Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)

Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 1260: C1260: Đây là loại quái vật gì vậy



Long Cấm!

Đúng lúc này Diệp Phàm, Đường Sở Sở và Nữ hoàng Băng Tuyết đã xuất hiện ở đây.

Vừa bước vào nơi này, bọn họ liền nhận ra trong không khí tràn ngập linh khí nồng đậm, xen lẫn một chút tà khí.

Nhìn thoáng qua, trên mặt đất được phủ đầy cát vàng, còn có rất nhiều xương cốt và vũ khí.

Phần lớn những vũ khí này đều đã hỏng, hơn nữa vẫn còn vết máu, cầm lên còn có thể ngửi thấy mùi máu nồng đậm, đã lâu như vậy mà chưa thể tiêu tán, chứng tỏ trận chiến lúc đó ác liệt đến mức nào!

“Xem ra nơi này chính là một chiến trường cổ”

Diệp Phàm nhìn cảnh tượng xung quanh rồi nhẹ giọng nói.

“Chiến trường cổ? Chẳng lẽ là chiến trường của thời thượng cổ sao? Vậy thì nơi này đã tồn tại rất lâu rồi!" Nữ hoàng Băng Tuyết lạnh nhạt nói.

“Ngươi cũng biết về thượng cổ?” Diệp Phàm có chút kinh ngạo, hỏi Nữ hoàng

Trước đây hắn từng nghe mấy vị sư phụ nói về thời thượng cổ, thời đại đó đã tồn tại cách đây ít nhất cũng phải mấy vạn năm lịch sử!

Vào thời đại đó, linh lực trên trái đất ở trong thời kỳ hoàng kim, không hề cạn kiệt như bây giờ. Cường giả cũng xuất hiện không ngừng, tất cả đều có thể hô mưa gọi gió, dời núi lấp biển, thậm chí còn sản sinh ra rất nhiều tiên nhân!

Lúc đó không có pháp luật, không có trật tự, mọi thứ đều thuộc về kề mạnh!

Ở thời đại đó, chúng ta bây giờ còn không đáng để nhắc đến!

Thế nhưng không hiểu vì lý do gì, linh khí trời đất bỗng nhiên cạn kiệt, khiến tu hành giá không thế nào tu luyện được nữa, rất nhiều người đã cố gắng rời bỏ trái đất này, hoặc chết vì già; còn có một số người đã sử dụng những công pháp bí mật để phong ấn bản 'thân, chờ đợi đến thời điểm thích hợp.

Những người này được gọi là người thượng cổ, Thiên Chiếu Đại Thần và Lang Thần đều thuộc về thời đại đó, cho nên bọn họ cũng là người thượng cổ!

“Ta nhận được truyền thừa của tổ tiên Băng Tuyết Thần Quốc, đương nhiên biết về thượng cố. Thời đại này, Băng Tuyết Thần Quốc là bá chủ của một phương với hàng triệu người!" Nữ hoàng kiêu ngạo đáp.

“Anh Tiểu Phàm, chiến trường cổ này trông có vẻ rất lớn, e rằng chúng ta không thể dễ dàng tìm được hai vị sư phụ!" Đường Sở Sở nói với Diệp Phàm.

“Không dễ dàng cũng phải tìm, chúng ta phải đảm bảo hai sư phụ bình an vô sự mới có thể yên tâm được!” Diệp Phàm lên tiếng.

Soạt, soạt, soạt!!!

Trên mặt đất đột nhiên truyền đến những tiếng xào xạc, khiến sắc mặt của đám người Diệp Phàm chợt thay đối.

“Cẩn thận!" Diệp Phàm hét lên.

Giây tiếp theo, những con thú có hình dáng kỳ lạ lao ra từ bãi cát vàng rồi tấn công bọn họ.

Những con quái thú này đều tỏa ra tà khí nồng đậm, tốc độ tấn công rất nhanh và lực tấn công cũng rất mạnh!

Đám người Diệp Phàm vội vàng ra tay, chiến đấu quyết liệt với đám quái thú này.

Đùng đùng đùng đùng!!!

Sau một trận chiến khốc liệt, đám quái thú đều bị ba người giết sạch.

“Đây là loại quái vật gì vậy?” Nữ hoàng Băng Tuyết hừ lạnh một tiếng.

“Chiến trường cổ không đơn giản, không biết còn có nguy hiểm gì nữa, nên hãy cẩn thận!” Diệp Phàm nhắc nhở.

Sau đó ba người đi sâu vào trong, dọc đường gặp đủ loại xương cốt và vũ khí hư hỏng, thậm chí bọn họ còn nhìn thấy rất nhiều Ngọc Giản, bên trong những Ngọc Giản này đều ấn chứa một công pháp tuyệt kỹ nào đó; đương nhiên là do những cường giá trong trận chiến năm đó để lại. Phần lớn Ngọc Giản đã bị hư hỏng, những cái còn nguyên vẹn đều được Diệp Phàm cất đi; chờ khi nào hẳn có được lĩnh thức thì sẽ kiểm ra từng cái một!

“Đó là gì vậy?"

Đột nhiên Nữ hoàng Băng Tuyết chỉ về phía trước rồi hét lên.

Diệp Phàm và Đường Sở Sở nhìn qua, sắc mặt liền thay đổi.

Một đám mây màu máu chợt xuất hiện, hơn nữa đám mây này còn đang bay về phía họ.
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 1261: C1261: Đám mây có màu máu



“Đám mây có màu máu sao?” Nữ hoàng ngạc nhiên hỏi.

“Không phải là đám mây, mà là sát khí, vô số sát khí ngưng tụ lại với nhau, cẩn thận!” Diệp Phàm nheo mất lại, nhắc nhở.

Lúc này, đám mây màu máu đã tới, hóa thành sát khí cuồn cuộn lao về phía đám người Diệp Phàm.

Lưỡng sát khí này cực kỳ đáng sợ, thậm chí còn ngưng tụ thành thực thể, chứng tỏ sát khí nhiều vô cùng; hơn nữa nó đã tích tụ trong một thời gian rất dài, vậy nên càng trở nên đáng sợ!

Sát khí vừa xâm nhập vào cơ thể, Diệp Phàm liền thấy cực kỳ khó chịu, toàn thân nóng nảy, thần trí dần hỗn loạn, trong lòng dâng lên đủ loại tà niệm, cảm giác như sắp bị tẩu hỏa nhập ma!

Diệp Phàm ngay lập tức thi triển công pháp, bộc phát toàn bộ sức mạnh trong cơ thể để ngăn chặn lại sự xâm lấn của tà khí này. Thế nhưng sát khí quá mạnh, ngược lại đã áp chế được toàn bộ sức mạnh trong cơ thể của Diệp Phàm!

Đường Sở Sở và Nữ hoàng Băng Tuyết cũng đồng loạt thúc đẩy sức mạnh để chống cự.

Một người bộc phát ra lưỡng ánh sáng thánh thiện để loại bỏ tà khí đến gần, còn một người thì tỏa ra khí lạnh cuồn cuồn để tạo thành một tấm khiên băng bao quanh cơ thể mình.

Thực lực của Diệp Phàm khá yếu, không dễ dàng cản được luồng sát khí này, khiến cho sát khí âm nhập vào cơ thể ngày càng nhiều, sắc mặt hẳn dần trở nên vô cùng thống khổ, hai mắt đỏ ngầu như máu

“Anh Tiểu Phàm!"

Đường Sở Sở lo lắng nhìn Diệp Phàm, cô muốn ra tay giúp đỡ, nhưng sát khí quá mạnh, căn bản không thể giúp được gì, Nữ hoàng Băng Tuyết bên này cũng cùng cảnh ngộ!

