Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)

Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 150: C150: Hoa khôi đệ nhất



Bên ngoài Bách Hoa Lâu, một nhóm người tràn vào.

Trên người nhóm người này đều mặc quần áo thêu nhiều hoa văn khác nhau, trên mặt mang khăn che mặt, trên cơ thể toát ra khí chất lạnh lùng và đáng sợi

Hơn nữa tất cả đều là phụ nữ, khí chất không tầm thường!

Dẫn đầu là một người phụ nữ mặc váy dài màu tím tà xẻ cao, người phụ nữ này sinh ra đã cao quý, hào. phóng, cử chỉ quyến rũ vô hình, duyên dáng như trăng tròn, đúng là một người đẹp bẩm sinh!

Người phụ nữ này không chỉ có gương mặt xinh đẹp mà còn có làn da trắng nõn, vòng eo thon gọn, đường xẻ. cao dưới chiếc váy dài để lộ trọn vẹn đôi chân thon trắng như tuyết, đôi chân mịn màng như ngọc mang một đôi giày cao gót thạch anh tím cao 5 tấc, tôn lên vóc dáng cao ráo hoàn mỹ, tạo cho người ta cảm giác quyến rũ mị hoặc, cô gái này khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng đã có cảm giác tim đập loạn nhịp!

Ngay cả Lâm Phong cũng cảm thấy hoóc-môn của mình tăng vọt khi nhìn người phụ nữ này.

Hắn ta tự thấy mình có ý chí kiên định, không bị lay động bởi sắc đẹp của phụ nữ, nhưng bây giờ hẳn ta nhìn vào người phụ nữ này, thế mà trong lòng lại thấy bồn chồn!

"Đại tiểu thư!"

Đám người Xuân Lan nhìn thấy người phụ nữ mặc váy tím, vội vàng bước đến cung kính chào hỏi.

Người phụ nữ này này chính là Cơ Như Yên, con gái của người đứng đầu hiện tại của Bách Hoa Lâu!

Kể từ khi Lâu chủ của Bách Hoa Lâu biến mất, Bách Hoa Lâu đã do phó Lâu chủ trước đó phụ trách, cũng chính là người đang nắm quyền hiện tại.

Trong vài năm qua, người nắm quyền Bách Hoa Lâu đã bàn giao dần mọi công việc lớn nhỏ trong Bách Hoa Lâu cho con gái Cơ Như Yên của mình quản lý.

Vì vậy, Cơ Như Yên hiện là người phụ trách của Bách Hoa Lâu!

Ở Đế Đô, Cơ Như Yên còn được xưng là hoa khôi đệ nhất của Bách Hoa Lâu, được vô số thanh niên ở Đế Đô săn đón.

Vô số cậu ấm nhà giàu quyền thế nằm mơ cũng muốn được âu yếm với cô hoa khôi này, nhưng đều thất bại!

Hơn nữa, nhiều cậu ấm còn bắt đầu đặt cược xem ai cuối cùng sẽ lấy được sự âu yếm của cô hoa khôi này!

"Anh muốn đập Bách Hoa Lâu của tôi?"

Cơ Như Yên nhìn Lâm Phong mỉm cười quyến rũ.

Hít ~

Ngay lập tức, Lâm Phong hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén cảm giác rung động trong lòng và hóc-môn đang tăng lên của mình xuống, hắn ta lạnh lùng nói: “Người mà Lâm Phiệt muốn tìm đang ở trong Bách Hoa Lâu của cô. Nếu hôm nay cô không giao người ra thì đừng trách Lâm Phiệt tôi không nể mặt!"

"Bách Hoa Lâu đã được thành lập ở Long Quốc nhiều năm như vậy, anh có biết đến Bách Hoa Lâu gây

sự sẽ có hậu quả gì không?”

Cơ Như Yên bước đi uyển chuyển đến trước mặt Lâm Phong, nét mặt dịu dàng quyến rũ nói.

"Kết quả gì?"

Lâm Phong nhướng mày nhìn Cơ Như Yên.

"Những kẻ gây sự ở Bách Hoa Lâu, phải chết!"

Vẻ mặt Cơ Như Yên quyến rũ nói một câu, trong khi nói, cô ta dùng tay phải đặt lên cổ Lâm Phong, những móng tay trên bàn tay phải của cô ta nhọn như một lưỡi dao, rạch một đường trên cổ Lâm Phong.

"Cô...

Biểu cảm của Lâm Phong đột nhiên thay đổi, hắn ta đưa tay che cổ, hai mắt trợn to nhìn Cơ Như Yên.

Lúc này, bàn tay che cổ họng của hắn ta nhuộm đầy máu tươi, máu từ chỗ bị rạch không ngừng phun ra. Bịch một tiếng, Lâm Phong ngã xuống đất không nói được lời nào, chết ngay tại chỗ.

Cứ như vậy, một nhân vật đứng đầu của nhánh phụ Lâm Phiệt, một thế hệ trẻ tài năng được xếp vào top 5 †rong toàn bộ Lâm Phiệt còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã bị người ta cắt cổ, chết không nhắm mắt.

Mọi người có mặt đều kinh ngạc khi nhìn thấy hình ảnh này!

Sau khi Cơ Như Yên giết Lâm Phong, cô ta lấy một chiếc khăn tay ra, nhẹ nhàng lau sạch đầu ngón tay.

Sau khi lau tay xong, cô ấy ném chiếc khăn tay đi, che phủ khuôn mặt của Lâm Phong!

"Lâm thiếu!!!"

Lúc này đám người Lâm Phiệt mới phản ứng lại, vàng hét lên.

Ầm, ầm, ầmII!

Những cường giả của Lâm Phiệt có mặt tại đây nhìn chằm chằm Gơ Như Yên với khuôn mặt giận dữ, tấn công về phía cô ta, đám người đứng sau lưng Cơ Như: Yên cũng đồng thời ra tay, đối chiến cùng với cường giả Lâm Phiệt.
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 151: C151: Thiếu chủ này thật đáng sợi



Mặc dù nhóm người do Cơ Như Yên mang đến đều là phụ nữ, nhưng họ là những thành viên ưu tú nhất của Bách Hoa Vệ trong Bách Hoa Lâu, Bách Hoa Vệ đều là cao thủ là do Lâu chủ Bách Hoa Lâu năm đó tự mình bồi dưỡng, năng lực chiến đấu rất mạnh!

Trải qua nhiều năm như vậy, năng lực chiến đấu của Bách Hoa Vệ đã được nâng cao đến cấp độ cao nhất, bất kỳ ai trong số họ đều có thể trở thành cao thủ võ thuật một vùng!

Mặc dù người Lâm Phiệt phái đi đều là cường giả Nhân cảnh cửu trọng trở lên, trong đó còn có cường giả Huyền cảnh cửu trọng, nhưng ở trước mặt đám người

Bách Hoa Vệ cũng không chịu nổi một kích!"

Trong chớp mắt, toàn bộ cường giả của Lâm Phiệt đều bị giết!

"Xuân Lan, em cử người đưa toàn bộ thi thể về Lâm Phiệt."

"Nói với người của Lâm Phiệt, Bách Hoa Lâu không phải ai muốn đến gây sự cũng được!"

