Khâu Nhất Nhiên cuối cùng cũng nhìn thấy Lê Vô Hồi.Vào ngày cuối cùng của năm 2024, cô định lái xe về nhà trọ, nhưng vô tình lại lái đến gần bến xe cao tốc.
Lúc đó, những chuyến xe khách cứ đến rồi đi.
Cô đã ở bên ngoài bến xe lắng nghe toàn bộ chương trình podcast, nghe thấy Lê Vô Hồi chúc "năm mới vui vẻ" đến từng người đang lắng nghe.Sau đó, cô đã dừng lại đó một lúc lâu mới lái xe đi.
Kể từ ngày đó, như bị ma ám, ngày nào cô cũng lái xe đến gần bến xe cao tốc rồi băn khoăn ở đó.Giống như lần đầu tiên cô đến thành phố này.
Cô không biết mình muốn làm gì, muốn chờ đợi điều gì, muốn nhìn thấy điều gì...Cho đến khi cô quay người lại và nhìn thấy Lê Vô Hồi.Dòng người đông đúc khiến bến xe cao tốc trông thật nhộn nhịp.
Tuy ban đầu chỉ có hai cửa soát vé đơn sơ, nhưng lúc này, nó lại giống như một cảnh phim chia ly được dàn dựng hoàn hảo.Và Lê Vô Hồi cứ nhìn chằm chằm vào cô.Tại giây phút đó, cô cảm thấy người này rất giống một ngọn hải đăng sáng rực giữa mặt biển, soi đường cho cô khi cô không thể xác định phương hướng.Lê Vô Hồi từ trong đám người đông đúc dần dần hiện ra, nàng lướt qua rất nhiều người, chen chúc qua rất nhiều người, từng chút một trở nên rõ ràng hơn trước mắt cô.Rồi nàng đi đến trước mặt cô, ánh mắt nhìn thẳng vào, "Em đợi chị ở đây sao?"
"Có thể coi là vậy."
Khâu Nhất Nhiên không thể phủ nhận.
Dù sao, Lê Vô Hồi luôn thẳng thắn, đến cả một lời chào hỏi hay ngụy trang cũng không có."
Vậy nếu chị không đến nữa thì sao?"
Hôm nay Lê Vô Hồi mặc đồ rất giống với lần đầu tiên họ gặp nhau: một chiếc áo khoác nhung màu nâu không quá dày, bên trong là áo len xanh sẫm.
Cổ áo rộng, không quàng khăn."
Sao em không gọi cho chị?"
Nàng hỏi Khâu Nhất Nhiên.
"Lẽ nào chị không đến thì em định đứng đây đợi mãi sao?"
"Không," Khâu Nhất Nhiên lắc đầu.
"Đợi vài ngày thì tôi sẽ không đợi nữa.
Hơn nữa, tôi cũng không hẳn là đang đợi chị."
Cô nói ngắn gọn, rồi nhìn quanh: "Chúng ta tìm chỗ nào ngồi đi."
Những ngày lang thang ở bến xe cao tốc, Khâu Nhất Nhiên tự nhủ mình không đang đợi Lê Vô Hồi, nếu không, tại sao cô không nghĩ đến việc gọi điện cho đối phương?
Nhưng khi thực sự nhìn thấy Lê Vô Hồi, cô nhận ra mình có rất nhiều điều muốn nói.Họ đi đến một công viên mới xây ở bên ngoài bến xe.Hôm nay trời nắng đẹp.
Rất nhiều người đã ra công viên để sưởi nắng, hấp thụ năng lượng để vượt qua mùa đông khó khăn này.Họ bước đi giữa công viên, bóng của họ trở thành hai hình dáng mảnh mai nhất.
Bước chân của Khâu Nhất Nhiên vẫn chậm hơn người thường vài nhịp.Trên đường, Lê Vô Hồi dường như nhận ra điều này, nàng vô tình hỏi: "Chân còn đau không?"
"Hôm nay không đau," Khâu Nhất Nhiên đáp."
Vậy là mấy năm qua đã đau rất nhiều lần rồi sao?"
Lê Vô Hồi nhanh chóng nắm lấy sơ hở của cô.Khâu Nhất Nhiên khựng lại.
Cô cúi đầu, cảm thấy mình không cần phải nói dối Lê Vô Hồi: "Cũng có lúc đau, nhưng không nhiều lắm."
Nói rồi, như để tự chứng minh, cô bước nhanh hơn một chút.
Ống quần bên chân trái cô đung đưa nhanh chóng, cho thấy bên trong rỗng.
Cô hơi cúi đầu xuống, nhận ra sơ hở này, rồi đột nhiên im lặng vì xấu hổ.Sự xấu hổ không phải vì khiếm khuyết, mà vì đã ba năm trôi qua, cô vẫn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ về chuyện này."
Đi chậm thôi."
Dường như nhận ra sự xấu hổ của cô, Lê Vô Hồi gọi lại phía sau: "Chị đi không nhanh được."
Khâu Nhất Nhiên biết rằng sự mạnh mẽ của mình đã bị Lê Vô Hồi vạch trần.Khi Lê Vô Hồi bước đến gần, cô nhấn mạnh: "Chị không cần đặc biệt chăm sóc tôi."
"Ai chăm sóc em?"
Lê Vô Hồi phủ nhận.
"Mùa đông chân chị dễ lạnh, chẳng lẽ em không biết sao?"
Khâu Nhất Nhiên theo bản năng nhìn đôi bốt ngắn của nàng: "Đó là vì mùa đông chị ngủ còn thích thò chân ra ngoài chăn..."
Nói đến giữa chừng, cô rụt lại.
Dù sao đi nữa, đó cũng không phải điều cô nên nói lúc này.
Cô lại tự nhắc nhở bản thân phải nhớ điều đó.Nhưng ngay giây sau, cô lại đối diện với ánh mắt hơi nheo lại của Lê Vô Hồi.
Cô đột nhiên không biết phải phản ứng thế nào."
Sao không nói nữa?"
Lê Vô Hồi khẽ cười.
"Sao em lại im lặng?
Thật ra bây giờ chị vẫn thích thò chân ra ngoài chăn."
Khâu Nhất Nhiên không nói gì.
Cô thấy một chiếc ghế băng trống bên cạnh nên lẳng lặng đi tới ngồi xuống.
Lê Vô Hồi cũng ngồi xuống bên cạnh cô.Gió thổi nhẹ, nắng ấm áp hắt lên đùi hai người.
Khâu Nhất Nhiên suy nghĩ một lát, vẫn là chủ động lên tiếng:"Chị... chị mấy hôm nay có khỏe không?"
"Chuyện đó đến cả em cũng biết à?"
Lê Vô Hồi cười, dường như chẳng hề bận tâm.
"Chuyện tôi bị dội một xô nước đá giữa đám đông, rồi bị quay video và lên top trending ấy."
"Trước đây... trên xe có vài vị khách, họ có bàn luận về chuyện này," Khâu Nhất Nhiên ngừng lại vài giây, rồi do dự hỏi.
"Tại sao người đó lại dội nước vào chị?"
Thực ra, cô đã thấy tin tức đó ngay lập tức, nhưng bản tin không nói quá nhiều.
Truyền thông và dư luận chỉ tập trung vào nạn nhân là Lê Vô Hồi, mà không phải kẻ gây hại.
