Tâm Linh [BH-Tự Viết] Hậu Kiếp Ta Trả Nàng

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
313642919-256-k341048.jpg

[Bh-Tự Viết] Hậu Kiếp Ta Trả Nàng
Tác giả: GnascheTL01
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

"Em có từng gặp chị không?"

"Có lẽ em từng gặp chị rồi nhỉ?"

"Chúng ta chắc hẳn chưa từng gặp nhau ở kiếp này, nhưng em chắc chắn kiếp trước đã từng."

"Em nợ chị chỉ cần có kiếp sau, em sẽ tìm và trả cho chị."

Câu truyện về cô gái Thẩm Thiên Nguyệt với chuyến đi về một vùng quê ở miền nam Việt Nam cùng cô bạn thân Lâm Diễm.

Tới nơi cô vô tình gặp nàng, tìm ra những ký ức mà từ lâu bị chôn vùi.
[Cho ý tưởng @ThngSng8] Tags: bhlinhdị​
 
[Bh-Tự Viết] Hậu Kiếp Ta Trả Nàng
Chương 1


"Nè Thiên Nguyệt tuần sau được nghỉ, có muốn về quê tớ chơi không?"

Lâm Diễm, bạn thân của Thiên Nguyệt.

Đang ngồi thảnh thơi xơi nước trong khi cô đang chật vật với bài thuyết trình vào ngày mai."

Muốn nghỉ gì cũng phải chờ xong buổi thuyết trình ngày mai đã." cô rời mắt khỏi máy tính liếc nhìn người bạn thân thiết đang thảnh thơi kia."

Thôi mà cậu giúp tớ đi.

Tuần sau về quê tớ, mọi chi phí tớ lo hết."

Lâm Diễm nháy mắt với cô, tỏ vẻ dễ thương."

Tớ không thiếu tiền." một câu nói làm Lâm Diễm đang ngồi trên ghế mà ngã xuống đất."

Quá đáng.

Cậu phải giữ mặt mũi cho tớ chứ."

Lâm Diễm bật dậy đánh lên vai làm cô giật mình."

Tớ đùa thôi, tuần sau đừng có mà than hết tiền với tớ."

Thiên Nguyệt cười lớn tiếp tục dán mắt vào máy tính.

"Tớ thèm trà sữa truyền thống rồi, mua giúp tớ đi.

Tiền trong túi áo khoác đấy, muốn uống thì mua luôn đi."

"Haha...yêu cậu nhất."

Lâm Diễm lon ton chạy đi để lại cô bất lực thở dài.Sau khi xong việc cả hai xách vali cùng tiến về quê Lâm Diễm.

Vừa xuống xe cả khung cảnh đồng quê, gió thổi tới mang hương lúa thoang thoảng.Cả hai bắt đầu đi bộ vào trong, đi vào ngôi làng.

Đi một lúc cách cổng làng một đoạn ngắn thì Lâm Diễm khựng lại."

Ê Thiên Nguyệt nhìn nè."

Đang đi trên đường.

Bỗng Lâm Diễm giữ cô lại chỉ vào phong bao lì xì mày đỏ rực đang nằm trên đất."

Bộ quê cậu có truyền thống rải bao lì xì trên đường à?"

Thiên Nguyệt ngồi xổm xuống vươn tay nhặt phong bao lì xì lên."

Tớ không biết nữa, quê tớ có mang một phần phong tục của Đài Loan, Trung Quốc rồi nhiều nước bên cạnh nên có nhiều thứ chỉ người lớn tuổi trong làng mới biết thôi."

Lâm Diễm kéo cô bạn của mình đứng dậy rồi chỉ chỉ vào bao lì xì trên tay cô.

"Mở ra xem thử đi."

"Rồi rồi, tớ nói trước có tiền tớ không chia cho cậu đâu."

Cô mỉm cười từ từ mở ra.

Bên trong là một đoạn tóc dài đen nhánh và một mảnh giấy màu trắng nhưng chưa kịp lật ra mặt sau thì đã bị giật lấy."

Thiệt tình ai lại đi bỏ ba cái thứ này vào đây chứ?"

Lâm Diễm giật lấy bao lì xì vứt xuống đất, mày nhíu chặt lại."

Thôi bỏ đi chắc là bọn trẻ trong làng cậu nghịch ngợm thôi mà."

Cô phủi tay trong lòng thầm chia buồn cho cô bé nào bị lấy đi một đoạn tóc như vậy.Vừa vào tới cổng làng cả hai bỗng khựng lại vì cách cổng làng vài căn nhà là một ngôi nhà treo đầy vải trắng tiếng kèn trống và không khí nặng nề đã vẽ lên một khung cảnh tang thương của buổi tang lễ.

Sau khi khựng lại vài giây cô cùng Lân Diễm tiến tới căn nhà đang được phủ vải trắng kia."

Cả làng đều ở đây.

Xem ra người mất rất được lòng mọi người trong làng."

Lâm Diễm thở dài đưa tay chỉnh lại cổ áo sơmi của mình."

Là Diễm Diễm hả con."

âm thanh già nua vang lên phá tan khung cảnh tang thương, cũng giúp cô cùng Lâm Diễm thu hút sự chú ý của mọi người."

Hà Lão, là con Lâm Diễm đây ạ."

Lâm Diễm nhẹ giọng cùng Thiên Nguyệt tiến tới trước mặt Hà Lão khẽ cuối chào.

"Đây là bạn của cháu Thẩm Thiên Nguyệt."

"Con chào ông, con là Thiên Nguyệt." cô cũng nhẹ cuối người lễ phép chào hỏi."

Ừm, mẹ của Diễm Diễm đang phụ ở dưới bếp đấy."

Hà Lão vuốt ve chòm râu dài bạc trắng ánh mắt ôn nhu nhìn Lâm Diễm."

Vâng, mà Hà Lão ơi là ai mất vậy ạ?"

Lâm Diễm quay người cùng cô.

Cả hai nhẹ gật đầu với mọi người xem như chào hỏi sau đó mới kéo ghế ngồi xuống cạnh Hà Lão."

Haizzz...là Vũ Liên Ngọc, con bé mất rồi."

ông thở dài đôi mắt hướng vào trong nhà."

Chị Ngọc!!!

Không thể nào!

Sao chị ấy mất được chứ?"

Lâm Diễm bàng hoàng nhìn theo vào nhà khuôn mặt khắc đầy không tin."

Mất được 2 ngày rồi.

Con bé mất bất đắc kỳ tử lắm.

Tội đứa nhỏ mới 26 tuổi đầu đã đi sớm như vậy chả bù cho ông già này."

Hà Lão nói xong thì đứng dậy rời đi.

Trước khi đi ông nói vọng vào trong nhà.

"Ba mẹ của con Ngọc nhớ rõ, ông già này đã nói cái việc mấy người làm không có tác dụng đâu.

Già này sống ở đây 89 năm rồi còn không tin cái việc vô lý đó, mấy người là người trẻ đừng có mà quá u mê." nói xong thì ông đi mất."

Chị ấy rõ ràng tốt như vậy.

Chị ấy khi tớ còn nhỏ lúc nào cũng giúp đỡ người khác còn dạy lũ trẻ trong làng biết chữ.

Ông trời đúng là trớ trêu mà." lẩm bẩm xong Lâm Diễm nhìn qua Thiên Nguyệt, thấy cô đứng như trời trồng, hai hàng lông mày nhíu chặt, ảnh mắt trân trân nhìn vào bức di ảnh trong nhà.

"Chị ấy đẹp lắm phải không?

Lúc sinh thời chị ấy là mỹ nhân đẹp nhất làng này đấy."

"Không phải...cậu...không thấy sao?" cô nhìn sang Lâm Diễm giọng nói mang theo tia run rẩy.

Không phải là cô bị kinh diễm mà là cô bị kinh sợ bởi vì người con gái trong di ảnh rõ ràng đã và đang đứng cạnh cô kể từ lúc cô vừa vào sân nhà tới bây giờ.

Toàn bộ ngũ quan đều toát lên vẻ nhẹ nhàng, xinh đẹp nhưng lại không quá chói mắt.

Người con gái trong di ảnh mọi chi tiết đều giống hệt như cô gái bên cạnh cô.
 
[Bh-Tự Viết] Hậu Kiếp Ta Trả Nàng
Chương 2


Người con gái trong di ảnh mọi chi tiết đều giống hệt như cô gái bên cạnh cô."

Thấy gì?

Cậu sao vậy?"

Lâm Diễm chạm lên vai cô lay nhẹ."

Nếu tớ nói tớ gặp ma cậu tin không?"

Vừa nói xong thì cô bị Lâm Diễm lôi ra ngoài che lại miệng."

Cậu nói bậy gì vậy?"

Lâm Diễm đánh lên vai Thiên Nguyệt khẽ mắng."

Ma sao?"

âm thanh từ bên cạnh vang lên làm cô đông cứng, cả cơ thể như bị ngâm vào băng đá."

Nè đừng làm tớ sợ nha Thiên Nguyệt.

Cậu sao vậy?" thấy mặt cô dần không còn huyết sắc Lâm Diễm vươn tay xoa xoa hai bên má của cô."

Đừng sợ, chị không làm hại em đâu.

Mau trả lời Diễm Diễm đi đừng làm cô bé lo." giọng nói của nàng nhẹ nhàng vang lên bên tai làm nỗi sợ trong lòng cô giảm đi được phần nào."

Tớ...tớ không sao."

Thiên Nguyệt vỗ vỗ lên vai bạn mình gượng cười."

Cậu làm tớ sợ đó.

Được rồi vào thắp cho chị ấy nén hương đã."

Lâm Diễm thở phào một hơi rồi kéo cô vào trong."

Được chồng tương lai thắp hương cho, đúng là kỳ lạ thật."

Liên Ngọc đi bên cạnh cô hơi mỉm cười."

Cái....cái gì?

Chị nói bậy cái gì vậy?

Ai là chồng tương lai của chị chứ?" cô quay qua trừng mắt nhìn nàng."

Cậu sao vậy bên đó có ai?"

Lâm Diễm liếc nhìn sang cô."

Không...không có gì chỉ là ruồi muỗi thôi."

Cô xua tay thở dài."

Ai lại gọi vợ mình là ruồi muỗi vậy chứ." nàng phồng má khẽ đánh lên vai cô.

Không hiểu sao nhưng cô lại cảm nhận được tay của nàng chạm lên vai cô.

Ngay cả nàng cũng giật mình."

Nhanh về nhà thôi tớ thấy hơi mệt rồi."

Thiên Nguyệt thắp hương xong thì kéo Lâm Diễm đi vụt ra ngoài."

Từ từ đã cậu mệt mà chạy như bay vậy."

đi một lúc thì cả hai dừng lại ở một căn nhà hai lầu mang đậm nét cổ kính.

"Tới rồi mau vào nhà thôi."

"Chồng ơi chị...chị không vào được."

Liên Ngọc níu tay áo cô lại giọng run rẩy."

Càng tốt." nói xong cô lạnh lùng hất tay nàng ra bỏ vào nhà."

Nè mặt cậu xanh xao lắm đó nha lo mà nghỉ ngơi đi."

Lâm Diễm vừa cởi giày vừa chỉ vào trán cô.

"Mẹ với anh tớ chắc tới khuya mới về được đấy.

Cậu đói không tớ nấu gì cho ăn."

"Nè, nhà cậu thờ thiêng không?"

Thiên Nguyệt cởi áo khoác ra treo lên giá, thở hắc ra một hơi."

Ha...nói không phải tớ tự mãn, nhà tớ hương khói hằng ngày, ông bà tổ tiên lại thiêng.

Đừng nói ma cả lệ quỷ cũng không vào được.

Mẹ tớ nói nếu ma quỷ cố vào nhà tớ sẽ bị thổ địa và thần giữ cửa đánh cho hồn phi phách tán luôn."

Lâm Diễm hai tay chống eo ra dáng tự tin khoe ra sự ghê gớm của ngôi nhà."

Tớ hơi mệt tớ lên phòng ngủ trước cũng tối rồi cũng nên ngủ đi, đừng thức trễ quá." nói xong cô nhanh chóng chạy lên phòng mà Lâm Diễm đã sắp xếp tắm rửa chạy nhanh lên giường mà ngủ , một đêm vô mộng."

Thẩm Thiên Nguyệt có dậy chưa hả?!!!"

âm thanh của Lâm Diễm từ dưới lầu vọng lên làm cô gật mình tỉnh dậy."

Dậy ngay!" cô nói vọng xuống chậm chạp thay đồ vscn.

Vừa xuống lầu thì thấy Lâm Diễm đang tất bật trong bếp."

Bổn cô nương nấu mì xào đây, ngồi chờ tớ một lát."

Lâm Diễm hất cằm về phía bàn ăn ra hiệu cô ngồi xuống.

"Hôm qua tượng phật nhà tớ bị run lên một chút tí nữa là rơi rồi, lũ chuột lộng hành thật""Nhỡ chị ta cố vào thì sao đây?" cô lẩm bẩm, một cảm giác bất an dân lên trong lòng làm cô cảm thấy khó chịu."

Cậu đó.

Nghĩ gì vậy mau vào lấy nước đi."

Lâm Diễm chỉ tay qua bên tủ lạnh nhíu mày nhìn cô"Đau...chị đau quá..."

Giọng nói nàng thoang thoảng bên tai làm cô rùng mình trái tim bất chợt thắt lại."

Đợi...đợi tớ một chút." nói xong cô không kịp mang giày mà chạy thẳng ra ngoài.Vừa ra cửa đập vào mắt cô là hình ảnh nàng nằm gục dưới đất.

