Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bhtt - Ai] Xuyên Thư Xong, Nữ Chính Tóm Được Tôi

[Bhtt - Ai] Xuyên Thư Xong, Nữ Chính Tóm Được Tôi
Chương 79


Vì sợ tối nay không được về phòng ngủ, Vệ Diểu hùng hục đọc tài liệu suốt cả buổi chiều, còn chăm chỉ hơn cả khi đi học.

Trong lúc đó, có mấy trưởng bộ phận đến tìm Lương Thiện Vi ký duyệt văn bản, nhưng Vệ Diểu vẫn không buồn ngẩng đầu lên nhìn.Mãi đến khi đọc xong thì đã hơn 5 giờ chiều.

Lương Thiện Vi xử lý xong văn kiện trong tay, bước đến trước mặt Vệ Diểu.Nghe thấy tiếng động, Vệ Diểu biết là Lương Thiện Vi đến, lập tức ngẩng đầu lên, chớp chớp đôi mắt lấp lánh, nhìn cô nói:"Vi Vi, tớ đọc xong hết rồi, nhưng mà vẫn có rất nhiều chỗ không hiểu."

"Không sao, chỗ nào không hiểu thì tôi giảng cho thư ký nhỏ của tôi nghe."

Lương Thiện Vi đưa tay nhéo nhéo má Vệ Diểu.Vệ Diểu ngoan ngoãn hỏi mấy vấn đề, Lương Thiện Vi liền vòng qua bên cạnh, kiên nhẫn giảng giải từng chỗ.

Vệ Diểu nghe mà mắt sáng rỡ, đúng là bạn gái cô có khác, chuyện gì cũng giỏi cả!"

Thư ký nhỏ nghe hiểu chưa?"

Lương Thiện Vi đưa tay vuốt nhẹ cổ Vệ Diểu."

Hiểu rồi!

Lương tổng vất vả quá, tối nay về nhà tớ sẽ massage cho Lương tổng thật tốt."

Vệ Diểu bóp bóp lòng bàn tay Lương Thiện Vi, cười ranh mãnh nói."

Cái đồ sắc lang này, suốt ngày nghĩ linh tinh.

Tối nay còn có một bữa tiệc nữa đấy, lát nữa Trần Tĩnh cũng sẽ đi, thư ký nhỏ có muốn đi không?"

Lương Thiện Vi cố ý trêu chọc."

Đương nhiên là đi rồi!

Vi Vi ở đâu thì tớ ở đó, tớ là hộ hoa sứ giả của Vi Vi mà!"

Vệ Diểu chính nghĩa đầy mình đáp.Thế là, Lương Thiện Vi dẫn theo Vệ Diểu, Trần Tĩnh cũng đi cùng vài trưởng bộ phận khác, đến một hội quán cao cấp ở trung tâm thành phố.Lúc này, mấy lãnh đạo của Tập đoàn Hồng Vũ đã đứng chờ sẵn trước cửa hội quán, dẫn đầu chính là ông chủ của tập đoàn – Trương Hồng Vũ.

Bên cạnh ông ta là con trai Trương Hạo cùng vài trưởng phòng khác.Thấy Lương Thiện Vi đến, Trương Hồng Vũ lập tức niềm nở tiến lên chào hỏi:"Chào Phó Tổng Giám đốc Lương, chúng tôi đã đặt sẵn phòng riêng rồi.

Mời các vị khách quý vào trong!

Trương Hạo, còn không mau qua đây dẫn đường cho Phó Tổng Giám đốc Lương?"

Nói xong, ông ta liếc nhìn con trai mình, ý bảo Trương Hạo tranh thủ thể hiện trước mặt Lương Thiện Vi."

Phó Tổng Giám đốc Lương, mời bên này ạ."

Trương Hạo nở một nụ cười mà hắn ta cho là rất phong độ.Nhưng Lương Thiện Vi đang trò chuyện với Vệ Diểu bên cạnh, hoàn toàn không thèm để mắt đến hắn.Vào đến phòng riêng, Trương Hồng Vũ vốn định để Trương Hạo ngồi cạnh Lương Thiện Vi, nhưng người của Tập đoàn Vệ thị đã ngồi chung một chỗ từ trước.Bên cạnh Lương Thiện Vi là Vệ Diểu và Trần Tĩnh, sau đó là vài người phụ trách dự án của Vệ thị.

Trương Hồng Vũ và Trương Hạo đành phải lúng túng dẫn người của mình ngồi sang phía bên kia."

Hy vọng lần này có thể hợp tác vui vẻ với các vị lãnh đạo.

Đây cũng là lần đầu tiên tôi gặp Phó Tổng Giám đốc Lương, thật sự rất khâm phục cô, trẻ tuổi như vậy mà đã đạt được thành tựu như ngày hôm nay."

Trương Hồng Vũ liên tục tâng bốc.Lương Thiện Vi chỉ mỉm cười đáp lại, không quá nhiệt tình.

Vì nói trắng ra, lần hợp tác này là do Tập đoàn Hồng Vũ muốn giành quyền cung cấp vật liệu xây dựng cho dự án của Vệ thị.Dự án lần này rất lớn, chỉ riêng phần vật liệu xây dựng đã có thể kiếm được một khoản không nhỏ."

Về hợp đồng, chúng ta sẽ bàn chi tiết sau."

Lương Thiện Vi rất tỉnh táo.

Vật liệu của Hồng Vũ tuy khá tốt, giá cả cũng nằm trong mức trung bình, nhưng không chỉ có họ, mà còn nhiều nhà cung cấp khác có chất lượng tương đương.

Vì vậy, Vệ thị vẫn còn nhiều lựa chọn."

Trương Hạo, mau qua đây mời Phó Tổng Giám đốc Lương một ly đi.

Hai đứa cùng trang lứa, tôi tin là sẽ nhanh chóng trở thành bạn bè.

Tương lai là của người trẻ các cháu cả!"

Trương Hồng Vũ giả vờ cảm khái, thực chất là vì nghe nói Lương Thiện Vi có quan hệ đặc biệt với Vệ Trung Khôn, nên muốn con trai mình tranh thủ cơ hội nương nhờ thế lực.Nhưng Lương Thiện Vi chỉ khẽ phất tay:"Không cần đâu, hơn nữa tôi cũng không uống rượu.

Phục vụ, mang cho ba vị chúng tôi nước cam."

Sắc mặt Trương Hồng Vũ có chút khó coi.

Nhưng xét cho cùng, đây dù là tiệc rượu, thì vẫn là bọn họ đang cần nhờ cậy Vệ thị, mong Vệ thị chọn vật liệu của họ.Ông ta không dám phản bác, đành nén lại sự khó chịu, nặn ra nụ cười:"Là tôi sơ suất rồi!

Phục vụ, nhanh mang lên cho Phó Tổng Giám đốc Lương!"

Nhân viên khách sạn lập tức đổi sang nước cam cho nhóm Lương Thiện Vi.Trương Hồng Vũ lại tiếp tục nói:"Dự án lần này, tôi muốn để Trương Hạo cùng tham gia.

Dù sao thì người trẻ cũng dễ dàng nắm bắt sự thay đổi của thời đại, giao tiếp cũng thuận lợi hơn."

Lương Thiện Vi thản nhiên đáp:"Có thuận lợi hay không không quan trọng, vì dù sao cũng sẽ làm việc trực tiếp với Trưởng nhóm Dương của dự án.

Trưởng nhóm Dương tầm tuổi chắc cũng xấp xỉ Tổng Giám đốc Trương."

Lương Thiện Vi chỉ quan tâm đến việc ký hợp đồng, còn việc thực sự thi công thì dĩ nhiên đã có người chuyên trách.Cô bận rộn như vậy, sao có thể tự mình xử lý mọi việc được?Hơn nữa, cô luôn có cảm giác hai cha con Trương Hồng Vũ và Trương Hạo có mục đích khác, không đơn thuần chỉ là bàn chuyện hợp tác."

À, cái này tôi quên mất.

Nhưng vẫn mong Phó Tổng Giám đốc Lương có thể dẫn dắt Trương Hạo nhiều hơn, thằng nhóc này còn cần học hỏi nhiều lắm."

Trương Hồng Vũ cười cười, vỗ vai Trương Hạo."

Dạy dỗ Phó Tổng Giám đốc Trương vẫn nên là trách nhiệm của Tổng Giám đốc Trương thì hơn.

Dù sao chúng ta đang bàn chuyện hợp tác, mà điều kiện tiên quyết để hợp tác thành công là đối tác phải đủ năng lực gánh vác trách nhiệm của mình.

Nếu không có năng lực, thì hợp tác cũng không có ý nghĩa gì."

Lương Thiện Vi lạnh nhạt đáp.

Cô đến đây là để bàn chuyện hợp tác, chứ không phải trông con giúp Trương Hồng Vũ."

Ôi dào, tôi đâu có ý đó!

Nói thế này đi, vì Phó Tổng Giám đốc Lương là người thẳng thắn nên tôi cũng nói thẳng luôn.

Con trai tôi vẫn còn độc thân, tôi già rồi cũng mặt dày một chút, muốn để Trương Hạo theo đuổi Phó Tổng Giám đốc Lương.

Ai mà không muốn có một cô con dâu giỏi giang như vậy chứ!" (Editor: mặt dày thấy ớn luôn cha)Trương Hồng Vũ cười ha hả, vẫn dùng giọng điệu quan trường như đối phó với những người khác, hoàn toàn quên mất rằng lúc này ông ta mới là người đang muốn nhờ Vệ thị sử dụng vật liệu của công ty mình."

Phó Tổng Giám đốc Lương, tôi có thể kết bạn WeChat với cô không?"

Trương Hạo nở một nụ cười tự tin, nghĩ rằng với ngoại hình của mình, chắc chẳng có người phụ nữ nào có thể từ chối.Hơn nữa, trong phòng bao có bao nhiêu người đang ngồi đây, chuyện xin WeChat thế này chắc chắn không bị từ chối đâu, đúng không?"

Xin lỗi, chúng ta ngồi đây là để bàn chuyện hợp tác, chứ không phải để tìm đối tượng cho con trai anh.

Hơn nữa, bạn gái tôi đang ngồi ngay bên cạnh tôi đây, thêm WeChat thì có vẻ không ổn lắm nhỉ?"

Lương Thiện Vi uống một ngụm nước cam, mỉm cười nói.Phòng bao bỗng chốc im lặng hẳn, không chỉ người của tập đoàn Hồng Vũ không biết nên phản ứng thế nào, mà ngay cả các quản lý khác của tập đoàn Vệ thị cũng mang vẻ mặt như vừa ăn phải một quả dưa siêu bự.

