Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bệnh Tiểu Thư - Bá Chính

Bệnh Tiểu Thư - Bá Chính
Chương 70: Mân mê một cách vô thức



Tối hôm ấy, hai người nằm cạnh nhau trên giường nhưng Nghê Tuyết lại trằn trọc lâu hơn Tưởng Đông Hà. Chuyện hắn come out với gia đình là chuyện xảy ra một tháng trước, cũng trùng đúng với lần họ chơi cờ vây thâu đêm suốt sáng. Hai chuyện dần hòa vào làm một, đến lúc này Nghê Tuyết cuối cùng cũng hiểu được điều mình từng thắc mắc: thì ra hôm ấy Tưởng Đông Hà đã cãi nhau với cha mẹ, nhưng hắn không có ai để giãi bày mà cậu chính là người duy nhất có thể hiểu được tâm trạng hắn.

Đêm đó hắn chỉ nói trong điện thoại rằng muốn nghe giọng cậu, bảo cậu cứ nói gì cũng được, còn lại chẳng hề đề cập đến bất cứ chuyện gì. Nghê Tuyết không rõ hôm ấy hắn đã trải qua những gì, nhưng cậu hiểu quá rõ, để được người lớn chấp nhận điều đó là chuyện vô cùng khó khăn. Hồi ấy cậu thích Tưởng Đông Hà, thế nhưng vẫn chưa từng dám tưởng tượng đến việc cả hai sẽ thật sự ở bên nhau, phần lớn lý do là vì cậu sợ không dám đối mặt với cha mẹ hắn.

Nhưng vài năm đã trôi qua, mọi thứ cũng khác xưa rất nhiều rồi, cậu và Tưởng Đông Hà không còn là những học sinh non nớt, mà là hai người đàn ông trưởng thành có sự nghiệp, có tự do tài chính, đủ sức đối mặt với sóng gió cuộc đời. Giữa thế giới rộng lớn này, họ hoàn toàn có thể xây dựng một mái ấm nhỏ chỉ thuộc về hai người, cùng nhau vượt qua những khó khăn trong tương lai.

Mang theo tâm trạng đầy rối ren, Nghê Tuyết dần chìm vào giấc ngủ. Sáng hôm sau, cậu là người thức dậy trước, do bị nóng quá nên tỉnh giấc. Ở vùng nhiệt đới quanh năm nắng nóng, thêm tối qua hai người lại quên bật điều hòa, mà tệ hơn nữa là không biết từ lúc nào Tưởng Đông Hà đã ôm chặt cậu vào lòng, cả người hắn nóng hầm hập quấn lấy cậu, sẽ thật ngộ nghĩnh nếu Nghê Tuyết không thấy nóng.

Hai người chỉ mặc mỗi quần ngủ, phần thân trên đều để trần nên da thịt dán sát lấy nhau, tư thế thân mật đến mức mờ ám.

Thường thì Nghê Tuyết không dễ đổ mồ hôi, vậy mà lúc này trán cậu đã ướt đẫm. Cậu bật cười, dùng tay khẽ đẩy vai Tưởng Đông Hà: “Tưởng Đông Hà, dậy đi.”

Hắn lờ mờ nghe thấy tiếng gọi, hé mắt nhìn ra, ánh nhìn vẫn chưa kịp lấy nét, rõ ràng là còn chưa tỉnh hẳn.

“Buông em ra đi, nóng chết.” Nghê Tuyết nói.

“…Không buông.” Không những chẳng thả ra mà Tưởng Đông Hà còn ôm chặt cậu hơn, rồi úp mặt vào cổ cậu cọ cọ mái tóc ngắn mềm mềm vào cổ Nghê Tuyết.

Sao trước giờ cậu không phát hiện ra chú chó to này lại dính người đến vậy chứ…

Toàn thân cậu chỗ nào cũng nhột, bị hắn cọ như vậy suýt thì nhảy dựng trên giường. Cậu làm bộ làm tịch: “Tưởng Đông Hà, anh phiền quá đó. Mau đi bật điều hòa giùm em!”

Sau khi Tưởng Đông Hà vu.ốt v.e bé mèo xong, cuối cùng cũng buông Nghê Tuyết đang toát mồ hôi ra. Hắn với tay lấy điều khiển điều hòa trên tủ đầu giường rồi bật lên. Sau đó quay sang hỏi: “Nghê Tuyết, em không quên lời mình nói tối qua chứ?”

“Lời nào cơ?” Cậu cố tình giả vờ, “Tối qua em nói nhiều lắm đó.”

Tưởng Đông Hà không vòng vo: “Tôi là người yêu em.”

“À, để em nhớ lại xem… hình như đúng là có nói vậy đó.” Nghê Tuyết cúi người hôn một cái “bóc” lên môi hắn, “Người yêu à.”

Nghê Tuyết đi tắm nước lạnh, lúc quay lại phòng thì nhiệt độ đã trở nên mát mẻ dễ chịu. Tưởng Đông Hà hỏi: “Hôm nay mình có kế hoạch gì không em?”

“Hôm nay mình ra biển đi.” Nghê Tuyết đáp. Đã tới đảo thì nhất định phải đi biển mới được.

Tưởng Đông Hà đồng ý: “Được.”

Sau khi rửa mặt thay đồ, Nghê Tuyết bắt đầu bôi kem chống nắng. Việc thoa kem không phải vì cậu sợ rám nắng, thật ra cậu không để tâm chuyện da dẻ bị sạm, da cậu vốn trắng sẵn, nếu có bị ăn nắng thì cũng sẽ nhanh chóng trắng lại. Nhưng nắng biển gay gắt, tia cực tím cao, nếu không bảo vệ kỹ thì dễ bị cháy nắng lắm. Nghê Tuyết cẩn thận bôi khắp người rồi nhìn sang Tưởng Đông Hà, thấy hắn đứng im như học sinh đứng cạnh thầy giáo. Cậu khó hiểu hỏi: “Anh đứng đực ra đó làm gì vậy?”

Tưởng Đông Hà: “Thì đang đợi em đây.”

Nghê Tuyết đưa nửa lọ kem chống nắng còn lại cho hắn: “Anh cũng bôi đi, không lát nữa cháy da đấy.”

Tưởng Đông Hà cầm lấy lọ kem, vẫn có chút nghi ngờ.

Từ sau khi thân thiết với Nghê Tuyết, hắn cũng dần bị ảnh hưởng vài thói quen sinh hoạt, không còn xuề xòa như trước. Nhưng việc bôi kem chống nắng thì đúng là chưa quen nổi. Ngày thường hắn toàn ở văn phòng, rảnh thì tập gym hay đánh quyền, mấy chỗ đó đều là trong nhà hết, đi lại cũng chủ yếu dùng tàu điện ngầm nên chẳng có nhiều cơ hội tiếp xúc với nắng.

“Hay là em thoa giúp tôi đi?” Tưởng Đông Hà mỉm cười, ánh mắt vẫn dõi theo Nghê Tuyết không rời.

Giọng điệu ấy chẳng giống đang hỏi mà giống như một lời mời ngầm đầy ẩn ý.

Nghê Tuyết lập tức hiểu ý, thầm nghĩ hôm nay chú chó lớn này có vẻ dính người thì phải…

Thế nhưng Nghê Tuyết lại chẳng hề thấy khó chịu với sự dính người hơi lạ thường này, thậm chí còn thấy vui nữa là đằng khác. Vì cậu phát hiện ra một Tưởng Đông Hà khác hẳn với hình ảnh thường ngày.

Trước kia cậu luôn nghĩ hắn cứng nhắc, nghiêm túc, lạnh nhạt và nhàm chán. Sau này mới nhận ra hắn cũng có lúc xấu tính và trẻ con, chỉ là những mặt ấy chỉ lộ ra với người thân quen mà thôi. Hắn luôn khiến cậu tức phát khóc, nhưng rồi lại biết cách dỗ dành. Và giờ khi cả hai đã xác lập mối quan hệ người yêu, cậu sẽ càng cảm nhận được nhiều cung bậc cảm xúc chỉ dành riêng cho mình từ hắn.

Nghê Tuyết nghĩ, chắc chẳng ai có thể khước từ cái cảm giác đặc biệt và duy nhất đó đâu.

Cậu ra lệnh: “Vậy anh ngồi xuống đi.”

Tưởng Đông Hà ngoan ngoãn ngồi xuống mép giường. Nghê Tuyết bóp một ít kem chống nắng vào lòng bàn tay, là loại có chất lỏng trong suốt, bôi lên da cũng không hề nặng nề. Tưởng Đông Hà nhắm mắt lại, vẻ mặt thư giãn, cảm nhận bàn tay thon dài của Nghê Tuyết lần lượt lướt qua trán, gò má, rồi đến cằm mình. Cậu xoa rất nhẹ nhàng dễ chịu.