Bùm bùm bùm!!!

Lúc này, những đường vân kim đan trong cơ thể Diệp Phàm bất đầu phát sáng, tỏa ra sức mạnh cường đại rồi bắt đầu điên cưỡng nuốt chứng tà khí.

Phần lớn sát khí đã đan trong cơ thể Diệp Phàm nuốt chứng, nhưng vẫn còn một ít tà khí xông thẳng vào tâm trí, ăn mòn linh hồn của hắn, nhưng kim đan không thể nuốt được, chỉ có thể dựa vào sức mạnh linh hồn của Diệp Phàm để tiêu diệt.

Mặc dù Diệp Phàm sở hữu sức mạnh tỉnh thần lực phi thường, nhưng vẫn còn khá kém để đối phó với tà khí.

Sát khí vẫn tiếp tục xâm nhập vào linh hồn hắn và bắt đầu ăn mòn linh hồn để cố gắng kiểm soát nó.

Một khi linh hồn bị khống chế, Diệp Phàm sẽ trở thành một thây ma biết đi.

Hồn Quyết!

Lúc này, Diệp Phàm đột nhiên nghĩ tới công pháp Hồn Quyết mà lúc trước hắn lấy được ở Tàng Bảo Các của Võ Minh!

Đó chính là công pháp linh hồn được các hồn giả chuyên tâm tu luyện!

Lúc đó Diệp Phàm còn dự định tìm cơ hội để tu luyện, nhưng sau đó lại quên mất!

Bây giờ hẳn đột nhiên nhớ tới nó!

Hắn đã ghi nhớ toàn bộ công pháp này, hơn nữa còn nhớ rằng có một phần giới thiệu trong Hồn Quyết. Đó là một khi bắt đầu tu luyện Hồn Quyết, thì linh hồn có thể trở thành một lò nung, nuốt chửng mọi thứ trên thế giới và biến nó thành cúa mình.

Điều này có nghĩa là một khi tu luyện Hồn Quyết, có thể nuốt chửng những sức mạnh khác để không ngừng nâng cao sức mạnh linh hồn của bản thân!

Bây giờ sát khí đã xâm nhập vào linh hồn, liệu cũng có thể nuốt chửng được không?

Nghĩ tới đây, Diệp Phàm liền bắt đầu tu luyện Hồn Quyết.

Vù!!!

Khi Diệp Phàm bắt đầu tu luyện, linh hồn hân khế run rẩy, tỏa ra một luồng hơi thở thần bí!

Hắn rất nhanh đã nhập định, đắm chìm trong tu luyện.

Mười phút sau, sát khí xâm nhập vào linh hồn Diệp Phàm dần bị chính linh hồn hẳn hấp thụ hết

Thế là một nửa tà khí bị kim đan của hắn nuốt chứng, nửa còn l h hồn của hắn hấp thụ.

Có được nguồn năng lượng sát khí này, Diệp Phàm nhanh chóng đã nhập môn Hồn Quyết, sức mạnh linh hồn cũng tăng lên không ngừng.

Đối mặt với sự nuốt chứng và hấp thụ này của Diệp Phàm, sát khí trong chiến trường cổ đang dần tiêu tan, cuối cùng tất cả đều bị Diệp Phàm nuốt chứng.

Nhưng hắn vẫn đang tu luyện, chưa tỉnh lại.

Nữ hoàng Băng Tuyết và Đường Sở Sở cùng bảo vệ Diệp Phàm, cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh.

Chớp mắt đã ba ngày trôi qua, Diệp Phàm vẫn tu luyện. Nhưng lúc này, trong nhà họ Đường ở Thiên Hải chợt có một tiếng găm vang lên.

Uy lực của huyết mạch đột nhiên bộc phát ra, tạo thành một luồng sức mạnh vô cùng đáng sợ!

“Phong Nhi cuối cùng cũng tỉnh lại rồi!” bà cụ Đường đứng ngoài cửa phòng, phấn khích hét lên.

Bây giờ bà cụ Đường đã hoàn toàn khác với trước. kia, bà ta đã thực sự bước vào hàng ngũ của tu hành. giả!

Lúc này, có một nhóm người đứng cạnh bà cụ Đường, thực lực của bọn họ đều là Nguyên Anh trở lên, hơn nữa toàn thân còn tỏa ra uy lực huyết mạch rất đặc biệt.

Soạt!
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 1262: C1262: Thành một người tài chỉ sau một đêm



Cửa phòng đột nhiên mở ra, một thanh niên từ từ bước tới, chính là Đường Phong.

Anh ta lúc này không những hồi phục lại đôi chân lúc trước bị Diệp Phàm đánh tàn phế, mà còn bước vào hàng ngũ của tu hành giả, trực tiếp tiến vào Kim Đan Cảnh, trong cơ thể tràn ngập một lưỡng sức mạnh đáng sợ!

“Đúng vậy, huyết mạch tam phẩm quả nhiên là hạt giống tốt!”

Một người đàn ông trung niên bên cạnh bà cụ Đường nhìn Đường Phong rồi khẽ gật đầu, người bên cạnh ông ta cũng nói: “Tư tế đại nhân không phải đã nói ở đây sẽ sinh ra thiên tài có huyết mạch ít nhất thất phẩm trở lên sao?”

Người đàn ông trung niên nghe vậy khẽ cau mày, nhìn bà cụ Đường: “Trong thế hệ trẻ nhà họ Đường còn có ai nữa sao?”

“Đó chỉ có thể là..” Đôi mắt bà ta chợt lóe lên.

“Còn ai nữa?” Người đàn ông trung niên lạnh lũng hét lên.

“Đường Sở Sở - cháu gái của tôi bà cụ Đường vội vàng cung kính đáp.

“Cô ta đang ở đâu?"

Người đàn ông trung niên hỏi thẳng, bà Đường đáp: "Chuyện đó tôi cũng không rõ, quan hệ của nó với chúng tôi không tốt lắm, nó từ lâu đã không còn ở đây nữa!”

Người đàn ông trung niên lạnh lẽo quát: “Lập tức đi tìm về đây!"

“Vâng!” bà cụ Đường gật đầu nói: “Đại nhân, cháu trai của tôi.."

“Thiên phú huyết mạch của cậu ta khá tốt, đủ tư cách gia nhập dòng chính của nhà họ Đường!"

Người đàn ông trung niên nói, ánh mắt dán chặt vào Đường Phong: “Từ giờ trở đi, cậu sẽ là thành viên của dòng chính nhà họ Đường”

“Cảm ơn đại nhân!” Đường Phong cung kính nói, ánh mắt tràn ngập vui mừng

Thức tỉnh được huyết mạch vô thượng, đạt đến Kim Đan Cảnh và trở thành thành viên của gia tộc thượng cổ.

Lúc này trong lòng Đường Phong vô cùng hưng phấn!

Anh ta chưa bao giờ nghĩ một ngày nào đó mình có thể từ một kẻ tàn phế trở thành một người tài chỉ sau một đêm!

Soạt!

Đột nhiên ánh mắt Đường Phong lóe lên tia lạnh lẽo, tự lầm bẩm: “Diệp Phàm, mày dám khiến tao phải đau đón, bây giờ tao sẽ trả lại cho mày tất cải"

Bùm!!!

Tại Long Cấm, trong đầu Diệp Phàm chợt có một tiếng gầm vang lên, một lưỡng sáng tím chói mắt bộc phát ra từ linh hồn của hẳn rồi bản thẳng lên trời!

