Siêu Nhiên [BHTT-Cổ đại][Editing] Sủng ngươi, khiến ngươi hư hỏng - Tam Thiên Si Niệm

[Bhtt-Cổ Đại][Editing] Sủng Ngươi, Khiến Ngươi Hư Hỏng - Tam Thiên Si Niệm
Chương 34: Thu Thực


Lại hai ngày nữa trôi qua, Tịch Vũ Đồng rốt cuộc cũng tra được một chút manh mối.Nàng vẻ mặt kinh hỉ, đem mấy trăm chữ kia đọc đi đọc lại mấy lần, đúng là nội dung giảng giải nạn châu chấu, vội vã lên tiếng: "Tiểu Đào, chuẩn bị giấy bút."

Tiểu Đào không biết chữ không giúp được gì, ngày xưa sẽ theo hầu hạ sửa sang thư tịch trả về chỗ cũ.

Nghe Tịch Vũ Đồng nói vậy, một bên mài mực một bên hỏi: "Tiểu thư, đã tìm được biện pháp rồi sao?"

Tịch Vũ Đồng lắc đầu, cầm bút lên, cẩn thận từng li từng tí một sao chép, cười nói: "Biện pháp không tìm được, chỉ là thấy được ghi chép tương quan, coi như là một loại đột phá."

Nghiêm túc tính ra, nàng cùng Tiểu Hòa đã bận rộn năm ngày nhưng vẫn không có thu hoạch gì.

Triều đình bên kia nói phái người tới ba, bốn ngày có thể có kết quả, nhưng sau đó nổi lên náo loạn khiến cho thông hành bất tiện, cho tới tận ngày thứ năm trôi qua người phái đi thám thính cũng không thấy trở về.Tịch Vũ Đồng sao chép xong, xác định không có để sót hoặc sai lầm gì, mới cẩn thận từng li từng tí một để bút xuống, "Tiểu Đào, ngươi đi xem xem phụ thân có ở trong phủ không.

Nếu có, mời hắn đến thư phòng một chuyến."

Tiểu Đào biết tiểu thư là muốn chia sẻ nội dung vừa tìm được này, đáp một tiếng "Vâng" liền nhanh chân chạy đi, trong chốc lát không thấy bóng người.

Tịch Vũ Đồng liếc nhìn, tiếp tục lật xem thư tịch.Chỉ đáng tiếc là, mãi đến tận khi Tịch Hồng Bác lại đây, nàng vẫn chưa thể tìm thêm được nội dung gì khác.

Tịch Hồng Bác sắc mặt cũng không tốt, vừa tiến đến liền nói: "Đồng nhi, hôm nay thám tử phái đi Hoa Đỡ đã trở về".

Tịch Vũ Đồng thấy sắc mặt hắn, trong lòng có ngộ ra: "Có phải tình huống không tốt?"

"Phải."

Tịch Hồng Bác gật đầu, ở một bên ngồi xuống, "Thám tử kia sau khi đến đó, qua lại điều tra, phát hiện không chỉ mỗi khu vực Hoa Đỡ, mà thành trấn bốn phía, đều là đầu mùa xuân có một trận mưa, sau đó ngay cả một mưa cũng chưa từng rơi xuống nữa.

Không chỉ như vậy, trong ruộng đang khô hạn của bọn họ bị rất nhiều châu chấu tìm tới đẻ trứng, sau khi hỏi dò qua nông dân mới biết được châu chấu năm nay so với trước đây đều muốn nhiều hơn, các nông dân đã có chút hoảng loạn.Hôm nay trên triều liền bởi vì chuyện này mà tranh chấp không ngớt.

Vi phụ nói có khả năng điều này sẽ làm phát sinh nạn châu chấu, Diêu Thừa tướng bên kia lại nói không có chuyện gì, trêu đến bệ hạ cuống lên, trực tiếp bãi triều, vẫn chưa quyết định có muốn coi trọng việc này hay không."

Tịch Vũ Đồng cau mày, "Diêu Thừa tướng kia trước nay nhằm vào phụ thân cũng không sao, bây giờ việc đã quan hệ đến tính mạng của ngàn vạn bách tính, còn tranh đấu như thế nữa thì đúng là trò đùa."

Nói xong, nàng đem qua thư tịch lúc nãy tìm được: "Cha, ngài xem một chút đoạn trích dẫn này, chính là một vị du khách đi tới Hoa Đỡ nhìn thấy ghi chép lại."

Tịch Hồng Bác nhận lấy, theo bản năng nói ra, "Mười tháng hứa, chỉ là du ngoạn đến một vùng tên Hoa Đỡ, thấy bách tính ngồi trên đồng ruộng gào khóc, hỏi dò biết được nơi này khô hạn ba năm, cứ thế không thu hoạch được một hạt nào.

Trong lòng ưu tư nhưng chưa suy nghĩ nhiều, không ngờ chỉ nửa tháng sau tai nạn ập đến.

Châu chấu chen chúc long trời lở đất mà tới, đi đến đâu, cắn phá không còn một cọng cây ngọn cỏ đến đó.

Từ Hoa Đỡ đi về phía nam, liên tiếp mấy cái thành trấn không nơi nào là may mắn thoát khỏi, bách tính người chết đói la liệt khắp nơi, so với chiến tranh còn đáng sợ hơn."

Tịch Hồng Bác đọc xong, biến sắc mặt, "Đây chính là sự thật?"

Tịch Vũ Đồng thở dài: "Đây là do một thi nhân đã từng du ngoạn khắp nơi, kể lại, ước chừng là sự thật."

"Nếu là thật, bên kia nguy rồi."

Tịch Hồng Bác đi tới đi lui, ngừng lại, xoay người, "Bây giờ cách trung tuần tháng mười chỉ chừng mười ngày, thời gian khẩn cấp, hiện tại ta lập tức vào cung bẩm báo Thánh thượng.

Đồng nhi, con trước tiên tiếp tục nhìn xem còn có những tự thuật khác hay không."

Tịch Vũ Đồng gật đầu: "Nữ nhi biết rồi, phụ thân yên tâm đi thôi."

Tịch Hồng Bác vỗ vỗ bả vai nàng: "Cực khổ rồi."

"Nữ nhi chỉ ngồi ở chỗ này nhìn sách, không thể nói là khổ cực."

Tịch Vũ Đồng cười nói, "Phụ thân vẫn nên cấp tốc vào cung, việc này quan trọng."

Tịch Hồng Bác cũng không nhiều lời, cầm quyển sách kia xoay người đi rồi.Cả nửa ngày sau, Tịch Vũ Đồng và Tiểu Hòa cũng không tìm được những tin tức hữu dụng khác, chỉ có thể tạm thời bỏ xuống, gửi gắm hy vọng vào phụ thân bên kia có thể có tiến triển.Tiểu Đào bưng nước trà đi vào, để ở một bên, nói: "Tiểu thư, Thôi cô nương cầu kiến."

Thôi cô nương?Một hồi lâu Tịch Vũ Đồng mới phản ứng được, Liễu Thanh Dao bây giờ đã đổi thành họ Thôi rồi.Tịch Vũ Đồng suy nghĩ có phải cửa hàng xảy ra chuyện gì, liền gật đầu: "Mau mau dẫn nàng đến sân đi, hiện tại ta cũng phải đi về."

