Trước khi tầm nhìn hoàn toàn tối sầm, Trần Úc nghe thấy tiếng Trần Linh nức nở kêu tên mình.
Trong mớ hỗn độn đó, Trần Úc nhìn thấy Kỷ Tích Đồng.
Cô muốn đưa tay lau nước mắt cho Kỷ Tích Đồng, nhưng cánh tay hoàn toàn không nhúc nhích.
Cảm giác mơ hồ, ù tai, mùi máu tanh tràn ngập các giác quan.
Suy nghĩ của Trần Úc không kiểm soát được, bay về một nơi xa xôi hơn.Thời gian quay trở lại mười năm trước, vào mùa mưa dầm đó.
Cô nhìn thấy chính mình năm hai mươi bảy tuổi.Trần Úc của tuổi hai mươi bảy trẻ trung, xinh đẹp, đầy tham vọng và tràn đầy sức sống.
Cô đang nhận hộp cơm trưa từ tay Kỷ Tích Đồng và hôn lên má nàng."
Hôm nay trời mưa, khi về cẩn thận nhé," Kỷ Tích Đồng dùng đầu ngón trỏ chạm vào cúc áo sơ mi của Trần Úc, hơi ngẩng đầu nói.
"Tối nay chúng ta cùng về nhà ăn cơm."
"Nhà" mà Kỷ Tích Đồng nói là nhà của bố mẹ nàng.
Nghe vậy, lòng Trần Úc ấm áp, cô không kìm được nắm chặt tay nàng, khẽ hôn lên."
Ừ, sắp muộn giờ làm rồi," Kỷ Tích Đồng rút tay lại, đẩy vai cô ra.Vì buổi tối sẽ về nhà Kỷ gia, Trần Úc cảm thấy vô cùng phấn chấn.
Đã hai ba tháng kể từ khi họ công khai mối quan hệ, và mối quan hệ với bố mẹ Kỷ cũng căng thẳng bấy lâu.
Đây là lần đầu tiên sau nhiều ngày, bố mẹ Kỷ chủ động liên lạc, bảo họ về nhà ăn cơm.
Điều này có nghĩa là bố mẹ Kỷ cuối cùng đã chấp nhận họ.Sau khi nhận được điện thoại, Kỷ Tích Đồng đã ôm điện thoại kích động một lúc lâu.
Khi Trần Úc tắm xong bước ra, nàng lập tức vứt điện thoại sang một bên, nhào đến ôm cô, cọ cọ lên cổ và vai cô cho đến khi mùi hương từ tóc nàng hoàn toàn thấm vào da thịt Trần Úc.Khi lái xe, Trần Úc nhớ lại cái ôm tối qua, khóe môi không kìm được cong lên.
Với tin vui trong lòng, tâm trạng Trần Úc cả ngày hôm đó đều vô cùng vui vẻ.Buổi tối, cô tan làm sớm hơn hai giờ, mua quà để tặng bố mẹ Kỷ.
Khi đi ngang qua một tiệm hoa, cô đã chọn một bó hoa tươi.Khi về đến nhà, Kỷ Tích Đồng, đã trang điểm cẩn thận, đang ngồi trên sofa đợi cô.
Trần Úc ngay tại cửa đã giơ bó hoa lên, nụ cười rạng rỡ.
Nghe tiếng mở cửa, chú chó Poodle nằm trên thảm phản ứng nhanh nhất, nó vẫy đuôi chạy đến đón Trần Úc, quấn quanh chân cô."
Sao em cũng có quà thế này?"
Kỷ Tích Đồng đứng dậy đón cô, đến trước mặt cô, nghiêng đầu, cười trong veo hỏi."
Đi ngang qua tiệm hoa, nghĩ là mua cho em một bó," Trần Úc hắng giọng, trịnh trọng nói.
"Cô Kỷ có bằng lòng nhận lấy hoa tươi của tôi không?"
Kỷ Tích Đồng nhận lấy, cúi đầu nhẹ nhàng ngửi."
Thơm lắm, cảm ơn cô Trần đã tặng hoa."
Nụ cười của nàng dịu dàng và hào phóng, ánh mắt lấp lánh phản chiếu hình bóng Trần Úc.Trần Úc chớp mắt: "Nhận hoa của tôi rồi phải đổi cách xưng hô chứ."
"Xưng hô gì?"
Kỷ Tích Đồng cố ý hỏi."
Đổi thành Trần phu nhân," Trần Úc cố nén khóe miệng, giả vờ giận dỗi nói."
Được rồi, Kỷ phu nhân..."
Kỷ Tích Đồng kéo dài giọng.
"Tôi bây giờ sẽ gọi là Trần phu nhân."
"Trần phu nhân có thích bó hoa này không?"
Trần Úc hỏi."
Đồ dẻo miệng," Kỷ Tích Đồng cười và nhéo má cô.Trần Úc nắm lấy tay Kỷ Tích Đồng, tiện tay vuốt ve đầu chú chó Poodle.
Bó hoa khá vướng víu, nên cô chuyển sang ôm Kỷ Tích Đồng từ phía sau, cằm tựa lên vai nàng.Họ lảo đảo một chút, cùng nhau trở lại ghế sofa, dính chặt lấy nhau.
