[BOT] Wattpad
Quản Trị Viên
Bên Ngoài Đường Chân Trời
Chương 40: Cẩm Việt
Chương 40: Cẩm Việt
Sau kỳ nghỉ lễ, Ninh Hạ trở lại trường học.Tiết trời đầu xuân vẫn còn lạnh, sân trường đầy rẫy tiếng bàn tán xôn xao.Học viện từ trước đến nay vốn không thiếu tin tức gây chấn động, nhưng lần này, tên của Cẩm Việt lại bị kéo ra trước ánh đèn sân khấu.Trên diễn đàn sinh viên, các nhóm chat và mạng xã hội, một tin đồn bất ngờ bùng nổ:"Cẩm Việt từng gian lận trong kỳ thi Thực Nghiệm cấp hai và bị hủy kết quả thi!"
Một câu nói ngắn gọn nhưng mang theo sức công phá không tưởng.Bất kể ai cũng biết, kỳ thi Thực Nghiệm là một trong những kỳ thi quan trọng bậc nhất dành cho học sinh trung học, ảnh hưởng trực tiếp đến cơ hội vào các học viện danh giá.Nhưng chỉ sau một ngày, một tin tức khác lại bùng nổ, đảo ngược hoàn toàn tình thế."
Phu nhân nhà họ Tiêu đã mua chuộc Cẩm Việt để cô rút đơn kháng nghị, nhằm bảo vệ suất tuyển thẳng của con trai bà ta."
Tin tức lan truyền đi nhanh chóng, Cẩm Việt không hề gian lận, cô chỉ bị ép buộc từ bỏ kết quả của chính mình.
Người được hưởng lợi lại là Tiêu Tử Hiên, một học sinh thuộc lớp Tinh Anh, thành viên đội xếp hạng cao nhất trong Học Viện.Đáng nói hơn cả, Tiêu Tử Hiên thực ra không dùng đến suất tuyển thẳng này.
Cậu ta đủ điểm đầu vào để thi đỗ Học Viện, nhưng bây giờ lại bị kéo vào vụ bê bối, trở thành tâm điểm công kích của dư luận.
Cả trường ồn ào suốt mấy ngày, nhưng người trong cuộc lại biến mất.Đã ba ngày trôi qua, Cẩm Việt không đến trường.Không thể ngồi yên, Lâm Chước, Tề Thanh Dương quyết định đi tìm cô, còn kéo theo Ninh Hạ.
Nhà của Cẩm Việt nằm trong một khu dân cư tạm bợ, cách xa trung tâm thành phố.Khi ba người bước vào khu vực đó, Ninh Hạ không khỏi nhíu mày.Đã sống ở Thủ Đô một thời gian, cậu không ngờ nơi này lại tồn tại ngay trong lòng một thành phố hoa lệ.Những tòa nhà cũ kỹ, sơn tường bong tróc, những con hẻm chật chội, tối tăm, người dân đi lại với ánh mắt cảnh giác và mệt mỏi.
Bầu không khí ẩm mốc và nặng nề, khiến người ta có cảm giác khó thở.Ba người vừa đi vừa dò hỏi, nhưng chẳng mấy chốc đã bị một đám côn đồ chặn đường.Những tên tóc xanh tóc đỏ, mặc quần áo rách rưới nhưng ánh mắt hung hăng, giọng điệu không thân thiện: "Mấy thằng nhóc này từ đâu chui ra thế?
Có tiền không?
Cho các anh trai chút tiền uống nước đi."
Vài phút sau—Đám côn đồ nhuộm đầu xanh đầu đỏ nhìn thì hung hăng nhưng động thủ vài chiêu thì liền bị Lâm Chước và Tề Thanh Dương đang bực bội đánh cho lăn lê đầy đất.Lâm Chước lấy ảnh Cẩm Việt ra tra hỏi, tên côn đồ mặt mày tái mét, thế nhưng không trả lời ngay, lắp bắp hỏi: "Các cậu tìm cô ấy làm gì?"
Ninh Hạ nhướng mày, xem ra ở đây Cẩm Việt lăn lộn cũng không tồi.
Cậu chủ động lấy thẻ học sinh ra.
Khi cả ba vừa đến trước cửa nhà Cẩm Việt, đám côn đồ ban nãy đột nhiên ngoan ngoãn cúi đầu."
Chị Việt!"
"Chị Việt về rồi à?"
Cẩm Việt khoanh tay, đứng dựa vào cửa, nhìn ba người bằng ánh mắt lạnh nhạt: "Các cậu tìm tôi làm gì?"