Tiểu Đào gật gù: "Dạ."

Tịch Vũ Đồng trở lại viện tử, Thôi Thanh Dao cũng mới vừa đến, hai người nhìn nhau nở nụ cười."

Thanh Dao, ngươi hôm nay tìm ta có phải cửa hàng xảy ra chuyện gì?"

Tịch Vũ Đồng mở miệng trước, sau đó lại phân phó nói, "Tiểu Hòa, chuẩn bị chút nước trà bưng tới viện tử đi".

Thôi Thanh Dao lắc đầu: "Không phải cửa hàng xảy ra chuyện, chỉ là Thanh Dao có một số việc muốn cùng tiểu thư thương lượng."

Tịch Vũ Đồng ra hiệu đối phương cùng vào chỗ, chờ hai người ngồi xuống, mới hỏi là chuyện gì."

Mấy ngày gần đây, chuyện làm ăn ở phường đồ sứ vô cùng náo nhiệt, thậm chí còn có vài khách nhân nơi khác lại đây liên hệ nói muốn đánh giá thu mua."

Thôi Thanh Dao móc ra cuốn sổ, "Ta đi xưởng sản xuất ở vùng ngoại thành xem qua, cung cấp cho cửa hàng của chúng ta bán là đầy đủ, nếu muốn đánh giá bán ra, vậy thì tất nhiên là không đủ."

Tịch Vũ Đồng biết chuyện làm ăn được, nhưng chưa từng nghĩ tốt như vậy, cung không đủ cầu, nghĩ đến một chút, hỏi: "Vậy Thanh Dao có đối sách gì sao?".

Thôi Thanh Dao gật đầu: "Vì vậy ta đã nghĩ, có nên tăng cường nhân thủ đi hỗ trợ chế tác đồ sứ hay không."

"Nói đến tăng cường nhân thủ, ngươi cứ làm chủ là được."

Tịch Vũ Đồng gật đầu, " Ta giao toàn quyền ở cửa hàng cho ngươi, ngươi nếu có ý nghĩ gì, đều có thể lập tức thực hiện."

Chỉ là nói đến tăng cường nhân thủ, nàng đúng là nghĩ tới một chuyện, thần sắc nghiêm túc lên, "Thanh Dao, ngươi cũng biết chuyện cửa thành tụ tập nạn dân?"

Thôi Thanh Dao không biết nàng vì sao nhắc đến việc này, nhưng vẫn gật đầu: "Thanh Dao mấy ngày trước đây có đi ra cửa thành, gặp qua một lần.

Những người kia già trẻ lớn bé, mỗi ngày chỉ được mỗi một bát cháo cùng bánh màn thầu, không thể chắc bụng, ngày ngày ngủ ngoài trời, đúng là làm người thấy chua xót."

Nói xong, nàng ý thức được cái gì, ngẩng đầu nhìn qua: "Tiểu thư, ngươi sẽ không phải là dự định đến giúp đỡ những người này chứ?".

Tịch Vũ Đồng cũng là tâm trạng hơi động, vẫn chưa nghiêm túc suy nghĩ, thấy đối phương tựa hồ không tán thành lắm, liền hỏi: "Có gì không thể sao?

Chế tác đồ sứ, các nàng không hiểu, có thể đi học.

Huống chi cũng không giao cho các nàng đi làm cái gì phức tạp, ở những phân đoạn đơn giản giúp bận bịu một hồi cũng có thể mà".

Thôi Thanh Dao nghe đến đó, biết không phải để toàn bộ người già trẻ em ở cửa thành đến hỗ trợ, đúng là thở phào nhẹ nhõm, nói: "Tiểu thư, cũng không phải là Thanh Dao nghĩ không thể, chỉ là những nạn dân này đói bụng đã lâu, lại đến từ khắp các nơi, lòng người phức tạp, không hẳn có thể quản giáo được."

"Thanh Dao, không bằng ngươi xem thế này có được không?"

Tịch Vũ Đồng nói, "Chúng ta cho ba ngày thử việc, ba ngày này chúng ta không thanh toán ngân lượng, chỉ trả mỗi ngày ba bữa ăn, nếu như không phạm phải sai lầm gì liền giữ lại lại, nếu không thích hợp, vậy để cho các nàng rời đi là được rồi."

Thôi Thanh Dao nhìn nàng một cái, đáy lòng tính toán.

Nếu hữu dụng, đúng là có thể bớt được chút tiền, dù sao không phải người có chuyên môn, tiền tháng không nhiều lắm.

Tích tiểu thành đại, như vậy có thể tiết kiệm được không ít."

Nếu tiểu thư đã nói như vậy, vậy ta lập tức đi sắp xếp, ngày mai liền đến nhận người."

Thôi Thanh Dao bị thuyết phục, "Chỉ là tiểu thư, Thanh Dao vẫn cần mượn một ít hộ vệ ở chỗ này của ngài, để tránh khỏi đến thời điểm có náo loạn lại quản không được trật tự."

Tịch Vũ Đồng gật đầu: "Ta sẽ cùng cha nói một tiếng, ngày mai ta dẫn người đến cửa hàng."

Thôi Thanh Dao gật đầu, sau đó nghe ra cái gì: "Tiểu thư cũng muốn đi tuyển người?"

Tịch Vũ Đồng cười nói: "Dù sao cũng là chủ ý của ta, cũng cần ta đi."

Thôi Thanh Dao thấy thái độ nàng kiên định, cũng không phản đối, chỉ là dự định sắp xếp nhiều người một chút tránh phát sinh cái gì bất lợi.

Hai người lại hàn huyên đến chuyện phát triển cửa hàng về sau.

Thôi Thanh Dao cảm thấy cửa hàng làm ăn náo nhiệt, đúng là có thể nhân cơ hội mở thêm một chi nhánh bên Đông nhai.

Phần lớn người đến cửa hàng Tây nhai bên này của các nàng đều là hoàng thân quý tộc, nhưng Đông nhai cũng không tồi, kiểu những người có tiền như Liễu gia cũng thật nhiều, so với Tây nhai càng náo nhiệt hơn.Tịch Vũ Đồng có chút dao động, vẫn bị đối phương thuyết phục, "Nhưng cần ta sắp xếp người qua xem thử đặt ở đoạn đường nào không?".

"Thanh Dao kỳ thực đã tìm được một chỗ khá tốt."

Thôi Thanh Dao lấy ra đơn sơ họa bản đồ, "Chính là nơi này, nếu hôm nay tiểu thư có thì giờ rảnh, không ngại chúng ta lập tức đi xem xem, cũng có thể cấp tốc bắt đầu trang trí mở bán."

Hôm nay Tịch Vũ Đồng đều chỉ bận tâm đến sự tình nạn châu chấu, suy nghĩ cũng nên ra ngoài một chút, liền nói: "Chọn ngày không bằng gặp ngày, chúng ta mau qua đó ngay đi.

Tiểu Đào, chuẩn bị xe ngựa."

Tiểu Đào thấp thấp người: "Dạ, tiểu thư."