Khung cảnh trước mắt làm gợi lên trong đầu cô dòng ký ức dường như đã bị lãng quên từ lâu."

Liên Ngọc!

Chị có sao không?!" cô khụy xuống vươn tay ôm lấy cơ thể đang run rẩy của nàng vào lòng.

May mắn là xung quanh không có người nếu không cô đã bị đưa vào bệnh viện tâm thần rồi."

Đau...chị đau lắm...chị không làm hại ai tại sao họ lại xua đuổi chị?" nàng rút vào lòng cô mà khóc."

Đừng khóc.

Xin chị đừng khóc."

Vì khi chị khóc tim em lại đau như bị ai đó bóp chặt lấy vậy.

Trong đầu cô thầm nghĩ.

Bỗng nhiên hình ảnh một người mặt trang phục tướng quân đang ôm một bạch y nữ tử vào lòng hiện lên trong đầu cô.

Đau đớn đánh úp vào đại não làm cô nhíu mày nghiến răng chịu đựng đau đớn.
 
[Bh-Tự Viết] Hậu Kiếp Ta Trả Nàng
Chương 3


"Đừng khóc.

Xin chị đừng khóc."

Vì khi chị khóc tim em lại đau như bị ai đó bóp chặt lấy vậy.

Trong đầu cô thầm nghĩ.

Bỗng nhiên hình ảnh một người mặt trang phục tướng quân đang ôm một bạch y nữ tử vào lòng hiện lên trong đầu cô.

Đau đớn đánh úp vào đại não làm cô nhíu mày nghiến răng chịu đựng đau đớn."

Em sao vậy?" nàng vươn tay chạm vào má cô, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng.Lạnh lẽo truyền đến cơn đau đầu cũng tan đi.

Cả cơ thể như được thả lỏng, cô chầm chậm giãn mày ra.

Nhìn cô gái phía trước đang lo lắng cho mình cô cũng không còn ghét nàng như trước."

Thiên Nguyệt!

Cậu đâu rồi?" giọng Lâm Diễm vang lên làm cô giật mình."

Chị không vào nhà được, làm sao bây giờ?" cô vò đầu nhìn vào cánh cửa trước mặt.

Chưa bao giờ cô thấy ghét cái cửa trước mắt như vậy."

Cho chị nép vào người em được không?" nàng ôm lấy tay cô giọng nói ôn nhu nhẹ nhàng vang lên bên tai cô."

Bằng cách?" cô quay sang nhìn nàng cả hai khuôn mặt chỉ cách nhau vài centimet."

Em...em vào nhà...nhớ đi nhón gót chân lên...đừng để gót chạm đất." nàng lùi lại cả khuôn mặt đỏ bừng."

Hiểu rồi." cô đứng dậy nhón chân lên.

"Như vậy đúng không?" nhận được cái gật đầu của nàng cô chậm rãi bước vào trong."

Cảm ơn em." nàng nép vào người cô hơi lạnh phả vào lưng làm cô khẽ rùng mình.

"Không...không có gì."

Thiên Nguyệt chầm chậm cẩn thận từng bước vào nhà."

Được rồi em hạ chân xuống đi."

Liên Ngọc lùi ra sau, hai tay xoa chặt vào nhau."

Cậu rốt cuộc chạy đi đâu vậy hả?

Tớ nấu xong mì rồi đấy, mau vào ăn đi."

Lâm Diễm đẩy cô ngồi lên ghế, đẩy bát mì về phía cô."

Cậu có bỏ độc trong đây không?" cô cầm đũa liếc mắt nhìn Lâm Diễm."

Có đấy, ăn cho chết cậu luôn."

Lâm Diễm mỉm cười chỉ chỉ vào bát mì, thấy cô bắt đầu ăn mới xoay người lên lầu.

"Tớ lên phòng lấy chút đồ đã.

Chờ tớ một chút nha."

"Chị ngồi xuống đây đứng như vậy không mỏi chân à?"

Thiên Nguyệt hất cằm vào chỗ trống bên cạnh ra hiệu cho nàng ngồi xuống."

Chị sẽ không bị mỏi đâu." nói vậy nhưng nàng vẫn ngồi xuống cạnh cô."

Đúng rồi tại sao chị lại gọi em là chồng tương lai?" cô dựa ra sau ghế quay sang nhìn nàng nhỏ giọng hỏi."

Em có biết hủ tục minh hôn ở Đài Loan không?"

Liên Ngọc tựa vào vai cô ánh mắt xa xăm."

Em có nghe một chút.

Hình như khi ngôi nhà có một trinh nữ mất sớm, họ sẽ cho tóc cùng ảnh của cô gái đó vào một phong bao lì xì...khoan đã, bao lì xì...đừng nói là...." cô mở to mắt nhìn chằm chằm nàng."

Đúng...là bao lì xì em nhặt.

Đáng ra nữ nhân nhặt được sẽ không sao, nhưng chị không hiểu sao chị lại bị em thu hút sau đó đi theo em luôn.

Đang không biết phải làm gì, đi đâu thì bỗng ngón tay út xuất hiện một sợi chỉ đỏ kéo chị về phía em." nàng đưa ngón út ra trước mắt cô, sợi chỉ đỏ như ẩn như hiện nối từ ngón út của nàng tới ngón út của cô."

Không ngờ cái hủ tục lạc hậu đó lại có tác dụng nhỉ?" cô đỡ trán bất lực thở dài."

Ba mẹ chị tuy không trọng nam khinh nữ nhưng lại rất mê tính dị đoan và tin vào tâm linh cùng các hủ tục kỳ quái." nàng dựa ra sau ghế hai chân đung đưa cũng giống cô mà thở dài."

Mà quan trọng, tại sao chị mất?" cô dùng xong bát mì, lau xong miệng mới quay sang hỏi nàng."

Chị...chị...chị bị người ta hại chết."

Liên Ngọc cuối thấp đầu hai tay siết chặt vào nhau."

Cái gì?!

Là ai đã hại chị?

Nói cho em biết đi, em không bắt được hắn, em cũng ép hắn nhận tội để rửa hận cho chị."

Thiên Nguyệt đứng bật dậy nắm lấy tay nàng, hai hàng lông mày nhíu chặt."

Chị...chị không biết là ai đã hại chị.

Chị chỉ biết người đó sử dụng lệ quỷ để giết chị.

Đêm đó chị đang ngủ bỗng cảm thấy khó thở, chị muốn mở mắt ra nhưng lại không được.

Chị đang cố vùng vẫy thì nghe được giọng nói, nó nói chủ của nó muốn chị chết, chị còn nghe loáng thoáng nó nói chị đã cướp thứ gì từ nó với chủ nó nữa.

Nhưng chị dám thề là trước giờ chị chưa bao giờ lấy hay cướp thứ gì của ai cả." nàng hơi giật mình với hành động của cô nhưng vẫn nhẹ nhàng trả lời, dù kể lại kẻ đã giết mình nhưng cô lại không có biểu hiện là hận thì hay căm ghét, chỉ có sự bình tĩnh đến đau lòng."

Em nghe Lâm Diễm nói chị là một người tốt.

Ông trời đúng là...quá bất công rồi." cô nhìn vào mắt nàng trong lòng khẽ nhói."

Những thứ tốt đẹp đa phần rất mong manh.

Do chị quá tốt cho nên sự sống của chị mới mong manh như vậy đây." nàng mỉm cười chua sót hướng mắt nhìn ra bầu trời ngoài cửa."

Được rồi, em sẽ giúp chị.

Em chắc chắn sẽ tìm được kẻ đã hại chị, lệ quỷ thì tống về âm phủ, kẻ sai khiến thì tống vào tù.

Em chắc chắn sẽ đòi lại công bằng cho chị." cô vỗ ngực tự tin nói."

Ra là vậy."

âm thanh của Lâm Diễm vang lên làm cô giật mình quay đầu nhìn lên cầu thang phía trên.

"Tớ còn tưởng cậu cần vào viện, nhưng xem ra là tớ kém hiểu biết."
 
[Bh-Tự Viết] Hậu Kiếp Ta Trả Nàng
Chương 4


"Ra là vậy."

âm thanh của Lâm Diễm vang lên làm cô giật mình quay đầu nhìn lên cầu thang phía trên.

"Tớ còn tưởng cậu cần vào viện, nhưng xem ra là tớ kém hiểu biết."

"Lâm Diễm, cậu...cậu nghe hết rồi sao?"

Thiên Nguyệt lấy cả thân thể che lấy nàng phía sau lắp bắp hỏi."

Sao đây.

Một người là bạn thân của tớ một người là một người chị mà khi còn nhỏ tớ hâm mộ.

Cả hai người có chuyện, không tính cho tớ phụ một tay à?"

Lâm Diễm đẩy cô sang một bên, lấy từ trong túi ra một cặp mắt kính."

Nè cậu..."cô định tiến tới kéo Lâm Diễm lại nhưng bị cô nàng trừng mắt nhìn lại."

Cậu nghĩ tớ sẽ hại chị ấy sao?

Cậu nghĩ bạn của cậu là đứa tệ như vậy à?" vừa đeo kính vừa chỉ chỉ vào vai cô trách móc."

Em ấy chỉ là lo cho chị thôi, đừng trách em ấy." nàng đứng dậy tiến tới xoa xoa vai nơi chị chỉ trúng."

Haizz...tổn thương ghê, lúc trước chị nói rất cưng em.

Giờ thì sao?

Chị có mới nới cũ."

Lâm Diễm nâng kính vờ tổn thương."

Em thấy chị?"

Liên Ngọc mở to mắt nấp ra sau cô."

Thì ra đây là tác dụng của cái kính này."

Lâm Diễm nâng kính nhếch miệng cười.

Bắt đầu nổi lên tính trêu chọc nhưng chưa kịp làm gì đã bị cô trừng mắt làm lui về."

Đừng tưởng tớ không biết cậu định làm gì.

Mà cậu tính giúp bằng cách nào?" cô ngồi xuống ghế kéo cả hai cùng ngồi xuống cạnh cô."

Đầu tiên là tới nhà chị ấy tìm manh mối còn sót lại đã."

Lâm Diễm dựa ra sau ghế, chiếc mắt kính làm cô nàng trở nên nghiêm túc và trong tri thức hơn."

Chị cảm thấy sẽ không tìm được gì đâu.

Nếu có chị nghĩ là sẽ rất mơ hồ vì vốn chị không bị con người giết." nàng đưa tay chống cằm khẽ thở dài."

Dù sao cũng nên tới xem thử, nhỡ có gì đó có ích thì sao?"

Thiên Nguyệt đứng dậy cầm lấy áo khoác.

"Còn không đi?"

"À...ờ tới liền" Lâm Diễm đứng dậy cùng nàng đi theo cô ra ngoài."

Khoan...chị ra nắng được sao?" cô quay sang nàng bên cạnh.

Thấy nàng vẫn bình thường bèn thở phào."

Chị ổn, không vấn đề gì." nàng tiến đến cạnh cô, với chiều cao của nàng chỉ đến cổ cô, sự chênh lệch làm cô thấy nàng có chút đáng yêu."

Em với chị có từng gặp nhau không?"

Thiên Nguyệt biết câu trả lời sẽ là không vì khoảng cách của hai người và từ lời của Lâm Diễm cô biết Liên Ngọc chưa bao giờ ra khỏi ngôi làng, nhưng những đoạn ký ức rời rạc ùa về mỗi khi nhìn nàng làm cô buộc miệng hỏi ra."

Chị...chị không chắc.

Thật ra nếu trên thực tế chị không thể nào từng gặp em được vì chị chưa bao giờ ra khỏi làng nếu có chỉ đi những tỉnh gần đây.

Nhưng trong tiềm thức của chị, chị có từng gặp em rồi.

Không chỉ là gặp thậm chí còn quen thuộc, rất tiếc chị lại không tài nào nhớ được." nàng vươn tay chỉnh lại vài sợi tóc rơi bên má ra sau tai.

Chỉ hành động nhỏ đó lần nữa dòng ký ức hiện lên.

Hình ảnh nữ tử mặt cổ phục thời Hậu Lê khoảng thế kỷ 17-18.

Bạch y lã lướt, ánh mắt ôn nhu, hành động ưu nhã.

Hình ảnh hiện lên làm cô không kiềm lòng được mà đưa tay vuốt nhẹ vành tai của nàng."

E hèm...tui còn ở đây nha hai người kia."

Lâm Diễm ho khan một tiếng liếc nhìn hai người."

Cho em xin lỗi." cô rụt tay lại, ngượng nghịu gãi gãi gáy."

Không...không sao" nàng cuối đầu vành tai đỏ ửng.Không khí dần trở nên ngượng ngùng, may mắn mà cả ba đã đứng trước cửa nhà của Liên Ngọc."

Vào thôi."

Lâm Diễm đi vào nhà, vẫn là khung cảnh tang thương đó, không khí tang thương phần nào đã đánh tan không khí ngượng ngùng kia."

Diễm Diễm, sao không ở nhà nghỉ ngơi chút nữa đi con." mẹ của Liên Ngọc tiến đến xoa xoa đầu Lâm Diễm."

Không sao đâu dì Ninh, chỉ là con nhớ lại lúc trước chị Ngọc có nói là có một món đồ muốn đưa cho con, với lại con cũng muốn tưởng niệm lại chị ấy.

Không biết con được lên phòng chị ấy không?"

Lâm Diễm cuối đầu ra vẻ buồn bã."

Được thôi, mà con đừng buồn.

