Siêu Nhiên Bên Ngoài Đường Chân Trời

Bên Ngoài Đường Chân Trời
Chương 40: Cẩm Việt


Sau kỳ nghỉ lễ, Ninh Hạ trở lại trường học.Tiết trời đầu xuân vẫn còn lạnh, sân trường đầy rẫy tiếng bàn tán xôn xao.Học viện từ trước đến nay vốn không thiếu tin tức gây chấn động, nhưng lần này, tên của Cẩm Việt lại bị kéo ra trước ánh đèn sân khấu.Trên diễn đàn sinh viên, các nhóm chat và mạng xã hội, một tin đồn bất ngờ bùng nổ:"Cẩm Việt từng gian lận trong kỳ thi Thực Nghiệm cấp hai và bị hủy kết quả thi!"

Một câu nói ngắn gọn nhưng mang theo sức công phá không tưởng.Bất kể ai cũng biết, kỳ thi Thực Nghiệm là một trong những kỳ thi quan trọng bậc nhất dành cho học sinh trung học, ảnh hưởng trực tiếp đến cơ hội vào các học viện danh giá.Nhưng chỉ sau một ngày, một tin tức khác lại bùng nổ, đảo ngược hoàn toàn tình thế."

Phu nhân nhà họ Tiêu đã mua chuộc Cẩm Việt để cô rút đơn kháng nghị, nhằm bảo vệ suất tuyển thẳng của con trai bà ta."

Tin tức lan truyền đi nhanh chóng, Cẩm Việt không hề gian lận, cô chỉ bị ép buộc từ bỏ kết quả của chính mình.

Người được hưởng lợi lại là Tiêu Tử Hiên, một học sinh thuộc lớp Tinh Anh, thành viên đội xếp hạng cao nhất trong Học Viện.Đáng nói hơn cả, Tiêu Tử Hiên thực ra không dùng đến suất tuyển thẳng này.

Cậu ta đủ điểm đầu vào để thi đỗ Học Viện, nhưng bây giờ lại bị kéo vào vụ bê bối, trở thành tâm điểm công kích của dư luận.

Cả trường ồn ào suốt mấy ngày, nhưng người trong cuộc lại biến mất.Đã ba ngày trôi qua, Cẩm Việt không đến trường.Không thể ngồi yên, Lâm Chước, Tề Thanh Dương quyết định đi tìm cô, còn kéo theo Ninh Hạ.

Nhà của Cẩm Việt nằm trong một khu dân cư tạm bợ, cách xa trung tâm thành phố.Khi ba người bước vào khu vực đó, Ninh Hạ không khỏi nhíu mày.Đã sống ở Thủ Đô một thời gian, cậu không ngờ nơi này lại tồn tại ngay trong lòng một thành phố hoa lệ.Những tòa nhà cũ kỹ, sơn tường bong tróc, những con hẻm chật chội, tối tăm, người dân đi lại với ánh mắt cảnh giác và mệt mỏi.

Bầu không khí ẩm mốc và nặng nề, khiến người ta có cảm giác khó thở.Ba người vừa đi vừa dò hỏi, nhưng chẳng mấy chốc đã bị một đám côn đồ chặn đường.Những tên tóc xanh tóc đỏ, mặc quần áo rách rưới nhưng ánh mắt hung hăng, giọng điệu không thân thiện: "Mấy thằng nhóc này từ đâu chui ra thế?

Có tiền không?

Cho các anh trai chút tiền uống nước đi."

Vài phút sau—Đám côn đồ nhuộm đầu xanh đầu đỏ nhìn thì hung hăng nhưng động thủ vài chiêu thì liền bị Lâm Chước và Tề Thanh Dương đang bực bội đánh cho lăn lê đầy đất.Lâm Chước lấy ảnh Cẩm Việt ra tra hỏi, tên côn đồ mặt mày tái mét, thế nhưng không trả lời ngay, lắp bắp hỏi: "Các cậu tìm cô ấy làm gì?"

Ninh Hạ nhướng mày, xem ra ở đây Cẩm Việt lăn lộn cũng không tồi.

Cậu chủ động lấy thẻ học sinh ra.

Khi cả ba vừa đến trước cửa nhà Cẩm Việt, đám côn đồ ban nãy đột nhiên ngoan ngoãn cúi đầu."

Chị Việt!"

"Chị Việt về rồi à?"

Cẩm Việt khoanh tay, đứng dựa vào cửa, nhìn ba người bằng ánh mắt lạnh nhạt: "Các cậu tìm tôi làm gì?"

Lâm Chước không vòng vo: "Cậu định rút khỏi đội à?"

Cẩm Việt bình tĩnh đáp: "Đúng.

Cậu sớm tìm người mới đi."

Tề Thanh Dương không kìm được tức giận: "Cẩm Việt, cậu đang trốn chạy đấy à? chuyện đã qua cả năm trời rồi, vài cái ngôn luận vớ vẩn trên mạng thì có gì quan trọng?"

Cẩm Việt im lặng vài giây rồi mới cắn răng nói: "Chuyện trên mạng đều là thật.

Tôi đã nhận tiền."

Chuyện này nếu lật ra chứng cứ có thể sẽ bị Học Viện khai trừ, cuộc thi đối với cả Lâm Chước và Tề Thanh Dương đều quan trọng, không nên vì một quả bom hẹn giờ như cô mà chậm trễ.

Không khí trở nên căng thẳng.Ninh Hạ từ nãy giờ vẫn ung dung chơi điện thoại, chẳng thèm quan tâm đến cuộc tranh cãi gay gắt bên cạnh.Lâm Chước cuối cùng cũng mất kiên nhẫn, quay sang vỗ vai cậu: "Cậu nói gì đi chứ?!"

Ninh Hạ ngước lên, vô tội chớp mắt: "Nói gì?

Các cậu rất muốn đi thi à?"

Ba người đang cãi nhau bị vẻ ngu ngốc này của Ninh Hạ chọc cười, khí thế cãi vã cũng xẹp xuống.

Cẩm Việt nói: "Ninh Hạ, hay là cậu tham gia cùng hai người họ đi, có khi khả năng dành chức vô địch còn cao hơn tôi."

Ninh Hạ lắc đầu, thản nhiên nói: "Học Viện không vô địch được đâu."

Cả ba người nhìn nhau, đầy mặt nghi hoặc.

Ninh Hạ lắc điện thoại, hóa ra nãy giờ đang nhắn tin với sói con Ninh Cảnh Nam.

Cậu nói: "Em trai tôi tham gia hạng mục đội ba người."

Ý chính là hoàn toàn tin tưởng Ninh Cảnh Nam sẽ đoạt quán quân về cho Viện Vũ Trang.

Cả ba người bạn nhìn vẻ mặt đương nhiên của Ninh Hạ, Cẩm Việt còn cố gắng thuyết phục: "Cậu đừng khiêm tốn, cậu mạnh như vậy..."

Ninh Hạ lắc đầu: "Tôi sẽ không đánh với nhóc đó."

Lúc này cả ba người đều ngây người, có thể nghe ra Ninh Hạ không chỉ xem trọng thực lực của em trai mà tình cảm anh em còn rất tốt.

Tuy không thuyết phục Ninh Hạ tham gia thi đấu nhưng Cẩm việt vẫn nhất quyết không trở về với Tề Thanh Dương và Lâm Chước, ba nam sinh chỉ có thể im lặng rời đi.

Trở về trường, Ninh Hạ hỏi Lâm Chước và Tề Thanh Dương có định tìm người mới không, nếu có thì để cậu nhờ Đào Hải Văn giúp đỡ tìm ứng viên thích hợp.

Thế nhưng Lâm Chước và Tề Thanh Dương đều gay gắt phản đối ý tưởng này.

Lâm Chước bình thường hay đùa giỡn nhưng với chuyện này rất nghiêm túc và chấp nhất.Ninh Hạ cảm nhận được tình bạn tốt đẹp của ba người họ và cả ý chí cùng nhau tham gia thi đấu, thế là sáng hôm sau cậu gửi tin nhắn cho Cẩm Việt hẹn cô đến một quán cà phê, tin nhắn nói: "Cho bản thân một cơ hội, cũng cho đồng đội của cậu một cơ hội."

Cẩm Việt ở nhà đắn đo rất lâu, hôm sau lần lữa đến phút chót mới quyết định đến điểm hẹn.Cẩm Việt vốn tưởng Ninh Hạ sẽ chọn một nơi rất xa hoa, không ngờ địa chỉ lại ở rất gần nhà cô.

