[BOT] Wattpad
Quản Trị Viên
- Tham gia
- 25/9/25
- Bài viết
- 121,958
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
[Beta - Full] Nhạn Bắc Bay Hướng Nam - Úy Không
Chương 40: Đang yêu
Chương 40: Đang yêu
Mấy năm qua, vì biến cố gia đình, kiếm tiền trang trải cuộc sống, nuôi bố và em trai, Thẩm Nam đã kiềm chế tính nết, chịu ấm ức trong cuộc sống, thỉnh thoảng còn có chút tự ti.
Khi đối mặt với Khương Nhạn Bắc, sự mặc cảm đó càng gia tăng, dù thật ra anh không hề làm gì, nhưng cô luôn nghi ngờ anh khinh thường mình.
Dù là sau này, những việc anh giúp cô rõ ràng trên mức tình bạn, cô vẫn cố ép bản thân không suy nghĩ nhiều, sợ mình suy diễn, tự rước lấy nhục.Hiện nay nghe thấy anh tỏ tình, cô chợt có cảm giác nở mày nở mặt, đắc ý vô cùng.
Nhưng nghĩ tới Khương Nhạn Bắc chưa từng làm sai điều gì, mà năm đó cô còn từng trêu đùa anh, anh cũng không tính toán.Cô lặng lẽ híp mắt nhìn người đàn ông với vẻ mặt nghiêm túc, thầm nghĩ, bây giờ anh thích cô, không biết có phải bị "chập mạch" ở đâu đó không nhỉ?
Nếu cô hấp tấp quá, có khi sẽ khiến người ta hoảng sợ bỏ chạy.Hồi đó, Thẩm Nam không thành công, nay anh tự chui đầu vào rọ, cô sẽ không để vụt mất cơ hội.
Thế là cô quyết định "làm giá" một chút.Cô ấp úng: "Tôi... không phải từ chối.
Chỉ là cần một chút thời gian để suy nghĩ."
Khương Nhạn Bắc nhìn cô, khẽ cười: "Cần bao lâu?"
Thẩm Nam suy nghĩ rồi đáp: "Ba ngày!
À thật ra cũng không cần đến ba ngày, ngày mai là có ngay."
Dù cô cố gắng che giấu, nhưng vẻ thẹn thùng vẫn hiện rõ mồn một trên mặt.
Khương Nhạn Bắc chưa từng thấy cô xấu hổ, cô gái năm đó ngông cuồng, tùy hứng và mặt dày, sau khi gặp lại, cô còn có thêm phần chững chạc do cuộc sống tôi luyện.Trái tim anh đã sớm mềm nhũn, muốn cười nhưng sợ cô giận, bởi vì đã xác định được chuyện luôn vương vấn trong lòng.Anh luôn nghĩ năm đó mình bị trêu đùa, từng canh cánh trong lòng vì sự ngu ngốc của bản thân rất lâu, mới từ từ buông bỏ.
Hôm ở suối nước nóng, cô uống say và nói "Tôi đã sớm không còn thích anh".
Sau đó, anh nhớ lại, khoảng thời gian ngắn ngủi hai người bên nhau năm đó, cô đúng là một thiên thần dạo chơi chốn trần gian, những anh bạn trai xuất hiện bên cạnh cô như cá đối vượt sông.
Tuy nhiên, theo anh biết, cô chưa từng "nương tay" với bạn nam nào, nhiều lần anh bắt gặp cô có những hành vi độc ác với bạn trai giữa sân trường.
Nhưng anh ở bên cô một thời gian, cô luôn tươi cười, thậm chí còn có chút lấy lòng, còn anh thì thường xuyên dạy dỗ cô.Khi đó, anh nghĩ bụng, phải chăng cô thật lòng thật dạ với anh?
Nếu thái độ của anh tốt hơn, liệu có kết cục khác hay không?Bây giờ, thắc mắc đó của anh cuối cùng đã có đáp án.Chẳng qua, cuộc sống nào có nhiều "giá như", dù năm đó hai người yêu nhau, có lẽ cũng sẽ chia tay vì tính cách không hợp.Thẩm Nam thấy anh im lặng, giương mắt nhìn anh, thử hỏi: "Ngày mai được chứ?"
Khương Nhạn Bắc gật đầu, cười dịu dàng: "Tất nhiên là được, anh chờ em."
Nói đoạn, anh sắp xếp những lãng hoa: "Xong rồi, em xem có muốn dọn gì nữa không?
Nếu đã hết thì anh đưa em về."
Thẩm Nam nhìn quanh cửa hàng, không biết từ khi nào, khung cảnh lộn xộn đã trở nên ngăn nắp qua bàn tay anh, cô lắc đầu: "Ổn rồi."