Sắc mặt của Đường Sở Sở và Nữ hoàng Băng Tuyết liền thay đổi, ánh mắt không giấu được sự kinh ngạc

Lúc này, trong linh hồn của Diệp Phàm xuất hiện một không gian thần bí.

Đây chính là linh hải - nơi chứa dựng của linh hồn, chỉ khi nào đạt tới Phân Thần Cảnh mới có thể mở ra!

Một khi linh hải được mở ra, sức mạnh linh hồn sẽ tăng lên rất nhiều, hơn nữa có linh hải bảo vệ, linh hồn sẽ càng an toàn hơn!
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 1263: C1263: Oán khí thành hình



Linh hải cũng có những cấp độ khác nhau, nó được chia làm bốn cấp: Thiên, Địa, Huyền và Hoàng; cấp bậc càng cao, linh hải càng lớn và thiên phú của nó càng mạnh, tương lai sau này vô cùng rộng mở!

Linh hải của Diệp Phàm rộng mênh mông, giống như bầu trời đây sao không thể nào nhìn thấy điểm cuối, thậm chí nó thuộc về cấp bậc nào, ngay cả bản thân hắn cũng không biết!

Nhưng Diệp Phàm có thể cảm giác được trong bán kính ngàn dặm tất cả đều nằm trong sự khống chế của hẳn, tầm nhìn của hân đã đạt đến ngàn dặm!

Thậm chí khả năng lĩnh hội của Diệp Phàm cũng đã tăng vọt, hẳn cảm thấy mình có thể lĩnh hội bất kỳ công pháp tuyệt kỹ nào trong nháy mắt!

“Linh hải còn cao hơn cả cấp Thiên, tiểu tử, linh hồn của ngươi thật cường đại!" Đột nhiên, một giọng nói chợt vang lên.

Diệp Phàm nhìn quanh thì nhìn thấy từ xa có một bóng người vừa trong suốt vừa xám đang chậm rãi đi tới, toàn thân tựa hồ như không phải là một thực thể mà là được cấu thành từ một loại năng lượng nào đó, tràn đầy oán hận nồng nặc!

“Oán khí thành hình!”

“Oán linh!”

Diệp Phàm nhìn bóng người này, ánh mắt chợt nheo lại. Lúc trước hẳn từng nghe Long Chiến Thiên nói trong Long Cấm có rất nhiều linh hồn của nhiều cường giả đã chết ở chiến trường năm đó, tích tụ rất nhiều oán khí không thể tiêu tan, cuối cùng sẽ biến thành oán linh!

Oán linh này cực kỳ đáng sợ. Lúc trước các oán linh trong Long Cấm đột nhiên nổi loạn và cố gắng thoát ra bên ngoài, đó là lý do tại sao sư phụ của Diệp Phàm mới đến đây để trấn áp những oán linh này!

Diệp Phàm lúc bước vào Long Cấm không nhìn thấy bất kỳ oán linh nào, cảm thấy có chút kỳ quái, hắn còn tưởng rằng oán linh đã bị hai sư phụ của mình tiêu diệt, nhưng không ngờ bây giờ nó lại xuất hiện!

“Ngươi muốn làm gì?" Diệp Phàm cảnh giác hỏi.

“Tiểu tử, ngươi đang lo lẳng ta sẽ ra tay với ngươi sao?”

Oán linh thản nhiên nói, nếu không nhìn thấy bộ dáng này, hẳn cũng không thể biết đó là oán linh!

“Nếu ngươi muốn ra tay, thì ta cũng không khách khí đâu!”

Diệp Phàm lạnh lùng nói, căn bản không thèm coi trọng đối phương.

“Ngươi thật kiêu ngạo!"

Oán linh cười nói: “Yên tâm đi, thân thể và linh hồn của ngươi đều rất tốt, nhưng bổn tọa không hề thích!”

Nghe được đối phương nói như vậy, Diệp Phàm không biết nên vui hay nên tức giận!

“Vậy thì tiền bối là..."

Lúc này, giọng điệu của Diệp Phàm đã cung kính hơn mấy phần, bởi vì đối phương không có ý định ra tay với hắn, hơn nữa hắn còn cảm nhận được thực lực của oán linh rất cường đại, vậy nên tốt nhất không nên đắc tội!

“Chỉ là bổn tọa thấy linh hải của ngươi còn trên cả cấp Thiên, nên thấy tò mò mà thôi!"

“Đúng rồi, bổn tọa cảm thấy hơi thở trên người ngươi có chút quen!”

“Lúc trước có hai người tới đây, bọn họ có quan hệ gì với ngươi à?" Oán linh hỏi Diệp Phàm.

Soạt!

Diệp Phàm kích động nói: “Tiền bối đã gặp nhị sư phụ và tam sư phụ của ta sao?”

“Hóa ra hai người đó là sư phụ của ngươi!” Oán linh nhàn nhạt nói

Diệp Phàm cũng hỏi thẳng: "Xin hỏi, tiền bối có biết hai sư phụ của ta bây giờ đang ở đâu không?”

“E rằng bọn họ đã xảy ra chuyện rồi!" Oán linh đáp.
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 1264: C1264: Không cần khách khí



Xoẹt!

Diệp Phàm nghe được oán linh này nói, sắc mặt thay đổi, đột nhiên nói: "Hai vị sư phụ của ta đã xảy ra chuyện gì?"

"Trước đó bọn họ đến nơi này tàn sát một số. lượng lớn oán linh, cuối cùng tiến vào tử trủng!"

Oán linh này lên tiếng.

"Tử trúng? Đó là nơi nào?"

Diệp Phàm tò mò hỏi

"Tử trủng là một khu vực cấm trong chiến trường cổ xưa này, nghe đồn có rất nhiều ý niệm tàn hồn của các cường giả hàng đầu trong trận chiến lớn năm đó đều tập trung ở đó, bất kỳ một ý niệm tàn hồn nào. trong đó cũng đủ để đưa hai sư phụ của ngươi xuống địa ngục. Đã nhiều năm như vậy, tất cả người tu hành tiến vào tử trủng, đều không có người sống sót đi ra, cho nên nơi đó gọi là tử trủng, đơn giản là mộ chôn người chết mà thôi!"

Oán linh này nói từng chỉ tiết.

"Ở đây còn có người khác sao?"

Diệp Phàm kinh ngạc nói, hẳn đoán chẳng lẽ họ là những người thủ hộ Long Cấm của Long Quốc?

"Đương nhiên, chiến trường cổ xưa này kết nối với các thế giới lớn, mỗi ngày đều có rất nhiều người tu hành đến đây để rèn luyện!”

Oán linh lên tiếng.

Xoẹt xoẹt xoẹt!

Nghe vậy, cả ba người Diệp Phàm, Đường Sở Sở và Nữ Hoàng Băng Tuyết đều rất kinh ngạc, bọn họ không ngờ rằng chiến trường cổ xưa này lại có liên kết với các thế giới khác!

"Điều đó có nghĩa là chúng ta sẽ gặp được những người từ thế giới khác ở đây đúng không?”

Nữ Hoàng Băng Tuyết nói.

“Đúng vậy, hơn nữa những người ở những thế giới đó mạnh hơn các người rất nhiều, với tài năng của các người mà chỉ có chút thế lực đó, chắc là cấp bậc của thế giới các người không cao đúng không!”

Oán linh này nói.

"Cám ơn tiền bối đã chỉ cho!”

"Không biết tiền bối có thể nói cho ta biết tử trủng kia ở đâu không?"

Diệp Phàm ôm quyền nói.

"Ngươi muốn đi tìm tử trủng?"

