Hứa Tích Sương lựa chọn nhân vật phản diện chủ yếu có hai lý do.Thứ nhất, trong kịch bản còn lại, vai chính diện là đội trưởng đội hành động đặc biệt.
Nhân vật này có vô số cảnh đánh đấm, yêu cầu thể lực lớn, lại không tránh khỏi nguy cơ bị thương.
Dù gần đây Hứa Tích Sương vẫn kiên trì tập yoga, thể trạng so với trước đã khá hơn nhiều, nhưng kiểu vai phải vận động cường độ cao như vậy, cậu tự biết mình khó mà gánh nổi.Ngược lại, nhân vật phản diện kia, kẻ đứng sau màn với danh xưng Người đàn ông X tuy dính líu trực tiếp đến hàng loạt vụ án, nhưng phần lớn chỉ là kẻ ra lệnh, hiếm khi phải tự thân ra tay.
Bề ngoài, hắn ngụy trang thành một thầy giáo ngữ văn ôn tồn, nhã nhặn, độc thân chưa vợ.
Mãi cho tới hồi cuối, thân phận bị vạch trần, hắn mới có vài cảnh truy bắt và đào thoát, nhưng mức độ hành động không quá nặng nề.Lý do thứ hai lại đơn giản hơn nhiều.
Hứa Tích Sương thực sự hứng thú với dạng nhân vật phản diện này.
Cậu muốn thử sức với kiểu vai có sự đối lập cực lớn, ôm trong mình bí mật khủng khiếp sau lớp vỏ ngoài dịu dàng.
Cậu hiểu, đến khi phim công chiếu, nhân vật ấy chắc chắn sẽ bị khán giả mắng chửi thậm tệ, nhưng chính điều đó lại càng khơi dậy khao khát thử thách trong lòng cậu.Bộ phim 《Phía sau cánh cửa có ai》 được quay tại một khu phim trường mới xây, chuyên dùng cho bối cảnh hiện đại.
Từ xa nhìn qua, cả khu giống như một thị trấn thu nhỏ: cửa hàng, phương tiện, đường xá... thứ gì cũng có, đủ để tái hiện đời sống chân thực.Bước xuống xe, Hứa Tích Sương liếc sang Yến Ngọc Sơn đang theo sát bên cạnh, môi mấp máy định nói lại thôi.
Người này, sao vẫn đi theo cậu?
Chẳng lẽ Yến Ngọc Sơn cũng đến thử vai?
Không phải anh đã nói dạo gần đây không nhận công việc gì sao?Cảm nhận được ánh mắt dò xét kia, Yến Ngọc Sơn hơi nghiêng đầu, khẽ hắng giọng một tiếng để che giấu vẻ chột dạ, giả vờ như không phát hiện Hứa Tích Sương đang nhìn mình.Dựa theo địa chỉ đạo diễn Thành Thiên Văn cung cấp, Hứa Tích Sương tìm đến địa điểm quay chính.
Tòa nhà được dùng làm trụ sở của đội hành động đặc biệt trong kịch bản.
Cậu giơ tay đẩy cửa bước vào....
Nhưng cửa không nhúc nhích.Hứa Tích Sương chau mày, thử dùng thêm lực.
Chẳng lẽ chỉ mới mang thai mà sức lực đã suy yếu đến mức ngay cả một cánh cửa kính cũng không đẩy nổi?Đứng bên cạnh, Yến Ngọc Sơn im lặng chờ một nhịp, sau đó bước lên, thản nhiên kéo nhẹ một cánh cửa ngay sát đó sang một bên.Yến Ngọc Sơn không nói câu cửa này là kéo, không phải đẩy.
Trải qua gần một tháng chung sống, Yến Ngọc Sơn đã nắm rõ tính cách Hứa Tích Sương.
Anh có dự cảm rằng, nếu lỡ miệng chọc vào điểm này, ít nhất hai ba ngày tới Hứa Tích Sương sẽ phớt lờ anh cho mà xem.Hứa Tích Sương giống như một con mèo kiêu ngạo.
