Lãng Mạn BHTT[Edit] Ánh Trăng Vì Người Mất Ngủ - Kim Kha

Bhtt[Edit] Ánh Trăng Vì Người Mất Ngủ - Kim Kha
Hoàng Tiểu Nghệ x Lạc Phúc Thủy


Hoàng Tiểu Nghệ hôm nay trong văn phòng giống như người ngốc.

Người đối mặt với máy tính, một giao diện có thể xem đến hai giờ.

Mấy người trong nhóm có người bát quái, tin tức nhảy ra ngoài, nhưng nàng còn không có mở ra xem.

Một Hoàng Tiểu Nghệ không có hứng thú với bát quái nhất định là một Hoàng Tiểu Nghệ suy sụp.

Tới giờ tan tầm, nàng nán lại chỗ ngồi một lúc, sau đó mới chậm rãi thu dọn túi xách đứng dậy.

Đồng nghiệp bên cạnh chọc chọc cánh tay của nàng.

"Aiz, cậu xem Phan Phan tan tầm còn bổ trang, không hổ là người có bạn trai làm quản lý."

Đôi mắt Hoàng Tiểu Nghệ trống rỗng, "Hả?

Bạn trai?

Bổ trang?"

Đồng nghiệp,"..."

Mặt Hoàng Tiểu Nghệ đỏ lên, cả người nôn nóng, "Đừng nói bậy chuyện tư của người khác, có cái dạng gì chỉ có đương sự mới biết."

Nói xong, nàng xua tay, cầm túi xách rồi bỏ chạy, để lại một mình đồng nghiệp mang vẻ mặt khó hiểu: "Này, anh ta chuyển giới rồi mà, lời này của cô..."

Hoàng Tiểu Nghệ chen vào thang máy, có rất nhiều người, nàng đứng trước cửa thang máy.

Thang máy bóng loáng phản chiếu bóng người, Hoàng Tiểu Nghệ nhìn thế nào cũng đều cảm thấy khuôn mặt này, bị Lạc Phúc Thủy ngủ là chiếm đại tiện nghi của nàng.

Cửa thang máy mở ra, đám người nối đuôi nhau đi ra.

Hoàng Tiểu Nghệ bị vây trong đó, chân bước đi, người đang động, nhưng suy nghĩ của nàng lại ở một thời không khác.

Nàng không có cách nào, trong đầu đều là Lạc Phúc Thủy.

Đó là chuyện điên rồ đã xảy ra với hai người đêm qua.

Bởi vì quá điên rồ, cho nên đã đủ làm nàng suy nghĩ và phân tích nhiều lần, cố gắng đưa ra phương thức hoàn toàn hợp lý để đối phó.

Phương pháp xử lý này phải hợp lý, sau này tuyệt đối không có hậu hoạn, làm cho nàng cảm thấy thoải mái, cũng tận lực làm cho Lạc Phúc Thủy cảm thấy thoải mái.

Sau khi chạy khỏi quán trà sữa, nói chuyện với Lâm Ỷ Miên và Hứa Nguyệt Lượng, Hoàng Tiểu Nghệ cũng không gửi một tin nhắn như chính mình nói "Đêm qua là ngoài ý muốn, không cần lo lắng" Bởi vì Lạc Phúc Thủy đã gửi tin nhắn cho nàng trước, hỏi nàng có đi làm không, đã ăn sáng chưa, có cảm thấy thân thể không khỏe hay không.

Thật ôn nhu a, thật săn sóc a, giống như người đè nàng, tùy ý đùa nghịch nàng trước cửa sổ đêm qua không phải là cô.

Hoàng Tiểu Nghệ mím môi, chỉ đáp lại một câu hỏi.

- [Có đi làm] Giống như có chút lãnh đạm, nhưng lời này đơn giản, bất kể sau này muốn nói gì, nhất định sẽ có cơ hội bù đắp.

Xuống bậc thềm của tòa nhà văn phòng, Hoàng Tiểu Nghệ xoay người đi về phía ga tàu điện ngầm.

Có người đứng bên cạnh lan can phía xa, vào mùa đông, mặc một chiếc áo khoác ngắn màu trắng, chân thon dài, rất dễ thấy.

Hoàng Tiểu Nghệ liếc nhìn, dừng bước.

Đó là Lạc Phúc Thủy.

Tóc dài tùy ý vén ra sau đầu, những sợi tóc đung đưa để bổ sung cho nhau.

Cô không quay mặt về hướng của Hoàng Tiểu Nghệ, đang nghịch điện thoại, bộ dáng như chờ đợi người khác không có việc gì làm.

Hoàng Tiểu Nghệ xoay người bỏ chạy.

Từ "chạy" này căn bản không cần nàng suy nghĩ logic gì cả, đó là mệnh lệng trực tiếp nhất từ cơ thể cô, giống như sáng nay khi nàng tỉnh dậy, mặc quần áo vào rồi chạy đi.

Nàng chạy nhanh, không chút do dự, mũi chân có thể nhảy ra ngoài hai ba mét.

Nàng không có phương hướng, không có điểm đến, mục tiêu duy nhất của nàng chính là tránh xa Lạc Phúc Thủy.

Nàng xuyên qua đám đông đang kinh ngạc trên đường, rẽ vào một con hẻm.

Đầu mùa đông trời tối dần, khi nàng bước vào con hẻm, đèn của các cửa hàng hai bên đột nhiên bật sáng, tan thành những đốm mờ trong tầm nhìn của nàng.

Điện thoại đột nhiên đổ chuông, "tiếng chuông bom tấn nâng cao tinh thần" mà nàng tự cài, lúc này lại giống như đòi mạng.

Hoàng Tiểu Nghệ cầm lấy điện thoại, quẹt ngón tay, không nhìn màn hình mà trả lời điện thoại.

Giọng nói xen lẫn tiếng gió truyền tới, "Alo, có chuyện gì vậy?"

Không khí ở đầu bên kia điện thoại trầm lắng, một giọng nữ êm tai vang lên, "Đừng chạy nữa."

Hoàng Tiểu Nghệ, "..."

"Mệt không?"

Lạc Phúc Thủy lười biếng đi vào quán trà sữa đã cùng vào với Hoàng Tiểu Nghệ vô số lần, ngữ khí cũng không có gì khác biệt lúc nàng nhìn thấy cô đang gặm hạt dưa sau quầy bar.

"Tôi lại không đuổi theo em."

Hoàng Tiểu Nghệ dừng bước chân, nhịp tim cuồng bạo do gia tốc đột nhiên gây ra lúc này rốt cuộc cũng có cảm giác tồn tại, "bang bang bang", giống như búa tạ đập vào ngực nàng.

Nàng hít sâu hai hơi, cổ họng đau rát.

Đầu không rõ ràng, nhưng trước tiên quay đầu lại, "Ai nói chị đuổi theo tôi, tôi chạy cũng không phải vì chị..."

"Vậy thì vì cái gì?"

Giọng nói của Lạc Phúc Thủy tràn đầy ý cười.

Hoàng Tiểu Nghệ nhìn về phía sau, Lạc Phúc Thủy đích xác không đuổi theo, con hẻm người đến người đi, có vẻ vắng lặng.

