Dịch Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)

Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 460: C460: Ba điều kiện



“Thiếu Quân chủ, chắc ngài vẫn chưa biết!”

“Năm đó quân chủ rời khỏi quân Thiên Sách bởi vì đám người Nội Các!”

Đồ Phu nói. “Rốt cuộc là sao?” Diệp Phàm nói.

“Năm đó quân chủ suất quân quét ngang liên quân năm nước, trở thành thần bảo hộ của Long quốc, được vô số dân chúng kính yêu!”

“Nhưng đám người Nội Các lại lo lắng quân chủ công cao chấn chủ, sợ sau này không thể khống chết quân chủ và quân Thiên Sách, yêu cầu quân chủ giao ra binh quyền vào triều làm quan. Nói là vào triều làm quan, thật ra bị bọn họ giám sát nên quân chủ không đồng ý!"

“Quân chủ từ chối, chọc giận đám người Nội Các, bọn họ nói quân chủ phản bội Long quốc, muốn ra tay xử lý!"

“Lúc trước quân chủ một lòng vì nước, bị bọn họ gán tội phản nước nên nản lòng thoái chí!”

“Cuối cùng quân chủ rời khỏi quân Thiên Sách, đến nay đã mười mấy năm!”

Đồ Phu nói.

Sau khi nghe được quá khứ của Lục sư phụ, sắc mặt Diệp Phàm lạnh xuống, cả người tản ra sát khí đáng sợi

Hắn không ngờ đám người kia không chỉ đối xử như vậy với hắn và quân Thiên Sách, còn dám đối xử như vậy

với cả Lục sư phụ, người đã từng cứu vớt Long quốc!

Lúc trước bọn họ ra tay với hắn, vì Long quốc, Diệp Phàm có thể nhịn!

Nhưng bọn họ lại đối xử như vậy với Lục sư phụ, Diệp Phàm không nhịn nổi!

Bảy vị sư phụ là những người quan trọng nhất trong lòng Diệp Phàm.

Ai dám đối phó với sư phụ hắn, chết! “Diệp Phàm, bình tĩnh lại!”

Long Chiến Thiên nói.

“Long Soái!”

Đám người Thiên Khuyết thấy Long Chiến Thiên, kêu lên.

Diệp Phàm lạnh lùng nhìn Long Chiến Thiên: “Tôi và quân Thiên Sách suýt nữa không có, ngài có biết không?”

“Xin lỗi, tôi cũng không biết đám người kia sẽ tàn nhẫn như vậy, vì đối phó cậu mà không tiếc tổn hại lợi ích Long quốc!”

“Do tôi không kịp nhìn rõ âm mưu của bọn họ, hại cậu gặp nạn, tôi thật sự xin lỗi cậu!”

Long Chiến Thiên cúi người nói.

Những người khác có mặt ở đây thấy Long Chiến Thiên cúi người đều vô cùng chấn động!

Đây là đại nguyên soái thống lĩnh binh mã Long quốc, ngoại trừ người chưởng quản Long quốc, ai có tư cách làm người này cúi người? Ngay cả chiến thần Thiên Sách cũng không có.

Bây giờ đối phương lại cúi người trước Diệp Phàm, nếu truyền ra đây tuyệt đối là tin tức chấn động!

“Tôi cần thực tết”

“Đám người kia có thể đối phó tôi, nhưng bọn họ. không chỉ gán tội phản nước cho quân Thiên Sách, muốn xóa sổ, năm đó còn muốn ra tay với Lục sư phụ của tôi, chuyện này tuyệt đối không thể để yên được!”

Diệp Phàm quát.

“Đã có người đi cảnh cáo bọn họ”

Long Chiến Thiên nói.

“Đã có người đi cảnh cáo? Ai?”

Diệp Phàm kinh ngạc nói.

“Có lẽ là anh cả của tôi.”

Nhị Hổ lên tiếng.

“Đại Hổ?”

Diệp Phàm ngạc nhiên hỏi.

“Đúng vậy, lần này chúng tôi vâng lệnh của Lục sư phụ ngài xuống núi, ngài ấy nhờ tôi giao thứ này cho ngài!”

“Anh cả tôi cũng nhận được lệnh của Nhị sư phụ của ngài đi cảnh cáo đám người Nội Các!”

Nhị Hổ nói xong đưa ấn Thiên Sách cho Diệp Phàm!

Diệp Phàm cầm ấn Thiên Sách, ánh mắt lóe lên.

“Xem ra vài vị sư phụ rất quan tâm tôi!”

Diệp Phàm rất cảm động.

Hắn không ngờ hắn vừa mới xảy ra chuyện, vài vị sư phụ đã biết, lại còn cố ý đi cảnh cáo đám người Nội Các vì hắn.

“Không ngờ minh chủ Võ Minh lại là Nhị sư phụ của cậu?”

Long Chiến Thiên ngạc nhiên nói.

Ông ta cũng nhận được tin tức về chuyện xảy ra trong Nội Các, biết minh chủ Võ Minh cho người đi cảnh cáo đám người Nội Các.

Nhưng ông ta không ngờ minh chủ Võ Minh lại là Nhị sư phụ của Diệp Phàm!

Lục sư phụ chiến thần Thiên Sách! Nhị sư phụ minh chủ Võ Minh!

Vài vị sư phụ còn lại của Diệp Phàm còn kh*ng b* đến mức nào?

Đặc biệt minh chủ Võ Minh chính là Võ Thần trong truyền thuyết nhưng mới chủ là Nhị sư phụ, vậy Đại sư phụ của Diệp Phàm là ai? Mạnh đến mức nào?

Nghĩ đến đây, trong lòng Long Chiến Thiên nổi sóng †o gió lớn, vô cùng chấn động!

“Đúng vậy!”

Diệp Phàm trả lời Long Chiến Thiên, sau đó nói: “Nếu Nhị sư phụ của tôi đã cho người đi cảnh cáo bọn họ, vậy tạm thời tôi sẽ giữ mạng cho bọn họi”

“Nhưng bọn họ cần phải trả giá!”

Diệp Phàm lạnh nhạt nói.

“Cậu có yêu cầu gì, tôi sẽ cố gắng thỏa mãn cậu!”

Long Chiến Thiên nói.

“Rất đơn giản, đầu tiên mấy người phải cung cấp đủ quân nhu tài nguyên cho quân Thiên Sách, phải là đồ tốt nhất trong số các quân đoàn ở Long quốc!”

“Thứ hai, cho phép quân Thiên Sách trưng binh, mở rộng xây dựng chế đội”

“Thứ ba, quân hàm của tất cả chiến sĩ và quân đoàn trưởng quân Thiên Sách đều tăng ba bậc!”

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

Nghe xong vài vị quân đoàn trưởng đều âm thầm kinh sợ, nghĩ thầm Thiếu Quân chủ đúng là dám nói!

Đặc biệt là yêu cầu cuối cùng tăng quân hàm của tất cả mọi người trong quân Thiên Sách lên ba bậc, chuyện này không có khả năng!

Mặc dù bây giờ quân Thiên Sách không còn ở đỉnh cao, nhưng cũng gần mười vạn người!

Nhiều người như vậy, quân hàm đều tăng ba bậc, vậy. ảnh hưởng sẽ rất khó dự tính, đặc biệt sau khi tăng quân hàm, phúc lợi tiền lương đãi ngộ đều phải tăng lên, lượng chỉ tiêu không phải con số nhỏ!

Nhưng bọn họ không ngờ Long Chiến Thiên lại đồng ý

“Tôi đại diện cho chiến bộ đồng ý ba điều kiện của cậu.

“Từ nay về sau cậu chính là quân chủ của quân Thiên Sách, quân hàm thăng lên trung tướng 6 sao!”

Long Chiến Thiên nói!

Nghe vậy không chỉ vài vị quân đoàn trưởng quân Thiên Sách sợ ngây người, ngay cả đám người Hắc Uyên, Thiết Thủ cũng bị chấn động!

“Tôi không muốn làm quân chủ quân Thiên Sách, quân chủ quân Thiên Sách vĩnh viễn là Lục sư phụ của tôi”

Diệp Phàm nói thẳng.

“Nếu Tiêu Thiên Sách giao ấn Thiên Sách cho cậu, chứng minh hắn ta cũng tán thành cậu trở thành quân chủ quân Thiên Sách!”

Long Chiến Thiên lên tiếng.

“Được rồi, không cần phải nói, quân chủ quân Thiên Sách vĩnh viễn chỉ có Lục sư phụ của tôi!”

Diệp Phàm lạnh lùng quát. “Vậy được rồi!”. Truyện Phương Tây

“Nhưng quân hàm của cậu vẫn là trung tướng 6 sao, tôi định cậu đảm nhiệm chức vụ tổng chỉ huy Long Hồn!”

Long Chiến Thiên nói.

“Tổng chỉ huy Long Hồn?” Diệp Phàm liếc nhìn Long Chiến Thiên: “Ngài đủ

khôn khéo, sao hả? Muốn cột tôi và chiến bộ mấy người lại cùng một chỗ?”

“Diệp Phàm, thân phận cậu càng cao thì những người khác mới càng kiêng kị cậu!”

