Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bh] Cô Hàng Xóm Yêu Thầm Tôi

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
418,963
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
398147316-256-k700875.jpg

[Bh] Cô Hàng Xóm Yêu Thầm Tôi
Tác giả: leowaslin
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Sau khi có tin đồn tiểu tam phá hoại gia đình hạnh phúc của người khác ảnh hậu Nhậm Duyệt Hàm đột nhiên biến mất khỏi giới giải trí một cách lạ thường.

Một ngày nọ An Nhất Bình phát hiện vị ảnh hậu mất tính đó không ngờ lại đang ở cách vách nhà cô.

 
[Bh] Cô Hàng Xóm Yêu Thầm Tôi
Chap 1: Rời đi


[GL] Bằng Trình Vạn Lý - Chap 1: Rời điMột trong những điều hoa lệ nhất của thành phố Thượng Đông chính là được đứng trên "kim tử tháp" cao nhất thành phố, nơi chỉ có giới chính trị và tài phiệt có mới có thể đặt chân đến."

Nhậm Duyệt Hàm, em điên rồi."

"Chị đã nhắc nhở em phải cẩn thận rồi kia mà.

Em yêu đến mù quáng như vậy thì chị biết làm sao đây."

"Em xin lỗi."

Nhậm Duyệt Hàm trộm nhìn quản lí của mình rồi cúi đầu vô cùng áy náy.Trần Hân nhìn khuôn mặt vết xanh vết đỏ rồi nhìn đến mấy vết thương trên người Nhậm Duyệt Hàm thì thở dài, cô đưa tay xoa xoa thái dương."

Nãy mụ điên đó có đánh vào bụng em không?"

Trần Hân tuy tức giận nhưng vẫn quan tâm đến nghệ sĩ của mình.

Bọn họ ở giới giải trí này cũng nhau đồng hành đã mười năm tình cảm thật sự hơn cả chị em ruột thịt.Chuyện ảnh hậu Nhậm Duyệt Hàm bị đánh ghen chắc đã leo lên hot search từ sớm rồi.

Bây giờ mọi chuyện đã thành như vậy có muốn cũng không thay đổi được gì.

Nếu giờ giải thích rằng bọn họ bị một tên đàn ông lừa thì thiên hạ có tin không.

Tin mới là lạ.

Dù gì thế giới này lúc nào cũng chỉa mũi dùi vào phái yếu mà.Chỉ trách tên khốn nạn kia đã có vợ cưới hợp pháp ở nước ngoài rồi còn ở trong nước mang danh độc thân đi lấy lòng thiếu nữ ở khắp nơi.

Thật sự là một tên tra nam đốn mạt."

Không có."

Nhậm Duyệt Hàm trả lời bằng giọng yếu ớt vô cùng bất đắc dĩ.

Cô luôn cẩn thận trong chuyện đó nhưng không ngờ chỉ có một dịp do quay phim bận quá không kịp mua để uống.

Không ngờ chỉ duy nhất lần đó thôi bản thân lại có cơ chứ."

Bữa tiệc hôm nay xem như tan tành rồi.

Chị sẽ nói với bên phía đầu tư một tiếng.

Em và Tiểu Quý đi từ cửa sau quay về trước đi.

Chuẩn bị tâm lí thật tốt ngày mai chị dắt em đi phá nó.

Đứa bé này không thể giữ."

Nhậm Duyệt Hàm nghe xong câu cuối của Trần Hân liền đen mặt.

Cô đặt tay lên bụng mình.

Mặc dù đứa bé này đến trong tình huống thật trớ trêu nhưng cô chưa bao giờ có ý muốn giết chết nó.

Dù sao đó cũng là một sinh mạng cơ mà.

Nó không có tội để phải chịu đau đớn như vậy."

Chị Hân, chuyện này không thể, em không đồng ý."

"Em còn tình cảm với tên tra nam họ Trương đó hay sao?

Nhậm Duyệt Hàm chị khuyên em nếu em muốn giữ lấy sự nghiệp này thì tốt nhất nên nghe theo chị sắp xếp, nhanh chóng bỏ đứa bé đi khi mọi chuyện quá muộn."

Trần Hân nghiêm mặt bộ dạng như đã quyết.Nhậm Duyệt Hàm nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Trần Hân tay nhẹ nhàng che chắn trước bụng mình, cô không ngừng lắc đầu như không thể nào tin được Trần Hân lại có thể thốt lên những lời như vậy.

Trần Hân người quản lí suốt mười năm của cô trước nay chưa từng lớn tiếng với cô, chưa từng bắt ép cô làm chuyện gì cô không muốn hôm nay lại muốn ép cô giết con mình.

Cô làm sao đây.

Thật sự lòng người lạnh đến mức vậy sao."

Em không muốn, đứa bé này cũng là con em mà."

"Em đừng làm loạn nữa, không có kết quả đâu.

Tiểu Quý đưa Duyệt Hàm về nhà đi.

Chuyện còn lại chị sẽ thay em giải quyết."

Nhậm Duyệt Hàm khẽ cười khổ.

Đã hai tháng trôi qua nhưng khi nghĩ đến ngày hôm đó cô lại khó lòng mà bình tĩnh lại được.Cô cứ nghĩ sẽ cho Trương Vọng một bất ngờ, một bất ngờ mang tên kết tinh tình yêu của bọn họ.

Không ngờ cô chưa kịp nói tin vui đó thì người mang danh vợ hợp pháp của Trương Vọng xuất hiện trực tiếp túm lấy tóc cô rồi vừa đánh vừa hét bảo cô cướp chồng ả.Nhậm Duyệt Hàm vuốt mái tóc dài của mình rồi dựa lưng vào sofa nụ cười càng lúc càng chua chát.

Cô đường đường là tam kim ảnh hậu thì cần phải làm chuyện mất thể diện như vậy sao.

Rõ ràng khi quen nhau hắn ta bảo rằng chưa có vợ, lí lịch trong nước cũng là độc thân.

Cô làm sao biết hắn ta lại kết hôn ở nước ngoài cơ chứ.Cô lại đặt tay lên lên bụng mình.

Cái thai đã gần ba tháng rồi nhưng bụng cô cũng không có thay đổi gì mấy.

Chỉ có hoàn cảnh sống là phải thay đổi thôi.

Vì ngăn cảnh Trần Hân làm hại đến đứa bé cô buộc phải bỏ trốn đến một nơi khác.

Lúc đó cô cũng không biết đi đâu, trong đầu cứ nghĩ phải trốn thật xa thành phố Thượng Đông.

Vì vậy cô đã đánh liều chọn đại một nơi hẻm lánh đến mạng wifi cũng không có và tin tức đến rất chậm như nơi này.Nhậm Duyệt Hàm mở cửa sổ ra.

Cô đứng bên cửa sổ nhìn xuống bên dưới từng dòng người qua lại tâm trạng cũng thoải mái hơn.

Nơi này tuy không phồn hoa như Thượng Đông nhưng người dân cực kì tốt bụng.

Lúc cô mới đến đây không ai nhận ra cô là minh tinh cả nhưng họ rất sẵn lòng giúp đỡ cô.

Cả ngôi nhà nhỏ trong chung cư này cũng là một bác nông dân giúp cô thuê được với giá rẻ."

Tiểu Nhậm hôm nay có cá tươi lắm.

Nấu canh thì hết xảy.

Cháu ăn không bác để cho một con."

Một bác bán hàng bên dưới thấy cô đứng bên cửa sổ nhìn xuống liền lớn tiếng hỏi.

Khoảng cách của bọ họ chỉ có ba tầng nên không khó có thể giao tiếp.Nhậm Duyệt Hàm khẽ cười rồi đáp."

Thế cho cháu một con ạ.

Sẵn khi nào về bác mua giúp cháu ít nguyên liệu nấu canh nhé."

Bác bán hàng vô cùng vui vẻ ra hiệu ok.Tối đó, Nhậm Duyệt Hàm cứ lăn qua lăn lại trên giường làm cách nào cũng không ngủ được.

Trước kia cô đâu có bị nôn oẹ, ăn gì cũng ngon miệng.

Nhưng không ngờ hôm nay sau khi tự nấu cho mình bát canh cá liền không thể nào nuốt được.

Cảm giác mùi cá cứ dồn ở cuốn họng khiến cô cứ muốn nôn.

Thật sự khó chịu đến muốn giết người.

Bây giờ cô có chút cảm thấy tủi thân rồi.

