Quả dưa này không tươi.
---o0o---
Tin tức Lâm Hy trở về đã sớm truyền đến Vạn Ninh Tông.Thu Nguyệt Bạch ở cổng tông môn, tay vân vê cây quạt, đi qua đi lại, không nhịn được mà gãi đầu.Nàng ấy đối với các đệ tử khá hòa nhã, nên họ cũng không mấy sợ nàng.
Lúc này, có một đệ tử bạo dạn lại gần hỏi nàng ấy đã xảy ra chuyện gì.Nàng ấy phẩy tay xua đám đệ tử đang tụ lại hóng chuyện: “Bài tập làm xong rồi thì luyện thêm hai mươi tổ hợp kiếm thức đi.”
Đám đông giải tán trong nháy mắt, bên cạnh không còn một bóng người.Thấy bóng dáng Lâm Hy, Thu Nguyệt Bạch định hành lễ theo phản xạ, nhưng liếc thấy những người khác bên cạnh bèn cứng ngắc dừng lại, chỉ gật đầu một cách gượng gạo.“Sao Thu trưởng lão lại đứng canh ở đây?”
Thu Nguyệt Bạch không kiêu ngạo cũng chẳng tự ti, như một người truyền lời đơn thuần: “Chưởng môn nói những người đó đã đợi sẵn ở đại điện, chờ ngài định đoạt.”
Lâm Hy mỉm cười, giọng điệu có chút châm chọc: “Nếu bọn họ làm sai điều gì, chưởng môn cứ theo môn quy mà xử lý là được, đâu đến lượt ta định đoạt.
Ta cũng là một thành viên của tông môn, tự nhiên tin tưởng chưởng môn, sao có thể có dị nghị gì chứ?”
Thu Nguyệt Bạch nhếch mép cười.
Phải rồi, có gì bất mãn thì tự mình xử lý luôn, cần gì phải có dị nghị.Phải biết rằng để định mức hình phạt cho mấy người này, tóc của Hình Vân rụng cả nắm, mới hơn hai trăm tuổi đã phải đi tìm trưởng lão Dược Phong mua thuốc mọc tóc rồi.Đi đến cửa, Thu Nguyệt Bạch vẫn không nhịn được mà lên tiếng: “Ngài nương tay một chút, chưởng môn nhà ta nhậm chức chưa tới trăm năm đã bị tức chết thì không hay cho danh tiếng tông môn lắm.”
Lâm Hy chỉ cười mà không nói gì.Quý Linh lẩm bẩm một câu: “Sư tỷ mới không phải người như vậy đâu.”
Thẩm Tầm An ôm Tung Tân, có chút kinh ngạc lén ngẩng đầu đánh giá Lâm Hy.
Rốt cuộc là thần thánh phương nào mà có thể khiến nhân vật số hai của tông môn nói ra những lời như vậy?Nàng ấy lén siết chặt vòng tay, nếu thật sự ngay cả chưởng môn cũng không làm gì được nàng...
Thẩm Tầm An chỉ có thể nghĩ đến vị tiên quân trong truyền thuyết kia.Thuở ấy, một mình một thân vào Yêu giới, lúc ra ngoài lại đột nhiên phát điên, tàn sát sạch sẽ một đại tông đã lập nên chiến công hiển hách, chịu vô số thương vong trong trận chiến giữa người và yêu.
Thế nhưng không biết vì sao, giới tu chân cấp cao lại tránh không nhắc đến hành vi tàn ác này của nàng, thậm chí mặc cho nàng ngang ngược tung hoành trong giới tu chân.Mấy hôm trước còn phá hủy đại trận của Kiếm Minh Tông.Nếu Lâm sư tỷ trước mắt đây thật sự là vị kia…Thẩm Tầm An đang nghĩ ngợi, tay bỗng bị thứ gì đó cắn một cái không nặng không nhẹ.Nàng ấy hoàn hồn mới phát hiện bộ lông của Tung Tân trong lòng đã bị nàng ấy đè bẹp một mảng, vội vàng xin lỗi.
Tung Tân vẫy đuôi rồi nhảy lên vai nàng.Thẩm Tầm An: …Không sao, chỉ hơi nặng một chút thôi, ráng chịu là qua.Không khí trong đại điện nặng nề, chưởng môn đứng trước chủ tọa, bực bội đi tới đi lui, các đệ tử bên dưới giống như chim cút, không ai dám mở lời trước.Khi Lâm Hy đến, đám đệ tử cùng đội với Quý Linh đều lén lút nhìn nàng, chỉ mong rằng Từ trưởng lão đã nói bừa.