Thôi Thanh Dao không nghĩ tới nàng như thế lôi lệ phong hành (*), tán thành gật gật đầu.(*) Lôi lệ phong hành: Sấm vang gió cuốn, ý chỉ tác phong nhanh nhẹn mạnh mẽ.Sau nửa canh giờ, xe ngựa đi tới Tây nhai, cuối cùng dừng lại trước cửa tiệm mà Thôi Thanh Dao đã đề cập trước đó.Lối vào cửa hàng dán giấy rao bán, trong cửa hàng cũng không có khách nhân.

Tịch Vũ Đồng đánh giá thấy vị trí này cũng không tệ, thỉnh thoảng cũng có khách đi ngang, chuyển hướng đều có thể nhìn tới một chút.Thôi Thanh Dao thấy nàng đánh giá chung quanh, nói: "Này nguyên bản là cửa hàng bán sách, nhưng chuyện làm ăn không được, liền không làm."

Tịch Vũ Đồng nhíu mày: "Gian cửa hàng như vậy mà lại ở đoạn đường náo nhiệt thế này bán thoại bản sao?".

Thôi Thanh Dao gật đầu, có chút bất đắc dĩ: "Bán loại sách lịch sử tạp ký này kia."

Không trách muốn bán lại.

Tịch Vũ Đồng lắc đầu một cái, nhấc chân đi vào, gặp được người quen cũng đang ngồi bên trong.Diêu Tiếu Liễu vừa vặn ngồi ở bên cạnh nghe nha hoàn cùng lão bản nói chuyện, nghe thấy tiếng bước chân ngẩng đầu nhìn lên, nhất thời nhíu mày: "Ôi, ngọn gió nào đem Đại tiểu thư ngươi thổi qua tới bên này?

Ngươi không ở Đông nhai lo chuyện cửa hàng đồ sứ đi, đến Tây nhai làm cái gì?"

"Đây là chuyện không liên quan tới Diêu tiểu thư."

Lúc này không phải ở trong cửa hàng của nàng, người này cũng không phải khách nhân, Tịch Vũ Đồng cũng không khách khí đối phương, quan tâm hỏi, "Diêu tiểu thư này bỏ ra tận một hai vạn lượng mua đồ sứ, sao vẫn còn có tâm tình ra đây dạo phố thế?

Hay là lại kiếm được ít bạc rồi?"

Diêu Tiếu Liễu nhớ tới bản thân tiêu tốn đến gần hai vạn lượng kia, đáy lòng liền đau đến nhỏ máu.

Nếu không phải là cho Tịch Vũ Đồng, hơn một vạn lượng kia tự nhiên chính là của nàng.Hiện tại lại nghe Tịch Vũ Đồng nhắc đến, đáy lòng nàng càng hận đến nghiến răng: "Không mượn Tịch tiểu thư nhọc lòng, ta chỉ là nhìn thấy vị trí cửa hàng này được, nghĩ muốn mua lấy làm tiếp điểm bán lẻ mà thôi."

Tịch Vũ Đồng suy nghĩ một chút, theo bản năng nhìn về phía nam nhân trung niên kia cùng đối diện rõ ràng là nha hoàn bên người Diêu Tiếu Liễu, sau đó mới nhìn về phía Thôi Thanh Dao.Thôi Thanh Dao không nghĩ tới lại gặp Diêu Tiếu Liễu chặn ngang cùng mua, liền vội vàng lắc đầu nói không biết việc này."

Vậy thì cũng thật là không đúng dịp."

Tịch Vũ Đồng cười như không cười, "Tiệm này chúng ta đã thương lượng tốt muốn mua rồi."

"Ta mới vừa hỏi lão bản, khế đất còn chưa chuyển giao, càng là không có giao bạc."

Diêu Tiếu Liễu đắc ý cười, "Nhưng là chúng ta cho bạc trước.

Xuân Hạc, đến, cho lão bản bạc."

Thôi Thanh Dao không thể đồng ý, trực tiếp tiến lên một bước ngăn cản cái tay kia, nhìn về phía cửa hàng lão bản: "Lão bản, làm người phải giữ chữ tín, ngươi đã nói ta nộp đủ tiền thế chấp cho ba ngày rồi".Lão bản có chút khó khăn nhìn về phía Diêu Tiếu Liễu: "Diêu tiểu thư, vị Thôi cô nương này đã đưa tiền thế chấp rồi, nhìn người thương nhân như ngươi hẳn là cũng biết đến thành tín, ta thực sự không thể bán cho ngài."

Diêu Tiếu Liễu biến sắc, "Tiền thế chấp bao nhiêu?

Ta đưa ngươi nhiều hơn.

Cửa hàng này bao nhiêu tiền, ta gấp đôi mua lại."

"Diêu tiểu thư, dân nữ biết ngài là thiên kim nhà Thừa tướng, trong nhà không để tâm chút tiền nhỏ này, nhưng đây không phải vấn đề bao nhiêu tiền."

Thôi Thanh Dao cướp trước một bước nói, "Đây là vấn đề uy tín.

Ta hôm qua nộp mấy chục lượng tiền thế chấp, lão bản hứa hẹn sau ba ngày nếu ta quyết định không mua thì sẽ bán cho người khác, bây giờ mới được có hai ngày ngài đã tới chỗ này nói cái gì mà mua trước, như thế nào có loại đạo lý này đây?

Kêu mọi người xung quanh khắp nơi tới phân xử, nói muốn bán có phải là nên bán cho tiểu thư nhà ta không?".

Nguyên lai, không biết khi nào bên ngoài cửa hàng đã tụ tập không ít bách tính, nghe nói đến tiểu thư nhà là Thừa tướng đến ép mua cửa hàng càng hấp dẫn không ít người.

Nghe thấy lời của Thôi Thanh Dao, các lão bách tính cùng nhau gật đầu."

Chuyện buôn bán quan trọng nhất phải để ý đến chữ tín.

Tiểu cô nương người ta đều nộp tiền thế chấp rồi, điếm lão bản nếu như bỏ qua đối phương bán cho người khác, vậy thì không có uy tín a".

"Đúng vậy.

Cũng không thể nói người nhà Thừa tướng là có thể bắt nạt người như thế, người ta đã coi trọng trước tiên lại còn cho tiền thế chấp".

"Nhỏ giọng một chút, người ta nhưng là tiểu thư nhà Thừa tướng, dân đen như chúng ta làm sao có thể nghị luận được"."

Hoàng Hậu cũng là người nhà Thừa tướng, ngươi nhưng cẩn thận đừng để rơi đầu."

Âm thanh nghị luận của các lão bách tính cũng không nhỏ, lập tức liền từ chuyện coi trọng chữ 'tín' bán cửa hàng chuyển đến chuyện chọc giận nhà của Thừa tướng dẫn đến rơi đầu, xem ra trong lòng lão bách tính, tác phong của Thừa tướng này cũng không được lòng mọi người.

Tịch Vũ Đồng trong lòng vui vẻ, nhìn về phía lão bản: "Lão bản, cửa hàng này là của ngươi, ngươi nói làm sao bây giờ đi."