Người khác có thai luôn có người nhà và chồng bên cạnh nhưng cô thì không có một ai cả.Nhậm Duyệt Hàm nghĩ đến đây nước mắt liền không tự chủ mà rơi xuống."

Cốc...cốc..."

Bỗng ngoài cửa có tiếng gõ không khỏi làm cho Nhậm Duyệt Hàm giật nảy mình.

Đêm hôm như vầy có người gõ cửa thật sự khiến cô đã bất an càng bất an hơn.
 
[Bh] Cô Hàng Xóm Yêu Thầm Tôi
Chap 2: Tôi là An Nhất Bình


[GL] Bằng Trình Vạn Lý - Chap 2: Tôi là An Nhất BìnhNhậm Duyệt Hàm lê thân xác ra đến cửa liền nhìn qua lỗ nhỏ xác định không phải những tên côn đồ hay trộm cướp liền thở phào nhẹ nhõm.Cô nhanh chóng mở cửa ra.

Đập vào mắt cô là cô gái trẻ với thân hình mảnh mai, làn da trắng khác hoàn toàn với dân bản địa ở đây.

Nhưng trong mắt cô phải nói rằng cô gái này rất đẹp, giống như kiệt tác của tạo hoá vậy."

Cô có thuốc cảm không?

Cho tôi một viên."

Nhậm Duyệt Hàm đứng hình mất hai giây sau đó mới kịp phản ứng lại mà đáp."

Có.

Đợi chút."

Cô nói rồi nhanh chóng quay người đi vào bên trong nhà lấy thuốc.

Lúc quay vào không khỏi muốn đánh cho mình một cái.

Cô dù sao cũng là tam kim ảnh hậu vậy mà vừa nãy bị cô gái kia mê hoặc.

Nhưng cô không thể phủ nhận cô gái khi nãy quá sức xinh đẹp rồi.

Nếu bước chân vào giới giải trí chỉ sợ khiến nơi đó nhuốm màu máu tanh.

Mà hình như cô chưa gặp cô ấy trong toà nhà này bao giờ.Nhậm Duyệt Hàm tuy suy nghĩ vậy những vẫn nhanh chóng đi lấy thuốc rồi mang ra cửa đưa cho cô gái xinh đẹp trước mắt."

Thuốc này rất nhẹ.

Cô uống tạm mai nhớ đi khám bác sĩ."

Lúc cô mua thuốc trữ ở trên trấn đều mua thuốc cho thai phụ nên liều lượng tương đối nhẹ.

Người như cô ấy uống chắc không vấn đề gì đâu."

Được.

Cảm ơn."

Từ hôm đó Nhậm Duyệt Hàm cũng không gặp lại cô gái xinh đẹp đó lần nào nữa.

Mọi chuyện giống như một giấc mơ thoát qua vậy.

Có đôi lúc cô cũng nghĩ có phải tối đó cô gặp ma không.

Một con ma xinh đẹp đến động lòng người.Nhậm Duyệt Hàm nhéo má mình một gái.

Ma quỷ gì chứ.

Có phải cô ở nhà miết chán đến nổi suy nghĩ lung tung rồi không.Nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng thật lạ.

Cô đã ở đây gần ba tháng, hầu như người ở trong toà nhà này đều rất thân thiện nên cô đã gần như nhớ mặt hết nhưng cô gái tối đó cô chỉ mới gặp lần đầu.

Thậm chí đến bây giờ cô vẫn không biết cụ thể cô ấy ở tầng mấy.

Chẳng lẻ là ma thiệt.Nhậm Duyệt Hàm đột nhiên rùng mình một cái.

Quả nhiên mở cửa vào buổi tối không phải là chuyện tốt lành gì."

Cốc...cốc..."

Nhậm Duyệt Hàm nghe tiếng gõ cửa bên ngoài hoà cùng suy nghĩ của bản thân liền giật bắn người.

Cô khẽ đưa mắt nhìn vào cánh cửa rồi hít lấy một hơi thật sâu.

Sáng sớm chắc không có ma quỷ gì đâu nhỉ.

Là cô tự do bản thân mình thôi.Nhậm Duyệt Hàm tự an ủi bản thân rồi trực tiếp mở cửa."

Xin chào.

Đã lâu không gặp."

Cô nhìn cô gái xinh đẹp đang mỉm cười nói xin chào liền cảm thấy lạnh gáy.

Cô chỉ vừa nghĩ đến cô ấy thôi mà cô ấy đã xuất hiện rồi.

Như vậy có phải có chút đáng sợ rồi không.

Xem ra cô phải đi mua ít tỏi treo quanh nhà mới được."

Xin...xin chào."

Nhậm Duyệt Hàm nở nụ cười có chút cứng ngắt vô cùng mất tự nhiên rồi ấp úng đáp lại."

Tôi là An Nhất Bình.

Nhà của tôi ở phía bên phải căn số 307.

Rất vui được làm quen."

An Nhất Bình từ đầu đến cuối vẫn duy trì nụ cười.

Đối với biểu cảm mất tự nhiên của Nhậm Duyệt Hàm cũng không để ý.Nhậm Duyệt Hàm nghe vậy liền nhìn sang phía bên phải mình.

Cô khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Hoá ra là hàng xóm cách vách.

Bình thường cô cũng hay đi qua đó nhưng toàn thấy đóng cửa cứ nghĩ không có người sống không chứ.

Không ngờ lại có một cô gái xinh đẹp như vậy."

Tôi là Nhậm Duyệt Hàm.

Rất vui được biết cô An tiểu thư."

Nhậm Duyệt Hàm khi giới thiệu tên có phần không được tự nhiên cho lắm.

Dù sao thì cô cũng phát hiện ra rất rõ ràng An Nhất Bình không phải người ở đây.

Từ nước da đến giọng nói hoàn toàn có sự khác biệt.

Nếu cô ấy biết nhận ra cô là ảnh hậu tam kim có phải sẽ náo loạn hay không.Nhưng ngược lại An Nhất Bình lại không có biểu cảm gì nhận ra Nhậm Duyệt Hàm là đương kim ảnh hậu làm mưa làm gió giới giải trí.

Cô cười thật tươi đưa cho Nhậm Duyệt Hàm chiếc lòng giữ nhiệt."

Tối qua tôi mới từ trên trấn về, có mua ít đặc sản cô dùng thử.

Xem như quà cảm ơn việc tối đó."

Nhậm Duyệt Hàm nhìn chiếc lòng ở trước mặt rồi nhận lấy."

Cảm ơn.

Hàng xóm giúp nhau là chuyện thường mà."

Cô nhanh chóng nói lời xả giao.

Đối với món quà trong tay thật sự có chút e ngại.

Mấy nay đứa nhỏ trong bụng hành cô thiếu điều sống dở chết dở, có ăn uống gì được đâu."

Tiểu An, về rồi đấy à."

Hai người đang nói chuyện đột nhiên có giọng nói của một bác trung niên xen vào.Nhậm Duyệt Hàm nhận ra người này.

Là hàng xóm ở cách nhà của cô mấy căn.

Nếu bác ấy đã lên tiếng như vậy thì chắc chắn cô gái xinh này không phải ma rồi.

Nhậm Duyệt Hàm lại một lần nữa buông bỏ suy nghĩ ở trong lòng.Cô đứng bên cạnh có chút ngơ ngác nghe hai người nói chuyện bằng giọng bản địa.

Có chút hiểu có chút không nhưng cô cảm thấy An Nhất Bình nói giọng bản địa rất hay.

Âm thanh trong trẻo lại thanh thoát cực kì cuốn hút cứ như bản giao hưởng của Beethoven."

Cô Nhậm, bác Tần hỏi tối nay cô có thể đến nhà bác ấy dùng cơm chung với chúng tôi không?"

An Nhất Bình đang nói chuyện đột nhiên quay lại hỏi ý kiến Nhậm Duyệt Hàm.Nhậm Duyệt Hàm khẽ gượng gùng.

Xem ra An Nhất Bình biết cô không hiểu bọn họ nói gì mới cố ý phiên dịch cho cô đây mà.Cô cũng định từ chối nhưng nhìn vào ánh mắt cùng nụ cười vừa ôn nhu lại có chút mong chờ của An Nhất Bình thì lại bất giác gật đầu.
 
[Bh] Cô Hàng Xóm Yêu Thầm Tôi
Chap 3: Làm phiền


[GL] Bằng Trình Vạn Lý - Chap 3: Làm phiềnTối đó Nhậm Duyệt Hàm có muốn đi hay không cũng phải đi sang nhà bác Tần một chuyến.