Con bé Ngọc không muốn ai buồn vì nó đâu." dì Ninh thở dài vỗ vỗ vai Lâm Diễm."

Con xin phép."

Lâm Diễm cuối đầu cùng cô lên trên phòng của nàng."

Nè nè cậu không làm diễn viên hơi phí đấy." vừa lên phòng nàng, cô đẩy đẩy vai Lâm Diễm chọc ghẹo."

Bà đây có tài lắm đấy."

Lâm Diễm chống hông tự mãn nói."

Phòng của chị sạch sẽ và đơn giản ghê." cô nhìn quanh phòng.

"Chắc mẹ chị đã dọn dẹp rồi nhỉ?"

"Vẫn chưa, mẹ chị bận hai ngày nay nên vẫn chưa dọn dẹp gì phòng chị đâu." nàng nhìn quanh đôi mắt lại đượm buồn.

Đôi tay lướt lên từng món đồ nhưng lại không chạm vào được."

Đừng..."

Thiên Nguyệt tiến đến cầm lấy tay Liên Ngọc.

Không hiểu như thế nào mỗi khi thấy ánh mắt đó của nàng hoặc biểu cảm buồn bã của nàng, lòng cô lại không kiềm được mà đau đớn.

"Vẫn có em ở đây.

Em và Lâm Diễm sẽ giúp chị."

"Ân...tụi em sẽ giúp chị mà, cái gì vào tay Lâm Diễm đây chắc chắn sẽ thành công ngay."

Lâm Diễm tiến tới cũng định chạm vào tay nàng nhưng tay lại xuyên qua bên kia, làm Lâm Diễm không được tự nhiên mà thu tay lại.

"Bất công rõ ràng Thiên Nguyệt chạm vào chị được tại sao em lại không chứ?"

"Lo tìm manh mối đi còn ở đó mà diễn trò." cô bắt đầu tìm xung quanh cả căn phòng gọn gàng sạch sẽ vậy nên chỉ cần có một manh mối nhỏ thôi cũng có thể bị phát hiện ra."

Chị đọc nhiều sách thật đó."

Lâm Diễm tìm trong tủ sách vươn tay lấy ra một quyển sách mà đọc."

Tớ đã bảo là tập trung tìm cơ mà." cô giật lấy quyển sách trên tay Lâm Diễm đặt lại lên kệ sách."

Haha...tớ xin lỗi."

Lâm Diễm bước ra chỗ khác bắt đầu tập trung tìm kiếm."

Thiên Nguyệt, lại đây." nàng lên tiếng vẫy vẫy cô lại gần giường."

Sao vậy?

Chị tìm được gì sao?" cô đi nhanh về phía nàng theo sau nhìn về phía gầm giường.Khi nhìn xuống gầm giường đập vào mắt là một con búp bê đầy bụi bẩn to bằng bàn tay cô, vừa lấy lên thì nàng sợ hãi nấp sau lưng cô."

Không phải của chị đúng không?" cô siết chặt con búp bê trong tay.

Dựa vào phản ứng của nàng và độ dơ bẩn của nó cố đủ để biết thứ này từ đâu ra."

Không phải của chị.

Nó là của kẻ đã sai lệ quỷ giết chị đấy."

Liên Ngọc nắm lấy lưng áo cô sợ hãi không dám nhìn vào con búp bê."

Ở đây!

Thiên Nguyệt mau lại đây!"

Lâm Diễm vội vàng vẫy vẫy tay gấp gáp gọi cô lại."

Gì nữa vậy?" tìm một chiếc khăn bọc con búp bê lại, cô chậm rãi cùng nàng tiến về phía Lâm Diễm.

Vừa nhìn thấy thứ đó cô lập tức che mắt nàng lại.

"Đừng nhìn."
 
[Bh-Tự Viết] Hậu Kiếp Ta Trả Nàng
Chương 5


"Gì nữa vậy?" tìm một chiếc khăn bọc con búp bê lại, cô chậm rãi cùng nàng tiến về phía Lâm Diễm.

Vừa nhìn thấy thứ đó cô lập tức che mắt nàng lại.

"Đừng nhìn."

"Thật là khốn nạn, kẻ khốn nạn."

Lâm Diễm tức giận đấm vào mặt bàn.Dưới ngăn kéo là một tấm ảnh như chụp lại lúc nàng bị một bóng đen đè trên người.

Bóng đen đó như đang cố gắng bóp lấy cổ nàng mặt kệ nàng vùng vẫy thế nào.

Bên cạnh là một tờ giấy, chữ trên đó ghi bằng mực đỏ.

'Cuối cùng mày cũng chết kẻ cướp khốn khiếp'."

Lấy nó đi dù sao cũng là manh mối quan trọng." cô nghiến răng nhìn vào tấm hình.Tìm một lúc không thấy thêm manh mối.

Cả ba mới đi lại xuống lầu vừa xuống dưới đã thấy một người mặt trang phục như thầy pháp, chòm râu dài bạc trắng, khuôn mặt phúc hậu.

Vừa thấy cô, ông ta như không thể tin mà mở to mắt nhìn cô."

Không...không thể nào." vị thầy pháp lắp bắp đôi chân run rẩy từ từ đi về phía cô."

Xin hỏi ông muốn gì?" lo sợ ông ta làm hại nàng, cô tiến lên một bước che nàng lại phía sau."

Ngài...ngài..." vị pháp sư tròn mắt nhìn cô làm cô bất giác nhíu mày làm ông ta lùi lại."

Xin lỗi.

Con giúp gì được cho ông?" cô giãn mày ra mỉm cười nhìn về phía thầy pháp."

Không...không ta không dám." vị thầy pháp vuốt vuốt chòm râu dài."

Pháp sư không biết đã tới giờ đưa con bé Ngọc đi hạ táng chưa?" dì Ninh rụt rè tiến đến nhẹ giọng hỏi."

À, được rồi đã tới giờ rồi, mau đi thôi." vị pháp sư gật đầu ra hiệu cho đoàn người nâng lên quan tài bắt đầu đi."

Về nhà thôi."

Lâm Diễm vỗ lên vai làm cô hoàn hồn.

Vị pháp sư kia làm cô cảm thấy giống đã từng gặp."

Nè bộ về quê cậu tớ bị ảo giác hay sao mà gặp ai tớ cũng thấy như đã gặp vậy chứ?" cô đỡ trán bất lực vì sự tưởng tượng của mình."

Chị cũng cảm thấy giống em." nàng đến cạnh cô nhìn theo hướng vị thầy pháp."

Đừng, tớ từ chối hiểu hai người.

Giờ mau về nhà thôi có vài món đồ cần chúng ta tìm hiểu đấy."

Lâm Diễm đẩy cô về phía trước, cả ba nhanh chóng về tới nhà thì lập tức đi lên phòng."

Con búp bê này và cái này..." cô đặt con búp bê ra cũng lấy từ trong túi quần ra một chiếc gương nhỏ viền ngoài màu đỏ bên trong mặt gương đầy vết cào và xước."

Cậu tìm ở đâu vậy?"

Lâm Diễm vừa hỏi cô vừa đưa tay định lấy tấm ảnh và tờ giấy ra thì bị cô ngăn lại."

Tớ tìm thấy cùng với con búp bê dưới gầm giường ấy." cô lắc đầu nhìn vào mắt Lâm Diễm.

Dường như hiểu ý cô, Lâm Diễm cũng không có ý định lấy ra."

Hai đứa sao vậy?"

Liên Ngọc ngồi cạnh cô khó hiểu nhìn hai người."

Không có gì đâu."

Lâm Diễm gượng cười chỉ vào hai món đồ.

"Mau tìm hiểu nó thôi."

5 phút sau....."

Giờ làm sao cả ba đều mù tịt về mấy vụ tâm linh này.

Muốn tìm hiểu về nó xem ra rất khó."

Thiên Nguyệt ngã ra sau nằm bệt xuống sàn.Cả ba đang rối rắm thì bên ngoài có tiếng chuông cửa.

"Để tớ đi cho cậu mệt rồi nghỉ ngơi đi." nói xong cô cùng nàng bỏ đi xuống lầu mở cửa.

Vừa mở cửa ra thì trước mặt là vị thầy pháp lúc nãy.

"Xin hỏi ông có việc gì vậy ạ?"

"Ta chỉ là cảm nhận được ngài đang cần giúp đỡ." vị thầy pháp nhìn vào trong nhà sau đó nhìn sang nàng phía sau cô."

Ý ông là gì?!" cô cảnh giác nhìn ông ta, tay đưa ra sau kéo nàng lại gần mình."

Xin ngài đừng hiểu lầm, ta thật sự không có ý gì khác ngoài giúp ngài cả." vị pháp sư cười ôn hòa, không có ý gì là tức giận với phản ứng của cô."

Thật...thật sao?" cô nghi ngờ nhìn ông ta thì nhận lại cái gật đầu của ông.

"Vậy làm ơn thay đổi cách xưng hô của ông giúp con."

"Chỉ là ta...được rồi.

Con cứ gọi ta là thầy Ngự là được." khựng lại vài giây thầy Ngự mới bắt đầu xưng hô bình thường."

Ông cứ gọi con Thiên Nguyệt là được còn chị ấy..." cô nhìn sang nàng, dựa vào ánh mắt của thầy Ngự lúc nãy thì cô biết ông có thể thấy nàng."

Con là Liên Ngọc." nàng lễ phép cuối đầu với ông."

Đừng đừng Quận Vương Phi..." nói ra thì bầu không khí chìm vào im lặng.

"Khụ...ta...ta nói lầm."

"Mời ông vào nhà."

Lâm Diễm từ khi nào đã đứng sau cô lên tiếng mời thầy Ngự vào nhà."

Ừm..." vào nhà thì cả ba theo sau Lâm Diễm lên phòng."

Đây ạ.

Bọn con tìm được trong phòng chị ấy dư lại hai thứ này." cô đưa hai món đồ đến trước mặt thầy Ngự."

Ai mà lại độc ác như vậy chứ?

Đã sai lệ quỷ giết người thì thôi, sao lại dùng bùa ngãi lên cô bé vậy chứ?" thầy Ngự nhíu mày nhìn chằm chằm vào con búp bê dưới đất."

Phải tìm ra..."

Thiên Nguyệt cuối đầu nghiến răng nhìn vào con búp bê.

"Phải tìm ra kẻ đã hại nàng ấy tìm không được, mạng của ngươi đừng nghĩ giữ nữa." cô trầm giọng ngước nhìn thầy Ngự.

Nói xong cô đưa tay ôm đầu, cơn đau tiếp tục hành hạ đại não làm cô đau đớn.
 
[Bh-Tự Viết] Hậu Kiếp Ta Trả Nàng
Chương 6


"Phải tìm ra..."

Thiên Nguyệt cuối đầu nghiến răng nhìn vào con búp bê.

"Phải tìm ra kẻ đã hại nàng ấy tìm không được, mạng của ngươi đừng nghĩ giữ nữa." cô trầm giọng ngước nhìn thầy Ngự.

Nói xong cô đưa tay ôm đầu, cơn đau tiếp tục hành hạ đại não làm cô đau đớn."

Thiên Nguyệt cậu sao vậy?"

Lâm Diễm tiến đến đỡ lấy cô lo lắng hỏi.

"Chị Ngọc chị sao vậy sao lại ngồi thơ thẩn như vậy?"

"Chắc chắn...chúng ta đã từng gặp nhau trước đây đúng không?

Em nói chị biết đi Thiên Nguyệt." nàng nắm lấy tay cô, sự lạnh lẽo không làm cô khó chịu mà ngược lại làm lui đi cơn đau ở đầu."

Em thật sự không biết!

Rõ ràng chuyện hai ta gặp nhau là bất khả thi, nhưng đâu đó trong ký ức của em luôn nhắc nhở rằng em đã từng gặp chị.

Ngay cả em còn không biết, chị hỏi làm sao em trả lời đây?" cô trở tay nắm lấy tay nàng mày nhíu chặt."

Được rồi, hai đứa có hỏi nữa cũng không được gì.

Nếu đã ổn thì chúng ta mau đi tìm thêm manh mối thôi.

Ta sẽ giúp mấy đứa trong việc này." thầy Ngự thở dài nhìn hai người phía trước.

Ông chỉ vào con búp bê bê nhẹ giọng nói.

"Loại này chính là bùa sử dụng để yểm vào người nào đó nhằm để họ suy yếu và búp bê đóng vai trò như hình nhân.

Các con nhìn đi trên cổ nó có sợi chỉ đỏ, một khi đã bị yểm người trúng bùa khó mà giải được.

Còn chiếc gương kia là để liên thông giữa nơi kẻ sai khiến ở với phòng con bé Ngọc.

Một là để dễ dàng quan sát con bé, hai là để lệ quỷ dễ dàng ra vào hơn.

Nhưng kỳ lạ, đáng ra kẻ đó phải giữ con búp bê lại nhưng tại sao hắn lại vứt ở phòng con bé?" thầy Ngự vuốt bộ râu bạc trắng nhìn vào con búp bê."

Tự mãn." cô và nàng cùng lên tiếng, cả hai nhìn nhau một lúc nàng ra hiệu cho cô nói tiếp."

Chắc chắn kẻ kia rất tự tin với kế hoạch mà hắn vạch ra.

Hắn không ngần ngại mà để lại thứ được xem là hung khí gây án ở tại hiện trường là do hắn không hề sợ bị phát hiện.

Thứ nhất nếu dì Ninh dọn dẹp phòng cho chị Ngọc cũng sẽ không thể nghĩ là thứ này đã giết con gái mình.