Điếm lão bản làm như đắn đo suy nghĩ, nhìn về phía Diêu Tiếu Liễu, thấy đối phương một mặt uy hiếp, lại nhìn Tịch Vũ Đồng, đối phương một mặt ý cười.

Có so sánh, huống chi hắn bán cửa hàng cũng không có ý định lưu lại kinh thành, cắn răng một cái liền làm quyết định: "Cô nương, ngài đã đưa tiền thế chấp trước, tự nhiên là bán cho các ngài trước, chính là không biết các ngươi có phải muốn mua hay không?"

Tịch Vũ Đồng cười nói: "Chúng ta tự nhiên là muốn mua, bạc cũng mang đến rồi, hiện tại cũng có thể đến quan phủ làm thủ tục."

Diêu Tiếu Liễu biết mình lại bại bởi Tịch Vũ Đồng, tự nhiên không ở lại được, tàn bạo mà trừng lão bản một chút, sau đó mới mang theo nha hoàn rời đi."

Tránh ra."

Tiện tay đẩy ra bách tính phía trước, Diêu Tiếu Liễu cũng không quay đầu lại đi mất.

Thấy không còn trò hay, mọi người cũng lục tục tản đi, có chút ngạc nhiên hỏi dò sau này muốn bán món đồ gì, Thôi Thanh Dao đã sớm chuẩn bị, đến gần chào hàng đồ sứ nhà mình, đến lúc mở cửa mời đại gia coi như không mua cũng tới xem một chút.

Tịch Vũ Đồng thấy Thôi Thanh Dao nắm bắt thời cơ như thế, đúng là nở nụ cười, sau đó nhìn về phía bên cạnh điếm lão bản: "Lão bản, ngươi không sợ đắc tội Thừa tướng cùng Hoàng Hậu sao?"

"Thảo dân tự nhiên là phải sợ."

Lão bản cười khổ, "Nhưng làm ăn quan trọng nhất chính là thủ tín hai chữ.

Huống chi, ta sau này cũng không ở lại kinh thành, Thừa tướng nếu muốn tìm ta ước chừng cũng không tìm được."

Tịch Vũ Đồng bật cười: "Nếu vị tiểu thư vừa rồi kia thật sự tìm ngươi phiền phức, ngươi có thể đi tới phủ Thái sư hoặc là Dịch Vương phủ, báo lên tên ta là được."

Lão bản cả kinh: "Còn chưa biết tên họ của tiểu thư đây?".

"Tiểu thư nhà ta chính là nữ nhi của Thái sư."

Thôi Thanh Dao cười nói, "Lão bản, ngươi nếu thật bị bọn họ gây phiền phức, cứ việc tìm tiểu thư nhà ta."

"Hóa ra là tiểu thư nhà Thái sư, thất kính thất kính, thảo dân Vương Nguyên bái kiến Tịch tiểu thư."

Vương Nguyên không nghĩ đến vị này cũng có lai lịch lớn như thế, chỉ là cẩn thận nghĩ lại cũng đúng, thân phận bình thường thì làm sao dám cùng tiểu thư nhà Thừa tướng phát sinh tranh chấp?Tịch Vũ Đồng đưa bạc, lấy qua khế đất, sau đó liếc nhìn sách trên giá sách bên cạnh đăm chiêu, hỏi: "Vương lão bản, sách ở chỗ này của ngươi có phải là tạp ký ở các nơi không?"

"Đúng vậy."

Vương Nguyên thở dài, "Những thư tịch này chính là tổ tiên của ta cho đến phụ thân ta đi qua các nơi, sau đó biên soạn mà thành.

Phụ thân bọn họ muốn những thư tịch này lưu danh ngàn thế, nếu biết được hôm nay như vậy đúng là thất vọng rồi.

Bây giờ vừa vặn, bán cửa hàng này đi, ta có thể như phụ thân bình thường đi du lịch."

Tịch Vũ Đồng gật đầu, muốn từ việc của bản thân muốn tìm quyển sách về nạn châu chấu: ""Vương lão bản, ta muốn hỏi nơi này của ngươi có thư tịch ghi chép nạn châu chấu hay không?"

"Nạn châu chấu?"

Vương Nguyên nghi hoặc."

Đúng."

Tịch Vũ Đồng gật đầu, "Tiểu nữ tử gần nhất thích xem một ít thiên tai, nhưng việc ghi chép về nạn châu chấu này quá ít, tìm tận mấy ngày mới ra được một quyển 《 Vương Thế tạp ký 》, đọc sơ qua cũng chỉ thuyết minh một đoạn ngắn liên quan đến nạn châu chấu ở Hoa Đỡ.

Ta nhìn thư tịch của ngươi chỗ này nhiều như vậy, hẳn là có thể ghi chép lịch sử nạn châu chấu chứ?"

Nghe nàng nói xong, Vương Nguyên nở nụ cười, "Tịch tiểu thư, ngươi cũng thật là hữu duyên.

Vương Thế chính là gia phụ, 《 Vương Thế tạp ký 》 chính là ngài viết trước khi qua đời."

Tịch Vũ Đồng cả kinh, sau đó cười nói: "Vậy cũng thật là đúng dịp đi."

Vương Nguyên gật đầu: "Tịch tiểu thư nói tới này《 Vương Thế tạp ký 》ta cũng có ấn tượng, ngài nói đoạn Hoa Đỡ kia, lúc ta còn nhỏ có nghe cha nhắc qua.

Hắn nói hắn vốn đi ngang qua Hoa Đỡ, bởi vì thấy bách tính sầu khổ liền ở mấy ngày tìm hiểu tình hình, không hề nghĩ rằng bởi vậy mà gặp được nạn châu chấu, không thể không dừng tại Hoa Đỡ mấy ngày."

Nghe đến đó, tốc độ tim đập của Tịch Vũ Đồng bắt đầu gia tăng, sắc mặt đỏ lên, càng là không thể chờ đợi được nữa hỏi: "Vậy không biết có nói đến cách vượt qua nạn châu chấu không?"

Vương Nguyên suy tư một chút, không lớn xác định: "Khi đó ta tuổi còn nhỏ, ký ức không rõ ràng, chỉ nhớ rõ nạn châu chấu làm cho khắp nơi không có một ngọn cỏ, bách tính trôi giạt."

Thấy sắc mặt Tịch Vũ Đồng ủ rũ, trong lòng hắn hổ thẹn, "Lúc gia phụ ghi chép cũng đã có tuổi, ký ức không còn rõ ràng, vì vậy cũng không nói rõ ràng tường tận trong sách".Tịch Vũ Đồng xác thực rất thất vọng.

Vốn tưởng tìm được chỗ đột phá rồi, không nghĩ chỉ được có như thế.

Chỉ là điều này cũng không thể càng bết bát, cũng không trách được đối phương.

Tịch Vũ Đồng cấp tốc điều chỉnh tốt tâm thái: "Không sao.

Chỉ là hi vọng thời điểm Vương lão bản nhớ tới những việc liên quan đến nó, bất luận bao nhiêu, đều có thể phái người hoặc là viết phong thư nói một chút cùng với ta."

Vương Nguyên liền vội vàng gật đầu: "Được rồi, nếu ta nghĩ thêm được gì khác, nhất định sẽ báo ngay với ngài".