Chỉ có Trần Tĩnh là vẫn bình tĩnh ăn uống, vì hôm nay cô đến chỉ để đi cùng Lương Thiện Vi mà thôi, hơn nữa chuyện của hai người này cô đã biết từ lâu."

Lương tổng đúng là hài hước quá, haha, đùa thôi, đùa thôi mà."

Trương Hồng Vũ gượng gạo nặn ra một câu, nhưng ông ta thực sự không biết phải tiếp lời thế nào."

Tôi không đùa đâu, tôi xưa nay không thích nói đùa.

Đúng không, bạn gái?"

Lương Thiện Vi quay sang nhìn Vệ Diểu đang ngồi bên phải mình, nháy mắt một cái."

Đúng rồi, Lương tổng."

Vệ Diểu lập tức ghé sát vào Lương Thiện Vi, phụ họa.Bên kia, Trương Hồng Vũ và Trương Hạo hoàn toàn sững sờ.

Bạn gái người ta đang ngồi ngay đây, vậy chẳng phải từ đầu tới cuối họ chỉ đang làm trò hề sao?

Kế hoạch của Trương Hạo muốn làm con rể nhà Vệ thị coi như tan thành mây khói.Lương Thiện Vi khẽ cười, nói: "Xem ra hôm nay Trương tổng không phải đến để bàn chuyện hợp tác.

Nếu vậy, tôi nghĩ lần hợp tác này cũng khỏi cần bàn nữa, chúng tôi xin phép đi trước."

"Ơ kìa, không phải, Lương tổng, tôi không có ý đó..."

Trương Hồng Vũ còn muốn nói gì đó, nhưng Lương Thiện Vi đã dẫn người của Vệ thị rời đi.Trương Hồng Vũ đập mạnh lên đùi, bực bội nói: "Sớm biết vậy thì đã không nói mấy câu vô nghĩa đó rồi!

Giờ thì hay rồi, hợp tác sắp vào tay cũng bay mất.

Mày đúng là vô dụng, bình thường không phải rất giỏi dỗ dành con gái sao?

Sao đến chỗ Lương Thiện Vi lại câm như hến thế?"

"Cô ấy có giống mấy cô gái bình thường đâu, đó là phó tổng của Vệ thị đấy."

Trương Hạo bĩu môi lầm bầm.Bên kia, mấy vị quản lý của Vệ thị đã lần lượt ra về.

Vệ Diểu chớp đôi mắt sáng rực, nhìn Lương Thiện Vi, nói: "Vi Vi, vừa nãy tớ ăn chưa no."

"Được, tớ dẫn thư ký nhỏ đi ăn tiếp, chị Trần Tĩnh cũng đi cùng nhé?"

Lương Thiện Vi quay sang hỏi Trần Tĩnh."

Chị đi một mình thì chán lắm, chẳng lẽ lại nhìn hai em ân ái?

Trừ khi Vệ Hành cũng đi."

Trần Tĩnh liếc nhìn Vệ Diểu, nói.Vệ Diểu lập tức hiểu ý, móc điện thoại ra gọi cho Vệ Hành: "Anh, em với Vi Vi đi ăn bên ngoài, chị Trần Tĩnh cũng ở đây, chị ấy bảo anh đi thì chị ấy mới đi.

Anh mau đến đi, lát nữa em gửi địa chỉ cho anh."

"Ê, Vệ Diểu, em đừng nói bừa."

Trần Tĩnh nghe vậy, có chút xấu hổ.Vệ Hành nghe thấy giọng ồn ào trong điện thoại, đáp một tiếng: "Biết rồi, anh sẽ qua ngay."

Vệ Diểu cười hì hì cúp máy, nói: "Em nói bừa chỗ nào chứ, chị Trần Tĩnh, chị dám nói đó không phải là ý của chị sao?"

"Em đó, chị cãi không lại em."

Trần Tĩnh cười đáp.Mấy người không đi xa, mà ghé vào một quán ăn gia đình gần đó.

Vệ Diểu gọi khá nhiều món, chẳng bao lâu sau, Vệ Hành đã đến."

Để xem ai muốn anh đến đây nào."

Vệ Hành liếc nhìn chỗ trống bên cạnh Trần Tĩnh, cố ý hỏi."

Là em chứ ai, sao nào?

Vệ tổng không muốn đến đây ngồi với em à?"

Trần Tĩnh nhướng mày nhìn anh.Vệ Hành không ngờ Trần Tĩnh lại thẳng thắn như vậy, anh mím môi, nói: "Muốn chứ, anh... anh chẳng phải đã đến rồi sao."

Một Vệ Hành bình thường trấn tĩnh khi đứng trước hàng trăm nhân viên trong các buổi họp lớn, lúc này lại ấp úng.Vệ Diểu tựa vào người Lương Thiện Vi, bật cười: "Haha, mau nhìn đi, anh tớ ngại kìa, buồn cười chết mất."

Vệ Hành ho nhẹ một tiếng để che giấu sự lúng túng, rồi gắp một miếng cá bỏ vào bát Vệ Diểu: "Ăn cơm mà cũng không ngăn nổi cái miệng của em à?

Vi Vi, ngày mai em phải giao thêm việc cho Vệ Diểu đi đấy."

"Vi Vi đâu có nỡ đâu, đúng không Vi Vi?"

Vệ Diểu chẳng sợ gì, còn ôm lấy Lương Thiện Vi."

Đúng vậy, Diểu Diểu cứ từ từ học, không cần vội."

Lương Thiện Vi cười nói."

Anh vẫn nên nói chuyện với em đi, nói chuyện với hai người họ chẳng phải là bị ép ăn cẩu lương à?"

Trần Tĩnh liếc nhìn Vệ Hành, cười nói."

Được thôi, đúng lúc anh cũng không muốn để ý đến bọn họ, hai cô em gái phiền phức."

Vệ Hành bèn quay sang trò chuyện với Trần Tĩnh.Chủ đề của hai người phần lớn vẫn liên quan đến công việc, khiến Vệ Diểu không khỏi cảm thán: Đúng là cuồng công việc chỉ có thể hợp với cuồng công việc mà thôi!Ăn xong, Vệ Diểu và Lương Thiện Vi về nhà trên chiếc Maybach của họ, còn Vệ Hành thì tự nhiên nhận lấy nhiệm vụ đưa Trần Tĩnh về."

Vệ Hành, lần sau chúng ta hẹn riêng đi, đỡ để anh phải ăn cẩu lương."

Trần Tĩnh nghĩ đến cảnh Vệ Hành bị em gái trêu chọc mà thấy buồn cười."

Được thôi, hẹn ăn hay hẹn đi chơi đều được."

Vệ Hành xoa nhẹ đầu ngón tay, nói."

Nói mới nhớ, Vệ Hành, hình như những trợ lý xung quanh anh đều là nam giới nhỉ?"

Trần Tĩnh tò mò hỏi."

Haizz, bị người ta nhét người vào chỗ mình đến mức sợ luôn rồi.

Anh đâu phải kiểu người háo sắc, vậy mà lúc nào cũng có người muốn chen chân vào."

Vệ Hành thở dài.Từ khi anh trở thành tổng giám đốc, không biết đã có bao nhiêu người tìm cách đưa người vào bên cạnh anh, thậm chí còn có người nhét cả đàn ông đẹp vào, khiến anh thực sự cạn lời."

Vậy Vệ tổng không sợ em cũng có ý đồ gì đó sao?"

Trần Tĩnh nhướng mày hỏi.

Đôi mắt vốn đã đẹp của cô lúc này lại càng sáng rực.
 
[Bhtt - Ai] Xuyên Thư Xong, Nữ Chính Tóm Được Tôi
Chương 80


"Em?

Em có thể nhắm vào cái gì chứ?

Chính em cũng là một tiểu phú bà, ngoài việc thích vẻ ngoài đẹp trai của anh ra thì còn gì nữa đâu."

Vệ Hành xoa xoa tay, không hiểu sao khi nói câu này, anh lại có chút căng thẳng.

Không biết là đang thử thăm dò Trần Tĩnh hay đang thử thăm dò chính mình."

Đúng vậy đó, nói thẳng ra thì em chính là thích con người anh, mà còn thích từ lâu rồi.

Nhưng mà trước đây anh lạnh lùng quá, dọa em sợ, ngoài công việc ra chẳng dám nghĩ gì khác."

Trần Tĩnh nhớ lại khoảng thời gian trước đây của cô và Vệ Hành, trước khi Lương Thiện Vi đến công ty, hai người bọn họ ngoài công việc ra thì chẳng có gì khác để nói."

Anh có đáng sợ đến vậy sao?"

"Tất nhiên rồi, nếu không thì những cô gái muốn theo đuổi Vệ tổng chắc có thể xếp thành mấy vòng quanh công ty ấy chứ."

Trần Tĩnh cười nói."

Vậy sau này anh cố gắng hòa nhã hơn một chút nhé?"

Vệ Hành nhướng mày."

Không cần đâu, sau này anh chỉ cần hòa nhã với một mình em là được."

Trần Tĩnh nhìn Vệ Hành cười.

Cả hai đều là người thông minh, ý tứ trong lời nói không cần nói rõ cũng đã hiểu."

Được thôi, miễn là em chịu nổi."

Vệ Hành cười đáp lại.

Anh vốn đã có ấn tượng tốt với Trần Tĩnh, bình thường trong công việc, cô là một người rất đáng tin cậy.

Mấy lần tiếp xúc riêng tư gần đây, ấn tượng của anh về cô lại càng tốt hơn.Xuân đi thu đến, Vệ Diểu đã ở công ty của mình được hơn nửa năm, giờ đây cô có thể hoàn thành trôi chảy các nhiệm vụ mà Lương Thiện Vi giao cho.Vệ Diểu vốn đã xinh đẹp, làm việc trong công ty lâu ngày lại càng có người thầm mến.

Gần đây, cô nhận được hoa giấu tên liên tiếp mấy ngày.Sáng nay, cô lại nhận được một bó hoa hồng lớn.

Vệ Diểu bật cười, nhìn bó hoa trước mặt rồi thẳng tay ném vào thùng rác.Nếu để Tiểu Lương tổng của cô nhìn thấy, chắc chắn sẽ lật tung cả bình giấm mất!

Rốt cuộc là ai muốn hại cô đây!Buổi trưa, Trần Tĩnh đến tìm Lương Thiện Vi bàn chuyện công việc.Bàn bạc xong, cô bỗng nhớ đến tin đồn gần đây trong công ty, liền cười cười liếc nhìn Vệ Diểu, rồi lại nhìn sang Lương Thiện Vi:"Lương tổng, tôi nghe mấy người bên dưới nói dạo này có người ngày nào cũng gửi hoa cho thư ký Tiểu Vệ của chúng ta, em biết chuyện này không?"