Mèo có thể đường hoàng mắc lỗi, nhưng tuyệt đối không cho phép ai vạch trần.
Nếu cố tình chỉ ra, thứ nhận lại chỉ là một con mèo xù lông, vừa thẹn vừa giận, và anh sẽ mất đi mấy ngày cơ hội được vuốt mèo.Lúc Hứa Tích Sương lướt ngang qua, ánh mắt không dám dừng lại trên người anh, Yến Ngọc Sơn cúi đầu liền bắt gặp đôi tai đỏ bừng của cậu.
Anh khẽ nghiêng đầu, mỉm cười một cái.Đáng yêu chết mất.Để tránh vướng rắc rối khi thẩm định kịch bản, 《Phía sau cánh cửa có ai》 được xây dựng trên bối cảnh nửa hư cấu.
Đội hành động đặc biệt tuy tương tự đội hình sự trong hiện thực, nhưng lại có cơ cấu riêng biệt.
Vượt qua quầy tiếp nhận báo án phía trước, bên trong là khu vực làm việc của các tổ đội.
Cảnh trí đã được bày biện rất chân thực, trên mỗi bàn làm việc đều chất đống tài liệu dày cộp, bày ra không khác gì một cơ quan thật sự.Hứa Tích Sương cùng Yến Ngọc Sơn ngồi thang máy lên lầu hai.
Nơi đó có một phòng họp thật lớn, chính là địa điểm thử kính hôm nay.Nói là thử kính, kỳ thật nhân vật này đã được quyết định giao cho Hứa Tích Sương từ nội bộ, hợp đồng cũng đã ký xong.
Thành Thiên Văn đạo diễn chỉ đưa kịch bản cho một mình cậu.
Sau khi biết Hứa Tích Sương chọn vai phản diện, ông ta vui mừng không thôi, luôn miệng nói Hứa Tích Sương chính là hình mẫu nhân vật X trong tưởng tượng của mình, nếu không phải hắn diễn thì tuyệt đối không tìm người khác thay thế.Thành Thiên Văn từ sớm đã ngồi chờ bên ngoài phòng họp.
Nhìn thấy Hứa Tích Sương, ông lập tức đứng bật dậy, ba bước thành hai bước đi tới trước mặt, nhiệt tình nắm chặt tay cậu: "Chào cậu, chào cậu, Tiểu Hứa, thật là tuấn tú nho nhã, về sau hợp tác vui vẻ..."
Nói được nửa chừng, Thành Thiên Văn bỗng khựng lại, khóe mắt giật giật, mới phát hiện bên cạnh Hứa Tích Sương còn đứng một đại Phật.
Khí tràng kia muốn coi như không thấy cũng không được.Thừa dịp đối phương ngẩn người, Hứa Tích Sương lặng lẽ rút tay về."
Ông chủ Yến."
Thành Thiên Văn lập tức mỉm cười, rồi lại đổi giọng: "A không, Yến làm phim..."
Nhà làm phim?
Lông mày Hứa Tích Sương giật nhẹ.Hứa Tích Sương quay sang nhìn Yến Ngọc Sơn, khóe miệng cong cong.Được lắm, thì ra đây mới là lý do Yến Ngọc Sơn vui vẻ nhận lời đi cùng cậu lần này.
Nếu Yến Ngọc Sơn là nhà đầu tư đoàn phim, vậy chẳng phải có thể lúc nào cũng nhìn chằm chằm hắn sao?Yến Ngọc Sơn chỉ nắm tay Thành Thiên Văn một cái ngắn ngủi, vừa như giải thích với đạo diễn, cũng là cố ý để Hứa Tích Sương nghe thấy: "Tôi cũng không tính là gì nhà sản xuất, chỉ bỏ chút vốn thôi.
Thành đạo trực tiếp gọi tôi Tiểu Yến là được."
Yến Ngọc Sơn: "Nhà làm phim thật sự là chị Khổng, người đại diện của tôi.
Hôm nay nàng không đến được, liền bảo tôi thay mặt tới xem Thành đạo chọn diễn viên thế nào."
