Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bhtt] [Ai] [Hoàn] Tiểu Thư

[Bhtt] [Ai] [Hoàn] Tiểu Thư
Chương 49


Ánh mắt Hải Linh lóe lên chút ánh sáng, ngay sau đó lại ảm đạm đi: "Nói sau đi."

Cô trước nay cũng chưa nghĩ mình sẽ có cơ hội đi học.

Sơ trung chưa học xong đã nghỉ ngang, về trồng rau làm ruộng, rồi vào thành phố mơ mơ màng màng học nghề mát xa, làm móng...

Những việc này, mới là thứ thuộc về cô.Nhưng hiện tại Đinh Nghệ nói cho cô, cô cũng có thể học tập.Đinh Nghệ vuốt mặt cô: "Chị vẫn còn chưa tin em?"

Cô thanh tú, thật cẩn thận nhích lại gần hôn cô: "Em nói chị có thể thì chị nhất định có thể."

Hải Linh cười: "Được."

"Hải Linh," Đinh Nghệ nói, "Chị đừng làm ở chỗ chị Chu nữa được không?"

Hải Linh nhìn cô, không hỏi tại sao.Đinh Nghệ nhanh chóng giải thích: "Em không phải cảm thấy công việc này như thế nào...

Chỉ là thấy..."

Cô không nói được nữa, cô sợ xúc phạm tới Hải Linh.

Cô gái ăn mặc hở hang bên ngoài kia, làm Đinh Nghệ hoảng hốt cảm thấy mình như đã về lại phòng mát xa ở Châu Thôn...Hải Linh thật vất vả mới thoát thân khỏi vũng lầy.

Cô gái kia, hơn phân nửa là Chu Mân tuyển vào.

Chu Mân muốn phát tài, ai cũng ngăn không được, nhưng chị ta không thể kéo theo Hải Linh."

Hải Linh..."

Đinh Nghệ cúi đầu cọ cọ mũi vào cần cổ cô, "Chị không làm gì hết, em nuôi chị."

Lương tháng Đinh Nghệ không đến 6000 tệ, lời âu yếm nói thật là êm tai.Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên, Hải Linh nhận được lời bảo đảm chân thành như vậy.

Tấm chân tình này của Đinh Nghệ, đã làm cô rất thỏa mãn.Dựa núi núi cũng sẽ đổ.

Vả lại, cô sao đành lòng làm Đinh Nghệ nuôi mình.

Đinh Nghệ còn nhỏ hơn mình vài tuổi đâu.

Một cô gái 22 tuổi, từ nhỏ được nuông chiều đến lớn, Hải Linh làm sao để cô ấy chịu khổ nuôi mình."

Nói bừa," Hải Linh hờn dỗi nói, "Chị lại không có tàn phế, có tay có chân, làm gì cần em nuôi?"

Đôi mắt Đinh Nghệ trong suốt nhìn cô.

Cô thở dài: "Em để chị suy nghĩ kỹ đi."

"Em chỉ là muốn tốt cho chị, mong chị được làm việc mà chị thích, đừng cứ suy nghĩ vì người khác mãi.

Cuộc sống là cuộc sống của chị, muốn sống như thế nào thì chị có quyền quyết định."

Đinh Nghệ khẽ nói.Đinh Nghệ quả nhiên không giống với cô.

Đinh Nghệ tự do như vậy, dũng cảm như vậy.Nhưng Đinh Nghệ hiểu cô, đối tốt với cô.

Làm cô cảm động muốn khóc.

Một người tứ cố vô thân lâu rồi, trên người sẽ mài giũa ra một vỏ bọc rất dày, bỗng nhiên xuất hiện nhu tình, nhấn chìm cô, đem cô hóa mềm, làm cô lộ ra rất nhiều chỗ mềm mại và yếu đuối.Cầm lòng không được, liền muốn dựa dẫm vào em ấy.Đinh Nghệ ở bên Hải Linh tới tận thời gian đóng cửa, lại đưa cô về nhà, mới lưu luyến không rời mà đi rồi.

Trên đường trở về, cô nhớ tới Chung Kỳ hỏi cô: "...

Cậu muốn cùng cô ấy ở chung à?"

Cô thật sự muốn cùng Hải Linh ở cùng một chỗ....Hôm nay, Đinh Nghệ tan tầm liền tới trong tiệm, vừa vào cửa, đã bị Chu Mân ngăn cản."

Nhóc tìm Hải Linh?

Em ấy ở bên trong làm việc, nhóc ở chỗ này chờ chút đi."

Chu Mân ngồi trên ghế sofa vắt chéo chân.

Đinh Nghệ hướng vào trong nhìn quanh, hiện tại trong tiệm cũng không có ai làm móng tay.Làm việc gì mà không để người ta thấy?

Đại não Đinh Nghệ tức khắc trống rỗng, không quản Chu Mân, trực tiếp đi thẳng vào gian bên trong.Đối diện phòng trực ban chính là phòng mát xa, một buồng có cửa khép hờ, bên trong truyền đến một giọng đàn ông: "...

Lão tử tiêu tiền không phải tìm khó chịu!

Xú đàn bà..."

Hải Linh mặt mang nụ cười: "Tiên sinh thật ngại quá, cô ấy mới tới, có thể đã không nói rõ ràng với ngài...

Vậy đi, lần này chúng tôi miễn phí cho ngài ngài xem thế nào?"

"Lần này miễn phí, lần sau thì sao!"

Người đàn ông nhìn Hải Linh từ trên xuống dưới nói.Nghiêm Tiểu Đình trốn ở sau lưng Hải Linh không hé răng.

Gã đàn ông này rõ ràng chính là kẻ vô lại, sờ ngực cô còn không trả tiền – cô đều nói với khách rồi, cởi quần áo sờ soạng phải thêm một trăm."

Vậy, cô cũng cởi, cho tôi nhìn xem chỗ này của mấy người có đáng giá một trăm đồng không!"

Gã ta cười dữ tợn nhìn Hải Linh nói.Cánh cửa phía sau bị đẩy ra, đụng vào vai Nghiêm Tiểu Đình.

Nghiêm Tiểu Đình tưởng Chu Mân, chạy nhanh né tránh, không ngờ là cô gái cao gầy kia, mặt đầy lạnh lẽo đứng ở cửa.Gã đàn ông trợn tròn mắt.

Tiệm này thế mà còn tuyển nữ sinh viên?"

Chị đi ra ngoài với em."

Đinh Nghệ kéo cổ tay Hải Linh.Hải Linh giãy ra khỏi tay Đinh Nghệ, thấp giọng nói: "Em đi ra ngoài chờ chị."

Sau đó xoay người cười đối với gã khách nói: "Tiên sinh ngại quá.

Ngài xem, Tiểu Đình còn chờ làm mát xa cho ngài, ngài cứ bớt giận, làm xong rồi nói, được không?"

Hải Linh xinh đẹp quyến rũ, nhỏ nhẹ nói chuyện với gã đàn ông, Nghiêm Tiểu Đình quần áo nửa cởi, lại đây cùng hắn xin lỗi, hắn cũng không còn giận dữ: "Được được được, tôi cũng không so đo, lần sau phải giảm giá cho tôi!"

Đinh Nghệ lạnh mặt, xoay người đi.Chu Mân thảnh thơi ngồi ở cửa, cắn hạt dưa, nhìn thấy Đinh Nghệ mặt lạnh lùng đi ra, trong lòng cười nhạo một tiếng.

Hải Linh chẳng qua xử lý chút chuyện vụn vặt, con bé cứ trưng ra bộ mặt khó coi đó làm gì.Đinh Nghệ dừng lại bên người cô ấy một chút, không nói chuyện, mở cửa đi ra ngoài.Vài phút sau, Hải Linh từ trong phòng lao ra, nôn nóng hỏi Chu Mân: "Chị Chu, có thấy Đinh Nghệ không?"

"Đi rồi đi rồi."

Chu Mân lại cắn hạt dưa nói.Hải Linh xông ra ngoài.

Giờ phút này cô không rảnh lo xin nghỉ với chị Chu, cũng không rảnh lo trong tiệm.

Cô chỉ biết Đinh Nghệ giận rồi.Nhưng cô không thể không làm những việc này.

Nghiêm Tiểu Đình tính tình quá hấp tấp, nói chuyện lại chua ngoa, không biết chu toàn, dễ dàng chọc giận mấy gã khách keo kiệt.

Hải Linh nhiều lần nhắc nhở cô ta, cô ta cũng không để trong lòng, rốt cuộc lần này gặp phải một tên khó chơi.Có chút đàn ông đến đây tìm tiểu thư, ngoại trừ giải tỏa thú tính, còn là muốn tìm cảm giác tồn tại.

Đi làm bị sếp mắng, về nhà bị vợ mắng, hoặc là bị đồng nghiệp bắt nạt... tới nơi này, chỉ muốn nghe lời dễ nghe.

Cho nên chỉ cần tâng bốc bọn họ, căn bản không có gì bất ổn.Đi được vài bước, liền nhìn thấy Đinh Nghệ.

Cô ấy đứng ở cửa một tiệm trà sữa, mặt vô cảm nhìn tòa nhà phía trước.

Ánh hoàng hôn chiều tà xuyên thấu không bầu trời vẩn đục của Phổ Nam, soi lên trên mặt Đinh Nghệ, phủ thêm cho cô ấy một gam màu ấm áp.Hải Linh nhận ra, Đinh Nghệ không nỡ đi.Trong lòng cô ấm áp, đi qua kéo tay Đinh Nghệ, nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi."
 
[Bhtt] [Ai] [Hoàn] Tiểu Thư
Chương 50


Đinh Nghệ không nhìn Hải Linh, nhưng lại để cô ấy kéo tay mình đi."

Ăn cơm tối chưa?"

Hải Linh nhẹ nhàng đung đưa ngón tay cô."

Chưa ăn."

Cô rốt cuộc quay đầu lại, nhưng lại cau có mà nhìn nơi khác."

Đi, ăn cơm đi."

Hải Linh kéo tay cô, chậm rãi đi vào hẻm nhỏ.Hoàng hôn buông xuống bên trái, Hải Linh cũng đi bên trái cô.

Đinh Nghệ gỡ tay Hải Linh ra.Hải Linh nghiêng đầu nhìn cô, mắt đào hoa ánh lên một tầng nước mắt tủi thân.Đinh Nghệ lại chỉ đi qua bên trái Hải Linh, lại đưa tay mình đặt trong tay cô ấy, rầu rĩ mà nói: "Muốn ăn gì?"

Hải Linh cười, một bên chậm rãi đi tới, một bên nhàn nhã mà lắc lắc tay cô: "Cái gì cũng được."

Cánh tay mảnh khảnh của cô dời lên, ôm lấy cả cánh tay Đinh Nghệ, dựa sát Đinh Nghệ nói thầm: "Hôm nay chị không về nhà, ở trong tiệm trực ban."

"Ừm..."

Đinh Nghệ nhìn cô ấy, mặt đỏ lên.Hai người tùy tiện ăn chút gì đó.

Trời nóng đến mức khiến cho người ta chẳng muốn ăn uống.

Đinh Nghệ thấy Hải Linh chưa ăn được mấy miếng, lúc đi ngang qua cửa hàng tiện lợi thì đi vào mua một chai sữa đậu.Sữa đậu tươi ở Nam Châu, giá phải chăng lại rất dinh dưỡng.

Đinh Nghệ thấy Hải Linh uống qua, liền cũng nếm thử một lần.

Cô cảm thấy hương vị cũng không khác mấy, uống không ngon bằng sữa đậu nành.

Nhưng Hải Linh thích uống cái này, cô liền ghi nhớ."

Này."