Vệ Diểu nghe thấy liền giật thót, mím môi, uất ức nhìn Lương Thiện Vi:"Vi Vi, tớ cũng không biết ai gửi đâu.

Với lại, tớ đã ném hết hoa vào thùng rác rồi, hu hu hu, thật sự không phải lỗi của tớ mà."

Lương Thiện Vi nhướng mày, cười như không cười liếc nhìn Vệ Diểu.Trần Tĩnh thấy vậy thì biết ngay mình không nên tiếp tục ở đây nữa, nếu không e là sẽ được chứng kiến cảnh tượng "khó nói thành lời" mất.Cô vốn chỉ thuận miệng nhắc đến chuyện này để trêu Vệ Diểu, nào ngờ phản ứng của cô bé lại lớn như vậy.Chờ Trần Tĩnh đi rồi, Lương Thiện Vi mới ung dung đứng dậy, từng bước một đi về phía Vệ Diểu."

Vi Vi, hu hu hu, tớ sai rồi."

Vệ Diểu lập tức nhận lỗi.

Dù không biết mình sai ở đâu, nhưng cứ nhận sai trước là đúng rồi.Lương Thiện Vi đã đến trước mặt Vệ Diểu, đưa tay chọc nhẹ lên má cô, thích thú nhìn cô:"Ồ, không ngờ thư ký nhỏ của tôi lại được hoan nghênh như vậy, còn có người gửi hoa nữa cơ đấy?"

"Tớ là bạn gái của Vi Vi, tớ đâu có nhận hoa đâu mà."

Vệ Diểu lập tức bày tỏ lập trường.Lương Thiện Vi nâng tay vuốt nhẹ lên má Vệ Diểu, rồi mới lên tiếng:"Tớ biết không phải lỗi của Diểu Diểu, nhưng tớ vẫn ghen, phải làm sao đây?"

Cô nhướng mày nhìn Vệ Diểu.Vệ Diểu liếm liếm khóe môi khô khốc, suy nghĩ cẩn thận về câu hỏi mang tính "sinh tử" này rồi mới đáp:"Vi Vi muốn làm gì cũng được."

Lương Thiện Vi lúc này mới hài lòng gật đầu, trực tiếp ngồi ngang lên đùi Vệ Diểu."

Ơ, Vi Vi, hình như cửa chưa khóa."

Vệ Diểu nuốt nước bọt, không khóa cửa mà làm thế này có hơi kích thích quá không?"

Chưa khóa thì chưa khóa thôi, dù sao tớ cũng chỉ đang ngồi trên đùi bạn gái mình mà, sao hả?

Không được à?"

Chóp mũi Lương Thiện Vi chạm nhẹ vào chóp mũi Vệ Diểu."

Đư-được."

Vệ Diểu hoàn toàn không dám phản bác.Lương Thiện Vi đưa ngón trỏ khẽ cọ lên má Vệ Diểu vài lần, sau đó áp môi mình xuống môi cô.Nụ hôn của Lương Thiện Vi vô cùng mãnh liệt.

Huống hồ, Vệ Diểu lại đang bị cô ngồi lên đùi, căn bản không còn sức để phản kháng.Đến khi Lương Thiện Vi buông ra, môi Vệ Diểu nóng rát như thể bị sưng lên.

Nhưng chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó.Lương Thiện Vi mỉm cười, cúi xuống hôn lên má phải của Vệ Diểu.Ngay lập tức, một dấu son môi rực rỡ in hằn trên gương mặt cô.Vệ Diểu hoàn toàn bị hôn đến mức mơ hồ, căn bản không kịp nghĩ xem dấu son trên mặt mình có gì không ổn.Cô chỉ ngước lên, ngoan ngoãn nói:"Vi Vi, hết giận chưa?

Chuyện này thật sự không phải lỗi của tớ mà."

Lương Thiện Vi đưa tay xoa đầu Vệ Diểu, nhìn bạn gái nhỏ của mình với một dấu son nổi bật trên mặt, nụ cười của cô lại càng sâu hơn:"Được rồi, không trách Diểu Diểu nhà tớ.

Nhưng chỉ mới nguôi giận một chút thôi, xem mấy ngày tới cậu thể hiện thế nào đã."

Vệ Diểu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần Vi Vi không giận là được!Thế là suốt buổi chiều hôm ấy, bất cứ ai vào văn phòng của Lương Thiện Vi đều vô tình hoặc hữu ý mà nhìn thấy dấu son rực rỡ trên má Vệ Diểu.Những người tinh mắt còn phát hiện ra màu son trên mặt cô và màu son mà Lương tổng đang dùng hoàn toàn giống nhau!Mọi người đều cảm thấy mình vừa ăn được một tin tức siêu sốc.Vệ Diểu thì vẫn mơ màng cả buổi chiều, không hiểu sao ai đến ký giấy cũng cứ nhìn mình chằm chằm.

Nhìn hoài như vậy, chẳng phải lại khiến Vi Vi ghen tiếp sao?Mãi đến khi một trưởng nhóm dự án dưới quyền Trần Tĩnh mang tài liệu đến mới phá vỡ sự yên tĩnh này.Người gửi hoa cho Vệ Diểu chính là anh ta.Anh ta họ Vương, là trưởng nhóm phụ trách kỹ thuật thi công của bộ phận nhà hàng trong công ty, cũng được xem là một người đàn ông vàng trong làng độc thân.Sau vài lần tiếp xúc với Vệ Diểu trong công việc, anh ta cảm thấy mình đã thích cô.Anh ta dự định sẽ gửi hoa cho Vệ Diểu trong vòng một tháng, sau đó sẽ chính thức tỏ tình với cô.Lúc đến văn phòng để lấy chữ ký của Lương Thiện Vi vào buổi chiều, trưởng nhóm Vương theo thói quen liếc mắt nhìn sang Vệ Diểu trước tiên.Và rồi anh ta nhìn thấy một dấu son môi cực kỳ rõ ràng in trên má cô.Vệ Diểu vẫn bình thản cúi đầu xem tài liệu, trong khi trưởng nhóm Vương thì hoàn toàn chết máy.Anh ta há hốc miệng, chỉ tay về phía Vệ Diểu nửa ngày mới khó khăn bật ra một câu:"Tiểu Vệ... thư ký Vệ, mặt em... sao thế?"

Vệ Diểu ngẩng lên khó hiểu nhìn anh ta.

Mặt cô thì có thể làm sao được chứ?Nhưng vẫn theo phản xạ mở camera điện thoại ra soi thử.Sau đó, cô liền thấy ngay một dấu son to tướng trên má phải mình.Trí nhớ lập tức ùa về, Vệ Diểu cuối cùng cũng hiểu vì sao hôm nay Lương Thiện Vi lại dễ dỗ dành đến thế.Cô ngước lên trừng mắt nhìn thủ phạm chính, nhưng Lương Thiện Vi chỉ nhàn nhã cười với cô.Vệ Diểu tức giận rút khăn giấy ra, hung hăng lau sạch dấu son của Lương Thiện Vi.Hu hu hu, bao nhiêu người đều nhìn thấy rồi, mặt mũi của cô – một tổng công mạnh mẽ – để đâu bây giờ!"

Không... không có gì."

Miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng Vệ Diểu lại đang gào thét:Đại ca, anh bị mù à?

Một dấu son rõ ràng thế này thì còn có thể là chuyện gì nữa?!Trưởng nhóm Vương hoàn toàn bị sốc.Anh ta lại liếc mắt nhìn quanh phòng, phát hiện trong phòng chỉ có hai người.Vậy thì dấu son trên mặt thư ký Vệ...!Chẳng lẽ là do phó tổng giám đốc Lương hôn sao?!Không không không, cũng có thể hai người là bạn bè thân thiết nên hôn đùa nhau?Cũng không đúng...

Tổng giám đốc mà có rảnh đến mức đó sao?

Đi hôn đùa với thư ký à?Trưởng nhóm Vương đỏ mặt rồi lại tái mặt, nửa ngày mới mở miệng hỏi Lương Thiện Vi:"Lương phó tổng, dấu son trên mặt thư ký Vệ... hai người đùa giỡn thôi đúng không?"

Lương Thiện Vi nghe câu hỏi này, lại thấy trưởng nhóm Vương phản ứng lớn như vậy khi nhìn thấy dấu son trên mặt Vệ Diểu, lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn.Cô không trả lời trực tiếp, mà hỏi lại một cách chắc chắn:"Là anh gửi hoa cho thư ký của tôi?"

Trưởng nhóm Vương không ngờ Lương Thiện Vi lại hỏi thẳng như vậy.

Nhưng nếu không thừa nhận, sau này khi tỏ tình chẳng phải sẽ tự vả vào mặt sao?Thế nên anh ta đành gắng gượng đáp:"Đúng...

đúng vậy, tôi vốn định gửi một tháng trước rồi mới nói với thư ký Vệ.

Nhưng bây giờ mọi người đều biết rồi, Lương phó tổng, cô cũng đừng cười nhạo tôi, tôi sẽ nói luôn ở đây—"Anh ta còn chưa nói xong, Lương Thiện Vi đã chặn đứng lời anh ta sắp thốt ra:"Vậy thì anh không cần nói nữa.

Dấu son trên mặt cô ấy là tôi hôn.

Tiểu Vệ là bạn gái của tôi."

Giọng cô rất bình thản, nhưng lại khiến trưởng nhóm Vương chết sững tại chỗ."

Không... không thể nào!"

Trưởng nhóm Vương vô thức nhìn về phía Vệ Diểu, hy vọng có thể nghe thấy lời phủ nhận từ cô.Nhưng giây tiếp theo, giấc mộng của anh ta hoàn toàn vỡ nát."

Xin lỗi, tôi thực sự là bạn gái của Lương phó tổng."

"Tôi rất yêu cô ấy, giữa chúng tôi sẽ không có ai khác, cũng không thể có ai khác.

Vậy nên, xin anh sau này đừng gửi hoa cho tôi nữa, tôi đã là hoa có chủ rồi."

Trưởng nhóm Vương lảo đảo lùi một bước, cả người như rơi vào trạng thái mơ hồ.Anh ta thậm chí còn quên cả việc bàn công việc với Lương Thiện Vi, vội vàng chạy trối chết ra khỏi văn phòng, hệt như đang chạy trốn khỏi một cơn ác mộng.Chờ người đi rồi, Vệ Diểu mới ấm ức mở miệng:"Vi Vi, cậu bắt nạt tớ!

Hu hu hu, tớ phải mang dấu son này cả buổi chiều, ai cũng thấy hết rồi, giờ danh tiếng tổng công mạnh mẽ của tớ phải làm sao đây?"