Thứ hai là nếu dì Ninh có tin và gọi cảnh sát, họ cũng sẽ không tin vụ giết người bằng lệ quỷ hay bùa ngãi gì đâu." cô vừa nói vừa liếc xuống con búp bê đang dần dần dịch lại gần phía tấm gương.

"Nhưng điều kẻ đó không ngờ là chúng ta ở đây!" cô vừa nói vừa vươn tay giữ lấy con búp bê."

Nó...tớ thấy nó cứ động.

OMG luôn á bà."

Lâm Diễm biểu tình kinh dị nhìn vào con búp bê, một tay vẫn bình tĩnh nâng nâng mắt kính."

Kẻ đó đang cố thu lại con búp bê.

Cơ hội để ta tìm được vị trí của hắn." thầy Ngự lấy từ túi bên hông ra một lá bùa màu vàng với chữ phía trên màu đỏ như máu, với ngôn ngữ như tiếng trung cũng có thể là ngôn ngữ cổ.Sắp dán là bùa vào tấm gương thì bỗng tấm gương nứt ra rồi vỡ nát."

Đáng ghét hắn nhanh quá!" thầy Ngự thu lại lá bùa thở dài nhìn tấm gương vỡ nát.

"Dù vậy có thể biết hắn có thể sẽ không cao tay bằng ta."

"Bây giờ manh mối bị cắt rồi làm sao đây?"

Lâm Diễm ngã lưng vào tường u oán nói."

Ta có biết một vị sư cô rất mạnh, sư cô có thể dựa vào con búp bê này để tìm ra manh mối của kẻ đã ra tay.

Nhưng vị sư cô đó tu hành ở một ngôi chùa trên núi, trong rừng sâu ở phía Bắc nước ta." thầy Ngự lấy từ trong túi ra chiếc điện thoại.

"Vị sư cô đó pháp danh là Thích Tự.

Đã tu hành được 20 năm rồi."

"Vậy mau đi thôi." cô đứng dậy định tiến về phía vali nhưng bị nàng kéo lại."

Em có biết đây là miền Nam không?

Khoảng cách Nam Bắc quá xa chưa kể chi phí, ba mẹ của em sẽ rất lo cho em."

Liên Ngọc khẽ lắc đầu nhìn cô."

Thứ nhất em có tiền, thứ hai em đã xin ba mẹ ở quê Lâm Diễm chơi một tháng.

Bây giờ chị đừng lo nữa được không?"

Thiên Nguyệt mỉm cười vươn tay xoa xoa đầu nàng."

Nhưng..." nàng khẽ cuối đầu tay vẫn siết chặt lấy tay cô."

Chị đừng lo Thiên Nguyệt lúc nào cũng biết tự lượng sức mình.

Việc cậu ấy đã quyết có là thần cũng không đổi được."

Lâm Diễm tiến tới đi ra khỏi phòng.

"Tớ đi sửa soạn đồ đạc."

"Vậy thầy có cần chuẩn bị gì không?" cô quay sang nhìn thầy Ngự đang đứng cạnh cô."

Có, nhà ta ở gần đây khoảng mười phút sau gặp nhau ở trước cổng nhà cô bé Diễm Diễm." nói xong thầy Ngự cũng bỏ đi ra ngoài."

Đừng lo, ba mẹ em đều là tư bản không lo tiền bạc.

Lúc nào ba mẹ em cũng công tác, chỉ cần em thông báo thời gian em sẽ về là được."

Thiên Nguyệt nhìn nàng ánh mắt ôn nhu làm nàng ngại ngùng không dám đối diện.

"Dù ở hiện tại hay tương lai em cũng không thể làm chồng của chị được nhưng hãy để em dẫn chị đi ngắm nhân gian."

"Đây là...em đang thương hại chị đúng không?"

Liên Ngọc nhíu mày lùi về sau."

Không!

Không phải!

Em không hề có ý nghĩ là thương hại chị.

Em nói thật." cô nắm lấy tay nàng kéo về phía mình.

Do mất đà mà nàng ngã vào lòng cô, cảm nhận hơi ấm mà cô mang lại.

"Em không thương hại, cũng sẽ không làm chồng của chị, vậy em làm những chuyện này cho một người xa lạ như chị để làm gì?" nàng cố gắng thoát khỏi vòng tay của cô nhưng lại bị cô siết lại.'Ngươi không muốn cưới ta, cũng không phải thương hại ta, vậy ngươi làm những chuyện trước kia là ý gì?

Nếu không yêu ta xin ngươi đừng cho ta hi vọng.

Ngươi biết tàn độc nhất là gì không?

Tàn độc nhất là đưa một ly nước trước mặt người đang dần chết khô nhưng lại không cho họ uống!

Ngươi đang làm như vậy ngươi biết không?'Giọng nói nữ nhân vang lên trong đầu làm cô đau đến nghiến răng vô lực tựa vào người nàng."

Em sao vậy?

Thiên Nguyệt em sao vậy?" nàng gấp gáp ôm lấy cô nhẹ nhàng đặt lên giường."

Đau, đầu rất đau." cô ôm lấy đầu, cơn đau ngày càng tăng cho đến khi cô dần mất ý thức.
 
[Bh-Tự Viết] Hậu Kiếp Ta Trả Nàng
Chương 7


"Đau, đầu rất đau." cô ôm lấy đầu, cơn đau ngày càng tăng cho đến khi cô dần mất ý thức."

Ngươi ổn không?" trong bóng đêm cô mơ hồ nghe được âm thanh dù xung quanh hơi ồn ào nhưng cô có thể chắc rằng giọng nói vừa vang lên tuy có chút khàn và hơi trầm là của cô."

Dân nữ không sao.

Đa tạ Quận Vương gia nhiều lần ra tay cứu giúp dân nữ." giọng một nữ nhân khác vang lên nhưng cô vẫn chìm trong bóng đêm."

Bổn Vương chỉ tiện tay thôi, không cần quá để tâm." giọng cô lại vang lên dù không hiểu sao bản thân lại nói những điều đó cả xưng hô cũng lạ lẫm nhưng sâu trong tâm lại cảm thấy bình thường đến lạ.

"Ngươi đang muốn vào phủ của ta để làm sao?"

"Vâng, dân nữ nghe nói phủ Quận Vương gia muốn tìm vài gia nô để dọn dẹp phủ.

Dân nữ mạo muội muốn xin vào để có thêm ngân lượng." giọng nữ vang lên lần này giọng nói có mang chút nghẹn ngào.

"Phụ thân của dân nữ cần được lo hậu sự."

"Cầm lấy túi ngân lượng này lo hậu sự cho phụ thân ngươi đi.

Khi lo xong sự tới phủ của ta nhận việc." giọng cô nghiêm trang vang lên.

Cô tự hỏi tại sao bản thân phải kiềm giọng như vậy?

Dân nữ, Bổn vương, Quận Vương gia, ngân lượng, phủ là thế nào?"

Dân nữ tạ ơn Quận Vương gia." nghe được giọng nói nghẹn ngào kia, cô cảm nhận tim khẽ nhói hệt như lúc Liên Ngọc bị tổn thương."

Ngươi tên gì?" giọng cô lại vang lên nhưng bây giờ đã nhiễm một tầng ôn nhu."

Dân nữ tiện danh là Họa Ngọc." giọng nữ hơi có chút vội vàng thì cô lại nghe tiếng cười khẽ của mình."

Không cần khẩn trương mau đi đi." cô khụ khụ hai tiếng, vừa dứt lời cô nghe một tiếng vâng sau đó là tiếng bước chân bỏ đi.

Yên lặng một lúc thì cô nghe thấy thêm âm thanh nhưng chưa nghe được gì cô đã bị một thế lực kéo ra khỏi bóng tối mà tỉnh dậy."

Khụ...khụ...Lâm Diễm, thầy Ngự hai người...chị Ngọc đâu rồi?

Chị ấy đâu rồi?" vừa tỉnh dậy cô đã nhìn quanh phòng, không thấy sự hiện diện của nàng, cô bắt đầu lo lắng."

Tớ hỏi cậu mới đúng.

Bỗng nhiên cậu ngất đi, chị Ngọc đỡ cậu lên giường sau đó đi gọi tớ rồi đi mất không giấu vết.

Hai người cãi nhau cái gì vậy hả?"

Lâm Diễm thở phào sau đó hai tay chống eo mà tra hỏi."

Tớ phải đi tìm chị ấy!" cô nhảy khỏi giường rồi chạy vụt ra ngoài.Bên ngoài trời bắt đầu mưa, bầu trời âm u dần ngã về chiều.

Cô chạy khắp nơi trong làng vẫn không tìm thấy nàng.

Trời vẫn mưa thậm chí có dấu hiệu lớn hơn nhưng cô hầu như chẳng thể cảm nhận được gì nữa.

Chỉ muốn tìm Liên Ngọc là điều cô suy nghĩ."

Rốt cuộc chị ấy ở đâu vậy chứ?

Ở nhà, ở những nơi chị ấy có thể đến tất cả đều ko thấy.

Em phải làm sao mới tìm được chị đây?"

Thiên Nguyệt điên cuồng chạy khắp nơi, cuối cùng cô dừng chân trước nghĩa trang.Thả chậm bước chân dần tiến vào nghĩa trang.

Dù gọi là nghĩa trang nhưng ở đây không quá hai mươi ngôi mộ.

Xung quanh hoàn toàn sạch sẽ như thể luôn có người vào trong dọn dẹp.

Đi dần vào trong chính là mộ của nàng.

Phía mái che là người con gái cô tìm kiếm đang ngồi gục đầu vào gối, đôi vai nhỏ khẽ run rẩy không biết là vì cơn mưa hay là vì những giọt nước mắt đang rơi kia."

Chị Ngọc." cô nhẹ giọng kêu lên, bước chân không nhanh không chậm tiến đến gần nàng."

Đừng lại đây." giọng nàng run rẩy khuôn mặt vẫn không ngẩng lên chỉ khẽ rút sâu vào phía trong."

Chị Ngọc à." cô đến trước mặt nàng, không biết cô có nên đi bác sĩ hay không nhưng chỉ trong một ngày cô lại phát hiện mình có chứng đau đầu và tim."

Xin em, làm ơn đi đi.

Bây giờ chị rất xấu xí, trong lòng chị toàn những suy nghĩ tiêu cực.

Chị không đáng ở gần mọi người." nàng lớn tiếng muốn đuổi cô đi nhưng giọng nói run run không hề có sức uy hiếp."

Về thôi." cô quỳ xuống nâng khuôn mặt nàng lên.

Khuôn mặt vẫn như cũ nhưng lại tái nhợt, xanh xao cùng hàng lệ máu chảy hai bên."

Đừng nhìn, sẽ làm em s..." chưa dứt câu thì nàng đã rơi vào cái ôm ấm áp của cô.

Mặc cho nàng vùng vẫy cô vẫn ôm chặt."

Rất đẹp, dù chị như thế nào chị cũng rất đẹp.

Em không sợ." cô vuốt nhẹ lên lưng nàng giọng nói ôn nhu làm nàng dần dịu lại.

"Sao em lại đến đây?

Trời sắp tối rồi ngoài đây rất nguy hiểm, đã vậy còn đang mưa nữa." nàng tựa vào lòng cô nhỏ giọng nói."

Vợ em đang ở đây, em không ở đây còn đi đâu."

Thiên Nguyệt thở dài vươn tai nhéo vào mũi nàng, dần chuyển sang lau sạch hai dòng lệ máu của nàng"Em...em..." nàng hoang mang từ trong lòng ngẩng đầu nhìn cô."

Em nghĩ kỹ rồi chỉ đỏ của chị nghìn người không chọn lại chọn em.

Điều này chắc hẳn là ta có duyên, chỉ là duyên chúng ta hơi lạ thôi." cô gãi gãi đầu mỉm cười nhìn vào mắt nàng."

Em...em nói thật sao?"

Liên Ngọc lại bắt đầu rưng rưng nhìn vào cô làm cô bật cười lớn.

"Em cười gì chứ?

Không được cười nữa." nàng đánh lên vai cô ngượng ngùng không dám ngẩng đầu."

Aiya...như không lại có vợ mà còn là vợ đẹp nữa, em lời quá rồi còn gì." cô không nhịn được xoa xoa đầu nàng cảm giác thỏa mãn dâng lên trong lòng làm cô không nhịn được cười.Hai con người xa lạ trong phút chốc trở thành vợ chồng không nói đến giới tính, khác nhau vẫn là âm dương tách biệt.

Nếu vận mệnh đã đưa họ đến với nhau vậy cớ gì phải chống cự vô ích, việc tốt nhất nên làm là nhận mệnh.
 
[Bh-Tự Viết] Hậu Kiếp Ta Trả Nàng
Chương 8


Hai con người xa lạ trong phút chốc trở thành vợ chồng không nói đến giới tính khác nhau, khác nhất vẫn là âm dương tách biệt.

Nếu vận mệnh đã đưa họ đến với nhau vậy cớ gì phải chống cự vô ích, việc tốt nhất nên làm là nhận mệnh."

Tìm được cậu rồi!"

ánh sáng của đèn pin chiếu đến làm cô nhíu mày đưa tay che lại mắt nàng sau đó là tiếng của Lâm Diễm vang lên.

"Làm tớ lo quá đó." vừa nói Lâm Diễm vừa chuyển hướng đèn pin đi"Lâm Diễm, thầy Ngự.

Sao hai người lại ở đây?" cô kéo nàng đứng dậy thì nàng vẫn ôm chặt trước người cô buông.

"Thưa cô nàng koala chị buông em ra đi.