Từ khi Yến Ngọc Sơn xuất đạo tới nay, Khổng Hà vẫn luôn là người đại diện duy nhất của anh.
Về sau, để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hễ có tác phẩm điện ảnh nào của Yến Ngọc Sơn thì Khổng Hà đều đứng tên nhà sản xuất bên ngoài, còn mang người lo toàn bộ sự vụ.
Mà bản thân Yến Ngọc Sơn không chỉ là diễn viên, mà còn là nhà đầu tư lớn nhất của những bộ phim đó, đoàn phim từ trên xuống dưới đều hận không thể cung phụng anh, nào dám đắc tội.Đối với việc Yến Ngọc Sơn chen vào ba diễn viên trong kịch bản này, Thành Thiên Văn vốn không có ý kiến, bởi ba người đó đều có thực lực, cũng chịu khó rèn luyện.
Nhưng vừa nghe nói Yến Ngọc Sơn muốn đích thân đến khảo sát Hứa Tích Sương, ông lập tức nóng nảy, lo rằng anh không đồng ý để Hứa Tích Sương đóng vai: "Tiểu Yến à, Hứa Tích Sương thật sự là người mà tôi thấy thích hợp nhất để diễn X, hợp đồng cũng đã ký xong.
Lúc trước tôi chẳng phải đã nói rồi sao, hai vai chính sẽ do tôi toàn quyền lựa chọn?"
Gần đây vì bộ kịch này mà Thành Thiên Văn bận tối tăm mặt mũi, đến lên mạng còn không có thời gian, nên chẳng biết trên mạng Yến Ngọc Sơn và Hứa Tích Sương đã sớm công khai là bạn bè.
Ông còn tưởng hai người chỉ tình cờ gặp nhau trên đường, hoàn toàn không ngờ lại cùng nhau tới, càng không nghĩ Yến Ngọc Sơn là cố ý đến vì Hứa Tích Sương."
Ông hiểu lầm rồi."
Yến Ngọc Sơn cười nhạt: "Thành đạo, tôi chỉ đến nhìn một chút thôi, đương nhiên sẽ không can thiệp vào lựa chọn của ông."
Lúc này Thành Thiên Văn mới thở phào, vội vàng mở cửa phòng họp, mời bọn họ vào.
Hôm nay cũng không xem như thử kính chính thức, trong phòng chỉ có mấy người bọn họ.
Thành Thiên Văn cùng Yến Ngọc Sơn ngồi một bên ghế, chừa lại khoảng trống rộng rãi cho Hứa Tích Sương phát huy.Hứa Tích Sương đứng ở đối diện Yến Ngọc Sơn, ánh mắt sâu thẳm nhìn anh một cái.Từ ánh mắt Hứa Tích Sương, Yến Ngọc Sơn liếc qua đã hiểu ngay một tầng ý tứ, ngày sau nhất định sẽ tính sổ với anh.
Trong lòng anh hơi chột dạ.Không báo trước cho Hứa Tích Sương biết mình có liên quan đến bộ phim này quả thực là anh không đúng.
Nhưng anh lo, nếu nói ra sớm, Hứa Tích Sương sẽ lập tức bỏ vai này, chuyển sang nhận tài nguyên khác.
Để bảo đảm an toàn cho cậu, anh chỉ có thể đợi đến khi Hứa Tích Sương đã ký hợp đồng, chạy cũng không thoát nữa, mới lộ diện trước mặt."
Tiểu Hứa à, cậu thử diễn đoạn này xem."
Thành Thiên Văn lật kịch bản, chỉ cho Hứa Tích Sương: "Vừa hay Yến ảnh đế cũng ở đây, Tiểu Yến, cậu có thể phối hợp đáp diễn một chút chứ?"
"Không thành vấn đề."
Yến Ngọc Sơn gật đầu.Vì bỏ vốn đầu tư, anh đã đọc kỹ kịch bản, những đoạn ngắn thế này đều nhớ rõ.
Chỉ cần xem lại một lần là thuộc lòng ngay.