“Hơn nữa dù cậu đảm nhiệm chức vụ tổng chỉ huy này, cậu vẫn tự do, tôi sẽ không can thiệp cậu làm cái gì, cũng không cần cậu xử lý việc hàng ngày ở Long Hồn!”

Long Chiến Thiên nói.

“Được rồi, tôi đồng ý!”

Diệp Phàm bĩu môi.

Mặc dù hắn không muốn liên lụy quá nhiều với chiến bộ, nhưng vừa rồi đối phương đã đồng ý ba yêu cầu của hắn, lúc này hắn cũng không thể từ chối đối phương!

Hơn nữa có danh hiệu tổng chỉ huy Long Hồn, đến lúc đó hẳn có thể sử dụng Long Hồn, chuyện này cũng không tệ.
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 461: C461: Tổng chỉ huy long hồn



“Còn không bái kiến tổng chỉ huy!”

Long Chiến Thiên liếc nhìn Hắc Uyên và Thiết Thủ.

“Bái kiến tổng chỉ huy!”

Hắc Uyên và Thiết Thủ lập tức kêu to.

“Được rồi, đừng bày mấy nghi thức xã giao đó làm gì, tôi không thích!”

Diệp Phàm nói.

“Cậu có yêu cầu gì nữa có thể liên hệ với tôi!”

Long Chiến Thiên nói.

“Không có, chỉ vậy thôi!”

Diệp Phàm bĩu môi.

Sau đó đám người Long Chiến Thiên rời đi.

“Thiếu Quân chủ, ngài quá lợi hại, nói ra điều kiện lớn như vậy, hơn nữa Long Soái còn đồng ý, thậm chí còn giao Long Hồn cho ngài, đây chính là vương bài của chiến bộ”

Đoạn Đao chấn động nói.

“Hừ, ông ta dám không đồng ý?”

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

“Đúng rồi, Long Tuyền Sơn Trang chế tạo chiến giáp binh khí đến đâu rồi?” .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Ấy Đến Xem Concert Của Tôi
2. Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành
3. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
4. Hạnh Phúc Của Kẻ Ngốc
=====================================

Diệp Phàm hỏi.

“Bẩm Thiếu Quân chủ, bọn họ đã đúc được gần nửa!"

Mộ Bạch nói.

“Bảo bọn họ đẩy nhanh tốc độ, mười vạn kiện vẫn chưa đủ, còn phải tiếp tục đúc thêm!”

“Tiếp theo mấy người chỉ có hai nhiệm vụ, một lập tức trưng binh, mở rộng quân Thiên Sách, hai tăng lên thực lực tổng thể của quân Thiên Sách!”

Diệp Phàm nói.

Vì nhanh chóng tăng lên sức chiến đấu tổng thể của quân Thiên Sách, hắn đã chế tạo ra một nước thuốc. cùng với kế hoạch tu luyện phù hợp.

Thậm chí hắn còn đặc biệt nghiên cứu ra chiến thuật sát chiêu thích hợp cho các chiến sĩ quân Thiên Sách luyện tập, có thể giúp bọn họ mạnh hơn trên chiến trường giết địch!

Lúc này bên ngoài nơi dừng chân quân Thiên Sách.

Quân Đao nhìn Long Chiến Thiên, hỏi: “Long Soái, Nội Các sẽ đồng ý ba điều kiện kia của Diệp Phàm sao?”

“Hiện tại bọn họ không có lá gan không dám đồng ý.

Long Chiến Thiên lạnh lùng nói.

“Long Soái, ngài thật sự muốn cậu ta trở thành tổng chỉ huy Long Hồn?”

Thiết Thủ lên tiếng.

“Sao? Ông cảm thấy cậu ta không thể?”

Long Chiến Thiên nói.

“Cậu ta đủ thực lực, nhưng cậu ta không quen thuộc Long Hồn, hơn nữa nếu cậu ta trở thành tổng chỉ huy.

Long Hồn, tôi sợ...”

Thiết Thủ nói.

“Tôi biết ông đang lo gì. Nhưng tôi tin tưởng cậu ta có thể xử lý tốt!”

Long Chiến Thiên nói. “Thiếu Quân chủ, lần này Dương Thiên Hổ và Hùng Thiên đều đã chết, nên xử lý hai quân đoàn này thế nào?”

“Đặc biệt là Dương Thiên Hổ, hắn ta bị giết, sợ rằng gia tộc kia muốn ra tay!”

Hắc Uyên lo lắng nói.

Nhắc đến gia tộc này, ánh mắt lộ ra sự lo lắng.

“Đổi quân Bạch Hổ và quân Bạo Hùng thành người của chúng ta, còn tên nhóc kia, sau lưng cậu ta là Võ Thần, lo cái gì?”

Long Chiến Thiên cười nói.

Rất nhanh ban ngày trôi qua.

Diệp Phàm chế định xong kế hoạch tăng lên thực lực cho quân Thiên Sách, định trở về Thiên Hải!

“Tiếp theo có chuyện gì thì gọi cho tôi!”

Diệp Phàm nói.

“Rõ"

Mọi người gật đầu nói.

“Đúng rồi, không phải quân Thiên Sách có chín vị quân đoàn trưởng hay sao? Vậy quân đoàn trưởng thứ 9 đâu? Sao ông ta vẫn luôn không xuất hiện?”

Đột nhiên Diệp Phàm tò mò hỏi.

Đám người Thiên Khuyết, Hoàng Bộ Thương nghe. thấy Diệp Phàm nhắc đến quân đoàn trưởng thứ 9, sắc mặt tối lại, không tốt lắm.

“Năm đó sau trận chiến với liên quân năm nước, quân đoàn trưởng thứ 9 mất tung tích, lúc trước quân chủ cũng cho người đi tìm nhưng không tìm được gì cả, ngay cả thi thể của hắn cũng không tìm thấy!”

Mộ Bạch nặng nề nói.

“Nếu không tìm thấy thi thể, vậy có khả năng còn sống, tiếp tục nghĩ cách tìm!”

Diệp Phàm nói. “RõI" Mọi người gật đầu.

“Mấy người cũng phải tăng lên thực lực, ít nhất đều phải bước vào Thiên cảnh, thậm chí là Tông cảnh!”

Diệp Phàm nói với tám vị quân đoàn trưởng và Tân Thành.

Hắn lại truyền thụ một vài tâm pháp cho vài vị quân đoàn trưởng, sau đó dẫn theo Nhị Hổ rời khỏi nơi dừng chân của quân Thiên Sách!

Màn đêm buông xuống!

Thiên Hải, khu biệt thự Tử Kinh, bên ngoài biệt thự số 3.

Diệp Phàm về đến nơi, đi thẳng vào nhà. “Bà xã, anh đã về rồi!"

Diệp Phàm đi vào biệt thự, nhìn thấy Đường Sở Sở rầu rĩ không vui đang ngồi trên sô pha.

Đường Sở Sở nhìn về phía Diệp Phàm, trong mắt đong đầy nước mắt, lao đến ôm lấy đối phương!

“Anh Tiểu Phàm!” Đường Sở Sở bật khóc. “Bà xã, em sao vậy?” “Ai bắt nạt em?”

Diệp Phàm dò hỏi.

“Cô ấy cho rằng chiếc máy bay anh ngồi đã xảy ra chuyện!”

Huyết Cơ đi đến.

“Sở Sở, xin lỗi, làm em lo lắng rồi!”

Diệp Phàm duỗi tay lau nước mắt cho cô. “Anh không sao là tốt rồi!”

Đường Sở Sở lau khô nước mắt, mỉm cười nói. “Yên tâm, anh sẽ không sao!”

“Mấy ngày anh không có ở đây, em không gặp phải nguy hiểm chứ?”

Diệp Phàm hỏi.

“Sáng nay có năm người muốn bắt em, may mắn Huyết Cơ ra tay trợ giúp!”

Đường Sở Sở nói.

“Biết là ai không?”

Sắc mặt Diệp Phàm lạnh xuống.

“Không biết, nhưng bọn họ đều rất mạnh!” Đường Sở Sở nói.

“Không lẽ là hắn ta?”

Diệp Phàm suy đoán là người đứng sau lưng Sở Hà gây ra chuyện này.

“Cảm ơn!"

Diệp Phàm nhìn Huyết Cơ, nói.

“Vậy cho tôi ở nơi này làm thù lao đi!” Huyết Cơ nói.

“Đúng rồi, cô nhóc Trần Tiểu Manh đâu!” “Sao không thấy con bé?”

Diệp Phàm nhìn quanh biệt thự, dò hỏi.

“Hình như nhà của Tiểu Manh có chút việc nên con bé trở về!"

“Anh Tiểu Phàm, anh chưa ăn cơm đúng không, em đi nấu cơm cho anh!”

Đường Sở Sở nói.

“Để anh làm cho, bồi thường vì em đã rơi nước mắt!”

Diệp Phàm mỉm cười nói.

Trong lúc Diệp Phàm trở lại Thiên Hải.

Đế Đô, ở một nơi nào đó.

Một người đàn ông trung niên mặc áo dài màu xám đang ngồi uống trà, một người đàn ông đứng trước mặt người này, đây chính là Thiếu Quân chủ Xích Lân quân Kỳ Lân!
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 462: C462: Không lẽ cô yêu tôi rồi



“Cha, tên Diệp Phàm này rất mạnh!” Xích Lân nói với người đàn ông trung niên.

