Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bhtt - Abo - Lilyholic] Xuyên Thành Tra A Trong Truyện Cổ Đại Chạy Nạn _ Ltp

[Bhtt - Abo - Lilyholic] Xuyên Thành Tra A Trong Truyện Cổ Đại Chạy Nạn _ Ltp
Chương 178


"Có chuyện gì vậy, Bách Bách?"

Diệp Đàn bị nàng dọa cho giật mình, vội vàng hỏi."

Không có gì, tỷ ơi, trên mặt tỷ đổ mồ hôi rồi, để ta lau giúp tỷ."

Nói rồi, Tiêu Bách liền đưa tay lau mồ hôi trên mặt Diệp Đàn, ai ngờ càng lau, Diệp Đàn lại càng thấy nóng."

Bách Bách, đừng nói chuyện này nữa, trời nóng quá, để ta bảo họ mang ít hoa quả và nước giải khát lên."

Diệp Đàn nói xong liền vội đứng dậy, đi gọi thị nữ chuẩn bị.Tiêu Bách nhìn theo bóng lưng Diệp Đàn, khóe môi khẽ cong lên.Sau khi bị Diệp Đàn tịch thu hết thoại bản, hai người mới ngồi cùng nhau ăn hoa quả uống nước.Đến trưa, Tiêu Bách cố ý bảo người chuẩn bị rượu hoa quả, định uống cùng với Diệp Đàn."

Tỷ ơi, đây là rượu ngọt làm từ nho mà ta bảo người ta ủ riêng đấy, ngon lắm, mà chiều nay mình cũng không có việc gì, uống một chút cũng không sao đâu."

Tiêu Bách cười nói.Diệp Đàn khẽ gật đầu, trước kia Đại Chiêu không có loại trái cây gọi là nho này, nhưng vì mẫu thân của nàng mà dần dần một số nơi ở Đại Chiêu đã bắt đầu trồng nho, đến nay nho đã trở thành loại quả khá phổ biến, dân thường cũng có thể mua được."

Được thôi."

Hai người vừa ăn vừa uống rượu hoa quả, trong rượu tràn ngập hương thơm của nho, xen lẫn chút men rượu nhè nhẹ và vị ngọt thanh, rất dễ uống, mà rượu này mới uống vào cũng không khiến người ta say ngay, nên Diệp Đàn cũng không để ý nhiều.Nàng uống vài chén rồi bắt đầu ăn cơm ăn thức ăn, ngược lại, Tiêu Bách ở đối diện lại uống hết ly này đến ly khác, không ngừng nghỉ.Diệp Đàn nhắc nhở: "Bách Bách, muội uống ít thôi, tuy rượu hoa quả ngon thật đấy, nhưng cũng phải cẩn thận kẻo say."

"Yên tâm đi, thứ này không làm người ta say đâu."

Tiêu Bách vừa cười với Diệp Đàn, vừa tiếp tục uống.Chẳng mấy chốc, Tiêu Bách đã đỏ mặt, gục xuống bàn.Diệp Đàn bất đắc dĩ cười khẽ, ghé lại gần, "Bách Bách?

Mới thế đã say rồi à?

Muội xem muội kìa, ta vừa nói rồi mà, cẩn thận kẻo say, muội còn không tin, giờ thành tiểu tử say rượu rồi đấy."

"Tỷ ơi, ôm~ chóng mặt quá."

Tiêu Bách ngửa mặt lên, tội nghiệp nhìn Diệp Đàn, mắt còn hơi đỏ hoe.Diệp Đàn véo nhẹ má nàng, "Tiểu tử say rượu, giờ mới biết khó chịu à?

Còn cố tỏ ra mạnh mẽ nữa chứ."

Nói rồi, nàng quay sang dặn dò cung nữ bên cạnh: "Đi chuẩn bị ít canh giải rượu mang đến cho điện hạ."

"Vâng."

Một cung nữ lập tức chạy đi chuẩn bị.Diệp Đàn đỡ Tiêu Bách, định dìu nàng đến giường nằm nghỉ một lát, Tiêu Bách lại hoàn toàn dựa cả người vào lòng Diệp Đàn."

Tỷ ơi, thích tỷ lắm~" Vừa nũng nịu, nàng còn vừa dụi đầu vào vai Diệp Đàn.Diệp Đàn cong khóe mắt cười: "Vẫn cứ thích làm nũng như thế."

Hai người vừa đi đến mép giường thì Tiêu Bách loạng choạng một bước, đâm sầm vào lòng Diệp Đàn, mặt còn vô tình áp thẳng vào môi Diệp Đàn.Tiêu Bách ngơ ngác ngẩng đầu cười với Diệp Đàn, "Tỷ ơi, thích tỷ hôn ta."

Diệp Đàn nhìn sang mặt Tiêu Bách, bên má trắng mịn của nàng hiện rõ một dấu môi son, hôm nay nàng ra ngoài có thoa son, thế nên dấu ấy in lên rất rõ.Diệp Đàn đỏ mặt, "Bách Bách, muội đừng cử động lung tung, để ta lau mặt giúp muội."

Nói rồi nàng định đưa tay lau đi dấu môi, lại bị người trong lòng tránh né, "Không muốn lau, thích tỷ hôn ta~"Tai Diệp Đàn đỏ bừng lên, chuyện này không được, muội ấy say rồi, sao mình có thể chiếm tiện nghi muội ấy được chứ?

Diệp Đàn quyết định đợi Tiêu Bách tỉnh rượu sẽ xin lỗi nàng, còn bây giờ thì phải đưa nàng lên giường đã.Khó khăn lắm mới đưa được cô nhóc dính người này đến bên giường, Diệp Đàn đỡ Tiêu Bách nằm xuống, "Bách Bách, muội nằm nghỉ một lát, canh giải rượu sắp mang đến rồi, ngoan ngoãn nhé."

Nói xong, nàng còn cởi giày tất cho Tiêu Bách để cô nàng ngủ cho thoải mái hơn.Tửu lượng của Tiêu Bách vốn không tốt, đầu óc lúc này thật sự choáng váng, nàng đưa tay quơ quào, giọng hoảng hốt: "Tỷ ơi, tỷ ở đâu rồi?

Ta sợ lắm."

Diệp Đàn vội nắm lấy tay nàng, "Đừng sợ, ta ở đây, ngoan, nằm yên nhé, ta sẽ ở bên muội."

"Vâng, tỷ tốt thật."

Tiêu Bách lẩm bẩm trong cơn mê man.Không lâu sau, canh giải rượu được mang đến, một tiểu nha hoàn nhanh chóng đưa đến trước giường, Diệp Đàn đưa tay nhận lấy."

Bách Bách, để ta đút muội uống chút canh rồi ngủ tiếp, ngoan nào được không?"

Diệp Đàn dịu giọng dỗ dành.Tiêu Bách gật đầu, "Vâng."

"Nào, há miệng."