Vì kẻ gây hại là người bình thường, nên cần được bảo vệ.Mấy ngày nay, Khâu Nhất Nhiên đã nhiều lần định gọi điện hỏi thăm.
Nhưng mỗi lần cầm điện thoại lên, cô lại đặt xuống.
Giống như ba năm qua, mỗi khi cô biết tin Lê Vô Hồi gặp chuyện không hay, cô đều làm như vậy.
Cách sống trực diện của Lê Vô Hồi đã mang lại cho nàng rất nhiều rắc rối không đáng có."
Chắc là vì chị là người xấu," Lê Vô Hồi bất ngờ nói."
Cái gì?"
"Nếu cô ta không thích chị, ghét chị đến mức muốn dội nước đá vào mặt chị..."
Lê Vô Hồi nheo mắt lại, trông như một con mèo đang tận hưởng nắng ấm, nhưng lại như đang kể về một sự thật không liên quan đến mình."
Điều đó chứng tỏ trong mắt cô ta, chị là người xấu.
Chắc là vậy rồi, đúng không?"
Khâu Nhất Nhiên cau mày.Cô không thể chấp nhận được kết luận này của Lê Vô Hồi.Nhưng Lê Vô Hồi không đợi cô lên tiếng, mà nói trước: "Chị không sao."
Nắng hắt vào mí mắt, yết hầu Khâu Nhất Nhiên như bị ánh nắng đặc quánh chặn lại.
Cô cụp mi xuống, biết rằng vẻ mặt mình chắc hẳn đã rất khó coi.Lê Vô Hồi đột nhiên cười, thích thú nhìn chằm chằm cô: "Những chuyện không hay ở Paris mà chị phải trải qua còn nhiều hơn những gì em thấy."
"Khâu Nhất Nhiên."
Lê Vô Hồi rõ ràng đang nói như vậy, nhưng lại như để cô không phải tiếp tục nói về chuyện này, nàng chủ động nhắc lại câu hỏi mà cô không thể trả lời:"Vậy mỗi lần có chuyện gì xảy ra, em đều sẽ hỏi chị sao?"
Khâu Nhất Nhiên cảm thấy cổ họng mình khô khốc.Đúng là ba năm trôi qua, Lê Vô Hồi đã thay đổi rất nhiều.Ngày trước, Khâu Nhất Nhiên luôn cảm thấy mình biết tuốt mọi chuyện về Lê Vô Hồi.
Nhưng giờ đây, Lê Vô Hồi ngay trước mặt cô, và nụ cười của nàng lại ẩn chứa quá nhiều điều mà cô không biết, cũng không thể nào biết được.Khâu Nhất Nhiên không biết mình còn có thể làm gì cho Lê Vô Hồi, cũng không thể thực sự can thiệp vào mọi chuyện của nàng như lời Lê Vô Hồi đã nói.
Cô im lặng thật lâu.Mãi đến khi một chuyến tàu cao tốc từ ngọn đồi xa xa lao nhanh qua, cắt ngang sự im lặng của họ, cô mới chậm rãi mở lời:"Từ Paris, chuyển hai chặng, rồi từ thành phố tỉnh lị đi thêm một chuyến tàu cao tốc nữa mới đến được đây.
Chị lại còn sẵn lòng đến đây nhiều lần như vậy ư?"
"Chị cũng không ngờ," Lê Vô Hồi nói.
"Từ Paris, chuyển hai chặng, rồi từ thành phố tỉnh lị đi thêm một chuyến tàu cao tốc nữa mới đến được đây..."
Rồi nàng nhìn cô, giữa hai người là những hạt bụi lấp lánh dưới nắng.
"Để rời xa chị, em lại sẵn lòng đến một nơi xa xôi như thế này để trốn chạy."
Khâu Nhất Nhiên sững sờ.
Cô không ngờ Lê Vô Hồi lại hỏi ngược lại như vậy.
Cô cũng không nghĩ rằng khi nghe câu chất vấn đó, cô lại không cảm thấy nặng nề, mà chỉ thấy bối rối: "Thật ra tôi cũng không biết mình đã đến đây bằng cách nào.
Lúc đó đầu óc tôi có vẻ rối loạn, như có rất nhiều chuyện, nhưng cũng như không.
Rồi cứ thế, mơ mơ màng màng mà đến được đây."
"9.267 km," Lê Vô Hồi đột ngột nói."
Cái gì?"
"Khoảng cách từ Paris là 9.267 km."
"Chỉ có 9.267 km thôi à?"
Khâu Nhất Nhiên lẩm bẩm.
"Hóa ra không xa như tôi tưởng."
"Thật ra rất xa," Lê Vô Hồi cười.
"Vì đây chỉ là khoảng cách đường chim bay."
"Phải rồi," Khâu Nhất Nhiên nói."
Em đã nghe chưa?"
Trong lúc Khâu Nhất Nhiên im lặng, Lê Vô Hồi lại lên tiếng."
Cái gì?"
Khâu Nhất Nhiên không phản ứng kịp.Tiếng tàu gào thét lao đi.
Nắng dường như đang đè nặng lên mí mắt họ.
Xuyên qua những hạt bụi mỏng manh đang bay lơ lửng, Lê Vô Hồi nhìn thẳng vào cô, rồi nói từng câu một:"Bất kể sinh lão bệnh tử, bất kể nghèo khó hay giàu sang, cho đến giây phút cuối cùng của cuộc đời, sẽ mãi mãi yêu chị."
Gần như ngay khi Lê Vô Hồi vừa cất lời, Khâu Nhất Nhiên đã buộc mình phải quay đi.
Cô không thể nghe những lời này, cũng không thể nhìn thẳng vào mắt Lê Vô Hồi.Đây là những gì Lê Vô Hồi đã nói trong podcast, và tất nhiên, cũng là lời thề hôn nhân của họ trước đây.Lê Vô Hồi không phải là người trốn tránh.
Bất kể nàng làm gì, nói gì, đều phải để đối phương biết, dù cho có làm đối phương tổn thương.Khâu Nhất Nhiên không biết khi nghe lại lời thề hôn nhân, mình nên có biểu cảm gì.
Cô cũng không biết nụ cười gượng gạo, ẩn chứa nỗi đau trống rỗng của mình, liệu có khiến Lê Vô Hồi cảm thấy dễ chịu hơn không.Nhưng cô chắc chắn đã nghe thấy Lê Vô Hồi cười.Sau khi cô đã bấm chặt lòng bàn tay đến đỏ ửng.
Lê Vô Hồi cười rất khẽ, rất nhẹ, không giống như đã báo được mối thù lớn, cũng không giống như đã trút được oán hận, mà giống một sự trống rỗng, hư vô."
Nếu lúc kết hôn đã thành tâm như vậy..."
Nàng nói với cô, "Thì ly hôn ít nhất cũng nên nghiêm túc hơn một chút."
Ánh mắt Lê Vô Hồi như đâm vào cô, "Không phải sao?"
"Mấy ngày nay tôi cũng đã nghĩ rồi," Khâu Nhất Nhiên véo vào đùi mình, cố gắng giữ bình tĩnh, rồi thở ra một hơi thật sâu.