Ông ta chính là quân chủ quân Kỳ Lân - Xích Tiêu, một trong tứ đại chiến thần của Long Quốc!

“Có thể giết liên tiếp hai vị quân chỉ chỉ trong nháy mắt, quả thật là rất mạnh, hơn nữa ta nhận được tin tức, ở nước ngoài hắn ta g**t ch*t mấy tên cường giả của thế lực nhất lưu, ngay cả người của quân đoàn Ma Vương cũng chết trong tay hắn!”

“Trong thế hệ trẻ của Long Quốc, thực lực của người này sợ là chẳng có mấy người có thể so sánh!”

Xích Tiêu nhấp một ngụm trà nói.

Nghe cha mình nói vậy, hai mắt Xích Lân híp lại, tràn đầy ý chí chiến đấu!

“Sao nào? Bị k*ch th*ch?”

Xích Tiêu bật cười nhìn con trai.

“Cha, con sẽ đánh bại hắn ta”

Xích Lân trầm giọng nói.

“Không sao, thắng bại là chuyện thường của người dùng binh, năm đó cha cũng thua bởi Tiêu Thiên Sách, bây giờ con không bằng đệ tử của ông ta cũng là chuyện dễ hiểu!”

“Nhưng lần này cậu ta g**t ch*t Dương Thiên Hổ, sợ là chọc phải phiền phức lớn rồi, cứ để xem Tiêu Thiên Sách có bảo vệ được người đệ tử này của ông ta hay không!”

Xích Tiêu nói, ánh mắt ông ta lóe lên. Trong một sân nhà khác ở Đế Đô.

Không biết đại trưởng lão của nội các đang xem cái gì.

Lúc này, một bóng người mặc đồ đen xuất hiện phía sau đại trưởng lão.

“Cậu tới đây vì Lãnh Quân?” Đại trưởng lão lên tiếng.

“Lãnh quân là người của tôi, hắn chết rồi, tôi nhất định phải cho người của tổ Long một câu trả lời!”

Giọng nói của người đàn ông lạnh đến thấu xương! “Sau lưng cậu ta là minh chủ Võ Minh!”

Đại trưởng lão nội các nói.

“Vậy thì sao?”

“Long Quốc cũng không phải do ông ta định đoạt!”

“Cho dù ông ta là võ thần, nhưng ông ta dám ra tay không? Nếu ra tay thì tất sẽ có người đối phó!”

Người đối diện lạnh nhạt đáp.

“Không diệt được người này thì quả là một mối tai họa, nhưng ngươi không được ra tay!”

“Ta tự có cách, ngươi không cần quan tâm, điều mà ngươi cần làm là hoàn thành nhiệm vụ mà ta giao chol”

Đại trưởng lão nội các xoay người nhìn đối phương nói.

“Rõ” Người kia gật đầu, bóng người cũng biến mất!

Ánh mắt đại trưởng lão lóe lên tia sáng, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Một trong những nguyên lão của thương hội Thiên Long - Nhan Hòa đàn ở trong một gian biệt thự tại Đế Đô, sau khi biết được những chuyện đã xảy ra ở chiến khu trung bộ, trên mặt ông đầy ý cười.

“Quả nhiên, không hổ là...” Nhan Hòa còn chưa nói xong, một người đàn ông mặc âu phục đã bước nhanh tới: “Chủ nhân, có chuyện rồi"

“Tình huống gì?”

Nhan Hòa hỏi ngay lập tức.

“Hứa Tài Thần đã triệu tập các thần tài, ngày mai sẽ tổ chức hội nghị!”

“Nội dung hội nghị là gì thì tạm thời vẫn chưa rõ!” Người đàn ông mặc âu phục nhanh chóng nói.

“Xem ra, người này đã không kiên nhẫn được nữa rồi!"

“Nếu đã vậy thì không thể trách ta được!”

“Đã tới lúc phải chỉnh đốn lại thương hội Thương. Long rồi!”

Nhan Hòa híp mắt lạnh giọng nói, trên người ông ta tản ra hơi thở vô cùng uy áp!

Chớp mắt, ngày mới đã đến!

Diệp Phàm vừa thức dậy thì Đường Sở Sở đã dùng xong bữa sáng.

“Sở Sở, sao em dậy sớm vậy?” Diệp Phàm nói.

“Hôm nay là ngày sản phẩm mới của Đường thị được đưa ra thị trường, em phải dậy sớm đến công ty!”

“Anh Tiểu Phàm, tạm biệt!”

Đường Sở Sở nói rồi đứng dậy rời đi. “Nào, hôn một cái!”

Diệp Phàm bước lên ôm lấy cô hôn một cái, Đường Sở Sở mang theo vẻ mặt thẹn thùng rời khỏi biệt thự!

Mà vẻ mặt Diệp Phàm cũng thỏa mãn, chuẩn bị trở về phòng điều dưỡng thân thể.

Tối qua hắn đã sử dụng gốc hỏa linh chỉ, nhờ có hỏa linh chỉ ngàn năm kia, vết thương trong cơ thể hắn đã hồi phục được bảy - tám phần, nhưng vẫn chưa hoàn toàn bình phục, hắn định điều hòa lại một lần!

Nhưng hắn vừa xoay người đã thấy Huyết Cơ đứng ở phía sau.

“Cô đứng đây làm gì? Dọa chết tôi rồi!” Diệp Phàm ngạc nhiên nhìn Huyết Cơ.

“Anh thích cái gì ở Đường Sở Sở?”

Huyết Cơ nhìn chằm chằm Diệp Phàm hỏi. “Gô hỏi cái này làm gì? Liên quan gì tới cô?” Diệp Phàm khó hiểu.

“Tôi muốn xem, tôi có chỗ nào kém cô ta”

Huyết Cơ nói.

“Không lẽ cô yêu tôi rồi?”

Diệp Phàm bật cười nhìn Huyết Cơi “Muốn tôi yêu anh, không dễ như vậy!”

“Hơn nữa nếu tôi yêu anh, vậy thì ngày chết của anh sắp tới rồi!”

Huyết Cơ lạnh lùng nói.
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 463: C463: Lão già ra tay



“Ýgì?

Diệp Phàm nhíu mày.

“Lúc trước tôi đã nói, sự tồn tại của tôi chính là để kéo dài huyết mạch cho Huyết Hoàng, nếu tôi yêu người khác, người kia sẽ bị cả Huyết tộc truy sát, chết là điều không phải nghỉ ngời”

Huyết Cơ thản nhiên đáp.

“Thế sao? Tôi lại không thấy vậy!”

“Chi bằng cô thử yêu tôi, xem xem tôi có chết không?”

Diệp Phàm đột nhiên ôm lấy Huyết Cơ, thân thể hai người dán chặt, bốn mắt nhìn nhau!

Lúc này, bầu không khí giữa bọn họ trở nên mập mờ.

Vẻ mặt Huyết Cơ thay đổi, cô đẩy Diệp Phàm ra rồi xoay người rời đi!

Diệp Phàm nhếch miệng cười.

Lúc này, U Ảnh xuất hiện nói với Diệp Phàm: “Thiếu chủ, Khương Uyên tới rồi

“Bảo ông ta vào đây!”

Diệp Phàm ngồi xuống sofa, Khương Uyên - chủ phân điện Long Vương ở huyện Giang Nam bước vào.

“Tham kiến thiếu chủ!”

Khương Uyên cung kính gọi Diệp Phàm. “Sao ông lại tới đây?”

Diệp Phàm hỏi.

“Thiếu chủ, ngày mốt điện Long Vương sẽ tổ chức đại hội ở Đế Đôt"

“Hiện tại chủ các phân điện và thành viên cấp cao đang tiến về Đế Đô, chuẩn bị tham gia đại hội Long Vương!”

“Tôi cũng nhận được thông báo đi Đế Đô, cho nên mới tới đây báo cho thiếu chủ!”

“Tiếp theo nên làm thế nào?”

Khương Uyên nhìn Diệp Phàm nói.

“Đại hội Long Vương ~”

Ánh mắt Diệp Phàm sáng lên: “Ông cứ đi tham gia như thường, đến khi đó gửi địa chỉ và thời gian tổ chức đại hội cho tôi là được, những thứ khác thì không cần phải quan tâm!”

“RõI"

Khương Uyên gật đầu.

Vụt!

Đột nhiên, hai mắt Diệp Phạm nheo lại, hắn trực tiếp đi ra khỏi biệt thự.

Lúc này, một ông già mặc thường phục đang đứng bên ngoài.

Vị này gọi là Ninh lão, bên cạnh người đàn ông mặc lễ phục thời nhà Thanh.

U Ảnh đang đứng trước mặt ông ta, cơ thể không ngừng run rẩy, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi.

Diệp Phàm đi tới, hắn nhíu mày nhìn lão giả: “Ông là ai?”

“Cậu rất giống với Diệp Thiên Long!”

Lão giả cảm khái nhìn Diệp Phàm.

Diệp Phàm nghe đối phương nói vậy, ánh mắt hắn khựng lại, lạnh lùng hỏi: “Rốt cuộc ông là ai?”

“Cậu không nên còn sống, cậu nên chết cùng với cha mình vào mười tám năm trước!”

