Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)

Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 40: C40: Xin lỗi đi không thì cút ra ngoài



Nhà họ Đường.

Sau khi Dương Ngọc Lan thuật lại lời của Diệp Phàm cho bà cụ Đường, bà cụ Đường giận tới nỗi vỗ xuống bàn!

“Dương Ngọc Lan, chị nhìn đứa con gái ngoan mà mình dạy dỗ đi, còn yêu cầu trưởng bối là tôi đi mời nó, thế diện lớn ghê!”

Bà cụ Đường lạnh lùng quát.

“Thưa mẹ, con…1

Dương Ngọc Lan lúng túng, trong lòng mắng Diệp Phàm té tát. Tất cả là tại thằng khốn này, nếu không bà ta sẽ không bị mắng.

“Bà nội, con nhóc Đường sở sở quá kiêu ngạo, nó tưởng Đường Thị không có nó thì không được chắc? Chúng ta không cần vụ hợp tác này nữa là được mà!”

Lúc này, Đường Phong đã trở về lập tức hừ mũi. Đường Chính Nghĩa cũng đang ngồi ở đây.

“Không được, việc hợp tác với tập đoàn Thiên Dương liên quan đến sự phát triển của Đường Thị trong tương lai. Hơn nữa, hiện tại đan Trú Nhan của Đường Thị vừa mới ra mắt thị trường, cần gấp một tập đoàn lớn giúp chúng ta nhanh chóng mở rộng các con đường tiêu thụ. Tập đoàn Thiên Dương vừa vặn thích hợp, vì vậy tuyệt đối không thế từ bỏ mối hợp tác này.”

Bà cụ Đường trầm giọng nói.

“Vậy lẽ nào bà muốn cùng ba cháu đích thân đi mời con nhóc kia trở về? Còn trả lại vị trí chủ tịch cho nó?”

Đường Phong không cam lòng.

“Chính Nghĩa à, chúng ta phải suy nghĩ cho công ty, chỉ đành để con ấm ức thôi!”

Bà cụ Đường nói với Đường Chính Nghĩa.

“Mẹ à, con không ấm ức. Chỉ cần công ty tốt, bảo con làm gì cũng được!”

Đường Chính Nghĩa thản nhiên nói.

“Vậy chúng ta đi thôi.”

Bà cụ Đường lập tức nói.

Một đám người rời khỏi nhà họ Đường.

Nhà họ Cung.

“Giờ phải làm sao đây ba? Tập đoàn Đường Thị sản xuất ra đan Trú Nhan, hiệu quả còn tốt hơn Hồi Xuân Sương của chúng ta. Hơn nữa, bên Hạ đại SƯ đã mất kiên nhẫn rồi!”

Cung Thanh sốt sắng nhìn ba mình là Cung Thắng.

“Bây giờ xem ra chỉ có thể ra tay với Đường sờ sở. Tuy cô ta đã bị cách chức, nhưng chắc chắn biết công thức điều chế đan Trú Nhan. Chúng ta bắt cô ta lại, ép hỏi công thức điều chế, sau đó giao cho Hạ đại sư, một công đôi việc.”

Cung Thẳng lạnh lùng trả lời.

“Ÿ hay! Nhirng tên Diêp Phàm ben canh cô ta rat khô dô’i phô!”

Cung Thanh tram giong nôi.

“Vay thl ra tay nhân lue anh ta không a ben canh Diràng Sa Sa!”

Trong mât Cung Thâng 16e lên vé lanh lùng.

De dô cüa Trung Quô’c.

Trong mot câu lac bô xa hoa cao cap.

Mot thanh niên an mâc long lây, khi chat bat phàm dang uông mot ly rirçru Lafite cô gia mây tram nghîn.

“Nhà ho Bach bi tiêu diêt rôi ir?1

Thanh niên nhấp một ngụm rượu, nhướng mày.

Một người đàn ông mặc đồ đen đứng trước mặt thanh niên, trả lời: “Thưa thiếu gia, theo điều tra của chúng tôi, người tiêu diệt nhà họ Bạch là một thanh niên tên Diệp Phàm, quan hệ giữa anh ta và đại tiểu thư nhà họ Đường ớ Thiên Hải không đơn giản. Trước đây, bởi vì đại thiếu gia nhà họ Bạch tỏ tình với đại tiểu thư nhà họ Đường nên anh ta đã giết đối phương trước mặt mọi người. Có lẽ thực lực của người này đã bước vào Nhân cảnh.”

“Tuổi còn trẻ mà đã bước vào Nhân cảnh, là một nhân tài. Bản thiếu gia không nỡ giết anh ta! Sai người nói với anh ta, cho anh ta hai lựa chọn. Một là thần phục bản thiếu gia, phục vụ cho bản thiếu gia. Hai là chôn cùng nhà họ Bạch! Mất một nhà họ Bạch nhưng có được một thiên tài Nhân cảnh, có thế nói là một vụ mua bán lời!”

Thanh niên cười xấu xa, uống một hơi cạn sạch ly rượu vang trong tay.

Gã chính là chỗ dựa thần bí phía sau nhà họ Bạch, cũng là người ở đế đô mà Bạch Khôn Sơn nhắc tới trước khi chết.

Đương nhiên Bạch Khôn Sơn không biết rằng chỗ dựa sau lưng ông ta không có ý định báo thù cho nhà họ Bạch, mà định chiêu mộ Diệp Phàm!

Trong quân Bạch Hổ.

