Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bhtt - Cđ - Hoàn] - Sư Thuyết - Lưu Diên Trường Ngưng

[Bhtt - Cđ - Hoàn] - Sư Thuyết - Lưu Diên Trường Ngưng
Chương 128


"A Nhược!"

Thương Thanh Đại bước nhanh tiến lên, cầm thật chặt tay Đỗ Nhược, bối rối trong lòng rốt cục cũng yên tĩnh lại.

Nhưng mà, nàng vẫn cảm thấy không đủ, nàng nhịn không được ôm chặt lấy Đỗ Nhược, cảm thấy cả người Đỗ Nhược lạnh lẽo, lại có chút không giống thực."

Phu tử, chúng ta cần phải đi."

Đỗ Nhược khẽ mỉm cười, ở trong lòng của nàng, "Chỉ cần có thể chữa khỏi cho Hoàng hậu nương nương, chúng ta có thể rời đi nơi này."

"Thật sao?"

Thương Thanh Đại chần chờ tách ra một khoảng cách với Đỗ Nhược, nàng gắt gao nhìn chằm chằm đôi mắt Đỗ Nhược, muốn từ đáy mắt của người kia nhìn ra là nói thật hay nói dối.Đỗ Nhược nghiêng mặt cười với Lan tiên sinh, "Thật."

"Ta không tin nàng!"

Thương Thanh Đại lạnh lùng nói một câu, nàng muốn kiểm tra mạch Đỗ Nhược, lại bị Đỗ Nhược cầm chặt tay, nàng bối rối nhìn Đỗ Nhược, "A Nhược, thân mình ngươi lạnh như thế, tuyệt đối không tầm thường, ngươi để cho ta chẩn mạch xem ngươi rốt cuộc làm sao vậy?"

Đỗ Nhược mỉm cười nói: "Phu tử chẳng lẽ không tin ta sao?"

"A Nhược!"

Thương Thanh Đại nhíu mày một chút, nàng kiên trì muốn chẩn mạch cho Đỗ Nhược, "Chẳng lẽ ngươi không nghe lời ta nói sao?"

Đỗ Nhược chua xót cười, buông lỏng tay ra, đưa cổ tay ra, "Trên người ta trúng độc mới giải, mạch đập yếu hơn một ít so với ngày thường, nếu ngươi không tin, vậy ngươi tự mình chẩn mạch, xem xem mạch ta và ngươi có giống nhau không?"

Thương Thanh Đại nửa tin nửa ngờ bắt mạch Đỗ Nhược, lại dò xét mạch đập của mình, quả nhiên tương tự, nàng nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.Lan tiên sinh khàn khàn nói: "Lúc này trời cũng không còn sớm, chúng ta nên đi cứu người."

"Tiên sinh thật là giúp chúng ta sao?"

Thương Thanh Đại vẫn không thể tin Lan tiên sinh."

Ngươi tin cũng được, không tin cũng được, ta cũng không để ý."

Lan tiên sinh thản nhiên nói xong, đột nhiên cười khổ nói, "Nhược Mai làm không được, ta nghĩ bản lĩnh của ngươi có thể thay nàng làm được, a, tế thế giang hồ, tiêu diêu tự tại."

Đỗ Nhược cầm tay Thương Thanh Đại, "Phu tử, tin tưởng ta, được không?"

"Được!

Ta chỉ tin ngươi!"

Thương Thanh Đại nắm chặt tay Đỗ Nhược."

Vậy...

Đi theo ta đi."

Lan tiên sinh xoay người đi, bước đi trước.Thương Thanh Đại cùng Đỗ Nhược đi ở phía sau, lẳng lặng đi tới, đối với Thương Thanh Đại mà nói, càng tới gần cung điện nơi thiên tử ở, lòng của nàng lại càng không muốn.Yến Vân Thâm đã sớm không còn là Tống Vương điện hạ năm xưa, lời hắn nói căn bản là không thể tin.Cho dù thật sự cứu được Bạch Như Thường thì như thế nào?Các nàng thật sự có thể rời khỏi hoàng thành này sao?"

A Nhược, cho dù chết, ta cũng không muốn tách ra với ngươi!"

Thương Thanh Đại đột nhiên kiên định nói ra một câu.Đỗ Nhược cười yếu ớt gật đầu: "Được."

Thương Thanh Đại cùng Đỗ Nhược bước vào bên trong đại điện, Yến Vân Thâm và Bạch Như Thường đã chờ một hồi lâu."

Tiên sinh, bắt đầu đi."

Yến Vân Thâm nhìn thoáng qua Thương Thanh Đại, nếu nàng khẳng định tiến vào, tự nhiên chính là bị thuyết phục.Lan tiên sinh cung kính cúi đầu với Yến Vân Thâm, "Bệ hạ không tránh mặt một chút?"

Yến Vân Thâm lo lắng nhìn Bạch Như Thường, "Trẫm không muốn cùng Thường nhi tách ra, trẫm muốn cùng Thường nhi."

Lan tiên sinh thản nhiên cười nói: "Vậy...

Xin mời bệ hạ giúp Hoàng hậu nương nương cởi bỏ ngoại bào, chuẩn bị thi châm."

Yến Vân Hoa kéo tay Bạch Như Thường, hắn biết lúc này nếu hắn lại cảnh cáo cái gì, ba người kia nghe thấy chỉ có thể là uy hiếp.

Vì làm cho Thường nhi bình yên khử độc, lúc này tự nhiên là ít sai phạm càng tốt.Thấy Yến Vân Thâm kéo vạt áo Bạch Như Thường ra, Lan tiên sinh nhìn về phía Thương Thanh Đại, "Thanh Đại, mười tám pháp ngân châm là mấu chốt khử độc, như thế nào đi châm chỉ có thể trông cậy ngươi."

Trong lòng Thương Thanh Đại đột nhiên nhảy lên một trận tim đập nhanh đến khó hiểu, nàng lại nhìn nhìn Đỗ Nhược, thấy nàng lạnh nhạt tự nhiên như vậy, hiện giờ cho dù biết là âm mưu gì, cũng chỉ có thể tiếp tục.Đỗ Nhược gỡ túi châm trên người xuống, đưa cho Thương Thanh Đại, "Phu tử, ngươi tới thi châm."

Nói xong, nàng nhìn thoáng qua hai bên, cầm một ngọn đèn dầu cung đình đi đến, đặt bên cạnh Thương Thanh Đại.Tấm lưng tuyết trắng lộ ra, lần đầu tiên Bạch Như Thường ở trước mặt nhiều người y quan không chỉnh tề như thế, trên mặt của nàng nhiễm một chút màu thẹn thùng, nhịn không được cúi đầu xuống.Yến Vân Thâm nắm tay nàng, ôn nhu nói: "Thường nhi, ngươi nhất định sẽ không có việc gì, tin tưởng trẫm."

"Ân."

Bạch Như Thường nhỏ giọng ứng một câu, nàng nắm ngược lại tay Yến Vân Thâm, chỉ cảm thấy hạnh phúc đã gần ngay trước mắt, nàng dường như có thể thật sự bồi Yến Vân Thâm đến đầu bạc đến già."

Đỗ Nhược, ngươi tới bên này dẫn đường cổ trùng."

Lan tiên sinh lấy ra một hộp gấm nhỏ, nàng đem hộp gấm đưa cho Đỗ Nhược, "Cái này ta đã dạy ngươi sử dụng như thế nào."

Đỗ Nhược gật gật đầu, tiếp nhận hộp gấm, nàng cẩn thận mở hộp gấm ra, chỉ thấy bên trong có một con cổ trùng màu vàng lớn bằng một móng tay.Ngón tay Thương Thanh Đại vân vê ngân châm, có chút lo lắng nhìn Đỗ Nhược, "A Nhược, cổ trùng này là ngươi dùng làm cái gì?"

Đỗ Nhược cười nói: "Phu tử, thật lâu trước đây không phải đã nói sao?

Mười tám pháp ngân châm có thể đem cổ độc ép đến một chỗ, chỉ cần dùng cổ trùng đem nọc độc hấp thu ra, độc trên người Hoàng hậu nương nương sẽ giải."

Nàng nói xong, lập tức cắn đầu ngón tay chính mình, đưa tay về phía con cổ trùng kia.Cổ trùng ngửi được mùi máu đưa đến, hung hăng cắn Đỗ Nhược một ngụm.Đỗ Nhược nhịn đau, chỉ dám phát ra một tiếng "Tê"Thương Thanh Đại thấy kinh tâm động phách, "Ngươi đây là định làm cái gì?

Vì sao cổ trùng cắn ngươi?"

