Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)

Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 30: C30: Lấy một địch ba nghìn



Bên trong nhà họ Bạch, Diệp Phàm lạnh lùng tiến vào.

Ngay khi Diệp Phàm xuất hiện ở nhà họ Bạch, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên

người hắn.

“Mày là ai?”

Bạch Phong nhìn Diệp Phàm, lạnh nhạt nói.

“Tôi chính là hung thủ mà các ông muốn bắt!”

“Bạch Cảnh Thiên là do tôi giết!”

Diệp Phàm thản nhiên nói.

Bộp Bộp Bộp!!!

Diệp Phàm vừa dứt lời, người nhà họ Bạch nhìn chằm chằm vào hắn với ánh mắt ngập tràn

sát khí.

Hiện trường lập tức thay đổi, trở nên vô cùng ngột ngạt và nặng nề.

Bầu không khí tràn đầy một cỗ sát khí!

Ba cha con Bạch Khôn Sơn, Bạch Trần, Bạch Phong nhìn chăm chú Diệp Phàm với vẻ mặt

lạnh như băng, ánh mắt bọn họ giống như chỉ muốn g**t ch*t hắn ta.

“Mày chính là hung thủ g**t ch*t con trai tao?”





Bạch Trần quát lên về phía Diệp Phàm.

“Không sai!”

“Không phải các người muốn báo thù hay sao? Tôi tới rồi đây!”

Diệp Phàm lạnh giọng.

“Ranh con, lá gan mày cũng lớn đấy, còn dám đưa tới tận cửa.”

“Xem ra mày cũng biết không sống được, thế nên chuẩn bị lấy cái chết đền tội đúng không?”

Bạch Phong nhìn Diệp Phàm quát.

“Lấy cái chết nhận tội?”

Diệp Phàm cười lạnh một tiếng.

“Mày cười cái gì?”

Bạch Phong hỏi.

“Tôi cười các người quá tự cao rồi!”

“Hôm nay tôi tới đây không phải để lấy cái chết đền tội, tôi tới để chuẩn bị tiễn cả nhà các

người đi đoàn tụ với Bạch Cảnh Thiên!”

“Hắn ở địa phủ một mình cô đơn, tôi tiễn cả nhà các người tới cạnh hắn ta, cũng xem như

làm một chuyện tốt!”

“Các người không cần phải cảm ơn tôi, tôi đây là người làm việc tốt mà không cần báo đáp!”

Diệp Phàm lạnh nhạt nói từng câu từng chữ.

“Cậu tới để diệt nhà họ Bạch?”

Diệp Trần nhìn Diệp Phàm nói.

“Không sai!”

Diệp Phàm thẳng thừng đáp.

Bộp!

Tất cả đệ tử nhà họ Bạch và những người của các gia tộc tới phúng viếng đều giật mình.

Cậu ta muốn diệt nhà họ Bạch?





Cậu ta điên rồi sao?

Lẽ nào không biết thế lực của nhà họ Bạch sao?

Nhà họ Bạch là một trong bốn gia tộc quyền thế nhất của quận Giang Nam, gia tộc truyền

thừa trăm năm, căn cơ gốc rễ sâu không tưởng, ngay cả quận trưởng cũng không dám làm

càn trước mặt nhà họ Bạch.

Nhưng cậu nhóc trước mặt này lại nói muốn diệt nhà họ Bạch, đúng là điên rồ!

“Nhóc con, chỉ dựa vào một mình mày mà muốn diệt nhà họ Bạch, tao thấy não mày bị cửa

kẹp rồi phải không?”

Bạch Phong nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt khinh thường.

“Hôm nay phải lấy đầu của hắn để tế linh hồn trên trời của cháu trai ta!”

Lúc này, Bạch Khôn Sơn lên tiếng.

Ông ta vừa dứt lời thì Bạch Trần đã phất tay.

Ngay lập tức thống lĩnh thị vệ nhà họ Bạch đã dẫn một đám tinh nhuệ xông tới, trực tiếp bao

vây Diệp Phàm.

“Người trẻ tuổi, cậu quá coi thường nhà họ Bạch!”

“Hôm nay sẽ cho cậu ta mở mang tri thức thực lực chân chính của nhà họ Bạch!”

“Bắt lấy!”

Bạch Trần lạnh giọng quát.

Dứt lời, đám thị vệ đã xông về phía Diệp Phàm.

Đám thị vệ này đều là chiến sĩ xuất ngũ từng trải qua rèn luyện nghiêm khắc, lực chiến đấu vô

cùng mạnh.

Nhưng trong mắt của Diệp Phàm thì bọn họ cũng chẳng khác gì so với người thường.

Bộp!

Ánh mắt Diệp Phàm lóe lên sát ý, hắn trực tiếp ra tay.

Keng keng keng!!!

Diêp Phàm vừa ra tay thì giống như biến thành sát thần, không hề có chút lưu tình, ững thị vệ

này hoặc là bị nổ nát đầu, hoặc là xương ức vỡ vụn, không thì trái tim cũng vỡ nát!





Đám thị vệ của nhà họ Bạch đối mặt với Diệp Phàm thì giống như dê con nằm trên thớt chờ bị

làm thịt, từng người từng người bị g**t ch*t.

Sau khi nhìn thấy thủ đoạn giết người đáng sợ của Diệp Phàm, vẻ mặt của những người

đang có mặt ở đó đều thay đổi.

“Không ngờ thực lực của người này lại mạnh như vậy!”

Diệp Trần nghiêm túc nói.

“Chẳng trách dám lớn tiếng nói muốn diệt nhà họ Bạch, xem ra cũng có chút bản lĩnh!”

“Đáng tiếc, cậu ta đã chọn sai đối tượng!”

Bạch Phong lạnh giọng, ông ta gọi một cuộc điện thoại.

Răng rắc!

Lúc này, thống lĩnh thị vệ của nhà họ Bạch cũng bị Diệp Phàm bẻ gãy cổ.

Toàn bộ đội quân tinh nhuệ của nhà họ Bạch toàn bộ chết thảm trong tay Diệp Phàm, từng

người từng người đều chết thảm, chết không nhắm mắt.

Vẻ mặt của người họ Bạch đều thay đổi, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi!

“Ranh con, tuổi trẻ cũng có chút công phu, đáng tiếc là ở cái xã hội này, có đánh được tới đâu

thì liệu ngươi có địch được một trăm người, một nghìn người hay ba nghìn người không?”

Bạch Phong kinh thường nhìn Diệp Phàm.

Lạch cạch!

Bạch Phong vừa dứt lời, một đám người mặc chiến phục màu trắng, cầm trong tay binh khí,

trên người tỏa ra sát khí trực tiếp xông vào nhà họ Bạch.

Từng chiến sĩ đều mang theo tràn đầy hơi thở giết chóc, ánh mắt lộ ra vẻ hung ác, giống như

một đám mãnh hổ xuống núi mang lại cho người ta một loại tư thế không thể địch lại!

Bọn họ chính là chiến sĩ quân Bạch Hổ, một trong chín quân đoàn lớn mạnh nhất của Long

Quốc, có chừng ba nghìn người, tất cả đều do Bạch Phong mang tới!

Ở trong chín quân đoàn, quân Bạch Phong không tính là đứng đầu, nhưng tuyệt đối có thể

đứng trong top năm, binh lính của bọn họ vô cùng hung mãnh, như hổ!

Ba nghìn chiến binh Bạch Hổ này có thể đánh bại một đội quân nhỏ mười nghìn người!

“Đây là chiến sĩ quân Bạch Hổ!”





Quận trưởng quận Giang Nam nhìn một nhóm binh lính mặc quân phục Bạch Hổ, trong mắt lộ

ra vẻ ngạc nhiên.

Tất cả những người tới từ dòng họ thế gia nhìn thấy ba nghìn quân Bạch Hổ thì vẻ mặt cũng

rất chấn động.

“Ranh con, hôm nay tao cũng muốn xem mày mạnh tới đâu, mạnh hơn được ba nghìn quân

Bạch Hổ của tao không!”

Bạch Phong lạnh lùng quát về phía Diệp Phàm.

“Quân Bạch Hổ chính là quân đoàn của Long Quốc, bọn họ đều là chiến sĩ, ông vụng trộm

điều động nhiều chiến sĩ quân đoàn làm tay chân của mình, ông có biết đây là tội lớn không?”

Diệp Phàm quét mắt về phía đoàn chiến sĩ quân Bạch Hổ, hắn nhìn Bạch Phong nói.

“Hừ, bọn họ đều là thuộc hạ của tao, để họ làm chút chuyện thì đã sao!”

“Thế nào, mày sợ rồi?”

Bạch Phong nhìn Diệp Phàm cười lạnh.

“Tôi không muốn làm hại người vô tội.”

“Các người không muốn chết thì lập tức biến đi!”

Diệp Phàm nhìn đám quân Bạch Hổ, lạnh nhạt nói.

“Lên cho tôi, cho dù là sống hay chết thì cũng phải bắt lấy hắn ta cho tôi!”

Bạch Phong trực tiếp quát lớn.

Ông ta vừa ra lệnh thì đoàn quân Bạch Phong đã xông về phía Diệp Phàm, hiển nhiên là

không nghe lời của hắn.

“Nếu đã như vậy thì không thể trách tôi được rồi!”

Diệp Phàm khẽ lắc đầu.

Lập tức, trong mắt Diệp Phàm hiện lên một tia tơ máu, từ trên người hắn bộc phát ra một cỗ

sát khí đáng sợ, giống như hóa thành Tu La Địa Ngục.

Phụt phụt phụt!!!

Hắn trực tiếp xông ra ngoài, vung nắm đấm giết về phía quân Bạch Hổ.

Trong lúc nhất thời, máu me bắn tung tóe Từng người từng người trong đoàn quân Bạch Hổ nằm rạp trên mặt đất.

Ngay cả khi đối mặt với đoàn quân hung ác như Bạch Hổ thì Diệp Phàm cũng không hề sợ

hãi, thậm chí có thể nói là như một cái cối xay.

Đám quân Bạch Hổ dũng mãnh khi đứng trước mặt Diệp Phàm thì đều trở nên vô cùng yếu

ớt, ngay cả một chiêu của hắn cũng không đỡ được.

Chưa tới ba phút, trong ba nghìn quân đã có hơn một nghìn chiến sĩ nằm xuống.

Lúc này, người của nhà họ Bạch và những thế lực khác mới ngẩn cả người, bọn họ trừng mắt

nhìn cảnh tượng trước mặt.

Trong đó, người có gương mặt khó coi nhất là Bạch Phong.

Nhìn thấy từng thuộc hạ của mình chết thảm trong tay Diệp Phong, vẻ mặt ông ta âm trầm,

trong mắt tràn đầy sát khí.

Lúc này, ngay cả quận trưởng Tô Lâm cũng kinh hoàng trước thủ đoạn đáng sợ của Diệp

Phàm.

Về phần người đàn ông mặc áo khoác trắng được xưng là Khương tiên sinh, ánh mắt ông ta

nhìn Diệp Phàm cũng lộ ra vẻ khác thường.
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 31: C31: Bắt tôi ấy hả



Ầm!

Ngay khi Diệp Phàm đánh bay một chiến sĩ quân Bạch Hổ trang bị vũ khí đầy đủ, cuối cùng Bạch Phong cũng ra tay.

Xoẹt!

Bạch Phong cầm một thanh kiếm lóe lên ánh sáng lạnh băng chém về phía anh, sức lực mạnh đến nỗi ngay cả không khí cũng bị xé toạc.

Rắc!

Đối mặt với thanh kiếm đầy khí thế của Bạch Phong, Diệp Phàm thậm chí còn không thèm nhìn, anh ra một đấm đập nát bấy thanh kiếm của đối thủ, đồng thời nắm đấm của anh đánh thẳng vào đối thủ, khiến đối phương bay thẳng ra ngoài.

Phụt!

Cả người Bạch Phong bay thẳng ra ngoài, đáp xuống trước mặt Bạch Khôn Sơn và Bạch Trần, xương ức của ông ta vỡ vụn, lòi cả xương trắng ra ngoài, miệng ông ta không ngừng phun ra máu.

“Phong Nhi!”

“Em hai!”

Bạch Khôn Sơn và Bạch Trần thấy Bạch Phong bị thương, lập tức hét lên.

Mà một đám chiến sĩ quân Bạch Hổ nhìn Bạch Phong bị thương thì trong mắt lóe lên vẻ hung ác, càng thêm điên cuồng lao về phía Diệp Phàm.

Binh binh!

Bốp bốp!

Thế nhưng đám chiến sĩ quân Bạch Hổ này xông lên hung hãn cỡ nào thì chết thảm cỡ đó.

Trong chớp mắt, năm phút trôi qua.

Ba nghìn chiến sĩ quân Bạch Hổ đều bị Diệp Phàm chém chết, xác người chất thành núi trên mặt đất, máu nhuộm đầy đất, nhưng trên người Diệp Phàm lại chẳng dính chút máu nào, chỉ là sát khí trên người càng thêm mạnh mẽ.

Giờ khắc này, toàn bộ hiện trường lặng ngắt như tờ.

Tất cả mọi người ngây ra như phỗng, đều bị thủ đoạn giết người của Diệp Phàm làm chấn động.

Bọn họ không ngờ người này lại đáng sợ như vậy, một mình quyết chiến với ba nghìn chiến sĩ quân Bạch Hổ mà còn hoàn toàn diệt sạch đối phương.

Sức chiến đấu này quá mạnh!

Lúc này, sắc mặt của hai cha con Bạch Khôn Sơn và Bạch Trần vô cùng khó coi.

“Còn thủ đoạn gì nữa thì mang hết ra đây đi, bằng không, hai cha con ông chuẩn bị xuống âm phủ báo danh đi!” Diệp Phàm mặt mày lạnh tanh nói.

“Còn trẻ như vậy mà đã có thực lực này, chắc hẳn cậu cũng không phải người bình thường, cậu là người của thế lực nào?” Bạch Khôn Sơn nghiêm túc nhìn chằm chằm Diệp Phàm.

“Người chết không cần biết nhiều vậy làm gì.” Diệp Phàm lạnh lùng nói.

“Người trẻ tuổi, kiêu ngạo như vậy không phải chuyện tốt đâu.”

“Làm người vẫn nên khiêm tốn một chút thì hơn đấy.”

Bỗng nhiên, một giọng nói trầm thấp khàn khàn vang lên, một ông già tóc bạc trắng lưng còng chống gậy đi ra.

“Lão Dư!” Bạch Khôn Sơn nhìn lão già kia, hô lên.

“Lão gia cứ yên tâm, hôm nay có lão nô ở đây rồi, lão sẽ không để cho oắt con này giết một người nào nhà họ Bạch đâu.” Ông lão chống gậy nhẹ giọng nói.

“Chẳng lẽ đây chính là vị cường giả ở ẩn kia của nhà họ Bạch?”

