Nhà hàng ****, thành phố C.
"Ôi trời mặt con sao vậy ?", bà nội hốt hoảng khi Ninh Dật San cởi kính và khẩu trang ra.
Gò má sưng nhẹ còn môi thì có vết máu bầm.
Đừng nói bà nội hoảng, ông nội cũng hoảng hồn, mấy tiếng trước còn lành lặn xinh đẹp mà giờ mặt mày sưng cả lên.
"Trời! sao lại như này hả?"
Ninh Dật San hơi đau, cố cười nhưng trông càng đáng thương.
Nàng nói chậm rãi: "Con bị té..không sao đâu ạ, con thoa thuốc rồi", nói xong liếc nhìn Giang Dư Bắc, Giang Dư Bắc cũng đang nhìn nàng.
"Té ở đâu?
Mới mấy tiếng ra nông nỗi vầy, không nói té còn tưởng ai dám đánh con", bà nội quay mặt Ninh Dật San qua trái qua phải tỉ mỉ xem xét, nhìn vết thương xót hết cả ruột.
Bà quay sang hỏi Giang Dư Bắc:
"Sao con bé bị thế?"
Giang Dư Bắc đáp: "Cô ấy bị té lúc nãy.
Đã thoa thuốc sát trùng, chắc vài ngày nữa đỡ sưng".
Cho xin đi sao bà nội nhìn cô với ánh mắt như vậy?
Cô có 100 cái gan cũng không dám làm gì Ninh Dật San ra nông nỗi vậy đâu, tự té mà.
"Té trong phòng hay ở ngoài?"
"Té trong phòng ạ, con bất cẩn trượt chân", Ninh Dật San trả lời.
Không nói lí do chính xác hơn là lúc vừa leo qua sofa định xử đẹp Giang Dư Bắc thì không hiểu sao chân trái mắc chân phải.....đập cả mặt xuống nền cái đùng.
May mắn cái mũi là mũi thật, cằm thật cái gì cũng thật nếu không bây giờ sẽ được lên trang nhất với tiêu đề "Nữ ca sĩ Ninh Dật San té làm hỏng mũi giả".
Bà nộp híp mắt đánh giá Giang Dư Bắc, thôi chắc cháu bà cũng không có cái gan đánh Ninh Dật San đâu.
Cũng do cái bộ phim cung đấu lúc nãy xem làm bà tưởng tượng, nó mà dám đánh Ninh Dật San bà chắc chắn đánh gãy tay nó.
"Con không sao đâu.
Bà với ông xem menu đi ạ", Ninh Dật San cười đưa menu cho ông bà nội xem.
"Lần sau cẩn thận nha con, năm mới mà đã té bị thương thì không hay", ông nội nói.
"Vâng ạ"
"Cứ sứt thuốc đều đi cho bớt sưng, nhắm nó vẫn không lành thì đi bệnh viện cho người ta xem.
Khổ thân con bé, làm ca sĩ nhạc sĩ mà cái mặt bị thế may mà giờ đang nghỉ Tết".
Bà nội rầu rĩ, kiểu này lúc gặp gia đình Ninh Dật San chắc nhiều việc xử lý, con gái vàng con gái bạc nhà người ta mà hở ra qua đây là chịu thiệt thòi, trách cháu bà không chu đáo cái tính gì chẳng hơn được thằng anh nó, giống hệt ông nội nó.
"Vâng, không sao đâu bà con biết rồi"
Đặc sản của thành phố C ngoài lẩu cay ra còn có món thịt dê nướng.
Tối nay họ đi ăn ở nhà hàng thịt dê có tiếng nhất nhì ở đây, nên tất nhiên phải gọi hết các món về dê.
Giang Dư Bắc vừa nghe điện thoại đi ra ngoài tầm vài phút trở lại với hộp đồ ăn trên tay.
