Dịch Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)

Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 450: C450: Yếu đến vậy sao



Mấy quan chức cấp cao của Chiến Bộ cũng chết lặng khi nhìn thấy con dấu này.

Bọn họ trước đây đều đã từng nhìn thấy Thiên Sách Ấn, Thiên Sách Ấn chính là con dấu năm đó Long Soái tự tay trao cho chiến thần Thiên Sách!

“Cậu và quân chủ có quan hệ gì?” Thiên Khuyết hỏi thẳng Nhị Hổ.

“Tôi là thuộc hạ của thiếu quân chủ, lần này nhận lệnh đến giúp mọi người một tay!" Nhị Hổ đáp.

“Vậy còn Thiên Sách Ấn...” Hoàng Bộ Thương nhìn Thiên Sách Ấn hỏi.

“Đây chính là chiến thần Thiên Sách bảo tôi mang đến cho chủ nhân!” Nhị Hổ nói.

“Chiến thần Thiên Sách~”

Khi đám người có mặt ở đây nghe thấy bốn chữ này, vẻ mặt của bọn họ liên tục thay đổi.

Dù đã hơn mười năm trôi qua, nhưng bốn chữ “chiến thần Thiên Sách” vẫn là ngọn núi khó có thể vượt qua đối với quân đoàn của Long quốc.

Lúc này Nhị Hổ liếc nhìn Xích Lân, hỏi: “Đánh bại hắn ta thì quân Thiên Sách có thể thắng rồi?”

“Đúng vậy, nhưng thực lực của hắn ta rất mạnh!” Mộ Bạch nhắc nhở.

Nhị Hổ đi thẳng về phía quân chủ quân Kỳ Lân, đứng trước mặt hắn ta rồi nói: “Ra tay đi!”

Xích Lân nhìn chăm chằm vào Nhị Hổ, rồi xuất chiêu.

Lúc này lòng bàn tay của hắn ta bốc lên ngọn lửa đỏ rực, thậm chí toàn bộ cánh tay phải của hắn ta đều bùng cháy, ngọn lửa cực kỳ quái dị!

Khi Nhị Hổ đối mặt với đòn tấn công này của Xích Lân, anh ta trực tiếp đấm ra một chưởng.

Bùm! II

Lúc này hư không vang lên một tiếng nổ lớn, năng lượng cuồng bạo bộc phát ra, một lưồng gió lốc nổi lên dữ dội!

Phụt!!!

Khi lòng bàn tay của Xích Lân vừa tiếp xúc với nắm đấm của Nhị Hổ, còn chưa kịp phản ứng đã bị hất văng xuống đất, hộc ra máu tươi, bàn tay phải đã bị đánh gãy!

Cảnh tượng này diễn ra nhanh đến mức không ai kịp phản ứng, thiếu quân chủ quân Kỳ Lân được coi là quân đoàn mạnh nhất ở Long Quốc, đã bị đánh bại ngay tức khắc!

Lúc này, các chiến sĩ, quân chủ và tướng quân có mặt ở đó đều bàng hoàng!

Ngay cả mấy bị quân đoàn trưởng của quân Thiên Sách cũng vô cùng kinh hãi!

Bọn không ngờ rằng Nhị Hổ trẻ như vậy nhưng lại có một sức mạnh cực kỳ kinh người!

“Yếu đến vậy sao?” Lúc này Nhị Hổ đã nói ra một câu thật ngứa đòn.

Anh chàng này thật tự phụ!

Tất nhiên Nhị Hổ không phải ra vẻ gì. Lúc trước anh ta và đại ca của mình bị các vị sư phụ của Diệp Phàm đánh mỗi ngày ở núi Cửu Long, điều này khiến họ nhận thức được thế nào là sức mạnh thực sự của một cường giả, vậy nên khi hôm nay đánh nhau với thiếu quân chủ quân Kỳ Lân, anh ta mới cảm thấy thực lực hắn ta kém xa như vậy.

Trong lòng Nhị Hổ, Xích Lân quả thực quá yếu so với mấy vị sư phụ của Diệp Phàm!

“Cậu rất mạnh!”

Thiếu quân chủ quân Kỳ Lân - Xích Lân được đỡ dậy, ánh mắt dán chặt vào Nhị hổ, sau khi bị đánh bại không hề có chút tức giận nào, nhìn rất bình tĩnh!

“Anh cũng được!”

Nhị Hổ nhìn Xích Lân không biết trả lời thế nào, chỉ có thể gãi đầu nói.

“Có vẻ như lần này chúng ta thắng chắc rồi!”

Lúc này, các quân đoàn trường của quân Thiên Sách vô cùng phấn khích.

Những người khác có mặt ở đó cũng cảm thấy như mình đang mơ vậy!

Bọn họ không ngờ hôm nay cuộc tranh tài của các quân đoàn hôm nay lại có kết quả như vậy!

“Thu thống soái, nếu kết quả của cuộc tranh tài đã rõ ràng rồi, vậy còn tiếp tục cuộc thi làm gì nữa?”

“Tôi nghĩ ông có thể trực tiếp tuyên bố quân đoàn đứng đầu được rồi đấy!" Thiên Khuyết liếc nhìn Thu Minh - thống soái của chiến khu trung bộ rồi nói.

“Cái này...” Thu Minh không biết trả lời thế nào.

Ông ta không ngờ kết quả lại như vậy!

“Phản quân mà cũng muốn giành được hạng nhất?”

“Thật buồn cười!”

Đột nhiên, có một giọng nói lạnh lẽo từ bên ngoài truyền đến.
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 451: C451: Tôi muốn xem kẻ nào dám động vào quân thiên sách



Xoet, xoẹt, xoẹtI! I Sau đó có rất nhiều người xuất hiện ở đây.

Từng người đều toát ra hơi thở lạnh lẽo băng giá, thực lực của bọn họ đều là những cao thủ Huyền Cảnh trở lên.

Những người đi đầu đám người còn bộc phát ra uy lực của Thiên Cảnh, trong đó có một người mặc áo choàng đen, đầu tóc cắt ngắn, khuôn mặt lạnh lùng và đôi mắt sắc bén, toả ra một áp lực ngột ngạt khiến người khác khó thở!

Thực lực của người này còn đáng sợ hơn những cường giả Thiên Cảnh!

“Mấy người người này.

...” Thu Minh cau mày khi nhìn nhóm

“Lãnh Quân, phó tổ trưởng tổ Long.”

Người đàn ông mặc áo choàng đen và tóc ngắn lạnh lùng đáp, chính hắn ta cũng là người vừa rồi nói ra những lời đó.

“Những lời cậu vừa nói là có ý gì?”

“Phản quân là ai?” Thiên Khuyết nhìn Lãnh Quân, lạnh lẽo hỏi.

“Đương nhiên là quân Thiên Sách mấy người!" Lãnh Quân đáp.

Soạt!

Lời này vừa nói ra, vẻ mặt của mọi người có mặt ở đó đều thay đổi.

“Cậu nói cái gì?”

Hoàng Bộ Thương, Mộ Bạch, Đồ Phu đều trừng mắt nhìn Lãnh Quân!

Thân là quân nhân, bọn họ không thể chịu đựng được việc bị người khác nói mình đã phản bội tổ quốc!

“Đây là lệnh bắt giữ của cấp trên. Quân Thiên Sách bị nghi ngờ thông đồng với kẻ địch. Bây giờ lệnh cho năm đại chiến khu và tám đại quân đoàn nhận được lệnh hỗ trợ tổ Long bắt giữ tất cả các quân đoàn trưởng quân Thiên Sách để tiến hành điều tra. Phàm là người của quân Thiên Sách đều bị bắt giữ, nếu có ai chống đối, giết không cần thương tiếc!”

Lãnh Quân lấy ra lệnh bắt giữ ra, trong đó ghi những gì hắn ta vừa nói, lệnh bắt giữ còn có con dấu của Nội Các Long Quốc.

Xoet, xoẹt, xoẹtI I!

Nhìn thấy lệnh bắt giữ này, trong lòng của tất cả đại quân đoàn đều bàng hoàng.

Bọn hắn không ngờ quân Thiên Sách thế mà lại dám làm phản!

