy hả?"
"Thật."
"Vậy, vậy chị là Thiếu đường chủ của Hoa Mai Đường sao?"
Thẩm Giáng Niên khó tin.
Chẳng lẽ đường chủ Hoa Mai Đường được đồn đại trên mạng thực chất là nữ hiệp khách trước mắt này sao?"
Tôi là quán chủ quán trà."
"..."
Quán chủ?
Đường chủ?
Vậy rốt cuộc Hoa Mai Đường làm gì?
Trông không giống xã hội đen tí nào.Thẩm Giáng Niên trên đường đi vào cứ thắc mắc sao ít người thế, chờ đến khi thực sự vào sâu bên trong mới chú ý thấy mọi người đều ở bên trong.
Giờ phút này quán trà đang có người kể chuyện, rất có không khí đường phố cổ đại, không ít người vỗ tay tán thưởng, tiền thưởng đều là đồng xu."
Đồng xu kia là thật sao?"
Thẩm Giáng Niên nhìn xung quanh."
Là tiền tự chế của Hoa Mai Đường, chỉ lưu thông trong quán trà."
"Ồ ~""Bên trong Hoa Mai Đường không lưu thông tiền mặt."
"Ồ ồ ~" Cũng rất thú vị.
Thẩm Giáng Niên cười khúc khích, giơ điện thoại quay một đoạn gửi cho Thẩm Thanh Hòa, viết: [Em đến rồi.]Đối phương đang soạn tin nhắn.Thẩm Thanh Hòa: [Tôi muốn nhìn em, không muốn xem cái khác.]Thẩm Giáng Niên ngượng ngùng mất nửa ngày.
Trước mặt nữ hiệp khách cũng ngại tự sướng, nhưng nữ hiệp khách có mắt nhìn người: "Ngài có bất cứ phân phó nào có thể tùy thời ra lệnh cho tôi."
Tránh né nữ hiệp vội vàng chụp ảnh.
Thẩm Giáng Niên cũng ngại tạo dáng, tùy tiện chụp vài tấm rồi gửi đi, lần lượt nhận được phản hồi từ Thẩm Thanh Hòa.Xinh đẹp.Đáng yêu.Muốn hôn.Thẩm Giáng Niên sung sướng trả lời: [Người mau đến đi.]Nữ hiệp khách quả thật là một nữ hiệp khách phi thường, cô ấy đã dùng thực lực chứng minh những lời nói trước đó không phải khoác lác.Dù có dựng biển gỗ "Cấm vào", chỉ cần Thẩm Giáng Niên lộ ra một tia tò mò, nữ hiệp khách đều sẽ gọi người mở cửa.Thẩm Giáng Niên may mắn được nhìn thấy, khác với cách gọi người thông minh hiện đại, nữ hiệp khách có một chiếc còi.
Chỉ cần thổi lên, cả không gian dường như đều vang vọng tiếng chim hót du dương.Hoa Mai Đường cực kỳ rộng lớn, Thẩm Giáng Niên đi bộ chỉ một trang viên thôi đã mỏi chân, vừa lúc đến giờ ăn trưa.
Thẩm Giáng Niên theo nữ hiệp khách đi đến nhà ăn.Nhà ăn của Hoa Mai Đường mang dáng dấp của tửu lâu lớn thời cổ đại, ngay cả bộ đồ ăn cũng là đũa tre và chén gỗ, dưới đáy chén còn khắc chữ: Trời yên biển lặng.Chậc chậc, Hoa Mai Đường làm ăn được đó chứ, trước đây lại không nổi tiếng, lạ thật.Thẩm Giáng Niên nhớ trà bánh có giới hạn số lượng, một là không biết nên gọi món nào ngon, dù sao cũng chưa ăn bao giờ."
Ngài có thể gọi tất cả."
Nữ hiệp khách nói rõ ràng: "Hôm nay ngài là thượng khách, tất cả quy định đều có thể đặc cách cho trường hợp của ngài."
Trời đất ơi...
Cái cảm giác vinh dự vô thượng này là sao vậy?
Trong lòng Thẩm Giáng Niên dâng lên một cảm giác tự hào tràn trề.Sơn hào hải vị, trà bánh đặc sắc, gốm sứ tinh xảo...
Thẩm Giáng Niên thực sự có cảm giác mình đã xuyên không về thời cổ đại.
Nếu được đổi một bộ quần áo nữa thì càng giống, cứ như những người phục vụ đồ ăn đều mặc cổ trang, rất có cảm giác."
Ngài thích cổ trang, cũng có thể đổi."
Nữ hiệp khách đột nhiên nói."
Vậy thì không cần..."
Thẩm Giáng Niên cũng không dám nhìn nhiều hơn một chút, nữ hiệp khách quá có mắt nhìn người, nếu không nói là người hầu hạ bên cạnh Thẩm Thanh Hòa, thì đúng là không bình thường.Ăn uống no nê, Thẩm Giáng Niên có ý định đi dạo một lúc, nhưng mới vào vườn hoa chưa bao lâu đã mệt rã rời.
Cuối cùng, nữ hiệp khách đưa cô đến phòng ngủ nghỉ ngơi.
Thẩm Giáng Niên vừa chạm gối đã ngủ thiếp đi.Nhã Nại và Quốc Tế Hoa Dương chiều nay đều nghỉ.
Kelly rủ Thẩm Thanh Hòa đi chơi cùng, Thẩm Thanh Hòa sao có thể không biết ý đồ của cô ấy chứ: "Không phải tôi không giúp cậu hẹn Tưởng tổng, Giáng Niên đang đợi tôi."
"Nếu không thể hẹn lão Tưởng, vậy tôi muốn đi với cậu đến Hoa Mai Đường."
Kelly hiếm khi chơi xấu."
Cậu đang uy hiếp tôi đấy à?"
Thẩm Thanh Hòa cũng hiếm khi lạnh nhạt."
Năn nỉ đó."
Kelly cười tủm tỉm."..."
Cuối cùng, vẫn là Thẩm Thanh Hòa nhận thua.
Trong số những "kế sách hiểm độc" giữa bạn bè, Thẩm Thanh Hòa không thắng nổi, hay nói đúng hơn là không muốn thắng."
Tôi cũng phải đi Hoa Mai Đường, tôi còn chưa đi bao giờ!"
Tưởng Duy Nhĩ nghe nói Thẩm Thanh Hòa hẹn mình thì vui vẻ, nào ngờ lời đồng ý miệng đầy sau đó lại đổi lấy việc Thẩm Thanh Hòa muốn lỡ hẹn, chuyến đi ba người lại biến thành nhóm hai người cô và Kelly.
Tưởng Duy Nhĩ khó chịu, quyết định đi theo Thẩm Thanh Hòa suốt hành trình.Kelly thì vui vẻ, đi đâu cũng không sao cả, dù sao bên cạnh đều là những người cô thích.Dù Tưởng Duy Nhĩ có đi theo đến Hoa Mai Đường, sau khi vào bên trong, cũng không tiện kè kè bên cạnh Thẩm Thanh Hòa từng li từng tí."
Tôi muốn đi tìm Giáng Niên, hai người cứ thoải mái chơi, tối cùng nhau ăn BBQ."
Thẩm Thanh Hòa đến trước mặt, nữ hiệp khách mới xoay người rời đi.Thẩm Giáng Niên đang ngủ say, ôm gối gỗ mà chẹp lưỡi, Thẩm Thanh Hòa nhìn thấy mềm lòng.
Thẩm Thanh Hòa ngồi ở mép giường, không chớp mắt nhìn chằm chằm Thẩm Giáng Niên, ánh mắt âu yếm lướt qua từng tấc da thịt.
Mặc dù không có cử chỉ vuốt ve rõ ràng, nhưng cả thể xác và tinh thần đều nhận được phản hồi tương tự, rung động như nước.