Dính nhau thêm một lúc nữa, Kỷ Tích Đồng cuối cùng cũng tách ra khỏi vòng tay cô, cẩn thận cắm bó hoa quý giá vào bình."
Chị có biết ý nghĩa của hoa dương cát cánh không?"
Kỷ Tích Đồng ngoái đầu hỏi."
Không biết," Trần Úc thành thật trả lời.Kỷ Tích Đồng vuốt ve cánh hoa, giọng điệu dịu dàng hết mực."
Dương cát cánh còn có một tên khác là hoa Hồng Gai," nàng nhìn Trần Úc, má lúm đồng tiền xinh xắn hiện ra.
"Ý nghĩa của nó là, em nguyện buông xuống mọi phòng bị, chỉ để ôm lấy chị."
Nghe lời tỏ tình bất ngờ này, môi Trần Úc mấp máy, đứng ngây ra một lúc, rồi cuối cùng dang rộng vòng tay.
Kỷ Tích Đồng đã quen với phản ứng tuy hơi chậm chạp nhưng chân thành của cô, vui vẻ đứng lên và ôm lấy cô."
Vậy có nghĩa là, tất cả tình yêu của em đều dành cho chị, phải không?"
Trần Úc khẽ nói.Kỷ Tích Đồng cảm nhận được rung động từ yết hầu cô, lặp lại lời cô: "Tất cả tình yêu của em đều dành cho chị."...Trên đường đến nhà Kỷ Tích Đồng, nụ cười của Trần Úc không hề tắt.
Kỷ Tích Đồng mở cửa sổ xe, mái tóc dài bay trong gió.Trong ánh hoàng hôn và gió đêm, gương mặt nghiêng của họ đẹp đến lạ thường.Khi trời gần tối, họ cuối cùng cũng đến nhà Kỷ.
Trong hành lang cũ kỹ, đứng trước cửa chống trộm, Trần Úc hít thở sâu vài lần, nhưng vẫn không đủ dũng khí để nhấn chuông.
Kỷ Tích Đồng nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt vừa trêu chọc vừa cổ vũ khiến má Trần Úc nóng bừng.Cô giơ tay lên rồi lại hạ xuống, do dự rất lâu.Bố Kỷ, người đã biết họ đứng ngoài cửa, đợi mãi không thấy động tĩnh, cuối cùng đành phải đặt điều khiển xuống và mở cửa chống trộm.Khoảnh khắc đó, Trần Úc càng thêm bối rối.
Cô cầm hộp quà, tai và má đều hơi ửng hồng."
Vào đi," bố Kỷ chào đón.Mùi thức ăn thơm lừng trong phòng khách.
Trần Úc đặt quà lên tủ, lúng túng như một nàng dâu mới về nhà chồng.
Mẹ Kỷ vẫn chưa quen lắm với sự thay đổi trong mối quan hệ của họ.
Bà bưng thức ăn ra, mấy lần định nói chuyện với Trần Úc nhưng lại không mở lời được.Trên bàn ăn, Trần Úc cúi đầu, rất ít khi gắp thức ăn.
Bố Kỷ trêu chọc: "Con bé này sao mới hai tháng không gặp đã trở nên ngại ngùng thế?"
Kỷ Tích Đồng gắp con tôm vừa bóc vỏ vào đĩa của Trần Úc, cười và giải vây cho cô: "Chẳng phải thân phận đã khác rồi sao."
Nói xong, nàng khẽ nhướn mày nhìn Trần Úc.
Nếu nàng chậm nói hơn một chút, có lẽ ngay cả cổ Trần Úc cũng sẽ đỏ lên.Bữa tối diễn ra rất thoải mái.
Đến cuối bữa, Kỷ Tích Đồng kể về tình hình gần đây của mình."
Gần đây có một hội nghị trao đổi học thuật, ban đầu là giao lưu trong tỉnh, sau đó cần ra nước ngoài vài tuần, em đang suy nghĩ có nên đi hay không."
Bố Kỷ phản ứng nhanh nhất: "Đi chứ, cơ hội tốt như vậy sao có thể không đi?"
Kỷ Tích Đồng lần lượt nhìn ba người trên bàn, ánh mắt dịu dàng."
Bác Kỷ nói đúng, cơ hội tốt như vậy nhất định phải trân trọng," Trần Úc đêm nay khó khăn lắm mới chủ động nói chuyện."
Nhưng mà, hình như tối mai em phải lên đường," giọng Kỷ Tích Đồng trầm xuống một chút."
Đi đi," mẹ Kỷ cũng lên tiếng.
"Cả nhà đều ủng hộ con."
Kỷ Tích Đồng hiểu được ẩn ý trong lời nói của bà, nụ cười trên mặt càng thêm dịu dàng."
Vậy em sẽ nói với họ," Kỷ Tích Đồng nói.Bữa tối này diễn ra rất ấm cúng và thoải mái.
Khi về nhà, trái tim họ vẫn còn vương vấn sự ấm áp đó.Kỷ Tích Đồng quỳ gối trên giường thu dọn quần áo.