Hàng xóm ở nơi này quả thật rất hiếu khách vừa thấy cô đến ai cũng vui vẻ hỏi han các thứ.

Sau đó lại cùng nhau tán dốc trên trời dưới đất, trong không khí tràn ngập tiếng cười.

Cho dù cô không phải người bản địa tiếng nghe được tiếng không nhưng thấy họ vui như vậy cô cũng vui vẻ theo."

Tiểu An, nghe bảo lần này về nhà để xem mắt hả?"

Bác gái Tần vui vẻ hỏi.

Chủ yếu cũng là kiếm chuyện hỏi han con cháu.An Nhất Bình đang ăn nghe vậy liền đứng hình mấy hai giây.

Ai nha, cô chỉ bị ép đi xem mắt mà chuyện đó cũng đến tai hàng xóm rồi."

Thật sao?

Kết quả thế nào?"

Bác gái Tần và mọi người nhìn thấy biểu hiện của An Nhất Bình thì bản thân càng thêm chắc chắn.

Sau đó lại chuyển sang trạng thái tò mò muốn hóng chuyện."

Mặt hoa da phấn, không phải mẫu người cháu thích."

An Nhất Bình nghĩ đến chàng trai mình bị bắt đi xem mắt liền nổi hết cả da gà, cảm thấy đến cháo cũng khó nuốt trôi."

Quá ẻo lả."

Sau đó cô lại bồi thêm một câu nhận xét nữa.Mọi người xung quanh nghe vậy liền cười phá lên."

Cháu kiếm chồng chứ không phải tuyển cấp dưới nha.

Ngài tư lệnh mà nghe được lời nhận xét này sẽ ói máu đó."

Bác Lý cười cười trêu chọc.

Tổng tư lệnh An mà nghe được con gái nhận xét về đối tượng làm con rể tương lai mình như vậy không tức chết mới lạ.

Mà nghe đâu đối tượng lần này còn ở quân hàm thiếu tá.

Tuổi còn trẻ đã có quân hàm như vậy không phải dạng kém cỏi đâu."

Cháu không biết.

Cháu chỉ nhìn sao nói vậy."

An Nhất Bình gắn cọng cải và cá đã bỏ hết xương vào bát của người bên cạnh rồi cáu kỉnh đáp.Nhậm Duyệt Hàm nhìn người bên cạnh gắp đồ ăn vào bát mình liền cau mày.

Nãy giờ cô hầu như chỉ gắp cho có, từ hồi ốm nghén đến giờ nghe mùi thức ăn cô vẫn còn sợ."

Cải xanh rất thanh đạm, cá cũng không tanh đâu cô ăn thử đi."

An Nhất Bình vẫn giữ vững nụ cười rồi giải thích.Nhậm Duyệt Hàm nhìn thấy nụ cười và cách quan tâm ấm áp đó không hiểu sao lại đỏ mặt.

Xem đi, thiên thần trên đời này là có thật.

Một người làm sao có thể được tạo hoá ưu ái như vậy chứ.Cô vừa ngồi ăn vừa chăm chú nghe bọn họ nói chuyện, có vài câu cô không hiểu An Nhất Bình còn nhỏ giọng phiên dịch giúp.Sau khi kết thúc buổi tối ai liền về nhà nấy.

Cô và An Nhất Bình cùng hướng liền đi cùng nhau trở về."

Cô An là người ở đây sao?"

Cô tò mò hỏi.

Dù sao nhìn cách nào cô cũng thấy không giống."

Tôi ở Đông Châu."

An Nhất Bình nhanh chóng đáp.Nhậm Duyệt Hàm nghe vậy có chút ngơ người.

Đông Châu và Thượng Đông là hai thành phố lớn sầm uất và náo nhiệt bậc nhất của nước A.

Nhưng theo cô được biết so về chính trị và quân sự thì Thượng Đông chả là cái đinh gì trong mắt Đông Châu cả.

Một nơi là thành phố mới nổi và một nơi là thành phố lâu đời nó có khác biệt rất lớn.

Đặc biệt về ngân sách nhà nước hơn phân nữa là Đông Châu đóng góp và người nơi đó không phú cũng quý.

Hèn gì lại không nhận ra cô là phải.

Dù sao nếu đặt cô ở Đông Châu cùng lắm cô chỉ được sánh như một con hát mua vui không đáng để họ để tâm."

Bình thường công việc của tôi rất bận, nơi đây giống như chỗ để tôi nghỉ dưỡng."

Thấy ánh mắt tò mò của người bên cạnh An Nhất Bình liền giải thích.Nhậm Duyệt Hàm khẽ ồ lên.

Cô có cảm giác cô có suy nghĩ gì thì người này cũng nhìn ra được hết.

Bộ cô đã viết hết tất cả suy nghĩ lên mặt mình hay sao."

Vậy cô định ở đây nghỉ ngơi bao lâu?"

"Nếu không có việc đột xuất thì nửa năm."

Nhậm Duyệt Hàm nghe xong lại ồ thêm đợt nữa.

Nghỉ dưỡng một lần nữa năm, nếu là cô chắc giới giải trí sẽ quên cô luôn mất.

Nhưng người có thể làm nữa năm và an tâm nghỉ dưỡng nữa năm còn lại quả thật hiếm có."

Cô muốn sang nhà tôi uống ít trà không?"

Hai người đi với nhau được một đoạn đã đến cửa nhà của cô ấy, Nhậm Duyệt Hàm định về nhà mình nhưng lại nghe An Nhất Bình ngỏ lời mời.

Cô cau mày quay lại nhìn cô ấy có chút khó hiểu.

Mới quen nhau không bao lâu đã mời người khác vào nhà có phải có chút không hay không.

Hay là người này không có chút cảnh giác nào với người lạ như cô nhỉ."

Thật ra tôi có chút chuyện muốn nhờ cô Nhậm.

Cô giúp tôi chứ?"

An Nhất Bình gãy gãy đầu có chút bối rối.

Có phải cô mặt dày rồi không.

Lại liên tục nhờ người ta hết chuyện này đến chuyện khác."

Ân" Nhậm Duyệt Hàm thấy bộ dạng khó xử của An Nhất Bình cảm giác cứ như nếu bản thân không đồng ý liền biến thành kẻ phạm tội vậy.Vậy là chỉ chưa đầy một ngày quen biết nhau mà cô đã bước vào phòng khách nhà người ta ngồi rồi.Nhậm Duyệt Hàm quan sát nhà của An Nhất Bình liền cảm thấy có chút chột dạ.

Về kiến trúc thì căn hộ chung cư nào cũng y như nhau.

Chỉ khác mỗi người sẽ có một cách bày trí khác nhau mà thôi.

Nhưng vấn đế làm cô chột dạ là cái khác.Xem đi, nơi người ta nghỉ dưỡng thôi mà cái gì cũng có lại vừa gọn gàng, ngăn nắp đến hạt bụi còn không có còn chỗ cô có khác gì chuồng lợn không chứ.

Mà cô cũng phát hiện hình như An Nhất Bình bị chứng ám ảnh cưỡng chế thì phải, cái gì cũng xếp thành hình vuông.Nhậm Duyệt Hàm ngẩn ngơi đột nhiên có ly sữa ấm đặt trước mặt."

Cô Nhậm dùng nước rồi đợi tôi chút nhé.

Tôi tắm cái đã."
 
[Bh] Cô Hàng Xóm Yêu Thầm Tôi
Chap 4: Bôi thuốc


[GL] Bằng Trình Vạn Lý - Chap 4: Bôi thuốcNhậm Duyệt Hàm nghe xong liền muốn sặc sữa.

Không phải đầu óc cô đen tối nhưng mà vừa nghĩ đến cái vấn đề mời bạn nữ về nhà rồi liền đi tắm thì cô lại không sáng nổi.

Chỉ có đều hai người là nữ cho dù phát sinh quan hệ gì đó thì cô chắc chắn An Nhất Bình sẽ là người bị thiệt chứ không phải cô.

Còn nữa, người như cô ấy phải là kẻ sợ bị lừa mới đúng.

Cô suy nghĩ quá bậy bạ rồi.Cô vừa uống sữa vừa từ thôi miên bản thân.

Quả thật đầu óc quá đen tối rồi.