Lan tiên sinh thản nhiên giải thích nói: "Cổ trùng cần một ký chủ dùng máu dẫn đường, đây là một phương pháp của Cổ y, Thanh Đại..."

"Ngươi câm mồm!

Cái gì ký chủ?

Nếu A Nhược có cái gì không hay xảy ra..."

Thương Thanh Đại đánh gãy lời Lan tiên sinh, nàng hung hăng hướng tới Yến Vân Thâm liếc mắt oán hận, "Hôm nay châm này, ta sẽ không quên!"

"Thương Thanh Đại, ngươi đây là uy hiếp trẫm?"

Sắc mặt Yến Vân Thâm trầm xuống.Đỗ Nhược lắc đầu cười khẽ, "Phu tử, ta không sao, yên tâm, ta chết không được."

"Thật sao?"

"Thật..."

Thương Thanh Đại cũng biết Cổ y cứu người thật là quỷ dị, phương pháp tà môn này bây giờ xem ở trước mắt thật cảm thấy kinh hồn táng đảm.

Nhưng mà, A Nhược của nàng chưa bao giờ gạt nàng, những người khác nàng có thể không tin, nhưng A Nhược của nàng lại có thể nào không tin?Lan tiên sinh nhẹ nhàng cười, lấy cổ trùng đang hút máu chỗ đầu ngón tay Đỗ Nhược ra, đặt lên đầu vai Bạch Như Thường, nàng sâu xa nói: "Hoàng hậu nương nương, trong chốc lát cổ trùng nhập vào cơ thể, có chút đau, cần phải nhẫn nhịn."

Bạch Như Thường buồn bã cười nói: "Năm đó lúc ta bị dùng để luyện độc, không ít lần bị mấy thứ này cắn qua, ta có thể nhẫn trụ..."

Nói xong, nàng giương mắt nhìn về phía Yến Vân Thâm, "Đừng lo lắng cho ta, Vân Thâm."

Yến Vân Thâm trầm trầm thở dài, đau lòng nhìn mặt mày của nàng, chua xót nói: "Tiên sinh bắt đầu đi."

"Vâng."

Lan tiên sinh lui từng bước, nói với Đỗ Nhược: "Ngươi bắt đầu bên này trước."

Đỗ Nhược gật gật đầu, đi tới bên cạnh người Bạch Như Thường, nàng dùng ngân châm vẽ một chữ thập lên đầu ngón tay Bạch Như Thường.

Sau đó Đỗ Nhược đem máu trên đầu ngón tay đặt lên miệng vết thương hình chữ thập kia, nói cũng kỳ quái, con cổ trùng kia vậy mà phút chốc chui vào thân mình Bạch Như Thường, dường như vì tìm đến hương vị máu tươi của Đỗ Nhược."

Thanh Đại, thi châm ép độc trên người Hoàng hậu nương nương đến đầu ngón tay xuất huyết của nàng."

Lan tiên sinh từ từ nói.Thương Thanh Đại vẫn lo lắng A Nhược, dù sao giờ phút này A Nhược cùng Bạch Như Thường máu tươi chạm nhau, nếu nàng ép độc như vậy, vạn nhất cổ độc truyền qua người A Nhược thì làm sao bây giờ?"

Thanh Đại, nếu ngươi không thi châm, sinh mệnh Hoàng hậu nương nương khó giữ được, Đỗ Nhược cũng không sống được!"

Lan tiên sinh lại thúc giục một câu.Thương Thanh Đại mở to hai mắt nhìn, "Ngươi quả nhiên không có lương tâm!"

"Tiên sinh nếu hại Thường nhi, toàn bộ các ngươi đều phải chôn cùng Thường nhi!"

Yến Vân Thâm cũng nhịn không được quát chói tai một câu."

Phu tử, đi châm đi!"

Đỗ Nhược sâu kín mở miệng, "Chúng ta không có lựa chọn con đường khác, ta đem sinh mệnh phó thác cho ngươi, ta tin tưởng châm pháp của ngươi có thể bảo trụ sinh mệnh Hoàng hậu nương nương, cũng có thể bảo trụ sinh mệnh của ta!"

"A Nhược..."

"Ta chỉ muốn chúng ta đều có thể sống."

"Được!

Ta đi châm!"

Thương Thanh Đại đem ngân châm di chuyển, đốt đốt, châm thứ nhất không chút do dự dừng trên ngực Bạch Như Thường.Nếu không phải Yến Vân Thâm, nàng cùng A Nhược như thế nào tách ra ba năm?Nếu không phải Yến Vân Thâm, A Nhược của nàng lại như thế nào mất đi cha nương?Dựa vào cái gì còn muốn A Nhược của nàng mạo hiểm cứu ái nhân của hắn?Trong lòng Thương Thanh Đại có ngọn lửa bùng cháy, một câu lại một câu tự hỏi trong đầu, bỗng dưng, châm của nàng sắp đâm tới huyệt vị Bạch Như Thường lại đình trệ một lát."

Làm sao vậy?"

Yến Vân Thâm khẩn trương hỏi một câu.Trong lòng Thương Thanh Đại chợt lạnh, đột nhiên đem ngân châm đâm xuống một huyệt vị -- Yến Vân Thâm cũng nên trả giá một ít cho A Nhược của nàng!Một châm này, kỳ thực đem cổ độc phân làm hai đường, một đường lặng yên đi đến chỗ bụng Bạch Như Thường.Hắn cùng với nàng, vĩnh viễn cũng đừng mong có con nối dòng!Mà Yến Vân Thâm về sau mỗi lần gần gũi Bạch Như Thường, hắn sẽ nhiễm một ít tàn độc còn sót lại trên người Bạch Như Thường, chỉ cần triền miên ân ái ba năm, nhất định trúng độc không dậy nổi, mặc dù là không chết nhưng cũng sẽ tàn tật.Đây coi như là báo ứng cho hắn!Một châm này là phục thù, Lan tiên sinh không biết nhưng Đỗ Nhược lại nhìn đến rõ ràng.

Nàng cảm kích phu tử vì nàng báo thù, càng đau lòng phu tử vì báo thù mà mai táng nhân tâm*.(Câu này khá hay, nghĩa là vì báo thù mà chôn vùi đi nhân đức vốn phải có của một người hành y.)Một bút vi phạm tâm của y giả, đeo trên lưng là nghiệp chướng, Đỗ Nhược biết một đời này nàng thiếu nợ phu tử lớn nhất, cho nên, chỉ cần phu tử có thể sống đến hết đời, hết thảy hy sinh, nàng có thể vui vẻ chịu đựng."

Cổ trùng sắp ra, kiên trì trong chốc lát."

Lan tiên sinh đột nhiên yên lặng kéo tay kia của Đỗ Nhược, Đỗ Nhược chỉ cảm thấy lòng bàn tay có một trận nóng bỏng, dường như dính vào chất lỏng gì, nàng theo bản năng cúi đầu nhìn xuống lòng bàn tay, lại phát hiện trước mắt hết thảy đột nhiên trở nên mơ hồ."

A Nhược!"

Bên tai vang lên tiếng Thương Thanh Đại kinh hô, Đỗ Nhược nhìn hướng Thương Thanh Đại, lại chỉ có thể nhìn thấy một mảnh tối đen.

Nàng mãnh liệt lắc lắc đầu, lại phát hiện chính mình đột nhiên toàn thân vô lực, ngay cả hô hấp cũng khó khăn."

A Nhược, ngươi làm sao vậy?"

Có thể nghe được tiếng kêu thê lương của phu tử, có thể cảm giác được ôm ấp ấm áp của phu tử nhưng nàng đã không thể nhìn hết thảy mọi thứ, thậm chí không thể động đậy.Đó là Cổ y.Một mạng đổi một mạng.Cảm giác quen thuộc này nảy lên trong lòng, Đỗ Nhược giật mình nhớ tới con trùng kia rốt cuộc là cái gì."

Phu tử...

Đi...

Rời đi...

Rời..."

Đỗ Nhược dùng hết hơi sức cuối cùng, nói xong những lời này, vô lực ngã xuống trong lòng ngực Thương Thanh Đại."

A Nhược --!"

Thương Thanh Đại tê tâm liệt phế gọi một tiếng, nàng sợ hãi vội bắt mạch Đỗ Nhược, là một mảnh tĩnh mịch.Sẽ không!

A Nhược của nàng sẽ không lừa nàng!A Nhược của nàng phải cùng nàng tế thế giang hồ!

Nàng có thể nào đi trước?Bạch Như Thường suy yếu tựa vào lòng ngực Yến Vân Thâm, Yến Vân Thâm thân thiết hỏi han: "Thường nhi, ngươi cảm thấy thế nào?"

Bạch Như Thường lắc đầu nói: "Hít thở so với ngày xưa thông thuận hơn rất nhiều."