Chị như vậy làm sao em đi được?"

"Đồ em ướt, nhìn được bên trong." nàng lẩm bẩm chỉ chỉ lên áo cô.

Tới giờ cô mới nhận ra khi chạy khỏi nhà cô chỉ mặc chiếc áo sơ mi trắng cùng với quần jean ngang đầu gối."

Nè mặc vào đi."

Lâm Diễm đứa đến trước mặt cô một chiếc áo khoác, hành động rất nghiêm túc nhưng khuôn mặt lại là vẻ như tìm được đồ chơi mới hoặc thứ gì đó thú vị."

Dẹp ngay khuôn mặt đó cho tớ." thầy Ngự quay mặt sang phía khác nàng cũng buông cô ra để tiện mặc vào áo khoác.

"Xong rồi, đi thôi." cả bốn người cùng nhau ra khỏi nghĩa trang, hiện tại cô mới nhìn kỹ xung quanh, không khí khi ngã về đêm cực kỳ âm u, xung quanh là tiếng dế, tiếng ve kêu ồn ào, không khí lạnh do cơn mưa tạo ra làm xung quanh thêm đáng sợ."

Cậu gan lắm mới dám vào đây lúc trời sập tối tới bây giờ đấy."

Lâm Diễm liếc nhìn cô đang đi cạnh mình cảm thán."

Cũng không hẳn, là do tớ không để ý xung quanh lúc vào đây thôi."

Thiên Nguyệt nhìn cơn mưa không có dấu hiệu giảm kia khẽ nghiêng dù về phía Liên Ngọc."

Hôm nay tạm thời về nghỉ ngơi trước đã ngày mai chúng ta khởi hành." im lặng nãy giờ thầy Ngự lên tiếng cả ba còn lại cũng gật đầu đồng ý sau đó thầy Ngự về nhà cùng cả ba tách ra.Vừa về tới nhà Lâm Diễm cả ba đã khựng lại phía trước cửa.

Một sinh vật không rõ là gì, chỉ giống nó bị bao bởi một lớp bùn đen xì.

Cao khoảng 1m4, nó đang cố xông vào trong nhà nhưng giống nàng lúc trước vẫn bị ngăn phía trước.

Vừa thấy ba người nó gầm gừ hướng về phía ca ba xông tới."

Cái quỷ gì vậy nè?!!"

Lâm Diễm lùi lại sau định nắm lấy tay cô nhưng cô lại hướng phía nàng ngã xuống dù chặn lại thứ đó tấn công."

Chị lùi lại." cô ngăn nàng phía sau lưng sau đó nhìn sang Lâm Diễm.

"Cậu mau vào nhà lấy thứ gì có ích đi!"

"À...Ừ tớ đi ngay."

Lâm Diễm nhanh chóng chạy vào trong nhà."

Cái con dị dạng này!

Là hắn sai ngươi tới đúng không?" cô hất mạnh dù làm thứ đó lùi lại sau.

"Giết chị ấy lúc còn sống chưa đủ tới giờ chị ấy thành ma rồi vẫn không tha." cô thu dù chống xuống đất trừng mắt nhìn thứ kia đang dần lùi về sau."

Thiên Nguyệt, để chị thử.

Dù sao chị cũng có năng lực của oan hồn, có lẽ chị sẽ giải quyết được." nàng chạm lên vai cô nhẹ giọng nói cứ như sợ thứ trước mặt nghe được."

Nếu không ổn lùi lại sau, có em ở đây." cô tuy vẫn còn lo lắng nhưng thứ trước mặt chỉ có nàng cùng thầy Ngự mới có thể đối đầu lại.

Nhưng giờ cô không thể bỏ mặt nàng chạy đi tìm thầy Ngự được."

Ừm, em yên tâm." nàng bước đến gần thứ đó nhẹ nhàng nâng tay, thứ đó dần bị nâng lên theo chuyển động tay của nàng sau đó bị vứt sang một bên.

"Chị làm được rồi, em thấy không Thiên Nguyệt chị làm được rồi."

"Ân...chị làm tốt lắm." cô mỉm cười ôn nhu xoa xoa đầu nàng."

Đây đây, tớ tới rồi đây."

Lâm Diễm chạy ra cầm trên tay một bức tượng phật nhỏ."

Cuối cùng cậu cũng đến.

Tớ còn tưởng cậu ngủ luôn trong đó rồi." cô cầm lấy tượng phật tay còn lại cần dù gõ gõ lên lưng Lâm Diễm.

"Quay lại đây với em, chị Ngọc."

"Chị đây." nàng xoay người định tiến đến chỗ nàng nhưng lại bị thứ đó vồ đến đẩy ngã Liên Ngọc dưới đất."

Có giỏi thì tấn công bà này!" cô chạy đến đá bay thứ kia, kéo nàng vào lòng.

Cảm nhận nàng hiện diện làm trái tim của cô buông được tảng đá lớn xuống.

"Có gan dạ cứ lên đây."

Thiên Nguyệt nghiến răng nhìn chằm chằm thứ đang dần rút lại kia."

Yêu ma phương nào lại dám quấy phá phàm nhân." giọng thầy Ngự vang lên cùng với vài lá bùa màu vàng phi về phía thứ kia."

Đến đúng lúc đó thầy Ngự." cô mỉm cười siết chặt bức tượng phật trong tay"Đừng mạnh tay như vậy.

Trong tay con là phật không phải tượng đá vô tri." thầy Ngự dần đi về phía thứ đang bị những lá bùa định trụ."

A...con xin lỗi." cô giật mình phủi phủi sạch lớp bụi trên bức tượng phật."

Là thi quỷ, có thể điều khiển cả thi quỷ.

Lúc này là động vật, không biết hắn có thể điều khiển người không." thầy Ngự dùng sợi chỉ đỏ trói lấy cổ thứ đó lại."

Ép nó mở miệng được không, thầy Ngự?

Con muốn nhét cái dù này vào miệng nó." cô hùng hồn chậm rãi đi lại gần thứ đó."

Grừ...grừ...." thứ đó dần sợ hãi lùi lại phía sau mặc kệ sợi chỉ đỏ siết chặt vào cổ."

Đem nước ra đây giúp tớ Lâm Diễm.

Tớ phải xem con này là con gì mới được."

Thiên Nguyệt nói xong Lâm Diễm lập tức háo hức chạy vào trong nhà.

Thứ đó từ hung hăng trở nên vô lực rồi ngã khuỵu xuống đất.

"Nè nó sao vậy thầy Ngự?!!!"

"Hắn không cần nó nữa nên đã từ bỏ rồi." thầy Ngự lấy trong túi ra một lá bùa khác có hình dạng khác hẳn với những lá mà cô thấy.

Thầy Ngự không để ý thứ đó đầy bùn đất mà mở miệng nó ra nhét lá bùa vào trong.

Một lúc Lâm Diễm đem một thau nước ra thì nó cũng tỉnh lại trở nên ngoan ngoãn hơn."

Sao ngoan đột xuất vậy?"

Lâm Diễm vừa nói vừa đổ cả thau nước xuống người thứ đó.

Bùn đất dần được rửa sạch lộ ra phía trong là một con chó lớn thuộc giống Ngao Tây Tạng với bộ lông đen huyền cùng với đồng tử trắng dã."

Dễ thương quá đi."

Liên Ngọc nhảy tới ôm lấy chú cho không ngừng cọ rối cả bộ lông của nó."

Chưa tắm rửa sạch sẽ, đừng lại gần." cô tiến đến kéo nàng lùi lại."

Không sao dù sao chị cùng nó đều đã chết rồi mà.

Dơ bẩn gì chứ." nàng tựa vào ngực cô, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại có thể gây lực sát thương với cô."

Không được nói như vậy nữa." cô nhíu mày nhìn cô gái trong lòng.

Lúc trước cô không hề sợ chết càng không để ý bất kỳ ai nói ra từ đấy, nhưng bây giờ dường như từ miệng nàng nói ra lại là điều cô không muốn nghe nhất."

Nè Thiên Nguyệt, tính giữ nó luôn sao?"

Lâm Diễm chỉ vào chú chó kia tuyệt nhiên vẫn không dám lại gần."

Giữ lại đi mà Thiên Nguyệt, nuôi nó mình không cần chăm nhiều đâu."

Liên Ngọc níu lấy vai áo cô ánh mắt có phần cầu xin."

Nè đừng có dùng ánh mắt đó nhìn em." cô vuốt ve khuôn mặt của nàng sau đó nhìn sang chú chó đang đứng ngoan ngoãn trước mặt cô.

"Đặt tên nó gâu gâu đi." vừa nói xong không gian yên lặng năm giây sau nó là tiếng cười của cả ba người còn lại.
 
[Bh-Tự Viết] Hậu Kiếp Ta Trả Nàng
Chương 9


"Nè đừng có dùng ánh mắt đó nhìn em." cô vuốt ve khuôn mặt của nàng sau đó nhìn sang chú chó đang đứng ngoan ngoãn trước mặt cô.

"Đặt tên nó gâu gâu đi." vừa nói xong không gian yên lặng năm giây sau đó là tiếng cười của cả ba người còn lại."

Từ...từ từ, Thiên Nguyệt lúc trước cậu định đặt tên con mèo tớ nuôi là meo meo giờ lại đặt nó là gâu gâu.

Sao cậu có thể nghĩ ra được vậy?

Cười chết tớ rồi."

Lâm Diễm cười đến nỗi phải tựa vào tường để không bị ngã."

Tại tớ thấy đặt tên bình thường thì quá tầm thường rồi." cô nhíu mày ngồi bệt xuống đất.

Chú chó thấy vậy cũng tiến đến gần nằm cạnh cô, thân hình to lớn khiến người khác phải sợ hãi nhưng lại ngoan ngoãn một cách bất ngờ.

"Hay là đặt tên cho nó Đại Cẩu." nàng vuốt ve bộ lông đen nhánh của nó nhẹ giọng nói."

Nghe giống tên Trung, thôi nghe cũng hay rồi."

Lâm Diễm vươn vai thở hắc ra một hơi.

"Tớ vào ngủ trước đây, ngày mai còn lên đường ra Bắc nữa." nói xong Lâm Diễm xoay người đi vào trong nhà, đi được vài bước thì cô đột ngột quay lại.

"Cậu nhớ gọi báo cho Thiên Ngân một tiếng, dù tớ biết cậu ấy dành đa phần thời gian cho công việc làm thêm nhưng cũng nói cho nhỏ một tiếng."

"Tớ biết rồi, hình như theo tớ nhớ thì cả tháng nay cậu ấy làm thêm ở một nhà hát, cậu ấy làm soát vé thì phải.

Để ngày mai tớ gọi cho cậu ấy.

A thầy cũng nên về nhà nghỉ ngơi đi ạ." cô cùng nàng cũng tiếp bước đi vào trong nhà phía sau là Đại Cậu đang nhảy nhót theo vào.Trong khi đó tại một nhà hát ở TPHCM.

Khung cảnh xung quanh đã yên tĩnh không còn vẻ tấp nập của đường phố Sài Gòn.

Nhà hát cũng đã vắng người, buổi biểu diễn đã kết thúc từ lâu."

Vất vả rồi.

Chị về trước đây, em nhớ là đừng vô sân khấu một mình đấy." cô nhân viên đã xong công việc nhanh chóng tạm biệt Thiên Ngân rồi rời khỏi.

"Haizz mình không làm gì họ thì cớ gì họ lại dọa mình?"

Thiên Ngân nhíu mày thở dài một hơi.

Không phải cô nàng không sợ mà là cô luôn giữ ý niệm mình không làm gì họ thì họ sẽ không làm gì mình.

Kiểm tra lại mọi thứ lần cuối, Thiên Ngân phát hiện bên trong hình như phát ra tiếng hát trong veo của con gái."

Giờ này còn ca sĩ nào trong đó sao?"

Thiên Ngân bước nhanh tới cửa vào.

Vừa mở cửa ra âm thanh lại trở nên rõ ràng hơn."

Em luống trong tin chàng.

Ôi gan vàng quặng đau í a.

Đường dù xa ong bướm.

Xin đó đừng phụ nghĩa Tào khan..." giọng hát trong treo vang khắp cả sân khấu, lời bài hát cộng hưởng với âm thanh của đàn tranh làm bầu không khí trở nên thê lương.Vừa bước vào trong đến gần hơn với sân khấu.

Hình ảnh một cô gái mái tóc ngang eo đen nhánh đang ngồi trên một chiếc ghế ở giữa sân khấu, trên đùi là một cây đàn tranh đã hòa tấu nãy giờ.

Khuôn mặt xinh đẹp sắc sảo làm cô ngơ ra vài giây mới nhanh chóng đi đến."

Chị là ca sĩ trong đoàn sao?"

Thiên Ngân từ dưới hàng nhất ghế khán giả nhìn lên.

Càng nhìn gần cô càng thấy cô gái kia đẹp một cách trái phép.

"Đã trễ vậy rồi chị vẫn còn ở đây sẽ rất nguy hiểm."

Thiên Ngân bước lên sân khấu đến trước mặt cô gái kia nhẹ giọng nói."

A...xin lỗi chị mãi hát mà quên mất.

Cho chị hỏi đã mấy giờ rồi vậy?" cô gái kia giật mình ngẩng đầu nhìn Thiên Ngân làm cô hít một hơi thật sâu.

'Quá phạm quy thật sự quá phạm quy làm gì có con người nào đẹp như vậy chứ.' Rõ ràng không trang điểm cầu kỳ, một nét đẹp đơn giản nhưng lại khiến người khác phải liếc nhìn dù cô là con gái nhưng vẫn gào thét trong lòng vì nhan sắc kia."