"Chị nói đúng, ngày xưa tôi đã sai, tôi không nên bỏ rơi chị."
Nghe Khâu Nhất Nhiên thừa nhận lỗi lầm của mình, Lê Vô Hồi cũng chẳng cảm thấy tốt hơn chút nào.Ngày đó, tất cả những người biết Khâu Nhất Nhiên rời bỏ nàng đều khuyên nàng rằng, chuyện chia tay mãi mãi chỉ là chuyện của một bên, không cần nàng đồng ý hay chấp nhận.Nhưng Lê Vô Hồi vẫn cố chấp cho rằng, mối quan hệ giữa nàng và Khâu Nhất Nhiên không thể kết thúc một cách không rõ ràng như vậy."
Tôi đáng lẽ nên kết thúc mọi chuyện với chị một cách cẩn thận, làm xong mọi thứ mà tôi đã nợ chị.
Có lẽ như thế, giữa chúng ta sẽ không phải ồn ào và lúng túng đến vậy," Khâu Nhất Nhiên dường như đã phải dồn hết sức lực để nói ra quyết định của mình.
Rồi cô tái mặt nhìn Lê Vô Hồi, nói rất chậm, "Thế nên, tôi bằng lòng cùng chị về Paris."
Quyết định này là một điều vô cùng khó khăn đối với Khâu Nhất Nhiên.Lê Vô Hồi hiểu rõ điều đó hơn bất kỳ ai, nhưng nàng cũng không vì thế mà cảm thấy nhẹ nhõm."
Tuy nhiên," Nói đến đây, giọng Khâu Nhất Nhiên trở nên kiên quyết hơn, "Tôi có ba điều kiện."
"Điều kiện gì?"
Lê Vô Hồi chú ý đến ống quần trống rỗng của cô, đột nhiên không chắc quyết định này có đúng hay không."
Thứ nhất, mọi chi phí trên đường đều phải chia đôi."
Dù mọi chuyện nghe có vẻ hoang đường, nhưng Khâu Nhất Nhiên lại có suy nghĩ rất rõ ràng.Tuy nhiên, Lê Vô Hồi không đồng ý ngay.
Khâu Nhất Nhiên hiểu được sự do dự của nàng, nên chủ động giải thích:"Mấy năm nay tôi ở đây chi tiêu không nhiều, hơn nữa tôi cũng không mấy khi tiêu tiền, nên thực ra... tôi có một chút tiền tiết kiệm.
Chị không cần phải lo lắng cho tôi."
"Hơn nữa..."
Cô nói rất chậm, nhưng không hề do dự: "Dù sao chúng ta cũng đi để ly hôn, không cần thiết để chị phải một mình gánh hết mọi chi phí."
Lê Vô Hồi nhìn vành tai đã đỏ ửng vì lạnh của cô.
Nàng biết Khâu Nhất Nhiên khao khát muốn phân định rạch ròi với mình đến mức nào.
Thế nên, nàng không nói thêm gì, chỉ gật đầu đồng ý: "Được."
"Thứ hai, khi đến Paris, chúng ta sẽ đi ly hôn ngay.
Tuyệt đối không dây dưa dài dòng."
Với một chặng đường dài như vậy, Khâu Nhất Nhiên không muốn những chuyện ngoài tầm kiểm soát xảy ra.
Cô cần phải chắc chắn mọi thứ trước khi khởi hành.
Đây không phải là yêu cầu đối với Lê Vô Hồi, mà là yêu cầu với chính bản thân cô.Nghe yêu cầu này, Lê Vô Hồi bật cười, rồi không chút do dự gật đầu: "Được, chị cũng nghĩ như vậy."
"Thứ ba," Khâu Nhất Nhiên cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Lê Vô Hồi, để thể hiện tầm quan trọng của yêu cầu này, cô thậm chí còn dùng ngôi thứ ba:"Dù có chuyện gì xảy ra trên đường, Lê Vô Hồi chị phải đảm bảo đặt mạng sống của mình lên ưu tiên hàng đầu, tuyệt đối không được hy sinh bản thân để cứu Khâu Nhất Nhiên."
Dù sao, họ sẽ đi một chặng đường rất xa, qua nhiều quốc gia, lại chỉ có hai người.
Không biết sẽ có bao nhiêu chuyện xảy ra.
Lý do Khâu Nhất Nhiên không muốn đồng ý lúc đầu chính là vì lựa chọn này quá điên rồ, rủi ro cũng cao.
Huống hồ, tai nạn lần trước của họ cũng xảy ra trong một chuyến đi.Do đó, cô không muốn nếu chuyện đó xảy ra lần nữa, Lê Vô Hồi vì không muốn nợ cô mà hy sinh tính mạng của mình.
Tất nhiên, Khâu Nhất Nhiên chỉ mong đây là suy nghĩ viển vông của mình."
Sẽ không có chuyện đó đâu."
Lê Vô Hồi đáp lời suy nghĩ của cô một cách trực tiếp.Nói xong, nàng thấy vẻ mặt Khâu Nhất Nhiên vẫn còn lo lắng, liền nói thêm: "Nhưng nếu có chuyện xảy ra... chị sẽ tôn trọng điều kiện thứ ba của em."
Sau khi ba điều kiện đã được thỏa thuận, Khâu Nhất Nhiên thở phào nhẹ nhõm: "Vậy chúng ta..."
"Nhưng tất cả những điều này chỉ là yêu cầu dành cho chị."
Lê Vô Hồi ngắt lời cô.
"Điều này không công bằng lắm nhỉ?"
Khâu Nhất Nhiên sững sờ: "Vậy chị có yêu cầu gì không?"
"Rất đơn giản," Lê Vô Hồi nói.
"Dù có chuyện gì xảy ra, dù cãi nhau hay làm loạn, cũng không được bỏ cuộc giữa chừng.
Trừ khi có người chết, nếu không, chúng ta phải đi đến cuối cùng."
Điều này thực sự rất phù hợp với suy nghĩ của Lê Vô Hồi.
Khâu Nhất Nhiên suy nghĩ một lúc, vừa định gật đầu thì nghe thấy một giọng nói: "Không đúng."
Lê Vô Hồi lại phủ nhận lời mình vừa nói, "Dù cho em có chết, chị cũng sẽ đưa em về đến đích."
Nàng nói thẳng thừng, không hề né tránh.
"À, còn nữa..."
Giọng nàng rất thoải mái.
"Hoặc là chị chết rồi, em cũng phải đưa chị về Paris."
Câu nói này nghe có vẻ đáng sợ, nhưng Khâu Nhất Nhiên cảm thấy Lê Vô Hồi có thể làm được thật.
Dù vậy, cô vẫn hy vọng họ có thể đến Paris lành lặn và ly hôn một cách dứt khoát."
Được rồi," Khâu Nhất Nhiên đồng ý, rồi tiếp tục hỏi: "Vậy khi nào chúng ta khởi hành?"
"Tính sau đi," Lê Vô Hồi không đưa ra câu trả lời chính xác, mà lại hỏi ngược lại cô: "Em muốn ly hôn với chị đến vậy sao?"
Câu nói này vừa dứt, Lê Vô Hồi nhìn thấy Khâu Nhất Nhiên hơi hé môi ra, vẻ mặt bối rối.
