Ngôn Tình Bệ Lệ Tầm Xuân - Trần Yến Xuân

[BOT] Dịch

Quản Trị Viên
24/9/25
498,351
0
36
AP1GczMIIGpnJUeX4xfTyL7J40atyQ7hDWJqA0Y-GDtfeioG_pO04Yk88MSBiMiN9oEQ-wHOyKT-q7-hzJN3xePs_vWOOld8wqdEZx62JiawVGkEfiqM28PZb6mbeA-XrmjOXBORPn_icHxTq0XD07MHO7Sv=w215-h322-s-no-gm

Bệ Lệ Tầm Xuân - Trần Yến Xuân
Tác giả: Trần Yến Xuân
Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

Hai vị đệ phụ* là khuê mật thân thiết với nhau.

(*) Đệ phụ: em dâu.

Lúc còn ở khuê phòng, bọn họ dính liền với nhau như hình với bóng, tỷ muội tình thâm.

Mà ta làm góa phụ phải lo liệu gia nghiệp, hiếu kính bà bà, quan tâm tiểu bối.

Nào ngờ lại bị bọn họ hiểu lầm rằng ta đang cố ý câu dẫn phu quân của các nàng, ngoài sáng trong tối xa lánh, ức hiếp ta.

Sau đó, hai vị đệ phụ bị mật thám Bắc Địch bắt đi, bị sát hại.

Người trong phủ tìm ra được thư tín cấu kết với quân địch trong phòng của ta, là ta cấu kết với mật thám Bắc Địch bắt hai vị đệ phụ.

Vị hôn phu của các nàng thương tâm muốn chết, phát tiết hết nỗi uất hận lên người ta.

Sau khi ta bị lăng nhục đến chết, bọn họ lại trở về.

Hóa ra tất cả những thứ này chỉ là chiêu trò để các nàng giả chết khảo nghiệm chân tâm của phu quân.

Mở mắt ra lần nữa, ta trở về ngày hai vị đệ phụ cùng bước vào cửa.​
 
Bệ Lệ Tầm Xuân - Trần Yến Xuân
Chương 1


Hai vị đệ phụ* là khuê mật thân thiết với nhau.

(*) Đệ phụ: em dâu.

Lúc còn ở khuê phòng, bọn họ dính liền với nhau như hình với bóng, tỷ muội tình thâm.

Mà ta làm góa phụ phải lo liệu gia nghiệp, hiếu kính bà bà, quan tâm tiểu bối.

Nào ngờ lại bị bọn họ hiểu lầm rằng ta đang cố ý câu dẫn phu quân của các nàng, ngoài sáng trong tối xa lánh, ức h.i.ế.p ta.

Sau đó, hai vị đệ phụ bị mật thám Bắc Địch bắt đi, bị sát hại.

Người trong phủ tìm ra được thư tín cấu kết với quân địch trong phòng của ta, là ta cấu kết với mật thám Bắc Địch bắt hai vị đệ phụ.

Vị hôn phu của các nàng thương tâm muốn chết, phát tiết hết nỗi uất hận lên người ta.

Sau khi ta bị lăng nhục đến chết, bọn họ lại trở về.

Hóa ra tất cả những thứ này chỉ là chiêu trò để các nàng giả c.h.ế.t khảo nghiệm chân tâm của phu quân.

Mở mắt ra lần nữa, ta trở về ngày hai vị đệ phụ cùng bước vào cửa.

1.

Quốc Công phủ được trang trí bằng màu đỏ, vui sướng hân hoan.

Hôm nay là ngày nhị công tử và tam công tử trong phủ cùng đón dâu.

Nhị công tử Lục Hành Nguyên tao nhã lịch sự, là quý công tử nổi tiếng trong kinh thành.

Hắn muốn cưới trưởng nữ Ninh Ngọc của Ngụy Dương Hầu phủ.

Mà tam công tử Lục Chinh Ngôn u ám lãnh đạm, người thành thân với y là nhị tiểu thư Thường Uyển Linh của Trung Thư Thị Lang.

Hai vị tiểu thư Ninh gia và Thường gia vốn thân thiết với nhau từ nhỏ.

Sau khi định ra hôn sự với Quốc Công phủ, hai vị tiểu thư bàn bạc với nhau, muốn vào phủ cùng một ngày.

Mà phu quân của ta, nguyên là đại công tử của Quốc Công phủ.

Chỉ là 5 năm trước, hắn ta đã tử trận trên chiến trường, ta liền biến thành quả phụ.

Mấy năm nay, ta tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận.

Thay vong phu chăm lo mọi thứ trong phủ, rốt cuộc cũng ngóng trông được hai vị đệ đệ của phu quân lập gia đình.

Vì ngày vui song hỷ lâm môn này, ta còn lo liệu bận rộn suốt hai tháng.

“Đại phu nhân.”

Đại nha hoàn Tố Quế bên cạnh bà bà Vương thị đi tới, qua loa thi lễ một cái.

“Lão phu nhân nói hôm nay là ngày đại hỉ, đại phu nhân là quả phụ trong phủ, vạn nhất đụng phải khách quý sẽ không được hay. Nếu không có chuyện gì, mong đại phu nhân không cần tới tiền viện.”

Ta sững sờ nhìn cách bài trí quen thuộc trước mắt, nhất thời thất thần.

Tố Quế thấy ta không nói lời nào bèn bĩu môi.

“Lão phu nhân còn dặn dò người tìm đôi vòng tay Đồng Tâm Như Ý lúc trước đại công tử mang về, coi như lễ vật cho hai vị thiếu phu nhân.”

Đối thoại và cảnh tượng giống nhau như đúc trong trí nhớ.

Ta nhìn Tố Quế trẻ lại vài tuổi trước mắt, đột nhiên ý thức được hình như mình vừa mới được trọng sinh.

Bà bà Vương thị có xuất thân không cao, là người có mắt không tròng.

Hôm nay để Tố Quế đến đây là do bà ta để mắt tới một đôi vòng tay bằng vàng mà Lục Trạm đã từng mang về từ vương thất Nam Chiếu quốc mấy năm trước.

Kiếp trước, ta nghĩ đến Lục Trạm khi còn sống,

tuy hắn ta rất nghiêm khắc với hai vị ấu đệ nhưng vẫn vô cùng yêu thương.

Nếu Lục Trạm còn sống, được nhìn đệ đệ nhà mình thành thân, chắc hẳn hắn ta cũng rất vui mừng.

Tuy trong lòng không nỡ nhưng ta vẫn tìm đôi vòng tay đưa cho Tố Quế.

Nhưng mà lúc này đây…

Ta nắm chặt chiếc khăn trong tay, không biểu lộ thần sắc rõ ràng.

“Vòng tay được ta cất trong khố phòng. Ngươi cứ đi làm việc trước đi, chờ sau khi tìm được, ta sẽ bảo La Hương đưa tới.”

Tố Quế có chút không vui.

“Đại phu nhân nhanh tay một chút, tân nương tử sắp vào cửa rồi.”
 
Bệ Lệ Tầm Xuân - Trần Yến Xuân
Chương 2


2.

Nàng ta đi rồi, La Hương mới nhìn đến chỗ ta, căm giận mở miệng.

“Mặc dù lão phu nhân là bà bà của tiểu thư nhưng bà ta khinh người quá đáng thật. Rõ ràng vòng tay kia là món quà do đại công tử tặng cho tiểu thư, ngày thường tiểu thư trân quý như trân bảo, sợ rằng tiểu thư có đập đầu cũng không dám đeo ra cửa.”

“Vậy tại sao khi nhị công tử và tam công tử thành thân, bà bà là mẫu thân của hai vị công tử lại không chuẩn bị lễ vật, hết lần này tới lần khác đều muốn tiểu thư lấy đồ ra tặng vậy.”

Lúc ta và Lục Trạm còn là phu thê, ân ái rất sâu đậm.

Sau khi hắn ta tử trận, ta chỉ muốn tận hiếu thay hắn ta, chăm sóc tốt hai vị ấu đệ.

La Hương là nha hoàn hồi môn theo ta từ lúc xuất giá đến giờ.

La Hương cũng biết từ sau khi Lục Trạm mất đi, ta ngoan ngoãn phục tùng bà bà, ngữ khí của nàng ấy mang theo chút đau lòng cùng tâm thái chỉ hận không thể rèn sắt thành thép.

Ta không vội tiếp lời.

Chỉ mở hộp trang điểm trên bàn, vân vê một cây bút họa lông mày, tinh tế phác họa.

Ta trong gương, không còn là bộ dáng bị lăng nhục ở kiếp trước.

Lúc ta bị bỏ thuốc ném vào miếu đổ nát, ánh mắt Lục Hành Nguyên và Lục Chinh Ngôn lạnh như băng đứng ngoài cửa, nhìn ta bị mấy tên hành khất chen chúc tiến lên, xé nát y phục của ta.

Ta khóc lóc cầu xin bọn họ cứu ta.

Mà Lục Chinh Ngôn lại nở nụ cười.

“Đại tẩu đã g.i.ế.c Uyển Linh thì sao ta có thể bỏ qua cho đại tẩu được?”

Y vươn tay, ném một vật tới trước mặt ta.

Là bài vị của Lục Trạm.