Suy cho cùng, đây là lệnh bắt do chính Nội Các đưa ra, làm sao có thể sai được?

“Vu khống!”

“Quân Thiên Sách chúng tôi trung thành tận tâm với †ổ quốc, sao có thể làm phản được?” Đồ Phu quát lên.

“Đúng vậy, đây chính là vu khống!” Các quân đoàn trưởng quân Thiên Sách cũng phản bác.

“Có phải là vu khống hay không, sau khi điều tra rõ ràng chúng ta sẽ biết!”

“Bây giờ mấy người muốn ngoan ngoãn chịu trói hay là để tôi ra tay?”

Lãnh Quân hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn đám người Thu Minh rồi nói: “Các người đã nhận được lệnh hỗ trợ tổ Long bắt giữ người, thế mà vẫn chưa ra tay à?”

“Hôm nay ai dám phản kháng, giết không cần thương tiếc!”

Lãnh Quân vừa dứt lời, Mục Thanh, Dương Thiên Hổ, Hùng Thiên là những người đầu tiên có phản ứng, bọn họ đem quân trực tiếp bao vây quân Thiên Sách.

Tiếp theo, những quân đoàn còn lại và người của các đại chiến khu cũng đã ra tay, bao vây quân Thiên Sách, với vô số họng súng chĩa vào họ!

“Dừng lại!” Đột nhiên một giọng nói vang lên.

Hắc Uyên, Thiết Thủ và Quân Đao vội vàng chạy tới.

“Các người đang làm gì vậy?” Hắc Uyên lạnh lùng nói.

“Hắc Uyên, quân Thiên Sách đã phản quốc. Chúng tôi nhận được lệnh bắt giữ bọn họ để điều tra. Cậu có muốn bảo vệ họ sao?” Lãnh Quân đáp.

“Phản quốc?”

“Làm sao có thể như vậy? Ai nói như vậy?” Sắc mặt Hắc Uyên tối sầm lại, lạnh lão hỏi.

Lãnh Quân trực tiếp lấy ra lệnh bắt giữ, Hắc Uyên đọc xong sắc mặt liền thay đổi.

“Nội Các thế mà lại làm một việc hèn hạ như vậy! Quân Đao nhìn vào nội dung lệnh bắt giữ, giận dữ nói.

“To gan, dám coi thường Nội Các.”

“Bắt lấy chúng!” Lãnh Quân nhìn Quân Đao rồi quát lên.

Quân Đao, Thiết Thủ lập tức thủ thế tấn công!

“Các người cũng muốn phản quốc à?”

“Tôi nói cho các người biết, hôm nay ai dám giúp đỡ quân Thiên Sách hoặc chống cự, lập tức giết!” Lãnh

Quân hét lên.

“Tôi muốn xem kẻ nào dám động vào quân Thiên Sách!"

Đột nhiên, một giọng nói tàn nhẫn vang lên.

Vừa dứt lời, một luồng hơi thở cực kỳ lạnh lẽo và tà ác bao trùm toàn bộ chiến khu!

Tất cả mọi người có mặt đều sợ hãi, thân thể vô thức run rẩy, ánh mắt đều nhìn về giọng nói vừa phát ra.

Chỉ nhìn thấy một bóng người đang lặng lẽ bước tới!
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 452: C452: Các người là một đám đổi trắng thay đen



“Tôi cũng muốn xem, ai dám đụng tới quân Thiên Sách?”

Ngay khi phó tổ trưởng tổ Long - Lãnh Quân muốn điều động người của tám quân đoàn và năm chiến khu để bắt Quân đoàn trưởng quân Thiên Sách thì một tiếng quát lạnh như băng vang lên!

Âm thanh lạnh lẽo chói tai, khiến cho những người ở quân doanh run rẩy, ai nấy đều sợ hãi, cảm giác tim đập. nhanh mãnh liệt.

Lúc này, ánh mắt của tất cả đều nhìn ra bên ngoài doanh trại.

Có bóng người đang đi về phía bên này, trên người hắn ta bao phủ sát khí ngút trời, giống như ma qủy giáng thết

“Thiếu quân chủ!”

Đám người Hoàng Phố Thương, Mộ Bạch, Đồ Phu nhìn thấy người đến thì kích động hô lên.

Người tới không ai khác chính là Diệp Phàm.

Lúc này, trên người Diệp Phàm tản ra một loại tà khí hung ác, gương mặt thờ ơ, ánh mắt lóe lên vẻ lạnh như băng, mang lại cho người ta một cảm giác không rét mà run!. Truyện Dị Giới

“Thiếu chủ quân!”

“Cậu không sao rồi, tốt quá!”

Đám người Mộ Bạch đi tới trước mặt Diệp Phàm, xúc động nói.

l“Hắn chính là đệ tử của chiến thần Thiên Sách?”

“Không phải nói máy bay của hắn bị tên lửa tập kích, chết rồi sao?”

“Sao vẫn còn sống”

Dương Thiên Hổ nhìn Diệp Phàm, sắc mặt thay đổi, vẻ mặt u ám hô lên.

Mục Thanh cũng nhíu mày nhìn Diệp Phàm.

Ngay lập tức, người của tám đại quân và năm chiến khu đều nhìn về phía Diệp Phàm, bàn tán sôi nổi.

“Mạng của tên này cũng lớn thật!”

“Quả nhiên, đệ tử mà ông ấy dạy dỗ, sao có thể dễ dàng chết như vậy được!”

Quân Đao nhìn Diệp Phàm, lẩm bẩm nói. Phó tổ trưởng tổ Long - Lãnh Quân nhìn thấy Diệp Phàm còn sống, gã nhíu mày rồi lập tức rút điện thoại báo cáo.

Lúc này, một cỗ sát khí bao trùm cơ thể gã ta, giọng nói lạnh như băng vang bên tai vị phó tổ trưởng này: “Là ông muốn động tới quân Thiên Sách?” Rất ngắn gọn nhưng lại khiến cho người ta lạnh tới thấu xương, đáy lòng Lãnh Quân run lên, cảm giác ớn

lạnh chạy dọc sống lưng, tựa như ác quỷ đòi mạng.

Lãnh Quân vừa ngẩng đầu đã thấy ánh mắt ẩn chứa sát khí vô tận của Diệp Phàm!

“Cậu...”

Vụt!

Lãnh Quân còn đang định nói gì đó thì người sau đã nhanh như chớp xuất hiện trước mặt gã, một tay trực tiếp bóp lấy cổ họng.

Ngay lập tức, gương mặt Lãnh Quân đỏ lên, cảm giác không thể thở nổi, gã ta trừng mắt nhìn Diệp Phàm: “Tôi là phó tổ Long...”

Răng rắc!

Không đợi gã nói xong, Diệp Phàm đã vặn gãy cổ.

Lúc này, đầu Lãnh Quân lệch sang một bên, máu tươi tràn ra từ khóe miệng, gã ta đã tắt thở!

BịchI!!

Diệp Phàm vung tay, tùy ý ném thi thể của Lãnh Quân trên mặt đất, chết không nhắm mắt!

Mọi người ở đây thấy vậy, đều hít sâu một hơi. Ánh mắt bọn họ lộ ra vẻ không thể tin nổi!

Đường đường là phó tổ trưởng tổ Long lại bị giết một cách dễ dàng như vậy?

Cái chết này có phải quá đột ngột?

Không ít người bị dọa sợ vẫn chưa hoàn hồn! “Mày...mày dám giết phó tổ trưởng?”

“Tổ Long và nội các sẽ không tha cho mày!”

Một cường giả Thiên Cảnh của tổ Long nhìn chăm chằm Diệp Phàm với vẻ mặt vô cùng khó coi.

Phụt!!!

Diệp Phàm vung tay, thanh kiếm ngắn b*n r* xuyên thấu cơ thể đối phương, một kiếm mất mạng!

Một cường giả thiên giới bị giết trong nháy mắt, ngay. cả cơ hội phản kháng cũng không có!

Vút!

Ánh mắt khát máu của Diệp Phàm Sâm nhìn về phía những người còn lại của tổ Long.

Ai nấy đều câm như hến, không dám nói thêm nửa lời, ngay cả nhìn Diệp Phàm cũng không dám!