Xe là Tuyên Thiếu Huy gọi đến, chiếc ô tô sang trọng hoàn toàn không phù hợp với con phố này, đồ bên đường phô trương đến mức ai đi qua cũng phải ngoái lại nhìn.

Cẩm Việt nhìn thấy Ninh Hạ qua lớp cửa kính.

Người kia có dáng người cao ráo của phương Bắc, gương mặt chưa thoát hết nét mềm mại của thiếu niên, lộ ra cảm giác ngoan ngoãn tuấn tú.

Hoàn toàn không phải người mà cái nơi thấp kém này dưỡng ra được.Cẩm Việt lớn lên ở đây.

Nơi này thoạt nhìn tồi tàn, thực ra còn tăm tối và khắc nghiệt hơn cả những gì có thể quan sát được bằng đôi mắt.

Cô đi sát bờ vực, chỉ lỡ chân một lần là sẽ ngã vào vũng lầy này không bước ra được.Những người bạn học Học Viện gặp cô, luôn ra dáng vẻ cô đã sửa soạn kỹ càng.

Ninh Hạ bước vào nhóm của họ, hai người đứng gần nhau, có nhiều khi Cẩm Việt cảm thấy giống như cô đứng cạnh sao trời, thật là... vô lý.Khi hai người ngồi đối diện nhau, đôi mắt Ninh Hạ sạch sẽ và thấu suốt, phải chiếu dáng vẻ mệt mỏi của cô.

Ninh Hạ xem thông tin điều tra mà trợ lý sinh hoạt Đới Mạnh gửi đến, phát hiện ra Cẩm Việt quả là thâm tàng bất lộ.Cẩm Việt mà Ninh Hạ biết là một bông hoa đẹp thường hay che dấu bản thân dưới sự bình lặng tầm thường.Đây là lần đầu tiên Ninh Hạ nhìn thấy bùn đất dập nát dưới gốc bông hoa, gai nhọn sắc bén của đám cỏ dại và những thương tích dưới tán lá xanh.Cẩm Việt mở lời, giọng cô khô ran với ngữ điệu chậm rãi: "Có lẽ cậu sẽ không hiểu.

Lúc đó tớ không nghĩ nhiều, bởi vì tớ không dám.

Tớ chưa từng quan tâm cái gì mà mơ ước, tôn nghiêm, tương lai.

Đứng trước quầy thanh toán của bệnh viện, tớ chẳng có gì để mặc cả hết."

Ninh Hạ dùng hai tay siết lấy cốc cafe bằng sứ trắng, cảm giác nóng rát tay làm cậu tỉnh táo hơn.

Cậu không có tư cách để tỏ ra thất vọng hay tức giận.

Ninh Hạ chưa từng khuyên ai buông bỏ cái gì, vượt qua cái gì, bởi vì cậu không phải người ta, làm sao mà hiểu được.

Đối với chuyện này cũng thế.

Năm ấy Cẩm Việt vì tiền nên từ bỏ phúc khảo và kháng cáo, thế nhưng khi ấy mạng người không chờ được.

Có chăng là cô không ngờ sẽ có người đào lại chuyện này, khiến bọn họ trở tay không kịp.

Đến cả Tiêu Tư Hiên không biết gì đột nhiên bị mắng chửi như kẻ gian lận cũng là một đứa trẻ đáng thương.Cẩm Việt lăn lộn trong khu phố nghèo, vài ba chuyện khuất tất đã làm cũng không được che giấu cẩn thận, cô từng làm công trong quan bar ngầm, chạy việc giao hàng cho đám buôn hàng lậu, làm sổ sách giả cho mấy nhà thầu xây dựng quanh đây.

Cuộc sống nhung lụa thì chỉ có vài kiểu dễ thấy, thế nhưng dáng vẻ sinh tồn gian nan thì lại vô vàn.Chỉ riêng chuyện học hành, đối với cô, đó là cánh cửa hẹp mở hé cho cuộc đời mình.

Cô đối với việc đi học, trân trọng giống như bảo vệ chút tôn nghiêm cuối cùng, đó dường như là lần duy nhất cô lui bước.Thoáng chốc Ninh Hạ nhớ đến một người, móng tay sơn đỏ, trong nơi tăm tối nhất, sống lay lắt như cỏ đầu tường, hóa ra lại có một sống lưng cứng cỏi và một tâm hồn phóng khoáng cá tính.Cẩm Việt cúi xuống nhìn cốc nước trên bàn, đôi mắt cô tăm tối như một người già cả không trông mong gì vào ngày mai."

Cậu có nhớ bữa ăn đầu tiên khi chúng ta lập đội không?

Cậu tùy tiện gọi một nhà hàng ship đồ ăn đến, một bữa ăn đó, bằng tiền học phí một kỳ, tớ để dành cả năm mới được."

Ninh Hạ không tiếp lời, cậu không biết phải nói gì, nhưng cũng chẳng cảm thấy gì.

Cậu không nghĩ bản thân đã làm gì sai, cũng hiểu rõ Cẩm việt chẳng cần đến sự thương hại của cậu."

Tớ không ghét cậu, chắc là có hơi ghen tị một chút, nhưng cậu không học thực chiến, cảm thấy cậu quá phế, tớ không so đo với kẻ yếu bao giờ."

Nói đến đây, chính cô lại bật ra một tiếng cười nhạt: "Đúng là có mắt như mù, chắc cậu cũng nghĩ chẳng muốn so đo với những kẻ tầm thường ấy nhỉ?"

Sau đó Cẩm Việt tiếp tục nói về cuộc gian lận năm ấy.

Đa số thì giống tin trên mạng, ban đầu kẻ đứng sau muốn công kích là Tiêu Tư Hiên và đội 1 lớp Tinh Anh, lúc mới tung tin thì hướng vào chuyện Cẩm Việt gian lận nhưng về sau lại công khai tình tiết cô bị oan nhưng vì hoàn cảnh khó khăn nên nhận tiền từ Tiêu gia từ bỏ kháng cáo, đẩy Tiêu gia và "kẻ cắp" Tiêu Tư Hiên lên đầu sóng ngọn gió.Ninh Hạ im lặng rất lâu cuối cùng cũng nói: "Cậu có muốn tiếp tục thi đấu không?"

Cẩm Việt không ngờ Ninh Hạ vừa mở miệng lại là nói lời này, cậu hỏi thản nhiên mà chắc chắn, như thể chỉ cần cô gật đầu thì mọi chuyện đều sẽ êm xuôi.Đôi mắt thiếu niên trong trẻo hướng thẳng vào cô, phản chiếu dáng vẻ mệt mỏi sa sút của cô, bình đạm như chưa từng thấy qua nhân gian bát khổ.

Cẩm Việt cảm giác lớp mặt nạ bình tĩnh giả tạo trên mặt mình đang nứt ra.

Cô vội vàng cúi đầu xuống, tiếng nói cũng nhỏ hơn: "Tớ ban đầu chỉ muốn trốn vào một góc thầm lặng học qua ba năm này thôi, kẻ có tật thì giật mình.

Học bạ có một vết nhơ lớn như thế, đơn kháng cáo sắp trả kết quả thì bị tớ hủy đi, rồi chuyện tớ đủ tiền để trả phí phẫu thuật cho mẹ nữa, tớ sợ người ta tra ra."

Phía sau Cẩm Việt không chỉ có một hai chuyện không tiện nói ra, cô nhìn Ninh Hạ, đoán được cậu hẳn là đã biết, nặn ra một nụ cười buồn: "Thế mà lại va phải hai đưa ngốc kia.

Tầm chiếu trải nát như tớ, va phải mấy mầm non hừng hực nhiệt thuyết, bắt đầu mơ mộng viển vông."

Ninh Hạ đối diện với tầm mắt cô, tuy cậu thấy mình so Cẩm Việt thì còn trải hơn nhiều nhưng cậu lười tranh cãi, nói: "Tôi thành niên rồi, có thể đăng ký giám hộ cho cậu tái kháng cáo, hoặc tìm giáo viên nổi tiếng làm đơn bảo chứng cho cậu tham gia thi.

Những chuyện khác, tôi sẽ nghĩ cách khiến người khác không tra ra được."

Cẩm Viêt kinh ngạc nhìn Ninh Hạ, đột nhiên nhớ ra, tuổi xương 14 của Ninh Hạ chỉ là số liệu trong lớp học, các giấy tờ pháp lý ghi năm sinh thì cậu đã tròn 18.