Tay Nghê Tuyết không hề có vết chai, xoa lên cảm giác mát dịu, cộng thêm chất kem cũng lành lạnh, khi chạm lên làn da luôn ấm nóng của Tưởng Đông Hà lại càng dễ chịu hơn.

Rồi đến cổ, xương quai xanh, và ngực… Tưởng Đông Hà mở mắt ra nhìn Nghê Tuyết, khóe mắt hắn liếc xuống đôi tay đang dừng lại ở một vị trí hơi tế nhị kia. Lúc này, Nghê Tuyết lại lên tiếng, như thể đào lại chuyện xưa thời đại học: “Tưởng Đông Hà, trước kia anh không cho em chạm vào anh.”

“Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ.” Hắn bình thản đáp, “Người yêu thì tất nhiên được chạm vào rồi.”

Nghê Tuyết hỏi lại: “Vậy em làm gì cũng được hết à?”

“Nghê Tuyết, lát nữa mình còn phải ra ngoài.” Tưởng Đông Hà khẽ cười nhắc nhở cậu: “Dù có muốn làm gì đi nữa thì bây giờ cũng không kịp đâu.”

Vậy thì đổi sang lúc khác là được rồi.

Khi hai người trẻ yêu nhau cùng đi du lịch nước ngoài, ở độ tuổi đôi mươi lại ở chung một khách sạn, thật ra cũng không khó đoán chuyện gì sẽ xảy ra.

Trước lúc khởi hành, cả hai đều mơ hồ có dự cảm rồi, trong lòng cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho chuyện đó.

Chẳng nói đâu xa, kỳ nghỉ của họ chỉ kéo dài vài ngày, quá ngắn ngủi. Một khi tách nhau ra, họ lại như trước kia cách nhau tận cả vạn cây số, muốn gọi điện thôi cũng phải canh chênh lệch múi giờ, tính xem bên kia đang là mấy giờ. Thế nên cả hai cứ không nhịn được mà muốn gần nhau hơn, muốn lưu lại thật nhiều kỷ niệm và cảm xúc trong khoảng thời gian ít ỏi này.

Tay Nghê Tuyết vẫn tiếp tục di chuyển, ánh mắt cậu như đang đo từng tấc cơ thể của Tưởng Đông Hà.

Từ vai, lưng, eo, bụng, xuống đến đùi, rồi bắp chân…

Ánh nhìn ấy không hề mang theo d*c vọng, trông có vẻ rất tỉnh táo, nhưng hành động thì lại không hề lý trí như vậy, trái lại giống như một đứa trẻ vừa có được món đồ chơi, trong lòng rất thích nhưng lại vờ hững hờ mân mê nghịch ngợm.

Lớp kem loãng được xoa đều lên những cơ bắp còn đang mơ màng trong giấc ngủ. Dù là loại chống nắng nhẹ dịu đến đâu thì vào lúc này vẫn tạo ra một chút cảm giác dính dính, mềm mịn.

Tưởng Đông Hà không dễ bị nhột như Nghê Tuyết, hắn không hề kêu thành tiếng, nhưng cảm giác mà hắn đang trải qua lúc này thật sự rất giống với ngứa ngáy — một thứ khoá/i cả/m “râm” ran lan dần như có dòng điện chạy dọc theo từng mạch máu, luồn sâu vào từng tế bào ngấm qua da thịt rồi lan khắp người.

Hắn chợt nhớ đến chuyện Nghê Tuyết từng nói, so với massage thông thường, cậu thích massage tinh dầu hơn, vì nhờ có lớp dầu bôi trơn mà cơ thể sẽ không bị khô rát.

Hóa ra chỉ bôi kem chống nắng thôi cũng có hiệu quả tương tự à…

Tưởng Đông Hà bị suy nghĩ của chính mình làm cho bật cười. Nếu nói ASMR là massage cho não, có thể khiến người ta lê/n đ/ỉnh trong não bộ, thì có lẽ những gì hắn đang trải nghiệm bây giờ là do việc massage mà Nghê Tuyết dành riêng cho hắn.
 
Bệnh Tiểu Thư - Bá Chính
Chương 71: Quên nói anh, em bị dị ứng với cao su



Điểm đến trên biển của hai người hôm ấy là đảo Phi Phi (thuộc Thái Lan). Sau khi thu dọn đồ đạc xong, họ trả phòng khách sạn hiện tại và đã đặt trước một khách sạn khác gần đó để tiện nghỉ lại tối nay.

Để ra đảo phải đi tàu, hành trình mất khoảng một tiếng. Khi đến nơi, Nghê Tuyết và Tưởng Đông Hà xuống tàu rồi tiếp tục men theo đường ra bờ biển.

Nước biển ở đây có màu khác hẳn những vùng biển họ từng thấy trước kia, nó xanh ngọc trong vắt như một tấm kính, lại như thạch trái cây biết chảy.

Tối hôm trước dạo chợ đêm, Nghê Tuyết đã mua một chiếc sơ mi ngắn tay có màu sắc tươi sáng, vì thật ra mấy bộ cậu mang theo toàn là đồ hơi nghiêm chỉnh, không hợp với không khí biển cả lắm. Chiếc sơ mi ấy có màu hồng nhạt, treo tận trong cùng của một sạp quần áo nhỏ, chắc ngoài Nghê Tuyết ra thì chẳng ai dám thử. Tưởng Đông Hà thử đưa tay so với màu áo ấy thì phát hiện nó làm da hắn trông đen hẳn đi.

Thật ra Tưởng Đông Hà cũng mua một chiếc sơ mi. Ban đầu hắn chẳng có nhu cầu mua gì, nhưng chủ sạp nói một cái giá 100 baht, hai cái 150, và với mấy câu rao thế này, người Trung Quốc khó mà từ chối được. Hơn nữa hai người đi chơi mà, cũng muốn vui vẻ nên hắn chọn luôn một cái.

Tưởng Đông Hà không thích màu mè, nên cuối cùng hắn chọn một chiếc áo xanh đậm in họa tiết cây cối màu trắng, đơn giản mà dễ mặc. Một người mặc xanh, người kia mặc hồng, hai người đứng cạnh nhau trông rất hài hòa.

Áo thun rộng rãi, quần short thoải mái, chân đi dép lê – là set đồ du lịch không thể bình thường hơn, trên bãi biển này du khách nào cũng giống như nhau y đúc, ra từ cùng một mẫu ctrl+c rồi ctrl+v.

Chỉ có điều, dáng người cao ráo và gương mặt bắt mắt khiến Nghê Tuyết và Tưởng Đông Hà vẫn rất nổi bật giữa đám đông. Dù vậy, trong một nơi tự do và phóng khoáng thế này, thật ra chẳng ai quá chú ý tới họ.

Ra tới biển, cả hai tháo dép xách trên tay rồi đi chân trần giẫm lên cát. Đầu ngón chân và gan bàn chân chìm vào lớp sỏi cát mềm mại. Cát được ánh nắng hong khô, hơi nóng ấm lan khắp lòng bàn chân dễ chịu lạ kỳ. Họ chẳng ngại ngần nắm tay nhau thong thả bước dọc theo bờ biển.

Gần đó có người bán dừa tươi, một trái chỉ 35 baht, khá rẻ so với mặt bằng nơi đây. Hai người vừa khát nên liền ghé lại chọn trái to nhất trong đám.

Nghê Tuyết ôm trái dừa trong tay, Tưởng Đông Hà cắm sẵn hai ống hút vào đó.

Nghê Tuyết cúi đầu ngậm lấy một chiếc, hút một ngụm nước dừa. Hương dừa thoảng vị khoai môn pha lẫn mùi sữa dịu nhẹ nhưng không hề gây ngán, trái lại còn rất thanh mát. Cậu đưa trái dừa về phía Tưởng Đông Hà, ra hiệu bảo hắn thử đi.

“Ừm, ngon đấy.” Tưởng Đông Hà gật gù.

Nắng hôm nay vừa vặn, rực rỡ mà không chói mắt, đẹp như cảnh vật bước ra từ giấc mơ. Nghê Tuyết lim dim mắt tận hưởng, rồi khẽ bóp tay Tưởng Đông Hà một cái: “Tưởng Đông Hà, hôm nay em vui lắm.”

Tưởng Đông Hà mỉm cười, nói tôi cũng vậy.

“Mình chụp tấm ảnh mới nha.” Nghê Tuyết chợt nói, “Anh có thể đổi hình nền rồi đó.”

Tưởng Đông Hà gật đầu: “Được thôi.”

Lần này vẫn là Nghê Tuyết cầm máy, cậu lấy điện thoại của Tưởng Đông Hà chuyển sang chế độ selfie rồi cùng đứng vào khung hình. Tưởng Đông Hà vẫn giữ thói quen không tạo dáng khi chụp ảnh, chỉ hơi cong khóe môi, nụ cười nằm sâu trong ánh mắt. Nghê Tuyết tựa vào vai hắn, vẻ mặt thư thái, tay phải giơ ký hiệu chữ V – kiểu để mu bàn tay hướng ra ngoài, lòng bàn tay hướng vào trong mà theo cậu nói là sẽ ngầu hơn. Nhưng trong mắt Tưởng Đông Hà thì hắn chỉ thấy Nghê Tuyết đáng yêu thôi.