Diệp Đàn vừa nói vừa đưa thìa canh đến miệng nàng.Tiêu Bách dù đã say nhưng vẫn rất ngoan ngoãn, nghe lời há miệng uống canh Diệp Đàn đút, chẳng mấy chốc đã uống hết nửa bát canh."

Được rồi, giờ ngủ ngon nhé, ta sẽ ở đây với muội."

Diệp Đàn khẽ thở dài nói.Tiêu Bách ngoan ngoãn nắm tay Diệp Đàn, "Vâng, tỷ thật tốt, ta thích tỷ."

Diệp Đàn cong mắt mỉm cười, Bách Bách vẫn đáng yêu như hồi bé vậy.Tiêu Bách ngủ một giấc thẳng đến khi mặt trời ngả về tây, Diệp Đàn thì vẫn ngồi trên chiếc ghế tròn bên giường chờ nàng tỉnh.

Thấy nàng mở mắt ra, nàng vội hỏi: "Thế nào rồi?

Còn đau đầu không?"

Nhìn ánh mắt đầy lo lắng của Diệp Đàn, Tiêu Bách vội lắc đầu.

Trong lòng nàng vừa hối hận lại vừa áy náy, ban đầu chỉ định uống say một chút để có cớ làm nũng với tỷ, ai ngờ lại thật sự uống đến mức say mèm, còn để tỷ ngồi đây với mình cả buổi chiều."

Không đau nữa rồi, tỷ, xin lỗi, để tỷ phải ngồi đây với ta cả buổi chiều."

Tiêu Bách cụp mắt xuống, trông như một đứa trẻ biết mình làm sai chuyện.Diệp Đàn mỉm cười với nàng, đưa tay xoa đầu Tiêu Bách, "Không sao cả, ta cũng chẳng có chuyện gì làm, ngồi đây với muội cũng rất tốt."

Tiêu Bách suýt muốn khóc, thời gian được ở bên Diệp Đàn vốn đã chẳng có bao nhiêu, giờ lại bị nàng ngủ hết mất rồi, trời sắp tối rồi, lát nữa lại phải chia xa.Diệp Đàn đứng dậy, ngồi xuống bên mép giường, đưa tay gãi nhẹ sau gáy, có chút không được tự nhiên mà nhìn về phía gò má Tiêu Bách - nơi không lâu trước đó mình đã hôn lên.

Tuy là vô tình đụng phải, nhưng rốt cuộc vẫn là một nụ hôn.Dấu son ấy, lúc nãy Diệp Đàn đã nhân lúc Tiêu Bách ngủ mà lau đi rồi, nhưng trong lòng vẫn thấy không thoải mái.Tiêu Bách nhận ra Diệp Đàn hình như đang có tâm sự, bèn hỏi:"Tỷ, tỷ sao vậy?

Có gì thì cứ nói thẳng ra, với ta mà còn khách sáo gì chứ?"

Diệp Đàn hít sâu một hơi, cuối cùng cũng nói ra: "Lúc trưa muội uống say, lúc ta đỡ muội lên giường, không cẩn thận chạm vào má phải muội...

Ta xin lỗi Bách Bách, ta thật sự không cố ý chiếm tiện nghi muội đâu, là do lúc đỡ muội, môi ta vô tình chạm phải."

Tiêu Bách ngẩn ra một lát, rồi ánh mắt lập tức rực sáng niềm vui, nàng đúng là ngốc thật, lại uống say đến mức khiến tỷ hôn mà mình chẳng nhớ gì cả, Tiêu Bách suýt nữa muốn khóc.Thấy Diệp Đàn có vẻ áy náy, nàng lập tức tiến lại gần: "Tỷ không cần xin lỗi đâu, nếu tỷ muốn hôn ta, lúc nào cũng được, ta rất thích."

Vừa nói xong, nàng còn nở một nụ cười rực rỡ với Diệp Đàn.Diệp Đàn lại càng thấy áy náy hơn, chắc chắn là Bách Bách đang cố an ủi nàng.

"Bách Bách, muội đừng dỗ ta nữa, lần này thật sự là ta không đúng."

Tiêu Bách đảo mắt, rồi nói: "Nếu tỷ vẫn thấy trong lòng áy náy, vậy thì để ta cũng hôn tỷ một cái, như thế là huề nhé, được không?"

Diệp Đàn thấy có chút kỳ quái, nhưng lời Bách Bách nói cũng không sai, dù gì thì người sai trước là mình, vô ý để môi chạm vào má muội ấy.Diệp Đàn liền gật đầu, "Ừm ừm, được chứ."

Mắt Tiêu Bách sáng rực, nàng nghiêng người đến gần Diệp Đàn, rồi đặt đôi môi mềm mại của mình lên gò má tỷ.Diệp Đàn chỉ cảm thấy bên má như được áp lên một lớp mềm mại ấm áp, thơm tho dịu dàng, rất dễ chịu.Còn Tiêu Bách sau khi hôn xong thì đỏ bừng cả mặt, chui tọt vào lòng Diệp Đàn, không dám ngẩng đầu lên.Đừng nhìn nàng đọc nhiều sách vở, nhưng đến lúc thực hành thật, thì thỏ con Bách Bách cũng thẹn thùng đến mức muốn độn thổ."

Tỷ, tỷ không giận ta đấy chứ?"

Nàng ngọt ngào dựa vào lòng Diệp Đàn, lo lắng hỏi.Diệp Đàn khẽ cười, "Ta giận muội gì được chứ?

Như con thỏ trắng nhỏ vậy, ngoan lắm."

"He he."

Tiêu Bách thấy Diệp Đàn không giận, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Trời biết lúc nãy tim nàng suýt nữa nhảy khỏi ngực, tay cũng run rẩy, nhưng thế cũng phải thôi, đây là lần đầu tiên nàng hôn tỷ mà."

Tỷ, tỷ còn nhớ lời hứa với ta hồi nhỏ không?"

Tiêu Bách nhân cơ hội tiến tới, đôi mắt long lanh nhìn Diệp Đàn.Diệp Đàn trầm ngâm một lát rồi vẫn lắc đầu.

Nàng và Bách Bách lớn lên cùng nhau, nói thật thì nàng đã từng hứa với Bách Bách quá nhiều chuyện, nhất thời thật sự không nhớ nổi là chuyện gì."

Chuyện gì vậy?

Chúng ta lớn lên bên nhau, trải qua biết bao nhiêu chuyện, ta thật sự không nhớ ra là chuyện nào.

Muội nói cho ta biết được không?"

Diệp Đàn mỉm cười hỏi.Sau đó liền thấy Tiêu Bách càng vùi đầu sâu hơn vào lòng nàng.

Bình thường nàng đúng là hay giở chiêu với Diệp Đàn, nhưng thật sự đến lúc phải mở miệng nói thì nàng lại ngượng muốn chết.Nàng dụi dụi trong lòng Diệp Đàn một hồi lâu, cuối cùng mới lí nhí nói: "Tỷ ơi, tỷ còn nhớ tỷ từng hứa với ta, chờ chúng ta lớn lên rồi thì sẽ thành thân không?