Lời cậu vừa nói ra, thật sự là rất mê hoặc."

Tất nhiên cây cao đón gió, cậu càng đi xa càng có nhiều người đào bới chuyện cũ...

Nhưng họ không muốn tuyển người mới, họ muốn cậu."

Hiếm khi Cẩm Việt thấy Ninh Hạ lộ rõ bản chất như vậy.

Có lẽ chính cậu cũng không nhận ra, cậu có tính khí thiếu gia.

Trong đa số việc, Ninh hạ sẽ không phản đối người khác gay gắt, đơn giản vì cậu chẳng để tâm, nhưng thỉnh thoảng, Cẩm Việt sẽ thấy Ninh Hạ lộ ra góc cạnh, đó là sự chủ kiến kiêu ngạo đến mức ngang bướng, không ai có thể khuyên được."

Nếu không thành, bọn họ sẽ mất cả quyền thi đấu.

Không đáng đâu."

Cô cắn răng, lại nói: "Tôi không đáng đâu."

"Tôi thấy đáng.

Cậu có dám thử không?"

---
 
Bên Ngoài Đường Chân Trời
Chương 41: Chuyện lớn hóa nhỏ


"Tôi thấy đáng.

Cậu có dám thử không?"

Thật ra Ninh Hạ hiểu rõ, cậu đến đây không phải để sáo rỗng an ủi Cẩm Việt, mà là để cô nhìn thấy một cơ hội rồi thuyết phục chính mình.

Không chạy trốn, không từ bỏ.

Có thể Cẩm Việt vẫn sẽ bị xử phạt vì nhận tiền để từ bỏ kháng cáo.

Tiêu gia có thể cãi chày cãi cối là họ chỉ giúp đỡ học sinh nghèo, Cẩm Việt cũng có thể nương theo đó bịa ra một lời khác.

Có vô vàn khả năng có thể xảy ra, điều quan trọng là Cẩm Việt phải dùng thái độ quyết liệt không từ bỏ để đối mặt.Cẩm Việt nhìn Ninh Hạ trân trân, người trước mặt luôn như vậy, một gương mặt bình thản non nớt, đôi mắt trong như nước hồ thu, như đứa trẻ nhà giàu chưa từng thấy qua cuộc sống lo toan phức tạp.

Trông như không hiểu thế sự, vậy mà lại thấu triệt lòng người.

Nhìn thấy rõ cô chật vật tầm thường, lại thấy cả khát vọng chính cô cũng không dám đối diện.

Cậu như vậy khiến Cẩm Việt có một loại lỗi giác, người như cậu ấy chọn mình, có phải vì mình cũng... không đến nỗi nào?"

Cho tôi suy nghĩ một chút."

Cẩm Việt lấy hết dũng khí để nói ra câu này, Ninh Hạ lại không biết lòng người sâu nặng, trực tiếp rút điện thoại ra, set một cái báo thức: "Ba mươi phút nhé?

Chiều có tiết Thể chất học bù cho nghỉ lễ lúc 3 giờ."

Cẩm Việt sửng sốt, cảm động cảm được một nửa thì biến thành cảm lạnh, tức đến bật cười: "Ninh Tiểu Hạ cậu vô nhân tính nó vừa."

"29 phút 30 giây, tập trung mà nghĩ đi."

Nói xong liền vứt điện thoại đang hiển thị đếm ngược lên mặt bàn, gọi phục vụ lấy một miếng bánh ngọt, cũng không thèm hỏi đến Cẩm Việt khiến cô tức đến đầu bốc khói.

Để thằng nhãi này làm phụ huynh, cô không phải sẽ sớm bị tức chết sao?

Sao trước đây cô không phát hiện ra cậu có biệt tài chọc tức người khác như vậy nhỉ?Bánh hạt phỉ ở đây ăn quá dở nhưng vì chưa ăn trưa nên Ninh Hạ cố ăn vài thìa, sau đó vẫn là nuốt không nổi mà từ bỏ.

Cẩm Việt là một đứa trẻ nghèo khó nhìn không quen hành vi lãng phí này, trước kia còn giả bộ với bạn bè, bây giờ trước mặt Ninh Hạ cô chẳng còn bí mật, cả người thả lỏng, tính cách cũng bộc lộ ra, giành lấy miếng bánh kia, hai ba thìa là xử gọn.Ba mươi phút trôi qua, cả hai không ai nói gì.

Ninh Hạ đứng dậy đi về học Thể Chất, Cẩm Việt đứng dậy theo sau, ăn ý ngầm hiểu.Lúc đi qua đoạn rừng câu vắng, Cẩm Việt đột nhiên gọi một tiếng: "Ninh Hạ."

Ninh Hạ dừng bước, lại nghe: "Đừng quay đầu lại."

Sau lưng có cảm giác, là Cẩm Việt cúi xuống tựa đầu lên lưng cậu.

Tiếng khóc đè nén truyền đến, cậu im lặng."

Bà ấy cuối cùng cũng không qua khỏi, nhưng tôi đã cố hết sức.

Tôi nhận tiền đó, chưa từng hối hận.

Hôm nay theo cậu cũng mong, cậu đừng khiến tôi hối hận."

Cẩm Việt điều chỉnh cảm xúc rất nhanh.

Cô không theo sau Ninh Hạ nữa, chạy đi rửa mặt.

Ninh Hạ theo đường cũ đến tòa Thể Chất, thay sang đồng phục vận động.

Lúc cậu đến thì cả lớp đã đông đủ, Cẩm Việt đã đứng vào cùng nhóm bọn họ, không biết chạy kiểu gì mà nhanh thế.Tiết học bù nghỉ lễ nên có 3 lớp cũng tham gia, là A1 A2 và lớp Tinh Anh.

Tầm mắt của những bạn học khác đảo qua giữa Cẩm Việt và Tiêu Tư Hiên đứng cùng đội mình.

Cẩm Việt điều chỉnh trạng thái rất tốt, ngó lơ ánh mắt người khác, bình tĩnh nói chuyện với đồng đội.

Thấy Ninh Hạ đến, Lâm Chước còn âm thầm dơ ngón tay cái với cậu.Tiết học bù cho đủ số giờ lại đông người nên sau khi khởi động kỹ thì giáo viên cho bọn họ phân nhóm chọn hoạt động tự do trong nhà thể chất, đừng ngồi không quá lộ liễu là được.Ninh Hạ lấy vợt cầu lông ra đánh với Lâm Chước, từ ngày được đánh thử vợt xịn, Lâm Chước mặt dày xin luôn một cây của Ninh Hạ.Cầu qua hai hiệp, đột nhiên Lâm Chước dừng lại, ra hiệu cho Ninh Hạ nhìn ra phía sau.

Khi Ninh Hạ chạy tới thì Tiêu Tư Hiên và Cẩm Việt đã bị vây thành một vòng, Ninh Hạ nhìn thoáng mấy người đã âm thầm lấy điện thoại ra ghi hình.

Ninh Hạ đảo mắt nhìn về phía Cẩm Việt và Từ Thanh Dương, thấy cả hai đều lắc đầu với vẻ bất đắc dĩ thì quay sang nhìn lớp trưởng lớp Tinh Anh Dư Cảnh đứng sau Tiêu Tư Hiên.

Dư Cảnh trong mắt Ninh Hạ là một người lý trí và trưởng thành, cậu vốn nghĩ có cậu ta ở cạnh thì Tiêu Tư Hiên sẽ không làm gì ngu ngốc nhưng có lẽ xung động của thiếu niên 16 tuổi không phải thứ người thường có thể phòng bị.

Mấy ngày nay Tiêu Tư Hiên không về nhà, vẫn luôn ở ký túc xá trường.

Sau khi tin đồn lan truyền, cậu ta có hỏi bố mẹ, tuy nhiên thay vì phủ định, họ chỉ không ngừng nhấn mạnh rằng cậu đã thi vào trường bằng thực lực nên sẽ không có chuyện gì xảy ra hết.

Tiêu Tư Hiên dường như có thể ngay lập tức hiểu vấn đề.

Có người vì đã ghét cậu ta từ trước, ghét người giàu, hóng hớt hoặc vì muốn làm sứ giả chính nghĩa mà bóng gió những lời không hay trước mặt cậu ta.