"Đó là Cổ y đã tiêu độc xong, đã có người trả đại giới bằng sinh mệnh, nương nương tự nhiên là không có việc gì."

Lan tiên sinh đem con trùng đi ra khỏi Bạch Như Thường, lòng bàn tay nàng một mảnh đỏ sẫm, không biết máu tươi này rốt cuộc là của Đỗ Nhược hay là của Bạch Như Thường?"

Đó là Cổ y?!"

Thương Thanh Đại từng nghe A Nhược đề cập qua tên này, nàng kinh ngạc nhìn Lan tiên sinh, "Ngươi vừa mới nói là có ý gì?

Cái gì là trả đại giới bằng sinh mệnh?"

Lan tiên sinh bình tĩnh nhìn thoáng qua Thương Thanh Đại, "Đó là Cổ y, cứu một người thì phải đền một mạng người."

"Dựa vào cái gì A Nhược của ta phải chết?"

Hai mắt Thương Thanh Đại đỏ bừng, nước mắt nghẹn ở bên trong hốc mắt, như thế nào cũng không kiềm được, "Ngươi gạt ta!

Nguyên lai ngay từ đầu ngươi đã gạt ta!"

Lan tiên sinh lạnh lùng cười, "Không chỉ ta lừa ngươi, Đỗ Nhược cũng biết việc này."

Yến Vân Thâm mắt lạnh nhìn các nàng khắc khẩu, lại yên tâm không ít, có thể thấy được việc hôm nay là Lan tiên sinh và Đỗ Nhược cùng nhau hợp lại lừa Thương Thanh Đại thi châm, đổi sinh mệnh chính mình để cho Thương Thanh Đại bình yên rời cung.Lấy hiểu biết của Yến Vân Thâm đối với Đỗ Nhược, nha đầu kia quả thật sẽ làm ra chuyện như vậy."

Nếu tiên sinh không nuốt lời, tự nhiên trẫm cũng không nuốt lời."

Yến Vân Thâm vừa lòng phất ống tay áo, "Tiên sinh có thể mang Thương Thanh Đại rời đi."

"Yến Vân Thâm, các ngươi sẽ gặp báo ứng!"

Ánh mắt Thương Thanh Đại tràn đầy hận ý như dao nhỏ, quát Yến Vân Thâm và Bạch Như Thường, cuối cùng nước mắt tuôn rơi khỏi hốc mắt, làm ướt vạt áo của nàng."

Thanh Đại, đi thôi."

Lan tiên sinh chuẩn bị đỡ nàng đứng lên, lại bị Thương Thanh Đại căm hận tránh thoát."

Mẫu thân ta sẽ không tha thứ cho ngươi!"

Thương Thanh Đại rơi lệ kéo Đỗ Nhược, nàng bế Đỗ Nhược lên, thê lương hỏi, "A Nhược, ngươi cũng biết ta có bao nhiêu giận ngươi gạt ta?"

"Ta chỉ muốn ngươi có thể sống đến hết đời."

"Sống sót?

Không có A Nhược, ta sống một mình có ý nghĩa gì?!"

Thương Thanh Đại phẫn hận nói, nàng cắn chặt răng, ẵm Đỗ Nhược đi ra ngoài, trong miệng lại cằn nhằn liên miên nói: "Đỗ Nhược!

Ngươi cho là ngươi chết thì xong rồi sao?

Ngươi cũng biết ta hiện tại có bao nhiêu hận ngươi?"

"Ngươi đã nói sẽ nghe lời ta cả đời!

Ngươi như thế nào có thể nói mà không giữ lời như vậy?!

Ngươi như thế nào có thể tự cho là đúng định đoạt mọi chuyện thay ta?!"

"Ngươi nói không giữ lời...

Nhưng ta làm phu tử cũng sẽ không đối với ngươi như vậy, chúng ta đi đâu đó, cho dù chết cũng chết cùng một chỗ, ta muốn nói cho ngươi biết, cho dù ngươi chết cũng phải chờ ta!"

"Không nghe lời của ta, ta phải phạt ngươi chép sách...

Ngươi dám can đảm gạt ta, ta muốn dùng thước bảng đánh ngươi..."

Giọng của nàng ngày càng khàn khàn, trong lời nói càng ngày càng nghẹn ngào, một câu lại một câu, hận ý càng ngày càng giảm, bi thương lại càng ngày càng đậm.Bỗng dưng, một chốc Thương Thanh Đại đi ra cửa cung kia, nàng dừng cước bộ, lệ rơi đầy mặt, nàng cọ cọ lên hai má lạnh lẽo của Đỗ Nhược, bi ai hỏi: "A Nhược, chỉ cần ngươi tỉnh lại, ta có thể không phạt ngươi, cũng không đánh ngươi, chúng ta giống như trước đây, được không?"

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: đổi mới, đừng sợ, đây chưa phải là kết cục cuối cùng ~~~
 
[Bhtt - Cđ - Hoàn] - Sư Thuyết - Lưu Diên Trường Ngưng
Chương 129


Bóng đêm dần dần dày đặc, một gã cung vệ bước nhanh đi tới bên ngoài cửa điện, ấn kiếm báo: "Bệ hạ, mạt tướng có việc bẩm báo."

Yến Vân Thâm vỗ vỗ mu bàn tay Bạch Như Thường, mỉm cười nói: "Thường nhi, ngươi nằm xuống nghỉ ngơi trước, trẫm đi xử lý chút chuyện xong sẽ đến bồi ngươi."

"Được."

Bạch Như Thường gật gật đầu, thuận theo nằm xuống, gối đầu lên gối ngọc.Yến Vân Thâm đứng dậy đi tới cửa đại điện, khoanh tay hỏi: "Chuyện gì?"

Cung vệ hổ thẹn cúi đầu, nói: "Bệ hạ, mạt tướng vô năng, vẫn đánh mất dấu Lan tiên sinh cùng các nàng."

"Phế vật!"

Sắc mặt Yến Vân Thâm trầm xuống, quát chói tai một tiếng, "Thân mình Thường nhi còn chưa biết có khỏi hẳn hay không, các ngươi có thể nào để cho các nàng trốn thoát?!"

"Mạt tướng vô năng..."

Cung vệ hoảng sợ quỳ xuống, "Các nàng dường như đã sớm có dự định, vừa ra cửa cung thì có xe ngựa tới đón, nhóm mạt tướng đuổi theo một trận, không nghĩ tới đến ngã tư đường, lại xuất hiện đồng thời bốn xe ngựa giống nhau, thậm chí còn ở giao lộ cãi nhau một trận ầm ĩ mới tản ra.

Mạt tướng phân nhóm thành năm đường tìm kiếm, cuối cùng lại thất lạc các nàng."

"Kế vàng thau trỗn lẫn đơn giản như thế, các ngươi đều là phế vật mới toàn bộ đều trúng kế!"

Yến Vân Thâm đột nhiên bóp lấy yết hầu cung vệ, "Trẫm mặc kệ các ngươi trả đại giới gì, trẫm phải biết hành tung của các nàng!"

"Mạt tướng...

Lĩnh mệnh!"

Cung vệ hoảng sợ vạn phần lên tiếng.Yến Vân Thâm buông lỏng tay ra, xa xa lại có một gã gia tướng Tống Vương phủ chạy tới."

Bệ hạ!

Không tốt!

Không tốt!"

"Chuyện gì lại kích động như thế?"

Yến Vân Thâm phiêò não nhìn về phía người này.Gia tướng cung kính cúi đầu với Yến Vân Thâm, "Hồi bẩm bệ hạ, tối nay trong phủ đột nhiên xuất hiện rất nhiều rắn, một khi bị cắn, thần chí sẽ không còn rõ ràng..."

"Thủy Tô có tỉnh không?"

Yến Vân Thâm trước hết nghĩ đến chính là Trần Thủy Tô, Tống Vương phủ đột nhiên như thế, chỉ sợ cùng Lan tiên sinh không thoát được quan hệ.Không tốt!Yến Vân Thâm không đợi gia tướng trả lời, lập tức ý thức được cái gì, hắn giật mình hiểu ra.Có lẽ...Đỗ Nhược căn bản là không chết!

Hắn nhất định là bị Lan tiên sinh gài bẫy qua mặt!Hiện giờ Thương Thanh Đại chạy thoát, Đỗ Nhược cũng chạy thoát, nếu không thể giữ lại Thủy Tô, vạn nhất độc trên người Thường nhi cũng không giải, vậy hôm nay hắn còn có thể tìm ai cứu Thường nhi đây?"

Mục đích của bọn họ chắc chắn là thừa dịp loạn cướp Trần Thủy Tô đi!