Bây giờ ta cũng gần mười sáu rồi..."

Những lời sau đó, Tiêu Bách vì quá thẹn nên không thể nói tiếp, trong lòng lại nơm nớp lo sợ, len lén nhìn sắc mặt Diệp Đàn, sợ chị sẽ giận.Diệp Đàn thì hoàn toàn không ngờ nàng lại nhắc đến chuyện đó.

Dù gì lời ấy nàng chỉ xem là lời đùa trẻ con ngày bé, sớm đã quên mất.

Không ngờ Bách Bách lại nhớ tới tận bây giờ?Diệp Đàn nhất thời không biết nên đáp lại thế nào, môi hé ra rồi khép lại vài lần, vẫn không nói nổi một lời.Tiêu Bách mím môi, trong lòng dâng lên một nỗi thất vọng.

Quả nhiên, tỷ không còn nhớ.

Nhưng nàng thì lại nhớ lời hứa ấy suốt mười mấy năm.Trong lòng nàng thấy chua xót, niềm vui sướng vừa rồi vì được hôn Diệp Đàn cũng bị xóa nhòa, nước mắt bắt đầu rơi từng giọt.Diệp Đàn lấy lại tinh thần thì đã thấy Tiêu Bách trong lòng mình bật khóc, nàng vội dỗ: "Xin lỗi nhé Bách Bách, ta quên mất chuyện này rồi.

Ta không ngờ muội lại nhớ lâu như vậy."

Tiêu Bách vừa rơi nước mắt vừa hít mũi, lại còn an ủi Diệp Đàn: "Không trách tỷ đâu, là do ta tự mình mơ mộng viển vông, xem lời nói đùa thời thơ ấu thành thật.

Tỷ đừng bận tâm mấy lời ta nói hôm nay, xem như ta chưa từng nói gì.

Ta cũng không dám níu lấy tỷ đâu, hu hu hu~"Diệp Đàn nghe mà trong lòng càng thêm tự trách, thầm rủa mình sao lại vô tâm đến mức quên hết mọi chuyện.

"Bách Bách đừng khóc nữa, chuyện này đúng là lỗi của ta.

Muội đừng giận ta được không?

Đừng khóc nữa nhé."

Một con thỏ trắng ngoan ngoãn như vậy, giờ lại khóc đến nỗi nước mắt đầm đìa, khiến Diệp Đàn xót lòng không chịu nổi."

Tỷ không thích ta cũng không sao, đều là lỗi của ta.

Lúc nào cũng quấn lấy tỷ, là do ta quá ngây thơ, còn tưởng rằng lớn lên thật sự có thể lấy tỷ.

Đều tại ta, tại ta quá bám người..."

Vừa nói, nước mắt Tiêu Bách lại càng rơi xuống từng giọt, ướt cả chỗ này chỗ kia.Vài giọt nước mắt còn rơi cả lên mu bàn tay Diệp Đàn, khiến tim nàng cũng như bị siết lại đau nhói.
 
[Bhtt - Abo - Lilyholic] Xuyên Thành Tra A Trong Truyện Cổ Đại Chạy Nạn _ Ltp
Chương 179


"Đừng khóc, đừng khóc, không phải lỗi của muội, đều tại ta quên mất chuyện này."

Diệp Đàn vừa nói vừa vội vàng ôm lấy nàng vào lòng dỗ dành."

Không phải, đều là lỗi của ta, hu hu hu~" Tiêu Bách càng khóc càng đau lòng, những lời năm xưa chị quả nhiên đã không còn nhớ, nhưng nàng vẫn rất thích tỷ."

Đừng khóc nữa mà, bây giờ ta chẳng phải đã nhớ ra rồi sao?

Nếu muội vẫn muốn, thì những lời năm đó vẫn có thể xem là có hiệu lực, được không?"

Diệp Đàn dịu dàng dỗ dành.Muội muội khóc đến mức sắp ngất đi, mà bản thân nàng cũng chẳng có người nào trong lòng, Bách Bách của nàng lại rất tốt, nếu thành thân... thì cũng không phải không được.Tiêu Bách vốn đã khóc đến mức thở không ra hơi, giờ nghe thấy lời của Diệp Đàn, cả đầu óc như hoàn toàn ngưng trệ.Nàng vừa rơi nước mắt vừa nhìn chằm chằm Diệp Đàn, thậm chí còn chưa kịp hiểu rõ câu vừa rồi của Diệp Đàn có ý gì, những chữ đó cứ nhảy loạn trong đầu nàng, Tiêu Bách cắn răng ổn định tâm thần, mãi mới gom lại được những mảnh rời rạc trong trí óc.Tỷ nói... lời hứa khi còn nhỏ vẫn còn hiệu lực, chẳng phải là nói tỷ muốn thành thân với mình sao?Như có một cái bánh nhân siêu to từ trên trời rơi xuống, Tiêu Bách bị đập cho choáng váng, nước mắt nàng vẫn chảy ra một cách vô thức, nhưng ánh mắt thì cứ nhìn trân trối vào Diệp Đàn.Diệp Đàn thấy nàng như vậy, đau lòng đến mức sắp chịu không nổi, "Sao vậy Bách Bách?

Muội đừng dọa ta mà."

Tiêu Bách ngơ ngác nhìn Diệp Đàn, hít mũi khẽ nói: "Tỷ ơi, ta không phải đang nằm mơ đấy chứ?"

Giờ phút này nàng chỉ cảm thấy bản thân như dẫm lên bông gòn, cả người nhẹ bẫng, mềm nhũn.Diệp Đàn vừa thấy nàng đáng yêu vừa thấy xót, dịu dàng nói: "Không phải mơ đâu, tiểu bánh bao khóc nhè đừng khóc nữa được không?"

Tiêu Bách hít mũi, rúc vào lòng Diệp Đàn, chỉ để lộ đôi mắt tròn xoe nhìn nàng,"Tỷ, tỷ cấu ta một cái đi, ta hơi không tin được, thật sự không phải mơ sao?"

Trong mơ nàng từng diễn tập không biết bao nhiêu lần cảnh mình và Diệp Đàn phá vỡ ranh giới, rất nhiều lần trong đó tỷ đều từ chối nàng, nói chỉ coi nàng như muội muội.Nàng còn mơ thấy Diệp Đàn thành thân với người khác, rồi khóc mà tỉnh dậy giữa đêm, ngồi trên giường vừa khóc vừa giận bản thân, thế mà lại chẳng dám nói với Diệp Đàn.Giờ tỷ thật sự nói sẽ thành thân với nàng, Tiêu Bách trong lúc nhất thời không biết làm gì, đành chui vào lòng Diệp Đàn vừa thút thít vừa khóc, "Tỷ ơi, hu hu hu~ ta thích tỷ, ta sợ tỷ không cần ta nữa."