Lâm Chước không vòng vo: "Cậu định rút khỏi đội à?"
Cẩm Việt bình tĩnh đáp: "Đúng.
Cậu sớm tìm người mới đi."
Tề Thanh Dương không kìm được tức giận: "Cẩm Việt, cậu đang trốn chạy đấy à? chuyện đã qua cả năm trời rồi, vài cái ngôn luận vớ vẩn trên mạng thì có gì quan trọng?"
Cẩm Việt im lặng vài giây rồi mới cắn răng nói: "Chuyện trên mạng đều là thật.
Tôi đã nhận tiền."
Chuyện này nếu lật ra chứng cứ có thể sẽ bị Học Viện khai trừ, cuộc thi đối với cả Lâm Chước và Tề Thanh Dương đều quan trọng, không nên vì một quả bom hẹn giờ như cô mà chậm trễ.
Không khí trở nên căng thẳng.Ninh Hạ từ nãy giờ vẫn ung dung chơi điện thoại, chẳng thèm quan tâm đến cuộc tranh cãi gay gắt bên cạnh.Lâm Chước cuối cùng cũng mất kiên nhẫn, quay sang vỗ vai cậu: "Cậu nói gì đi chứ?!"
Ninh Hạ ngước lên, vô tội chớp mắt: "Nói gì?
Các cậu rất muốn đi thi à?"
Ba người đang cãi nhau bị vẻ ngu ngốc này của Ninh Hạ chọc cười, khí thế cãi vã cũng xẹp xuống.
Cẩm Việt nói: "Ninh Hạ, hay là cậu tham gia cùng hai người họ đi, có khi khả năng dành chức vô địch còn cao hơn tôi."
Ninh Hạ lắc đầu, thản nhiên nói: "Học Viện không vô địch được đâu."
Cả ba người nhìn nhau, đầy mặt nghi hoặc.
Ninh Hạ lắc điện thoại, hóa ra nãy giờ đang nhắn tin với sói con Ninh Cảnh Nam.
Cậu nói: "Em trai tôi tham gia hạng mục đội ba người."
Ý chính là hoàn toàn tin tưởng Ninh Cảnh Nam sẽ đoạt quán quân về cho Viện Vũ Trang.
Cả ba người bạn nhìn vẻ mặt đương nhiên của Ninh Hạ, Cẩm Việt còn cố gắng thuyết phục: "Cậu đừng khiêm tốn, cậu mạnh như vậy..."
Ninh Hạ lắc đầu: "Tôi sẽ không đánh với nhóc đó."
Lúc này cả ba người đều ngây người, có thể nghe ra Ninh Hạ không chỉ xem trọng thực lực của em trai mà tình cảm anh em còn rất tốt.
Tuy không thuyết phục Ninh Hạ tham gia thi đấu nhưng Cẩm việt vẫn nhất quyết không trở về với Tề Thanh Dương và Lâm Chước, ba nam sinh chỉ có thể im lặng rời đi.
Trở về trường, Ninh Hạ hỏi Lâm Chước và Tề Thanh Dương có định tìm người mới không, nếu có thì để cậu nhờ Đào Hải Văn giúp đỡ tìm ứng viên thích hợp.
Thế nhưng Lâm Chước và Tề Thanh Dương đều gay gắt phản đối ý tưởng này.
Lâm Chước bình thường hay đùa giỡn nhưng với chuyện này rất nghiêm túc và chấp nhất.Ninh Hạ cảm nhận được tình bạn tốt đẹp của ba người họ và cả ý chí cùng nhau tham gia thi đấu, thế là sáng hôm sau cậu gửi tin nhắn cho Cẩm Việt hẹn cô đến một quán cà phê, tin nhắn nói: "Cho bản thân một cơ hội, cũng cho đồng đội của cậu một cơ hội."
Cẩm Việt ở nhà đắn đo rất lâu, hôm sau lần lữa đến phút chót mới quyết định đến điểm hẹn.Cẩm Việt vốn tưởng Ninh Hạ sẽ chọn một nơi rất xa hoa, không ngờ địa chỉ lại ở rất gần nhà cô.
Xe là Tuyên Thiếu Huy gọi đến, chiếc ô tô sang trọng hoàn toàn không phù hợp với con phố này, đồ bên đường phô trương đến mức ai đi qua cũng phải ngoái lại nhìn.
Cẩm Việt nhìn thấy Ninh Hạ qua lớp cửa kính.
Người kia có dáng người cao ráo của phương Bắc, gương mặt chưa thoát hết nét mềm mại của thiếu niên, lộ ra cảm giác ngoan ngoãn tuấn tú.