Tịch Vũ Đồng nói cám ơn, sau đó hỏi: "Vương lão bản khi nào rời khỏi kinh thành?"

"Vẫn còn nhiều ngày nữa."

Vương Nguyên cười nói, "Vẫn cần và bạn tốt báo cho một hồi."

"Đúng vậy."

Tịch Vũ Đồng gật đầu.Không có chuyện gì khác, Tịch Vũ Đồng dự định mang Thôi Thanh Dao rời đi, dù sao ngày mai còn phải chuẩn bị cho việc tuyển người, còn cần hảo hảo thảo luận một phen phòng ngừa bất kỳ vấn đề nào xảy ra.Ngày kế, trời mờ sáng.

Tịch Vũ Đồng để Tiểu Hòa chọn tốt mười hộ vệ ở nhà đi vùng ngoại thành trấn thủ lều phát cháo, còn mình thì ngồi xe ngựa đi đến phường đồ sứ đón Thôi Thanh Dao."

Đã chuẩn bị kỹ càng lương thực chưa?"

Tịch Vũ Đồng hôm qua đã phân phó xong nhưng vẫn không yên lòng hỏi một câu.Thôi Thanh Dao gật đầu: "Hôm qua trước khi Thanh Dao rời đi đã tự mình kiểm kê, không vấn đề, tiểu thư mau đến xem."

"Không cần, ngươi làm việc ta cũng yên tâm."

Tịch Vũ Đồng ngồi xe ngựa tới, gọi Thôi Thanh Dao lên xe.Xe ngựa một đường chập chờn đã đến vùng ngoại thành, thời điểm các nàng đến đã có không ít nạn dân đang đợi.

Mọi người sắc mặt thảm đạm, đáy mắt lu mờ ảm đạm như bị tro bụi che lấp.Tịch Vũ Đồng nhìn, đáy lòng thở dài, mang Tiểu Đào xuống xe ngựa, trực tiếp đi tới hỏi Tiểu Hòa: "Bây giờ có bao nhiêu người lại đây báo danh?"

Tiểu Hòa nhìn xuống nhân số, "Hồi tiểu thư, đã có ba mươi người báo danh, trong đó lớn nhất có năm mươi tuổi, nhỏ nhất ước chừng mười tuổi, đều giải thích rõ ràng ngày có thể đi hỗ trợ."

Nơi này ước chừng có hơn trăm người, tuyển được ba mươi người đã không tệ, Tịch Vũ Đồng gật đầu: "Cực khổ rồi."

Tiểu Hòa mỉm cười: "Đây là chuyện nô tỳ nên làm."

Tịch Vũ Đồng vỗ vỗ đối phương, sau đó đi tới lều phát cháo, cầm lấy cái muôi bên cạnh gõ gõ.Nghe thấy động tĩnh, mọi người cho rằng bắt đầu phát cháo, vội vã chen chúc tới, từng cái từng cái cấp tốc xếp thành hàng.

Các nàng không phải không dám cướp, nhưng trước khi Tịch Vũ Đồng đến, các nàng gây sự đều bị mười hộ vệ kia trục xuất, thậm chí trực tiếp vứt qua một bên.Các nàng đại thể là người già trẻ em, thêm vào đói bụng nhiều ngày, cũng không có khí lực, tự nhiên chỉ có thể thành thật ở lại."

Lúc nãy nha hoàn của ta ước chừng cũng cùng các ngươi nói rồi."

Tịch Vũ Đồng âm thanh dưới cổ họng, gia tăng mấy phần âm điệu, bảo đảm mọi người có thể nghe thấy, "Ta phát cháo phát thóc chỉ trong một ngày, nếu như ngày sau các ngươi muốn có được lương thực thì cũng chỉ có thể dựa vào hai tay của chính mình.

Phường đồ sứ của ta bây giờ cần tuyển ít người làm, các ngươi nếu nguyện ý thì có thể qua hỗ trợ, chúng ta sẽ thanh toán cho các ngươi lương thực cùng tiền lương tương ứng.

Đương nhiên, chúng ta cũng không cần người miệng lưỡi trơn tru, không làm việc đàng hoàng, nếu bị phát hiện không làm việc, như vậy thật xấu hổ, tối đa chúng ta chỉ có thể cho ngươi thù lao tương ứng sau đó mời ngươi rời đi.

Hiện tại, lại đây lĩnh cháo, từng cái từng cái xếp thành hàng.

Một người chỉ có thể lĩnh một lần, nếu nhiều hơn, vậy thì đừng trách mấy vị huynh đệ này bên cạnh ta động thủ."

Mọi người đều thành thật xếp hàng, nhưng cũng có người nghĩ không làm mà hưởng, rống to: "Dựa vào cái gì chúng ta phải bán sức cho ngươi?

Vạn nhất ngươi không cho chúng ta ăn, bóc lột chúng ta thì thế nào?

Mấy thiên kiêm tiểu thư các ngươi, mỗi ngày ở đây sống phóng túng, vốn là nợ những dân chúng chúng ta đây đó."

Tịch Vũ Đồng nhìn đối phương mang dáng dấp người dối trá, cũng không muốn phí lời nhiều, trực tiếp nhìn về hộ vệ bên cạnh, phân phó nói: "Đem hắn mang đến đây."

"Dạ, tiểu thư."

Hai hộ vệ lập tức nhảy qua bàn, chạy hướng về người đàn ông kia.Nam tử kia vóc người thon gầy, tự nhiên không phải đối thủ của hai hộ vệ, trong chốc lát liền bị ép ngã xuống đất."

Cứu mạng a, giết người rồi."

Nam tử kia một bên giãy dụa một bên hô to, nhưng bốn phía đều là người hiểu chuyện, vẫn chưa tiến lên cản trở.Ở bên cạnh hắn, có một người hẳn là huynh đệ, tiến lên hỗ trợ đánh hộ vệ, nhưng bị một hộ vệ khác chạy tới sau bắt giữ, cùng bị đè xuống đất.

"Thiên hạ không có lương thực miễn phí."

Tịch Vũ Đồng nhìn người phía dưới, mặt không cảm xúc, "Lương thực của ta cũng là cố gắng kiếm được, làm sao lại cho không như đạo lý của các ngươi?

Các ngươi nếu là cảm thấy hai nam tử này nói đúng, vậy mời nhanh chóng rời đi, không thì đừng trách mấy hộ vệ này của ta không nói lý."

"Cô nương, chúng ta tuy là phụ nữ trẻ em, cũng hiểu được đạo lý."

Một cô nương xếp hàng tại phía trước nói, "Cô nương, hai nam nhân này lúc trước đã ở cửa thành gây sự qua, bị các binh sĩ đánh đuổi, vì vậy mới đến nơi này.

Cô nương, chúng ta cũng không ủng hộ quan điểm này, ngài đừng đổi chủ ý."

Tịch Vũ Đồng cúi đầu nhìn nàng, thấy nàng xiêm y tuy cũ nát, khuôn mặt dính đầy tro bụi bẩn thỉu không thấy rõ ngũ quan, nhưng thân thể thẳng tắp, ánh mắt sáng sủa, cùng nạn dân bốn phía ánh mắt tuyệt vọng không giống nhau lắm, cảm thấy hứng thú: "Ngươi tên là gì?"