Bao tủi thân từng thức tỉnh giữa giấc mơ, cộng thêm niềm vui sướng khi được nghe tỷ nói sẽ lấy mình, tất cả cùng dâng trào, nước mắt Tiêu Bách như chuỗi hạt bị đứt, rơi lã chã không ngừng, nhiều đến mức làm ướt cả phần ngực áo Diệp Đàn.Áo Diệp Đàn gần như bị nàng khóc ướt hết, nàng vội ôm chặt lấy người trong lòng mà dỗ: "Ta cũng thích muội mà, đừng nghĩ lung tung nữa, chúng ta từ nhỏ đã bên nhau, sao ta có thể không cần muội được?"

"Hu hu hu~ ta, ta trước đây còn từng mơ thấy, tỷ nói tỷ không thích ta, mãi chỉ coi ta là muội muội."

Vừa nói xong, Tiêu Bách lại càng khóc to hơn.Diệp Đàn vừa định nói thật là mình trước giờ vẫn xem Tiêu Bách như muội muội, nhưng thấy người trong lòng khóc đến như vậy, nàng nào còn dám thốt lời."

Không đâu, ta thích Bách Bách của ta nhất, chẳng phải đã nói sẽ thành thân sao?

Giờ ta đã nhớ ra rồi, thì chúng ta cứ làm như lời khi còn nhỏ đi."

Diệp Đàn xoa nhẹ đỉnh đầu Tiêu Bách, giọng nói vô cùng dịu dàng.Tiêu Bách dụi dụi nước mắt vào vai Diệp Đàn, ngẩng đầu lên nhìn nàng đầy vẻ tội nghiệp, "Tỷ ơi, tỷ thật sự thích ta, muốn lấy ta làm thê tử sao?"

Diệp Đàn nghĩ ngợi một chút rồi gật đầu, ở Kinh Thành ngoài người thân ra, người thân thiết nhất với nàng chính là Bách Bách, thành thân rồi còn có thể sống cùng nhau, cũng đâu có gì không ổn."

Ừm, sao vậy?

Muội nghĩ ta là người nuốt lời à?"

Diệp Đàn bật cười nói."

Không phải, chỉ là ta cảm thấy tỷ không thích ta đến vậy..."

Tiêu Bách vừa tủi thân lại vừa lo được lo mất, ánh mắt tỷ nhìn nàng không giống ánh mắt của một Khôn Trạch nhìn Càn Nguyên, mà giống ánh mắt tỷ tỷ nhìn muội muội hơn."

Ta không thích muội?

Muội thử nói xem, từ nhỏ đến giờ, có chuyện gì ta không nhường muội?

Mỗi lần muội khóc, không phải đều là ta dỗ sao?"

Diệp Đàn cười nói.Tiêu Bách hít mũi, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nhưng tỷ tỷ đối với muội muội cũng vậy mà, ta không cảm nhận được tỷ có ý gì khác với ta..."

Diệp Đàn thật sự cũng chưa từng nghĩ sâu xa như vậy, mà tiểu khóc nhè khó khăn lắm mới ngừng khóc, nàng không tiện nói thật, liền dứt khoát nói: "Vậy muội muốn ta làm sao?

Hửm?

Muội nói đi, ta đều đồng ý hết."

Mặt Tiêu Bách lập tức đỏ bừng, nước mắt tuy đã ngưng nhưng vành mắt vẫn hoe đỏ, nàng cúi thấp đầu, hồi lâu không nói tiếng nào.Diệp Đàn buồn cười đưa tay chọc nhẹ vai nàng, "Nói đi chứ?

Muốn ta làm gì nào?"

Tiêu Bách vừa đỏ mặt vừa ngẩng đầu nhìn Diệp Đàn, ngập ngừng hỏi: "Thật sự... cái gì cũng được sao?"

Diệp Đàn rất hào sảng gật đầu, "Ừ, cái gì cũng được, muội nói đi."

Cả vành tai Tiêu Bách đều đỏ lên, nàng ậm ừ mãi mới nói ra được một câu: "Vậy tỷ hôn ta một cái đi..."

Diệp Đàn suýt nữa thì bật cười thành tiếng, chẳng phải là hôn một cái thôi sao?

Trước kia khi còn nhỏ, nàng và Bách Bách cũng thường hôn má nhau, trẻ con với nhau thì chuyện đó cũng bình thường mà."

Được thôi."

Diệp Đàn lập tức đồng ý.Sau đó Tiêu Bách lại không vui nữa, "Không phải hôn má, mà là hôn chỗ này."

Vừa nói, Tiêu Bách vừa đỏ mặt đỏ tai, chỉ vào môi mình, rồi len lén liếc nhìn Diệp Đàn, muốn xem phản ứng của nàng.Diệp Đàn hoàn toàn không ngờ Bách Bách lại muốn nàng hôn môi, nhất thời có chút lúng túng không biết phải làm sao.Tiêu Bách nhìn chăm chú từng động tác trên người Diệp Đàn, vành mắt lại ầng ậc nước, nàng biết ngay là tỷ đang dỗ mình thôi, nếu thật sự thích nàng, thì hôn môi chẳng phải là chuyện bình thường sao?

Quả nhiên, tỷ vẫn chỉ xem nàng là muội muội.Nghĩ vậy, nước mắt Tiêu Bách lại rơi lộp độp, tỷ không thích nàng.Diệp Đàn thấy Tiêu Bách lại khóc, vội dịu giọng dỗ dành: "Ta có nói là không hôn đâu, đừng khóc nữa, mắt đỏ hết cả rồi."

Một con thỏ trắng xinh xắn, giờ thì thành ra thế nào rồi đây?Diệp Đàn thấy nàng vẫn đang khóc, liền chủ động nghiêng người lại gần, nhẹ nhàng áp môi mình lên môi Tiêu Bách, môi nàng mềm mềm, Diệp Đàn chỉ nhẹ nhàng mổ một cái rồi lập tức lùi ra.Tiêu Bách sững người, đến cả chớp mắt cũng quên mất, chỉ ngơ ngác nhìn Diệp Đàn, hồi lâu sau mới đưa tay lên sờ môi mình.Tỷ vừa mới hôn nàng đó!

Mềm mềm, thơm thơm, chỉ là thời gian hôn ngắn quá, nàng còn chưa kịp cảm nhận thì tỷ đã rời đi rồi.Diệp Đàn thấy dáng vẻ ngơ ngác của nàng thì bật cười, "Sao thế?

Nhìn ta ngẩn ra làm gì?

Hôn rồi đấy nhé, không được khóc nữa đâu."

Tiêu Bách mím môi, cố gắng giữ lại chút hương vị còn sót lại từ môi Diệp Đàn, ánh mắt vẫn không rời khỏi chị, nhỏ giọng nói: "Còn chưa cảm nhận được mùi vị gì hết."