“Diệp Phàm? Một thằng nhãi mà dám giết ba nghìn chiến sĩ quân Bạch Hổ chúng ta, đây là nỗi nhục nhẵ to lớn của quân Bạch Hổ chúng ta!”

Quân chủ Dương Thiên Hổ của quân Bạch Hổ giận dữ quát.

Rõ ràng là ông ta đã điều tra được Diệp Phàm giết chiến sĩ quân Bạch Hố.

“Quân chủ, theo tin tình báo, trước đó sở tuần tra đã bắt người này, nhưng không ngờ người của Bách Hoa Lâu và phân điện điện Long Vương lại đích thân ra mặt đón cậu ta ra ngoài. Có thế thấy thân phận của người này không đơn giản!”

Lúc này, một người đàn ông với mái tóc muối tiêu nói với Dương Thiên Hổ.

“Bất kể cậu ta có thân phận gì, dám đánh vào mặt quân Bạch Hổ ta thì phải chết!”

“Nếu việc này truyền ra ngoài, quân Bạch Hổ ta sao có thể đặt chân trong chín quân đoàn lớn được nữa, Dương Thiên Hổ tôi còn mặt mũi nào làm quân chủ?”

Dương Thiên Hố lạnh lùng nói.

“Quân chủ tính làm thế nào?”

Người đàn ông kia dò hỏi.

“Báo cho Chiến Hổ, bảo cậu ta triệu tập một nghìn chiến sĩ Bạch Hổ Doanh, xách đầu thằng nhãỉ kia về đây cho tôi. Nếu không làm được thì đừng về nữa!”

Vẻ mặt Dương Thiên Hổ đằng đằng sát khí.

“Quân chủ, thật muốn huy động chiến sĩ Bạch Hổ Doanh sao?”

Mặt người đàn ông kia biến sắc.

Trong Bạch Hố Doanh tập trung các chiến sĩ tỉnh nhuệ nhất, hung ác nhất của quân Bạch Hổ, ai nấy đều đáng sợ hơn cả sát thủ, sức chiến đấu mạnh gấp mười chiến sĩ quân Bạch Hố bình thường!

Chỉ khi nổ ra đại chiến mới có thể huy động chiến sĩ Bạch Hổ Doanh, bình thường không thế nhìn thấy bọn họ.

Một nghìn chiến sĩ Bạch Hổ Doanh này có chiến lực tương đương một quan đoàn mười nghìn người của quân Bạch Hố. So với chiến sĩ của quân đoàn bình thường, bọn họ mạnh hơn không biết bao nhiêu lần!

“Đi truyền lệnh đi!”

Dương Thiên Hố kiên quyết nói. “Vâng!”

Người đàn ông kia gật đầu.

Trong biệt thự của Đường sở sờ ở Thiên Hải.

Đoàn người bà cụ Đường đi thẳng tới đây.

“Cháu chào bà, chào chú hai, chú ba!”

Đường sở sớ chào hỏi.

Đường Chính Nghĩa và Đường Chính Đạo đều đi cùng bà cụ Đường.

“Sở Sờ, giờ bà và chú hai của cháu đã tới rồi, hi vọng cháu trờ về tập đoàn Đường Thị đảm nhiệm chức vụ chủ tịch!”

Bà cụ Đường nhìn Đường sở sở, trầm giọng nói.

“Các ngươi không xin lỗi vợ tôi à? Vừa mới mở họp báo xong đã ăn cháo đá bát, đúng là vô tình!”

Diệp Phàm hừ lạnh.

“Đây là chuyện của nhà họ Đường chúng tôi, liên quan gì đến

cậu?”

Đường Chính Đạo lạnh lùng nhìn Diệp Phàm, tỏa ra một luồng khí lạnh lẽo.

“Sở Sờ là vợ tôi, ông nói xem có liên quan không? Muốn sở sở trở về Đường Thị thì hãy ngoan ngoãn xin lỗi Sở Sở, không thì cút ra ngoài!”

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

“Cậu…1

Đường Chính Đạo nhìn Diệp Phàm chòng chọc, trong mắt lộ sát

ý-

“Xin lỗi Sở Sờ!”

Bà cụ Đường khom lưng xin lỗi Đường sở sở.

“Sở Sớ à, chú hai có lỗi với cháu, mong cháu đừng giận nữa!”

Đường Chính Nghĩa cũng khom lưng.

“Thưa bà, thưa chú hai, cháu không giận. Cháu cũng là một thành viên của nhà họ Đường, bây giờ Đường Thị cần cháu, tất nhiên cháu sẽ giúp đỡ!”

Đường sở sờ vội vàng nói.

“Giấy cam đoan đâu?”

Diệp Phàm lạnh lùng cất lời.

“Không cần giấy cam đoan chứ?”

Đường Chính Nghĩa nói.

“Không ký giấy cam đoan, ai biết liệu sau này các người có tiếp tục ăn cháo đá bát không?”

Diệp Phàm hừ lạnh.

“Lúc về bà sẽ cho người chuẩn bị giấy cam đoan. Ngày mai cháu đến công ty đi, mọi việc giao hết cho cháu. Sau này cháu là chủ tịch duy nhất của Đường Thị, sẽ không có ai cách chức cháu nữa!”

Bà cụ Đường trịnh trọng hứa

hẹn.

“Cháu cảm ơn bà!”

“Bà yên tâm, cháu nhất định sẽ lấy được mối hợp tác với tập đoàn Thiên Dương!”