Thẩm Thanh Hòa cúi người, khẽ hôn lên trán Thẩm Giáng Niên.Rất yêu em, Thẩm Giáng Niên.Thẩm Thanh Hòa đến giờ vẫn không thể tin nổi, cô lại có thể yêu một người sâu đậm đến vậy.Ngay lúc mất đi Lục Chi Dao, cô đã tự kết án tử cho cuộc đời mình.Cuối cùng, chẳng còn gì để quan tâm, nên cô cứ mặc kệ bản thân sa đọa mà tồn tại.Tổn thương hay bị tổn thương, trong lòng cô không còn bất kỳ cảm giác nào.Vui vẻ, buồn bã, hạnh phúc, đau khổ, mọi cảm xúc đều biến mất.Điều cuối cùng cô có thể nắm giữ, chỉ là khoái cảm thể xác khi đòi hỏi.Cứ sống như vậy cả đời, cái mạng này khi nào chấm dứt cũng không sao cả.Cho đến khi gặp Thẩm Giáng Niên, trái tim cô tìm thấy đường sống trong chỗ chết, hồi sinh trở lại.Gặp được Thẩm Giáng Niên, khiến Thẩm Thanh Hòa may mắn, tồn tại thật sự rất hạnh phúc.Nụ hôn tinh tế của Thẩm Thanh Hòa nhẹ nhàng chạm vào, khiến Thẩm Giáng Niên tỉnh giấc từ trong mơ.
Cô mơ màng nhìn nửa ngày, thì thầm: "Là mơ sao?"
"Là mơ ~" Thẩm Thanh Hòa nhẹ giọng nói, hôn lên.
Thẩm Giáng Niên chìm đắm trong nụ hôn, quá đỗi thoải mái không nhịn được hừ ra tiếng: "Ừm ~"Thẩm Giáng Niên ôm Thẩm Thanh Hòa, nhắm mắt nói: "Mơ thấy người, thì người đã đến rồi."
Khi tỉnh lại có thể thấy người trong mơ, thật tốt."
Muốn ngồi dậy cho tỉnh táo không?"
Thẩm Thanh Hòa cũng lên giường, nghiêng người nằm, tay dừng ở bụng nhỏ săn chắc nhẹ nhàng xoa.
Thẩm Giáng Niên bị nhột, xoay người ôm lấy Thẩm Thanh Hòa, hít sâu một hơi: "Muốn ôm ~"Thẩm Thanh Hòa giơ tay ôm cô vào lòng, nhẹ giọng nói: "Tưởng tổng và A K cũng đến rồi, lát nữa chúng ta ăn BBQ."
Đầu nhỏ của Thẩm Giáng Niên ngẩng lên, chớp chớp mắt: "BBQ?"
"Ừm."
Thẩm Thanh Hòa cúi đầu, hôn một cái lên trán Thẩm Giáng Niên: "À còn nữa, mẹ nói cuộc họp kéo dài, hai ngày nữa mới về, bảo chúng ta ngoan ngoãn."
"Ồ ồ."
Thẩm Giáng Niên dụi mặt vào ngực Thẩm Thanh Hòa: "Em quên gọi điện cho mẹ rồi."
"Chúng ta là một thể, tôi gọi, coi như em gọi rồi."
Thẩm Giáng Niên bỗng nhiên cảm thấy, mẹ ruột bị Thẩm Thanh Hòa công phá chỉ là vấn đề thời gian.
Thẩm Thanh Hòa thật sự quá có tâm.Buổi chiều, nhóm bốn người dạo vườn hoa.
Vì là khu cấm du khách, nên trong vườn hoa chỉ có các cô.Buổi tối BBQ, ngay tại sâu trong vườn hoa.
Thẩm Giáng Niên ngồi ở đình hóng gió, thoải mái lười biếng vươn vai.
Cách đó không xa, Kelly và Tưởng Duy Nhĩ đang đấu khẩu, Thẩm Thanh Hòa thì khuyên can.
Thẩm Giáng Niên thầm cười, ba người này thật là một tổ hợp thú vị.Mọi thứ liên quan đến BBQ đều đã chuẩn bị sẵn, những phần khó nướng cũng có người làm thay.
Còn lại những xiên thịt đơn giản linh tinh, bốn người coi như thú vui tự nướng.Xiên nướng đi kèm rượu, Thẩm Giáng Niên tham ăn một chút, chủ yếu phụ trách ăn.
Thẩm Thanh Hòa nướng xong đều đưa cho cô.Thẩm Giáng Niên thỉnh thoảng hứng thú nướng vài xiên đều bị cháy khét, chủ yếu là luôn quên lật thịt.
"Em muốn ăn nấm nướng."
Thẩm Giáng Niên nhìn chằm chằm cây nấm thơm lừng trong tay Kelly."
Muốn ăn tự nướng đi."
Tưởng Duy Nhĩ phàn nàn, đưa đĩa qua: "Cái này là của tôi."
"Nha nha, chị lại không thích người ta, làm gì ăn xiên nướng của người ta?"
Thẩm Giáng Niên trêu chọc hỏi."
Vậy em cũng thích Thẩm Thanh Hòa, làm gì ăn xiên nướng của A K?"
Tưởng Duy Nhĩ hừ nói."
Em cũng thích tổng biên tập mà."
Thẩm Giáng Niên thổ lộ: "Tổng biên tập, em thích chị nha."
Nói xong còn cố ý khiêu khích: "Chị dám nói không?
Nói đi thì cho chị đấy."
Kelly mím môi cười, cô bé Thẩm Giáng Niên này thật đáng yêu vô cùng, không uổng công cưng chiều."
Xì, tôi mới không vì một xiên nấm nướng mà bán đứng linh hồn của mình."
"Vậy hai xiên thì sao?"
Thẩm Giáng Niên cười hì hì hỏi.
Tưởng Duy Nhĩ lườm cô một cái thật mạnh.
Kelly giơ nấm nướng lên: "Lão Tưởng, nếu cậu không biểu đạt, tôi cho Giáng Niên đấy."
"Thích cho ai thì cho."
Tưởng Duy Nhĩ ghét bỏ.
Thẩm Giáng Niên sung sướng ăn một miếng nấm nướng mềm thơm.
Tưởng Duy Nhĩ tiến đến bên cạnh Thẩm Thanh Hòa: "Thanh Hòa, cái gân bò nướng này cho mình được không, hai người đó liên kết bắt nạt mình."
"Gân bò nướng là của em."
Thẩm Giáng Niên điển hình là ăn trong bát, nhìn trong nồi.
Nấm nướng chưa ăn xong đã đưa đĩa qua, chờ gân bò nướng của Thẩm Thanh Hòa.Thẩm Thanh Hòa không ngẩng đầu lên, nướng xong trực tiếp đưa cho Tưởng Duy Nhĩ.
Tưởng Duy Nhĩ cười ha ha mãn nguyện, Thẩm Giáng Niên tức giận, hừ một tiếng, khuôn mặt nhỏ nghiêm nghị không thèm để ý đến Thẩm Thanh Hòa."
Muốn ăn không?"
Thẩm Thanh Hòa đưa xiên gân bò tiếp theo cho Thẩm Giáng Niên.
Thẩm Giáng Niên không nhận, bất mãn nói: "Người cho Tưởng tổng đi."
"Nếu em mà ăn xiên nướng của A K nữa, tất cả đồ tôi nướng sẽ cho Tưởng tổng."
Thẩm Thanh Hòa nói rõ ràng quá.
Kelly chậc chậc hai tiếng: "Nha nha, có mùi dấm chua, ai làm đổ lọ dấm thế này?"
Tưởng Duy Nhĩ cười hắc hắc: "Giáng Niên không ăn, cho tôi hết đi."
"Ai nói em không ăn!"
Thẩm Giáng Niên một tay giật lấy, hung dữ nói: "Tất cả là của em!"