Diệp Đàn vừa tức vừa buồn cười, "Muội tưởng đây là món ngon à?

Còn đòi nếm vị."

"Tỷ ơi, có thể... thêm một lần nữa không?"

Tiêu Bách lí nhí, sợ tỷ từ chối.Nhìn con thỏ nhỏ ngoan ngoãn, Diệp Đàn khẽ cong môi, lại cúi đầu, nhẹ nhàng đặt môi mình lên môi nàng thêm một lần nữa.Tiêu Bách như một chú thỏ nhỏ tò mò, đỏ mặt bị Diệp Đàn hôn thêm một cái, đợi đến khi Diệp Đàn lui ra, nàng vui vẻ nhào vào lòng tỷ.Diệp Đàn vừa cười vừa vỗ lưng nàng, "Giờ thì vui rồi chứ?"

"Vui, tỷ đối xử với ta thật tốt."

Tiêu Bách vừa làm nũng, vừa cọ cọ trong lòng Diệp Đàn.Tỷ tỷ bình thường thì đâu có hôn môi, tỷ đã hôn nàng, chứng tỏ tỷ thật lòng muốn lấy nàng.Trong lòng Tiêu Bách như được phết mật ngọt, tính cách trẻ con lộ ra rõ rệt.Diệp Đàn thấy nàng cứ cọ qua cọ lại, cười nói: "Được rồi, để ta bảo người mang nước nóng đến cho muội lau mặt, mặt mày lem nhem như mèo con rồi kìa."

"Vâng, ta là mèo con của tỷ."

Tiêu Bách tiếp tục làm nũng.Diệp Đàn liền dặn dò cung nữ bên cạnh mang nước nóng tới, đợi bưng vào, nàng nhúng khăn ướt rồi nhẹ nhàng lau mặt cho Tiêu Bách.Tiêu Bách thì đôi mắt sáng rỡ, cứ ngước nhìn Diệp Đàn, mặc cho tỷ lau tới lau lui trên mặt mình.Diệp Đàn thấy nàng cứ nhìn mình cười, liền đưa tay gõ nhẹ mũi nàng, "Được rồi, ta cũng đâu chạy mất, có cần phải nhìn chằm chằm vậy không?"

"Hehe, vì ta thích tỷ mà~"Lại qua thêm một lúc, hai người cùng dùng bữa tối rồi mới tách ra, đợi Diệp Đàn rời đi, Tiêu Bách liền như mất hồn.Ngày hôm sau, Diệp Đàn trở về nhà, còn Tiêu Bách thì tung tăng nhảy nhót đi về phía mẫu hoàng của mình.Tiêu Cảnh thấy Tiêu Bách nhảy nhót tiến vào đại điện, liền bật cười nói: "Hôm nay con làm sao thế?

Nhảy nhảy nhót nhót mà vào à?"

Nữ nhi mấy năm nay càng ngày càng trầm ổn, kiểu biểu hiện như trẻ con thế này đã lâu rồi chưa từng thấy lại."

Mẫu hoàng, tỷ ấy đồng ý thành thân với con rồi, hôm qua bọn con đã nói rõ với nhau rồi."

Tiêu Bách vui vẻ chạy đến bên cạnh Tiêu Cảnh, hai má hơi ửng đỏ.Tiêu Cảnh có chút kinh ngạc nhìn nữ nhi, "Thật sao?"

"Vâng vâng, tỷ ấy nói thích con, bằng lòng thành thân với con."

Tiêu Bách vừa nói, trong lòng liền không kìm được mà tràn ngập bong bóng hồng, tỷ muốn lấy nàng, chuyện này quả thực là điều tuyệt vời nhất trên đời!"

Chả trách con vui thế, từ nhỏ đã quấn lấy con bé Đàn nhi, may mà Đàn nhi không chê con phiền.

Thế này đi, mấy ngày nữa trẫm sẽ bàn bạc với nương Diệp Đàn của con, giờ hai đứa cũng không còn nhỏ nữa, nên bắt đầu chuẩn bị việc hôn sự rồi."

Tiêu Cảnh mỉm cười nói."

Vâng vâng, tạ ơn mẫu hoàng!"

Tiêu Bách vui mừng đến mức lại nhảy cẫng lên."

Được rồi, quay về làm việc đi, thành thân tuy là chuyện lớn, nhưng chính sự cũng không được lơ là đâu đấy."

Tiêu Cảnh dặn dò."

Vâng, nhi thần lập tức trở về xử lý chính vụ."

Tiêu Bách vừa nói vừa vui vẻ rời khỏi tẩm điện của mẫu hoàng.Còn lúc Diệp Đàn về đến nhà thì đúng lúc Diệp Thanh cũng đang ở nhà, thấy nàng về liền cười nói: "Về rồi à?"

"Vâng, nương, con có chuyện muốn nói với người."

Diệp Đàn gãi gãi sau gáy, nói."

Chuyện gì thế?

Là muốn ăn gì hay muốn đi chơi à?"

Diệp Thanh vội hỏi.Con bé bao năm nay được cô nuông chiều thế mà không thành đứa trẻ hư, cũng coi như không dễ gì rồi."

Không phải... là chuyện lúc nhỏ con từng hứa với Bách Bách là lớn lên sẽ thành thân với nhau..."

"Cái gì!

Có phải hôm qua Bách Bách bắt nạt con không?"

Diệp Thanh vội hỏi."

Không có, chỉ là nhắc lại chuyện đó thôi, con cũng đã đồng ý rồi.

Dù sao con cũng không có người trong lòng, với lại thân với Bách Bách nhất.

Mà nếu con không lấy Bách Bách, thì thể nào nàng cũng lại khóc mất."

Nhắc đến Tiêu Bách, trong mắt Diệp Đàn toàn là ý cười.Thấy vẻ mặt nữ nhi như vậy, Diệp Thanh liền hiểu chuyện này mười phần thì đã chắc chắn đến tám chín phần.

Cô mím môi, vẫn có chút không nỡ, "Mới thế đã bàn chuyện hôn nhân rồi sao?

Hai đứa còn nhỏ mà, hay là đợi thêm vài năm nữa?"

Diệp Đàn cười nói: "Con thì đợi được, chỉ sợ là Bách Bách lại khóc nhè mất thôi."

Diệp Thanh gật đầu, "Được rồi, mấy ngày tới ta sẽ cùng mẫu thân vào cung tìm bệ hạ thương lượng, xem chọn ngày nào thành thân thì tốt."

"Vâng, tạ ơn mẫu thân."

Diệp Đàn mỉm cười vui vẻ.
 
[Bhtt - Abo - Lilyholic] Xuyên Thành Tra A Trong Truyện Cổ Đại Chạy Nạn _ Ltp
Chương 180 (Hoàn chính văn)


Sáng sớm hôm sau, Diệp Thanh liền cùng Giang Cẩm Hoa tiến cung, hai người đến điện Cần Chính thì Tiêu Cảnh cũng đang có mặt.Tiêu Cảnh thấy hai người họ đến thì mỉm cười nói: "Các người đến thật đúng lúc, trẫm cũng vừa định đi tìm các ngươi."

