- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #71
Bệnh Nan Y [Edit Full] - Lộng Giản Tiểu Hào
Chương 69
Chương 69
Editor: Gấu Gầy"...
Đối tượng yêu đương là em gái của Lang Vân.
Nhỏ hơn nó vài tuổi, là một cô gái rất xinh đẹp."
Sở Dung cười tươi như hoa, như thể đang ở trong đám cưới, đắc ý nói "Thu Bạch tốt như vậy, chắc chắn có rất nhiều người thích nó!
Chỉ cần nó muốn, người theo đuổi nó có thể xếp hàng dài từ đây đến New York!
Văn Nhân không biết trân trọng, đã làm tổn thương nó nặng nề!
Bây giờ Thu Bạch đã có tình yêu mới, cô ta biết được chắc chắn sẽ rất hối hận!"
Cô hả hê, như thể đã trả được thù, khóe miệng sắp ngoác đến mang tai: "Nghĩ đến khuôn mặt hối hận đến méo mó của cô ta, cô thấy thật sảng khoái!
Thu Bạch nhà chúng ta vừa có gia thế, vừa có ngoại hình, nhân phẩm tốt, sự nghiệp thành công!
Rốt cuộc có điểm nào không tốt?
Có điểm nào không xứng với cô ta?
Cô ta lại dám lừa dối nó như vậy!
Lừa gạt lòng tin của nó!
Làm tổn thương tình cảm của nó!
Chà đạp tôn nghiêm đàn ông của nó!
Nếu cô là Thu Bạch, cả đời này cũng không tha thứ cho loại người ích kỷ và dối trá này!"
Sở Dung phẫn nộ nói xong, quay đầu nhìn Sở Giang Lai, muốn tìm kiếm sự đồng cảm của hắn, ánh mắt chạm vào khuôn mặt hắn, không khỏi nghi hoặc "hử" một tiếng, hỏi: "Này, cô nói này Bí Đao Nhỏ, con sao vậy?
Uống nhầm thuốc à?
Sao sắc mặt kém thế?"
Sở Giang Lai xưa nay ngông cuồng bị hàng loạt lời nói của cô làm cho choáng váng, vẻ mặt như bị sét đánh, tái mặt nói: "Cái đó, con muốn đổi phòng bệnh."
"Hả?"...Sở Giang Lai chỉ bị thương ở cổ.
Nhưng dường như cũng ảnh hưởng đến đầu óc.Đang yên đang lành tự nhiên đòi đổi phòng bệnh.
Nói rằng vì bệnh tình đã có chuyển biến tốt, không muốn tiếp tục chiếm một phòng bệnh, lãng phí nguồn lực y tế quý giá.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, hắn đã quyết định, sẽ chuyển đến phòng 1102 bên cạnh để ở cùng Sở Thu Bạch."
Con chỉ cần một chiếc giường nhỏ bên cạnh anh Thu Bạch là được."
Sở Giang Lai nói một cách đường hoàng: "Chuyện này cũng không có gì phiền phức!
Bác sĩ có thể khám cho hai người cùng một lúc!
Hiệu suất cao hơn nhiều!
Hơn nữa, hai người ở chung một phòng còn tiết kiệm được tiền!
Số tiền tiết kiệm được có thể quyên góp cho Hội Chữ thập đỏ!
Lần này thoát chết trong gang tấc, con rất muốn tích lũy phúc đức, làm nhiều việc công ích!"
"Phì!"
Sở Dung khinh bỉ: "Sở Giang Lai, con chắc chắn muốn nằm trên chiếc giường trẻ em đó à?"
"Giường trẻ em gì chứ?
Đó là chiếc giường nhỏ mà con đặc biệt mang đến.
Để tiết kiệm tiền làm từ thiện đấy!"
"Lấy chút tiền kia đi làm từ thiện?
Với thân phận của con, mở miệng nói vậy không thấy ngại sao?"