Lão giả thản nhiên nhìn Diệp Phàm.

“Lã nào ông chính là người đứng sau Thiên Phạt chi chủ?”

“Nói, ông là ai?”

Diệp Phàm nhìn đối phương với vẻ mặt lạnh lẽo. “Người chết không cần phải biết nhiều như vậy!” Vừa nói ông ta vừa đi về phía Diệp Phàm.

Trên người ông ta không hề tản ra bất kỳ hơi thở nào, điều này khiến Diệp Phàm sinh ra cảm giác nghẹt thở!

Thậm chí lúc này, không khí xung quanh hoàn toàn ngưng đọng lại, ngay cả không gian cũng trở nên tĩnh lặng!

Vút!

Ngay sau đó, lão giả đứng ngay trước mặt Diệp Phàm, đánh một chưởng về phía hắn!
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 464: C464: Tấn công tinh thần



Một chưởng này của ông ta nhìn có vẻ nhẹ nhàng vô lực, nhưng Diệp Phàm lại cảm nhận được một sức mạnh kinh khủng sắp ập đến!

Đòn tấn công của đối phương làm hắn lâm vào tình cảnh nguy nan!

Diệp Phàm cũng không nhiều lời, hắn vung quyền đánh trả, cứng đối cứng nghênh đón ông ta!

ẦmII!

Hai đòn tấn công đối đầu giống như thiên thạch va vào nhau, truyền ra tiếng nổ lớn!

Rắc rắc rắc II! Mặt đất dưới chân bọn họ dần sụp đổi!

U Ảnh, Nhị Hổ, Huyết Cơ đang nhìn chăm chú trận chiến giữa hai người, ánh mắt bọn họ lóe lên.

Bịch bịch bịch! Sau khi đánh trả, cơ thể Diệp Phàm lui về sau ba bước, còn lão già kia liên tiếp lùi về phía sau, lão ta nhìn chäm chäm Diệp Phàm với vẻ không thể tin nổi.

“Thực lực của cậu lại ẩn sâu như vậy?”

Lão giả mặc thường phục kinh ngạc nhìn Diệp Phàm.

Diệp Phàm khẽ nhíu mày, quan sát đối phương.

Thực lực của lão già này rất mạnh, ông ta là người kh*ng b* nhất mà Diệp Phàm gặp từ khi xuống núi!

Nếu tối qua hắn không kịp thời dùng hỏa linh chỉ, phần lớn vết thương trong cơ thể được khôi phục thì sợ là không thể nào chống lại được đối phương!

Đương nhiên, thực lực của hắn vẫn chưa hoàn toàn khôi phục đến trạng thái tốt nhất trước khi bị tên lửa tập kích, nếu không dưới đòn tấn công này, đối phương sẽ bị thương!

“Xem ra, ta và chủ công đều đánh giá thấp cậu rồi!”

“Không hổ là con trai của Diệp Thiên Long!”

“Cậu và Diệp Thiên Long năm đó đều yêu nghiệt như nhau!”

Lão già kia nhìn Diệp Phàm rồi lạnh giọng nói. “Chủ công?”

Diệp Phàm nghe thấy đối phương xưng hô như vậy thì khựng lại.

Trực giác nói cho hắn biết, chủ công mà đối phương nhắc tới chính là người giật dây phía sau thủ lĩnh Thiên Phạt, cũng là người hủy diệt nhà họ Diệp, hung thủ thật sự đã hại chết cha hắn!

“Chủ công của ông là ai?”

“Nói ra thân phận của người đó, tôi có thể tha cho. ông một mạng!”. 𝗧hử đọc t𝗿uyệ𝐧 khô𝐧g quả𝐧g cáo tại ﹛ 𝗧RÙM𝗧R𝖴YỆN.VN ﹜

Diệp Phàm nhìn lão giả vẻ mặt lạnh như băng, trên người hắn tản ra một cỗ khí tức kh*ng b*, khóa chặt đối phương, để ông ta không thể nào bỏ chạy!

“Cậu muốn biết chủ công của tôi là ai?”

“Đợi cậu chết, lão già này sẽ nói cho cậu biết!”

Đối phương lên tiếng nói.

“Ầm"

Diệp Phàm vọt tới ngay lập tức, hắn vung quyền đánh về phía đối phương.

Một quyền hắn đánh ra khiến không khí trực tiếp nổ tung, tiếng nổ đỉnh tai nhức óc làm gợn sóng khắp bầu trời!

Lão già kia cũng vung hai tay, xung quanh có một luồng khí tức thần bí, ông ta làm một động tác tương tự như thái cực quyền để chống lại cú đấm của Diệp Phàm!

Cú đấm của Diệp Phàm va chạm với đối phương, giống như đánh vào bịch bông, không hề có chút lực nào!

Lão già kia đã hủy đi sức mạnh từ cú đấm, đồng thời nhanh như chớp đánh một chưởng về phía Diệp Phàm.

Bịchl!

Trong nháy mắt, ông già kia đánh một chưởng lên người Diệp Phàm.

Ánh mắt lão gia hiện ra vẻ vui mừng, nhưng niềm vui còn chưa quá ba giây, Diệp Phàm bỗng nhiên tóm lấy tay của ông ta, sau đó siết chặt nắm đấm, đánh ngược lại đối phương!

ẦmII!

Lần này, Diệp Phàm đấm một quyền lên ngực ông ta, truyền ra tiếng vang thật lớn!

Khoảnh khắc bị Diệp Phàm túm lấy tay, lão đã nhận ra ý đồ của đối phương nhưng lại không kịp phản ứng.

Răng rắc!

Đòn tấn công của Diệp Phàm đã đánh nát xương ngực của đối phương, cả cơ thể bị đánh bay ra ngoài, đập lên cửa biệt thự, miệng không ngừng nôn ra máu!

Cú đấm này chính là năm đấm giận dữ của Diệp Phàm, ẩn chứa toàn bộ sức mạnh của hắn, vậy nên lão giả kia đã bị thương nặng, nếu đối phương không đủ mạnh thì có lẽ đã mất mạng!

Khụ khụt

Lúc này, Diệp Phàm cũng ho khan một trận.

Vừa rồi hắn chịu đòn tấn công của đối phương là để năm bắt cơ hội, đánh lại một chưởng trí mạng!

“Cậu.”

Vẻ mặt của lão giả trắng bệch, nhìn chằm chằm Diệp. Phàm với vẻ khó coi.

Ông ta không ngờ tên này vì để đối phó với mình mà tình nguyện dùng chiêu thức đồng quy vu tận, khiến cho. lão bị thương!

Diệp Phàm bước từng bước tới trước mặt ông ta, hắn nhìn chằm chằm đối phương với vẻ lạnh như băng.

Vút!

Ngay khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại 10cm, ánh mắt đối phương đột nhiên híp lại, một cỗ sức mạnh vô hình bản ra, lao thẳng về phía Diệp Phàm.

Khi lực lượng vô hình này bộc phát, từng gợn sóng dao động trong hư không!

Diệp Phàm nhíu mày, hắn ngạc nhiên nhìn chăm chăm đối phương.

Trong phút chốc, sức mạnh vô hình của lão ta xông vào trong đầu Diệp Phàm, nhưng lại không gây ra bất kỳ gợn sóng nào, Diệp Phàm vẫn đứng đó, không hề thay đổi, như chưa từng có chuyện gì xảy ra!

“Sao có thể?”

Lão giả kia thấy cảnh tượng này thì thay đổi sắc mặt, ông ta nhìn Diệp Phàm với vẻ không thể nào tin nổi.

“Thì ra là một vị thuật sĩ hệ Tỉnh Thần!” Diệp Phàm hừ lạnh nhìn đối phương.

Thuật sĩ chia thành rất nhiều hệ, ví dụ như am hiểu không chế sấm sét, đó gọi là thuật sĩ hệ Lôi, điều khiển được băng tuyết là thuật sĩ hệ Băng.

Trong đó còn có một thuật sĩ đặc biệt cường đại, đó chính là thuật sĩ hệ Tinh Thần điều khiển sức mạnh tỉnh thần!

Lực Tinh Thần là sức mạnh của linh hồn, đây là một lực lược vô hình không thể nhìn thấy!

Giống như những nhà thôi miên, bởi vì họ có tỉnh thần lực mạnh hơn người bình thường, nên mới có thể thôi miên đối phương.

Nhưng mà những người này nhiều lắm chỉ được xem là có lực tinh thần mạnh hơn người thường, sau đó học thêm một số thủ thuật thôi miên, không tính là thuật sĩ hệ Tinh Thần!

Thuật sĩ hệ Tinh Thần có thể dễ dàng khống chế thần chí của người khác, khiến cho người ta rơi vào ảo. cảnh, mê hoặc đối thủ!

Tất nhiên, họ cũng có thể điều khiển lực tinh thần của mình để tấn công đối thủ, khiến đối phương chết mà không biết!

Vừa rồi, ông ta đã dùng sức mạnh tinh thần để tấn công Diệp Phàm, đáng tiếc là không có bất kỳ hiệu quả nào!

Thuật sĩ vốn đã ít, mà thuật sĩ hệ Tinh Thần càng hiếm hơn, một trăm thuật sĩ cũng chưa chắc có lấy một người hệ Tinh Thần.