Khương Nhạn Bắc gật đầu: "Vậy chúng ta về thôi."
Thẩm Nam ừ một tiếng, cầm chìa khóa cửa, lặng người nhìn bó hoa hồng tơi tả, cẩn thận cắm vào bình hoa, sau đó mới cùng anh ra ngoài.
Cô đóng cửa rồi khóa lại, im lặng theo anh đến chiếc xe đen anh đỗ ở gần đó.Đợi đến khi xe chạy băng băng vào màn đêm, Khương Nhạn Bắc nhìn cô: "Anh xin lỗi em vì hành động hồi nãy."
"Hả?"
Thẩm Nam ngơ ngác.Khương Nhạn Bắc nói tiếp: "Trước khi em đồng ý, anh không nên cưỡng hôn em, đó là hành động bất lịch sự, không tôn trọng phụ nữ.
Do anh quá nóng vội."
Chuyện xấu hổ được anh nói ra một cách đàng hoàng, Thẩm Nam không biết nên xấu hổ hay phải có biểu hiện nghiêm túc như anh, hồi lâu sau mới nói: "Không sao."
Khương Nhạn Bắc quay sang nhìn cô: "Bình thường anh rất tôn trọng phụ nữ, hôm nay hơi xúc động, chủ yếu là do bị Lý Tư Duệ kích động."
Thẩm Nam sững người, cuối cùng bật cười khẽ, mắng: "Trẻ trâu!"
Khương Nhạn Bắc ngẫm lại cũng tán thành ý kiến của cô, thế là bật cười.
Hai người cười lên, bầu không khí ngượng ngùng lập tức tan biến.
Dù hai người im lặng, cũng thoải mái tự nhiên hơn.Thẩm Nam chưa từng được vui vẻ, trái tim như thể mọc cánh bay lên.
Cô sợ khuôn mặt đắc ý mất hình tượng của mình sẽ bị người đàn ông bên cạnh phát hiện, bèn quay sang nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ.Cô từng có nhiều đêm về muộn, bao giờ cũng cảm thấy đêm thành phố không có gì lạ, thế mà giờ đây lại cảm thấy nó trở nên đặc biệt.Cửa hàng hoa gần nhà họ Thẩm, dù Khương Nhạn Bắc cố gắng giảm tốc độ, cũng mười phút đã đến nhà Thẩm Nam.Cô quải túi xuống xe, khom người vẫy tay với anh, giả vờ bình tĩnh: "Anh về đi, lái xe cẩn thận."
Khương Nhạn Bắc gật đầu: "Em nghỉ sớm, anh chờ ngày mai em trả lời."
Thẩm Nam ậm ờ, quay người vào khu dân cư, cô đi vài bước thì nhìn thấy xe anh vẫn còn ở đó.
Cô biết anh đang nhìn mình, vội thẳng lưng, mong sao có thể sải bước như siêu mẫu."
Về rồi à?"
Vừa mở cửa, Thẩm Quang Diệu ngồi trên sô pha đã hỏi.Thẩm Nam hỏi: "Sao bố chưa ngủ?"
Thẩm Quang Diệu: "Bố kiểm tra sổ sách hôm nay."
"Vâng."
Thấy con gái không hứng thú với việc kinh doanh hôm nay, Thẩm Quang Diệu tưởng rằng cô mệt mỏi, dịu dàng nói: "Con mệt rồi phải không?
Nghỉ sớm đi, cứ để bố xem."
"Vâng."
Thẩm Nam gật đầu, bận rộn cả ngày, đúng là mệt lả người, nhưng cô chẳng hề cảm thấy kiệt sức, mà lại rất phấn khởi.
Có điều, bây giờ cô cần lên giường nằm để bình tĩnh.
Bởi vì rất có thể ngày mai sẽ bắt đầu yêu đương.Với cô, "yêu đương" như câu chuyện kiếp trước.Huống hồ, cô thoạt nhìn rất đào hoa, nhưng nếu lần này thật sự bắt đầu với Khương Nhạn Bắc, đó chính là lần đầu tiên cô đường hoàng yêu một người.Một phụ nữ gần ba mươi mới có mối tình đầu, có lẽ nói ra thì cũng chẳng mấy người tin.Có điều, hào hứng thì thế, Thẩm Nam nằm trên giường chưa lâu đã thiếp, hơn nữa còn có một giấc mơ tuyệt vời.Lần này trong mơ, Khương Nhạn Bắc không còn đanh mặt dạy dỗ cô, mà nghiêm túc hỏi anh có thể hôn cô không.
Cô cứ mãi im lặng, do đó nụ hôn đó không thành công.Thẩm Nam thức dậy lại cảm thấy hơi lỗ.