“Để đại ca nhìn cho kỹ, nữ nhân đại ca yêu thương là người dơ bẩn, đê tiện nhất kinh thành này như thế nào.”

“Lục Chinh Ngôn!” Ta rặn từng chữ trong kẽ răng, giãy dụa muốn ôm lấy bài vị của Lục Trạm.

“Đó là đại ca ngươi đó! Sao ngươi có thể làm như thế!”

Một đôi giày tinh xảo nhẹ nhàng giẫm lên bài vị.

Ta giương mắt lên, đụng phải ánh mắt ôn hòa của Lục Hành Nguyên.

“Đại tẩu.”

Ngữ khí của hắn vẫn dịu dàng ôn nhu như thường ngày nhưng lời nói ra lại lạnh lùng thấu xương.

“Ta quên nói cho đại tẩu biết, cái c.h.ế.t của đại ca là kế hoạch do ta và mẫu thân chuẩn bị tỉ mỉ. Ai bảo hắn dám chiếm tước vị, cản đường ta chứ?”

Hắn ngạo nghễ nhìn ta giống như nhìn con kiến hôi dưới chân.

“Trước kia khi Ninh Ngọc còn sống, ngươi ức h.i.ế.p nàng đủ đường. Bây giờ, ngươi cũng nên xuống dưới âm phủ bồi tội cho nàng đi.”

Ta đặt cây bút vẽ mày xuống, tự nhìn mình trong gương.

Nếu có thể làm lại một lần.

Một bút này, ta phải tính toán thật kỹ.

3.

Lúc ta đến đại sảnh, khách khứa vây quanh hai đôi tân lang, tân nương đang hành lễ bái đường.

Thấy ta đến đây, không khí nhất thời tịch mịch, đám người vội tản sang hai bên.

Từ sau khi lão Quốc Công mất, một mình Lục Trạm chống đỡ Quốc Công phủ.

Đương nhiên người quyền quý trong Thượng Kinh sẽ nhận ra vị quả phụ này.

Trong lòng ta ôm bài vị của Lục Trạm, đi từng bước một tới trước mặt Vương thị.

Bình thường Vương thị tác oai tác quái đã quen, lúc này bà ta thấy hành vi này của ta lại càng tức giận đến nỗi đập bàn ngay tại chỗ.

“Ngươi làm trò quái gì đấy! Tống Lệ, ngươi lấy bài vị Trạm Nhi ra làm gì!”

Ta nhìn sắc mặt Vương thị.

Bà ta vốn không phải là mẫu thân ruột thịt của Lục Trạm.

Phu nhân nguyên phối của lão Quốc Công xuất thân từ Thẩm gia cao quý vùng Cô Tô.

Chỉ là Thẩm phu nhân mệnh bạc, sau khi sinh Lục Trạm chưa đầy hai năm đã rời bỏ nhân thế.

Vương thị chỉ là kế thất.
 
Bệ Lệ Tầm Xuân - Trần Yến Xuân
Chương 3


Chỉ là kiếp trước, bà ta là người rất biết cách ngụy trang.

Nếu không phải Lục Hành Nguyên nói toạc ra sự thật trước khi ta chết, sợ là cho dù ta có được trọng sinh cũng không bao giờ nghĩ rằng bà ta chính là hung thủ hại c.h.ế.t Lục Trạm.

Ta xoay người bước lên, từ trên cao nhìn xuống hai đôi tân lang, tân nương đang quỳ trên mặt đất.

“Khi còn sống, phu quân ta rất yêu thương hai vị đệ đệ. Hôm nay song hỷ lâm môn, ta đặc biệt mang phu quân đến đây chung vui.”

Tân khách xì xào bàn tán.

“Tống Lệ, ngươi điên rồi sao?”

Vương thị muốn đi lên lôi kéo ta rời đi, nào ngờ lại bị Lục Hành Nguyên ngăn lại.

Hắn nhìn ta hồi lâu, ôn nhu mở miệng.

“Đại tẩu, mấy năm nay tẩu vất vả lo liệu sự vụ trong phủ. Đại ca không thể tận mắt nhìn thấy nhị đệ và tam đệ lập gia, nay đệ xin thỉnh đại ca ngồi đây, nhận đại lễ của hai vị đệ đệ cùng tân phụ.”

Hắn xoay người đỡ Ninh Ngọc đang quỳ trên mặt đất, đúng lúc này ta nghe thấy bên tai truyền đến một giọng nói mềm mại.

[Hệ thống, ngươi xem đi, chỉ cần Tống Lệ mở miệng là Lục Hành Nguyên sẽ không cự tuyệt nàng ta. Đây không phải yêu thì là cái gì?]

Ta nhíu mày.

Nhưng mà những người ở đây, ngoại trừ ta ra, dường như căn bản không có ai chú ý tới động tĩnh này.

Ta bất động thanh sắc, ôm bài vị của Lục Trạm ngồi xuống.

Chuẩn bị nhận đại lễ.

Lúc Lục Chinh Ngôn đỡ Thường Uyển Linh, thân hình nàng ta hơi lung lay được y nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy.

Cùng lúc đó, ta lại nghe được một giọng nói trong trẻo vang lên.

[Trời ơi, tam công tử thật sự đẹp trai quá đi, dù có là nam phụ u ám thì ta vẫn yêu. Thế nhưng hệ thống à, sao ngươi lại lựa chọn nữ chủ là loại trà xanh đáng ghét này chứ. Không phải ngươi nói nàng là quả phụ, lúc nào cũng ru rú trong phủ sao? Thế vì sao nàng ta lại cố tình xuất hiện vào đúng thời điểm chúng ta thành thân thế này, chẳng lẽ nàng ta muốn tìm kiếm cảm giác tồn tại trước mặt nhị công tử và tam công tử ư?]

Ta nhìn về phía Thường Uyển Linh.

Trong tay nàng ta cầm một cây quạt che mặt, cũng không có gì khác thường.

Chẳng lẽ sau khi trọng sinh, ta còn có thể nghe được lời nói trong lòng người khác?

Ta kìm nén suy nghĩ trong lòng, không để lộ chút tâm tư nào ra ngoài mặt.

Dưới ống tay áo, móng tay ta cắm chặt vào bài vị trong tay.

Lục Trạm, lần này, ta sẽ trả mối thù của ta và chàng.

4.

Ngày hôm sau, khi ta tỉnh lại thì trời đã sáng rực.

La Hương bưng chậu nước vào.

“Tiểu thư, hôm nay người dậy hơi muộn, sợ rằng lão phu nhân lại làm khó người.”

Bà bà Vương thị không rõ xuất thân, lại là kế thất.

Trước mặt người khác luôn duy trì bộ dáng đoan trang, dịu dàng, là chủ mẫu cao môn nhưng thật ra trong lòng, bà ta vẫn để ý tới thân phận của mình.

Sau khi gả vào Lục gia, Vương thị muốn ta tuân thủ quy củ.

Muốn ta phải dậy sớm, hầu hạ bà ta dùng bữa mỗi ngày.

Mấy năm nay, cho dù là sau khi Lục Trạm đã mất, ta cũng không lơi lỏng dù chỉ một ngày.

Mỗi một ngày qua đi, ta đều dậy vào giờ Mão, sớm chờ trong viện Vương thị.

La Hương lấy ra một bộ y phục màu trắng mà ta hay mặc hằng ngày.

“Đổi sang bộ y phục có hoa văn lưu vân kia đi.”

Ta mở hộp trang sức đã không động qua mấy năm nay, lấy ra một đôi bông tai minh nguyệt.

La Hương cao hứng đáp lời, rất nhanh đã tìm ra.

Nàng ấy hầu hạ ta thay y phục, vừa vui vẻ vừa khổ sở, trong nụ cười còn mang theo nước mắt.

“Từ sau khi đại công tử mất, tiểu thư chưa từng mặc đồ như này.”
 
Bệ Lệ Tầm Xuân - Trần Yến Xuân
Chương 4


Ta nhìn bản thân mình trong gương, chậm rãi nhếch môi.

Ông trời đã cho ta một cơ hội nữa.

Đương nhiên ta muốn bản thân phải thật xinh đẹp để đánh thắng trận này.

Ta vừa bước vào Khang Ninh viện của Vương thị, tiếng cười nói chợt dừng lại.

Hai vị đệ phụ ngồi hai bên trái, phải ôm cánh tay Vương thị, dỗ bà ta vui vẻ đến nỗi mặt mày hớn hở.

Vương thị nhìn thấy ta, sắc mặt lập tức trầm xuống.

“Ngươi là đại tẩu mà không làm gương cho đệ phụ của ngươi, ngủ đến khi mặt trời lên cao mới dậy. Ngươi đừng để Ngọc Nhi và Linh Nhi mới vào phủ một ngày đã phải chê cười, còn tưởng rằng Quốc Công phủ chúng ta là tiểu môn tiểu hộ không có quy củ như vậy.”

Bà ta làm bộ làm tịch cầm khăn lau nước mắt, giả vờ bi thương:

“Dù sao thì Trạm Nhi mất sớm, ta không có phúc khí được hưởng lòng hiếu thảo của hắn.”

5.

Ninh Ngọc và Thường Uyển Linh liếc nhau, vội khuyên giải an ủi.