"Bệ hạ, hôm qua Đàn nhi có nói với chúng thần về chuyện hôn sự giữa con bé và Thái nữ điện hạ, ý người xem là..."

Tiêu Cảnh khẽ cười: "Nếu các ngươi đều đồng ý, trẫm sẽ lập tức triệu người của Khâm Thiên Giám đến, bảo họ về xem kỹ ngày lành, rồi để Lễ bộ cũng cùng chuẩn bị."

"Được chứ, hai đứa trẻ cũng lớn rồi, chuyện thành thân đúng là nên sớm đưa vào kế hoạch."

Giang Cẩm Hoa đứng bên phụ họa.Chẳng bao lâu sau, người của Khâm Thiên Giám và Giang Trường Đức đều đến, Tiêu Cảnh giải thích sơ qua việc cần làm, Giang Trường Đức cười đến mức mắt híp lại, không ngờ điệt nữ nhà mình sắp sửa trở thành Thái nữ phi rồi."

Việc hôn lễ để Lễ bộ nhanh chóng chuẩn bị, còn Khâm Thiên Giám thì trong mấy ngày tới tính ra một ngày tốt."

Tiêu Cảnh dặn dò.Giang Trường Đức và quan viên Khâm Thiên Giám cùng đáp: "Thần lĩnh chỉ."

Tiêu Cảnh phất tay bảo hai người lui xuống chuẩn bị, rồi quay sang nói với Diệp Thanh và Giang Cẩm Hoa: "Giờ cũng sắp tới giờ ngọ rồi, cùng ở lại dùng cơm đi."

"Vậy thì đa tạ bệ hạ."

Diệp Thanh mỉm cười đáp.Diệp Thanh và Giang Cẩm Hoa theo Tiêu Cảnh đến tẩm điện của cô, Tiêu Cảnh lại cho gọi Giản Tịch và Tiêu Bách cùng tới dùng bữa.Tiêu Bách vừa thấy Diệp Thanh và Giang Cẩm Hoa liền đỏ bừng mặt.Diệp Thanh bị dáng vẻ ấy chọc cười, trêu ghẹo: "Sao thế?

Khi nào con lại biết ngượng rồi?"

Tiêu Bách mặt đỏ ửng nhìn Diệp Thanh, "Di di cứ trêu con mãi."

"Thời gian trôi nhanh thật, lúc nhỏ con là một cục bông trắng suốt ngày khóc nhè, chớp mắt một cái đã lớn đến tuổi lấy thê rồi."

Diệp Thanh cảm thán."

Phải đó, dáng vẻ khóc nhè của Bách Bách như mới hôm qua, chớp mắt đã lớn thế này rồi."

Giang Cẩm Hoa cũng cảm khái theo."

Các di di, con sẽ chăm sóc tốt cho tỷ ấy."

Tiêu Bách hơi ngượng ngùng nói."

Được, con và Đàn nhi chăm sóc lẫn nhau là được."

Giang Cẩm Hoa mỉm cười dặn dò.Mọi người ngồi vào bàn trong tẩm điện của Tiêu Cảnh, cô cười nói: "Giờ trong lớp trẻ chỉ còn con nhà Oánh nhi là còn nhỏ, đến cả Giang Cẩm Dạng cũng đã thành thân rồi."

"Đúng vậy, nghĩ lại cứ như mới hôm qua, chớp mắt cái bọn trẻ đều lớn cả."

Diệp Thanh cười nói."

Thêm vài năm nữa là có thể để Bách Bách kế nhiệm rồi, chúng ta cũng có thể an tâm nghỉ ngơi trong cung."

Tiêu Cảnh tưởng tượng đến cuộc sống về hưu.Diệp Thanh cười nói: "Tới lúc đó chúng ta có thể cùng nhau du sơn ngoạn thủy rồi."

"Vậy thì tốt quá rồi."

Giản Tịch cũng phụ họa bên cạnh.⸻Hai tháng sau chính là ngày thành thân của Tiêu Bách và Diệp Đàn.

Đêm trước ngày cưới, Tiêu Bách hào hứng xoay vòng vòng trong phòng, lúc thì đi hỏi bà vú chuyện động phòng, lúc lại xấu hổ tìm sách truyện để đọc, tóm lại là bận rộn không thôi.Trong lòng Tiêu Bách như có nai con chạy loạn, cả đêm gần như không ngủ được, trời còn chưa sáng nàng đã bật dậy, đến khi cung nữ tới gọi dậy thì phát hiện nàng đã sớm thức rồi."

Điện hạ, sao người dậy sớm vậy ạ?"

"Không sao, bản cung không ngủ được, các ngươi giúp bản cung trang điểm đi."

Vừa nói, Tiêu Bách đã tỉnh táo đầy năng lượng đi rửa mặt.Các cung nữ liếc nhau cười, tiểu điện hạ này thật sự là vui quá rồi.⸻Mà ở bên kia, tuy Diệp Đàn cũng rất vui vẻ, nhưng việc thành thân chẳng cản trở được giấc ngủ của nàng.

Sáng sớm, khi nha hoàn đến gọi, nàng còn nấn ná nằm thêm một lúc, cuối cùng là Giang Cẩm Hoa phải đích thân tới lôi nàng ra khỏi chăn."

Đàn nhi, hôm nay là ngày con thành thân rồi đó, mau dậy đi, rửa mặt xong còn phải mặc đồ, trang điểm nữa, không thể ngủ thêm được nữa đâu."

Giang Cẩm Hoa vừa vỗ nhẹ mặt nữ nhi, vừa cười nói."

Mẫu thân, con vẫn chưa tỉnh ngủ mà..."

Diệp Đàn làm nũng với Giang Cẩm Hoa, suýt nữa thì lại nhắm mắt ngủ tiếp.Giang Cẩm Hoa vội nói: "Dậy nhanh đi, nếu làm lỡ giờ lành, muội muội con lại khóc nhè bây giờ."

Nghe đến đây, Diệp Đàn mới miễn cưỡng mở mắt to ra, cũng phải, nếu trễ thật thì Bách Bách - cái kẻ chuyên khóc nhè kia - chắc chắn lại sốt ruột lắm, "Được rồi ạ."

Diệp Đàn ngồi dậy, sau khi rửa mặt xong thì cũng tỉnh táo hơn.

Không bao lâu sau, đã có người hầu giúp nàng mặc hôn phục, lại có nha hoàn chải tóc cho nàng.Diệp Thanh đứng bên cạnh nhìn mãi mà vẫn thấy không nỡ, "Đàn nhi, sau này phải thường xuyên về thăm nhà đấy, trong nhà chỉ còn lại mẫu thân con và ta, cũng buồn lắm."