Lúc này, bầu không khí của doanh địa chiến khu như bị đông lại, trở nên vô cùng áp lực!

“Ranh con, cậu làm như vậy là muốn công khai chống đối nội các sao?”

“Các vị, người lại dám g**t ch*t phó tổ trưởng, đối nghịch với nội các, không thể tha thứ!”

“Mọi người phải hành động ngay lập tức, bắt đám quân Thiên Sách phản đồ và tên này lại!”

Lúc này, Dương Thiên Hổ nhìn Diệp Phàm bằng vẻ mặt lạnh như băng.

“Không sai, tên này to gan làm loạn, ngay cả người của tổ Long cũng giết, còn công khai chống lại mệnh lệnh của nội các, hắn ta đang phản quốc trắng trợn.”

“Ngay cả đệ tử của chiến thần Thiên Sách cũng phản quốc, vậy quân Thiên Sách phản bội Long Quốc là chuyện không phải nghi ngờ, vậy nên tuyệt đối không được bỏ qua cho bọn họ”

Quân chủ quân Bạo Hùng - Hùng Thiên tán thành nói!

“Hừ, các người là một đám đổi trắng thay đen!”

“Các người có tư cách gì mà nói quân Thiên Sách phản quốc?

Quân chủ quân Tuyết Báo - Nhiếp Bắc Lương bất mãn nói.
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 453: C453: Ông nghĩ mình là ai



“Mục quân chủ, Thu thống soái, ở đây quân chức của hai người là cao nhất, hai người mau ra lệnh bắt tên kia và quân Thiên Sách lại!”

Dương Thiên Hổ nhìn quân chủ quân Thanh Long — Mục Thanh và thống soái của chiến khu trung bộ - Thu Minh nói.

“Đúng thế”

Hùng Thiên cũng lạnh giọng nói.

“Ông nói quân Thiên Sách phản quốc?”

Diệp Phàm hờ hững nhìn về phía Dương Thiên Hổ và Hùng Thiên.

“Không sail” “Các người là một lũ phản quốc!” Dương Thiên Hổ lớn tiếng quát.

Ngay lập tức, Dương Bách Xuyên nhấc chân đi về phía hai vị quân chủ.

Nhìn thấy hành động của Diệp Phàm, vẻ mặt của Dương Thiên Hổ và Hùng Thiên đều thay đổi.

“Người đâu!”

Bọn họ hô lên.

Người của quân Bạch Hổ và quân Bạo Hùng cầm vũ khí xông lên, bao vây Diệp Phàm, súng trong tay bọn họ. nhắm thẳng đối phương.

“Nổ súng!”

“g**t ch*t hắn tal”

Hai vị quân chủ hạ lệnh không chút do dự.

Đoàng đoàng đoàng!!!

Lập tức, chiến sĩ quân Bạch Hổ và quân Bạo Hùng bóp cò, điên cuồng bắn về phía Diệp Phàm.

Ngay khi tất cả mọi người đều cho rằng Diệp Phàm chết chắc, bọn họ lại bị dọa cho ngây người!

Chỉ thấy những viên đạn lao tới Diệp Phàm, lại bắn ngược lại phía chiến sĩ quân Bạch Hổ và Bạo Hùng một cách quỷ dị.

Phụt phụt phụt!!

Trong chớp mắt, hàng trăm chiến sĩ hai quân đã bị bắn xuyên người!

Vẻ mặt của Bạch Thiên Hổ và Hùng Thiên vô cùng khó coi.

Diệp Phàm tiếp tục đi về phía hai người bọn họ.

“Bảo vệ quân chủi”

Các đại quân đoàn trưởng của Dương Thiên Hổ và Hùng Thiên đều đứng ra, nhìn chằm chằm Diệp Phàm với vẻ mặt đầy cảnh giác.

“Diệp Phàm, dừng tay đúng lúc!”

Lúc này, quân chủ quân Thanh Long lên tiếng!

Nhưng Diệp Phàm như không nghe thấy lời ông ta nói, hắn vẫn bước tiếp.

Thấy Diệp Phàm không để ý tới mình, vẻ mặt Mục Thanh lạnh đi, ánh mắt ông ta hiện ra vẻ tức giận: “Tuổi còn trẻ đã ngông cuồng, kiêu căng ngạo mạn, hôm nay tôi sẽ thay Tiêu Thiên Sách dạy cho cậu một bài học!”

Cơ thể Mục Thanh khẽ động, ông ta vọt về phía Diệp Phàm, không chút lưu tình đánh một chưởng tấn công đối phương.

“Thay Lục sư phụ dạy dỗ tôi?”

“Ông nghĩ mình là ai?” Diệp Phàm liếc mắt nhìn Mục Thanh.

Ẩm!!!

Dứt lời, hắn cũng đánh lại một chưởng, đỡ lấy năm đấm của Mục Thanh.

Hai chưởng chạm nhau giống như sao Hỏa va vào Trái Đất, tiếng nổ chói tai vang lên.

Sức mạnh của hai người va chạm bộc phát ra từng đợt năng lượng đáng sợ!

Bùm!!!

Dưới đòn tấn công này, tiếng sấm không ngừng vang lên.

Mục Thanh bị đánh lui, ông ta nhìn chằm chằm Diệp. Phàm với vẻ không thể tin nổi.

Những người khác trông thấy Mục Thanh là quân chủ quân Thanh Long, một trong tứ đại chiến thần của Long Quốc cũng bị Diệp Phàm một chưởng đánh lui, ai nấy đều hoang mang.

Người đệ tử này của chiến thần Thiên Sách cũng quá kh*ng b* rồi?

Vẻ mặt của Dương Thiên Hổ và Hùng Thiên nhìn Diệp Phàm lại càng thêm khó coi.

“Dạy dỗ tôi? Ông không đủ tư cách!” Diệp Phàm lạnh lùng nhìn Mục Thanh.

Lời nói của hắn khiến Mục Thanh siết nắm kêu răng rắc, trong lòng tràn ngập tức giận.

ẦmII!

Trên người Mục Thanh tản ra một luồng khí tức vô cùng đáng sợ, cỗ lực lượng này chính là sức mạnh chân khí.

“Tông Cảnh?”

Những quân đoàn trưởng và thống soái chiến khu nhìn thấy năng lượng chân khí mà Mục Thanh phát ra, tất cả đều trợn tròn mắt vì ngạc nhiên.

Không ai ngờ thực lực của quân chủ quân Thanh Long đã đạt tới Tông Cảnh!

Đạt tới Tông Cảnh chính là tông sư võ đạo chân chính!

Thân phận này không thấp hơn so với chiến thần Long Quốc, thậm chí trong giới võ đạo, một tông sư võ đạo còn có lực uy h**p hơn một chiến thần Long Quốc.

Lúc này, tất cả mọi người đều vô cùng ngạc nhiên.

Lúc trước, thực lực của các quân chủ đều đã đạt tới cấp bậc Thiên Cảnh, hiện tại quân chủ quân Thanh Long đột nhiên bước vào Tông Cảnh, điều này khiến những quân chủ khác phải khiếp sợi

“Dựa vào bí pháp để ép tăng lên tới cấp bậc Tông Cảnh?”

Diệp Phàm khinh thường nhìn Mục Thanh.

Hắn liếc mắt một cái đã nhìn ra đối phương không thật sự bước vào Tông Cảnh, mà là dựa vào bí pháp, ép lực tăng lên, đương nhiên những người khác không nhìn ra bởi vì thực lực chưa đủ, còn tưởng là Mục Thanh đã đạt tới Tông Cảnh!

Ầml!

Lúc này, Mục Thanh dùng thực lực Tông Cảnh vọt thẳng tới giết Diệp Phàm.

Cú đấm của ông ta giống như đạn pháo, nổ tung vào hư không với khí thế không thể ngăn cản!

Nhưng Diệp Phàm căn bản không thèm nhìn, hắn lại đánh ra một chưởng.
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 454: C454: Không tiếc đại giới giết chết hắn ta



Phụt!

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, thân thể của Mục Thanh như diều đứt dây, bay ra ngoài nện mạnh trên mặt đất, điên cuồng hộc máu!