Ta thản nhiên ngồi xuống, lạnh lùng nhìn ba người diễn một màn mẫu tử tình thâm, hồi lâu mới mở miệng.

“Sợ là lão phu nhân mau quên, hôm qua lão phu nhân để mình ta chuẩn bị lễ thành thân cho hai vị đệ phụ, ta ở khố phòng tìm rất lâu nên mới tới chậm.”

Vương thị nghe vậy bèn vội vàng thu lại giọt nước mắt, không nói tiếng nào.

Đêm qua bà ta lại bảo Tố Quế đến thúc giục vài lần, ta chỉ nói mình không tìm được.

“A, đúng là có chuyện như vậy.”

Vương thị kéo tay Ninh Ngọc và Thường Uyển Linh, hiền từ nói: “Các con đã gả vào nhà chúng ta thì đương nhiên ta sẽ yêu thương các con như nhi nữ, để đại tẩu tặng hai đứa lễ vật tốt nhất. Cũng coi như đó là chút tâm ý của ta đi.”

La Hương bưng lên một cái khay có phủ vải đỏ, ta cười khanh khách đứng dậy.

Vải đỏ được kéo ra một nửa, phía trên có chiếc vòng tay được mạ vàng rực rỡ.

Ý cười trên mặt Vương thị càng sâu, có chút tự đắc nói: “Vòng tay này vốn là đồ của vương thất Nam Chiếu.”

Vương thị đeo vòng tay vào cổ tay Ninh Ngọc, vỗ tay nàng ta một cái.

“Ngày sau con và Hành nhi đồng tâm như ý, cử án tề mi*.”

(*) Cử án tề mi: là câu thành ngữ có ý chỉ vợ chồng phải kính trọng, thương yêu lẫn nhau.

[Hệ thống, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, ta có thể mang vòng tay này đi không? Trời ạ, kiểu chế tác này quá đỗi tinh xảo, ta nhìn mà xót quá đi mất.]

Ninh Ngọc v**t v* vòng tay, khóe miệng không đè xuống được.

“Đa tạ mẫu thân, con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho phu quân, sớm ngày khai chi tán diệp vì phu quân.”

Thường Uyển Linh ở bên cạnh để lộ ánh mắt cực kỳ hâm mộ.

Tính tình nàng ta càng thêm hoạt bát, lập tức kéo cánh tay Vương thị.

“Mẫu thân, nhị tẩu có vòng tay đẹp như vậy, thế con thì sao?”

Vương thị bật cười vỗ tay nàng ta một cái.

“Tất nhiên không thể thiếu con rồi!”

Bà ta vươn tay nhận lấy đồ ta đưa qua, ý cười bên miệng chợt dừng lại khi nhìn thấy trâm bạc trong tay.

“Cái này…”

Ta nhanh chóng nhận lấy trâm bạc trong tay Vương thị, mỉm cười c*m v** tóc Thường Uyển Linh.

Lại cười nói: “A, dáng vẻ tam đệ muội rất hợp khi mang cây trâm này. Đệ muội có điều không biết, cây trâm này là lễ vật hồi môn của lão phu nhân dành tặng cho ta khi ta mới vào phủ. Đó là đồ tổ tiên nhà lão phu nhân lưu lại, ngươi xem bản vẽ uyên ương này đi, trông rất sống động phải không?”

Ý cười của Thường Uyển Linh chợt cứng đờ.

Cùng lúc đó, ta nghe được tiếng lòng của nàng ta vang lên.

[Bà ta tặng Ninh Ngọc vòng tay vàng, mà đến lượt ta lại chỉ là trâm bạc xám xịt, bà ta đang coi thường ta ư?]

Ý cười của ta càng sâu hơn.

“Lão phu nhân đặc biệt chọn hai món quà này cho hai vị muội muội. Hai vị muội muội phải biết quý trọng đấy.”
 
Bệ Lệ Tầm Xuân - Trần Yến Xuân
Chương 5


6.

Vương thị nổi giận lôi đình với ta một trận.

“Sao ngươi chỉ lấy có một cái vậy, ngươi làm thế thì lão tam nghĩ thế nào về ta cơ chứ?”

Thần sắc ta có chút hoảng loạn.

“Ta tìm khắp khố phòng, quả thật chỉ tìm được một cái.” Ta có hơi ủy khuất: “Mặc dù vòng tay kia thoạt nhìn rất tốt nhưng trâm bạc do lão phu nhân tặng ta lúc trước cũng không kém là bao. Hơn nữa đó còn là đồ cổ do tổ tiên để lại, tất nhiên tam đệ muội sẽ không phải chịu thiệt thòi.”

Trâm bạc kia là món quà do Vương thị tặng ta lúc mới vào phủ, những lời này cũng chính là những lời bà ta từng nói.

Đương nhiên bà ta sẽ không thể nói được gì hơn.

Nghe nói Thường Uyển Linh trở về liền nổi giận.

Tam công tử Lục Chinh Ngôn cũng không phải nhi tử thân sinh của Vương thị mà là nhi tử của nha hoàn hồi môn Vương thị.

Chỉ là nha hoàn đó hạ sinh Lục Chinh Ngôn không bao lâu đã chết.

Vương thị muốn biểu hiện sự hiền hậu của mình nên coi Lục Chinh Ngôn như nhi tử ruột thịt.

Mấy năm nay, bà ta đối đãi với Lục Chinh Ngôn y hệt như Lục Hành Nguyên.

Từ đồ ăn đến đồ dùng, cái gì cũng giống Lục Hành Nguyên.

Nhưng mà sự việc xảy ra ngày hôm nay, cuối cùng đã chôn xuống hạt giống hoài nghi trong lòng Thường Uyển Linh…

Ký danh con thiếp thất, rốt cuộc cũng không thể nào giống nhi tử thân sinh.

Nàng ta có quan hệ thân thiết với Ninh Ngọc mà lại không có địa vị bằng nhau.

Làm lại một đời, ta muốn nhìn xem tỷ muội tình thâm này có bao nhiêu phần là thật lòng.

7.

Kiếp trước, Ninh Ngọc và Thường Uyển Linh về phủ ba lần, những thứ ta chuẩn bị cho các nàng cũng không kém bao nhiêu.

Lúc này, trước khi xuất phát, ta vội vàng chạy tới, gọi Lục Hành Nguyên đang muốn lên xe lại.

Ta nhẹ giọng nói một câu:

“Năm xưa khi phu quân còn sống, từng được Ngụy Dương Hầu chiếu cố. Ta đặc biệt chuẩn bị một ít thuốc bổ cho nhị đệ và đệ phụ mang về phủ.”

Lục Hành Nguyên vội nói: “Đa tạ đại tẩu.”

Xe ngựa của Thường Uyển Linh ở phía sau vẫn chậm chạp không nhúc nhích, nàng ta còn vén rèm lên xem.

Ta bảo hạ nhân cầm một cái rương nhỏ đặt lên khoảng trống sau xe Lục Hành Nguyên.

Cái rương nhỏ kia được chạm trổ hoa văn mạ vàng, lại là gỗ sưa, hiển nhiên bên trong chứa vật không tầm thường.

[Hệ thống, nữ chủ lại lấy món đồ gì tốt cho Ninh Ngọc vậy? Châu báu? Hay là tiền tài?]

[Xin lỗi ký chủ, trước mắt giá trị công lược của ngài khá thấp, ta không thể tra cứu.]

Cũng vừa vặn Lục Chinh Ngôn lên xe, Thường Uyển Linh liếc mắt một cái, căm giận kéo rèm xuống.

Một trận gió bão nổi lên, ta cúi đầu ho khan hai tiếng.

Lục Hành Nguyên mang danh là quân tử trước mặt bao người, đương nhiên sẽ không dám ngó lơ vị đại tẩu này.

Hắn ôn nhu nói: “Đại tẩu vì hôn sự của ta và tam đệ mà lao tâm phí sức, vẫn phải bảo trọng bản thân.”

Ta đáp lời.

La Hương lo lắng nói: “Ngày thường tiểu thư đã dùng hết vô cực dưỡng vinh hoàn, chắc lát nữa nô tỳ phải sai người đến chỗ Lưu đại phu ở ngõ Dương Liễu Tây Thành một chuyến.”

Lục Hành Nguyên nghe vậy liền nói: “Đường đến Ngụy Dương Hầu phủ vừa vặn tiện đường qua chỗ đó, không bằng để đệ thay đại tẩu mang về đi.”

La Hương nhanh miệng.

“Vậy thì tốt quá, làm phiền nhị gia rồi.”

Ta vừa định mở miệng thì lại ho thêm hai tiếng nữa, sau đó ta mới ôm n.g.ự.c nói: “Sao ngươi lại làm phiền nhị đệ?”

Lục Hành Nguyên cười nhạt.

“Không phiền chút nào.”

“Phu quân.”

Ninh Ngọc từ trên xe thò đầu ra, tầm mắt đảo qua người ta rồi rơi vào người Lục Hành Nguyên.

“Sắp xuất phát rồi, không nên lỡ giờ lành hồi phủ.”
 
Bệ Lệ Tầm Xuân - Trần Yến Xuân
Chương 6


Lục Hành Nguyên cúi đầu chào ta, dặn La Hương chăm sóc ta thật tốt rồi mới lên xe.