“Nghe nói nhà họ Bạch có giấu một vị cường giả cấp Nhân Cảnh, bất kể kẻ nào dám động vào người nhà họ Bạch đều sẽ bị vị cường giả này tiêu diệt.”

Lúc này, những người thuộc các gia tộc giàu có khác có mặt ở đây đều bàn tán về ông lão chống gậy lưng còng này.

Với tư cách là một trong tứ đại gia tộc của quận Giang Nam, nhà họ Bạch không những phải có mạng lưới quan hệ rộng rãi mà còn phải có quân bài đủ mạnh để khiến người ta phải dè chừng.

Ông lão tóc trắng này chính là con quân át chủ bài của nhà họ Bạch!

Lai lịch của ông lão này rất bí mật, chỉ có ông cụ nhà họ Bạch mới biết thân phận thực sự của ông ta, những thành viên khác của nhà họ Bạch chỉ biết ông ta họ Dư, ai cũng đều gọi ông ta là Dư lão.

Mà thực lực của Dư lão này thâm sâu khó dò, chính là bởi vì có sự tồn tại của ông ta nên mới không có người dám khiêu khích nhà họ Bạch.

Nhưng mà, Dư lão này không lộ mặt với người ngoài đã mấy chục năm, hôm nay rốt cuộc đã xuất hiện vì Diệp Phàm.

“Ông già, ông cũng đã già vậy rồi, ốc không mang nổi mình ốc mà còn chạy ra ngoài góp vui làm gì?” Diệp Phàm nhìn ông già này, thản nhiên hỏi.

“Người trẻ tuổi, cái cây cao nhất rừng bao giờ cũng bị gió thổi gãy trước, vẫn nên khiêm tốn một chút thì hơn đấy!” Dư lão nhìn Diệp Phàm, cất tiếng.

“Kẻ yếu mới cần phải khiêm tốn, kẻ mạnh thì không!” Diệp Phàm không cho là đúng, đáp.

“Xem ra, hôm nay chàng trai trẻ này quyết tâm chiến đấu với nhà họ Bạch rồi, đã như vậy rồi, lão già này chỉ có thể ra tay thôi!”

Dư lão nói rồi, cây gậy trong tay ông ta đập mạnh xuống đất.

Rầm!

Lập tức, mặt đất truyền đến một tiếng nổ vang, sàn nhà bằng đá cẩm thạch nổ tung, đá vụn văng ra tung tóe khắp nơi.

Soạt!

Dư lão tiến lên một bước, cây gậy trong tay giống như một con Du Long, xuyên qua sỏi đá bay thẳng về phía Diệp Phàm.

Một gậy này đánh ra, mang khí thế chấn động lòng người, trong hư không truyền đến một tiếng nổ đinh tai nhức óc.

Bề ngoài, trông Dư lão này như kẻ gần đất xa trời, đã bước một chân vào quan tài rồi vậy, nhưng ông ta vừa ra tay đã khiến mọi người phải kinh hãi.

“Dư lão đã ra tay, oắt con này chết chắc rồi!” Bạch Phong mặt mày u ám hừ một tiếng.

“Đây là uy lực của cường giả cấp Nhân Cảnh sao?” Bạch Trần lẩm bẩm.

Nhưng đối mặt với ông già này, Diệp Phàm vãn tỏ ra rất bình tĩnh, thậm chí trong mắt còn lộ tỏ vẻ khinh thường.

Bộp!

Lúc này, cây gậy của Dư lão sắp đánh vào người Diệp Phàm rồi lại bị anh dùng một tay bắt lấy.

Cùng một phát bắt được này của Diệp Phàm, cây gậy chứa sức mạnh cuồng bạo này lập tức không thể nhúc nhích được nữa, cho dù Dư lão có dùng bao nhiêu sức lực, ông ta cũng không thể nào khiến cây gậy tiến về trước thêm một ly!

“Có tí sức vậy thôi à, tôi còn tưởng mạnh thế nào chứ?” Diệp Phàm nhìn Dư lão, cười khẩy.

Mà sắc mặt Dư lão thay đổi, còn chưa kịp phản ứng, cây gậy trong tay ông ta đã vỡ vụn ngay tại chỗ, một đòn của Diệp Phàm như chớp giáng lên người ông ta.

Ầm!

Chỉ trong nháy mắt, Dư lão bị đánh bay ra ngoài, đập mạnh xuống nền đất, tạo thành một cái hố sâu hoắm trên mặt đất.

Dư lão nằm trong hố sâu, điên cuồng hộc máu, hai mắt mở trừng trừng, chưa kịp trăn trối câu nào thì đã tắt thở.

“Lão Dư!!!” Bạch Khôn Sơn chứng kiến cảnh Dư lão bị giết thì gào lên thảm thiết.

Mà các thành viên nhà họ Bạch nhìn quân át chủ bài của nhà họ Bạch bọn họ cứ như vậy mà ra đi, ai nấy đều ngây ra như phỗng.

Giờ khắc này, không khí trong nhà họ Bạch trở nên ngột ngạt và nặng nề đến cùng cực.

Sắc mặt Bạch Trần, Bạch Phong cực kỳ khó coi, trong lòng vô cùng chấn động!

Bọn họ không thể ngờ rằng ngay cả Dư lão mà cũng bị Diệp Phàm g**t ch*t trong nháy mắt.

Dư lão này là một cường giả cấp Nhân Cảnh hàng thật giá thật đấy!

Võ giả một khi nhập quốc, chính là chân chính cao thủ, cùng chưa nhập quốc võ giả so với, chính là hoàn toàn bất đồng đẳng cấp tồn tại!

Mà một người muốn nhập cảnh, trở thành cường giả cấp Nhân Cảnh khó vô cùng.

Nhiều người luyện võ tới mấy chục năm cũng chưa chắc đã có thể nhập cảnh, trở thành cường giả cấp Nhân Cảnh.

Coi như Bạch Phong còn cách một khoảng nữa mới có thể nhập cảnh, trở thành cường giả cấp Nhân Cảnh, nhưng Dư lão này là một cường giả cấp Nhân Cảnh hàng thật giá thật, thế mà cũng chết dễ như vậy sao?

Thật không thể tin được!

“Yếu nhớt!”

Sau khi g**t ch*t Dư lão này trong chớp nhoáng, Diệp Phàm lắc đầu thở dài.

Nghe những gì anh nói, suýt chút nữa khiến ba cha con nhà họ Bạch tức chết!

Cường giả cấp Nhân Cảnh mà vẫn còn yếu?

Thằng oắt này làm màu quá rồi đấy!

“Xem ra ngươi nhà họ Bạch mấy người cũng chỉ có tí thực lực này thôi, vậy tôi cũng không khách sáo nữa!”

Lúc này, Diệp Phàm nhìn về phía Bạch Khôn Sơn và hai đứa con trai, lạnh lùng nói.

“Cậu trai kia, cậu cũng một vừa hai phải thôi!” Quận trưởng quận Giang Nam – Tô Lâm rốt cuộc không nhịn được nữa, lên tiếng.

Thân là người đứng đầu một quận, ông ta không thể cứ trơ mắt nhìn nhà họ Bạch biến mất như vậy được.

Dù sao thì thế lực của nhà họ Bạch lớn, sức ảnh hưởng cũng lớn, một khi nhà họ Bạch bị diệt sẽ tạo thành ảnh hưởng cực kỳ khủng khiếp, đến lúc đó cấp trên truy xuống, một quận trưởng như ông ta không gánh nổi.

“Ông lại là ai nữa?” Diệp Phàm liếc nhìn Tô Lâm, lạnh nhạt hỏi.

“Tôi là Tô Lâm, quận trưởng quận Giang Nam.” Tô Lâm thản nhiên đáp, trong lời nói mang theo uy nghiêm của cấp trên.

“Quận trưởng quận Giang Nam à? Ông muốn giúp nhà họ Bạch hả?” Diệp Phàm hỏi.

“Không thể diệt nhà họ Bạch được!” Tô Lâm nói thẳng.

“Vậy nếu tôi cứ muốn diệt đấy thì sao?” Diệp Phàm nhìn đối phương, lạnh lùng hỏi.

“Vậy cậu sẽ là kẻ địch của chính phủ, tôi sẽ lập tức huy động quân quận vệ tới bắt cậu!” Tô Lâm nghiêm mặt nói.

“Bắt tôi ấy hả?” Mặt Diệp Phàm lạnh tanh.
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 32: C32: Không có chỗ giải oan



Vút!

Ngay sau đó, Diệp Phàm vung tay lên, một cây ngân châm b*n r*, đâm vào trong cơ thể của Tô Lâm.

A!

Ngay lập tức sắc mặt Tô Lâm biến đổi, phát ra một tiếng kêu thống khổ.

“Mày làm gì tao?”

Tô Lâm hỏi Diệp Phàm.

“Không làm gì? Chỉ là cây ngân châm này đâm vào tử huyệt của ông, ngoại trừ tôi, trên đời này nếu ai dám rút cây châm này ra, ông chắc chắn sẽ chết!”

Diệp Phàm lạnh nhạt nói.

“Cái gì?”

Sắc mặt Tô Lâm thay đổi, cực kỳ khó coi, nhìn chằm chằm Diệp Phàm: “Mày biết hậu quả khi làm vậy đúng không, tao chính là quận thủ quận Giang Nam, quan hàm ngũ phẩm, mày đang mưu hại quan triều đình!”

“Nếu ông không nhúng tay vào chuyện nhà họ Bạch, tôi sẽ rút cây châm này ra cho ông, nhưng nếu ông muốn xen vào chuyện người khác, vậy ông chỉ có thể chết cùng nhà họ Bạch!”

Diệp Phàm lạnh nhạt vô tình nói.

Sắc mặt Tô Lâm không ngừng thay đổi, cuối cùng im lặng.

Hiển nhiên giữa mạng sống của mình và nhà họ Bạch, ông ta lựa chọn vế trước!

Người của các gia tộc hào môn đều bị chấn động bởi thủ đoạn của Diệp Phàm!

Người này thật đáng sợ, ngay cả quận thủ cũng dám uy h**p!

“Bây giờ còn ai có thể cứu được mấy người đây?”

Diệp Phàm đi đến trước mặt ba ba con nhà họ Bạch, lạnh nhạt nói.

“Mày dám giết tao, tao chính là tướng đắc lực của quân chủ quân Bạch Hổ, quân hàm tám sao. Nếu mày dám giết tao, không chỉ quân chủ Bạch Hổ sẽ không bỏ qua cho mày, ngay cả chiến bộ Long quốc cũng không buông tha cho mày!”

Bạch Phong nhìn Diệp Phàm, hét lớn.

“Phải không?”

“Vậy bảo bọn họ đến tìm tao!”

Diệp Phàm nhẹ nhàng nói.

Nói xong, tung ra một chưởng, g**t ch*t Bạch Phong.

“Em hai!”

“Phong Nhi!”

Bạch Trần và Bạch Khôn Sơn nhìn Bạch Phong bị giết, thống khổ kêu lên.

“Hôm nay mày chắc chắn phải chết!”

Bạch Khôn Sơn nhìn con thứ hai bị giết, khóe mắt muốn nứt ra, nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, giận dữ hét lên.

“Chỉ bằng ông?”

Diệp Phàm lạnh nhạt nói.

“Ngài Khương, vì tình cảm trong quá khứ của chúng ta, xin hãy giúp nhà họ Bạch một lần!”

Ngay sau đó, Bạch Khôn Sơn nhìn về người đàn ông mặc áo bào trắng, xin giúp đỡ.

Diệp Phàm nhìn về phía người đàn ông mặc áo bào trắng.

“Ngài Bạch khách khí, với quan hệ giữa tôi và nhà họ Bạch, tôi sẽ không ngồi yên mặc kệ!”

Người đàn ông mặc áo bào trắng này mở miệng, nói.

“Ông cũng muốn xen vào việc người khác!”

Diệp Phàm nhìn đối phương, lạnh lùng nói.

“Người trẻ tuổi, cậu biết tôi là ai không?”

Người đàn ông mặc áo bào trắng nhìn Diệp Phàm, nói.

“Không quan tâm ông là ai.”

“Kẻ nào chắn đường, chết!”

Diệp Phàm quát lên.

“Tôi là người của điện Long Vương ở chi nhánh Giang Nam, cậu xác định muốn ra tay với tôi?”

Người đàn ông mặc áo bào trắng nói.

“Điện Long Vương!”

Diệp Phàm nhìn đối phương, nhăn mày lại.

Những người có mặt ở hiện trường nghe được ba chữ điện Long Vương, trong lòng run lên.

Ở Long quốc, ba chữ này đại biểu cho điều gì, không thể miêu tả!

Nhưng ở Long quốc, dám đối đầy với điện Long Vương, kết cục còn thảm hơn làm địch với triều đình Long quốc!

Có thể chọc Diêm Vương, đừng chọc điện Long Vương!

Mấy chữ này không phải tùy tiện nói!

“Người trẻ tuổi, chắc hẳn cậu sẽ không không nghe qua điện Long Vương đúng chứ!”

Người đàn ông mặc áo bào trắng, nhìn Diệp Phàm, nói.

“Ông là người của điện Long Vương, vậy biết thứ này không?”

Diệp Phàm lấy ra nhẫn Long Vương trên tay phải.

Người đàn ông mặc áo bào trắng nhìn nhẫn Long Vương, sắc mặt thay đổi, đồng tử co rụt lại, vẻ mặt không thể tin được.

“Đây…… Đây là… Nhẫn Long Vương?”

Người đàn ông mặc áo bào trắng kinh sợ nói.

“Cậu… Cậu là?”

Người đàn ông mặc áo bào trắng nhìn Diệp Phàm, sắc mặt chấn động, nói chuyện cũng không trôi chảy.

Hiển nhiên nhẫn Long Vương mang đến chấn động quá lớn cho ông ta.

“Bây giờ ông còn muốn ra mặt cho nhà họ Bạch không?”

Diệp Phàm nhìn đối phương, lạnh nhạt nói.

“Không dám!”

Người đàn ông mặc áo bào trắng khom người nói.

Nếu suy đoán của ông ta chính xác, rất có khả năng người trước mặt là Long Vương mới của điện Long Vương, ông ta dám đối đầu với Long Vương, vậy không khác gì tự tìm đường chết!

Lúc này, Khương Uyên, cũng chính là người đàn ông mặc áo bào trắng bị dọa ứa mồ hôi lạnh, suýt chút nữa bay mất hồn!

“Ngài Khương!”

Bạch Không Sơn nhìn Khương Uyên thay đổi sắc mặt, cả người ngây ra, lập tức kêu lên.

“Đây là chuyện của nhà họ Bạch mấy người, tôi không quản được!”

Khương Uyên nhìn Bạch Khôn Sơn, lạnh lùng quát.

Suýt chút nữa lão già này hại ông ta đắc tội với Long Vương.

Lúc này Khương Uyên hận không thể tự tay giải quyết lão già này!

“Mấy người có thể chết rồi!”

Lúc này, Diệp Phàm phát ra âm thanh lạnh băng như Tử Thần, hắn trực tiếp ra tay g**t ch*t Bạch Trần.