Tiêu Tư Hiên từ trong những lời tung hô thoáng chốc biến thành chuột chạy qua đường khiến cậu ta sợ hãi hoảng hốt.

Trong lòng cậu ta ấm ức, rõ ràng bản thân không sai, thì cũng là tự mình thi đủ điểm, vì sao cuối cùng lại thành như vậy?

Thế nhưng đến cùng, là một thiếu niên ngay thẳng, cậu ta cũng có áy náy không cách nào vượt qua với "người bị hại" Cẩm Việt.

Mới lúc nãy, khi Cẩm Việt xuất hiện, vài bạn học không thèm nể mặt nói: "Nhìn học sinh nghèo vượt khó kìa, không biết sau này làm sao mà nhìn mặt nhau đây."

"Có gì mà không nhìn được, tiền trao cháo múc thôi mà."

Một người khác tiếp lời.Tiêu Tư Hiên trong một thoáng nóng nảy đã chạy thẳng sang chắn trước mặt Cẩm Việt.

Dư Cảnh chậm một bước vội vàng đuổi theo.Người vây tới mỗi lúc một đông, Ninh Hạ vừa chen vào thì thấy Tiêu Tư Hiên đang cúi đầu xuống.

Ninh Hạ hết hồn, sợ người anh em này nói ra điều gì ngu ngốc, lập tức ném cái vượt trong tay ra.

Tiêu Tư Hiên không phòng bị bị cái vợt đập 'bốp' một phát choáng váng cả người, ôm đầu lùi hai bước mới đứng vững được, những người khác nghe âm thanh xé gió này cũng thấy đầu mình nhưng nhức.

Ninh hạ lập tức chạy đến trước mặt cậu ta, Dư Cảnh và mấy người bạn tốt của Tiêu Tư Hiên đã kéo đến, người xung quanh cũng bị màn ném vợt của Ninh Hạ làm giật mình.Ninh Hạ thản nhiên cúi xuống nhặt cái vợt trên mặt đất, nói một câu không ai nghe nổi: "Xin lỗi, tay trơn."

Vừa nói vừa đảo mắt nhìn Dư Cảnh, Dư Cảnh lập tức tỉnh táo lại, trước khi Tiêu Tư Hiên nói ra câu nào ngu ngốc, mạnh mẽ kéo cậu ta về lớp, còn luôn miệng càm ràm: "Cậu tự nhiên phát điên cái gì chứ?

Về lớp!

Thầy giáo đến phạt cả đám bây giờ!"

Người xung quanh lúc này mới hồi thần, Cẩm Việt là người đầu tiên phản ứng lại, cô bật cười chạy đến khoác vai Ninh Hạ: "Cậu ác thật đấy!"

Ninh Hạ đẩy cô nàng ra, chuyện này phải giải quyết càng sớm càng tốt, Tiêu Tư Hiên nhìn chằng đáng tin tí nào.---Chuyện này thực ra cũng không khó khăn lắm.

Tuy nói Tiêu Tư Hiên là người được lợi khi Cẩm Việt bị hủy kết quả thi đấu hồi trung học, lại có cả khoản tiền của cha mẹ cậu ta, nhưng không hề có chứng cứ xác thực nào chứng minh đây là hành vi mua chuộc hay gian lận.

Quan trọng nhất là bài thi chuyển cấp của Tiêu Tư Hiên điểm đạt chuẩn, cậu ta không phải dựa vào kết quả thi đấu để nhập học, cái danh ngạch tuyển thẳng đó cơ bản không dùng đến, vậy thì nó từ đâu ra cũng không quan trọng lắm.

Ninh hạ để Đới Mạnh liên hệ với người Tiêu gia trước, hẹn một buổi gặp mặt.

Trong phòng trà có 7 người, cha mẹ tiêu, Tiêu Tư Hiên, Dư Cảnh, Cẩm Việt, Trương Mạnh và Ninh Hạ.Sau khi trà và bánh được đem lên, trừ Ninh Hạ thì chẳng ai có tâm trạng mà nếm thử.

Trợ lý sinh hoạt như Đới Mạnh đã nghiên cứu đủ loại đề tài về những rắc rối mà một học sinh có thể mắc phải như bạo lực học đường, gian lận thi cử, chuyển lớp chuyển ban.

Sau một thời gian nhận thức Ninh Hạ, anh ta cảm thấy có lẽ sẽ chẳng bao giờ phải dùng đến những thủ đoạn này, không ngờ vụ đầu tiên Ninh Hạ đem đến cho anh ta lại là một vụ gian lận mua chuộc hối lộ ồn ào khắp trường như vậy.

Anh ta bình tĩnh đẩy kính, thẳng thắn nói: "Sự việc tháng 3 năm ngoái là thế này: bạn học Cẩm Việt gia cảnh khó khăn, khi tham gia thi đấu kỳ thi Thực Nghiệm toàn thành phố gặp sự cố nên bị hiểu lầm là gian lận và hủy kết quả thi.

Do biến cố gia đình, bạn học này cảm thấy không có tinh thần và nguyện vọng tiếp tục thi đấu, cộng thêm thành tích học tập rất tốt, tự tin có thể thi vào học viện Thủ Đô nên quyết định không kháng cáo.

Tiêu phu nhân trùng hợp phát hiện hoàn cảnh khó khăn của bạn học Cẩm Việt nên có trao tặng một khoản trợ cấp dưới danh nghĩa cá nhân.

Về việc mua chuộc và dàn xếp thứ hạng, cả hai bên đều phủ nhận vì cả hai bạn học đều tự mình thi được vào học viện Thủ Đô mà không cần đặc cách.

Các cáo buộc không có chứng cứ và không được thành lập."

Đới Mạnh không đặt giả thiết mà dùng câu trần thuật, rõ là bịa chuyện mà nói như thể kể lại câu chuyện cũ, cực kỳ khẳng định.Bố mẹ Tiêu nhìn nhau, họ cũng biết đây là cách giải quyết tốt nhất.

Chuyện lần này rõ ràng là nhắm vào Tiêu Tư Hiên, không chỉ ầm ĩ khắp trường học và trên mạng mà còn ảnh hưởng đến gia đình họ.Đới Mạnh thấy không ai phản đối thì tiếp tục đẩy ra một phần tài liệu, nói: " Đây là đơn đăng ký điều trần và tường trình trước hội đồng giáo dục.

Cả hai bên sẽ theo nội dung mà tôi vừa trình bày tiền hành tường trình trước hội đồng.

Có được sự xác nhận của Hội đồng thì chúng ta có thể phát thông cáo phủ nhận các tin đồn trên mạng."

Tiêu Tử hiên sắc mặt nặng nề, cậu ta vò rối mái tóc, buồn bực nói: "Còn dám đem chuyện này lên hội đồng, rõ ràng là..."

Cạch!Ninh Hạ đặt mạnh chén trà xuống bàn, âm thanh lớn cắt ngang lời đến miệng của Tiêu Tư Hiên.

Cậu hướng đôi mắt trong vắt sạch sẽ về phía Tiêu Tư Hiên, nhàn nhạt nói: "Là vu khống."

Nói rồi cậu rót ba chén trà, đẩy đến trước mặt những người lớn tuổi ở đây.Mọi người lúc này mới nhìn kỹ vào Ninh Hạ, dáng vẻ thiếu niên non nớt nhỏ tuổi lại có khí thế gặp nguy không loạn, sự bình thản của cậu khiến họ cảm thấy như thể tất cả những gì vừa nói ra đều là sự thật.Dư Cảnh ngồi nghe nãy giờ cũng căng thẳng trong lòng.

Dư gia và Tiêu gia là thế giao, Tiêu Tư Hiên đã sớm nói mọi chuyện với cậu ta.

Hôm nay cậu ta được hẹn đây vì Ninh Hạ muốn cậu ta trường trình trước hội đồng là sự việc trên mạng có thể là nhóm thi đấu của lớp Tinh Anh bị công kích ác ý vì họ là đội ngũ có điểm đánh giá cao nhất.

Cuộc thi Phát triển năng lực tổng hợp toàn quốc là một cuộc thi cực kỳ quan trọng, hàng năm hội đồng cũng giải quyết nhiều vấn đề tương tự nên Ninh Hạ muốn đẩy các cáo buộc theo hướng này.

Dư huy đắn đo một hồi rồi mới lên tiếng: "Cậu có thể đảm bảo kết quả của buổi tường trình trước hội đồng không?"

"Có."