Khi đánh răng, cô sực nhớ ra một vấn đề, một người cứng nhắc như Khương Nhạn Bắc, chẳng lẽ vào những lần hôn tiếp theo, anh sẽ luôn hỏi ý kiến cô trước sao?Cô mải mê nghĩ ngợi, khi Thẩm Ngọc nhắc nhở mới nhận ra cô đang "đánh môi" chứ nào phải "đánh răng".
Thế là cô nhanh chóng gác lại những suy nghĩ rối rắm, tập trung đánh răng.***Hôm nay là ngày đi làm đầu năm, Thẩm Ngọc tuy chưa khai giảng nhưng vẫn dậy sớm, chuẩn bị cùng Thẩm Quang Diệu đến cửa hàng hoa.
Thẩm Nam ăn sáng, chào tạm biệt họ rồi tung tăng bước ra cửa."
Tiểu Ngọc, con có thấy hôm nay tâm trạng chị con rất tốt không?"
Chờ cô đi khỏi, Thẩm Quang Diệu mới hỏi cậu con trai năm tuổi.Thẩm Ngọc gật đầu: "Dạ có."
Thẩm Quang Diệu nghĩ ngợi, mừng rỡ: "Chắc là dạo này cửa hàng làm ăn khấm khá.
Bố con ta cố gắng, sau này chị con sẽ không còn cực khổ nữa."
Thẩm Ngọc gật đầu, nghiêm túc nói: "Vâng.
Sau này con sẽ kiếm tiền nuôi chị."
Thẩm Quang Diệu bật cười nắc nẻ, xoa đầu con trai nhỏ chưa từng được yêu thương, nói: "Con mới bao lớn chứ.
Ngoan, đừng phiền chị là được."
Thẩm Ngọc ngoan ngoãn nói: "Vâng ạ."
Thẩm Nam tất nhiên không biết những điều bố con họ thủ thỉ với nhau, lấy điện thoại ra xem, từ tối qua đến bây giờ, Khương Nhạn Bắc không hề nhắn cho cô một tin nào.
Cô nhớ rất rõ ràng, nếu không, thật sự sẽ nghi ngờ chuyện tối qua chỉ là giấc mộng?Cô vừa ra cổng khu dân cư, đến trạm chờ xe bus thì một chiếc xe quen thuộc chạy ngang qua.
Cửa sổ xe trượt xuống, Khương Nhạn Bắc ngồi ghế tài xế nhìn cô: "Lên xe đi!"
Thẩm Nam ngạc nhiên, nhìn người đàn ông trong xe: "Sao anh lại ở đây?"
Khương Nhạn Bắc nghiêm mặt nói: "Đến hỏi câu trả lời của em."
Thẩm Nam thoáng sửng sốt, muốn cười mà cố kiềm lại, sau đó mở cửa lên xe.
Khương Nhạn Bắc day trán rồi khởi động xe."
Anh không ngủ được à?"
Thẩm Nam thấy gương mặt anh có phần nhợt nhạt, quanh mắt còn có quầng thâm.Khương Nhạn Bắc gật đầu: "Ừm."
"Bận việc sao?"
Khương Nhạn Bắc nhìn cô: "Không có."
Anh không thể nói là vì trời còn chưa sáng đã lái xe đến nhà cô để chờ câu trả lời, rồi tiện thể đưa cô đi làm.Anh cảm thấy mình thật trẻ con, biết rõ câu trả lời mà vẫn bất an cả đêm, sợ mình đã hiểu lầm ý cô.Anh khựng lại, hỏi: "Em nghĩ kỹ rồi đúng không?"
Hai tai Thẩm Nam nóng bừng bừng, ừ một tiếng.Khương Nhạn Bắc quay sang, hồi hộp nhìn cô: "Vậy thì?"
Thẩm Nam trầm mặc một hồi, nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy kia, cười lém lỉnh: "Em đồng ý quen anh."
Khương Nhạn Bắc đờ đẫn, trái tim treo lơ lửng đã được ổn định, không được nhếch môi cười: "Cách dùng từ này buồn cười lắm à?"
Thẩm Nam hỏi lại: "Từ lỗi thời như thế, chẳng lẽ không buồn cười?"
Khương Nhạn Bắc trầm ngâm: "OK, đúng là hơi lỗi thời."
Nói đoạn, anh nhìn cô đầy sâu sắc: "Dù sao thì cũng chính là ý đó."
Thẩm Nam mím môi, lặng lẽ nhìn anh, tim lại đập nhanh, ấp úng hỏi: "Vậy là... bây giờ chúng ta?"
Khương Nhạn Bắc nhìn về phía trước, từ tốn nói: "Ừm, đang yêu."
"Ừm."