Phía sau họ là trời xanh ngắt, phía trước là mặt biển màu thạch xanh lung linh.

Nghê Tuyết chụp lia lịa mấy tấm, đưa máy lại cho Tưởng Đông Hà xem:

“Gửi cho em một tấm nhé, em muốn giữ để công khai. Anh không ngại đúng không?”

Tưởng Đông Hà xóa tấm ảnh bị nhắm mắt, thay hình nền bằng tấm mới vừa chụp rồi gửi qua cho Nghê Tuyết: “Không sao, cứ đăng thoải mái.”

Uống hết dừa xong, họ xuống vùng nước nông bơi lội một lúc, đến khi bụng bắt đầu đói meo mới leo lên bờ. Tưởng Đông Hà nhìn sang Nghê Tuyết bên cạnh, thấy mái tóc xoăn nhẹ của cậu sau khi ướt đã tạm thời duỗi ra, bám sát trán và hai bên má. Tạo hình dính tóc vào da đầu vốn là ác mộng của nhiều người, nhưng Tưởng Đông Hà chẳng biết gì về mấy chuyện đó. Trong mắt hắn, kiểu tóc này khiến đầu Nghê Tuyết tròn vo như quả trứng cút, dễ thương vô cùng.

Đồng tử của Nghê Tuyết nhạt màu hơn đen, trong nhà thì là nâu nhạt, nhưng dưới ánh nắng rực rỡ bên biển lại ánh lên sắc hổ phách long lanh. Tưởng Đông Hà nhìn chăm chú vào đôi mắt ấy, nhìn mãi đến khi nhận ra có bóng mình phản chiếu bên trong.

Hắn đắm chìm trong khung cảnh ấy, rồi bất chợt thấy một giọt nước từ tóc Nghê Tuyết chảy xuống, vướng lại trên hàng mi rậm. Nhìn như sắp rơi nhưng lại chưa rơi hẳn. Thế là Tưởng Đông Hà nhẹ nhàng đưa một ngón tay ra, chậm rãi lau giọt nước ấy đi.

Bị ngón tay chạm nhẹ vào lông mi, Nghê Tuyết chớp mắt mấy cái rồi khẽ nghiêng người lại gần Tưởng Đông Hà, mỉm cười thì thầm: “Anh hôn em đi.”

“Buổi sáng mới hôn rồi mà, sao giờ lại đòi hôn nữa?” Tưởng Đông Hà hỏi.

Dù hỏi thế nhưng hắn vẫn làm theo, hắn đặt một nụ hôn lên má Nghê Tuyết, đầu lưỡi còn cảm nhận được chút vị mặn lờ lợ của nước biển.

Cả hai thay lại áo thun và quần short rồi đến một quán cà phê gần bãi biển, tất nhiên là quán do Nghê Tuyết chọn. Họ ngồi cạnh cửa sổ, từ đây có thể nhìn thẳng ra biển và núi, là góc ngắm cảnh đẹp nhất quán. Sau khi gọi đồ uống, Nghê Tuyết lấy điện thoại ra bắt đầu soạn caption cho bài đăng công khai trên Ig. Cậu nghĩ một lúc rồi quyết định giữ mọi thứ thật đơn giản, chỉ đăng hai tấm ảnh.

Tấm đầu tiên là ảnh Tưởng Đông Hà được chụp bằng máy chụp lấy liền hôm hắn rời London. Khi đó hắn mặc áo ba lỗ trắng ngồi bên cửa sổ phòng ngủ, ánh nắng dịu dàng trải khắp người, cả bức ảnh toát lên cảm giác bạn trai nhà bên một giản dị.

Tấm thứ hai chính là ảnh du lịch mà hai người vừa chụp khi nãy. Thật ra chỉ cần nhìn hai tấm ảnh ấy là đủ hiểu điều Nghê Tuyết muốn nói rồi.

Tài khoản cá nhân của Nghê Tuyết có mấy chục nghìn người theo dõi, nên bài đăng vừa lên chưa được bao lâu thì đã có vài bình luận đầu tiên. Đa số đều chúc mừng, cũng có người tò mò hỏi cậu có bạn trai từ bao giờ, còn có người hóng thêm tài khoản cá nhân của bạn trai cậu nữa.

“Đúng rồi, Tưởng Đông Hà, anh nói là anh follow em từ lâu, sao em chẳng bao giờ nhận ra tài khoản nào là của anh vậy?”

“Người theo dõi em nhiều thế, làm sao em nhận ra được.” Tưởng Đông Hà cười cười: “Hơn nữa tôi cũng không định để em phát hiện ra.”

Nghê Tuyết: “Vậy giờ anh để lại bình luận đi, em sẽ nhận ra ngay.”

“Được thôi.” Tưởng Đông Hà mở điện thoại, để lại một dòng dưới bài đăng công khai.

Nghê Tuyết vừa nhìn đã nhận ra ngay, vì bình luận của Tưởng Đông Hà chỉ có hai chữ.

——Bé cưng.

Rõ ràng là đang uống Americano đá, mà Nghê Tuyết lại thấy ly cà phê này ngọt đến mức sâu cả răng.

Hai người cứ thế ngồi trong quán cà phê đến tận chiều tà, vừa ăn vừa trò chuyện, thời gian trôi qua nhanh không ngờ. Khi bước ra khỏi quán, họ cùng lúc ngẩng đầu lên nhìn bầu trời rực rỡ. Bầu trời nơi biển và hoàng hôn gặp nhau đã chuyển thành những gam màu đậm rực. Màu tím hồng và cam vàng phủ kín đường chân trời, cao hơn một chút là xanh nhạt, rồi xanh vừa, lên đến đỉnh đầu thì là sắc lam thẫm như nhung.

Cảm giác như ai đó đã vô tình làm đổ ly cocktail lên nền trời vậy, để cả bầu không gian được nhuộm bằng lớp màu gradient đẹp đến ngẩn ngơ.

Sau đôi mươi phút mặt trời chìm xuống dưới đường chân trời từ -4 đến -6 độ, thì khoảng thời gian ấy được gọi là Blue Hour, cũng là khoảng khắc giao thoa mờ ảo chỉ kéo dài chưa đến nửa tiếng. Ánh sáng trong khoảng thời gian ấy thay đổi liên tục, vì thế mà từng phút từng giây của Blue Hour đều quý giá.

Cả hai đứng bên vệ đường cùng lặng im ngắm nhìn hoàng hôn hùng vĩ.

Mười mấy phút ấy tựa như là vĩnh viễn.

Trời dần tối, cả hai cùng quay về khách sạn. Trong lúc bước đi, mỗi người lại theo đuổi một dòng suy nghĩ riêng. Tưởng Đông Hà bắt đầu cân nhắc về quy trình khi đàn ông và đàn ông làm nhau. Sau khi nhận ra tình cảm mình dành cho Nghê Tuyết, hắn cũng từng xem vài bộ G/V, ít nhiều hiểu được nguyên lý cơ bản. Chuyện còn lại là chuẩn bị những món cần thiết.

Nghê Tuyết cũng đang nghĩ ngợi.

Cậu đang tự hỏi, rằng làm sao để nói với Tưởng Đông Hà rằng cậu là 1 đây.

Thật ra trong lòng Nghê Tuyết hoàn toàn không có định kiến gì về vị trí trên giường cả. Vai trò trong chuyện đó không đại diện cho bất cứ điều gì, chỉ là lựa chọn phát sinh tự nhiên từ sở thích mà thôi. Giống như việc cậu thích áo hồng, còn Tưởng Đông Hà thích áo xanh vậy. “Thích màu hồng” và “thích làm 1” vốn chẳng mâu thuẫn gì nhau.

Khi đi ngang qua một cửa hàng 7-Eleven cách khách sạn khoảng năm trăm mét, Tưởng Đông Hà liếc nhìn bên trong rồi hắng giọng hỏi: “Hay là… mình ghé mua chút đồ nhé?”

“Tưởng Đông Hà, có chuyện này em cần xác nhận trước.” Nghê Tuyết nghiêm túc nói, “Nếu không lát nữa sợ sẽ phiền đó.”

Tưởng Đông Hà: “Hửm?”

Cả hai bước vào cửa hàng tiện lợi. Nhân viên thu ngân là một cô gái nước ngoài, nghe không hiểu tiếng Trung, nhưng hai người vẫn cố tình né vị trí đông người và rẽ vào một góc khuất để nói chuyện.

Ai ngờ lại trúng ngay góc chí mạng.

Cả Nghê Tuyết và Tưởng Đông Hà vừa ngẩng đầu, đã thấy khu vực xung quanh là một dãy kệ bán bao cao su và gel bôi trơn.