Cơ Như Yên nhẹ nhàng nói. "Dạ, đại tiểu thư!"

Xuân Lan cung kính nhẹ gật đầu.

Bốp! Bốp! Bốp! Lúc này một tràng vỗ tay vang lên.

Diệp Phàm vừa vỗ tay vừa bước tới, nhìn về phía Cơ Như Yên: "Làm tốt lắm!"

"Đại tiểu thư, đây..." "Anh là đệ tử của Lâu chủ?"

Xuân Lan đang định giới thiệu Diệp Phàm với Cơ Như Yên, nhưng đối phương đã nói thẳng với Diệp Phàm.

Lúc này, đôi mắt Cơ Như Yên nhìn Diệp Phàm xẹt qua tia sáng kì lạ.

"Đúng vậy!" Diệp Phàm gật đầu:

"Thuộc hạ là Cơ Như Yên, con gái của người dẫn dắt Bách Hoa Lâu, bái kiến thiếu chủ!"

Cơ Như Yên ôm quyền nói với Diệp Phàm.

"Cô giống như không tán thành vị trí thiếu chủ này của tôi nhỉ!"

Diệp Phàm nhìn Cơ Như Yên, khẽ mỉm cười.

“Thuộc hạ không dám!"

Vẻ mặt Cơ Như Yên thay đổi, cúi đầu nói. "Thật không?"

Diệp Phàm đến trước mặt Cơ Như Yên, đưa tay nâng cảm Cơ Như Yên, nâng đầu cô ta lên, khoảng cách hai người nhìn nhau rất gần.

Cơ Như Yên đã từng gặp vô số đàn ông, đối mặt với bất kỳ cường giả nào vẻ mặt cũng chưa bao giờ thay đổi, nhưng khi đối mặt với Diệp Phàm, trong lòng lại bối rối, hô hấp cũng trở nên gấp gáp.

"Từ trong ánh mắt của cô, tôi có thể nhìn thấy tham vọng của côi”

"Cô muốn làm chủ của Bách Hoa Lâu?"

Diệp Phàm nhìn Cơ Như Yên và nói thẳng.

BịchI!

Nghe được lời nói của Diệp Phàm, vẻ mặt của đám người Xuân Lan và những thành viên khác của Bách Hoa Lâu đều thay đổi.

Cơ Như Yên mở to mắt, đối mặt với lời nói của Diệp Phàm, cô ta trực tiếp quỳ xuống nói: "Thuộc hạ tuyệt đối †rung thành với Lâu chủ, hoàn toàn không có bất cứ ý định phản bội nào!"

"Cô trung thành tuyệt đối với Thất sư phụ của tôi, nhưng không có lòng trung thành với tôi, phải không?”

Diệp Phàm bình tĩnh nói. "Tôi..." "Đứng lên đi!"

Cơ Như Yên muốn nói điều gì đó, nhưng đã bị Diệp Phàm kêu đứng lên.

"Một người có tham vọng là tốt, tôi cũng không quan tâm đến tham vọng của cô!"

"Với lại tôi cũng không có hứng thú với vị trí Lâu chủ của Bách Hoa Lâu, nếu cô muốn làm thì sẽ là của cô!"

"Nhưng lúc tôi cần Bách Hoa Lâu, các cô nhất định phải lấy ra"

"Nếu ai dám có bất kỳ ý định khác nào!"

"Vậy cũng đừng trách tôi không thương hoa tiếc ngọc!"

Vẻ mặt Diệp Phàm lãnh đạm nói. Nói xong, hắn còn cố ý nhìn lướt qua Cơ Như Yên, chỉ ánh mắt này đã khiến trong lòng Cơ Như Yên run lên, cảm giác như tóc gáy dựng lên, toát mồ hôi lạnh!

Đây là lần đầu tiên Cơ Như Yên có cảm giác sợ hãi mạnh mẽ như vậy!

Tuy rằng Diệp Phàm không làm gì, nhưng Cơ Như Yên lại có cảm giác như mình bị l*t s*ch quần áo trước mặt đối phương, không gì có thể che giấu được đôi mắt của đối phương, nội tâm của cô ta đến cả mẹ cô ta cũng nhìn không ra, lại bị Diệp Phàm nhìn thấu!

Người thiếu chủ này thật đáng sợi

Trước đó Cơ Như Yên đã biết về sự tồn tại của Diệp Phàm, cô ta rất coi thường người thiếu chủ này, hơn nữa còn có ý định loại bỏ hắn, bởi vì cô ta có tham vọng rất lớn, muốn kiểm soát toàn bộ Bách Hoa Lâu!

Mà sự xuất hiện của Diệp Phàm, tất nhiên là điều Cơ Như Yên không muốn nhìn thấy nhất, nhưng hôm nay khi thật sự trông thấy người thiếu chủ này, cô ta mới cảm nhận sâu sắc được sự đáng sợ của đối phương!

Chỉ vài câu nói, một cái liếc mắt, nhưng đã khiến Cơ Như Yên trải qua cảm giác sợ hãi và áp lực chưa từng có!

Cho dù trong số những cậu ấm đứng đầu Đế Đô cũng không ai có thể khiến Cơ Như Yên có cảm giác như vậy!

Vị thiếu chủ này, thâm sâu không lường được!
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 152: C152: Cửu đại môn phiệt



“Thuộc hạ nhớ kỹ lời dạy của thiếu chủ!” Cơ Như Yên khom người nói với Diệp Phàm.

“Những người sau lưng cô hẳn là Bách Hoa Vệ do thất sư phụ thành lập đúng không?”

Ánh mắt Diệp Phàm nhìn về phía thành viên của Bách Hoa

Vệ. “Đúng vậy!”

Cơ Như Yên gật đầu, sau đó nhìn sang những người kia: “Còn không mau bái kiến thiếu chủ!”

“Tham kiến thiếu chủ!”

Người của Bách Hoa Vệ quỳ gối hô to trước mặt Diệp Phàm.

“Cô cũng thật có bản lĩnh, ngay cả Bách Hoa Vệ do thất sư phụ thành lập cũng có thể thu phục!”

Diệp Phàm nhìn về phía Cơ Như Yên, cơ thể cô ta run rẩy, cúi thấp đầu.

“À, đúng rồi, những người vừa nấy là ai vậy?” Diệp Phàm hỏi.

“Hồi bẩm thiếu chủ, bọn họ là người của Lâm Phiệt, một trong cửu đại môn phiệt!”

Cơ Như Yên đáp. “Cửu Đại Môn Phiệt là thế lực như thế nào?” Diệp Phàm hỏi.

Trước kia có một Võ Phiệt muốn giết hắn, giờ lại thêm một Lâm Phiệt!

Đây là những thế lực nào?

“Cửu đại môn phiệt chính là chín dòng họ quý tộc cổ xưa ở Long Quốc, bọn họ có truyền thừa cả nghìn năm lịch sử, chứng kiến biết bao triều đại quật khởi rồi lụi tàn!”

“Nhưng cửu đại môn phiệt vẫn luôn tồn tại tới tận bây giờ, nội bộ thâm sâu khó lường.”