Trần Úc nhìn bóng lưng nàng, bên tai là những lời nàng nói tối nay, mũi cay cay, không kìm được ôm lấy nàng từ phía sau."
A Úc?"
Kỷ Tích Đồng hơi nghiêng đầu, má nàng áp vào mũi cô."
Vợ ơi..."
Trần Úc nói một cách nghèn nghẹt."
Không nỡ để em đi à?"
Kỷ Tích Đồng đặt quần áo xuống, vuốt tóc cô.Trần Úc cọ lòng bàn tay nàng, hốc mắt cũng bắt đầu cay."
Chị cứ như bé Poodle ấy," Kỷ Tích Đồng dịu dàng nói."
Chị không giống con chó ngốc đó," Trần Úc cố tình dùng cằm cọ vào vai Kỷ Tích Đồng."
Sao lại mắng con gái mình là ngốc?"
Kỷ Tích Đồng buồn cười.
"Hơn nữa, Poodle rất thông minh, đâu có ngốc?"
Trần Úc lầm bầm: "Sao em lại bênh nó?"
"Ghen với Poodle à?"
Kỷ Tích Đồng dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào mũi cô.
"Làm gì có bà mẹ nào keo kiệt như thế?"
Trần Úc không nói gì, chỉ dùng đôi mắt sâu thẳm nhìn nàng.
Mỗi khi cô lộ ra vẻ mặt này, Kỷ Tích Đồng lại biết mình cần phải dỗ dành.
Nàng đổi tư thế ngồi, xoay người, nâng hai má cô lên.Trần Úc cao hơn nàng, nên nàng phải nửa quỳ trên gối cô để có thể chủ động hôn cô.
Nụ hôn của Kỷ Tích Đồng cũng dịu dàng như chính con người nàng.
Trần Úc chìm đắm trong đó, một tay đỡ lấy vòng eo mảnh mai của nàng, tay còn lại đặt xuống sàn."
Hết hơi rồi," mắt Kỷ Tích Đồng lấp lánh như nước, nàng ngồi xuống, thở gấp.Trần Úc ngồi thẳng dậy, siết chặt eo nàng, hôn lên giữa trán nàng.
Cô bắt đầu từ ấn đường, lướt qua mắt, hôn lên chóp mũi, cuối cùng mới chạm vào môi nàng.Trong mắt Trần Úc, Kỷ Tích Đồng giống như một báu vật quý hiếm.
Đêm trước ngày nàng đi, Trần Úc đã muốn nàng rất nhiều lần.
Họ đổ mồ hôi, mái tóc dài quấn lấy nhau.
Bên ngoài, mưa như trút nước, tiếng mưa ào ào lấn át tiếng thở khẽ của Kỷ Tích Đồng và tiếng nói trầm ấm của Trần Úc.Sáng hôm sau, Kỷ Tích Đồng đứng trước gương trong phòng tắm, rầu rĩ vuốt ve những vết đỏ trên cổ, dùng kem che khuyết điểm để che đi những dấu vết mà mình có thể chạm tới.
Có một chỗ ở gáy không thể bôi kem tới được, Kỷ Tích Đồng bất lực quay về phòng, lấy gối của Trần Úc và lay cô dậy.Trần Úc vẫn còn ngái ngủ, dụi dụi mái tóc rối bù, ngước nhìn nàng."
Dậy nhanh đi," Kỷ Tích Đồng nhéo mũi cô.
"Giúp em che nụ hôn này với."
"Chỗ nào?"
Trần Úc chống tay ngồi dậy, chiếc áo ngủ rộng thùng thình trễ xuống vai trái.
Kỷ Tích Đồng cúi đầu, thấy những chuỗi vết đỏ trên xương quai xanh bên phải của cô, giọng nói trở nên mềm mại hơn."
Sau gáy..." nàng nói.Trần Úc đi dép lê, xoa cổ tay, hướng về phía phòng tắm.
"Chị rửa tay rồi đến ngay."
Giọng nói của cô mang theo sự lười biếng và khàn khàn của người vừa ngủ dậy, Kỷ Tích Đồng nghe vậy, má có chút nóng lên.Buổi sáng ngắn ngủi trôi qua trong những trò đùa trẻ con.
Trần Úc, một người cuồng công việc, hiếm hoi nghỉ một ngày ở nhà để ở bên Kỷ Tích Đồng.
Họ tiếp tục công việc dọn dẹp hành lý dang dở từ tối qua, vừa làm vừa trò chuyện.
Bé Poodle còn chạy đến phá đám, nó ngồi trong vali không chịu ra, khiến quần áo mà Kỷ Tích Đồng vừa xếp xong lại bị xáo trộn.Buổi chiều, Nghiệp Thành lại có mưa lớn.
Trần Úc đội mưa đi mua bánh ngọt Kỷ Tích Đồng thích ăn.
Ban đầu họ định đi cùng nhau, nhưng khi chuẩn bị đi, Kỷ Tích Đồng phát hiện xe bị hỏng.
Trần Úc đành phải đi một mình.