Nhưng khi thấy Lâm Hy đi thẳng đến ngồi vào vị trí bên cạnh chưởng môn, tia hy vọng cuối cùng trong mắt họ cũng tan biến.Lâm Hy liếc nhìn mảnh vỡ tách trà trên đất mà không nói gì, thuận tay rót một tách trà cho Quý Linh bên cạnh.Thẩm Tầm An đứng cạnh Thu Nguyệt Bạch, khéo léo giữ một khoảng cách với đám đệ tử kia.Trưởng lão Hình Đường vội vã chạy tới, cúi người chào mấy người rồi lấy ra một cuốn tông quyển, đang chuẩn bị tuyên án thì ngẩng đầu liếc nhìn Lâm Hy, rồi lại lấy ra một bản khác đưa cho nàng: “Nếu tiên quân có gì không hài lòng thì có thể sửa trực tiếp.”
Lâm Hy ra hiệu cho nàng ấy cứ đọc trước, đoạn tiện tay mở tông quyển ra.Quý Linh rút cây bút mà Hình trưởng lão đưa cho nàng.Hình trưởng lão xưa nay luôn công chính, kết quả chắc chắn sẽ khiến mọi người hài lòng, bọn họ không nên xen vào quyết định của nàng ấy.Chủ yếu là Quý Linh sợ sư tỷ mình nổi giận một cái liền phán tất cả thành tử hình.Lâm Hy đưa tay định lấy nhưng Quý Linh giấu ra sau lưng không cho, đành bất lực nhìn nàng.Suốt cả quá trình, không một ai thèm liếc nhìn vị chưởng môn đang ngồi trên chủ tọa.“Từ Văn Trường thân là trưởng lão dẫn đội lại bỏ mặc đệ tử, không làm tròn trách nhiệm của bậc thầy, phạt linh thạch một nghìn lạng, ra Hậu Sơn sám hối ba năm.”
“Lưu Khâm sau khi được Quý Linh cứu lại đẩy ngược Quý Linh, khiến Quý Linh rơi vào nguy hiểm, tàn hại đồng môn, vong ơn bội nghĩa, phế đi linh căn, trục xuất khỏi sư môn.”
Lưu Khâm lập tức ngẩng đầu: “Ta không phục!”
Hắn lớn tiếng phản bác: “Là tự nàng muốn cứu ta, kết quả là do thực lực không đủ nên mới suýt chết, là nàng ta đáng đời!”
“Ta vốn có thể tránh được đòn tấn công của sói Thanh Nhai, là ngươi đẩy ta từ sau lưng.
Sớm biết vậy thà ném ngươi cho sói ăn còn hơn.”
Quý Linh chấn động, sao lại có kẻ vô liêm sỉ đến thế, tức đến không thở nổi.
Lòng tốt của mình bị xem như lòng lang dạ sói, còn bị cắn ngược một cái, ai mà chịu nổi sự ấm ức này.“Ngươi nói miệng không có bằng chứng, dựa vào đâu mà chỉ bằng lời của một mình ngươi đã định tội ta?
Hay là ngươi ỷ có tiên quân chống lưng nên có thể muốn làm gì thì làm?”
Lưu Khâm một câu nói định kéo cả hai người cùng xuống nước.Lâm Hy ngẩng đầu nhìn Quý Linh, dùng khẩu hình nói với nàng: “Tỷ chống lưng cho muội.”
Quý Linh lặng lẽ quay đầu nàng lại, lúc này vẫn chưa cần nàng ra tay.Lâm Hy nhấp một ngụm trà, có chút tiếc nuối, bản thân không có đất dụng võ.“Nhưng mà, lúc Quý sư muội còn ở đây, ngươi đã công khai ngấm ngầm chèn ép sư muội, còn nói...”
Thẩm Tầm An, người nãy giờ im lặng, đột nhiên lên tiếng, rồi như thể bị Lưu Khâm dọa sợ, nàng ấy ngước mắt nhìn chưởng môn, không dám nói tiếp.Cuối cùng cũng được chú ý, chưởng môn không khỏi thẳng người dậy, ho khẽ một tiếng: “Hắn đã nói gì, ngươi cứ thật thà kể ra.”
“Còn nói Từ trưởng lão là dòng dõi chính tông, cho dù là chưởng môn cũng phải nhìn sắc mặt của Từ trưởng lão.”