Trong lòng có chuẩn bị, anh đứng dậy, đi tới bên cạnh Hứa Tích Sương.Đoạn Thành Thiên Văn chọn, là cảnh đội trưởng đặc vụ lần đầu hoài nghi vị giáo sư ngữ văn.
Dựa vào năng lực điều tra và trực giác nhạy bén, đội trưởng lần theo dấu vết án mạng, tìm đến hiệu sách cũ mà vị giáo sư thường lui tới, thử trò chuyện dò xét.Còn nhân vật giáo sư cũng chính là kẻ đầu sỏ ẩn giấu phía sau, trong lòng biết thân phận sắp bại lộ, nhưng vẫn duy trì vẻ nho nhã điềm đạm, không để lộ sơ hở.Hứa Tích Sương tiện tay cầm một chồng giấy trên bàn coi như sách, mở ra trước mặt.
Cậu từ trong túi lấy ra chiếc kính gọng mạ vàng mà mình đã chuẩn bị riêng cho vai diễn, nhẹ nhàng đẩy lên sống mũi, cúi đầu như đang chăm chú đọc.Ấn tượng chung của mọi người về văn nhân chính là mặt trắng, vóc dáng gầy yếu.
Mà Hứa Tích Sương vừa khéo lại khớp đến hoàn mỹ.
Hôm nay cậu mặc áo sơmi trắng rộng thùng thình, khí chất thanh nhã, đứng im thôi đã chiếm ưu thế.
Khi nhập vai, lưng hơi khom xuống, ngón tay vô thức gõ nhịp trên giấy, hàng mày cau lại chỉ một thoáng, hình tượng vị giáo sư ôn tồn mà thâm hiểm đã hiện lên rõ mồn một.Là đội trưởng đặc vụ, hắn đã quen quan sát từng người xung quanh, ánh mắt sắc bén, không chút khách khí.
Mà trước mặt hắn lúc này chính là đối tượng hoài nghi, trong ánh nhìn tra xét liền mang theo vài phần khiêu khích.
Nếu không phải đối phương giữ vẻ nho nhã, đổi lại người khác, chỉ e đã xung đột ngay tại chỗ.Theo từng bước Yến Ngọc Sơn tiến gần, không khí trong phòng hội nghị dần căng thẳng đến cực điểm.
Thế nhưng Hứa Tích Sương lại như chẳng có việc gì, khóe miệng khẽ cong, ngón tay thói quen lại đẩy kính trên sống mũi, giọng nói ôn hòa cất lên: "Vị tiên sinh này, anh vẫn luôn nhìn tôi.
Xin hỏi, có chuyện gì sao?"
"Không có gì."
Ý thức được bản thân hơi vội vàng, Yến Ngọc Sơn liền hạ thấp giọng, lộ ra nụ cười giả lả: "Chỉ là muốn hỏi, quyển sách trong tay cậu tên là gì?
Thoạt nhìn rất thú vị, tôi thấy cậu đọc nghiêm túc lắm."
"Một quyển tạp thư thôi, tùy ý xem, cũng không có gì thú vị."
Hứa Tích Sương dịu dàng đáp: "Sách hay đều ở giá bên cạnh.
Anh nếu hứng thú, có thể qua đó xem thử.
Tôi đi trước một bước."
Hiệu sách cũ vốn chật hẹp, hai người đàn ông trưởng thành đứng gần nhau khó tránh khỏi chen chúc.
Nghe cậu nói, Yến Ngọc Sơn liền hơi nghiêng sang bên, nhường lối.Nhưng đúng vào lúc Hứa Tích Sương chuẩn bị bước ngang qua, Yến Ngọc Sơn lại đột nhiên khẽ giơ mũi chân, vướng nhẹ một cái.Hắn muốn thử.
Vị "iáo sư ngữ văn"này rốt cuộc có đúng là X trong truyền thuyết, người có thân thủ phi phàm, giết người không chớp mắt hay không.
Nếu là thật, y chắc chắn sẽ kịp thời phản ứng.