Thẩm Giáng Niên cứ như chó con đòi ăn, Thẩm Thanh Hòa nướng cái gì cô ăn cái đó, không cho ai cả, cô thì ăn no căng bụng, Thẩm Thanh Hòa không ăn được mấy miếng, cầm ly rượu bên cạnh nhấp từng ngụm nhỏ."
Sói con, em cũng nướng cho cô ấy một chút đi chứ."
Tưởng Duy Nhĩ nhìn không nổi: "Tính làm Thẩm Thanh Hòa uống rượu no sao?"
"Cậu biết gì chứ?"
Kelly đá một cú vào mũi giày của Tưởng Duy Nhĩ: "Buổi tối, Giáng Niên cho Thanh Hòa ăn no ở trên giường là được rồi."
"..."
Thẩm Giáng Niên đỏ mặt trừng mắt nhìn mỗi người một cái, đứng dậy hỏi: "Thanh Hòa, người ăn cái nào, em nướng cho người."
"Cái nào cũng được."
Thẩm Thanh Hòa kéo Thẩm Giáng Niên đến bên cạnh, cười nói: "Em ngồi bên cạnh tôi mà nướng."
Thẩm Giáng Niên ngồi bên cạnh Thẩm Thanh Hòa, chuyên tâm nướng xiên.
Nướng xong một xiên thịt bò, xoay người định đưa cho Thẩm Thanh Hòa, mới chú ý thấy Thẩm Thanh Hòa vẫn luôn nhìn mình: "Sao vậy?"
Ánh lửa lò nướng chiếu rọi khuôn mặt nhỏ của Thẩm Giáng Niên đỏ bừng, Thẩm Thanh Hòa cười lắc đầu."
Cho người nè."
Thẩm Giáng Niên đưa qua, Thẩm Thanh Hòa há miệng: "A ~" ý là muốn Thẩm Giáng Niên đút cho cô.Thẩm Giáng Niên dưới tiếng hò reo của Kelly và Tưởng Duy Nhĩ đã đút cho Thẩm Thanh Hòa: "Ngon không nè ~" Thẩm Giáng Niên hỏi."
Em nếm thử đi."
Thẩm Thanh Hòa hôn nhẹ lên khóe miệng Thẩm Giáng Niên.
Kelly ngồi đối diện hò reo càng to hơn, tiếng của Tưởng Duy Nhĩ lại nhỏ dần.Đối rượu đương ca, cuộc đời khoái ý.
Thẩm Giáng Niên chỉ cảm thấy, tồn tại thật tốt.
Đêm đã khuya, có người dọn dẹp tàn cuộc, Thẩm Giáng Niên và Thẩm Thanh Hòa về phòng ngủ.
Tưởng Duy Nhĩ không ngủ được, ngồi ở đình hóng gió.
Kelly đã về rồi lại quay trở lại: "Làm gì thế ~"Tưởng Duy Nhĩ không nói gì, dưới bóng đêm lờ mờ, biểu cảm của cô có chút phiền muộn."
Thẩm Thanh Hòa hôn Thẩm Giáng Niên, chuyện đó làm cậu bị đả kích à?"
Kelly chú ý thấy, từ sau khi Thẩm Thanh Hòa hôn Thẩm Giáng Niên, hứng thú của Tưởng Duy Nhĩ dường như giảm sút hẳn."
Không cần cậu quản!"
Tưởng Duy Nhĩ bị nói trúng tim đen, cứng rắn chống lại một câu."
Cậu nói đi kết hôn bao nhiêu năm rồi, còn mơ mộng gì về cuộc sống độc thân nữa?"
Kelly không bận tâm thái độ của Tưởng Duy Nhĩ, ngồi xuống bên cạnh cô.Trong không gian yên tĩnh, thời gian từng phút từng giây trôi đi.
Không biết qua bao lâu, Kelly khẽ gọi một tiếng: "Tưởng Duy Nhĩ."
Kelly rất ít khi gọi thẳng tên Tưởng Duy Nhĩ.
Tưởng Duy Nhĩ ngẩn người, ừ một tiếng."
Cậu" Kelly ngẩng đầu, bóng đêm như nước, giọng Kelly cũng mang theo một tia lạnh lẽo: "Cậu có hạnh phúc không?"
Hạnh phúc sao?
Tưởng Duy Nhĩ ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, như lầm bầm lầu bầu: "Hạnh phúc là gì nhỉ?"
"Thấy Thẩm Thanh Hòa và Thẩm Giáng Niên không?"
Kelly nhắc nhở: "Họ là một kiểu hạnh phúc tồn tại."
"So với họ, tôi không hạnh phúc thì phải."
Tưởng Duy Nhĩ khẽ cười: "Nói như vậy, cậu cũng không hạnh phúc."
"Cậu hạnh phúc, thì tôi sẽ hạnh phúc."
Kelly dừng ngón tay trên ghế dài, chạm vào bàn tay hơi lạnh của Tưởng Duy Nhĩ.
Tưởng Duy Nhĩ như bị bỏng mà rụt tay lại, sau một lúc lâu, cô phàn nàn: "Đừng có làm trò trước mặt tôi, ghê quá đi, đi ngủ."
Tưởng Duy Nhĩ đứng dậy, lập tức rời đi.Thẩm Thanh Hòa lần đầu tiên công khai thể hiện sự thân mật, đối tượng đó là Thẩm Giáng Niên.
Thẩm Thanh Hòa thật sự rất yêu cô ấy, Tưởng Duy Nhĩ vẫn luôn biết, nhưng hôm nay tận mắt chứng kiến, lại là một cảm nhận khác.
Con người thật là một loài động vật kỳ lạ, sẽ đau khổ vì những điều mình đã biết rõ.Đêm, có người ôm nhau mà ngủ, có người khó có thể chìm vào giấc ngủ.Sáng sớm, một cuộc điện thoại đánh thức người đang trong giấc mơ đẹp.
Thẩm Giáng Niên nheo mắt: "Alo ~""Chào cô, đây là Bệnh viện Nhân dân XX, cô có phải người nhà của Lục Mạn Vân không?"
Thẩm Giáng Niên nghe rõ lời nói từ điện thoại, cả người sợ đến mức trực tiếp ngồi bật dậy, nước mắt lập tức chảy dài."
Sao vậy?"
Thẩm Thanh Hòa ngồi dậy ôm lấy Thẩm Giáng Niên."
Mẹ..."
Thẩm Giáng Niên nức nở nói: "Bị tai nạn xe cộ rồi."
====---====Chương 574:
Thẩm Giáng Niên cơ bản là khóc suốt dọc đường, không phải vì yếu đuối, mà là nước mắt không thể kiểm soát.Mẹ là trời, vẫn luôn là sự tồn tại mang lại yên tâm nhất trong gia đình.
Mặc dù Lục Mạn Vân là một người phụ nữ, nhưng trong nhà họ Thẩm, bà lại đóng vai trò chủ chốt.Dường như chỉ cần Lục Mạn Vân còn đó, mọi thứ trong nhà đều sẽ tốt đẹp, mọi vấn đề đều có thể dễ dàng giải quyết.Và ngay trong ngày hôm nay, bầu trời bỗng nhiên sụp đổ.Lục Mạn Vân đang họp ở Hàng Châu.
Sáng nay, Thẩm Giáng Niên nhận được điện thoại thông báo Lục Mạn Vân đã gặp tai nạn giao thông, cần được người nhà đồng ý mới có thể cứu chữa.Thẩm Thanh Hòa vội gọi điện thoại cho bạn bè, nhưng không may là bạn bè đã ra ngoài và chỉ có thể trở về vào buổi sáng.
Nghe nói chuyện khẩn cấp của Thẩm Thanh Hòa, người bạn đó lập tức nói: "Tôi sẽ phái người qua đó."
"Đừng khóc, sẽ không sao đâu."
Thẩm Thanh Hòa không muốn thừa nhận, nhưng cô bắt đầu hối hận.
Cô không nên để Lục Mạn Vân bị liên lụy."
Sẽ là ai?"