Khi cô quay về, Kỷ Tích Đồng đã gọi xe cứu hộ để kéo xe đi, và bố Kỷ cũng đã lái xe của mình đến."
Mua vé tàu cao tốc đi, tối nay chị sẽ đưa em ra ga," Trần Úc cầm bánh ngọt, bất lực nói.
"Lái xe đến tỉnh lân cận mệt lắm, ngồi lâu em sẽ đau lưng."
"Không muốn," Kỷ Tích Đồng lắc đầu.
"Em vừa xem rồi, chỉ còn vé tàu lúc nửa đêm thôi.
Hơn nữa, ga tàu cao tốc ở xa, mai chị lại phải dậy sớm đi đàm phán hợp đồng, đừng nghĩ là em không biết."
"Nhưng mà..."
Lời Trần Úc chưa dứt thì đã bị Kỷ Tích Đồng cắt ngang."
Không nhưng nhị gì cả," nàng nói.
"Đi đi về về nhanh cũng mất hai tiếng, chị không định ngủ sao?"
Trần Úc há hốc miệng, Kỷ Tích Đồng lập tức nói: "Gia đình nhỏ của chúng ta còn cần dựa vào Trần tổng để phấn đấu, phát triển.
Chị nghỉ ngơi tốt, làm việc hiệu quả mới quan trọng chứ."...Thời gian Kỷ Tích Đồng rời nhà đã cận kề, chỉ còn chưa đầy nửa tiếng.Trần Úc xách vali giúp nàng ra cửa, phía sau là bé Poodle với cái đuôi cụp xuống, lầm lũi đi theo."
Em phải đi rồi," Kỷ Tích Đồng nhìn bé chó, rồi xoa đầu nó.Bé Poodle "gâu" lên một tiếng, dụi mạnh vào bắp chân của nàng."
Chị đưa em một đoạn nhé," Trần Úc nhìn Kỷ Tích Đồng, tha thiết nói."
Chị nghe tiếng mưa ngoài kia xem," Kỷ Tích Đồng chạm lên má cô.
"Mưa lớn thế này, chị đưa em đến đâu rồi lại đón xe về thế nào đây?"
"Chị chỉ muốn ở bên em thêm một chút," Trần Úc nói.Kỷ Tích Đồng đặt lòng bàn tay lên môi cô.
Nàng hiếm khi tùy hứng, dùng giọng điệu mang chút uy hiếp nói: "A Úc, chuyện này không thể thương lượng được đâu."
Kỷ Tích Đồng lưu luyến hôn lên trán cô, rồi nói bằng một giọng thật nhẹ, thật nhẹ:"A Úc ở nhà phải thật ngoan nhé..."
"Phải ăn uống đầy đủ, nghỉ ngơi thật tốt, ngoan ngoãn đợi em về nhà."
Hốc mắt Trần Úc đỏ hoe: "Chị biết rồi."
Cô biết suy nghĩ của mình quá ngây thơ, nên cuối cùng chỉ lặng lẽ cầm ô và xách vali, đưa nàng ra xe.Đi trong mưa, chiếc ô che hơn nửa đầu Kỷ Tích Đồng.
Khi cô đóng cửa xe lại, khóe mắt đã đọng lại những giọt lệ.Kỷ Tích Đồng nhìn cô qua cửa kính, dùng khẩu hình nói với cô:"Phải ngoan đấy nhé."
Tiếng sấm nổ vang hơn, trời dần tối lại.Về đến nhà, Trần Úc thấy bó hoa dương cát cánh trong bình đã hơi tàn, lòng cô nặng trĩu.Kim đồng hồ trong phòng khách tích tắc trôi đi, thời gian cứ thế lặng lẽ trôi.
Không biết đã qua bao lâu, chuông điện thoại chợt reo.Màn hình hiện tên bố Kỷ.
Trần Úc do dự một lúc mới nghe máy.Đầu dây bên kia rất ồn ào, giọng bố Kỷ nghe có vẻ khàn đi:"Tiểu Úc, Tích Đồng xảy ra chuyện rồi..."
Một tiếng sấm vang dội trên đầu.Trần Úc loạng choạng, ngã vật xuống ghế sofa."
Tích Đồng sao rồi ạ?" giọng cô run rẩy."
Trên cầu Nam Hán, Tiểu Đồng gặp tai nạn xe hơi..."
Trần Úc không kịp lấy ô đã chạy vội ra ngoài mưa.
Cô run rẩy khởi động xe, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Cảm giác nóng lạnh đan xen, cả người Trần Úc chìm trong hoảng loạn.
Chỉ nửa tiếng trước thôi, người này vẫn còn ở trong vòng tay cô, sao đột nhiên lại xảy ra chuyện?Ngón tay Trần Úc bấu chặt vô lăng đến trắng bệch.Đường đến bệnh viện phải đi qua cầu lớn Nam Hán.
Khi Trần Úc đến nơi, một bên cầu đã bị phong tỏa.
Dải phân cách chói mắt bao quanh một chiếc xe tải và một chiếc ô tô méo mó.
