[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 89,780
- 0
- 0
(Bh Abo) Em Gái Mỗi Ngày Đều Muốn Làm Tôi
Chương 20 (hơi H)
Chương 20 (hơi H)
"Chị, chị tận mắt thấy chưa, chúng ta làm chuyện thân mật rất tự nhiên."
Kế tiếp giống như là đặt mình trong bóng tối vĩnh hằng, loạn luân vĩnh viễn không ngừng nghỉ.
Tay chân Lục Ôn Ninh lạnh ngắt, không muốn nhớ lại quãng thời gian đó.Cô cầm di động, nhìn về phía avatar vịt con trong khung chat, đó là bạn thân Trì Tự.
Từ nhỏ tới lớn đối phương đối với cô rất tốt, chuyện cho tới bây giờ, có lẽ có thể thử tìm người khác giúp đỡ?
Mượn Lý Phong ngụy trang, có thể trưng cầu em gái đồng ý không?"
Chị muốn tìm chị Trì Tự?"
Trong mắt lộ ra vẻ suy đoán bất an, Lục Cảnh Thăng lập tức hiểu chị đang nghĩ gì: "Cũng được, như vậy sau này em sẽ không cần cố kỵ đụ chị trước mặt chị ấy nữa."
Lục Ôn Ninh căm tức nhìn Lục Cảnh Thăng, tốt xấu gì cũng cùng nhau lớn lên, sao em gái có thể không kiêng kỵ như thế, cô tắt điện thoại di động, không nhẹ không nặng ném vào trong sô pha, đi thẳng về phía phòng.Chỗ cổ tay bị người nắm chặt, lực lượng cách xa khiến cô cứng đờ tại chỗ.Lục Cảnh Thăng ôm lấy chị gái, nhẹ giọng nói: "Được rồi, muốn gặp chị ấy thì lần sau em đi cùng chị, có nhớ hôm qua em đã nói nên cạo lông không?"
Lỗ tai Lục Ôn Ninh đỏ lên, cô không rõ vì sao em gái lại không có chút kiêng kị gì với tình dục, cắn môi, thân thể nhẹ nhàng, bị ôm trở lại sô pha ngồi.Giữa trưa, tia nắng ban mai giống như là màu trắng, bôi lên da thịt vốn đã nhẵn nhụi của cô, khiến nó trở nên trắng sáng hơn.
Trong phòng sáng sủa, vô cùng thích hợp làm công việc thủ công.Lục Cảnh Thăng trở về phòng lấy dao cạo và kem tẩy lông ra.
Bóp cao tẩy lông vào bát nhỏ, dùng dao cạo râu quấy một hồi, hơi nổi bọt.Lại lấy ghế nhỏ đặt trước mặt Lục Ôn Ninh, hai tay rửa sạch sẽ.
Chính mình ngồi ở phía trên: "Tự mình cởi hay là em cởi."
Lục Ôn Ninh ôm gối đầu, chậm rãi đứng lên, không tình nguyện dùng một tay kéo thấp mép váy bên hông, lộ ra xương hông thanh tú, cùng với dấu vết ái muội.Nhìn gương mặt đỏ ửng của chị gái, Lục Cảnh Thăng khẽ cười nói: "Cởi tiếp đi."
Lục Ôn Ninh thở dài, cắn môi hồng, ngón tay bò sang bên kia, vừa chảy xuống, toàn bộ váy trắng đã rơi trên mặt đất, lộ ra đôi chân dài trơn bóng nhẵn nhụi, cùng với quần lót lụa trống rỗng.Quần lót này căn bản không che được cái gì, giống như là mấy sợi dây quấn lấy môi âm hộ trắng nõn, cuối cùng dùng một sợi dây thừng màu trắng buộc ở giữa hông.Em gái mua cho cô rất nhiều đồ lót tình thú, áo ngực không che được ngực, quần lót hở, cô mặc cũng không được, không mặc cũng không được.Lục Ôn Ninh nhíu mày, ngón tay nắm lấy sợi dây nơ bên hông, chậm rãi kéo dây.Lục Cảnh Thăng nhìn về phía thịt huyệt dưới dây trắng, lửa trong mắt thăng lên, cười nói: "Chị còn kéo dài, sẽ không có thời gian làm cơm trưa, Cảnh Thăng cũng chỉ có thể cho chị ăn tinh dịch."
Ngón tay Lục Ôn Ninh run rẩy, kéo dây thừng ra, để mặc một mảnh vải che xấu hổ cuối cùng rơi trên mặt đất, ủy khuất nằm trên sofa, dùng hai tay che lại sắc xuân giữa hai chân.Lục Cảnh Thăng khuấy lên một ít kem tẩy lông màu trắng, ngẩng đầu nhìn về phía chị gái mỉm cười không nói lời nào.Mỗi lần phản kháng, chỉ có thể nhận được hậu quả càng thêm thảm thiết, Lục Ôn Ninh chậm chạp, từ từ buông tay ra.Tiểu huyệt khiến Lục Cảnh Thăng sảng khoái không thôi đập vào mắt, cho dù là trạng thái khô ráo, cũng vô cùng đáng yêu, môi âm hộ hồng hào ẩn giấu trong lông mu màu nâu nhạt.Kết cấu mượt mà và tơi tựa như lông của em bé, không vừa thô vừa cứng như của cô.Con ngươi tối sầm lại, nghiêng người về phía trước: "Chị ơi mở chân ra."