“Cho đến ngày nay, thế lực của cửu đại môn phiệt đã trải rộng khắp Long Quốc, bọn họ giống như một con quái vật khổng lồ, không một ai có thể lay chuyển được địa vị!”

“Lâm Phiệt chính là một trong Cửu Phiệt!”

Cơ Như Yên giải thích.

“Hóa ra là như vậy!”

Ánh mắt Diệp Phàm lóe lên.

“Diệp Phàm, bọn họ tới mắt tôi sao?”

Lúc này, Lâm Thi Âm bước xuống nói.

“Ừ, bọn họ cùng phe với nhóm người xông vào nhà cô, người của Lâm Phiệt, một trong cửu đại môn phiệt của Long Quốc!”

Diệp Phàm trầm giọng nói.

“Cửu đại môn phiệt?”

Ánh mắt Lâm Thi Âm lộ ra vẻ khó hiểu.

“Chính là chín dòng họ cường đại, ba cô hẳn là tới từ Lâm Phiệt kia!”

Diệp Phàm đáp.

“Bọn họ không phải là người thân của tôi sao? Vậy mà còn... Lâm Thi Âm ngạc nhiên hỏi.

“Chuyện này có lẽ rất phức tạp, nhưng lần này Lâm Phiệt tới bắt cô chắc chắn là có mưu đồ, yên tâm, tôi sẽ không để họ bắt cô đi!”

Diệp Phàm nhìn Lâm Thi Âm nói.

“Diệp Phàm, cảm ơn anhI”

“Nhưng mà tôi cảm thấy bản thân mình rất vô dụng, cái gì cũng làm không xong, không bảo vệ được ba, còn phải để anh bảo vệ!”

Lâm Thi Âm cô đơn tự trách.

“Sao cô lại vô dụng?”

“Cô quên những lời tôi đã nói với cô rồi sao?”

Diệp Phàm nói.

Lâm Thi Âm nhớ lại những gì Diệp Phàm nói với mình, ánh mắt cô nheo lại: “Diệp Phàm, anh nói với tôi, theo đại sư phụ của anh học đàn sẽ có bản lĩnh bảo vệ bản thân, là thật sao?”

“Không sai!”

Diệp Phàm gật đầu.

¡ muốn theo đại sư phụ anh học đàn, học bản lĩnh bảo vệ bản thân và ba, có được không?”

Lâm Thi Âm nhìn Diệp Phàm.

“Đương nhiên có thể, nhưng cô phải lên núi một thời gian ngắn, có lẽ sẽ rất nhàm chán!”

Diệp Phàm đáp. “Không saol”

“Tôi có thể làm được!” Lâm Thi Âm kiên định nói.

“Được, ngày mai tôi sẽ cho người dẫn cô tới chỗ đại sư phụ ”

Diệp Phàm mỉm cười nhìn Lâm Thi Âm nói.

“Thất sư phụ, đại sư phụ? Lễ nào...”

Cơ Như Yến ở bên cạnh nghe thấy Diệp Phàm nói như vậy thì hai mắt lóe lên, trong lòng thầm suy đoán.

Diệp Phàm gọi người đứng đầu Bách Hoa là thất sư phụ, đương niên là phía trước còn có sáu vị sư phụ.

Với thân phận chủ nhân Bách Hoa mà chỉ là thất sư phụ của Diệp Phàm, vậy sáu vị kia phải mạnh như thế nào?

Trong lòng Cơ Như Yên chấn động, ánh mắt chăm chú nhìn về phía Diệp Phàm!

Vị thiếu chủ này, quả nhiên là không đơn giản! Trong khu biệt thự Tử Kinh.

Trần Tiểu Manh vừa ăn vừa lẩm bẩm.

“Vậy đừng ăn nữa!”

Diệp Phàm bày ra bộ dáng muốn tịch thu chén đũa của Trần Tiểu Manh.

“Đừng mà, anh rể, em nói đùa đó!” Trần Tiểu Manh vội vàng giữ lấy chén đũa, lấy lòng nói.

“Tiểu Manh, ngực em to lên rồi.”
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 153: C153: Tìm chết



Đường Sở Sở cười cười nhìn Trần Tiểu Manh. “Chị họ, sao chị biết?” Trần Tiểu Manh ngạc nhiên hỏi.

“Lúc trước chị lấy nhầm đồ lót, phát hiện áo ngực của em lại tăng lên một size!”

Đường Sở Sở nói.

“Vâng, đúng thế, em sắp không mua được áo lót vừa kích cỡ rồi, phiền chết đi được!”

Trần Tiểu Manh bĩu môi, bất lực nói.

Đường Sở Sở nhìn Trần Tiểu Manh, sau đó lại nhìn bản thân rồi bày ra vẻ mặt hâm mộ.

“Bà xã, có phải em cũng muốn ngực lớn như con nhóc này không, anh có một phương pháp xoa bóp nở ngực, có cần anh giúp đỡ không, bảo đảm còn to hơn của nhóc kial”

Diệp Phàm cười gian trá.

“Anh Tiểu Phàm, em đâu có!”

Đường Sở Sở đỏ mặt, vội vàng cúi đầu ăn cơm.

“Anh rể, phương pháp mát xa gì vậy, em thấy anh muốn dở trò lưu manh thì có!”

“Trần Tiểu Manh liếc mắt nhìn Diệp Phàm!”

“Anh cũng đâu có nói sail”

Diệp Phàm đường đường chính chính nói.

“Vậy anh xoa bóp cho em đi, em có to hơn được không!” Trần Tiểu Manh to gan nói.

“Em? Bỏ đi, em mà còn to nữa là thành khinh khí cầu đó!”

Diệp Phàm liếc Trần Tiểu Manh, trực tiếp lắc đầu từ chối. “Hừ, anh rể lại bắt nạt eml”

Trần Tiểu Manh kiêu ngạo nói.

Vút!

Đột nhiên một cơn gió thổi qua, vang lên tiếng rít gào! Lúc này, Trần Tiểu Man run cầm cập nói.

Đường Sở Sở nhíu mày nhìn ra bên ngoài.

“Mọi người ăn tiếp đi, anh ra ngoài hoạt động gân cốt một chút!”

Diệp Phàm nói. Hảẳn đứng dậy đi ra khỏi biệt thự.

Người đàn ông khoác áo xám, tóc tai bù xù đứng giữa sân biệt thự, mang lại cho người ta một cảm giác u ám.

Bóng người xuất hiện ở nơi này, ánh mắt ông ta lộ ra vẻ ngưng trọng.

Lúc này, Diệp Phàm bước tới, hẳn nhìn người đàn ông nói: “Ông là ai? Nửa đêm nửa hôm đứng ở đây, định dọa chết người à”

“Cút ral”

Người đàn ông liếc Diệp Phàm với vẻ âm trầm, hẳn lạnh giọng quát lớn.

“Đây là nhà tôi, bảo tôi cút? Ông chui ở đâu ra vậy?” Diệp Phàm bực mình đáp.

Lúc này, Đường Sở Sở nghe thấy động tĩnh cũng đi ra ngoài.

“Người kia là ai vậy, trông sợ quá!”

Trần Tiểu Manh sợ hết hồn khi trông thấy người đàn ông.

“Thân thể Huyền Âm!”