Nghê Tuyết: “…”

Tưởng Đông Hà: “…”

Nghê Tuyết tiếp tục: “Em muốn nói là, cái vị trí giữa tụi mình không phải trên dưới, mà là… trong ngoài. Có khi nó không giống như anh đang tưởng tượng đâu…”

Tưởng Đông Hà đứng yên vài giây, xử lý thông tin, rồi dường như cũng hiểu ra: “Cho nên… ý em là…”

“Tưởng Đông Hà, cho em thử đi,” Nghê Tuyết ngéo tay Tưởng Đông Hà, “Nhé anh?”

Nếu hai người muốn ở bên nhau thật lâu và vui vẻ, thì sự bao dung và nhường nhịn là điều không thể thiếu. Tưởng Đông Hà hiểu rõ Nghê Tuyết có rất nhiều tật nhỏ kỳ quặc, mà với người khác có lẽ sẽ khó chấp nhận. Nhưng vì đã quen rồi, nên từ chịu đựng ban đầu dần dần chuyển thành chiều chuộng.

…Vậy thì thêm lần này cũng đâu sao.

Chỉ cần cả hai đều cảm thấy sướng, thì chuyện ai làm gì thật ra cũng không quan trọng.

Huống chi Nghê Tuyết còn đang móc móc tay hắn, nhẹ nhẹ đong đưa như làm nũng.

“Được.” Tưởng Đông Hà liếc cậu một cái, “Không tranh thủ bây giờ thì không còn cơ hội đâu.”

Nghê Tuyết: “À đúng rồi, còn một chuyện nữa em nhất định phải nói rõ.”

Ánh mắt cậu lướt qua một hàng sản phẩm trên kệ, rồi mới nghiêm túc mở miệng: “Lúc nãy quên nói anh, em bị dị ứng với cao su đó.”

——————–

Tác giả: Cuối cùng cũng viết tới tình tiết mình mong chờ rồi, hehe~
 
Bệnh Tiểu Thư - Bá Chính
Chương 72: Vì có nhau mà trở nên trọn vẹn



Tưởng Đông Hà lại một lần nữa rơi vào trầm tư.

Nếu Nghê Tuyết dị ứng với cao su, vậy thì điều hiển nhiên là cậu không thể dùng một số thứ nhất định.

Tưởng Đông Hà tiện tay lấy một hộp nhỏ trên kệ xuống, tỉ mỉ xem kỹ thành phần bên trong… Hay lắm, ví dụ như hộp hương dâu mà hắn đang cầm đây, Nghê Tuyết dùng vào chắc chắn sẽ bị dị ứng.

Chỉ trong vòng chưa đến mười mấy phút, thế giới quan và nhân sinh quan của Tưởng Đông Hà đã hai lần bị đảo lộn một cách dễ dàng.

Hôm nay mới chỉ là ngày thứ hai hắn đảm nhiệm vai trò “người yêu của Nghê Tuyết” thôi, thế mà đã đụng ngay vấn đề gay cấn rồi. Không chỉ phải đối mặt với một nhiệm vụ chưa từng có tiền lệ, hắn còn phải cố hết sức chiều theo yêu cầu của ông sếp nhỏ đầy rắc rối này.

…Quả nhiên, chẳng có việc nào là dễ dàng cả.

Tưởng Đông Hà âm thầm siết chặt tay thành nắm đấm, cố nén lại cái thôi thúc muốn tung một cú đấm giải tỏa.

Hắn đặt hộp nhỏ ấy lại lên kệ, thở dài bất lực rồi hỏi: “Những thứ khác thì em không dị ứng chứ?”

Nghê Tuyết ngoan ngoãn trả lời: “Những thứ khác thì không sao.”

Khi cả hai quay về lại khách sạn, trời đã hoàn toàn sập tối.

Trong phòng ngoài bồn tắm trong nhà vệ sinh, còn có một gian phòng nhỏ tách biệt, bên trong là bể suối nước nóng âm sàn, kích cỡ rộng rãi thoải mái cho cả hai người đàn ông ngâm mình cùng lúc.

Ánh đèn trong phòng dịu dàng ấm áp, khi cơ thể được thả lỏng trong làn nước ấm, con người ta dễ dàng mềm lòng và buông lơi cảnh giác. Bên bể có một cây nến thơm đang cháy, tỏa ra mùi hoa trà nhè nhẹ. Trong làn hương thanh thanh ấy, hai người họ bắt đầu một nụ hôn dài thật dài.

Có kinh nghiệm từ lần trước, lần này rõ ràng cả hai đã thành thục hơn rất nhiều. Họ nhắm mắt lại, chỉ dùng các giác quan còn lại để cảm nhận mọi thứ đang diễn ra.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng cả hai cũng tách ra, nhịp thở không còn ổn định như ban đầu nữa. Lồng n.gực khẽ phập phồng, từng nhịp hít vào thở ra đều nhẹ run như cánh bướm đang rung động.

Tưởng Đông Hà dùng ngón cái khẽ lướt qua môi dưới của Nghê Tuyết, nơi ấy vẫn còn lưu lại vết hằn nhẹ do răng nanh của hắn để lại.

Trong bể nước phủ đầy hơi nóng, họ bắt đầu bước tiếp những bước tiếp theo.

Vì không có kinh nghiệm, nên chỉ có thể thử sai từng chút một. Nghê Tuyết vừa ứng dụng những kiến thức lý thuyết đã tích góp, vừa cẩn thận hỏi cảm nhận của Tưởng Đông Hà.

Cánh tay Tưởng Đông Hà đặt trên mép bồn, bờ vai và lưng nổi lên khỏi mặt nước, những đường cơ sắc nét rõ ràng. Nước đọng lại thành từng giọt trên da, dưới ánh đèn trông lấp lánh như hạt sương.

Hắn nghiêng đầu liếc nhìn Nghê Tuyết một cái, rồi nói vu vơ để giảm bớt căng thẳng: “Nghê Tuyết, tôi phát hiện ra hình như mình cũng hơi hồi hộp thật.”

Trong hơn hai mươi năm cuộc đời, Tưởng Đông Hà hiếm khi trải qua cảm giác gọi là hồi hộp. Những chuyện dễ khiến người khác lo lắng như thi cử, bảo vệ luận văn, phỏng vấn xin việc… hắn chưa từng sợ hãi. Bởi vì hắn luôn tự tin, hắn biết mình đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ cần thể hiện đúng năng lực thì chẳng có gì là vấn đề.

Nhưng chuyện này thì làm sao mà luyện tập rồi chuẩn bị cho được?

Hắn chỉ có thể cố thả lỏng, không nghĩ gì nhiều, để mọi thứ thuận theo tự nhiên.

“Anh đừng căng thẳng,” Nghê Tuyết khựng lại một giây, “Không thì em cũng sẽ hồi hộp theo mất….”

Tưởng Đông Hà không nhịn được mà bật cười. Không hiểu sao, sau câu nói đó, tất cả những cảm xúc lộn xộn trong đầu hắn bỗng chốc tan biến hết.

Cảm giác này có thể so sánh như khi hai người cùng xem phim kinh dị, nếu một người tỏ ra quá sợ hãi, thì người còn lại sẽ vô thức trở nên bình tĩnh hơn.

Khi mọi chuẩn bị đều đã sẵn sàng, Nghê Tuyết nghe thấy Tưởng Đông Hà khẽ nói: “…Nghê Tuyết, được rồi em.”

Và đêm mới chỉ vừa bắt đầu.



Tới khi hai người thực sự ngủ dậy thì đã là buổi trưa ngày hôm sau, cũng không rõ rốt cuộc họ đã ngủ bao lâu.

Tối hôm qua họ không uống một giọt rượu nào, tất cả đều xảy ra trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo. Chính vì thế mà mỗi chi tiết đều được ghi lại rõ ràng trong trí nhớ.

Nghê Tuyết còn nhớ lúc bắt đầu là trong bể nước nóng, cậu chủ động giúp Tưởng Đông Hà làm quen với cảm giác ấy.

Rồi khi cả hai đã tìm ra nhịp điệu và cách phối hợp, họ cùng nhau quay trở lại giường ngủ.

Lúc tỉnh dậy, hai người chỉ chênh nhau vài phút. Mở mắt ra, cả hai vẫn giữ nguyên tư thế ôm nhau từ đêm qua, họ dính chặt lấy nhau chẳng phân biệt được ai với ai.

Trong không khí vẫn lơ lửng thứ mùi hương nồng nàn khó diễn tả, dù đã nhạt đi ít nhiều nhưng vẫn còn rõ ràng tồn tại.

Người mà ngâm mình trong nước quá lâu, da sẽ nhăn lại do thấm nước. Giờ đây, hai người đang nằm trên chiếc ga giường nhăn nhúm hỗn độn, nhưng lại có cảm giác như tâm trí và tinh thần mình vẫn còn ngâm trong làn nước ấy: nhăn nhúm đấy, mà lại dễ chịu vô cùng.