Xà trùng đều dùng lửa phóng hỏa đốt!

Triệu tập nhân mã, đem bốn cửa thành Bá Lăng chặn lại hết cho trẫm!

Chớ để cho Trần Thủy Tô trốn thoát!"

Yến Vân Thâm thình lình hạ lệnh, hắn càng cảm thấy bất an trỗi dậy -- vốn tưởng rằng tất cả mọi chuyện đều nằm trong khống chế của hắn, cũng không nghĩ đến cuối cùng hắn lại bị bại đến rối tinh rối mù như thế."

Vâng!"

Trong thành Bá Lăng, đột nhiên thanh âm đao thương nổi lên tứ phía, nhóm dân chúng sợ hãi, không biết thâm cung này rốt cuộc lại có đại sự gì xảy ra hay không?"

Phát sinh chuyện gì?"

Bạch Như Thường đợi Yến Vân Thâm trở về, lại thấy sắc mặt hắn cũng không tốt, nhịn không được hỏi một câu."

Trẫm...

Xem như trúng kế các nàng."

Yến Vân Thâm cảm thán nói xong, hắn ôm Bạch Như Thường vào lòng ngực có chút run rẩy, "Trẫm sợ các nàng lừa trẫm, cũng không thật sự đem độc trong người ngươi tiêu trừ hết."

Trong lòng Bạch Như Thường chợt lạnh, nàng trầm ngâm một lát, lại mỉm cười nói: "Vậy đó là mạng của ta, vận mệnh ta đã như vậy, cũng không trách được các nàng."

"Trẫm là Hoàng đế, trẫm không cho phép ngươi nhận mệnh!"

Yến Vân Thâm hờn giận trách nhẹ, "Thường nhi, ngươi phải bồi trẫm cùng nhau đến già, ít một ngày cũng không được!"

"Được, ta cùng ngươi, vẫn luôn luôn cùng ngươi."

Bạch Như Thường thâm tình cười, nàng dán sát vào cổ Yến Vân Thâm, khuyên nhủ, "Kỳ thật, nếu không phải ba năm qua Thương Thanh Đại cùng Đỗ Nhược cứu trị, ta căn bản không sống đến hôm nay, tính lại, các nàng đã đủ tận tâm.

Bệ hạ sao không thả cho các nàng một con đường sống đi?"

"Tận tâm hay vô tâm, trẫm không biết."

Yến Vân Thâm đau lòng Bạch Như Thường, "Chỉ biết là, mất đi ngươi thì đau đớn, trẫm rất sợ, trẫm không chấp nhận được các nàng cho trẫm một cái mạng có hai chữ 'lỡ như' !"

"Vân Thâm, quá khứ ngươi không phải là người như thế."

Bạch Như Thường giật mình, nàng ngẩng mặt lên, áp tay vào khuôn mặt hắn, "Vân Thâm trong lòng ta, là người thần thái phi dương, mỗi người đều khen ngợi Tống Vương điện hạ, tâm hắn là dân chúng, nguyện ý tin tưởng mỗi một câu của người bên cạnh."

Trái tim Yến Vân Thâm xoắn lại, "Trẫm...

Không...

Có phải ta trở nên xa lạ rất nhiều?"

Bạch Như Thường nhẹ nhàng gật đầu, "Nhưng mặc kệ ngươi biến thành bộ dáng gì, ngươi vẫn là Vân Thâm của ta, không phải sao?"

Yến Vân Thâm hiểu ý cười nói: "Được, theo ý ngươi, ta tin các nàng một lần, ta cũng buông tha cho các nàng một hồi."

Thoáng một chút, mâu quang hắn đột nhiên trở nên nóng bỏng, "Cũng mặc kệ sống hay chết, ta cũng không chuẩn buông tha ngươi."

"Vân Thâm..."

Bạch Như Thường e lệ gọi một tiếng, ý tứ trong lời nói của hắn lại quá dễ hiểu.Yến Vân Thâm đột nhiên giương giọng nói: "Người tới, đóng cửa điện cẩn thận, nếu không có chuyện quan trọng, không cho phép tiến vào quấy rầy trẫm!"

"Vâng."

Nhóm cung nữ đem cửa điện đóng lại, khóa lại một đêm ân ái triền miên đã muộn mấy năm.Cùng lúc đó, phía sau núi Linh Xu Viện, trước mộ phần Hứa Nhược Mai, trong đêm gió có một nữ tử hắc y."

Nhược Mai..."

Nàng khàn khàn giọng, cuối cùng đứng trước mộ phần của Hứa Nhược Mai, nàng gỡ mặt nạ bạc xuống, hé ra một khuôn mặt bị sẹo che kín màu độc, đúng là Lan tiên sinh."

Khụ khụ."

Thân mình Lan tiên sinh nhẹ nhàng run lên, nàng vô lực dựa vào bia mộ Hứa Nhược Mai, lần đầu tiên cảm thấy được nơi này vắng lặng như vậy."

Nếu ngươi còn sống, chắc chắn sẽ giúp Thanh Đại chuẩn bị một kiện giá y đi?"

Lan tiên sinh thì thào hỏi, tuy rằng biết Hứa Nhược Mai sẽ không trả lời được mấy vấn đề này, nhưng nàng cảm thấy, có thể trò chuyện cùng Nhược Mai như vậy, đã là thời gian tốt nhất rồi."

Không có việc gì a, ngươi làm không được, ta giúp ngươi làm được."

Lan tiên sinh lấy ra cốt âm bên hông, nàng cười đến thoải mái, "Chúng ta làm không được, thì để hai nha đầu kia đi làm đi, được không?"

Gió lạnh chầm chậm, bi ai phiền não, giống như trả lời lời của nàng.Lan tiên sinh híp mắt cười khẽ, nàng đem cốt âm đặt bên môi, "Nhược Mai, ta thổi cho ngươi nghe một khúc đi, ngươi còn chưa nghe qua ta thổi sáo đi, đúng không?"

Nàng thoáng tạm dừng một chút, đột nhiên thổi vang lên một khúc cổ âm.Cổ âm uyển chuyển, coi như ba tháng mưa gió, tinh tế trau chuốt làm vui sướng lòng người.Tính toán canh giờ, lúc này A Lương hẳn là đã mang ba nha đầu kia chạy rất xa khỏi thành Bá Lăng rồi?Ba nha đầu kia thật đúng là cô nương khó chơi.Thanh Đại có việc, Đỗ Nhược sẽ không sống một mình, nhưng nếu Thủy Tô có việc, Thanh Đại cùng Đỗ Nhược cũng sẽ không yên lòng.Cho nên, tối nay nhổ răng cọp, thắng được một màn hiểm, nhưng cũng đủ để cho người ta thoải mái.Vốn nàng cũng không có cách nào hoàn thành việc này, may mắn, ở trên đường gặp đứa nhỏ A Lương kia, có thêm giúp đỡ, việc này hiển nhiên có thêm phần thắng.Rốt cục a, đứa nhỏ A Lương này coi như là trưởng thành thành một người đáng tin cậy.Lan tiên sinh cảm thấy, tuy rằng không thể dạy dỗ A Lương trở thành Cổ y xuất sắc nhưng A Lương đã trưởng thành thành một nam tử đường đường chính chính, sư phụ như nàng coi như là đủ tư cách.Chỉ đáng tiếc là, cả đời này của nàng không được uống trà đệ tử của A Lương, cũng không uống được rượu mừng của Thanh Đại cùng tiểu Nhược."

Giá y...

Khụ khụ...

Giá y...

Khụ khụ..."

Âm thanh đột nhiên ngừng lại, Lan tiên sinh ho khan một trận mãnh liệt, nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi, thấm lên bia mộ Hứa Nhược Mai."

Nhược Mai...

Lúc này đây...

Ngươi dẫn ta đi thôi...

Về sau...

Ai cũng...

Ai cũng...

Không tách chúng ta..."

Lan tiên sinh đưa ngón tay run rẩy xoa lên bia mộ Hứa Nhược Mai, muốn lau sạch vết máu trên mặt bia, lại phát hiện càng lau càng nhiễm vết máu càng nhiều.Một con cổ trùng màu vàng từ lòng bàn tay nàng chui ra, mang ra máu tươi càng nhiều.Nàng kinh ngạc nhìn con tiểu trùng kia rơi xuống cỏ dại, giãy dụa bò đi, cuối cùng vẫn không nhúc nhích."

A...

Giá y...

Đã thành...

Ta...

Ta đến...

Tìm ngươi...

Nhược Mai..."