Hy vọng bé con không nghe được những ý niệm xấu xa này, nếu nghe được cũng đừng học theo là được.An Nhất Bình tắm rất nhanh, Nhậm Duyệt Hàm chưa uống xong ly sữa cô ấy đã khoác áo choàng tắm đi ra trên tay còn cầm theo một cái hộp nhựa."

Thật ngại quá, có làm phiền cô quá không?"

An Nhất Bình gãy gãy đầu có chút khó xử.

Cô bình thường sống khá thoải mái nhưng đứng trước mặt Nhậm Duyệt Hàm không hiểu sao bản thân luôn thấy bối rối.

Mặc dù cô đã cố gắng để bản thân bình tĩnh nhưng nó hầu như là vô tác dụng."

Hàng xóm với nhau, không có gì phải ngại cả."

Dù sao có chuyện gì người chịu thiệt cũng không phải cô.

Nhậm Duyệt Hàm rất an tâm với suy nghĩ đó của mình nên nở nụ cười vô cùng tươi.An Nhất Bình ngồi xuống bên cạnh Nhậm Duyệt Hàm, tay cẩn thân đặt cái hộp nhựa lên trên bàn rồi mở nắp ra.Nhậm Duyệt Hàm nhìn trong hộp nhựa toàn thuốc và bông băng y tế liền chớp chớp mắt kèm đó là một cái thở ra.

Cô đen tối với mong chờ gì không biết.

Đúng là mất mặt quá đi.An Nhất Bình sau đó liền quay lưng lại rồi cởi áo choàng ra, ngay sau khi chiếc áo rơi xuống trên lưng cô liền xuất hiện một vết thương dài đã được băng bó cẩn thận nhưng lại đang rỉ máu."

Ngại quá, vết thương ở phía sau tôi không bôi thuốc được, cô giúp tôi nhé."

Nhậm Duyệt Hàm lúc này mới nhìn sang tấm lưng trần của An Nhất Bình.

Không nhìn tới thì thôi, nhìn rồi cô chỉ có thể hết hồn mà hét lên.

Sau đó cô phát hiện phản ứng của bản thân có hơi quá liền bụp miệng lại."

Vết thương này..."

Cô muốn hỏi nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu.

Nhưng ở vị trí này không phải muốn lấy mạng chứ là gì."

Lúc làm nhiệm vụ không cẩn thận bị va phải."

An Nhất Bình cười cười trong đáy mắt không khỏi nhớ về đêm tối thực hiện nhiệm vụ đó.An gia có công khai quốc, ông cố và ông nội cô đừng là nguyên soái thống lĩnh quân đội một đường lập quốc, cha cô hiện tại cũng là tổng tư lệnh lục quân và tất nhiên con gái như cô từ nhỏ đã được huấn luyện như một sĩ quan.

Chỉ có điều khi lớn lên cô lại không theo con đường quân nhân như bọn họ mà chuyển sang đội tình báo quốc gia mà thôi.Mà quên nói, trong căn chung cư này có hơn phân nữa là cụ chiến binh.

Tất cả đều đã từng ở cùng An gia vào sinh ra tử để bảo vệ tất nước này.Nhậm Duyệt Hàm tay rung rung cởi miếng băng đã thấm máu kia ra, trong lúc tháo cô liền tập trung hết mức có thể chỉ sợ bản thân mạnh tay sẽ làm người trước mặt đau.

Sau khi miếng băng được tháo ra thì vết thương đã xuất hiện trước mặt cô với đúng hình thù của nó.

Là một vết dao chém dài phía bên phải đã được khâu lại cẩn thận, có lẽ trong lúc đi lại không cẩn thận mới làm nó rỉ máu.

Nếu đặt vào vị trí đó là cô chắc cô đã sớm toi mạng rồi, cô không có nghị lực to lớn như vậy đâu.Còn nữa, không cẩn thận va phải là thế nào.

Có ai va phải mà như vậy không.

Cô cũng không phải trẻ con mà bị lừa.

Nhưng nghe tới nhiệm vụ rồi vết thương, sau đó là các câu chuyện lúc tối mọi người cười nói với nhau.

Cô biết cô không nên hỏi nhiều."

Cô luôn làm những chuyện nguy hiểm như vậy sao?"

"Thỉnh thoảng.

Cũng không tính là nguy hiểm mấy."

An Nhất Bình nghĩ đến hôm đó liền thở dài.

Nếu hôm đó cô không bị bệnh thì mấy tên khốn đó có thể đả thương được cô hay sao."

Có đau không?"

Nhậm Duyệt Hàm vừa bôi thuốc vừa hỏi.

Cô chỉ nhìn thôi đã thấy sợ.

Cô có nên khen cô ấy là mạnh mẽ hay lì lợm đây nữa.

Với vết thương này không chịu nằm im một chỗ mà chạy lông nhông khắp nơi như vậy."

Có một chút."

An Nhất Bình thành thật trả lời.

Đau chứ.

Sao không đau cho được.

Cô có phải mình đồng da sắt đâu."

Lần sau cẩn thận hơn đó, đừng để bị thương."

"Ân."

Nhậm Duyệt Hàm vụng về băng bó xong vết thương trên lưng An Nhất Bình liền thở ra một hơi.

Cái này còn đáng sợ hơn việc đen tối mà cô nghĩ."

Còn ở đâu nữa không?"

Cô thuận miệng hỏi."

Còn nhưng phía trước tôi tự làm được.

Cảm ơn cô Nhậm."

An Nhất Bình cười cười xoay người cầm lấy lọ thuốc từ tay người đối diện.Lúc này Nhậm Duyệt Hàm mới nhìn thấy vết thương bên hông của cô ấy.

Lần này cô đã chuẩn bị trước tinh thần nên cũng không ngạc nhiên mấy."

Để tôi làm cho, cô làm một lát vết thương trên lưng lại chảy máu bây giờ."

Cô nhanh chóng dựt lọ thuốc lại.

Làm người tốt thì phải làm cho chót, không được bỏ lỡ giữa chừng.

Nhưng nếu bảo không sợ chính là rối lòng.

Một kẻ nhát gan như cô nhìn thấy máu đã hoa mắt chóng mặt hôm nay đúng là có nghị lực phi thường.Chỉ có đều lần này vết thương bên hông của An Nhất Bình gần như đã lành rồi, cô chỉ cần bôi thuốc và thay miếng băng gạc khác là xong.

Cô đột nhiên nhớ đến một vấn đề gì đó liền hỏi."

Vết thương này đợt trước hành sốt đúng không?"
 
[Bh] Cô Hàng Xóm Yêu Thầm Tôi
Chap 5: Chạm


[GL] Bằng Trình Vạn Lý - Chap 5: ChạmAn Nhất Bình nghe xong liền gãy đầu có chút xấu hổ.

Hình như trong mắt cô ấy cô trở nên vô dụng rồi."

Công việc nguy hiểm vậy sao?"

Nhậm Duyệt Hàm lại hỏi tiếp với vẻ đầu nghi ngoặc.

Nếu là cô chắc cô sẽ bỏ chạy mất.

Cô không đủ can đảm như vậy đâu."

Cũng không tính là nguy hiểm.

Vết thương này là do tôi đỡ thay ngài đại đế đó."

An Nhất Bình nửa thật nửa đùa đáp.

Tuy lúc này không phải lúc đùa nhưng không khí này cũng quá căng thẳng đi.Nhậm Duyệt Hàm trừng mắt.

Cô có ngốc đến mấy cũng không tin.

Mặc dù tình hình chiến sự ở Ukraina đang căng thẳng nhưng người như cô ấy hay ngài đại đế làm sao xuất hiện ở chiến trường được.

Rõ là bốc phét."

Đừng bốc phét."

"Thật đó, lúc đó tôi đã lao vào như một vị thần với hào quang vạn trượng rồi một mình đẩy đám quân phiến loạn."

An Nhất Bình thấy điệu bộ không tin của Nhậm Duyệt Hàm cô liền hồi thẳng lưng dậy rồi miêu tả.Nhậm Duyệt Hàm nghe xong cũng bật cười nhưng là nụ cười mang chút khinh bỉ.

Cô xử lý chỗ vết thương cuối rồi đứng dậy chỉ ngón tay vào trán An Nhất Bình."

Thôi thôi.

Cô dùng những lời đó dỗ còn nít đi.

Tôi về đây, có gì thì gọi tôi nhé."

Cô nói xong liền quay lưng lại định đi về nhưng đột nhiên bị kéo lại.Nhậm Duyệt Hàm theo quán tình liền ngã vào người ngồi trên sofa.