Người đàn ông chăm chú nhìn Đường Sở Sở, hưng phấn nói.

“Chờ đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng ngày này cũng đã đến!"

“Thân thể Huyền Âm là của bổn tọa!”

Người đàn ông nhìn Đường Sở Sở với ánh mắt tham lam.

Diệp Phàm nghe được những lời đối phương nói cũng hiểu ra, xem ra người này nhắm tới cơ thể Huyền Âm của Đường Sở Sở!

Đường Sở Sở nhìn chăm chăm đối phương, vẻ mặt lộ ra vẻ cảnh giác.

Vụt!

Sau đó, người đàn ông đã xông về phía Đường Sở Sở, hắn †a muốn bắt cô lại.

Bịch.

Ngay khi hắn ta lao tới chỗ Đường Sở Sở, Diệp Phàm đã đạp một cước khiến cho người này bay ra ngoài.

Bịch bịch bịchlI! Người đàn ông bị Diệp Phàm đạp lùi về phía sau, ông ta

rên một tiếng đau đớn, khóe miệng rỉ máu, nhìn Diệp Phàm với vẻ không thể tin nổi: “Cậu...”

“Vợ của tôi mà cũng dám động?”

Diệp Phàm khinh thường liếc nhìn đối phương. “Cậu là người của thế lực nào?”

Người đàn ông trầm giọng hỏi Diệp Phàm. “Người chết không cần biết những chuyện này!”

Dương Bách Xuyên đi về phía đối phương.

Nếu như đã để mắt tới thân thể Huyền Âm của Đường Sở Sở, vậy thì hắn càng không thể bỏ qua được!
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 154: C154: Ác nhân cốc



“Ranh con, miệng lưỡi cũng ghê nhỉ, cậu là người đầu tiên dám nói chuyện với bổn tọa như vậy!”

Người đàn ông lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Phàm, trên người ông ta tản ra hơi thở đáng sợ, xung quanh bắt đầu nổi lên từng cơn gió, mang lại cho người †a một loại cảm giác gió lạnh gào thét, ác quỷ phủ xuống!

Lúc này, người đàn ông tỏa ra sức mạnh vượt qua Huyền Cảnh, có thể làm cho người khác hít thở không thông, không khí xung quanh dường như bị đông lại!

“Mạnh quái”

U Ảnh trông thấy khí tức toát ra từ người đàn ông này, hai mắt co rút lại, vẻ mặt chấn động nói.

Thực lực của người này mạnh hơn hắn rất nhiều, chỉ riêng luồng khí tức này đã làm ông khó thở!

“Doãn Thiên Phong!”

Ông lão muốn nhận Đường Sở Sở làm đồ đệ đột nhiên xuất hiện, lão ngạc nhiên nhìn người đàn ông kia.

“Đi chết đi!” Hai tay người đàn ông hóa thành móng nhọn trực tiếp giết về phía Diệp Phàm, móng vuốt của ông ta ẩn chứa một sức mạnh đáng sợ, kèm theo gió lạnh gào. thét, giống như lốc xoáy được chiếu trên tivi, khiến cho người ta vô cùng sợ hãi!

“Cẩn thận!”

Ba người Đường Sở Sở nhìn thấy cảnh này, ai nấy đều lo lắng gọi tên Diệp Phàm.

Lúc này, Diệp Phàm chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng đáng sợ đang tới.

Móng vuốt của đối phương mạnh đến mức một khi rơi xuống cũng đủ làm cho cơ thể con người nổ tung!

Cường giả bình thường không thể nào đỡ được đòn tấn công này!

Người này có thực lực mạnh như vậy, ông ta là người giỏi nhất trong số cao thủ Diệp Phàm gặp được từ khi xuống núi!

ÄmII!

Giây sau, một tiếng nổ vang lên.

Móng vuốt của người đàn ông này còn cách Diệp Phàm một tấc thì đã gặp trở ngại.

Ông ta mở to hai mắt, lộ ra vẻ không thể tin nổi.

Chỉ thấy Diệp Phàm tung quyền đánh thẳng lên người đối phương, một kích đoạt mạng!

Cậu...

Người đàn ông nhìn chằm chằm với vẻ khó tin! Phụt!

Ngay sau đó, ông ta nằm lăn trên mặt đất, chết không nhắm mắt!

Lúc này, ông già kia bước nhanh tới, nhìn người này nói: “Đúng là Quân Thiên Phong!”

“Ông biết ông ta?”

Diệp Phàm nhìn sang ông cụ.

“Ông ta tên là Quân Thiên Phong, một trong thập đại ác nhân của Ác Nhân Cốc, người này tu luyện tà thuật, ông ta thích cưỡng h**p con gái cướp đoạt âm khí trong. cơ thể họ để tu luyện!”

“Lần này là nhắm tới thân thể Huyền Âm của cô Đường, muốn dùng nó để tu luyện, không ngờ lại chết trong tay cậu!”

Ông cụ cảm thán nói.

“Ác Nhân Cốc? Cái quái gì thế?”

Diệp Phàm bĩu môi, hắn chỉ biết Quỷ Cốc, Ác Nhân Cốc thì chưa nghe bao giờ.

“Ác Nhân Cốc là một nơi vô cùng nguy hiểm, đáng sợ nhất của Long Quốc, nơi đó có nhất nhiều kẻ ác, bọn họ không chỉ hung hãn tàn bạo mà còn tu luyện công pháp tà ma, tất cả đều rất độc ác và tàn nhẫn, những người như vậy tập hợp lại với nhau, hình thành nên Ác Nhân Cốc!”

“Ở trong Ác Nhân Cốc có bốn thủ lĩnh, bọn họ là bốn người có thực lực mạnh nhất, ngoài ra còn có thập đại ác nhân, mỗi người trong số họ đều là cao thủ hạng nhất."

“Trước kia, triều đình và các thế lực khắp nơi Long Quốc muốn diệt trừ Ác Nhân Quốc, nhưng đáng tiếc là không thành công.”

“Ác Nhân Cốc cũng trở thành nơi ẩn náu của vô số võ giả phạm tội nghiêm trọng, thế lực càng ngày càng lớn, bây giờ muốn diệt được Ác Nhân Cốc lại càng khó hơn!”

Ông cụ khế vuốt chòm râu, nhỏ giọng giới thiệu.

“Long Quốc còn có nơi như thế này, thú vị!”

Diệp Phàm khẽ cười, ánh mắt nhìn về phía ông cụ: “Lão già như ông biết cũng nhiều đấy chứ nhỉ, ông rốt cuộc là ai?”

“Nói!”

Lúc này, Diệp Phàm nhìn ông cụ với vẻ mặt lạnh lẽo.

“Lão phu Mặc Trường Hà, tới từ nhà họ Mặc!”

Ông cụ nhẹ giọng nói. “Nhà họ Mặc?” “Ông là người là họ Mặc?”

Diệp Phàm nghe thấy đối phương nói như vậy, ánh mắt hơi cứng lại, lộ ra vẻ ngạc nhiên.

*Ồ, xem ra cậu cũng biết nhà họ Mặc!” Mạc Trường Hà cũng ngạc nhiên nhìn Diệp Phàm.