"Thu Thực."

Thu Thực cười nói, "Thu Thực sinh ở trời thu, nương thân nghĩ đến thời điểm thu hoạch nông nghiệp, liền đặt tên là Thu Thực."

Tịch Vũ Đồng gật đầu, nhìn về phía những nạn dân kia, sau đó mới nhìn về phía Thôi Thanh Dao: "Phát cháo đi."

"Dạ, tiểu thư."

Thôi Thanh Dao tiến lên một bước nói, "Hiện tại bắt đầu phát cháo, mọi người xếp thành hàng, ai cũng đều có phần."

Sau khi phát xong cho cả một đống người, nạn dân đi ghi danh làm phụ cũng đạt đến bảy mươi."

Tiểu thư, tiếp đến có phải đi cửa thành bên kia nói một tiếng?"

Thôi Thanh Dao dò hỏi.Tịch Vũ Đồng gật đầu, chỉ là còn chưa căn dặn, liền nghe thanh âm huyên náo từ xa truyền đến, theo bản năng nhìn sang, chỉ nhìn thấy một đám người quần áo lam lũ đi về phía bên này.
 
[Bhtt-Cổ Đại][Editing] Sủng Ngươi, Khiến Ngươi Hư Hỏng - Tam Thiên Si Niệm
Chương 35


Chờ bọn hắn đến gần, Tịch Vũ Đồng nhận ra người đi đầu chính là vị cô nương vừa rồi.

Nguyên bản nàng thấy đối phương cầm cháo đã đi mất còn tưởng nàng ấy không có ý định làm giúp, bây giờ nhìn đối phương mang nhiều nạn dân trở về như vậy, xem ra là hiểu lầm người ta rồi."

Các hương thân phụ lão, chính là lĩnh cháo ở đây, nếu như muốn làm giúp kiếm bạc thì đến đăng ký với Tiểu Hòa cô nương ở đây."

Thu Thực dẫn người đến lều phát cháo trước, sau khi giải thích xong, phất tay gọi mọi người xếp thành hàng.Tịch Vũ Đồng nheo mắt lại đánh giá đối phương một phen, sau đó hướng đối phương ngoắc ngoắc tay: "Thu Thực, ngươi tới đây một chút."

Thu Thực đem cháo trong chén uống một hơi cạn sạch, lại giơ tay lau miệng, mới đi tới hướng nàng, cười hỏi: "Tịch tiểu thư, có gì phân phó sao?"

"Làm sao ngươi mang tới được nhiều người như vậy?", hôm qua Tịch Vũ Đồng cũng phái người đi nói một lần, có khoảng một trăm người tới.

Nhưng hôm nay Thu Thực mang đến, ít nhất được hai, ba trăm người.

"Tiểu thư, phụ lão nông thôn đều phải rất cụ thể."

Thu Thực nhếch miệng nở nụ cười, giơ bánh màn thầu trong tay lên, giải thích, "Triều đình phát cháo phát thóc, nhưng cháo này bên trong ít cực kì, đều không có mấy hạt gạo, bánh màn thầu càng là cứng khỏi bàn tới.

Ta cầm cháo cùng bánh màn thầu tiểu thư cho qua, bọn họ nhìn thấy, dĩ nhiên là nguyện ý theo tới rồi."

"Ngươi đúng là thông minh."

Tịch Vũ Đồng sờ sờ cằm, hỏi, "Ngươi phải đi làm thuê?"

Thu Thực gật đầu."

Làm thuê đúng là lãng phí sự cơ linh của ngươi."

Tịch Vũ Đồng ngẩng đầu, gọi Thôi Thanh Dao lại, thuật lại sự tình đối phương mang nạn dân tới được, hỏi, "Ngươi nhìn nha đầu này, cảm thấy thế nào?"

Thôi Thanh Dao không biết dụng ý của nàng là gì, liếc nhìn Thu Thực một chút, ánh mắt trong suốt, vẫn không như những nạn dân khác u ám không có hi vọng như vậy, gật gù: "Đúng là thông minh."

"Nếu như vậy, nha đầu này liền sắp xếp cho ngươi."

Tịch Vũ Đồng cười nói, "Cửa hàng Tây nhai đang lúc thiếu người, ngươi cẩn thận dạy dỗ một phen, vừa vặn có thể an bài nàng qua đó."

Thôi Thanh Dao có chút bất đắc dĩ, nhưng nàng đã thành thói quen đối với tác phong Tịch Vũ Đồng hất tay chưởng quỹ, vì vậy cũng chỉ có thể gật đầu.

Tịch Vũ Đồng thấy nàng đáp ứng rồi, mới nhìn về phía nhân vật chính đang được thảo luận, "Thu Thực, ngươi có bằng lòng đến làm việc ở phường đồ sứ của ta hay không?"

Một là làm thuê, hỗ trợ chế tác đồ sứ, một là công tác ở phường đồ sứ, giống như điếm tiểu nhị bình thường bán đồ sứ, tự nhiên là không cần chọn.Thu Thực liền vội vàng gật đầu: "Đa tạ tiểu thư thưởng thức, Thu Thực nhất định sẽ nỗ lực làm việc."

"Ừm."

Tịch Vũ Đồng nhìn về phía người bên cạnh, "Vị này chính là Thanh Dao, ngươi gọi nàng Thôi tỷ tỷ, sau này nghe nàng sắp xếp là được."

"Dạ."

Thu Thực cười nhìn về phía Thôi Thanh Dao, "

Sau này làm phiền Thôi tỷ tỷ."

Thôi Thanh Dao gật đầu.

"Nơi này chắc cũng không còn chuyện gì, vậy ta đi về trước."

Sự tình nạn châu chấu còn chưa giải quyết, đáy lòng Tịch Vũ Đồng lúc nào cũng nhớ tới, thấy nàng cũng không xen tay vào được chuyện của nơi này, liền cùng Thôi Thanh Dao nói một tiếng, mang theo Tiểu Đào rời đi.Thôi Thanh Dao nhìn nàng rời đi, sau đó mới nhìn về phía người theo phía sau: "Tiểu thư thiện lương, nguyện ý cho ngươi cơ hội.

Nhưng ngươi cũng đừng nghĩ mình là được tiểu thư lựa chọn hay ưu ái, ngày sau nếu ngươi làm ra điều gì sai lầm, ta cũng sẽ không nể mặt như thế."

Thu Thực thành thật gật đầu, trong lòng nghi hoặc: "Thôi tỷ tỷ, tiểu thư nhà chúng ta là cô nương nhà ai vậy?"

Điều này cũng không phải bí mật gì, sau này ngốc lâu cũng sẽ biết, vì vậy Thôi Thanh Dao cũng không ẩn giấu, có gì nói đó: "Phụ thân của tiểu thư chính là Thái sư đương triều, chính là thiên chi kiêu nữ."

Thu Thực kiến thức kém, nhưng cũng biết Thái sư là quan rất lớn, thấy Thôi Thanh Dao biểu hiện như vậy cũng không khỏi bị cảm hoá mấy phần.