Đúng lúc hắn chuẩn bị ra tay với Bạch Khôn Sơn, đối phương kêu to: “Vị kia ở Đế Đô sẽ báo thù cho nhà họ Bạch, tao chờ mày ở địa ngục!”

Ầm!

Bạch Khôn Sơn vừa dứt lời đã bị một chưởng của Diệp Phàm g**t ch*t.

Diệp Phàm không quan tâm đối phương nói gì, hắn trực tiếp diệt sạch nhà họ Bạch.

Nhà họ Bạch phát ra từng tiếng kêu thảm thiết, nhưng điều này cũng không ngăn cản được sự diệt vong của bọn họ!

Mười phút sau.

Nhà họ Bạch khổng lồ, xác chết nằm khắp nơi.

Chỉ cần là người nhà họ Bạch, tất cả chết thảm, không còn một ai!

Lúc này, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi!

Hôm nay, một trong bốn hào môn lớn quận Giang Nam, nhà họ Bạch chính thức diệt vong!

Ba hào môn lớn khác và người của mấy gia tộc lớn khác tận mắt chứng kiến cảnh này, tất cả bị chấn động không nói lên lời.

“Tôi hy vọng sau hôm nay, ngoại trừ mấy người sẽ không có người khác biết sự tồn tại của tôi!”

Sau khi Diệp Phàm hủy diệt toàn bộ nhà họ Bạch, liếc nhìn những người còn lại, lạnh nhạt nói.

Nhóm người này vội vàng gật đầu, trong mắt tràn ngập sự sợ hãi.

Diệp Phàm vung tay lên, nhổ ngân châm trên người Tô Lâm ra, đối phương thở phì phò.

Diệp Phàm đi thẳng ra ngoài.

Nhưng hắn còn chưa đi ra khỏi nhà họ Bạch, lại có một đám người mặc quần áo đặc thù vọt vào.

Một người đàn ông dẫn đầu nhìn tình trạng nhà họ Bạch, sắc mặt thay đổi.

“Bọn họ đều do cậu giết?”

Người đàn ông cầm đầu nhìn về phía Diệp Phàm, trầm giọng nói.

“Là tôi giết!”

Diệp Phàm trả lời.

“Vậy mời cậu đi cùng chúng tôi một chuyến!”

Người đàn ông cầm đầu nói thẳng.

“Sao tôi phải đi với mấy người?”

Diệp Phàm nói.

“Chúng tôi là người của sở tuần tra, hiện tại cậu giết nhiều người như vậy, chúng tôi muốn mang cậu về tiến hành điều tra!”

Người đàn ông cầm đầu lạnh nhạt nói.

“Không hứng thú!”

Diệp Phàm nói xong muốn đi ra ngoài.

Đám người của sở tuần tra muốn ra tay với hắn, kết quả bọn họ còn chưa ra tay, toàn bộ bay ra ngoài, bao gồm cả người đàn ông cầm đầu kia cũng ngã trên mặt đất, phun máy.

Diệp Phàm biến mất trước nhà họ Bạch!

“Thằng chó này dám ra tay với chúng ta?”

Người đàn ông cầm đầu không thể tin được, nói.

Bọn họ chính là người của sở tuần tra.

Dám ra tay với sở tuần tra, không muốn sống nữa?

Sở tuần tra chính là tổ chức đặc thù của Long quốc, chuyên phụ trách giám sát các quận Long quốc, chỉ cần có kẻ nào nguy hại đến Long quốc, bọn họ sẽ lập tức ra tay, chém trước báo sau!

Bởi vậy quyền lực của sở tuần tra rất lớn, dù là triều đình hay người của chiến bộ cũng không dám dễ dàng đắc tội với bọn họ, nếu không chết cũng không có chỗ giải oan!

Nhưng hôm nay có người dám ra tay với sở tuần tra, điều này làm thành viên của sở tuần tra cực kỳ khiếp sợ!

“Nhãi ranh, mày chết chắc rồi!”

Người đàn ông cầm đầu tức giận quát.
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 33: C33: Đây là tội chết



Nửa tiếng sau khi Diệp Phàm rời khởi nhà họ Bạch, tin tức nhà họ Bạch bị tiêu diệt nhanh chóng lan truyền khắp quận Giang Nam với tốc độ chóng mặt.

Nhất thời cả quận Giang Nam đều chấn động!

Thế lực khắp nơi đều khó mà tin được chuyện này.

Nhà họ Bạch là một trong bốn danh gia vọng tộc của quận Giang Nam đã truyền thừa trăm năm, vậy mà bị người ta tiêu diệt rồi ư?

Sao có thể chứ?

Nhưng cho dù mọi người không tin, thì sự thật đúng là nhà họ Bạch đã bị diệt môn, cả gia tộc từ trên xuống dưới mấy trăm người, bao gồm cả ông cụ Bạch và gia chủ nhà họ Bạch đều bị giết, không ai sống sót!

Cả khu nhà họ Bạch đã bị quân quận vệ phong tỏa!

Vì vậy, người của các thế lực gia tộc lớn ở quận Giang Nam không thể không tin nhà họ Bạch hưng thịnh một đời đã không còn!

Tuy nhiên thế lực các nơi nhanh chóng chuyển sang tò mò, rốt cuộc ai có năng lực đáng sợ như vậy, có thể diệt môn nhà họ Bạch?

Với thực lực của nhà họ Bạch, người có thể diệt môn một cách trắng trợn như vậy ắt phải có thực lực và thân phận đáng gờm thì mới làm được.

Sau đó có tin đồn nhà họ Bạch vì đắc tội một nhân vật lớn nên mới bị diệt môn.

Về phần nhân vật lớn kia là ai thì không ai biết.

Trong chuyện này, chỉ có gia chủ của ba danh gia vọng tộc còn lại và mấy gia chủ khác tới nhà họ Bạch phúng viếng mới biết chân tướng. Nhưng bởi vì câu nói kia của Diệp Phàm nên bọn họ không dám nói ra, thậm chí không dám tiết lộ cho người trong gia tộc mình để tránh gặp rắc rối. Dù sao đối phương có thể tiêu diệt nhà họ Bạch thì cũng có thể tiêu diệt bọn họ!

Tóm lại là gia chủ của các danh gia vọng tộc này đã chân chính nhớ kỹ Diệp Phàm, đồng thời bọn họ càng thêm chú ý tới nhà họ Đường ở Thiên Hải. Không có nguyên nhân nào khác, chỉ vì Diệp Phàm là người đàn ông của đại tiểu thư nhà họ Đường Đường Sở Sở!

Mà chuyện nhà họ Bạch bị tiêu diệt cũng kéo theo một loạt phản ứng dây chuyền.

Đầu tiên là trong phân điện quận Giang Nam trực thuộc điện Long Vương.

Khương Uyên trở về lập tức đến gặp điện chủ Tả Thiên Dương của phân điện quận Giang Nam, báo cáo chuyện Diệp Phàm.

“Gì cơ? Nhẫn Long Vương? Anh có chắc là mình không nhìn nhầm không? Thật sự là nhẫn Long Vương hả?”

Tả Thiên Dương nghe Khương Uyên nói xong, sắc mặt lập tức thay đổi, kinh ngạc nói.

“Thưa chủ nhân, thuộc hạ chắc chắn, đúng là nhẫn Long Vương, thuộc hạ không nhìn nhầm.”

Khương Uyên trầm giọng nói.

“Nhẫn Long Vương? Đó là tín vật của điện chủ điện Long Vương mà!”

“Lẽ nào cậu ta…”

Hai mắt Tả Thiên Dương không ngừng lấp lóe.

“Thưa chủ nhân, lão điện chủ đã biến mất nhiều năm, chúng ta cứ tưởng ngài ấy chết rồi, nhưng bây giờ lại có người đeo nhẫn Long Vương của ngài ấy xuất hiện, vậy thì chỉ có hai khả năng.”

“Một là người này cướp được nhẫn Long Vương của lão điện chủ. Hai, cậu ta là điện chủ điện Long Vương mới do chính lão điện chủ chọn ra, vì vậy mới đưa nhẫn Long Vương cho cậu ta.”

Khương Uyên phân tích.

“Với thực lực của điện chủ, trên đời này có mấy ai là đối thủ của ngài ấy chứ? Thằng nhóc này làm sao có thể cướp nhẫn trong tay lão điện chủ được?”

Tả Thiên Dương lạnh lùng nói.

“Vậy thì chỉ có khả năng cậu ta là điện chủ mới được lão điện chủ lựa chọn. Chủ nhân, chúng ta có cần báo cho tổng điện ngay lập tức không?”

Khương Uyên hỏi.

“Không. Phong tỏa tin tức này, không được để cho tổng điện biết đến sự tồn tại của cậu ta!”

Tả Thiên Dương chợt nói.

“Ơ, ý của chủ nhân là?”

Khương Uyên không giải thích, chỉ nhìn Tả Thiên Dương.

“Hiện tại cả điện Long Vương chia năm xẻ bảy. Bốn long quân, tám long đầu đều đang tranh đoạt vị trí điện chủ điện Long Vương. Các phân điện ở chín quận cũng rối rít chọn phe. Anh cảm thấy tôi nói cho bọn họ biết điện chủ điện Long Vương mới đã xuất hiện thì điều gì sẽ xảy ra?”

Tả Thiên Dương nói.

“Có người nhất định sẽ lập tức ủng hộ điện chủ mới, nhưng cũng có người coi cậu ta là cái đinh trong mắt và muốn diệt trừ. Dù sao vị điện chủ mới này cũng trẻ như vậy, những lão già của điện Long Vương sẽ không cung kính với cậu ta như với lão điện chủ!”

“Đúng vậy. Tuy cậu ta có nhẫn Long Vương, nhưng chỉ có một món tín vật mà muốn cả điện Long Vương thần phục cậu ta thì đâu dễ như vậy!”

Tả Thiên Dương cười khẩy.

“Chủ nhân, vậy ngài muốn trợ giúp điện chủ mới thượng vị sao?”

Khương Uyên hỏi.

“Không, tôi muốn dùng danh nghĩa của vua để ra lệnh cho chư hầu!”

Lúc này, hai mắt Tả Thiên Dương sáng kinh người.

Khương Uyên nghe hắn ta nói vậy thì biến sắc, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc: “Chủ nhân định…”

“Không sai. Nếu chúng ta có thể khống chế vị điện chủ mới trong lòng bàn tay, sau đó trợ giúp cậu ta ngồi lên vị trí long vương, thì đến lúc đó tôi sẽ là thái thượng hoàng của điện Long Vương. Như vậy chẳng phải có cảm giác thành tựu hơn là làm điện chủ điện Long Vương sao?”

Vẻ mặt Tả Thiên Dương tràn đầy dã tâm.

“Chủ nhân, ý tưởng này được đấy! Người này có nhẫn Long Vương, ngồi lên vị trí Long Vương là danh chính ngôn thuận. Có thêm phân điện chúng ta hỗ trợ, khả năng cao là cậu ta sẽ trở thành long vương mới, quản lý điện Long Vương. Nhưng từ biểu hiện của cậu ta ngày hôm nay, thuộc hạ thấy muốn khống chế cậu ta, bắt cậu ta ngoan ngoãn nghe lời chủ nhân e là không dễ.”

Khương Uyên nói.

“Dù cậu ta lợi hại đến mấy cũng chỉ là một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch. Anh cảm thấy tôi không đối phó nổi một thằng nhóc sao?”

Tả Thiên Dương liếc Khương Uyên.

“Thuộc hạ không có ý này. Với bản lĩnh của chủ nhân, khống chế người này tuyệt đối không có vấn đề gì!”

Khương Uyên run lên, vội vàng khom lưng nói.

“Anh lập tức đi điều tra tình hình về người này đi.”

Tả Thiên Dương lạnh lùng ra lệnh.

“Vâng, thưa chủ nhân.”

Khương Uyên gật đầu.

“Bốn long quân, tám long đầu, các người không ngờ chứ gì? Các người tranh đấu với nhau, nhưng cuối cùng người được lợi lại là tôi!”

Tả Thiên Dương cười gằn, trong mắt lóe lên tia sáng.

Trong khi đó, ở nơi đóng quân của quân Bạch Hổ.

“Gì cơ? Bạch Phong chết rồi? Ba nghìn chiến sĩ quân Bạch Hổ đều bị giết? Ai làm?”

Một tiếng hét giận dữ vang lên.

Một người đàn ông trung niên thân hình vạm vỡ, mặc chiến giáp màu trắng, mặt mày lạnh lùng, toàn thân tỏa ra sát khí thiết huyết nhìn thuộc hạ, tức giận nói.

Người này là quân chủ Dương Thiên Hổ của quân Bạch Hổ – một trong chín quân đoàn lớn nhất Trung Quốc, quân hàm bốn sao!

“Báo cáo quân chủ, chúng tôi còn đang điều tra kẻ sát hại Bạch Phong đại nhân và ba nghìn chiến sĩ quân Bạch Hổ, bên quận Giang Nam đã phong tỏa toàn bộ tin tức!”

Tên thuộc hạ quỳ gối trả lời.

“Lập tức điều tra cho tôi, tra rõ xem rốt cuộc là kẻ nào to gan như vậy, dám giết người của quân Bạch Hổ chúng ta. Tôi muốn khiến kẻ đó sống không bằng chết!”

Nét mặt Dương Thiên Hổ lạnh lùng, tràn đầy sát ý.

“Rõ!”

Tên thuộc hạ gật đầu.

“Dám giết người của quân Bạch Hổ ta! Bất kể mày là ai cũng phải chết!”

Dương Thiên Hổ gằn từng chữ, toàn thân tỏa ra khí thế sát phạt nồng đậm, không khí xung quanh như đóng băng!

Bên trong phân bộ sở tuần tra quận Giang Nam.

Người đàn ông bị Diệp Phàm đả thương đứng trước mặt một người đàn ông để râu, mặc trường bào màu xám. Ông ta thuật lại sự việc nhà họ Bạch một lần, nói rất thẳng thắn. truyện teen hay

“Đại nhân, thằng nhãi này không chỉ tiêu diệt cả nhà họ Bạch, mà còn giết mấy nghìn chiến sĩ quân Bạch Hổ. Lúc trước cậu ta còn tiêu diệt gia tộc lớn nhất thành phố giang, bây giờ thậm chí không coi người của sở tuần tra chúng ta ra gì, tuyệt đối không thể tha cho thằng nhãi này!

“Theo như lời ông nói, người này hẳn là một cao thủ nhân gian đã nhập cảnh. Ở độ tuổi ấy mà đã là có thủ trần gian, quả là không đơn giản!”

Người đàn ông mặc áo bào màu xám nhẹ giọng nói.

“Đại nhân, hiện tại người này đã gây ảnh hưởng tới sự ổn định của toàn quận Giang Nam, thậm chí cậu ta còn trắng trợn sát hại nhiều chiến sĩ quân Bạch Hổ như vậy, đây là tội chết! Nếu cậu ta thật sự là cao thủ nhân gian thì chúng ta nhất định phải mau chóng bắt lại, không thì ai mà biết được tiếp theo cậu ta sẽ làm gì!”