Hắn chính là người như vậy, đối xử với ai cũng ôn nhu săn sóc.

Người ở Thượng Kinh nhắc tới Lục Hành Nguyên, ai cũng phải khen một câu công tử vô song.

Kiếp trước, sau khi hắn thành hôn không được bao lâu, ta liền tự nguyện giao quyền chấp chưởng trong phủ cho Ninh Ngọc.

Về sau giữa sĩ tộc quyền quý dần nảy sinh lời bàn tán, nói Lục Trạm c.h.ế.t mấy năm nay, tước vị bỏ không, chỉ đáng thương cho Lục Hành Nguyên vốn tài giỏi lại không có đất dụng võ.

Cho đến khi hắn thuận lợi tập tước*, ta cũng thật lòng chúc mừng cho hắn.

(*) Tập tước: ý chỉ con cháu nhà phong kiến được phong tước theo tước của ông cha.

Ai mà ngờ, hóa ra hết thảy tất cả đều là âm mưu của hắn.

Lục nhị lang, nửa đêm mộng hồi, liệu ngươi có nhớ tới đại ca của ngươi không?

8.

Trọng sinh trở về, ta có thể nghe được tiếng lòng của Ninh Ngọc và Thường Uyển Linh, dĩ nhiên ta có thể hiểu được.

Hẳn là bọn họ có nhiệm vụ công lược, mà đối tượng công lược chính là Lục Hành Nguyên và Lục Chinh Ngôn.

Mà ta, lại bị ngộ nhận là ánh trăng sáng của phu quân các nàng.

Trong mắt hai người bọn họ, sự tồn tại của ta sẽ ngăn cản các nàng hoàn thành nhiệm vụ.

Đây cũng là lý do vì sao kiếp trước các nàng muốn đẩy ta vào chỗ chết.

Kiếp trước, hai người bọn họ liên thủ ngoài sáng trong tối làm nhục ta.

Vì muốn sắp xếp hạ thủ của mình trong phủ, cướp quyền chưởng gia từ trong tay ta nên đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Trọng sinh lại một lần nữa, vì chuyện vòng tay vàng và trâm bạc rồi lễ vật hồi môn khác nhau, rốt cuộc thì trong lòng Thường Uyển Linh cũng không được thoải mái.

Cho dù là ở trong phủ tình cờ gặp được Ninh Ngọc, nàng ta cũng tìm cớ tránh đi.

Để ta có được mấy ngày thanh tĩnh.

Nhưng ta cũng hiểu được, với diễn xuất của hai người bọn họ, chỉ sợ qua mấy ngày nữa sẽ lại tìm cớ sinh sự.

Nếu đã như thế, đương nhiên ta phải giúp đỡ bọn họ dựng lên một vở kịch.

Ta bảo La Hương tìm mấy tấm lụa Vân La màu sắc rực rỡ, đưa đến Trúc viện nơi nhị phòng ở.

“Vẫn là lão phu nhân có trí nhớ tốt, mấy năm trước trong cung ban thưởng nhiều đồ quý giá chưa dùng hết, đặc biệt dặn dò ta tìm cho bằng được. Làn da nhị đệ muội khá trắng, mặc màu này sẽ rất hợp!”

Suy nghĩ một chút, ta lại dặn dò thêm một câu.

“Giờ thời tiết hanh khô, thân thể nhị đệ muội yếu ớt, nhớ dặn dò phòng bếp ngày ngày hầm thêm tổ yến cho muội ấy.”

La Hương đáp lời, cầm xấp lụa đi.

Không bao lâu, chỗ góc tường có bóng người lén lút chạy theo.

Ta nhếch môi, giả bộ như chưa phát giác.

Đã dựng xong sân diễn, chỉ chờ người tham gia.

9.

Ngày hôm đó, ta đang bàn sổ sách chi tiêu hàng ngày trong phủ.

La Hương vén rèm đi vào.

“Tiểu thư, chỗ lão phu nhân có người tới gọi người qua đó một chuyến.”

Nàng ấy nhanh chóng nói sơ qua sự tình.

Nha hoàn Vân Điệp của Thường Uyển Linh đến phòng bếp lấy đồ ăn, nhìn thấy cháo tổ yến đang được hầm bên cạnh.

Vân Điệp muốn lấy về cho chủ tử nhà mình, nào ngờ lại bị bà tử phụ trách phòng bếp ngăn lại.

Nói rằng đây là đồ của nhị phu nhân.

Từ nhỏ Vân Điệp đã đi theo Thường Uyển Linh, lại là nha hoàn hồi môn, xưa nay vốn là kẻ tâm cao khí ngạo.

Nghe vậy liền bắt đầu tranh đoạt thay cho chủ tử, nhanh nhảu nói: “Tiểu thư nhà ta thân thiết với nhị phu nhân như thế, có ăn bát tổ yến cũng không sao đâu.”

Người phụ trách phòng bếp chính là quản gia Chu Thăng trong phủ, ngày thường không qua lại hậu viện.
 
Bệ Lệ Tầm Xuân - Trần Yến Xuân
Chương 7


Chu Thăng không quen với tiểu nha đầu không hiểu phép tắc như thế, lập tức tiến lên ngăn cản:

“Hôm nay quả thật không còn tổ yến nữa, cô nương đừng làm khó một bà già như ta. Nếu tam phu nhân muốn, ngày mai ta hầm một chung khác là được.”

Chu Thăng làm việc nặng nhọc quanh năm, cao lớn khỏe mạnh.

Mới đẩy một cái mà tiểu cô nương Vân Điệp đã đụng vào góc bàn.

Vân Điệp bị đau, chống nạnh tức giận mắng mỏ: “Hay cho một lão bà dơ bẩn như ngươi! Ta về viện sẽ bẩm báo cho tiểu thư nhà ta! Để xem lão phu nhân xử lý ngươi như thế nào!”

Nàng ta xoay người bước đi, chân trước vừa bước ra cửa liền phát hiện mình quên lấy hộp thức ăn.

Vân Điệp vừa đi vòng lại chợt nghe được tiếng châm chọc cười nhạo của Chu Thăng từ trong phòng bếp.

“Mỗi ngày dùng một, hai tổ yến, những gia đình bình thường chỉ dám dùng hơn mười ngày là thôi. Mà người kia là đại tiểu thư đích xuất Hầu phủ, kim tôn ngọc quý. Cũng không phải thứ nữ của gia đình quan lại bình thường, sao lại nông cạn, hạn hẹp như thế chứ. Phượng hoàng uống suối cạn, gà rừng ăn châu chấu, không có mạng thì tâm khí cũng không thể quá cao được.”

Vân Điệp tức giận, chạy về thêm mắm dặm muối báo lại với Thường Uyển Linh.

Thường Uyển Linh vừa nghe xong đã dẫn theo mấy bà tử trong viện đi vào phòng bếp.

Chuyện thứ nhất chính là trói Chu Thăng lại, chuyện thứ hai chính là hất đổ bát tổ yến trên bàn xuống đất.

Nàng ta liên tục cười lạnh, ngay cả giọng điệu cũng mang theo sự chua chát.

“Kim tôn ngọc quý à, chẳng qua là gà rừng cắm mấy sợi linh vũ, còn tưởng mình là phượng hoàng ư.”

Rầm rộ náo loạn một hồi, hiện giờ nàng ta đang khóc lóc bên cạnh Vương thị.

Ta đặt sổ sách xuống, chậm rãi chỉnh lại ống tay áo rồi mới đứng dậy.

Trò hay này, không phải đây mới chỉ là mở màn náo nhiệt sao.

10.

Lúc ta đến An Ninh viện, Thường Uyển Linh đang che mặt khóc lóc kể lể.

Vương thị vừa thấy ta đã vỗ tay lên bàn.

“Tống Lệ! Ngươi quản cái phủ này như thế nào, tự ngươi nhìn xem chuyện tốt ngươi làm đi!”

Cùng lúc đó, ta nghe thấy tiếng lòng của Thường Uyển Linh vang lên.

[Hệ thống à, ngươi cứ chờ xem đi. Sau khi hoàn thành vai diễn này, ta vừa có thể đoạt được quyền chấp chưởng của nữ chủ, dễ dàng triển khai kế hoạch công lược tiếp theo, vừa có thể gia tăng độ hảo cảm của tam công tử với ta, đúng chuẩn một hòn đá ném trúng hai con chim!]

Chỉ thấy nàng ta liên tục rơi lệ, nói: “Con biết xuất thân của con chỉ là thứ nữ, là con trèo cao lên cửa Quốc Công phủ. Chẳng qua chỉ là một bát tổ yến mà thôi, nói nhỏ là coi thường con, nói lớn chẳng phải là tam gia nhà con cũng không được người ta chào đón hay sao?”

Xưa nay, Vương thị luôn thích giả vờ làm kẻ giả nhân giả nghĩa.

Sợ nhất người khác nói bà ta bằng mặt không bằng lòng, hà khắc với Lục Chinh Ngôn.

Nghe vậy, bà ta vội nói: “Con nói bậy cái gì đó, lão tam vừa mới được sinh ra đã được mang tới viện của ta, là nhi tử do một tay ta nuôi lớn. Trong phủ này, ai dám làm trái y tam phòng được?”