"Tôi có việc vội."

Hoàng Tiểu Nghệ thản nhiên kiếm cớ, "Hết phí tàu điện ngầm, cho nên tôi đang vội để người ta sớm tan tầm."

"Ồ" Lạc Phúc Thủy kéo dài giọng, "Ra vậy."

"Đúng vậy."

Để diễn giống hơn, Hoàng Tiểu Nghệ tiếp tục đi về phía trước.

Chỉ là không chạy nữa, chạy quá mệt.

Cuộc nói chuyện của hai người im lặng đến nửa giây, nói đến chuyện trò chuyện, Hoàng Tiểu Nghệ luôn là người thích nói trước, mở miệng trước dễ dàng nắm giữ tiên cơ.

Nàng nói, "Chị đến đây làm gì?

Tình cờ nhìn thấy tôi sao?"

"Ừm."

Lạc Phúc Thủy chỉ đơn giản trả lời, không có ý trả lời câu hỏi, Hoàng Tiểu Nghệ, "À."

Hai người khá thân cận, nếu không phải thân cận, nàng cũng sẽ không quen biết Lạc Phúc Thủy, cũng sẽ không phát triển thành tình huống xấu hổ như vậy.

"Vậy tôi vào đây."

Hoàng Tiểu Nghệ bắt đầu kết thúc cuộc gọi, "Nếu có chuyện gì tôi sẽ liên lạc với chị."

Lạc Phúc Thủy giống như thở dài, nhưng bởi vì xa micro nên không thể nghe rõ.

Khi giọng nói gần hơn, cô nói, "Nếu em có vấn đề gì, cũng nhớ liên hệ với tôi."

Tôi có thể có vấn đề gì.

Hoàng Tiểu Nghệ ở trong lòng đáp.

Cúp điện thoại, Hoàng Tiểu Nghệ dừng lại, nhìn về phía cửa hàng cách đó không xa, quả nhiên có chỗ thanh toán thẻ tàu điện ngầm.

Lúc trước nàng rất muốn thanh toán một ít, nhưng hợp đồng thuê nhà sắp hết hạn nên không cần thiết nữa.

Hoàng Tiểu Nghệ gục đầu đứng ở nơi đó một hồi, mới xoay người bước ra ngoài.

Lần này, nàng không chọn đi tàu điện ngầm.

Ra khỏi hẻm ra đường chính, nàng vẫy tay chặn một chiếc taxi.

Xe chạy dọc theo con phố, Hoàng Tiểu Nghệ co người lại nhìn ra ngoài, nơi vừa rồi Lạc Phúc Thủy đứng đã không còn ai.

"Aiz~" Hoàng Tiểu Nghệ phát ra âm thanh thở dài không rõ ý vị.

Bản thân nàng cũng không biết.

Quay lại nơi cho thuê, mọi thứ vẫn giống như bình thường.

Bạn cùng phòng đang vừa nói chuyện điện thoại với bạn trai vừa nấu súp trong bếp, lúc đầu còn hi hi ha ha ngọt ngào nhưng nhanh chóng cãi vã lên.

Cuối cùng là kêu Hoàng Tiểu Nghệ ra ăn cơm, nồi canh sườn và súp ngô thơm lừng trước mặt, còn có một khuôn mặt thê lương.

Cho nên, như thường lệ, Hoàng Tiểu Nghệ mềm lòng, nghe bạn cùng phòng oán giận hơn một giờ đồng hồ, còn góp ý cho chuyện tình cảm của cô ấy.

Sau khi ăn cơm xong, tâm tình của bạn cùng phòng cũng phục hồi, giơ ngón tay cái khen ngợi nàng: "Thật không hổ là đại sư tình yêu" Hoàng Tiểu Nghệ, "..."

Có không ít người khen nàng như vậy, nàng từng tỏ ra khá tự hào.

Hiện tại trở về phòng của mình, nàng luôn cảm thấy một chút châm chọc.

Tin nhắn của Lâm Ỷ Miên lại đến, hỏi nàng có chuyện gì xảy ra không, có chuyện gì cần giúp đỡ không.

Hoàng Tiểu Nghệ nhếch môi cười khổ, tùy tiện trả lời.

Lâm Ỷ Miên là tân binh đang yêu, biết cái gì.

Dù Hoàng Tiểu Nghệ đang rối rắm, nhưng này không ngăn cản nàng trở thành vị vua thấu hiểu tình yêu.

Có cái gì mà nàng không hiểu không?

Không có.

Có vấn đề tình cảm nào mà nàng không thể giải quyết không?

Không có.

Có lẽ là ăn uống no đủ, tự tin của Hoàng Tiểu Nghệ đột nhiên tăng vọt.

Nàng nắm lấy điện thoại, cân nhắc tìm từ ngữ, gửi tin nhắn cho Lạc Phúc Thủy.

Nói rõ mọi chuyện.Những lúc như vậy, nàng sợ nhất chính là không làm rõ mọi chuyện, khiến mọi thứ trở nên mơ hồ.

- [Hôm qua tôi uống quá nhiều, nhất thời phát sinh, xin lỗi ha] - [Sáng nay tỉnh lại chị không có ở đó, tôi vội đi làm nên không chào hỏi chị, xin lỗi ha] - [Tôi uống quá nhiều dễ bị mơ hồ, lại bận rộn công việc, rảnh rỗi mới nhớ một chút chuyện cụ thể, tối qua thực sự vất vả chị, xin lỗi ha] - [Ngoài ra...] ngón tay gõ của Hoàng Tiểu Nghệ dừng lại, suy nghĩ một chút, cảm thấy vẫn cần phải khen Lạc Phúc Thủy.

Rốt cuộc, trước đã xin lỗi ba lần, dù sao phải nói điều gì đó để người ta cảm thấy thoải mái.

- [Ngoài ra, kỹ thuật của chị rất tốt, tôi rất vui, cảm ơn] Vì thể hiện không khí thoải mái sôi nổi cho cuộc đối thoại, Hoàng Tiểu Nghệ lại thêm một câu khác - [Không hổ là chị] Lại thêm vài biểu tượng cảm xúc gấu trúc chắp tay bội phục, lời nói khách sáo xem như hoàn mỹ.

Hoàng Tiểu Nghệ buông điện thoại thở ra một hơi dài.

Cảm thấy đám mây đen bao phủ cơ thể mình rốt cuộc cũng tan biến, toàn thân thả lỏng, cả lồng ngực vắng vẻ.

Nàng ngồi trên mép giường, đung đưa chân, chờ Lạc Phúc Thủy trả lời.

Trong miệng ngâm nga xong một bài hát nhạc pop lưu hành trên Douyin, cuối cùng điện thoại cũng rung lên hai lần.

Lạc Phúc Thủy trả lời: [Em vui là tốt rồi] Ngắn gọn, đơn giản, không có gì khác.

Hoàng Tiểu Nghệ nhìn chằm chằm vào hàng chữ, suy nghĩ miên man hai giây, đột nhiên nghĩ đến đôi môi của Lạc Phúc Thủy.