Đường sở sờ nói.

“Tốt lắm, đừng để bà thất vọng!

Nói xong bà cụ Đường liếc nhìn Diệp Phàm rồi mới xoay người đi ra ngoài.

“Anh Tiếu Phàm quá đỉnh!”

Đường sờ sở nhìn Diệp Phàm, khẽ nở nụ cười.

“Dám bắt nạt vợ anh, bọn họ đáng đời!”

Diệp Phàm cười gằn.

Bên ngoài biệt thự, bà cụ Đường sa sầm sẳc mặt, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lùng và ngùn ngụt lửa giận.

“Mẹ đừng giận. Con thấy tất cả là ý của thằng nhãi kia, sở sờ cũng chỉ là nghe theo sự sắp xếp của cậu ta mà thôi.”

Đường Chính Đạo nói với bà cụ Đường.

“Chính Đạo, con xử thằng nhãỉ kia đi, mẹ không muốn nhìn thấy nó nữa!”

Sắc mặt bà cụ Đường lạnh như băng.”

“Mẹ yên tâm, con đảm bảo thằng nhãi kia sẽ nhanh chóng biến mất trên cõi đời này.”

Trong mắt Đường Chính Đạo lộ rõ sát ý lạnh như băng.

Đường Chính Nghĩa ỏ bên bên cạnh, trong mắt cũng tràn đầy sát ý.
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 41: C41: Thẳng thừng đốp chát



Ngày hôm sau, tập đoàn Đường Thị.

Diệp Phàm đi cùng Đường sở sở quay lại đây.

Người của tập đoàn Đường Thị đều vô cùng kinh ngạc khi thấy Đường sở sớ trở về.

“ôi chao, đây chẳng phải là chủ tịch Đường của chúng ta đấy ư? ồ không đúng, phải là Đường tiểu thư chứ, hiện tại chức chủ tịch Đường Thị đã không còn liên quan gì đến Đường tiếu thư rồi. Hôm nay Đường tiếu thư ghé thăm tập đoàn Đường Thị có chuyện gì vậy?”

Lúc này, một giọng nói cạnh khóe vang lên.

Một cô gái ăn mặc diêm dúa đi tới, nhìn Đường sở sở bằng ánh mắt chế giễu.

Người này là Mã Yến lúc trước bị Diệp Phàm tát trong phòng họp.

“Lại là cô à, cô còn muốn ăn tát hả?”

Diệp Phàm nhìn Mã Yến, lạnh lùng nói.

“Nhãi ranh! Hiện tại Đường sở Sở không chống lưng cho cậu được nữa, nếu cậu dám làm bậy, có tin tôi…

Bốp!

Mã Yến nhìn Diệp Phàm, hừ mũi một cách kiêu ngạo. Chẳng qua cô ta còn chưa nói xong đã bị Diệp Phàm tát bay.

Lần này Mã Yến bị tát gãy một đống răng, nằm trên mặt đất r*n r*.

“Anh… Anh dám đánh tôi!”

“Người đâu!

Mã Yến hét to!

Tống giám đốc Mã!”

Một đám nhân viên bảo vệ lao tới.

“Bắt thằng nhãi này lại cho tôi!”

Mã Yến hung dữ chỉ vào Diệp Phàm.

“Tôi xem ai dám?”

Đám nhân viên bảo vệ đang định ra tay với Diệp Phàm thì bị Đường sở Sở quát dừng.

“Các người còn ngây ra đó làm gì? Cô ta không còn là chủ tịch Đường Thị nữa rồi!”

Thấy đám nhân viên bảo vệ dừng lại, Mã Yến lập tức la lên.

“Ai nói tôi không phải chủ tịch Đường Thị?”

Đường sớ sở lạnh nhạt cất lời, trên người toát ra khí thế của nữ chủ tịch số một Thiên Hải, cực kỳ khí phách!

“Đường sờ sở, cô đã bị lão phu nhân cách chức đuổi đi rồi, hiện tại chủ tịch Đường Thị là nhị gia, liên quan gì đến cô?”

Mã Yến hừ mũi coi thường.

“Im miệng!”

Đột nhiên một tiếng quát vang

lên.

Đường Chính Nghĩa và Đường Phong sầm mặt đi tới.

“Chủ tịch, Đường thiếu, người đàn ông của con khốn này đánh tôi, hơn nữa cô ta còn nói mình là chủ tịch Đường thị, hai người nhất định phải phân xử cho tôi!”

Mã Yến thấy Đường Chính Nghĩa và và Đường Phong xuất hiện, lập tức tỏ vẻ tủi thân ai oán.

“Cô im đi!”

Đường Phong nhìn Mã Yến, không nhịn được mắng.

“Đường thiếu, anh…”

Mã Yến bị Đường Phong dọa sợ, không hiểu ra sao.

“Chú hai, xem ra chú vẫn chưa tuyên bố quyết định của bà nội nhỉ!”

Đường sở sở nhìn Đường Chính Nghĩa và nói.

“Chẳng phải chú định hôm nay sẽ chính thức tuyên bố chuyện này sao!”

Đường Chính Nghĩa lúng túng trả lời.

Sau đó, ông ta nói với các nhân viên Đường Thị xung quanh: “Theo quyết định mới nhất của chủ tịch hội đồng quản trị Đường, từ hôm nay chủ tịch của tập đoàn Đường Thị lại một lần nữa do Đường sở sở tiểu thư đảm nhiệm!”