Còn nếu không...Hứa Tích Sương thân hình loạng choạng, trang giấy trong tay tuột rơi, tung bay lả tả trong không trung, cả người bỗng chao đảo ngã về phía trước.Sắc mặt Yến Ngọc Sơn lập tức đại biến, thiếu chút nữa hồn vía bay mất, vội vàng đưa tay ôm lấy cậu, kéo vào trong lòng ngực mình.
Mặc kệ chuyện đang thử vai, bàn tay phải anh đã đặt ngay lên bụng Hứa Tích Sương, sốt ruột hỏi: "Thế nào?
Bị dọa rồi sao?
Có bị thương ở đâu không?"
Hứa Tích Sương:......Yến Ngọc Sơn quá cao, cậu bị ôm gọn, hai chân chẳng chạm đất, nửa treo lơ lửng giữa không trung.
Hứa Tích Sương thật sự rất muốn nói thẳng rằng bản thân hoàn toàn không bị gì, hơn nữa vừa rồi chỉ là đang diễn.
Nếu không phải Yến Ngọc Sơn đột nhiên lao tới ôm, hắn giờ đã đứng vững rồi."
Tôi không sao."
Hứa Tích Sương khẽ đẩy bàn tay còn đang đặt trên bụng mình, thấp giọng nói: "Anh buông ra đi."
Lòng bàn tay Yến Ngọc Sơn nóng rực, dán vào bụng khiến cậu vừa ấm áp lại vừa như có chút quá mức.
Hứa Tích Sương cảm thấy tai mình cũng bị hơi nóng đó làm ửng đỏ.Xác nhận Hứa Tích Sương thực sự không việc gì, Yến Ngọc Sơn mới từ từ buông tay, để Hứa Tích Sương đứng vững rồi xoay người nhặt những tờ giấy rơi vãi dưới đất, sắp xếp lại cẩn thận.Trong kịch bản, cảnh này vốn chỉ là đội trưởng đặc chủng kịp thời đỡ đồng đội, không để người kia té ngã, đồng thời chứng minh đối phương đúng là không hề biết võ công.
Tuy nhiên, giữa hai nhân vật vốn chẳng hề có tình tiết ôm thân mật đến vậy, càng không có động tác động tay động chân như vừa rồi.
Thành Thiên Văn ngồi xem bên cạnh đã choáng váng hết cả.Hai người đồng thời quay đầu nhìn về phía Thành Thiên Văn.
Ông ngơ ngác há mồm mấp máy hồi lâu, cuối cùng nghẹn ra một câu: "Diễn, diễn rất tốt!"
Nhìn Thành Thiên Văn sắc mặt đổi tới đổi lui, Yến Ngọc Sơn hiểu ra, bèn đặt tập giấy lại lên bàn, chủ động giải thích: "Quên chưa nói với Thành đạo, tôi và Hứa Tích Sương là bạn bè.
Hôm nay tới thử vai, ngoài việc giúp chị Khổng trấn chỗ này, phần còn lại cũng là vì muốn bầu bạn cùng bạn mình."
Đây là lần đầu tiên Yến Ngọc Sơn ở trước mặt người khác công khai giải thích quan hệ bạn bè với Hứa Tích Sương.
Nghe vậy, Hứa Tích Sương khẽ đưa tay sờ tai mình, nhẹ nhàng rũ mắt xuống."
À à, thì ra vậy."
Thành Thiên Văn vội gật đầu lia lịa: "Kỹ thuật diễn của Tiểu Hứa quả thật không chê vào đâu được, rất tốt, không có chút vấn đề nào."
Hứa Tích Sương ngẩng đầu, mỉm cười đáp: "Cảm ơn đạo diễn đã khen ngợi."
Nhìn hai người đối diện, Thành Thiên Văn cảm thấy mình dường như đã lờ mờ phân biệt ra điều gì đó, nhưng lại không dám chắc.
Dù sao, Yến Ngọc Sơn cũng chẳng nói rõ ràng.
Ông đành dò hỏi: "Tiểu Yến à, thật không giấu gì cậu, vai chính còn lại, đội trưởng đặc chủng hiện vẫn chưa chọn được.