Lương Thiện Vi cố nín cười, bước đến bên cạnh Vệ Diểu, nhẹ giọng dỗ dành:"Ngoan nào, không phải tớ cố ý đâu, tại tớ ghen quá thôi mà."

"Với lại, thế này thì sau này mọi người đều sẽ ngầm hiểu quan hệ của chúng ta, sẽ không ai dám theo đuổi cậu nữa."

"Hừ!

Nhưng cũng không thể làm vậy chứ!

Một lát nữa tan làm tớ phải ra khỏi công ty thế nào đây?

Mặt mũi đại tổng công của tớ để đâu bây giờ?"

Vệ Diểu chun mũi tức giận nói.Lương Thiện Vi cố nhịn cười khi nhìn cô bạn gái nhỏ bên cạnh mình.

Cái gì mà đại tổng công chứ?Chó con nhỏ thì có!Nhưng bây giờ chó con nhỏ đang xù lông lên rồi, Lương Thiện Vi đành phải dỗ dành.Cô cúi xuống, đôi môi khẽ chạm vào tai Vệ Diểu, dịu dàng nói:"Tối nay về nhà, tớ mặc bộ đồ ngủ mà cậu thích nhất cho cậu xem được không?

Tối nay cho cậu ăn thịt."

Lúc này Vệ Diểu mới ấm ức lầm bầm:"Hừ!

Tớ là loại người như vậy sao?

Nhưng mà... cũng được, dù sao cũng thế này rồi."

Lương Thiện Vi cố nén cười, thầm nghĩ: Quả nhiên, dỗ dành tiểu sắc cẩu vẫn là cách này hiệu quả nhất!Buổi chiều tan làm, hai người cùng nhau bước ra sảnh lớn.Vệ Diểu cảm giác ánh mắt mọi người nhìn mình hôm nay nóng bỏng hơn hẳn, đến mức mặt cô đỏ bừng lên.Cô khẽ trách móc Lương Thiện Vi:"Đều tại cậu!"

Lương Thiện Vi chớp mắt vô tội nhìn cô.Cả hai xuống bãi đỗ xe ngầm.Nhìn xung quanh không có ai, Vệ Diểu lập tức đẩy Lương Thiện Vi áp sát vào chiếc Maybach, cúi xuống hôn cô.Hôn xong, vẫn cảm thấy chưa đủ, cô còn ác ý để lại một dấu son đỏ rực trên má phải của Lương Thiện Vi."

Không được lau!

Nếu cậu lau tớ sẽ giận đấy!"

Vệ Diểu cảnh cáo.Lương Thiện Vi không ngờ tiểu chó con nhà mình lại ghi thù đến thế?Lúc về đến nhà, trên suốt quãng đường, Lương Thiện Vi luôn dùng tay che má, không dám để ai thấy dấu son.Văn dì thấy vậy, liền lo lắng hỏi:"Vi Vi, mặt con làm sao thế?

Sao cứ che hoài vậy?"

Lương Thiện Vi lườm Vệ Diểu một cái, rồi nhanh chóng nói:"Không có gì đâu dì Văn, chỉ là bị chó con cắn một miếng thôi."

Nói xong liền vèo một cái chạy mất, trước khi Vệ Diểu kịp phản ứng."

Lương Thiện Vi!

Cậu nói ai đấy hả!"

Vệ Diểu tức giận đuổi theo.Văn dì chỉ mỉm cười nhìn hai người đuổi bắt nhau, trong lòng thầm cảm thán: Thật đúng là một đôi tình nhân đáng yêu!
 
[Bhtt - Ai] Xuyên Thư Xong, Nữ Chính Tóm Được Tôi
Chương 81 (Hoàn)


Mấy tháng sau, Vệ Diểu chính thức tốt nghiệp đại học.Cô rất vui vì trong thế giới của cuốn tiểu thuyết này, cô đã hoàn thành được ước mơ mà kiếp trước còn dang dở.

Cô cũng rất hạnh phúc vì đã gặp được người mình yêu.Nhưng dạo gần đây, Lương Thiện Vi cứ có cảm giác Vệ Diểu đang lén lút làm chuyện gì đó sau lưng mình.Mỗi lần cô hỏi, Vệ Diểu lại tìm cách đánh trống lảng.Lương Thiện Vi không còn cách nào khác, chỉ đành án binh bất động, xem thử tiểu chó con nhà mình rốt cuộc đang giở trò gì.Vệ Diểu lén lút vẽ thiết kế của cô.Cô nghĩ, tra nam đã bị đánh bại, ba tình tiết cưỡng chế cũng đã vượt qua, vậy mà độ hảo cảm của Lương Thiện Vi với cô vẫn chưa đạt mức tối đa.5 điểm còn thiếu đó như một thanh kiếm treo lơ lửng trên đầu hai người.

Nếu chưa đạt đến mức tối đa, ai biết có thể lại xuất hiện biến cố gì nữa?Cô ngẫm lại, cả hai đã cùng nhau trải qua bao gian nan, chuyện nên làm cũng đã làm, vậy mà vẫn thiếu chút gì đó...Có lẽ, cô cần cầu hôn Lương Thiện Vi.Từ nhỏ, Lương Thiện Vi lớn lên trong cô nhi viện.Dù viện trưởng đối xử với các em nhỏ rất tốt, nhưng vẫn không thể so sánh với một gia đình thực sự.Giờ đây, Lương Thiện Vi đã ở bên cô, cũng xem nhà họ Vệ như gia đình của mình.Nhưng vẫn thiếu một bước cuối cùng...Vậy thì để cô hoàn thành nó!Trên bản vẽ đặt trên bàn, có hai chiếc nhẫn hơi nguệch ngoạc.Đó là cặp nhẫn mà cô muốn dùng để cầu hôn Lương Thiện Vi.Cô muốn chính tay mình làm ra nó.Dù nét vẽ có vụng về, nhưng đó là tất cả tấm lòng của cô.Chiếc nhẫn bên trái có một chiếc bật lửa nhỏ ở đỉnh.Chiếc nhẫn bên phải có một ngọn lửa.Cô vẫn chưa bao giờ quên khoảnh khắc Lương Thiện Vi nói với cô rằng cô ấy chính là chiếc bật lửa của cô.Nếu Lương Thiện Vi nguyện ý làm chiếc bật lửa của cô, vậy thì cô cũng nguyện ý làm ngọn lửa được bật lửa thắp lên.Vẽ xong bản thiết kế, Vệ Diểu tìm anh trai giúp đỡ, nhờ thợ điêu khắc giỏi nhất trong tiệm trang sức của nhà mình chế tác viên đá quý trên nhẫn.Mặt khác, cô cũng nhờ mấy người bạn cùng phòng hỗ trợ."

Mấy ngày nữa, tớ định cầu hôn Vi Vi, đến lúc đó các cậu giúp tớ chỉ huy sắp xếp khung cảnh một chút nhé."

Vệ Diểu vừa nói đến chuyện cầu hôn, mặt liền hơi đỏ lên."

Trời ạ, Vệ Diểu cậu giỏi thật đấy, vừa mới ra trường đã muốn kết hôn rồi à?"

Kiều Chiêu vừa nghe Vệ Diểu muốn cầu hôn liền lập tức phấn khích."

Ừm, tuy bọn tớ ở bên nhau chưa lâu, nhưng tớ đã xác định cô ấy chính là người đi cùng tớ suốt đời.

Đã xác định rồi thì tất nhiên phải cầu hôn chứ."

"Không vấn đề gì, cần gì cứ nói nhé."

Ninh Tử Phàm cũng phấn khích không kém, vì Vệ Diểu là người đầu tiên trong ký túc xá của họ muốn cầu hôn."

Chính xác, bọn tớ đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ."

Đinh Vân Lộ siết chặt nắm tay, hào hứng nói.Mấy ngày sau, trong tòa nhà tập đoàn Vệ thị, Lương Thiện Vi đã lần thứ tám nhìn thấy "chú cún nhỏ" nhà mình chạy ra ngoài nghe điện thoại, trong lòng có chút nghi ngờ.Nhưng miệng của "chú cún nhỏ" rất kín, cô hỏi thế nào cũng không chịu nói, Lương Thiện Vi chỉ có thể chờ xem rốt cuộc cô ấy đang âm thầm chuẩn bị gì.Hơn ba giờ chiều, Vệ Diểu nói muốn ra ngoài một lát.

Lương Thiện Vi cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng không quá để tâm.

Chẳng bao lâu sau, cô nhận được điện thoại của Vệ Diểu."

Vi Vi, cậu nhìn ra ngoài đi."

Trong điện thoại vang lên giọng nói phấn khởi của Vệ Diểu."

Nhìn gì cơ?"

Lương Thiện Vi có chút thắc mắc, nhưng vẫn làm theo hướng dẫn của Vệ Diểu, nhìn về phía cửa sổ sát đất.

Cô liền thấy trên màn hình LED khổng lồ bên hông tòa nhà văn phòng phía bên trái hiện lên mấy chữ to: Lương Thiện Vi, lấy tớ nhé?Trên màn hình LED của tòa nhà bên phải lại hiện lên dòng chữ: Không đồng ý cũng không sao, cưới tớ cũng được!Lương Thiện Vi nhìn hai hàng chữ lớn trước mặt, vành mắt hơi đỏ lên.

"Chú cún nhỏ" nhà cô đúng là chẳng kén chọn gì cả, cưới cô hay để cô cưới cũng được.Cô cố kìm giọng nói có chút run run, nói với Vệ Diểu trong điện thoại: "Chú cún nhỏ nghĩ hay nhỉ, cầu hôn mà không có nhẫn à?"

"Có chứ!

Vi Vi, cậu xuống tầng một đi, tớ đang đợi cậu ở quảng trường trước cửa."

Vệ Diểu vui vẻ nói trong điện thoại."

Được, vậy tớ xem thử chú cún nhỏ mấy ngày nay đã giấu tớ làm gì nào."

Lương Thiện Vi cúp máy, bước vào thang máy đi xuống.

Vừa bước ra khỏi cửa thang máy, cô liền nhìn thấy trong sảnh công ty, từng mảng hoa hồng được xếp thành hình trái tim hai bên lối đi.Cô nhanh chóng bước ra ngoài, hai bên đường hoa hồng kéo dài thành một lối đi uốn lượn, dẫn thẳng đến người đang đứng ở quảng trường phía trước.

Lúc này, trong lòng Lương Thiện Vi chỉ mong mau chóng được nhìn thấy người đó.Cô bước nhanh hơn, lao về phía Vệ Diểu.

Hai bên có không ít người đứng xem, thậm chí một số nhân viên công ty to gan cũng đi theo để hóng chuyện.Cuối cùng, Lương Thiện Vi cũng đứng trước mặt Vệ Diểu.