Mọi người hít sâu một hơi.

Diệp Phàm tiếp tục bước về phía Hùng Thiên.

Sắc mặt Hùng Thiên vô cùng khó coi, vài vị quân đoàn trưởng bên cạnh sợ hãi lùi về sau, không dám che trước mặt Hùng Thiên, bọn họ bị thực lực đáng sợ của

Diệp Phàm dọa sợ.

Đứng trước sống chết, cái gọi là trung thành bảo vệ chủ rất bưồn cười!

Chỉ trong chớp mắt, Diệp Phàm đi đến trước mặt Hùng Thiên, sau đó bóp cổ nhấc lên cao!

“Trên dưới quân Thiên Sách luôn trung thành và tận tâm với người dân Long quốc, với Long quốc, bọn họ tắm máu chiến đấu hăng hái vì nước, hiên ngang lãm liệt, không ai được phép chửi bới bọn họ, bao gồm ông!”

Diệp Phàm gắn từng câu từng chữ.

Rắc!

Nói xong hắn bẻ gãy cổ Hùng Thiên.

Ầml!

Thân thể Hùng Thiên nện xuống đất, hai mắt mở to, chết không nhắm mắt!

Cứ như vậy, quân chủ quân đoàn Bạo Hùng, một trong chín quân đoàn Long quốc chết thảm trong tay Diệp Phàm!

Đây cũng là quân chủ Long quốc thứ hai, ngoài quân chủ quân Thiên Lang chết trên tay Diệp Phàm!

Nhìn quân chủ quân Bạo Hùng chết như vậy, sắc mặt mọi người cứng lại, chưa kịp lấy lại tinh thần!

Diệp Phàm lại nhìn về phía quân chủ quân Bạch Hổ, Dương Thiên HổiI

Lúc này Dương Thiên Hổ vô cùng sợ hãi và kiêng kị Diệp Phàm, hoàn toàn không còn sự coi rẻ và khinh thường như vừa rồi!

Diệp Phàm bước từng bước về phía Dương Thiên Hổ.

Tiếng bước chân này lọt vào trong tai Dương Thiên Hồ giống như tiếng bước chân của Tử Thần đến đòi mạng!

Mồ hôi trên trán rơi như mưa, sau lưng ướt đẫm, cả người run rẩy!

“Mấy người còn không nhanh ra tay giết hắn, hắn ta điên rồi, nhanh giết hắn!”

Ngay sau đó Dương Thiên Hổ kêu gào với mấy quân chủ chiến khu khác.

“Thống soái Thu, xin ra lệnh triệu tập người của chiến khu bao vây tiêu trừ hắn ta, nếu không chúng ta sẽ nguy hiểm đến tính mạng!”

Quân chủ quân Chu Tước, Thác Bạt Nghê nhìn về phía Thu Minh.

“Người này to gan làm loạn, cần thiết bắt lấy, nếu không chúng ta sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng!”

Thống soái chiến khu Nam Bộ, Nam Cung Linh quát lạnh.

“Đúng vậy!” Mấy tướng lĩnh còn lại cũng gật đầu đồng ý.

“Đệ tử chiến thần, nếu cậu không dừng tay, tôi đành phải xin lỗi cậu!”

Thu Minh suy nghĩ vài giây, gẵn giọng nói.

Ông ta vừa dứt lời, các chiến sĩ nhiều chiến khu cầm súng ống vọt ra, bao vây Diệp Phàm!

“Sỉ nhục chửi bới quân Thiên Sách đều đáng chết!” Diệp Phàm lạnh nhạt nói.

Hắn tiếp tục đi về phía Dương Thiên Hổ.

“Nổ súng!”

Thu Minh hét lên.

“Dừng tay!"

Đột nhiên Hắc Uyên kêu lên, nhìn chăm chú vào Thu Minh: “Thống soái Thu, chín quân đoàn và năm chiến khu lệ thuộc vào chiến bộ, nếu hôm nay ông nổ súng giết cậu ta, ông đã nghĩ xong lý do báo cáo với Long Soái chưa?”

“Ông nghĩ đến nếu ông giết cậu ta, chiến thần Thiên Sách sẽ làm gì không?”

Hắc Uyên lạnh lùng nói.

Lời nói của anh ta làm sắc mặt Thu Minh cứng lại, không biết nên trả lời như thế nào.

“Thống soái Thu, đừng do dự, còn không ra tay, quân chủ Dương sẽ chết!”

Thác Bạt Nghê nói với Thu Minh. “Thu Minh, ra tay!”

“Không tiếc đại giới g**t ch*t hắn ta!” Lúc này, Mục Thanh che ngực kêu lên.

Ánh mắt Thu Minh lóe lên.
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 455: C455: Mạng rất cứng



Trong lúc ông ta đang do dự, Diệp Phàm đã đi đến trước mặt Dương Thiên Hổ, sau đó tung ra một đấm.

Rắc!

Chỉ trong nháy mắt, tay phải của Dương Thiên Hổ bị Diệp Phàm bóp nát, lộ ra vẻ mặt thống khổ.

Am!

Diệp Phàm tung ra một quyền đâm xuyên thân thể của Diệp Phàm!

PhụtI!!

Dương Thiên Hổ hộc máu, hai mắt mở to nhìn chằm chăm Diệp Phàm, không nói lên lời, tắt thở!

Chủ nhân quân đoàn 3 cũng ngã xuống trong tay Diệp Phàm!

Dương Thiên Hổ bị giết, không khí hiện trường đọng lại!

Mọi người gần như nín thở, hai mắt mở to!

Thời gian như bị đóng băng!

Phó tổ trưởng Long Tổ, quân chủ quân Bạo Hùng, quân chủ quân Bạch Hổ, cả ba vị này đều là những đại lão đứng trên đỉnh quyền lợi, hiện tại đều chết trong tay. Diệp Phàm!

Nếu truyền tin tức này ra ngoài đủ để chấn động Long quốc!

Sau khi Dương Thiên Hổ, sắc mặt của Thác Bạt Nghê và Mục Thanh vô cùng khó coi, những người còn lại nhìn Diệp Phàm với ánh mắt vô cùng sợ hãi!

“Còn ai muốn chết, tôi có thể thành toàn!”

Diệp Phàm nhìn về phía tám quân đoàn và năm chiến khu, quát to.

Đối mặt với sự ngông cuồng của Diệp Phàm, mọi người im lặng không nói!

“Lần này người đứng đầu đại hội đấu võ quân đoàn là ai?”

Diệp Phàm nhìn về phía Thu Minh, lạnh nhạt nói. “Là... Là quân Thiên Sách!”

Thu Minh bị Diệp Phàm nhìn chằm chằm, cảm nhận được sự áp bách đáng sợ, thân thể bị trấn áp, dường như có thể bước vào địa ngục bất cứ lúc nào, ông ta vội vàng nói.

“Nói cho người của Nội Các, tôi nhớ kỹ những hành động của bọn họ, nếu bọn họ còn dám đánh ý đồ lên quân Thiên Sách, tôi đảm bảo làm Long quốc không còn ngày bình yên!”

“Nếu quân Thiên Sách bắt được đệ nhất, vậy phần

thưởng và tài nguyên thuộc về quân Thiên Sách, không thể thiếu bất kỳ món gì, nếu không sẽ là ngày chết của mấy người!”

Diệp Phàm lạnh lùng quát.

Nói xong hắn mang theo đám người Hoàng Bộ Thương rời đi.

“Diệp...”

Hắc Uyên nhìn Diệp Phàm, đang định lên tiếng thì Diệp Phàm nói: “Trở về nói cho Long Soái tôi lấy được. Hà Đồ Lạc Thư, nhưng ông ta muốn thì tự đến quân Thiên Sách lấy!”

Nói xong Diệp Phàm biến mất trong doanh địa!

Ánh mắt Hắc Uyên lóe lên, nhìn lướt qua những người ở đây: “Tôi khuyên mấy người một câu, tốt nhất đừng lại đi chọc cậu ta, nếu không mấy người bọn họ chính là vết xe đổi”

Những lời này của Häc Uyên làm sắc mặt của những người này thay đổi!