Oán linh kinh ngạc nhìn Diệp Phàm, còn hắn gật đầu nói: "Đúng vậy, ta muốn đi tìm hai vị sư phụ của ta!"

"Mặc dù ngươi có linh hải vượt qua thiên cấp, nhưng ngươi vẫn chưa thật sự trưởng thành, lấy thực lực của ngươi, bước vào tử trủng thì chỉ có đường chết, ngươi phải suy nghĩ kỹ càng!"

Oán linh này nhìn Diệp Phàm, lạnh nhạt nói.

"Ta đã suy nghĩ kỹ rồi, dù thế nào đi nữa ta cũng phải tìm được hai vị sư phụ!

Diệp Phàm nói với vẻ mặt kiên quyết

"Được rồi, ngươi cứ tiếp tục đi vẽ hướng này, khi nhìn thấy một cái hang động thì nơi đó chính là tử trủng!"

Oán linh này chỉ vẽ một phương hướng và nói thẳng.

"Cảm ơn!"

Diệp Phàm nói cảm ơn, oán linh kia đột nhiên chỉ tay về phía Diệp Phàm, một tỉa sáng từ ngón tay ông ta bay vụt ra và tiến vào trong cơ thể Diệp Phàm

"Anh Tiểu Phàm!"

Lúc này, sắc mặt Đường Sở Sở và Nữ Hoàng Băng Tuyết đều biến đổi, bọn họ đang muốn tấn công oán linh kia nhưng lại bị Diệp Phàm ngăn cản, hắn nhìn oán linh kia và nói: "Tiền bối, ngài đang..."

Bổn tọa cảm thấy tên nhóc như ngươi rất hợp ý ta, coi như công pháp này là món quà gặp mặt!"

Oán linh này bình tĩnh nói.

Mà cái chỉ tay vừa rồi của ông ta là để truyền một bộ công pháp cho Diệp Phàm.

Công pháp này được gọi là Hoang Thiên Cửu Biến, là một loại công pháp phụ trợ.

Một khi thì triển công pháp này, có thể nhanh chóng tăng lên sức mạnh của bản thân trong thời gian ngắn, công pháp này chia làm chín biến, mỗi lần thực hiện một biến thì sức mạnh trong cơ thể sẽ lập tức. tăng lên.

Biến thứ nhất có thể tăng cường sức mạnh của bản thân lên chín lăn, sau đó cứ vậy tăng gấp đôi, nếu có thể thi triển được biến thứ chín, thậm chí sẽ tạo ra sức mạnh không ngờ!

Sau khi nhìn thấy phần giới thiệu của công pháp này, Diệp Phàm cũng khá kinh ngạc.

Đối với Diệp Phàm mà nói, công pháp này có thể nâng cao sức chiến đấu của hắn rất nhiều!

Với thực lực hiện tại của hắn, một khi thực lực. đột nhiên tăng gấp chín lần, uy lực sẽ không thể tưởng tượng được!

"Cám ơn tiền bối!"

Lập tức, Diệp Phàm cung kính cảm tạ oán linh này.

"Không cần khách khí!"

Oán linh xua tay.

Sau đó ba người Diệp Phầm đi vẽ phía tử trủng, oán linh kia nhìn chăm chăm vào bóng lưng của Diệp Phàm, lầm bẩm một mình: "Không nghĩ tới Đế Tinh chỉ chủ trong truyền thuyết sẽ xuất hiện, hy vọng lựa chọn lần này của bổn tọa không sai!"

Tiếp theo, ba người Diệp Phàm bay thẳng một đường về phía phương hướng của tử trủng, nhưng bọn họ bay mấy tiếng đồng hồ cũng không nhìn thấy tử trủng kia.

“Sao còn chưa nhìn thấy tử trủng kia? Không phải chúng ta đã bị lừa đó chứ?"
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 1265: C1265: Vẻ đẹp như vậy thật sự hiếm có



Nữ Hoàng Băng Tuyết lạnh lùng nói.

"Vị tiền bối kia sẽ không lừa gạt chúng ta, chúng ta tìm lại thử xem!"

Diệp Phàm trầm giọng nói.

"Anh Tiểu Phàm, phía trước kia hình như có thứ gì đó!"

Đột nhiên Đường Sở Sở lên tiếng, Diệp Phàm đưa mất nhìn về phía trước, ba người bọn họ trực tiếp đáp xuống đất, đi tới đó.

Chẳng bao lâu sau, một cây huyết thảo chứa đầy. năng lượng Huyết Sát mạnh mẽ đã xuất hiện ở đây.

"Đây hẳn là một loại thảo dược sinh ra do.

nhiễm bởi máu của những cường giả trong chiến trường cổ kia!"

“Mà loại thảo dược này có phẩm cấp rất cao, không kém cạnh gì do với cây tiên dược giả của điện Bồng Lai!"

'Đường Sở Sở nói

"Không ngờ ở đây lại có thứ tốt như vậy!"

Diệp Phàm đang muốn tiến lên hái cây huyết thảo này, nhưng đột nhiên một thanh âm lạnh lùng ngạo mạn truyền đến: "Tên kia, cây huyết thảo này là của bổn thiếu gia!"

Khi giọng nói này đột nhiên vang lên, Diệp Phàm và hai người phụ nữ nhìn qua thì thấy một nhóm nam giới mặc trang phục cổ xưa xuất hiện ở đây, trên người mỗi người đều toát ra khí tức mạnh mẽ, bọn họ đều có thực lực tử cảnh giới Kim Đan trở lên, trong đó có một người đàn ông cầm đầu thậm chí đã đạt tới cấp độ Nguyên Anh cấp bốn, đẳng sau người đàn ông này còn có hai cường giả ở cấp độ Phân Thần Cảnh.

“Người đến từ thế giới khác?”

Diệp Phàm nhìn đám người này, ánh mắt lóe lên.

Theo những gì oán linh kia vừa nói, những người này hẳn là những người tu hành đến từ các hành tinh khác.

“Cây thảo dược này thành của ngươi từ khi nào vậy?"

Lập tức, Diệp Phàm lạnh lùng nói, hẳn trực tiếp. hái cây huyết thảo kia.

Xoẹt!

Lúc này, sắc mặt người đàn ông kia trở nên lạnh lùng, trong mắt hiện lên vẻ giận dữ nhìn Diệp Phàm: "Tên kia, ngươi rất can đám, dám giành đồ với bổn thiếu gia, ngươi không muốn sống nữa sao?”

"Lải nhải quá, ồn ào muốn chết!”

"Cút!”

Nữ Hoàng Băng Tuyết nhìn người đàn ông này và hét lên với khuôn mặt lạnh lùng.

Xoẹt!

Người đàn ông kia liếc nhìn Nữ Hoàng Băng Tuyết, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó hắn ta lại chú ý đến Đường Sở Sở ở bên cạnh và cũng rất kinh ngạc.

"Đúng là hai người đẹp tuyệt vời!"

"Vẻ đẹp như vậy thật sự hiếm có!"

Người đàn ông này nhìn hai người phụ nữ và khen ngợi, trong mắt hắn ta tràn ngập ánh sáng thèm muốn.

"Còn nhìn nữa thì bổn hoàng sẽ móc mắt ngươi ra"

Nữ Hoàng Băng Tuyết nói với vẻ mặt ngạo nghễ.

"Mạnh mẽ, độc đoán ~"

"Bổn thiếu gia thích!"

Người đàn ông này cười tà ác quyến rũ, thân hình của Nữ Hoàng Băng Tuyết trực tiếp biến mất tại chỗ.

A!