"Con mua gì vậy, đồ ăn gọi nhiều lắm"
"Thịt dê có tính nóng giàu đạm làm vết thương lâu lành, dễ để lại sẹo nên con đặt cháo cho cô ấy"
Giang Dư Bắc lấy ra một hộp cháo để trước mặt Ninh Dật San, có cả phần rau củ luộc, vừa mở hộp vừa lấy muỗng đưa nàng: "Cháo bí đỏ thịt băm cá hồi, coi chừng nóng.
Ăn thêm chút rau xanh nữa"
Ninh Dật San nhận lấy muỗng, nhìn hộp cháo nóng hổi ngẩn ngơ vài giây mới nói: "Cảm ơn"
Bà nội cười, phải vậy mới đúng là cháu ruột của bà, giống bà chứ ai lại giống ông nội hay anh trai.
Tốt được đấy!
Ông bà nội và Giang Dư Bắc thì ăn thịt nướng, Ninh Dật San ôm hộp cháo ăn từng chút từng chút.
Mùi vị khá ngon, thanh đạm, dù gì môi nàng cũng đau nên không thiết tha gì với đồ nướng, may mà có cháo ăn đỡ.
Giang Dư Bắc quay sang hỏi Ninh Dật San: "Ăn được không?"
"Được, ngon"
Thấy Ninh Dật San đã ăn một lúc lâu nhưng vẫn còn hơn nửa hộp cháo, rau củ cũng chỉ ăn vài miếng, Giang Dư Bắc nói : "Nếu ăn không hết thì đừng cố, còn bao nhiêu lát tôi ăn."
Ninh Dật San ừm một tiếng, lấy bát nhỏ múc cháo chia ra rồi đưa qua cho Giang Dư Bắc.
Trước mặt ông bà nội của Giang Dư Bắc, nàng cũng hơi ngại việc để Giang Dư Bắc ăn đồ thừa của mình.
Dù bình thường ăn cùng nhau 2 người cũng vậy nhưng có người lớn thì khác, dù gì cháu gái nhà người ta cũng thiên kim cành vàng lá ngọc.
Ninh Dật San chỉ sợ ông bà nội đánh giá cô.
.
.
.
Tiệm lẩu cay ****.
8h tối là thời gian nhộn nhịp của thành phố, mọi hàng quán trên đường đều tấp nập người qua lại.
Ninh Dật San đỗ xe trước ngôi nhà, chỉ về phía tiệm lẩu cay bên cạnh: "Đó là tiệm lẩu cay nhà tôi, bên này là nhà ở".
Giang Dư Bắc ngó ra ngoài, 2 căn nhà mặt tiền đường sát nhau, tiệm lẩu giờ này rất là đông khách ra vào, cô có thể ngửi được mùi hương cay nồng của lẩu thoang thoảng.
Thấy biển hiệu để năm thành lập tính đến giờ chắc mấy chục năm, một cửa hàng truyền thống đặc sắc địa phương.
"Tự nhiên muốn ăn lẩu quá.
Dịp Tết cũng bán sao?"
"Chỉ nghỉ 3 ngày đầu năm, Tết mới là lúc bán đắt hàng nhất, muốn ăn không?"
Ninh Dật San biết sức ăn của Giang Dư Bắc, chẳng hiểu ăn đi đâu hết mà không béo chút nào, còn mình thì kiêng lên kiêng xuống mới giữ dáng nổi.
"Hơi no, vừa ăn nướng lại ăn lẩu thì đầy bụng lắm, để ngày khác nha".
Giang Dư Bắc tự tin giờ mình có thể xử lý 1 nồi lẩu cay, nhưng mà vào đó sẽ gặp ba mẹ Ninh Dật San - cô ngại, không mang theo quà cáp gì mà tối thế đường đột lại thì không lịch sự lắm.
Dù gì 1,2 ngày nữa bà nội với ông nội cũng muốn qua đây chúc Tết, lúc đó chuẩn bị kĩ hơn đi cũng không muộn.
Giang Dư Bắc xoay mặt Ninh Dật San về phía mình, chạm lên gò má sưng tấy của nàng: "Tối nhớ bôi thuốc, cả môi cũng vậy không được quên.
Còn đau không?"