Trần Úc chỉ liếc mắt đã nhận ra chiếc xe mà Kỷ Tích Đồng đã lái đi.Nơi xe cấp cứu đi qua còn vương lại không ít vết máu, giờ đã bị nước mưa xối mờ.
Đám đông hiếu kỳ vây quanh khiến đường bị tắc, cảnh sát giao thông phải ra tay giải tán.Trần Úc không thể diễn tả cảm giác của mình lúc đó, chỉ biết trước mắt mình mờ mịt, không nhìn rõ đường đi.Đến bệnh viện, Trần Úc thấy bố mẹ Kỷ đang đứng trước cửa phòng cấp cứu.
Họ nhìn nhau, nỗi bi thương tột cùng.Đèn đỏ ở phòng cấp cứu vẫn sáng.
Trần Úc buộc mình phải bình tĩnh, ngồi thẫn thờ trên ghế đợi.
Cô không biết mình đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy thời gian trôi đi thật khó khăn.Tiếng khóc của mẹ Kỷ cứ văng vẳng bên tai.
Trần Úc muốn đến an ủi bà, nhưng lại nhận ra mình không còn chút sức lực nào để đứng dậy.Không biết đã bao lâu, đèn phòng cấp cứu cuối cùng cũng tắt.
Vị bác sĩ cúi đầu bước ra, bước chân nặng nề.
Ông đi về phía bố mẹ Kỷ, giọng nói rất nhỏ.Trần Úc chậm rãi nghiêng đầu, nhìn về phía họ.
Tiếng nói của bác sĩ bị tiếng khóc của mẹ Kỷ lấn át.Thanh kiếm treo trên đỉnh đầu Trần Úc rơi xuống, đâm xuyên qua trái tim cô.Bố Kỷ ôm lấy mẹ Kỷ đang mềm nhũn, ngước đầu cố nén nước mắt, quỳ xuống trên nền gạch lạnh lẽo của bệnh viện.Tiếng khóc thu hút sự chú ý của những người đi qua.
Xung quanh đầy rẫy những ánh mắt: tò mò, chán ghét, nhưng đa số là thương hại.Một y tá trẻ tuổi cầm tờ giấy chứng tử đi về phía người phụ nữ trông có vẻ bình tĩnh nhất."
Xin cô nén bi thương, đây là..."
Trần Úc nhận lấy, chưa kịp ký thì đã nghe thấy câu hỏi của y tá."
Xin hỏi cô có quan hệ gì với người đã khuất?"
Trần Úc cứng lại, chiếc bút trên tay nặng trĩu.
Cổ họng cô nghẹn lại, phải mất một lúc lâu mới nói được: "Đó là bố mẹ của em ấy, cô đưa cho họ ký đi."
Y tá giật mình.Trần Úc ngẩng đầu, lưng hơi khom, khẽ nói: "Tôi có thể vào gặp em ấy một lần không?"
"Cô phải đợi một lát," y tá nhìn người phụ nữ tiều tụy trước mặt, không đành lòng nói.
"Lát nữa cô sẽ đưa cô vào gặp cô ấy."
Trần Úc che mặt, chậm rãi gật đầu.Nhân viên nhà xác giúp trang điểm lại gương mặt Kỷ Tích Đồng rồi mới đẩy nàng ra ngoài.Khi gặp lại Kỷ Tích Đồng, nàng đang được phủ một tấm vải trắng.
Trần Úc cúi đầu, thấy trên tấm vải dính những vết máu.
Kỷ Tích Đồng đã mất được một lúc, nên những vết máu trên vải đã chuyển sang màu nâu sẫm.Trần Úc run rẩy vạch tấm vải trắng ra, thấy khuôn mặt nhợt nhạt của người yêu.
Trên mặt nàng có vài vết cắt khá sâu.
Cái chết và giấc ngủ là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt.
Kỷ Tích Đồng nằm đó, không còn một chút hơi thở nào của người sống.
Trần Úc chớp mắt, nước mắt rơi xuống má nàng.Những giọt lệ nóng hổi hòa với vết máu khô trên khuôn mặt nàng, từ từ chảy xuống, trông như thể Kỷ Tích Đồng đang khóc.Trần Úc nhớ lại lời mẹ đã nói khi ông ngoại cô mất: "Nước mắt rơi lên người chết, sẽ khiến họ không được yên nghỉ.
Họ cũng sẽ buồn vì phải rời xa chúng ta."
Cô dùng lòng bàn tay, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên má Kỷ Tích Đồng.Đầu ngón tay cô cuối cùng dừng lại ở giữa trán nàng.
Trần Úc, như vô số lần trong quá khứ, bắt đầu từ ấn đường, lướt qua chóp mũi, dừng lại ở đôi môi, thành kính phác họa lại từng đường nét của nàng.
Chỉ khác lần này, Kỷ Tích Đồng sẽ không còn dùng mũi cọ vào lòng bàn tay cô, dịu dàng gọi cô là "A Úc" nữa.Trong cơn mơ, tất cả những gì đã xảy ra đều hiện về.Trần Úc, với tư cách là bạn thân, tham gia tang lễ của Kỷ Tích Đồng, ngực cài một bông hoa trắng.