Thời đại bây giờ, người biết tới nhà họ Mặc cũng không nhiều.

Nhưng nếu đã biết nhà họ Mặc thì thân phận cũng không phải tâm thường!

“Không ngờ ông lại là người nhà họ Mặc?”

Ánh mắt Diệp Phàm lóe lên khi nhìn Mặc Trường Hà.

Hắn từng nghe tam sư phụ nhắc tới nhà họ Mặc, đây là một dòng họ không hề đơn giản, truyền thừa lâu đời, hơn nữa còn có một mối liên hệ nhất định với Qủy Cốc!

Không nghĩ tới lại gặp được người nhà họ Mặc ở nơi này.

“Hình như cậu hiểu rất rõ về nhà họ Mặc?”

“Cho hỏi, cậu rốt cuộc là ai?”

Mặc Trường Hà cũng tò mò nhìn Diệp Phàm.

“Quỷ Cốc!”

Diệp Phàm nói ra hai chữ.

Nghe thấy Diệp Phàm trả lời, vẻ mặt Mặc Trường Hà thay đổi, rồi nhìn hắn với vẻ chấn động: “Cậu vậy mà...”

“Được rồi, bây giờ ông cũng đã biết, nhưng tốt nhất là đừng nói linh tinh!”

Diệp Phàm thản nhiên, hắn nhìn sang U Ảnh: “Ông xử lý thi thể của tên này đi!”

“Vâng, thiếu chủ!” U Ảnh gật đầu nhận lệnh. “Vào trong thôi!”

Lúc này, Diệp Phàm nhìn về phía ba người còn lại, bọn họ quay trở lại biệt thự.

Mặc Trường Hà đứng tại chỗ, ánh mắt không ngừng lóe lên.

“Cậu ta lại là người của Quỷ Cốc, thân thủ cao như vậy, lẽ nào là đệ tử của vị kia?”
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 155: C155: Báo thù



Mặc Trường Hà nheo mắt, trong lòng thầm suy đoán.

“Nếu đã như thế, vậy nhà họ Mặc có lẽ...”

Lúc này, trong đầu Mặc Trường Hà có hàng vạn suy nghĩ, vẻ mặt không ngừng thay đổi.

Trong một gian phòng ở Bách Hoa Lâu - Thiên Hải. Cơ Như Yên đang gọi điện thoại.

“Gặp thiếu chủ rồi?”

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của con gái. “Ừ"

Cơ Như Yên gật đầu.

“Cảm thấy thế nào?”

Giọng nữ đó lại vang lên.

“Thâm sâu khó lường!”

Cơ Như Yên im lặng vài giây rồi nói ra bốn chữ. Người đầu dây bên kia nghe thấy vậy thì cũng trâm mặc một lúc rồi đáp: “Có năng lực khiến cô đánh giá như vậy, xem ra vị thiếu chủ này không hề đơn giản, tôi đã nói với cô rồi, đệ tử được lâu chủ bồi dưỡng, sao có thể là người bình thường!”

“Anh ta không chỉ có một người sư phụ là lâu chủ, hẳn là vẫn còn sáu vị sư phụ nữa, lâu chủ chỉ là thất sư phụ của anh ta!”

Cơ Như Yên nói

“Gì cơ? Anh ta còn có sáu vị sư phụ, lâu chủ chúng †a chỉ xếp thứ bảy?”

Giọng nói ở đầu dây bên kia vô cùng bất ngờ. “Hơn nữa, anh ta đã nhìn ra ý đồ của tôi!”

Cơ Như Nhiên thản nhiên nói.

“Nhìn ra ý đồ của cô? Vậy anh ta...”

Giọng điệu của người kia đổi sang lo lắng. Cơ Như Yên nhắc lại lời của Diệp Phàm. “Anh ta nói như vậy thật à?”

“Đúng thết”

“Vậy xem ra, vị thiếu chủ này quả thật rất có bản lĩnh!

“Như Yên, cô nhớ kỹ, không được có bất cứ ý nghĩ nào khác với thiếu chủ!”

Người ở đầu dây bên kia nghiêm túc nói.

“Tôi biết rồi!"

Dứt lời, Cơ Như Yên nhanh chóng cúp điện thoại, trong đôi mắt quyến rũ hiện ra tia sáng, cũng không biết đang nghĩ gì!

Lâm Phiệt.

Khi Lâm Báo nhìn thấy thi thể của con trai mình, trên người ông ta toát ra đầy sát khí, trong mắt ông tràn đây lửa giận.

“Phong Nhi!!!”

Lâm Báo ngửa mặt lên trời hét lớn, tròng mắt đầy tia máu, hai tay siết chặt.

Một luồng khí tức đáng sợ bộc phát ra từ cơ thể ông ta, phá hủy mọi thứ trong căn phòng, trên bức tường xung quanh còn xuất hiện vô số vết nứt.

Lúc này, phiệt chủ Lâm Phiệt đi tới.

“Phiệt chủ!”

Lâm Báo thấy phiệt chủ xuất hiện, ông ta áp chế lại cơn tức giận trong lòng.

“Lâm Phong bị giết, tôi biết ông rất tức giận, nhưng chúng ta cần phải bình tĩnh!”

Phiệt chủ nhìn Lâm Báo nói.

“Phiệt chủ, Bách Hoa Lâu ức h**p người quá đáng, xin phiệt chủ cho phép tôi dẫn người đi diệt bọn họ!”

Lâm Báo nhìn phiệt chủ Lâm Phiệt với vẻ mặt đây dữ tợn.

“Nếu Bách Hoa Lâu dễ diệt như vậy thì sớm đã không tồn tại nữa rồi!”

Phiệt chủ Lâm Phiệt lạnh giọng nói.

“Chẳng lẽ cứ để Lâm Phong chết một cách vô ích như vậy sao?”

Lâm Báo nói với vẻ không can tâm.

“Lâm Phong là con cháu của Lâm Phiệt ta, đương nhiên không thể chết như vậy được, huống hồ lần này Bách Hoa Lâu còn giết của Lâm Phiệt chúng ta nhiều người như vậy, nếu Lâm Phiệt không làm gì, truyền ra ngoài thì chúng ta đâu còn mặt mũi?”

“Ông mang người đi diệt một vài phân bộ của Bách Hoa Lâu là được, dạy cho bọn họ một bài học, để chúng ngoan ngoãn giao ra con gái của Lâm Lang Thiên, nếu không đừng trách Lâm Phiệt chúng ta không nể mặt lâu chủ Bách Hoa Lâu!”

Phiệt chủ Lâm Phiệt nói với giọng lạnh như băng. “Vâng thưa phiệt chủ!”

Lâm Báo nghiến răng nghiến lợi đáp.
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 156: C156: Hàng xóm mới



Trong lầu các cổ kính nào đó ở Long quốc.

"Chủ nhân, đây là toàn bộ thông tin hiện có về Diệp Phàm."

Một người đàn ông mặc đồ đen đứng trước mặt một người đàn ông mặc mãng bào, trong tay câm một tập tài liệu ghi lại tất cả các thông tin về Diệp Phàm sau khi xuống núi, bao gồm cả những thế lực đối địch có thù oán với hắn đều rất chỉ tiết.