Ninh Hạ đã sớm đánh tiếng với trợ lý của Châu Duệ, đối phương cho câu trả lời rất chắc nhắn.

Cậu thản nhiên như thể đây chẳng phải chuyện gì lớn lao.Đới Mạnh nhấn mạnh một lần nữa: "Tất cả là trùng hợp, bạn học Tiêu Tư Hiên không biết gì hết."

Dư Cảnh, Cẩm Việt và Tiêu Tư Hiên tụ lại một bên ngồi xem các tài liệu tường trình được chuẩn bị cẩn thận, rõ ràng bọn họ là nhân vật chính của mọi chuyện thế nhưng lại như hai con rối mặc cho người ta bài bố.

Tiêu Tư Hiên siết chặt tay, không tự chủ mà nhìn về phía nữ sinh trước mặt.

Cẩm việt cảm nhận được tầm mắt của cậu ta, cô thẳng thắn nhìn lại, nói: "Tôi thực sự biết ơn Tiêu phu nhân."

Tiêu Tử Nhiên đọc ở trên mạng câu chuyện thảm thương khổ sở của cô, cảm thấy cổ họng khô khốc chẳng biết phải tiếp lời thế nào, chỉ có thể khô khan "Ừ" một tiếng.Cẩm Việt Nhìn bộ dạng cậu ta, đột nhiên bật ra một tiếng cười.

Cả Dư Cảnh và Tiêu Tư Hiên đều không hiểu mà nhìn cô.Cẩm Việt cảm thán: "Thiếu gia nhà giàu cũng phân năm bảy loại nhỉ?"

Hai người kia không tự chủ nhìn về phía Ninh Hạ.

Ba người trưởng thành ngồi nói chuyện, Ninh Hạ lơ đãng ngồi lướt điện thoại, nhìn như nhóc con nhà ai bị bố mẹ dắt theo ra ngoài.

Tiêu Tử Nhiên nhớ đến cái vợt bay vào đầu mình ở nhà thể chất, không nhịn được lẩm bẩm: "Lúc trước không nhận ra Ninh Hạ còn có mặt này.

Không biết cậu ta có bị đa nhân cách không?"

'Cốc!'Cẩm việt gõ vào đầu cậu ta một cái kêu vang: "Ăn nói cái kiểu gì đấy?"

Hai nam sinh bị cái gõ vang dội này làm giật mình, đặc biệt là Tiêu Tư Hiên, cậu ta ôm đầu lầm bầm: "Anh hùng động khẩu bất động thủ."

Cẩm Việt nhìn nhỏ nhắn hiền lành nhưng thật ra không dễ chơi chút nào.

Cô nhướng mày cảnh cáo cái miệng không biết điều của Tiêu Tư Hiên.

Dư Cảnh hiếm thấy mà nhiều chuyện: "Hai cậu đang quen nhau hả?

Cậu ta bảo vệ cậu vậy mà."

Cẩm Việt chống cằm nhìn về phía Ninh Hạ, lắc đầu: "Chẳng đến lượt tôi đâu."

Tiêu Tư Hiên không đồng tình: "Có khi cậu ấy cũng có ý với cậu đó.

Không thì sao lại đứng ra lúc này chứ."

Trẻ con nhà nghèo trưởng thành sớm, Cẩm Việt trong đám nhỏ cùng lứa có thể xem là người đã bước vào xã hội, cô có thể cảm nhận được Ninh Hạ hoàn toàn chẳng có ý nghĩ nào vượt giới hạn với cô cả.

Cô cười nhạt: "Tuổi xương của cậu ấy mới có 14 thôi, trẻ con."

Dư Cảnh 'chậc' một tiếng: "Cái mặt kia có mà 12 tuổi ý.

Thủ lĩnh nhi đồng à?"

Câu này vừa nói ra, cả ba đột nhiên khựng lại một cái.

Sau đó cả ba phá lên cười như trúng tà, khiến mấy người ngồi trên bàn trà không hiểu làm sao.
 
Bên Ngoài Đường Chân Trời
Chương 42: Về nhà


Vụ việc gian lận nhập học này cứ thế sấm to mưa nhỏ kết thúc.

Bất kể người khác sau lưng nghị luận thế nào, trước mặt kết quả xác nhận từ phía Hội đồng, ai lan truyền tin đồn thì là vu khống bạn học, cái nồi to thế ụp xuống, mọi chuyện cứ vậy mà bị dẹp yên.Danh sách tham gia Cuộc thi Phát triển năng lực tổng hợp toàn quốc đã chọn xong, ngoài các hạng mục như thi đấu cá nhân, đội hình 3 người, đội hình 5 người thuộc hệ thống thực chiến thì còn có có cuộc thi lý thuyết và tổ chức nghiên cứu do Đại Viện Diên Vĩ tổ chức.

Tuy nói thời đại này trọng vũ lực nhưng khoa học cùng với các nghiên cứu năng lượng mới là cốt lõi phát triển của cả nhân loại.

Cuộc thi sẽ diễn ra vào học kỳ sau, tổ chức ở Trường Đào tạo Năng lực gia Đế Quốc, toàn bộ Học Viện đều tăng cao yêu cầu học tập và huấn luyện chuẩn bị cho sự kiện này.Bận rộn náo nhiệt là chuyện của người khác, cuộc thi là chuyện của học kỳ sau, trước mắt Ninh Hạ là một việc khác.

Nghỉ lễ Lập Quốc là đầu đông, học thêm khoảng một tháng rưỡi nữa là đến kỳ nghỉ đông của năm học, cậu muốn trở về Bắc Bình giám sát xây dựng công trình Hệ thống trận pháp năng lượng tự hành.

Thời gian này nhóm nhỏ của Lâm Chước bận rộn luyện tập cho cuộc thi, hoãn lại nhóm học tập, Ninh Hạ cũng không để bản thân trở nên rảnh rỗi.

Ngọc Giản Ký Lục trong Tử Lâu dạy tu luyện linh lực tuy nhiên Ninh Hạ phát hiện ra Trái Đất không phải một nơi thích hợp với loại phương pháp luyện tập này.

Đầu tiên là thứ như linh khí là một dạng năng lượng tinh khiết đặc thù, thứ này ở Trái Đất vừa mỏng vừa loãng.

Nguồn thay thế mà Thần Thư Kiến Tạo tìm cho Ninh Hạ là khoáng năng lượng khai thác từ dị cổng.

Ưu điểm là năng lượng tinh khiết, nhược điểm là quá tốn kém, mỗi lần tu luyện xong, một đống tinh thể tan rã thành bột phấn khiến Ninh Hạ vừa quét nhà vừa đau lòng.

Thứ hai, cũng là khác biệt lớn giữa người Địa Cầu và người của nền văn minh kia: kinh mạch.

Linh khí lưu chuyển trong kinh mạch, thông qua chuyển hóa và tích lũy phát triển tiềm năng của cơ thể và tạo ra sức mạnh.

Kinh mạch của người Địa Cầu nhỏ, dòng chảy linh khí không thông thuận, còn gọi là không có linh cốt.

Ninh Hạ thông qua tẩy tủy, lại có dị năng Chữa trị không ngừng lặp đi lặp lại quá trình phá vỡ và mở rộng kinh mạch mới có thể miễn cưỡng tiếp nhận loại tu luyện này.

Cậu ban đầu còn định truyền phương pháp tu luyện này ra ngoài nhưng sau đó đành từ bỏ.Cuối cùng, đây là vấn đề của riêng Ninh Hạ, đó là Linh Căn.

Linh khí chia Ngũ Hành, Linh Căn cũng vậy.

Linh Căn càng tinh thuần, biểu hiện ở các năng lực giống như dị năng điều khiển nước, lửa, cỏ cây,... càng mạnh.

Mà cậu, xui xẻo là một đứa phế linh căn, hoàn toàn không có liên kết với linh khí đặc thù nào, cũng vì vậy mà xem như vô duyên với các loại thuật pháp.

Thế nhưng cậu thấy cũng không đến nỗi nào lắm.

Ban đầu mở khóa dị năng đều nghĩ cả đời làm một đứa support, hiện tại đã bắt đầu bước lên con đường đấu sĩ rồi, có gì mà không hài lòng chứ?

Ý chí kiên cường đến mức khiến người ta không biết phải nói sao.

Lần đầu tiên, cuốn Thần Thư thật lòng hy vọng, mọi sở cầu của cậu sẽ được đền đáp.