Nàng sẽ không nói cho ai biết, chân chính Cổ y kia kỳ thật là nằm trong lòng bàn tay nàng, lúc nàng cầm tay Đỗ Nhược, một khắc kia bắt đầu, đó là Cổ y muốn đoạt đi là sinh mệnh của nàng.Nàng chờ đợi ngày này, đợi đã thật lâu lắm rồi.Gắt gao ôm bia mộ Hứa Nhược Mai, nàng cười khẽ tựa vài bia mộ, chuyện hồng trần, làm không được tế thế giang hồ, vậy thì cùng nhau tế thế hoàng tuyền đi.Ngày thứ hai sau khi bãi triều, Yến Vân Thâm nhận được trình báo từ Linh Xu Viện, nói Lan tiên sinh đã qua đời trước mộ Hứa Nhược Mai.Có lẽ, đây là kết cục tốt nhất mà Lan tiên sinh muốn.Yến Vân Thâm trầm trầm thở dài, theo ý Bạch Như Thường, đem Lan tiên sinh cùng Hứa Nhược Mai táng cùng một chỗ.

Đồng thời, lại hạ lệnh đem Thương Đông Nho hợp táng cùng Tề Tương Nương.

Hắn giống như đồng dạng ngầm chiêu cáo thiên hạ, Đại phi nương nương cũng nhập táng cùng tiên đế tại Hoàng lăng, hắn đã tính toán buông tha việc truy lùng ba người Thương Thanh Đại các nàng.Dù sao, hiện giờ việc trọng yếu nhất là đổi thân phận cho Bạch Như Thường trở thành tân Hoàng hậu Đại Yến.Yến Vân Thâm ban ngày vội vàng phê duyệt tấu chương, buổi tối thì nghĩ đến tẩm cung Thường nhi, chuẩn bị cùng Thường nhi thương nghị một chút, như thế nào đổi thân phận?"

Bạch Lãng?"

Yến Vân Thâm còn chưa đi đến trong điện, thật xa lại nhìn thấy Bạch Lãng rời khỏi tẩm cung, dần dần đi xa.Hắn như thế nào đột nhiên tới chỗ này?Yến Vân Thâm không kịp nghĩ nhiều cái gì, lập tức bước nhanh đi vào tẩm cung, hắn thật sự lo lắng Thường nhi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.Bạch Như Thường hình như đặc biệt thay đổi một thân cung bào màu đỏ như lửa, thật giống như là giá y, sáng quắc như vậy đập vào mắt.

Khi nàng nhìn thấy Yến Vân Thâm tiến sâu đến, cười khanh khách đi xuống hành lễ với hắn, "Nô tì tham kiến bệ hạ."

Tâm tình Thường nhi dường như rất tốt.Yến Vân Thâm âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn đưa tay đỡ nàng đứng lên, "Thường nhi, ngày thường ngươi không phải gọi trẫm Vân Thâm sao?"

"Đột nhiên muốn gọi ngươi như vậy một hồi, nếu ngươi cảm thấy không thích, ta đây vẫn gọi ngươi Vân Thâm."

Bạch Như Thường cười đến dịu dàng, nàng tựa vào lòng ngực hắn, đáy mắt có nước mắt, "Vân Thâm, gặp được ngươi là hạnh phúc lớn nhất đời này của ta."

"Đứa ngốc."

Yến Vân Thâm ôm lấy nàng, cười thâm tình, "Vậy Thường nhi phải vĩnh viễn không xa ta mới được."

"Được..."

Âm thanh của nàng có chút run rẩy.Yến Vân Thâm nghe ra trong sảng khoái có chút khác thường, hắn vội vàng tách ra một khoảng cách, thất kinh hỏi: "Ngươi như thế nào lại khóc?"

"Vân Thâm, đáp ứng ta, phải làm một Hoàng đế tốt vì nước vì dân."

Bạch Như Thường mong mỏi nhìn hắn, mâu quang vương lệ quang trong suốt, lại cười đến phá lệ sáng ngời, "Được không?"

"Được."

Yến Vân Thâm kinh ngạc nhìn nàng, nâng tay lau nước mắt khóe mắt cho nàng, "Hôm nay ngươi có chút kỳ quái..."

"Vân Thâm, ôm ta một cái."

"Được."

"Vân Thâm..."

Bạch Như Thường bỗng dưng thuận thế hôn môi hắn, mang hắn cùng nhau ngã xuống trên giường."

Thường..."

"Suỵt...

Lại thương tiếc ta một hồi...

Vân Thâm..."

"Ngươi rốt cuộc phải..."

"Ta muốn ngươi...

Nhìn không thấy ngươi một khắc...

Cũng chỉ nhớ ngươi..."

"Ngốc...

Ngô..."

Khi tất cả lời nói biến thành triền miên nhiệt liệt nhất, nhóm cung nữ ở cửa đại điện vội vàng đem cửa điện đóng lại thật nhanh.Cho dù thiên hạ có việc hoang đường nhất, nàng cũng muốn cùng hắn triền miên một lần cuối.Sau đêm nay, hắn sẽ là quân vương Đại Yến tốt nhất, mà nàng vĩnh viễn rời đi thế gian này, sẽ không trở thành vết bẩn lớn nhất trên người hắn.Thừa dịp Yến Vân Thâm mệt nhọc đi vào giấc ngủ, nàng lặng yên ăn vào viên thuốc độc giấu ở trên giường.Bình minh vừa lên, hắn sẽ có bao nhiêu thương tâm?Bạch Như Thường tham luyến dùng đầu ngón tay miêu tả lại dung nhan của Yến Vân Thâm, dần dần, trước mắt bắt đầu mơ hồ, nàng đã phân không rõ đó là nàng rơi lệ hay là nàng đã không còn ở nhân thế.Nhưng nàng biết, đoạn tình cảm hoang đường này, chỉ có kết thúc, mới không làm cho nam nhân nàng yêu bị thân bại danh liệt.Hôm nay Bạch Lãng nói cho nàng nghe những lời đó, kia thật sự là quá mức rung động, nàng không thể tin tưởng, cũng không thể không đi bước này.Cùng lúc đó, Bạch Lãng đi về phủ đệ chính mình, hôm nay dường như hưng trí không tồi, còn gọi đầu bếp chuẩn bị mấy món ăn sáng, ở trong đình một mình uống rượu.Uống rượu không ít, người lại càng ngày càng tỉnh táo lên, chuyện cũ phủ bụi nhiều năm, như một cái cọc từng việc nổi lên trong lòng.Một năm kia, hắn vào cung thăm hỏi Hoàng hậu nương nương là muội muội ruột của hắn, lại âm kém dương sai phong lưu một đêm cùng một phi tần tịch mịch.Chuyện không nên có nhất, vậy mà phi tần kia có con, may mắn đứa con thế mà sinh non, làm cho hoàng tử này sinh ra lại giống như lẽ thường.Nhưng việc đó cũng không ổn định được đáy lòng của Thừa tướng thiếu niên, lo lắng thân thế hoàng tử sớm hay muộn cũng bị lộ.Vì thế, từ ngày đó bắt đầu, hắn liền quyết định chủ ý, phải cho hoàng tử này trở thành thiên tử Đại Yến tương lai.

Cho nên, bàn cờ này hắn đã hạ xuống bước đi đầu tiên.Năm ấy, hắn nhìn thấy nha hoàn trong phủ cùng gã sai vặt tư thông, biết tên kia làm nha hoàn có bầu.

Hắn có hai nữ nhi nhưng chần chờ nhiều ngày, cuối cùng tìm được một người thay thế tốt nhất rồi.Cuối cùng, hắn thu nha hoàn kia làm thiếp -- hắn quyết định chủ ý, nếu nha hoàn sinh đứa nhỏ ra, sẽ dùng đứa con này luyện thành độc nhân, đào tạo thành mỹ nhân, đưa vào trong cung hoàn thành kế hoạch Đồ Long.

Nếu nha hoàn sinh là nữ nhi thì rất tốt, chỉ cần nữ nhân này thành độc nhân, kế hoạch Đồ Long sẽ hoàn thành bước đầu tiên.Hắn chuẩn bị tốt mọi chuyện như vậy, cũng không nghĩ đến Tống Vương điện hạ thế nhưng lại yêu thích độc nhân này.Hắn không chấp nhận được chuyện như vậy, tự nhiên lập tức thuận thế lại bày ra một bố cục tương tư.Hiện giờ, bàn cờ này hẳn cũng đã chấm dứt, mẫu thân của Như Thường gần đây đã bị hắn lặng lẽ giết chết trong phủ.Bí mật của thiên tử, trên đời này sẽ không có ai biết.Có người vì quân, còn có cái gì không bỏ xuống được đâu?Vì không để cho Yến Vân Thâm phạm tội giết nghiệt giết cha, chén rượu độc này, để cho người làm phụ thân này tự mình uống đi?Bạch Lãng đem độc dược đổ vào rượu, đưa tay rót đầy một chén, hắn cười khẽ nâng chén hướng lên mặt trăng, lệ rơi hô: "Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."