Sau khi xem xong, người đàn ông mặc mãng bào. nhíu mày hỏi: "Thực lực của tên này mạnh như vậy sao? Trong những năm này cậu ta đã trải qua những gì?

Không điều tra được những thông tin về trước ư?"

"Không ạ. Thông tin trước khi cậu ta xuất hiện ở Thiên Hải hoàn toàn trống rỗng, không tra được người này. Người đàn ông mặc đồ đen trầm giọng trả lời. "Xem ra trước đây tôi đã coi thường cậu ta." Người đàn ông mặc mãng bào lạnh lùng nói.

"Chủ nhân, tiếp theo có cần bảo Thiên Phạt tiếp tục. ra tay không?"

Người đàn ông mặc đồ đen hỏi.

"Báo cho Thiên Phạt lập tức bắt người này bằng bất cứ giá nào cho tôi, nhưng không được giết cậu ta."

Người đàn ông mặc mãng bào nói với vẻ mặt uy nghiêm.

"Vâng, thưa chủ nhân!"

Người đàn ông mặc đồ đen gật đầu, sau đó xoay người rời đi.

"Chủ công không giết cậu ta vì muốn điều tra người đứng sau cậu ta sao?"

Lúc này, lão giả mặc quần áo vải đi tới, nói với người đàn ông mặc mãng bào.

"Ninh lão, lúc trước chúng ta đã xem nhẹ cậu ta, chắc chắn phía sau người này có một thế lực lớn mạnh!"

Vẻ mặt của người đàn ông mặc mãng bào cực kỳ thâm trầm.

"Chủ công đừng lo. Hiện tại Diệp Thiên Long đã chết, cho dù phía sau cậu ta có ai hoặc thế lực nào, chúng ta cũng dễ dàng xử gọn, họn họ không thể gây trở ngại cho. chủ công."

Lão giả mặc quần áo vải nhẹ giọng nói.

"Nhưng nếu Diệp Thiên Long không chết thì sao?"

Người đàn ông mặc mãng bào thình lình lên tiếng.

Nét mặt của lão giả mặc quần áo vải chợt cứng đờ.

Trong phòng bỗng trở nên yên tĩnh, ngay cả tiếng hít thở cũng không thấy.

"Sao có thể chứ? Chẳng phải năm đó ông ta đã bị giết rồi sao?"

Lão giả mặc quần áo vải găn giọng nói. "Đúng thế, nhưng không tìm thấy thi thể của ông ta." Người đàn ông mặc mãng bào nhíu mày. "Chủ công, ngài nghĩ nhiều rồi. Năm xưa Thiên Phạt tự tay giết ông ta, với chút thực lực còn lại của ông ta

lúc đó thì không thể thoát chết."

Lão giả mặc quần áo vải lạnh nhạt đáp lời.

"Mong là thế. Biết vậy thì lúc đó tôi nên đích thân ra tay hoặc là nhìn tận mắt ông ta chết, như vậy tôi mới có thể yên tâm."

Người đàn ông mặc mãng bào trầm giọng nói.

"Hiện tại kế hoạch đã bắt đầu, không ai có thể cản trở chủ công, chủ công không cần lo lắng."

Lão giả mặc quần áo vải khom người nói.

"Đúng vậy, không ai có thể cản trở tôi, cho dù Diệp Thiên Long sống lại cũng không thể"

Người đàn ông mặc mãng bào gạt bỏ những suy nghĩ rối loạn trong đầu, nghiêm nghị nói.

Trong một cung điện âm u nào đó ở nước ngoài.

"Đại nhân, hiện tại thánh nữ đã mất trí nhớ, chúng ta phải làm thế nào?"

Bốn hộ pháp Ám Dạ tìm kiếm A Cơ lúc trước quỳ dưới đất, nói với một bóng người đứng trong bóng tối.

"Đưa thánh nữ về bằng mọi giá. Với tình trạng hiện tại của thánh nữ, một khi đám người kia biết tung tích của thánh nữ thì thánh nữ sẽ gặp nguy hiểm."

"Tôi sẽ lập tức báo lại với gia tộc và xin tiếp viện!"

Bóng người kia hờ hững cất lời.

"Rõ"

Bốn hộ pháp gật đầu.

Nháy mắt một ngày mới đã đến!

"Anh rể, hành xóm của chúng ta chuyển đi rồi, lại có một mỹ nữ chuyển tới!"

Diệp Phàm đang nấu bữa sáng thì Trần Tiểu Manh đột nhiên nói.

"Hàng xóm mới đến rồi hả?"

Diệp Phàm kinh ngạc, đi ra ngoài xem thử. Đúng là lại có người chuyển đến nhà của Thượng Quan Lưu Ly ở bên cạnh.

"Xin chào Diệp thần y!"

Lúc này, một cô gái từ trong biệt thự bên cạnh đi ra chào hỏi Diệp Phàm qua hàng rào.

"Là cô à?" Diệp Phàm ngạc nhiên nhìn đối phương.

Cô gái này không phải ai khác mà chính là Khương Vân Hi.

"Diệp thần y, sau này chúng ta là hàng xóm rồi Khương Vân Hi mỉm cười nói với Diệp Phàm. "Sao cô lại chuyển đến đây?"

Diệp Phàm kinh ngạc hỏi.

"Tôi chuyển đến đây tất nhiên là muốn gần gũi với Diệp thần y rồi. Có lẽ làm như vậy thì một ngày nào đó. Diệp thần y sẽ đồng ý nhận tôi làm đệ tử."

Khương Vân Hi trả lời.

"Cô vẫn còn muốn tôi nhận cô làm đồ đệ hả? Cô không sợ tôi ư?"

Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc.

Hắn còn tưởng sau chuyện ngày hôm qua, cô gái này sẽ từ bỏ ý nghĩ bái hẳn làm sư phụ.

"Tôi không sợ" "Tôi biết hôm qua những người đó đều là kẻ xấu muốn giết Diệp thần y. Đã là kẻ xấu thì bọn họ bị giết là chuyện rất bình thường."

Vẻ mặt Khương Vân Hi bình tĩnh như thể cô không bị ảnh hưởng bởi chuyện ngày hôm qua.
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 157: C157: Tôi sẽ không từ bỏ



Diệp Phàm bĩu môi, dứt khoát đi vào biệt thự. "Tôi sẽ không từ bỏ!" Khương Vân Hi siết chặt tay, vẻ mặt kiên định.

"Anh rể, anh quen hàng xóm mới à? Sao cô ta lại muốn làm đồ đệ của anh?"

Trong biệt thự, Trần Tiểu Manh tò mò hỏi Diệp Phàm.

"Em hỏi nhiều thế?"

Diệp Phàm lườm cô nhóc này.

"Hừ, anh không nói nhất định là vì có gì đó mờ ám!" Trần Tiểu Manh hừ mũi.

Sau đó, Diệp Phàm đi đến Bách Hoa Lâu.

Hắn yêu cầu Xuân Lan sắp xếp người đưa Lâm Thi ml đến núi Cửu Long.

Hơn nữa, hắn còn bảo Đại Hổ và Nhị Hổ đi cùng để tránh xảy ra sự cố.