Mục Thanh nắm chặt tay, sắc mặt lạnh lếo, trong lòng tràn ngập lửa giận!

“Quả nhiên là đệ tử của Tiêu Thiên Sách, trò giỏi hơn thầy!"

Quân chủ quân Bạo Tuyết Nhiếp Bắc Lương cảm thán.

Vài vị thống soái cũng không ngừng thay đổi sắc mặt.

Hôm nay đối với các chiến khu quân đoàn Long quốc sẽ là một ngày khó quên!

Tiếp theo tin tức về quân Thiên Sách đoạt được top 1 quân đoàn, lại bị coi là phản nước, trong lúc quan trọng đệ tử chiến thần Thiên Sách trở về, tức giận g**t ch*t phó tổ trưởng Long Tổ, quân chủ quân Bạch Hổ, quân chủ quân Bạo Hùng, đánh quân chủ quân Thanh Long bị thương nhanh chóng lan truyền!

Mặc dù Thu Minh kịp thời phong tỏa tin tức nhưng giấy không thể gói được lửa, nói gì đến chuyện lớn như: vậy, càng không giấu được!

Tin tức này truyền ra, ba giới quân chính thương của Long quốc đều chấn động!

Vô số hào môn, quyền quý, thế gia đề kinh sợ!

Bọn họ không ngờ đệ tử chiến thần Thiên Sách lại đáng sợ như vậy, phải biết rằng đối phương là đệ tử chiến thần Thiên Sách, nhiều nhất cũng mới hai mươi mấy tuổi.

Tuổi này lại có thể g**t ch*t hai vị quân chủ, nghịch thiên đến mức nào?

Vô số thiên chi kiêu tử Long quốc bị đả kích!

Chuyện này tạo nên sóng to gió lớn ở triều đình Long quốc!

Vô số quan viên giận mắng hành vi vô tổ chức của Diệp Phàm.

Chuyện này hoàn toàn khiêu khích quyền lợi của Long quốc!

Đám quan viên sôi nổi muốn xử lý Diệp Phàm!

Nhưng rất nhanh bọn họ bị một câu của Long Chiến Thiên dọa sợt

“Ai muốn xử trí Diệp Phàm thì xử trí tôi trước!” Đây là lời nói của Long Chiến Thiên.

Ông ta nói xong, những người khác không dám nói gì nữa.

Long Chiến Thiên là nguyên soái thống lĩnh quân đội Long quốc, cũng là nguyên lão có công với Long quốc, trọng thần của nước, có địa vị cao, ngoại trừ Đại trưởng lão Các và người có địa vị tối cao của Long quốc, không ai có thể đánh đồng!

Ai dám xử lý một tôn đại phật như vậy? Khác gì tìm chết!

Bên trong Nội Các, các vị trưởng lão ngồi ở đây, sắc. mặt âm u, vô cùng khó coi.

“Không ngờ ngay cả đạn đạo cũng không g**t ch*t tên nhãi này!” “Mạng rất cứng!” “Tên khốn này quá kiêu ngạo, dám g**t ch*t đám người Dương Thiên Hổ trước mặt mọi người, còn dám nói Long quốc không còn ngày bình yên, hắn đang uy h**p chúng ta sao?”

“Quá buồn cười, cho dù là Tiêu Thiên Sách năm đó cũng không dám ngông cuồng như vậy!”

Vài vị trưởng lão Nội Các tức giận nói.

“Người này còn đáng sợ hơn cả Tiêu Thiên Sách năm đó!”

Một trưởng lão Nội Các nghiêm mặt nói.

“Đại trưởng lão, tôi kiến nghị xuất động bọn họ giải quyết những người này, người này không chết khó phục chúng!”

“Đúng vậy!”

Thêm một vị trưởng lão Nội Các ra đề nghị với Đại trưởng lão, những người khác cũng tán thành!

Lúc này, ánh mắt cơ trí của Đại trưởng lão lóe lên.

“Nếu mấy người còn dám giết chủ nhân, chỉ sợ năm đó ngày mai không thấy được Thái Dương!”

Đột nhiên một âm thanh lạnh băng truyền đến từ trong họp của Nội Các.

Các trưởng lão Nội Các biến sắc.

Phòng họp của bọn họ là nơi bí mật tối cao, có trọng binh và cao thủ võ đạo trấn giữ, người ngoài không có thông báo không thể vào đây được.

Bây giờ có người lặng yên không tiếng động đi vào nơi này nên đã làm các trưởng lão Nội Các vô cùng khiếp sợ. . Web đọc 𝘯ha𝘯h 𝑡ại ﹙ 𝑡𝙧𝓊𝘮𝑡𝙧𝓊ye𝘯.𝘷𝘯 ﹚

Lúc này một bóng người đi vào nơi này, nhìn chằm chằm vào vài vị trưởng lão Nội Các.
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 456: C456: Người không xúc phạm tôi thì tôi không xúc phạm người nếu người xúc phạm tôi thì đừng trách tôi



Trong một nhà hàng ở Đế Đô.

Bốn người Diệp Phàm, Huyết Cơ, Đường Sở Sở và Tôn Tiểu Tiểu đang ăn!

Lúc này, một người phụ nữ trang điểm gợi cảm và quyến rũ bước vào nhà hàng trong trang phục hàng hiệu và mang theo một chiếc túi xách trị giá mấy chục vạn.

Sau đó ánh mắt người phụ nữ vô tình liếc thấy Đường Sở Sở, trong mắt hiện lên một tia sáng, cô ta lập tức đi tới.

"Ồ, đây không phải Sở Sở sao? Đã lâu không gặp!"

Người phụ nữ đi tới, nhìn Đường Sở Sở mỉm cười.

"Cô là?"

Đường Sở Sở nhìn người phụ nữ với ánh mắt nghi ngờ.

"Tôi là Ngải Ngọc!"

"Ngải Ngọc học cùng lớp với cô ở trường trung học!" Người phụ nữ nói.

"Ồ, là cô à"

"Ngại quá, vừa rồi tôi không nhớ ral"

Đường Sở Sở nói với vẻ xin lỗi.

"Sở Sở, chúng ta đã không gặp nhau nhiều năm rồi đúng không, trước đây tôi ở nước ngoài, chưa có cơ hội liên lạc với cô, không ngờ lại gặp được cô ở đây, thật là trùng hợp!"

Ngải Ngọc cười duyên, sau đó nói: "Đúng rồi, Sở Sở, tối nay cô có thời gian không, tôi dẫn cô đi dự một bữa tiệc, để cô mở mang thêm kiến thức!"

"Cái này thì thôi đi!" Đường Sở Sở nói.

“Bữa tiệc tối nay không phải tiệc bình thường, là bữa tiệc do gia tộc đệ nhất ở Giang Bắc tổ chức khi họ tiến vào Đế Đô, tất cả những người giàu có và quyền lực ở Đế Đô và các ông chủ tập đoàn tài chính đều được mời tham dự, thậm chí những người từ một số thế gia lớn cũng sẽ có mặt."

"Những bữa tiệc như vậy thì có rất nhiều người muốn đi nhưng không đi được, đến lúc đó, với nhan sắc của cô, không chừng sẽ được các thiếu gia công tử nhà giàu quyền quý kia chú ý, lúc đó thì cô có thể một bước lên trời!"

Ngải Ngọc nhìn Đường Sở Sở cười nói.

"Vậy à, vậy thì làm phiền cô!"

Ánh mắt Đường Sở Sở lóe lên, cô nói.

"Không sao đâu, không phiền gì cả!"

"Sở Sở, chúng ta kết bạn WeChat đi, để khi nào tôi xong thì có thể thông báo cho cô đến!"

Sau khi Ngải Ngọc kết bạn với Đường Sở Sở qua mạng xã hội, cô ta xoay mông rời đi.

"Chủ tịch, cô ta là bạn cùng lớp của chị à?" Tôn Tiểu Tiểu nói.

"Ừ, cô ta là bạn cùng lớp cấp ba của chị, nhưng sau khi tốt nghiệp cấp 3, thì bọn chị chưa từng liên hệt"

Đường Sở Sở nói.

"Chủ tịch, em thấy người phụ nữ kia trông không giống như người tốt, tốt nhất là chị không nên tới dự yến tiệc gì đó!"