Đinh Nghệ mở nắp, cắm ống hút vào, đưa cho cô ấy.Hải Linh nhận lấy, đưa lên môi cô, đôi mắt đào hoa quyến rũ nhìn cô.

Đinh Nghệ vẫn hé miệng ngậm, uống một ngụm nhỏ.

Hải Linh cười, ngậm ống hút trong miệng, đôi cánh môi hồng nhuận bao lấy chỗ Đinh Nghệ vừa mới uống qua.Bất tri bất giác, liền đi về đến tiệm.

Thấy Hải Linh trở về, Chu Mân liền ngậm thuốc lá rồi đi.

Trong khoảng thời gian sau giờ cơm chiều, có không ít khách quen nữ tới làm móng tay và spa.

Đinh Nghệ vừa giúp Hải Linh một tay, vừa ở trong lòng sắp xếp công việc của ngày mai.

Cô có thói quen phải chuẩn bị trước cho công việc ngày hôm sau.Nhưng hiện tại, cô không tài nào tập trung tinh thần, tầm mắt luôn đi theo Hải Linh, nhìn cô ấy cúi đầu vẽ móng cho khách, nhẹ nhàng cầm lấy tay khách.Đinh Nghệ cắn môi.Gần tới giờ đóng cửa, Nghiêm Tiểu Đình dẫn theo một người đàn ông vào.

Nhìn thấy Đinh Nghệ còn ở, Nghiêm Tiểu Đình nghiền ngẫm mà cười, sau đó kéo gã đi vào phòng mát xa.Hải Linh treo bảng "tiệm tạm nghỉ" bên ngoài, sau đó khóa cửa kính từ bên trong.

Lúc trở lại phòng trực ban, nhìn thấy Đinh Nghệ đã tắm rửa xong, tóc vẫn còn ướt ngồi trên giường chờ cô.Hải Linh tắm rửa xong ra tới, thấy mặt Đinh Nghệ đỏ bừng, cô vừa định lên tiếng hỏi làm sao vậy, thì nghe được cách vách truyền đến loáng thoáng động tĩnh.

Tuy rằng phòng mát xa lắp cách âm, nhưng đang buổi tối, lại ở sát bên vách, khó tránh khỏi sẽ nghe thấy."

Ngủ đi."

Hải Linh nhẹ giọng nói."

Ừm."

Đinh Nghệ cũng nằm xuống.Động tĩnh cách vách ngược lại lớn hơn nữa.

Đinh Nghệ mở mắt ra, lấy di động, cắm tai nghe, quay đầu hỏi Hải Linh: "Chị cần không?"

Đôi mắt Hải Linh trong bóng tối lưu chuyển ánh sáng mờ: "Ừ."

Đinh Nghệ đưa một cái tai nghe cho cô ấy.

Là một bài hát trữ tình cũ của Nam Châu, tiết tấu chậm rãi.Nghe xong một lát, hai người trong bóng tối mắt to trừng mắt nhỏ, đột nhiên không nhịn được bật cười.Đinh Nghệ kéo tai nghe xuống, cười khẽ nói: "Không có tác dụng."

Cô quay đầu nhìn Hải Linh, duỗi tay sờ soạng tìm được tay cô ấy.Trong lòng bàn tay Hải Linh, nổi lên một ít vết chai, cọ qua lòng bàn tay Đinh Nghệ.

Loại cảm xúc hơi ngứa này, làm Đinh Nghệ không nhịn được nhớ tới cảm giác đôi tay này dạo chơi trên thân thể mình."

Hải Linh," Đinh Nghệ đột nhiên xoay người nhìn cô, "Eo chị còn đau không?"

"Không đau."

Hải Linh nói."

Gạt em," Đinh Nghệ cắn nhẹ đầu ngón tay cô một chút, "Rõ ràng đều thấy chị đấm eo."

Hải Linh chậm rãi tới gần cô, bàn tay luồn vào quần áo của cô.

Eo cô đúng là rất đau, cũng rất mệt, nhưng mà... càng muốn muốn Đinh Nghệ.

Bàn tay hơi chút vết chai của cô, nhẹ nhàng vuốt ve qua làn da Đinh Nghệ.Hải Linh hôn lên mồ hôi trên mặt Đinh Nghệ.

Mặt Đinh Nghệ đỏ ửng, cùng với nhiệt độ người dưới thân nói cho cô biết, ít nhất không phải dục vọng nào cũng đáng xấu hổ.

Cô đã gặp quá nhiều dục vọng kinh tởm, càng làm cho cô cảm thấy chán ghét chính là, những cái dục vọng kinh tởm đó liên quan đến cô.Nhưng cô lại thích tất cả vẻ mặt của Đinh Nghệ.

Nghiêm túc đứng đắn cũng đẹp, e lệ bất an cũng đẹp, bộ dáng bây giờ ý loạn tình mê, càng làm cô cảm thấy yêu thích."

Em như vậy, chị mệt không?"

Đinh Nghệ cúi đầu nhìn ngón tay ướt đẫm của Hải Linh."

Không mệt," Hải Linh lắc đầu, "Muốn đi tắm không?"

"Ừm, tắm xong ngủ."

Đinh Nghệ mặc quần áo xuống giường, duỗi tay về phía Hải Linh.

Hải Linh vén tóc lên sau tai, không rõ nguyên do: "Muốn làm gì?"

Đinh Nghệ cười ôm cô: "Ôm chị xuống dưới."

Hai người vui đùa ầm ĩ một lát, Hải Linh kéo tay cô nói: "Mình đi phòng xông hơi nha."

Phòng tắm ở bên cạnh phòng xông hơi khá lớn, có thể hai người cùng nhau tắm.Hai người kéo tay đi ra, vừa lúc đụng phải Nghiêm Tiểu Đình dẫn gã đàn ông kia ra ngoài.Nghiêm Tiểu Đình trên người quần áo đều muốn rơi xuống, cô ta duỗi tay kéo một chút, kỳ lạ hỏi: "Hai người...

Cô bé này không về nhà à?"

"Tôi..."

Đinh Nghệ vừa định mở miệng, đã bị lời nói bình tĩnh của Hải Linh cắt ngang: "Hôm nay em ấy ở đây."

Nghiêm Tiểu Đình sửng sốt một chút: "Cô ấy không phải..."

Cô ta nhìn Đinh Nghệ từ trên xuống dưới, cảm thấy Đinh Nghệ thoạt nhìn không giống người có khả năng bao nuôi Hải Linh dài hạn.

Nhưng cô bé này thường xuyên tới tìm Hải Linh, thật kỳ lạ.Cô ta kéo Hải Linh qua một bên, nhỏ giọng nói: "Cho con bé này chơi không à..."

Hải Linh nhìn thoáng qua Đinh Nghệ, thắc mắc của Nghiêm Tiểu Đình, cô hiểu.

Cho nên cứ việc cô ta hỏi như vậy, Hải Linh cũng không tức giận, ngược lại cười cười, sau đó liền dẫn Đinh Nghệ đi phòng xông hơi."

Đến đây đi."

Hải Linh trút bỏ quần áo, mở vòi hoa sen.Đinh Nghệ cũng cởi quần áo.

Hải Linh ngẩng đầu lên, dòng nước xuôi theo cằm cô, đến cổ, ngực, theo giữa hai chân róc rách mà xuống.Đinh Nghệ chậm rãi đi tới, dán ở phía sau lưng cô."

Làm sao vậy?"

Hải Linh đã nhận ra cảm xúc của Đinh Nghệ."

Có phải chị không dám nói cho đồng nghiệp biết, em là bạn gái của chị không?"

Đinh Nghệ thì thầm hỏi nhỏ bên tai cô.Hải Linh động tác tẩy rửa tạm dừng một chút.

Cô không phải không dám, mà là sợ Đinh Nghệ để ý.

Rất nhiều người cho rằng, chơi một tiểu thư, vậy không hề gì; nhưng cùng một tiểu thư trở thành người yêu, liền sẽ trở thành trò cười của mọi người.Mà Đinh Nghệ giống như không hiểu điều này.Cô chỉ quan tâm chính là, Hải Linh giống như không muốn thừa nhận mình yêu đương với phụ nữ.Hải Linh thở dài: "Đinh Nghệ, đồng nghiệp ở đây, trừ bỏ chị Chu, chị không muốn để cho người khác biết chúng ta đang..."

Cô nói tới đây, gương mặt tựa hồ bị hơi nóng hâm đỏ lên."

Chúng ta đang thế nào?"

Đinh Nghệ ôm lấy cô, liếm lên vành tai mềm mại của cô."

Ừm...

Yêu nhau..."

Hải Linh khẽ thở hổn hển một tiếng.Vành tai mẫn cảm bị Đinh Nghệ ngậm trong miệng, nhẹ nhàng mút vào, một dòng điện tê dại từ bên tai truyền thẳng tới ngực, bên hông lại bị một bàn tay tác loạn trêu chọc, cuối cùng hóa thành luồng nhiệt, hòa vào dòng nước, chảy về hướng thung lũng sâu thẳm.Đinh Nghệ âm thầm hối hận, bản thân không nên bắt đầu chuyện này.Đã nhiều ngày như vậy không làm gì chị ấy, sợ trêu chọc đến nửa đường, chính mình đi vào cũng không được, không tiến lại không xong, nửa vời như vậy chỉ làm Hải Linh khó chịu thêm."

Linh..."

Đinh Nghệ cúi đầu ở bên tai cô nói, "Em thích chị."

Cô vô lực lặp lại những lời này.

Biết ngôn ngữ cũng không thể kiên định mang đến cảm giác an toàn thật sự, nhưng cô ngây ngô, ngoài việc đem cả tấm lòng dâng trên tay cho đối phương xem, cũng không biết nên làm gì khiến cho đối phương an tâm.Đinh Nghệ ôm lấy cô.

Tình triều trào dâng trong lòng, biến thành lửa hôn cuồng nhiệt.

Trong phòng tắm vang lên âm thanh trầm bổng, không biết qua bao lâu mới kết thúc.
 
[Bhtt] [Ai] [Hoàn] Tiểu Thư
Chương 51


Tắm rửa xong, bước từng bước hư huyễn về lại phòng trực ban, Đinh Nghệ mới nhận ra đã 12 giờ.

Cô xoay người ôm eo Hải Linh: "Lại làm hại chị thức khuya rồi."

Nét đỏ ửng trên mặt Hải Linh chưa tan đi, giọng nói có chút lười biếng: "Ừm...

Ngủ đi."

Cô duỗi tay ra, liền sờ đến vết hồng trên vai Đinh Nghệ.

Làn da Đinh Nghệ đại khái thuộc kiểu khá mỏng, chạm vào là để lại dấu.

Vừa rồi Hải Linh khó lòng kiềm chế, trên vai cô đã để lại vài dấu sưng đỏ."

Đau không?"

Hải Linh nhẹ nhàng vuốt bả vai cô.

Trên làn da trắng mịn, có vài vệt sưng lên."

Không đau," Đinh Nghệ có chút nũng nịu mà nói, "Chị cào em, em chỉ thấy thoải mái."

Lời âu yếm buồn nôn, chọc cười Hải Linh:"Gạt chị.

Ngủ đi."..."

Đinh Nghệ cậu..."

Chung Kỳ nhìn vệt đỏ trên cổ Đinh Nghệ, biểu cảm ý vị không rõ.Đinh Nghệ có chút đỏ mặt: "Tớ thay cái áo cổ cao là được."

Hôm nay Chung Kỳ rời giường khá trễ, rửa mặt chải đầu có vẻ hơi hấp tấp.

Phòng ngủ chật hẹp, hai người thường xuyên va vào nhau.