Thẩm Giáng Niên gạt nước mắt: "Sẽ là những kẻ đối địch với người sao?"
Đây là khả năng đầu tiên mà Thẩm Giáng Niên nghĩ đến."
Em sẽ hận tôi sao?"
Thẩm Thanh Hòa run giọng hỏi rồi cúi đầu xin lỗi: "Thật xin lỗi, Giáng Niên, tôi..."
"Nói cái gì đó?"
Thẩm Giáng Niên mắt đẫm lệ đấm một quyền vào Thẩm Thanh Hòa: "Em hỏi người không phải để trách cứ, em chỉ muốn nhanh chóng điều tra ra là ai đã làm, chúng ta cần phải làm tốt các biện pháp phòng vệ, không thể để người bên cạnh bị thương nữa, đúng không?"
Thẩm Giáng Niên đau khổ, nhưng không đến mức mất đi lý trí.Điều mà Thẩm Thanh Hòa lo sợ cuối cùng đã xảy ra.
Hôm nay là Lục Mạn Vân, ngày mai có thể là Thẩm Giáng Niên không?
Thẩm Thanh Hòa ôm chặt Thẩm Giáng Niên: "Hứa với tôi, nhất định phải chăm sóc tốt bản thân em."
Cô sẽ dốc hết sức bảo vệ Thẩm Giáng Niên, nhưng cô vẫn lo lắng.Lục Mạn Vân đã như vậy, Thẩm Giáng Niên dường như cũng đang gặp nguy hiểm.
Cô cần phải nhanh hơn nữa.
Việc Lục Mạn Vân tham gia đã khiến cô lơi lỏng cảnh giác và đề phòng.
Giờ đây, tất cả dường như đang nhắc nhở cô: Thẩm Thanh Hòa, mày đã đắc ý quá sớm rồi."
Người yên tâm, sẽ không sao đâu."
Thẩm Giáng Niên ôm Thẩm Thanh Hòa, mới cảm giác được thân thể cô cũng đang run rẩy.
Thẩm Thanh Hòa cũng sẽ sợ hãi, có lẽ là vì cô biết điều gì đó chăng?"
Thanh Hòa."
"Ừm."
"Em muốn biết chuyện của mọi người."
Thẩm Giáng Niên nhẹ giọng nói: "Không phải vì tò mò, em đảm bảo, em chỉ muốn cùng người đối mặt."
Mẹ nằm viện, dù tình hình có tốt đến mấy cô cũng không cho phép mẹ lại bận rộn.
Mẹ cần phải được nghỉ ngơi dưỡng sức là trọng yếu.Thẩm Thanh Hòa không lên tiếng.
Thẩm Giáng Niên biết Thẩm Thanh Hòa không muốn.
"Em biết em không đủ mạnh mẽ."
Thẩm Giáng Niên kéo giãn khoảng cách, đôi mắt đỏ hoe vì khóc nhìn Thẩm Thanh Hòa: "Nhưng em luôn phải trưởng thành, đúng không?
Nếu một ngày nào đó, trong nhà xảy ra chuyện, cần em đối mặt, mà mọi người đều không ở đây, em phải làm sao?"
Đúng vậy, đây là điều mà Thẩm Thanh Hòa đã lo lắng từ trước.
Cô cũng muốn tiểu gia hỏa lớn lên, không vì điều gì khác, chỉ mong Thẩm Giáng Niên có thể tự bảo vệ mình, có thể hành xử trưởng thành và lý trí, chứ không phải bốc đồng tùy hứng.
Vì vậy, cô bắt đầu kể cho Thẩm Giáng Niên nghe những chuyện của mình từng chút một, để Thẩm Giáng Niên bắt đầu học cách chấp nhận những điều không như ý trong cuộc sống.Hiện tại, Thẩm Thanh Hòa đột nhiên sợ hãi, sợ rằng cái giá phải trả cho sự trưởng thành của Thẩm Giáng Niên quá lớn.
Lục Mạn Vân đã bị thương, cô không dám để Thẩm Giáng Niên bước vào vũng lầy nữa.
Nếu vì cô mà Thẩm Giáng Niên chịu tổn thương, sự tự trách có thể đủ để bóp chết cô.Thẩm Thanh Hòa cuối cùng cũng không đồng ý.
Thẩm Giáng Niên không ép buộc nữa, nhưng cô cũng nói: "Người không nói cho em cũng không sao, em sẽ tự mình nỗ lực trưởng thành."
Em có một đôi mắt có thể nhìn thấy sự phức tạp của thế giới này, em có một đôi tai có thể nghe thấy âm thanh của thế giới, em có bộ não có thể phân tích những gì em nghe, em thấy...
Dù thế nào, Thẩm Giáng Niên lần này kiên định ý chí, cô nhất định phải tham gia vào đó.Tưởng Duy Nhĩ và Kelly sau khi thức dậy mới biết Thẩm Thanh Hòa đã đột ngột rời đi cùng Thẩm Giáng Niên.
Gọi điện thoại lại thấy tắt máy.
Tưởng Duy Nhĩ da đầu tê dại: "Chết tiệt, chuyện gì thế này, điện thoại hai người họ đều tắt máy à?"
"Tắt máy?"
Kelly cũng lo lắng đề phòng: "Hai người đều tắt máy à?"
Điện thoại của Thẩm Thanh Hòa cơ bản là 24/24 không bao giờ tắt."
Chết tiệt, không phải bị bắt cóc đấy chứ?"
"...
Có ai có thể vào Hoa Mai Đường bắt cóc hai người họ sao?"
"Bây giờ là lúc đặc biệt mà."
"Chắc là không sao đâu, đừng hoảng hốt."
"Có nên báo cảnh sát không?"
"Tôi bảo cậu đừng bốc đồng mà."
Kelly giữ chặt Tưởng Duy Nhĩ đang hoảng loạn: "Chờ lát nữa gọi lại thử xem, chúng ta còn gọi điện cho bạn bè của họ hỏi thăm nữa."
Bạn bè xung quanh đều hoàn toàn không biết tình hình.
Kelly cũng có chút lo lắng.
Tình huống thế nào vậy, cho dù có việc phải rời đi, theo tính cách làm việc chu đáo và chặt chẽ của Thẩm Thanh Hòa, không thể nào không báo trước một tiếng.Chẳng lẽ thật sự đã xảy ra chuyện gì đặc biệt?
Tưởng Duy Nhĩ xoay người cầm lấy áo khoác, sốt ruột nói: "Mau chóng về nội thành, xác định cả hai đều không ở nhà, rồi nhanh chóng tìm người."
Hai người vội vàng ra cửa, suýt nữa đụng phải người đang đi ngược chiều, chính là nữ hiệp khách mà Thẩm Giáng Niên đã nhắc đến."
Vừa lúc, chủ nhân của cô đâu?"
Tưởng Duy Nhĩ tiến lên giữ chặt nữ hiệp khách.
Nữ hiệp khách nhíu mày, rụt tay lại rồi cúi người nói: "Thẩm tổng và Giáng Niên đã đi Hàng Châu."
"Hàng Châu?"
"Người nhà Giáng Niên có chuyện xảy ra, họ cùng nhau đi qua đó."
Tưởng Duy Nhĩ thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, Kelly cũng thở hắt ra: "Tôi đã nói rồi, chắc chắn không sao đâu, chắc là buổi sáng đi gấp quá, Thẩm Thanh Hòa quên nói với chúng ta thôi."
Các cô lẽ ra nên hỏi người của Hoa Mai Đường trước, Kelly cũng bị cảm xúc của Tưởng Duy Nhĩ làm cho rối loạn.Tưởng Duy Nhĩ xoay người bỏ đi.
Kelly ở phía sau gọi cô: "Lão Tưởng, cậu đi đâu vậy?"
"Tôi muốn đi Hàng Châu."
"Cậu hoảng loạn thế này thì đi đâu được?"