Cô dường như muốn trả lời, nhưng rồi lại do dự, cuối cùng đành im lặng.Trước đây, Khâu Nhất Nhiên chưa bao giờ có phản ứng như vậy.
Cô như bị nhốt trong một cái lồng, tình cảm và suy nghĩ trở nên trì trệ.
Lê Vô Hồi không muốn thấy Khâu Nhất Nhiên trở nên như thế này.
Hơn ai hết, nàng hy vọng Khâu Nhất Nhiên có thể trở lại như xưa.
Nhưng kinh nghiệm của mấy năm qua cho thấy, nàng luôn bất lực trước điều này.Họ như đã bước vào một mê cung, và trở nên hoang mang, bối rối trong đó.
Mê cung đã biến họ thành những con người hoàn toàn khác, khiến họ từ chỗ thân mật không kẽ hở lại nảy sinh sự bất mãn, tự trách, thậm chí căm ghét lẫn nhau...
Họ chìm trong đó, nhưng vẫn không thể tìm thấy lối thoát.Lê Vô Hồi nhìn Khâu Nhất Nhiên, nàng thực sự vừa giận vừa oán, nhưng mỗi khi nhìn vào đôi mắt xám xịt, cô độc của Khâu Nhất Nhiên, nỗi oán giận trong nàng lại không thể nào triệt để được.Thế là, nàng nhắm mắt lại.
"Em hẳn còn nhiều thủ tục phải làm.
Trước khi khởi hành, chị sẽ đến tìm em."
"Chị đi bây giờ sao?"
Khâu Nhất Nhiên thoát khỏi sự hoảng loạn, chợt nhớ ra Lê Vô Hồi vừa mới từ bến xe ra.
"Chị không phải vừa mới đến đây sao?"
Lê Vô Hồi "Ừ" một tiếng.
Rồi nàng đứng dậy dưới ánh mặt trời, bóng nàng che phủ bóng Khâu Nhất Nhiên."
Chị cũng cần chuẩn bị nhiều thứ."
Khâu Nhất Nhiên hiểu ra.
Để dành ra một tháng hoặc hơn cho chuyến đi này, Lê Vô Hồi chắc chắn có nhiều việc phải giải quyết hơn cô.
Cô biết Lê Vô Hồi cũng đang phải đối mặt với khó khăn tương tự.
Thế nên, cô không nói gì nữa, chỉ im lặng tiễn Lê Vô Hồi vào bến xe.Lúc đó, cô lại một lần nữa nhận ra rằng để rời khỏi đây, Lê Vô Hồi phải ngồi xe hơn một tiếng, chuyển hai chặng, rồi mới có thể về đến Paris.Sau khi tiễn Lê Vô Hồi đi, cô mở cửa xe, nhưng lại nhận được một tin nhắn:"Bình rượu của chị để quên ở khách sạn, em có thời gian thì giúp chị lấy được không?"
Bình rượu?Vậy Lê Vô Hồi đến đây chỉ để lấy bình rượu thôi ư?
Vậy sao lúc nãy nàng không nói là sẽ đi khách sạn?Khâu Nhất Nhiên suy nghĩ một cách chậm chạp.
Nếu lúc nãy Lê Vô Hồi nói ra, cô đã có thể đưa nàng đến khách sạn.Nhưng ngay giây tiếp theo, lòng bàn tay cô rung lên, một tin nhắn khác hiện ra:"Dù sao thì chúng ta cũng sẽ gặp lại mà.". . .Họ không gặp lại nhau nữa.Khâu Nhất Nhiên đến khách sạn lấy bình rượu của Lê Vô Hồi, rồi bắt đầu chuẩn bị cho chuyến đi hoang đường này.Trước tiên, cô đến gặp bác sĩ để hỏi liệu sức khỏe có đủ cho một chuyến đi dài như vậy không.
Sau khi được xác nhận là chỉ cần nghỉ ngơi và điều trị đầy đủ khi có sự cố, cô có thể yên tâm.Tiếp đó, cô lo lắng kiểm tra số dư tài khoản.
Thực ra, tiền tiết kiệm của hai năm qua không nhiều.
Với tình trạng sức khỏe của cô, lái taxi không kiếm được bao nhiêu, lại thêm chi phí thuốc men hàng ngày cũng đã rất tốn kém.
Hai năm ở đây, cô chẳng tiết kiệm được bao nhiêu tiền.
Số dư hiện tại, dù có chia đôi với Lê Vô Hồi, e rằng cũng không đủ.Cô rất phân vân.Cô buộc lòng phải lấy ra một tấm thẻ khác, tấm thẻ mà cô chưa từng sử dụng.
Đây là tấm thẻ mà Lâm Mãn Nghi đã lén đưa cho cô trước khi ra nước ngoài.
Trong đó là toàn bộ số tiền sinh hoạt phí mà bố mẹ cô đã gửi cho cô mỗi tháng kể từ khi cô đến ở nhà Lâm Mãn Nghi.
Lúc đó, cô mới biết rằng cô đã ở nhà Lâm Mãn Nghi nhiều năm như vậy mà dì ấy chưa bao giờ động đến một đồng nào trong đó.
Sau này, khi Khâu Nhất Nhiên đã có thể tự kiếm tiền, cô đã hoàn lại toàn bộ số tiền đã sử dụng trong giai đoạn đầu ra nước ngoài.Nhưng bây giờ...
Khâu Nhất Nhiên sững sờ nhìn số dư trong thẻ.Tâm trạng cô nặng trĩu khi lấy thẻ ra.Sau đó, cô bắt đầu chuẩn bị bảo dưỡng xe, báo cáo với công ty và làm các thủ tục nhập cảnh.Họ dự định khởi hành từ cảng Khủng Quát Tư ở Tân Cương, sau đó qua Kazakhstan đến Nga, đi qua vài quốc gia châu Âu, và cuối cùng đến Pháp.
Thủ tục nhập cảnh cho chặng đường này rất phức tạp.Vì thế, Khâu Nhất Nhiên đã đón giao thừa ở Mãng thị.Đêm giao thừa, Vệ Tử Kha mời cô đến ăn bữa cơm tất niên.
Đây là việc Vệ Tử Kha làm mỗi năm, nhưng mãi đến năm nay Khâu Nhất Nhiên mới đồng ý.Vệ Tử Kha và dì của cô ấy ở trong một căn nhà tự xây ở ngoại thành.
Khâu Nhất Nhiên mang theo cháo bát bảo và đậu phộng rang đến, và được dì của Vệ Tử Kha nhiệt tình tặng lại một thùng sữa bò và kẹo lạc.
Đó là lần đầu tiên từ khi đến Mãng thị, cô được ăn một bữa cơm tất niên ấm cúng, đông vui như vậy.Sau bữa ăn, dì của Vệ Tử Kha xem Gala Tết Nguyên Đán, còn hai người họ thì ra bờ sông chờ xem pháo hoa giao thừa."
Tôi có lẽ sẽ đi xa một chuyến," Khâu Nhất Nhiên do dự một lúc rồi nói."
Đi xa à?"
Vệ Tử Kha đang bóc đậu phộng, nghe vậy thì ngẫm nghĩ một chút, rồi cười: "Tôi đã nói mà, sao năm nay cô đột nhiên chịu đến ăn cơm cùng chúng tôi.