Nó nhìn thấy Ninh Hạ vất vả trong Tử Lâu, thế giới nơi cậu sống lại không phù hợp với phương pháp luyện tập, rồi phế linh cốt, phế linh căn sẽ làm cậu nản lòng.

Không ngờ cậu điều chỉnh tâm trạng rất nhanh, ngoài thời gian tu luyện chăm chỉ còn tìm thầy giáo Huỳnh Tống ở lớp thực chiến để đấu tập.Hai bên không phát động dị năng, Ninh Hạ kiên trì luyện bộ đao pháp Đại Uẩn Kỹ mà Thần Thư cải tiến bằng tri thức trong Tử Lâu, Huỳnh Tống nhìn thấy sự tiến bộ kinh người của học sinh này, có đôi khi còn quên mất không nương tay mà đánh ngã cậu.

Ninh Hạ không sao cả, lần nữa đứng lên thủ thế.Có nhiều người sẽ thích Ninh Thành chiến đấu oai hùng như một quân vương, hoặc Châu Duệ anh dũng thông tuệ giỏi khống chế toàn trường.

Ninh Hạ chiến đấu lại lộ ra cảm giác chuyên chú và tĩnh lặng, có đôi khi không quá cổ động lòng người.

Cậu thắng không kiêu bại không nản, cảm xúc khi đánh trận rất ổn định, thậm chí sát khí cũng chẳng rõ ràng.

Huỳnh Tống cảm nhận được từ mỗi nhát đao hạ xuống đều quyết đoán minh lượng, mỗi động tác lưu loát không hoa mỹ, phản ánh thành quả của vô số lần luyện tập trụ cột vững vàng.

Đầu tập buổi tối kết thúc, Ninh Hạ thu đao, khí thế căng thẳng quyết liệt khi chiến đấu thoái cái tan biến.

Cậu dọn dẹp gọn gàng những thiết bị luyện tập đã dùng, lấy bình nước và cốc giấy để xuống băng ghế, lễ phép chào thầy giáo rồi mới rời đi.

Người vừa khuất bóng, Huỳnh Tống không giả vờ nữa, lau mồ hôi rồi tùy tiện ngồi xuống băng ghế, nói với khoảng không: "Hiệu trưởng, công việc văn phòng không phải làm giờ hành chính sao?

Giờ còn chưa tan ca hả?"

Nguyễn Thu Trúc bước ra từ hư không, bên cạnh còn có hội trưởng Hiệp Hội Đào Dương.

Đào Dương cười nói: "Về đây nghỉ hưu mà trông vất vả quá nhỉ?"

Huỳnh Tống không đáp, Ninh Hạ có dị năng Chữa trị, đánh đến không biết mệt.

Ông đấu tập với cậu, căng thẳng nhất chính là không quá tay để làm bị thương học sinh, thế nhưng đứa nhóc kia thực lực ưu việt, đánh nương tay một chút có khi người bại sẽ là ông, thế thì mất mặt quá.

"Con của Châu Tử Nhiên và Ninh Thành, xem như là chọn phần tốt nhất rồi đó."

Huỳnh Tống cảm thán.

Nguyễn Thu Trúc hỏi: "Ông rất thích đứa bé đó?"

Huỳnh Tống đảo mắt nhìn sân tập gọn gàng, nhớ tới dáng vẻ lễ phép của Ninh Hạ, khen ngợi: "Học sinh ngoan chăm chỉ, lại còn học giỏi nữa, tiếc là Thủ Đô chẳng giữ được."

Nguyễn Thu Trúc nhìn ông, bà còn nhớ rõ, trước đây chỉ có một người khiến Huỳnh Tống nói 'tiếc không giữ được', phải mất mười năm bà và rất nhiều người mới hiểu được lời ông.

Người đó chính là Ninh Thành.

Đào Dương cười ha hả, kể lại buổi họp mời cả Phó Thủ Tướng đến cho hai người bạn lâu năm, nhận xét: "Nếu tình cảm của Ninh Hạ và Tử Nhiên tốt, thật muốn khuyên đứa bé đó đến Thủ Đô."

Dễ dàng thấy được các trưởng bối đánh giá Ninh Hạ rất cao.

Những người như họ, nhìn chán cảnh quan liêu trong cái vòng chật hẹp của Thủ Đô, nhìn về phía những đứa trẻ ưu tú với tầm mắt cao xa, là tương lai của Thần Quốc.Lúc Huỳnh Tống lấy nước để trên băng ghế, ba người mới phát hiện bên cạnh có để ba chiếc cốc giấy, xem ra thuật ẩn mình của bọn họ không qua mắt được đứa bé kia.

Nguyễn Thu Trúc nhướng mày, thật lòng khen ngợi: "Hậu sinh khả úy."

Huỳnh Tống gật đầu đồng tình.

Đào Dương nhìn cốc giấy, nhớ tới công văn hôm nay mới xem, ánh mắt thoáng trầm ngâm.

Chợt ông nói: "Sắp tới Ninh Hạ trở về Bắc Bình, sợ giữa đường sẽ có người gây bất lợi để Thủ Đô và Bắc Bình căng thẳng, không bằng ông bay cùng một chuyến, tiễn học trò cưng một đoạn."

Huỳnh Tống không nghĩ nhiều, dù sao Ninh Hạ cũng là người phụ trách dự án năng lượng mới, quả thực là nhân vật quan trọng, khảng khái đáp ứng.

---Gió bấc rít gào trên đường băng phủ đầy tuyết.

Bầu trời Bắc Bình xám ngoét một màu chì, đám mây nặng trĩu ép xuống thành phố như báo hiệu một cơn bão đang đến gần.Khi Ninh Hạ bước ra khỏi khoang hạ cánh, hơi lạnh quất thẳng vào mặt, xua tan cơn buồn ngủ uể oải sau chuyến đi dài.

Bên cạnh, Huỳnh Tống kéo cao cổ áo khoác, chuyến công tác đầu tiên được trải nghiệm hạng thương gia không ngờ lại đến vào lúc ông đã nghỉ hưu thế này.Sân bay trung tâm thành phố Trực Viễn đông đúc, nơi này là thủ phủ của Đại Khu Bắc Bình, lưu lượng khách đông đúc nên Ninh Hạ không thể cảm nhận được gì trong không gian hỗn tạp.

Thế nhưng cao thủ bên cạnh thì nhướng mày, ánh mắt sắc lẻm đảo một vòng khắp sân bay."

Bình thường Bắc Bình không nghênh đón kiểu này."

Hùng Tống kéo xe đẩy hành lý của Ninh Hạ, để cậu đứng lại gần mình.Sắc mặt ông hơi trầm xuống, nghiêm giọng: "Đánh trận lớn đấy."

Ninh Hạ khẽ nhíu mày, lấy điện thoại ra nhắn tin rồi dẫn Huỳnh Tống thông qua lối VIP đi thẳng xuống hầm để xe.

Người xung quanh thưa dần, tín hiệu báo nguy được gửi đi đã có hồi đáp, cậu nhanh chóng mở hành lý lấy song đao đeo lên vai.Hùng Tống nhìn Ninh Hạ bình tĩnh xử lý tình huống, trong ánh mắt thoáng lộ vẻ ngạc nhiên và hài lòng.Khu sau của sân bay không có người, Ninh Hạ bỏ lại hành lý, cùng Huỳnh Tống từ hành lang thoát hiểm ra ngoài bãi chờ rộng của sân bay.Không có lời cảnh báo, không có thương lượng.Từ phía đối diện, một luồng sóng xung kích ập đến, hất tung tuyết trắng lên trời.

Những kẻ mặc đồ đen đã lao vào, dị năng kích hoạt, ánh sáng chớp lóe trên bầu trời âm u.

Người đến rất tự tin, đi đến đây liền biết mình bị bại lộ, trực tiếp ra tay mà không do dự."

Cúi xuống!"

Huỳnh Tống kéo Ninh Hạ ra sau, tay vung lên, một bức tường khí trong suốt chắn trước mặt.ẦM!Đòn tấn công của đối phương va chạm với bức tường khí, tạo ra một cơn lốc xoáy khổng lồ giữa tuyết trắng.Không ai trong số kẻ địch yếu hơn cấp A.

Thậm chí, có ba người đạt đến cấp S.

Huỳnh Tống vừa động thủ liền biết đám người này đến từ Thủ Đô, chợt nghĩ đến lão cáo già Đào Dương vẻ mặt thản nhiên, trong lòng không khỏi nghiến răng nghiến lợi.