Đến giữa trưa lúc ăn cơm, Đinh Nghệ gửi Chung Kỳ tin nhắn WeChat:"Tớ cùng cậu thương lượng một chuyện được không?"

"À, cậu nói đi."

Đinh Nghệ nhanh chóng gõ chữ: "Chúng ta đổi nhà ở, cậu thấy sao?"

"Hả?"

Chung Kỳ sửng sốt, nhưng rất nhanh phản ứng lại, "Cậu định thuê căn nhà lớn hơn à?"

"Ừm...

Tớ muốn cùng cậu bàn cái này.

Nếu, tớ là nói nếu, để Hải Linh ở cùng chúng ta, cậu thấy thế nào?"

Chung Kỳ cầm di động, cảm thấy hoang mang.

Ý đồ của Đinh Nghệ, cô đương nhiên hiểu rõ, Đinh Nghệ nhất định là muốn cùng Hải Linh ở chung, nhưng lại không muốn bỏ rơi cô, mới nghĩ ra cách ở ghép.Ở Nam Châu, ở ghép là cách thuê nhà tiện lợi nhất.

Các cô ba người ở chung, liền có thể sống trong căn hộ rộng rãi ở tiểu khu rồi.

Cô vẫn luôn biết con người Đinh Nghệ rất tốt, nhưng giờ Đinh Nghệ quan tâm như vậy ngược lại làm cô sinh ra một loại cảm giác kỳ lạ.Có lẽ là thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt với Tưởng Lễ đã qua, cô cảm thấy Tưởng Lễ đối với cô, không bằng một nửa Đinh Nghệ đối tốt với mình.Cuối tuần cô thường dậy trễ, Đinh Nghệ đều sẽ mua cơm ngon cho cô; cô không thích làm việc nhà, Đinh Nghệ cũng không oán trách gì, yên lặng mà quét tước vệ sinh; mỗi tháng đóng tiền thuê nhà, đều là Đinh Nghệ chụp ảnh đồng hồ nước, máy đo điện, sau đó đi xuống đóng, cái gì cô cũng không cần phải xen vào, chỉ chờ chuyển khoản cho Đinh Nghệ là xong...Chung Kỳ hoàn hồn, trả lời: "Tớ cũng không có vấn đề gì.

Cô ấy đồng ý chưa?

Với lại, không phải cậu nói cô ấy ở cùng với bà chủ chỗ làm sao?"

Đinh Nghệ: "Tớ không muốn để chị ấy tiếp tục ở chỗ kia làm việc."

Chung Kỳ: "Cậu có can thiệp quá nhiều không đó?

Công việc hiện tại của tớ, nói thật Tưởng Lễ cũng không quá muốn cho tớ làm, bởi vì tớ luôn làm ở phân xưởng.

Nhưng anh ấy trước nay chưa nói muốn tớ đổi việc gì cả."

Chung Kỳ bấm gửi đi, cảm thấy chính mình thật kỳ lạ.

Cô vì sao nhất định phải nhắc đến Tưởng Lễ?

Thay vì nói Tưởng Lễ không can thiệp cô, chi bằng nói Tưởng Lễ không quan tâm cô – cô không hề thích phân xưởng.Đinh Nghệ tạm dừng một chút.Có phải cô thật sự quản quá nhiều rồi không?

Cô vẫn luôn đứng ở góc độ của mình, đưa ra lựa chọn cho Hải Linh, nhưng lại trước nay không hỏi qua Hải Linh nghĩ như thế nào.Nhưng ở nơi đó của Chu Mân...

Hải Linh thật sự thích làm quản lý sao?

Theo ý Chu Mân, về sau sẽ có nhiều hơn "Nghiêm Tiểu Đình" vào làm.

Hải Linh vốn là chán ghét cái nghề kia, lẽ nào cứ để chị ấy như vậy, đem quãng đời còn lại đều hãm ở vũng bùn sao?Nghề nghiệp là không phân cao sang bần hàn.

Nhưng người trong cuộc, nếm qua bao nhiêu khổ, chịu bao nhiêu xem thường, nhẫn nhịn bao nhiêu vũ nhục, chỉ có chính mình biết thôi.Chung Kỳ: "Cậu đi hỏi xem cô ấy nghĩ thế nào.

Tớ thì không thành vấn đề đâu."

Cả buổi chiều, Đinh Nghệ đều rầu rĩ không vui.

Sắp tới lúc tan ca, Lưu Tử Minh đưa điện thoại qua, bảo cô chọn trà chiều."

Tôi mời mọi người." anh ta cười cười nói.Đồng nghiệp xung quanh nhỏ giọng hoan hô lên.

Đinh Nghệ cũng chọn một ly trà sữa."

Tan tầm có làm gì không?"

Lúc chờ thang máy, Lưu Tử Minh lại gần hỏi.Công ty có yêu cầu đối với trang phục, Đinh Nghệ chọn áo sơ mi cổ cao, cũng không che được những vết đỏ hồng trên cổ.

Đặc biệt là khi cô vén tóc, càng thấy rõ ràng.Lưu Tử Minh tự nhiên cũng thấy được.

Ánh mắt hắn ảm đạm."

Hẹn bạn."

Đinh Nghệ nhàn nhạt đáp một câu.Cô muốn từ chối, chắc chắn sẽ không chừa đường sống.

Nguyên nhân chính là vì Lưu Tử Minh là người rất tốt, lại càng không nên cho anh ta bất cứ ảo tưởng không cần thiết nào.
 
[Bhtt] [Ai] [Hoàn] Tiểu Thư
Chương 52


Lưu Tử Minh điều chỉnh tâm trạng, làm như không có chuyện gì hỏi: "Bạn trai sao?"

Đinh Nghệ gật đầu: "Vâng."

Bị đám người xô đẩy trong thang máy, Đinh Nghệ ôm túi trước ngực.

Chen chúc ở thang máy, trên xe buýt hay trong tàu điện ngầm, tư thế này gần như là tiêu chuẩn cho phụ nữ, để tránh gặp phải những chuyện xấu hổ không cần thiết.Lưu Tử Minh đứng bên cạnh cô, kề sát gần cô.

Đinh Nghệ nín thở, bất động thanh sắc mà nghiêng đầu."

Muốn cùng bạn trai đi đâu chơi vậy?"

Lưu Tử Minh nhỏ giọng hỏi.Đinh Nghệ còn chưa kịp nói chuyện, "Đinh ——" một tiếng, thang máy xuống một tầng nữa lại mở ra, hai người khác lại chen vào, hộp cá hộp lại nhét thêm hai con cá béo mập, thang máy càng thêm chen chúc.

Người phía trước khó khăn duỗi tay ấn đóng cửa, cửa đóng được nửa đường lại bật ra.Đinh Nghệ bị người dùng sức ép vào trong một chút, Lưu Tử Minh gần như theo bản năng ôm lấy cô: "Không sao chứ?"

"Cũng được."

Đinh Nghệ đứng chếch với Lưu Tử Minh, cánh tay dán lên ngực anh ta.

Điều này làm cô thật khó chịu.Thật vất vả chịu đựng được đến tầng một, Đinh Nghệ gấp không chờ nổi liền xông ra ngoài.

Lưu Tử Minh theo phía sau cô, dùng cánh tay chắn bên người cô."

Cảm ơn."

Đinh Nghệ quay đầu lại nói lời cảm tạ với anh ta, sau đó nghe thấy âm thanh tí tách tí tách – trời lại mưa rồi.

Đinh Nghệ cúi đầu tìm dù, tiện thể nhìn thoáng qua di động.Linh: Chị ở công ty em bên cạnh, cửa hàng tiện lợi chờ em. [mỉm cười]Linh: Có mang dù không?Đinh Nghệ ngây ra một chút.

Thật ra từ khi cô và Hải Linh ở bên nhau, đều là cô đi tìm Hải Linh.

Bởi vì công việc của Hải Linh, giờ tan ca mỗi buổi trưa là lúc chị ấy bận rộn nhất, thời gian hai người có thể ở bên nhau, cũng chỉ còn lại buổi tối.Đây vẫn là lần đầu tiên Hải Linh tới công ty tìm cô.

Đinh Nghệ cúi đầu nhìn di động, không kiềm nén được niềm vui sướng trào lên trong lòng.Trời mưa dầm che kín cả ánh hoàng hôn, cảnh vật bốn phía cũng bị nước mưa bịt kín một tầng kính mờ.

Đinh Nghệ vốn không thích ngày mưa.

Vậy mà trên mặt cô mang ý cười, chạy ra đại sảnh tầng một công ty, giày sandal gót bằng gõ trên mặt nước ướt đẫm, phát ra tiếng vang trong trẻo.Nước mưa táp vào mặt, dường như Đinh Nghệ không chút nào để ý, giống như một chú nai vui sướng lại nhanh nhẹn, bước chân dài chạy về phía người thương.Lưu Tử Minh ở phía sau cô kêu vài tiếng: "Tiểu Đinh!

Anh có dù...

Đinh Nghệ!"

Cô giống như nghe thấy, lại giống như không nghe thấy.

Tóm lại cô không quay đầu lại, làm bộ cái gì cũng không biết, cúi đầu chạy về phía trước.Bên cạnh cửa hàng tiện lợi, có bóng người mảnh mai, che một chiếc dù hồng nhạt, nước mưa rơi trên dù phát ra âm thanh "lộp bộp lộp bộp", người kia hiếm khi mặc quần đùi, đôi chân trắng mịn phơi ngoài mưa lạnh."

Linh!"

Đinh Nghệ nhào qua ôm lấy eo cô.Hải Linh bị cô ấy làm giật mình.

Cô vốn định đứng ở cửa công ty đón Đinh Nghệ, nhưng không hiểu vì sao, nhìn từng tốp nhân viên văn phòng nối đuôi nhau đi ra, cô luôn có chút không được tự nhiên, như là mình không nên xuất hiện ở chỗ này.Ai ngờ Đinh Nghệ thật sự không mang dù.

Hải Linh lấy ra khăn giấy, lau mặt cho cô: "Không mang dù, sao không nói với chị?"

Đinh Nghệ chỉ biết hưởng thụ rồi cúi đầu nhìn cô: "Đã quên.

Đến dưới lầu mới nhìn thấy tin nhắn của chị, liền chạy ra.

Có phải chị đợi thật lâu rồi không?"

Hải Linh lắc đầu: "Không, đợi một chút xíu thôi mà."

Đinh Nghệ cầm dù, một tay khác ôm lấy cô, hai người chầm chậm đi."

Tiểu Đinh!"

Lưu Tử Minh thở hồng hộc đuổi kịp, trên mặt mang ý cười, "Vừa gọi em, em cũng chưa nghe thấy."

"Có thể là tiếng mưa rơi quá lớn, thật ngại quá."

Đinh Nghệ khách khí nói.Hải Linh ngẩng đầu, thấy được Lưu Tử Minh mặt đang đỏ lên.

Cô mím mím môi, không tự giác mà cũng vươn cánh tay ôm hờ lấy eo Đinh Nghệ."

Vị này chính là bạn của em?"

Lưu Tử Minh hỏi."

Vâng, đây là Hải Linh bạn của em," cô lại nhìn Hải Linh nói, "Vị này là tổ trưởng tổ Nghiên cứu Phát minh Số 2 của em."

"Chào anh."

Hải Linh mỉm cười nói."

Chào em, quả nhiên bạn của đại mỹ nữ cũng là đại mỹ nữ a."

Lưu Tử Minh không quá tâng bốc, trước mặt hai vị này, quả thật một người như băng sơn tuyết liên thanh nhã, một người như hoa hồng đỏ kiều diễm ướt át, mỗi người xinh đẹp mỗi phong tình.Nhưng là, Lưu Tử Minh vẫn cảm thấy Đinh Nghệ đẹp mắt hơn.