Ông ta nói xong, tất cả nhân viên Đường Thị đều kinh ngạc.

Mới qua vài ngày mà chủ tịch lại đổi người hả?

Có điều các nhân viên Đường Thị đều hết sức vui vẻ về chuyện Đường Sờ Sở tái nhậm chức chủ tịch. Dù sao họ cũng vô cùng tán thướng Đường sở sở.

Trong khi đó, sắc mặt Mã Yến cực kỳ khó coi, cả người cứ đờ ra.

“Sao có thể chứ? Vì sao?”

Mã Yến thốt lên đầy khó tin.

“Sở Sở à, bà nội đã ký giấy cam đoan, đế ở phòng làm việc của cháu đấy! Có cần chú lập tức liên lạc với chủ tịch Nhậm tập đoàn Thiên Dương đế bàn chuyện hợp tác không?”

Đường Chính Nghĩa nói với Đường sở sở.

“Cảm ơn chú hai. Về chuyện hợp tác, cháu sẽ đích thân trao đối với chủ tịch Nhậm, không làm phiền chú đâu ạ!”

Đường sở sở khẽ mỉm cười.

“Được.”

Sắc mặt Đường Chính Nghĩa hơi thay đổi, ông ta gật đầu.

“À đúng rồi, còn cô nữa, bắt đầu từ bây giờ cô bị sa thải.

Người đâu, đuổi cô ta ra ngoài, không có lệnh của tôi thì không cho phép cô ta bước vào Đường Thị nửa bước!”

Lúc này, Đường sờ sở nhìn sang Mã Yến, lạnh lùng cất lời.

“Vâng, thưa chủ tịch!”

Đám nhân viên bảo vệ gật đầu, lập tức đi đến lôi Mã Yến ra ngoài.

“Đừng mà chủ tịch, đừng sa thải

tôi!”

Mã Yến hoảng sợ, không ngừng kêu la.

“Đường thiếu giúp tôi với!”

Thấy Đường sở sở thờ ơ, Mã Yến bèn nhìn Đường Phong. Ánh mắt Đường Phong lấp lóe, anh ta nói với Đường sở sở: “Sờ sở à, Mã Yến…”

“Tôi là chủ tịch, muốn sa thải một nhân viên mà còn phải thông qua sự đồng ý của anh sao?”

Đường sở sở thẳng thừng đốp chát lại Đường Phong, không cho đối phương cơ hội nói chuyện.

Sắc mặt Đường Phong lập tức tối sầm, tràn đầy giận dữ.

Sau đó, Mã Yến bị lôi ra ngoài.

Đường sờ sở và Diệp Phàm đi thẳng lên lầu.

Bên ngoài tập đoàn Đường Thị, Đường Phong ngồi trong chiếc xe Maybach mắng to: “Con khốn Đường Sở Sở, sớm muộn gì con cũng phải cho cô ta đẹp mặt!”

“Xem ra đã đến lúc phải ra tay

rồi!

II

Đường Chính Nghĩa ngồi ở hàng ghế sau lên tiếng.

“Ba định làm gì?”

Đường Phong nhìn Đường Chính Nghĩa.

“Chỉ khi Đường sở sờ hoàn toàn biến mất, tập đoàn Đường Thị mới thuộc về chúng ta.”

Đường Chính Nghĩa lạnh lùng nói..

Đường Phong biến sắc, nhìn Đường Chính Nghĩa: “Ba muốn ra tay với Đường sở sở sao?”

‘Vốn dĩ ba không muốn động đến nó, nhưng nó làm như vậy thì đừng trách ba!”

Trong mắt Đường chính Nghĩa lóe lên sát khí lạnh lẽo.

“Con khốn này quả thật đáng chết! Còn Diệp Phàm nữa, nó cũng đáng chết!”

Đường Phong lạnh lùng nói.

“Chú ba của con sẽ xử lý thằng nhóc kia.”

Đường chính Nghĩa tiếp lời.

Trong văn phòng chủ tịch Đường Thị.

“Bà xã ơi, biếu hiện của em lúc nãy rất tuyệt!”

Diệp Phàm mỉm cười nhìn Đường sở sở.

“Không cho bọn họ thấy chút uy phong, thì làm sao trấn áp được bọn họ? Còn Mã Yến, từ lâu em đã biết cô ta là người của chú hai, chẳng qua trước kia em không thể làm gì cô ta mà thôi. Bây giờ vừa hay nhân cơ hội này xử lý côta!”

Đường sở sở giải thích.

“Không hố là vợ của anh, giỏi quá!

Hôn cái nào!”

Diệp Phàm ôm Đường sở sở, muốn hôn cô.

Kết quả…

“Chủ tịch, cuối cùng thì cô cũng trở về rồi!”

Tôn Tiếu Tiểu, thư ký của Đường Sở Sở đột nhiên chạy vào văn phòng, kích động nói.

Có điều cô ấy vừa mới xông vào đã nhìn thấy Diệp Phàm ôm Đường Sở Sở định hôn.

Ba người đều sững sờ, bầu không khí có phần lúng túng!

Đường sờ sờ tỉnh táo lại, vội

vàng đẩy Diệp Phàm ra.

“À thì… chủ tịch, có phải tôi vào không đúng lúc không?”

Tôn Tiểu Tiểu lúng túng nói.

“Cô còn biết là không đúng lúc cơ đấy!”