Bởi vì có nhau mà trở nên trọn vẹn.

Sau khi kết thúc buổi tối hôm qua, Nghê Tuyết và Tưởng Đông Hà vẫn ráng bò dậy đi tắm thêm lần nữa. Thế mà đến lúc này lại thấy người không được khô ráo cho lắm nhưng chẳng ai muốn động đậy nữa, cả hai cứ thế nằm lì ra, lười biếng ôm nhau mà nấn ná chẳng chịu rời khỏi giường.

Khi đầu óc bắt đầu tỉnh táo hơn một chút, Tưởng Đông Hà với tay lấy điện thoại đặt trên táp đầu giường. Vừa bật sáng màn hình, chưa kịp mở khóa đã thấy thông báo tin nhắn chưa đọc chồng chất, tất cả đều từ group chat “Đừng sợ, chúng mình là người nhà”.

Hắn còn ngẩn ra vài giây mới kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra: mấy người bạn kia vẫn luôn âm thầm theo dõi tài khoản Ig của Nghê Tuyết, nên khi hôm qua cậu đăng hai bức hình công khai kia, bọn họ tất nhiên đều thấy cả. Và chỉ cần nhìn là đoán ngay được hai người đã xác lập quan hệ.

Tin nhắn chưa đọc hơn 99+, Tưởng Đông Hà bắt đầu từ từ kéo lên đọc lại.

Ngay sau khi Nghê Tuyết đăng ảnh, bốn người bọn họ đã bắt đầu spam liên tục.

[lelele: Đù má đù má! Mọi người mau vào xem ig của Nghê Tuyết đi… tôi nhìn nhầm hả???]

[Nhóc Duệ của bạn: Thấy rồi đây, trời ơi, cuối cùng Tưởng Đông Hà cũng nở mày nở mặt một lần!]

[Là ông mặt trời: Chỉ có mình tôi thấy lạnh lòng lúc này thôi sao… QAQ]

[Lý Kim Thư: Sao vậy?]

[Là ông mặt trời: Các bạn nghĩ kỹ xem, Tưởng Đông Hà đi đảo du lịch với Nghê Tuyết, còn âm thầm làm chuyện lớn vậy nữa, tự mình hạnh phúc, chẳng hé răng nửa lời với tụi mình, đau lòng thật đấy!]

[lelele: Bạn nói đúng. Đau lòng thật đấy.]

[lelele: @Tưởng, đâu rồi hả???]

[Lý Kim Thư: Chắc bận hẹn hò rồi.]



[Là ông mặt trời: Giờ là nửa đêm rồi đó nha, chậc chậc chậc.]

[Nhóc Duệ của bạn: Chắc càng không rảnh để để ý đến đám này nữa.]

[Là ông mặt trời: Đông Hà, khi bạn thẫn thờ nhớ thương Nghê Tuyết mà chẳng biết xả đi đâu, là ai đã an ủi bạn, ai góp ý cho bạn, ai làm hậu phương vững chắc cho bạn hả? Đúng vậy, là tụi này này]

[Là ông mặt trời: Nếu bạn còn chút lương tâm, thì sau khi ngủ dậy nhớ tường thuật lại tình hình tối qua cho tụi này biết rõ ràng chi tiết đó nha.]

[lelele: Aizz, mình cũng hơi ngại nghe đấy.]

[Lý Kim Thư: Mấy người nhiều chuyện vừa thôi.]

[Nhóc Duệ của bạn: Chứ cậu không tò mò à?]

[Lý Kim Thư: Tò mò chứ.]

[lelele: @Tưởng @Tưởng @Tưởng]

[lelele: @Tưởng, nhớ lội tin nhắn đọc đó nha.]



[Tưởng: Tới rồi đây.]

[Tưởng: Tôi kéo Nghê Tuyết vào nhóm lại nhé.]

Nghê Tuyết thấy Tưởng Đông Hà nhìn chằm chằm màn hình suốt nãy giờ, tò mò hỏi: “Anh đang xem gì vậy?”

Tưởng Đông Hà xoa xoa tóc cậu, tiện tay quấn lấy một lọn tóc rồi nghịch một lúc, nói: “Nghê Tuyết, em còn nhớ Triệu Lạc, Lý Kim Thư, Cảnh Duệ với Lã Dặc Dương không? Họ đều rất nhớ em.”

Nghe đến mấy cái tên quen thuộc đó, Nghê Tuyết khựng lại một chút: “Thật á…?”

“Đương nhiên là thật rồi.” Tưởng Đông Hà đưa điện thoại cho cậu xem, giọng nói dịu dàng, “Trước em còn thắc mắc sao tôi lại tìm được tài khoản ig của em dù tôi chẳng mấy khi dùng mạng xã hội đúng không? Thực ra là do mấy người đó tìm thấy trước. Hồi đó em đi không nói tiếng nào, còn hủy cả WeChat, ai cũng lo lắng cho em cả. Giờ thấy em sống ổn ở Anh, mọi người đều yên tâm rồi.”

Nghê Tuyết nghe mà thấy hơi ngượng, c** nh* giọng nói: “Anh nói em như con nít vậy á… chứ đồng nghiệp em toàn thấy em là kiểu người chững chạc với đáng tin nhất đó.”

Tính cách thật của cậu rõ ràng không như thế. Chẳng qua là mỗi khi gặp vấn đề gì, Nghê Tuyết đều tự hỏi: “Nếu đổi lại là Tưởng Đông Hà thì anh sẽ làm gì?” Rồi cậu bắt chước theo, đóng vai một người trưởng thành điềm tĩnh.

Thế là diễn vai đó suốt bao năm.

Tưởng Đông Hà: “Tôi kéo em vào nhóm lại được không?”

“…Ừm.” Nghê Tuyết khẽ gật đầu, sau đó nói tiếp, “Chờ chút đã, em muốn đổi tên lại.”

Cậu mở phần cài đặt tên trên WeChat, xóa bỏ ba chữ “Bé mèo Canelé” đi, rồi gõ vào “Bé mèo Tart su kem”, đổi lại cái tên đầu tiên của mình.

Thì ra bấy lâu nay cậu luôn được bao bọc bởi rất rất nhiều yêu thương… Giờ đây, cậu lại có thể tan chảy như bánh su kem và bánh tart trứng phô mai vậy.

Chỉ vài giây sau, nhóm “Đừng sợ, chúng mình là người nhà” đã trở lại đủ sáu người, trong nhóm lại có thêm ảnh đại diện là một bé mèo trắng nhỏ xinh.

“Tưởng” đã mời “Bé mèo Tart su kem” vào nhóm.

——————–

Tác giả: Bé mèo Tart su kem đã quay lại rồi nha~ (mấy người trong nhóm vẫn còn tưởng anh Tưởng là top đó 🤭).

Cầu xin anh kiểm duyệt nhẹ tay, thật sự là không còn gì quá giới hạn đâu màaa~
 
Bệnh Tiểu Thư - Bá Chính
Chương 73: Nghê Tuyết, mừng em về nhà



Kỳ nghỉ ở đảo kết thúc, Nghê Tuyết quay lại London, còn Tưởng Đông Hà cũng trở về Bắc Kinh.

Vài ngày vừa qua, cả hai đã sống những khoảng thời gian cực kỳ thảnh thơi, tạm gác lại hết mọi bận tâm.

Ban ngày họ chèo ván, lướt sóng, lặn biển, hoặc thuê xe máy chạy vòng quanh đảo. Gặp chỗ nào đẹp là lại dừng xe bên đường từ tốn hôn nhau giữa khung cảnh nên thơ. Ngoài ra, họ còn ghé chợ hải sản, lựa những con tôm tích, tôm càng xanh, tôm hùm và cua tươi ngon. Chỉ vài ngày thôi mà Nghê Tuyết cũng học được cách mặc cả một cách thành thạo. Cả hai ăn rất nhiều trái cây nhiệt đới, không ai thích sầu riêng, nhưng đều mê mẩn măng cụt.

Sau khi kèo rèm phòng khách sạn lại, thế giới riêng của họ lại mở ra, đủ để họ tha hồ trao nhau yêu thương.

Trước khi tạm biệt, Nghê Tuyết nói với Tưởng Đông Hà rằng cậu đã trả xong khoản tiền nợ cho Hạ Triều Huy rồi. Nếu mọi việc suôn sẻ, mùa thu hoặc đông năm nay là cậu có thể nghỉ việc và về nước.

“Còn chưa tới nửa năm nữa đâu, quãng thời gian này anh đừng sang London nữa nhé.” Nghê Tuyết nói, “Đợi em quay về.”

Tưởng Đông Hà ôm cậu ở sân bay, khẽ vỗ lưng cậu: “Ừm, chờ em về.”

Từ đó, hai người lại quay về trạng thái yêu xa, chỉ khác là từ trò chuyện mạng nâng cấp thành yêu qua mạng.