Anh ta cho rằng con gái nên là dạng này, không tranh không giành, an an tĩnh tĩnh, khí chất trong sáng."

Tổ trưởng, anh không về nhà sao?"

Đinh Nghệ hỏi.Mưa nhỏ dần, Lưu Tử Minh cũng nhìn rõ hơn tư thế thân mật của hai cô gái đối diện."

Anh đậu xe ở bên kia," Lưu Tử Minh chỉ tay về phía trước, quay đầu nhìn Đinh Nghệ, "Bạn trai đâu?

Sao không thấy tới?"

"Anh ấy...

Anh ấy hôm nay có việc đột xuất."

Đinh Nghệ vừa nói, vừa nhìn lén phản ứng của Hải Linh.

Đáng tiếc Hải Linh hơi cúi đầu, căn bản không nhìn thấy biểu cảm cô ấy ra sao.Lưu Tử Minh nói chuyện nhẹ nhàng hẳn: "Ha ha ha, phải không?"

Đi thêm vài bước, anh ta mới tạm biệt Đinh Nghệ: "Anh đi trước, các em chú ý an toàn......"

Cuối cùng lại chỉ còn lại hai cô.Đinh Nghệ nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi a, em nói em có bạn trai là lừa anh ta đó."

"Anh ta đối với em, hình như rất tốt nha."

Hải Linh vuốt sợi tóc bên tai, nghiêng đầu nhìn Đinh Nghệ.Mắt cô ấy cong cong, dáng vẻ chớp động ánh mắt, làm Đinh Nghệ tim đập nhanh lên, nhanh chóng phủ nhận nói: "Không phải, không phải..."

Hải Linh cười khẽ một tiếng: "Chị nhìn ra được, không cần ngượng.

Em xinh như vậy, không ai thích mới kỳ lạ."

Gương mặt Đinh Nghệ ửng đỏ.

Hải Linh đây là, đang khen mình sao?Nói là nói như vậy, nhưng Hải Linh vẫn ôm chặt eo cô ấy, cố nén đi xuống sự khó chịu trong lòng.

Cô không nghĩ để Đinh Nghệ nhìn thấy bộ dáng ghen ghét của mình.

Lúc ấy cô lên sơ trung, bạn ngồi cùng bàn cho cô xem một quyển tiểu thuyết ngôn tình, trên bìa có một câu thế này: "...

Cô gái, cô có biết bộ dạng ghen ghét của cô có bao nhiêu khó coi không?"

Đó là số ít sách ngoài sách giáo khoa mà cô từng đọc qua.

Để lại ấn tượng cho cô cũng không tốt lắm, nhưng cô lại nhớ kỹ rất nhiều lời thoại bên trong.

Hai người cuối cùng cũng đi tới quán ăn mà Đinh Nghệ đã nói "hương vị không tồi".

Một cửa tiệm không lớn, lại rất sạch sẽ, không giống những quán xá ven đường đầy dầu mỡ.Đinh Nghệ đặt ô che ở cửa, dẫn Hải Linh vào chọn cơm, sau đó đi lên lầu hai.

Lầu hai đều là chỗ cho tình nhân, còn thắp sáng bằng đèn màu mười phần tính thú.Đinh Nghệ để Hải Linh ngồi phía trong.

Trong lúc vô tình cô đụng phải chân Hải Linh, giật mình mà nói: "Lạnh quá."

Hải Linh ngồi ở bên trong, bất đắc dĩ nói: "Ngày mưa, mặc váy dài quần dài đều sẽ dính ướt, đành phải mặc quần đùi thôi.

Thời tiết lạnh."

Đinh Nghệ ngồi bên cạnh cô, tay tự nhiên mà duỗi qua che lên đùi thấm lạnh của cô.Tuy rằng chỉ có một chút như vậy, nhưng rất ấm.

Mắt Hải Linh cong cong, trên má nổi lên một mảng đỏ ửng.Là áp lực phát ra từ tận sâu đáy lòng."

Linh, chị nghĩ sao rồi?"

Đinh Nghệ dựa lại đây, tóc mái bị ướt rũ bên sườn mặt, trông có vẻ thật ngây thơ, "Chị... có muốn ở cùng với em không?"
 
[Bhtt] [Ai] [Hoàn] Tiểu Thư
Chương 53


Bên ngoài mưa còn nhẹ rơi.

Đinh Nghệ tim đập thình thịch.

Nếu Hải Linh nói "Không muốn", thì phải làm sao bây giờ?"

Chị cũng không trả lời em gấp đâu..."

Đinh Nghệ cúi đầu, bàn tay che trên đùi Hải Linh chuyển dời đến đầu gối, nhẹ nhàng mà xoa nắn."

Muốn."

Hải Linh gật đầu.Đinh Nghệ ngẩng đầu, đôi mắt tỏa sáng mà nhìn cô: "Thật sao?"

Hải Linh nhớ tới lời Chu Mân nói với cô."

Em nghĩ kỹ rồi à?

Mấy đứa còn trẻ, con bé kia cái gì cũng không có."

Cô cúi đầu, không nói chuyện.Chu Mân gạt tàn thuốc: "Thôi vậy, đây là chuyện của em, em quyết định được thì cứ làm đi."

Hải Linh cười nhìn cô: "Vâng."

Đinh Nghệ tức khắc cảm thấy cảnh vật xung quanh tối tăm đều sáng ngời lên.

Hải Linh đồng ý với mình rồi ư?

Về sau hai người có thể ở cùng nhau...

Có thể mỗi giờ mỗi phút đều sinh hoạt ở bên nhau..."

Nhưng mà, nếu chúng ta ở ghép với Chung Kỳ thì sao... chị bằng lòng không?"

Đinh Nghệ khẩn trương hỏi.Hải Linh nhìn thấy bộ dáng cô khẩn trương đến nhíu mày, tươi cười càng sâu: "Không thành vấn đề đâu."

Đinh Nghệ thở phào nhẹ nhõm."

Chờ chị Chu tuyển được người thích hợp, chị sẽ không làm ở đó nữa."

Hải Linh nói.Khóe mắt Đinh Nghệ ửng hồng, rút tay về, cúi đầu từ trong túi xách lấy ra một tập giấy."

Cái này," Đinh Nghệ hưng phấn mà nhích qua, "Em đã tìm giùm chị tài liệu về mấy khóa đào tạo, chị nhìn xem có muốn đi xem không?

Có khóa học thiết kế trực tiếp, cũng có khóa phác họa cơ bản...

Chị không cần vội vàng tìm công việc đâu, tuy rằng em kiếm được không nhiều lắm, nhưng mà nuôi chị cũng đủ đó..."

Cô nói, giọng nói liền nhỏ dần đi."

Linh," Đinh Nghệ thấp thỏm mà nhìn cô, "Chị có phải đang nhân nhượng em?"

Hải Linh lắc đầu: "Không có đâu, vốn dĩ chị cũng không muốn làm.

Chị đã khuyên chị Chu không cần làm mấy việc này, nhưng chị ấy không nghe."

Cô cầm tay Đinh Nghệ, nhẹ giọng nói, "Cảm ơn em."

Nếu không phải Đinh Nghệ, cô cũng rất khó hạ quyết tâm.

Chị Chu với cô có ân, cho dù có mệt chết, cô cũng sẽ dốc hết sức lực giúp chị Chu.Nhưng Đinh Nghệ miêu tả tất cả đều tốt đẹp như vậy, làm cô không nhịn được khát khao.

Không có Đinh Nghệ, cuộc đời cô là một màu xám xịt, cố chấp mà giãy giụa, lặng lẽ mà lao lực, nhưng sẽ chẳng bao giờ nghĩ đến tương lai.Năm năm sau cô đang làm cái gì, mười năm sau cô đang làm cái gì?

Cô không thể tưởng tượng được.Vậy mà Đinh Nghệ nghĩ thay cô.Đinh Nghệ lẽ nào không phải ân nhân của cô.Nên dùng cái gì để chống cự Đinh Nghệ đây?

Cô nghĩ, cô còn chưa bắt đầu chống cự, cũng đã tước vũ khí đầu hàng.

Mặc dù không tin tương lai của mình sẽ vẫn luôn có Đinh Nghệ, nhưng lại vẫn cứ sa vào sự dịu dàng hiện tại của em ấy."

Sao lại cảm ơn em?"

Đinh Nghệ thoạt nhìn có chút đau lòng."

Cảm ơn em nhìn trúng chị."

Hải Linh nhìn cô, nhẹ giọng nói.

Khóe môi Hải Linh mang theo ý cười nghịch ngợm.Đinh Nghệ sát lại gần cô, đặt tay lên đầu gối cô ấy, gương mặt ửng đỏ.

Cô không giỏi ăn nói, cũng không biết nên chứng minh lòng mình với Hải Linh như thế nào.

Chỉ biết trong lòng giống uống nước có ga, nổi đầy bọt khí ngọt ngào.Cơm nước xong, Hải Linh đem mấy tập giấy A4 trên bàn cầm lên, cẩn thận mà bỏ vào trong túi xách."

Hôm nay, chúng ta đi tìm nhà luôn nha?"

Hai người ra quán, Đinh Nghệ lôi kéo tay cô, thoạt nhìn rất là mong chờ."

Ừm, được."

Hải Linh cười."

Không tìm ở gần Châu Thôn sao?"

Ngồi trên một chiếc xe buýt chưa từng đi, Hải Linh hỏi."

Chỗ đó không được."

Đinh Nghệ nói, "Chị không thích chỗ đó."

Hải Linh nhìn sườn mặt tinh xảo của cô, trong lòng bỗng ấm áp."

Em cũng chưa hỏi chị, sao chị lại đến chỗ chị Chu vậy."

Hải Linh đột nhiên nói.Đinh Nghệ sửng sốt một chút: "Em được hỏi sao?"

Hải Linh cười xinh đẹp: "Được chứ."

"Được," Đinh Nghệ cực kỳ nghiêm túc: "Vậy bây giờ em hỏi chị, sao khi đó chị lại đến chỗ chị Chu?"

Hải Linh bị cô chọc cười, sau đó nhẹ nhàng tựa vào vai cô, nói: "Khi đó chị về nhà một chuyến.

Em trai sắp kết hôn, mẹ chị cảm thấy chị đen đủi, chị đành phải đi tìm công việc khác, vừa lúc chị Chu mở cửa tiệm kia, gọi chị qua làm."

Đây là lần đầu tiên, Đinh Nghệ nghe Hải Linh nói về chuyện nhà cô ấy."...

Mẹ chị ngày thường rất hung dữ với chị, nhưng chị đều không chút oán giận bà ấy.

Bà quá vất vả, trên người lại có bệnh.

Chị chỉ cần giúp được em trai, là đang giúp bà ấy."

Chuyện Hải Linh kể khác xa với cuộc sống của Đinh Nghệ, Đinh Nghệ biết mình rất khó đồng cảm.

Nhưng Hải Linh nguyện ý kể cho mình, cô cũng đã rất vui vẻ.

Ít nhất, cô là người lắng nghe Hải Linh.
 
[Bhtt] [Ai] [Hoàn] Tiểu Thư
Chương 54


Xe buýt dừng ở trạm Tân Đường.

Hải Linh kết thúc câu chuyện, cùng Đinh Nghệ xuống xe ở trạm này.Buổi chiều ở công ty, Đinh Nghệ đã đứng ngồi không yên, còn tranh thủ lúc nghỉ ngơi giữa ca, lên ứng dụng và diễn đàn tra cứu không ít tiểu khu có thể cho thuê.

Vùng Tân Đường này, thích hợp nhất.