Hoàn toàn không phải người mà cái nơi thấp kém này dưỡng ra được.Cẩm Việt lớn lên ở đây.
Nơi này thoạt nhìn tồi tàn, thực ra còn tăm tối và khắc nghiệt hơn cả những gì có thể quan sát được bằng đôi mắt.
Cô đi sát bờ vực, chỉ lỡ chân một lần là sẽ ngã vào vũng lầy này không bước ra được.Những người bạn học Học Viện gặp cô, luôn ra dáng vẻ cô đã sửa soạn kỹ càng.
Ninh Hạ bước vào nhóm của họ, hai người đứng gần nhau, có nhiều khi Cẩm Việt cảm thấy giống như cô đứng cạnh sao trời, thật là... vô lý.Khi hai người ngồi đối diện nhau, đôi mắt Ninh Hạ sạch sẽ và thấu suốt, phải chiếu dáng vẻ mệt mỏi của cô.
Ninh Hạ xem thông tin điều tra mà trợ lý sinh hoạt Đới Mạnh gửi đến, phát hiện ra Cẩm Việt quả là thâm tàng bất lộ.Cẩm Việt mà Ninh Hạ biết là một bông hoa đẹp thường hay che dấu bản thân dưới sự bình lặng tầm thường.Đây là lần đầu tiên Ninh Hạ nhìn thấy bùn đất dập nát dưới gốc bông hoa, gai nhọn sắc bén của đám cỏ dại và những thương tích dưới tán lá xanh.Cẩm Việt mở lời, giọng cô khô ran với ngữ điệu chậm rãi: "Có lẽ cậu sẽ không hiểu.
Lúc đó tớ không nghĩ nhiều, bởi vì tớ không dám.
Tớ chưa từng quan tâm cái gì mà mơ ước, tôn nghiêm, tương lai.
Đứng trước quầy thanh toán của bệnh viện, tớ chẳng có gì để mặc cả hết."
Ninh Hạ dùng hai tay siết lấy cốc cafe bằng sứ trắng, cảm giác nóng rát tay làm cậu tỉnh táo hơn.
Cậu không có tư cách để tỏ ra thất vọng hay tức giận.
Ninh Hạ chưa từng khuyên ai buông bỏ cái gì, vượt qua cái gì, bởi vì cậu không phải người ta, làm sao mà hiểu được.
Đối với chuyện này cũng thế.
Năm ấy Cẩm Việt vì tiền nên từ bỏ phúc khảo và kháng cáo, thế nhưng khi ấy mạng người không chờ được.
Có chăng là cô không ngờ sẽ có người đào lại chuyện này, khiến bọn họ trở tay không kịp.
Đến cả Tiêu Tư Hiên không biết gì đột nhiên bị mắng chửi như kẻ gian lận cũng là một đứa trẻ đáng thương.Cẩm Việt lăn lộn trong khu phố nghèo, vài ba chuyện khuất tất đã làm cũng không được che giấu cẩn thận, cô từng làm công trong quan bar ngầm, chạy việc giao hàng cho đám buôn hàng lậu, làm sổ sách giả cho mấy nhà thầu xây dựng quanh đây.
Cuộc sống nhung lụa thì chỉ có vài kiểu dễ thấy, thế nhưng dáng vẻ sinh tồn gian nan thì lại vô vàn.Chỉ riêng chuyện học hành, đối với cô, đó là cánh cửa hẹp mở hé cho cuộc đời mình.
Cô đối với việc đi học, trân trọng giống như bảo vệ chút tôn nghiêm cuối cùng, đó dường như là lần duy nhất cô lui bước.Thoáng chốc Ninh Hạ nhớ đến một người, móng tay sơn đỏ, trong nơi tăm tối nhất, sống lay lắt như cỏ đầu tường, hóa ra lại có một sống lưng cứng cỏi và một tâm hồn phóng khoáng cá tính.Cẩm Việt cúi xuống nhìn cốc nước trên bàn, đôi mắt cô tăm tối như một người già cả không trông mong gì vào ngày mai."
Cậu có nhớ bữa ăn đầu tiên khi chúng ta lập đội không?
Cậu tùy tiện gọi một nhà hàng ship đồ ăn đến, một bữa ăn đó, bằng tiền học phí một kỳ, tớ để dành cả năm mới được."
Ninh Hạ không tiếp lời, cậu không biết phải nói gì, nhưng cũng chẳng cảm thấy gì.
Cậu không nghĩ bản thân đã làm gì sai, cũng hiểu rõ Cẩm việt chẳng cần đến sự thương hại của cậu."