Một giây tiếp theo, người đàn ông hét lên một tiếng đầy thảm thiết, đôi mắt của hẳn ta bị Nữ Hoàng Băng Tuyết trực tiếp móc ra.

Nữ Hoàng Băng Tuyết ra đòn quá nhanh, nhanh đến nỗi cả người đàn ông và những người đứng sau đều không kịp phản ứng, kết quả là hai nhãn cầu của người đàn ông kia đã bị Nữ Hoàng Băng Tuyết bóp nát.

"Khốn kiếp!"

Lúc này, sắc mặt của hai cường giả Phân Thần Cảnh tối sầm lại, trừng mắt nhìn Nữ Hoàng Băng Tuyết, bọn họ đồng loạt ra tay, bộc phát ra sức mạnh chân nguyên khổng lồ, tấn công về phía cô ta.

Bùm!

Nữ Hoàng Băng Tuyết đánh ra một chưởng, không khí băng giá vô tận trong nháy mắt bao trùm hai cường giả Phân Thần Cảnh này.

Rắc rắc rắc!

Một giây tiếp theo, thân thể của hai cường giả Phân Thần Cảnh này trực tiếp nổ tung, biến thành bột mịn rơi trên mặt đất, chết không toàn thây!

Lúc này, tất cả những người còn lại do người đàn ông này mang theo đều hít một hơi thật sâu, vô cùng sửng sốt!

Về phần người đàn ông kia, hẳn ta bịt mắt và không ngừng la hét thảm thiết.

"Chúng ta đi thôi!"

Diệp Phàm nói xong, ba người bọn họ trực tiếp rời khỏi nơi này.

“Thiếu gia!"

Sau khi đám người Diệp Phàm rời đi, đám người kia mới đồng loạt gọi người đàn ông bị móc hai mắt kia, người này gầm lên giận dữ: “Lập tức dùng ngọc giản đưa tin liên lạc với gia tộc, yêu cầu họ phái người tới ngay, ta muốn con khốn đó phải chết, chết không toàn thây!"

Trong nháy mắt, mấy ngày trôi qua, đám người Diệp Phàm tìm kiếm suốt dọc đường nhưng vẫn không tìm thấy tử trủng.

"Chúng ta chắc chắn đã bị oán linh kia lừa gạt, nơi này đâu có tử trủng nào?"

Nữ Hoàng Băng Tuyết lạnh lùng hét lên.

Diệp Phàm cũng nhíu mày, băn khoăn không biết oán linh kia có đang lừa dối hẳn hay không?

Bùm bùm bùm!

Đột nhiên, phía trước vang lên những tiếng đánh nhau kích liệt.
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 1266: C1266: Có lẽ phát hiện gì đó có liên quan đến tử trủng



“Đăng trước có tiếng đánh nhau, đi, đi xem!”

Diệp Phàm lên tiếng, ba người bọn họ bay mấy ngàn mét thì nhìn thấy một đám người tu hành trẻ tuổi đang chiến đấu với oán linh.

Phần lớn thực lực của những người tu hành là Kim Đan cảnh và Nguyên Anh cảnh, còn sức chiến đấu của đám oán linh kia lại cực kỳ mạnh, đã cần nuốt không ít người tu hành.

“Lại là oán linh!"

Nữ Hoàng Băng Tuyết lạnh lùng nói, dường như đám oán linh kia phát hiện ba người Nữ Hoàng Băng Tuyết, lập tức không ít oán linh lao về phía bọn họ,

“Tìm chết!”

Bởi vì bị oán linh lừa dối nên lúc này Nữ Hoàng. Băng Tuyết tràn ngập oán khí, kết quả đám oán linh này xông lên chịu chết, hiển nhiên vị Nữ Hoàng này sẽ không nương tay.

Ầm!!!

Hàn băng lạnh lẽo lan tràn, đóng băng toàn bộ đám oán linh kia

Rắc!

Ngay sau đó đám oán linh bị đóng băng vỡ vụn.

Thấy vậy, đám người tu hành kia sợ ngây người, đồng thời cũng hoàn toàn chọc giận đám oán linh còn lại, tất cả xông về phía Nữ Hoàng Băng Tuyết.

Ầm ầm ầm!

Nữ Hoàng Băng Tuyết vung tay không tung chưởng, thiên địa đóng băng, đánh nát thân thể đám oán lĩnh.

Một phút sau, hơn trăm oán linh ở đây đều bị Nữ Hoàng Băng Tuyết tiêu diệt sạch.

Đám tu hành kia vô cùng chấn động, thầm nuốt nước bọt.

“Cảm ơn cô nương ra tay cứu giúp, không biết cô nương đến từ đâu, tên tuổi như nào, có thể làm quen được không? Tại hạ là Hách Liên Thiên, đến từ gia tộc Hách Liên của thế giới Thông Thiên."

Một nam tử đẹp trai, thực lực Nguyên Anh tầng bảy đi đến, nói lời cảm ơn.

“Ngươi muốn ta làm người phụ nữ của ngươi?”

Sắc mặt của người đàn ông này thay đổi, vô cùng xấu hổ, hắn ta đang định lên tiếng, kết quá Nữ Hoàng Băng Tuyết nói thẳng: “Đáng tiếc ta đã có hôn phu, ngươi không có cơ hội”

Nói xong Nữ Hoàng Băng Tuyết trở lại bên cạnh Diệp Phàm, Hách Liên Thiên giật mình, nhìn về phía Diệp Phàm, đồng thời nhìn thấy bên cạnh còn có một người đẹp tuyệt sắc, trong lòng nảy lên sự ghen ghét.

Không ngờ cái tên bình thường này lại có được hai người đẹp tuyệt sắc như vậy, hơn nữa một vị trong đó còn là yêu nghiệt, thực lực mạnh mẽ, thật làm người hâm mộ ghen tị hận.

“Xin chào công tử, ta tên Hách Liên Thiên”

Hách Liên Thiên chào hỏi Diệp Phàm, Diệp Phàm không thèm nhìn hẳn ta, trực tiếp rời đi.

Hành động này của Diệp Phàm làm sắc mặt Hách Liên Thiên tối lại, trong mắt hiện lên sự tức giận.

Một đại thiếu của gia tộc Hách Liên thế giới Thông Thiên, đứng thứ 185 trong bảng yêu nghiệt như hắn ta lại bị người làm lơ, điều này làm hắn ta cực kỳ khó chịu.Cảm giác như bị người và mạnh một cái, hơn nữa bên cạnh đối phương còn có hai người đẹp tuyệt sắc càng làm Hách Liên Thiên cảm thấy không cân bằng.

Hách Liên Thiên lấy ra một ngọc giản truyền tin, gõ từng hàng tin tức vào trong đó.

Diệp Phàm không biết, bởi vì hẳn làm lơ, lại tăng thêm một kẻ địch cho chính mình

Ba ngày trôi qua.

Đám người Diệp Phàm vẫn không phát hiện được gì.

Đường Sở Sở nói: "Anh Tiểu Phàm, tiếp tục tìm như vậy cũng không phải cách”

Nữ Hoàng Băng Tuyết nói: “Đừng để bổn hoàng gặp lại tên oán linh kia, nếu không bổn hoàng sẽ làm hắn ta sống không bằng chết”

Đúng lúc này, cách đó không xa có mất bóng người phi về hướng nào đó, bọn họ đều là người tu hành đến từ các thế giới khác nhau.

“Bọn họ đi làm gì vậy?”

Nữ Hoàng Băng Tuyết tò mò hỏi.

“Có lẽ phát hiện gì đó có liên quan đến tử trủng.”

Diệp Phàm vội vàng đuổi theo.

Ba người Diệp Phàm đi theo đám người đến thung lũng.