Sở Giang Lai kinh thường liếc nhìn cô: "Đừng có thấy số tiền nhỏ mà coi thường!
Còn tự xưng là đã thành lập quỹ từ thiện nghệ thuật nữa chứ!
Cô có hiểu từ thiện là gì không?"
Vừa nói, hắn vừa cẩn thận quay người sang hỏi ý kiến của Sở Thu Bạch: "Anh Thu Bạch, anh thấy đề nghị của em thế nào?"
Sở Thu Bạch vừa uống thuốc xong, rất buồn ngủ, đầu óc như nhồi bông, chỉ muốn ngủ."
Anh Thu Bạch."
Sở Giang Lai đột nhiên tiến lại gần, giọng nói trầm thấp khiến nửa người y tê dại.
Âm thanh nũng nịu phát ra từ mũi của thanh niên vang sát bên tai, khiến Sở Thu Bạch ngây người."
Em chỉ kê thêm một chiếc giường nhỏ bên cạnh anh thôi, được không?
Hửm?"
"Anh không nói gì, thì em coi như anh đồng ý nhé?"
Sở Thu Bạch rất muốn bảo hắn câm miệng, nhưng có lẽ do thuốc quá hiệu quả, y thật sự rất buồn ngủ, cuối cùng vẫn nhắm mắt lại bất động, không nói thêm lời nào.Được sự đồng ý ngầm của bệnh nhân phòng 1102, việc chuyển phòng của phòng 1101 được ấn định vào chiều hôm sau.Hơn mười giờ sáng, Sở Dung đến thăm bệnh, đi đến trước cửa phòng 1101.
Chân đi giày cao gót, cô vui vẻ định bước vào trong, nhưng đột nhiên nghe thấy một cô gái đang nhỏ giọng tỏ tình với Sở Thu Bạch, bước chân chợt dừng lại."
Anh Thu Bạch, em luôn thích anh.
Nếu anh thấy em cũng không tệ, thì có thể cho em một cơ hội không?"
Nghe giọng nói...
Là Lang Vũ!??Nụ cười trên mặt Sở Dung càng thêm rạng rỡ, trong nháy mắt, cô thậm chí đã nghĩ nên mua kẹo hỷ của nhãn hiệu nào cho đám cưới!Nhưng Sở Thu Bạch bất ngờ được tỏ tình thì giật mình, trên mặt không hề có vẻ vui mừng, sững sờ một lúc lâu mới nói: "Xin lỗi."
Sở Dung chợt lạnh trong lòng, chỉ muốn xông vào giúp y chữa cháy, nhưng nghĩ lại thấy không thích hợp lắm, nên đành đứng im tại chỗ nghe tiếp.Bị từ chối thẳng thừng, Lang Vũ im lặng một lúc lâu, rồi mới nghẹn ngào nói: "Em biết mà."
Sở Dung vốn hay hóng hớt, sao có thể bỏ qua cơ hội tận mắt chứng kiến này, vội vàng nín thở trốn sau bức tường, vểnh tai lên tiếp tục nghe lén.Lang Vũ: "Anh Thu Bạch, lần đầu tiên em gặp anh, em đã thích anh rồi.
Nhưng em không dám nói.
Lúc anh kết hôn, em đã không đến, vì quá đau lòng.
Sau đó, nghe nói anh ly hôn, em rất vui, như thể mình lại có cơ hội theo đuổi tình yêu.
Tối qua em đã thức trắng đêm, do dự rất lâu, mới quyết định thử xem sao.
Đời người chỉ có ba vạn ngày, sống một đời, ít nhất cũng nên cho mình một cơ hội để dũng cảm, thử vận may."
Lang Vũ cúi đầu, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống: "Đáng tiếc, vận may của em quá kém—"Sở Thu Bạch rút vài tờ khăn giấy đưa cho cô, áy náy nói: "Đừng nói như vậy, anh rất xin lỗi, hy vọng không làm tổn thương em."