Lão già trước mặt hắn không chỉ là một võ giả mà còn là thuật sĩ hệ Tinh Thần!

“Sao cậu có thể ngăn chặn được công kích tinh thần của ta? Lẽ nào cậu...”

Lão giả ngạc nhiên nhìn Diệp Phàm. ÄmII

Diệp Phàm cũng không nói nhảm với ông ta, hắn nhanh chóng đánh một chưởng về phía đối phương.

Đương nhiên hắn cũng không định g**t ch*t ông ta, dù sao thì người này chính là chìa khóa để tìm ra hung thủ đằng sau vụ sát hại cha mẹ và cả gia đình hắn!
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 465: C465: Công ty xảy ra chuyện



Nhưng ngay lúc này, một tia sáng sắc lạnh nhanh chóng bắn về phía Diệp Phàm.

Diệp Phàm nheo mắt, hắn vung nắm đấm phá hủy tia sáng này.

Ngay lập tức, một bóng người mặc đồ đen xuất hiện, hắn hô lên với lão giả kia: “Ninh lão, đi nhanh!”

Dứt lời, hắn ta lao tới chỗ Diệp Phàm. “Muốn chết!”

Vẻ mặt Diệp Phàm lạnh xuống, ánh mắt hiện lên sát ý nhìn chằm chằm bóng người mặc đồ đen.

Nhưng mà người này nhắm về phía Diệp Phàm không phải muốn chiến đấu, mà là chuẩn bị tự bạo.

Tự bạo là cách mà võ giả muốn cùng chết với kẻ địch, thông qua nén sức mạnh trong cơ thể vô hạn, sau đó phát nổ trong nháy mắt, đạt được hiệu quả như lựu đạn nổ tung!

Thực lực càng mạnh thì thi tự bạo uy lực càng đáng sợ.

Mà người áo đen này là cường giả Thiên Cảnh, nếu hắn tự bạo thì uy lực không thể xem thường!

“Cẩn thận, lùi về sau!” Diệp Phàm thấy đối phương tự bạo thì hô lên. ml!

Ngay sau đó, cơ thể người mặc đồ đen nổ tung, năng lượng quét ra giống như bom hạng nặng phát nổ!

Năng lượng đáng sợ đó đủ sức nuốt chửng căn biệt thựt

Diệp Phàm dùng toàn bộ sức mạnh để ngăn cản năng lượng lan tràn, bảo vệ biệt thự của Sở Sở!

Đợi khi năng lượng tự bạo tản đi, trước mặt Diệp. Phàm đã xuất hiện một cái hố to.

Người đàn ông mặc đồ đen đã chết, ngay cả mảnh vụn cũng không còn, lão giả kia thì nhân cơ hội chạy trốn!

“Thiếu chủ, cậu không sao chứi”

Khương Uyên và U Ảnh hỏi Diệp Phàm.

Diệp Phàm đương nhiên là không sao, cường giả Thiên Cảnh tự bạo không làm hắn bị thương được.

Nhưng để cho lão giả kia chạy thoát khiến vẻ mặt Diệp Phàm rất khó coil

Hắn lập tức gọi điện thoại cho Xuân Lan.

Mười mấy phút sau, Xuân Lan đã tới trước mặt Diệp Phàm, cô cung kính gọi: “Thiếu chủ”

“Lập tức nói với Hoa Hồng Đỏ, dùng toàn bộ lực lượng của Bách Hoa Lâu, bất cứ giá nào cũng phải điều tra rõ lai lịch của tấm lệnh bài này!”

Diệp Phàm lấy ra tấm lệnh bài lục soát được từ Thiên Phạt đưa cho Xuân Lan!

“Rõ thưa thiếu chủ!” Xuân Lan gật đầu rồi nhận lấy tấm lệnh bài! “Thiếu chủ...”

Lúc này, Xuân Lan nhìn Diệp Phàm muốn nói rồi lại thôi!

“Sao vậy?” Diệp Phàm hỏi Xuân Lan.

“Bởi vì chưởng sự và đại tiểu thư không có ở đây, bây giờ trong đế đô không ít thế lực đều muốn nhân cơ. hội khống chế Bách Hoa Lâu, phủ Đoạn Vương ở Đế Đô đã ra tối hậu thư, yêu cầu Bách Hoa Lâu trong vòng bảy ngày quy thuận phủ Đoạn Vương, nếu không sẽ khiến cho Bách Hoa Lâu biến mất khỏi Đế Đôi”

“Chưởng sự của các cô đâu? Cơ Như Yên đi đâu rồi?”

Diệp Phàm nhíu mày, trầm giọng hỏi

“Không biết, chưởng sự đã biến mất đã nhiều ngày, đại tiểu thư cũng không có tin tức, hiện tại toàn bộ Bạch

Hoa Lâu đều do Hồng cô nương khống chế!”

Xuân Lan đáp.

Ánh mắt Diệp Phàm lóe lên.

Lúc trước Hoa Hồng Đỏ nói Cơ Như Yên có việc phải ra ngoài xử lý, việc của Bách Hoa Lây tạm thời giao cho. cô ta phụ trách.

Khi đó, Diệp Phàm cũng không nghĩ nhiều!

Nhưng hiện tại cả Cơ Như Yên và chưởng sự của Bách Hoa Lâu đều biến mất, điều này không khỏi khiến cho Diệp Phàm nghỉ ngờ đã có chuyện xảy ra!

Nhưng dù cho bọn họ có gặp chuyện hay không thì Bách Hoa Lâu này cũng là của Thất sư phụ hắn, chưa tới phiên người ngoài làm chủ!

“Phủ Đoạn Vương ~”

Ánh mắt Diệp Phàm lóe lên tia sắc lạnh, hắn nhìn Xuân Lan nói: “Tôi biết rồi, cô đi điều tra tấm lệnh bài này đi!”

“RõI"

Xuân Lan gật đầu rồi rời khỏi!

“Chủ nhân!”

Lúc này, bóng dáng Đại Hổ xuất hiện.

“Đại Hổ, anh trở lại rồi!”

Diệp Phàm nhìn Đại Hổ nói: “Đại Hổ, anh đi nội các ở Đế Đô?”

“Đúng vậy thưa chủ nhân!”

“Có thể bước vào nội các Đế Đô, xem ra thực lực Đại Hổ đã tiến bộ rất lớn!”

“Nhưng mà bọn họ cứ thả anh đi vậy à?”

Lúc này, ánh mắt Diệp Phàm lộ ra vẻ ngạc nhiên.

“Bởi vì cái này!”

Đại Hổ lấy ra một tấm lệnh bài màu vàng!

“Cái này...là gì?”

Diệp Phàm tò mò nhìn tấm lệnh bài.

“Đây là Nhị sư phụ của chủ nhân đưa cho tôi, nói cái gì mà Võ Thần lệnh, lúc trước lấy ra tấm lệnh bài này nên người của nội các mới không dám ra tay với tôi.”

“Nhị sư phụ của chủ nhân nói, sau này tấm lệnh bài này sẽ là của chủ nhân, nên mang theo bên mình, có thể sẽ có Ích!"

Đại Hổ nói.

Diệp Phàm nhận lấy Vũ Thần lệnh, ánh mắt lóe lên. Truyện Hot

“Lần này lên núi, hai anh em các người được sư phụ dạy bảo, thu được không ít lợi ích nhỉ!”

“À đúng, Thi Âm thế nào rồi?” Diệp Phàm lên tiếng hỏi.

“Cô Lâm được đại sư phụ đưa đi huấn luyện đặc biệt rồi"

Đại Hổ đáp.

“Xem ra đại sư phụ rất vừa ý với Thi Âm!”

Diệp Phàm khẽ cười.

Lúc này, điện thoại Diệp Phàm bỗng dưng reo lên. Hắn nhấc máy, đầu dây bên kia là Tôn Tiểu Tiểu

“Diệp Phàm, anh nhanh tới công ty xảy ra chuyện rồi"

Tôn Tiểu Tiểu sốt ruột nói. Vút!

Nghe Tôn Tiểu Tiểu nói xảy ra chuyện, Diệp Phàm lập tức chạy tới tập đoàn Đường thị.
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 466: C466: Cậu muốn đi đâu



Lúc này ở ngoài cổng tập đoàn Đường Thị tụ tập một đám người bao vây nơi này tới mức con kiến cũng không chui lọt.

Trong đại sảnh tầng một của công ty, một người phụ nữ nằm dưới đất, sắc mặt xanh tím, hai mắt nhắm nghiền, trong miệng không ngừng sùi bọt trắng. Bên cạnh cô ta có một người đàn ông vẻ mặt đau đớn, phẫn nộ chỉ Đường Sở Sở đứng trước mặt, gào lên: “Mày trả mạng cho vợ tao, đồ hung thủ giết người này, người của Đường Thị bọn mày đều là hung thủ giết người!”

“Chủ tịch Đường, cô muốn nói gì về chuyện bôi sản phẩm kem trị sẹo mới của Đường Thị khiến người ta trúng độc không?”

“Chủ tịch Đường, sản phẩm mới của các cô có nhận được giấy chứng nhận phù hợp an toàn không?”

“Chủ tịch Đường...”

Một đám phóng viên cầm micro liên tục ép hỏi Đường Sở Sở, không hề cho cô có cơ hội nghỉ ngơi!