Hóa ra là cô sắp đi."
"Không hẳn là vì lý do đó," Khâu Nhất Nhiên giải thích."
Thôi được rồi," Vệ Tử Kha vẫy tay, bảo cô đừng giải thích.
"Vậy cô sẽ đi đâu?"
"Đi ly hôn," Khâu Nhất Nhiên nói một cách ngắn gọn.Cô cứ nghĩ Vệ Tử Kha nghe xong sẽ rất ngạc nhiên, nhưng không ngờ cô ấy chỉ gật đầu: "Tôi biết mà."
Vệ Tử Kha bỏ hết chỗ đậu phộng đã bóc vào miệng, nhai rồm rộp, chiếc mũ trùm đầu của cô bị gió thổi bay phấp phới.
"Lần trước cô hỏi tôi, tôi đã thấy có gì đó không đúng rồi."
"Là người phụ nữ tôi nhìn thấy dưới nhà cô hôm nọ phải không?"
Vệ Tử Kha nói đúng tim đen.
Khâu Nhất Nhiên bối rối: "Sao cô biết?"
"Nhìn trạng thái của cô gần đây là biết rồi," Vệ Tử Kha nói nhẹ nhàng.Gió trên bờ sông thổi mạnh, khiến mũ trùm đầu của cô ấy bay phần phật.
Cô nghiêng mặt, nhìn thấy đôi mắt nặng trĩu, mệt mỏi của Khâu Nhất Nhiên.Thật ra, việc cô quen Khâu Nhất Nhiên cũng là một sự tình cờ.
Lúc đầu, cô thấy người này thật kỳ quặc, một mình đến nơi đây, cả ngày u ám, chán chường, lẩn tránh mọi người, không kết nối với bất kỳ ai, cứ như một chiếc lá khô trôi dạt đến đây.Rồi một lần tình cờ, cô nhìn thấy chân giả của Khâu Nhất Nhiên.
Cô thấy thật đáng thương - chân đã cụt rồi mà vẫn đến nơi này.
Có vẻ như cô ấy đã bị ai đó bỏ rơi, hoặc chính cô ấy đã bỏ rơi ai đó, để rồi một mình đến một nơi nhỏ bé không ai biết đến, như thể chỉ có nơi này mới có thể chứa được cô ấy.Khoảng mấy tháng trước, Vệ Tử Kha tiễn khách, đến dưới nhà của Khâu Nhất Nhiên.
Cô định lên chào hỏi, cũng muốn xem Khâu Nhất Nhiên có lại ngồi trong phòng tối om như một bóng ma không.
Nhưng vừa xuống xe, cô đã nhìn thấy Khâu Nhất Nhiên đang đỡ một người phụ nữ ngồi bên gốc cây, sau đó cẩn thận lau sạch sẽ chiếc taxi, nhặt giày cao gót và túi xách của người phụ nữ, rồi đưa người đó vào taxi.Lúc đó, cô hỏi Khâu Nhất Nhiên đó là ai.
Khâu Nhất Nhiên khập khiễng bước trên vũng nước, cúi đầu cười tùy ý, nói: "Coi như là bạn bè, kiểu đã chia tay ấy."
Từ đó, Vệ Tử Kha biết rằng Khâu Nhất Nhiên có lẽ sắp rời đi."
Tôi rất mừng," Vệ Tử Kha kết thúc hồi ức, nói với giọng đầy vui mừng.
"Cô có thể rời khỏi đây rồi."
"Rời đi?"
Khâu Nhất Nhiên lắc lắc đầu,"Cô hiểu lầm rồi," Khâu Nhất Nhiên đáp.
"Tôi không định rời đi hẳn.
Nhiều nhất là ba tháng, tôi sẽ quay về."
"Cô còn muốn quay lại ư?"
Vệ Tử Kha không thể hiểu nổi.
"Nơi này có gì tốt?
Ở không thoải mái, ăn cũng không ngon.
Mùa đông thì lạnh, mùa hè thì ẩm thấp.
Những người như chúng tôi sinh ra ở đây, chết ở đây thì còn chấp nhận được.
Tại sao cô lại nghĩ không thông như vậy?"
"Tôi thấy nơi này rất tốt," Khâu Nhất Nhiên mỉm cười khi nghe Vệ Tử Kha nói xấu quê hương mình.
Nhưng gương mặt cô bị gió sông thổi đến trắng bệch, nụ cười cũng vì thế mà nhợt nhạt.
"Cuộc sống ở đây rất yên bình, không có áp lực gì cả."
"Yên bình kiểu này thì có gì hay?"
"Loại yên bình này, đã là cách ít đau khổ nhất đối với tôi rồi," Khâu Nhất Nhiên nhẹ nhàng nói.Sau đó, như một lời cảnh báo hay một lời hứa, cô nhấn mạnh: "Dù sao, tôi cũng sẽ quay lại."
"Nếu cô muốn yên bình, tại sao cô còn muốn đi xa để ly hôn với nàng ấy?"
Vệ Tử Kha hỏi một cách khó hiểu.Khâu Nhất Nhiên cảm thấy Vệ Tử Kha rất nhạy bén.
Thực ra, chính cô cũng cảm thấy mối quan hệ với Lê Vô Hồi rất phức tạp.
Sự phức tạp này không phải do họ chia tay, mà xuất phát từ tai nạn năm xưa.Tai nạn đã khiến Khâu Nhất Nhiên mất đi một chân, nhưng cũng đẩy Lê Vô Hồi vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục.
Tai nạn đó đã thay đổi quá nhiều thứ, khiến mối quan hệ vốn thuần khiết của họ trở nên rối rắm, không thể gỡ bỏ.
Trước khi chia tay, Khâu Nhất Nhiên đã cố gắng rất nhiều lần để tháo gỡ mớ bòng bong này, để trở lại như ban đầu, nhưng lần nào cũng thất bại.Cho đến hôm nay, cô vẫn không thể nào tháo gỡ được.
Chính vì thế, dù đã chia tay ba năm, cách nhau mười mấy quốc gia, họ vẫn bị ràng buộc bởi những gì tai nạn đó để lại."
Nàng ấy luôn cảm thấy nợ tôi," Sau một lúc lâu, Khâu Nhất Nhiên cuối cùng cũng trả lời Vệ Tử Kha.
"Ý nghĩ đó khiến nàng ấy rất đau khổ, dù ở bên tôi hay rời xa tôi."
Cô nhìn chằm chằm vào dòng sông tối đen, đôi mắt cũng đen thẳm, như thể có thể nhìn thấy mọi thứ nhưng lại luôn bất lực.
Vì vậy, cô mới đau khổ đến thế."
Hơn nữa, nàng ấy vốn là người không giỏi chấp nhận chia ly.
Chia ly đối với nàng ấy là một sự phản bội.
Nhưng cùng lúc đó, nàng ấy không thể không cảm thấy mình nợ tôi."
"Thế nên nàng ấy rất mâu thuẫn, và thế nên nàng ấy sống không yên."
Sau đó, Khâu Nhất Nhiên cười, giọng nói rất nhẹ, nhưng tỉnh táo hơn bao giờ hết: "Và mục đích của tôi là để nàng ấy bước ra khỏi sự kiện đó, không còn cảm thấy mắc nợ tôi nữa, và chấp nhận hoàn toàn sự thật rằng tôi đã phản bội nàng."