Ta nghĩ, nếu cậu và Tiểu Hứa là bạn bè, phối hợp chắc chắn ăn ý, mà dạo này cậu cũng rảnh lịch quay phải không?
Vậy cậu có muốn nhận thử vai này không?"
Theo phản xạ, Yến Ngọc Sơn quay đầu nhìn sang Hứa Tích Sương.Mà Hứa Tích Sương lại hơi nghiêng mặt đi, tránh ánh mắt anh.Yến Ngọc Sơn thấy thế liền nghĩ nhìn tôi làm gì?
Tôi muốn nhận thì nhận thôi, chẳng lẽ anh ấy không đồng ý thì tôi cũng không nhận được sao?Thành Thiên Văn càng thấy cảm giác kỳ lạ dâng lên, đang định nói nếu Yến Ngọc Sơn không muốn thì thôi, thì nghe anh bật cười đáp: "Được, tôi nhận."
Thành Thiên Văn lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Thực ra, khi vừa đọc kịch bản, người ông muốn mời diễn vai này đầu tiên chính là Yến Ngọc Sơn.
Nhưng vì đối phương là nhà đầu tư, ông lại không tiện mở lời nhờ vị đại lão bản đến đóng phim, nên vai diễn vẫn bị bỏ trống.
Không ngờ hôm nay lại như từ trên trời rơi xuống bánh bao, không chỉ có một mà tới tận hai diễn viên thích hợp, liền lấp đầy chỗ trống của cả hai nhân vật chính.Người gặp chuyện vui thì tâm tình hân hoan, Thành Thiên Văn tạm gác lại cảm giác kỳ quái trong lòng, nhiệt tình mời Hứa Tích Sương và Yến Ngọc Sơn cùng đi ăn cơm."
Cảm ơn Thành đạo mời, nhưng bữa cơm thì thôi."
Yến Ngọc Sơn vừa bắt tay vừa từ chối: "
Sau này vào đoàn còn nhiều cơ hội ăn cùng nhau, phải không?"
Yến Ngọc Sơn biết rõ, nếu nhận lời đi ăn, chắc chắn sẽ không tránh được chuyện uống rượu.
Nhưng Hứa Tích Sương hiện tại lại không thể uống.
Không muốn khiến Thành Thiên Văn mất mặt, chi bằng từ chối ngay từ đầu, dứt khoát khỏi phải khó xử."
Được, được, sau này vậy."
Thành Thiên Văn cũng vui vẻ gật đầu: "Tôi đưa hai cậu..."
"Không cần."
Yến Ngọc Sơn lại từ chối: "Chúng tôi đi xe tới rồi.
Thành đạo cứ bận việc của mình, không dám làm phiền."
Thành Thiên Văn đành ngồi tại chỗ, chỉ kịp gửi bản kịch bản điện tử cho Yến Ngọc Sơn, nhìn theo bóng hai người cùng nhau rời khỏi.Trong thang máy xuống lầu, rồi xuyên qua khu đại sảnh, hai người vẫn lặng lẽ đi cạnh nhau, không ai mở miệng.
Yến Ngọc Sơn liếc sang, thấy sắc mặt Hứa Tích Sương bình thản, ngờ rằng đối phương chắc đang nén lời, chờ ra khỏi cửa sẽ bắt đầu tính sổ với mình.Vì sợ rằng mấy ngày tới sẽ không được Hứa Tích Sương nói chuyện tử tế, Yến Ngọc Sơn quyết định chủ động mở miệng trước, tranh thủ giảm án: "Trước giờ tôi không nói với em, là sợ em nghĩ nhiều, cho rằng tôi đem kịch bản đưa riêng, để em đi cửa sau."
Hứa Tích Sương vẫn bước thẳng, không dừng lại.
Trước kia cậu có nghi ngờ, nhưng sau khi nhìn phản ứng mơ hồ của Thành đạo, cậu đã loại bỏ khả năng ấy."
Cho nên hôm nay tôi theo em tới, chính là muốn thẳng thắn chuyện này."
Yến Ngọc Sơn khẽ kéo vạt áo sơ mi trắng của cậu, buộc cậu dừng bước, thành khẩn nói: "Tôi tự thú trước rồi, em đừng tức giận."