Mặt hồng diễm, ướt át, khi nắm lấy cánh tay chôn trên người, trên môi cô còn dính một chút chất lỏng trong suốt.

Thứ đó nếm qua... không có vị gì, thậm chí có chút ngọt.

Hoàng Tiểu Nghệ vả miệng hai cái, cả người run rẩy.

Bị chính mình dọa sợ.

Nàng ném điện thoại xuống, cảm giác trên người nóng bức nhớp nháp, khó chịu khắp nơi.

Sau khi lấy quần áo đi vào phòng tắm, Hoàng Tiểu Nghệ đại khái nhớ lại tối hôm qua Lạc Phúc Thủy đã tắm cho nàng.

Hoàng Tiểu Nghệ lại run rẩy, cả đời này nàng chưa từng trải qua cảm giác được người khác tắm rửa, da thịt của Lục Phúc Thủy mềm mại, nhưng trên tay lại có chút vết chai, ma sát lên có chút ngứa.

Bọt nước văng khắp nơi, Hoàng Tiểu Nghệ đứng dưới vòi hoa sen.

Vọt lên đầu rất lâu, nhưng không thể khống chế những ký ức này.

May mà một cái gì đó đã chuyển hướng sự chú ý của nàng.

Khi vào bồn tắm, không khó phát hiện một số bộ phận trên cơ thể ấn vào sẽ có chút đau nhức.

Còn có một bộ phận, không biết là đau, hay là ngứa.

Luôn luôn có cảm giác như đêm qua vẫn chưa kết thúc.

Hoàng Tiểu Nghệ đi ra khỏi phòng tắm, nổi giận trở về phòng, có lẽ nàng đã hiểu tại sao Lạc Phúc Thủy lại nói qua điện thoại: Có vấn đề gì, cũng nhớ liên hệ với tôi."

Nàng đang có vấn đề.

Trong đêm khuya thanh vắng, nàng nằm trên giường, trốn dưới chăn, gửi tin nhắn cho Lạc Phúc Thủy.

- [Tôi kiến nghị, chỉ là kiến nghị thôi] - [Về sau ngài có thể nhẹ tay một chút không?

Ra tay có chút nặng] Lần này, Lạc Phúc Thủy trả lời rất nhanh, [Về sau là khi nào?"

Hoàng Tiểu Nghệ, "..."

Hoàng Tiểu Nghệ vặn vẹo cổ, quyết chiến đấu với tra nữ này đến cùng.

- [Mặc kệ khi nào cũng phải nhẹ tay một chút] - [Nữ nhân đều được làm bằng nước, da thịt mềm mại] - [Này tôi xem như còn tốt, nếu gặp tiểu cô nương đáng yêu liền không thể hống rồi] - [Không ai phản ánh vấn đề này với chị sao?

Vậy nhất định là người ta ngượng ngùng] - [Này không sao, tôi chỉ nói thẳng với chị một chút, đừng để ý] Bên kia dừng lại một lúc.

Hoàng Tiểu Nghệ chà xát tay thành nắm đấm.

Nàng cảm thấy Lạc Phúc Thủy trả lời cái gì thì nàng cũng có thể tiếp tục nói, nói cho đến khi Lạc Phúc Thủy á khẩu không trả lời được, ngày mai còn tiếp tục làm bằng hữu tốt của nàng, xem như không có gì xảy ra.

Cuối cùng Lạc Phúc Thủy gửi tin nhắn đến nói: - [Em bị thương sao?] - [Tới, để tôi xem] Hoàng Tiểu Nghệ, "..."

Hoàng Tiểu Nghệ, ".............] Bàn tay đang chà xát của Hoàng Tiểu Nghệ dừng lại, cảm thấy Lạc Phúc Thủy thật sự không biết xấu hổ.

Dù tính là bị thương, tới là tới thế nào?

Xem là xem thế nào?

Nửa đêm nửa hôm, làm chút chuyện không đứng đắn, còn ngụy trang như quan tâm đến người ta lắm.

Hoàng Tiểu Nghệ mím môi trả lời tin nhắn, còn chưa kịp gõ xong, trên màn hình điện thoại đột nhiên xuất hiện một lời mời gọi video.

Không biết Lạc Phúc Thủy đã đổi ảnh đại diện WeChat từ lúc nào, thay ảnh đại diện ban đầu của quán trà sữa bằng ảnh tự sướng.

Ảnh tự sướng phóng đại nhảy lên trên điện thoại của Hoàng Tiểu Nghệ, mỹ nhân rũ mắt, rất thành thục.

Hoàng Tiểu Nghệ ném điện thoại ra ngoài như ném củ khoai nóng.

Nàng không tự chủ được mà lại run rẩy.
 
Bhtt[Edit] Ánh Trăng Vì Người Mất Ngủ - Kim Kha
Hoàng Tiểu Nghệ x Lạc Phúc Thủy


Hoàng Tiểu Nghệ không chấp nhận lời mời gọi video của Lạc Phúc Thủy.

Hoàng Tiểu Nghệ cũng không trả lời tin nhắn WeChat của Lạc Phúc Thủy.

Hoàng Tiểu Nghệ là một người rất tự tin, nhưng cũng là một người rất tự giác.

Trực giác của nàng rất chính xác, chẳng hạn đêm nay, chỉ cần nàng có chút phản ứng với Lạc Phúc Thủy, mọi thứ có thể phát triển theo hướng mà nàng không thể kiểm soát được.

Hoàng Tiểu Nghệ run rẩy ném điện thoại ra khỏi người, sau đó trùm chăn bông tắt đèn rồi mới chìm vào giấc ngủ.

Đầu óc rối loạn, nhưng tốc độ chìm vào giấc ngủ cũng thật nhanh.

Sáng hôm sau, nàng mơ mơ màng màng tỉnh dậy, cảm thấy toàn bộ cơ thể và đầu của mình như bị tảng đá đè lên, người nặng trĩu, lại choáng váng.

Đến bây giờ nangg mới nhận ra hôm qua thực sự rất mệt.

Thể chất và tinh thần đều mệt.

"Con mẹ nó", nằm ở trên giường, Hoàng Tiểu Nghệ yếu ớt mắng một tiếng.

Khi chuông báo điện thoại vang lên, bước chân nặng nề như xuống mồ, đứng dậy rửa mặt, sau đó đến công ty.

Công ty vẫn như bình thường, ngoại trừ việc không thấy Hoàng Tiểu Nghệ trong nhóm bát quái nữa.

Chỉ là đột nhiên không có hứng thú, ngoại trừ bận rộn công việc, chính là ngẩn người.

Làm chút sự tình với Lạc Phúc Thủy giống như đã hút hết năng lượng của nàng.

Người này hẳn là hồ ly tinh đi.

Hoàng Tiểu Nghệ ngây người nghĩ.

Nhàm chán làm việc, nhàm chán tan tầm.

Khi đi đến ga tàu điện ngầm, lần này Hoàng Tiểu Nghệ đặc biệt chú ý đến vị trí lan can.

Không một ai, chỉ có cơn gió thổi tung bao rác trắng xóa quanh lan can.