"Tạm biệt Diệp Phàm!"

Lâm Thi m nhìn Diệp Phàm, bước tới ôm hắn.

"Tôi sẽ tiếp tục tìm ba cô, cô đừng lo."

Diệp Phàm hứa hẹn. "Ừm" Lâm Thi m gật đầu, mắt sáng lấp lánh.

Đột nhiên cô ấy hôn lên má Diệp Phàm rồi xoay. người rời đi.

Diệp Phàm bị Lâm Thi _m tập kích cũng ngây ra. "Xem ra Lâm cô nương có ý với thiếu chủ!"

Cơ Như Yên đi tới, nở nụ cười quyến rũ.

"Vậy cô có ý với tôi không?”

Diệp Phàm nhìn Cơ Như Yên, nở nụ cười nghiền ngẫm.

"Nếu thiếu chủ đồng ý thì thuộc hạ sẵn lòng hiến thân cho thiếu chủ!"

Cơ Như Yên dán sát vào Diệp Phàm, một mùi hương như hoa lan xông vào mũi khiến người ta mê đắm.

"Thôi quên đi." Diệp Phàm thẳng thừng lắc đầu.

Cơ Như Yên không đơn giản, Diệp Phàm không định chọc vào đối phương.

Cơ Như Yên thấy Diệp Phàm lắc đầu, không hiểu sao trong lòng hơi hụt hãng.

"Thiếu chủ, tôi vừa nhận được tin lại có thêm rất nhiều cao thủ thế giới ngầm tới Thiên Hải, trong đó có nhiều cao thủ hàng đầu cấp A, thậm chí còn có người của hai thế lực cấp SI"

Xuân Lan đi tới báo cáo với Diệp Phàm.

"Lại tới nữa hả?"

"Đám người này không chịu thôi đúng không?" Diệp Phàm nhướng mày, lạnh lùng nói.

"Thiếu chủ, giờ chúng ta phải giải quyết triệt để mối phiền phức này. Một là yêu cầu kẻ treo thưởng hủy nhiệm vụ, hai là làm cho người của thế giới ngầm không dám động đến thiếu chủ!"

Cơ Như Yên lên tiếng.

"Chúng tôi còn đang điều tra kẻ treo thưởng, có điều đối phương ẩn nấp rất kỹ, không để lại bất kỳ manh mối nào, có lẽ còn cần thêm mấy ngày mới có thể tra ra thân phận của đối phương!"

Xuân Lan đáp.

"Vậy thì chỉ còn cách thứ hai thôi.

Cơ Như Yên nói với Diệp Phàm.

"Làm sao để đám người đó không dám động vào tôi nữa?"

Ánh mắt Diệp Phàm lấp lóe. "Thiếu chủ, tôi có một biện pháp” Lúc này, U Ảnh đột nhiên cất lời. "Biện pháp gì?"

Diệp Phàm đưa mắt nhìn U Ảnh.
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 158: C158: Tu la xuất hiện thế giới kinh ngạc



"Nếu chủ nhân lộ diện với danh hiệu sát thần Tu La thì có thể đe dọa các cao thủ bóng tối không dám ra động vào thiếu chủ nữa!"

U Ảnh nói với Diệp Phàm.

"Chút chuyện nhỏ này mà phải tìm đến Tứ sư phụ thì chắc chắn tôi sẽ bị mắng té tát."

"Không được!"

Diệp Phàm lắc đầu.

"Nhưng mà..."

Diệp Phàm chợt nhớ ra điều gì.

"Sao vậy?"

Đám Cơ Như Yên, U Ảnh đều nhìn Diệp Phàm.

"Trước kia Tứ sư phụ từng nói ông có một tài khoản trên dank web, trước kia đã từng đăng bài."

"Vừa hay tôi biết tài khoản này. Nếu tôi dùng tài khoản này đăng bài thì những người đó sẽ tưởng là Tứ sư phụ đăng."

Diệp Phàm lạnh nhạt nói.

"Cách này được đấy!"

U Ảnh trầm giọng nói.

"Vậy để tôi thử xem."

Tuy Diệp Phàm không sợ đám cao thủ bóng tối này, nhưng hắn cũng không muốn bị bọn họ làm phiền suốt

gây ảnh hưởng tới cuộc sống của hắn!

Kế tiếp, Cơ Như Yên kiếm cho Diệp Phàm một chiếc máy tính, hắn lập tức đăng nhập dark web.

Đây là lần đầu tiên Diệp Phàm đăng nhập dark web.

Trên dark web đầy rẫy thông tin về thế giới ngâm, còn có danh sách Hắc Bảng và bảng Sát Thủ.

Mà Diệp Phàm đăng nhập bằng tài khoản của Tứ sư phụ!

Tên tài khoản của Tứ sư phụ chỉ có hai chữ: Tu La.

Nhưng đối với toàn bộ thế giới ngầm mà nói, hai chữ này chính là một truyền kỳ!

Tiếp theo, Diệp Phàm dùng tài khoản của Tứ sư phụ đăng một bài.

"Kẻ nào dám nhận nhiệm vụ treo thưởng năm tỷ này thì kẻ đó phải chết!"

Diệp Phàm dựa theo tính cách của Tứ sư phụ viết ra câu này rồi đăng lên.

"Xong rồi."

Hắn ấn đăng rồi nói.

Bài đăng của Diệp Phàm vừa xuất hiện, cả dark web lập tức sôi trào!

"Đó là tài khoản của sát thần Tu La sao?"

"Là thật đấy!"

"Sát thần Tu La đã tái xuất giang hồ!"

"Không phải tôi đang nằm mơ chứ?"

"Sát thần Tu La muốn cảnh cáo chúng ta kẻ nào. dám nhận nhiệm vụ treo thưởng này thì hắn sẽ giết kẻ đó sao?"

"Lã nào sát thần Tu La và tên nhóc Long quốc kia có quan hệ?”

"Oh my god, cuối cùng thần tượng của tôi cũng xuất hiện rồi!"

Lúc này, một đống bình luận nhảy ra.

Vô số người theo dõi trên dark web giật mình kinh ngạc!

Bọn họ không ngờ sát thần Tu La đã biến mất mấy chục năm lại xuất hiện lần nữa, hơn nữa còn xuất hiện vì người Long quốc bị treo thưởng năm tỷ kial

Chẳng mấy chốc tin tức trên dank web đã lan truyền khắp thế giới ngầm.

Các các quốc gia trên thế giới và người đứng đầu các thế lực lớn đều nhận được tin tức.

Qua mười mấy năm, sát thần Tu La lại xuất hiện! Nhất thời nơi nơi chấn động, thế giới ngầm xôn xao! Vô số thế lực đầu đang bàn tán!

Mà bài đăng này của sát thần Tu La đã khiến cho

những cao thủ muốn đối phó với Diệp Phàm đổi lấy tiền thưởng năm tỷ lập tức từ bỏ ý định này.

Năm tỷ tuy tốt nhưng phải có mạng cầm mới được!

Đến nay chiến tích năm xưa của sát thần Tu La vẫn còn lưu truyền trong thế giới ngầm.

Ai dám đối đầu với sát thần Tu La chẳng khác nào tìm chết.