Ninh Dật San lắc đầu, rồi lại gật: "Còn một chút, ai bảo cô ném khăn vào tôi...làm tôi nhảy qua cái sofa đó"
Té xong trời đất quay cuồng còn nghĩ gì tới việc trả thù hay đánh lại Giang Dư Bắc nữa, nàng chỉ lo để lại sẹo hay mặt có trầy gì không, 50% kiếm cơm bằng giọng hát 50% kiếm bằng cái mặt này nữa.
Giang Dư Bắc nắm cằm của Ninh Dật San lắc nhẹ: "Họ đổ tên thừa hả cô Ninh".
Trông Ninh Dật San đáng thương đấy nhưng cái tính kiêu ngạo như con mèo thì không có bỏ được.
"Ừ ừ, thôi mau đặt xe về sớm kìa", Ninh Dật San đánh một cái lên tay Giang Dư Bắc.
"Đưa cô về xong phải bắt xe quay lại khách sạn còn không nể tình cảm ơn mà tính đuổi tôi nữa", Giang Dư Bắc nghiêng người qua chạm môi lên cằm nàng.
Ninh Dật San sững sờ vì bị tập kích bằng cái hôn nhưng nàng không đẩy Giang Dư Bắc trái lại còn vịn lấy cổ Giang Dư Bắc kéo sát lại hơn, hơi đáng tiếc vì môi quá đau không thể hôn được, Ninh Dật San dùng mũi chạm lên đầu mũi của Giang Dư Bắc.
Giang Dư Bắc khẽ cười thành tiếng, để im vài giây rồi lần lượt hôn lên mũi lên trán nàng.
Ninh Dật San miết nhẹ vành tai Giang Dư Bắc.
Tai Giang Dư Bắc rất dễ đỏ, chỉ chốc lát đã nóng hổi đỏ bừng khiến Ninh Dật San càng chơi đùa với nó càng không muốn buông.
Giang Dư Bắc để mặc nàng nghịch, dù tai là nơi rất nhạy cảm rất dễ bị nhột.
Cô nghiêng người qua vùi đầu vào cổ Ninh Dật San hít một hơi - giống như nghiện vậy, Giang Dư Bắc nghĩ thế, người Ninh Dật San lúc nào cũng thơm.
Không biết Ninh Dật San dùng nước hoa gì, hay mùi xả vải nào.
Ninh Dật San vỗ vỗ lưng người bên cạnh, trông thì lớn xác hơn cả nàng mà giờ chui vào lòng nàng khác gì con tiểu Trư đâu chứ.
"Giống hệt tiểu Trư, hay là chó?"
Giang Dư Bắc không trả lời mà dán sát môi mình vào cổ Ninh Dật San, những nụ hôn tham lam rải dần rải dần khắp cần cổ trắng ngần của nàng.
Thậm chí cô còn muốn trừng phạt nho nhỏ vì cái mỏ hơi hỗn của Ninh Dật San nên cố tình cắn một cái....
*cốc cốc cốc*
2 người trong xe giật mình buông ra, qua cửa xe Giang Dư Bắc thấy 1 người đàn ông trung niên đang đứng ngoài.
Ninh Dật San nói: "Ba tôi".
Trời ạ lần nào nàng với Giang Dư Bắc làm chuyện xấu hình như cũng gặp phụ huynh, chắc có ngày bị doạ cho đứng tim quá.
Ba Ninh vẫn gõ thêm lần nữa, đến khi sắp lấy điện thoại ra thì cửa kính xe hạ xuống, ông cúi đầu nhìn con gái cưng hỏi: "Ba thấy con đậu xe mà không thấy vào nên ra hỏi...đây là?", ông nhìn sang ghế phụ thấy 1 cô gái trẻ đang ngồi.
"Chào chú ạ", Giang Dư Bắc mỉm cười gật đầu.
Trong lòng thì vô cùng căng thẳng.
"Bạn con ở thành phố A qua, người mà con nói ông bà cô ấy đến đây chơi chắc mai mốt sẽ đến nhà mình chơi đó ba"
Ba Ninh à một tiếng, cười vẫy tay với Giang Dư Bắc: "Chào con, chú là ba của San San.