Một người đàn ông xõa tóc, quần áo tả tơi ngồi xếp bằng trong thung lũng này, trên người không còn hơi thở, hiển nhiên đã chết.

Trong thung lũng tràn ngập ngọn lửa đỏ hồng, bao phủ người đàn ông kia.

Uy lực của ngọn lửa này cực mạnh, không gian bị đốt cháy đần biến hình, nhưng thi thể của người đàn ông kia không hề thay đổi.

Bên ngoài thung lũng có khoảng mấy trăm người tụ tập, tất cá đều trên Kim Đan.

“Người kia là ai?”

Diệp Phàm nhíu mày hỏi.

“Không lẽ là người chết ở chiến trường cổ?”

Nữ Hoàng Băng Tuyết lên tiếng.

“Không thể nào? Từ chiến trường đến nay đã hơn vạn năm, sao thi thể của ông ta có thể bảo trì hoàn hảo không hao tổn gì như vậy?”

Diệp Phàm cảm thấy rất khó tin, hẳn bước vào chiến trường cổ lâu như vậy, gặp không ít binh khí trên những bộ xương khô do những cao thủ ở chiến trường cổ để lại, nhưng hẳn lại chưa từng nhìn thấy một thí thể hoàn chỉnh như vậy, đừng nói thi thể, ngay cả hài cốt hoàn chỉnh cũng không thấy.
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 1267: C1267: Người đẹp này điên rồi hả



Bởi vậy Diệp Phàm rất khó tin người đàn ông này sẽ là cao thủ chết trận ở trận đại chiến kia

Những người tu hành kia bắt đầu bàn tán: “Chẳng lẽ đây là cao thủ ngã xuống ở chiến trường cổ năm đó?"

“Đã hơn vạn năm kể từ trận đại chiến kia, nhưng thi thể này lại có thể bảo trì hoàn hảo như vậy, không biết tu vi của vị cao thủ này kh*ng b* đến mức nào? Không lẽ là tiên nhân trong truyền thuyết?”

“Nhìn kìa, hình như ngực ông ta có gì đớ?"

Đột nhiên có người chỉ vào vị trí ngực của người đàn ông kia, hình như chỗ ngực có để một quyển sách cổ.

“Chắc chắn đó là công pháp tu luyện của vị cao thủ này, nếu có được nó, có khi có thể một bước lên trời”

Dứt lời, những người tu hành ở đây đều nhìn chẩm chằm vị cao thủ kia, đều muốn có được công pháp tụ luyện này.

Đối với người tu hành, một bộ công pháp tu hành đủ để quyết định giới hạn cao nhất của tương lai. Có một bộ công pháp cường đại không chỉ tu luyện nhanh hơn những người khác, tiềm lực cũng càng cao, thậm chí còn có cơ hội thành tiên.

Lập tức có người đầu óc nóng lên, không màng ngọn lửa trong thung lũng, nhảy vào trong đó.

Nhưng người tu hành này vừa mới bước vào đã bị ngọn lửa kia đốt thành tro bụi.

Ngay lập tức đám người tu hành kia nghiêm mặt, lùi về sau mấy bước.

Bọn họ kiêng kị nhìn ngọn lửa, hiển nhiên bọn họ không ngờ ngọn lửa bình thường này lại mạnh như vậy, có thể đốt sạch một Kim Đan trong nháy mắt.

Nhưng ngọn lửa này cũng không thể ngăn cản quyết tâm muốn mạnh hơn của những người tu hành này, bọn họ bắt đầu thi triển tuyệt kỹ, muống chống đỡ ngọn lửa bước vào thung lũng, nhưng tất cả đều thất bại, mạng lớn kịp thời chạy ra, còn lại trực tiếp bị đốt chết.

Sau khi hy sinh hơn 10 vị tu hành, bao gồm Nguyên Anh cảnh, thậm chí Phân Thần cảnh, cuối cùng đám người tu hành kia cũng không dám bước vào trong thung lũng, đành phải không cam lòng đứng nhìn.

“Ngọn lửa này rất mạnh, để bốn hoàng thứ xem”

Lúc này Nữ Hoàng Băng Tuyết đi đến, bước vào trong thung lũng, làm mọi người giật mình.

“Người đẹp này điên rồi hả?”

“Haizz, người đẹp sắp hương tiêu ngọc vẫn rồi.”

Đám người tu hành thở dài, nhưng rất nhanh bọn họ đều giật mình, chỉ thấy trên người Nữ Hoàng Bằng Tuyết tản ra khí hàn băng vô tận, đóng băng ngọn lửa. Băng hỏa tương khắc.

“Lực lượng hàn băng thật mạnh”

Mọi người kinh ngạc cảm thán.

Nữ Hoàng Băng Tuyết mượn dùng khí hàn băng đi vào thung lũng, chỉ cách thi thể của vị cao thủ kia mấy thước.

Nhưng mấy thước này lại ngăn cản Nữ Hoàng Băng Tuyết, bởi vì càng đến gần thi thể, uy lực của ngọn lửa càng mạnh, ngay cả khí hàn băng cũng khó có thể đóng băng ngọn lửa, thậm chí hàn băng bắt đầu bị ngọn lửa hòa tan.

Ầm!!!

Ngọn lửa bùng lên, ép Nữ Hoàng Băng Tuyết phải rời khỏi thung lũng!

Mặc dù Nữ Hoàng Băng Tuyết thất bại, nhưng biểu hiện của cô ta lại làm mọi người chấn động.

“Hình như ngọn lửa kia phát ra từ thi thể, càng đến gần uy lực càng mạnh”

Nữ Hoàng Băng Tuyết nói với Diệp Phàm.

"Anh Tiểu Phàm, muốn thử không?”

Đường Sở Sở nói.

“Anh ta? Ngay cả bổn hoàng mượn dùng lực lượng hàn băng cũng không thể ngăn cản ngọn lửa, nếu anh ta đi vào, chẳng phải bị đốt thành tro?”

Nữ Hoàng Băng Tuyết lắc đầu nói.

“Sao? Xem thường tôi?”

Diệp Phàm sờ mũi, nói.

“Bổn hoàng không xem thường ngươi, ngươi đừng xúc động.”

Nữ Hoàng Băng Tuyết thấy Diệp Phàm có ý định thử, vội vàng khuyên bảo.

“Yên tâm, tôi sẽ không tìm đường chết”

Diệp Phàm lắc đầu, đi vào trong thung lũng.

Giây tiếp theo, Diệp Phàm đi vào bên trong, ngọn lửa cực nóng kia ập vào người hẳn, mang theo hơi thở hủy diệt.

Diệp Phàm lập tức vận chuyển công pháp chống đỡ ngọn lửa, đồng thời long cốt trong cơ thể cũng lóe lên chặn lại ngọn lửa.

Diệp Phàm bước từng bước vào trong thung lũng, ngọn lửa kia bao phủ lấy hắn, không ngừng đốt cháy hắn nhưng lại chưa thành công, ngược lại thân thể hẳn được rèn luyện, càng ngày càng mạnh.

Đám người tu hành người cốc thấy vậy đều vô cùng chấn động.

Bọn họ không ngờ lại có người chỉ dựa vào thân thể cũng có thể ngăn cản ngọn lửa, quá mạnh.

Tiêu phí công sức, dựa vào long cốt cường hãn, cuối cùng Diệp Phàm cũng đi đến vị trí của Nữ Hoàng Băng Tuyết.

Lúc này ngọn lửa xung quanh Diệp Phàm càng ngày càng mạnh, mạnh đến mức làm hắn hít thở không thông, muốn hủy diệt hắn.