Tôn Tiểu Tiểu nhìn Đường Sở Sở, lo lắng nói.

"Sở Sở, em đồng ý tham dự bữa tiệc kia nhất định có lý do của riêng mình đúng không!"

Diệp Phàm nhìn Đường Sở Sở nói.

“Ừm, sở dĩ em đến Đế Đô lần này là để Đường thị có được chỗ đứng ở Đế Đô, tuy nhiên, Đế Đô là thủ đô, nơi này tốt xấu lẫn lộn, thế lực quyền quý đông đảo, nếu không kết giao một chút quan hệ trước, e là Đường thị sẽ khó phát triển ở Đế Đô!

Nếu bữa tiệc tối nay quy tụ tất cả những người giàu có, quyền lực và các tài phiệt của các tập đoàn ở Đế Đô, thì đó là một cơ hội, nếu có thể làm quen với họ và kết bạn với một số người có quyền lực ở Đế Đô thì sẽ có sự trợ giúp rất lớn đối với sự phát triển của Đường thị ở Đế Đôi"

Đường Sở Sở phân tích.

"Thì ra đó là điều chủ tịch nghĩ!"

Tôn Tiểu Tiểu chợt hiểu ra.

"Đúng là vợ của anh, thật thông minh!"

Diệp Phàm mỉm cười.

"Anh Tiểu Phàm, anh đi với em đến tham dự bữa tiệc tối nay đi!"

Đường Sở Sở nhìn Diệp Phàm nói.

"Được!"

Diệp Phàm gật đầu!

Ở một bên khác, Ngải Ngọc lấy điện thoại di động ra gọi điện, nói: "Cậu Viên, tôi đã tìm cho ngài một cực phẩm, tối nay ngài có thể hưởng thụ vui vẻ rồi!"

"Đương nhiên là sự thật, cực phẩm trăm phần trăm!"

"Được, tối nay gặp lại!"

Ngải Ngọc lên tiếng.

Sau đó cô ta cúp điện thoại với nụ cười lạnh trên môi.

Mà đám người Diệp Phàm đã trở về khách sạn sau khi ăn xong.

Lúc này, Quân Đao đã xuất hiện ở đây.

"Sao anh lại tới đây?"

Diệp Phàm nhìn Quân Đao nói.

"Hiện tại tin tức cậu sở hữu Long Tỷ đã truyền khắp Đế Đô, bây giờ thế lực ở khắp nơi đều đang để mắt tới cậu, cậu cẩn thận chút đi!"

Quân Đao nhìn Diệp Phàm nhắc nhở.

Diệp Phàm sờ sờ mũi, cười nói: Tỷ thì cứ tới lấy đi, chỉ xem bọn họ có còn mạng hay không thôi!"

"Cậu đừng lộn xôn, đây là Đế Đô, trước đây việc cậu giết Đoạn vương đã gây ra chỉ trích, nếu cậu lại lộn xộn ở Đế Đô, gây ra ảnh hưởng xấu, thì ngay cả Long Soái cũng không thể bảo vệ cậu được đâu!"

Quân Đao trầm giọng nói.

"Người không xúc phạm tôi, thì tôi không xúc phạm người, nếu người xúc phạm tôi, thì đừng trách tôi!"

Diệp Phàm thờ ơ nói.
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 457: C457: Nể mặt cậu cậu là thứ gì



Trong nhà Âu Dương ở Đế Đô,

Gia chủ của Âu Dương - Âu Dương Khắc, nhìn cha mình là Âu Dương Thành, nói: "Cha, hiện tại tên nhãi ranh đó đang ở Đế Đô, chúng ta có nên ra tay g**t ch*t cậu ta luôn không?”

"Con đã liên lạc với sư tôn Bất Phàm, ngày mai hắn sẽ đến Đế Đô, khi đó, hắn sẽ đích thân ra tay g**t ch*t tên này!"

Vẻ mặt Âu Dương Thành lạnh lùng nói.

"Sư tôn Bất Phàm?"

Âu Dương Khắc nheo mắt lại.

"Sư tôn Bất Phàm Phàn đại sư, hiện tại xếp hạng thứ 92 trong bảng Tông Sư, nếu hắn ra tay, tên này chắc chắn sẽ chết!"

Âu Dương Thành lạnh lùng nói.

"Nếu Tông Sư võ đạo ra tay, thì cậu ta chết chắc rồi!"

Âu Dương Khắc gật đầu.

Một số gia tộc lớn khác ở Đế Đô có mối thù với Diệp Phàm, chẳng hạn như nhà Mộ Dung, nhà Công Tôn, nhà họ Dương đều biết được tin tức Diệp Phàm đã đến Đế Đô, và tất cả họ đều đang thảo luận sẽ giết Diệp Phàm như thế nào!

Ngay cả thanh niên bí ẩn phía sau Sở Hà, sau khi biết Diệp Phàm tới Đế Đô cũng nói: "Anh ta thực sự đã tới Đế Đô, hơn nữa còn có được Long Tỷ, có vẻ như đã đến lúc đi gặp anh ta!"

Mà trong Ác Nhân Cốc.

"Thực sự đến Đế Đô!"

"Có vẻ như ông già này phải đích thân ra tay rồi!"

Trong Ác Nhân Cốc, một giọng nói lạnh lùng vang

"Lão già, chẳng lẽ ông muốn đi Đế Đô sao?" "Ông điên rồi à?" Ngay lập tức, một giọng nói khác vang lên.

"Với thực lực hiện tại của tôi, cho dù tôi có vào Đế Đô, thì bọn họ cũng đâu thể làm gì được tôi?"

"Hiện tại tin tức của Long Tỷ đã truyền khắp nơi, nếu như tôi không ra tay, Long Tỷ sẽ rơi vào trong tay người khác!"

“Mấy lão già các ông, sao không đi cùng tôi đến Đế Đô đi!”

"Dù sao thì Minh Chủ Võ minh cũng không có ở đây, các người sợ cái gì?"

Giọng nói lạnh lùng kia lại vang lên.

"Nếu ông không sợ chết thì cứ đi đi, chúng tôi không muốn tham gia cuộc vuil"

Giọng nói khác kia lại vang lên.

“Hừ, vậy khi tôi lấy được Long Tỷ, thì các người đừng giành với tôi!”

Chủ nhân của giọng nói lạnh lùng kia hừ một tiếng.

Sau đó, một lượng lớn ác nhân bước ra khỏi Ác Nhân Cốc và tiến thẳng về Đế Đô!

Trong nháy mắt, màn đêm buông xuống!

Ở vùng ngoại ô phía đông của Đế Đô, có một trang viên rộng hàng trăm mẫu đất, trông thật tráng lệ!

Lúc này, đủ loại ô tô sang trọng đã đậu bên ngoài trang viên.

Các thế lực quyền quý ở Đế Đô nối đuôi nhau đi về phía trong trang viên, trong đó có nhiều con cái của những gia đình giàu có và thậm chí có nhiều ông chủ có tài sản hàng chục tỷ.

Lúc này, Diệp Phàm đi cùng Đường Sở Sở tới đây.

Ngay khi họ chuẩn bị bước vào trang viên, thì đã bị bảo vệ chặn lại.

"Hai vị, xin hãy đưa thư mời rat" Người bảo vệ nói. "Thư mời?"

Diệp Phàm cau mày, nhìn Đường Sở Sở, cô nói: "Để em gọi điện thoại cho Ngải Ngọc!"

Rất nhanh, Ngải Ngọc đã đi ra từ trong trang viên, nhìn Đường Sở Sở nói: "Sở Sở, tới rồi à!"

"Anh ta muốn chúng tôi cho anh ta xem thư mời!" Đường Sở Sở nói.

"Đây là bạn của tôi!"

Ngải Ngọc nói với bảo vệ.

"Anh ấy thì sao?"

Người bảo vệ liếc nhìn Diệp Phàm.

"Anh ta?"

Ngải Ngọc nhìn Diệp Phàm với ánh mắt kinh ngạc.

Lúc trước ở nhà hàng, cô ta không để ý nhiều đến Diệp Phàm nên không biết hắn là ai.