Người đàn ông kia nói không ngừng, trong lòng vô cùng hận Diệp Phàm!

“Ông nói không sai. Người này đã tiêu diệt nhà họ Bạch, giết nhiều chiến sĩ quân Bạch Hổ như vậy, quả thật không thể tha thứ. Ông lập tức thông báo cho Lãnh Phong dẫn người đi bắt người này, nếu chống cự thì giết không xét tội!”

Người đàn ông mặc áo bào xám dứt khoát nói.

“Vâng, thưa đại nhân.”

Người đàn ông kia gật đầu.

Cùng lúc đó, Diệp Phàm đã về tới nhà họ Đường ở Thiên Hải!
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 34: C34: Xin lỗi anh ta anh ta xứng sao



Nhà họ Đường.

Diệp Phàm đi vào nhà.

“Cậu đã về rồi á? Có phải là cậu không đến nhà họ Bạch không?”

Đường Phong nhìn Diệp Phàm, lạnh lùng hừ mũi.

“Anh Tiểu Phàm!”

Đường sờ sở đi tới bên cạnh Diệp Phàm, nhìn anh đầy quan tâm.

“Nhà họ Bạch bị tôi tiêu diệt rồi.”

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

“BỊ cậu tiêu diệt á?”

“Ha ha ha, cậu xem chúng tôi là kẻ ngu đấy à?”

Đường Phong nhìn Diệp Phàm với vẻ giễu cợt.

“Nhà họ Bạch thật sự bị tiêu diệt rồi. Nhưng đó là vì nhà họ Bạch đã đắc tội một nhân vật lớn nên mới bị tiêu diệt. Thằng nhãi cậu may mắn đấy. Nhà họ Bạch bị tiêu diệt, cậu nhặt về một cái mạng, vậy mà cậu lại vơ công lao tiêu diệt nhà họ Bạch vào mình, đúng là vô liêm sỉ!”

Lúc này Đường Chính Đạo đi tới, nhìn Diệp Phàm và nói bằng giọng điệu khinh bỉ.

“Nhà họ Bạch thật sự bị tiêu diệt rồi sao chú ba?”

Đường Phong giật mình, mà Đường Chính Nhân, Đường Chính Nghĩa và Dương Ngọc Lan đều kinh ngạc.

“ừ. Chú mới nhận được tin tức nhà họ Bạch bị diệt môn vì đắc tội một nhân vật lớn! Nhà họ Đường chúng ta không sao rồi!”

Đường Chính Đạo nói.

“Tốt quá! Cuối cùng thì chúng ta không cần lo lẳng nữa!”

Đường Phong kích động nói, nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt mỉa mai: “Nhãi ranh, cậu sẽ không nói nhân vật lớn kia là mình đâu nhỉ, ha ha ha!”

“Chàng trai à, tôi vốn nghĩ cậu dám đến nhà họ Bạch xem như có chút can đảm và biết điều. Thật không ngờ cậu lại ham hư vinh, không biết tự lượng sức mình!”

Đường Chính Đạo lắc đầu nhìn Diệp Phàm.

Diệp Phàm không biện minh. Hắn đã nói thật, đối phương không tin thì hắn cũng chẳng có cách nào.

“Tam gia, bác sĩ Hứa tới rồi.”

Lúc này, một người giúp việc đi tới báo cho Đường Chính Đạo.

“Bác sĩ Hứa tới rồi à, mau mời vào.”

Đường Chính Đạo vội vàng nói.

“Thằng ba à, bác sĩ Hứa là đệ tử của ngự y đương triều mà em nói sao?”

Đường Chính Nghĩa hỏi Đường Chính Đạo.

“Đúng vậy. Có bác sĩ Hứa ra tay thì mẹ sẽ không sao.”

Đường Chính Đạo trả lời.

“Chú ba, thật ra anh Tiếu Phàm cũng rất giỏi y thuật. Để cho anh ấy khám cho bà đi ạ, có khi không cần bác sĩ Hứa ra tay!”

Đường sờ sở nói với Đường Chính Đạo.

“Cậu ta á?”

Đường Chính Đạo nhìn Diệp Phàm đầy khinh thường.

“Cô gái à, cô đang nghi ngờ y thuật của tôi sao?”

Đột nhiên một giọng nói vang lên.

Một người đàn ông khoảng ba mươi tuối, mặc trường bào đi đến. Anh ta đeo kính gọng vàng, toát ra khí chất nho nhã. Nhưng đôi mắt ti hí lại tạo cảm giác xấu xa!

Người đàn ông này vừa vào nhà đã nhìn chằm chằm Đường sở sở, trong mắt lóe lên tia sáng, khóe miệng hơi nhếch lên.

“Bác sĩ Hứa đến rồi!”

“Cậu đừng hiếu lầm, cháu gái tôi nói linh tinh thôi, sao chúng tôi có thể nghi ngờ y thuật của cậu được chứ. Cậu là bậc thầy y thuật trẻ nhất giới y thuật Trung Quốc chúng ta cơ mà!”

Đường Chính Đạo nhìn người đàn ông này, vội vàng nở nụ cười.

Người này chính là Hứa Thanh Lai, đệ tử của ngự y đương triều trong lời Đường Chính Đạo.

“Chào bác sĩ Hứa. cảm ơn cậu đã đến nhà họ Đường chữa bệnh cho mẹ tôi. Con cháu không hiểu chuyện, ăn nói linh tinh, mong cậu thứ lỗi. sở Sở, mau xin lỗi bác sĩ Hứa đi!”

Đường Chính Nghĩa bước lên nói, đồng thời liếc nhìn Đường sở sở.

“Xin lỗi bác sĩ Hứa!”

Mà Đường sở sở cũng xin lỗi Hứa Thanh Lai.

“Vị này là Đường tiểu thư đúng không? Không sao, tôi không đế bụng. Có điều Hứa mổ mới tới Thiên Hải, không quen thuộc nơi này. Không biết Đường tiểu thư có thời gian đưa tôi đi thăm thú không?”

Hứa Thanh Lai mỉm cười nói với Đường sở sở.

“Chuyện này…”

Sắc mặt Đường sở sở thay đối: “Bác sĩ Hứa muốn thăm thú thì tôi có thế tìm người dẫn anh dạo chơi Thiên Hải thỏa thích!”

“Đường tiểu thư từ chối tôi ư? Hứa mỗi làm nghề y nhiều năm, chưa bao giờ bị từ chối. Đường tiếu thư đã coi thường Hứa mỗ, vậy thì bệnh của bà Đường vẫn nên mời người tài khác nhỉ?”

Hứa Thanh Lai đẩy kính mắt, muốn rời đi.

“Bác sĩ Hứa khoan đã.”

Đường Chính Đạo cuống quýt lên tiếng, sau đó nhìn Đường sờ sở: “Sở Sở nghỉ mấy ngày đi chơi cùng bác sĩ Hứa thì có sao đâu?”

“Đúng vậy. sở sở à, bác sĩ Hứa là khách quý, chúng ta nên tiếp đãi thật chu đáo. Chị dâu nói xem có đúng không?”

Đường Chính Nghĩa nói, đồng thời liếc sang Dương Ngọc Lan.

“Sở Sở mau nhận lời bác sĩ đi, đừng làm chậm trễ việc chữa trị cho bà nội của con.”

Dương Ngọc Lan cũng khuyên nhủ Đường sớ sớ.

“Con…”

Đường sở sở không biết phải trả lời thế nào.

“Các người nói dễ nghe như thế thì tự đi cùng anh ta ấy, còn bắt vợ tôi đi cùng. Xin lỗi nhé, không rảnh!”

Lúc này, Diệp Phàm lạnh lùng quát thẳng thừng.

“Chỗ này làm gì đến lượt cậu lên tiếng?”

Đường Chính Đạo lạnh lùng nhìn Diệp Phàm.

“Anh là bạn trai của Đường tiếu thư à?”

Hứa Thanh Lai nhìn Diệp Phàm, trong mắt lóe lên vẻ âm u.

“Đúng thế. Tôi khuyên anh tốt nhất đừng tơ tưởng vợ tôi, nếu không nắm đấm của tôi không nhận người đâu!

Diệp Phàm nhìn Hứa Thanh Lai, nói năng không khách sáo chút nào.

“Anh…”

Hứa Thanh Lai bất mãn nhìn Diệp Phàm đăm đăm.

“Anh Đường, đây là đạo đãi khách của nhà họ Đường sao?”

Hứa Thanh Lai nhìn Đường Chính Đạo chất vấn.

“Bác sĩ Hứa đừng giận, tên này không phải người nhà họ Đường chúng tôi.”

Đường Chính Đạo vừa giải thích vừa nhìn Diệp Phàm, sắc mặt lạnh như băng: “Lập tức xin lổi bác sĩ Hứa!”

“Xin lỗi anh ta? Anh ta xứng sao?”

Diệp Phàm lạnh lùng đáp trả.

“Cậu…”

Đường Chính Đạo sầm mặt, nhìn sang Đường sở sở: “Sở sở, giờ bà nội cháu đang ngàn cân treo sợi tóc. Nếu hôm nay bác sĩ Hứa không ra tay, bà nội cháu có bất trắc gì, cháu có thể yên lòng được sao?”

“Trên đời này đâu phải chỉ có anh ta là bác sĩ!”

Diệp Phàm lên tiếng.

“Đúng là trên đời này không chỉ có tôi là bác sĩ, nhưng tôi là đệ tử của ngự y đương triều, các bác sĩ khác có thế so với tôi được chắc? Theo lời kể của anh Đường về bệnh tình của bà Đường, chỉ có tôi ra tay thì bà Đường mới bình yên vô sự.”

Hứa Thanh Lai kiêu căng hừ mũi.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Ấy Đến Xem Concert Của Tôi
2. Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành
3. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
4. Hạnh Phúc Của Kẻ Ngốc
=====================================

“Đệ tử của ngự y thì giỏi lắm hả? Cũng chỉ có một đôi mẳt, một cái mũi, một cái miệng thôi mà. À không, anh có hẳn bốn mát, một mũi, một miệng!”

Diệp Phàm cười khẩy.

“Cậu!”

Sắc mặt Hứa Thanh Lai sa sầm, nhìn chòng chọc vào Diệp Phàm với vẻ mặt giận dữ.

“Xin lỗi anh Đường, xem ra hôm nay tôi không khám bệnh được rồi.”

Hứa Thanh Lai nói với Đường Chính Đạo một câu rồi bỏ đi.

“Bác sĩ Hứa!”

Đường Chính Đạo thấy Hứa Thanh Lai rời đi, mặt lập tức biến sắc.

“Cậu điên rồi sao? Cậu mắng bác sĩ khám bệnh cho bà nội chạy mất, nếu bà có gì bất trắc thì cậu chết chắc!”

Đường Phong chỉ vào Diệp Phàm, hét lên.

“Yên tâm đi, bà nội anh không chết được.”

Nói xong Diệp Phàm nhìn Đường Sở Sở: “Đưa anh đến phòng của bà nội em.”

“Cậu làm gì thế?”

Đường Chính Đạo quát Diệp Phàm.

“Chữa bệnh cho mẹ của ông!”

Diệp Phàm lạnh nhạt đáp.

“Cậu có giấy phép hành nghề y không?”

Đường Chính Đạo hỏi.

“Không cần thứ kia!”

Diệp Phàm bĩu môi.

“Đến giấy phép hành nghề y cậu cũng không có, vậy mà dám chữa bệnh?”

Sắc mặt Đường Chính Đạo lập tức thay đổi.

“Chú ba đế cho Tiểu Phàm thử đi, anh tin tưởng y thuật của cậu ấy!”

Lúc này, Đường Chính Nhân vẩn im lặng nãy giờ rốt cuộc cũng lên tiếng.

Diệp Phàm dứt khoát đi theo Đường sở sở đến phòng của bà cụ Đường.

“Anh Tiếu Phàm, bà nội em…”

“Yên tâm đi, bà nội em không sao!”

Gương mặt Đường sở sở đong đầy lo lắng.

Diệp Phàm cười khẽ. Hắn vung ra một cây kim bạc, đâm vào giữa trán của bà cụ Đường.

Đường Chính Đạo đi phòng vào thì nhìn thấy Diệp Phàm cầm kim bạc đâm vào trán mẹ mình, tức thì mặt biến sắc. ông ta định ra tay đánh Diệp Phàm, nhưng lúc này bà cụ Đường đột nhiên ho một tiếng rồi mở mắt ra.
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 35: C35: Ăn bám không tốt hay sao



“Mẹ!”

Đường Chính Đạo nhìn thấy bà cụ Đường tỉnh dậy thì kêu lên.

“Xong rồi!”

Diệp Phàm rút ngân châm rồi đi ra ngoài.

“Mẹ, mẹ thấy thế nào rồi?”

Đường Chính Đạo, Đường Chính Nghĩa bước đến hỏi Bà cụ Đường.

“Tiếu Phàm, sao rồi?1

Trong phòng khách, Đường Chính Nhân ngồi trên xe lăn, nhìn Diệp Phàm hỏi.

“Ba, bà nội đã tính rồi!”

Đường sờ sở nói.

“Tiếu Phàm, cậu quả nhiên lợi hại!”

Đường Chính Nhân cười nói.

Ngay sau đó, bà cụ Đường được đỡ đi ra ngoài.

“Bà nội!”

Đường sờ sở bước lên gọi.

“Hừ!”

Nhưng bà cụ Đường lại nhìn Đường sở sờ bằng vẻ mặt lạnh nhạt.

“Bà nội, lần này là anh Tiểu Phàm đã chữa khỏi cho bà!”

Đường sở sở nói với Bà cụ Đường.

“Dựa vào cậu ta cũng có thể chữa khỏi được cho tôi? Ăn may thôi!”

Bà cụ Đường liếc nhìn Diệp Phàm, căn bản không tin lời Đường Sớ Sớ nói.

“Đúng thế, cậu ta nhất định là ăn may, đúng lúc bà nội không sao nên tỉnh lại. Nếu chỉ lấy kim châm loạn một lúc đã có thế chữa khỏi bệnh, cậu ta nghĩ mình là thần y sao!”

Đường Phong khinh thường hừ lạnh.

“Haha!

II

Lần này, Diệp Phàm chỉ cười nhạt mà không giải thích.

“Xem đi, nói đúng tim đen thừa nhận rồi chứ gì!”

Đường Phong nhìn chằm chằm Diệp Phàm nói.

Đường Chính Đạo nhìn Diệp Phàm rồi lắc đầu, ông còn cho rằng cậu nhóc này có y thuật cao siêu, không ngờ lại là mèo mù vớ được cá rán!

“Hiện tại tôi tuyên bố quyết định, kể từ ngày hôm nay, Đường sở sở sẽ không còn nhậm chức Chủ tịch của tập đoàn Đường thị, Chính Nghĩa sẽ đảm đương vị trí này!”