Diệp Phàm cần răng, thúc giục toàn lực, bước từng bước đến gần, ngọn lửa kia tiếp tục bùng cháy dữ dội, muốn cần nuốt Diệp Phàm.
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 1268: C1268: Việc gì phải tức giận như thế



Lúc này bên ngoài Khâu Cốc, vẻ mặt của Đường Sở Sở và Nữ Hoàng Băng Tuyết thay đổi, họ định lao vào trong nhưng khi đến lối vào Khâu Cốc thì dừng lại.

Chỉ thấy ngọn lửa đang nhầm về Diệp Phàm đột nhiên lao vào trong cơ thể hắn,bị hắn nuốt chửng.

Mà thứ cần nuốt ngọn lửa này là viên Kim Đan trong cơ thể Diệp Phàm.

Giờ phút này, viên Kim Đan lại lần nữa bộc lộ uy lực, nó điên cưỡng cắn nuốt ngọn lửa, khiến Diệp. Phàm lao thẳng tới trước mặt thi thể của vị cường giả kia.

“Hắn vậy mà..."

Những tu hành giả bên ngoài Khâu Cốc giật mình khi thấy Diệp Phàm đi đến trước mặt vị cường giả đó.

Giờ đây, tất cả ngọn lửa trong Khâu Cốc đều bị Diệp Phàm nuốt chứng, một ánh sáng đỏ thẫm từ. rong bụng vị cường giả bản ra cũng lao vào trong cơ thể Diệp Phàm, lơ lửng trong đan điền của hắn.

Mà ánh sáng này là một ngọn lửa màu đỏ thắm, có kích thước bằng ngón tay cái.

Uy lực của ngọn lửa này cực kỳ kh*ng b*, khiến tim Diệp Phàm đập nhanh liên hồi, nhưng ngọn lửa này không hề có ý hại tới Diệp Phàm.

Sau khi thấy ngọn lửa không có nguy hiểm gì, Diệp Phàm thở phào nhẹ nhõm, hắn nhìn vẽ vị cường giả trước mặt, đầu tiên hẳn hành lễ, sau đó lấy cuốn sách từ trong ngực người này ra.

Toàn bộ quyển sách này đã ố vàng, hiển nhiên đã rải qua thời gian rất dài, trên đó viết hai chữ lớn: Phần Quyết!

“Thắng nhóc, giao quyển công pháp đó ra đây!”

Đột nhiên, một cường giả Nguyên Anh Cảnh từ bên ngoài Khâu Cốc vọt vào, lao về phía Diệp Phàm.

Rõ ràng là ông ta muốn nhân cơ hội cướp lấy quyển công pháp này, sau khi ông ta ra tay, những người khác ở bên ngoài Khâu Cốc cũng đồn dập lao về phía Diệp Phàm, tất cả đều muốn ngư ông đắc lợi!

“Cút!!!!”

Diệp Phàm còn chưa kịp ra tay, Nữ Hoàng Băng Tuyết đã đánh ra một chưởng, đánh bay tất cả những người này.

Những người này nếu không phải chết ngay lập tức, thì là ngã xuống đất hộc máu.

“Vừa rồi thì không có gan vào, hiện tại người nào người nấy đều trở nên có năng lực hắn, các ngươi thật đúng là không biết xấu hổ!"

Nữ Hoàng Băng Tuyết nhìn những tu hành giả này lạnh lùng quát.

“Công pháp này ai cũng có thể lấy!”

Lúc này, một cường giả không cam lòng hét lên.

"Ai cũng có thể lấy, vậy cũng phải xem ngươi có năng lực đó hay không!”

Nữ Hoàng Băng Tuyết tung ra một chưởng, trực tiếp đánh cho tên cường giả này thành bột phấn.

“Hôm nay bổn hoàng muốn xem xem ai dám ra tay"

Giờ phút này, Nữ Hoàng Băng Tuyết lạnh băng quát, cả người toát ra uy áp nữ hoàng vô thượng!

"Cô nương, việc gì phải tức giận như thế!”

Ngay sau đó, một giọng nói vang lên, Hách Liên Thiên xuất hiện tại đây, mỉm cười nhìn Nữ Hoàng Băng Tuyết.

“Là ngươi? Ngươi cũng muốn có được công pháp này!”

Nữ Hoàng Băng Tuyết nhìn thấy Hách Liên Thiên thì lạnh nhạt nói.

“Công pháp cường đại thì ai cũng muốn có, ta cũng không ngoại lệt”

“Nhưng ta không chỉ muốn có được công pháp, ta còn muốn có được mỹ nhân!”

Hách Liên Thiên cười nói.

Nữ Hoàng Băng Tuyết hừ lạnh một tiếng: “Bổn hoàng đã có người đàn ông của mình, ngươi hết hy. vọng rồi!"

“Cô nương đang nói hắn sao?”

Hách Liên Thiên liếc nhìn Diệp Phàm, nói: "Nếu hắn chết, vậy chẳng phải cô nương sẽ không có đàn ông nữa sao?”

“Ngươi muốn giết ta à?”

Diệp Phàm nhìn Hách Liên Thiên cười lạnh.

“Nếu ngươi đồng ý rời xa vị cô nương này, ta có thể không giết ngươi!”

Hách Liên Thiên đáp.

“Ngươi nghĩ ngươi có năng lực giết ta sao?“

Diệp Phàm cười nghiền ngẫm.

“Nếu ngươi dám động đến hẳn, bổn hoàng sẽ giết ngươi!"

Nữ Hoàng Băng Tuyết nhìn chằm chấm Hách Liên Thiên, quát một câu lạnh thấu xương.

“To gan, dám vô lễ với thiếu tộc trưởng!”

Đột nhiên, một giọng nói từ xa truyền đến.

Bóng dáng của hai lão giả bỗng xuất hiện tại đây, một người trong đó vung kiếm chém về phía Nữ Hoàng Băng Tuyết.

Một kiếm này hóa thành một dải kiếm quang dài hàng nghìn thước, lưỡi kiếm sắc bén xé rách không gian, trong nháy mắt đã lao tới trước mặt Nữ Hoàng Băng Tuyết.

Nữ Hoàng Băng Tuyết đánh ra một chưởng, từng lớp băng lạnh thấu xương bùng phát, làm rung chuyển kiếm quang kia.

Bỗng một tiếng vang lớn vang lên, kiếm quang vỡ vụn, cơ thể Nữ Hoàng Băng Tuyết khẽ run lên lùi về sau một bước!

Hiển nhiên thực lực lão giả này rất mạnh!

“Tứ trưởng lão, ông bắt vị cô nương này, nhớ không thể làm cô ấy bị thương, Ngũ trưởng lão, ông quyết hắn đi!”

Hách Liên Thiên nói.

Dứt lời hai lão giả bên cạnh hẳn ta xông ra ngoài, người vừa ra tay lúc nãy lao về phía Nữ Hoàng Băng Tuyết, một người khác thì lao về phía Diệp Phàm nhưng bị Đường Sở Sở chặn lại

Trong phút chốc, bốn người họ đã chiến đấu vô cùng kịch liệt!

“Không ngờ vị mỹ nhân bên cạnh ngươi cũng lợi hại như vậy, ngươi cũng có số đào hoa lắm!"

Hách Liên Thiên nhìn chăm chẩm Diệp Phàm, đáy mắt tràn đầy sự ghen ghét, lạnh lùng nói: "Vậy để ta tự mình giải quyết ngươi vậy!"

Lúc này, Hách Liên Thiên vung ra một thanh linh kiếm, lao tới giết Diệp Phàm.