Cách công ty của Chung Kỳ và Đinh Nghệ không xa, có tuyến xe buýt chạy thẳng đến, ngồi xe điện ngầm cũng rất thuận tiện."

Chúng ta đi Đường An Hoa Viên nhìn xem trước đi..."

Đinh Nghệ gọi điện thoại cho chủ nhà, đối phương bắt máy sau, giọng Nam Châu vừa quen thuộc lại xa lạ làm Đinh Nghệ sững sờ.Hải Linh nhận lấy di động trong tay cô."

Cô ấy kêu chúng ta ở chỗ này chờ một chút," Hải Linh đưa lại điện thoại cho Đinh Nghệ, "Cô ấy lập tức xuống dưới đón chúng ta."

Một lát sau, một cô gái trẻ tuổi trang điểm tinh tế xuống mở cổng, cười nhìn về phía Hải Linh cùng Đinh Nghệ: "Đinh tiểu thư?"

Đường An cũng không như nhiều tiểu khu lâu đời, bên trong cây xanh không tệ – ít nhất về diện tích là đạt chuẩn, thông tầng rộng, còn có không ít cây dừa cao lớn nhưng không hiệu quả bao nhiêu.Lúc vào thang máy, chủ nhà dùng "Nam phổ" (tiếng phổ thông pha giọng Nam Châu) đáp lời Đinh Nghệ, Hải Linh kéo cánh tay Đinh Nghệ, cảm giác trong tay Đinh Nghệ giống như nắm chặt thứ gì.

Hải Linh lén lút duỗi tay nắm cô, Đinh Nghệ rất ngoan mà mở tay ra, đem tay cô ấy cùng đồ vật kia cùng nắm trong lòng bàn tay.Phòng ở lầu sáu.

Cô gái chủ nhà mở cửa, Đinh Nghệ chờ cô ấy đi vào trước, rồi mình mới dẫn Hải Linh đi vào.

Hải Linh ở phía sau mở lòng bàn tay mình – là bình xịt hơi cay dạng son môi.Hải Linh không khỏi bật cười.

Rồi sau đó bình xịt được nắm chặt.

Cô gái này, thoạt nhìn an an tĩnh tĩnh, trên thực tế nội tâm cũng không đơn giản.Căn hộ này có hai phòng ngủ, hai phòng làm việc, hứng ánh sáng không tồi.

Đinh Nghệ cố ý nhìn nhìn phòng ngủ.

Thấy phòng ngủ chính và phòng ngủ phụ có diện tích lớn, đầy đủ dụng cụ, cô mới vừa lòng mà cười.Đinh Nghệ cùng cô gái chủ nhà nói lời cảm ơn, sau đó đánh dấu lại trên ứng dụng."

Không sao mà, từ từ suy xét," nữ chủ nhà hiểu ý nói, "Nghĩ kỹ rồi điện thoại cho tôi."

Hai người lại nhìn hai căn hộ khác.

Giống như lúc vừa tới Nam Châu, phòng ở xem nhiều, càng dễ mụ mị, các mặt đều phải suy xét đến, rồi so sánh đối chiếu với nhau, chỉ cảm thấy không hơn kém bao nhiêu.Tuy nhiên, Đinh Nghệ cũng coi như thích thú – dù sao hai người cùng tìm cũng là nhà chung của cả hai mà."

Đã về rồi à?"

Chung Kỳ nằm trên giường liếc xéo Đinh Nghệ, "Hôm nay tớ tăng ca, cậu ngược lại về trễ hơn tớ.

Thật sự là đi tìm phòng ở sao?"

"Ừm."

Đinh Nghệ mệt đến mức nằm liệt trên giường, nhắm mắt lại.

Thân thể cô cũng khá tốt, nhưng có lẽ gần đây thiếu rèn luyện, sức chịu đựng còn không bằng Hải Linh.Hải Linh luôn ngồi trên ghế nhỏ làm móng tay, dẫn chị ấy đi ra ngoài dạo chút có khi cũng tốt.Từ góc độ của Chung Kỳ, có thể nhìn thấy ngực Đinh Nghệ đang phập phồng.

Đường cong cằm nhu hòa, còn có một giọt mồ hôi đọng lại."

Cậu sao không đi tắm rửa đi?"

Chung Kỳ lúng túng mà nhắc nhở cô."

Mệt mỏi quá à...

Đợi chút lại tắm...

Cho tớ nghỉ một lát..."

Đinh Nghệ mang theo giọng mũi dày đặc nói."

Em đi tắm trước đã."

Chung Kỳ nhắn QQ báo một tiếng cho Tưởng Lễ.

Chung Kỳ thò qua: "Cậu...

đưa cô ấy về hả?"

"Đúng vậy..."

Đinh Nghệ vẫn nhắm mắt, nói mê sảng dường như, "Đương nhiên phải tiễn chị ấy về chứ..."

"Cậu không giống chỉ bị mệt đâu," Chung Kỳ duỗi tay trên trán cô sờ thử, "Tớ cảm thấy cậu bị cảm rồi."

"Không thể nào..."

Đinh Nghệ rốt cuộc mở mắt, đưa điện thoại cho Chung Kỳ, "Cậu xem mấy căn hộ này đi.

Tớ cảm thấy đều không tệ lắm.

Cậu cảm thấy chỗ nào vừa ý, chúng ta liền đi xem lần nữa."

Chung Kỳ nhận di động, xem ảnh chụp từng căn rồi từng căn, còn có bố cục trong nhà, càng xem, trong lòng liền càng hụt hẫng –Tất cả căn hộ này đều có một phòng ngủ chính và một phòng ngủ phụ, sau khi thuê ghép, chắc chắn là Đinh Nghệ và Hải Linh ở một phòng, cô ở một phòng, đến lúc đó...

Hai người làm gì đó, cô đều nghe được hết đi.Nghĩ như vậy, thật sự rất xấu hổ.

Nhưng mà...

Mình đã nói có thể thuê ghép chung với hai người họ, hiện tại rút lui, có phải rất xấu hổ hay không?

Hơn nữa, người cùng người ở chung đều có thói quen, cô ở cùng Đinh Nghệ đã nhiều năm, cũng đều quen rồi, nếu là thay đổi người khác, cô có lẽ thật sự không có biện pháp làm quen được...Đinh Nghệ ngày thường im lặng mà săn sóc đủ kiểu, lại hiện lên trước mắt cô.Chung Kỳ nghiêng đầu nhìn Đinh Nghệ.

Gương mặt đối phương có chút hồng, dường như đang sốt nhẹ.
 
[Bhtt] [Ai] [Hoàn] Tiểu Thư
Chương 55


Đinh Nghệ đi dưới trời nắng gắt, mồ hôi đổ như mưa.

Cô mờ mịt nhìn quanh bốn phía, lại cúi đầu nhìn đôi bàn tay trống không của mình.Đi về phía trước là ngõ nhỏ quen thuộc.

Đinh Nghệ kinh ngạc mà thấy, một cô gái mặc váy đỏ, đang dựa tường hút thuốc, mà người nọ không ai khác, là Chu Mân.

Nhìn thấy Đinh Nghệ đi tới, cô ta cười: "Tìm Hải Linh?"

Hải Linh rõ ràng đã không ở nơi này.

Hải Linh... không làm cái nghề này nữa.Đinh Nghệ quay đầu liền đi, bước chân càng thêm gấp gáp.

Đi qua cổng Châu Thôn quen thuộc, lên chuyến xe buýt số 513, quét thẻ.

Xe buýt chao đảo, người lên rồi xuống, nhưng mãi không đến trạm dừng kia.Đinh Nghệ ngẩng đầu xem lộ trình của xe buýt, đi lộ trình ngoằn ngoèo như con rết, Đinh Nghệ cẩn thận đếm chân con rết, cũng không tìm được trạm dừng xuống Tam Hoành Lộ kia ở Phổ Nam."

Uy!

Tớ đi...

Đây là điên rồi sao..."

Trong lúc hoảng hốt nghe thấy giọng nói oán giận của Chung Kỳ, Đinh Nghệ chợt tỉnh dậy, phát hiện Chung Kỳ đang cầm một cái khăn lông, đứng ngơ ngác nhìn cô.Đinh Nghệ ngồi dậy, một trận đầu váng mắt hoa, lời ra khỏi miệng mới phát hiện giọng mình khàn rồi: "Làm sao vậy?"

"Đinh Đinh," Chung Kỳ biểu cảm phức tạp, "Cậu mơ thấy ác mộng à?

Chỉ toàn la lên 'tôi muốn xuống xe'...

Có phải cậu mơ thấy đang thi bằng lái không?"

Đinh Nghệ nhớ lại cảnh tượng trong mơ, mới phát giác toàn thân đều đổ mồ hôi lạnh."

Không có việc gì," Đinh Nghệ cố nén cơn choáng váng muốn xuống giường, "Tôi đi tắm rửa một cái."

Chung Kỳ biết cô không chịu nổi trên người không sạch sẽ, liền cũng không cản cô, chỉ dặn dò nói: "Tớ cứ ở bên ngoài ngồi, cậu có việc nhất định phải lên tiếng.

Ai, tớ đã bảo cậu phát sốt còn không tin, chờ lát nữa ra uống thuốc đi."

Đinh Nghệ lên tiếng, liền cầm đồ vào phòng tắm.

Cô yên lặng cởi áo ngủ trên người, mở vòi sen.

Cảm giác dính nhớp bị dòng nước cọ rửa, mới thấy thoải mái chút.Vừa rồi sao lại mơ như vậy chứ?

Rõ ràng Hải Linh đã không làm nghề kia, còn cùng cô ở bên nhau.

Trong mơ là những gì cô sợ hãi, có thể do sinh bệnh nên thể trạng yếu, không chỉ cơ thể khó chịu, cảm xúc còn bộc phát tác loạn.Hôm nay đúng là quá mệt mỏi, lại dầm mưa.

Cô rất ít khi làm việc không kế hoạch như vậy, giữa trưa mới vừa quyết định đổi chỗ ở, buổi chiều liền đi xem, cũng chẳng biết ma xui quỷ khiến gì.Đinh Nghệ từ trên giá sữa tắm, đổ một ít vào lòng bàn tay.

Nhưng chỗ được sữa tắm tẩy rửa qua, thoải mái thanh tân rất nhiều, còn có chút cảm giác rít rít, trước đó Đinh Nghệ hoàn toàn chìm đắm vào mùi hương của nó, nên không để tâm đến mấy thứ này.Đinh Nghệ nhướng người, tùy tay lấy xuống chai sữa tắm, nhìn bảng thành phần, sau đó để lại trên kệ.Cô nghĩ, rốt cuộc vẫn là tiền nào của nấy, sữa tắm mà cô dùng trước kia thích hơn nhiều, cũng tốt cho da hơn.

Sở dĩ mua loại này, hoàn toàn là vì Hải Linh.Tắm rửa xong, Đinh Nghệ thở dài một cái, tay chống lên bồn rửa mặt, nhìn chính mình trong gương.

Sau khi gặp ác mộng, vẫn có chút cảm giác may mắn.

Kia chỉ là giấc mộng mà thôi."

Thấy sao rồi?"

Chung Kỳ thấy cô ra tới, lại đây đưa cho cô một viên thuốc, "Tớ để nguội nước ấm cho cậu rồi, uống thuốc đi."

Đinh Nghệ nhận viên thuốc, nói tiếng "Cảm ơn."

Chung Kỳ đột nhiên quan tâm mình như vậy, cô có chút không quen.

Cũng không phải nói Chung Kỳ trước đây không quan tâm cô, mà là mấy chuyện nhỏ này, đều là cô bận tâm nhiều hơn, Chung Kỳ rất ít khi suy nghĩ đến.Đinh Nghệ cầm lấy nước ấm trên bàn, ngửa đầu nuốt viên thuốc.