Bà cụ Đường lên tiếng.

Bộp!

Ngay lập tức, vẻ mặt Bạch Ngọc Lan, Đường sở sở cùng thay đối.

Bà nội, sao lại như vậy?1

vẻ mặt của Đường sờ sở cực kỳ khó coi.

“Vì sao? Cháu nói xem vì sao? Chính là vì người đàn ông này, suýt nữa thì cả nhà họ Đường cũng xong

“Nếu không có ông trời phù hộ thì bây giờ chúng ta đều xuống âm phủ gặp ông nội cháu rồi, cháu còn có mặt mũi mà hỏi vì sao à?”

“Cháu tự xem xét lại bản thân đi!”

Bà cụ Đường nhìn Đường sở sở với vẻ mặt không khách khí.

“Mẹ, mẹ bớt giận, dù sao thì sờ Sở cũng đã có công rất lớn cho sự phát triển của công ty, nếu như con bé bị cách chức, e là sẽ không có lợi!”

Đường Chính Nhân nói với bà cụ Đường.

“Đúng thế, mẹ, Đường sở sở cống hiến rất nhiều cho công ty, mẹ không thế nói cách chức là cách chức được!”

Bạch Ngọc Lan cũng vội vàng nói theo.

“Hừ, lẽ nào không có Đường sở Sở thì Đường thị sẽ phá sản hay sao?”

“Hơn nữa, lúc trước nó cũng đã nói trước ban hội đồng quản trị, nếu trong vòng ba ngày không nghĩ ra được cách đấu lại Hồi Xuân Sương của Cung thị thì sẽ chủ động từ chức, hiện tại đã ba ngày, nó cũng nên cút xéo rồi!”

Đường Phong hừ lạnh nói.

“Bà nội, cháu đã tìm được cách đấu lại Hồi Xuân Sương của Cung thị rồi!”

Đường sở sờ trực tiếp nói.

“Sao có thế? Cô thì có cách gì?”

Đường Phong khinh thường nói.

“Bà nội, cháu đã tìm được một sản phẩm mới, tên là đan Trú Nhan, sử dụng sản phấm này có thể khiến cho người ta trẻ ra mười tuổi, tốt hơn rất nhiều lần so với kem trẻ hóa da Hồi Xuân Sương của Cung thị.”

“Chí cần đan Trú Nhan được đưa ra thị trường thì tập đoàn Đường thị chắc chắn sẽ cháy hàng, lấy lại toàn bộ thành tích đã mất, thậm chí còn khiến giá trị thị trường của Đường thị lại tăng vọt!”

Đường sở sở nhìn bà cụ Đường nói.

Cháu nói thật sao?1

“Sở sở không dám lừa gạt bà nội, hiện tại đan Trú Nhan đã vượt qua xét duyệt thẩm định, hiệu quả giống như cháu đã nói, hơn nữa còn không có bất kỳ tác dụng phụ nào.”

“Cháu đang chuẩn bị mở buổi họp báo về sản phấm mới, nếu lúc này cháu bị cách chức, sợ là sẽ ảnh hưởng tới việc cho ra sản phẩm, hơn nữa chú hai không hiểu biết gì về đan Trú Nhan, chuyện này rất không có lợi khi ra mắt sản phẩm!”

Lúc này, Đường sở sở trầm giọng nói.

“Đường sờ sở, cô có ý gì? Cô đang dùng sản phấm mới để uy h**p bà nội sao?”

Đường Phong không hài lòng, lớn tiếng nói.

“Được rồi, đừng nói nữa, nếu đã như vậy thì cháu cứ tiếp tục giữ chức chủ tịch đi, nhanh chóng đưa đan Trú Nhan ra thị trường tiêu thụ!”

Bà cụ Đường đáp.

“Vâng, bà nội!

II

Đường sở sở gật đầu nói.

“Sở Sở, cháu lấy phương thức điều chế đan Trú Nhan kia ớ đâu vậy, có thế làm người ta trẻ ra mười tuổi, phương thuốc của loại đan này là vô giá, người bình thường sẽ không lấy được!”

Đột nhiên, Đường Chính Đạo hỏi Đường sở sở.

“Cái này…”

“Xin lỗi chú ba, cái này thứ cho cháu không nói được, người đưa cách điều chế này hy vọng cháu sẽ không tiết lộ thân phận của họ!”

“Vậy thì cũng tốt!”

Đường Chính Đạo gật đầu, ánh mắt khẽ lóe lên.

Sau đó, Diệp Phàm và Đường sở Sở liền rời khỏi nhà họ Đường.

Bên trong một gian phòng của nhà họ Đường.

Đường Chính Nghĩa và Đường Phong đang ngồi ở đây.

“Chết tiệt, đáng ra hôm nay ba phải trở thành chủ tịch Đường thị rồi, không ngờ con ranh kia lại lấy ra được cái gì mà đan Trúc Nhan!”

Đường Phong nói với vẻ không cam lòng.

“Là do chúng ta quá coi thường nó, con lập tức liên hệ với Mã Yên, điều tra rõ ràng đan Trúc Đan, tốt nhất là phải lấy được phương thức điều chế, chỉ cần có được công thức trong tay thì chức chủ tịch Đường thị vẩn sẽ thuộc về ba thôi!”

Đường Chính Nghĩa thản nhiên nói.

‘Vâng thưa ba!

Đường Phong gật đầu đáp!

Bên kia, Đường sở sở nhìn Diệp Phàm: “Anh Diệp Phàm, vừa rồi em không nói công thức đan Trúc Nhan là do anh đưa, anh sẽ không đế tâm chứ?”

“Em làm như vậy vì không muốn anh trở thành mục tiêu của kẻ có dã tâm, dù sao thì như chú ba đã nói, công thức chế thuốc anh đưa có giá trị liên thành, một khi bị người ta biết được là của anh thì bọn họ sẽ tìm anh gây phiền toái!”

“Cái này thì có gì mà để ý, hơn nữa, dù em có nói là của anh thì bọn họ cũng không tin đâu!”

Diệp Phàm cười khẽ.

“Em xin lỗi, anh Diệp Phàm, để anh phải chịu uất ức rồi!”

Đường sờ sớ áy náy.

“Cô bé ngốc, cái này thì liên quan gì tới em đâu, hơn nữa anh cũng không chịu tủi thân gì!”

Diệp Phàm cưng chiều xoa đầu Đường sở sở.

Chớp mắt đã qua một ngày.

Hôm sau –

Đường sở sớ và Trần Tiểu Manh xuống lầu, Diệp Phàm đã làm xong bữa sáng.

“Anh Tiểu Diệp, hôm nay công ty mở buổi họp báo ra mắt sản phẩm mới, anh có muốn đi xem không?”

Lúc này, Đường sở sở nhìn Diệp Phàm hỏi.

“Được, dù sao thì anh cũng không có việc gì!”

Diệp Phàm gật đầu.

“Anh không định đi tìm việc làm à? Lẽ nào muốn chị họ tôi nuôi anh mãi à!

Trần Tiểu Manh nhìn Diệp Phàm nói.

“Tìm công việc gì chứ? Ăn bám vợ không hơn à?”

Diệp Phàm bĩu môi nói.

“Người này đúng là hết cứu nổi!”

Trần Tiểu Manh trợn mắt nhln Diệp Phàm!

Ăn xong bữa sáng, Diệp Phàm đi theo Đường sở sở tới tập đoàn Đường thị.

Bên trong hội trường của tập đoàn Đường thị.

Nơi này trở thành hiện trường buổi họp báo cho ra mắt sản phẩm mới.

Hơn nữa đã có rất nhiều ký giả truyền thông tới.

Rất nhanh, Đường sở sở mặc bộ đồ công sở bước vào, thư ký Tôn Tiểu Tiểu đi bên cạnh.

Diệp Phàm tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.

“Chủ tịch Đường, nghe nói sản phẩm mới của các cô có thể làm cho người ta trẻ hơn mười tuổi, là thật sao?”

“Sản phẩm có thế giúp người ta trẻ ra mười tuổi, điều này hoàn toàn đi ngược với khoa học kỹ thuật, xin hỏi Chủ tịch Đường, tập đoàn các người có phải đang lừa gạt dân chúng không?”

Đường sờ sở vừa xuất hiện, một đám phóng viên đã rối rít đặt câu hỏi.

Tin tức về các sản phẩm mới của tập đoàn Đường thị đã truyền ra.

Có không ít người nghi ngờ về loại sản phẩm có thể giúp người trẻ ra mười tuổi, dù sao thì loại sản phẩm như vậy quả thật không thể tin nổi!

“Xin chào, tôi là chủ tịch của tập đoàn Đường thị, hôm nay là buổi họp báo công bố sản phẩm mới, tôi sẽ giải đáp từng thắc mắc của các vị!”

“Đầu tiên, sản phẩm mới của tập đoàn Đường thị chúng tôi có tên là đan Trúc Nhan, công dụng giống với cái tên của nó, loại sản phẩm này có thế chống lão hóa, giúp cho mọl người trông trẻ hơn.”

“Hơn nữa, sản phẩm này của chúng tôi đã được các cơ quan chuyên môn của quốc gia kiểm tra và xác nhận đạt tiêu chuấn, tuyệt đối sẽ không có bất cứ hành vi lừa gạt người tiêu dùng.”

“Lần này chúng tôi cũng đã chuẩn bị trước một số sản phấm mẫu, đợi khi kết thúc buổi họp báo, các vị ký giả đều có thế nhận được một phần, cảm nhận thử hiệu quả của nó!”

Đường sờ sờ cười nói.

Tất cả các ký giả ở buổi họp báo nghe Đường sở sở nói vậy đều giật mình.

Bọn họ không ngờ tập đoàn Đường thị lại thật sự nghiên cứu ra loại sản phẩm nghịch thiên như vậy!

Trẻ ra mười tuối, chỉ bốn từ đã thế hiện ra ý nghĩa của nó, nhưng cũng thật khó đế tin tưởng!

‘Ai là Diệp Phàm?J

Lúc này, hiện trường buổi họp báo đột nhiên xuất hiện một đám người mặc đồ đen, dằn đầu là một người có gương mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén như dao.

Nhất thời, ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về đám người vừa tới.

Diệp Phàm trầm mặt nhìn chằm chằm đoàn người, hắn đứng dậy đi tới: “Tôi là Diệp Phàm, các người là ai?”

“Chúng tôi là sờ tuần tra, tôi tên là Lãnh Phong, thành viên của sở tuần tra chi nhánh quận Giang Nam, mời cậu đi cùng với chúng tôi một chuyến, nếu như không chịu đi thì chúng tôi sẽ ra tay!”

Gã đàn ông cầm đầu lạnh nhạt nói với Diệp Phàm, nhưng lại nói nhỏ đế những người khác không nghe thấy.

Diệp Phàm nhíu mày, ánh mắt hắn lóe lên: “Tôi đi cùng các anh!”

“Anh Tiểu Phàm!”

Lúc này, Đường sở sở bước nhanh tới gọi Diệp Phàm.

“Bà xã, không sao, anh với bọn họ có chút chuyện cần xử lý, rất nhanh sẽ trở lại!”

Diệp Phàm khẽ cười đáp Đường Sở Sở.

Sau đó hắn rời đi cùng người của sở tuần tra!
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 36: C36: Tên tôi là diệp phàm



Diệp Phàm bị người của sở tuần tra mang ra khỏi Thiên Hải.

Bên trong Bách Hoa Lâu ở Thiên

Hải.

“Chị cả, xảy ra chuyện rồi!”

Hạ Trúc vội vã chạy tới trước mặt Xuân Lan.

“Sao thế?”

Xuân Lan hỏi Hạ Trúc.

“Thiếu chủ bị người của sở tuần tra mang đi rồi!”

Hạ Trúc đáp.

“Người của sở tuần tra mang thiếu chủ đi?”

“Mang đi đâu?”

Vẻ mặt Xuân Lan thay đổi, cô trầm giọng hỏi.

“Chắc là dẩn tới phân bộ sở tuần tra ở quận Giang Nam!”

Hạ Trúc đáp.

“Bọn họ dằn thiếu chủ đi, có lẽ là vì thiếu chủ đã diệt nhà họ Bạch!”

Thu Cúc đi tới nói.

“Thiếu chủ không thế xảy ra chuyện gì được!”

Đông Mai lạnh lùng nói.

“Lập tức liên hệ với Bách Hoa Lâu ở thành phố Tô, điều động người, nhất định phải bảo đảm an toàn cho thiếu chủ, chúng ta cũng lên đường đi tới đó!”

Xuân Lan nói.

“Vâng!”

Ba người Xuân Trúc đều gật đầu. Đam Mỹ Cổ Đại

Bên trong điện Long Vương thuộc phân bộ Giang Nam.

“Hẳn ta bị người của sở tuần tra dẫn đi rồi?”

Khóe mắt Tả Thiên Dương lóe lên.

“Đúng vậy, thưa chủ nhân!” Khương Uyên gật đầu đáp.

“Xem ra cơ hội của chúng ta tới

rồi!”

“Đi, theo ta đi nghênh đón Long Vương tân nhiệm của điện Long Vương!”

Ánh mắt Tả Thiên Dương âm u, cười lạnh nói.

Ngoại ô thành phố Tô, quận Giang Nam, có một tòa kiến trúc bí mật.

Tòa nhà này không mở cửa công khai, trong bán kính một dặm đều có trạm gác ngầm và người tuần tra, không ai được phép đến gần.

Nơi này chính là phân bộ sở tuần tra ở quận Giang Nam.

Mổi một quận ở Long Quốc đều có phân bộ sở tuần tra, chịu trách nhiệm xử lý các công việc của từng quận.

Lúc này, phía dưới tòa kiến trúc bí mật có một không gian ngầm được làm bằng vật liệu kim loại cao cấp nhất.

Đây là nơi giam giữ tất cả những loại người có nguy hại lớn đối với xã hội của Long Quốc, ví dụ như những cường giả.

Xem xét từ vật liệu của tòa kiến trúc này, chắc chắn là tường đồng vách sắt, cho dù là cường giả, một khi đã tiến vào đây thì đều không thế chạy thoát.

Diệp Phàm bị dằn tới một không gian u ám.

Gã đàn ông có vẻ mặt lãnh khốc dẩn Diệp Phàm tới cũng đứng ở đây, gã ta đang quan sát hắn.

Ngay sau đó, gã đàn ông bị Diệp Phàm đánh bị thương ở nhà họ Bạch tiến vào cùng người phụ trách sở tuần tra phân bộ quận Giang Nam -Lý Kiến.

“Ranh con, không ngờ mày cũng bị bắt vào đây!”

“Dám chống đối với sở tuần tra, lá gan của mày thật không nhỏ!”

Gã cầm đầu nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt giễu cợt.

“Nếu không vì không muốn để các người làm ảnh hưởng tới buổi họp báo của bà xã tôi, ông nghĩ đám vô dụng như mấy người có thế bắt được tôi sao?”