Anh vốn định chờ Hứa Tích Sương vào đoàn rồi mới lấy danh nghĩa nhà sản xuất mà thường xuyên thăm ban.Nhưng nghĩ kỹ, nếu làm thế, có khi mấy tháng trời Hứa Tích Sương sẽ không thèm để ý đến anh.
Ngày hôm nay, nhân lúc đi cùng thử vai, nói trắng ra trước, lại bất ngờ giành thêm được một vai chính khác.
Như vậy anh có thể đường đường chính chính cùng Hứa Tích Sương quay phim, cùng sinh hoạt, ngày nào cũng kề bên.Hứa Tích Sương nghe xong thì tròn mắt, không ngờ Yến Ngọc Sơn còn có kiểu vô lại như vậy.
Rõ ràng là giấu giếm trước, giờ chỉ vì chịu nói sớm hơn một chút mà còn dám bảo cậu đừng tức giận?Cậu mím môi, tiếp tục bước đi, trong lòng đã định sẽ so đo một trận.
Nhưng vừa ngẩng đầu, nhìn thấy cánh cửa kính phía trước, cả người khựng lại, lời đến môi cũng nuốt ngược trở vào....
Suýt nữa đã quên mất chuyện xấu hổ kia.Hứa Tích Sương lập tức dời mắt, giả vờ bình thản, chỉ mong Yến Ngọc Sơn không nhớ tới cảnh mình lúc nãy không mở nổi cửa kính.
Cậu vội vàng gạt đi: "Ừm... không tức giận.
Mau đi thôi."
Mau xoá chuyện cửa kính khỏi ký ức đi!Yến Ngọc Sơn vốn đã chuẩn bị sẵn cả một bụng lý lẽ, nghĩ ra đủ cách để ứng đối với phản ứng của Hứa Tích Sương, thậm chí còn cân nhắc phải làm thế nào mới có thể trấn an cơn tức giận của hắn.
Kết quả ngoài dự đoán, Hứa Tích Sương lại thản nhiên nói rằng mình không giận.Anh ngẩn ra một chút, thuận tay đẩy cửa kính cho Hứa Tích Sương, cùng nhau bước ra ngoài.
Vừa đi, anh vừa quan sát sắc mặt của đối phương, xác nhận rằng Hứa Tích Sương quả thật không hề nổi nóng, mà dường như đang mải suy nghĩ chuyện gì khác.Vậy thì rốt cuộc Hứa Tích Sương đang nghĩ cái gì?Mãi cho đến khi cả hai ngồi lại trên xe, đi được một đoạn đường, Yến Ngọc Sơn mới từ những manh mối ban nãy ráp lại thành một suy đoán....
Hứa Tích Sương sẽ không phải là đang nghĩ đến chuyện cái cửa kính đó chứ?
Chỉ là một việc nhỏ thôi mà, cậu lại coi trọng mặt mũi đến mức ấy sao?Yến Ngọc Sơn khựng lại, bất giác nhớ đến ngày hôm sau cái đêm hoang đường kia.
Trên giường bệnh ở bệnh viện, Hứa Tích Sương dùng chăn che kín mặt, đến khi bị anh giật xuống thì đôi mắt kia vừa xấu hổ vừa tức giận, hệt như muốn giết người diệt khẩu.
So ra, Hứa Tích Sương đúng là thật sự rất để ý chuyện giữ thể diện.Nghĩ đến đây, Yến Ngọc Sơn đột nhiên thấy ngứa ngáy trong lòng, rất muốn đem chuyện cửa kính ra chọc ghẹo một chút, thưởng thức dáng vẻ tạc mao bùng nổ của Hứa Tích Sương.
Nhưng chỉ cần tưởng tượng đến hậu quả, anh liền ngoan ngoãn dập tắt ý nghĩ đó.Hứa Tích Sương không hề biết Yến Ngọc Sơn vừa mới vòng qua một suy nghĩ đầy nguy hiểm, cậu cũng lén đánh giá đối phương.