Kelly nhanh chóng bước lên nắm lấy cổ tay Tưởng Duy Nhĩ: "Cứ hễ nhắc đến Thẩm Thanh Hòa là cậu lại luống cuống tay chân."
Tưởng Duy Nhĩ giãy giụa, Kelly lớn tiếng nói: "Cậu đi làm gì?
Bên cạnh cô ấy đã có Thẩm Giáng Niên rồi, cậu vĩnh viễn không có hy vọng đâu, cậu không biết sao?"
Động tác giãy giụa của Tưởng Duy Nhĩ đột nhiên khựng lại, đôi mắt hoe đỏ nhìn Kelly.
Kelly mềm lòng nói: "Lão Tưởng, cậu đừng như vậy được không?
Tôi..."
"Không liên quan đến cậu, cậu đừng có quản tôi."
Tưởng Duy Nhĩ hất tay Kelly ra, sải bước rời đi.Kelly lại lần nữa tiến lên, túm chặt Tưởng Duy Nhĩ: "Tôi đi với cậu đến Hàng Châu, tôi không phải để đi cùng cậu, mà là muốn xem bạn của tôi Thanh Hòa và Giáng Niên."
Tưởng Duy Nhĩ và Kelly vừa lên máy bay đi Hàng Châu, Thẩm Thanh Hòa lại vừa lúc này xuống máy bay.
Hàng chục cuộc gọi nhỡ, đều đến từ Tưởng Duy Nhĩ và Kelly.Thẩm Thanh Hòa xoa xoa giữa lông mày.
Cô toàn tâm toàn ý lo cho Thẩm Giáng Niên, thế mà lại quên không báo cho họ một tiếng.Thẩm Thanh Hòa không ngờ mình sẽ có ngày này, sẽ vì quá tập trung vào một người mà quên đi thói quen đã duy trì bấy lâu nay.Cô vẫn luôn cẩn thận, vẫn luôn suy xét chu đáo, vẫn luôn có thể chăm sóc đến tất cả...
Thẩm Thanh Hòa gọi lại, cả hai số điện thoại đều tắt máy.Sau đó có tin nhắn đến, không biết bao nhiêu: [Chủ nhân, Tưởng tổng và Tổng biên tập biết được ngài đã đi Hàng Châu, đã lên máy bay đi trước, xin đừng lo lắng.]Thẩm Thanh Hòa khẽ thở phào nhẹ nhõm, trả lời: [Làm tốt lắm.]Cuối cùng thì cũng có người chưa mất bình tĩnh.
Thẩm Thanh Hòa nắm chặt tay Thẩm Giáng Niên không dám buông ra, Thẩm Giáng Niên có lẽ quá căng thẳng nên lòng bàn tay lạnh toát.Đến Hàng Châu, Thẩm Thanh Hòa đã thử gọi điện thoại cho bệnh viện, được thông báo: Bệnh nhân vẫn đang trong phòng phẫu thuật, nhưng chắc là sắp ra rồi.Thẩm Thanh Hòa lập tức gọi cho bạn bè: "Thanh Hòa, xin lỗi, đường cao tốc xảy ra tai nạn giao thông, tôi bị chặn lại rồi."
"Không sao đâu, tôi đã đến rồi."
Thẩm Thanh Hòa thúc giục tài xế nhanh lên một chút, các cô cần phải đến kịp trước khi Lục Mạn Vân ra khỏi phòng phẫu thuật.Không ngừng tăng tốc, cuối cùng Thẩm Thanh Hòa đã đến bệnh viện vào 10 giờ sáng.
Nhưng vẫn chậm một bước, Lục Mạn Vân đã ra khỏi phòng phẫu thuật, được đưa đến phòng quan sát, chỉ cho phép một người thân của bệnh nhân vào.
Thẩm Vạn Thành vẫn đang trên đường đến.
Thẩm Thanh Hòa cảm ơn các đồng nghiệp đã cùng Lục Mạn Vân đến họp: "Chúng tôi vào xem trước, lát nữa có một số việc muốn hỏi các vị, xin phiền các vị chờ một chút."
Giáo sư cùng đi họp với Lục Mạn Vân gật đầu.Thẩm Thanh Hòa và Thẩm Giáng Niên tranh cãi vì vấn đề ai sẽ vào phòng quan sát."
Giáng Niên, em đợi tôi ở cửa, tôi vào xem mẹ, được không?"
Thẩm Thanh Hòa dỗ dành nói."
Không, em muốn vào."
Nước mắt Thẩm Giáng Niên rơi xuống.
Thẩm Thanh Hòa hai tay nâng mặt Thẩm Giáng Niên, trấn an nói: "Bảo bối, đừng khóc, mẹ sẽ nghe thấy đấy.
Tôi vào, xem mẹ thật kỹ, rồi miêu tả cho em biết mẹ thế nào, tôi đảm bảo sẽ không bỏ sót một chi tiết nào, em cứ ở đây đợi tôi nhé."
"Em không chịu đâu."
"Ngoan, thế này nhé, tôi vào trước, rồi sau đó đổi em vào, được không?"
Thẩm Giáng Niên không nói gì, nước mắt vẫn tuôn như mưa.
Thẩm Thanh Hòa đau lòng ôm lấy Thẩm Giáng Niên, nhẹ nhàng trấn an nói: "Sẽ không sao đâu, tôi ở đây mà.
Em cứ bình tĩnh lại rồi hãy vào."
Nước mắt Thẩm Giáng Niên thấm ướt vai Thẩm Thanh Hòa, cô nức nở nói: "Được, vậy người nhanh lên nhé."
Cuối cùng Thẩm Thanh Hòa cũng dỗ được Thẩm Giáng Niên.
Cô nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
Lục Mạn Vân đầu quấn băng, tay bó bột, khiến nước mắt Thẩm Thanh Hòa trực tiếp rơi xuống.
Cái đau xé ruột xé gan đó có thể sánh với cảm giác khi mẹ cô qua đời bên cạnh.
Vì phẫu thuật, tóc dài của Lục Mạn Vân đã bị cạo đi.
Thẩm Thanh Hòa cắn môi không cho mình khóc thành tiếng, đôi tay run rẩy xoa miếng gạc thô ráp.
Thẩm Thanh Hòa nghe thấy tiếng trái tim tan nát.Gia đình từng hoàn hảo, hòa thuận, khỏe mạnh, vì sự xuất hiện của cô mà tan nát.
Cô là tội nhân.Dù mọi người không trách cô, cô cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình."
Con xin lỗi."
Thẩm Thanh Hòa dùng hai tay xoa đôi mắt ướt đẫm rồi ngồi xổm trên mặt đất, run rẩy xin lỗi liên tục.Thật xin lỗi, Lục Mạn Vân, thật sự rất xin lỗi.Màn che phòng quan sát đều đã kéo kín.
Thẩm Giáng Niên đứng ở cửa nhìn xung quanh, nhưng không thể nhìn đến giường bệnh của Lục Mạn Vân, càng không thấy Thẩm Thanh Hòa.
Cô lo lắng chờ đợi.Thẩm Giáng Niên buộc mình phải bình tĩnh lại, hít thở sâu.
Đầu tiên, gọi điện thoại cho ba: "Vâng, không cần hoảng, mẹ không sao."
"Tiểu Niên, mẹ con thế nào rồi?"
Thẩm Vạn Thành vừa xuống máy bay, vẫn đang trên đường vào nội thành."
Thanh Hòa đang ở bên trong, con chờ lát nữa mới vào được, một lần chỉ có thể vào một người thôi.
Ba đến đâu rồi ạ?"
"Còn khoảng hơn 10 phút nữa."
Thẩm Vạn Thành nghe giọng Thẩm Giáng Niên vẫn tương đối ổn định, ít nhiều cũng không còn quá căng thẳng: "Tiểu Niên à, đừng hoảng, đừng sợ, sẽ không sao đâu."
Thẩm Giáng Niên lặng lẽ gạt nước mắt, cố gắng cười nói: "Con mới không sợ đâu, con là người lớn rồi mà, con còn muốn chăm sóc mẹ nữa chứ.