Mai hay mốt nhớ đến chơi nha chú sẽ xuống bếp làm 1 bàn lớn".
Ba Ninh là người rất vui vẻ hiếu khách, rất thích kết giao bạn bè.
"Vâng ạ, con nhất định đến"
"Chú tên Ninh Dật Tường, cứ gọi chú Ninh là được"
"Con họ Giang, tên 2 chữ Dư Bắc".
Giang Dư Bắc không ngờ ba của Ninh Dật San trái ngược với Ninh Dật San vậy, ông hướng ngoại, thân thiện và đáng yêu.
"Tên rất đẹp...Ơ cái gì thế này?
Mặt mày làm sao đó hả?", ba Ninh giờ mới nhìn kĩ thấy mặt con gái cưng nhà mình xanh xanh đỏ đỏ.
Lúc sáng vẫn bình an vô sự mà.
"Con bị té, thoa thuốc rồi không sao hết.
Tại mới nên chắc nhìn hơi bầm hơi sưng thôi ba"
Ba Ninh xị mặt chăm chú soi từng chút trên mặt Ninh Dật San:
"Đi với đứng chán không nói nổi,tính tình lúc nào cũng nóng nảy bộp chộp của cô gây hoạ cho cô đó cô Ninh Dật San"
"Vâng vâng con chú ý mà chỉ tại sự cố bất đắc dĩ.
Mà ba ơi lát vô nhà nói, con tiễn bạn con trước đã", Ninh Dật San nhắc ông có khách bên cạnh chứ nếu không sợ ba Ninh sẽ ở đây làm 1 bài ca cho cô.
Ba Ninh hướng về phía Giang Dư Bắc nói:
"À ừ chú xin lỗi nha tiểu Bắc, mà con coi đó con bé gầm 30 rồi mà đi đứng té lên té xuống"
Giang Dư Bắc chột dạ chỉ biết vâng dạ, nguyên nhân gián tiếp cũng do cô mà ra.
"Thôi về nhá tranh thủ tối.
Mai mốt qua chơi, nhớ nói với San San trước để chú đi chợ mua đồ ngon".
Ba Ninh nói xong chào tạm biệt với Giang Dư Bắc rồi dặn dò Ninh Dật San tranh thủ chạy xe vô nhà.
"Bị doạ hay gì mặt còn xanh hơn cả tôi", Ninh Dật San trêu chọc khi thấy Giang Dư Bắc nãy giờ cứng đờ chỉ biết vâng dạ, làm gì còn dám cái điệu bộ ta đây như lúc nãy với nàng.
Giang Dư Bắc để tay lên đầu Ninh Dật San xoa xoa tóc:
"Nhưng chú Ninh rất hiền, đáng yêu...sao cô đáng ghét thế hả Ninh Dật San"
Ninh Dật San lườm Giang Dư Bắc, vỗ vỗ cánh tay cô: "Mau về đi nhanh lên"
2 người dây dưa trên xe nãy giờ cũng lâu rồi, còn ngồi tiếp là ba cô chạy ra nữa có khi kéo cả mẹ, nhân viên trong tiệm.
Giang Dư Bắc đặt xe, tầm 5 phút đã có xe đến đón vừa đóng cửa xe thì Ninh Dật San gọi với theo: "Giang Dư Bắc, đồ của cô", Ninh Dật San cầm túi mà Giang Dư Bắc vẫn để bên hông ghế phụ đưa ra cửa sổ xe cho Giang Dư Bắc.
Giang Dư Bắc hơi cúi người qua cửa xe nói: "Quà cho mẹ của tiểu Trư đấy, đưa cô ấy dùm tôi", nói xong vẫy tay tạm biệt đi về.
Ninh Dật San nhìn theo cho đến khi bóng xe khuất dần, nhìn xuống túi quà trong tay.
Quà cho mình thì nói cho mình, còn bày đặt gửi cho mẹ tiểu Trư tiểu mập, lắm trò.