Trên bàn làm việc của Tưởng Đông Hà xuất hiện một quyển lịch. Mỗi ngày trôi qua, hắn lại đánh một dấu tick lên đó.

Chỉ cần số tick đủ nhiều, thì Nghê Tuyết sẽ thật sự trở lại bên hắn.

Đầu đông năm ấy, Nghê Tuyết nộp đơn xin nghỉ việc, thuận lợi hoàn tất mọi thủ tục. Sau đó cậu bắt đầu dọn dẹp căn hộ, những món đồ quan trọng được đóng gói gửi về Trung Quốc, địa chỉ người nhận là căn nhà Tưởng Đông Hà đang thuê. Còn những thứ không quan trọng thì cậu để lại London.

Tính cả thời gian du học và đi làm, Nghê Tuyết đã sống ở London hơn ba năm. Cậu đã sớm ngán phong cảnh nơi này, chỉ có những người bạn từng gặp nơi đây là khiến cậu lưu luyến mãi không thôi.

Trước ngày bay, Nghê Tuyết chính thức chào tạm biệt bạn bè, nhất là Khôi Sơn và Lâm Bạch. Cậu cùng họ uống rượu liền ba ngày.

Đến hôm cuối, Nghê Tuyết bị hai người đó chuốc đến choáng váng, đến mức bước đi loạng choạng. Thấy vậy, Khôi Sơn và Lâm Bạch không yên tâm để cậu về một mình, lại đưa cậu về tận cửa nhà.

Đứng ở cửa, không rõ đã lảm nhảm những gì, Nghê Tuyết nói: “Em có nói với hai người chưa nhỉ, em có bạn trai rồi á… ảnh đẹp trai cực kỳ, mà tính còn tốt nữa…”

Khôi Sơn đáp: “Cái đó cậu nói từ hôm kia rồi, còn bắt tụi này xem hình nữa. Chính là người lần trước tới quán bar Lâm Bạch ấy.”

Nghê Tuyết lặp lại: “Sau này có dịp, hai người nhớ ghé Trung Quốc chơi nha, để em nghĩ xem nên dẫn mọi người ăn gì…”

Lâm Bạch chen vào: “Cái này cậu cũng nói hôm qua rồi. Cậu bảo cậu thích ăn món Quảng Đông, còn bạn trai cậu lại mê đồ Tứ Xuyên, hai người suốt ngày không thống nhất khẩu vị.”

Khôi Sơn và Lâm Bạch đồng lòng thầm nghĩ, đúng là câu nào của cậu cũng xoay quanh người yêu mình hết.

“Ò, thế thì thôi.” Nghê Tuyết dặn dò xong hai chuyện lớn, lại trưng ra vẻ mặt chán nhau, phẩy tay bảo: “Hai người lui xuống đi.”

Mọi thứ được sắp xếp đâu vào đó, cuối cùng, Nghê Tuyết chỉ kéo theo một vali xuất hiện ở sân bay Heathrow. Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm cậu đặt chân lên chuyến bay từ London về Bắc Kinh, bởi vì cậu biết, nơi đó chắc chắn có một người đang đợi mình.

Máy bay hạ cánh vào lúc bốn rưỡi chiều giờ Bắc Kinh, Tưởng Đông Hà đã xin nghỉ nửa buổi, đích thân đến sân bay đón người yêu mình.

Trước khi xuất phát, hắn ghé qua tiệm hoa lấy bó hoa đã đặt trước: một bó cappuccino* màu trầm, điểm vài nhành vải trắng, giữa đó còn có một chú gấu bông đeo nơ đen ngồi yên ổn.*
61397f08b2e2dff39cdde0017724d512.jpg


Dù nhìn thế nào thì Tưởng Đông Hà cũng không giống kiểu người sẽ đi tặng hoa cho nửa kia. Hắn quen sống thực tế rồi, trời sinh thiếu mất máu lãng mạn. Thật ra người nghĩ ra chuyện này là đồng nghiệp của hắn, Hoàng Anh.

Lúc đó, Hoàng Anh lý luận rành mạch: “Anh Tưởng à, anh nghĩ mà xem, hai người xa cách đã lâu như vậy, đây coi như là tái ngộ sau thời gian dài xa cách mà, thời điểm thế này mà không tạo chút không khí làng mạn thì uổng lắm. Nếu thấy hoa hồng đỏ sến thì chọn hoa hồng phớt cũng đẹp lắm. Để nhân viên tiệm hoa gợi ý giúp anh đi, họ có kinh nghiệm mà.”

Với kinh nghiệm yêu đương của Hoàng Anh, Tưởng Đông Hà rất tin tưởng. Dù gì lần trước chính Hoàng Anh khuyên hắn mua thú bông tặng Nghê Tuyết, kết quả em ấy mê như điếu đổ.

Tưởng Đông Hà không có khiếu lãng mạn, thậm chí còn có phần vụng về, nhưng hắn là người biết học, một khi được chỉ bảo thì tiếp thu rất nhanh. Giáo viên nói một, hắn sẽ tự biết suy ra ba bốn phần mà làm tiếp.

Vậy là Tưởng Đông Hà ghé qua tiệm hoa một chuyến. Hắn chẳng rành mấy loài hoa sặc sỡ sắc màu, đành nói thẳng là muốn đặt một bó hoa để tặng người khi đón ở sân bay.

Nhân viên hỏi: “Tặng cho ai vậy ạ?”

“Tặng cho…” Tưởng Đông Hà suy nghĩ vài giây rồi trả lời: “Vợ tôi.”

Tưởng Đông Hà: “Em ấy hơn hai mươi, tính cách đáng yêu, thích những màu sáng và dịu nhẹ.”

“À, vậy là tôi hiểu rồi ạ.” Nhân viên vừa ghi chú yêu cầu của hắn vừa xác nhận lại thông tin liên lạc cùng thời gian đến lấy.

Đến ngày đón, Tưởng Đông Hà đến tiệm hoa đúng hẹn và cầm theo bó hoa rời đi.

Vì trên tay cầm bó hoa đẹp như thế, hắn thật chẳng nỡ chen chúc tàu điện ngầm, cuối cùng đành cắn răng đặt xe công nghệ.

Vừa đến khu quốc tế của sân bay, còn chưa kịp đi đến cổng ra thì đã thấy bốn bóng người lén lút thấp thoáng phía trước. Nếu chỉ có một trong bốn người xuất hiện thì chắc hắn cũng chẳng nhận ra nhanh thế, nhưng cả bốn tụm lại một chỗ thì rõ là quá nổi bật, muốn không chú ý cũng khó.

Bốn người kia cũng thấy hắn, Lã Dặc Dương lên tiếng trước: “Ơ kìa kìa, còn mua hoa cơ đấy.”

Tưởng Đông Hà nhíu mày nhìn cả đám, không chút khách khí hỏi: “Sao các cậu lại ở đây?”

Triệu Lạc: “Đi đón chứ sao.”

Tưởng Đông Hà: “Sao các cậu biết là chuyến bay hôm nay?”

“Anh trai à, mới yêu mà đầu óc lơ mơ vậy được hả?” Triệu Lạc đảo mắt, vẻ mặt ngán ngẩm vì sự vì tình quên bạn của hắn, “Chẳng lẽ mình không biết nhắn riêng hỏi Nghê Tuyết sao?”

Tưởng Đông Hà: “…”

“Ơ kìa kìa, có khi Tưởng Đông Hà đang giận vì tụi mình phá thế giới hai người ấy nhỉ.” Cảnh Duệ cười xấu xa, “Căng gì đâu, một ngày 24 giờ tụi này cũng đâu ở chung được với cậu ấy, chẳng phải đêm dài vẫn là phần cậu hết à?”

Lý Kim Thư nghe không nổi nữa: “Trong đám này, tư tưởng lệch lạc nhất chắc là cậu đấy.”

Cả nhóm chờ khoảng hai mươi phút thì cuối cùng cũng thấy một bóng dáng cao gầy kéo vali xuất hiện. Với Tưởng Đông Hà, hình bóng ấy đã quá quen thuộc, nhưng trong mắt bốn người còn lại thì lại lạ lẫm. Dù từng xem ảnh, dù biết cậu đã thay đổi nhiều sau ngần ấy năm, nhưng giây phút gặp gỡ thật sự vẫn khiến họ xúc động.

Nghê Tuyết cũng nhìn thấy cả năm người họ: Tưởng Đông Hà đứng giữa, vẫn bảnh bao và rắn rỏi như trước, ôm trên tay một bó hoa, trong mắt có ánh cười.

Bên cạnh hắn là những người bạn thân nhất của cậu ngày xưa ở Bắc Kinh: Triệu Lạc, Lý Kim Thư, Cảnh Duệ và Lã Dặc Dương. Ai cũng trưởng thành hơn so với thời mười tám mười chín, nhưng khi đứng cạnh nhau, lại như thể chưa từng rời xa, vẫn là những thiếu niên vô tư của ngày ấy.