Nhưng không biết vô tình hay cố ý mà cứ ngã này cực kỳ nhẹ.

An Nhất Bình đã rất cẩn thận ôm lấy cô."

Tôi...tôi chỉ muốn nói cảm ơn thôi.

Xin lỗi."

An Nhất Bình thấy vậy liền ấp úng.

Dù sao cũng do cô hấp tấp mà ra.Nhậm Duyệt Hàm thấy tư thế hai người không ổn, lại có chút mập mờ liền đỏ mặt rồi ngồi thẳng dậy."

Không có gì.

Tôi về đây."

Nhưng động tác của cô có chút vụn về, thành ra không hiểu sao lại quơ tay trúng chỗ không nên trúng đó.An Nhất Bình: "..."

Nhậm Duyệt Hàm: "..."

Hai người đều là người trưởng thành nhưng việc này diễn ra thật sự có chút làm người khác bối rối.

Nói gì đến việc cô hình như cảm thấy thứ cô vừa chạm có chút đó không ổn.Một lần nữa hai người nhìn nhau.

Ánh mắt có chút trở nên kì hoặc đầy khó xử."

Tôi...tôi về đây."

Nhậm Duyệt Hàm nhận chóng đứng dậy.

Cô đi thật nhanh ra ngoài đến quay đầu nhìn lại cũng không dám.

Chết rồi, hình như cô gây hoạ rồi.An Nhất Bình liếc xuống bộ phận bên dưới của bản thân đang rụt rịt liền thở dài.

Cô thật sự không muốn doạ đến cô ấy mà.

Xem ra kế hoạch của cô đều thành công cóc hết rồi.Cô thở dài rồi ngồi dậy trực tiếp bấm điện thoại gọi đi.

Đầu dây bên kia vừa có tính hiệu cô đã lên tiếng."

Cục trưởng, tôi muốn nghỉ phép nửa năm."

Cục trưởng Thái đứng hình mất ba giây mới lên tiếng hỏi lại, giống như là ông không tin vào tai mình vậy: "Hả?

Cô nói gì?"

"Tôi muốn nghỉ phép, nghỉ nửa năm."

An Nhất Bình sợ ông ta lại hỏi lại liền nhấn mạnh từng chữ."

Cô điên à?

Nghỉ nửa năm..."

Cục trưởng Thái chưa kịp nổi điên đã bị An Nhất Bình cắt ngang."

Nếu không tôi đổi ngành."

Cục trưởng Thái: "Nhóc con dám uy hiếp tôi đó à?"

Đầu dây bên kia im lặng mấy giây rồi đáp với giọng có chút ngứa đòn: "Ai nha, hình như bên quân đội đang muốn tôi trở về làm huấn luyện viên đấy.

Tôi nên vào lại quân đội hay tham gia chính trị đây ta."

"Xem như cô giỏi."

Cục trưởng Thái nghe xong không khỏi nghiến răng nghiến lợi.

Không phải con nhóc này làm được việc với lại ông đang nhắm nó vào chiếc ghế cục trưởng sau khi ông về hưu thì ông đã đá đít lâu rồi.

Thật là một con nhóc hư đốn mà.Nhậm Duyệt Hàm vừa về đến nhà liền lao vào sofa ôm lấy khuôn mặt nóng hổi của mình, không cần nghĩ cô cũng biết nó đã đỏ đến mức nào rồi.

Cô lại nhìn vào tay mình, vừa nãy cô chạm vào thứ không nên chạm đó.

Mà cô lại không ngờ An Nhất Bình lại có cái đó.

Nói thẳng ra cô ấy không giống cô, cô ấy là một alpha chính hiệu.Thế giới này không phải chỉ có nam và nữ, mà còn chia ra là alpha, omega, beta.

Alpha thường tính cách rất mạnh mẽ, đặc biệt rất thu hút.

Tuy alpha nữ ở thế giới này rất ít tỉ lệ chỉ chiếm 1/10 phần trăm nhưng cái đáng nói đến là họ có cả cơ quan sinh d** nam.

Về cơ bản alpha nữ sẽ dùng cơ quan đó để kết nối với omega như cô để tạo ra nồi giống không khác gì alpha nam như tên tra nam Trương Vọng.Vậy mà cô lại không nhận ra được từ lần đầu cơ chứ.

Cô đúng quá ngu ngốc mà.

Nhưng cũng không thể không nói rằng An Nhất Bình quá có sức hút đi.

Sức hút từ cô ấy phát ra có gì đó rất khó nói, nhưng nó vừa ấm áp lại quen thuộc đến kỳ lạ.Mà...Chết rồi.

Sau này cô làm sao dám đối mặt với cô ấy đây.Nhậm Duyệt Hàm càng nghĩ càng thấy xấu hổ.

Tuy cô đã diễn cảnh thân mật rất nhiều nhưng nó cũng chỉ là diễn mà thôi.

Còn đời sống xxx của cô thì cô xin thề cô với Trương Vọng chỉ diễn ra xxx đúng một lần ở khách sạn vào hôm đó, sau đó kết quả thì ai cũng đoán được rồi.
 
[Bh] Cô Hàng Xóm Yêu Thầm Tôi
Chap 6: Cùng nhau đi chợ


[GL] Bằng Trình Vạn Lý - Chap 6: Cùng nhau đi chợSáng hôm sau, Nhậm Duyệt Hàm vẫn còn đang say giấc giữa chiếc giường to lớn cùng với một đóng chăn gối và gấu bông thì bên ngoài có tiếng chuông cửa.Cô cau mày rồi trực tiếp xoay người kéo chăn che lỗ tai lại.Nhậm Duyệt Hàm tuy là nghệ sĩ nhưng cô có thói quen rất xấu khi bị người khác phá giấc ngủ đó là cáu kỉnh.Tiếng chuông kêu một hồi không thấy người ra mở cửa cũng không có ý định từ bỏ.Nhậm Duyệt Hàm như mất hết kiên nhẫn liền ngồi dậy ngáp một cái thật dài rồi mới đi ra mở cửa.

Đặc biệt khi cô nhìn thấy người đứng trước cửa liền cau chặt hai hàng chân mày.An Nhất Bình nhìn thấy bộ dạng ngáy ngủ mất kiên nhẫn của người đối diện thì mới ý thức được Nhậm Duyệt Hàm không giống cô.

Cô từ nhỏ sống ở doanh trại giữa một đám người thô kệch, chịu sự huấn luyện cay nghiệt của quân đội riết rồi cũng hình thành thói quen thức khuya dậy sớm."

Lúc nãy chạy bộ tôi thấy bên ngoài có bán cháo nghêu, nghêu rất tươi nên mua cho cô một phần."

An Nhất Bình vừa nói vừa gãy gãy sau đầu bộ dạng đầy ái ngại.Nhậm Duyệt Hàm lúc này mới để ý chiếc hộp trong tay An Nhất Bình, xong cô khẽ đưa mắt nhìn cô ấy từ trên xuống dưới.

Quả thật ra bộ dạng vừa đi tập thể dục về, trên người thậm chí còn ướt đẫm mồ hôi."

Cảm ơn cô."

Cô đưa tay nhận lấy.

Người ta cố tình mua cho cô nếu cô không nhận lấy có phải cả tình cảm hàng xóm cũng mất hay không."

Thật ngại quá, trưa nay cô sang đây tôi mời cơm được không?"

Người ta liên tục cho cô đồ ăn.

Cô không thể tỏ ra mình là người keo kiệt được."

Tô...i...

Được."

An Nhất Bình định tìm lí do từ chối nhưng suy nghĩ lại liền gật đầu đồng ý.

Đây cũng là cơ hội ở riêng của hai người.

Nếu cô từ chối không phải quá ngu ngốc rồi sao."

Vậy để trưa tôi sang.

Cô đi chợ chưa?

Hôm nay tàu cập bến bến đồ biển rất tươi đó."

Nhậm Duyệt Hàm trầm ngâm mấy giây rồi bảo chưa.

Trong tủ còn ít đồ đông lạnh một mình cô có thể ăn được hai ngày nhưng nếu mời người ta làm khách thì không đủ."

Cô đợi tôi về thay đồ được không?

Tôi với cô cùng đi."

An Nhất Bình cười cười bộ dạng rất mong chờ vào trưa nay.

Nói gì đến việc cô đang tranh thủ cùng cô ấy ở riêng một chỗ thì làm sao có thể bỏ qua thời khắc này.