Về đến phủ, Tịch Vũ Đồng biết được Vương Nguyên đến, hơi kinh ngạc."

Hắn bây giờ ở nơi nào?"

Tịch Vũ Đồng biết người đang ở phòng khách, vội vã mang Tiểu Đào qua.Vương Nguyên hơi có chút đứng ngồi không yên, nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, vội vã đứng lên, hướng về Tịch Vũ Đồng chắp tay: "Tịch cô nương."

Tịch Vũ Đồng liếc nhìn, thấy vẻ ngoài đối phương cũng không chật vật gì, lúc này mới hỏi: "Vương lão bản tìm đến ta có việc?

Chẳng lẽ là Diêu tiểu thư bên kia gây khó dễ ngươi?"

"Không phải vậy."

Vương Nguyên cầm lấy trang giấy bên cạnh, đưa cho nàng, "Ta tìm được ghi chép liên quan đến nạn châu chấu."

Tịch Vũ Đồng cả kinh, sau khi tiếp nhận giấy trắng cấp tốc lật lên xem, "Vương lão bản, không phải ngươi nói đã quên ký ức lúc nhỏ?

Phụ thân cũng tuổi già không ghi chép kỹ, không có được ghi chép tương quan sao?".Vương Nguyên phẫn nộ sờ sờ chòm râu, "Phụ thân ta đúng là không có ghi chép lại.

Thế nhưng sau khi trở về ta từng nhớ tới phụ thân nhắc qua trưởng bối trong nhà cũng đi qua Hoa Đỡ, nghĩ khả năng có để lại ghi chép, liền tìm ra được.

Không hề nghĩ rằng vẫn đúng là để ta tìm được ghi chép của thái gia gia nhà ta nhiều năm trước từng tới Thiệu Hoa.

Trước đây Hoa Đỡ từng tên là Thiệu Hoa, tìm đọc sách cổ biết được thật sự có nạn châu chấu.

Tuy không biết sau đó vì sao không có viết vào trong tạp ký, nhưng có bảo lưu lại toán vạn hạnh."

Tịch Vũ Đồng đơn giản liếc nhìn, miêu tả so với 《 Vương Thế tạp ký 》 còn tỉ mỉ hơn, ghi chép sự tình từ buổi trưa nạn châu chấu xuất hiện, mãi cho đến châu chấu bay đi khi đến một thành trấn.

Quan trọng nhất chính là, mặt trên viết một ít biện pháp các nông dân đối phó châu chấu cùng tập tính của châu chấu.

Ví dụ như có đoạn viết, châu chấu sợ lửa, cách tốt nhất chính là ở lúc còn là trứng trước đem thiêu chết.Tịch Vũ Đồng thu hồi mấy tờ giấy hơi mỏng này, cẩn thận từng li từng tí một chỉ sợ làm hỏng, cảm kích nhìn về phía đối phương: "Vương lão bản, ngươi thật đúng là giúp ta đại ân."

Vương Nguyên lắc đầu: "Có thể hữu dụng đối với Tịch tiểu thư là được.

Nếu không còn chuyện gì, Vương mỗ liền cáo từ."

Tịch Vũ Đồng khuyên vài câu, nhưng Vương Nguyên không có ý tứ lưu lại làm khách, nàng chỉ có thể coi như thôi, để Tiểu Đào đưa đối phương ra ngoài.Tuy rằng Vương Nguyên không có yêu cầu, nhưng nàng ở đáy lòng nhớ lấy nhân tình này của đối phương.Lại lấy ra nhìn qua mấy lần, xác định không có nhìn lầm, Tịch Vũ Đồng mới cầm mấy tờ giấy này đi thư phòng.Tịch Hồng Bác kỳ thực vẫn chưa đặt quá nhiều hi vọng trên người nữ nhi, không phải hắn xem thường nữ nhi nhà mình, mà là Thánh thượng sắp xếp nhiều người như vậy cũng chưa từng có tiến triển, một người thì làm sao so được với một đám người kia?Biết được ghi chép Tịch Vũ Đồng lần thứ hai tìm được, Tịch Hồng Bác hơi kinh ngạc: "Con nói tìm được ghi chép tỉ mỉ?"

Tịch Vũ Đồng lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt này đối phương, không khỏi nhìn nhiều mấy lần, mới thả xuống giấy trắng trong tay: "Cha, nghiêm túc mà nói cũng không phải là nữ nhi tìm tới."

Sau đó, nàng nói ra sự tình gặp Vương Nguyên ở Tây nhai.Tịch Hồng Bác nghe xong, không khỏi cảm khái một tiếng: "Cũng thật là trùng hợp."

Tịch Vũ Đồng tán thành gật đầu: "Chỉ là Vương Nguyên vẫn chưa đặt ra yêu cầu gì, cha, thời điểm ngài bẩm báo bệ hạ thẳng thắn giúp đối phương hướng về bệ hạ một phần ban thưởng được rồi."

"Tự nhiên là như vậy."

Tịch Hồng Bác không thể chờ đợi được nữa cầm lấy giấy trắng đứng dậy, "Chuyện quá khẩn cấp, ta hiện tại vào cung bẩm báo Hoàng Thượng."

Tịch Vũ Đồng nhìn xuống, gọi lại hắn: "Cha, bây giờ đều sắp trưa, không bằng trước tiên dùng bữa trưa lại vào cung?"

Tịch Hồng Bác lắc đầu: "Cha cũng không đói bụng, trở về ăn cũng được.

Ngoan, trước hết con cứ ăn đi đã."

Nói, liền vội vã rời đi.Tịch Vũ Đồng nghĩ đến chuyện cha vào cung cùng bệ hạ thương lượng nạn châu chấu cũng không có tâm tư ăn uống gì, vẫn tại viện tử chờ.Tiểu Hòa thấy nàng tẻ nhạt, chủ động đề nghị chơi cờ.Hai người kỳ nghệ kẻ tám lạng người nửa cân, ngươi đi ta tới cả hai bàn đều là Tiểu Hòa thắng hiểm, trêu đến Tịch Vũ Đồng ở bàn thứ ba đánh hết sức nghiêm túc, tựa hồ muốn ít nhất cũng phải thắng được một lần.

Đã đến chạng vạng, Tiểu Đào đi ra ngoài cũng trở về, chưa vào tới cửa đã nghe thấy tiếng.

"Nói mấy lần, kêu ngươi đừng có hấp ta hấp tấp nữa, làm sao chẳng lần nào nghe lời?".

Tịch Vũ Đồng hạ xuống quân cờ, "Có nha hoàn nhà ai giống ngươi không chứ?".Tiểu Đào chạy đến cửa nghe thấy thế le lưỡi một cái, vội vã sửa lại xiêm y, mới cười cười nhỏ nhẹ cước bộ đi tới.

"Tiểu thư, không phải là tại nô tỳ có được tin tức từ Vương gia, sốt ruột muốn nhanh mang cho tiểu thư nhìn một cái sao".Tiểu Đào đưa thư cho nàng, "Tiểu thư, đây là Dịch Vương phủ phái người mang tới, nói là Vương gia viết cho ngài."