Diệp Phàm lườm Tôn Tiếu Tiểu.

Tôn Tiếu Tiểu cũng lườm lại Diệp Phàm không chút khách khí.

“ờm, anh Tiểu Phàm về trước đi. Đế cảm ơn anh đã giúp em trở lại vị trí chủ tịch, tối nay em sẽ chuẩn bị cho anh một niềm vui bất ngờ!”

Đường sở sở nói với Diệp Phàm.

“Niềm vui bất ngờ? Được.”

Hai mát Diệp Phàm sáng ngời, hắn cười híp mắt đi ra khỏi văn phòng.

“Chủ tịch, cô vừa mới nói là tên kia giúp cô lấy lại vị trí chủ tịch?”

Lúc này, Tôn Tiếu Tiếu nhìn Đường sớ sở với vẻ mặt khó tin.

“ừm. Không có anh Tiểu Phàm thì tôi không thế trở lại vị trí này.”

Đường sở sở cảm thán.

“Sao có thế chứ? Tên ăn bám vợ kia có năng lực lớn như vậy ư?”

Ton Tiẽu Tiẽu lam bấm. Cô ấy cho rằng Diệp Phàm chỉ là một tên ăn bám vợ, chẳng được tích sự gì.

Về phần Diệp Phàm, sau khi rời khỏi Đường Thị, hắn đi dạo trên đường.

“Đại lý 4S?”

Sau đó, Diệp Phàm nhìn thấy một đại lý 4S, bèn đi thẳng vào trong.

Tuy Diệp Phàm chưa từng học lái xe, nhưng hắn đã lái xe của Đường sờ sở một lần và nảy sinh hứng thú với thứ này.

Đúng lúc gặp đại lý 4S này, Diệp Phàm định mua một chiếc lái chơi!

“Vương tiếu thư, hôm nay chỉ cần cô đồng ý đi uống với tôi một ly, thì tôi sẽ mua chiếc Ferrari này, cô thấy sao?”

“Xin lỗi tiên sinh, tôi chỉ là một nhân viên bán hàng, không phụ trách tiếp rượu!”

“Tôi là khách vip của đại lý, cô không nể mặt tôi ư? Cô có tin tôi nói một câu là có thể khiến cô cuốn xéo không?”

Diệp Phàm vừa bước vào đại lý thì nghe thấy một giọng nói bất mãn.

Hắn nhìn sang thì thấy phía trước một chiếc Ferrari có một người đàn ông bụng phệ đang bất mãn quát mắng một cô gái.

Cô gái này là Vương Băng Thanh, bạn thân của Trần Tiểu Manh.

Vương Băng mặc bộ đồ công sở, đi giày cao gót màu đen, đeo kính, tràn đầy khí chất ngự tỷ.

Còn người đàn ông bụng phệ kia miệng thì quát tháo, nhưng ánh mắt lại khó giấu d*c v*ng đối với Vương Băng Thanh.

Lúc này, một quản lý đi tới, nịnh nọt lấy lòng người đàn ông bụng phệ kia: “Tôn tống, ai chọc giận anh thế này? Anh bớt giận nhé!”

“Quản lý Thái, anh nhìn coi đại lý các anh tìm nhân viên bán hàng kiểu gì thế? Tôi có lòng tốt đến đây mua xe, cũng chỉ muốn cô gái bán hàng này uống với tôi một ly, thế mà cô ta thẳng thừng từ chối tôi. Tôi thấy các anh không cần vị khách là tôi đây nữa có phải không?”

Người đàn ông bụng phệ kiêu căng nói.

“Tôn tống bớt giận, nhân viên này vừa tới nên không biết gì cả.”

Quản lý không ngừng cười làm lành, sau đó nhìn sang Vương Băng Thanh: “Vương Băng Thanh, có chuyện gì vậy? Tôn tống là khách quen của chúng ta, ông ấy mời cô uống một ly thì có sao đâu. Hơn nữa, nếu Tôn tổng mua chiếc xe này thì cô sẽ được trích phần trăm mấy chục nghìn lận. Chẳng phải cô nói với tôi là cô thiếu tiền ư? Sao bây giờ có cơ hội kiếm tiền, cô lại không biết quý trọng!”

“Quản lý, mặc dù tôi thiếu tiền, nhưng tôi sẽ không bán mình vì tiền! Rượu này tôi không thế uống!”

Vương Băng Thanh kiên quyết nói.

“Cô…1

Giám đốc sa sầm sắc mặt, biểu cảm giận dữ. Anh ta đang định nói gì đó thì giọng nói của Diệp Phàm lập tức truyền tới.

“Mua Ferrari mà muốn cua gái á? Quá keo kiệt!”

Diệp Phàm đi tới, lạnh lùng hừ mũi.
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 42: C42: Quá giàu



“Là anh!”

Vương Băng Thanh nhìn Diệp Phàm, kinh sợ.

“Nhãỉ ranh, chui đâu ra vậy? Nơi này đến lượt mày nói chuyện hả?”

Tên đàn ông đầu trọc kia nhìn Diệp Phàm, quát.

Tên giám đốc kia liếc nhìn Diệp Phàm: “Quý ông, ngài đến đây có chuyện gì không ạ?”

“Tôi đến mua xe!”

Diệp Phàm lạnh nhạt nói.

“Mua xe? Với bộ dáng này của mày cũng dám đến đây mua xe?

Nhãi ranh, chỗ này không phải nơi để mày thế hiện đâu!”