Ninh Hạ rút đao, linh khí luân chuyển khiến thân thể ấm lên.

Dòng năng lượng kỳ lạ tỏa ra khỏi cơ thể cậu khiến Huỳnh Tống đứng bên cạnh thoáng kinh ngạc.Ninh Hạ đạp lên thùng hàng, nháy mắt áp sát đối thủ gần nhất.

Thân thể nhẹ nhàng đến độ tuyết dưới chân không bị thổi bay, trong một chớp mặt, khi đao hạ xuống, kẻ tập kích mới quản ứng kịp, tuy tránh khỏi chỗ hiểm nhưng đao đã thấy thấy máu, một vết thương chém xuống vai sâu tận xương.Một tiếng vỗ tay vang lên, xe tải hành lý đỗ ở đó bị một lực lượng vô hình tác động, lao thẳng về phía Ninh Hạ.

Huỳnh Tống tham chiến, vung ra một cú đấm, dị năng khống chế kia không trụ nổi, xe tải nặng cả tấn như khối carton bị đám bay, rầm rầm văng ra.Bảy kẻ địch hiện thân.Ninh Hạ xoay đao, chưa đoán ra thân phận của đám người tập kích, ngạc nhiên là từ Mắt Sự Thật không nhìn ra sát khí.

Ở Bắc Bình mạo hiểm bắt cóc cậu, là cái ý tưởng khùng điên gì vậy?

---
 
Bên Ngoài Đường Chân Trời
Chương 43: Hỗn loạn


Ngay khoảnh khắc đầu tiên trận chiến nổ ra, một bóng người xuyên qua lớp tuyết dày, tốc độ nhanh như lưỡi dao xé gió.Vút!Một đường lửa đen bùng lên từ khoảng không, xé toạc một chiếc xe tải đang lao tới, phần bị lửa đen bám vào biến thành tro tàn ngay lập tức.Ninh Cảnh Nam ánh mắt băng lãnh, bàn tay nắm chặt, lửa đen ngùn ngụt bốc lên như một con quái thú sống dậy.Khi nhìn thấy Ninh Hạ, cậu ta còn lễ phép chào hỏi: "Anh, lâu rồi không gặp."

Lửa đen tuyết trắng, tương phản đến rùng mình.

Ninh Hạ không bình luận thêm về phong cách chiến đấu quá ư là phản diện này, thản nhiên gật đầu đáp lại.Dị năng giả từ Thủ Đô không phải vô dụng, đặc biệt là ba cấp S kia.Một kẻ dùng dị năng điều khiển trọng lực, giẫm mạnh xuống đất, khiến mặt đường nứt vỡ, áp lực đè lên người Ninh Hạ khiến không khí đông đặc lại.Một kẻ khác kích hoạt kết giới lôi điện, tạo thành một trường điện từ bao phủ toàn bộ sân bay.Người cuối cùng dùng năng lực tốc độ, di chuyển như một bóng ma, chỉ trong nháy mắt đã áp sát sau lưng Huỳnh Tống, dao găm ánh lên sắc lạnh.Nhưng trước khi lưỡi dao có thể chạm vào mục tiêu, một luồng khí xoắn ốc bùng nổ.ẦM!Tên dị năng giả bị đánh bay ra xa như quả bóng bị phản lực hất ngược.

Huỳnh Tống đứng giữa chiến trường, ánh mắt lạnh tanh.Dưới chân ông, mặt đất bị xé toạc thành vô số rãnh sâu, không khí xung quanh vặn vẹo như thể đang bị nghiền nát bởi một lực lượng vô hình.Một dị năng giả hệ Phong cấp S hoàn chỉnh điều khiển nguyên tố đến cực hạn.

Quả nhiên cấp S cũng chia làm năm bảy loại, hệ thống phân hạng của Hiệp Hội chắc chắn không thể đo lường nổi tiềm năng vô hạn của con người.Gió thét gào.Cơn lốc hình thành trong nháy mắt, như một thanh đao vô hình chém qua không khí, cắt vụn bức tường lôi điện trước mặt.Một chiêu duy nhất, toàn bộ sân bay rung chuyển.

Ninh Hạ đứng một bên, ánh mắt lóe sáng.

Vốn nghĩ sẽ phải khổ chiến một trận, không ngờ cậu và Ninh Cảnh Nam dưới sự bảo hộ của Huỳnh Tống, không gặp quá nhiều áp lực.Cậu biết Huỳnh Tống rất mạnh.Nhưng mạnh đến mức này thật sự là ngoài dự liệu.Dù đang chiến đấu, anh em Ninh gia vẫn để mắt đến tình hình xung quanh."

Sân bay vẫn còn dân thường."

Ninh Cảnh Nam vừa nói, bàn tay đã vung lên, tạo thành một bức tường lửa đen khổng lồ chắn giữa khu vực giao chiến và cổng ra.Ninh Hạ sớm bật hệ thống liên lạc, truyền lệnh sơ tán.

Tuy cậu không cảm thấy đám người này sẽ gây bất lợi cho dân thường nhưng trận chiến giữa các dị năng giả hàng đầu quả thực sẽ là một hồi tai ương cho người thường.Ma Hỏa quỷ dị của Ninh Cảnh Nam bốc cao, lao vào cận chiến với sát khí dọa người.

Huỳnh Tống vốn nghĩ sẽ bảo vệ hai đứa nhóc rồi đánh lui đám người này, đợi lát nữa tra khảo nhưng nhìn khí thế của Ninh Cảnh Nam, thật lo lắng cậu ta sẽ ra tay giết người.

Dị năng giả cấp bậc này đã có thể xem là tài nguyên quốc gia, uổng mạng ở đây thì tổn thất sẽ là người ở Thủ Đô.Không ngờ Ninh Hạ lại chủ động nói: "Cảnh Nam, đừng giết."

Nói xong hai thanh đao trong tay xoay nhẹ, linh lực luân chuyển tiếp lực cho từng động tác, cậu thế mà dùng sức mạnh áp sát, dùng sức mình quần ẩu với hai kẻ địch dày dặn kinh nghiệm chiến đấu.Ba dị năng giả cấp S từ Thủ Đô bị đánh bại, hoặc bỏ chạy, hoặc bị thương nặng nằm bất động.

Nhiệm vụ vốn là bắt cóc một đứa học sinh, ba cấp S bốn cấp A, vốn tưởng nắm chắc mười phần, không ngờ thảm bại thế này.Tuy chủ lực trận chiến là Huỳnh Tống nhưng ông nhìn hai hậu sinh trẻ tuổi trước mặt, thật sự phải cảm thán Bắc Bình đúng là đất tốt.Anh em Ninh gia đứng giữa bão tuyết, lửa đen bốc lên, ánh sáng phản chiếu trên mặt tuyết, như những vị thần bước ra từ địa ngục băng giá.Khi mọi thứ kết thúc, Ninh Hạ quay sang nhìn Huỳnh Tống, nhướng mày: "Thầy giấu kỹ quá đấy."

Huỳnh Tống 'hừ' lạnh, phủi bụi trên áo: "Trả công cho ông già này thế nào đây?"

Ninh Hạ tra đao vào vỏ, lễ phép nói: "Mời thầy về nhà em ăn bữa cơm."

Ninh Cảnh Nam khoác áo cho Ninh Hạ, ánh mắt ôn hòa khác hẳn vẻ sát thần ban nãy.

Điện thoại trong túi áo của cậu ta rung lên, là Tuyên Thắng gọi.Tin tức ở sân bay truyền đến chỗ cô, Ninh Hạ khẳng định cả hai đã an toàn mời thở phào nhẹ nhõm, biết có Huỳnh Tống ở đó còn chủ động chào hỏi ông.

Ninh Hạ nhạy bén nhận ra có điều không đúng.

Với tính cách của Tuyên Thắng, nếu biết cậu và Ninh Cảnh Nam bị tập kích, nhất định sẽ tức tốc chạy đến chứ không chỉ gọi điện thế này.Lúc Ninh Hạ định hỏi chuyện thì hai chiếc xe bọc thép đưa cảnh binh của Thủ phủ Trực Viện đã đến, quân nhân trong xe thông báo họ là đoàn hộ tống đón hai cậu chủ trở về.