Diệp Phàm bĩu môi nói.

Gã đàn ông kia căm phẩn nhìn chằm chằm Diệp Phàm, gã ta nhìn Lý Kiến ở bên cạnh: “Đại nhân, thằng ranh này quá huênh hoang, chúng ta phải dạy cho hắn một bài học!”

Lý Kiến quan sát Diệp Phàm: “Người trẻ tuổi, nơi này là sờ tuần tra, người bước vào đây thì đừng nghĩ tới chuyện ra ngoài, cậu vẫn nên thành thật khai báo thân phận của mình đi!”

“Chẳng có gì đế nói cả, hiện tại các người chỉ có hai lựa chọn, một là đưa tôi rời khỏi đây, hai là tôi đánh tất cả các người, tự chọn!”

Diệp Phàm nói thẳng.

Nghe hắn nói như vậy thì Lý Kiến nhíu mày, ánh mắt lộ ra vẻ không vui.

“Người trẻ tuổi, cậu nghĩ đây là nơi nào, chợ bán thức ăn sao? Cậu muốn tới thì tới, muốn đi thì đi?”

“Đúng là làm càn!

Lý Kiến quát Diệp Phàm với vé mặt uy nghiêm.

“Đại nhân, đừng phí lời, đế tôi tới dạy dồ hắn ta!”

Dứt lời, gã đàn ông cầm đầu kia lấy dụng cụ tra tấn đi về phía Diệp Phàm.

“Xem ra các người đây là đang lựa chọn phương án thứ hai rồi!”

“Vậy thì không được trách tôi đâu đấy!”

Diệp Phàm hờ hững nói.

Bộp!

Dứt lời, ánh mắt hẳn cứng lại, trực tiếp ra tay.

Ầm!!!

Lập tức, gã đàn ông kia bị Diệp Phàm đánh bay ra ngoài, đập lên vách tưởng đối diện, sau đó nằm trên mặt đất hộc máu!

Lý Kiến trầm mặc nói: “Cậu dám ra tay ở đây, Lãnh Phong!”

Lý Kiến vừa dứt lời, ánh mắt người đàn ông mang Diệp Phàm tới đây trở nên sắc như dao, gã ta xông thẳng tới phía Diệp Phàm.

Ầm!!!

Người đàn ông kia vừa ra tay, một cổ sắc khí bén nhọn bùng phát ra, bầu không khí như nứt toác, truyền tới tiếng nố chói tai.

“Nhân Cảnh ngũ trọng!”

“Quá yếu!

/;

Diệp Phàm nhìn đòn tấn công của gã đàn ông rồi lắc đầu nói.

Ầm!!!

Dứt lời, hẳn ta đánh ra một chưởng.

Người đàn ông kia còn chưa nhìn rõ Diệp Phàm ra tay thế nào thì đã bay ngược ra ngoài, giống bị đánh một cực mạnh, đập xuống đất rồi nôn ra máu.

Bụp!

Vẻ mặt của Lý Kiến thay đổi, ánh mắt lộ ra vẻ khiếp sợ nhìn về phía Diệp Phàm: “Người trẻ tuối, xem ra là thôi xem thường cậu rồi!”

“Ông có định ra tay không? Không đánh là tôi đi đấy nhé!”

Diệp Phàm đứng dậy nói.

“Đại nhân, người của Bạch Hoa Lâu và điện Long Vương đến rồi!”

Bỗng nhiên, một thành viên của sở tuần tra vội vàng chạy tới, báo cáo với Lý Kiến.

“Người của Bạch Hoa Lâu và điện Long Vương tới đây?”

“Bọn họ đến đây làm gì?”

Trong mắt Lý Kiến hiện vẻ ngạc nhiên.

“Họ tới đón một người tên là Diệp Phàm, hơn nữa còn là đích thân người phụ trách Bách Hoa Lâu và chủ điện Long Vương ở quận Giang Nam tới đón!”

Thành viên kia lên tiếng.

Diệp Phàm?’

‘Đó không phải là…’

Lý Kiến ngẩn người, ánh mắt quét về phía Diệp Phàm.

“Bọn họ tới đón tôi!”

Diệp Phàm nói thẳng.

“Cậu còn có quan hệ với Bách Hoa Lâu và điện Long Vương?”

Lúc này, biểu cảm của Lý Kiến hoàn toàn thay đổi, nhìn Diệp Phàm với vẻ không thể tin nổi.

Có thế nói, hai thế lực này là sự tồn tại hết sức đáng sợ ở Long Quốc, cho dù là sở tuần tra thì cũng sẽ không tùy ý đi trêu chọc bọn họ.

Nhưng Lý Kiến không ngờ, Diệp Phàm lại có quan hệ với cả hai thế lực này.

Thậm chí, đích thân người phụ trách Bách Hoa Lâu và điện chủ điện Long Vương tới đón tiếp hắn, chứng minh quan hệ của người này với cả hai thế lực kia không hề đơn giản!

“Rốt cuộc cậu là ai?”

Lý Kiến quan sát Diệp Phàm, trầm giọng nói.

“Tôi là Diệp Phàm!

II

Diệp Phàm hờ hững nói ra bốn chữ, sau đó đi ra ngoài.

“Đại nhân, cứ như vậy mà thả hắn ta đi sao?”

Gã đàn ông bị Diệp Phàm đánh trọng thương không cam lòng nói.

“Người phụ trách Bách Hoa Lâu và điện chủ điện Long Vương cũng đã tới rồi, không thả hắn ta đi thì e là hôm nay, phân bộ sở tuần tra của chúng ta sẽ xảy ra một cuộc chiến lớn!”

Lý Kiến nghiêm mặt nói.

‘Người đâu!”

Ngay sau đó, Lý Kiến gọi người.

“Đại nhân!

Rất nhanh, thành viên của sở tuần tra đã tới trước mặt Lý Kiến.

“Điều động tất cả lực lượng của sở tuần tra, điều tra thân phận, lai lịch thực sự của người tên là Diệp Phàm này, tỏi muốn biết cậu ta rốt cuộc là ai, có quan hệ gì với Bách Hoa Lâu và điện Long Vương!”

Lý Kiến lạnh lùng ra lệnh.

“Rõ!”

Thành viên kia gật đầu.

Bên ngoài phân bộ sở tuần tra.

Bốn người Xuân Lan dẫn đầu đoàn người, bên cạnh bọn họ còn có đám người Tả Thiên Dương và Khương Uyên.

“Người này lại còn có quan hệ với cả Bách Hoa Lâu?”

Tả Thiên Dương liếc nhìn đám người Xuân Lan, ánh mắt khẽ lóe lên.

“Chủ nhân, xem ra vị Long Vương tân nhậm này không hề đơn giản!”

Khương Uyên nói.

“Hừ, không đơn giản tới đâu thì cũng chỉ có thế trở thành con rối của chúng ta!”

Tả Thiên Dương khinh thường

nói.

Ngay sau đó, Diệp Phàm bước ra ngoài.

“Thiếu chủ!”

Bốn người Xuân Lan bước lên gọi Diệp Phàm.

“Sao các cô lại tới đây?”

Diệp Phàm hỏi.

“Chúng tôi nhận được tin thiếu chủ bị người của sờ tuần tra đưa đi, nên lập tức chạy tới!”

Xuân Lan đáp.

“Vất vả cho các cô rồi!

Diệp Phàm khẽ cười nói.

“Thuộc hạ tới trễ, đế công tử bị dọa sợ, xin công tử trách phạt!”

Lúc này, Tả Thiên Dương đi tới trước mặt Diệp Phàm, dáng vẻ cung kính nói.

“Anh là ai?”

Diệp Phàm nhìn về phía Tả Thiên Dương.

“Thuộc hạ là người phụ trách điện Long Vương phân điện quận Giang Nam, đây là cấp dưới của tôi – Khương Uyên!”

Tả Thiên Dương khom người nói.

Diệp Phàm liếc sang Khương Uyên, biết đối phương đã nói với người phụ trách phân điện chuyện hắn có nhẵn Long Vương.

“Tôi không sao rồi, các người có thế trở về!”

Diệp Phàm nói thẳng.

“Công tử, thuộc hạ có một chuyện quan trọng muốn bàn bạc, không biết công tử có thế tới trụ sở phân điện một chuyến!”

Tả Thiên Dương nói với Diệp Phàm.

Chuyện gì?1

Diệp Phàm tò mò hỏi.

“Chuyện này liên quan tới toàn bộ điện Long Vương, rất quan trọng, e là không thể nói rõ trong thời gian ngắn được!”

Tả Thiên Dương đáp.

“Vậy thì đi thôi!”

Diệp Phàm gật đầu nói.

“Thiếu chủ!”

Lúc này, Xuân Lan gọi Diệp Phàm.

Các cô về trước đi!

Diệp Phàm phân phó.

“Vâng, thưa thiếu chủ!”

Xuân Lan liếc mắt nhìn Tả Thiên Dương, gật đầu một cái.

Tiếp đó, Diệp Phàm rời đi cùng đám người Tả Thiên Dương.

“Thiếu chủ còn có quan hệ với điện Long Vương?”

Hạ Trúc ngạc nhiên.

“Tôi cảm thấy điện chủ phân điện Long Vương này không có ý tốt, liệu hắn ta có gây bất lợi cho thiếu chủ không?”

Thu Cúc nói.

“Phái người theo dõi điện Long Vương ở quận Giang Nam, có tình huống gì thì lập tức hành động!”

Xuân Lan phân phó.
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 37: C37: Anh quá yếu



Trong một trang viên xa hoa nằm trong điện Long Vương ở quận Giang Nam!

Lúc này, Diệp Phàm đang đi theo Tả Thiên Dương đến trang viên này.

Vừa đi vào nơi này, nhìn thấy một đám đàn ông mặc quần áo vest đeo kính đen, ánh mắt sắc bén, khí thế ngút trời.

Những người này đều đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, sức chiến đấu mạnh hơn chiến sĩ quân Bạch Hổ lúc trước nhiều.

Thậm chí trong đó còn có không ít cao thủ sắp nhập cảnh trở thành Nhân cảnh.

Tất nhiên trong trang viên này cũng ấn giấu rất nhiều cao thủ Nhân cảnh!

Có thể nói trình độ bảo an ở nơi này cao hơn sở tuần tra, cho dù quân đoàn một vạn người cũng không thế công phá nơi này!

Mà đây mới chỉ là một phân điện của điện Long Vương!

Lúc này, Diệp Phàm đi theo Tả Thiên Dương vào trong một căn biệt thự xa hoa trong trang viên.

cả căn biệt thự được trang trí giống như hoàng cung, rực rỡ huy hoàng, thực sự chỉ có thể được hình dung bằng một từ giàu!

“Người phụ trách phân điện điện Long Vương ờ quận Giang Nam, Tả Thiên Dương bái kiến điện chủ!”

Lúc này, Tả Thiên Dương khom người với Diệp Phàm.

“Tôi không phải điện chủ, không cần hành lề kiểu này!”

Diệp Phàm lạnh nhạt nói.

“Nhưng trong tay ngài chính là nhẫn Long Vương, chỉ có điện chủ điện Long Vương mới có thể đeo được tín vật!”

Tả Thiên Dương nói.

“Đây là Ngũ sư phụ cho tôi, nhưng tôi không muốn làm điện chủ điện Long Vương!”

Diệp Phàm bĩu môi.

“Thì ra là đệ tử của lão điện chủ!”

“Thuộc hạ bái kiến thiếu chủ!”

Tả Thiên Dương hiểu ra.

“Đúng rồi, anh tìm tôi để thương lượng chuyện gì?”

Diệp Phàm ngồi trên sô pha, nhìn Tả Thiên Dương!

“Thiếu chủ, mặc dù ngài không muốn làm điện chủ, nhưng bây giờ điện Long Vương chia năm xẻ bảy, cần thiết phải có một chủ nhân đứng ra ổn định cục diện.”

“Nhưng bây giờ lão điện chủ không ờ, cho dù thiếu chủ có được nhẩn Long Vương, sợ rằng sẽ có không ít người của điện Long Vương không thừa nhận thân phận của thiếu chủ, thậm chí còn muốn tiêu diệt thiếu chủ.”

“Tất nhiên, nếu thiếu chủ nguyện ý nghe theo sắp xếp của thuộc hạ,

Tả Thiên Dương này sẽ dốc hết tất cả thế lực của phân điện đế trợ giúp thiếu chủ ngồi lên vị trí điện chủ điện Long Vương, trở thành tân Long Vương, chưởng quản toàn bộ điện Long Vương!”

Tả Thiên Dương nhìn Diệp Phàm, nói.

“Nghe theo sắp xếp của ngươi?”

Diệp Phàm liếc nhìn đối phương.

“Đúng vậy, vì đảm bảo sự an toàn của thiếu chủ, xin thiếu chủ hãy ở lại nơi này đừng rời khỏi trong một đoạn thời gian, nghe theo sự sắp xếp của thuộc hạ, đến lúc đó chắc chắn thuộc hạ sẽ trợ giúp thiếu chủ trở thành tân Long Vương của điện Long Vương!”

Tả Thiên Dương nói.

“Ý của anh là anh muốn khống chế tôi, mượn thân phận của tôi đế nâng đỡ tôi ngồi lên vị trí kia, bảo tôi làm con rối của anh?”

Diệp Phàm nhìn Tả Thiên Dương, lanh nhat nói.

“Thiếu chủ hiểu lầm, thuộc hạ chỉ muốn trợ giúp thiếu chủ, dù sao thiếu chủ cũng không quen thuộc điện Long Vương, giao tất cả cho thuộc hạ làm, như vậy thiếu chủ sẽ bớt lo hơn phải không!”

Tả Thiên Dương mỉm cười nói.

“Tôi nố, tôi không có hứng thú với vị trí điện chủ điện Long Vương, nếu anh không có chuyện gì khác, tôi đi trước đây!”

Diệp Phàm nól thẳng, nói xong đứng dậy ddingj rời đi.

Rầm rầm rầm!!!

Diệp Phàm còn chưa đi ra khỏi biệt thự, Khương Uyên dẫn theo một đám người vọt vào, chặn cửa.

“Anh có ý gì?”

Diệp Phàm nhìn Tả Thiên Dương.

“Thiếu chủ, bên ngoài quá nguy hiểm, ngài vẩn nên ở lại đây, để bọn họ bảo vệ ngài!”

Tả Thiên Dương nói, tỏ vẻ vì tốt cho Diệp Phàm.

“Xem ra anh thật sự muốn biến tôi thành con rối của mình để trợ thiên tử chinh phục chư hầu!”

Diệp Phàm nở nụ cười nhẹ nhàng.

“Quả nhiên là đệ tử của lão điện chủ, đủ thông minh!”

“Nếu thiếu chủ đã nhìn thấu, tôi cũng không che giấu!”

“Đúng là tôi có quyết định này!”

Tả Thiên Dương không hề che giấu, đi thẳng vào vấn đề.