Cũng như cái tên mà cô đã đặt cho nàng trước đây: không oán không hối hận mà bước đi trên con đường của chính mình, không cần phải quay đầu lại vì cô nữa.Khi cô nói xong, pháo hoa bên bờ sông đã bắt đầu nổ tung.
Tiếng nổ "bùm bùm" vang dội trên bầu trời, chiếu sáng cả Mãng thị một cách kỳ lạ.Vệ Tử Kha sững sờ.Cô cứ nghĩ Khâu Nhất Nhiên không hiểu mọi chuyện nên mới đau khổ đến vậy trước sự việc ly hôn lạ lùng này.
Mãi đến lúc này, cô mới nhận ra Khâu Nhất Nhiên hiểu rất rõ mọi chuyện, và chính vì quá hiểu nên cô mới đau khổ."
Vậy trước đây hai người chắc hẳn là bạn rất thân nhỉ?"
Sau một lúc im lặng, Vệ Tử Kha thăm dò.
"Đã chia tay rồi mà vẫn chịu lặn lội đường xa đi ly hôn."
"Hơn nữa còn sẵn lòng làm mọi thứ vì đối phương."
"Phải không?"
Khâu Nhất Nhiên có chút do dự, như đang suy nghĩ, rồi cuối cùng cũng đưa ra kết luận.
Cùng lúc đó, pháo hoa cũng nổ tung trên bầu trời.
Ánh sáng rực rỡ nhiều màu sắc chiếu lên khuôn mặt cô, khiến vẻ u buồn của cô thêm vài phần rạng rỡ.
Lúc đó, cô mới thực sự mỉm cười, một nụ cười chân thành."
Thật ra tôi vẫn luôn cảm thấy, trước khi hoàn toàn thừa nhận đối phương là người yêu, chúng tôi đã trở thành bạn của nhau."
"Những gì cô nói phức tạp quá, tôi chưa từng yêu nên không hiểu.
Tóm lại, bất kể thế nào cuối cùng cô có quay về hay không..."
Thời gian đã đến.
Vệ Tử Kha vừa nói vừa chạy ra bờ sông, lấy những chùm pháo hoa cô đã chuẩn bị để "khai lộc", đốt hết lên cùng lúc.
Cô ấy vừa chạy vừa gọi về phía cô:"Chúc mừng năm mới!"
Càng nhiều chùm pháo hoa rực rỡ hơn nổ tung trên bầu trời, như những màu sơn trong bảng màu vừa được trộn lẫn.Giây phút đó, Khâu Nhất Nhiên tìm thấy bình rượu trong túi mình.
Cô ngước nhìn bầu trời, nắm chặt chiếc bình một cách thành tâm và thành kính, rồi ước ba điều ước cho năm mới:"Chúc mừng năm mới."
Cả ba điều ước đều giống nhau, và đều dành cho một người.. . .Ở Paris, giao thừa thật sự rất vắng vẻ.
Lê Vô Hồi thu lại tầm mắt từ bầu trời, nghe Phùng Ngư nói:"Trong nước chắc giờ này cũng bắt đầu đốt pháo hoa rồi nhỉ?"
"Chắc thế," Lê Vô Hồi hờ hững đáp.
Nàng không hiểu tại sao vào ngày này Phùng Ngư lại bỏ vợ con mà tìm đến nàng, cứ như nàng là một bà lão góa bụa cần người chăm sóc, nếu không sẽ tự tử vậy.Dù là đêm giao thừa ở trong nước, nhưng vì chênh lệch múi giờ, các quán ăn Trung Quốc ở Paris đã nhộn nhịp từ trưa.
Họ không đi ăn cùng đám đông, chỉ gọi vài món Pháp nhạt nhẽo tại khách sạn.Vài giờ sau, Lê Vô Hồi lên máy chạy bộ.
Phùng Ngư buồn chán nằm dài trên thảm, nhìn nàng mồ hôi nhễ nhại chạy đối diện tấm cửa kính.
Cô tiện thể ngắm nhìn hình ảnh phản chiếu xinh đẹp của mình trên đó."
Nói thật, tôi cũng hơi nhớ Khâu Nhất Nhiên," Phùng Ngư đột nhiên nói.Lê Vô Hồi không dừng lại, vẫn chạy đều đều."
Khi Khâu Nhất Nhiên còn ở đây, dù có lúc không hợp nhau, chúng ta cũng không đón giao thừa cô đơn thế này.
Tôi nhớ cô ấy rất thích học nấu ăn, đặc biệt là món Trung."
"Nếu cô ấy ở đây, chắc chúng ta vừa ăn cơm, cậu nhặt rau, cô ấy nấu, còn tôi rửa bát..."
"Rồi cô ấy video call cho cả nhà, chúng ta cũng xen vào, nghe tiếng pháo hoa từ trong nước..."
Nói đến đây, Phùng Ngư ngửa đầu nhấp một ngụm rượu vang, giọng đầy cảm thán và tiếc nuối: "Thật ra, cô ấy vốn là một người rất trân trọng cuộc sống."
Lê Vô Hồi liếc nhìn cô một cách thờ ơ: "Cậu say rồi."
"Thật ư?"
Phùng Ngư xoa thái dương, cô thực sự cảm thấy hơi đau đầu.
"Vậy cậu thật sự định bay về nước, rồi cùng Khâu Nhất Nhiên lái xe đến Paris để ly hôn sao?
Làm một chuyện rắc rối như vậy chỉ để đưa cô ấy quay lại?"
Thật ra, chính cô cũng không hiểu tại sao lần này Lê Vô Hồi lại chủ động đề nghị ly hôn với Khâu Nhất Nhiên.Người ta thường nói, nền tảng của một mối quan hệ lành mạnh là không sợ chia ly.
Nhưng với Lê Vô Hồi, dường như nút "chia ly" này chưa bao giờ tồn tại.Nàng không chấp nhận việc mẹ nàng, Lỗ Vận, muốn một mình đối mặt với cái chết vào những giây phút cuối cùng của cuộc đời.
Nàng cũng không chấp nhận việc Phùng Ngư có ý định rời Paris để trở về nước vào một năm nào đó.
Và càng không chấp nhận việc Khâu Nhất Nhiên rời đi.Nàng cố chấp, không chịu thua, luôn muốn nắm chặt tất cả những gì có thể, dù cho phải đổ máu.
Nàng oán hận những người đã rời bỏ mình, nhưng cũng chưa bao giờ chịu buông tha cho họ.Phùng Ngư đã nhiều lần khuyên Lê Vô Hồi: đừng mãi nhớ nhung nữa, đừng thấy ai đó có bóng dáng giống người kia là lại chạy theo, đừng oán hận nữa, quay đầu lại cũng chỉ tự làm khổ mình.
Nhưng tất cả đều vô ích."
Thật ra có lúc tớ nghĩ lại, tớ hấy mình đã hại cậu," Phùng Ngư bộc bạch, có lẽ do chút men rượu giao thừa khiến cô trở nên u buồn.
"Nếu không phải tớ, ngày đó cậu đã không..."
"Đã không cái gì?"
Lê Vô Hồi ngắt lời, nhưng lại tự trả lời, khẽ cười một tiếng: "Cậu nghĩ nhiều rồi."