Hoàng Tiểu Nghệ bước tới, nhặt túi rác, ném vào thùng rác.

Nàng đột nhiên nhớ đến khi Lạc Phúc Thủy đến tìm nàng hôm qua, cô giống như đang mặc một kiện quần áo màu trắng.

Không, người ta nói, ngươig ta không có tới tìm nàng.

Vậy rốt cuộc tới làm gì?

Hoàng Tiểu Nghệ nghiêng đầu suy nghĩ lung tung, nhưng là không suy nghĩ cẩn thận.

Mỗi ngày cứ mơ hồ trôi qua như vậy.

Lâm Ỷ Miên gọi cho nàng để nói chuyện về ngôi nhà.

Hoàng Tiểu Nghệ chợt bừng tỉnh, nàng vẫn chưa tìm được một căn nhà cho thuê thích hợp.

Một điều quan trọng như vậy thế mà đã thực sự bị lãng quên.

Hoàng Tiểu Nghệ đột ngột vỗ đầu, nhưng vẫn chiếm tiện nghi bạn tốt của mình, "Được rồi, đi em nhà cho cậu."

Lâm Ỷ Miên mỉm cười, "Trong phòng ngủ của tớ có treo vài bức tranh mặt trăng..."

"Yên tâm đi."

Cô không cần nói gì, Hoàng Tiểu Nghệ đã hiểu tất cả, "Tớ sẽ không động vào, đều sẽ không động vào đồ đạc bên trong, tôi lại không ngốc, chỗ của cậu đã đẹp như vậy, tớ động vào làm gì nữa."

"Những thứ khác cứ tùy ý."

Lâm Ỷ Miên cười nói.

Hoàng Tiểu Nghệ, "Được được được."

Lâm Ỷ Miên, "Ừm... ai kia, có lại tìm cậu không?"

"Ai kia là ai," Hoàng Tiểu Nghệ cau mày nâng giọng, "Sao cậu không dám nói tên của chị ấy, Lạc..."

Hoàng Tiểu Nghệ chu miệng, "Lạc Phúc Thủy phải không."

Lâm Ỷ Miên, "Đúng vậy."

Hoàng Tiểu Nghệ, "Vẫn liên lạc như bình thường, tớ đã nói đó không phải là chuyện lớn gì."

Lâm Ỷ Miên, "Như thế nào là bình thường?"

Hoàng Tiểu Nghệ ma sát chân xuống sàn, "Muốn uống trà sữa thì gọi một ly trà sữa, không muốn uống thì không có gì để nói."

Lâm Ỷ Miên, "..."

Hoàng Tiểu Nghệ kéo ra đề tài, "Nguyệt Lượng diễn kịch thế nào?

Tớ rất muốn xem."

Lâm Ỷ Miên đã bị kéo ra khỏi đề tài này thành công.

Chỉ cần có nhắc tới Hứa Nguyệt Lượng, trong đầu cô căn bản chỉ nghĩ đến Hứa Nguyệt Lượng.

Cúp điện thoại, Hoàng Tiểu Nghệ mở trang trò chuyện WeChat.

Gần đây không muốn uống trà sữa khó uống, cho nên lịch sử trò chuyện của nàng với Lạc Phúc Thủy vẫn là [Em bị thương sao?

Tới, để tôi xem] Để tôi xem.

Hoàng Tiểu Nghệ vén đồ ngủ lên liếc mắt nhìn, dấu vết trước kia lưu lại đều đã biến mất.

Chỉ còn lại đôi chân và cái bụng mềm mại.

Không thể nói là béo, cũng không thể nói là gầy, không có tỷ lệ hoàn mỹ bẩm sinh, cũng không có đường cong xinh đẹp, bình bình thường thường, mờ nhạt trong biển người.

Có cái gì để xem đâu.

Trong quán bar đó, Lạc Phúc Thủy tùy tiện nhảy múa cũng đủ câu dẫn người, nàng phải giống như cô.

Hoàng Tiểu Nghệ vỗ vỗ bụng nằm xuống.

Cuối tuần, nàng thu dọn đồ đạc dọn nhà, chuyển đến ngôi nhà lớn của Lâm Ỷ Miên.

Ngôi nhà xinh đẹp khiến nàng hưng phấn suốt hai ngày, vỗ trái vỗ phải, cuối cùng không kìm được mà đăng ảnh tự sướng mặc áo choàng tắm ngồi bên bồn tắm lên vòng bằng hữu.

Nhiều người tưởng nàng đang ở khách sạn nên hỏi nàng đi đâu chơi.

Hoàng Tiểu Nghệ gõ vào khu vực bình luận, trả lời: [Không phải là khách sạn, là nhà bạn] Quả thực là một hòn đá làm cả hồ dậy sóng, nhiều người hỏi nàng có phải có bạn trai hay không.

Hoàng Tiểu Nghệ vội vàng trả lời: [Đừng đoán mò, là bạn gái] Sau khi phát xong mới cảm thấy những lời của chính mình mơ hồ.

Nhưng cuối cùng, người đồng tính chiếm đa số trên thế giới này, hơn nữa vòng bạn bè đều là những người quen biết trong công việc và cuộc sống hàng ngày, sẽ không ai nghĩ đến phương diện kia.

Họ chỉ hâm mộ nàng có một bạn tốt như vậy, điều này làm thỏa mãn tâm hư vinh của Hoàng Tiểu Nghệ.

Thứ Hai, Hoàng Tiểu Nghệ vẫn đi làm như thường lệ.

Đang nghỉ trưa, bàn bên cạnh chọc vào tay nàng một cái, "Cái cô đăng trong vòng bạn bè không phải là bạn gái đi, khẳng định là bạn trai."

Hoàng Tiểu Nghệ, "Sao lại là bạn trai?"

Đồng nghiệp: "Có bạn trai mới có thể đăng loại hình này lên vòng bạn bè, nếu không, cô không sợ bị bạn trai tương lai trong danh sách hiểu lầm sao?"

Hoàng Tiểu Nghệ, "..."

Hoàng Tiểu Nghệ đột nhiên cảm thấy có chút chứn ghét chính mình trước kia thích bát quái, thích hỏi thăm hành vi của người khác.

Suy tư một hồi, Hoàng Tiểu Nghệ nói: "Tôi đã nói là bạn gái, sao cô không tin là bạn gái?"

Khi đồng nghiệp muốn nói, Hoàng Tiểu Nghệ cắt lời, lặp lại: "Bạn gái, bạn gái, bạn gái."

Đồng nghiệp, "..."

Đồng nghiệp dần dần mở to mắt, thu người lại.

Một lúc sau mới dám nói lại với Hoàng Tiểu Nghệ, "Bạn gái à... nhìn không ra, chỗ ngồi của cô đều dán nam minh tinh..."

Hoàng Tiểu Nghệ, "..."

Hoàng Tiểu Nghệ biết cô ấy đã hiểu lầm, nhưng nàng lười giải thích.

Trước kia, nếu người khác hiểu lầm nàng, nàng sẽ nói rõ một câu "Tôi là thẳng".