Bỗng dưng, hắn ngửa đầu uống một hơi cạn sạch chén rượu, trên mặt lộ vẻ ý cười thoải mái trước nay chưa có, cuối cùng ngã xuống bàn thạch, không hề tỉnh lại.Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: một chương này chủ yếu vì cho những người khác một kết cục ~ tiếp theo mới là chân chính đại kết cục ~~~
 
[Bhtt - Cđ - Hoàn] - Sư Thuyết - Lưu Diên Trường Ngưng
Chương 130 - Hoàn


Hoa sen khắp ao, trong ao từng trận mùi thơm ngát bay tới, lại là một quang cảnh đẹp nhất.Trước cửa học đường, chỉ cần ngửa đầu một cái thì có thể nhìn thấy phía trên viết ba chữ "Hành Y Đường" thật to, chữ viết tinh tế, thật là đoan chính.Bên kia lanh lảnh tiếng đọc sách truyền đến, thanh than thúy thúy, hôm nay học bài, là 《 Nan kinh 》."

Ngũ tạng mộ giai là âm, mà du giai người là dương, cái gì gọi là cũng?"

"Âm bệnh đi dương, dương bệnh đi âm.

Cố lệnh mộ là âm, du là dương."

"Ai, ngươi mau nhìn, phu tử lại trộm cười ngây ngô!"

Hai gã đệ tử thấp giọng thảo luận, trộm che miệng cười ngây ngô, lại bị một vị phu tử khác đi ngang qua thư đường nhìn thấy rõ ràng."

Tả Mộc, Lâm Hoa, hai người các ngươi không đọc sách, cười trộm cái gì đấy?"

Kia là thanh âm thanh thúy của phu tử, ngữ khí cũng không có nửa điểm ý tứ muốn buông tha, chỉ thấy nàng xanh mặt đi đến, tội liên đới đến phu tử, độc nhãn phu tử cũng bị hoảng sợ."

Thủy Tô, sao ngươi lại tới đây?"

Độc nhãn phu tử không phải ai khác chính là Đỗ Trọng.Trần Thủy Tô chống nạnh trừng Đỗ Trọng, "Trọng ca ca, nếu ta không đến, thật không biết đàn mao tiểu tử cũng bị ngươi dạy thành cái dạng gì?!"

"Xem diễn, xem diễn!"

Khe khẽ nói nhỏ, hai cái đệ tử bị nắm kia cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, biết trong chốc lát chắc chắn có thể tránh được một kiếp.Đỗ Trọng hiếp mắt cười nói: "Được được được, ta sai lầm rồi còn không được sao?

Trần phu tử, ngươi tới vừa đúng lúc!

Ngươi tới giúp ta dạy mấy đứa nhỏ này một chút!"

"Tốt!"

Trần Thủy Tô xoắn tay áo, đang chuẩn bị thu thập mấy hài tử lông tóc còn ngắn ngủn này."

Thủy Tô tỷ tỷ, có khách tới chơi."

A Lương đột nhiên bước nhanh đi tới cửa, sắc mặt ngưng trọng nói một câu."

Tính ra các ngươi gặp may mắn!

Chờ ta trở lại rồi thu thập các ngươi!"

Trần Thủy Tô lại cảnh cáo một câu, nhìn thoáng qua Đỗ Trọng, "Trọng ca ca, ta đi nhìn bọn họ trước."

"Được."

Đỗ Trọng gật gật đầu, lại đột nhiên cảm thấy bất an nổi lên.Chờ Trần Thủy Tô đi theo A Lương không bao lâu, hắn liền cho hai đệ tử bướng bỉnh cái ánh mắt, "Các ngươi ngoan ngoãn xem sách cho ta, ta đi nhìn rồi trở về."

"Vâng, phu tử."

Hôm nay khách quý tới trước Hành Y Đường lẳng lặng an tọa, không có uống một ngụm trà nóng Uyển nhi bưng lên.Trần Thủy Tô đi vài bước, sắc mặt lại trắng bệch đứng ngốc tại chỗ, trái tim, cuối cùng nhịn không được nổi lên một trân bối rối gợn sóng."

Thủy Tô, biệt lai vô dạng a."

Khách quý kia đứng dậy, cười sâu nhìn qua -- mặt mày anh khí như trước, lại có nhiều hơn vài dấu vết tang thương.Vài năm trước, sau một hồi cung biến, liên tiếp chết nhiều người như vậy, thiên tử Yến Vân Thâm tinh thần sa sút không dậy nổi.May mà, vài năm nay, cuối cùng cũng sống qua giai đoạn đó.Đại Yến Vẫn là Đại Yến phồn thịnh, Yến Vân Thâm cũng lập hậu cung, tuyển tú nữ, nghe nói cũng con của chính mình, xem như hết thảy đều quay về quỹ đạo ban đầu.Trần Thủy Tô có chút sợ hãi, nàng cúi đầu đi qua, quỳ xuống nói với Yến Vân Thâm: "Năm đó không cáo biệt, còn thỉnh bệ hạ thứ tội, chớ để liên lụy đến người ở Hành Y Đường."

Yến Vân Thâm vội vàng đỡ Trần Thủy Tô đứng lên, hắn rõ ràng cảm giác được Thủy Tô lạnh run, "Trẫm làm thiên tử, sẽ không thể cùng các ngươi làm bằng hữu sao?"

Trần Thủy Tô nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Có một số việc, đến nay Thủy Tô vẫn không tin là bệ hạ gây nên."

Yến Vân Hoa biết rõ nàng nói chuyện gì, lường trước tiểu Nhược nhất định đem những chuyện hắn từng làm sai nói cho Thủy Tô, tươi cười trên mặt hắn cứng đờ, dần dần buông lỏng tay ra, "Trẫm, không còn có ý định hại các ngươi, rất nhiều sự tình trẫm biết là trẫm khư khư cố chấp mới dẫn tới bi kịch, trẫm..."

Hắn đột nhiên nghẹn ngào một chút, đối với Thủy Tô, hắn khó có được sự yên tâm nói ra lời trong lòng mình, "Ở trong cung cảm thấy thực cô độc."

Trong lòng Trần Thủy Tô đau xót, "Hôm nay bệ hạ đến, thật không phải tới bắt chúng ta sao?"

Yến Vân Thâm chua xót cười nói: "Thủy Tô, nếu trẫm thật muốn bắt nhóm người các ngươi, Hành Y Đường đã sớm không có, không phải sao?"

Nói xong, hắn ý bảo Trần Thủy Tô nhìn chung quanh hắn xem, "Ngươi xem, hôm nay trẫm cải trang đến đây, ngay cả thị vệ đều ở bên ngoài."

"Vậy hôm nay bệ hạ tới là..."

"Trẫm muốn đến xem các ngươi."

Yến Vân Thâm nói lời khẩn thiết, hắn ở giữa sảnh đường nhìn thoáng qua trái phải, "Tiểu Nhược cùng Thương tiểu thư, hôm nay các nàng có ở chỗ này?"

"Các nàng đã ba năm không có trở lại."

Trần Thủy Tô cảm khái nói, nhìn về phía Yến Vân Thâm, "Năm ấy tiểu Nhược liên tiếp nhiễm hai lần độc, vẫn là bị thương thân mình.

Phu tử một tấc cũng không rời chiếu cố điều dưỡng, lại không thấy khởi sắc như trước.

Cũng may tiểu Nhược mạng lớn, nàng nói, muốn dẫn phu tử đi ra ngoài một chút, nhìn thế giới bên ngoài nhiều một chút, phu tử lập tức đáp ứng cùng nàng, cùng nhau dạo chơi giang hồ, tế thế thiên hạ, hiện tại ta cũng không biết các nàng đi tới nơi nào?"

"Là trẫm thiếu các nàng..."

Yến Vân Thâm trầm trầm thở dài, mâu quang đầy vẻ xấu hổ.Trần Thủy Tô lại lắc lắc đầu, "Chuyện năm đó đã trôi qua, các nàng may mắn còn sống cũng đã tốt lắm.

Nếu bệ hạ thật có tâm, Thủy Tô cầu bệ hạ một hồi, đừng đi quấy rầy các nàng nữa."

"Vậy còn ngươi?"

Yến Vân Thâm ôn nhu hỏi.Trần Thủy Tô ngạc nhiên một chút, sâu trong đáy lòng có một tiếng nói nào đó đột nhiên bị lay động, "Ta?"

"Bệ hạ, Thủy Tô đã là phu tử Hành Y Đường của ta!