"Đây là bạn trai của tôi, Diệp Phàm!" Đường Sở Sở giới thiệu với Ngải Ngọc. "Bạn trai?"

Sắc mặt Ngải Ngọc hơi thay đổi, ánh mắt liếc nhìn Diệp Phàm.

"Sao vậy? Có vấn đề gì à?" Đường Sở Sở hỏi. "Ồ không, nếu anh ta là bạn trai của cô thì cùng vào đi"

"Nhưng những người tham dự bữa tiệc tối nay đều là những nhân vật lớn có danh tiếng, hai người đừng nói lung tung, nếu không đắc tội với nhân vật quyền quý nào đó, thì tôi không cứu nổi hai người đâu!"

Ngải Ngọc dặn dò, dẫn Diệp Phàm và Đường Sở Sở vào trong trang viên!

Có hàng trăm người tụ tập trong trang viên này, tất cả đều ăn mặc sang trọng, toát ra khí chất phi thường, bọn họ đang cầm ly rượu và giao lưu với nhau

"Anh ở đây lấy chút gì đó ăn trước đi, Sở Sở, tôi dẫn cô đi gặp một người!"

Ngải Ngọc chỉ vào quầy bánh ngọt, thản nhiên nói với Diệp Phàm, sau đó kéo Đường Sở Sở đi.

Chẳng bao lâu, Ngải Ngọc đã mang Đường Sở Sở đến gặp mấy tên công tử.

"Cậu Viên, đây là Đường Sở Sở!"

"Sở Sở, đây là cậu Viên, cậu cả của nhà họ Viên, một trong những gia tộc giàu có ở Đế Đôi"

Ngải Ngọc chỉ vào người thanh niên ở giữa đám công tử này và giới thiệu.

"Xin chào, cậu Viên!" Đường Sở Sở lễ phép nói.

Mà tên cậu Viên kia nhìn Đường Sở Sở với ánh mắt sáng ngời.

"Cô Đường thật xinh đẹp!"

Cậu Viên nhìn Đường Sở Sở và khen ngợi. "Sở Sở, tới uống với cậu Viên mấy ly đi!" Ngải Ngọc lên tiếng.

"Nào, cô Đường, uống một ly đi!"

Cậu Viên lấy một ly cocktail từ người phục vụ ở bên cạnh và đưa cho Đường Sở Sở

"Cảm ơn!"

Đường Sở Sở không tiện từ chối, chỉ có thể cầm ly rượu uống một ngụm nhỏ.

"Cô Đường, tôi đã uống hết trong một ngụm luôn rồi mà cô chỉ uống ít vậy thôi sao!"

Cậu Viên nhìn Đường Sở Sở nhấp một ngụm nhỏ liền lên tiếng nói.

"Sở Sở, không sao đâu, uống hết đi!"

Ngải Ngọc thuyết phục Đường Sở Sở.

"Xin lỗi, tôi không uống được nhiều!"

Đường Sở Sở xin lỗi.

"Cô Đường, cô không nể mặt Viên Hạo này sao?"

Sắc mặt tên cậu ấm nhà họ Viên này xụ xuống, tỏ ra bất mãn nói.

"Sở Sở, uống nhanh đi, cậu Viên không phải là người mà chúng ta có thể đắc tội được đâu!"

Ngải Ngọc liên tục thúc giục Đường Sở Sở.

"Nể mặt cậu? Cậu là thứ gì?"

Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 458: C458: Cút hoặc chết



Xoet, xoẹt, xoẹtI! I

Năm người này lao thẳng về phía Đường Sở Sở, muốn bắt giữ cô.

Bùm!!!

Nhưng Đường Sở Sở còn chưa kịp ra tay, một lưồng

khí tức kinh khủng đã quét tới, đánh trúng năm người, khiến bọn họ buộc phải lùi lại phía sau.

Trong năm người này, một người là cường giả Thiên Cảnh, bốn người còn lại là cao thủ Địa Cảnh tầng thứ chín!

Nhưng tất cả bọn họ đều bị khí tức đáng sợ này đẩy lùi!

Đường Sở Sở liếc mắt nhìn, liền nhìn thấy bóng dáng Huyết Cơ xuất hiện ở đây.

Rõ ràng khí tức đáng sợ này đến từ cô ta!

Lúc này sắc mặt Huyết Cơ lạnh lẽo, trong mắt hiện lên tia máu, toàn thân tỏa ra một luồng hơi thở khiến người khác cảm thấy áp bức!

“Huyết Cơ, cô...” Đường Sở Sở kinh ngạc nhìn Huyết Cơ.

Năm người nhìn chằm chằm Huyết Cơ, hét lớn: “Cô là ai?”

“Cút”

“Hoặc chết!”

Vẻ mặt Huyết Cơ vô cảm đáp. “Các người ra tay bắt người!”

Cường giả Thiên Cảnh trầm giọng nói, vừa dứt lời liền xông lên.

Bùm!!!

Cường giả Thiên Cảnh vừa xuất chiêu đã bộc pháp một sức mạnh vô cùng khủng khiếp, đánh thẳng về phía Huyết Cơ.

Bốn người còn lại cũng lao về phía Đường Sở Sở.

“Tìm chết!”

Huyết Cơ nhìn cường giả Thiên Cảnh đang lao về phía mình, ánh mắt lóe lên tia lạnh lẽo rồi tiến lên một bước, tay phải lập tức biến thành móng vuốt sắc nhọn.

Bụpl!I

Ngay tức khắc đòn tấn công của cường giả Thiên Cảnh đã bị Huyết Cơ chặn lại.

Không những thế một móng vuốt của cô ta còn đâm vào ngực đối phương, nghiền nát trái tim hắn ta!

Cường giả Thiên Cảnh trợn tròn hai mắt nhìn Huyết Cơ, rồi ngã xuống đất chết ngay tại chỗ!

Bốn tên cao thủ còn lại cũng bị Đường Sở Sở đánh bay.

Với thực lực của Đường Sở Sở có thể dễ dàng đối phó với mấy cao thủ Địa Cảnh!

“Rút!” Bốn tên cao thủ Địa Cảnh nhìn thấy cường giả Thiên Cảnh bị giết, sắc mặt bọn họ liền thay đổi, trực tiếp rút lui.

“Thực lực không tệ!” Huyết Cơ nhìn Đường Sở Sở nói.

“Huyết Cơ, thực lực của cô mạnh đến thế sao?” Đường Sở Sở kinh ngạc nhìn Huyết Cơ.

“Ngại quá, lúc trước không tiện nói với cô!” Huyết Cơ đáp.

“Không sao đâu, lần này cảm ơn cô đã ra tay giúp đỡ!" Đường Sở Sở lên tiếng cảm ơn.

“Không cần cảm ơn tôi, đây là yêu cầu của hắn, nếu tôi không bảo vệ cô thật tốt, hắn sẽ tính sổ với tôi!”

Huyết Cơ thờ ơ nói.

“Ý cô là Tiểu Phàm ca ca"

“Hóa ra anh ấy đã sớm biết cô lợi hại như vậy!”. Тì𝗺 đọc 𝐭hê𝗺 𝐭ại [ Т𝒓𝑈𝗺𝐭𝒓𝒖 yện.𝑽n ]

Đường Sở Sở kinh ngạc nói, sau đó nghĩ tới tin tức máy bay rơi, sắc mặt tối sâm lại, trong mắt tràn đầy sự lo lắng.

“Làm sao vậy?” Huyết Cơ thấy Đường Sở Sở có chút bất thường liền hỏi.

Đường Sở Sở kể lại chuyện xảy ra với Diệp Phàm.

Nghe xong, sắc mặt Huyết Cơ hơi thay đổi, nói: “Hắn sẽ không sao đâu!”

“Cô cũng cho rằng Tiểu Phàm ca ca sẽ không sao. đúng không?”

Đường Sở Sở nhìn Huyết Cơ: “Anh ấy sao có thể có chuyện gì được!”

“Được rồi, Tiểu Phàm ca ca nhất định sẽ bình an vô sự!” Đường Sở Sở gật đầu, ánh mắt toát lên vẻ kiên định.