Cùng nhau đi chợ sao.

Thú vị đó.Nhậm Duyệt Hàm thấy bộ dạng mong chờ đó của người đối diện cô biết cô không thể bảo không rồi.

Nhậm Duyệt Hàm cô đúng là đồ nhan khống chết tiệt mà.

Tối qua thì mém chút chiếm tiện nghi của người ta.

Hôm nay còn có thể bình thản nói chuyện được với người ta thì cũng xem như mặt dày đi.Cô nhìn bóng lưng An Nhất Bình rời đi liền nhớ đến mấy vết thương của cô ấy thì không khỏi nhắc nhở."

Đừng để vết thương dính nước đó."

An Nhất Bình nghe xong liền quay lại mỉm cười với Nhậm Duyệt Hàm, tay còn làm dấu hiệu tuân lệnh.Hai người dù sao cũng là nữ nên khâu chuẩn bị ra ngoài có chút lâu.

Đặc biệt là Nhậm Duyệt Hàm, cô sợ có du khách nào lỡ nhận ra mình thì nguy to nên bỏ ra thời gian rất lâu để hoá trang.

Người trong chợ lúc đầu còn thấy lạ nhưng lâu dần cũng quen mới cái cách cứ ra ngoài là chùm kín người như ninja của cô rồi.

Thậm chí họ còn học theo để tránh nắng nữa.An Nhất Bình đứng bên ngoài thấy cô bước ra cũng ngỡ ngàng đứng hình mấy giây sau đó liền cười."

Thật độc đáo."

Nhậm Duyệt Hàm trừng mắt với cô ấy nhưng cô lại đưa câu nói này vô lời khen mà trực tiếp nói cảm ơn.Hai người cứ như vậy câu được câu không mà bất giác ra đến chợ.Người buôn bán ở nơi này cực kỳ nhiệt tình, vừa thấy bọn họ đã liên tục chào mời mua hàng.Trên đường đến đây hai người đã bàn luận món nấu cho trưa nay nên cả hai chỉ tập trung vào mua nguyên liệu nấu.Nhậm Duyệt Hàm nhìn xung quanh rồi thở dài.

Chợ hôm nay quả thật đông hơn mọi ngày.

May mà cô hoá trang kĩ.Cô nhìn dòng người tấp nập qua lại rồi mỉm cười bước về phía gian hàng đối diện.

Chỉ là cô chưa bước được mấy bước phía trước bỗng nhiên có tên nhóc chạy ngang đụng vào người cô khiến cô mất thăng bằng.Nhậm Duyệt Hàm lảo đảo cứ tưởng bản thân sắp không xong rồi cô nhanh tay ôm lấy bụng mình chuẩn bị cho cú ngã.

Nhưng sau đó cô lại không thấy đau gì cả.

Ngược lại cô lại thấy An Nhất Bình ở phía đối diện ôm lấy eo cô.

Trên khuôn mặt cô ấy không thể hiện biểu cảm gì nhưng cô cảm nhận được bàn tay đang đặt ở eo cô có chút khẩn trương."

Không sao chứ?"

An Nhất Bình đỡ người trước mặt đứng dậy đàng hoàng liền hỏi han.

Trong lòng không khỏi tự trách bản thân quá bất cẩn.

Nếu bản thân không phản ứng kịp có phải bây giờ cô ấy gặp chuyện rồi không.Nhậm Duyệt Hàm nhìn người đối diện đang giúp cô chỉnh lại tóc không khỏi bối rối."

Không..."

Cô chưa trả lời xong đã nghe An Nhất Bình hỏi tiếp."

Có cần đến bệnh viện kiểm tra không?"

Nhậm Duyệt Hàm lúc này mới phì cười.

Cô đâu yếu đuối đến vậy.

Huống hồ cô có bị gì mà cần phải đến bệnh viện.

Có phải An Nhất Bình quá lo lắng rồi không."

Tôi không sao.

Chúng ta mua đủ rồi thì về nhà thôi."

An Nhất Bình khẽ gật đầu.

Cô tranh thủ cần hết đồ rồi nắm lấy tay Nhậm Duyệt Hàm rời đi.
 
[Bh] Cô Hàng Xóm Yêu Thầm Tôi
Chap 7: Nấu ăn


[GL] Bằng Trình Vạn Lý - Chap 7: Nấu ănTừ hôm đó thời gian cô và An Nhất Bình gần nhau cũng nhiều hơn.

An Nhất Bình rõ không phải người xấu, cũng không có suy nghĩ gì khiến cô cảm thấy không vui.

Huống hồ càng giao tiếp nhiều cô cảm thấy con người này rất chững chạc, ấm áp.

Đại loại như việc cô có thai người trong cư xá đôi khi sẽ thuận miệng hỏi về cha đứa trẻ, nhưng cô ấy thì không có, đôi khi nghe những lời đó còn nói đỡ giúp cô.Nhậm Duyệt Hàm vừa nhặt rau vừa quan sát An Nhất Bình đang nấu nướng trong bếp.

Cô vẫn nhớ cái buổi trưa đầu tiên hai người ăn cùng nhau.

Sau đó chắc cô nấu không ngon nên cô ấy nhất quyết không cho cô đứng bếp nữa.

Cũng phải thôi, trước kia cô rất ít khi vào bếp, đặc biệt là lúc bước chân vào giới giải trí thì cô càng không có thời gian vào bếp nấu nướng."

Ngày mai tôi đi cắm trại, cô muốn đi cùng không?

Ra ngoài thư giãn cũng tốt."

An Nhất Bình thấy người sau lưng vẫn nhìn mình chăm chú liền đưa ra đề nghị lớn mật.

Cô biết tuy hai người hiện tại đã gần nhau hơn một chút nhưng Nhậm Duyệt Hàm vẫn đề phòng cô.

Tâm trí cô ấy chưa từng buông lỏng một chút nào cả.

Đặc biệt khi biết cô là alpha nữ thì khoảng cách giữa hai người luôn có một bức tường vô hình chắn ngang."

Cắm trại???"

Nhậm Duyệt Hàm đang ngắm người đẹp bị đề nghị của An Nhất Bình làm cho bất ngờ liền hỏi lại."

Ở ngoại ô có cái hồ view khá đẹp.

Chúng ta có thể đến đó cắm trại và nướng thịt."

Nhậm Duyệt Hàm nghe xong không tự chủ được nghĩ ngay đến những miếng thịt nướng vàng óng ánh, không khỏi chảy nước miếng.

Cơ thể mang thai cũng đã bốn tháng hơn, chuyện ăn uống cũng đã quay lại bình thường và cô còn đặc biệt thèm ăn.

An Nhất Bình đề xuất như vầy không phải đánh vào điểm yếu của cô sao.An Nhất Bình thấy hai con mắt sáng rực cùng với biểu hiện vô cùng thành thật của Nhậm Duyệt Hàm liền mỉm cười, chỉ thiếu việc mọc thêm cái đuôi rồi que quẩy nữa thôi."

Quyết định vậy đi, chiều mai tôi sang đón cô."

"A...được."

Nhậm Duyệt Hàm thấy An Nhất Bình tự quyết định như vậy lại dùng bộ dạng cún con mong chờ thì cô không từ chối nổi.

Quả thật bộ dạng đó với một người nhan khống như cô nó không khác gì đòn chí mạng.Cô nhìn mới rau mình nhặt đã đủ cho hai người ăn liền đứng dậy định đi rửa nhưng vừa thấy cô kéo ghế An Nhất Bình đã nhanh chóng giành lấy rổ rau."

Cô ngồi đi, tôi làm cho."

Nhậm Duyệt Hàm thấy vậy chỉ có thể ngồi xuống yên phận ở chỗ bàn ăn, miệng không khỏi than trách nhưng lại mang hàm ý nửa thật nửa đùa."

Cô đừng nuông chiều tôi như vậy, tôi sẽ quen thói được nuông chiều mất."

An Nhất Bình đang rửa rau nghe vậy chỉ mỉm cười khẽ nói trong miệng."

Vì em xứng đáng."

Nhưng cô biết lời này hiện tại không thể nói ra được.

Nếu nói ra chỉ sợ cô ấy sẽ đề phòng cô hơn.

Nhậm Duyệt Hàm là người cô lo được lo mất nhưng cô ấy đối với cô xem ra chỉ là người xa lạ vừa quen biết mà thôi.

Có đôi lúc cô thật muốn hỏi, cô ấy thật sự không nhớ đến cô sao.