Chỉ thấy phía sau cô ấy có mấy người kéo đàn violin, tiếng đàn du dương vang vọng khắp quảng trường, cũng len lỏi vào trái tim Lương Thiện Vi.Vệ Diểu lấy ra chiếc nhẫn kim cương nắm chặt trong tay, quỳ một gối xuống, mở hộp nhẫn ra, đôi mắt lấp lánh nhìn Lương Thiện Vi, hỏi: "Vi Vi, cậu đồng ý lấy tớ không?

Hoặc cưới tớ cũng được?"

Tai Lương Thiện Vi hơi nóng lên, vành mắt cũng đỏ ửng.

Cô đưa tay phải ra, giọng nghẹn ngào: "Vậy cậu còn không mau đeo cho tớ?"

Nghe cô nói vậy, đôi mắt Vệ Diểu sáng rực.

Cô lấy chiếc nhẫn kim cương hình bật lửa trong hộp ra, nhẹ nhàng đeo vào ngón áp út của Lương Thiện Vi, rồi đưa chiếc nhẫn nhỏ hình ngọn lửa còn lại cho cô, cười nói: "Vi Vi, cậu cũng đeo cho tớ đi."

Lương Thiện Vi nhận lấy chiếc nhẫn, cười nhẹ: "Được, tớ cũng đeo cho Diểu Diểu.

Nhưng mà đeo rồi thì cả đời này cậu đừng hòng chạy thoát."

Nói xong, cô cẩn thận đeo chiếc nhẫn ngọn lửa vào ngón áp út của Vệ Diểu.Vệ Diểu nghiêng người đến gần, khẽ nói: "Dù không đeo nhẫn thì tớ cũng là của Vi Vi, cả đời này không chạy thoát được đâu."

Lương Thiện Vi nghe vậy, nước mắt cuối cùng cũng lặng lẽ rơi xuống.

Cô bước lên một bước, vòng tay ôm lấy eo Vệ Diểu, tựa đầu lên vai cô ấy, giọng vẫn mang chút nghẹn ngào: "Tớ cũng sớm đã không chạy thoát rồi."

Vừa ôm lấy Vệ Diểu, cô vừa tỉ mỉ ngắm chiếc nhẫn bật lửa trên tay mình, lại nắm lấy bàn tay đeo nhẫn ngọn lửa của Vệ Diểu, tựa đầu vào vai cô ấy, lẩm bẩm: "Xấu chết đi được, tớ còn chưa từng thấy nhẫn kim cương nào hình bật lửa đâu."

Miệng thì chê xấu, nhưng giọng điệu lại rõ ràng đang làm nũng với Vệ Diểu.Vệ Diểu vòng tay ôm eo cô, nhẹ nhàng vuốt lưng, dịu dàng dỗ dành: "Đây là câu Vi Vi từng nói với tớ, tớ không chỉ nhớ bây giờ, mà còn nhớ cả đời.

Vi Vi mãi mãi là chiếc bật lửa của tớ!"

Những nhân viên xung quanh đến xem náo nhiệt đều sững sờ.

Trong công ty, Lương Thiện Vi luôn là người quyết đoán mạnh mẽ, đây là lần đầu tiên họ thấy cô tựa vào lòng người khác như vậy.Vệ Hành nghe tin cũng xuống xem, vừa xuất hiện, mọi người trong công ty lập tức ngoan ngoãn đứng im.Vệ Hành nhìn hai người đang ôm nhau, mở miệng nói: "Diểu Diểu, cuối cùng em cũng cầu hôn Vi Vi rồi, tốt quá.

Từ nay Vi Vi chính thức là người nhà của chúng ta.

Ngày mai anh sắp xếp người đi nước ngoài giúp hai đứa lấy giấy chứng nhận nhé?"

Đám nhân viên xung quanh đều sững sờ.

Khoan đã, vậy Phó Tổng Lương không phải con gái riêng của Chủ tịch Vệ sao?Chờ chút...

Diểu Diểu?

Hình như họ nhớ ra con gái lớn nhà họ Vệ cũng tên Diểu Diểu!

Vậy ra cô thư ký nhỏ của Tổng giám đốc Vệ mới là em gái ruột của anh ấy?!Bảo sao đến cả bộ phận nhân sự cũng không biết tên đầy đủ của thư ký Vệ.

Hóa ra cô ấy mới là thiên kim tiểu thư nhà họ Vệ, còn Phó Tổng Lương là... bà chủ?

Quá sốc!Cầu hôn xong, Vệ Diểu kéo Lương Thiện Vi về căn hộ nhỏ của họ.

Căn hộ đã được bạn cùng phòng của cô sắp xếp sẵn từ trước.Vừa bước vào cửa, Lương Thiện Vi liền thấy cả căn phòng tràn ngập bóng bay và hoa hồng.

Mới vào chưa được mấy bước đã bị Vệ Diểu đẩy sát vào tường."

Vi Vi, bạn gái, vợ yêu, tớ thích cậu lắm."

Vệ Diểu nhìn Lương Thiện Vi bằng đôi mắt lấp lánh như sao, vừa nói vừa hạ xuống từng nụ hôn dày đặc lên má và môi cô.Lương Thiện Vi bị hôn đến mức không thở nổi, cố sức đẩy cô ấy ra, thở hổn hển: "Đồ chó con háo sắc, mới có mấy giờ chứ?

Không cho tớ xem thử cậu đã trang trí thế nào à?"

Nghe cô nói vậy, Vệ Diểu mới chịu dừng lại, kéo Lương Thiện Vi vào phòng ngủ.Vừa mở cửa, trần nhà và sàn nhà đều phủ đầy bóng bay, còn trên giường, những cánh hoa hồng được xếp thành một hình trái tim thật lớn.Vệ Diểu liếm môi, vừa rồi mới hôn Vi Vi có mấy cái, căn bản là chưa đủ.

Lần này vào phòng ngủ rồi, nhất định không thể để Vi Vi chạy thoát nữa!"

Vi Vi, cậu nằm lên thử xem."

Vệ Diểu đã bế ngang Lương Thiện Vi lên, đặt xuống giường, sau đó đè lên người cô."

Cậu đúng là đồ chó con hư hỏng, thử cái gì mà thử, mau tránh ra."

Lương Thiện Vi đẩy Vệ Diểu ra, nhưng không đẩy nổi.

Chó con nhà cô tuy mềm mại đáng yêu, nhưng ngày nào cũng tập luyện, sức rất lớn, Lương Thiện Vi căn bản không chống đỡ được.Chỉ vài cái thôi, cô đã bị Vệ Diểu hôn đến mức hơi thở rối loạn."

Đồ chó con hư hỏng, đứng dậy trước đã, còn chưa tắm mà, trên giường còn có cánh hoa nữa..."

Thế nhưng lời chưa kịp nói xong đã bị Vệ Diểu chặn lại bằng nụ hôn.Hai tiếng sau, Lương Thiện Vi tắm xong bước ra khỏi phòng tắm, liền thấy Vệ Diểu đang ngoan ngoãn ngồi trên giường giả vờ đáng yêu.Lương Thiện Vi nhìn cô, khẽ cười lạnh:"Chó con hư hỏng vừa nãy còn như sói đói, sao giờ lại giả vờ đáng thương rồi?"

"Hu hu hu, không có mà, em lúc nào cũng ngoan ngoãn nghe lời vợ mà."

Vệ Diểu chớp đôi mắt lấp lánh nhìn Lương Thiện Vi."

Hừ, thế mà tớ chẳng nhìn ra đấy."

Lương Thiện Vi liếm khóe môi, chó con hư hỏng dám bắt nạt cô, vậy thì cô cũng phải bắt nạt lại.

Thế là chẳng bao lâu sau, trên cổ Vệ Diểu chi chít dấu hôn.Hôm sau, Vệ Diểu và Lương Thiện Vi quay về nhà họ Vệ.

Vệ Hành đã lấy được giấy kết hôn của hai người.

Trì Hiểu thì vui sướng không thôi, giờ cô thực sự có hai cô con gái rồi!"

Vệ Hành, nhìn em gái con giỏi chưa, tìm được Vi Vi rồi, còn con thì sao?"

Vệ Hành bị gọi tên bất ngờ, nhất thời ngẩn người.

Vệ Diểu đã nhanh nhảu trả lời thay anh:"Mẹ, dạo này anh con toàn hẹn hò với chị Trần Tĩnh đấy."

"Hừ, cái miệng nhanh quá rồi đấy!"

Vệ Hành hận không thể chạy qua bịt miệng Vệ Diểu lại.Nghe vậy, Trì Hiểu càng vui hơn: "Vậy khi nào dẫn con bé về nhà đây?"

"Để khi nào có thời gian đã."

Vệ Hành chỉ cười trừ.Nửa tháng sau, Vệ Diểu và Lương Thiện Vi tổ chức một đám cưới lớn tại thành phố Kinh Đô.

Tống Mông Mông, Vương Tiêu cùng các bạn cùng phòng của Vệ Diểu đều đến giúp đỡ, ai nấy bận rộn không ngớt.Sau khi MC nói xong một đoạn dài giới thiệu, Viện trưởng Nguyên trao tay Lương Thiện Vi cho Vệ Diểu, còn Vệ Trung Khôn và Trì Hiểu thì giao Vệ Diểu cho Lương Thiện Vi."

Chúng tôi không phân ai cưới ai, ai gả cho ai, mà chỉ đơn giản là gả cho nhau."

Tại hôn lễ, Vệ Diểu đã nói như vậy.Sau đám cưới, Vệ Diểu nghe thấy âm thanh máy móc cuối cùng từ hệ thống:"Chúc mừng ký chủ đáng yêu, đạt được hảo cảm của nữ chính Lương Thiện Vi +5, hiện tại hảo cảm của nữ chính: 100 (người yêu thân mật).

Ký chủ đã hoàn thành tất cả nhiệm vụ của hệ thống."

Đến đây, ký chủ sẽ có được quyền thực sự tồn tại trong thế giới này, nữ chính Lương Thiện Vi cũng sẽ không còn bị ác ý nhắm vào, toàn bộ tình tiết cưỡng chế trong sách đều bị hủy bỏ.Hệ thống cũng phải nói lời tạm biệt với ký chủ rồi, mong rằng ký chủ và nữ chính sẽ hạnh phúc mỹ mãn!"

Hệ thống, hệ thống?"

Vệ Diểu gọi mấy lần trong đầu nhưng không nhận được bất cứ hồi đáp nào.

Đến lúc này, cô mới thực sự yên lòng.