Đã...đã gần 1h sáng rồi, chị...chị nên về đi.

Nếu chị sợ em có thể đưa chị về."

Thiên Ngân quay mặt đi quyết định không nhìn vào cô gái kia nữa, cô sợ mình sẽ bị hớp hồn đi mất.

"À chị hát rất hay, em chưa thấy chị bao giờ, chị là người mới sao?"

"Chị tên Trần Mai Linh, chị là người mới của đoàn dù là chưa được hát nhưng chị vẫn phải tập để tiến bộ từng ngày."

Mai Linh vuốt ve cây đàn giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo như giọng hát chảy vào tai Thiên Ngân dòng nước ấm."

Kỳ lạ, chị hát hay như vậy sao lại không cho chị lên hát chứ?

Bài Dạ Cổ Hoài Lang khi nãy chị hát rất xuất sắc, cộng thêm tiếng đàn của chị nữa đúng là cực phẩm."

Thiên Ngân ngồi bệt xuống sàn ngay cạnh Mai Linh khó hiểu mà nghiêng nghiêng đầu."

Nếu em muốn nghe hằng đêm vào giờ này chị sẽ luyện hát em có thể đến để nghe, xem như em là khán giả đầu tiên của chị được không?"

Mai Linh mỉm cười dịu dàng nhìn cô bên cạnh, đôi tay không biết từ khi nào đã vuốt ve mái tóc của Thiên Ngân, mà cô cũng không khó chịu vì hành động đó."

Chị cẩn thận chút đã sắp mùa đông rồi trời trở lạnh nhớ bảo vệ sức khỏe.

Tay của chị lạnh ngắt rồi."

Thiên Ngân cảm thấy dễ chịu dù lạnh lẽo từ trên đầu truyền xuống nhưng cô lại thấy thoải mái lạ thường, bất giác Thiên Ngân ngã ra sàn ngủ từ khi nào không hay.

"Vẫn như trước, cứ được chị xoa đầu là sẽ ngủ, nhìn em cứ như mèo con vậy."

Mai Linh ôn nhu nhìn Thiên Ngân đã ngủ, chầm chậm bước vào trong cánh gà lấy ra một chiếc chăn rồi đắp lên người cô.

"Ngủ ngon Thiên Ngân."
 
[Bh-Tự Viết] Hậu Kiếp Ta Trả Nàng
Chương 10


"Vẫn như trước, cứ được chị xoa đầu là sẽ ngủ, nhìn em cứ như mèo con vậy."

Mai Linh ôn nhu nhìn Thiên Ngân đã ngủ, chầm chậm bước vào trong cánh gà lấy ra một chiếc chăn rồi đắp lên người cô.

"Ngủ ngon Thiên Ngân."

Quay về phía Thiên Nguyệt, trời vừa sáng cô đã bị nàng gọi dậy.

Vác thân xác còn mơ màng chưa tỉnh ngủ khỏi giường, cô theo thói quen đi thẳng vào phòng tắm."

Phía đó là tường mà Thiên Nguyệt!" giọng Liên Ngọc hoảng hốt vang lên thì cô đã tông thẳng vào tường."

Aaaa...cái mũi của tôi!" cô lùi lại sau quay về phía nàng, sau đó chỉ chỉ vào mũi mình.

"Đau quá, chị xem có bị đỏ không?"

"Để chị xem." nàng tiến đến hai tay đặt hai bên má của cô.

"Đỏ một chút không nặng cho lắm."

"Mũi em sửa mấy tỷ đấy." cô tinh nghịch nháy mắt với nàng làm nàng ngại ngùng đẩy cô ra."

Mau đi đánh răng rửa mặt đi.

Chị đi gọi Diễm Diễm dậy." nàng vừa quay đầu thì thấy Lâm Diễm đang đứng ở cửa hai tay khoanh trước ngực đầu tựa vào cửa nhìn vào trong."

Thôi thôi, em dậy từ lúc nghe tiếng hét vang trời của đứa bạn thân yêu của em rồi."

Lâm Diễm liếc nhìn Thiên Nguyệt đang nhanh chóng chạy vào phòng tắm sau đó nhìn qua nàng.

"Lát nữa để em đốt cho chị vài bộ đồ, cô chú Vũ toàn cho chị mấy bộ bình thường như vậy."

"Chị cảm ơn." nàng mỉm cười hai tay chấp sau lưng lon ton đến gần Lâm Diễm."

Xong rồi, xong rồi.

Điện thoại em để đâu nhỉ?" cô cầm khăn lông nhanh chóng chạy ra ngoài lục đục tìm dưới gối."

Hình như ở dưới gối của chị thì phải." nàng đi đến chỉ vào chiếc gối bên cạnh."

Đây rồi." cô cầm chiếc điện thoại trên tay vào danh bạ rồi tìm tên Thiên Ngân."

Chúng ta phải hỏi xem cậu ấy đi không đã."

Lâm Diễm gãi gãi đầu đi ra ngoài."

Còn ngủ sao?" cô ngồi lên giường lắng nghe tiếng chuông điện thoại đều đều.

"A...Thiên Ngân!

Hiếm thấy cậu dậy trễ vậy đấy."

'Xin lỗi tớ ngủ ngon quên mất.' giọng nói khàn khàn của Thiên Ngân từ bên kia vọng lại.

"Aaaa...cái gì vậy nè?!!

Sao mình lại ngủ ở đây chứ?" giọng hét thất thanh của Thiên Ngân làm cô giật mình."

Gì vậy, gì vậy?

Cậu bị gì vậy?"

Thiên Nguyệt bật khỏi giường nhíu mày nhìn qua nàng.'Không...không có gì.' Thiên Ngân dần bình tĩnh lại giọng nói trở lại như bình thường."

Bọn tớ đang định đi ra Bắc có chút việc đây cậu đi không?" cô ngồi lại lên giường kéo nàng ôm vào lòng.'Tớ xin lui, tớ còn phải làm thêm nữa' giọng nói của cô vang lên cùng với tiếng bước chân đều đều."

Nè nè đồ cuồng công việc kia, cậu đi với tụi này một chút là cậu chết đúng không?"

Cô nhíu mày giả giọng giận dữ nói vào điện thoại.'Một ngày của tớ là 500k giao ra đây.

Cậu muốn đi với tớ bao lâu?' giọng Thiên Ngân từ phía bên kia mang theo trêu chọc vang lên."

Cái...cậu...kia...

Được lắm cậu muốn bao nhiêu tới thuê cậu một tháng đấy." cô chán nản ngã ra sau giường.'Đùa thôi, các cậu định đi đâu?' bên kia Thiên Ngân đã cất gọn chiếc chăn và rời khỏi nhà hát."

Bọn tớ định ra Bắc, có chút chuyện cần làm.

Bọn tớ sẵn tiện đi du lịch luôn nè, vì vậy cái con người cuồng công việc như cậu lần này bắt buộc phải đi!" chưa kịp trả lời thì giọng Lâm Diễm từ ngoài cửa vang lên.'Rồi rồi tớ sẽ đi với mọi người, gặp ở đâu?

Tớ...' giọng nói đều đều của Thiên Ngân bỗng im bặt sau tiếng mở cửa."

Cậu sao vậy?

Thiên Ngân, nè!" cô bật dậy khỏi giường trước sự ngơ ngác của hai người còn lại.'Sao chị ở đây?

Chị cũng học trường này sao?' giọng nói vui vẻ của Thiên Ngân vang lên làm cô thở dài nhẹ nhõm."

Gặp người quen sao?" cô thở dài nhẹ nhõm ngồi lại lên giường.Sau một lúc bàn bạc cả hai đã đặt chỗ hẹn và thời gian cụ thể cả hai kết thúc cuộc gọi bắt đầu chuẩn bị."

Chúng ta chuẩn bị thôi."

Thiên Nguyệt vươn vai bắt đầu sửa soạn lại quần áo và vật dụng bắt đầu lên đường về lại Sài Gòn.Trong khi đó ở một ngôi nhà mà xung quanh dán đầy bùa chú, đủ loại hình thù.

Ánh đèn đỏ bao trùm cả không gian càng làm không khí trở nên ma mị."

Tao đã nói với mày là phải để lá bùa này trên xác của nó rồi mà.

Mày đúng là vô dụng!" một người phụ nữ tầm 30 tuổi tức giận mà ném một xấp bùa vào mặt người đàn ông đang ngồi ở đối diện."

Thầy làm ơn nghe con nói.

Tại mẹ của nó luôn túc trực bên cạnh xác của nó, con không lại gần được." người đàn ông run rẩy quỳ dưới đất không dám ngẩng đầu lên."

Vô dụng!

Mày không cần biện lý do.

Tao kêu mày thả con chó kia ra vậy mà mày cũng để nó bị đem đi mất." người phụ nữ ngồi xuống ghế nhìn xuống người đàn ông kia như đang nhìn một thứ thấp kém."

Con thật sự không hiểu tại sao con chó đó lại tự nhiên không chịu nghe lời mà đi theo con nhỏ đó." người đàn ông vẫn run rẩy giải thích mồ hôi chảy dài trên trán."

Em ấy đến là điều ta không thể ngờ đến.

Tại sao lúc nào cô ta cũng là người bên cạnh em ấy chứ?" người đàn bà tức giận đá mạnh vào người đàn ông phía dưới làm ông ta kêu lên đau đớn sau đó ngồi bệt xuống chiếc ghế bắt đầu lẩm bẩm.

"Ta cứ tưởng ta đã thành công, nhưng tại sao...rõ ràng ta là người đến trước...tại sao ta lại thua chứ?

Kể cả khi cô ta chỉ còn là linh hồn em ấy vẫn chọn cô ta."

"Tiếp theo chúng ta nên làm gì đây thầy?" người đàn ông lồm cồm bò dậy vẫn thái độ cung kính run rẩy mà hỏi."

Việc này ta cần thời gian để suy nghĩ, bên cạnh em ấy bây giờ có một tên thầy pháp cũng khá cao tay.

Và nhờ sự vô dụng của ngươi mà cô ta mới là một vong linh mà đã mạnh như vậy rồi." ngươi đàn bà vừa nói vừa liếc xuống ngươi đàn ông làm ông ta cuối đầu sâu hơn."

Con thật sự xin lỗi thầy." ngươi đàn ông dập đầu sau đó nhanh chóng đứng dậy.

"Con sẽ đi về nhà để chờ lệnh của thầy." nói xong thì hắn chạy đi mất."

Chị cứ đuổi theo như vậy không mệt sao?" một cô gái từ phía sau tiến đến ôm lấy người phụ nữ."

Mệt...thật sự rất mệt.

Nhưng lại không buông được." ngươi phụ nữ xoa hai bên thái dương hai mày khẽ nhíu lại.
 
[Bh-Tự Viết] Hậu Kiếp Ta Trả Nàng
Chương 11


"Chị cứ đuổi theo như vậy không mệt sao?" một cô gái từ phía sau tiến đến ôm lấy người phụ nữ."

Mệt...thật sự rất mệt.

Nhưng lại không buông được." ngươi phụ nữ xoa hai bên thái dương hai mày khẽ nhíu lại.Quay lại nhóm Thiên Nguyệt tại sân bay Tân Sơn Nhất, mọi người đã xuất hiện đầy đủ."

Vẫn có gu ăn mặc như mọi khi nhỉ." cô tựa lưng vào cột nhìn Thiên Ngân đang chạy đến."

Đến sớm nhỉ?"

Thiên Ngân với áo thun đen bên trong và chiếc áo sơmi trắng mặc ở bên ngoài phối cùng quần jogged đen đang bình thản kéo vali đi đến bên cạnh là Mai Linh đang mặc một chiếc váy xanh ngọc."

Ai đây?

Người yêu cậu à?"

Lâm Diễm đi đến cạnh Mai Linh thân thiện chào hỏi.

"Chào đằng ấy nha mình là Lâm Diễm cùng 18 tuổi giống Thiên Ngân nha, rất vui được làm quen nha."

"Chị tên Trần Mai Linh, 28 tuổi, chị hiện là thực tập sinh trong nhà hát của Thiên Ngân đang làm việc."

Mai Linh mỉm cười nhẹ nhàng đón nhận sự nhiệt tình của Lâm Diễm.

Đôi mắt của Mai Linh lại liếc nhìn sang Liên Ngọc đang nấp phía sau Thiên Nguyệt."

Chào chị em là Thẩm Thiên Nguyệt." cô vui vẻ tiến đến trước mặt Mai Linh chào hỏi."

Còn cô gái phía sau em, chị có thể làm quen không?"

Mai Linh nghiêng đầu nhìn nàng đang ở phía sau cô.

"Chị...chị thấy được?" cô ngạc nhiên nhìn về phía sau thấy khuôn mặt nàng cũng ngạc nhiên không kém."

Sao lại không thấy chị ấy cũng xinh vậy mà."

Thiên Ngân khoác vai cô kéo ra để lộ nàng đứng phía sau."

Cả cậu cũng..."

Lâm Diễm tháo kính ra nhìn xung quanh lại không thấy được nàng, nhưng đó lại không phải điều làm Lâm Diễm hoang mang mang nhất."

Em tên Vũ Liên Ngọc, 26 tuổi." nói xong nàng lại tiếp tục nấp sau lưng cô."

Chị sao vậy?

Không quen với ánh sáng sao?" cô nhỏ giọng hỏi nàng phía sau."

Chị Mai Linh có cái gì đó làm chị sợ lắm." nàng siết chặt lưng áo của cô cơ thể không ngừng run rẩy."