Nỗi đau liên tiếp mấy ngày dường như đã làm khô cạn nước mắt cô.
Cô cầm một bó cúc bách nhật, thẫn thờ nhìn di ảnh Kỷ Tích Đồng.Xung quanh, mọi người liên tục đến khuyên cô bớt đau buồn.
Trần Úc chỉ gật đầu, nhưng ánh mắt chưa bao giờ rời khỏi một chỗ.Sau khi tang lễ kết thúc, mọi người dần tản đi.
Chỉ còn lại Trần Úc đứng trước bia mộ mới, quỳ một gối, đặt bó hoa bách nhật xuống.Cô thì thầm: "Tích Đồng, mọi người đều nói em chết rồi."
"Chị không tin," Trần Úc nhìn khuôn mặt tươi cười trên bia mộ, "Em chỉ đi công tác đúng không?"
"Em rõ ràng dặn chị phải ăn cơm thật ngon, nghỉ ngơi thật tốt, ngoan ngoãn đợi em về nhà," Trần Úc nghẹn ngào nói.
"Những điều em dặn, chị đều đã cố gắng làm được."
"Đợi em công tác xong, về nhà nhé?"
Trán cô tựa vào bia mộ lạnh lẽo, giọng nói nghẹn ngào: "Vợ ơi, chúng ta về nhà được không?"
Ngày hôm đó, cô đã ở nghĩa trang rất khuya, cho đến khi người quản lý thúc giục rời đi.Về đến nhà, bé Poodle đang nằm trên gối ôm của Kỷ Tích Đồng, đợi cô về.
Trong phòng khách vắng lặng, bó hoa bách nhật trên bàn trà đã khô héo.Trần Úc không thay quần áo, cứ thế về phòng, nằm trên giường của hai người.
Cô nhìn chằm chằm trần nhà, từ tối đến sáng.Cô biệt tích vài ngày, sống như một cái xác không hồn trong nhà, ngoài việc cho Poodle ăn, không làm gì khác.Vài ngày sau, vào một đêm khuya, Trần Úc tìm thấy trong tủ lạnh những gói rau củ và thức ăn mà Kỷ Tích Đồng đã lén chuẩn bị cho cô trước khi đi.
Chúng nằm lặng lẽ trong một góc nhỏ, nhãn dán cho biết chúng đã được mua về từ lúc nào.Rau củ đã héo úa, mất đi màu sắc tươi sáng.
Thức ăn trong hộp cũng đã hỏng.Trần Úc đóng cửa tủ lạnh lại, lưng tựa vào tường, từ từ ngồi sụp xuống.
Đây là lần đầu tiên cô gào khóc kể từ khi Kỷ Tích Đồng mất.
Cô khóc nức nở, gần như muốn ngất đi."
Tích Đồng," cô thì thầm tên nàng, đau đớn đến không thể thở nổi.
"Kỷ Tích Đồng."...Bác sĩ nói, "Bệnh nhân bị bệnh tim phổi và suy tim cấp tính.
Trước đây đã từng bị đuối nước và có tiền sử nhiễm trùng phổi.
Cộng thêm lao lực và cú sốc tinh thần kéo dài..."
"Thoát khỏi phòng Hồi sức Tích cực đã là rất may mắn rồi."
"Bệnh nhân còn bị bệnh tâm thần nữa sao?"
"Vậy thì phải thực sự cẩn thận đấy."
Khi Trần Úc mở mắt, cô lại thấy bức tường trắng nhợt nhạt.
Cô cứng đờ quay đầu, tìm kiếm bóng dáng Kỷ Tích Đồng."
Chị, chị tỉnh rồi!"
Trần Linh cúi người xuống, mắt đỏ hoe.Trần Úc nhắm mắt lại, không muốn nói thêm."
Bệnh nhân đang mệt, để cô ấy nghỉ ngơi thêm chút nữa," bác sĩ bên cạnh khuyên nhủ.Qua mặt nạ dưỡng khí, giọng Trần Úc nhẹ và khàn, Trần Linh phải ghé sát lại mới nghe rõ."
Hai người ra ngoài đi," cô nói."
Chị..."
Trần Linh gọi."
Chị muốn ở một mình," Trần Úc khẽ nhắm mắt, mệt mỏi nói.Bác sĩ vỗ vai Trần Linh, nhắc nhở: "Đừng gây thêm căng thẳng cho cô ấy."
Trần Linh cuối cùng cũng đứng dậy, từ từ lùi ra đến cửa phòng bệnh.Không gian trong phòng bệnh lại trở nên tĩnh lặng.Trần Úc gắng sức quay đầu, nhìn về phía một góc khác."
Tích Đồng," cô khẽ gọi.Trong góc tường khuất ánh sáng, bóng dáng Kỷ Tích Đồng từ từ hiện ra.
Nàng dùng những ngón tay trong suốt như không khí nắm lấy tay Trần Úc, mắt ngấn lệ."
A Úc," trong thế giới mà Trần Úc không thể nghe thấy, Kỷ Tích Đồng khản giọng gọi.Ánh mắt Trần Úc tan rã, cô dừng một lúc rồi nói:"Chị mệt quá rồi."