Thường Uyển Linh nhìn về phía ta.

“Vậy ta muốn thỉnh giáo đại tẩu, cùng lắm chỉ là một bát tổ yến mà thôi, vì sao Ninh Ngọc ăn được mà ta lại không được?”

Ta kinh ngạc nói: “Mặc dù quý phủ của chúng ta không còn lừng lẫy như mấy năm trước nhưng dù sao Quốc Công phủ cũng là gia tộc danh tiếng. Sao lại nháo thành như này chỉ vì bát tổ yến thôi chứ? La Hương…”

Ta lớn tiếng phân phó.

“Tra rõ ràng cho ta, nếu có nửa điểm dối gạt, lập tức đuổi đi!”
 
Bệ Lệ Tầm Xuân - Trần Yến Xuân
Chương 8


Chu Thăng bị trói chặt như cái bánh chưng, được hạ nhân áp giải đến trước mặt.

La Hương tiến lên, lấy miếng vải trong miệng Chu Thăng ra.

“Lão phu nhân minh giám! Bát tổ yến kia là của lão phu nhân mà. Vân Điệp cô nương của tam phòng muốn cướp đồ của lão phu nhân, đương nhiên nô tài không thể đáp ứng.”

Vân Điệp xen vào.

“Rõ ràng chính miệng ngươi nói là cho nhị phu nhân, chính ngươi nói là cho nhị phòng!”

Chu Thăng giải thích rõ ràng: “Tiểu nha đầu nhà ngươi hoa mắt rồi ư, đến cả tổ yến và nấm tuyết ngân nhĩ cũng không phân biệt được sao? Lúc đó ngươi chỉ hỏi ngân nhĩ là đồ của ai, thế mà khi ngươi mở miệng lại đòi tổ yến. Đó là tổ yến chỉ dành cho lão phu nhân mà thôi!”

11.

Trên mặt Vân Điệp lập tức trống rỗng, càng thêm tức giận nói.

“Rõ ràng trong viện nhị phu nhân cũng có! Đại phu nhân còn tự mình dặn dò phải đưa cho nhị phu nhân hàng ngày…”

“Im miệng!” Thường Uyển Linh quát một tiếng.

Vân Điệp tự biết mình lỡ lời, vội cúi đầu không mở miệng nữa.

Ta nhướng mày, cố ý nói với Vương thị: “Mấy ngày trước quả thật ta đã phân phó như vậy, chỉ là sau đó hạ nhân nói tháng này đã mua xong đồ rồi nhưng không có quá nhiều tổ yến, chưa chắc đủ dùng qua mấy ngày. Thế nên bọn họ mới hỏi ý ta xem có thể đặt tuyết yến ở Nam Địa hay không.”

Ta nhìn Vân Điệp, nở nụ cười như có như không.

“Vốn là chuyện nhỏ trong viện của ta, sao nha đầu ngươi lại biết được?”

Vân Điệp lúng túng.

“Nô tỳ, nô tỳ nghe hạ nhân nói chuyện phiếm…”

Vương thị thấy thế bèn liếc Thường Uyển Linh một cái, sao lại không rõ nữa.

Sắc mặt Thường Uyển Linh lúc xanh lúc trắng, hung hăng liếc ta một cái.

Ta cười khanh khách nói: “Náo loạn nửa ngày cũng chỉ là hiểu lầm, cứ nói thẳng ra là tốt rồi. Tam đệ muội cũng đừng giận ta, là do ta làm đại tẩu suy nghĩ không chu toàn. Chờ tuyết yến được đưa tới, ta dặn dò phòng bếp mang tới cho ngươi mỗi ngày một bát là được.”

Ta nhìn về phía Vương thị, nở nụ cười dịu ngoan ấm áp.

“Làm phiền đến lão phu nhân rồi.” Ta quay đầu nói: “Còn không mau đi lấy tổ yến hôm nay, để lão phu nhân dùng sớm rồi nghỉ ngơi.”

Chu Thăng dò xét thần sắc Vương thị, nói: “Lúc vừa mới hầm xong thì bị tam phu nhân… lật đổ, còn nói… người ăn tổ yến là gà rừng cắm lông phượng hoàng…”

“Ngươi!”

Thường Uyển Linh muốn lao lên đánh Chu Thăng.

“Đủ rồi!”

Vương thị vỗ tay lên bàn một cái.

“Đích tỷ của ngươi dịu dàng hiền huệ, lúc nghị thân bao nhiêu bà mối phải phá cửa mà vào. Ta vốn tưởng rằng ngươi cũng có thể học được vài phần. Hôm nay xem ra, cách hành sự chanh chua này chẳng khác gì với phụ nhân ngoài đường!”

Sắc mặt Vương thị âm trầm nhìn Thường Uyển Linh.

“Dẫn tam phu nhân về Mai viện. Nói với tam gia rằng tính cách tam phu nhân nóng nảy, bảo nàng ta chép kinh nguyệt văn để tĩnh tâm đi.”

12.

[Hệ thống, lão thái bà c.h.ế.t tiệt này bị điên rồi ư? Nói trở mặt liền trở mặt sao?]

Ta im lặng xem xong trò khôi hài này, cụp mắt nhấp một ngụm nước trà.

Thường Uyển Linh không hề hay biết.

Nguyên phối phu nhân Thẩm thị của lão Quốc Công là tiểu thư khuê các nổi tiếng, là quý nữ điển hình.

Sau khi Thẩm thị mất sớm, lão Quốc Công cưới nữ nhi Vương thị từ Khâm Châu tới.

Vương thị lên làm Quốc Công phu nhân, tránh không được mấy việc xã giao bên ngoài.

Khâm Châu kia là nơi xa xôi cằn cỗi, đương nhiên chuyện lễ nghi quy củ của Vương thị không bằng quý nữ danh môn vọng tộc bồi dưỡng ra.

Sau lưng, bao nhiêu người nhìn Vương thị chê cười, nói bà ta kém xa Thẩm phu nhân.
 
Bệ Lệ Tầm Xuân - Trần Yến Xuân
Chương 9


Nhưng Vương thị lại là một người sĩ diện, cả ngày ăn mặc rêu rao, hận không thể cắm đầy châu báu ngọc ngà lên người mình.

Khi đó trong kinh thành đều nói bà ta là gà rừng giả làm phượng hoàng.

Thường Uyển Linh nhất thời bị chọc giận nên nói năng không lựa lời, vừa chọc đến lão phu nhân, vừa chọc phu quân không thích.

Sau khi Lục Chinh Ngôn biết rõ thân thế của mình, y vẫn luôn cẩn thận dè dặt, trầm mặc ít nói.

Y đi theo sau Lục Hành Nguyên, là một người không có cảm giác tồn tại.

Lần này Thường Uyển Linh náo loạn, lại luôn miệng lấy chuyện đích thứ ra phàn nàn, khiến toàn phủ đều biết.

Lục Chinh Ngôn giận dữ, liền dọn đến thư phòng.

Ta thở dài nói: “Tân hôn yến nhĩ*, tam đệ muội lại có tính tình như vậy, khó tránh khỏi ồn ào ầm ĩ. Hôm nay tam gia đã dọn sang ở chỗ khác, không có người chăm sóc cũng không được. Bảo quản sự chọn người, đưa đến hầu hạ tam gia.”

(*) Tân hôn yến nhĩ: thời gian vừa kết hôn, lúc ngọt ngào, mặn nồng, âu yếm và vui vẻ nhất.

Lại dặn dò một vài câu.

“Nhất định phải chọn người trung hậu thành thật. Lão phu nhân muốn tam phu nhân tĩnh tâm, không thể để đám hồ ly kia nhân cơ hội này nảy sinh ý nghĩ không nên có.”

Bà tử quản viện vội ‘vâng dạ’ rời đi.

Cuối cùng chọn được một nha hoàn làm cỏ trong vườn, tên là Đào Hạ.

Trước khi đưa đến Mai viện, ta đặc biệt gọi người tới, dặn dò vài câu.

Đào Hạ vẫn luôn im lặng nghe ta nói, không thể tìm ra lỗi sai nào từ tư thái đến lễ nghi của nàng ấy.

Thoạt nhìn cũng là người an phận.

Bà tử quản viện cười làm lành nói: “Nha đầu này còn biết mấy chữ, làm việc cũng ổn trọng.”

Ta hài lòng gật đầu, thưởng lương bổng một tháng.

Đào Hạ hầu hạ Lục Chinh Ngôn, quả thật rất đắc lực.

Đào Hạ còn rất giỏi làm điểm tâm, đặc biệt làm một món pho mát hạnh nhân khiến Lục Chinh Ngôn khen không dứt miệng.

Y nói mùi vị rất quen thuộc.

Khi La Hương nói với ta, ta đang cầm cờ tự đánh cờ với chính mình.

Nghe vậy, ta khẽ nhếch môi.

Có thể không quen sao, đây chính là điểm tâm mà bà v.ú của Lục Chinh Ngôn thường làm cho y ăn.

Đào Hạ là nữ nhi của bà v.ú Lục Chinh Ngôn, đương nhiên nàng ấy sẽ chậm rãi kể rõ chuyện Vương thị muốn duy trì sự sủng ái nên mới đẩy nha hoàn hồi môn lên giường lão Quốc Công như thế nào.