Phùng Ngư sững sờ."
Cậu nghĩ nhiều rồi, Phùng Ngư."
Lê Vô Hồi lặp lại.
Nàng bước xuống khỏi máy chạy bộ, khuôn mặt nửa sáng nửa tối phản chiếu trên cửa kính, không thể nhìn rõ biểu cảm."
Cho dù ngày đó không có cậu, tớ vẫn sẽ yêu Khâu Nhất Nhiên."
Nàng nói câu này rất bình thản, như thể đã chấp nhận hoàn toàn sự thật.
Đến mức Phùng Ngư quên cả hỏi: "Vậy bây giờ thì sao?"
"Vậy lần này cậu..."
Phùng Ngư ấp úng.
"Là để cô ấy quay lại bên cạnh cậu ư?"
"Không."
Về chuyện này, Lê Vô Hồi phủ nhận một cách dứt khoát.
"Tớ thực sự muốn ly hôn với cô ấy."
Điều này thực sự nằm ngoài dự đoán của Phùng Ngư.
Cô vẫn luôn cho rằng chỉ khi một trong hai người chết đi, Lê Vô Hồi mới có thể hoàn toàn buông bỏ Khâu Nhất Nhiên và mối quan hệ của họ mới có thể kết thúc."
Tất nhiên, tớ cũng muốn cô ấy quay lại Paris."
Ánh đèn rực rỡ của mùa đông Paris vừa lên, Lê Vô Hồi không cười.
Giọng nàng bay bổng:"Dù là Paris không có tôi.". . .Giả Paris là một thành phố nhỏ với năm tuyến xe buýt, đêm giao thừa pháo hoa nổ liên miên không dứt, kéo dài đến tận sáng sớm.Khâu Nhất Nhiên đêm đó không ngủ được.
Nghĩ đến chuyến đi xa sắp tới, cô quyết định dậy để chuẩn bị hành lý.
Cân nhắc tình trạng chân và những tình huống bất ngờ có thể xảy ra trên đường, cô dự định hoàn thành chuyến đi trong vòng một tháng.
Vì phải đi qua nhiều quốc gia nên hành lý của cô rất nhiều.
Chắc chắn không thể mang hết lên xe được, thế là sau khi dọn xong, cô lại bắt đầu tinh giản.Việc này làm căn phòng thuê của cô trở nên lộn xộn, thậm chí còn tìm thấy một thứ lẽ ra không nên xuất hiện vào lúc này: một chiếc nhẫn.Hai người lẽ ra phải có nhẫn cưới.
Nhưng lúc đó họ quá vội vàng nên không ai nhớ đến chuyện này.
Sau đó lại vì nhiều lý do mà bị trì hoãn.
Mãi đến cuối cùng, khi cô gặp chuyện, có lẽ cũng vì ý nghĩ đó, Lê Vô Hồi không chỉ khắc câu nói đó lên chân giả của cô mà còn bù đắp cho cô chiếc nhẫn này.Cô đáng lẽ nên tin rằng tình yêu của Lê Vô Hồi đủ nồng nhiệt, nhưng ngày đó cô quá đau khổ, nên không thể nào nhận ra trong đó bao nhiêu phần là sự đền bù và hổ thẹn.Giờ đây, khi chiếc nhẫn ấy lại xuất hiện, tim Khâu Nhất Nhiên đập mạnh.
Chiếc nhẫn như một ngọn núi ký ức đè nặng, siết chặt xương thịt cô, khiến cô không thể cử động.
Cô phải dùng hết sức lực để ném chiếc nhẫn đi thật xa.Cô thở dốc khó nhọc.
Rồi lại khó khăn tìm kiếm trong căn phòng thuê lờ mờ ánh sáng.
Dù thế nào, đây cũng là minh chứng cho tình yêu mà cô từng có và từng được nhận, cô không thể vứt bỏ nó như thế.Nhưng tiếc là chiếc nhẫn vốn dĩ rất nhỏ.
Sau khi ném đi, cô phải loay hoay rất lâu, gần như đã phải di chuyển hết mọi thứ trong căn phòng chật hẹp.Cuối cùng, pháo hoa ngoài phòng nổ rền vang, cô bò xuống gầm giường và cuối cùng cũng tìm thấy chiếc nhẫn nhỏ bé ấy.
Giây phút đó, cô mới có thể thả lỏng.
Mồ hôi lạnh trên lưng đã bớt đi một nửa, nhưng chiếc nhẫn trong tay vẫn bị cô nắm chặt.Rồi điện thoại đổ chuông.Cô cuống quýt, mặt mũi lấm lem, bò ra khỏi gầm giường.
Mọi đồ đạc, hành lý đều bám đầy bụi, chờ được dọn dẹp.
Cô tìm thấy điện thoại và nghe máy.Đầu dây bên kia im lặng rất lâu.
Giống hệt lần trước.Khâu Nhất Nhiên sững người.
Mồ hôi trên mí mắt chảy xuống, làm cay mắt cô, trong khi chiếc nhẫn cuối cùng cũng tìm lại được lại khiến lòng bàn tay cô đau nhói.Cô không nhìn số, mà nói trước: "Lê Xuân Phong?"
Câu nói vừa thốt ra, tiếng pháo hoa bên cô chợt nổ lớn.
Cuối cùng, Lê Vô Hồi cũng đáp lại, như thể phải đợi cô gọi tên nàng trước: "Bên em đang bắn pháo hoa à?"
Giọng nàng nghe không được bình thường."
Chị uống rượu sao?"
Tuy hỏi vậy, nhưng Khâu Nhất Nhiên vẫn ngồi xuống gần cửa sổ, bật loa ngoài để thu tiếng pháo hoa từ bên ngoài vào.Theo truyền thống, vào sáng sớm Tết Nguyên Đán, người ta thường đốt pháo hoa để đón Thần Tài.
Mặc dù những năm gần đây các thành phố lớn đã cấm pháo hoa, nhưng nhiều thành phố nhỏ vẫn chưa quản lý chặt chẽ.Trước đây, khi còn ở Paris, họ thường đón giao thừa theo giờ Trung Hoa.
Khi Khâu Nhất Nhiên gọi video cho Lâm Mãn Nghi sau bữa tối, cô có thể nghe thấy tiếng pháo hoa lấp ló từ quê nhà Lâm Mãn Nghi.
Đó là âm thanh quen thuộc mỗi năm họ đón giao thừa ở Paris.Pháo hoa đã nổ, năm mới đã đến.Trong điện thoại, Lê Vô Hồi im lặng rất lâu, có vẻ đã uống rất nhiều rượu.
Có thể sáng mai tỉnh dậy, nàng sẽ không nhớ mình đã gọi cuộc điện thoại này.
Nghĩ vậy, Khâu Nhất Nhiên ban đầu không định nói gì.Nhưng lúc này, Lê Vô Hồi lại chủ động lên tiếng: "Những thứ đó của em, đã chuẩn bị xong chưa?"
"Gần xong rồi," Khâu Nhất Nhiên liếc nhìn căn phòng thuê lộn xộn.
Cô lại hỏi: "Khi nào chúng ta có thể khởi hành?"
"Thêm hai ngày nữa đi."
Lê Vô Hồi nói."