“Từ Thiên nói không sai, bây giờ người của điện Long Vương ai cũng mang quỷ thai trong lòng, dã tâm bừng bừng, muốn ngồi lên vị trí Long Vương!”

Diệp Phàm nở nụ cười lạnh lùng.

“Nếu thiếu chủ đã biết, vậy xin thiếu chủ phối hợp, như vậy đều tốt cho mọi người!”

Tả Thiên Dương nói.

“Nếu anh đã biết tôi là đệ tử của lão điện chủ, còn dám làm vậy, vậy anh không sợ lão điện chủ đến tính số sao?”

Diệp Phàm nhìn chăm chú vào Tả Thiên Dương.

“Chỉ cần khống chế ngài ờ trong tay, cho dù lão điện chủ xuất hiện thì có thể làm gì chứ?”

Tả Thiên Dương không cho là đúng, nói.

“Ha hả.”

Diệp Phàm lắc đầu, mỉm cười.

“Ngài cười cái gì?”

Tả Thiên Dương nhìn Diệp Phàm, nhăn mày lại.

“Tôi cười anh quá ngây thơ!”

“Chỉ bằng anh cũng muốn trợ thiên tử chinh phục chư hầu, anh cảm thấy mình đủ tư cách không?”

Diệp Phàm nhìn Tả Thiên Dương, khinh thường nói.

Tả Thiên Dương lạnh lùng nói: “Có đủ tư cách hay không, rất nhanh cậu sẽ biết!”

Nói xong, búng tay.

“Bắt lấy!

n

Khương Uyên hô lên.

Ngay lập tức đám người phía sau Khương Uyên lao đến chỗ Diệp Phàm.

Nhóm người này đều là cao thủ đã nhập cảnh Nhân cảnh, mạnh nhất trong đó đã đạt đến Nhân cảnh tứ trọng, hơn nữa có nhiều người!

Xoẹt xoẹt xoẹt!!!

Diệp Phàm vung tay lên, mười mấy ngân châm bẳn ra, trực tiếp đâm vào trong cơ thể của nhóm người này.

Trong nháy mắt, nhóm người này không thể động đậy.

Tả Thiên Dương thay đối sắc mặt.

Lúc này, Khương Uyên bước ra, bay về phía Diệp Phàm, tung ra một chưởng.

Thực lực của người này mạnh hơn những người khác, đã đạt đến Nhân cảnh lục trọng, mạnh hơn Lãnh Phong của sở tuần tra!

Nhưng trong mắt Diệp Phàm, Nhân cảnh lục trọng không không khác gì con kiến.

Bốp!!!

Diệp Phàm tung ra một cái tát, tát Khương Uyên bay ra ngoài.

Phụt!

Khương Uyên bị Diệp Phàm tát bay ra xa mấy mét, đâm vỡ một cái ngăn tủ, nằm trên mặt đất phun máu.

Sắc mặt của Tả Thiên Dương cực kỳ khó coi, nhìn chằm chằm Diệp Phàm: “Thực lực của cậu mạnh như vậy?”

Diệp Phàm chỉ mới hai mươi mấy tuổi, có thể trờ thành cao thủ Nhân cảnh, thiên phú cực kỳ mạnh.

Bây giờ đối phương lại có thế nhẹ nhàng đánh bại cao thủ Nhân cảnh lục trọng, thiên phú này cũng quá mạnh rồi?

“Quả nhiên là đệ tử của lão điện chủ, có chút bản lĩnh!”

Tả Thiên Dương khiếp sợ xong, sắc mặt lạnh băng nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm.

“Mặc dù tôi không muốn làm điện chủ điện Long Vương, nhưng điện Long Vương là tâm huyết cả đời của sư phụ, tôi cũng không thế trơ mắt nhìn thấy nó bị phá hủy, hôm nay tôi sẽ thay mặt sư phụ rửa sạch nơi này!”

Diệp Phàm lạnh lùng nói, đưa mắt về phía Tả Thiên Dương.

“Hừ!”

Tả Thiên Dương lạnh lùng hừ một cái, trên người hắn ta bộc phát ra áp lực cực kỳ kh*ng b*, không khí xung quanh bị trấn áp đọng lại.

“Muốn rửa sạch nơi này, cậu còn non lắm!”

Tả Thiên Dương lạnh lẽo quát to.

Ầm!!!

Lập tức, Tả Thiên Dương tung ra một quyền như đạn pháo, kình khí ngập trời tản ra, đánh thẳng đến điểm yếu của Diệp Phàm!

Một quyền này tạo ra âm thanh đinh tai nhức óc trong không trung, không khí bị đánh nứt, giống như một ngọn núi đè xuống, cực kỳ kh*ng b*!

Bốp!!!

Đối mặt với một quyền này của Diệp Phàm, không tránh không né, giơ một tay chém ra, trong nháy mắt đã chặn đứng một quyền nặng tựa Thái Sơn này của đối phương!

Tả Thiên Dương nhìn Diệp Phàm cản lại một quyền này của mình, hắn ta không ngừng điều động sức mạnh muốn phá hủy một chường này của đối phương, nhưng cho dù hắn ta dùng lực mạnh đến mức nào đều không thế làm bàn tay của Diệp Phàm dịch chuyển!

“Anh chỉ có chút thực lực này thôi sao?”

Diệp Phàm nghiền ngẫm nhìn Tả Thiên Dương, ánh mắt lộ ra sự thất vọng.

Tả Thiên Dương nghe giọng nói khinh bỉ của Diệp Phàm, lửa giận bùng lên, tức giận gầm lên, dùng toàn lực đánh vào người Diệp Phàm.

“Anh quá yếu!”

Diệp Phàm lạnh nhạt nói.

Nói xong, giơ tay nhẹ nhàng đẩy
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 38: C38: Qua cầu rút ván



Răng rắc!

Trong nháy mắt, lòng bàn tay Diệp Phàm bộc phát ra một lực lượng cuồng bạo, đánh tan nát nắm đấm của Tả Thiên Dương, toàn bộ cánh tay phải cũng nổ tung ngay tức thì.

Một quyền này của Diệp Phàm đánh vào người Tả Thiên Dương chỉ giống nhưtrẻ che.

Uỵch uỵch!

Tả Thiên Dương bị đánh bay khỏi chỗ, đập lên vách tường đối diện, sau đó quỳ trên mặt đất, trong miệng không ngừng phun ra máu, lồng ngực hoàn toàn tan nát.

“Mày…”

Lúc này, Tả Thiên Dương mờ to hai mắt nhìn Diệp Phàm, hắn ta muốn nói cái gì nhưng vừa nói ra một chữ đã tắt thờ!

Lúc này Tả Thiên Dương cúi đầu, hai tay rũ xuống, chết thẳng cẳng rồi!

Mà Khương Uyên nhìn thấy cảnh tượng này, cả người ngây ngốc như gà gỗ, hoàn toàn sợ đến ngây dại!

Tả Thiên Dương là người phụ trách phân điện quận Giang Nam của điện Long Vương, thực lực đương nhiên không kém, ít nhất là cường giả Nhân cảnh thất trọng trớ lên, nếu không cũng không làm được chức phụ trách này.

Nhưng hiện giờ đối phương lại bị một hậu bối trẻ tuổi dùng một chiêu g**t ch*t ngay tức khắc, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có, điều này khiến người ta chấn động!

Lúc này, ánh mắt Khương Uyên tràn đầy vẻ sợ hãi nhìn Diệp Phàm, trong lòng không ngừng run rẩy.

“Ông cũng muốn đi cùng hẳn ta

sao?

Ánh mắt Diệp Phàm nhìn về phía

Khương Uyên, lạnh lùng nói.

“Kính xin thiếu chủ tha mạng, mọi chuyện thuộc hạ đều nghe theo mệnh lệnh của Tả Thiên Dương, tuyệt đối không có bất kỳ ý nghĩ nào phản bội thiếu chủ!”

Khương Uyên lập tức quỳ gối trước mặt Diệp Phàm, dập đầu cầu xin tha thứ.

“Còn các người thì sao?”

Ánh mắt Diệp Phàm quét về phía đám người bị hắn dùng kim châm chế trụ, hắn vung tay lên, châm bạc rời khỏi cơ thế bon ho.

Mà đám người cường giả này lại không chút do dự, lập tức quỳ gối trước mặt Diệp Phàm cầu xin tha thứ.

“Tôi có thế cho các người một cơ hội, nhưng nếu các người còn dám có ý đồ khác, vậy kết cục của các người tuyệt đối còn thảm hơn hắn ta!”

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

“Sau này chúng tỏi chỉ nghe theo mệnh lệnh của một mình thiếu chủ, nếu làm trái ý ngài sẽ bị thiên lôi đánh chết!”

Khương Uyên thẳng thắn thề thốt, những người khác cũng đều thề theo.

“Được rồi, đừng lấy những thủ đoạn lừa gạt người này ra nữa, dù sao nếu các người không muốn chết thì tốt nhất là thành thật nghe theo!”

“Xử lý thi thể tên này đi, nhìn ghê tởm quá!”

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

Ngay sau đó, thi thể của Tả Thiên Dương đã được nâng ra ngoài.

“Ông tên là Khương Uyên đúng không?”

Ánh mắt Diệp Phàm quét về phía

Khương Uyên.

“Đúng vậy, thiếu chủ!”

Khương Uyên gật đầu.

“Nói cho tôi biết một chút về tình hình phân điện của các người đi!”

Diệp Phàm nói.

“Khởi bẩm thiếu chủ, phân điện chúng ta hiện giờ có tống cộng hơn một vạn thành viên ớ các thành phố của quận Giang Nam cộng lại, thành viên nòng cốt đạt tới ba ngàn người. Trong đó có hơn bốn trăm cao thủ tiếp cận cấp độ Nhân cảnh, tổng cộng có hơn chín mươi cường giả Nhân cảnh.”

“Ngoài ra, điện Long Vương ờ các thành phố của quận Giang Nam đều có các loại sản nghiệp, bao gồm năm tập đoàn niêm yết, ba mươi ba khách sạn cao cấp năm sao và hơn trăm câu lạc bộ, tài sản cộng lại đạt tới bảy trăm tỷ, hơn nữa các ngành nghề ở quận Giang Nam đều có người của chúng ta!”

Khương Uyên báo cáo lại chi tiết.

“Điện Long Vương lợi hại vậy sao?”

Nghe xong lời giới thiệu này,

Diệp Phàm hơi kinh ngạc.

Điện Long Vương này thật đúng là quá lợi hại!

Mà đây chỉ là một phân điện trong điện Long Vương, vẩn còn tám cái phân điện khác như thế này, cộng thêm tống điện nữa, khó có thế tưởng tượng được thế lực của điện Long Vương kh*ng b* cỡ nào!

“Chẳng trách Ngũ sư phụ đã nói, trở thành điện chủ của điện Long Vương sẽ có tất cả quyền lợi, thế lực và tiền tài!”

Diệp Phàm khẽ cười.

“Thiếu chủ, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?”

Khương Uyên nói với Diệp Phàm.

“Bây giờ ông chính là người phụ trách phân điện của điện Long Vương ở quận Giang Nam!”

Diệp Phàm nhìn Khương Uyên nói thẳng.

Mà Khương Uyên nghe vậy, vẻ mặt kinh ngạc, mặt mày mừng rỡ nhìn Diệp Phàm: “Cảm ơn thiếu chủ!”

“Nhưng mà thiếu chủ, hiện giờ Tả Thiên Dương đã chết, chỉ e không bao lâu nữa bên phía tổng điện sẽ biết được, đến lúc đó tôi nên giải thích thế nào đây?”

Khương Uyên hỏi.

Giải thích? Có gì mà giải thích!

Không cần đế tâm!”

Diệp Phàm dứt khoát nói.

“Vâng!

n

Khương Uyên gật đầu.

Sau khi Diệp Phàm và Khương Uyên nói chuyện với nhau một hồi thì rời khỏi nơi này, trở về Thiên Hải.

ở Thiên Hải, khu biệt thự Tử Kinh.

Diệp Phàm về đến đây thì mặt trời chiều đã ngã về tây, màn đêm buông xuống!

Hắn vừa đi vào biệt thự đã nhìn thấy Đường sờ sở ngồi trên ghế sô pha.

“Bà xã!”

Diệp Phàm nhìn Đường sở sở kêu lên.

“Anh Tiếu Phàm!”

Đường sở sờ thấy Diệp Phàm về đến, vội vàng đi tới bên cạnh hắn, nói: “Anh Tiếu Phàm, anh không sao chứ? Em lo lắng cho anh lắm đấy!”

“Cô bé ngốc này, anh làm sao có chuyện được chứ!”

Diệp Phàm cưng chiều xoa xoa đầu Đường sở sở!

“Đúng rồi, hôm nay ra mắt sản phẩm mới thế nào rồi? Không có bị ảnh hưởng gì đúng không?”

Ngay sau đó, Diệp Phàm hỏi.

“Không có, buổi họp báo rất thuận lợi, chỉ là…”

Tâm trạng của Đường sở sở đột nhiên trầm xuống.

“Làm sao vậy?”

Diệp Phàm hỏi thẳng.

“Sau khi buối họp báo kết thúc, bà nội đã lấy thân phận Chủ tịch Hội đồng quản trị của Đường Thị cắt chức Chủ tịch của em rồi, sau đó đế chú Hai đảm nhiệm chức Chủ tịch, đồng thời còn phụ trách niêm yết và tiêu thụ đan Trú Nhan ngoài thị trường, hơn nữa bọn họ cũng đoạt đi công thức của đan Trú Nhan rồi!”

Đường sở sờ thở dài nói.

“Bọn họ đúng là qua cầu rút ván, quá vô sỉ rồi!”

Sắc mặt Diệp Phàm lạnh lùng, trong mắt lóe lên tỉa sắc lạnh.

“Anh Tiếu Phàm, có phải em quá vô dụng không!”

Đường sở sở rầu rĩ nói.

“Sao lại thế chứ? Em chính là người giỏi nhất trong lòng anh.”

“Em yên tâm, anh sẽ khiến cho bọn họ phải ngoan ngoãn cầu xin em trở về làm vị trí Chủ tịch này!”

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

“Anh Tiếu Phàm, dù sao bọn họ cũng là người nhà của em, anh…”

“Em không cần lo lắng, anh sẽ không làm gì bọn họ, anh có cách khác khiến cho bọn họ phải cầu xin em trở về!”

“Em chỉ cần ở nhà chờ bọn họ tới cửa là được!”

Diệp Phàm mỉm cười nói.

Ngày hôm sau.

Văn phòng Chủ tịch Đường Thị.

Đường Chính Nghĩa ngồi ở đây, vẻ mặt tươi cười, có thế nói là mặt mày rạng rỡ!

“Ba, chúc mừng ba cuối cùng cũng rốt trở thành Chủ tịch Đường Thị, tương lai Đường Thị chính là của hai ba con chúng ta rồi!”

Đường Phong ngồi ở một bên, trong tay bưng một ly rượu vang đỏ, vẻ mặt đắc ý nói.