Xung quanh còn có không ít camera quay chụp cô và phát sóng trực tiếp hiện trường!

Chuyện này đã nhanh chóng dẫn tới một đợt sóng to gió lớn trên mạng, khiến cho vô số dân mạng chửi rủa

Đường Thị!

Giá cổ phiếu của Đường Thị liên tục giảm mạnh!

“Các vị, tôi cảm thấy vẫn là nên lập tức đưa người đến bệnh viện, tra rõ ràng nguyên nhân trúng độc trước, nếu thật sự là vì kem trị sẹo của Đường Thị tôi gây ra, Đường Thị tôi nhất định sẽ gánh vác trách nhiệm!”

Đường Sở Sở nhìn phóng viên có mặt, nói.

“Vợ tao chính là vừa bôi kem trị sẹo của bọn mày đã trúng độc, mọi người đều nhìn thấy, mày lại còn không thừa nhận. Người phụ nữ lòng dạ hiểm độc này, mày. không được chết yên!”

Người đàn ông bên cạnh người phụ nữ trúng độc kia phẫn nộ chửi Đường Sở Sở.

Bốpl!

Đột nhiên, một bàn tay vả lên mặt người đàn ông, khiến hắn ta ngẩn người.

“Còn dám nói lung tung về vợ tôi, cẩn thận cái mạng của anh!”

Diệp Phàm xuất hiện, nhìn đối phương, lạnh lùng nói.

“Mày...”

Người đàn ông kia ôm má, tức giận nhìn chằm chằm Diệp Phàm, gào lên: “Mọi người mau đến mà xem, tập đoàn Đường Thị đánh người rồi!”

“Câm miệng!”

Mặt Diệp Phàm đầy sát khí quát, sát khí kia trực tiếp. chấn nhiếp người đàn ông không dám nói chuyện nữa.

“Anh Tiểu Phàm!”

Lúc này, Đường Sở Sở chen ra khỏi đám phóng viên, bước tới bên cạnh Diệp Phàm.

“Nơi này xảy ra chuyện gì?” Diệp Phàm hỏi.

“Hôm nay là ngày sản phẩm kem trị sẹo mới của Đường Thị công bố đưa ra thị trường, em đang mở buổi họp báo tin tức. Sau đó vợ chồng bọn họ đến nói muốn thử hiệu quả kem trị sẹo, vì hiệu quả tuyên truyền, nên em đã cho bọn họ thử, kết quả vợ hắn ta đang bôi kem trị sẹo thì trúng độc biến thành như vậy rồi!”

Đường Sở Sở nói giản lược.

Ánh mắt Diệp Phàm liếc nhìn người phụ nữ năm dưới đất, hắn ngồi xổm xuống, vung từng cây châm bạc đâm lên người cô ta.

“Mày làm cái gì? Không lẽ mày muốn giết người diệt khẩu à?”

Thấy Diệp Phàm đâm châm bạc vào vợ mình, người đàn ông kia lập tức ngăn cản, nói.

Kết quả hắn ta vừa muốn ngăn cản, người phụ nữ đang hôn mê chợt ho khan, phun ra máu đen, rồi tỉnh lại.

“Tỉnh rồi!"

Thấy người phụ nữ kia tỉnh lại, phóng viên có mặt đều kinh ngạc nói.

“Vợ anh hoàn toàn không phải trúng độc vì bôi kem trị sẹo, mà là cô ta đã dùng một loại dược liệu có thể biểu hiện giống hiện trường trúng độc từ trước đó!”

Diệp Phàm nhìn người đàn ông này, lạnh lùng quát.

Ngay sau đó, sắc mặt của người đàn ông và người phụ nữ đều thay đổi.

Người đàn ông kêu lên: “Mày ăn nói lung tung cái gì? Rõ ràng là sản phẩm của bọn mày hại vợ tao trúng độc!”

“Bây giờ, anh tốt nhất nên nói thật, nếu không...”

Cặp mắt của Diệp Phàm hiện lên sát cơ khiếp người, nhìn chằm chằm đối phương.

Người đàn ông nhìn ánh mắt của Diệp Phàm, trong lòng run lên, một sát ý kh*ng b* xâm nhập xương tủy, khiến cả người hắn ta rét lạnh, sinh ra cảm giác sợ hãi trước giờ chưa từng có, giống như một giây sau sẽ bước vào Địa Ngục tử vong!

“Tôi nói, tôi nói!” Người đàn ông này lập tức bị hù dọa, vội vàng nói:

“Có người tìm chúng tôi, bảo chúng tôi ra vẻ bôi sản phẩm của công ty các người rồi giả vờ trúng độc, để bôi nhọ Đường Thị của các người. Đối phương còn cho tôi ba mươi vạn!”

Nghe vậy, các phóng viên có mặt đều giật mình! “Tiên sinh, lời anh nói đều là thật sao?”

Những phóng viên kia vội vàng hỏi người đàn ông. “Là... là thật.”

“Không tin các người có thể xem lịch sử đối phương chuyển khoản cho tôi, hơn nữa người kia còn là cậu ta”

Trán người đàn ông đổ mồ hôi lạnh, run rẩy nói, đồng thời ngón tay của hắn ta còn chỉ về phía một chàng trai để tóc dài, mặc đồ màu xám trong dòng người.

Sau khi chàng trai bị chỉ, ánh mắt của mọi người có mặt đều tập trung trên người cậu ta.

Bỗng chốc, sắc mặt chàng trai thay đổi, muốn rời đi, kết quả lúc này một bàn tay ấn lên vai của cậu ta, khiến cậu ta không thể động đậy!

Chủ nhân của bàn tay này chính là Diệp Phàm!

“Cậu muốn đi đâu?”

Diệp Phàm nhìn chàng trai, lạnh lùng nói.

“Anh...”

Chàng trai quay người nhìn chằm chằm Diệp Phàm, đang định ra tay, nhưng phát hiện bản thân không thể động đậy.

Soạt! Diệp Phàm trực tiếp xách đối phương đi ra ngoài.

“Các vị, chuyện hôm nay chắc mọi người đều đã rõ ràng.”

“Đây là có người cố ý hãm hại Đường Thị chúng tôi, vẫn mong các phóng viên truyền thông có mặt ở hiện trường có thể báo cáo một cách công bằng chính trực!”

Lúc này, Đường Sở Sở nhìn phóng viên truyền thông, nói.
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 467: C467: Chọc vào vợ ta thì chết



Trong căn phòng của khách sạn nào đó ở Thiên Hải.

Một người thanh niên trẻ tuổi đang ngồi ở đây, ăn mặc như người cổ đại, trong mắt toát ra vẻ kiêu ngạo.

Một người đàn ông trung niên đứng trước mặt thanh niên này, nói với thanh niên: “Tiểu thiếu gia, chiêu này của cậu đúng là lợi hại, giờ thì Đường Thị coi như xong đời rồi!”

“Hừ, người phụ nữ kia dám từ chối cho tôi công thức. của đan Trú Nhan và kem trị sẹo, vậy thì đừng trách tôi. Đợi công ty cô ta sắp sập, đến lúc đó chính là lúc cô ta đến cầu xin tôi!"

Thanh niên khinh thường, hừ nói.

“Tiểu thiếu gia, nếu lần này có thể lấy được công thức của hai sản phẩm này của Đường Thị, thì địa vị ở gia tộc chắc chắn sẽ tăng mạnh, thậm chí đến lúc đó có khi sẽ có thể trực tiếp thay thế mấy thiếu gia khác trở. thành người thừa kế của nhà họ Tôn!”

Người đàn ông trung niên nói với thanh niên.

“Ông đi liên lạc với A Dã, xem tình hình bên Đường Thị thế nào rồi!"

Thanh niên lạnh lùng nói.

“Vâng!”

Người đàn ông trung niên gật đầu.

Lúc ông ta chuẩn bị đi liên lạc, đột nhiên cửa phòng bị đánh ra, một chàng trai bay thẳng vào trong, đập lên tường, đó chính là chàng trai ở tập đoàn Đường Thị kia.

“A DãI”

“Cậu sao vậy?”

Thấy chàng trai, người đàn ông trung niên lập tức kêu lên, nhưng người kia đã tắt thở rồi!

“Xảy ra chuyện gì?”

Thấy vậy, người thanh niên cau mày.

Lúc này, Diệp Phàm đã bước vào, trên người tỏa ra một sát khí lạnh băng, ánh mắt hắn liếc về phía thanh niên: “Thì ra chính là cậu giở trò sau lưng, ngáng chân vợ tôi

“Anh là ai?”

Thanh niên kia nhìn chằm chằm Diệp Phàm, ánh mắt lạnh nhạt.

Diệp Phàm không nói lời thừa thãi, trực tiếp đi về phía thanh niên kia.

“Đứng lại!”

Người đàn ông trung niên nói với Diệp Phàm, rồi tấn công về phía hắn.

Người này là một cao thủ Huyền Cảnh tầng chín.

Nhưng ông ta lại chẳng khác gì giun dế trước mặt Diệp Phàm!

Răng rắc!

Diệp Phàm vừa vung tay đã bóp lấy cổ của người này, tiễn ông ta xuống Địa Ngục!