Tên đầu trọc kia nhìn Diệp Phàm, khinh thường nói.

“Cô Vương, chiếc xe đắt nhất nơi này của cô là gì?”

Diệp Phàm nhìn về phía Vương Băng Thanh, hỏi.

“Xe đắt nhất?”

Vương Băng Thanh sửng sốt.

‘Đúng vậy!

Diệp Phàm gật đầu.

“Chiếc xe đắt nhất là chiếu McLaren P1 này, giá một ngàn hai trăm vạn!”

Vương Băng Thanh chỉ vào chiếc xe thế thao cực ngầu, giới thiệu.

“Vậy lấy nó, quét thẻ đi!”

Diệp Phàm nhìn lướt qua chiếc McLaren này, lấy ra một chiếc thẻ đen đưa cho Vương Băng Thanh.

Chiếc thẻ đen này do Khương Uyên đưa cho hắn, nói đây là chiếc thẻ đen cao cấp nhất của ngân hàng Hắc Kỳ, ngân hàng đứng đầu Long quốc. Tiền lời của các loại sản nghiệp của phân điện điện Long Vương quận Giang Nam đều chuyến vào chiếc thẻ này, lúc trước người sớ hữu chiếc thẻ này là Tả Thiên Dương, bây giờ thuộc về Diệp Phàm!

“Anh muốn mua chiếc xe này?”

Vương Băng Thanh thấy Diệp Phàm chỉ nhìn lướt qua đã mua luôn chiếc xe thế thao này, kinh ngạc đến ngây người!

Chiếc xe thể thao một ngàn hai trăm vạn, liếc một cái đã mua?

Cũng quá giàu rồi đó?

Lúc này tên đầu trọc và giám đốc cửa hàng 4S đều ngạc nhiên đến ngây người.

“Quý ông, ngài xác định muốn mua chiếc McLaren P1 này?”

Lúc này, giám đốc đi đến trước mặt Diệp Phàm, chấn động nói.

“Sao vậy? Ông sợ tôi không trả được tiền?”

Diệp Phàm nhìn đối phương, nói với Vương Bâng Thanh: “Đi quẹt thẻ đi!”

“Băng Thanh, nhanh đi quẹt thẻ

đi!

Tên giám đốc kia vội vàng nói với Vương Băng Thanh, người sau gật đầu, xoay người rời đi.

“Giám đốc Thái, ông đừng bị tên này lừa, với bộ dáng này của hắn, sao có thể mua nổi chiếc xe thế thao đắt như vậy cơ chứ. Tôi thấy hắn đang phồng má giả làm người mập thôi!”

Tên đầu trọc nhìn Diệp Phàm, châm chọc nói, hán ta không tin Diệp Phàm có thể lấy ra nhiều tiền như vậy đế mua một chiếc xe.

Rất nhanh, Vương Băng Thanh đã quay trở lại.

“Sao rồi?1

Giám đốc sốt ruột nhìn Vương Băng Thanh!

“Quẹt thẻ thành công!”

Vương Băng Thanh thở gấp, nhìn Diệp Phàm với ánh mắt không thể tin được.

“Thành công?” Giám đốc khiếp sợ. “Sao có thế?”

Tên đầu trọc sợ ngây người.

Lúc này, nhân viên cố vấn tiêu thụ và các người mua khác trong cửa hàng 4S đều nhìn Diệp Phàm với ánh mắt chấn động.

Những nữ tiêu thụ trong đó nhìn Diệp Phàm, hai tròng mắt b*n r* ngôi sao nhỏ.

“Xin hỏi tôi đang phồng má giả làm người mập sao?”

“Có cần tôi đánh anh sưng mặt thành mập mạp không?”

Diệp Phàm mỉm cười, nhìn tên đàn ông đầu trọc kia.

Tên đầu trọc xấu hổ, xoay người muốn rời khỏi.

“Với thân thể ba giây bắn như mày, sau này đừng đi ra ngoài tai họa các em gái!”

Đúng lúc tên đàn ông muốn rời khỏi tiệm, đột nhiên Diệp Phàm nói một câu.

Tên đầu trọc lảo đảo suýt chút nữa trượt chân ngã xuống đất, xấu hổ không thể phản bác, bởi vì sự thật hắn ta ba giây bắn, nhưng tại sao tên chết tiệt này lại biết được?

Rất nhanh tên đầu trọc này bỏ trốn mất dạng!

Cảm ơn anh!

Vương Băng Thanh nhìn Diệp

Phàm, nói lời cảm ơn.

“Cảm ơn tôi làm gì?”

Diệp Phàm nhìn Vương Băng Thanh.

“Cảm ơn anh đã giải vây cho em, nhưng anh thật sự không cần tốn nhiều tiền như vậy chỉ vì giúp em!”

Vương Băng Thanh nhìn Diệp Phàm, nói.

“Em đừng nghĩ nhiều, đúng lúc anh cũng muốn mua xe mà thôi!”

“Đúng rồi, không phải em là sinh viên sao? Sao lại đến đây bán xe?”

Diệp Phàm nói.

“Nhà em có chút việc cần tiền nên em làm thêm ở đây!”

Vương Băng Thanh cúi đầu nói.

“Anh mua chiếc xe này, chắc em sẽ được trích phần trăm không ít đúng không!”

“Có thế giúp được em không?”

Diệp Phàm dò hỏi.