Cô và Vi Vi cuối cùng cũng có thể tự do ở bên nhau!-//-Tác giả có lời muốn nói: Tiếp theo dự kiến sẽ có vài chương ngoại truyện.-//-
Editor có vài lời kết (có spoil, review kh spoil thì quay lại đầu văn án)Cá nhân tôi thấy bộ này không hay như các bộ khác của Tiểu Phái (Mặc dù biết là kiểu motip mì ăn liền nhưng bộ này thì lại là mì chưa chín á), có nhiều điểm chưa được khai thác triệt để ví dụ như: Để Vi Vi nhận nhà riêng từ Vệ Hành (trong khi có thể để Vi Vi tự mua để cho thấy được bản lĩnh của Vi Vi hơn, cả Vi Vi và Diểu Diểu cho thấy được sự độc lập), Diểu Diểu có thiên phú về võ đến mức kiếp trước là tuyển thủ quốc gia mà sang kiếp này lại chấp nhận đi làm văn phòng @@ Khi Vi Vi vô cty làm vài tháng cái được bố vợ thăng lên làm Phó tổng luôn (nhanh như tàu lượn siêu tốc luôn á tr, t tưởng Vi Vi sẽ có công trạng cụ thể là gì gì đó rồi sẽ đc lên)... ngoài ra tác giả đặt tên cho nhiều nv quần chúng làm tưởng họ là nv phụ có ảnh hưởng cốt truyện.

Như ở đầu văn án có review thì bộ này sến rện luôn á (với t thì nó kh ok vì quá nhàn kh tô lên được tình yêu nồng nhiệt của 2nvc) drama cũng nhanh tàn (kiểu vừa hint sắp xảy ra thì gần như biết luôn kết quả sẽ là gì, diễn ra vỏn vẹn 1 chương).

Cốt truyện giai đoạn đầu khá hay nhưng từ lúc 2nvc quen nhau là hết cái hay để coi luôn...
 
[Bhtt - Ai] Xuyên Thư Xong, Nữ Chính Tóm Được Tôi
Chương 82 (Ngoại truyện 1)


Trên con phố ở Nara, Vệ Diểu ngoan ngoãn nắm tay Lương Thiện Vi, đứng chờ món bạch tuộc nướng ven đường.Vệ Diểu nhìn chằm chằm vào đĩa bạch tuộc, còn Lương Thiện Vi thì lại mỉm cười nhìn cô chó con nhà mình—lớn rồi mà vẫn ham ăn thế này.Cuối cùng, bạch tuộc nướng trên vỉ cũng chín.

Vệ Diểu mua một hơi bốn phần.Mấy ngày nay ở đây, cô và Lương Thiện Vi đều rất thích ăn món này.

Không chỉ cầm hai phần trên tay mình, cô còn đưa hai phần cho Lương Thiện Vi cầm giúp."

Vi Vi, sao cậu không ăn?"

Vệ Diểu vừa ăn vừa quay sang hỏi Lương Thiện Vi bên cạnh.Lương Thiện Vi không hứng thú lắm với mấy món này, chỉ là thấy Vệ Diểu ăn ngon quá nên thích nhìn:"Tớ nhìn chó con nhà tớ ăn thôi."

Hai người lại mua thêm một đống đồ ăn rồi mới trở về khách sạn.Vệ Diểu cố ý đặt phòng kiểu tatami.

Hai người mua nào là oden, rượu sake, đủ thứ ngon lành.Lương Thiện Vi ăn không nhiều, chỉ thấy Vệ Diểu ăn vui vẻ từng miếng từng miếng, rượu sake trong ly cũng hết rồi lại đầy, đầy rồi lại hết.Lương Thiện Vi chọc nhẹ vào mũi Vệ Diểu:"Cậu đó, ngoan nào, không được uống nữa.

Uống nữa là thành chó con say rượu đấy."

"Không sao đâu Vi Vi, rượu này độ nhẹ, không làm say được đâu mà."

Vệ Diểu lắc lắc đầu, biện bạch."

Sao mà không say được?

Nếu chó con biến thành chó con say rượu thì tối nay không được ngủ với tớ đâu."

Lương Thiện Vi nhướng mày, ra vẻ đe dọa.Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, Vệ Diểu lập tức dừng động tác rót rượu."

Không được, tớ muốn ngủ với Vi Vi, vậy tớ không uống nữa."

Nói xong, cô đậy nắp chai rượu lại.Buổi tối, Vệ Diểu không chịu ngủ yên trên tấm đệm tatami của mình, cứ nhất quyết chui vào chăn của Lương Thiện Vi.Lương Thiện Vi đã đoán trước được điều này, liền giơ tay ôm chặt Vệ Diểu vừa lén chui vào chăn mình, sau đó ghé đầu vào cổ cô, nói:"Để tớ ngửi xem chó con nhà tớ có bốc mùi rượu không nào?"

Vệ Diểu rất thẳng thắn, ngẩng cao đầu cho Lương Thiện Vi ngửi thử."

Không có mùi đâu, tớ tắm rồi, thơm lắm, không tin Vi Vi nếm thử đi."

Lương Thiện Vi nhìn vào đôi mắt lấp lánh ý cười của chó con nhà mình, lập tức hiểu ra—chó con lại không đứng đắn rồi!"

Được thôi, nếm thử thì nếm thử."

Lương Thiện Vi thuận thế đè Vệ Diểu xuống, những nụ hôn dày đặc phủ kín lên môi, lên má cô.

Vệ Diểu bị hôn đến mức thở không ra hơi."

Đằng nào cũng là do Diểu Diểu mời tớ nếm thử mà, tất nhiên tớ phải nể mặt rồi."

Lương Thiện Vi nhướng mày nói.Mặt Vệ Diểu đỏ bừng.

Thế này... có phải cô đang nghĩ quá xa không?Vi Vi muốn ở trên sao?Nghĩ đến đây, Vệ Diểu liền hỏi thẳng:"Vi Vi muốn nếm kiểu gì vậy?"

Lương Thiện Vi hôn nhẹ lên khóe môi cô, bật cười đáp:"Thì lột sạch chó con ra rồi nếm thôi."

Vệ Diểu chần chừ một chút rồi lí nhí đáp:"Vậy... vậy cũng không phải là không được.

Chỉ cần là Vi Vi muốn thì tớ đều đồng ý."

Nụ cười nơi khóe môi Lương Thiện Vi càng sâu hơn.Cô áp sát môi mình vào tai Vệ Diểu, khẽ nói:"Vậy thì chó con không được chơi xấu đâu đấy."

"Tất nhiên, tớ đã bao giờ lừa Vi Vi chưa!"

Vệ Diểu nằm bên dưới, nghiêm túc cam đoan.Trời vừa tờ mờ sáng, Vệ Diểu ôm chặt Lương Thiện Vi trong lòng, vui vẻ cọ cọ vào người cô.Lương Thiện Vi bị cọ đến tỉnh giấc, trừng mắt nhìn con chó nhỏ không an phận đang ôm mình.Rõ ràng hôm qua đã nói là để cô ở trên, đúng là cô có ở trên thật, nhưng sau đó thì sao?Con chó nhỏ này vậy mà vẫn còn sức để bắt nạt cô thêm hai lần nữa.Mãi đến khi kiệt sức, cô mới mơ màng ngủ thiếp đi."

Đồ chó con lăng nhăng, nói không giữ lời, không thèm để ý đến cậu nữa!"

Lương Thiện Vi giận dỗi xoay người sang chỗ khác, để lại cho Vệ Diểu một cái gáy lạnh lùng.Vệ Diểu liền rúc tới trước, vòng tay ôm lấy Lương Thiện Vi từ phía sau, lại còn không an phận mà hôn lên cổ cô, giọng uất ức nói:"Sao tớ lại nói không giữ lời chứ?

Rõ ràng hôm qua tớ đã để Vi Vi ở trên mà."

Lương Thiện Vi bật dậy, trừng mắt nhìn con chó nhỏ trước mặt đang cố cãi chày cãi cối."

Nói hay nhỉ, sao cậu không kể luôn sau đó mình đã làm gì đi?!"

Vệ Diểu chớp chớp đôi mắt long lanh vô tội, tiếp tục ngụy biện:"Vi Vi chỉ nói là muốn nếm thử tớ, tớ cũng để Vi Vi nếm rồi mà.

Nhưng Vi Vi đâu có nói là tớ không được nếm lại đâu."

Lương Thiện Vi tức đến bật cười.Chó con đúng là có cả đống lý lẽ trong mấy chuyện này.Cô chẳng buồn đôi co nữa, trực tiếp cúi xuống hôn lên cổ Vệ Diểu, để lại những dấu vết đỏ chói.Lúc rửa mặt, cả hai nhìn vào gương, thấy trên cổ đối phương toàn là dấu hôn thì không nhịn được mà phì cười.Dọn dẹp qua loa xong, Vệ Diểu lập tức kéo Lương Thiện Vi ra công viên để xem hươu.Trong công viên Nara có rất nhiều hươu, cả hai mua không ít bánh quy dành cho chúng.Lũ hươu ở đây ngày nào cũng tiếp xúc với con người nên chẳng hề sợ người.Vừa mới lấy bánh quy ra, Vệ Diểu và Lương Thiện Vi đã bị một đàn hươu vây quanh.Vệ Diểu đưa một miếng bánh cho một con hươu, nhân cơ hội xoa vài cái lên người nó.Phải nói là lông hươu mềm mịn thật, chạm vào rất dễ chịu.Những con hươu khác thấy thế cũng không chịu thua, thấy Vệ Diểu cho con khác ăn liền ào tới cọ vào cô và Lương Thiện Vi.Chẳng mấy chốc, túi bánh quy nhỏ đã được chia hết.Mãi đến khi ăn xong, lũ hươu mới chịu buông tha cho hai người, nhường đường cho họ đi tiếp."

Hươu đáng yêu thật đấy, y như mấy con mèo ham ăn ấy, không cho đồ ăn là không chịu cho đi."

Vệ Diểu nắm tay Lương Thiện Vi, đung đưa qua lại, vui vẻ nói.Lương Thiện Vi nhìn cô, cười nhạt:"Đúng vậy, y như ai đó, không cho ăn thịt là giở trò mè nheo, lại còn cọ tới cọ lui làm nũng nữa chứ."

"Vi Vi đang nói tớ hả?

Nhưng đâu phải lỗi của tớ, là tại Vi Vi ngọt quá mà."