Mất bao lâu?"
Khâu Nhất Nhiên không nhịn được hỏi, dường như cô rất nóng lòng muốn giải quyết chuyện này."
Ý em là em có thể khởi hành bất cứ lúc nào sao?
Hay là em rất sốt ruột muốn ly hôn với chị?"
Lê Vô Hồi lần này không giận, mà khẽ cười, kiên nhẫn đáp.
"Nhưng dù em muốn thế nào, hãy đợi qua mùa xuân này đã."
"Tại sao?"
Hỏi xong, Khâu Nhất Nhiên mới nhận ra, có thể là Lê Vô Hồi còn có việc phải giải quyết.
Cô không nên hỏi thêm.Nhưng Lê Vô Hồi lại trả lời:"Vì chị không muốn sau này, mỗi dịp xuân về, lại phải nhớ đến chuyện ly hôn với em.
Sẽ rất mệt mỏi, và rất khổ sở."
Một câu nói rất thẳng thắn, không hề né tránh.
Khâu Nhất Nhiên lặng người."
Năm nay thì thôi, vì chuyện này mà đã không vui rồi...
Nhưng sau này còn nhiều năm nữa, cũng phải sống tốt chứ, đúng không?"
Tiếng pháo hoa liên tiếp nổ, khiến giọng Lê Vô Hồi trong điện thoại nghe rất mơ hồ.Khâu Nhất Nhiên im lặng không nói.
Cô không thể phản đối Lê Vô Hồi bất cứ điều gì."
Vậy em cố gắng chờ một chút đi."
Tiếng pháo dần nhỏ lại.
Khâu Nhất Nhiên nắm chặt chiếc nhẫn trong tay.
Qua điện thoại, Lê Vô Hồi lại nói:"Dù cho em rất muốn nhanh chóng ly hôn với chị.". . .Đêm hôm đó, Khâu Nhất Nhiên không tài nào ngủ ngon được.Thứ nhất là vì tiếng pháo hoa kéo dài đến tận 3-4 giờ sáng.Thứ hai là vì câu nói cuối cùng của Lê Vô Hồi trong cuộc điện thoại.Cuộc điện thoại kéo dài rất lâu.
Giữa chừng là một khoảng im lặng nặng nề.
Cuối cùng, Khâu Nhất Nhiên không thể chịu đựng được nữa, cô đành cúp máy.
Nhưng trước khi cúp, cô nghĩ đến việc bây giờ đã là năm mới, nên lấy hết dũng khí nói: "Chúc mừng năm mới."
Nhưng Lê Vô Hồi lại không đón nhận lời chúc đó một cách thản nhiên như người bình thường, mà đáp lại: "Tính sau đi."
Dường như nàng không chắc liệu năm mới của mình có thể trôi qua một cách vui vẻ hay không.Câu nói ấy khiến Khâu Nhất Nhiên trằn trọc cả đêm không ngủ được.
Cô nhớ lại Lê Vô Hồi ngày trước.
Nàng vốn là người rất giỏi tự làm mình vui vẻ.
Dù khi đó nàng đang nghèo khó, thất vọng, nàng vẫn dạy Khâu Nhất Nhiên cách nhảy dây, nhảy đúng nhịp.
Thậm chí còn dạy cô uống rượu và ném nắm đấm.
Có vài lần Khâu Nhất Nhiên say đến mức lơ mơ, khi mở mắt ra vẫn thấy Lê Vô Hồi vừa cười tinh quái, vừa buộc dây đỏ vào mắt cá chân cô.Đó là một thế giới mà Khâu Nhất Nhiên chưa từng tiếp xúc.Cô chưa từng nghĩ rằng Lê Vô Hồi sẽ trở nên như vậy.Ngày hôm sau, cô cũng thức dậy rất sớm vì bị tiếng pháo hoa buổi sáng đánh thức.
Sau đó, Khâu Nhất Nhiên cuộn mình trên giường, không biết đã ngủ thêm bao lâu.
Khi tỉnh dậy lần nữa, mặt trời đã lên cao.
Cô cuối cùng cũng cảm thấy mình đã ngủ đủ, cô ngồi dậy và kéo rèm cửa sổ.Mùng Một Tết, cả con đường tràn ngập những mẩu giấy pháo hoa đã cháy, như tro tàn, nhưng cũng như một sự khởi đầu mới.Nắng rực rỡ, sóng sánh.Cứ như một giấc mơ, cô nhìn thấy Lê Vô Hồi.Lê Vô Hồi đứng ngay dưới lầu, mặc áo khoác, quàng khăn, bên chân là một chiếc vali hành lý, như sắp đi xa.
Cả khung cảnh giống hệt ngày đầu tiên họ gặp nhau.Rất nhiều người đi ngang qua nàng.
Những gia đình đi chúc Tết, miệng luôn nói những lời chúc tốt lành.
Những đứa trẻ tụ tập chơi pháo.
Những người quen gặp nhau trên đường nói chuyện không dứt...Tết đến thật náo nhiệt, khung cảnh gia đình đoàn viên trở thành phông nền.Và Lê Vô Hồi, một mình, nổi bật giữa khung cảnh ấy, cứ mãi nhìn cô từ xa.Không biết nàng đã đợi ở đó bao lâu rồi.
Khâu Nhất Nhiên thậm chí nghĩ mình vẫn chưa tỉnh giấc.Sáng hôm qua họ mới nói chuyện điện thoại.
Rõ ràng Lê Vô Hồi vẫn ở Paris, vậy mà chỉ chưa đầy một ngày, nàng đã đứng trước mặt cô.Trong cơn mơ hồ, cô tự hỏi Lê Vô Hồi đã đến đây từ lúc nào.Cho đến khi Lê Vô Hồi dưới lầu nheo mắt nhìn cô một lúc, rồi đột nhiên lấy điện thoại ra gõ chữ.
Điện thoại của Khâu Nhất Nhiên chợt rung lên.Khâu Nhất Nhiên ngơ ngác, cầm điện thoại lên và thấy tin nhắn vừa được gửi đến:"Ngủ dậy chưa?"
Tất nhiên, đó là từ Lê Vô Hồi, người đang đứng dưới lầu.
Khâu Nhất Nhiên theo phản xạ liếc nhìn Lê Vô Hồi.
Nàng vẫn đứng đó, cả người được bao phủ trong ánh nắng, cái bóng kéo dài.
Nàng cúi đầu gõ gì đó trên điện thoại, một lát sau mới cất điện thoại đi, rồi lại ngẩng đầu nhìn về phía Khâu Nhất Nhiên.Không chút bất ngờ, ánh mắt họ chạm nhau trong không khí dư âm của ngày đầu năm mới, hòa vào nhau dưới ánh mặt trời thành một thứ đặc quánh.Ngay sau đó, bốn tin nhắn liên tiếp được gửi đến điện thoại của Khâu Nhất Nhiên, khiến lòng bàn tay cô tê dại:"Chị hối hận rồi."
"Chị vẫn muốn em phải nhớ đến chị vào mỗi dịp xuân về sau này."
Có lẽ do tín hiệu, tin nhắn thứ ba và thứ tư đến chậm hơn hai ba giây:"Bởi vì mùa xuân này, chị vẫn đang hận em."
"Cho nên, em không bao giờ được quên chị."