Nếu nàng đi rồi, đệ tử nơi này của ta sẽ thiếu một người dạy!"

Đỗ Trọng mang theo địch ý đi đến, trước nói hết lời, sau đó mới cực kỳ không tình nguyện cúi đầu với Yến Vân Thâm, có chút cừu hận như thế nào cũng đều không quên được."

Vị này chính là..."

"Ca ca của tiểu Nhược."

Trần Thủy Tô đột nhiên dừng lại một chút, thâm ý nói, "Trọng ca ca của ta."

Trong lòng Đỗ Trọng ngứa ngứa, Yến Vân Thâm cũng hiểu được một tầng thâm ý khác trong lời của Trần Thủy Tô.Hắn bất đắc dĩ cười cười, "Xem ra, trẫm cũng nên hồi cung, các ngươi bảo trọng."

Nói xong, hắn hướng ra bên ngoài bước đi."

Bệ hạ xin dừng bước!"

Trần Thủy Tô bỗng nhiên gọi Yến Vân Thâm.Yến Vân Thâm quay đầu lại, "Thủy Tô?"

Trần Thủy Tô đem cây trâm hoa Thủy Tô trên đầu tháo xuống, nàng dâng hai tay cho Yến Vân Thâm, "Dù sao năm đó bệ hạ đã cứu mạng ta, nếu bệ hạ không chê, xin hãy nhận cây trâm này đi."

Yến Vân Thâm tiếp nhận cây trâm, đầu ngón tay tinh tế vuốt ve hoa văn Thủy Tô trên mặt, cười nói: "Trẫm như thế nào ghét bỏ đây?"

"Cung tiễn bệ hạ."

Trần Thủy Tô hành lễ cúi đầu.Yến Vân Thâm siết chặt cây trâm kia, phất ống tay áo, lập tức đi ra khỏi Hành Y Đường.A Lương cùng Uyển nhi đứng một bên cảm thấy kinh hồn táng đảm, "Chúng ta có phải nên chuyển nhà hay không a?"

Đỗ Trọng cắn răng nói: "Hắn còn dám khi dễ người ta để ý, ta sẽ liều mạng với hắn!"

"Trọng ca ca, không cần dính vào!"

Trần Thủy Tô lắc lắc đầu mãnh liệt, "Hắn...

Rốt cục đã quay về làm Tống Vương điện hạ như xưa rồi."

Nàng nhìn hướng Yến Vân Thâm rời đi, đáy mắt ẩn ẩn có nước mắt.Đỗ Trọng thấy đau lòng, muốn giúp Trần Thủy Tô lau nước mắt, rồi lại sợ đường đột, "Uy!

Thủy Tô, ngươi cũng đừng khóc a, ta sợ nhất là nữ nhân khóc.

Ngươi xem, vốn ta không đồng ý muội muội cùng Thương tiểu thư, nàng vừa khóc, ta cũng chỉ có thể đáp ứng."

"Ai nói ta khóc!

Thủy Tô ta mới không khóc!"

Trần Thủy Tô khàn giọng nói xong, đột nhiên đi tới từng bước, ôm chặt lấy Đỗ Trọng, đem nước mắt chùi lên vai hắn, "Ta là đột nhiên nhớ tiểu Nhược, chỉ là nhớ tiểu Nhược!"

"Vậy...

Chúng ta đi tìm nàng..."

Trong lòng Đỗ Trọng vừa ấm vừa chua xót, lén lút vòng tay ôm Trần Thủy Tô.Trần Thủy Tô lắc lắc đầu, hít hít cái mũi, nói: "Không!

Thủy Tô ta năm đó đáp ứng tiểu Nhược, sẽ chiếu cõ mỗi người nơi này thật tốt!

Thủy Tô ta nói lời giữ lời!"

Nói xong, nàng xoa xoa ánh mắt, đẩy Đỗ Trọng ra, "Đi!

Nên đi giáo huấn mấy đứa nhỏ mao tiểu tử kia!"

"Thủy Tô, để ta chiếu cố ngươi không tốt sao?"

Đột nhiên Đỗ Trọng vươn tay ra kéo nàng, những lời này nói ra miệng, nháy mắt chỉ cảm thấy trái tim từng trận lạnh cả người.Trần Thủy Tô giật mình, giọng nói khàn khàn: "Thủy Tô ta đều đã đáp ứng chiếu cố mỗi người nơi này thật tốt, ngươi nói ta còn có thể đi đâu đây?"

"Đây là ý gì a?"

Đỗ Trọng ngạc nhiên một chút, nhất thời hoảng loạn không hiểu.Trần Thủy Tô liếc hắn một cái, gạt tay hắn ra, "Tiểu Nhược đã đủ ngốc rồi, không nghĩ tới ngươi so với tiểu Nhược còn ngốc hơn!"

Nói xong, nàng thở phì phì đi thật xa.A Lương cùng Uyển nhi nhìn một màn hay ho, ở bên cạnh cười trộm không nói.Đỗ Trọng quay đầu lại nhìn bọn họ liếc mắt một cái, "Sao lại thế này a?"

"Trọng ca, mau đuổi theo a!"

"Thủy Tô tỷ tỷ vừa rồi là đáp ứng rồi a!"

"A?!"

Đỗ Trọng lúc này mới phản ứng lại, cười to vài tiếng, cuối cùng bước nhanh đuổi theo.Yến Vân Thâm cô đơn đi ra khỏi Hành Y Đường, trong lòng chỉ cảm thấy một mảnh vắng vẻ.Đúng vậy, hiện giờ hắn chiếm được thiên hạ, lại mất đi hết thảy sự nhân hòa quý trọng nhất của hắn.Thật sự đáng giá sao?Bên ngoài thị vệ đi đến đón, cúi đầu với Yến Vân Thâm, "Bệ hạ."

"Đi thôi, hồi cung."

Yến Vân Thâm thản nhiên nói một câu.Thị vệ chần chờ nhìn nhìn bên trong Hành Y Đường, hắn thấp giọng nói: "Bệ hạ hôm nay không phải đến tìm Trần cô nương sao?"

"Nàng không muốn đi cùng trẫm, trẫm sẽ không ép nàng."

"Hôm nay thiên hạ còn có nữ nhân ngốc như vậy a?"

"Không phải ngốc, là trân quý, giống như Thường nhi lúc trước, độc nhất vô nhị."

"Vậy...."

Yến Vân Thâm quay đầu lại nhìn thoáng qua thật lâu, nghiêm giọng nói: "Trẫm không cho phép các ngươi lén quấy rầy bọn họ, thông báo Thái Thú nơi này, dặn bọn hắn khách khí một chút, nói đây là ý chỉ của trẫm."

"Vâng."

Yến Vân Thâm lại nặng nề thở dài, cúi đầu nhìn cây trâm trong lòng bàn tay, đột nhiên cảm thấy tảng đá trong lòng cuối cùng cũng nhẹ đi một chút.Lúc này mới nên là bộ dáng hắn vốn có, vốn có tâm a."

Thủy Tô, trẫm, chúc ngươi hạnh phúc."

Yến Vân Thâm lạnh nhạt cười, cũng không quay đầu lại, rời khỏi nơi này.Mấy tháng sau, dưới thành Bá Lăng lại đón vài trận tuyết lớn.Mặc kệ tuyết có bao nhiêu lạnh, luôn luôn có mấy nhánh hồng mai ngoan cường nở rộ ở bên ngoài gió tuyết.Sau khi Thương Đông Nho chết, Linh Xu Viện bị triều đình trực tiếp tiếp quản, mỗi năm chọn ra một đám người y thuật trác tuyệt, tiến vào Thái Y viện trở thành ngự y.Triều đình đem Thương Đông Nho cùng Tề Tương Nương hợp táng phía sau núi hướng Đông Linh Xu Viện, đem Hứa Nhược Mai cùng Lan tiên sinh hợp táng phía Tây.Ngày thường, mọi người cũng chỉ bái tế Thương Đông nho cùng Tề Tương Nương, cho nên theo năm tháng, mộ phần Hứa Nhược Mai cùng Lan tiên sinh dần dần cũng bị thế nhân quên đi.Quên đi cũng tốt, ít nhất được yên tĩnh.Mấy cây mai hoang dại lặng yên nở rộ trước mộ Hứa Nhược Mai cùng Lan tiên sinh, nở đến thật tươi đẹp, thật giống như các nàng dưới cửu tuyền ở gần nhau, mỗi ngày đều cười sáng lạn đến vậy."

Khụ khụ."