“Đây mới chỉ là mới bắt đầu, tiếp theo chỉ cần đợi đến khi đan Trú Nhan được tiêu thụ trên thị trường, tập đoàn Đường Thị lập tức có thể lên một tầng cao mới, đến lúc đó, số tài sản mà chúng ta có được sẽ khó có thế tưởng tượng được!”

Vẻ mặt Đường Chính Nghĩa mong chờ nói.

“Không sai, Đường sở sở kia, còn tưởng là có đan Trú Nhan thì có thế ngồi vững vị trí Chủ tịch, cuối cùng còn không phải vẫn bị chúng ta chiếm lợi sao, chi e là bây giờ nhóc con kia đang uất ức đến mức khóc oa oa ở nhà rồi!”

Ha ha!!”

Đường Phong nhịn không được cười to nói.

Lúc này, một tràng tiếng gõ cửa vang lên.

“Vào đi!”

Đường Chính Nghĩa nói.

Ngay sau đó, cửa văn phòng được mở ra, thư ký của Đường Chính Nghĩa đi vào và nói với Đường Chính Nghĩa: “Chủ tịch, Chủ tịch Tập đoàn Thiên Dương tới, nói muốn tìm Chủ tịch bàn chuyện hợp tác!”

“Tập đoàn Thiên Dương?”

“Cô chắc chắn chứ?’

Sắc mặt Đường Chính Nghĩa thay đổi, khiếp sợ nói.

“Đúng vậy, đối phương đang ờ trong phòng họp!”

Thư ký gật đầu.

“Ba, tập đoàn Thiên Dương ghê gớm lắm sao?”

Lúc này, Đường Phong tò mò hỏi.

“Tập đoàn Thiên Dương chính là tập đoàn siêu cấp đứng thứ ba quận Giang Nam, sản nghiệp trải rộng khắp các thành phố ở quận Giang Nam, tống tài sản trong thị trường gần bốn trăm tỷ, con nói xem có ghê gớm hay không?”

Đường Chính Nghĩa nói thẳng. “Khủng khiếp vậy sao?”

Vẻ mặt Đường Phong khiếp sợ

Giá trị thị trường của toàn bộ tập đoàn Đường Thị cộng lại mới chỉ có mấy chục tý, đem so sánh với tập đoàn Thiên Dương, quả thực không đáng nhắc tới!

“Chủ tịch tập đoàn Thiên Dương tự mình đến đây, xem ra là muốn thương lượng với chúng ta chuyện hợp tác lớn, chắc là đến đây vì đan Trú Nhan rồi, lần này tập đoàn Đường Thị chúng ta thật sự sắp bay lên trời rồi!

Đường Chính Nghĩa kích động nói, ông ta vội vàng chạy vội về phía phòng họp.
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 39: C39: Tự mình đến mời



Trong phòng họp của tập đoàn Đường Thị.

Giờ phút này, ở đây có một người đàn ông trung niên, cả người mặc tây trang, đeo một cặp mắt kính, vô hình trung bày ra khí thế của người cấp cao.

Ông ta chính là Nhậm Trường Phong, Chủ tịch của một trong ba tập đoàn lớn nhất quận Giang Nam.

“Chủ tich Nhâm!

“Chào mừng ông đại giá đến tập đoàn Đường Thị tôi, ông có thế đến tập đoàn Đường Thị tôi, đúng là phước đức ba đời của tập đoàn Đường Thị tôi rồi!”

Đường Chính Nghĩa đi vào phòng họp, vẻ mặt ân cần nói với Nhậm Trường Phong.

“Ông là ai?”

Ánh mắt Nhậm Trường Phong quét về phía Đường Chính Nghĩa, nói.

“Kẻ hèn này chính là Đường Chính Nghĩa – Chủ tịch của tập đoàn Đường Thị, tôi nghe nói tập đoàn Thiên Dương muốn đàm phán một vụ hợp tác lớn với tập đoàn Đường Thị chúng tôi, không biết Chủ tịch Nhậm muốn hợp tác thế nào?”

Đường Chính Nghĩa nhìn Nhậm Trường Phong nói.

“Tôi muốn hợp tác với tập đoàn Đường Thị, nhưng đối tượng tôi muốn hợp tác chính là cô Đường của tập đoàn Đường Thị chứ không phải Ông!

“Cô Đường đâu?”

Nhậm Trường Phong nhìn Đường Chính Nghĩa, lạnh lùng nói.

‘Đường sở sở?”

Sắc mặt Đường chính Nghĩa thay đối, nói: “Đường sở sờ bới vì làm việc thất trách nên đã bị tập đoàn bãi bỏ vị trí Chủ tịch, hiện giờ tập đoàn Đường Thị là do tôi phụ trách, Chủ tịch Nhậm có bất kỳ hợp tác nào, đều có thế thương lượng VỚI tôi!”

“Thật ngại quá, sở dĩ tôi muốn hợp tác với Đường Thị mấy người là vì tôi tin tưởng và vừa ý về thiên phú buôn bán và năng lực làm việc của cô Đường với tư cách Chủ tịch Đường Thị. Còn về những người khác, tôi không sự tin tưởng, nếu các người bãi nhiệm cô Đường, vậy chuyện hợp tác lần này cũng không cần nghĩ đến nữa!”

Nhậm Trường Phong nói xong, lập tức muốn đứng dậy rời đi.

“Chủ tịch Nhậm, ông đừng nóng vội đi thế, chúng ta vẫn có thế bàn bạc lại mà!”

Đường Chính Nghĩa vội vàng nói.

“Nhớ kỹ, muốn hợp tác với tập đoàn Thiên Dương, tôi chỉ nói chuyện với cô Đường.”

“Nếu mấy người không muốn vụ hợp tác này thì tôi sẽ đi tìm tập đoàn Cung Thị đế nói chuyện, chắc là bọn họ nhất định sẽ cảm thấy rất hứng thú!”

Nhậm Trường Phong đế lại một câu rồi rời khỏi phòng họp.

Mà sắc mặt Đường Chính Nghĩa lại có vẻ rất khó coi.

“Ba, sao Chủ tịch tập đoàn Thiên Dương kia lại đi rồi?”

Lúc này, Đường Phong đi vào, nghi ngờ hỏi.

Đường Chính Nghĩa lập tức nói lại câu vừa rồi của Nhậm Trường Phong.

“Cái gì? Chỉ hợp tác với Đường Sở Sở?”

“Từ khi nào mà con nhóc này lại có quan hệ với tốt với Chủ tịch tập đoàn Thiên Dương như vậy? Không ngờ ông ta lại còn nói không phải cô ta thì không hợp tác!”

Vẻ mặt Đường Phong kinh ngạc.

“Xem ra ba đã coi thường con nhóc này quá rồi!”

Sắc mặt Đường Chính Nghĩa lạnh như băng nói.

“Ba, nếu tập đoàn Thiên Dương không muốn hợp tác thì đừng hợp tác nữa, dù sao bây giờ chúng ta cũng có đan Trú Nhan rồi, cho dù không có tập đoàn Thiên Dương cũng có thể kiếm được một khoản lớn!”

Đường Phong thản nhiên nói.

“Chủ tịch tập đoàn Thiên Dương nói, nếu chúng ta không hợp tác với họ, vậy bọn họ sẽ đi tìm tập đoàn Cung Thị đế hợp tác, một khi tập đoàn Cung Thị và tập đoàn Thiên Dương hợp tác thành công, như vậy sẽ có bất lợi cực kỳ lớn đối với Đường Thị chúng ta!”

Đường Chính Nghĩa trầm giọng nói.

“Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ lại phải mời con nhóc kia quay về làm Chủ tịch? Con kiên quyết không đồng ý!”

Lúc này, vẻ mặt Đường Phong kiên quyết nói.

Lúc này, điện thoại của Đường Chính Nghĩa vang lên, vừa nhấc máy, đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói của bà cụ Đường.

“Chính Nghĩa, mẹ đã biết chuyện Chủ tịch tập đoàn Thiên Dương đến nói chuyện hợp tác, được hợp tác với tập đoàn Thiên Dương chính là một cơ hội cực kỳ quan trọng đối với Đường Thị đấy.”

“Có đan Trú Nhan và tập đoàn Thiên Dương tương trợ, không bao lâu nữa, Đường Thị sẽ trở thành tập đoàn lớn số một quận Giang Nam, vì vậy lần hợp tác này tuyệt đối không được bỏ lỡ!”

Bà cụ Đường dùng giọng điệu trịnh trọng nói.

Nhưng mà…J

Đường Chính Nghĩa vừa mới lên tiếng đã bị bà cụ Đường cắt ngang: “Mẹ biết, Chủ tịch tập đoàn Thiên Dương nói chỉ hợp tác với sở sở, mẹ đã bảo chị dâu của con đi tìm sở sở, khuyên con bé trớ về bàn chuyện hợp tác lần này với tập đoàn Thiên Dương, còn về chuyện con có được tiếp tục làm Chủ tịch hay không thì không cần lo lắng!”

“Vâng, mẹ!”

Lập tức, Đường Chính Nghĩa gật đầu.

Mà sau khi ông ta cúp điện thoại, ánh mắt lại sáng lên.

Nửa tiếng sau.

Khu biệt thự Tử Kinh.

Diệp Phàm và Đường sở sở đang ngồi trong biệt thự xem ti vi, kết quả là Dương Ngọc Lan tới.

“Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”

Đường sở sở hỏi Dương Ngọc Lan.

“Bà nội nói Chủ tịch tập đoàn Thiên Dương ớ quận Giang Nam đến Đường Thị muốn hợp tác với chúng ta, chỉ có điều bên kia họ đã chỉ đích danh là chỉ nói chuyện với con, vì vậy bà nội đẫ bảo mẹ tới gọi con quay về giúp Đường Thị lấy được vụ hợp tác này!”

Dương Ngọc Lan nói thẳng.

“Tập đoàn Thiên Dương?”

“Còn chỉ đích danh muốn nói chuyện với con ư?”

Vẻ mặt Đường sở sở bất ngờ, ánh mắt lộ ra vẻ khó tin.

Tập đoàn Thiên Dương chính là tập đoàn siêu cấp đứng thứ ba quận Giang Nam, vốn hóa thị trường gần bốn trăm tỷ, Đường Thị ở trước mặt bọn họ cũng chỉ là một con muồi bé tí.

Trước kia, ngay cả tư cách gặp mặt Chủ tịch tập đoàn Thiên Dương một Pân mà Đường sở sở cũng không có, hiện giờ Chủ tịch bên đó lại tự mình đến, hơn nữa còn chỉ đích danh muốn đàm phán hợp tác với cô sao?

Điều này làm cho Đường sở sờ bị bất ngờ, ánh mắt nhìn về phía Diệp Phàm.

Trực giác của cô nói với cô là chuyện này chắc chắn có liên quan đến anh Tiếu Phàm.

“Mẹ, con…”

Đường sờ sở vừa định lên tiếng, giọng nói của Diệp Phàm đã vang lên.

“Hiện giờ Sở sở đã không còn là người của Đường Thị, dựa vào cái gì cô ấy phải trở về giúp bọn họ đàm phán chuyện hợp tác!”

“Không đi!”

Diệp Phàm thẳng thắn nói.

Này!

Sắc mặt Dương Ngọc Lan thay đổi, ánh mắt nhìn chằm chằm Diệp Phàm: “Thằng nhãi con, chuyện này có liên quan gì đến cậu? Một phế vật chỉ biết dựa vào con gái của tôi bao nuôi thì không có tư cách nói chuyện!”

“Sở sở, tuy là bà nội con đã đuối con ra khỏi Đường Thị, nhưng hôm nay có được cơ hội này, con nhất định phải biết nắm bắt, nếu có thể đàm phán thành công khoản hợp tác này, bà nội con sẽ vui vẻ, nói không chừng sẽ cho con trở về Đường Thị làm việc, cho dù không được làm Chủ tịch nữa thì dù gì cũng có thế làm quản lý gì đó!”

Dương Ngọc Lan nói với Đường Sở Sở.

“Dì quay về nói cho bà lão kia biết, nếu bà ta muốn sở sở trở về, rất đơn giản, đế Đường Chính Nghĩa và bà lão kia tự mình đến mời bà xã của tôi trở về, đồng thời phải trả lại vị trí Chủ tịch tập đoàn Đường Thị cho sờ Sở. Còn phải ký kết một bản cam đoan, cam đoan sẽ không hủy bỏ vị trí Chủ tịch của bà xã tôi nữa, làm được những việc này, sở sờ mới có thế trở về Đường Thị và đàm phán chuyện hợp tác với tập đoàn Thiên Dương, những người khác thì miền bàn!”

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

Này!

Nghe Diệp Phàm nói, sắc mặt Đường sở sở và Dương Ngọc Lan đều thay đổi.

“Làm sao có thế như thế?”

Dương Ngọc Lan nói thẳng.

“Không thể thì thôi!”

Diệp Phàm bĩu môi.

“Sở Sở, con thật sự muốn nghe theo lời cậu ta nói sao?”

Ánh mắt Dương Ngọc Lan quét về phía Đường sở sở.

“Con…”

“Vợ tôi sẽ nghe theo tôi!

Đường sở sở vừa mở miệng, Diệp Phàm lên tiếng cắt ngang.

“Mẹ, mọi chuyện con đều nghe theo anh Tiếu Phàm!”

Lúc này Đường sở sở thản nhiên nói.

“Con nhóc này, con bị cậu ta mê hoặc tâm trí rồi sao?”

“Bà nội và chú Hai của con đều là bậc cha chú của con, bọn họ làm sao có thế tự mình đến mời con? Bọn họ cũng phải có mặt mũi chứ?”

Dương Ngọc Lan bất mãn quát lên.

“Mặt mũi quan trọng hay là chuyện hợp tác quan trọng, đế bọn họ tự mình lựa chọn đi!”

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

“Mẹ, mẹ cứ làm theo lời anh Tiểu Phàm nói đi!”

Đường sở sở nói với Dương Ngọc Lan.

“Các người… đúng là muốn làm tôi tức chết mà!”

Dương Ngọc Lan tức giận ròi khỏi đây.

“Anh Tiếu Phàm, chuyện tập đoàn Thiên Dương là do anh làm

sao?”

Lúc này, ánh mắt Đường sở sở nhìn Diệp Phàm.

“Anh đã nói rồi, anh sẽ khiến cho bọn họ phải ngoan ngoãn đến cầu xin em trở về!”

Diệp Phàm ôm lấy Đường sở sở, cưng chiều nói.

“Nhưng muốn bà nội em và chú Hai của em buông thể diện xuống tự mình đến mời em, còn phải trả lại vị trí Chủ tịch cho em thì chỉ e là không thực tế lắm!”

Đường sở sở nói.

“Không có gì là không thực tế cả, chỉ cần lợi ích đủ lớn, đối với bọn họ thì thế diện tính là cái gì chứ?”

Diệp Phàm cười lạnh và nói.
 
Back
Top Bottom