Thấy người đàn ông trung niên kia bị giết, sắc mặt thanh niên chợt thay đổi, vô cùng khó coi.

“Tôi là thiếu gia của nhà họ Tôn - Hạnh Lâm thế gia, anh dám đụng vào tôi thì chắc chắn sẽ phải chết!”

Thanh niên nhìn Diệp Phàm, chợt kêu lên. “Thì ra là người của nhà họ Tôn!” Diệp Phàm lạnh lùng nói.

“Nếu anh đã biết nhà họ Tôn, vậy...

Thấy Diệp Phàm biết nhà họ Tôn, trong lòng thanh niên thả lỏng, nếu đã gia tộc của hắn ta, vậy chắc chắn đối phương sẽ không dám ra tay với hắn ta.

Nhưng hắn ta còn chưa thả lỏng được nửa giây, Diệp. Phàm đã bóp họng, bẻ gãy cổ hắn ta tại chỗ!

Tiểu thiếu gia nhà họ Tôn này trợn to mắt nhìn Diệp Phàm, chết không nhắm mắt!

“Chọc vào vợ ta, thì chết!” Diệp Phàm lạnh nhạt nói.

Hắn vung tay, tùy tiện vứt xác của tiểu thiếu gia nhà họ Tôn này ở dưới đất, rồi rời đi!

Sau đó, Diệp Phàm trở về Đường Thị, nhìn Đường Sở Sở: “Sự việc xử lý xong chưa?”

“Đã xử lý xong rồi, chuyện lần này đúng lúc làm một đợt tuyên truyền miễn phí cho kem trị sẹo!”

“Đúng rồi anh Diệp Phàm, bên anh tra rõ ràng là ai đứng sau sai khiến chưa?”

Đường Sở Sở hỏi.

Diệp Phàm kể lại ngắn gọn.

“Người kia? Em nhớ ra rồi, lúc trước hắn ta có đến Đường Thị, muốn mua công thức của đan Trú Nhan và kem trị sẹo, nhưng bị em từ chối. Không ngờ hăn ta lại âm thầm làm ra loại chuyện này!”

Đường Sở Sở nói.

“Về sau gặp loại người này không cần khách sáo, đỡ cho bọn họ cứ tưởng Đường Thị dễ bắt nạt!”

Diệp Phàm lạnh nhạt nói. “ừm Đường Sở Sở gật đầu.

“Đúng rồi Sở Sở, ngày mai có thể anh phải đến Đế Đô một chuyến!”

Diệp Phàm nói.

“Đế Đô”

“Ừ, anh phải đi giải quyết một số chuyện!” Diệp Phàm nói.

“Em vốn định tìm thời gian đến Đế Đô, bố trí phát triển Đường Thị ở Đế Đô, dù sao Đế Đô cũng là Thủ đô của Long Quốc, sức ảnh hưởng và lực bức xạ của nó không có quận thành nào có thể so sánh!”

“Đường Thị muốn trở thành tập đoàn hàng đầu Long Quốc, vậy nhất định phải có mảnh đất của mình!”

“Nếu anh Tiểu Phàm muốn đến Đế Đô, vậy em sẽ nhân cơ hội này đi cùng anh!”

Đường Sở Sở nói thẳng.

“Sản phẩm mới này của em vừa đưa ra thị trường, có đi được không?”

Diệp Phàm lo lắng. “Không sao, ở đây có cha em, bây giờ ông ấy là phó chủ tịch công ty, phụ trách một phần nghiệp vụ. Có ông ấy ở đây, sẽ không sao đâu!”

Đường Sở Sở mỉm cười nói.

“Được!”

Diệp Phàm gật đầu.

Chớp mắt, màn đêm đã buông xuống!

Khu biệt thự Tử Kinh.

Diệp Phàm, Đường Sở Sở, và cả Huyết Cơ đang ăn cơm, hắn nói với Huyết Cơ: “Ngày mai tôi phải đến Đế Đô với Sở Sở, cô có sắp xếp gì không?”

“Các anh đi đâu, thì tôi theo đó!

Huyết Cơ nói thẳng. “Cô vẫn chưa định về nhà à?”

Diệp Phàm nhìn Huyết Cơ, cô ta liếc nhìn hắn, hỏi: “Anh là đang chê tôi sao?”

“Huyết Cơ, anh Tiểu Phàm không phải có ý này, cô đừng để ý!"

Đường Sở Sở vội vàng nói.

Huyết Cơ còn muốn nói gì, nhưng đột nhiên cau mày, đứng bật dậy đi ra bên ngoài.

“Anh Tiểu Phàm, Huyết Cơ sao vậy?” Đường Sở Sở sửng sốt. “Không sao, em ăn trước đi!”

Diệp Phàm cũng đứng dậy, đi ra bên ngoài.
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 468: C468: Nó không thuộc về cậu



Trong sân của căn biệt thự này, Đại Hổ, Nhị Hổ và U Ảnh đứng đó, lạnh lùng nhìn chăm chằm vào bốn người đang đứng trước mặt! Bốn người này đều mặc áo choàng có mũ màu đỏ. máu, lộ ra khuôn mặt vừa tái nhợt vừa lạnh lẽo, vào ban đêm trông càng doạ người hơn!

Lúc này Huyết Cơ bước ra, ánh mắt của bốn người này đều nhìn về phía cô ta!

"Thánh nữ, chúng tôi nhận lệnh đến đây để đón Thánh nữ về!"

Một trong bốn người nhìn Huyết Cơ nói. "Tuân lệnh? Lệnh của ai?" Huyết Cơ lạnh lùng nói.

"Việc này Thánh nữ không cần quan tâm, xin Thánh nữ theo chúng tôi về, Huyết tộc đang chờ Thánh nữ!"

Người đó lại nói tiếp. "Chờ tôi?"

"Chờ để loại bỏ tôi!" Huyết Cơ lạnh lùng nói.

Khi Huyết Cơ nói những lời này, vẻ mặt của bốn người hơi thay đổi, người đàn ông đó lên tiếng nói:

GIMVTH H00 by vn 9grgr. vn

"Thánh nữ đã lo lắng quá nhiều rồi, người là Thánh nữ của Huyết tộc, ai dám ra tay với người? Đó là kẻ thù của Huyết tộc, ai cũng có thể tiêu diệt!"

"Thật sao?"

Vẻ mặt của Huyết Cơ lạnh lẽo, cơ thể cô ta biến mất ngay lập tức.

Biểu cảm của bốn người đều thay đổi, vẻ mặt cảnh giác.

Một giây tiếp theo, Huyết Cơ xuất hiện trước mặt bốn người, tung móng vuốt ra.

Bùm!!! Cả bốn người đều biến đổi, hiện ra hình dạng thực. sự của Huyết tộc, bộc phát lực lượng áp đảo để chống lại sự công kích của Huyết Cơ.

Móng vuốt của Huyết Cơ va chạm trực tiếp với đòn tấn công của bốn người này.

Đột nhiên, cả bốn người bay ra ngoài, miệng nôn ra máu, ngã xuống đất và bị thương nặng!

Huyết Cơ lạnh lùng đi về phía bọn họ. "Thánh nữ, tha mạng!"

Bốn người nhìn Huyết Cơ với vẻ mặt sợ hãi.

"Quay về nói với chủ nhân sau lưng các người biết, tôi biết rõ hắn ta muốn làm gì."

"Cho dù có giết tôi, hắn ta cũng không thể ngồi lên vị trí Huyết Hoàng được!"

"CútIHI" Huyết Cơ lạnh lùng hét lên. Lập tức bốn người lăn lộn bò đi!

"Thì ra cô không quay về Huyết tộc là vì có người trong Huyết tộc muốn giết cô!"

Diệp Phàm bước ra ngoài, nhìn Huyết Cơ cười nói.

"Lý do trước đây tôi bị mất trí nhớ là do tôi bị những người trong tộc Huyết tộc mưu hại!"

"Một số người muốn giết tôi để kiểm soát toàn bộ Huyết tộc!"

"Đúng là không biết bản thân mình ở đâu!"

Huyết Cơ khinh thường nói.

"Bây giờ trong Thánh điện này, người của Huyết tộc đều muốn giết cô, xem ra sau này giữ cô ở bên cạnh sẽ gặp rất nhiều rắc rối!"

Diệp Phàm bĩu môi nói.

"Anh sợ à?"

Huyết Cơ nhìn Diệp Phàm.

"Tôi có gì phải sợ chứ, chỉ là việc này vốn không liên quan gì đến tôi, nhưng tôi lại vô tội bị kéo vào rắc rối, cô nói có bất công không?"

Diệp Phàm lắc đầu.

"Anh đã là kẻ thù không đội trời chung của Thánh điện, nếu không có tôi, Thánh điện sẽ không bỏ qua cho anh"

"Về phần Huyết tộc, nếu không phải tôi, anh đã đối đầu với bọn họ từ khi ở Great Britain rồi!"

Huyết Cơ lạnh lùng nói.

"Tôi vẫn cảm thấy bị thiệt thòi!"

Diệp Phàm cười đùa.

"Vậy thì giao tôi cho anh, anh có dám không?" Huyết Cơ nhìn thẳng vào Diệp Phàm.

"Cô? Làm tỳ nữ cho tôi cũng được!"