Vệ Diểu ghé sát vào mặt Lương Thiện Vi, không hề thấy ngại ngùng chút nào.Lương Thiện Vi bất đắc dĩ véo má cô một cái.Thật hết cách với con chó nhỏ này mà.//Thời gian thấm thoát trôi qua, chớp mắt một cái, bé con của Vệ Diểu và Lương Thiện Vi đã gần một tuổi.Lương Thiện Vi đặt tên cho bé là Vệ Nhiễm.Nhiễm Nhiễm là một bé gái mũm mĩm đáng yêu, sự xuất hiện của bé khiến cả nhà họ Vệ đều cưng chiều hết mực.Một ngày nọ, Lương Thiện Vi đang cho Nhiễm Nhiễm bú sữa, còn Vệ Diểu thì ngồi bên cạnh, hai mắt dán chặt vào cảnh tượng trước mặt, thỉnh thoảng còn nuốt nước bọt.Lương Thiện Vi vừa nhìn con gái, vừa nhìn con chó con hư hỏng nhà mình, phát hiện cô nàng này đang nhìn đến ngẩn ngơ.Cô trêu chọc: "Diểu Diểu nhìn gì mà nhập tâm vậy?"

Vệ Diểu hoàn toàn áp dụng nguyên tắc: Chỉ cần mình không thấy ngại, thì người xấu hổ chính là Lương Thiện Vi.Cô đáp tỉnh bơ: "Nhìn Vi Vi cho con bú, tớ thấy trông có vẻ ngon lắm, tớ cũng muốn..."

Còn chưa nói xong, Lương Thiện Vi đã lập tức cắt ngang, trừng mắt nhìn cô, nghiêm nghị cảnh cáo:"Không được nghĩ bậy!

Đồ chó con hư hỏng, đừng có suốt ngày suy nghĩ linh tinh nữa!

Đã là mẹ người ta rồi mà còn không đứng đắn!"

"Không phải không đứng đắn, tớ chỉ là đói thôi mà..."

Vệ Diểu ấm ức liếc nhìn Lương Thiện Vi, lại liếc sang cô con gái nhỏ đang nhắm mắt bú sữa ngon lành trong lòng cô.Rồi cô bất ngờ dịch người sang, nhân lúc Lương Thiện Vi không để ý mà nhanh chóng cắn một cái.Lương Thiện Vi lập tức nổi giận, ấn Vệ Diểu xuống, dạy dỗ một trận ra trò.Bị mắng xong, Vệ Diểu vẫn còn lý lẽ để phản bác:"Quả nhiên, sữa của Vi Vi cũng giống người, đều là vị ngọt!"

Lương Thiện Vi đỏ bừng cả mặt, một tay ôm con gái, tay còn lại túm lấy chiếc gối bên cạnh ném về phía Vệ Diểu."

Có gan lớn quá nhỉ, ngay cả đồ của con gái mình mà cũng dám tranh!"

Vệ Diểu mặt đầy vô tội, đôi mắt long lanh lấp lánh:"Không có nha, tớ chỉ chiếm lợi của vợ mình, ăn ké cơm của con gái mình thôi mà, không được à?"

Câu này khiến Lương Thiện Vi nghẹn lời, không biết phản bác thế nào, cuối cùng chỉ có thể trừng mắt:"Chỉ có cậu là lắm lý lẽ!"

Buổi tối, trong lúc ăn cơm, Vệ Diểu ôm Nhiễm Nhiễm trên đùi chơi đùa, bỗng cảm thấy trên chân có một dòng chất lỏng ấm áp.Cô bế bé con lên kiểm tra, đúng như dự đoán, bị Nhiễm Nhiễm tè ra đầy người.Vệ Diểu lập tức bày ra vẻ mặt ấm ức nhìn về phía Lương Thiện Vi, lại quay sang nhìn Trì Hiểu, cầu cứu.Lương Thiện Vi thì ngồi bên cạnh cố nén cười, trong lòng còn muốn vỗ tay khen ngợi con gái mình, làm tốt lắm!Trì Hiểu lại thương cháu gái nhỏ, vẫy tay gọi bé:"Nhiễm Nhiễm, lại đây với bà ngoại nào, mẹ con còn chưa cai sữa, dỗ con không nổi đâu."

Câu nói này của Trì Hiểu hoàn toàn vô tình, nhưng Vệ Diểu nghe xong lại cảm thấy chột dạ, hình như đúng là cô vẫn chưa cai sữa thật...Cô len lén liếc nhìn Lương Thiện Vi bên cạnh.Lương Thiện Vi nhướng mày, nhịn cười nhìn cô:"Đúng rồi, bảo bối à, để bà ngoại bế con đi, mẹ con vẫn chưa cai sữa giống con đó."

Vệ Diểu bĩu môi, không những bị Nhiễm Nhiễm tè ướt cả người, mà trong nhà cũng chẳng có ai đứng về phía cô.Rõ ràng là cô từng là trung tâm của cả gia đình, vậy mà giờ đây, vị trí "được cưng chiều nhất" đã sớm bị bé con cướp mất!"

Thôi nào, đi thay quần áo trước đi."

Lương Thiện Vi kéo tay Vệ Diểu, lôi cô về phòng.Vệ Diểu vừa đi vừa ấm ức:"Vậy Vi Vi chờ tớ ở đây nhé...

Huhuhu, ai cũng bắt nạt tớ hết!"

Lương Thiện Vi dở khóc dở cười:"Ai bắt nạt cậu chứ, Nhiễm Nhiễm còn nhỏ mà, tè dầm là chuyện bình thường.

Lần trước bé còn ị cả lên người tớ đây này.

Ngoan nào, mau đi tắm đi!"

Vệ Diểu lúc này mới chịu để Lương Thiện Vi dỗ đi tắm.Đến khi thay xong một bộ đồ sạch sẽ xuống nhà, bé Nhiễm Nhiễm đã bị Trì Hiểu bế ra phòng khách chơi mất rồi.Trong chốc lát, trên bàn ăn chỉ còn lại hai người, Vệ Diểu và Lương Thiện Vi.Vệ Diểu ăn no được một chút liền bắt đầu không an phận, rướn người lại gần Lương Thiện Vi, cười gian xảo:"Tớ chưa cai sữa là do Vi Vi tự nói đấy nhé, vậy thì đừng trách tớ!"

"Hừ, cái đồ chó con hư hỏng, nói linh tinh gì thế hả?

Cậu đúng là hư hỏng đến tận xương tủy rồi, không thèm để ý đến cậu nữa!"

Lương Thiện Vi lườm cô một cái, tiếp tục ăn cơm.Sau đó mấy ngày liền, con chó con hư hỏng nhà họ Vệ không ít lần tranh đồ ăn với Nhiễm Nhiễm.Cướp xong còn giả vờ vô tội, nhưng vẫn bị Lương Thiện Vi bắt được và dạy dỗ mấy trận!Vệ Diểu sau gần hai năm rèn luyện, trong công ty đã sớm có thể tự mình đảm đương công việc, ai gặp cũng phải gọi một tiếng "Tiểu Vệ Tổng" đầy kính trọng.Nhưng về đến nhà, cô vẫn cứ trẻ con như cũ.Đặc biệt là khi đối diện với Lương Thiện Vi và con gái, thậm chí có lúc còn tranh giành với bé con, làm trò ghen tuông.Vì chuyện này, Lương Thiện Vi đã cười cô không ít lần.—//—
Tác giả có lời muốn nói:Vệ Diểu: Cướp đồ ăn ngay trong miệng!Lương Thiện Vi: Đánh cậu một trận bây giờ, đồ chó con hư hỏng!Nhiễm Nhiễm: Sữa của con đâu mất rồi?
 
[Bhtt - Ai] Xuyên Thư Xong, Nữ Chính Tóm Được Tôi
Chương 83 (Ngoại truyện 2)


Trong văn phòng của Lương Thiện Vi, cô đang cúi đầu duyệt đống tài liệu trên bàn.Vệ Diểu thì ôm bé Nhiễm Nhiễm ngồi chơi trên sofa.Nhiễm Nhiễm giờ đã hơn hai tuổi, có thể tự chạy nhảy khắp nơi.Lúc này, bé đang ngồi trên đùi Vệ Diểu, chơi với một chú chó xếp hình.Nhân lúc Lương Thiện Vi không chú ý, Vệ Diểu lén giấu con chó xếp hình của Nhiễm Nhiễm ra sau lưng.Thấy con gái sắp khóc đến nơi, cô vội vàng dỗ dành:"Bảo bối ngoan, con giúp ma ma đem viên kẹo này đưa cho mẹ, ma ma sẽ tiếp tục chơi với Nhiễm Nhiễm của ma ma, có được không?"

Nhiễm Nhiễm chớp đôi mắt to tròn, nhìn Vệ Diểu, lại nhìn ra sau lưng cô.Bé con có hơi ấm ức nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, đưa bàn tay nhỏ bé ra nhận lấy viên kẹo từ tay Vệ Diểu.Vệ Diểu cẩn thận đặt Nhiễm Nhiễm xuống đất, bé chập chững bước từng bước đến trước mặt Lương Thiện Vi.Lương Thiện Vi sớm đã để ý đến hai mẹ con nghịch ngợm trên sofa, chỉ là cố nhịn cười giả vờ không thấy.Mãi đến khi Nhiễm Nhiễm chạy đến bên cạnh, cất giọng mềm mại:"Mẹ ơi, ma ma đưa kẹo cho mẹ này."

Vừa nói vừa chìa đôi bàn tay mũm mĩm ra, bên trong là một viên kẹo bọc giấy gói hình chú chó nhỏ màu trắng.Lương Thiện Vi cười, vươn tay nhận lấy viên kẹo, tiện thể bẹo má con gái một cái:"Ngoan lắm, con về chơi với ma ma đi nhé."

Nhiễm Nhiễm lắc lư cái đầu, lại chạy về bên chân Vệ Diểu, giơ hai tay lên đòi bế.Vệ Diểu sung sướng ôm bé lên đặt lại trên đùi, cười nói:"Bảo bối Nhiễm Nhiễm của ma ma giỏi quá!"

Nói rồi cúi xuống thơm một cái lên mặt bé, để lại một dấu son thật to trên gương mặt trắng nõn.Vệ Diểu nhìn dấu son thì bật cười khanh khách.Lương Thiện Vi nhìn viên kẹo hình chú chó nhỏ trong tay, lại nhìn sang "chú chó nhỏ" đang trêu con trên sofa, bỗng cảm thấy hình vẽ trên giấy gói kẹo thật sinh động.Nhưng mà dù sao cũng không đáng yêu bằng chú chó nhỏ nhà cô.Lương Thiện Vi bóc viên kẹo, ngậm trong miệng, rồi quay lại nhìn hai mẹ con trên sofa.Trên gương mặt tròn trịa của Nhiễm Nhiễm, lúc này đã in đầy dấu son, nhưng bé con không hề khó chịu, chỉ ôm chặt lấy Vệ Diểu mà cười khanh khách không ngừng.Lương Thiện Vi bật cười nhìn hai mẹ con một lớn một nhỏ, nói:"Diểu Diểu, cậu bao nhiêu tuổi rồi hả, ngay cả con mà cũng bắt nạt, không được hôn bảo bối nữa!"