Tuyên Thắng thúc giục hai con trai theo đoàn hộ tống về nhà, đồng thời nhờ Huỳnh Tống đi cùng các cậu.Ánh mắt Ninh Hạ lạnh xuống, cậu đáp ứng Tuyên Thắng, cúp máy rồi lên xe.Khi xe vào trong nội thành, chợt Ninh Hạ nói với quân sĩ bên cạnh: "Mẹ tôi đang ở đâu?"

Sĩ quan sắc mặt nghiêm nghị nói: "Phu nhân đang ở Tòa Hội Đồng Thủ Phủ."

Ninh Hạ chợt tỏ ra hoảng hốt: "Đám người vừa rồi nói muốn tấn công Tòa Hội Đồng.

Hãy đưa chúng tôi đến đó!"

Quân sĩ nghiêm nghị từ chối nhưng vẫn lấy bộ đàm ra báo cáo tình hình.

Huỳnh Tống ngồi bên cạnh Ninh Hạ thì không nói gì, không phủ nhận lời nói dối của cậu.

Còn Ninh Cảnh Nam giống như nghe được thánh chỉ, thấy người kia từ chối anh trai thì ánh mắt lạnh xuống.Ninh Hạ thuyết phục: "Bọn họ có hai cấp S, phòng tuyến ở đó không đủ.

Thầy giáo của tôi rất mạnh."

Người quân nhân do dự trong giây lát rồi bị thuyết phục.Bão tuyết không ngừng quất vào cửa kính.Trong một căn cứ bí mật sâu dưới lòng đất, ánh đèn huỳnh quang trắng lạnh lẽo phản chiếu lên gương mặt trầm ngâm của Hứa Huy.Trên bàn, một bản đồ Bắc Bình mở rộng, các khu vực phòng thủ được đánh dấu bằng những đường nét đậm nhạt khác nhau.

Ngón tay của hắn chậm rãi lướt qua từng điểm trọng yếu, ánh mắt hẹp dài ẩn chứa một tia cuồng vọng."

Thế nào rồi?"

Giọng nói căng thẳng vang lên.Một kẻ mặc quân phục đen cúi người: "Mọi thứ đã chuẩn bị xong.

Dị năng giả từ Thủ Đô đã cắt ngang tuyến phòng thủ, lực lượng phòng vệ Bắc Bình đang bị kéo giãn."

Hứa Huy lau mồ hôi lạnh trên trán, đắc ý cười lớn: "Rất tốt.

Đêm nay, Ninh Thành sẽ mất đi nửa Bắc Bình."

Những kẻ có mặt trong phòng đều nở nụ cười, như thể đã nhìn thấy viễn cảnh chiến thắng.Nhưng không ai trong số chúng nhận ra rằng, từ khoảnh khắc Hứa Huy bắt đầu âm mưu này, hắn đã bước một chân vào tử cụcHứa Huy không phải một kẻ ngu xuẩn.

Hắn biết rõ, nếu không có sự hỗ trợ từ bên ngoài, thì dù có phản loạn thế nào, hắn cũng không thể lung lay vị trí của Ninh Thành.Bắc Bình đã là lãnh địa của Ninh gia từ lâu.Nhưng hắn đã tìm được cách—Dùng chính nỗi sợ hãi của Thủ Đô đối với Ninh Thành để thao túng họ.Hắn đã đứng trước quan chức Thủ Đô, dệt nên một câu chuyện về một Bắc Bình đầy rẫy mâu thuẫn, một vùng đất chia rẽ giữa Ninh gia và những thế lực trung lập.Hắn nói:"Ninh Thành đang lặng lẽ tập hợp lực lượng.

Nếu để hắn củng cố thêm, sớm muộn gì Bắc Bình cũng trở thành một vùng lãnh thổ tự trị, không còn nằm dưới quyền kiểm soát của Thủ Đô nữa."

"Nếu bây giờ các ngài hỗ trợ tôi, tôi có thể cùng Ninh gia chia đôi Bắc Bình."

"Chỉ cần một chút hỗ trợ từ bên ngoài, tôi có thể thay đổi cục diện."

Hắn không cần Thủ Đô trực tiếp tham chiến.Hắn chỉ cần họ tạo ra một lỗ hổng.Và họ đã tin.Giống như Châu Duệ đã nói, đám già cả sợ đầu sợ đuôi ở Thủ Đô chỉ giỏi ngắm nhìn mấy cái bánh vẽ thôi, hoàn toàn không nắm được tình hình thực tế.Lực lượng phản loạn không thể đối đầu trực diện với quân đội Bắc Bình.Nhưng nếu khiến cho quân đội Bắc Bình phải rời khỏi vị trí, thì sao?Kế hoạch của hắn rất đơn giản😛há hủy hàng rào năng lượng bảo vệ cổng không gian, khiến lũ quái vật tràn ra.Lợi dụng dị năng giả từ Thủ Đô làm nhiễu loạn khu vực dân cư, khiến lực lượng phòng thủ Bắc Bình bị phân tán.

Bắt cóc Ninh Hạ để uy hiếp ngăn Châu Duệ tới tiếp ứng.Tạo ra một cuộc chiến kéo dài, để Ninh Thành hao tổn lực lượng, thậm chí nếu có thể, làm hắn tử trận.Chỉ cần làm hao hụt lực lượng của Ninh Thành, Bắc Bình sẽ vỡ ra như một tảng băng nứt đôi, và hắn có thể bước lên chiếm quyền lực.

Ai sẽ quan tâm đến sự thiệt hại của đám dân thường cơ chứ?Tính toán vừa tàn nhẫn vừa chu toàn này lại không theo kịp biến đổi khôn lường của tự nhiên.

Không ai ngờ được, vụ nổ tại hàng rào năng lượng đã tạo ra một sự cố ngoài tầm kiểm soát.Ngay khoảnh khắc bức tường bảo vệ sụp đổ, cổng không gian bắt đầu dao động bất thường.Huỳnh Tống hoảng hốt nghe âm thanh gào hét sợ hãi hỗn loạn truyền ra từ bộ đàm.Không gian xoắn vặn.Một vùng Nhiễu Trường nhỏ nhưng cực kỳ dày đặc xuất hiện ngay tại khu vực trung tâm rào chắn của thành phố An Xuyên.Những con quái vật tràn ra từ cổng trở nên cuồng loạn hơn bao giờ hết.Chúng không còn chỉ là những sinh vật hoang dã nữa—Mà là những cỗ máy giết chóc điên cuồng, mắt đỏ rực, bị vùng nhiễu trường kích phát ra cơn khát máu nguyên thủy."

Chuyện gì đang xảy ra vậy?!"

Người của Hứa gia không ngờ sự cố này, khu vực bị tấn công mạnh hơn dự đoán gấp nhiều lần.Nhiễu Trường tạo ra một sự khuếch đại quái dị, khiến quái vật không chỉ mạnh hơn, mà còn không thể bị kiểm soát.Và tệ hơn hết—Chúng đang lao thẳng về phía khu dân cư.Đám người cài thuốc nổ bị quái thú nhai nát hoảng loạn bắn pháo hiệu cầu cứu, thế nhưng tất cả đều đã muộn, bọn chúng đề táng thân tại nơi này.Không chỉ quân đội Bắc Bình sẽ gặp tổn thất mà cả người dân vô tội cũng sẽ bị giết sạch.Một cuộc thảm sát thật sự sắp diễn ra.Nhưng ngay khoảnh khắc những con quái vật chuẩn bị tràn vào khu dân cư, một bức tường lửa xanh khổng lồ bất ngờ bùng lên giữa chiến trường.Ngọn lửa xanh câm lặng, mọi thứ chạm vào nó đều tan thành tro bụi trong nháy mắt.Nơi này nóng đến mức tuyết chưa tan đã bay hơi, màn sương lạnh cũng biến mất không bóng dáng.

Một người chậm rãi bước ra từ giữa biển lửa.Ngọn lửa xanh bốc cao tận trời, phản chiếu trong ánh mắt của quân sĩ, nhuộm cả chiến trường thành một màu xanh khốc liệt.Lửa của Ninh Thành không bùng nổ, không giận dữ.Nó tĩnh lặng.Một biển lửa không thể dập tắt, biến tất cả thành chất đốt, thiêu rụi mọi thứ trên đường nó đi."

Thông báo di tản dân chúng."

Giọng nói của hắn vững vàng truyền lệnh, khiến những quân sĩ vốn đang hoảng hốt cũng bình tâm lại, nghiêm mình nhận lệnh.

---
 
Back
Top Bottom