Mà chắc không nhớ được đâu, năm đó hai người thật sự chỉ lướt qua nhau như hai người xa lạ thì làm sao nhớ được cơ chứ."

Không phải trẻ nhỏ, thai phụ và người già được ưu tiên hay sao?"

Cô vớt rau ra dĩa rồi nhẹ nhàng đặt lên bàn ăn phía sau.

Sau đó cô cũng dọn hết các món vừa làm lên bàn ăn một cách thuần thục."

Vậy tôi phải tranh thủ sự ưu tiên này rồi."

Nhìn khuôn mặt ngốc nghếch của Nhậm Duyệt Hàm không hiểu sao cô lại muốn nhéo lỗ mũi cô ấy một cái."

Nhưng mà tôi chợt nhớ ra trong đó tôi được hưởng hai đặc quyền nha, sau thai phụ sẽ thành người già rồi."

Nhận Duyệt Hàm khẽ tính toán trong lòng.

Đúng thật nha, hiện tại cô là thai phụ nhưng về tuổi tác cô cũng già nha."

Cô tính toán thật tốt, muốn chiếm lấy sự ưu tiên này cả đời sao?"

Mặc dù chỉ biết người đối diện đang nói đùa nhưng An Nhất Bình vẫn mỉm cười đáp bằng một câu thật lòng.

Cho dù đáp án như thế nào thì sự ưu tiên này của cô vẫn sẽ cả đời thuộc về cô ấy."

Được nha."

Nhậm Duyệt Hàm chỉ xem như đang trêu đùa nói chuyện phiếm tạo bầu không khí nên cũng đáp lại bằng câu nói đùa vô cùng sảng khoái."

Tôi tất nhiên phải ưu tiên cô cả đời rồi."

An Nhất Bình trả lời xong sợ Nhậm Duyệt Hàm kịp phản ứng có gì đó sai sai trong câu nói, cô nhanh chóng đổi sang chủ đề khác."

Ăn cơm thôi, ăn cơm thôi.

Đừng để bé con bị đói."

Nhậm Duyệt Hàm quả thật tốc độ phản ứng hơi chậm.

Cô thấy An Nhất Bình kêu ăn liền không suy nghĩ được vấn đề gì trước đó nữa.Cô vừa ăn vừa chăm chú nhìn An Nhất Bình ngồi đói diện lâu lâu lại gắp đồ ăn để vào bát cho cô như một thói quen.Có đôi lúc cô lại nghĩ hai người bọn họ thật giống một gia đình.

Nhưng cô cũng sợ cái gọi là gia đình vì hạnh phúc vốn sớm nở tối tàn.

Cô sợ khi cô mở lòng ra lại phát hiện bản thân lại gặp phải một tên Trương Vọng thứ hai.

Hoặc là nói cô sợ con cô phải chịu cảnh không nên chịu.
 
[Bh] Cô Hàng Xóm Yêu Thầm Tôi
Chap 8: Mời cưới


[GL] Bằng Trình Vạn Lý - Chap 8: Mời cướiTừng ngày trôi qua, dường như phương pháp tiếp cận nhẹ nhàng của An Nhất Bình không thể đánh động một chút gì vào tâm trí của Nhậm Duyệt Hàm.

Cô nằm trên giường tay để lên trán có chút chán nản.

Thời gian nghỉ phép thì càng ngày càng ít đi nhưng hàng phòng bị vẫn chưa phá được dù chỉ một góc nhỏ.

Cô chưa từng cảm thấy thất bại như lúc này.Ai bảo An Nhất Bình cô sinh ra đã là người thắng cuộc cơ chứ.

Hãy nhìn Nhậm Duyệt Hàm đi, những phương pháp cô đưa ra đối với cô ấy không khác gì bùn loãng trát tường.Đột nhiên điện thoại vang lên đánh bay những suy nghĩ chán nản trong đầu An Nhất Bình.Cô đưa tay cầm lấy điện thoại cũng không cần xem ai gọi mà trực tiếp bấm nghe."

Khi nào trở về?"

Đầu bên kia thấy cô bấm nghe liền lên tiếng trực tiếp đi vào chuyện chính.

Dường như hai người rất hiểu nhau ở vấn đề này.

Đó là cả hai đều không có cái gọi là nhẫn nại."

Làm gì?"

An Nhất Bình nghe giọng nữ bên kia đầu dây liền cau mày hỏi lại."

Hai tháng nữa, chính xác là mùng 4 tháng 5 chị kết hôn, tranh thủ về sớm một chút."

"Doãn Tư Ninh, nhà tư bản độc tài như chị cũng có người cưới sao?"

An Nhất Bình nghe xong liền phì cười.

Doãn Tư Ninh là chị bà con xa lắc xa lơ của cô, mà tính ra cũng không xa mấy.

Mẹ của Doãn Tư Ninh là chị họ ngoại của mẹ cô nên tính ra cũng là chị họ của cô.Doãn Tư Ninh ở đầu dây bên kia có chút trầm ngâm.

Cô nhìn điện thoại một lúc lâu rồi mới đáp."

Còn hơn cái người tính tình thối đến nổi không cưới được ai."

An Nhất Bình nhìn điện thoại rồi cau mày.

Bình thường bà chị này của cô rất ít nói nhưng trả đũa thì phải trả cả gốc lẫn lãi.

Hôm nay còn đặc biệt đụng vào chỗ đau của cô."

Doãn Tư Ninh, em hỏi chị.

Nếu bây giờ muốn chiếm lấy trái tim một người thì phải làm sao?"

Cô hiện tại cần một chuyên gia cho ý kiến nên không thể một sống một còn với bà chị họ này được.Doãn Tư Ninh ở đầu dây bên kia nhẹ nhàng gõ từng cón tay lên mặt bàn, miệng khẽ nhếch lên."

Trực tiếp chiếm lấy người đó, mang về nhà giấu đi rồi tính tiếp."

An Nhất Bình: "..."

Sao cô lại chạy đi hỏi bà già U30 không có lấy mảnh tình vắt vai này cơ chứ.

Cô mà làm vậy chỉ sợ người đó sẽ hận cô đến chết.

Huống hồ cô không muốn người đó buồn, càng ghét cảm giác thấy người đó khóc."

Mùng 4 tháng 5 nhớ đó.

Sắp cưới rồi chị đây bận lắm."

An Nhất Bình chưa kịp hỏi gì nữa đầu dây bên kia đã vang lên tiếng bíp bíp quen thuộc.

Cô khẽ chửi thề một tiếng.

Đúng là loại người có mới nới cũ.

Mà chị ta có yêu đương với ai bao giờ đâu mà cưới với sinh nhỉ.Nhưng suy đi tính lại cô quả thật muốn đưa Nhậm Duyệt Hàm trở về nhà vào thời gian đó.

Nơi này tuy tốt nhưng y học hiện đại phát triển chưa khả quan mấy.

Việc sinh nở giống như đi dạo một vòng quỷ môn quan, cô không thể để chuyện gì xảy ra với mẹ con họ được.Chiều hôm đó vừa đúng bốn giờ An Nhất Bình đã đến gõ cửa nhà Nhậm Duyệt Hàm.Hai người đều là người rất đúng giờ nên vừa nghe tiếng gõ cửa Nhậm Duyệt Hàm liền cầm túi xách đi ra.Cả hai nhanh chóng leo lên chiếc Jeep việt dã rời khỏi khu cư xá mà tiếng về phía ngoại ô, nơi có hồ nước tuyệt đẹp mà An Nhất Bình đề cập đến.Kỉ năng lái xe của An Nhất Bình khá tốt, suốt dọc đường có nhiều đoạn rất xấu nhưng Nhậm Duyệt Hàm không thấy khó chịu chút nào.Cô hôm nay mặc chiếc váy suông màu vàng nhạt, đi cùng đôi giày bẹp chống chơn vì ra ngoài nên có trang điểm đôi chút, thần sắc cũng tươi tỉnh hơn mọi khi rất nhiều.Nhậm Duyệt Hàm một tay đặt lên bụng, một tay nắm lấy dây an toàn, mắt chăm chú nhìn ra xa quan sát cảnh vật xung quanh.Hai bên đường chỉ toàn cây tràm, đoạn đường hơi gồ ghề lại thuộc dạng đất đỏ siêu dính.May mà An Nhất Bình lái một chiếc xe việt dã chứ nếu lái xe khác chỉ sợ họ có lếch cũng lếch không nổi."