Hai cái áo choàng khoác lên nữ tử bước lên tuyết đọng, bước từng bước hướng đến bên này, giữa hai người có một nữ tử gầy yếu không nhịn được ho khan vài tiếng.Nữ tử bên cạnh khẩn trương nắm thật chặt tay nàng, ôn nhu hỏi: "Có phải lại hô hấp không được thuận?"

"Ta tốt lắm, phu tử không cần lo lắng."

Nữ từ gầy yếu mỉm cười, trong mâu quang tràn đầy ấm áp, nàng nhẹ nàng phất phất mái tóc dính tuyết của người đối diện, cười nói, "Ta giống như nhìn thấy bộ dáng nương tử tóc trắng xóa."

"A Nhược, ta không cho phép ngươi lại nuốt lời!"

Thương Thanh Đại bắt lại cái tay kia, gắt gao cầm, sợ không cẩn thận, A Nhược đã biến mất, "Chúng ta còn phải cùng nhau đầu bạc đến già, ngươi thật sự không thể gạt ta, ít đi một ngày cũng không cho ngươi nuốt lời!"

"Vậy ngươi cũng không được gạt ta."

Đỗ Nhược cười khẽ nói xong, xoay mặt qua, hôn một cái lên gương mặt Thương Thanh Đại, "Tối nay a, cũng nên cho ta..."

Hai gò má Thương Thanh Đại đỏ lên, nàng trừng mắt liếc một cái, "Sao?"

"Ta ôm như vậy một chút, được không?"

"Không được."

"Phu tử..."

"A, không cho phép ngươi phản đối."

Thương Thanh Đại cười khẽ ôm lấy sau gáy của nàng, đột nhiên hôn một ngụm lên môi nàng.Đỗ Nhược xấu hổ rụt cổ lại, né tránh nụ hôn triền miên của nàng, hướng tòa mộ bên kia nhìn thoáng qua, "Nương cùng tiên sinh đang nhìn đấy..."

Thương Thanh Đại cười khẽ nâng mi, "Nương lúc này a, sợ là cùng tiên sinh đang vội, nào có thời gian xem chúng ta?"

"Vội?"

"Đúng vậy, cùng chúng ta...

Giống nhau..."

Đỗ Nhược giật mình phản ứng lại, nàng cười nói: "Phu tử, ngươi như vậy là đem ta dạy hư."

"Thật không?

Năm đó rốt cuộc là ai đem ai phá hư trước đây?"

Thương Thanh Đại nắm cằm Đỗ Nhược, nàng tham luyến nhìn đôi mắt trong suốt của Đỗ Nhược, "Ngươi trêu chọc ta, nhưng không cho ta xấu."

"Da ta khá tốt."

Đỗ Nhược áp tay lên hai gò má của Thương Thanh Đại, yên lặng nhìn nàng, gằn từng tiếng nói, "Ngươi cũng không cho xấu."

"A, là ngươi nói muốn nghe lời ta cả đời, ta cũng không có nói qua."

"Phu tử..."

"Hiện tại ta cũng không muốn làm phu tử của ngươi."

"Nương tử..."

"Ân?"

"Tế bái xong tiên sinh cùng mẫu thân, chúng ta quay về khách điếm đi."

"Quay về khách điếm?"

Đỗ Nhược thuận tay kéo tay nàng, cười nói: "Nương tử nghe lời phu quân ta một hồi, được không?"

Thương Thanh Đại giật mình hiểu được ý đồ Đỗ Nhược, nàng gõ nhẹ chóp mũi Đỗ Nhược một chút, biết rõ đây là tiểu mưu kế của Đỗ Nhược, nàng vẫn vui vẻ chịu đựng đi vào, "Được, ta nghe phu quân."

Thua thì như thế nào?Có thể cùng A Nhược tế thế giang hồ, sống quãng đời còn lại cả đời, đã là hạnh phúc lớn nhất cuộc đời này của các nàng.Một năm kia, đêm hôm đó, bên trong gió tuyết, các nàng sơ ngộ.Một năm này, lại thêm một năm, bên trong gió tuyết, các nàng ước hẹn đầu bạc.Mùi thơm hoa mai thơm ngát từng trận đập vào mũi, thấm lòng người.Bên trong bông tuyết, hai người lạy ba lạy hướng mộ phần, dắt tay cùng nhau đứng lên.Nhìn nhau cười, bên trong ánh mắt nhau chỉ có dung nhan đối phương.Dường như tâm linh tương thông, hai người thâm tình cùng nhau nói."

Phu tử như vậy, đẹp."

"Ta thích A Nhược như vậy."

Hai người ngây ngốc cười cười, Đỗ Nhược kéo hai tay của Thương Thanh Đại, thổi vài nhiệt khí, lại chà xát tay cho nàng, ho nhẹ hai tiếng, "Khụ khụ, chúng ta cần phải đi."

Thương Thanh Đại kéo tay nàng, cười hỏi: "Thật sự phải về khách điếm sao?"

"Gió tuyết lớn như vậy, chỉ sợ có người không nhịn được."

"Cho nên, phu quân của ta đi nơi nào, ta sẽ theo phu quân đi nơi đó."

Thương Thanh Đại sao lại không hiểu ý Đỗ Nhược, tế thế giang hồ, nếu là tâm nguyện, lại như thế nào bên trong đêm tuyết như thế này, có thể làm như không thấy có người cần cứu?Đỗ Nhược cười khanh khách gật đầu.Thương Thanh Đại hiểu ý cười, "Đi thôi, phu quân."

Tuyết rơi bay bay, rơi xuống càng lúc càng lớn.Phía trên sơn đạo, còn lưu lại hai dấu chân gắn bó, cùng đi một đường.-- hoàn --Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:《 Sư Thuyết 》 thành thật viết 5 tháng, bổn ý muốn viết đoạn chuyện xưa đơn thuần, trung tâm là cái kia -- không quên sơ tâm.

Nhân cả đời hội ngộ rất nhiều lựa chọn, một lần lại một lần lựa chọn, đến một ngày nào đó, có người sẽ phát hiện chính mình đã thay đổi so với mình lúc ban đầu, mà có người dừng lại, cẩn thận ngẫm lại rốt cuộc là muốn cái gì.Phu tử cùng tiểu Nhược kiên trung không đổi, tình nghĩa tỷ muội Thủy Tô cũng nặng như vàng.

Gút mắc Lan tiên sinh, Hứa Nhược Mai cùng A Trúc, thiên tử cùng Tống Vương bị hãm trong trung tâm quyền lợi, thân bất do kỷ, không biết có lưu lại một điểm nào trong lòng mọi người hay không?Đêm tuyết này sẽ không lạnh, bởi vì phu tử cùng tiểu Nhược có thể tế thế giang hồ.

Mà Trường Ngưng cũng hiểu được sẽ không lạnh, bởi vì sáu năm qua, vẫn có các ngươi làm bạn.Ta nguyện cùng chư quân ước hẹn chuyện xưa kế tiếp, không biết chưa quân có nguyện theo ta tái kiến xem chuyện xưa?

Trường Ngưng thân chào.Ngày 4 tháng 1 năm 2027
 
[Bhtt - Cđ - Hoàn] - Sư Thuyết - Lưu Diên Trường Ngưng
Lời kết


Tác phẩm:《 Sư Thuyết 》

Tác giả: Lưu Diên Trường Ngưng

Editor tập sự: Diệp Matcha

Ngày bắt đầu: 11/12/2020

Ngày kết thúc: 04/10/2021

Vậy là tôi đã hoàn thành bộ truyện đầu tiên khi bước vào con đường edit.

Cứ tưởng sẽ lết cũng phải 1 - 2 năm ai ngờ hoàn thành sớm hơn dự định trước 2 tháng. :))))Lẽ ra tôi sẽ edit xong trước 10h nhưng do phải tiếp điện thoại công việc nên mất hết 1 tiếng đồng hồ.

Làm dự định bonus thêm vài chương 《 Nữ Đế Nữ Hậu 》của tôi đi tong.

Nhưng mong rằng đêm nay các bạn sẽ có 1 đêm nghiền ngẫm truyện vui vẻ và hài lòng.Tổng thể thì tôi còn non tay lắm, đôi khi gõ chữ nhiều quá, cứng tay, biết lỗi ngữ pháp, lỗi chính tả luôn mà không còn sức rê chuột lên sửa nữa nên thôi.

Kệ!

Để đó chờ đại nhân nào đó tốt bụng nhận beta dùm. :)))) (Còn không có ai thì tôi sẽ dùng quan hệ đi van nài. =)))) )Chúc mọi người ngủ ngon a~P.s:
Giới thiệu 1 số truyện liên quan đến y dược cổ đại:
《Quỷ Y Sát》
《Quỷ Y Thập Tam》
《Tiểu Tỷ Bất Hung》
 
Back
Top Bottom