Nhưng bây giờ đã khác, nàng và Lạc Phúc Thuỷ đã làm loại chuyện kia, còn làm rất tốt, cũng không... thẳng đi?

Hoàng Tiểu Nghệ nằm trên bàn, giả vờ như đang ngủ.

Buổi chiều, bộ phận tổ chức một cuộc họp dài.

Mông của Hoàng Tiểu Nghệ ngồi đến phát đau, khi bước ra khỏi phòng họp, liền đi khập khiễng.

Ai đó trong văn phòng đang phát đồ uống, mỗi chỗ ngồi đều có một phần, đó thực sự là bữa trà chiều cứu mạng.

Hoàng Tiểu Nghệ vội vàng chạy tới, cảm ơn đồng nghiệp, vui vẻ nói: "Tôi muốn lấy lại đãi ngộ này a, trước đó hủy bỏ tôi đã khổ sở rất lâu, có phải còn có một cái bánh kem nhỏ hay không?"

"Bánh kem gì?"

Cô gái quay đầu nhìn nàng, "Không có bánh kem, chỉ có trà sữa."

"Hả?"

Hoàng Tiểu Nghệ sững sờ một hồi, chủ yếu là bởi vì khuôn mặt của cô gái rất lạ, xem ra không phải người của văn phòng tổng hợp bọn họ.

Hoàng Tiểu Nghệ rũ mắt nhìn chiếc túi mà cô gái đang cầm, chiếc túi rất đơn giản, không có chữ, trên thân cốc trà sữa cũng rất đơn giản, chỉ có tên cửa hàng màu đen trắng.

Tùy tiện uống.

Cái này Hoàng Tiểu Nghệ rất quen thuộc, là cửa hàng của Lạc Phúc Thủy.

"Tại sao vẫn có người gọi trà sữa của chị ta nhỉ?"

Nàng lẩm bẩm rồi quay về chỗ ngồi.

"Không biết."

Cô gái trả lời nàng, "Có người đặt hàng tôi liền giao".

"À à."

Hoàng Tiểu Nghệ ngẩng đầu, "Ai đặt vậy?"

Cô gái,"Tôi không biết, chỉ giao cho công ty và văn phòng của chị."

Hoàng Tiểu Nghệ mở túi trên bàn liếc mắt nhìn, không có đơn đặt hàng.

"Vậy hẳn là lãnh đạo của chúng tôi đã gọi, nàng giải thích với chính mình, "Khao chúng tôi vì cuộc họp buổi chiều quá vất vả."

Khi cô gái phân phát đồ uống rồi rời khỏi văn phòng, Hoàng Tiểu Nghệ cắm ống hút vào trong trà sữa, nhấp một ngụm, động tác thành thạo mà nhíu mày.

Lãnh đạo hẳn là không phải khao bọn họ, mà là trừng phạt bọn họ.

Trà sữa của Lạc Phúc Thủy vẫn khó uống như mọi khi.

Tệ đến nỗi Hoàng Tiểu Nghệ nhớ lại lần đầu tiên uống rượu, nhớ tới chính mình chạy tới trước mặt Lạc Phúc Thủy, khiếu nại cô nhà bếp nhất định là dùng nước giẻ làm nước đơn thuần.

Nghĩ đến cảnh Lạc Phúc Thủy ngồi sau quầy thu ngân mà cười, cười xong khoe khoang nói: "Đây là đặc sản của nhà tôi."

Hoàng Tiểu Nghệ nhíu mày uống thêm một ngụm, trong lòng đột nhiên có chút buồn bực.

Nàng gặp được Lạc Phúc Thủy vẫn rất thú vị, sau khi nàng và Lạc Phúc Thủy trở thành bằng hữu cũng vẫn rất vui vẻ.

Lạc Phúc Thủy chơi tốt, trượng nghĩa, trong tùy tính lộ ra chút thần bí, là tính cách mà Hoàng Tiểu Nghệ rất yêu thích.

Nhưng tình bạn giữa hai người đã bị nàng phá vỡ.

Rối loạn đến mức nàng gửi tin nhắn cũng cảm thấy xấu hổ.

"A---," đồng nghiệp bên cạnh hét lên: "Trà sữa này khó uống quá, khó uống muốn khóc!"

Hoàng Tiểu Nghệ đưa tay dụi dụi khóe mắt, "Đúng vậy, khó uống muốn khóc."

Đồng nghiệp, "Ai đặt vậy?"

Văn phòng im lặng không ai trả lời.

Nhóm bát quái đoán mò một hồi, nhưng không ai có câu trả lời xác đáng.

Hầu như tất cả mọi người uống một ngụm đều từ bỏ trà sữa, chỉ có Hoàng Tiểu Nghệ cầm cốc uống hết ngụm này đến ngụm khác, thậm chí còn nếm được một chút mùi vị đặc biệt.

Đến lúc tan tầm, đáy cốc chỉ còn thừa một phần tư.

Hoàng Tiểu Nghệ thu dọn đồ đạc, cầm túi và trà sữa bước ra ngoài, vừa đi ra ngoài đã đụng độ Lạc Phúc Thủy.

Đôi mắt Hoàng Tiểu Nghệ khiếp sợ trừng lớn như sắp nứt ra, nàng tận lực khống chế ý muốn xoay người bỏ chạy.

Rốt cuộc đây là ở trước cửa công ty của nàng, rốt cuộc đây là Lạc Phúc Thủy đứng cách nàng nhiều nhất hai mét, yên lặng nhìn nàng.

Cô lớn lên thật xinh đẹp điềm đạm, chỉ cần thu thập bình thường, trang điểm nhẹ nhàng, liền là mỹ nữ ai đi ngang qua cũng đều không nhịn được mà nhìn hai lần.

Hoàng Tiểu Nghệ bóp ly trà sữa, kéo ra một nụ cười.

Nàng tiến lên một bước, nói: "Thật trùng hợp, sao chị lại ở đây?"

Lạc Phúc Thủy nhướng mày, ngữ khí tản mạn lại tùy ý, nói: "Không trùng hợp, tôi tới đây để tìm em."

Hoàng Tiểu Nghệ, "!!!"

Hoàng Tiểu Nghệ kéo khóe môi, kéo đến mặt đều đau, "Tìm tôi, có chuyện gì, sao không nhắn tin..."

Lạc Phúc Thủy rất thẳng thắn, "Em không trả lời tin nhắn của tôi."

Hoàng Tiểu Nghệ, "..."

Hoàng Tiểu Nghệ xấu hổ, muốn nhét mình vào vết nứt trên mặt đất Một đồng nghiệp đi ngang qua, nhìn nàng, lại nhìn Lạc Phúc Thủy.

Thấy khoảng cách giữa hai người có chút xa, bầu không khí có chút không đúng, cho nên đột nhiên nhanh trí tiến đến bên tai Hoàng Tiểu Nghệ, nhỏ giọng hỏi: "Bạn gái à?"

Hoàng Tiểu Nghệ, "!!!"

Hoàng Tiểu Nghệ quả thực sắp bùng nổ.

Nàng quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào đồng nghiệp, đồng nghiệp đó là đồng nghiệp quen thuộc bên cạnh nàng, nhưng thế giới này không còn là thế giới mà nàng quen thuộc nữa.