Mới vừa tắm xong, cô gái cổ trắng mịn cùng ngón tay thon dài càng thêm có vẻ trơn mềm, trên má một vệt hồng bệnh tật, lại trên nền da tái nhợt này thêm một phần kiều diễm.Chung Kỳ chột dạ mà dời mắt: "Nếu không ngày mai cậu xin nghỉ đi, không cần đi làm."

Đinh Nghệ lắc đầu: "Xem tình hình đi, chắc mai sẽ khỏe thôi."

Trước khi nằm ngủ, cô theo thói quen mà nhìn thoáng qua di động, mới phát hiện lúc 12 giờ, Hải Linh đã nhắn WeChat cho cô."

Có phải trong người không khỏe không?"

Hiện tại đã 2, 3 giờ, chắc là chị ấy cũng ngủ rồi.

Đinh Nghệ không dám trả lời làm phiền chị ấy, liền để điện thoại một bên, nặng nề đi ngủ....Ngày hôm sau, Đinh Nghệ cũng không có chuyển biến tốt như dự tính.

Hôm qua tinh thần bừng bừng khí thế, bây giờ thì uể oải làm một đống.Nhưng đến giờ mình tự lập cũng sắp nửa năm rồi, củi gạo đắt đỏ đến mức cô cũng không thể không kéo bệnh đi làm.Lúc quét thẻ, Lưu Tử Minh vừa lúc ở phía sau cô, nghe thấy cô chạy vội cho kịp giờ mà ho khan vài tiếng."

Tiểu Đinh?

Bị bệnh sao?"

Trong công ty không ai không thích Lưu Tử Minh, anh ta quan tâm chân thành tự nhiên, lại không có vẻ quá mức ân cần.Đinh Nghệ mang khẩu trang dùng một lần, miễn cưỡng cười nói: "Không sao, bị cảm thôi."

Cô cười, chỉ có thể thông qua đôi mắt cong lên mà nhìn ra được.

Dáng vẻ ốm yếu mà lại kiên cường này, quả thực quá phù hợp tiêu chuẩn "Phụ nữ thời đại mới" mà Lưu Tử Minh khắc sâu trong lòng.Anh ta cho rằng Đinh Nghệ là sợ xin nghỉ không được duyệt, liền thấp giọng nói: "Nếu không anh giúp em xin nghỉ phép đi."

"Không cần đâu tổ trưởng," Đinh Nghệ đôi mắt lại khẽ cong cong, "Tôi vẫn ổn."

Khi nói chuyện hai người đã đi vào văn phòng của Phòng Nghiên cứu Phát minh.

Đinh Nghệ về chỗ ngồi, cảm giác di động trong túi rung lên.

Cô bỗng nhiên nhớ tới, mình quên trả lời tin nhắn WeChat Hải Linh gửi hôm qua, nhanh chóng lấy ra di động click mở WeChat.Linh: "Ăn sáng chưa?

Ngày hôm qua nghe giọng không bình thường, cảm rồi phải không?"

Hải Linh gửi WeChat, luôn thiếu chữ này mất chữ kia, hoặc là câu không quá lưu loát.

Nhưng Đinh Nghệ đều hiểu, thậm chí cảm thấy chị ấy như vậy có chút đáng yêu.Đinh Nghệ: "Ừm, ăn rồi, đúng là bị cảm, ngày hôm qua em nhìn thấy chị nhắn lúc hơn hai giờ rồi, nên chưa trả lời chị [ủy khuất]"Linh: "Cảm nặng không?

Đều do chị, đáng ra phải đón em, làm em bị dầm mưa."

Đinh Nghệ định nói mình không sao, nhưng nghĩ đến hôm qua Chung Kỳ chiếu cố mình như vậy, còn có vừa rồi Lưu Tử Minh quan tâm, đột nhiên có ý muốn so sánh.Hải Linh nhất định là người quan tâm mình nhất, người đặc biệt quan tâm mình hơn bất cứ ai khác – cô không nhịn được muốn đi nghiệm chứng điều này.Ngay cả hôm qua, cô còn không nghĩ tới mấy chuyện này.

Hôm qua, cô chỉ nghĩ phải làm gì để đối tốt với Hải Linh, làm sao để tìm hiểu chị ấy, che chở chị ấy.

Nhưng là bây giờ cô mới nhớ đến, cuộc đời của Hải Linh trước khi gặp mình, mình chỉ mới biết một nửa.

Một nửa kia, Hải Linh vẫn chưa kể với mình.Đinh Nghệ: "Phát sốt, hôm nay còn chưa khỏe nữa."

Vài phút trôi qua, Hải Linh vẫn chưa trả lời cô.Đinh Nghệ có chút buồn nản mà đặt điện thoại một bên, mở máy tính.

Vừa nhấc đầu, thấy Lưu Tử Minh đưa ánh mắt nóng rực nhìn sang.Thật rõ ràng, thái độ của Lưu Tử Minh đã có biến chuyển lớn.Trước đó Đinh Nghệ nói với anh ta "có bạn trai", anh ta rõ ràng có chút buông xuôi.

Nhưng hiện tại, ánh mắt anh ta còn ngược lại, so với trước kia càng thêm nhiệt liệt.Góc phải bên dưới màn hình máy tính nhảy lên một tin nhắn.Tổ trưởng: "Đi làm mà còn nói chuyện phiếm, anh muốn tố giác em [cười xấu xa]"
 
[Bhtt] [Ai] [Hoàn] Tiểu Thư
Chương 56


Đinh Nghệ nghĩ một lúc, trước hết cầm điện thoại nhắn cho Hải Linh: "Em làm việc trước nha."

Năm, bốn, ba,...

Trong lòng còn chưa đếm ngược hết năm con số, tin nhắn thứ hai của Lưu Tử Minh bắn qua: "Nếu thật sự không khỏe thì nói với anh.

Nếu gắng được, giữa trưa anh dẫn em đi ăn cháo, đổ một thân mồ hôi xong lại uống thuốc, bảo đảm khỏe lên thôi."

Đinh Nghệ liếc qua di động vẫn chưa nhận được tin nhắn mới, đôi tay chần chừ trên bàn phím máy tính một chút, rồi gõ chữ trả lời lại: "Không sao đâu, em vẫn ổn [gương mặt tươi cười]"Tay di chuyển con chuột nhanh chóng đóng khung cửa sổ chat, Lưu Tử Minh chỉ trả lời lại bằng biểu tượng, cũng chưa nói thêm cái gì.Trên thực tế, Đinh Nghệ chưa từng tỏ ra yếu đuối trước bất kỳ ai, trên bất kỳ phương diện nào.

Thời mới vào làm, bởi vì chưa bao giờ tiếp xúc sản phẩm máy nước nóng và vòi điện, có chút nguyên lý cơ bản chưa nắm rõ, giám đốc liền không coi cô ra gì.

Lưu Tử Minh lén khuyên cô không nóng nảy, giám đốc nói gì thì cứ để hắn nói đi, phụ họa hai câu là được.

Nhưng Đinh Nghệ mỗi ngày đều tăng ca, tự mình tìm hiểu kỹ càng 50 loại sản phẩm.Tương tự, mặc dù là sinh bệnh, cô cũng không muốn làm ra bộ dạng uể oải, làm những người xung quanh để ý, đặc biệt là Lưu Tử Minh đối cô quan tâm chu đáo.Cô lại nhìn xem điện thoại.Người duy nhất muốn tỏ ra yếu đuối, cũng là người duy nhất đáng để cô tỏ ra yếu đuối, lại vẫn chưa trả lời cô.Kiên trì làm việc trong chốc lát – Đinh Nghệ cũng không chú ý là bao lâu, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa.

Di động cuối cùng cũng vang lên.Linh: "Tan tầm ra tới, đi bệnh viện.

Chị dưới lầu chờ em. [mỉm cười]"Linh: "Không phải em từng nói với chị, bệnh vặt cũng phải chú ý.

Thời gian này đúng lúc có dịch cúm, đi kiểm tra mới yên tâm."

Chỉ hai câu nói đơn giản, lại làm Đinh Nghệ lập tức phấn chấn lên, cũng quên luôn chuyện Hải Linh hơn nửa ngày không trả lời mình, cúi đầu cười nhắn: "Được."

Kiên trì đến giữa trưa, Đinh Nghệ vẫn không khỏe hơn mấy.Thời gian vừa qua 12 giờ, Lưu Tử Minh liền đứng lên, nhoài người sang đây nhỏ giọng hỏi Đinh Nghệ: "Đi thôi?

Đi ăn cơm?"

Đôi mắt Đinh Nghệ phía trên khẩu trang cong cong: "Anh đi ăn cùng mọi người đi, em muốn đi bệnh viện một chuyến."

Lưu Tử Minh cúi đầu đeo thẻ nhân viên lên: "Anh đi với em đi."

"Không cần," Đinh Nghệ bởi vì tâm tình vui vẻ, đôi mắt lại cong lên, "Bạn của em tới."

"Thật sao?"

Lưu Tử Minh cười cười, "Chính là người bạn tôi đã gặp lần trước à?"

"Vâng, là chị ấy."

Đinh Nghệ vừa đáp lời vừa cầm túi đi ra ngoài.

Thang máy quá chậm, cũng không biết phải đợi lần thứ mấy mới có thể chen vào, Đinh Nghệ buộc tóc lên, xoay người đi hướng thang lầu."

Tiểu Đinh," Lưu Tử Minh từ phía sau đuổi kịp cô, thấp giọng nói, "Em có tự tin quá rồi không?

Rõ ràng em xứng với người tốt hơn nhiều."

Đinh Nghệ sững sờ nhưng bước chân không chậm lại, thờ ơ đáp: "Sao lại nói như vậy?"

Lưu Tử Minh cho rằng cô ngầm thừa nhận, hãy còn khẩn thiết nói: "Em là cô gái tốt như vậy, ngàn vạn lần phải sáng suốt, đừng bị một chút lời ngon tiếng ngọt liền đả động.

Người không đối xử tốt với em, không xứng với em."

Lưu Tử Minh bất ngờ khuyên bảo, làm Đinh Nghệ sững sờ lần nữa.Vài giây sau, cô liền hiểu ra Lưu Tử Minh đang hiểu lầm cái gì – anh ta cho rằng bạn trai Đinh Nghệ rất không đáng tin cậy, làm cô đau lòng.Trong công ty những cô gái khác có bạn trai, đúng thật đa số bạn trai họ đều đến công ty lộ mặt rồi...Cô nhẹ nhàng lắc đầu – "Các cô" cùng "bọn họ," vốn không giống nhau, vậy nên, cách các cô ở bên nhau, cũng không thể đem ra "bọn họ" làm tham chiếu.Miễn cưỡng so sánh, đó là không công bằng."

Cô ấy...

đối em rất tốt," Đinh Nghệ lấy lại bình tĩnh, nghiêng đầu nói với Lưu Tử Minh, "Là em theo đuổi cô ấy."

Cảm ơn chữ Hán, "Cô" và "Hắn" là đồng âm.Lưu Tử Minh toát ra kinh ngạc cùng tiếc nuối: "Em theo đuổi cậu ta?"

Anh ta lắc đầu, "Tôi thật hâm mộ cậu ta.

Vậy cậu ta bao nhiêu tuổi rồi?"

Đinh Nghệ kiên nhẫn trả lời: "25 tuổi."

Lưu Tử Minh nói: "Thật ra nam giới so với nữ giới, sẽ trưởng thành muộn hơn, cũng ấu trĩ hơn, cho nên hiện tại rất nhiều cô gái đều thích đại thúc đó, tuổi tác chênh lệch gì đó, kỳ thật cũng khá có lý."