Cùng lúc đó, tại trụ sở của quân Thiên Sách!

Mấy người Diệp Phàm và Thiên Khuyết đã quay lại đây.

Đây cũng là lần đầu tiên Diệp Phàm bước vào trụ sở của quân Thiên Sách!

“Tham kiến thiếu quân chủ!”

Khoảnh khắc Diệp Phàm bước vào trụ sở, toàn bộ binh lính của quân Thiên Sách đều quỳ xuống rồi đồng loạt hô vang!

Bọn họ nhìn Diệp Phàm, trong mắt tràn đây sự sùng bái!

Bọn họ rõ ràng đã biết chuyện gì đã xảy ra ở chiến khu Trung Bộ.

Quân Thiên Sách đã giành được hạng nhất trong cuộc tranh tài giữa các quân đoàn, hơn nữa sức mạnh của thiếu quân chủ vô cùng cường đại.

Trong nhiều năm qua quân Thiên Sách luôn bị đàn áp và chế giễu, thậm chí còn có thể biến mất bất cứ lúc. nào, nhưng lần này thiếu quân chủ đã khiến cho bọn họ cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Vậy nên bọn họ cực kỳ hưng phấn, đối với Diệp Phàm cũng tràn đầy ngưỡng mộ!
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 459: C459: Quân đoàn số một trên thế giới



“Mọi người đều đứng lên cả đi!” Diệp Phàm nhìn binh sĩ quân Thiên Sách rồi nói.

Lập tức, toàn bộ binh lính quân Thiên Sách đều đứng lên, ánh mắt cung kính nhìn Diệp Phàm.

“Có lẽ mọi người đều biết thân phận của tôi rồi!”

“Lục sư phụ của tôi là chiến thần Thiên Sách!”

“Mấy năm nay, lục sư phụ của tôi không ở trong quân Thiên Sách, điều này đã khiến mọi người chịu nhiều chế giễu, vậy nên thành thật xin lỗi mọi người.”

Diệp Phàm trực tiếp cúi đầu trước binh sĩ quân Thiên Sách đang có mặt ở đấy.

“Thiếu quân chủ, đừng làm vậy!”

“Mặc dù quân chủ đã rời đi rất nhiều năm như vậy, nhưng các chiến sĩ của quân Thiên Sách chưa từng trách cứ quân chủ điều gì cải!”

“Nếu không có quân chủ, chỉ sợ Long Quốc đã sớm bị diệt rồi, chúng tôi cũng không thể sống sót!”

“Quân chủ chính là đại anh hùng của Long Quốc, đồng thời cũng là đại anh hùng trong lòng của chúng tôi

“Những năm này chúng tôi đã luôn chờ đợi quân chủ trở về, chúng tôi tin tưởng quân chủ sẽ không từ bỏ quân Thiên Sách!”

Lúc này, một người lính kỳ cựu của quân Thiên Sách hào hứng nói.

“Đừng lo lắng, chiến thần Thiên Sách sẽ không bao. giờ từ bỏ quân Thiên Sách!”

“Mặc dù bây giờ lục sư phụ của tôi vẫn chưa quay trở lại, nhưng tôi sẽ thay ông bảo vệ quân Thiên Sách thật tốt, hơn nữa còn dẫn dắt quân Thiên Sách giành lại sự vinh quang của trước đây!”

“Quân Thiên Sách sẽ luôn là quân đoàn số một Long quốc và không ai có thể thay đổi được!”

“Tôi không những đưa quân Thiên Sách giành lại vị trí quân đoàn số một Long Quốc mà còn muốn đưa quân Thiên Sách trở thành quân đoàn số một thế giới, trở thành một quân đoàn mà bất cứ quốc gia nào nghe thấy cũng phải khiếp sợi”

Diệp Phàm mạnh mẽ hô vang từng chữ một!

“Thiếu quân chủ uy vũ!!!”

“Thiếu quân chủ uy vũ!!!”

“Thiếu quân chủ uy vũ!!!”

Tất cả binh lính của quân Thiên Sách đều hét lên phấn khích.

Tiếng hô vang của họ dường như muốn vang dội cả đất trời!

Lập tức, Diệp Phàm theo mấy vị quân đoàn trưởng đi vào doanh trại.

“Thiếu quân chủ thật lợi hại. Chỉ vài câu nói đã khơi dậy được động lực và tinh thần chiến đấu của toàn quân Thiên Sách!” Đoàn Đao nhìn Diệp Phàm mỉm cười.

“Đây chính là khí thế mà quân Thiên Sách phải có!” Diệp Phàm đáp.

“Thiếu quân chủ, mấy lời cậu nói vừa nãy là thật sao?” Thiên Khuyết nhìn Diệp Phàm, hỏi.

“Đương nhiên!”

“Quân Thiên Sách không những phải lấy lại vinh quang trước đây mà còn phải trở nên mạnh mẽ hơn năm đó và trở thành quân đoàn số một trên thế giới!” Diệp Phàm nói thẳng.

“Số một thế giới..

Các quân đoàn trưởng lẩm bẩm, có người không thể tin được!

Cho dù là quân Thiên Sách hơn mười năm trước vẫn còn kém xa quân đội số một thế giới chứ đừng nói đến quân đoàn hiện tại!

“Yên tâm đi, tôi nói được sẽ làm được?” Diệp Phàm tự tin nói.

“Đúng rồi, thiếu quân chủ, chuyện tai nạn máy bay là sao vậy?” Mộ Bạch hỏi.

Soạt!

Nhắc tới đây, sắc mặt Diệp Phàm liền trầm xuống, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.

“Chính mấy lão già trong Nội Các đã làm việc đó!” Diệp Phàm lạnh lùng đáp.

Hôm qua, vài giây trước khi tên lửa bắn trúng máy bay của Diệp Phàm, hắn đã cảm nhận được nguy hiểm, vào thời khắc mấu chốt hắn đã nhanh chóng huy động toàn bộ sức mạnh để chống lại uy lực của tên lửa, vậy nên không bị nổ tung tại chỗ!

Cuối cùng, mấy người Diệp Phàm và Tô Nhược Tuyết đều rơi xuống biển.

Mặc dù Diệp Phàm đã dốc toàn bộ sức lực để cứu bản thân mình và một số người khác, nhưng hắn và bọn họ đều bị thương nặng.

Đặc biệt là Diệp Phàm, cho đến bây giờ hắn vẫn chưa thể nào hoàn toàn bình phục!

Sở dĩ hắn biết chuyện này do các trưởng lão trong Nội Các làm là do Lott - tộc trưởng gia tộc Rockfit đã nói cho hắn biết.

Sau khi Lott biết máy bay bị tấn công bởi tên lửa của vương quốc Anh, ông ta ngay lập tức chất vấn thủ tướng vương quốc Anh, dưới sự áp lực của gia tộc Rockfitt thủ tướng đã kể lại mọi chuyện cho ông ta.

Sau đó, Rockfit đã cử một đội tìm kiếm đi tìm Diệp Phàm và những người khác, rồi đích thân kể lại chuyện này!

Chính vì điều này mà hắn mới kiêu ngạo như vậy trong doanh trại ở chiến khu Trung Bộ, không chỉ g**t ch*t phó tổ trưởng tổ Long và hai quân chủ mà còn nói ra những lời nói ngông cuồng đó chỉ để cảnh cáo đám lão già đó!

Diệp Phàm không muốn Long Quốc rơi vào loạn lạc, nếu không hắn sớm giết tới Đế Đô rồi.

Suy cho cùng, quy tắc của hắn chính là người không động vào hắn thì hắn không động vào người, còn nếu kẻ nào không biết điều thì đừng trách hắn không khách khít

“Đám người trong Nội Các thật vô liêm sỉ!”

“Bọn họ năm đó đối với quân chủ như thế nào, thế mà bây giờ lại đối xử với thiếu quân chủ và quân Thiên Sách như vậy, thật đê tiện!”

Sau khi Đồ Phu, Mục Kình Thiên và Đoàn Đao biết chuyện đã vô cùng tức giận.

“Bọn họ đã làm gì lục sư phụ?” Diệp Phàm tò mò hỏi.

Hắn thật sự không hề biết chuyện này!
 
Back
Top