“Lần này trích phần trăm em sẽ có được mười mấy vạn, vừa đủ, cảm ơn anh!”

Vương Băng Thanh nhìn Diệp Phàm, nói.

“Không cần khách khí, nếu em là bạn thân của Trần Tiếu Manh, chúng ta cũng coi như là bạn.”

Diệp Phàm nói.

Tiếp theo chỉ cần làm xong thủ tục, Diệp Phàm có thế lái chiếc xe thể thao này rời đi.

“Không ngờ Băng Thanh còn quen biết với thiếu gia nhà giàu như vậy!”

Lúc này thái độ của giám đốc với Vương Bang Thanh hoàn toàn khác lúc trước.

“Băng Thanh, đại thiếu gia vừa rồi là công tử nhà ai vậy, giới thiệu cho chúng tôi với!”

Ngay sau đó, một đám nhân viên nữ chạy đến trước mặt Vương Băng Thanh, hâm mộ nói.

Ánh mắt Vương Băng Thanh lóe lên, không biết suy nghĩ gì.

Bên khác, Diệp Phàm lái chiếc siêu xe giá ngàn vạn đi trên đường, nhận được tiếng hô kinh ngạc cảm thán của người qua đường.

Là tên khốn kia!

Ớ ngã rẽ nào đó, Triệu Hữu Dung đang dán hóa đơn phạt nhìn thấy Diệp Phàm đang lái chiếc McLaren chạy như bay qua, kêu lên.

Triệu Hữu Dung lái xe máy đuổi theo.

Nhưng với tốc độ xe máy của Triệu Hữu Dung sao có thế đuổi kịp chiếc McLaren của Diệp Phàm, nhưng ở ngã rẽ tiếp theo là đèn đỏ, Diệp Phàm dừng lại.

Lúc này, Diệp Phàm hất đuôi xe máy chặn đầu xe của Diệp Phàm.

Triệu Hữu Dung cởi mũ bảo hiểm, đi đến gần xe của Diệp Phàm, lạnh nhạt nói: “Xuống xe!”

“Có việc gì không?’

Diệp Phàm nhìn nữ cảnh sát này, nói.

“Mời anh đưa ra giấy phép lái xe?”

Triệu Hữu Dung lạnh lùng nói.

“Không có!”

Diệp Phàm nói.

“Không có? Anh không có giấy phép lái xe?”

Ánh mắt của Triệu Hữu Dung nghiêm lại, lộ ra sự vui mừng, nghĩ thầm: Nhãi ranh, lần này cậu đã rơi vào tay tôi.

Hiến nhiên cô vẫn còn ghi hận trong lòng chuyện lần trước gọi Diệp Phàm dừng xe nhưng đối phương lại để cô hít một bụng khói xe, cuối cùng lần này cô cũng bắt được tên này.

“Có vấn đề gì không?”

Diệp Phàm lạnh nhạt nói.

“Tất nhiên là có, lập tức xuống xe cho tôi!”

Triệu Hữu Dung quát.

Diệp Phàm đành phải xuống xe, nhìn Triệu Hữu Dung, vừa định mở miệng, kết quả đối phương quát lên: “Anh không có giấy phép lái xe, bây giờ thì đi theo tôi!”

“Nếu tôi không đi thì sao!”

Diệp Phàm nhăn mày lại.

“Vậy đừng trách tôi không khách khí”

Triệu Hữu Dung lạnh lùng nói, lao đến chỗ Diệp Phàm, thi triển chiêu bẻ tay ra sau.

Nhưng Diệp Phàm chỉ nghiêng người tránh sang một bên, tránh khỏi đòn tấn công của đối phương, Triệu Hữu Dung tiếp tục lao dền tấn công hắn.

Diệp Phàm trực tiếp ra tay, khống chế được Triệu Hữu Dung. Đè lên trên thân xe McLaren.

“Tên khốn…”

Lúc này, Triệu Hữu Dung bị đè trên thân xe, tức giận nói.

Cô không ngờ võ công của tên khốn này lại tốt như vậy, với thực lực của cô vậy mà lại bị chế phục trong nháy mắt!

Đột nhiên điện thoại của Diệp Phàm vang lên, là Trần Tiếu Manh gọi đến.

“Alo, anh rể, anh nhanh đến trường học đi, đã xảy ra chuyện rồi!”

Trần Tiểu Manh hét lớn.

“Xảy ra chuyện gì?”

“Anh đến rồi biết!”

Trần Tiếu Manh vội vàng nói.

Diệp Phàm tưởng Trần Tiểu Manh xảy ra chuyện gì, trực tiếp đẩy Triệu Hữu Dung ra, bước vào xe nhấn chân ga biến mất.

Tên khốn chết tiệt đợi đó cho

tôi!

n

LÚC này, Triệu Hữu Dung cực kỳ tức giận, bộ phận trước ngực tức giận đến mức phập phồng lên xuống.
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 43: C43: Muốn sống không



Đại học Thiên Hải.

Tiếng gầm rú chói tai của ô tô vang lên.

Một chiếc xe thế thao cực ngầu dừng trước cống trường.

“Đây là xe của anh?”

Trần Tiểu Manh đi đến, nhìn chiếc xe thể thao này, nhìn Diệp Phàm với ánh mắt đầy kinh ngạc.

“Vừa mới mua!

n

Diệp Phàm nói.

“Chiếc xe này không rẻ, anh lấy đâu ra tiền vậy?”