Không chờ Tịch Vũ Đồng lên tiếng, nàng lại buồn bực mở miệng, "Tiểu thư, Vương gia gởi thư còn giống như có thêm món đồ gì đó, vuốt cứng cứng, còn có chút cồng kềnh, giống như tảng đá vậy."

Tiểu Đào nhìn phong thư căng phồng trong tay, cảm giác đồ vật bên trong sẽ chật quá mà bay ra.Tịch Vũ Đồng nhớ tới từ ngữ bên trong mấy phong thư trước, sắc mặc lập tức ửng đỏ, tay đang chơi cờ run lên thả nhầm vị trí, bỗng nhiên hóa thành thảm bại trước Tiểu Hòa.Tiểu Hòa nguyên bản đang ở thế yếu, nhưng nhờ một nước cờ sai này nàng liền chuyển bại thành thắng, ăn được quân cờ của Tịch Vũ Đồng, cười nói: "Tiểu thư, ta thắng rồi."

Tịch Vũ Đồng còn muốn dùng thực lực của mình chân chính thắng một lần, không nghĩ tới phong thư bất thình lình tới này hại nàng thua mất, vệt thẹn thùng lúc nãy nhất thời không còn, ghét bỏ vung tay, "Ngươi trước tiên để nó ở phòng ta đi, tối ta sẽ xem sau."

Cho tới Tiểu Đào nói tới lui một hồi, chắc là đối phương lại nhét vào vật ly kỳ cổ quái gì đó.

Dựa theo miêu tả của Tiểu Đào, có khả năng là một tảng đá, cũng rất có khả năng đối phương tới nơi nào tiện tay nhặt một tảng đá gởi đi, rồi nhặt cả thêm lá cây nữa.Nghĩ như vậy, ánh mắt nàng có chút vi diệu liếc nhìn khối nhô ra trong phong thư kia, thực sự càng nhìn càng cảm thấy giống cục đá.

Tiểu Đào không biết sao mặt nàng lại có vẻ là lạ, nhưng thấy nàng phân phó như thế cũng chỉ có thể nghe theo.

Lại nhớ đến gì đó, dừng lại, "Tiểu thư, lúc nãy người truyền tin nói muốn nhờ tiểu thư hồi âm cho Vương gia một phong thư, số lượng chữ nhiều hơn một chút."

Nói tới chỗ này, Tiểu Đào liền vui vẻ, trêu ghẹo nói, "Tiểu thư, xem ra lần trước ngài hồi âm vỏn vẹn hai chữ "Đã đọc" đã để lại trong lòng Vương gia mụn nhọt, nếu không đã không cố ý căn dặn ngài viết thêm nhiều chữ một chút."

Tịch Vũ Đồng nghĩ đến lúc Phượng Vũ Dịch nhìn thấy hồi âm thì vẻ mặt sững sờ, khóe miệng theo bản năng cong lên, "Chữ tuy ít nhưng được tinh giản, càng biểu thị ta đã nghiêm túc xem xong thư đối phương viết, sao lại không thích hợp?".Nói xong, nàng vung tay, "Trước ngươi cứ đem thư để dưới gối của ta, tối nay xem xong ta sẽ hồi âm."

Lại nói thêm một câu, "Số lượng chữ nhất định sẽ nhiều hơn lúc trước."

Nhiều là nhiều hơn, nhưng nhiều hơn bao nhiêu lại là chuyện của nàng, dù sao thêm một chữ cũng tính là nhiều hơn rồi không phải sao.

Tịch Vũ Đồng giảo hoạt nheo lại mắt, cấp tốc hạ xuống một quân cờ.

Tiểu Hòa nhìn nàng một cái, trong nháy mắt đoán được cái gì, nhưng cũng không nói ra, đàng hoàng cầm lấy quân trắng để vào trong bàn cờ.Chỉ có Tiểu Đào vô tri, nhẹ nhàng đáp một tiếng sau đó cầm thư cất trong phòng.

Tịch Vũ Đồng nghĩ nội dung trong thư, lại nên làm gì để khi hồi âm có thể làm cho tâm tình đối phương bế tắc, tâm tư cuốn qua khiến quân cờ trước mắt đi chệch.

Tâm tư không đặt trên bàn cờ, như cũ trong chốc lát liền thua.

Tiểu Hòa nhìn thấu tâm tư của nàng, thu hồi quân cờ, cũng lấy quân trắng trong tay Tịch Vũ Đồng lại, một bên thu thập một bên cũng không ngẩng đầu lên nói: "Tiểu thư, ngài nếu là thật sự muốn biết, không bằng hiện tại liền đi xem xem Vương gia trong thư viết cái gì, ở đây nghĩ cũng có chút vô vị."

Tịch Vũ Đồng theo bản năng phản bác: "Ta cũng không có suy nghĩ gì."

Tiểu Hòa ngẩng đầu nhìn nàng một cái, sau đó lại tiếp tục thu dọn quân cờ, cười nói: "Tiểu thư, lời này của ngài cũng chỉ có thể lừa gạt Tiểu Đào nha đầu kia, ngài cảm thấy Tiểu Hòa sẽ tin sao?"

"Chắc chỉ đơn giản là nói mấy thứ linh tinh một chút, không có gì tốt đẹp."

Tuy nói như vậy, nàng vẫn thả xuống cờ trong tay, đứng dậy, đưa tay xoa lấy eo nói: "Ta có chút mệt mỏi, đi về nằm một chút, đến giờ cơm thì gọi ta."

Tiểu Hòa hiểu rõ tính tình tiểu thư nhà mình nói một đằng làm một nẻo, biết nàng tất nhiên là muốn đến xem thư của Vương gia, cười gật gù: "Tiểu thư cứ việc yên tâm, nô tỳ nhớ kỹ."

Tịch Vũ Đồng nhìn nàng một cái, không nói gì nữa, xoay người trở về phòng.

"Tiểu thư."

Tiểu Đào vừa vặn để xong thư đi ra, gặp gỡ nàng, cảm thấy có chút kỳ quái, "Ngài không phải là cùng Tiểu Hòa chơi cờ?

Làm sao lại về rồi?"

"Chơi lâu có chút mệt mỏi."

Tịch Vũ Đồng giơ tay dụi dụi con mắt, "Muốn nằm một chút."

Tiểu Đào do dự hỏi: "Vậy để nô tì hầu hạ ngài lên giường?"

Tịch Vũ Đồng nhíu mày: "Không cần, ta chỉ nằm một lát, ngươi đi xuống trước đi."

Tiểu Đào gật đầu, đang chuẩn bị đi, lại nghĩ đến cái gì, quay đầu lại hỏi, "Tiểu thư, ngài nếu muốn viết hồi âm thì phải mau một chút, nô tỳ nghe vị đại ca đưa thư đến nói giờ Mão ngày mai phải xuất phát, nếu tối nay không đưa tới, vậy phải chờ thêm một đoạn tháng ngày mới gởi được đó."

Tịch Vũ Đồng gật đầu: "Ta biết rồi, ngươi đi xuống trước đi."

Tiểu Đào hướng về nàng cuối người, lui về phía sau vài bước mới đứng dậy rời đi.
 
Back
Top Bottom