Nghe y nói vậy, Lang Vũ càng nghẹn ngào hơn, không đưa tay ra nhận khăn giấy của y, hai tay ôm mặt, giọng nói xen lẫn tiếng nức nở: "Anh còn nhớ không?
Nhiều năm trước, anh, anh trai em và em, chúng ta đã cùng nhau đến vườn bách thảo.
Lúc đó em hỏi anh rằng trong vườn có nhiều hoa, anh thích hoa nào nhất?
Anh nói anh thích tất cả...
Thật ra là không thích hoa nào cả."
Cô dùng mu bàn tay lau nước mắt, ngẩng đầu lên với đôi mắt đỏ hoe: "Anh Thu Bạch, cảm ơn anh đã nói thẳng với em.
Em hết hy vọng rồi.
Anh luôn dịu dàng như vậy, thẳng thắn từ chối em, nhưng lại nói không muốn làm tổn thương em.
Nhưng anh dịu dàng với tất cả mọi người, chứng tỏ anh thờ ơ với tất cả."
"—Đôi khi em thậm chí còn nghĩ, ngoài bệnh nhân của anh ra, anh có thật sự quan tâm đến ai, thích ai không.
Anh có thật sự hiểu yêu là gì, biết yêu không?"
Căn phòng đột nhiên im lặng.Chủ đề này quá nhạy cảm.Sở Dung đang nghe lén ngoài cửa dựa vào tường, không dám thở mạnh.Một lúc sau mới nghe thấy Sở Thu Bạch nói: "Anh biết."
Đôi tai hóng hớt lập tức vểnh lên cao hơn."
Lang Vũ, xin lỗi, anh đã có người mình thích rồi."
Lang Vũ sững sờ một lúc lâu, mới hỏi: "Vậy hai người đã ở bên nhau chưa?"
Sở Thu Bạch nói: "Chưa.
Chúng tôi đã chia tay."
"Tại sao?"
Một lời khó nói hết.Sắc mặt Sở Thu Bạch tái nhợt, nhưng vẻ mặt rất bình tĩnh, im lặng hồi lâu, rồi nói: "Giữa anh và em ấy có rất nhiều vấn đề phức tạp.
Hơn nữa, em ấy không thích anh."
Từ góc độ của Sở Dung, cô không nhìn thấy mặt Sở Thu Bạch, chỉ nhìn thấy mu bàn tay đang cắm kim truyền dịch và một đoạn nhỏ cánh tay lộ ra ngoài tay áo bệnh nhân sọc xanh trắng.Cô nín thở, hồi hộp nghe Sở Thu Bạch tiếp tục nói: "—Nhưng dù không thích anh, em ấy vẫn luôn là ưu tiên hàng đầu trong cuộc đời anh.
Lang Vũ, anh không thể lừa dối em.
Trước khi làm rõ tình cảm của mình với em ấy, anh không thể chấp nhận bất kỳ ai.
Em là một cô gái tốt, anh rất xin lỗi."
Tim Sở Dung thắt lại, đầu óc rối bời.Thái độ của Sở Thu Bạch rất bình tĩnh, nhưng tình cảm lại chân thành và dạt dào, như dung nham bị chôn vùi dưới lớp băng, nóng bỏng và sôi sục, đang thầm lặng phun trào, làm bỏng Lang Vũ thích y, cũng làm bỏng Sở Dung luôn yêu thương y nhất.Sở Dung không ngờ, Sở Thu Bạch lại yêu cô ta nhiều như vậy.Y vậy mà lại yêu Văn Nhân đến thế!Trong phòng vọng ra tiếng bước chân vội vã, Lang Vũ hình như vừa khóc vừa chạy ra ngoài.Sở Dung không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng lùi lại, nhưng lại va vào một lồng ngực rắn chắc.
Cảm giác như bị bắt quả tang làm việc xấu, trái tim hoảng sợ đập thình thịch, suýt chút nữa nhảy ra khỏi lồng ngực.