Ba, ba đi chậm một chút nhé."
Thẩm Giáng Niên cúp điện thoại, nước mắt vẫn tuôn thành chuỗi.
Cô thầm thề, bất kể là ai làm hại Lục Mạn Vân, cô cũng sẽ không để yên.Khi Thẩm Thanh Hòa bước ra, vành mắt đỏ hoe.
Thẩm Giáng Niên biết cô ấy đã khóc, trong lòng không khỏi nảy sinh thêm nhiều hoảng sợ: "Mẹ thế nào rồi?
Có tỉnh chưa?"
Thẩm Thanh Hòa khẽ cười nhạt: "Không sao đâu, mới phẫu thuật xong thuốc mê còn chưa hết, vẫn đang ngủ.
Vì bị thương phần đầu nên tóc bị cạo đi, sắc mặt mẹ trông cũng ổn, vì phẫu thuật mất máu nên hơi trắng một chút.
Lúc đó chúng ta sẽ tẩm bổ cho mẹ, là có thể hồi phục lại thôi."
Thẩm Thanh Hòa ôm Thẩm Giáng Niên vào lòng, không cho cô nhìn thấy nước mắt trong mắt mình: "Tiểu gia hỏa, phải dũng cảm lên.
Lát nữa vào nhìn thấy mẹ không được khóc đâu nhé, coi chứ mẹ có thể nghe thấy đấy.
Em cứ ở bên cạnh nói chuyện với mẹ, tôi sẽ đợi em ở cửa, được không?"
Trước khi Thẩm Giáng Niên bước vào, cô dùng sức lau đi nước mắt.
Bàn tay ấm áp của Thẩm Thanh Hòa cũng giúp cô lau đi những giọt nước mắt còn vương khóe mắt: "Tiểu gia hỏa của tôi, là vua sư tử dũng cảm mà, khóc thì xấu lắm."
Thẩm Giáng Niên cố gắng cong khóe mắt cười, dù ánh mắt vẫn ướt át.Thẩm Giáng Niên bước vào.
Thẩm Thanh Hòa liền cùng giáo sư đi cùng để tìm hiểu tình hình.
Lục Mạn Vân sáng sớm đi ra ngoài một mình, đến một trường học khác để lấy tài liệu.
Sau đó, giáo sư đồng hành với họ nhận được điện thoại từ bệnh viện, nói rằng Lục Mạn Vân đã gặp tai nạn giao thông.Sau khi cảm ơn, Thẩm Thanh Hòa lập tức liên hệ với y tá trực điện thoại: "Có người gọi xe cứu thương, là ở đường XX nhận được người bị thương.
Người nhà tốt nhất cũng nên liên hệ với cảnh sát một chút, vì đồng thời có người báo cảnh sát."
Thẩm Thanh Hòa lập tức phái người đi điều tra, đồng thời đi tìm bác sĩ chủ trị của Lục Mạn Vân: "Phẫu thuật mở sọ tuy thành công lấy ra máu bầm, nhưng những phản ứng bất lợi tiếp theo phải chờ bệnh nhân tỉnh lại mới có thể biết được."
"Có khả năng xuất hiện những phản ứng bất lợi nào?"
"Rất nhiều khả năng."====----====Chương 575:
Chóng mặt, buồn nôn, nôn mửa là nhẹ, mất trí nhớ cũng không phải là không thể.
Quan trọng nhất là bệnh nhân có thể tỉnh lại.Bác sĩ có lẽ nhận thấy cảm xúc của Thẩm Thanh Hòa đang xuống thấp, dừng lại một chút trấn an nói: "Đó đều là những khả năng thôi, trước mắt cứ để bệnh nhân ở phòng quan sát, chúng tôi sẽ quan sát đúng giờ.
Người nhà nói cố gắng ở lại đây, đề phòng có tình huống đặc biệt."
Khi Thẩm Vạn Thành đến, Thẩm Giáng Niên đang ngồi xổm ở cửa khóc không thành tiếng.Thẩm Vạn Thành đau lòng ôm lấy Thẩm Giáng Niên: "Đừng khóc, đừng khóc, ba ở đây mà."
"Ba ~" Thẩm Giáng Niên không thể ngừng khóc.
Mẹ nằm ở đó bất động, dường như sẽ không bao giờ tỉnh lại."
Ừm, Thanh Hòa đâu?"
"Con không biết."
Hai người đang nói chuyện, Thẩm Thanh Hòa từ hành lang đi tới: "Thẩm tiên sinh, ngài đến rồi."
"Ừm, đã hỏi bác sĩ chưa?"
"Vâng, khá tốt, không sao đâu.
Bác sĩ nói phẫu thuật rất thành công, cứ để giáo sư Lục nghỉ ngơi đi."
Thẩm Thanh Hòa kéo Thẩm Giáng Niên vào lòng: "Thẩm tiên sinh, ngài vào xem đi."
Sau khi Thẩm Vạn Thành vào trong, Thẩm Thanh Hòa nhẹ giọng dỗ Thẩm Giáng Niên: "Tiểu gia hỏa, không phải đã nói không khóc sao?
Có khóc trước mặt mẹ không?"
Thẩm Giáng Niên lau nước mắt lắc đầu, cô đã nhịn đến khi ra khỏi phòng quan sát mới rơi lệ."
Ngoan lắm, trước mặt mẹ, sau này chỉ được cười thôi, nếu không mẹ sẽ lo lắng đấy."
"Ừm ~"Thẩm Vạn Thành cuối cùng cũng bị y tá gọi ra: "Cách một khoảng thời gian rồi hãy vào, không nên thường xuyên ra vào, sẽ làm phiền bệnh nhân."
"Giáng Niên, em đi mua cho ba chút đồ ăn được không?"
Thẩm Thanh Hòa kéo tay Thẩm Giáng Niên: "Cứ đến nhà ăn mà mua."
Thẩm Vạn Thành vừa định từ chối, thấy Thẩm Thanh Hòa ra hiệu cho ông, ông cũng phụ họa nói: "Giáng Niên, giúp ba mua ít màn thầu là được, tiện thể hỏi cháo kê có lúc nào, đề phòng mẹ con tỉnh lại không có cháo ăn."
Nhắc đến Lục Mạn Vân, Thẩm Giáng Niên mới lấy lại tinh thần: "Vâng, con sẽ về ngay, hai người đừng rời khỏi đây, nhất định phải ở bên mẹ, phải để mẹ tỉnh lập tức thấy người nhà mới được."
Sau khi Thẩm Giáng Niên xuống lầu, Thẩm Thanh Hòa thuật lại lời bác sĩ cho Thẩm Vạn Thành: "Mặc dù đều là khả năng, nhưng chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng, vạn nhất thật sự xảy ra thì phải làm sao."
Thẩm Vạn Thành sắc mặt nghiêm nghị: "Không được nói, cứ đưa Mạn Vân về Bắc Kinh, Bắc Kinh không được thì ra nước ngoài."
"Con xin lỗi, Thẩm tiên sinh."
Thẩm Thanh Hòa quay đầu đi xin lỗi: "Thật sự rất xin lỗi."
"Đừng nói lời khách sáo, đều là người một nhà."
Cảm ơn ngài vẫn bằng lòng coi con là người nhà, chỉ là con không dám hy vọng xa vời.
Thẩm Thanh Hòa xoa xoa khóe mắt muốn rơi lệ: "Bên phía cảnh sát con đã phái người đi hỏi, rất nhanh sẽ có kết quả, nhanh chóng điều tra ra nguyên nhân.
Về bên này, Thẩm tiên sinh, ý của con là thế này, con hiện tại vẫn đang trong thời gian tại ngoại, giáo sư Lục là người bảo lãnh cho con.
Giờ đột nhiên xảy ra tình huống như vậy, việc con tại ngoại e rằng cũng không được, con cần phải về Bắc Kinh.