"Mẫu thân yên tâm, con có phải xuất giá đi xa đâu, muốn về thì con sẽ về, Bách Bách cũng đâu có cản con."

Diệp Đàn cười nói."

Vậy còn được."

Diệp Thanh lẩm bẩm."

Đàn nhi, sau này phải sống thật tốt với Bách Bách, nếu có chuyện gì, nhất định phải lập tức cho người báo cho chúng ta."

Giang Cẩm Hoa dặn dò."

Mẫu thân yên tâm, con lớn lên trong cung, ở trong cung hay ở nhà mình cũng chẳng khác nhau mấy."

Diệp Đàn mỉm cười.⸻Bên kia, Tiêu Bách đã cưỡi ngựa chờ sẵn ngoài cổng hoàng cung, phía sau là đoàn rước dâu dài dằng dặc cùng các sính lễ đưa đến phủ Quận chúa, dài đến mức nhìn không thấy tận cùng.Tiêu Bách hớn hở ngồi trên lưng ngựa, tất nhiên có thị vệ theo sát bảo vệ, cùng nhau tiến về phủ Quận chúa.Dọc đường trống chiêng rộn ràng, Tiêu Bách còn bảo thị vệ chuẩn bị kẹo cưới rải cho dân chúng hai bên đường, để mọi người cùng chia vui.Suốt dọc đường nàng đều tươi cười, thế nhưng vừa đến cửa phủ Quận chúa, Tiêu Bách lại bắt đầu hồi hộp.

Lúc xuống ngựa, suýt nữa nàng bị ngã, may mà có thị vệ hai bên kịp thời đỡ lấy."

Điện hạ, cẩn thận ạ."

"Cẩn thận, điện hạ."

Tiêu Bách ho nhẹ một tiếng, "Bản cung không sao."

Nói xong, Tiêu Bách chỉnh lại y phục, rồi bước từng bước tiến vào phủ Quận chúa.Nếu nhìn kỹ một chút sẽ thấy vị điện hạ này khi bước vào phủ Quận chúa thì tay chân lúng túng, bước đi đồng bộ - rõ ràng là hồi hộp đến mức quên cả cách đi đứng.Tim Tiêu Bách như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, bản thân nàng còn chẳng nhận ra mình đang đi tay chân cùng lúc, thị nữ phía sau cũng không dám nhắc.Ngược lại, Tiêu Man ở bên cười trêu: "Tỷ Bách, sao tỷ đi mà cũng quên cách vậy?

Tay chân cùng lúc luôn rồi kìa."

Tiêu Bách mặt đỏ bừng, nàng khẽ ho một tiếng, phản bác: "Làm gì có chuyện đó?

Chắc chắn là ngươi nhìn nhầm rồi, tốt nhất nên ngoan ngoãn một chút, cẩn thận ta bảo mẫu thân ngươi dạy dỗ ngươi."

Tiêu Mạn lè lưỡi trêu nàng một cái, bộ dáng nghịch ngợm, tiếp tục đi theo Tiêu Bách vào phủ.Tiêu Mạn năm nay mười một tuổi, đã phân hoá thành Càn Nguyên, nhìn qua chẳng khác nào bản sao của Tiêu Oánh, từ nhỏ đã nghịch ngợm, ưa gây rối.Chẳng bao lâu sau, Tiêu Bách đã đến trước cửa phòng của Diệp Đàn, nàng hít sâu mấy hơi liền, lúc này chân tay cứng đờ mới bước vào phòng.Vừa vào phòng, Tiêu Bách liền ngoan ngoãn quỳ xuống trước mặt Diệp Thanh và Giang Cẩm Hoa dập đầu hành lễ, sau đó mới run rẩy kích động nói: "Mẫu thân, nương, sau này con sẽ chăm sóc tốt cho tỷ tỷ, hôm nay con đến rước người."

Diệp Đàn đang trùm khăn che đầu mà cũng phải bật cười, "Bách Bách, ngươi làm sao vậy?

Sao giọng còn run thế?"

"Tỷ ~" Tiêu Bách hơi xấu hổ đỏ cả mặt, cuối cùng cũng được thành thân với tỷ tỷ, sao có thể không kích động được chứ?"

Được rồi, đừng trêu chọc Bách Bách nữa, hai đứa mau đi thôi, đừng bỏ lỡ giờ lành, ta và nương con sẽ ngồi xe ngựa chờ hai đứa ở trong cung."

Giang Cẩm Hoa mỉm cười nói."

Vâng."

Diệp Đàn cười đáp.Tiêu Bách đứng dậy, mặt vẫn đỏ bừng, đi đến bên cạnh Diệp Đàn, "Tỷ, tỷ tỷ, để ta cõng tỷ ra ngoài."

Diệp Đàn cười nói: "Cái thân thể nhỏ xíu của muội, cõng nổi sao?"

"Được!

Tỷ cứ lên đi."

Tiêu Bách lớn tiếng nói, là Càn Nguyên thì không thể nói mình không làm được.Diệp Đàn cười nói: "Được rồi, Bách Bách của chúng ta là giỏi nhất."

Nghe Diệp Đàn dỗ dành mình, Tiêu Bách lại đỏ mặt, nàng cõng Diệp Đàn lên lưng, lập tức cố giữ vững bước chân, sợ làm rơi người đang trên lưng mình.Đợi đến khi cõng được Diệp Đàn an ổn lên xe kiệu, Tiêu Bách mới thở phào một hơi, nàng cưỡi lên ngựa, dẫn theo đoàn đón dâu dài đi về phía hoàng cung.Trên đường trở về, gương mặt Tiêu Bách tràn đầy ý cười - nàng đã rước được tỷ tỷ về nhà, từ nay về sau, tỷ tỷ chính là thê tử của nàng!Vì là ngày thành thân, cửa cung hôm nay phá lệ cho phép xe ngựa đi thẳng vào, chẳng bao lâu sau, đoàn rước dâu đã đến Đông Cung.Tiêu Bách bế Diệp Đàn vào đại điện của Đông Cung, Tiêu Cảnh cùng Diệp Thanh và hai người nữa đã ngồi ở ghế chủ vị đợi sẵn hai nàng.Tiêu Bách nắm tay Diệp Đàn bước tới trước mặt bốn người, lập tức có lễ quan tiến lên chủ trì hôn lễ."

Một lạy trời đất, hai lạy cao đường, thê - thê đối bái..."

Theo tiếng hô vang của lễ quan, Tiêu Bách và Diệp Đàn trước tiên hướng ra trời đất mà bái lạy, sau đó quay sang hành lễ với bốn người Diệp Thanh, cuối cùng mới là hai người họ quay vào nhau bái lạy.Tiếp đó, Tiêu Bách liền đưa Diệp Đàn về tẩm điện nghỉ ngơi.Trên đường đi nàng vừa đi vừa dặn dò: "Tỷ tỷ, lát nữa nếu đói thì cứ ăn trước, không cần chờ ta, nếu mệt thì cứ ngủ một lát, ta chắc sẽ về hơi muộn."