Vệ Diểu làm ra vẻ vô tội, ngước mắt lên nhìn Lương Thiện Vi, cãi lại:"Đâu có đâu, là Nhiễm Nhiễm nhà mình muốn ma ma hôn đấy, đúng không bảo bối?"

"Đúng đúng đúng..."

Nhiễm Nhiễm cười tít mắt nhìn Lương Thiện Vi, tuy bé không hiểu Vệ Diểu nói gì, nhưng ma ma nói chắc chắn là đúng rồi!"

Nhiễm Nhiễm còn cười nữa, con bị ma ma bắt nạt đấy, không sao, mẹ giúp con bắt nạt lại!"

Lương Thiện Vi ký xong một tập tài liệu, đứng dậy bước đến bên hai mẹ con, rồi đột nhiên cúi xuống hôn lên mặt Vệ Diểu liên tục năm sáu cái, để lại trên mặt cô đầy dấu son.Vệ Diểu vừa cười vừa nhìn Lương Thiện Vi, thậm chí còn muốn được hôn thêm nữa!Bỗng nhiên, giữa hai người xuất hiện một cái đầu nhỏ:"Nhiễm Nhiễm cũng muốn!"

Vừa nói, bé con vừa lắc lư cái đầu, chủ động chìa mặt về phía Lương Thiện Vi.Lương Thiện Vi bật cười:"Được, mẹ cũng hôn Nhiễm Nhiễm của chúng ta."

Nói rồi, cô lại thơm lên khuôn mặt bầu bĩnh của con gái mấy cái, sau đó mới quay về làm việc.Vệ Diểu lấy điện thoại ra, chụp lại gương mặt đầy dấu son của Nhiễm Nhiễm và chính mình.Buổi tối tan làm, Lương Thiện Vi nhìn hai mẹ con một lớn một nhỏ đầy vết son, bất đắc dĩ thở dài, bật cười lấy khăn ướt ra lau cho hai người.Lúc đi ngủ, Vệ Diểu thành công "tống" Nhiễm Nhiễm sang cho chị dâu Trần Tĩnh trông giúp.Trần Tĩnh và Vệ Hành kết hôn đã một năm, tình cảm ổn định, lại đều là những người cuồng công việc mà ngoài mặt thì lạnh nhạt, bên trong lại tình sâu nghĩa nặng, có thể nói là rất xứng đôi.Đúng lúc mấy ngày nay Vệ Hành đi công tác, Vệ Diểu không chút do dự đẩy con gái qua đó.Dù Nhiễm Nhiễm đáng yêu thật, nhưng cũng có lúc cản trở chuyện ăn thịt, đúng là một loại phiền não ngọt ngào mà!Trần Tĩnh ôm Nhiễm Nhiễm vào lòng, trêu Vệ Diểu:"Ơ kìa, Diểu Diểu với Vi Vi lại muốn tận hưởng thế giới hai người à?"

"Hì hì, cảm ơn chị dâu!

Nhiễm Nhiễm bảo là nhớ chị đấy!

Tạm biệt nhé, em đi trước đây!"

Nói xong, Vệ Diểu đã chạy biến về phòng ngủ.Nhiễm Nhiễm ngơ ngác chớp mắt, con còn chưa kịp hiểu nhớ là gì, đã bị ma ma bán đứng mất rồi.Lương Thiện Vi vừa tắm xong bước ra, đã không thấy con gái đâu.Cô ngước lên, liếc nhìn chú chó nhỏ đang cười gian bên kia:"Nhiễm Nhiễm đâu?"

"Nhiễm Nhiễm nói nhớ Trần Tĩnh, nên tớ đưa con sang cho chị ấy rồi."

Vệ Diểu nói dối không chớp mắt, vừa nói vừa nhìn Lương Thiện Vi bằng đôi mắt lấp lánh."

Cậu đó, chó con nhỏ nhưng lòng dạ không nhỏ chút nào."

Lương Thiện Vi nhướng mày, sớm đã nhìn thấu trò quỷ của cô.Vệ Diểu lập tức nhào qua, ôm lấy Lương Thiện Vi, nũng nịu:"Nhớ Vi Vi quá, muốn ăn Vi Vi!"

"Nhớ tôi mà lại đẩy con gái cho người khác?"

Lương Thiện Vi vừa nói vừa ngồi xuống đùi Vệ Diểu."

Vi Vi có mệt không, để tớ xoa bóp cho Vi Vi nhé?"

Vệ Diểu sốt sắng lấy lòng, tay chân bắt đầu không yên phận."

Được thôi, vậy tôi nằm trên giường, Diểu Diểu giúp tôi massage đi."

Lương Thiện Vi nghĩ đến việc chú chó nhỏ nhà mình dạo này ăn chay hơi lâu rồi, nên cũng không nỡ hành hạ cô nữa, thế là đứng dậy nằm xuống giường, chờ đợi màn massage của chú chó nhỏ.Vệ Diểu lập tức vui vẻ giúp Lương Thiện Vi xoa bóp, nhưng mới xoa được một lúc, đôi tay nhỏ đã bắt đầu không an phận, lén lút luồn vào trong vạt áo.Lương Thiện Vi cũng không giận, chỉ bật cười nhìn chú chó nhỏ nhà mình.Không bao lâu sau, hành động của chú chó nhỏ càng lúc càng quá đáng hơn."

Chó con hư, nhẹ chút...

Hừm...

Đâu có không cho cậu làm đâu."

Lương Thiện Vi đẩy đẩy chú chó nhỏ đang vội vàng lộ rõ bản chất, trách yêu."

Không còn cách nào khác, nhớ Vi Vi quá mà."

Vệ Diểu hoàn toàn không nghe lời, chẳng mấy chốc, Lương Thiện Vi đã không còn sức để đấu khẩu với cô nữa.Trời vừa tờ mờ sáng, ngoài cửa phòng của hai người thò ra một cái đầu nhỏ xíu—là Nhiễm Nhiễm thức dậy, muốn đi tìm mẹ và ma ma.Trần Tĩnh đành phải dắt bé qua đây, nhưng cô chỉ đứng ngoài cửa, không dám vào, sợ nhìn thấy cảnh tượng không thể nói ra.Nhiễm Nhiễm thì không hiểu những chuyện này, cả đêm không gặp mẹ và ma ma, sáng sớm vừa thức dậy đã quấy đòi đi tìm.Bé con đẩy cửa phòng của hai người ra một khe nhỏ, lạch bạch chạy đến bên giường.Tối qua Vệ Diểu và Lương Thiện Vi chiến đấu bao nhiêu hiệp không biết, giờ cả hai vẫn còn ngủ say sưa.Nhiễm Nhiễm nhìn mẹ và ma ma đang ôm nhau ngủ, uất ức bĩu môi—sao lại không ôm Nhiễm Nhiễm ngủ chứ?Bé con đưa bàn tay mũm mĩm ra, véo véo má Vệ Diểu.Vệ Diểu mơ màng mở mắt, lập tức nhìn thấy cô con gái nhỏ của mình đang đứng bên giường.Một lớn một nhỏ mắt to trừng mắt nhỏ, cuối cùng vẫn là Nhiễm Nhiễm lên tiếng trước:"Ma ma, Nhiễm Nhiễm cũng muốn ôm!"

Nói rồi, bé con nhấc đôi chân ngắn cũn cỡn lên, định trèo lên giường.Vệ Diểu lập tức tỉnh táo!Cô và Lương Thiện Vi vẫn chưa mặc quần áo mà!

Làm sao có thể để con chui vào chăn được chứ?!Vệ Diểu vội vàng dỗ dành:"Bảo bối, mình chơi một trò chơi nhé?

Con ra ngoài đếm đến mười, sau đó vào tìm ma ma, được không nào?

Mình chơi trốn tìm nha!"

Bình thường Vệ Diểu hay chơi trốn tìm với con gái, Nhiễm Nhiễm rất thích trò này.Nghe vậy, đôi mắt to tròn lập tức sáng lên, bé con nhìn Vệ Diểu đầy mong chờ:"Ma ma, chơi mèo mèo!"

"Được được được, chơi trốn tìm với bảo bối."

Vệ Diểu nào dám nói không.Lúc này, Nhiễm Nhiễm mới hài lòng đi ra ngoài.Vệ Diểu vội vàng gọi với ra cửa: "Chị dâu, giúp em trông Nhiễm Nhiễm một lát, để bọn em dậy rồi con bé hẵng vào."

"Được rồi..."

Trần Tĩnh lấy một con mèo đồ chơi có thể di chuyển để thu hút sự chú ý của Nhiễm Nhiễm, sau đó dẫn bé ra phòng khách chơi.Lương Thiện Vi khẽ cau mày, mở mắt hỏi: "Diểu Diểu, vừa nãy là bảo bối vào à?"

"Ừm, anh hùng cứu mỹ nhân là tớ đây đã giải nguy thành công."

Vệ Diểu nhanh chóng hôn lên khóe môi Lương Thiện Vi một cái, lấy lòng:"Vi Vi cứ ngủ thêm một chút, tớ đi rửa mặt rồi chơi với con, Vi Vi vất vả rồi."

Lương Thiện Vi nằm trong vòng tay Vệ Diểu, hừ nhẹ một tiếng, lười biếng nói:"Cũng coi như con chó nhỏ này có chút lương tâm, đi chơi với bảo bối đi."

Vệ Diểu lập tức bật dậy, nhanh chóng vào phòng tắm.Hai mươi phút sau, cô đã thay đồ gọn gàng rồi ra ngoài chơi với con gái.Mặt khác, dưới sự tài trợ của Tập đoàn Vệ Thị và Tập đoàn Tống Thị, cô nhi viện mà Lương Thiện Vi từng ở đã hoàn toàn thay đổi diện mạo.Bọn trẻ giờ đây đã được chuyển vào một tòa nhà rộng rãi và sạch sẽ hơn, viện trưởng cũng đỡ vất vả hơn rất nhiều, quan trọng nhất là môi trường sinh hoạt của các bé đã được cải thiện đáng kể.Mỗi khi có thời gian, Tống Mông Mông lại chạy qua đây.Đại tiểu thư nhà họ Tống miệng nói là đến thăm trẻ con, nhưng thực tế thì chỉ muốn chạy đến tìm Vương Tiêu chơi.Dù quen nhau đã lâu, nhưng mỗi lần gặp mặt, hai người vẫn cứ đấu khẩu mãi không thôi.Rõ ràng trong lòng đều có tình cảm với đối phương, vậy mà vẫn cố chấp tỏ ra kiêu ngạo, không ai chịu xé toang lớp cửa sổ giấy kia trước...—//— Hoàn toàn vănEditor: Xong rồi nha, phiên ngoại chỉ có 2 chương này thôi...
 
Back
Top Bottom