Chắc trên người chị ấy có bùa trừ tà nên chị sợ đấy." cô phì cười nắm lấy tay nàng kéo lên phía trước."

Hình như em sợ chị thì phải."

Mai Linh đi đến trước mặt Liên Ngọc làm nàng giật mình lui về sau."

Không...không phải...chỉ là em sợ người lạ." nàng ôm lấy cánh tay Thiên Nguyệt."

Vậy sao?"

Mai Linh vẫn giữ nụ cười nhẹ nhàng lùi lại phía sau."

Chị...chị Mai Linh...em nói chuyện với chị một chút được không?"

Lâm Diễm đang im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng."

Được thôi mấy đứa đi mua vé trước đi."

Mai Linh nói xong thì cùng Lâm Diễm đi đến một góc."

Hai người họ sao vậy nhỉ?" cô quay lại phía cửa mua vé, vừa đi cô vừa khoác vai Thiên Ngân thì thầm.

"Không lẽ Lâm Diễm thích chị Mai Linh rồi."

"Cậu nói bậy gì đấy?!"

Thiên Ngân nhíu mày tránh khỏi cái khoác vai của cô."

Nè tớ đùa thôi mà.

Bỗng nhiên giận lẫy vậy?"

Thiên Nguyệt chạy theo Thiên Ngân đã mua vé và qua cổng.

"Cho em một vé ra ra Đà Nẵng." nhanh chóng thanh toán chạy vào nắm lấy cổ áo Thiên Ngân."

Muốn giết tớ à?!!"

Thiên Ngân ôm lấy cổ mình, quay đầu nhéo lấy má cô."

Hôi...hôi...hua òi." cô lùi lại sau ôm lấy má mình."

Tới rồi đây."

Lâm Diễm chạy đến lôi cả hai người phía trước đi nhanh qua cửa soát vé."

A!

Thiên Nguyệt!" nàng muốn chạy theo nhưng tay lại bị nắm lại.

"Chị...chị muốn gì?"

"Chị không hại em đâu.

Dù sao chúng ta cũng giống nhau cả mà."

Mai Linh nói xong thì bình thản bước đi để lại nàng ngơ ngẩn phía sau.Sau khi lên máy bay thì vấn đề nan giải lại xuất hiện."

Không được!

Chị sao lại ngồi như vậy được chứ?" nàng đứng bên cạnh chỗ ghế cô ngồi cả khuôn mặt đỏ bừng, giận dỗi nhìn Thiên Nguyệt."

Em nghèo lắm làm sao mà đủ tiền mua hai vé chứ?" cô nhìn nàng nhỏ giọng tay lại vỗ vỗ lên đùi mình.*Rõ ràng là cậu cố ý.* suy nghĩ hiện lên cùng với khuôn mặt khinh bỉ của Lâm Diễm và Thiên Ngân cũng đủ làm Mai Linh cùng nàng hiểu được lý do cô đưa ra mang tính chính xác là 0%."

Không ngồi cũng phải ngồi."

Thiên Nguyệt kéo mạnh tay làm nàng ngã ngồi vào lòng cô.

"Chị là vợ em, ngồi vào lòng em như vậy làm chị khó xử lắm sao?" cô thì thầm vào tai làm nàng từ đang vùng vẫy dần dần ngồi yên và tựa vào lòng cô."

Đổi chỗ đi Thiên Ngân, đi xuống đây.

Ở đây tớ không cần ăn mất."

Lâm Diễm vỗ vào ghế phía trước cả người nhích sát vào phía trong."

An tọa giúp tớ đi!"

Thiên Ngân chồm về phía sau gõ nhẹ lên trân Lâm Diễm."

Tôi lạc quan giữa đám đông, nhưng khi một mình thì lại không.

Cố tỏ ra là mình ổn nhưng sau bên trong nước mắt là biển rộng~..."

Lâm Diễm ôm lấy hai vai vờ suy sụp làm cả nhóm cười phá lên."

Mong quý khách vui lòng giữ im lặng cho các hành khách xung quanh." một cô tiếp viên tiến đến nhẹ giọng nhắc nhở làm cả nhóm đang ồn ào lại im bặt."

Bọn em xin lỗi, bọn em sẽ khắc phục ngay." cô mỉm cười xin lỗi tiếp viên sau đó quay sang liếc nhìn Lâm Diễm."

Sorry, sorry."

Lâm Diễm lấy bịt mắt đeo lên đắp chăn gọn gàng sau đó im lặng."

Mới 1h trưa cậu ngủ được tớ lạy cậu ba lạy." cô tựa ra sau ghế để nàng tựa vào lòng cô."

Chị còn muốn ngủ~" nàng dụi mặt vào lòng cô trên tay ôm chiếc gối hình vịt nhỏ, giọng nói nhè nhẹ như làm nũng."

Cậu lạy bà vợ của cậu giúp tớ đi."

Lâm Diễm tháo bịt mắt ôm lấy gối của mình, nhìn Thiên Nguyệt đầy bất mãn."

Vợ chồng gì ở đây vậy?"

Thiên Ngân quay xuống nhìn cặp đôi đang ôm ấp kia che miệng cười."

Vợ tớ đây." cô vuốt ve mái tóc đen nhánh của nàng ánh mắt ôn nhu như có thể đem hết mọi ôn nhu trên đời này về cho nàng"Tránh ra!

Tớ đi sang toa khác.

Không ngồi đây nữa."

Lâm Diễm vờ giận dỗi đứng bật dậy sau đó thì lại mỉm cười ngồi lại xuống ghế."

Hình như bọn mình quên ai đúng không?" cô nhíu mày nhìn xung quanh sau đó hoảng hốt nhìn sang Lâm Diễm.

"Thầy Ngự đâu?!!"

"Ừ nhỉ!"

Lâm Diễm lấy điện thoại ra định ấn vào số thầy Ngự thì dừng lại."

Cảm ơn đã nhớ tới thầy nhưng thầy ở đây."

âm thanh khàn khàn từ hàng ghế sau phát ra làm cả nhóm giật mình."

Thầy Ngự!

May quá con tưởng là bỏ quên thầy rồi."

Thiên Nguyệt thở dài nhẹ nhõm tựa lưng ra sau ghế."

Phố Cổ Hội An sao?

Em cũng muốn đi lâu rồi."

Thiên Ngân cầm tờ giấy hướng dẫn du lịch lên nghiêng người sang phía Mai Linh."

Chị cũng chưa đến bao giờ.

Cảm ơn em đã mời chị nha."

Mai Linh mỉm cười tựa lại gần cùng Thiên Ngân xem giấy hướng dẫn."

Có gì đâu."

Thiên Ngân khẽ liếc mắt nhìn sang Mai Linh."

Thầy Ngự rõ ràng thầy nói vị sư cô đó ở trên một vùng núi của phía Bắc, giờ sao lại đến Hội An rồi?" cô tựa lưng vào ghế dùng giọng đủ cho thầy Ngự phía sau nghe thấy."

Thầy cần gặp một người thầy giáo trong trường học ở đó để lấy một số thứ.

Mất khoảng ba hay bốn ngày gì đó mới xong, nên thầy tranh thủ thời gian đó cho mấy đứa đi du lịch luôn." giọng nói khàn khàn đều đều của thầy vang lên làm cô thấy cơn buồn ngủ ập đến."

Con hiểu rồi.

Mất 1 tiếng 25 phút để đến Hội An đừng ngủ nha mọi người." cô nhỏ giọng nhìn Lâm Diễm đang thật sự ngủ mất."

Con nghỉ chút đi tới nơi thầy gọi dậy." thầy Ngự nghiêng người lên trước nói nhỏ với Thiên Nguyệt."

Vậy con cũng tranh thủ chút." nói rồi cô ngã lưng ra sau ôm lấy eo nàng.

"Ngủ chút thôi."

Bóng tối xâm chiếm không gian, lại lần nữa Thiên Nguyệt lại không thể mở mắt chỉ có thể cảm nhận thông qua xúc giác và thính giác."

Dì hai ơi!

Ông kêu dì kìa." một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên bên tai.

Cô cảm nhận được không khí xong quanh khá trong lành có lẽ là trong một vườn cây."

Liên à lại đây vời dì một chút." giọng cô vang lên, lần này giọng cô không còn khàn khàn như trước mà trở nên trưởng thành hơn."

Dì không đi nhanh là bị ông chửi đó đa." tiếng bước chân chầm chậm lại gần.

"Dì làm gì vậy?

Đó là chậu hoa của con mà."

"Dì thương em quá rồi đúng không?

Trước mặt người khác đừng ăn nói như vậy hiểu không?" cảm nhận được ấm áp trong lòng, đôi mắt cũng cảm nhận được ánh sáng.

Đôi mắt vừa mở ra chưa thích nghi với ánh sáng đã bị âm thanh của nàng làm giật mình."

Thiên Nguyệt dậy đi!"

Liên Ngọc ngồi trong lòng vỗ vỗ lên má cô."

Ưm...tới rồi sao?" cô dụi mắt tựa cằm lên vai nàng.

Đầu choáng váng, Thiên Nguyệt không thể phân biệt đâu là thật đâu là mơ được nữa rồi."

Sắp tới rồi, thầy Ngự bảo chị gọi em dậy." nàng vuốt ve mái tóc dài của cô.

Đôi mắt ngập tràn hạnh phúc.

"Em và chị có phải là do trời sắp đặt không?

Em là một đứa hậu đậu, có thể bị nhan sắc hấp dẫn nhưng tại sao em lại bị chị thu hút đến nỗi không còn có thể suy nghĩ về cô gái nào khác nữa." cô thì thầm vào tai nàng, mùi hương trên cơ thể nào làm cô yêu thích đến nỗi không muốn buông tay."

Cái đồ ham mê sắc đẹp kia.

Nếu chị mà là một cô gái xấu xí nào đó chắc em đã chạy mất rồi đúng không?" nàng giận dỗi nhéo nhéo mũi cô."

Chị không xấu có khi là một may mắn.

Chị đẹp đến nỗi em cảm thấy chúng ta gặp nhau không chỉ ở kiếp này đâu." cô cọ cọ mũi vào má nàng, có lẽ từ lúc sinh ra ông trời luôn cho cô những may mắn cùng bất ngờ mà bản thân cũng không ngờ đến."

Nói chuyện sến như vậy, cái miệng này của em đã dụ bao nhiêu chú ong rồi hả?" nàng nhíu mày vò loạn mái tóc của cô làm cô giật mình."

Quá đáng!

Em nói thật mà." cô trốn vào hõm cổ của nàng giọng cười khúc khích vang lên làm nàng cũng bật cười theo."

Hai con người kia lát nữa tớ không cần ăn cơm luôn đấy."

Lâm Diễm hất chiếc chăn ra đánh lên vai cô."

Tớ tưởng cậu ngủ rồi."

Thiên Nguyệt né sang một bên.

"Thiên Ngân dậy thôi."

"Haha...haha...đúng là bất ngờ mà."

Thiên Ngân bắt đầu cười khúc khích tựa ra sau ghế."

Thiên Ngân, em nghe chị nói đã." giọng nói run rẩy của Mai Linh cũng vang lên làm cô khó hiểu nhìn sang Lâm Diễm cùng nàng nhưng chỉ nhận lại cái lắc đầu khó hiểu."

Chị đùa không vui một chút nào." giọng nói nghiêm túc của Thiên Ngân vang lên làm cô nhận định cô bạn mình đang thật sự tức giận."

Chị...chị...

Sao em lại không tin chứ-" chưa nói xong đã bị tiếng suỵt của Thiên Ngân làm im bặt."

Ngoan chị đừng nói nữa."

Thiên Ngân nhỏ giọng thì thầm.

Không phải vì tai cô thính có lẽ đã không nghe được."

Hai người làm sao vậy?"

Lâm Diễm chồm lên trước nhìn hai người đang trong bầu không khí căng thẳng kia."

Không có gì chỉ là chị Mai Linh đang kể cho tới nghe một câu chuyện khá hài hước thôi."

Thiên Ngân mỉm cười nhìn sang Mai Linh đang run rẩy không biết phải làm sao.

"Đừng sợ."

Thiên Ngân thì thầm vào tai Mai Linh làm chị thả lỏng hơn."

Chuyến bay sắp hạ cánh ở sân Đà Nẵng, quý hành khách hãy kiểm tra lại tư trang và hành lý để chuẩn bị hạ cánh." giọng của nữ tiếp viên vang lên làm không khí trở nên ồn ào."

Yeee...cuối cùng cũng chạm chân xuống mặt đất rồi."

Lâm Diễm vươn vai chạy quanh vaili làm những người còn lại chỉ biết bất lực thở dài.
 
[Bh-Tự Viết] Hậu Kiếp Ta Trả Nàng
Chương 12


"Yeee...cuối cùng cũng chạm chân xuống mặt đất rồi."

Lâm Diễm vươn vai chạy quanh vaili làm những người còn lại chỉ biết bất lực thở dài."

Thầy Ngự!

Con ở đây." giọng nam vui vẻ vang lên.

Một người đàn ông khoảng 30-35 với vẻ ngoài dễ gần ăn mặc lịch sự chầm chậm tiến lại gần."

Để thầy tự thuê xe tới nơi cần gì con phải đến đón cực như vậy chứ?" thầy Ngự bước đến cạnh người đàn ông khẽ lắc đầu thở dài."

Có 30 cây thôi mà thầy con đi xe hơi nên có nắng gì đâu thầy." người đàn ông gãi gãi đầu mỉm cười sau đó nhìn qua nhóm cô phía sau.