Xấu hổ là điều không thể kiểm soát, sẽ lập tức chuyển thành nhiệt độ, quét khắp cơ thể.

Tai Hoàng Tiểu Nghệ đỏ bừng, mặt cũng đỏ, ngay cả cổ cũng sắp đỏ.

"Đừng nói bậy."

Nàng vô thức vặn lại, sau đó đẩy đồng nghiệp ra, "Cô đi đi."

"Thẹn thùng a."

Đồng nghiệp cười, nói: "Tôi đi tôi đi, không quấy rầy hai người."

Nói xong, thậm chí còn gật đầu với Lạc Phúc Thủy.

Hoàng Tiểu Nghệ, "..."

Nhìn thấy đông đảo đồng nghiệp đang lần lượt đi ra, lần này Hoàng Tiểu Nghệ không chần chừ nữa, tiến lên nắm lấy cổ tay Lạc Phúc Thủy, kéo cô đến cầu thang.

Lạc Phúc Thủy đi theo sau cô, rất trôi chảy.

Khi đến cầu thang, Hoàng Tiểu Nghệ vẫn cảm thấy không an toàn, dù sao hai tầng này cũng là địa điểm của công ty bọn họ, có thể sẽ có vài người đi qua.

Cho nên, nàng nắm lấy Lạc Phúc Thủy, tiếp tục đi xuống.

Hết tầng này đến tầng khác, những bậc thang xám xịt giống như dài vô tận.

Lúc đầu, bước chân của Hoàng Tiểu Nghệ có chút nặng nề, có thể dựa theo đèn trong cầu thang, về sau, bởi vì tốc độ càng ngày càng nhanh, đèn tự động đã dứt khoát không sáng.

Bên ngoài sáng sủa lại ồn ào, nhưng ở đây tối tăm lại yên tĩnh.

Hoàng Tiểu Nghệ dần dần nghe thấy tiếng hô hấp của chính mình, nghe thấy hô hấp của Lạc Phúc Thủy, nghe thấy tim đập, thình thịch thình thịch, một chút lại một chút.

"Em đây là đang đưa tôi bò cầu thang à."

Lạc Phúc Thủy đột nhiên mở miệng.

Bước chân của Hoàng Tiểu Nghệ đột nhiên dừng lại, trì hoãn giải thích "Trong công ty có nhiều người nói chuyện, rất bất tiện."

Lạc Phúc Thủy dừng bước, kéo Hoàng Tiểu Nghệ lại, "Nơi này không có ai, thuận tiện."

Hoàng Tiểu Nghệ nhìn lại, sau bao lâu, rốt cuộc cũng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lạc Phúc Thủy.

Trước tình một đêm, nàng chưa nhìn chi tiết khuôn mặt của Lạc Phúc Thủy.

Trong tình một đêm, nàng không rảnh nhìn mặt Lạc Phúc Thủy chi tiết như vậy.

Giờ đây, khi nhìn vào khuôn mặt và đôi lông mày rõ ràng của Lạc Phúc Thủy trong ánh sáng mờ ảo, nàng phát hiện ra đôi mắt của cô đẹp đến khó tin.

Khóe mắt nhướng lên, nhưng vẻ mặt lãnh đạm, mâu thuẫn vi diệu này giống như đã trở thành một cái gì đó, chui vào cơ thể của Hoàng Tiểu Nghệ.

Đi đến nơi không thể đi, nghĩ nơi không thể nghĩ.

Thân thể Hoàng Tiểu Nghệ khẽ run lên, chỉ có thể hỏi một câu, "Chị tới tìm tôi... làm gì?"

Lạc Phúc Thủy đột nhiên thở dài một tiếng, cô nhìn Hoàng Tiểu Nghệ, nâng lòng bàn tay lên đặt ở sau gáy nàng.

Hoàng Tiểu Nghệ run lên lần nữa, ngón tay của Lạc Phúc Thủy tinh tế lại hữu lực, nhẹ nhàng bóp hai cái, giống như bóp huyết mạch của một người làm công nhập cư đã ngồi lâu trong văn phòng.

Tê lại ngứa lại sảng khoái, đi theo kinh mạch, chọc thẳng vào tim.

Hoàng Tiểu Nghệ nhịn không được mà phát ra âm thang.

Nàng không thể cự tuyệt mát xa như vậy, giống như không thể cự tuyệt đôi môi của Lạc Phúc Thủy.

Đây là hưởng thụ tự nhiên, tất cả những cảm xúc và mong muốn của con người giống như bị nó khống chế.

Hoàng Tiểu Nghệ từ trước đến nay không phải là người tự chủ, nàng phàm tục thế tục, không chịu nổi loại mê hoặc này.

Nàng tiếp nhận nụ hôn từ Lạc Phúc Thủy.

Tiếp nhận đôi môi mềm mại của cô, tiếp nhận hương vị thơm ngát của cô, tiếp nhận nụ hôn ngày càng sâu của cô, trong tay vẫn còn cầm ly trà sữa khó uống kia.

Bgón tay của Lạc Phúc Thủy đi xuống, nắm eo nàng, nâng vạt áo của nàng, Hoàng Tiểu Nghệ thầm nghĩ: Nếu Lạc Phúc Thủy cũng khó uống như trà sữa của cô thì tốt rồi.

Đáng tiếc là không phải.

Hương vị của Lạc Phúc Thủy, rất ngon.
 
Bhtt[Edit] Ánh Trăng Vì Người Mất Ngủ - Kim Kha
Hoàng Tiểu Nghệ x Lạc Phúc Thủy


Cho đến khi Hoàng Tiểu Nghệ mềm mại ở trong ngực cô, hoàn toàn không có sức lực, Lạc Phúc Thủy mới không nhanh không chậm mà bắt đầu cùng nàng thảo luận mọi chuyện.

"Cho dù đã xảy ra loại chuyện này, cũng không cần thiết phải trốn tránh."

Cô xoa xoa đầu Hoàng Tiểu Nghệ, "Em không để ý, tôi cũng sẽ không để ý."

Cả người Hoàng Tiểu Nghệ tê dại, giọng nói cũng nghẹn trong cổ họng, nàng không muốn nói chuyện, cho nên chỉ nhấc tay, cho Lạc Phúc Thủy ngón tay cái.

Lạc Phúc Thủy: "Nhưng nếu em có bạn gái, chúng ta đương nhiên không thể như vậy."

Hoàng Tiểu Nghệ không thể không mở miệng, nàng nỗ lực động thân thể, nhìn Lạc Phúc Thủy: "Tôi..."

Thanh âm nghe có chút khàn.

"Khụ khụ..."

Hoàng Tiểu Nghệ hắng giọng, "Ai nói tôi có bạn gái?"

Lạc Phúc Thủy: "Đăng trên vòng bạn bè, đồng nghiệp nói."

"Đó là bọn họ hiểu lầm."

Hoàng Tiểu Nghệ kiên quyết giải thích, "Nếu tôi có, vậy cũng là có bạn trai."