Tớ không ghét cậu, chắc là có hơi ghen tị một chút, nhưng cậu không học thực chiến, cảm thấy cậu quá phế, tớ không so đo với kẻ yếu bao giờ."
Nói đến đây, chính cô lại bật ra một tiếng cười nhạt: "Đúng là có mắt như mù, chắc cậu cũng nghĩ chẳng muốn so đo với những kẻ tầm thường ấy nhỉ?"
Sau đó Cẩm Việt tiếp tục nói về cuộc gian lận năm ấy.
Đa số thì giống tin trên mạng, ban đầu kẻ đứng sau muốn công kích là Tiêu Tư Hiên và đội 1 lớp Tinh Anh, lúc mới tung tin thì hướng vào chuyện Cẩm Việt gian lận nhưng về sau lại công khai tình tiết cô bị oan nhưng vì hoàn cảnh khó khăn nên nhận tiền từ Tiêu gia từ bỏ kháng cáo, đẩy Tiêu gia và "kẻ cắp" Tiêu Tư Hiên lên đầu sóng ngọn gió.Ninh Hạ im lặng rất lâu cuối cùng cũng nói: "Cậu có muốn tiếp tục thi đấu không?"
Cẩm Việt không ngờ Ninh Hạ vừa mở miệng lại là nói lời này, cậu hỏi thản nhiên mà chắc chắn, như thể chỉ cần cô gật đầu thì mọi chuyện đều sẽ êm xuôi.Đôi mắt thiếu niên trong trẻo hướng thẳng vào cô, phản chiếu dáng vẻ mệt mỏi sa sút của cô, bình đạm như chưa từng thấy qua nhân gian bát khổ.
Cẩm Việt cảm giác lớp mặt nạ bình tĩnh giả tạo trên mặt mình đang nứt ra.
Cô vội vàng cúi đầu xuống, tiếng nói cũng nhỏ hơn: "Tớ ban đầu chỉ muốn trốn vào một góc thầm lặng học qua ba năm này thôi, kẻ có tật thì giật mình.
Học bạ có một vết nhơ lớn như thế, đơn kháng cáo sắp trả kết quả thì bị tớ hủy đi, rồi chuyện tớ đủ tiền để trả phí phẫu thuật cho mẹ nữa, tớ sợ người ta tra ra."
Phía sau Cẩm Việt không chỉ có một hai chuyện không tiện nói ra, cô nhìn Ninh Hạ, đoán được cậu hẳn là đã biết, nặn ra một nụ cười buồn: "Thế mà lại va phải hai đưa ngốc kia.
Tầm chiếu trải nát như tớ, va phải mấy mầm non hừng hực nhiệt thuyết, bắt đầu mơ mộng viển vông."
Ninh Hạ đối diện với tầm mắt cô, tuy cậu thấy mình so Cẩm Việt thì còn trải hơn nhiều nhưng cậu lười tranh cãi, nói: "Tôi thành niên rồi, có thể đăng ký giám hộ cho cậu tái kháng cáo, hoặc tìm giáo viên nổi tiếng làm đơn bảo chứng cho cậu tham gia thi.
Những chuyện khác, tôi sẽ nghĩ cách khiến người khác không tra ra được."
Cẩm Viêt kinh ngạc nhìn Ninh Hạ, đột nhiên nhớ ra, tuổi xương 14 của Ninh Hạ chỉ là số liệu trong lớp học, các giấy tờ pháp lý ghi năm sinh thì cậu đã tròn 18.
Lời cậu vừa nói ra, thật sự là rất mê hoặc."
Tất nhiên cây cao đón gió, cậu càng đi xa càng có nhiều người đào bới chuyện cũ...
Nhưng họ không muốn tuyển người mới, họ muốn cậu."
Hiếm khi Cẩm Việt thấy Ninh Hạ lộ rõ bản chất như vậy.
Có lẽ chính cậu cũng không nhận ra, cậu có tính khí thiếu gia.
Trong đa số việc, Ninh hạ sẽ không phản đối người khác gay gắt, đơn giản vì cậu chẳng để tâm, nhưng thỉnh thoảng, Cẩm Việt sẽ thấy Ninh Hạ lộ ra góc cạnh, đó là sự chủ kiến kiêu ngạo đến mức ngang bướng, không ai có thể khuyên được."
Nếu không thành, bọn họ sẽ mất cả quyền thi đấu.
Không đáng đâu."
Cô cắn răng, lại nói: "Tôi không đáng đâu."
"Tôi thấy đáng.
Cậu có dám thử không?"
---