Sở Dung ngẩng đầu lên nhìn, Sở Giang Lai đang đeo đai cổ, đứng sừng sững như một vị thần giữ cửa, sắc mặt vô cùng âm trầm.Tiếng bước chân của Lang Vũ ngày càng gần.
Sợ bị bắt quả tang nghe lén, Sở Dung vội vàng đẩy hắn ra ngoài cửa, sau khi ra đến hành lang mới hỏi: "Bây giờ con coi như là nửa người tàn tật rồi, không ngoan ngoãn ở trong phòng bệnh của mình, đến đây làm gì?"
"Con đến xem phòng bệnh sẽ chuyển vào chiều nay, làm quen trước.
Vậy còn cô?
Cô đến đây làm gì?"
Sở Giang Lai đang đeo đai cổ liếc nhìn cô, trông còn đáng ghét hơn bình thường, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng: "Hôm qua cô đã đến rồi mà?
Sao hôm nay lại đến nữa?
Còn đứng trước cửa nghe lén anh Thu Bạch nói chuyện."
"Bí đao thối, không phải con cũng nghe lén anh Thu Bạch nói chuyện sao!"
"Con quang minh chính đại.
Không phải nghe lén."
Hắn nghiêm mặt, ánh mắt nhìn cô gái mắt đỏ hoe vừa chạy ra khỏi phòng 1102.Sở Dung rõ ràng nhìn thấy sự dò xét và khinh thường trong ánh mắt lạnh lùng đó.— Họ tên Lang Vũ, tuổi không rõ, giới tính nữ, khuôn mặt khá, vóc dáng khá, tính cách trung bình, trí tuệ trung bình, EQ thấp, mức độ chướng mắt cực cao, đánh giá tổng hợp: nhan sắc tầm thường, rất bình thường.
Không bằng mình....Chiếc giường nhỏ của Sở Giang Lai được kê bên phải Sở Thu Bạch, cạnh cửa sổ.Do diện tích phòng bệnh có hạn, kích thước của nó nhỏ hơn giường bệnh bình thường một chút.Sở Giang Lai ngồi trên đó, trên cổ còn đeo đai cổ vướng víu, trông rất chật chội.
Nhưng hắn không quan tâm, vừa ngồi xuống đã vội vàng mách lẻo với Sở Thu Bạch."
Anh Thu Bạch, sau này anh đừng để Sở Dung đến nữa.
Cô ấy vừa nghe lén anh và con nhỏ kia nói chuyện!"
Bị tố cáo, Sở Dung đang ngồi trên ghế lập tức nhảy dựng lên: "Con nhỏ gì chứ!
Đó là bạn của anh Thu Bạch!
Anh trai người ta còn cứu mạng chó của con đấy!
Đúng là chó chê mèo lắm lông!
Sở Giang Lai!
Chính con nghe lén anh Thu Bạch nói chuyện, còn quay sang cắn ngược cô!
Thái độ với em gái của ân nhân cứu mạng không đúng mực, ăn nói xấc xược!
Phẩm hạnh tồi tệ!
Làm người ta giận sôi máu!
Chẳng lẽ con không thấy xấu hổ sao?"
Hắn không thấy.Sở Thu Bạch cuối cùng cũng đặt cuốn sách xuống, ngẩng đầu nhìn hai người đang cãi nhau không ngừng từ lúc bước vào cửa, thầm nghĩ: Sở Giang Lai là người có nhân cách chống đối xã hội chức năng cao.
Hắn không có chức năng xấu hổ.So với việc cãi nhau với Sở Giang Lai, Sở Dung rõ ràng quan tâm đến con quỷ mù mắt không thích Sở Thu Bạch trong miệng y.Cô trừng mắt nhìn Sở Giang Lai, rồi bực bội nắm lấy tay Sở Thu Bạch, cẩn thận hỏi: "Thu Bạch, con vẫn còn yêu người ta nhiều lắm đúng không?"