Thậm chí sau khi biết đến bài đăng của sát thần Tu La, các thế lực ngầm và cao thủ bóng tối đã tới Thiên Hải hoặc đang trên đường tới Thiên Hải đều sợ đến mức vội vàng chạy luôn.

Sát thần Tu La tái xuất sau mười mấy năm mất tích đã gây ra chấn động cực lớn.

Nhất là tám người còn lại trong chín tùy tùng đi theo sát thần Tu La hồi xưa.

Khi bọn họ biết tin tức này, mắt ai nấy đều sáng ngời.

"Chủ nhân xuất hiện rồi!" "Lẽ nào chủ nhân đang ở Thiên Hải?" "Đi thôi, tới Thiên Hải ngay lập tức!"

Mấy tùy tùng của sát thần Tu La nhao nhao chuẩn bị tới Thiên Hải.

Trong rừng rậm nguyên thủy ở một nơi khác.

Mấy trăm thi thể mãnh thú nằm la liệt trên đất, máu chảy lênh láng.

Một bóng người đứng giữa đống thi thể, tay cầm một thanh kiếm vẫn đang nhỏ máu, toàn thân toát ra sát khí vô tận!

"Chủ nhân, sát thần Tu La xuất hiện rồi!"

Lúc này, một nam tử xuất hiện, quỳ xuống nói với người đàn ông cầm kiếm.

"Tu La xuất hiện rồi!"

Con ngươi của người đàn ông co lại, trong mắt phóng ra hai luông sát quang kinh người, trên người tỏa ra sát ý ngút trời.

"Đúng vậy. Mười phút trước ông ta đăng một bài trên dark web.

Nam tử báo cáo lại sự việc cho đối phương. "Long quốc? Treo thưởng? Diệp Phàm?”

"Có thể khiến Tu La mất tích mấy chục năm đích thân lên tiếng, xem ra Diệp Phàm không đơn giản!"

"Thông qua cậu ta chắc chắn có thể tìm được Tu Lai"

"Lập tức sắp xếp, tôi muốn đi Long quốc!" Người đàn ông dứt khoát ra lệnh.

"Vâng!"
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 159: C159: Nhất định phải bắt thằng nhóc này cho tôi



Nam tử kia gật đầu, xoay người rời đi.

"Tu La, năm xưa ông mang đến cho tôi nỗi nhục nhã, lần này chúng ta nên kết thúc rồi!"

Trong mắt người đàn ông này lóe lên sát khí lạnh lễo.

Trong căn cứ dưới lòng đất ở một hải đảo nào đó. “Tu La, cuối cùng thì ông cũng xuất hiện rồi!"

Lúc này, một nam tử vô cùng kích động sau khi biết †in sát thần Tu La xuất hiện.

"Năm xưa ông diệt Hắc Thiên Sứ của tôi, giết ba của tôi, lần này tôi phải bắt ông nợ máu trả máu!"

Nam tử này siết chặt nắm đấm, vẻ mặt tràn đầy sát khí.

"Thiếu chủ, lần này Tu La công khai lên tiếng vì thằng nhóc Long quốc kia, chứng tỏ mối quan hệ giữa ông ta và người này tuyệt đối không đơn giản."

"Nếu chúng ta bắt được người này thì sẽ là một vũ khí đối phó với Tu La."

Một người đàn ông trung niên mũi ưng đứng trước. mặt nam tử này lên tiếng.

"Ông nói không sai, có thể khiến Sát Thần biến mất mấy chục năm lên tiếng vì cậu ta, thằng nhóc này chắc chắn có quan hệ mật thiết với Tu La. Bắt cậu ta thì có thể áp chế Tu La, đến lúc đó tôi có thể báo thù cho ba mình và Hắc Thiên Sứ!"

"Ông lập tức dẫn người tới Thiên Hải, nhất định phải bắt thằng nhóc này cho tôi!"

Nam tử lạnh lùng nói với người đàn ông trung niên mũi ưng.

"Rõ"

Người đàn ông mũi ưng gật đầu.

Ngoại vực. Trong một cung điện đỏ như máu nào đó.

Một giọng nói khàn đặc vang lên: "Ẩn náu mấy chục năm, cuối cùng cũng không nhịn được nữa hả?”

"Lập tức cử người đi Long quốc bắt Diệp Phàm, ép hỏi tung tích của Tu Lai"

"Vâng!"

Sau khi giọng nói khàn đặc này vang lên, một giọng nói khác tiếp lời.

Chiến Bộ ở Long quốc.

"Cậu ta có quan hệ với sát thần Tu La?”

Long Chiến Thiên thốt lên đầy kinh ngạc.

"Đúng vậy. Không ngờ sát thần Tu La trong truyền thuyết lại vì cậu ta mà đích thân lên tiếng cảnh cáo thế lực ngầm. Đoán chừng lần này không còn ai dám ra tay với cậu ta vì tiền thưởng năm tỷ nữa."

Quân Đao trầm giọng nói.

"Người này không chỉ có quan hệ với chiến thần Thiên Sách, mà còn có quan hệ với sát thần Tu La, hơn nữa còn có liên hệ mật thiết với Bách Hoa Lâu và điện Long Vương. Địa vị của thằng nhóc này vượt xa tưởng tượng của chúng tai"

Long Chiến Thiên cảm thán.

"Long Soái, tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?”

Quân Đao nhìn Long Chiến Thiên.

"Hiện tại Mộ Bạch đã đi đón thằng nhóc này, vậy chúng ta chờ xem cậu ta làm thế nào để đưa quân Thiên Sách trở lại thời kỳ đỉnh phong!"

Long Chiến Thiên trầm giọng đáp, sau đó nhìn Quân Đao: "À đúng rồi, trước đó có tin trong chín quân đoàn có kẻ cấu kết với nước địch, cậu âm thầm điều tra xem kẻ này là ai."

"Trong chín quân đoàn có kẻ dám cấu kết với nước địch ư?"

Quân Đao biến sắc, lạnh lùng nói.

"Đúng vậy. Yên ổn vài chục năm, có một số kẻ dần sa đọa, thậm chí còn nảy sinh dã tâm và d*c v*ng không nên có. Có lẽ Long quốc phải trải qua một trận đại chiến một lần nữa mới có thể khiến chín quân đoàn lớn sục sôi ý chí chiến đấu!"

Long Chiến Thiên thở dài.

"Tôi sẽ điều tra ngay. Nếu tôi biết được kẻ nào dám phản quốc, thì tôi nhất định sẽ chém chết không tha!"

Quân Đao lạnh lùng nói, sau đó đi thẳng ra ngoài.

Sau khi Quân Đao rời đi, chiếc điện thoại cơ mật trước mặt Long Chiến Thiên đột nhiên đổ chuông.

Long Chiến Thiên bắt máy: "Có tin tức gì không?" "Tám nước âm mưu chinh phạt Long quốc!" Bên kia điện thoại truyền đến tám chữ.

Long Chiến Thiên nghe thấy tám chữ này, con ngươi co lại, mặt biến sắc

. "Tôi biết rồi."

Ông ta cúp máy, thở dài cảm thán: "Xem ra thời thế sắp thay đổi rồi!"
 
Back
Top Bottom