Diệp Phàm đánh giá Huyết Cơ từ trên xuống rồi nói.

Lời nói của hắn khiến Huyết Cơ cau mày, vẻ mặt lạnh lùng.

Cô ta là Thánh nữ của Huyết tộc, mà trong mắt Diệp Phàm chỉ có thể làm tỳ nữ, đúng là làm nhục người khác. quát

Nếu là người khác, Huyết Cơ nhất định sẽ xé hắn thành từng mảnh!

Nhưng người này là Diệp Phàm, ngay cả Huyết Cơ cũng chỉ có thể chịu đựng!

Ai bảo đối phương làm người có ơn cứu mạng của mình!

Hơn nữ cô ta cũng chưa chắc đánh bại được anh {_ chàng này!

Lúc này, một loạt bóng người lại xuất hiện.

Bước chân của bọn họ nhẹ nhàng, bước trên mặt đất mà không phát ra bất kỳ âm thanh nào, thậm chí là hơi thở trên cơ thể bọn họ cũng hoàn toàn thu hẹp, khiến người khác không thể phát hiện được!

"Các người là ai?"

Diệp Phàm liếc nhìn nhóm người này.

"Long Tỷ đang ở trên người cậu phải không?"

Một người đàn ông dẫn đầu nhóm này nhìn Diệp Phàm, nghiêm túc nói.

"Đến vì Long Tỷ?"

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

"Đúng vậy, giao Long Tỷ ra đây!"

"Nó không thuộc về cậu!"

Người đàn ông nhìn Diệp Phàm hét lên.

"Nó không thuộc về tôi, không lẽ thuộc về ông à?”

Diệp Phàm cười khẩy nói.

"Lên!"

Nghe Diệp Phàm nói vậy, người đàn ông ngừng nói nhảm mà ra lệnh một tiếng, tất cả những người phía sau đều lao về phía Diệp Phàm.

Nhóm người này đều đã bước vào Thiên Cảnh, động tác nhẹ nhàng uyển chuyển, động tác nhanh như chớp!

Diệp Phàm chưa kịp ra tay thì Đại Hổ và Nhị Hổ đã lao ra ngoài.

Bọn họ tung nắm đấm một cách điên cuồng, trực tiếp đánh cả đám người này bay ra ngoài.
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 469: C469: Dám làm kẻ thù của nhà họ tôn tôi sẽ cho hắn biết nhà họ tôn lợi hại như thế nào



Đám người này đều là cường giả Thiên Cảnh, còn chưa kịp tiếp cận cơ thể của Diệp Phàm, toàn bộ đã bị Đại Hổ và Nhị Hổ đánh bay ra ngoài.

"Tôi không quan tâm các người là ai, nhưng Long Tỷ đã thuộc về tôi, thì nó là của tôi, muốn cướp đồ trong tay tôi, vậy thì phải xem mạng của các người có đủ cứng hay không!"

Diệp Phàm nhìn đám người này, kiêu ngạo hét lên.

Nói xong hắn xoay người đi vào biệt thự.

Đám người này nằm trên mặt đất, vẻ mặt rất khó coi.

Với thân phận và thực lực của bọn họ, lại bị người ta đánh bại chỉ trong một giây, chuyện này là một sự nhục nhã đối với bọn họ!

"Thưa ngài, chúng ta nên làm gì bây giờ?"

Một người trong số bọn họ hỏi người vừa nói lúc nãy.

"Trở về báo cáo với tộc trưởng rồi nói!" Người đàn ông nói với vẻ mặt u ám. Trong lúc đó, tại một lầu gác cổ kính.

Người đàn ông mặc mãng bào* đứng đó với khuôn mặt u ám, một lão giả ăn mặc bình thường đi tới.

*Lễ phục của quan lại thời nhà Thanh.

"Vết thương của Ninh lão sao rồi?" Người đàn ông hỏi thăm.

"Cảm ơn Chúa công đã quan tâm, đã không còn đáng ngại nữa!"

"Lần này là lão bất tài, không những không bắt được thằng nhóc kia, còn khiến gia tộc mất đi một cao thủ!"

Lão giả ăn mặc bình thường nói xin lỗi.

"Ninh lão không cần phải tự trách mình, tên này cường đại đến mức không ai trong chúng ta ngờ tới!"

"Chúng ta lại một lần nữa đánh giá thấp hắn, sợ là trong mười vài năm qua, tên này đã nhận được sự chỉ dạy của cao nhân thực sự!"

Người đàn ông mặc mãng bào thấp giọng nói.

"Chúa công, chẳng lẽ là Diệp Thiên Long đang bí mật dạy hắn sao?"

Lão giả ăn mặt bình thường đột nhiên nói. "Ninh lão cũng cho rằng bây giờ ông ta chưa chết?" Người đàn ông mặc mãng bào nói.

"Người duy nhất mà tôi có thể nghĩ đến có thể nuôi dưỡng một thiên tài quái vật như vậy chính là ông ta. Mặc dù thực lực của ông ta đã bị phế, nhưng việc nuôi dưỡng một thiên tài không phải là vấn đề!" Đôi mắt của lão giả ăn mặc bình thường lóe lên.

"Có lẽ không phải là ông ta, mà là một người khác!"

Đôi mắt của người đàn ông mặc mãng bào lóe lên ánh sáng thâm thuý.

"Vậy thì Chúa công, ngài định làm gì tiếp theo?”

Ngay lập tức, lão giả ăn mặc bình thường hỏi.

"Thực lực của thằng nhóc này mạnh như vậy để người khác đến đối phó với hắn đi, chúng ta ngồi không hưởng lợi!"

"Chúa công muốn mượn đao giết người?"

"Đúng vậy, nếu thân phận của hắn lộ ra ngoài, sẽ có rất nhiều người sẽ muốn giết hắn!"

Người đàn ông mặc mãng bào bình tĩnh nói. "Tôi đã hiểu rồi, tôi sẽ sắp xếp ngay!"

Lão giả ăn mặc bình thường gật đầu.

"Bên phía Tranh Vanh thế nào?”

Đột nhiên, người đàn ông mặc mãng bào hỏi.

"Bên phía thiếu chủ chưa có tin tức gì, nhưng mà thiếu chủ có thiên phú phi thường, lại sở hữu thể chất vô thượng, đồng thời còn được các chuyên gia tự mình dạy dỗ, bây giờ thực lực đã đạt đến tình trạng khiến thế giới phải kinh ngạc."

"Nếu Thiếu chủ trở về, nhất định sẽ trở thành người số một của thế hệ trẻ, ngay cả Diệp Phàm kia cũng không thể so sánh được!"

Lão giả ăn mặc bình thường nói.

"Ông gửi giọt máu đó cho Tranh Vanh!"

Người đàn ông mặc mãng bào đột nhiên nói, lão giả ăn mặc bình thường giật mình nói: "Chúa công, ngài..."

"Năm đó tôi đã thua ông ta, lần này con trai tô sẽ không bao giờ thua con trai ông taI"

Người đàn ông mặc mãng bào hét lên với một khuôn mặt lạnh lùng.

"Vâng!"

Lão giả ăn mặc bình thường gật đầu.

Ở một nơi khác, người đàn ông đứng phía sau Sở Hà lẩm bẩm: "Súng đạn tấn công cũng không chết, thú vị thật!"

"Có vẻ như đủ tư cách để trở thành đối thủ của tôi!"

Người đàn ông này suy ngẫm cười một cái, đôi mắt của hắn ta tỏa ra ánh sáng tà ác kỳ quái, khiến người khác chỉ cần nhìn thôi đã nảy sinh cảm giác lo lắng và sợ hãi!

Hạnh Lâm Giới, nhà họ Tôn! "Con trailI!"

Tôn Thiên Thành - gia chủ nhà họ Tôn nhìn thi thể con trai út, ông ta quỳ xuống ôm lấy cậu con trai kêu lên thảm thiết.

Những thành viên khác trong nhà họ Tôn đều đứng ở đây, vẻ mặt ai cũng u ám, rất khó coil

Nhà họ Tôn là một gia tộc nhiều thế hệ ở Hạnh Lâm Giới, truyền thừa nhiều năm như vậy, ai dám làm kẻ địch của bọn họ ở Hạnh Lâm Giới?

Bây giờ cậu út của nhà họ Tôn bị người ta g**t ch*t, đây chắc chắn là một sự khiêu khích trắng trợn đối với nhà họ Tôn!

"Gia chủ, chúng ta không được bỏ qua chuyện này. Nếu không, nếu tin đồn lan ra, nhà họ Tôn của chúng ta làm sao có chỗ đứng trong Hạnh Lâm Giới?"

Lúc này, một người quản lý cấp cao của nhà họ Tôn nói với Tôn Thiên Thành.

"Truyền lệnh của tôi, tôi muốn nhà họ Đường hoàn toàn biến mất khỏi Long Quốc, đồng thời lập tức tìm ra kẻ đã sát hại con trai tôi!"

"Dám làm kẻ thù của nhà họ Tôn, tôi sẽ cho hắn biết nhà họ Tôn lợi hại như thế nào!"

Tôn Thiên Thành lạnh lùng hét lên.

"Vâng!"

Người nhà họ Tôn có mặt ở đây lần lượt trả lời! Trong chớp mắt, một đêm trôi qua!
 
Back
Top