Hô hấp ấm áp đánh về phía tiểu huyệt, Lục Ôn Ninh xấu hổ kịch liệt co rút lại.Sự chiếm hữu của em gái đối với cô là từ thân thể đến trái tim, nắm chắc từng tấc chi tiết trên thân thể, không được giấu diếm.Cho nên thường xuyên cạo lông, chính là để tỉ mỉ quan sát bộ dáng tiểu huyệt bị đụ.Không phải có câu con nít chưa mọc đủ lông sao?Lục Ôn Ninh không thích cạo lông, quá trẻ con.Kem tẩy lông lạnh bôi lên môi âm hộ, dao cạo lạnh lẽo thỉnh thoảng xẹt qua, cùng với ánh mắt nghiêm túc của em gái nhìn chằm chằm chỗ riêng tư của cô, tất cả đều làm cho Lục Ôn Ninh choáng váng.Cô nằm ngửa trên sô pha, đặt tay lên trán, cơ thể dường như sắp bốc cháy.Phát hiện chị gái quẫn bách, Lục Cảnh Thăng nói: "Nếu chị nhàm chán, bên cạnh có sách để xem.Lục Ôn Ninh thích đọc sách, thoáng nhìn mấy quyển sách chất đống mà em gái chỉ trên bàn, cô vui mừng cầm lấy, vừa nhìn đã thấy là "Giấu ba mẹ làm tình với chị gái" lập tức cứng đờ, mang theo hy vọng có lẽ có thể có sách khác, tiếp tục lật xem.Kết quả tất cả đều là "Chị gái hấp dẫn cấm kị", "Em gái cưỡng hiếp tội" toàn là chị em loạn luân, cô không xem nổi nữa."
Chị ơi, Nữ Oa và Phục Hi cũng là huynh muội ruột."
Lục Ôn Ninh lập tức hiểu ra em gái muốn chuyển sang tấn công văn hoá của cô.Quả nhiên, vừa cạo lông vừa kể những câu chuyện loạn luân bên tai cô, có thần thoại Trung Quốc và nước ngoài, cũng có văn học mạng hiện đại.Cô chịu đựng sự khó chịu về thể chất và tinh thần, lặng lẽ chờ đợi cho đến khi kết thúc.Liếc mắt nhìn lông vất vả mọc ra trên tiểu huyệt lại bị em gái cạo sạch, trắng nõn như trẻ con, tự tôn của một người phụ nữ trưởng thành vỡ vụn.Cô vốn định trực tiếp vào phòng, giận dỗi một trận, nhưng lại sợ em gái nói cô không ăn cơm.Đành phải tùy tiện ăn hai ngụm cơm, dựa vào vách nhà bếp, lặng lẽ hướng về phía đầu em gái đang rửa chén nói: "Chị muốn ngủ trưa, em không được vào"Sau đó đi vào phòng ngủ, lúc đóng cửa cũng rất nhẹ.Trở lại phòng ngủ, cô cầm điện thoại di động nhàm chán lướt Weibo, bấm vào giới hội họa, bài hot đập vào mắt: Họa sĩ nổi tiếng Khúc Du Nhiên sắp về nước.Khúc Du Nhiên, ba chữ này ấp ủ ở đầu lưỡi cô, giống như muốn đọc ra lại bị cô nuốt xuống.
Lục Ôn Ninh buồn bã nhìn trần nhà, khi còn bé các cô từng có duyên gặp mặt, khi đó cô cũng không biết kỹ xảo hội họa tinh xảo gì, chỉ cảm thấy cô giáo này vẽ rất đẹp.Cười cũng rất dịu dàng.Lúc ấy không biết vì sao lại trầm mê, còn hạ quyết tâm lớn lên muốn tìm chị gái ôn nhuận như cô giáo.Nhưng chẳng bao lâu cô không thể đến viện tranh nữa.
Lục Ôn Ninh buồn bã tiếp tục lướt màn hình, cô muốn biết thêm về giáo viên.Ánh sáng u ám chiếu rọi lên mặt cô, đuôi lông mày Lục Ôn Ninh khẽ nhướng lên, cô Khúc muốn tổ chức triển lãm tranh ở thành phố C các cô.Cô rất muốn đi.Đợi đến khi ăn tối.
Từ trong phòng đi ra, bàn bày đủ loại thức ăn, liếc mắt nhìn em gái vừa cởi tạp dề trong phòng bếp.
Tò mò hỏi: "Hôm nay là ngày gì?"
Lục Cảnh Thăng cười dịu dàng, kéo chị gái ngồi trên bàn: "Không phải là ngày gì, chính là muốn chị vui vẻ một chút."
Lục Ôn Ninh không chú ý trên bàn toàn đều là món ăn cô thích, bởi vì trong lòng có chuyện quan trọng hơn cần cô biểu đạt."
Cảnh Thăng, chủ nhật tới có một triển lãm tranh, chị muốn đi."
Lục Cảnh Thăng lột con tôm chiên mà chị gái yêu thích nhất, cong môi, đút vào miệng đối phương, "Vậy em đi cùng chị."
Lục Ôn Ninh không muốn em gái đi theo, cô chỉ muốn mang theo tâm tình nào đó đi gặp ánh trăng trắng thời thơ ấu của mình.Nghiêng đầu về phía thịt tôm: "Chị muốn đi một mình."
Nụ cười của Lục Cảnh Thăng dần dần chậm lại, cô lạnh giọng nói: "Có cái gì em không thể nhìn sao?"
Lục Ôn Ninh mím môi, ý tứ của cô đã biểu đạt rất rõ ràng.Hai người nhìn nhau, Lục Cảnh Thăng run rẩy lông mi, nắm chặt cổ tay Lục Ôn Ninh, chất vấn: "Chị ơi, xem triển lãm tranh mà thôi, vì sao em không thể đi?"
Cô đột nhiên cúi đầu cười cười: "Chẳng lẽ chị có cái gì gạt Cảnh Thăng sao?
Chuẩn bị bỏ lại Cảnh Thăng?
Vẫn là giấu Cảnh Thăng...
Thích người khác?"