"Ừ ừ, yên tâm đi."

Diệp Đàn mỉm cười đáp lời, nàng quá quen thuộc với Đông Cung rồi, nên chẳng hề khách sáo gì.Đợi Tiêu Bách rời đi, Diệp Đàn liền tháo khăn trùm đầu xuống, các cung nữ trong phòng nhìn nàng mà muốn nói lại thôi, muốn nhắc nàng khăn che đầu không được tự tiện tháo ra, nhưng nghĩ đến việc điện hạ nhà mình cưng chiều vị Thái nữ phi này ra sao, đành ngậm lời vào bụng.Không chỉ tháo khăn trùm đầu, Diệp Đàn còn sai cung nữ tháo hết trâm cài và trang sức trên đầu nàng xuống, lúc này nàng mới thấy dễ chịu hơn chút.Nghĩ một lát, Diệp Đàn nói: "Đi chuẩn bị chút đồ ăn cho ta đi, cả buổi sáng bận rộn, ta cũng đói rồi."

"Dạ."

Các cung nữ vội vàng mang đồ ăn đến cho Diệp Đàn.Ăn xong, Diệp Đàn dứt khoát cởi giày lên giường nghỉ ngơi, nàng vốn đã dậy từ rất sớm, giờ mệt rã rời, buồn ngủ không chịu nổi.Diệp Đàn ngủ một giấc vô cùng ngon lành, còn Tiêu Bách thì bận tối tăm mặt mũi trong Đông Cung, không chỉ phải ứng phó với các quan viên thuộc hạ Đông Cung, mà còn phải đối đãi với bá quan triều đình, đồng thời còn phải trông nom hai muội muội của mình.Tiêu Mạn từ nhỏ đã là một đứa bé nghịch ngợm, ngược lại con gái của Tống Chiêu - Tống Uyển - lại ngoan ngoãn, dịu dàng, đi theo sau Tiêu Mạn chơi đùa trong sân của Đông Cung.Khó khăn lắm mới chịu đựng được đến tối, Tiêu Bách lúc này mới hồi hộp quay về nơi ở của mình.Nàng ngẩng đầu nhìn qua, liền thấy Diệp Đàn đã nằm trên giường ngủ mất rồi.Tiêu Bách hơi tủi thân nhìn Diệp Đàn - nàng còn chưa kịp vén khăn trùm đầu, sao tỷ tỷ lại ngủ mất rồi?Nàng rón rén đi đến bên giường, khe khẽ phát ra tiếng rên nũng nịu nhìn Diệp Đàn, quả thật Diệp Đàn bị tiếng động của nàng đánh thức, bật cười nói: "Về rồi à?"

"Ừm, tỷ tỷ còn chưa cho ta vén khăn trùm đầu nữa."

Tiêu Bách chớp mắt, làm nũng.Diệp Đàn chống người ngồi dậy, mỉm cười nhéo má nàng: "Được rồi, ta che lại rồi, để muội vén có được không?"

Nói rồi, nàng với lấy chiếc khăn trùm đầu đặt trên giường, trùm lại lên đầu mình, "Xong rồi, vén đi."

Lúc này Tiêu Bách mới vui vẻ vén khăn lên, sau đó rót hai chén rượu đến, "Tỷ tỷ, cùng uống rượu giao bôi nào."

Thấy Tiêu Bách đầy vẻ mong chờ, Diệp Đàn mỉm cười đồng ý, khoác tay với Tiêu Bách rồi cùng nhau uống cạn rượu trong chén."

Vừa lòng rồi chứ?"

Diệp Đàn cười hỏi.Tiêu Bách vội vàng gật đầu, "Ừm ừm."

"Được, vậy để ta bảo người chuẩn bị cơm, ăn xong rồi nghỉ sớm một chút, mệt chết rồi."

Diệp Đàn lười biếng nói.Tiêu Bách mặt đỏ bừng, lí nhí lẩm bẩm: "Tỷ tỷ, còn phải động phòng nữa mà."

Diệp Đàn đưa tay nhéo má Tiêu Bách, "Được, nghe lời muội hết."

Hai người ăn tối xong thì mỗi người đi tắm, Tiêu Bách nhường thùng tắm trong phòng ngủ lại cho Diệp Đàn, còn mình thì sang điện phụ kế bên để tắm.

Tắm xong rồi, nàng liền chạy lạch bạch trở về, giống như một chú chó con ướt nhẹp, nôn nóng tìm chủ nhân của mình.Lúc ấy Diệp Đàn đang lau tóc, vừa thấy Tiêu Bách hấp tấp chạy vào liền bật cười, "Ta có chạy mất đâu, muội gấp cái gì vậy?"

"Nhớ tỷ tỷ rồi~" Tiêu Bách lại sán lại ôm lấy Diệp Đàn làm nũng, Diệp Đàn lấy khăn phủ lên đầu nàng, bắt đầu giúp nàng lau tóc, Tiêu Bách liền ngoan ngoãn để mặc cho Diệp Đàn lau cho mình.Dằn vặt một hồi lâu, hai người mới cùng nhau lên giường, Tiêu Bách ngồi trên giường hồi lâu mà không dám động tay, Diệp Đàn khẽ thở dài, kéo nàng lại gần mình một chút, "Sao thế?

Vừa rồi không phải còn nhắc đến động phòng sao?

Giờ lại thẹn thùng rồi à?"

Tiêu Bách lập tức ôm chầm lấy Diệp Đàn, "Tỷ tỷ, lát nữa nếu ta vụng về, tỷ không được giận ta đấy."

Nghe Tiêu Bách làm nũng, Diệp Đàn dịu dàng đáp: "Được, lại đây đi, ta chuẩn bị sẵn rồi."

Nói rồi, như để cổ vũ, Diệp Đàn còn ghé sát hôn nhẹ lên má Tiêu Bách một cái.Lúc này Tiêu Bách mới vừa xấu hổ vừa chủ động hôn nàng.Ngọn nến đỏ trên bàn dần ngắn lại, động tĩnh trên giường cũng dần yên tĩnh trở lại, Tiêu Bách rúc vào lòng Diệp Đàn nũng nịu, "Tỷ tỷ, ta còn muốn thêm một lần nữa, được không~"Thấy Tiêu Bách làm nũng như vậy, Diệp Đàn đành gật đầu nhẹ, nếu không thì thỏ trắng nhỏ lại sắp khóc mất, "Được, nghe muội hết."

"Thích tỷ tỷ nhất luôn đó~"--- Hoàn chính văn ---Editor: Vậy là xong mạch chính của truyện rồi ^^ cùng đón chờ phiên ngoại của tác giả và các bộ truyện sắp tới của nhóm nhé!
 
Back
Top Bottom