"A Úc..."
Kỷ Tích Đồng dùng những ngón tay trong suốt lau những vệt nước mắt nơi khóe mắt cô, nghẹn ngào không nói thành lời."
Chị không chịu nổi nữa."
Trần Úc cười khổ, từ từ nói: "Em buông tay để chị đi đi."
Trong mười năm người yêu mất đi, trái tim Trần Úc đã sớm tan nát, linh hồn đã trống rỗng.
Ông trời đã trêu đùa cô một ván lớn, và Trần Úc đã phải chịu đựng sự dày vò của số phận quá lâu.Khi bước ra khỏi nhà Cố Ngôn Âm, mỗi bước chân trên bậc đá đều khiến Trần Úc cảm thấy nỗi đau vô tận.
Nỗi đau ấy là sự chết lặng của trái tim.Trần Úc đã quá kiệt sức.
Cô không muốn nắm lấy cọng rơm cứu mạng mỏng manh này nữa.
Cô hận bản thân đã không sớm phát hiện ra cái chết của Kỷ Tích Đồng có uẩn khúc, hận mình đã không sớm hiểu ra tất cả, mà cứ ngây thơ chịu đựng, thẫn thờ sống qua mười năm dài đằng đẵng."
A Úc," Kỷ Tích Đồng vuốt ve lòng bàn tay cô, nức nở: "Cái chết thật sự rất đau khổ..."
Trong khoảng thời gian tỉnh lại từ mớ hỗn độn, Kỷ Tích Đồng không có suy nghĩ, không có ký ức.
Thứ duy nhất có là một cảm giác dẫn dắt sâu thẳm trong lòng.
Nàng vô thức lang thang, không tìm được đường về nhà, cũng không biết nhà mình rốt cuộc ở đâu.
Nàng chỉ đành đi theo cảm giác ấy, đi khắp nơi tìm một người tên là A Úc.Kỷ Tích Đồng không biết A Úc là ai, cũng không biết phải tìm đường về nhà như thế nào.
Nàng hoang mang nhìn mọi thứ xung quanh, ánh mắt trống rỗng, không thể rơi lệ.
Tim nàng thiếu mất một mảnh, trống rỗng.Linh hồn cứ thế phiêu đãng một lúc lâu, Kỷ Tích Đồng đi đến một căn hộ nhỏ.
Nàng đứng trong góc tường, nhìn thấy một người phụ nữ đang che mặt khóc.Khi người phụ nữ ngẩng đầu lên, Kỷ Tích Đồng thấy đôi mắt của cô ấy, và những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu nàng trở nên rõ ràng hơn một chút.Nước mắt vô thức rơi xuống, sâu trong lòng, một giọng nói mách bảo nàng, đây là A Úc của mình.
Người vợ đã cùng nàng trải qua tám năm hạnh phúc.Kỷ Tích Đồng nhìn cô co ro, khóc nức nở.
Cô khóc tuyệt vọng đến nỗi trái tim Kỷ Tích Đồng như bị bóp nghẹt.
Nàng muốn ôm lấy A Úc như trước đây, nói với cô rằng nàng vẫn ở đây, bên cạnh cô, nhưng cơ thể hư ảo, mờ mịt không có chút hơi ấm hay sức mạnh nào.Kỷ Tích Đồng chợt nhận ra mình đã chết.
Cơ thể nàng đã hóa thành tro bụi, chôn dưới lớp đất lạnh lẽo, ẩm ướt.
Nàng và A Úc đã cách biệt âm dương.Vượt qua bảy ngày hỗn loạn không phải là một điều may mắn.
Cùng với sự trở lại của ký ức và suy nghĩ, nỗi đau ập đến như thủy triều.
Quên đi có lẽ là sự nhân từ lớn nhất của trời cao, nhưng nếu không thể quên... thì nỗi nhớ sẽ trở thành một nỗi ám ảnh.
Từ đó, nỗi đau sẽ đồng hành cùng linh hồn không tan biến của nàng, từng phút, từng giây.Nhìn người mình yêu sụp đổ mà bất lực là một điều vô cùng tuyệt vọng.
Kỷ Tích Đồng chỉ có thể đến gần cô sau khi cô đã khóc mệt và chìm vào giấc ngủ.
Nàng dùng những ngón tay hư ảo, nhẹ nhàng vuốt ve vầng trán nhăn nhó của Trần Úc, dịu dàng lau đi những giọt nước mắt trên má cô.Làm xong tất cả, nàng, giống như trong quá khứ, nắm lấy từng ngón tay của cô.
Dù không có cảm giác, nhưng lòng nàng được an ủi phần nào.
Ít nhất vào lúc này, nàng và A Úc đang nắm chặt tay nhau.A Úc của nàng đã mất một thời gian rất dài để thoát ra khỏi nỗi bi thương đó.
Kỷ Tích Đồng nhìn cô khoác lên mình vẻ ngoài lạnh lùng, xa cách, nhưng vẫn thấy cô thẫn thờ trước những bức ảnh của nàng.