Đinh Nghệ hơi mỉm cười, thầm nghĩ: Theo lý này, hà tất phải tìm đại thúc, giống cô tìm một cô gái, chẳng phải càng bớt việc hơn sao.Lưu Tử Minh 27 tuổi.

Anh ta trong lòng cảm thấy, Đinh Nghệ 22, mình 27, tuổi tác chênh lệch như vậy quả thực trời đất tạo nên.Đinh Nghệ không để lời anh ta nói trong lòng.

Cô suy nghĩ, Hải Linh có phải đang sốt ruột chờ không?Hôm nay không trời mưa, ánh mặt trời gay gắt.

Hải Linh mặc một bộ váy dài lộ vai, trong tay cầm theo cây dù, chờ ở cửa cao ốc.Thang máy mỗi cách mười phút tả hữu, liền sẽ phun ra nuốt vào một đám người, nhưng vẫn không có Đinh Nghệ.

Xuyên thấu qua cửa kính, cô nhìn thấy cửa thang lầu xuất hiện hai người, nam cao lớn anh tuấn, nữ lưu loát tuấn tú, sóng vai mà đi, thật đẹp mắt.Giống như tâm tính tự cảm ứng, Đinh Nghệ lập tức quay đầu thấy được cô.

Vội vàng từ biệt Lưu Tử Minh, chạy như bay lại đây."

Linh."

Đinh Nghệ giữ chặt tay cô."

Còn sốt hay không?"

Hải Linh sờ sờ cái trán của cô.

Giờ là giữa trưa, Hải Linh có lẽ đã đợi rất lâu, trên trán có một tầng mồ hôi mỏng.

Cô là người ít đổ mồ hôi, lúc này đều ra mồ hôi, chứng tỏ cô đang nóng lắm.Đinh Nghệ cúi đầu nhìn cô ấy, trong lòng lại âm thầm hổ thẹn vì suy nghĩ u tối vừa rồi của mình. – Hải Linh thích mình mà, sao mình lại phải đi so sánh chứ?Có lẽ cô muốn chứng minh, lựa chọn của mình là không sai, tất cả nổi loạn cùng những đấu tranh tư tưởng của mình là không sai – người trước mặt yêu mình, đáng giá mình vượt lửa qua sông bất chấp mọi thứ.Rốt cuộc là đang hoài nghi Hải Linh, hay đang hoài nghi bản thân, cô cũng chẳng rõ nữa.Nghĩ đến đây, Đinh Nghệ sinh ra cảm giác chán ghét bản thân sâu sắc.Cô cầm tay Hải Linh, rũ mắt nhìn cô ấy: "Linh, em khó chịu."

Đây cũng là lần đầu tiên cô nhận thấy, tình yêu mang cho cô, không chỉ hoa tươi cùng mộng đẹp, còn có thêm nhiều vật tặng kèm."

Vẫn còn sốt," Biểu tình Hải Linh nghiêm túc lên, "Đến bệnh viện công khám xem."

"Vâng."

Đinh Nghệ có vẻ rất thuận theo, câu lấy ngón út của Hải Linh.Giữa trưa, bệnh viện không có bao nhiêu người.

Hộ sĩ trực ban cho Đinh Nghệ đo nhiệt độ cơ thể trước: "39 độ 7!"

Hải Linh khẩn trương nói: "Nghiêm trọng như vậy?"

"Không nghiêm trọng," hộ sĩ lắc đầu, "Đi truyền nước đi, không thì đối phổi không tốt."

Đinh Nghệ xua tay, muốn nói "Tôi uống thuốc liền khỏe", bị Hải Linh ấn ngồi lại trên ghế: "Tôi đi thanh toán tiền."

Vòng eo thon của Hải Linh lắc một cái, người liền lách vào quầy thu tiền.

Đinh Nghệ ngồi ở ghế, nhìn Hải Linh vì mình bận rộn, chợt thấy thật an tâm.Cô vì cảm xúc thay đổi rất liên tục mà cảm thấy không khỏe.Đang đắm chìm với thế giới của chính mình, tay bị mềm mại bao phủ, Hải Linh ngồi xổm trước người cô, dịu dàng hỏi cô: "Muốn ăn cái gì?

Chị mua cho em."

"Không," Ánh mắt Đinh Nghệ nhìn mãi khuôn mặt cô ấy, môi mỏng chu lên cứ như giận dỗi, "Chị ngồi với em một lát đi, lát nữa lại mua, được không?"

"Được," Hải Linh ngồi ở bên cạnh, quay đầu nhìn cô, "Có phải em sợ tiêm hay không?"

Đinh Nghệ quay đầu, mới phát hiện ánh mắt Hải Linh mang theo một tia trêu chọc tinh quái, mắt đào hoa cong lên, long lanh mà nhìn cô."

Vâng, sợ."

Đinh Nghệ tựa lên vai cô ấy, "Chị giữ em, em sẽ không sợ."

Cô còn lâu mới sợ tiêm.
 
[Bhtt] [Ai] [Hoàn] Tiểu Thư
Chương 57


Vốn dĩ Đinh Nghệ không sợ tiêm thuốc, nhưng nhìn thấy dáng vẻ Hải Linh nhíu mày lại, trong lòng lại đột nhiên nảy sinh suy nghĩ khác.Y tá bắt lấy cánh tay cô, cô đem mặt vùi vào cổ Hải Linh.

Một tay khác, cũng nhẹ nhàng ôm vòng lấy eo Hải Linh.Y tá thấy bộ dáng như đà điểu này của cô, không nhịn được cười ra tiếng: "Em gái, không đau đâu."

Đinh Nghệ không nói lời nào, ngược lại càng thêm hướng vào cổ Hải Linh cọ cọ, cánh tay cũng quấn chặt hơn.Hải Linh đặt tay lên lưng cô, vỗ nhẹ trấn an hai cái, cũng có chút căng thẳng mà nhìn chằm chằm kim tiêm trong tay y tá.

Nếu nói tiêm thuốc, cô cũng không sợ – nhưng mà sợ thay Đinh Nghệ.Hai người đều không sợ tiêm, một người rúc vào lồng ngực người kia, một người khác lại nhíu mày vẻ mặt thấp thỏm.

Khiến cho ya tá thật sự khẩn trương, lúc tiêm kim tiêm vào da, trên trán đã đổ mồ hôi."

Tê..."

Đinh Nghệ bên tai Hải Linh nhỏ giọng rên một tiếng, trộm ngắm đôi môi hồng khép hờ và hàng mi khẩn trương đến mức run rẩy của chị ấy."

Không sợ, chỉ một chút thôi..."

Hải Linh ôm sát cô.Sau cùng y tá dán một miếng băng dính lên, có chút dở khóc dở cười mà nâng thân mình lên – đôi chị em này có diễn sâu quá không, quá khoa trương đi?"

Còn đau không?"

Qua một lát, Đinh Nghệ ở cổ cô giật giật, Hải Linh mới nhẹ giọng hỏi."

Một chút thôi mà."

Đinh Nghệ chột dạ mà không dám nhìn cô ấy."

Chị bây giờ đi mua đồ ăn cho em chịu không?"

Hải Linh cúi đầu nhìn cô, "Vừa rồi bác sĩ nói, phải ăn gì đó, không thì sẽ kích thích dạ dày."

"Ừm, vậy chị mua gì cho em cũng được," Đinh Nghệ túm lấy góc áo cô, ngẩng đầu lên nói, "Em chờ chị."

Hải Linh gật đầu, xoay người đi ra ngoài.

Lẽ nào cô bị ảo giác, Đinh Nghệ hôm nay cùng ngày xưa không giống nhau.Đi ra đại sảnh bệnh viện, hơi nóng trong không khí lập tức bao trùm lấy cả người.

Hải Linh không chậm trễ, mở cây dù bước nhanh về phía khu phố ẩm thực bên kia.Hải Linh trên đường liền cân nhắc nên mua cái gì cho Đinh Nghệ ăn.

Cảm mạo phát sốt, tốt nhất ăn chút thanh đạm, Hải Linh không chút do dự đi vào một tiệm "Nam Cháo".

Không ăn hải sản, tránh ăn chua cay kích thích, thêm rau thơm.

Hải Linh thật cẩn thận mà cùng nhân viên cửa hàng nhấn mạnh mấy lần.Sau đó cô ra ngoài, sang quán ăn bên cạnh mua cho mình phần cơm chiên.

Nam Cháo là quán ăn có thương hiệu, cháo hầm trong niêu qua nhiều công đoạn, dùng nhiều nguyên liệu, cẩn thận đun lửa nhỏ, một chén ra tới, liền phải mấy chục đồng tiền.Cô không phải người bệnh, không cần thiết phí tiền như vậy.

Mấy đồng tiền mua cơm chiên cũng rất ngon.Ánh mặt trời gay gắt, Hải Linh lại quên bung dù, đứng ở quầy hàng ngẩn người, làn da đều cháy nắng cũng không phát hiện.

Đinh Nghệ phát sốt, cô rất là tự trách trong lòng.Cũng bởi vì vậy, cô xóa bỏ hết những vướng bận trong lòng – cô muốn sống cùng Đinh Nghệ, muốn chăm sóc em ấy, muốn ngủ cùng em ấy.

Đây không phải nhân nhượng, đây là suy nghĩ của cô, là tâm nguyện của cô.Con người đang sống, không phải ai ai cũng có vướng bận sao.Trước kia cô cảm thấy mình vướng bận là gia đình, vướng bận ấy rất nặng nề, đeo bám cô cả chặng đường, đến khi cô mình đầy thương tích.

Mà Đinh Nghệ xuất hiện làm cô biết, vướng bận cũng không phải tất cả đều cay đắng.Đinh Nghệ là mật ngọt.

Rượu đắng cuộc đời uống vào trong miệng, cũng mang vị ngọt của Đinh Nghệ.Cho nên cô còn muốn đắn đo cái gì?Ngoại trừ trái tim mình, cô không có gì để mất cả.

Dù là mất đi, đem trái tim này trao cho Đinh Nghệ, vậy cô cũng cam tâm tình nguyện.Hải Linh trở lại tiệm cháo nhận lấy cháo, vội vàng trở về.Tới rồi đại sảnh bệnh viện, cô mới nhận ra từ cổ đến cánh tay đều đau đớn.

Không rảnh lo những chuyện đó, cô vẫn vội vàng đi vào phòng tiêm.

Cô vừa đi, vừa qua cửa kính nhìn vào bên trong, hơi hơi nhíu mày.Anh chàng bước ra từ thang bộ cùng Đinh Nghệ, cũng là người nhiều lần lái xe đưa Đinh Nghệ về, liền đứng bên cạnh Đinh Nghệ, cách Đinh Nghệ rất gần, đang cười nói cùng với cô ấy.Mà Đinh Nghệ, cũng cười.Ngón tay Hải Linh nắm chặt, nhưng lúc đi vào, vẫn cứ mang theo ý cười ôn nhu: "Chào anh."

Lưu Tử Minh quay đầu, cũng cười: "Hải Linh, chào em."

Hải Linh gật đầu, đi tới chính giữa Đinh Nghệ và anh ta, đặt cháo với cơm chiên ở bàn nhỏ bên cạnh.

Ngay lúc đó, nụ cười của Hải Linh như đông cứng lại.Trên bàn nhỏ kia, đặt một túi ni lông, bên trên in hai chữ "Nam Cháo" vô cùng bắt mắt.

Ngoài ra còn có một túi hoa quả đủ loại, xem bao bì liền biết giá cả xa xỉ."