Nói xong, nàng ấy như sợ bị trả thù mà co rúm người lại sau lưng Thu Nguyệt Bạch, đôi mắt như mắt nai con trông thật đáng thương.Lâm Hy đột nhiên ho khan vài tiếng.Quý Linh không nhịn được vỗ lưng cho nàng, bảo tỷ đừng uống trà lúc nghe chuyện cười mà cứ không nghe.Mặt chưởng môn xanh mét, nhưng trong lòng lại tin lời Thẩm Tầm An.
Cái nhánh của Từ Văn Trường vốn thích rêu rao về chút huyết thống phàm trần của mình, cáo mượn oai hùm trong tông môn, thậm chí lúc đầu còn dùng chuyện này để chỉ tay năm ngón với chưởng môn, bị hắn răn đe vài lần mới chịu ngậm miệng.Đã là tu sĩ cả rồi mà còn bám víu vào chút huyết thống đó, thật khiến người ta chê cười.
Nhưng chưởng môn ngồi ở vị trí này chưa đầy trăm năm, đa số các trưởng lão cũng chỉ vì hắn là chưởng môn mà nể mặt, điều này dẫn đến việc bên cạnh hắn không có người nào để dùng.Dù Từ Văn Trường có tệ hại đến đâu, thì ít ra cũng là người của hắn.
Đối với chút chuyện này của gã, hắn cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, nay lại bị gã lôi ra giữa bàn dân thiên hạ, vậy thì hãy xem cái thân phận dòng dõi này có bảo vệ được gã không.Chưởng môn hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý đến gã nữa.Hình Vân hóng được một màn không mấy mới mẻ, bèn lặng lẽ đảo mắt một cái, phất tay cho người lấy ra một viên Lưu Ảnh Thạch, bên trên ghi lại rõ ràng tội ác của Lưu Khâm, không thể chối cãi.Lâm Hy chống cằm nhìn Lưu Khâm đang không thể tin nổi ở bên dưới, trên đầu ngón tay nàng, một con ong mật có đôi mắt lóe lên ánh sáng yếu ớt.Sầm Thương Tố là một khí tu, đủ loại pháp khí hổ lốn gì cũng từng luyện qua, và một nửa trong số đó đang ở Vạn Ninh Tông.Ví dụ như con Lưu Ảnh Phong này, nó có thể bay trong nửa năm, truyền tất cả những gì mắt nó nhìn thấy đến mẫu thạch để lưu trữ.Mẫu thạch đều ở Hình Đường, mỗi lần đi rèn luyện, mỗi đội đều có một con, một mặt để giám sát các đệ tử có hành vi vượt quá giới hạn hay không, mặt khác cũng là để bảo vệ an toàn cho họ.Chuyện này được giữ bí mật, chỉ có các trưởng lão dẫn đội mới biết, và không được phép nói cho đệ tử dưới trướng.
Chỉ có điều, Từ Văn Trường hình như không rõ chuyện này lắm.Màn kịch nhỏ qua đi, trưởng lão Hình Đường tiếp tục tuyên án.
Những người còn lại không phạm lỗi gì lớn, cùng lắm là thấy chết không cứu, phạt vài chục...
à trăm khối linh thạch, trực nhật hai tháng, quay mặt vào tường sám hối ba năm là xong.Lưu Khâm vẫn không từ bỏ, lấy hết can đảm nói: “Giới tu chân cá lớn nuốt cá bé, sói nhiều thịt ít, tất cả đều dựa vào bản lĩnh.
Nàng ta đã muốn cứu người thì phải gánh chịu hậu quả.”
Hình Vân lặng lẽ đảo mắt một cái, có thể để người ta nói xong rồi hãy ngắt lời được không.
Nhưng vẫn giữ thái độ tận tụy chuyên nghiệp mà trả lời hắn: “Môn quy tông môn, điều một trăm ba mươi hai, không được ỷ mạnh hiếp yếu, không được thấy chết không cứu.”
Điều này mới được thêm vào một trăm năm trước, không biết cũng là chuyện bình thường... cái rắm.Đám nhãi ranh này phải tăng cường học tập tông quy thôi, đứa nào đứa nấy cứ nhảy nhót trên lằn ranh tông quy.Lâm Hy, người nãy giờ vẫn im lặng, khi nghe đến điều môn quy này thì cười khẩy.Trưởng lão Hình Đường đang định tiếp tục bèn im bặt, chờ nàng lên tiếng.Lời phán quyết đỏ thẫm trong tay như máu đông đâm vào mắt nàng ấy.Nàng ấy nhắm mắt, âm thầm đọc lại môn quy.Không được ỷ mạnh hiếp yếu, không được thấy chết không cứu, không được... dùng đại nghĩa để ép buộc người khác.“Cá lớn nuốt cá bé?