Nghê Tuyết mở to mắt, không giấu được vẻ ngạc nhiên: “Sao… sao mọi người đều đến đây?”

Triệu Lạc búng tay cái tách nói: “Đây là bất ngờ bọn mình bí mật bàn bạc, không nói với Tưởng Đông Hà luôn đó.”

“Bạn không biết đâu, Tưởng Đông Hà thấy tụi tôi đến mà không vui chút nào nhé.” Lã Dặc Dương tranh thủ mách lẻo, “Bụng dạ nhỏ hẹp thật sự.”

Bị chọc riết, Tưởng Đông Hà có hơi ngượng mặt, đành giả vờ không nghe gì rồi đưa hoa cho Nghê Tuyết: “Tặng em.”

Nói xong liền tự nhiên nhận lấy vali trong tay cậu.

Đúng lúc này, Cảnh Duệ bỗng chọc khuỷu tay Lã Dặc Dương: “Nè, cái vụ cậu chuẩn bị ấy, quên chưa khoe hả?”

“Chết mợ, quên thật ta ơi!” Lã Dặc Dương đập tay lên trán, rồi vội vàng nhặt tấm bảng đèn để dựa cạnh tường, “Không sao, giờ bật lên vẫn kịp.”

Cậu ta bật công tắc, bảng đèn lập tức sáng bừng, chữ màu nổi bật trên nền đen chớp nháy liên tục—

Nhiệt liệt chào mừng Bé mèo Tart su kem về nước!

Tấm bảng đèn sến súa và khí thế làm màu ấy khiến người ta muốn chui xuống đất, nhưng Nghê Tuyết lại suýt bật khóc.

Cậu khẽ lau khoé mắt, nghèn nghẹn nói: “Cảm ơn mọi người… tôi cũng rất nhớ các cậu.”

Tưởng Đông Hà nắm lấy tay Nghê Tuyết, như thể ôm trọn một người vừa đáp cánh an toàn.

Hắn nói: “Nghê Tuyết, mừng em về nhà.”
 
Bệnh Tiểu Thư - Bá Chính
Chương 74: Tuyết tan trong lòng Đông Hà



Vài ngày sau, Tưởng Đông Hà nhận được một kiện hàng chuyển phát từ London do Nghê Tuyết gửi về, là hai thùng carton lớn cồng kềnh.

Hắn vác cả hai thùng về nhà, quay sang hỏi Nghê Tuyết có cần giúp mở không. Nghê Tuyết gật đầu: “Ừm, anh mở đi.”

Một thùng trong số đó là mười hai con thú bông jellycat mà Tưởng Đông Hà từng tặng Nghê Tuyết. Chúng từng vượt đại dương sang Anh, rồi giờ đây lại nguyên vẹn trở về. Trên người mỗi bé thú vẫn mặc bộ đồ len do Tưởng Đông Hà tự tay đan, còn Nghê Tuyết thì rất cẩn thận dùng túi nilon bọc riêng từng bé một cách gọn gàng.

Tưởng Đông Hà lấy từng bé ra khỏi túi, không biết có phải do từng được đặt lâu trên gối Nghê Tuyết hay không mà khi đưa lại gần, hắn còn ngửi thấy một mùi hương dịu dịu. Nghê Tuyết bước tới, bắt đầu bày lại đám bạn lên giường, mà chính xác thì đó là chiếc giường trong căn hộ thuê của Tưởng Đông Hà. Tuy vậy, do mười hai bé thú bông quả thực chiếm khá nhiều diện tích, có thể sẽ làm hai người lớn ngủ chật, nên Nghê Tuyết ôm bớt vài bạn ra đặt lên ghế sofa.

Cậu ngắm nghía mấy bé thú trong lòng, bỗng nghiêm túc nói: “Tưởng Đông Hà, em thấy mấy đứa nhỏ này giờ đang mặc đồ mùa đông hết nè, đợi thời tiết ấm hơn, anh có thể đan thêm quần áo xuân hè cho các bạn đó.”

Tưởng Đông Hà im lặng mấy giây rồi mới nói: “Nghê Tuyết, em toàn giao việc cho tôi.”

Nghê Tuyết: “Nhưng chúng dễ thương thật mà.”

Tưởng Đông Hà: “Tôi có thể dạy em, rồi mình cùng đan.”

Nghê Tuyết nghĩ một lúc, thấy cũng không tệ, thế là hừ một tiếng lười biếng đồng ý cho có.

Vẫn còn lại một thùng nữa.

Thùng này to hơn cả thùng trước, Tưởng Đông Hà mở ra thì thấy bên trong là đầy ắp quần áo. Chưa hết, còn có cả mấy món phụ kiện đi kèm: mũ, đồng hồ, kính, khuy măng sét, cà vạt, kẹp cà vạt… chẳng khác nào nguyên cái tủ đồ thu nhỏ.

Ban đầu Tưởng Đông Hà còn hơi thắc mắc không hiểu sao Nghê Tuyết lại mua nhiều đồ đến vậy. Nhưng khi lấy ra vài món, hắn dần dần phát hiện có điều gì đó không đúng lắm.

Một bộ vest xám dài, vải flannel hai hàng khuy, đi kèm sơ mi trắng và cà vạt sẫm màu, phải nói là một set đồ chuẩn chỉnh không chê vào đâu được, chỉ là hoàn toàn không giống gu thời trang mà Nghê Tuyết sẽ mặc.

Theo những gì Tưởng Đông Hà biết, ngay cả khi phải mặc vest, Nghê Tuyết cũng chuộng kiểu dáng thoải mái hơn, màu sắc nhẹ nhàng hơn như be hoặc nâu nhạt. Một bộ vest nghiêm túc đến thế này, hắn chưa từng thấy cậu mặc bao giờ.

Nhìn kỹ hơn, Tưởng Đông Hà chợt thấy mấy món này quen quen, rồi hắn nhớ ra trước đây có lần gọi video với Nghê Tuyết lúc nhờ cậu chọn đồ mặc đi họp, Nghê Tuyết đã chọn đúng kiểu vest hai hàng khuy màu xám như thế này, còn bảo mặc vậy sẽ khiến người ta toát ra khí chất mạnh mẽ, rất hợp với hắn.

Chưa dừng lại ở đó, hắn lại thấy thêm một chiếc áo khoác càng quen hơn.

Nếu nói bộ vest kia chỉ là tương tự, thì chiếc áo khoác xám đậm này phải nói là giống y chang.

Cùng một thương hiệu, cùng loại chất liệu, cùng kiểu dáng, đến cả size cũng y hệt.

Lúc còn ở London, Tưởng Đông Hà từng cho Nghê Tuyết mượn chiếc áo đó, lúc cậu đi tiễn hắn ra sân bay mới trả lại. Khi ấy, Tưởng Đông Hà đâu biết rằng hóa ra Nghê Tuyết cũng có một chiếc giống hệt.

Không, có khi còn nhiều chuyện hắn không biết hơn nữa… Tưởng Đông Hà nhìn thùng đồ trước mắt, cuối cùng buột miệng hỏi điều vẫn canh cánh trong lòng: “Nghê Tuyết, mấy thứ này… là sao vậy?”

Nghê Tuyết cố ý úp mở: “Anh đoán đi.”

Thực ra trong lòng Tưởng Đông Hà cũng lờ mờ hiểu rồi, chỉ là không chắc mình có đang tự mình đa tình hay không nên không dám nói ra ngay.

“Đúng như anh nghĩ đó.” Nghê Tuyết cười, tiết lộ bí mật, “Từ bộ vest xám đến áo khoác dài, rồi cả lọ nước hoa em từng đăng lên ig, đều là khi nghĩ đến một người nào đó mà mua.”

Cậu từng nhận được rất nhiều món quà từ Tưởng Đông Hà, những món đồ độc nhất vô nhị như cả thùng thú bông chất chứa đầy yêu thương. Còn những món quà mà trước đây cậu chẳng chắc có bao giờ được gửi đi không, cuối cùng cũng được chính tay trao cho hắn.

Nghê Tuyết: “Anh chẳng giỏi chăm chút cho bản thân chút nào, sau này để em lo phần đó cho anh nhé.”

Tưởng Đông Hà có chút không tin nổi, vẫn tiếp tục lôi thêm đồ ra khỏi thùng, lẩm bẩm: “Nhiều quá rồi…”

“Vì chuyện này kéo dài mấy năm mà.” Nghê Tuyết nói, “Tích tiểu thành đại thôi.”

Tưởng Đông Hà tiếp tục dỡ đồ trong thùng ra. Đầu tiên là mấy bộ đồ vest cực kỳ trang trọng, cho đến khi hắn lấy được một chiếc áo len đen đan kiểu lưới. Với một người truyền thống và bảo thủ như Tưởng Đông Hà, thứ này chẳng thể tính là áo. Vì nó không chỉ thưa thớt lỗ chỗ, gió lùa bốn phía, mà cơ bản còn chẳng che được gì cho ra hồn.