Sau khi nha hoàn kia mang thai hài tử, ngày ngày bà ta hạ độc dược mãn tính cho nha hoàn kia.

Sau khi nha hoàn kia sinh hạ hài tử, không lâu sau liền qua đời.

Vương thị muốn diệt khẩu tận gốc, đến lúc Lục Chinh Ngôn được ba tuổi, bà ta ra lệnh sát hại hết những kẻ biết chuyện, bao gồm cả bà v.ú của y.

Những chuyện này, từng chuyện từng chuyện đều được Đào Hạ nói cho Lục Chinh Ngôn nghe.

Trên bàn cờ, phong vân quỷ nguyệt*.

(*) Phong vân quỷ nguyệt: ý chỉ thế sự biến hóa khôn lường.

Quân đen vốn chiếm hết ưu thế.

Ta nhẹ nhàng hạ xuống một quân cờ như liễu ám hoa minh*, thế cục đột nhiên thay đổi.

(*) Liễu ám hoa minh: ý chỉ trước mắt không còn đường tiến nữa thì đột nhiên lại có chuyển biến, có hy vọng.

Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chợt lóe lên.

13.

Mà chỗ Ninh Ngọc bên kia, rất nhanh đã có người thuật lại chuyện phát sinh trong phòng bếp ngày hôm đó.

Đôi tỷ muội đã từng gắn bó, khăng khít này, rốt cuộc cũng nảy sinh hiềm khích.

Thường Uyển Linh ở trong phòng suốt một tháng, Ninh Ngọc cũng chưa từng đặt chân tới thăm.

Sau thu có mấy cơn mưa ập đến, trong cơn gió lạnh dần sinh ra hàn ý.

Ninh Ngọc thức dậy không muốn ăn nhiều nên chỉ uống một cốc sữa bò.
 
Bệ Lệ Tầm Xuân - Trần Yến Xuân
Chương 10


Mới vừa uống hết nửa cốc, nàng ta đã nôn ra sạch sẽ.

Nha hoàn ở Mai viện chạy tới đây, muốn ra bên ngoài tìm đại phu đến xem bệnh.

Ta suy nghĩ một chút, liền nói: “Cũng vừa vặn sắp đến lúc đông chí, đã vậy thì ngươi mời Lưu đại phu đến phủ bắt mạch cho lão phu nhân, kê đơn thuốc bổ.”

Lưu đại phu còn chưa tới, ta làm đại tẩu, đương nhiên sẽ phải đến Trúc viện xem một chút.

Trong phòng đốt than sưởi ấm, Ninh Ngọc đang dựa vào giường, lột một quả quýt.

Thấy ta đến, Ninh Ngọc không thèm đứng dậy mà chỉ liếc ta một cái.

Ta vừa tới gần, liền nghe được tiếng lòng của nàng ta.

[Ta có mang thai hay không mà hệ thống cũng không có cách nào xác nhận được sao?]

m thanh lạnh như băng trả lời: [Ký chủ, giá trị công lược của người quá thấp, không thể tra được.]

Ninh Ngọc oán hận nói: [Thật sự rất kỳ quái, dạo gần đây Lục Hành Nguyên vẫn ở bên ngoài không chịu hồi phủ. Không phải đại tẩu của hắn đang ở phủ sao, hắn cứ ở bên ngoài mãi làm cái gì? Hại giá trị công lược của ta mãi không lên được, các ngươi không lầm đối tượng công lược đấy chứ?]

Hệ thống lạnh lùng đáp: [Ký chủ, hệ thống có phương thức đo lường tinh vi nhất, đã tính toán bát tự của người với đối tượng công lược, bảo đảm đây là nhiệm vụ công lược của người.]

Ta cởi áo choàng lông hồ ly bên ngoài, ngồi xuống ghế nhỏ bên cạnh.

“Nghe nói thân thể ngươi không tốt khiến lão phu nhân lo lắng, để ta tới xem thử.”

Ninh Ngọc ăn một miếng quýt, lại nôn ra.

“Không đủ chua.”

Nàng ta ném trái quýt vào trong lò than, rất nhanh trong phòng đã tràn ngập mùi thơm tươi mát.

Ninh Ngọc chống tay lên bàn, nở nụ cười như có như không nhìn ta.

“Tống Lệ, ngươi không cần đến chỗ ta giả bộ. Lúc trước Thường Uyển Linh trúng kế của ngươi là do nàng ta ngu xuẩn. Mà ta rất khác nàng ta, Quốc Công phủ và Lục Hành Nguyên đều sẽ là của ta mà thôi.”

Nàng ta vừa nói xong, ta trực tiếp hỏi chuyện.

“Ta thật sự không hiểu vì sao, dù sao thì phu quân ta đã chết. Quốc Công phủ này sớm muộn gì cũng là của Lục Hành Nguyên, ngươi là thê tử do hắn cưới hỏi đàng hoàng, lại là đại tiểu thư của Ngụy Dương Hầu phủ, vì sao không chứa nổi một người như ta?”

Ninh Ngọc cười nhạo một tiếng.

“Cũng bởi vì trong lòng Lục Hành Nguyên có ngươi!” Thần sắc nàng ta có chút kích động: “Ta mới là thê tử của hắn, dựa vào cái gì mà trong lòng hắn chỉ có ngươi?”

Ta chỉ thấy vô cùng buồn cười.

“Sau khi phu quân ta mất, ta luôn tuân thủ nghiêm ngặt nữ tắc, chưa bao giờ vượt quá khuôn phép. Ngày thường càng tận lực tránh tiếp xúc với nam tử chưa thành thân trong phủ. Ngươi nói trong lòng Lục Hành Nguyên có ta, vậy ngươi có từng hỏi qua hắn không?”

Ninh Ngọc lại cười lạnh nói: “Còn cần hỏi cái gì nữa chứ, người bên gối nghĩ như thế nào trong lòng, chẳng lẽ ngươi còn rõ hơn ta ư?”

Lại nghe nàng ta lén nói chuyện với hệ thống kia: [Nữ chủ đột nhiên ầm ĩ với ta làm cái gì cơ chứ, Lục Hành Nguyên yêu nàng ta đến c.h.ế.t đi sống lại vốn nằm trong cốt truyện rồi, phải không? Nàng ta chỉ là một nhân vật trong sách, đương nhiên không thể ý thức được việc này, sao biết được cốt truyện diễn ra như thế nào cơ chứ.]

Hệ thống trả lời: [Đúng vậy thưa ký chủ, ký chủ tiếp xúc với những người này đều là sinh vật trong một chiều không gian riêng, bọn họ không thể chống lại được kết cục đã định.]

Mấy chữ này hợp lại cùng một chỗ, nhất thời ta không hiểu rõ ý tứ là gì.

Trên mặt lại không có chút biểu cảm nào mà chỉ mỉm cười.

Ta đứng dậy nói: “Nếu nhị đệ muội đã không hài lòng với ta thì ta không cần làm phiền muội thêm nữa."
 
Bệ Lệ Tầm Xuân - Trần Yến Xuân
Chương 11


Lúc gần đi tới cửa, ta còn mỉm cười nói với nàng ta một câu.

“Nhị đệ muội vui như thế, không phải là thai nghén đấy chứ?”

Ninh Ngọc vỗ về bụng mình, ngang nhiên lại khinh miệt bật cười.

“Đại tẩu không cần bận tâm chuyện này. Dù sao thì ngươi cũng không thể mang thai được, phải không?”

14.

Lúc đi ra ngoài viện, ta tình cờ gặp vị đại phu đến phủ khám bệnh.

Nhưng không phải Lưu đại phu mà là một nữ tử mặc y phục màu xanh.

Khí chất tao nhã, phong thái cao ngạo.

Nét mặt có chút quen thuộc, dường như đã từng gặp ở đâu.

Tầm mắt của ta đảo qua trâm cài tóc của nàng ấy, hỏi: “Sao không phải Lưu đại phu?”

Nữ tử kia cúi đầu nói: “Đêm qua gia sư bị phong hàn, sợ lão thái quân ở quý phủ phải chờ lâu nên để ta tới bắt mạch cho quý nhân.”

“Hóa ra là đồ đệ của Lưu đại phu, không biết nên gọi cô nương như thế nào?”

Cô nương kia đáp: “Dương Tịch Chỉ. Tịch trong hoàng hôn, Chỉ trong bạch chỉ*.”

(*) Bạch chỉ: một loại dược liệu dùng trong Đông y.

Ta gật đầu.

“Vậy làm phiền Tịch Chỉ cô nương rồi.”

Dương Tịch Chỉ xách hòm thuốc vào phòng.

Không bao lâu, bên trong liền truyền ra âm thanh đồ sứ vỡ vụn.

Giọng nói bén nhọn của Ninh Ngọc vang lên: “Ta khẳng định ta đã mang thai, rốt cuộc ngươi có thể xem bệnh hay không? Không được thì ta sẽ đổi người!”

Ta dựa người vào hành lang.

Gió bắc gào thét xen lẫn từng bông tuyết rơi xuống.

Ta dặn dò La Hương.