Lạc Phúc Thủy mặt vô biểu tình: "À."

Hoàng Tiểu Nghệ sờ sờ chóp mũi của mình, không biết nên nói gì.

Lạc Phúc Thủy, "Dù sao ý tứ của tôi không phải như vậy, hẳn là em hiểu."

Hoàng Tiểu Nghệ: "Ò."

Lạc Phúc Thủy, "Trì hoãn ở đây một chút sao?"

Mặt Hoàng Tiểu Nghệ nóng lên, kéo áo khoác lên, trực tiếp xoay người đi xuống, "Này có gì trì hoãn, tôi không có nhu nhược như vậy ..."

Vừa nói xong chân liền trượt một chút.

Lạc Phúc Thủy, "..."

Hoàng Tiểu Nghệ, "..."

Lạc Phúc Thủy đi tới đỡ nàng, Hoàng Tiểu Nghệ né tránh: "Đây là vì xuống cầu thang, thang lầu thật sự quá nhiều..."

Nhưng thang lầu nhiều, nàng đều không lựa chọn tìm thang máy xuống lầu.

Chẳng sợ tốc độ có chút chậm, cũng muốn chậm rãi cùng Lạc Phúc Thủy đi xuống.

"Chỗ bị thương tốt hơn chưa?"

Không khí an tĩnh bỗng nhiên vang lên thanh âm của Lạc Phúc Thủy.

Hoàng Tiểu Nghệ trừng mắt: "Cũng không bị thương cái gì, có thể bị thương cái gì..."

Lạc Phúc Thủy: "Lần này còn nặng tay không?"

"Chết tiệt..."

Hoàng Tiểu Nghệ mắng một câu, không biết Lạc Phúc Thủy sao có thể mặt vô biểu tình nói ra câu này, thảo luận vấn đề này giống như đang thảo luận bữa trưa hôm nay ăn gì vậy.

Nàng không thể thua, nàng cũng muốn lấy ra khí thế hoa hoa nữ tử.

"Còn được, quá nhẹ cũng không thú vị."

Lạc Phúc Thủy phát ra tiếng cười khẽ: "Ừm... cảm thấy em rất thích."

Hoàng Tiểu Nghệ, "..."

Lạc Phúc Thủy, "Hôm nay hoàn cảnh hạn chế, có chút sốt ruột, em thật chặt, sợ em sẽ đau."

Hoàng Tiểu Nghệ, "........"

Lạc Phúc Thủy, "Nếu không thoải mái thì nói với tôi, điều chỉnh kịp thời."

Hoàng Tiểu Nghệ siết chặt nắm tay, "Lần sau tôi sẽ làm chị thoải mái."

Lạc Phúc Thủy, "Được."

Được.

Tốc độ trả lời của cô cực kỳ nhanh giống như gấp không chờ nổi.

Mượt mà giống như dòng nước.

Hoàng Tiểu Nghệ trừng lớn mắt, đột nhiên xoay người nhìn cô, không biết như thế nào đã định ra lần sau, cũng không biết Lạc Phúc Thủy thoạt nhìn công khí mười phần như thế nào lại đột nhiên chịu làm kèo dưới.

Lạc Phúc Thủy: "Có vấn đề gì sao?"

Hoàng Tiểu Nghệ, "Hai lần này có phải chị buộc làm công hay không vậy?"

Lạc Phúc Thủy cười muốn chết: "Tôi bị cái gì buộc, tôi có thể bị cái gì buộc làm công?' Hoàng Tiểu Nghệ sờ sờ mũi: "Ồ, xem ra là lật."

Lạc Phúc Thủy: "Ừm, đều được."

Hoàng Tiểu Nghệ tiếp tục đi xuống: "Vậy phạm vi này cũng quá lớn, đi ra ngoài chơi không cần để tâm, cho dù là công hay thụ chị đều có thể làm."

Lạc Phúc Thủy không nói nữa.

Trong đầu Hoàng Tiểu Nghệ có chút loạn, loạn lại như trút được gánh nặng, "Trước đó tôi có chút...

ừm... rốt cuộc trước kia chưa từng phát sinh loại chuyện này với nữ nhân.

Hôm nay chị tới tìm tôi cũng khá tốt, nói ra chuyện này, chúng ta còn có thể tiếp tục... cùng nhau."

"Tôi cũng không phải cố ý trốn chị, tôi cũng không phải không cho chị cơ hội suy xét, lần trước là ngoài ý muốn, tôi cũng cần thời gian suy nghĩ một chút, nghĩ đi nghĩ lại thì..."

"Lần này hai ta đều rất thanh tỉnh, không uống rượu như lần trước, đó chính là hành vi bình thường của người trưởng thành.

Tôi không có gánh nặng tâm lý gì, hy vọng chị cũng không có."

"Nhưng lần sau chúng ta đừng chọn loại địa phương này, cảm giác như... giống như động dục ở đâu cũng được, làm người quá ngượng ngùng..."

"Đến tiệm của chị thì sao?

Tiệm trà sữa hoặc là phòng nhỏ?

Hay là nơi chị đề cử?

Tôi ở thành phố S hẳn là không biết nhiều bằng chị..."

"Im lặng đi."

Hoàng Tiểu Nghệ đột nhiên lên tiếng.

Hoàng Tiểu Nghệ nói nhiều đến không dừng được: "..."

Lạc Phúc Thủy ôm bả vai nàng, ngón tay trái đặt ở trên môi nàng.

"Vẫn là lúc im lặng tương đối đáng yêu."

Hoàng Tiểu Nghệ, "..."

Hoàng Tiểu Nghệ nghĩ thầm, lần sau chị hôn tôi cũng ngậm miệng, đến lúc đó đừng có hối hận.

Nhưng nàng không thể làm Lạc Phúc Thủy hối hận.

Ra khỏi tòa nhà, hai người cứ như vậy mà đi về hướng tiệm trà sữa.

Tới tiệm, mở cửa lớn, nụ hôn của Lạc Phúc Thủy liền rơi xuống như bão táp.

Hoàng Tiểu Nghệ có chút gấp không chờ nổi, gấp không chờ nổi muốn thành Hoàng Tiểu Nghệ làm cô thoải mái.

Đây là lần đầu tiên Hoàng Tiểu Nghệ làm công, Hoàng Tiểu Nghệ nơi nào từ chối thỉnh cầu như vậy.

Cho nên nàng hôn đến kịch liệt, động tác trên tay cũng kịch liệt.

Quần áo của hai người nhanh chóng rớt xuống, trạng thái uống rượu và không uống rượu cũng không mấy khác biệt.

Lăn lộn một hồi, Hoàng Tiểu Nghệ phát hiện chính mình như người ngốc.

Nàng đều không tìm chuẩn vị trí, tựa như thiếu niên ngốc không giỏi môn sinh học.

Vì thế để Lạc Phúc Thủy cười, xoay người áp nàng xuống, dạy nàng từng chút.

Mấy giờ sau cũng không làm chuyện gì khác, chỉ học tập.