Diệp Phàm vung Tu La Kiếm chém ra, mạnh mẽ chặn lại kiếm của đối phương, hai kiếm đụng vào nhau phát ra một tiếng vang lớn!
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 1269: C1269: Không phải nói giết là giết



Răng rắc!

Kết quả thanh linh kiếm trong tay Hách Liên Thiên bị Tu La Kiếm chặt đứt ngay tại chỗ, cả người hắn ta bị đánh bay ra ngoài, đập xuống đất nôn ra máu!

“Muốn giết ta, ngươi còn chưa đủ tư cách!”

Diệp Phàm khinh thường nhìn Hách Liên Thiên, vào lúc hẳn muốn chém một kiếm vào đối phương, nhưng đúng lúc này, một tiếng gầm từ trong hư không truyền đến, một uy áp cực lớn giáng xuống!

Khi uy áp này giáng xuống, Diệp Phàm bị chấn động liên tục lui về phía sau, Nữ Hoàng Băng Tuyết và Đường Sở Sở đang chiến đấu cũng dừng lại.

Lúc này, phía trên hư không, một người đàn ông trung niên trông vô cùng tức giận xuất hiện, đáy mắt phừng phừng lửa giận, cả người tràn ngập uy áp kh*ng b*, khiến toàn bộ không khí trong chiến trường cổ biến mất sạch sẽ, biến nơi này thành một vùng chân không!

“Là ai đã hủy hoại đôi mắt của con trai ta?"

Người đàn ông trung niên giận dữ hét lên.

“Gia chủ, chính là cô ta móc mắt thiếu gia, hai người kia cũng là một bọn với cô ta!”

Tức thì, một nhóm người xuất hiện tại đây, một người trong đó chỉ vào Nữ Hoàng Băng Tuyết và Diệp Phàm nói, bọn họ chính là thuộc hạ của tên thiếu gia đã bị móc mắt trước đó.

“Đó không phải là Mạc Trường Khiếu, gia chủ nhà họ Mạc, một trong cửu đại thế gia của Thương Lan giới sao?”

“Ông ta thế mà tới đây?”

“Thương Lan giới? Đó có phải là Thương Lan giới một trong bát đại thế giới trung cấp không?”

“Không sai, không ngờ rằng gia chủ nhà họ Mạc, một trong cửu đại thế gia của Thương Lan giới lại xuất hiện ở đây, ông ta mới là cường giả chân chính đấy!”

Giờ phút này, những tu hành giả có mặt ở đây đều nghị luận sôi nối khi nhìn thấy người đàn ông trung niên tức giận đó, trong mắt họ chứa đầy vẻ sợ hãi.

Mạc Trường Khiếu phẫn nộ nhìn ba người Nữ Hoàng Băng Tuyết, giận dữ hét lên: “Dám móc mắt con trai ta, ta muốn các ngươi chết không có chỗ chôn!”

Trong nháy mắt, Mạc Trường Khiếu đánh một chưởng xuống dưới.

Một chưởng này khiến hư không nổ tung, toàn bộ Khâu Cốc trong nháy mắt đã bị san bằng, tất cả tu hành giả ở đây đều bị áp chế quỳ trên mặt đất không thể cử động.

Sắc mặt của Diệp Phàm, Đường Sở Sở và Nữ Hoàng Băng Tuyết đều thay đổi, tất cả đều dốc hết sức trong cơ thể để chống lại một chưởng này.

Ấm ầm ầm!!!

Giây tiếp theo, vô số tiếng nổ truyền ra!

Ba người Diệp Phàm đều bị thổi bay, nặng nề ngã xuống đất nôn ra máu.

Mặc dù thực lực hiện giờ của ba người họ đều rất mạnh, đặc biệt là Nữ Hoàng Băng Tuyết và Đường Sở Sở đều là cường giả trên Phân Thần Cảnh, nhưng họ vẫn khó có thể chống lại một chưởng của gia chủ nhà họ Mạc, một trong cửu đại thế gia của Thương Lan giới!

Thực lực của gia chủ nhà họ Mạc quá mạnh!

“Các ngươi tội đáng muôn chết!”

Mạc Trường Khiếu gầm lên giận dữ, lại tiếp tục đánh ra một chưởng khác!

Ba người Diệp Phàm nhanh chóng đứng dậy chống cự nhưng lại bị thổi bay lăn nữa.

Phốc phốc phốc!!!!

Ba người không ngừng hộc máu, tất cả đều bị thương nặng,

“Chết tiệt, sao người này lại mạnh như vậy?”

Sắc mặt Diệp Phàm cực kỳ khó coi, hắn cau mày nhìn chằm chằm vào đổi phương.

“Ta sẽ ở lại cản hẳn, các ngươi mau đi đi!

Nữ Hoàng Băng Tuyết vội nói.

“Không được, muốn đi thì cùng đi!"

Diệp Phàm nói.

“Là ta móc mắt con trai ông †a, người ông ta muốn xử lý chính là ta!"

Nữ Hoàng Bắng Tuyết vừa nói vừa lau vết máu trên khóe miệng, đứng dậy hét lên với Mạc Trường Khiếu: “Mắt con trai ngươi là do bổn hoàng móc, có bản lĩnh thì tới đây!"

“Tiện nhân, đáng chết!!!”

Mạc Trường Khiếu giận dữ hét lên, tức giận đánh ra một chưởng khác, uy lực của chưởng này so với hai chưởng vừa rồi còn đáng sợ hơn, nó che phủ cả bầu trời, nhìn như muốn trấn áp cả trời đất!

Vẻ mặt Nữ Hoàng Băng Tuyết lạnh lùng, cô ta muốn hi sinh bản thân để chống lại một chưởng này, tranh thủ cơ hội trốn thoát cho Diệp Phàm!

Nhưng vào lúc này, Diệp Phàm bỗng nhiên đứng trước mặt Nữ Hoàng Băng Tuyết nói: “Ta không thích trốn sau lưng phụ nữ!”

Diệp Phàm nói xong, trực tiếp lao về một chưởng kia, kích hoạt Ấn Thiên Đạo, toàn lực công kích.

Âm ầm ầm!!!

Một chưởng này rơi xuống va chạm với Ấn Thiên Đạo, phát ra một tiếng kinh thiên động địa

Phụt!

Diệp Phàm bị đánh bay ra ngoài, nặng nề đập xuống đất, điên cuồng hộc máu, hắn đã bị thương nặng, nhưng một chưởng đó của đối phương đã bị Ấn Thiên Đạo phá hủy!

“Anh Tiểu Phàm!"

Sắc mặt Đường Sở Sở và Nữ Hoàng Băng Tuyết thay đổi, hai người vội chạy tới bên cạnh Diệp Phàm.

Mạc Trường Khiếu trở nên âm trầm khi thấy đòn tấn công của mình bị chặn lại, ông ta lại ra tay, thi triển một chiêu ấn quyết tản ra khí tức hủy diệt, có ý định g**t ch*t hoàn toàn ba người Diệp Phàm!

Một đòn này, Mạc Trường Khiếu không hề nương tay, nó tản ra khí tức hủy thiên diệt địa!

“Tất cả chết hết đi!"

Mạc Trường Khiếu nổi giận gầm lên một tiếng, một đồn tấn công đáng sợ nhằm về ba người Diệp Phàm lại bùng phát ra lần nữa.

"Đồ đệ của lão phu, không phải ngươi nói giết là giết!"

“Động vào Tiểu Phàm, giết không tha!"

Đột nhiên, hai giọng nói khác nhau truyền vào tai Mạc Trường Khiếu.
 
Back
Top Bottom