“Đêm khuya tuyết rơi nhiều, nếu Tịch Chỉ cô nương nguyện ý thì để cô nương ở phòng khách ngủ một đêm đi.”

Suy nghĩ một chút, lại dặn dò thêm một câu.

“Nếu thân thể nhị phu nhân không thoải mái thì để Tịch Chỉ cô nương ở gần Trúc viện một chút.”

15.

Ban đêm, tuyết bắt đầu rơi.

Gió bắc đập vào cửa sổ, rú rít từng hồi.

Ta nửa mê nửa tỉnh, ngủ cũng không an ổn.

Trong thoáng chốc lại giống như gặp được vị phu quân yểu mệnh của ta, Lục Trạm.

Hắn ta mặc một thân huyền y nhuyễn giáp, cả người toàn là máu.

Trước n.g.ự.c còn cắm ba mũi tên.

Ta bỗng nhiên nhớ tới trước khi Lục Trạm lĩnh chỉ xuất chinh, Vương thị đặc biệt tặng cho hắn tấm khiên hộ tâm.

Mà lúc này, tấm khiên hộ tâm nằm trên n.g.ự.c Lục Trạm giống như tờ giấy mỏng, không chịu nổi một kích.

“A Lệ.”

Hắn ta nhẹ giọng gọi tên ta, trong mắt lóe lên ánh sáng vụn vỡ.

Ta mắng hắn ta.

“Đã c.h.ế.t ở bên ngoài, chàng còn tới đây làm gì.”

Tay Lục Trạm giơ lên, hắn ta nói.

“A Lệ, nàng gầy rồi.”

Ta nói: “Còn không phải là ta muốn báo thù cho chàng sao?” Ta bộc bạch: “Chàng đã lớn như thế rồi, sao một chút lòng phòng bị cũng không có, không có ai đáng tin bên cạnh hết vậy?”

Lục Trạm lại nở nụ cười.

“A Lệ, ta không muốn nàng báo thù cho ta.”

Hắn ta phun ra một ngụm m.á.u nhưng vẫn nở nụ cười dịu dàng.

“Trong bình hoa Lệ Chi Xuân Tín trên giá sách là phong thư ta để lại cho nàng trước khi xuất chinh, còn có một ít tài sản riêng cùng khế ước điền trạch của ta.”

“Tống Lệ.” Thân hình Lục Trạm dần dần nhạt đi: “Được thành thân với nàng đã là may mắn rồi.”

Đến khi La Hương hoảng sợ chạy vào, ta đang đứng bên giá sách, nhìn phong thư trong tay.

“Tiểu thư! Bên Trúc viện đã xảy ra chuyện!”

Ta chậm rãi thu hồi phong thư hưu thê vừa mới tìm được từ trong bình hoa.

La Hương nói: “Lão phu nhân bảo người mau qua đó.”

16.

Trong Trúc viện tràn ngập mùi m.á.u tanh.

Lúc chạng vạng, Ninh Ngọc uống một chén thuốc, đến nửa đêm liền đau bụng khó nhịn.

Lúc tỉnh lại, chỉ cảm thấy h* th*n đã ướt đầm đìa.

Đến khi cầm đèn nhìn lại, nửa giường toàn là máu.

Con của nàng ta đã không còn nữa.
 
Bệ Lệ Tầm Xuân - Trần Yến Xuân
Chương 12


Lúc Dương Tịch Chỉ bị bắt, y phục trên người nàng ta không loạn, ngay cả biểu tình cũng vô cùng bình tĩnh.

Sắc mặt Ninh Ngọc trắng bệch nhưng vẫn cố gắng chống đỡ tra hỏi: “Tiện nhân này, ta với ngươi không thù không oán, tại sao ngươi lại muốn hại ta!”

Dương Tịch Chỉ cười nhạt.

“Nhị phu nhân không có xích mích với ta nhưng nhị gia lại có giao tình với ta rất lớn.”

Vương thị oán hận mắng chửi: “Đến tột cùng ngươi có ý đồ gì, hại tôn tử của ta thì thôi, ngươi còn dám nhắc đến nhi tử của ta nữa ư? Mọi người đều biết nhi tử của ta là người như thế nào, sao có thể dính dáng đến loại nữ tử không rõ danh phận như ngươi chứ?”

Dương Tịch Chỉ nhìn Ninh Ngọc, khẽ cười nói: “Ta chỉ muốn nhìn xem, rốt cuộc hắn chọn ta hay là ngươi?”

Ninh Ngọc theo bản năng nhìn về phía ta, trong miệng thì thào mấy chữ.

“Không có khả năng, không có khả năng, chân ái của nhị gia là nữ chính, sao lại có quan hệ với nữ nhân khác?”

Ta cụp mắt nghịch nút trân châu trên vạt áo.

Che giấu hết thảy cảm xúc trong đáy mắt.

Đương nhiên Ninh Ngọc sẽ không biết.

Ngoài mặt Lục Hành Nguyên là quân tử nho nhã, thế nhưng bên trong lại là một kẻ điên chính hiệu.

Kiếp trước, sau khi Ninh Ngọc và Thường Uyển Linh giả chết, Lục Hành Nguyên gặp Dương Tịch Chỉ.

Chỉ vì có vài phần giống nhau, Lục Hành Nguyên liền coi Dương Tịch Chỉ là thế thân của Ninh Ngọc.

Dương Tịch Chỉ học y, tâm tính lại cực kỳ vặn vẹo.

Dương Tịch Chỉ nảy sinh suy nghĩ chiếm hữu b*nh h**n với Lục Hành Nguyên.

Kiếp trước, cũng bởi vì Lục Hành Nguyên muốn trả thù ta, Dương Tịch Chỉ liền cảm thấy tâm tư của hắn luôn đặt trên người ta.

Cũng từng động thủ với ta.

Lúc trước khi ta bị ném vào miếu đổ nát, một liều thuốc k.í.c.h d.ụ.c có dược hiệu kinh người kia, không phải cũng xuất phát từ tay vị Tịch Chỉ cô nương này sao.

Mà kiếp này, ta chỉ thuận nước đẩy thuyền.

Để Lục Hành Nguyên gặp Dương Tịch Chỉ trước mà thôi.

17.

Đợi đến khi Lục Hành Nguyên vội vàng chạy về, chỉ nhìn thấy Dương Tịch Chỉ tr*n tr**ng không còn hơi thở trong sân.

Tay hắn run rẩy ôm Dương Tịch Chỉ vào trong ngực.

Ninh Ngọc suy yếu tựa vào cạnh cửa, ánh mắt lạnh như băng nhìn Lục Hành Nguyên.

Mà hệ thống lại điên cuồng cảnh báo với Ninh Ngọc: [Trừ 10 điểm giá trị công lược! Trừ 10 điểm giá trị công lược! Trừ 10 điểm giá trị công lược!]

“Ninh Ngọc.” Lục Hành Nguyên nhẹ nhàng mở miệng: “Đáng ra ngươi không nên g.i.ế.c nàng.”

“Là nàng ta động thủ trước, Lục Hành Nguyên. Ngươi cho rằng nàng ta không muốn g.i.ế.c ta sao? Đáng tiếc, nàng không g.i.ế.c được ta.”

Ninh Ngọc cười ra tiếng.

“Nàng chỉ biết tên của ta mà thôi, sao có thể tổn thương được ta nửa phần?”

Ninh Ngọc cười ra nước mắt.

Đến giờ khắc này, rốt cuộc nàng ta đã hiểu được.

Người đàn ông như Lục Hành Nguyên mới là kẻ vô tình nhất.

Giây trước hắn có thể ôn nhu với mình, quay đầu đi qua đầu hẻm với Dương Tịch Chỉ, hắn đã quên sạch nhu tình trước kia.

Hôm nay nếu người c.h.ế.t là Ninh Ngọc, nói không chừng giá trị công lược của Lục Hành Nguyên đã đầy.

Nhưng trước mắt, Dương Tịch Chỉ đã c.h.ế.t trong tay Ninh Ngọc.

Trái tim Lục Hành Nguyên, từ nay về sau đều chỉ thuộc về Dương Tịch Chỉ.

Ninh Ngọc bỗng nhiên bật cười.

Càng làm nổi bật tuyết trắng đầy trời, để lộ một loại tuyệt diễm vỡ nát.

“A Hành, ngươi biết không, ta mang thai rồi. Ngươi đến thăm con của chúng ta được không?”

Lục Hành Nguyên sững sờ, buông Dương Tịch Chỉ trong lòng xuống, đi về phía Ninh Ngọc.

Phía sau Ninh Ngọc, rèm cửa bị gió thổi bay.

Mùi m.á.u tanh khiến Lục Hành Nguyên nhíu mày, tầm mắt không tự chủ rơi vào tấm đệm trên giường đầy vết máu.

“A Ngọc, chúng ta còn có thể có…”
 
Bệ Lệ Tầm Xuân - Trần Yến Xuân
Chương 13


Lời còn chưa dứt, Lục Hành Nguyên chậm rãi nhìn về phía bụng mình.

Có một con d.a.o găm c*m v** đó.

Mà Ninh Ngọc, đang vô cùng bình tĩnh nhìn hắn.

“Chỉ là một nhân vật quèn trong sách mà cũng xứng nói chuyện tình yêu với ta ư.”