Tưởng Đông Hà càng mở thùng xuống dưới lại càng kinh hãi hơn: Toàn bộ chỗ quần áo còn lại đều có phong cách na ná như vậy. Mẫu thiết kế còn táo bạo hơn nữa, mặc vào thì chỗ hở ra cũng nhiều hơn…

“…Nghê Tuyết.” Tưởng Đông Hà nghi hoặc hỏi, “Sao mấy cái này trông lạ thế… em chắc không để nhầm vào à? Mấy cái này mặc ra ngoài được à?”

“Nè Tưởng Đông Hà, anh đúng là ngây thơ.” Nghê Tuyết liếc hắn một cái, cậu đưa tay khẽ nâng cằm hắn lên, giọng thì vừa lười nhác vừa ẩn chứa chút gì đó rất mờ ám, “Anh không hiểu sao, đâu phải quần áo nào cũng để mặc ra đường cho người ta xem đâu.”

Có vài bộ chỉ cần một mình em thấy là đủ rồi.

Nói xong, cậu cúi xuống dọn dẹp lại đống đồ vương vãi dưới đất, rồi kéo tay Tưởng Đông Hà: “Khuya rồi, mình nghỉ ngơi nha.”

“Hay là tối nay mặc thử cho em xem nha?” Nghê Tuyết đưa mắt nhìn mấy bộ quần áo có thể gọi là đồ lót gợi cảm, hỏi ý kiến Tưởng Đông Hà: “Anh tự chọn một bộ, hay để em chọn giúp anh?”



Mùa đông năm ấy, Tưởng Đông Hà nói với cha mẹ rằng người yêu hắn đã về nước, hiện hai người đang sống chung với nhau. Hắn bảo: “Thật ra hai người đã gặp em ấy rồi, là người mà con dẫn về nhà ăn Tết mấy năm trước.”

Trước Tết năm ấy, Nghê Tuyết từng hỏi: “Sau khi anh come out có còn gặp lại cha mẹ không?”

“Không.” Tưởng Đông Hà gật đầu, “Nhà tôi vẫn liên lạc qua điện thoại và WeChat thôi. Lúc đầu họ giận, chẳng thèm nói chuyện với tôi, mãi gần đây thì mới khá hơn một chút.”

Nghê Tuyết nhìn hắn, trịnh trọng nói: “Tưởng Đông Hà, Tết năm nay mình về đi, em sẽ đi cùng anh.”

Tưởng Đông Hà bật cười, hỏi ngược lại: “Rồi hai đứa mình bị đuổi khỏi nhà chung hả?”

Nghê Tuyết thật sự hình dung ra cảnh đó, rồi bật cười: “Nếu là hai người cùng bị đuổi thì cũng không tệ đâu.”

“Tôi tính hỏi xem họ có chịu sang đây đón Tết không, coi như đi du lịch. Mình đưa họ đi chơi một vòng.” Tưởng Đông Hà nói tiếp, “. Hai người đã vất vả gần cả đời rồi, giờ đây cuối cùng cũng bắt đầu học cách tận hưởng cuộc sống về hưu. Ra ngoài chơi một chút cũng tốt.”

“Thiệt hả?” Mắt Nghê Tuyết sáng lên, “Nếu họ chịu tới thì tuyệt vời.”

Sau đó Nghê Tuyết không biết Tưởng Đông Hà đã thuyết phục thế nào, mà cuối cùng cha mẹ hắn cũng thật sự đến Bắc Kinh. Bốn người cùng nhau đón một cái Tết trọn vẹn.

Họ đi thăm thú nhiều nơi, còn chụp được rất nhiều ảnh kỷ niệm.

Tưởng Đông Hà tự thấy mình đã nói đủ nhiều vào ngày come out rồi, nên khi mời cha mẹ tới, hắn không hề nói thừa lời. Hắn chỉ nói: “Con dâu cũng muốn gặp cha mẹ, chứ chưa gặp lần nào cũng kỳ lắm phải không? Tiền vé máy bay và khách sạn con lo, nếu cha mẹ thật sự không hài lòng thì coi như đi du lịch cho khuây khoả cũng được.”

Về lý do cha mẹ cuối cùng chịu gật đầu, Tưởng Đông Hà nghĩ chắc bởi vì dù sao hắn cũng là con trai của họ. Cho dù có lựa chọn mà họ chẳng thể hiểu nổi, thì điều họ muốn nhìn thấy nhất vẫn là con trai mình hạnh phúc.

Ngày cha Tưởng mẹ Tưởng rời đi, Nghê Tuyết và Tưởng Đông Hà cùng tiễn họ ra ga.

Trước khi vào cổng, mẹ Tưởng khẽ vỗ tay Nghê Tuyết: “Tiểu Tuyết à, Tết năm sau về thành phố Yến ăn Tết với Đông Hà nha con.”

Đầu xuân năm sau, Nghê Tuyết tìm được công việc mới. Hai người bắt đầu tính chuyện mua nhà, mua xe. Căn hộ hiện tại là do Tưởng Đông Hà thuê từ thời còn độc thân, ở một mình thì vừa nhưng hai người sống chung thì hơi chật.

Họ muốn có một mái nhà thật sự là của riêng cả hai.

Nhưng chuyện đó không vội. Họ muốn chọn lựa thật kỹ và chậm rãi, bởi vì những ngày tháng sau này sẽ còn rất dài.

Vào một buổi chiều bình thường, hai người cùng nhau đi dạo. Khi đi ngang qua một quảng trường nhỏ, họ thấy phía trước là một ngôi trường cấp ba công lập.

Đúng giờ tan học, đám học sinh mặc đồng phục túa ra từ cổng trường. Nhìn lũ nhỏ ríu rít rời đi, Nghê Tuyết và Tưởng Đông Hà bỗng cùng lúc ngẩn người.

Họ quen nhau từ những năm cấp ba, đến nay đã hơn mười năm. Từ hai đứa con trai từng không ưa nổi nhau dần dần trở nên thân thiết rồi bị đối phương hấp dẫn. Sau đó là khoảng thời gian xa cách tận năm năm, mỗi người bươn chải một phương, đến khi tái ngộ thì tất cả đã đổi thay… nhưng đồng thời dường như chẳng có gì đổi khác cả.

Họ tiếp tục đi, rẽ vào một con phố mới. Nghê Tuyết chưa từng tới con phố này. Cậu nhìn thấy ngay đầu phố là một tiệm mèo nhỏ.

Qua lớp kính, cậu thấy rất nhiều chú mèo con đủ loại, mỗi em tròn tròn mũm mĩm như mấy chú heo con vậy.

Bỗng nhiên Nghê Tuyết nhớ lại Tưởng Đông Hà từng nói hắn muốn nuôi mèo, thế là cậu không kìm được dừng bước rồi hỏi: “Hay mình vào xem thử nha, chẳng phải anh thích mèo sao?”

“Không cần đâu.” Tưởng Đông Hà mỉm cười, “Tôi đã nuôi rồi mà.”

Nghê Tuyết đứng ngẩn ra, một lúc sau mới hiểu ý hắn là gì.

“Tưởng Đông Hà,” Nghê Tuyết đuổi theo, kéo tay hắn lại, “Hình như em còn chưa từng nói một câu này với anh thì phải?”

“Hửm?” Tưởng Đông Hà nhìn Nghê Tuyết, chờ cậu nói tiếp.

Cậu ghé sát tai hắn, nhẹ nhàng thì thầm ba từ.

Giờ thì Tưởng Đông Hà đứng sững tại chỗ, còn Nghê Tuyết thì cười khẽ, bước đi phía trước với dáng vẻ nhẹ tênh.

Chẳng bao lâu Tưởng Đông Hà cũng sải bước đuổi theo nói với cậu, tôi cũng vậy.

Hai bên đường, những bông mộc lan tím nhạt đã bắt đầu nở rộ. Những nụ hoa nhỏ nhắn đậu trên cành như đàn chim bé xíu vừa đáp xuống.

Lúc ngẩng đầu nhìn lên sắc xuân, họ bất giác nhận ra mùa xuân thực sự đã đến rồi.

Đông đi xuân đến, lớp băng dày phủ trên dòng sông cũng dần tan chảy. Tuyết xuân đọng lại ký ức của cả một mùa đông, nhẹ hơn tuyết đông, trắng hơn tuyết đông, những bông tuyết khẽ khàng rơi xuống, tan vào dòng sông không ngừng tuôn chảy.

Bọn tìm thấy bến đỗ nơi nhau, cũng tìm được đáp án cho chính mình, cùng nhau bước về phía mùa xuân dịu dàng.

Rồi bước về phía tương lai tràn đầy hy vọng.

— PHẦN CHÍNH TRUYỆN HẾT —
 
Back
Top Bottom