Nếu thật sự là như vậy, ngươi nghĩ các ngươi có thể sống sót đến bây giờ không?”
Lâm Hy không để tâm đến sự khác thường của nàng ấy, ngước mắt nhìn Lưu Khâm một cái, một sợi tơ quấn quanh người hắn, siết chặt rồi hòa vào da thịt hắn.
Rõ ràng trên người không có một vết máu, nhưng hắn lại gào thét không ngừng, liên tục cầu xin tha thứ.Các đệ tử đứng gần đều bị hắn dọa cho giật nảy mình.Lâm Hy vẫn cười: “Thấy chưa?
Đây mới là cá lớn nuốt cá bé.”
“Trong một hơi thở, ngươi có thể mất mạng, mà lại chẳng có ai báo thù được cho ngươi.”
“Tuy nhiên,” Lâm Hy chuyển giọng, “Dù sao đây cũng là Vạn Ninh Tông, mọi chuyện vẫn phải theo quy củ của Vạn Ninh Tông.”
“Vốn dĩ hôm nay ta không định truy cứu những chuyện khác, nhưng Hình trưởng lão đã nhắc đến môn quy, ta đột nhiên nhớ ra ngươi e rằng đã phạm không chỉ một tội.
Vừa hay, trong tay ta có không ít thứ hay ho, ngươi có muốn xem không?”
Nói xong cũng không đợi hắn trả lời, nàng đưa mấy cuốn sổ tay cho Hình trưởng lão.Hình Vân không xem thì thôi, xem rồi thì giật nảy mình.
Trộm cắp linh thảo, ức hiếp đệ tử, thậm chí còn cấu kết với Yêu tộc, từng tội từng việc được liệt kê rõ ràng.nàng ấy cứ đọc một câu, sắc mặt Lưu Khâm lại trắng thêm một phần, mồ hôi trên trán từng giọt lớn rơi xuống sàn nhà.Vết sợi tơ trên người hắn lưu chuyển ánh sáng nhàn nhạt.“Lưu Khâm, ngươi có biết tội chưa?”
Lưu Khâm đã đau đến không nói nên lời, môi run rẩy mấp máy.Lâm Hy lấy ra một cây bút từ trong túi trữ vật, gạch bỏ tên của Lưu Khâm, không thèm ngẩng đầu: “Không nhận tội, tội thêm một bậc.”
Những đệ tử khác vốn không phục đều co rúm đầu lại, trong đại điện chỉ còn tiếng cầu xin của kẻ đó.“Đã vào tông môn thì phải tuân theo quy củ của tông môn.”
Chưởng môn phất tay, hai đệ tử tiến lên lôi người đi.Hắn ra hiệu cho Hình Vân, đối phương lập tức hiểu ý, tiếp tục đọc, tốc độ nhanh hơn lúc nãy rất nhiều, không cho ai có cơ hội xen vào.Không nhanh lên thì tất cả mọi người trên sân này đều có thể bị vị đại thần không nói lý này định tội mất.Đọc xong, Hình Vân thở phào một hơi, lùi về bên cạnh Thu Nguyệt Bạch, lấy ra một cuốn tông quyển khác, nhưng tai vẫn không bỏ sót một chút âm thanh nào trong đại điện.Lâm Hy lướt mắt qua những người có sắc mặt khác nhau ở bên dưới, khẽ cười thành tiếng: “Trưởng lão của Vạn Ninh Tông này đúng là mỗi thế hệ một tệ hơn.
Chưởng môn sư thúc phải mở to mắt ra mà nhìn, đừng để hạng họ hàng tám đời không tới lại không có thực lực trà trộn vào tông môn, làm phiền sự yên tĩnh của các đệ tử.”
Lời này chẳng khác nào đạp thẳng mặt chưởng môn xuống đất mà chà xát.Thế mà chưởng môn vẫn tươi cười: “Tiên Quân nói phải.”
Hình Vân và Thu Nguyệt Bạch nhìn nhau, cùng thầm cảm thán độ mặt dày của chưởng môn.Thu Nguyệt Bạch ho khẽ một tiếng, chưởng môn thực lực không cao, nhưng lại rất biết cách đối nhân xử thế.Người ta ném giẻ lau vào mặt hắn, hắn còn có thể cười hì hì giặt sạch miếng giẻ rồi gấp lại đưa trả.Khí lượng thế này, Thu Nguyệt Bạch tự thấy mình không bằng, thảo nào hắn có thể làm chưởng môn.Mình còn phải luyện nhiều.