Ta thu hồi tầm mắt, gọi La Hương đã bị dọa ngây người.

“Đi gọi lão phu nhân tới đi.” Ta nhẹ nhàng nhếch môi: “Để lão phu nhân uống tổ yến trước. Dù sao đó cũng là tang sự của nhi tử, bà ta phải lo liệu mệt nhọc biết bao.”

“Đúng rồi, phải thông báo cho tam phòng nữa.”

18.

Vương thị điên rồi.

Bà ta tính toán hơn nửa đời người, chính là vì Lục Hành Nguyên.

Nhi tử ruột thịt duy nhất c.h.ế.t ở trước mắt, chỉ qua một đêm mà Vương thị đã bạc đầu.

Không còn bộ dáng phu nhân cao quý, hiền dịu ngày xưa.

Ninh Ngọc bị Đại Lý Tự áp giải.

Người chủ trì tang lễ của Lục Hành Nguyên cũng chỉ có ta.

Bởi vì hung thủ chính là người trong phủ, vụ này vốn không vẻ vang là bao.

Hung thủ lại liên lụy đến Ngụy Dương Hầu phủ, việc xử lý cũng rất rắc rối.

Ta thương nghị với Lục Chinh Ngôn và Thường Uyển Linh, nhờ bọn họ chăm sóc Vương thị nhiều hơn.

Mỗi ngày Vương thị đều điên điên khùng khùng, thường xuyên không khống chế được bản thân.

Thường Uyển Linh không vui cho lắm, vừa muốn mở miệng thì Lục Chinh Ngôn đã nói: “Mẫu thân có ân giáo dưỡng với ta, hiện giờ đại ca và nhị ca đều không còn, đương nhiên là ta phải tận hiếu.”

Ta vui mừng nói: “Tam đệ có thể gánh vác, ngày sau Quốc Công phủ sẽ giao cho ngươi, chắc hẳn đại ca ngươi dưới suối vàng cũng rất vui mừng.”

Lại không nghĩ tới, Lục Hành Nguyên mất chưa được bảy ngày thì Vương thị đã chết.

Vương thị c.h.ế.t không có tôn nghiêm, đầu hướng xuống dưới, c.h.ế.t đuối trong thùng đựng nước tưới cây.

Ngắn ngủi mấy ngày mà Quốc Công phủ xảy ra hai vụ án mạng, Đại Lý Tự phải tới tận cửa điều tra.

Bọn họ vốn không tra ra cái gì, đang chuẩn bị đóng quan kết luận là tai nạn ngoài ý muốn thì có một tiểu nha đầu lại lao ra.

Xác nhận Lục Chinh Ngôn chính là hung thủ g.i.ế.c mẫu thân.

Nàng ta nói lúc ấy mình vừa vặn đi ngang qua, nghe được trong phòng lão phu nhân có động tĩnh.

Từ khe hở cửa sổ, nàng ta thấy tam thiếu gia đang gắt gao ấn đầu lão phu nhân vào trong thùng nước.

Người của Đại Lý Tự có phương hướng, bèn hỏi qua ý của ta.

Ta cầm khăn rơi lệ.

“Lúc phu quân ta còn sống từng được lão phu nhân chiếu cố yêu thương. Đương nhiên ta không thể để lão phu nhân c.h.ế.t không minh bạch, xin đại nhân khám nghiệm tử thi, đòi lại công bằng cho lão phu nhân.”

19.

Sau khi khám nghiệm t.h.i t.h.ể Vương thị, rất nhanh liền hiện ra vết bầm tím.

Đó là dấu vết để lại rằng khi còn sống, nạn nhân từng bị người ta ám sát.

Sau khi khám nghiệm tử thi, bọn họ đưa ra kết luận: “Trong miệng mũi có phân và nước tiểu, hít thở không thông mà chết.”

Còn tìm được vài sợi tơ mỏng trong móng tay Vương thị.

Đại Lý Tự lại tới đây một chuyến.

Bọn họ cho người rà soát một lần trong phủ, tìm ra được bộ y phục mà Lục Chinh Ngôn mặc ngày hôm đó.

Sợi tơ thêu lá trúc trước n.g.ự.c vừa vặn giống với sợi tơ vướng trong móng tay Vương thị.

Vương thị giãy dụa trước khi chết, không cẩn thận tóm được y phục của y.

Lục Chinh Ngôn bị mang đi thẩm vấn.

Thậm chí còn không cần dùng hình phạt, y đã thú nhận toàn bộ tội ác g.i.ế.c người.

Truy cứu rõ nguyên nhân là vì y muốn báo thù cho di nương của mình.

Không ai biết, Đào Hạ là nha đầu mà ta cực khổ tìm tới.

Cũng không ai biết rằng tổ yến ngày ngày cho Vương thị ăn có bỏ thêm một ít phấn hoa Mạn Đà La.
 
Bệ Lệ Tầm Xuân - Trần Yến Xuân
Chương 14


Lâu dần sẽ khiến ý chí người ta mê loạn.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Vương thị lại phát điên.

Mà sau khi bà ta điên rồi, kẻ thù g.i.ế.c mẫu thân gần ngay trước mắt, tính tình y vốn u ám như vậy, đương nhiên sẽ ra tay động thủ.

20.

Ngày Lục Chinh Ngôn bị xử treo cổ, ta đi ra ngoài thành với một thùng hàng rất lớn.

Mãi một lúc sau, Thường Uyển Linh mới tỉnh lại, dần ý thức được mình đã bị trói chặt.

“Tống Lệ! Ngươi trói ta tới đây làm gì! Ngươi điên rồi sao?”

Ta không nói gì, chỉ thắp nén nhang trước tượng Tam Thanh thờ phụng.

“Ta biết ngươi không phải người nơi này.”

Thường Uyển Linh ngừng giãy dụa, một lát sau lại bật cười.

“Dù sao thì nhiệm vụ đã thất bại, ngươi muốn biết thì ta nói cho ngươi biết là được. Đúng, các ngươi chỉ là sinh vật cấp thấp với ta mà thôi. Đối với ta mà nói, đây cũng chỉ là một lần thất bại, không có tổn thất gì cả. Không bằng ngươi nhanh chóng thả ta ra, chúng ta chia tay trong hòa bình.”

Chuyện cho tới bây giờ, nàng ta vẫn giữ nguyên bộ dáng cao cao tại thượng này.

Kiếp trước, nàng ta và Ninh Ngọc phá hủy cuộc sống của ta, hóa ra đó là nhiệm vụ mà nàng ta cần phải hoàn thành.

Lúc này, nàng ta lại vênh mặt hất hàm sai khiến, nói với ta một câu ‘chia tay trong hòa bình’.

Ta nhẹ nhàng cười rộ lên.

Nhìn nàng ta đầy hứng thú.

“Đáng tiếc, ta đến đây vì muốn lấy mạng ngươi đó.”

Thường Uyển Linh cười nhạo, khinh thường nói: “Ti tiện phù du sao có thể mưu toan thiên đạo.”

Ta tới gần, chủy thủ trong tay gọn gàng c*m v** trong bụng nàng ta.

Thường Uyển Linh phun ra một ngụm m.á.u lớn, nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi.

“Tống Lệ, ngươi chỉ có chút bản lĩnh này, đúng không?”

Ta xoay người, lấy ra hai tờ giấy vàng từ trong tay áo.

Giọng nói của Thường Uyển Linh đột biến, xen lẫn sợ hãi.

“Tống Lệ! Ngươi đang làm gì, ngươi dừng lại cho ta!”

Ta không thèm để ý, dùng ngọn nến trên bàn đốt tờ giấy vàng.

Cùng lúc đó, âm thanh của hệ thống kia cũng vang lên.

[Sinh mệnh của ký chủ gặp nguy hiểm! Cảnh báo! Cảnh báo! Nếu ký chủ tử vong trong thế giới công lược thì thân thể ở thế giới thực cũng sẽ biến mất!]

Thường Uyển Linh phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương đến cực điểm.

Chắc là Ninh Ngọc ở trong phòng giam Đại Lý Tự cũng chịu tình cảnh thống khổ tương tự.

Ngày đó, câu nói kia của Ninh Ngọc “Nàng chỉ biết tên của ta mà thôi, sao có thể tổn thương được ta nửa phần?” đã nhắc nhở ta.

Hai người bọn họ là vị khách lạ trên trời rơi xuống, có lẽ họ tên cũng là giả.

Mà hệ thống kia từng đề cập qua bát tự.

Ta cũng không nắm chắc mười phần.

Chỉ muốn đánh cược thử một phen, lấy được bát tự của hai người trước khi thành thân, có lẽ đây là bát tự chân thật thuộc về bản thân các nàng.

Rõ ràng là ta đã thắng cược.

Thiên đạo lần này, đứng về phía ta.

Phía sau núi truyền đến tiếng chuông ngân vang.

Một cơn gió thổi qua, lụa đỏ treo trên cây cổ thụ trước công đường khẽ lay động theo làn gió.

Ta ngước mắt lên, đúng lúc có một tấm lụa đỏ bay xuống.

Phía trên là một hàng chữ nhỏ, chữ viết rõ ràng…

[Chính thê A Lệ, mong mãi bình an.]

HẾT.
 
Back
Top Bottom