Nhìn thấy Yến Ngọc Sơn vẻ mặt bình tĩnh, đang chăm chú gõ bàn phím máy tính, hẳn là bận xử lý công việc, chắc sẽ không rảnh mà nhớ tới chuyện cửa kính.
Trong lòng cậu hơi thở phào nhẹ nhõm.Sau khi về đến nhà, Hứa Tích Sương liền nói cho Tiểu Vương biết chuyện mình sắp vào đoàn.
Tiểu Vương lập tức vội vã chạy lên lầu thu dọn hành lý, nhét đầy hai chiếc vali to, đến mức không còn chỗ chứa, lại phải đem thêm một số đồ bỏ vào vali của Yến Ngọc Sơn nhờ mang hộ.
Dù sao thì đến nơi bọn họ cũng ở khách sạn, nhiều khả năng vẫn trùng tầng như lần trước, chỉ đi vài bước là gặp được.Đến ngày nhập đoàn, tuy trên danh nghĩa hai người đã được đóng dấu là bạn bè, nhưng để tránh lời ra tiếng vào, cũng như ngăn không cho tin đồn linh tinh lan ra, bọn họ vẫn tách ra, mỗi người ngồi một chiếc xe bảo mẫu đến phim trường.Sau khi biết một trong những vai chính khác lại là Yến Ngọc Sơn, chị Triệu vừa mừng vừa lo.
Mừng là vì cuối cùng cũng ôm được đùi Yến Ngọc Sơn, có thể hưởng chút nhiệt độ.
Lo là ở chỗ Hứa Tích Sương sẽ bị chửi oan, huống chi vai diễn của cậu còn là phản diện.
Đợi đến khi bộ phim được công chiếu, chẳng biết cậu sẽ phải hứng chịu bao nhiêu áp lực."
Không sao đâu, chị Triệu."
Hứa Tích Sương nói: "Tôi không để ý người khác mắng, ngược lại bọn họ càng mắng, chẳng phải càng chứng minh tôi diễn càng đạt sao?"
Hứa Tích Sương dừng một chút rồi bổ sung: "Hơn nữa trong bộ phim này, tôi với Yến Ngọc Sơn cũng không có nhiều cảnh đối mặt, thật sự muốn nói đến chuyện cọ nhiệt thì cũng là các thành viên đoàn phim nhờ vào anh ta, chứ chẳng liên quan gì đến tôi."
Chị Triệu nghe vậy cũng thấy có lý, liền dặn dò: "Ừ, cũng đúng.
Em vốn thân thể không khỏe, đóng phim rất vất vả, phải chú ý nhiều một chút, bảo Tiểu Vương chuẩn bị đồ tẩm bổ cho em.
Đúng rồi, theo thói quen của em, diễn xong phim này chắc cũng nghỉ ngơi chừng hai ba tháng, chị sẽ không nhận thêm công việc cho em."
Hứa Tích Sương nghĩ nghĩ rồi nói: "Ừm...
Kỳ thật sau đó ta đã nhận một chương trình, là tổng nghệ du lịch, khá nhẹ nhàng."
Chính là cái tài nguyên mà Yến Ngọc Sơn đã nói trước sẽ sắp xếp cho cậu.Chị Triệu hơi sửng sốt: "Là em tự nhận tổng nghệ?
Cũng tốt, chủ động hoạt động cũng là chuyện hay."
Tiểu Vương ở bên cạnh nghe hết, chờ Hứa Tích Sương cúp máy mới dè dặt hỏi: "Tích Sương, anh không nói với chị Triệu sao?"
Không nói chuyện anh và Yến Ngọc Sơn đang yêu nhau sao?"
Đợi thêm chút nữa."
Hứa Tích Sương đáp.Đợi đến khi sinh xong hài tử, sẽ nói cho chị Triệu biết việc mình mang thai, cũng như quan hệ giữa mình với Yến Ngọc Sơn.Tiểu Vương nuốt lời muốn nói xuống, nghẹn đến mức khó chịu, chỉ có thể gật đầu: "Ừm, được rồi."