Đêm qua có mưa nhỏ sáng nay nắng lại ít, làm đường cũng xấu theo.

Hôm trước tôi đi đường vẫn còn rất tốt."

An Nhất Bình thấy chân mày cô cau lại liền giải thích."

Cô có thấy khó chịu không?

Hay chúng ta về nhé."

Bây giờ cô có chút hối hận rồi.

Biết vậy đã đưa cô đến nơi khác."

Không sao, cũng gần đến rồi.

Nếu về tôi sẽ hối hận lắm."

Nhậm Duyệt Hàm nhìn phía trước đã thấy được cái hồ rộng lớn mặt nước xanh ngát liền không muốn quay lại nữa.

Chỉ nhìn xa xa cô xũng nhìn ra được phong cảnh ở đó rất đẹp.

Huống hồ cô không thấy khó chịu gì, cô cũng tin tưởng vào khả năng lái xe của cô ấy.An Nhất Bình thấy vậy chỉ có thể tiếp tục lái xe.

Nói thiệt với cái tốc độ này chính là tốc độ chậm nhất mà cô từng lái qua.

Còn thua cả tốc độ khi cô đạp xe đạp.Hai người vừa đến nơi An Nhất Bình liền nhảy xuống mở cửa xe cho Nhậm Duyệt Hàm rồi lôi hết dụng cụ cắm trại ra.Nhậm Duyệt Hàm có ý muốn giúp liền bị cô ấy từ chối nên chỉ có thể bắt ghế ngồi ngắm quan cảnh xung quanh cùng hoàng hôn đang buông xuống.
 
[Bh] Cô Hàng Xóm Yêu Thầm Tôi
Chap 9: Cắm trại qua đêm


[GL] Bằng Trình Vạn Lý - Chap 9: Cắm trại qua đêmAn Nhất Bình đối với việc dựng liều trại thực sự rất chuyên nghiệp, chưa đến mười lăm phút cô đã dựng xong chiếc liều một cách hoàn chỉnh từ trong ra ngoài.

Sau đó, Nhậm Duyệt Hàm thấy cô ấy lấy cần câu và mồi câu ra móc chúng vào nhau rồi đưa cho cô."

Đến đây không câu cá thật uổn phí."

Nhậm Duyệt Hàm thấy bộ dạng không khác nào đang bày trò cho trẻ con chơi liền mỉm cười nhận lấy cần câu.Hồ này rất to, lại cô cùng rộng lớn, phía xa xa còn có thể thấy núi non hùng vĩ cùng với ánh mặt trời đang lặn.Cô lấy điện thoại trong túi ra nhanh chóng chụp một tấm làm kĩ niệm.Cùng lúc đó An Nhất Bình đã nhóm lửa và bắt đầu nướng thịt.

Từng động tác như mây trôi nước chảy của cô ấy cho thấy đây vốn không phải là lần đầu cô ấy đi cắm trại như vầy."

Cô rất hay đi cắm trại hử?"

Nhận Duyệt Hàm không khỏi nhìn An Nhất Bình bằng ánh mắt sùng bái.

Cô cũng rất thích ra ngoài dã ngoại như vầy.

Đáng tiếc đặc thù công việc của cô không cho phép."

Thỉnh thoảng thôi.

Công việc của tôi cũng rất bận rộn, lại thường đi công tác."

An Nhất Bình cũng thành thật đáp.

Nhưng những cái cô làm này chỉ là áp dụng một chút cách sinh tồn mà thôi.

Đặc thù công việc của cô thì mấy này rất cần thiết.Nhậm Duyệt Hàm gật đầu khẽ hiểu.Hoàng hôn dần buông xuống thay vào đó là màn đêm cùng với sương khá dày.

An Nhất Bình sợ cô lạnh liền lấy chăn mỏng đưa cho cô khoác lên người, bên cạnh còn đóm lửa nhỏ sưởi ấm.Hai người cứ ngồi như vậy vừa ăn vừa câu cá và nói chuyện tán gẫu câu được câu không."

Thịt nướng không có rượu hay coca thật nhạt nhẽo."

Nhậm Duyệt Hàm vừa nhai thịt vừa nói, miếng thịt trong miệng chạy qua chạy lại hai bên má khi cô nói chuyện khiến cô không khác gì con hamster."

Cô không được uống.

Những thứ đó không tốt."

An Nhất Bình cau mày.

Cô nhanh chóng lấy bình giữ nhiệt rót nước ấm cho Nhậm Duyệt Hàm để tránh cô ấy nghĩ lung tung.Nhậm Duyệt Hàm chỉ buộc miệng nói ra thôi chứ cô cũng biết rõ hiện tại cô không thể uống được.

Cô còn muốn làm người mẹ tốt mà.Hai người đánh chén no nê mà cần câu chỉ mới kéo lên được hai lần và được hai con cá nhỏ bằng ngón tay út.An Nhất Bình chán nản liền dứt khoác thả hai con cá con đó về lại hồ.

Cô quay người lại định bảo cả hai vào ngủ thôi nhưng nhớ đến việc alpha và omega khác biệt cô đành tìm lí do."

Cũng trễ rồi cô vào nghỉ đi.

Có gì gọi tôi, tôi câu thêm chút đã."

Đối với chuyện này Nhậm Duyệt Hàm cô bây giờ mới nhớ ra An Nhất Bình là alpha.

Cô ấy cứ luôn ân cần lại dịu dàng như vậy làm cô quên mất cô ấy và cô khác biệt.

Huống hồ thế giới này có thuốc áp chế rất tốt các đặc tính của alpha và omega nên nếu không thân thuộc rất khó nhận ra khác biệt.Nhậm Duyệt Hàm thấy bộ dạng ga lăng đó của An Nhất Bình chỉ có thể gật đầu đồng ý nhưng trong lòng lại rối như tơ.

Cô vậy mà lại quên mất An Nhất Bình là alpha cơ đấy.

Tối nay có phải được tính là cô với cô ấy ngủ chung hay không.

Đột nhiên cảm thấy với việc này An Nhất Bình thật thiệt thòi.Cô thở dài một hơi.

Định thức nhưng cả một đoạn đường dài cùng với cơ thể đang mang thai Nhậm Duyệt Hàm thật sự không thức nổi.

Sau một hồi đấu tranh tâm lí cô cũng chìm vào giấc ngủ.Chỉ có đều giấc ngủ này khiến cô ngủ thật sâu và vô cùng ấm áp giống như có ai đó đang sưởi ấm cho thể xác lẫn linh hồn của cô vậy.An Nhất Bình khẽ đưa tay vuốt nhẹ lên từng đường nét khuôn mặt của người đang ngủ.

Bỗng nhớ về năm đó, lần đầu tiên cô gặp Nhậm Duyệt Hàm.Mùa tựu trường lớp mười năm ấy, ở trường cấp ba Ngũ Tinh.

Khi đó Nhậm Duyệt Hàm cũng xinh đẹp y như vầy, cô ấy vừa bước vào trường đã trở thành hoa khôi được mọi người tung hô của Ngũ Tinh.

Cô và cô ấy học khác lớp, cả hai đều có nhan sắc nghịch thiên nên liên tiếp bị mọi người mang ra so sánh.

Nhưng nhắc tới khi đó cô liền có chút xấu hồ, cô tuy sống trong doanh trại nhưng mức bộ dậy thì lại chậm hơn người khác một nhịp.

Vì vậy khi tất cả đều trưởng thành thành thiếu nam, thiếu nữ thì mặt cô vẫn như đứa cấp hai búng ra sữa liên tục bị bàn bè cười nhạo.

Cũng vì vậy trong những cuộc so sánh đó Nhậm Duyệt Hàm luôn là người chiến thắng.Cô đối với chuyện hoa khôi này cũng không để tâm.

Đối với đối thủ đọ nhan sắc cũng không thấy có hứng thú diện kiến.Cho đến một ngày khi tất cả bạn học đều về hết, cô cứ tưởng bản thân là người ra khỏi trường cuối cùng ai ngờ khi đi xuống cầu thang lại thấy bóng dáng một người ngồi đó.

Lúc đó cô ấy đang khóc, bộ dạng rất thương tâm.

Cô trước nay chưa từng vỗ về người khác nên chỉ có thể đứng đó đợi cô ấy khóc xong rồi đưa cho cô ấy chiếc khăn tay sạch.Đó là lần đầu tiên hai người gặp nhau, mà hình như cũng không còn sau đó nữa.
 
Back
Top Bottom