Đến cuối cùng bụng đói kêu vang, lại ăn bữa cơm Lạc Phúc Thủy làm, còn có đồ uống mang hương vị kỳ lạ, Hoàng Tiểu Nghệ đột nhiên tỉnh ngộ, có lẽ này mới là ý nghĩa "Tùy tiện uống."

"Về sau chúng ta đều như vậy sao?"

Hoàng Tiểu Nghệ ngơ ngác hỏi một câu.

Lạc Phúc Thủy giương mắt, ánh đèn dừng ở trên lông mi, thoạt nhìn ấm áp lại lạnh nhạt: "Về sau thế nào, đến về sau lai nói."

Hoàng Tiểu Nghệ cảm thấy cô đúng lạ đại triệt học gia, đại tra nữ triết học gia.

Nhưng nàng cảm thấy cô nói đúng, vì thế nàng lại giơ ngón tay cái lên, "Được, về sau lại nói."

Về sau này, dây dưa rất lâu.

Hai ngày liên tục không gặp Lạc Phúc Thủy, Hoàng Tiểu Nghệ liền có chút nhớ cô.

Muốn cùng cô hòa thành cảm giác ở bên nhau.

Liên tục đến ngày tuyết rơi tán loạn, Hoàng Tiểu Nghệ về nhà ăn tết, trong nhà giới thiệu đối tượng cho nàng, nàng ngồi đối diện với nam nhân trước mặt, có chút chột dạ.

Chột dạ mà lôi Lạc Phúc Thủy so sánh với nam nhân kia.

Năm sau, trở lại thành phố S, ra ga tàu cao tốc, chui vào trong xe Lạc Phúc Thủy tới đón.

Hai người đều không nhịn được, ở trong xe lăn lộn một trận.

Hoàng Tiểu Nghệ ra kết luận: Lạc Phúc Thủy thắng, thắng bất bại.

Liên tục đến ngày mùa hè, mùa hè lại đến mùa thu, qua mùa thu Lâm Ỷ Miên và Hứa Nguyệt Lượng rủ nàng ra nước ngoài nghỉ phép, nàng do dự hai giây, hỏi hai người họ: "Có thể mang Lạc Phúc Thủy theo không?"

Lâm Ỷ Miên, Hứa Nguyệt Lương: "?"

Bị tra hỏi nửa ngày, cuối cùng Hoàng Tiểu Nghệ không biết xấu hổ mà cười nói: "Này có gì sao, phương diện kia chính là phù hợp không có cách nào, cụ thể thì hai người hỏi Lạc Phúc Thủy đi."

Sau đó, hai người dùng hành động giải thích cho Lâm Ỷ Miên.

Liên tục đến thời điểm ăn Tết, Lạc Phúc Thủy đưa Hoàng Tiểu Nghệ đến nhà ga, xe đã tới đích, lai dừng ở ven đường hồi lâu.

"Năm nay trở về còn xem mắt sao?"

Lạc Phúc Thủy hỏi nàng.

"Tôi cũng không muốn a," Hoàng Tiểu Nghệ bất đắc dĩ mà cười, "Ai mà thích xem mắt a, nhưng không còn cách nào khác, bảy cô tám dì đều tới giới thiệu, vì không làm khó gia trưởng nên chỉ có thể lừa gạt."

"Ừm," Lạc Phúc Thủy lên tiếng, đột nhiên nói, "Tôi không có loại chuyện phiền não này."

Hoàng Tiểu Nghệ ngẩn người, trước kia hai người chưa từng nói tới vấn đề này, về gia đình của Lạc Phúc Thủy.

"Ba mẹ tôi đều không còn nữa, ông bà nội lớn tuổi cũng không cần tôi quản.

Những miếng đất này của tôi cùng tài chính mở của hàng đều là khoản bồi thường phá bỏ cùng di dời," Lạc Phúc Thủy đặt ngón tay ở tay lái, tầm mắt dừng vào thân cây ở bên ngoài cửa sổ, "Cho nên tôi mới không có loại chuyện phiền não đó."

"Khá... khá tốt."

Hoàng Tiểu Nghệ không biết nói gì.

Lạc Phúc Thủy lập tức cười, đôi mắt cười kia hướng về phía Hoàng Tiểu Nghệ, có ánh sáng ôn hòa.

Nhưng ngoài miệng lại có chút không khách khí, "Em chính là ngốc."

Hoàng Tiểu Nghệ, "!!!"

Hoàng Tiểu Nghệ bổ nhào trên người cô, "Chị đùa tôi đấy à!!!"

Lạc Phúc Thủy ôm lấy người, hung hăng cắn mấy ngụm.

Mãi cho đến khi thời gian không thể trì hoãn thêm, Hoàng Tiểu Nghệ mới xuống xe.

Lạc Phúc Thủy dựa vào cửa xe vẫy tay với nàng, cuối cùng là an ủi nàng một câu: "Cố lên, hai năm nữa cũng sẽ không thúc giục nữa."

Hoàng Tiểu Nghệ cười nói, "Vậy à."

"Chịu đựng," Lạc Phúc Thủy nói.

Hoàng Tiểu Nghệ mấp mấy môi, không nói nên lời.

Có lẽ nàng thật sự là người ngốc, yếu đuối, do dự lại ích kỷ.

Cho dù biết chính mình nhất định sẽ hối hận, lại vẫn không dám nói cái gì.

Nàng kéo hành lý đi vào trong, thấy rõ con đường phía trước sẽ xảy ra chuyện gì, mà sau này...

Lạc Phúc Thủy đứng ở phía sau nàng, nhất định đang nhìn nàng, sẽ cùng nàng phát sinh ra chuyện gì, cái gì nàng cũng không biết.

Hoàng Tiểu Nghệ hít hít mũi, tiến vào trạm, đột nhiên quay đầu nhìn lại.

Quả nhiên Lạc Phúc Thủy vẫn ở vị trí cũ, chưa lên xe.

Gió thổi tóc dài của cô lên, thời tiết không tốt lắm, cả người đều trở nên u ám.

Hoàng Tiểu Nghệ ném hành lý xuống, bước nhanh qua, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới trước mặt Lạc Phúc Thủy, cho cô một cái ôm thật chặt.

Nàng dán bên tai cô nói: "Chờ tôi trở về."

Lạc Phúc Thủy trả lời nàng: "Được."

Hoàng Tiểu Nghệ cảm thấy loại lời nói này còn chưa đủ, lại nói: "Trở lại sẽ chơi mấy thứ mà chị thích, làm chị chơi đủ."

Lạc Phúc Thủy nhẹ nhàng cười rộ lên, ôm lấy eo nàng, "Được," Hoàng Tiểu Nghệ cũng cười, "Chị nói đúng, lại qua mấy năm sẽ không thúc giục nữa."

Lạc Phúc Thủy, "Ừm."

Hoàng Tiểu Nghệ nắm chặt quyền: "Chịu đựng."

Lạc Phúc Thủy trộm hôn lên tai nàng, nói: "Chịu đựng."

HOÀN
 

BQT trực tuyến

Thành viên trực tuyến

Thống kê diễn đàn

Chủ đề
40,905
Bài viết
1,159,377
Thành viên
9
Mới tham gia
Jony fang
Back
Top Bottom