Lần này ra ngoài vẫn là do đặc cách sau khi trao đổi với cảnh sát.
Sau khi con về Bắc Kinh, Giáng Niên xin nhờ ngài chăm sóc.
Ngài và Giáng Niên đừng rời khỏi giáo sư Lục, con cũng sẽ phái người bảo vệ các vị."
"Con về Bắc Kinh, Tiểu Niên có thể đồng ý sao?"
"Dưới pháp luật, đều không có đặc quyền.
Sở Cảnh sát rất nhanh sẽ xác minh tình hình.
Nếu giáo sư Lục hôn mê bất tỉnh..."
Thẩm Thanh Hòa hít sâu một hơi, nói: "Ngài nhất định phải trông chừng Giáng Niên, chuyện con về Bắc Kinh, con sẽ nói chuyện với em ấy.
Hiện tại em ấy chắc chắn đang nghĩ cách điều tra ra hung thủ là ai, ngài nhất định phải giám sát chặt chẽ em ấy, đừng để em ấy làm bậy."
Thẩm Thanh Hòa và Thẩm Vạn Thành đại khái đã trao đổi hiểu ý nhau, chưa kịp nói tỉ mỉ thì Thẩm Giáng Niên đã chạy vội trở lại."
Mẹ tỉnh chưa?"
Thẩm Giáng Niên thở hổn hển hỏi."
Chưa đâu, gây mê toàn thân, sao có thể nhanh như vậy."
Thẩm Vạn Thành ngồi vào ghế ở cửa: "Các con cứ ngồi đi, chăm sóc không phải một ngày hai ngày đâu, thân thể phải giữ gìn tốt đã."
Dưới lời khuyên của Thẩm Vạn Thành, Thẩm Thanh Hòa bẻ một cái màn thầu, mỗi người một nửa với Thẩm Giáng Niên.Kelly và Tưởng Duy Nhĩ vừa hạ cánh liền gọi điện thoại cho Thẩm Thanh Hòa.
Khi đến bệnh viện đã là chiều muộn.Trong điện thoại đã đại khái hiểu được tình hình.
Đến bệnh viện, hai người dùng lời lẽ an ủi Thẩm Giáng Niên một phen.
Thẩm Giáng Niên không nói chuyện, phần lớn thời gian chỉ nở một nụ cười nhạt để đáp lại.Sau khi Kelly và Thẩm Thanh Hòa trao đổi ánh mắt, Thẩm Thanh Hòa đứng dậy: "Giáng Niên, tôi đưa Tưởng tổng và các cô đi ăn chút gì đó, lát nữa sẽ gói cơm tối mang về.
Em và Thẩm tiên sinh ở lại đây trông chừng nhé."
Thẩm Giáng Niên lưu luyến buông tay Thẩm Thanh Hòa, nói một câu: "Người nhanh về nhé."
Không thể phủ nhận, Thẩm Thanh Hòa mang đến cho Thẩm Giáng Niên, là tia yên ổn cuối cùng.Thẩm Giáng Niên và Thẩm Thanh Hòa có cùng một nỗi lo lắng.
Thẩm Thanh Hòa lo lắng Thẩm Giáng Niên xảy ra chuyện, Thẩm Giáng Niên cũng lo lắng Thẩm Thanh Hòa.
Cô rất muốn kè kè bên cạnh Thẩm Thanh Hòa từng li từng tí, nếu Thẩm Thanh Hòa lại có sơ suất, cô..."
Hiện tại giáo sư Lục bị bệnh, kế hoạch của chúng ta phải điều chỉnh."
Kelly nghiêm mặt nói: "Hiện tại luật sư Tưởng còn chưa biết chuyện này, chờ chúng ta xác định rồi hãy nói cho cô ấy."
"Điều chỉnh thế nào?"
Tưởng Duy Nhĩ nhíu mày: "Kế hoạch hoàn chỉnh chỉ có giáo sư Lục biết, bây giờ dựa vào suy đoán mà sửa sao?"
Lúc đó Lục Mạn Vân đã tập trung tất cả thông tin vào một mình bà để cố gắng ít liên lụy đến mọi người nhất."
Thanh Hòa, cậu có ý kiến gì không?"
Kelly giơ tay vỗ vai Thẩm Thanh Hòa, rõ ràng cảm thấy thân thể cô cứng lại một chút.
Tưởng Duy Nhĩ ánh mắt không rời khỏi Thẩm Thanh Hòa, cô có thể cảm nhận được, sự bất an và sợ hãi đã từng lại một lần nữa bao trùm lên cô."
Mọi người dừng kế hoạch đi, một mình..."
"Không được!"
Tưởng Duy Nhĩ thô bạo ngắt lời Thẩm Thanh Hòa: "Tôi không cần loại lòng tốt này của cậu.
Nếu là tôi xảy ra chuyện, tôi bảo cậu rời đi, cậu có thể mặc kệ được sao?"
Tưởng Duy Nhĩ cảm xúc kích động.Kelly liên tục trấn an nói: "Lão Tưởng, đừng vội."
Kelly nhẹ giọng nói: "Thanh Hòa, lão Tưởng nói không sai, chúng tôi biết cậu đang lo lắng điều gì.
Song quyền khó địch tứ thủ, một mình cậu không thể đánh lại nhiều kẻ xấu như vậy.
Hiện tại, ý kiến của tôi là, điều tra nguyên nhân tai nạn giao thông của Lục Mạn Vân, xem có phải có người cố ý làm động tác hay không.
Thực ra điều này không khó đoán, khả năng lớn nhất là Trần Cẩm Tô, hoặc là Thẩm Tuấn Hào.
Sau đó đặc biệt chú trọng bảo vệ Giáng Niên khỏi hai người đó là được, tôi và lão Tưởng cậu không cần lo lắng."
"Tôi e là rất nhanh sẽ lại trở lại trại tạm giam."
Thẩm Thanh Hòa hít sâu, càng giống như đang thở dài: "Làm ơn hai người, nhất định phải giúp đỡ chăm sóc tốt giáo sư Lục và người nhà của bà ấy."
"Vậy giờ cậu định thế nào?"
"Tối nay tôi sẽ ở bên Giáng Niên, sáng mai tôi về Bắc Kinh, làm những gì tôi nên làm."
"Nên làm, rốt cuộc là cái gì?"
Tưởng Duy Nhĩ tiến lên nắm cổ áo Thẩm Thanh Hòa: "Nói rõ cho mình biết, có phải là tính toán không tiếc tất cả cái giá để giết chết họ Trần không?"
"Lão Tưởng, cậu buông ra."
Kelly cố gắng kéo Tưởng Duy Nhĩ ra."
Tôi nói cho cậu biết, Thẩm Thanh Hòa, ý nghĩ này của cậu vô cùng ích kỷ," Tưởng Duy Nhĩ mắt đỏ hoe, giơ tay chỉ vào tòa nhà bệnh viện: "Cậu nhìn xem dáng vẻ thất thần của Thẩm Giáng Niên đi, nếu cậu mà làm bản thân xảy ra chuyện, cái ngày Thẩm Giáng Niên không chịu nổi đả kích đó, cậu có khóc cũng không tìm ra đường đâu."
Tưởng Duy Nhĩ run rẩy hai tay xoa mặt Thẩm Thanh Hòa: "Không phải ai cũng như mình và A K mà chịu đựng được đâu biết không?
Bọn mình có thể cùng cậu trải qua tất cả sóng gió, lần này cũng không sợ, nhưng con bé nhà cậu ấy, bị cậu, bao gồm cả Lục Mạn Vân, bị các người bảo vệ tốt quá rồi.
Bây giờ Lục Mạn Vân ngã xuống, đối với Thẩm Giáng Niên mà nói, là trời cũng sụp đổ!
Chờ cậu lại ngã xuống, bầu trời của Thẩm Giáng Niên sẽ hoàn toàn sụp đổ!