Mỗi chiều thứ Bảy, A Úc của nàng đều đến nghĩa trang thăm nàng.
Cô luôn nhớ loài hoa nàng thích, mỗi lần đều mang đến một bó cúc bách nhật tươi mới.A Úc cúi đầu nhìn bia mộ, còn Kỷ Tích Đồng đứng bên cạnh, lắng nghe cô nói chuyện.
Ngày qua ngày, năm này qua năm khác.
Kỷ Tích Đồng đã nhận vô số bó cúc bách nhật.
Và người mang hoa đến, dần nói ít đi.Trước lễ giỗ mười năm ngày nàng mất, Trần Úc lại đến nghĩa trang.
Lần này, cô đã nói rất nhiều.
Cô nói cô mệt mỏi, rất muốn được nghỉ ngơi một lần.
Kỷ Tích Đồng nhạy cảm nhận ra ẩn ý trong lời nói của cô.
Nàng đã dốc hết sức lực ngăn cản Trần Úc tìm đến cái chết, cho đến đêm mưa gió định mệnh.Lúc đó, Kỷ Tích Đồng ngồi bên cạnh cô.
Nàng gào thét, nức nở trong bóng tối, muốn giành lấy vô lăng của Trần Úc, nhưng những ngón tay lại xuyên qua, không thể chạm tới được."
A Úc!"
Kỷ Tích Đồng tuyệt vọng gào thét, lặp đi lặp lại tên cô, cố gọi lại chút lý trí cho cô.
Nhưng Trần Úc không thể nghe thấy.Khoảnh khắc chiếc xe lao qua hàng rào, Kỷ Tích Đồng chỉ có thể dùng chút sức lực đã tích lũy trong mười năm để bảo vệ cô, làm giảm bớt lực va chạm.
Khi tiếng gió, tiếng mưa và tiếng va chạm lớn dần lặng đi, Kỷ Tích Đồng chợt cảm thấy một chút bình yên.Khi họ mới ở bên nhau, Trần Úc và nàng đã hứa sẽ mãi mãi bên nhau, cho đến khi cái chết chia lìa.
Nghĩ lại, nàng cũng đã làm được.
Trong làn nước sông lạnh thấu xương, Kỷ Tích Đồng dùng những ngón tay gần như hư vô nắm lấy những ngón tay đang dần mất đi cảm giác của Trần Úc.Cái chết tự nó không đáng sợ.
Đáng sợ nhất là sau khi chết, vẫn còn giữ lại ký ức ban đầu, vẫn còn cảm xúc của người sống.
Nhưng trước khi nhắm mắt hoàn toàn, Kỷ Tích Đồng vẫn muốn nhìn lại khuôn mặt của Trần Úc một lần nữa.
Nàng muốn mãi mãi khắc ghi hình bóng cô.Kỷ Tích Đồng không muốn Trần Úc giống mình, ôm một chấp niệm không thực tế, đến khi chết cũng không được bình yên."
A Úc."
Kỷ Tích Đồng vuốt ve gò má nhợt nhạt của cô, khẽ gật đầu.Dưới chiếc mặt nạ dưỡng khí, đôi môi của Trần Úc không còn chút máu.Nàng gượng gạo nở một nụ cười, mệt mỏi chớp mắt."
Lần này, chị sẽ không nghe lời em nữa đâu," cô nói.
"Sau khi làm xong nốt những chuyện cuối cùng..."
"Chị sẽ đến tìm em."
--------------------Lời của tác giảHoa ngữ của hoa cát cánh trong truyện được lấy cảm hứng từ Internet, không phải ý nghĩa gốc.Tác giả gợi ý khi đọc phần hồi ức, bạn nên nghe bài hát 《Thật Xin Lỗi, Em Yêu Anh》 (lời Việt của bài 《Snow Flower》).
Tác giả đã nghe bài này khi viết phần đầu và cuối của đoạn hồi ức, và đã khóc rất nhiều.Chương này kết thúc, những chuỗi ngày đau khổ của họ cũng đã qua.
A Úc và Tích Đồng cuối cùng cũng sẽ được gặp lại nhau.Ở kiếp này, họ đã phải trải qua quá nhiều gian khổ và mệt mỏi.
Tác giả thương họ vô cùng.(Còn một chương nữa ở phía sau nhé.)Chú thíchBài hát "Snow Flower" trong lời tác giả có thể là ca khúc nhạc phim nổi tiếng của bộ phim truyền hình Hàn Quốc "I'm Sorry, I Love You" (Xin lỗi, anh yêu em).Phiên bản gốc của bài hát này là "Yuki no Hana" do ca sĩ người Nhật Mika Nakashima trình bày.Sau đó, nó được một số ca sĩ Hàn Quốc thể hiện lại với tựa đề "Snow Flower", nổi tiếng nhất là bản của ca sĩ Park Hyo Shin.Editor chú thích với sự trợ giúp của AI và Google cho bài hát này vì tác giả mù tịt về âm nhạc của Hàn Quốc.
Nếu có sai sót các bạn vui lòng hỗ trợ editor chỉnh sửa nhé.
Chân thành cám ơn.