Vừa dứt lời, căn phòng im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.Sở Thu Bạch theo bản năng liếc nhìn Sở Giang Lai, thấy hắn cũng đang nhìn mình, mắt sáng rực, vẻ mặt tập trung nghiêm túc.Y lập tức như bị điện giật mà dời tầm mắt, ánh mắt rơi vào trang sách, nhìn dòng chữ "Anh ta phát hiện mình đã có được sự bình tĩnh và thong dong, đây là cách tốt nhất để anh ta đối phó với phiền não.", Sở Thu Bạch thẳng thắn thừa nhận: "Ừm."
Sở Dung giận tím mặt, hận y bùn nhão không trát nổi tường, lại ngại y vừa mới khỏi bệnh nên không thể xắn tay áo lên đánh y, nghiến răng nghiến lợi nói: "Người ta đã làm ra chuyện như vậy, sao con vẫn còn lưu luyến người ta, không quên được người ta chứ!?
Sở Thu Bạch, bộ con không có tự trọng à!
Con—""Sở Dung!"
Sở Giang Lai đột nhiên ngắt lời cô, vẻ mặt như ác quỷ ăn thịt người: "Không biết nói chuyện thì lướt ra ngoài, đừng có ở đây gào thét!"
"Con hiểu cái gì!"
Sở Dung đỏ mắt: "Tiền đề của tình yêu là bình đẳng và chân thành, nếu vi phạm hai nguyên tắc này, thì dù không nỡ cũng nên từ bỏ!
Có câu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, chưa đến Hoàng Hà chưa chết tâm!
Nó đã đến Hoàng Hà, đã đâm đầu vào tường rồi!
Sao vẫn chưa chịu từ bỏ?
Sở Giang Lai, con muốn nó chết trên bức tường đó phải không?"
"Con—""Cho dù nằm mơ cũng nên có giới hạn chứ!
Dựa vào việc tự lừa dối mình để duy trì tình yêu, quả thật đáng buồn!"
Má nó!
Người phụ nữ này tại sao không cút đi!Sở Giang Lai lo lắng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Sở Thu Bạch, nhưng y cúi đầu rất thấp, ánh mắt dán chặt vào cuốn sách rách bìa cam.
Sở Giang Lai không nhìn rõ vẻ mặt của y.Mẹ kiếp, Russell rảnh quá viết lắm chữ làm gì!
Có thời gian thì ra sân phơi nắng, ăn thêm hai quả chuối chẳng phải tốt hơn không!Sở Dung vẫn còn vẻ bi phẫn, khuyên Sở Thu Bạch: "Thu Bạch, buông tay đi.
Không có cô ta thì con vẫn còn có cô với em của con mà!
Loại người cặn bã như Văn Nhân, chia tay rồi thì thôi!
Sẽ có người tốt hơn!
Cô nói cho con biết, con thích kiểu người như thế nào, cô sẽ giới thiệu cho em!"
"Sở Dung, anh Thu Bạch rất mệt—" Sở Giang Lai đứng dậy kéo tay Sở Dung, thô bạo đuổi khách: "Cô có thể cút rồi."
Sở Dung chưa nói xong đã bị hắn thô lỗ lôi ra ngoài cửa, tức giận vung tay đẩy hắn: "Con buông tôi ra!"
"Hự—" Khuôn mặt lạnh lùng đột nhiên nhăn lại, lộ ra biểu cảm chịu đựng cơn đau, một dòng máu chảy ra từ đai cổ đang siết chặt của Sở Giang Lai, nhỏ xuống áo bệnh nhân sọc xanh trắng, từ từ lan ra ở hõm vai, vết máu đỏ tươi chói mắt.Sở Dung lập tức hoảng hốt: "Bí Đao Nhỏ!"
Sở Giang Lai tỏ ra quá mạnh mẽ và đáng ghét, khiến người ta hoàn toàn quên mất hắn là một bệnh nhân nặng vừa thoát chết trong gang tấc, mới được chuyển từ phòng chăm sóc đặc biệt sang phòng bệnh thường không lâu.—----