Mình và A K cũng không cứu được em ấy đâu, cậu có biết không?"
Tưởng Duy Nhĩ gần như gào lên, nước mắt tuôn rơi: "Cho nên cậu con mẹ nó không thể được ăn cả ngã về không, có biết không?
Cậu nói chuyện đi!"
"Lão Tưởng..."
Kelly căn bản không kéo nổi Tưởng Duy Nhĩ.
Thân thể Thẩm Thanh Hòa bị Tưởng Duy Nhĩ lay đến thẳng thốt.
Tưởng Duy Nhĩ đột nhiên ôm lấy Thẩm Thanh Hòa, nức nở nói: "Thẩm Thanh Hòa cậu đồ hỗn đản, đồ tự cho là đúng!
Nếu cậu có chuyện gì, mình cũng không sống nổi đâu."
Tim Kelly đập thình thịch một cái.
Đôi tay vô lực của Thẩm Thanh Hòa cuối cùng cũng nâng lên, ôm lấy Tưởng Duy Nhĩ vỗ vỗ lưng cô: "Tôi tin, sẽ không sao đâu, tất cả rồi sẽ qua đi, tôi vẫn luôn tin chắc, mọi thứ rồi sẽ tốt đẹp lên."
Thẩm Thanh Hòa buộc mình phải tin tưởng, ngày mai sẽ tốt đẹp hơn."
Vậy phải giữ liên lạc với mình bất cứ lúc nào, không được đánh tín hiệu tốt với mình, rồi lại lừa mình làm gì đó, nếu không mình thật sự sẽ tức giận đấy."
Tưởng Duy Nhĩ không muốn lại bị lừa dối.
Nhớ lại những cảnh trước đây, còn có công lao của Kelly, cô còn không quên phỉ báng Kelly: "Cậu cũng không phải thứ tốt đẹp gì đâu, cùng Thẩm Thanh Hòa lừa tôi!"
Kelly cũng không cãi lại, chờ Tưởng Duy Nhĩ mắng mệt mỏi: "Được rồi, khóc cũng khóc rồi, làm loạn cũng làm loạn rồi, chúng ta cũng nên quay về thôi."
Kelly rút khăn giấy đưa cho Tưởng Duy Nhĩ, đồng thời nói với Thẩm Thanh Hòa: "Vậy thì hành động riêng nhé, bên luật sư Tưởng tôi sẽ lên tiếng kêu gọi, để cô ấy có sự chuẩn bị.
Cậu điều tra có tiến triển gì thì tùy thời báo cho chúng tôi biết."
Thẩm Giáng Niên chờ không kịp, gọi điện thoại cho Thẩm Thanh Hòa, giọng nói khàn khàn đáng thương vô cùng: "Mọi người đi lâu quá rồi."
"Đã về rồi, có đói bụng không?"
Thẩm Thanh Hòa dịu dàng hỏi."
Không đói bụng, em nhớ người, người mau về được không?"
"Được."
Lục Mạn Vân vẫn không tỉnh, có nhân viên hộ lý chuyên nghiệp đúng giờ vào xem xét và cung cấp hơi nước bổ sung."
Các con đều đi nghỉ ngơi đi, ba trông chừng."
Thẩm Vạn Thành bảo tất cả mọi người đi nghỉ ngơi.
Thẩm Giáng Niên không nói gì, nắm tay Thẩm Thanh Hòa ngồi trên ghế cũng không động đậy."
Tưởng tổng, cậu và A K đi nghỉ ngơi đi."
Thẩm Thanh Hòa nói."
Đi đi, đi đi."
Thẩm Vạn Thành nắm tay Thẩm Giáng Niên: "Con cũng vậy, ngày mai con phải thay ca với ba đó, tối nay con và Thanh Hòa nghỉ ngơi thật tốt đi."
Khuyên mãi, Thẩm Giáng Niên coi như bị Thẩm Thanh Hòa kéo đi.
Trước khi đi cô cứ lặp đi lặp lại: "Mẹ con tỉnh, nhất định phải nói cho con, bất kể mấy giờ."
Bốn người đi đến gần đó thuê hai phòng.
Tưởng Duy Nhĩ vào phòng không tháo trang sức, liền bò lên giường."
Tôi thấy cậu tối nay không ăn gì, có muốn tôi mua chút gì cho cậu ăn không?"
Kelly đứng ở cuối giường hỏi."
Không cần."
Tưởng Duy Nhĩ đáp khẽ.Kelly vẫn xuống nhà ăn mua đồ ăn mang lên, đồng thời đưa một phần cho Thẩm Thanh Hòa và Thẩm Giáng Niên.
Thẩm Thanh Hòa mở cửa, khóe mắt vẫn còn vệt nước mắt mới, chắc là vừa rồi đã khóc.
Kelly dùng sức nắm tay Thẩm Thanh Hòa, rồi xoay người quay về.Thẩm Thanh Hòa rơi lệ, chủ yếu là vì những lời Thẩm Giáng Niên nói về cuộc chia ly sắp tới.Thẩm Thanh Hòa chỉ vừa nói câu mở đầu "Ngày mai tôi về Bắc Kinh", nước mắt Thẩm Giáng Niên đã tuôn xuống.
Nếu là cuồng loạn trút giận thì còn đỡ, Thẩm Giáng Niên chỉ lặng lẽ khóc rất lâu rồi cười."
Người về chăm sóc bản thân thật tốt nhé, em ở đây chăm sóc mẹ, tạm thời không chăm sóc người được."
"À, người phải nhớ uống thuốc đúng giờ, không được lãng phí.
Mẹ trước đây còn nhắc đi nhắc lại em bảo người uống thuốc, mẹ tỉnh chắc chắn sẽ hỏi."
"Người không cần lo lắng cho em, mẹ tỉnh rồi, không sao thì em sẽ về bên người."
"Viên Bảo ở nhà người nhớ cho nó ăn nhé, lông nó dài lắm, người phải chải lông cho nó mỗi ngày, nếu không sẽ bị rối đấy."
"Đừng nói cho Lê Thiển, cũng đừng nói cho bà ngoại và ông ngoại chuyện mẹ bị thương.
Em vừa rồi đã thống nhất lời với tổng biên tập, lỡ có hỏi thì cứ nói mẹ đang họp kín, không thể nghe điện thoại."
"Em lo lắng nhất vẫn là người, người nhất định phải thật tốt, em sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, người yên tâm."
"Người về rồi, có thời gian thì nhắn tin cho em nhé, không có thời gian bận cũng không sao, em đều có thể hiểu."
"Đúng rồi, ngày mai người đưa tổng biên tập và Tưởng tổng về cùng nhé, chờ em về, em sẽ cảm ơn các cô ấy trực tiếp."
"Ngày mai em mua cho mẹ một bộ tóc giả nhé, mẹ thích tóc dài mà.
Người nói xem, hay là em cắt tóc mình làm bộ tóc giả xinh đẹp cho mẹ thì sao?"...Thẩm Thanh Hòa ôm Thẩm Giáng Niên đang lẩm bẩm đến ngủ thiếp đi, nước mắt tuôn như mưa.
Tiểu gia hoả của cô đã trưởng thành rồi.Trưởng thành, thực ra chẳng tốt đẹp chút nào.Một đêm, Lục Mạn Vân không tỉnh lại; sáng sớm, Thẩm Thanh Hòa rời đi.Trước khi máy bay của Thẩm Thanh Hòa cất cánh, cô nhận được tin nhắn của Thẩm Giáng Niên: [Thanh Hòa, em rất trịnh trọng nói cho người biết, vô luận người trở về tính toán là cái gì, không thể lấy hy sinh chính mình làm cái giá.
Đây không phải là yêu cầu của em với tư cách Thẩm Giáng Niên, mà là lời thỉnh cầu của người bạn đời muốn cùng người vượt qua quãng đời còn lại.
Em sẽ cho người lời hứa tương tự, cũng xin người hứa với em, làm ơn.]