"Chào mấy đứa chú tên là Thịnh kêu là chú Năm được rồi tại chú thứ năm""Chào chú con tên Lâm Diễm, đây là Thiên Nguyệt còn đây là Thiên Ngân."

Lâm Diễm chưa nói xong thì giọng của Mai Linh vang lên."

Con tên Mai Linh còn kia là Liên Ngọc."

Mai Linh nhẹ mỉm cười nhìn vào chú Năm."

Mau mau đi thôi chắc mấy đứa chưa ăn gì đâu ha." chú Năm nhanh chóng giúp kéo vali đi về phía chiếc xe hơi bảy chỗ đang đậu sẵn phía trước."

Chú Năm là người miền Trung sao lại nói tiếng miền Nam rõ vậy ạ?"

Thiên Nguyệt giúp chú xếp vali ra sau xe vui vẻ hỏi han."

À chú là người miền Nam do công việc nên chú mới dọn ra đây với gia đình đấy chứ." chú Năm phủi tay cùng cô đi ra phía trước để vào trong xe."

Cảm ơn đã cất đồ dùm nha."

Thiên Ngân vỗ vai cô, trên tay còn lại cầm một chai nước."

Không có chi." cô nhướng người lên trên thầy Ngự đang ngồi ở ghế phụ lái nhẹ giọng thì thầm.

"Chú Năm có thấy được chị Liên Ngọc không vậy thầy?"

"Không đâu.

Thằng bé này không có duyên với tâm linh.

Người thầy muốn tìm là ba của nó." thầy Ngự tựa lưng ra sau nhỏ giọng nói với cô."

Thầy lần này đến là để tìm ba con hả thầy?

Thầy định ở lại chơi bao lâu vậy thầy?" chú Năm háo hức nhưng mắt vẫn nhìn về phía trước làm thầy Ngự bật cười."

Bây giờ là thầy giáo rồi vẫn thua ba con ở mảng chơi cờ tướng sao?

Thầy dạy con coi như bỏ không rồi." thầy Ngự hai tay khoang trước ngực vờ nghiêm túc nhìn sang chú Năm."

Chú chơi với Thiên Ngân nè.

Nhỏ chơi cờ tướng, cờ vua hay mấy cái giống vậy giỏi lắm chú."

Lâm Diễm nhanh nhảu chỉ sang Thiên Ngân đang tựa lên vai Mai Linh nói chuyện vui vẻ."

Gì?

Lại lôi tớ vào vụ gì nữa vậy?"

Thiên Ngân ngẩng đầu đánh lên vai Lâm Diễm làm mọi người cười ầm lên."

Áaaa thiệt là giang hồ."

Lâm Diễm vờ đau đớn tựa ra một bên.Chuyến đi vui vẻ cuối cùng cũng đến nhà của chú Năm.

Vừa xuống xe đã nghe thấy âm thanh trầm khàn vang lên"Chào bạn già lâu rồi không gặp ông." một ông cụ chắc hẳn bằng tuổi với thầy Ngự, hai tay chấp sau lưng bình thản đến bên trước mặt cả nhóm."

Ông Minh, vẫn khỏe chứ?" thầy Ngự bước đến bắt tay với ông "Ông chưa chết sao mà cái thân già này chết được."

ông Minh vỗ vai thầy Ngự sau đó nhìn sang nhóm của cô.

"Đây là mấy đứa nhóc mà ông nói à?"

ông quay người dẫn cả nhóm vào trong nhà, trên bàn ở phòng khách đã bày sẵn nước ngọt và bánh trái."

Ừm là bọn nó, tôi định trong thời gian hai ông già tụi mình tạo ra nó thì để tụi nhỏ ở đây chơi vài ngày." thầy Ngự để ông Minh ngồi xuống mới từ từ cùng nhóm cô ngồi theo."

Cứ tự nhiên cái nhà này rộng lắm chỉ có tôi, con Nhi với vợ chồng thằng Năm thôi."

ông Minh đẩy bánh cùng nước ngọt về phía cô nhẹ giọng.

"Mấy đứa cứ tự nhiên nha."

"Dạ cảm ơn ông!" cả nhóm vui vẻ uống nước dùng bánh thì một giọng nói vang lên làm không khí yên tĩnh trở lại."

Nhà có khách sao?" tiếng giày cao gót ở trước cửa cùng với giọng nói trầm ấm của phụ nữ vang lên ngoài cửa."

Nhi, về rồi hả con?"

ông Minh vẫy vẫy tay gọi người tên Nhi kia vào cạnh mình.

"Đây là thầy Ngự lúc trước có tới nhà chúng ta chơi vài lần con nhớ không?"

"Chào thầy Ngự lâu rồi không gặp thầy vẫn như cũ nhỉ?" chị Nhi mỉm cười lịch sự đứng dậy cuối chào thầy Ngự."

Nay con lớn quá rồi, trỗ mã nhìn ra dáng phụ nữ hơn rồi." thầy Ngự gật gù hài lòng nhìn chị Nhi.

"Giới thiệu với con đây là mấy đứa nhỏ sẽ tá túc tại nhà vào mấy ngày tới."

"Em là Lâm Diễm rất vui được gặp chị."

Lâm Diễm nhanh nhảu giới thiệu trước sự bất lực của mọi người."

Em là Thiên Nguyệt còn đây là Thiên Ngân." cô tự giới thiệu bản thân sau đó nhìn sang Thiên Ngân đang mỉm cười gật đầu"Chào chị, em là Mai Linh còn đây là Liên Ngọc."

Mai Linh lịch sự chào hỏi xong thì chị Nhi khẽ gật đầu."

Chị nhớ rồi, chị tên Yến Nhi rất vui được gặp các em." chị Nhi nói xong thì đứng dậy.

"Ba, con lên phòng làm bản báo cáo một chút nha.

Mọi người ở đây chơi vui vẻ." nói xong thì chị gật đầu quay người rời đi."

Chị dâu con sắp về rồi đó con tranh thủ lát xuống phụ chị dâu con nấu ăn đấy."

ông hai nhìn đồng hồ treo trên tường nhẹ giọng nhắc nhở chị Nhi thì nhận được cái gật đầu của chị."

Chị ấy đẹp thật."

Lâm Diễm thì thầm vào tai cô, chưa kịp nói gì đã nghe giọng ông hai vang lên.

"Tui không gả cho đâu nha."

ông Hai nâng cốc trà mỉm cười nhìn Lâm Diễm."

Buồn vậy ông Hai?"

Lâm Diễm cười hì hì khẽ gãi đầu."

Ba ơi, chồng ơi em về rồi đây." một cô gái nhảy vào đẩy từ sau lưng làm chú Năm vui vẻ lung lay."

Em về rồi à?

Nhà đang có khách đấy." chú Năm bất lực nhìn cô gái kia rồi nhìn sang mọi người."

Hả?

À cô xin lỗi, cô vô ý quá.

Cô tên Hà, gọi cô là cô Năm được rồi.

Mấy con đừng để ông chú Năm kia lừa nhìn vậy thôi chứ ổng 37 tuổi rồi đấy.

Còn cô mới 31 tuổi thôi" cô Năm cuối cùng người thì thầm với mọi người làm ai cũng phì cười.

"Chị về là nhà ồn ào thật." từ trên lầu chị Nhi đi xuống làm cô Năm giật mình nhìn lên trên."

Em...em về rồi à?

Hôm nay em về sớm vậy?" cô Năm rối rắm sau đó nhanh chóng đi ra ngoài."

Em ra bê đồ phụ chị ấy." chị Nhi chầm chậm đi ra ngoài một lúc thì hai tay cầm theo hai túi đồ cùng với cô Năm đang đi vào."

Để em giúp chị." cô đứng dậy tiến đến cầm lấy một chiếc túi thì nhận lại cái xoa đầu của chị Nhi."

Ngoan ghê ta." chị Nhi gật gật đầu nhưng cô Năm lại đi nhanh vào bếp.

"Chị chờ em một chút để em lắp lại bình gas đã." chị Nhi nhanh chóng chạy theo sau vào bếp."

Em cũng giúp nữa."

Thiên Ngân cũng mỉm cười đi theo vào bếp.

"Lâm Diễm ngồi yên đó, tớ biết món duy nhất cậu nấu ngon nhất là mì."

Thiên Ngân nhấn vai Lâm Diễm ngồi lại xuống ghế khi cô nàng đang có ý định đứng dậy."

Ơ!!!"

Lâm Diễm hoang mang nhìn Thiên Ngân quay đi cùng Mai Linh và Liên Ngọc đang che miệng khúc khích cười đi theo sau vào bếp.

"Nè mấy người quá đáng kia đứng lại cho bổn cô nương!!!"

Lâm Diễm chạy nhanh vào trong bếp khoác vai Thiên Ngân đùa giỡn"Tránh chị ra!" cô Năm đẩy vai chị Nhi ra xa mình làm chị khó hiểu nhíu mày."

Chị đang đứng ở trước bếp." chị Nhi nắm tay kéo cô Năm ra một bên sau đó tiến đến gắn lại bếp gas.Phía ngoài ông Hai ánh mắt ôn nhu nhìn vào trong bếp sau đó nhìn sang chú Năm đang vẫn còn cười vì trò đùa lúc nãy."

Đã 13h20 rồi sao?

Hôm nay con không có tiết dạy à?"

ông Hai nhìn đồng hồ sau đó nhìn sang chú Năm đang cười kia.

"Con tranh thủ vào ăn rồi đi dạy đi."

"Thôi chết trễ rồi hôm nay con có tiết vậy mà đông vui làm con quên mất." chú Năm chạy nhanh lên lầu nói vọng xuống dưới.

"Con ăn rồi ba yên tâm giờ con đi luôn" như một cơn gió trong chốc lát lại chạy vụt nhanh ra ngoài.

"À hôm nay trường con cũng có giáo viên ở miền Nam đến dạy nên có mở tiệc tự do.

Cả nhà 17h đến trường con chơi nha." nói xong thì chú ra ngoài đi mất."

Khi nào ông bắt đầu làm?"

ông Hai liếc sang thầy Ngự đang nhàn nhạt uống trà bên cạnh."

Ngày mai, tạm thời hôm nay xem như xả hơi một chút ." thầy Ngự nhìn vào trong bếp thì thấy cô cùng nàng đang hạnh phúc nấu ăn cùng nhau thì khẽ thở dài.Sau khi ăn uống no say, nghỉ ngơi một thời gian thì đã tới thời gian ăn tiệc ở trường của chú Năm.

Tất cả mọi người ngoại trừ ông Hai và thầy Ngự cùng lên đường đến trường của của chú Năm mà dự tiệc."

Là trường cấp ba sao?

Nhìn trường chắc là đã tồn tại lâu đời rồi nhỉ?" cô ngắm nhìn ngôi trường cấp ba mang trong mình không khí cổ kính."

Nề dẫy nê? (Nè vậy hả?)" giọng nữ đậm chất Quảng Nam vang lên bên cạnh làm cô giật mình lùi ra sau.Bên cạnh cô là một cô gái đang mỉm cười nhìn vào cô đang ôm tim thở dốc."

Ahh giọng Quảng Nam kìa!"

Lâm Diễm nhanh nhảu đi lại gần chào hỏi cô gái kia."

Xin chồ, chị tên Thanh chị là con của thầy Mạnh bên kia." lúc đầu là giọng Quảng Nam nhưng sau lại là giọng Nam Bộ.

"Là con của thầy giáo chị phải học nói nhiều giọng để dễ giao tiếp chứ."

"Chị giỏi thật nha."

Thiên Ngân đi tới nhẹ giọng chào hỏi, Mai Linh cũng tiến đến nhẹ mỉm cười."

Rồi sao chị lại hù em?

Em bị yếu tim nha."

Thiên Nguyệt nấp sau lưng nàng thở hắc ra một hơi."

Chị xin lỗi tại nhìn em thú vị nên chị muốn trêu một chút." chị Thanh gãi gãi má nhưng lại lùi lại vì cái nhìn không vui của Liên Ngọc."

Em ổn không vậy?

Ra đây chị xem đã." nàng kéo cô lên phía trước lo lắng mà vuốt ve má của cô."

Em bị đau tim." cô cầm tay nàng đặt lên tim mình khẽ mỉm cười.

"Vì chị." nàng giật mình lùi lại khẽ đánh lên vai cô"Thôi đủ rồi, độc thân từ trong bụng mẹ không chịu được cú sốc này."

Lâm Diễm nhíu mày ngã qua vai Thiên Ngân làm cô phì cười.

"À chị ơi không biết trường này có truyện gì liên quan đến tâm linh không ạ?" bỗng nhiên Lâm Diễm háo hức chỉ vào ngôi trường cổ kính kia."

Các em có biết trường này có một câu truyện truyền miệng về cô nữ sinh chết oan, mỗi đêm sẽ quay về tìm từng bộ phận bị phân thành nhiều mảnh của mình.

Gần 6 năm trôi qua ma nữ đó vẫn chưa thể tìm được đầy đủ.

Cho nên đến tận ngày nay trường vẫn cấm không cho học sinh ở lại trường sau 23h, nếu bị bắt được học sinh đó sẽ bị đình chỉ học.

Dù vậy nhưng vẫn còn số ít học sinh vẫn ngoan cố vào trường để rồi một là mất tích hai là bọn trẻ sẽ hóa điên.

Nhưng tất cả chỉ là truyền miệng vẫn chưa được xác nhận là có hay không." bỗng câu chuyện nổi lên làm không khí trở nên im lặng.
 
Back
Top Bottom