À, cái này là tôi mua, nghĩ đến hai người các em mệt nhọc nửa ngày chắc là chưa ăn gì, tôi vừa ăn cơm trưa ở tiệm ăn gần công ty, liền thuận tiện mua hai hộp cháo mang qua cho hai người."

Lưu Tử Minh nói.Đinh Nghệ quay đầu lại nhìn thoáng qua Hải Linh, sau đó đối Lưu Tử Minh cảm tạ: "Cảm ơn, em chuyển tiền WeChat trả lại anh nhé."

"Em xem kìa, khách sáo làm gì, có bao nhiêu tiền đâu," Lưu Tử Minh ôn hòa cười, xoay người nói với Hải Linh, "Hải Linh, anh là mua theo khẩu vị của Đinh Nghệ, cũng không biết hợp ý em không, cứ ăn tạm chút nhé."

Hải Linh miễn cưỡng mỉm cười nói: "Cảm ơn."
 
[Bhtt] [Ai] [Hoàn] Tiểu Thư
Chương 58


Phải chăng Hải Linh hiểu lầm gì rồi?

Nói đến, Đinh Nghệ chậm tiêu bấy giờ mới kịp phản ứng, Hải Linh đã rất nhiều lần, cố ý vô tình mà cùng cô nhắc tới Lưu Tử Minh.Vậy hiện tại, Lưu Tử Minh ân cần như vậy, có phải đã làm Hải Linh không vui hay không?Lưu Tử Minh vẫn còn nói gì đó, Đinh Nghệ ngoài miệng đáp lời, nhưng lại một câu cũng chưa nghe lọt.

Cô thỉnh thoảng nhìn Hải Linh một cái.

Hải Linh dịu hiền mà cười với cô, giống như nét ảm đạm vừa rồi, chẳng qua là Đinh Nghệ nhìn lầm.Đinh Nghệ do dự một chút: "Tổ trưởng, nếu không anh về công ty nghỉ trưa trước đi, nơi này có em...

Có Hải Linh ở cạnh em là được rồi."

Lưu Tử Minh cười ha hả mà nói: "Anh ngồi với hai em chốc lát cũng được, dù sao ngủ trưa cũng ngủ không được.

Hai em tranh thủ ăn chút đi."

Đinh Nghệ lúc này mới nhìn đến đồ ăn trên bàn.

Nguyên lai Hải Linh cũng mua cháo, nhưng mà chỉ có một hộp, một cái hộp bẹp bẹp khác, cô không thấy rõ là cái gì.Lưu Tử Minh cũng chú ý tới: "Em cũng mua cháo?

Trùng hợp quá đi, ha ha ha.

À đúng rồi, Hải Linh, em cũng là bạn cùng phòng của Tiểu Đinh sao?"

Đinh Nghệ tức khắc đỏ mặt lên, Hải Linh tự nhiên mà cười nói: "Đúng vậy."

Nói như vậy, tính ra cũng chính xác.

Rốt cuộc về sau, các cô cũng là bạn cùng phòng dưới một căn nhà rồi.Lưu Tử Minh bừng tỉnh đại ngộ: "Anh nói chứ, lần trước nhìn em liền thấy chút quen mắt.

Hẳn là trước kia đưa Tiểu Đinh về nhà đã gặp qua em."

Hải Linh trên mặt tươi cười chưa giảm: "Có lẽ là vậy.

Cảm ơn anh chiếu cố Tiểu Đinh."

Cô gái trước mặt vừa là bạn của Đinh Nghệ, vừa xinh đẹp quyến rũ, được nghe cô ấy nói lời cảm tạ, không khỏi làm người ta tâm hoa nộ phóng, Lưu Tử Minh cũng không ngoại lệ: "Đừng khách sáo.

Hai người các em mau ăn đi, Tiểu Đinh chiều nay có về công ty muộn chút cũng không sao, anh nói với giám đốc một tiếng là được."

Hải Linh cười duyên mà nói: "Vậy ít nhiều nhờ anh," sau đó khom lưng nhìn Đinh Nghệ, "Ăn thôi?"

Đinh Nghệ gật đầu: "Ừm, em muốn ăn phần chị mua..."

"Chị giúp em mở nắp."

Hải Linh nhẹ giọng ngắt lời cô, đem phần cháo Lưu Tử Minh mua mở ra, vừa mở cái nắp, hương tỏa bốn phía.Hải Linh nhân cơ hội thổi cháo, tỉ mỉ khuấy lên một lượt, không phát hiện có gia vị chua cay hay hải sản, chỉ bỏ thêm rau thơm cùng thịt băm, rất là thanh đạm, lúc này mới yên tâm mà bưng lên đưa đến tay Đinh Nghệ.Đinh Nghệ mặt có chút hồng, hơi hơi mở miệng, như là đang chờ đợi được đút ăn.

Không ngờ Hải Linh chỉ đem cái muỗng bỏ vào tay mình: "Ăn đi, đều nguội."

Hải Linh vốn định đút Đinh Nghệ ăn.Cũng không biết sao, cô lại đổi ý.

Có lẽ là e ngại có Lưu Tử Minh bên cạnh, dáng vẻ Đinh Nghệ há miệng chờ đút ăn quá mức mê người, không muốn để Lưu Tử Minh thấy; cũng có lẽ, là sợ anh chàng trẻ tuổi trước mặt này sẽ nhận lấy cái muỗng, làm giúp cô, vậy liền...Tóm lại cô suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng chỉ để Đinh Nghệ tự mình ăn."

Ăn ngon không?"

Hải Linh ôn nhu hỏi, trong mắt đào hoa long lanh, phản chiếu ngược ra hình ảnh Đinh Nghệ."

Ừm," Đinh Nghệ nuốt xuống một ngụm, "Khá ngon."

Lưu Tử Minh nhìn đồng hồ: "Anh đi về trước đây.

Nếu lát nữa em không về được, nhớ nói anh biết đó."

"Được," Đinh Nghệ thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói, "Cảm ơn anh, tổ trưởng."

Bộ dáng ngoan ngoãn của cô, sẽ làm người ta nảy sinh ý muốn bảo vệ cực mạnh.

Nếu không phải Hải Linh ở cạnh, Lưu Tử Minh còn muốn vỗ vỗ đầu cô rồi.

Lưu Tử Minh cười cùng các cô tạm biệt, sau đó xoay người rời đi.

Thật ra anh ta định ngồi lại thêm chốc lát, nhưng trong khoảnh khắc giữa hai người làm anh ta không hiểu sao thấy mình thật dư thừa.Nhưng Lưu Tử Minh là người lạc quan bẩm sinh – hai người là bạn tốt cùng phòng, tự nhiên là có cảm giác thân mật hơn bình thường rồi.Lưu Tử Minh vừa đi, Hải Linh liền lấy lại cái muỗng, đút Đinh Nghệ ăn.

Cơ thể Đinh Nghệ luôn khỏe mạnh, hiếm khi sinh bệnh, chỉ được đút ăn cơm khi còn nhỏ.

Tuy rằng trên người phát sốt, nhưng cảm giác bất an và khó chịu trong lòng đã được bàn tay mềm mại cùng ánh mắt dịu dàng của Hải Linh an ủi."

Chị cũng ăn đi," Đinh Nghệ liếm liếm khóe môi, "Em có thể tự ăn được mà.

Đúng rồi, chị mua gì cho mình vậy?"

Hải Linh cười cười, không trả lời vấn đề của cô: "Nếu nhiều cháo như vậy, chị cũng ăn cháo đi, bằng không lại ăn không hết."

"Linh, em muốn ăn phần chị mua cho em," Đinh Nghệ nhìn cô ấy, "Em không thích ăn dược thiện."

Lưu Tử Minh quả thật rất tinh tế, cố ý mua dược thiện.

Dược thiện ở Nam Cháo làm ăn rất ngon, cũng không giống mấy món dược thiện của quán khác nồng mùi thảo dược.

Bởi vậy giá cũng cao hơn."

Ăn cái này đi, bổ dưỡng."

Hải Linh cúi đầu lại múc một muỗng, đưa tới bên môi Đinh Nghệ.Đinh Nghệ cố gắng tìm ra dấu vết không vui trên mặt cô ấy, nhưng không tìm được."

Phần chị mua, chị còn muốn ăn nữa," Hải Linh căng môi hồng, dùng cái muỗng nhẹ nhàng chạm vào môi cô, "Mau ăn."

Đinh Nghệ nghe lời mà hé miệng, từng miếng từng miếng ăn hết bữa trưa trong tay Hải Linh.

Đút cho Đinh Nghệ xong, Hải Linh mới mở ra phần mình đã mua, cúi đầu ăn.Lúc cô ấy thu dọn hộp cơm, Đinh Nghệ thấy được cơm chiên."

Cái này là..."

Đinh Nghệ ngẩn người, "Chị mua cho chị sao?"

"À..."

Hải Linh cười khẽ một tiếng, "Không phải, là đoán không được em muốn ăn gì, liền mua hai loại, cho em chọn."

Đinh Nghệ câu lấy ngón tay cô ấy, muốn nói cái gì đó rồi lại không nói.Cô rất muốn giải thích, nhưng nhìn nét mặt Hải Linh bình tĩnh, lại cảm thấy không cần thiết.

Nếu giải thích một phen, có thể ngược lại làm Hải Linh hiểu lầm hay không?Đinh Nghệ lựa chọn không giải thích....Hai ngày sau đó, Hải Linh mỗi ngày đều chạy tới cùng Đinh Nghệ đi tiêm.

Lưu Tử Minh được giám đốc dẫn đi công tác cùng, qua mấy ngày mới có thể trở về, trừ bỏ nhắn WeChat thăm hỏi cô vài câu, cũng không ghé qua đây quan tâm cô nữa.Rốt cuộc là nhờ sức đề kháng tốt, tới cuối tuần, Đinh Nghệ lại dồi dào sức sống như xưa.Căn hộ đã chọn xong, chính là căn nhà kia ở Đường An Hoa Viên, 2800 một tháng.Buổi sáng Chủ Nhật, Đinh Nghệ với Chung Kỳ đem hành lý của mình trong nhà cũ đóng gói gửi xe đi trước, sau đó cô lại bắt xe tới ngõ nhỏ ở Phổ Nam, đặt cho Hải Linh một chiếc xe tải chở hàng, cùng cô ấy mang đồ đạc chuyển đến căn nhà mới.Đối mặt với đống hành lý chất đầy phòng khách, Đinh Nghệ cùng Chung Kỳ có chút mờ mịt.Trước kia lúc mới đến Nam Châu, trên người trống rỗng không có gì, trong nhà thiếu chút gì thì mua chút đó, lúc dọn vào phòng thuê một thân nhẹ nhàng; hiện tại đồ đạc đầy đủ hết, trái lại làm hai người các cô khó mà thích ứng.Chung Kỳ có chút xấu hổ mà nhìn Hải Linh vén tay áo lên bắt đầu thu dọn, Hải Linh cũng thấy được, còn nghiêng đầu cười với cô.Nụ cười ấy, đặt ở trong mắt đàn ông cùng Đinh Nghệ gọi là câu hồn nhiếp phách, nhưng đặt ở Chung Kỳ lại làm người ta không thoải mái; vòng eo phập phồng quyến rũ đó, quả thực dụ hoặc hệt như yêu nữ, cô ấy còn giống như không có việc gì mà quỳ gối trên sàn nhà sửa sang lại đồ đạc...Chung Kỳ thu hồi ánh mắt.

Đến bây giờ, cô vẫn mơ mơ hồ hồ như còn trong mộng: Đinh Nghệ có bạn gái!

Mà cô, sắp phải cùng Đinh Nghệ và bạn gái cậu ấy ở chung một nhà!Quá ảo ma!
 
Back
Top Bottom