“Không phải là chị họ tôi đưa cho chứ!”

“Anh càng ngày càng ăn cơm mềm không chút khách khí nhỉ!”

Trần Tiếu Manh tặng cho Diệp Phàm một ánh mắt khinh bỉ xem thường!

“Đừng nhiều lời, em vội vàng gọi anh đến đây làm gì? Anh còn tưởng rằng em lại bị bắt cóc!”

Diệp Phàm trừng mắt nhìn Trần Tiểu Manh.

“Có phải lần trước anh đánh Kim Tú Thành, chủ tịch câu lạc bộ Tae Kwon Do đúng không?”

Trần Tiểu Manh nói.

“Câu lạc bộ Tae Kwon Do? Hình như có chuyện như vậy? Sao vậy?”

Diệp Phàm nói.

“Bây giờ Kim Tú Thành cầm ảnh của anh đi tìm anh khắp trường kìa.”

“Anh ta còn tưởng anh là sinh viên của đại học Thiên Hải, kết quả anh ta không tìm thấy anh, nổi trận lôi đình, dẩn theo người đi thẳng đến câu lạc bộ võ đạo, dọn sạch câu lạc bộ võ đạo.”

“Tất cả thành viên câu lạc bộ võ đạo bị anh ta gọi người đến đánh bị thương, bọn họ còn nói võ thuật của Long quốc chúng ta không bằng nước Lưu Ly bọn họ, còn luôn miệng khiêu khích khinh thường chúng ta, sau khi biết chuyện này tôi lập tức gọi cho anh!”

Trần Tiếu Manh kể đầu đuôi câu chuyện.

“Đám người nước Lưu Ly này chết cũng không biết hối hận!”

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

“Anh rể, hôm nay anh phải xả giận cho chúng ta!”

“Không thế đế đám Lưu Ly này đạp lên đầu chúng ta!”

Trần Tiểu Manh nói với Diệp Phàm.

»

Đi thôi!

n

Diệp Phàm nói.

Bởi vì sự thống hận của Lục sư phụ với Lưu Ly, Diệp Phàm cũng rất phản cảm với đám người Lưu Ly ngạo mạn, lúc nào cũng khiêu khích Long quốc này.

Bây giờ người Lưu Ly chạy đến địa bàn Long quốc khiêu khích khinh bỉ người Long quốc, Diệp Phàm không thể ngồi xem mặc kê, nếu không nếu đế Lục sư phụ biết, khẳng định sẽ đánh chết hắn!

Đại học Thiên Hải, trong câu lạc bộ võ đạo.

Lúc này tầng ngoài tầng trong của câu lạc bộ tụ tập một đống sinh viên của đai hoc Thiên Hải.

Trong xã đoàn, một đám thành viên của câu lạc bộ võ đạo đại học Thiên Hải nằm r*n r* ôm tay ôm chân trên mặt đất, ngay cả Tạ Hạo, chủ tịch câu lạc bộ võ đạo cũng nằm trên mặt đất, sắc mặt dữ tợn, khóe miệng rỉ máu, gãy một chân.

Một người đàn ông mặc vest, lạnh lùng đứng trước mặt các thành viên câu lạc bộ võ đạo, cả người tản ra sát khí lạnh lẽo đến tận xương, trong mắt tràn đầy sự miệt thị!

Còn Kim Tú Thành, chủ tịch câu lạc bộ Tae Kwon Do bó thạch cao một chân, chống gậy đứng một bên, khinh thường nói:

“Quả nhiên đám người Long quốc đều là phế vật, với thực lực rác rưởi của bọn mày, sớm hay muộn Long quốc cũng bị Lưu Ly thâu tóm, đến lúc đó đám rác rưởi bọn mày đều trở thành nô lệ của Lưu Ly bọn tao!”

“Kim Tú Thành, mày…”

Tạ Hạo nằm trên mặt đất, tức giận nhìn chằm chằm Kim Tú Thành.

“Sao hả? Tao nói sai hả?”

“Rất nhanh thôi Long quốc bọn mày sẽ bị Lưu Ly tiêu diệt, đến lúc đó bọn mày chỉ là đám nô lệ đê tiện!”

“Còn không bằng bây giờ đối giọng gọi tao là chủ nhân, làm quen trước đi, ha ha ha!!!”

Kim Tú Thành điên cuồng cười to, ánh mắt lạnh lẽo.

Tất cả sinh viên đại học Thiên Hải có mặt ở đây, nghe gã ta nói như vậy, tất cả đều cực kỳ tức giận. Đám sinh viên nam tức giận trừng mắt nhìn Kim Tú Thành, hận không thể lập tức xông lên đánh tơi bời đám người này!

“Thiếu chủ, có cần ra tay không?”

Trong đám người này có một thanh niên mặc quần áo trắng đứng ở đó, một người đàn ông mặc vest đen đứng bên cạnh nhỏ giọng nói.

“Từ hơi thớ này của đối phương, có lẽ đối phương là người của chiến bộ Lưu Ly, không vội!”

Thanh niên mặc đồ trắng lắc đầu.

“Nước Lưu Ly, một đất nước nhỏ bé, mấy trăm năm trước là nước thuộc địa của Long quốc, cũng dám mở miệng ngông cuồng, muốn tiêu diệt Long quốc, sợ rằng nằm mơ chưa tỉnh!”

Đột nhiên một tiếng nố vang lên, truyền khắp câu lạc bộ võ đạo!

Diệp Phàm bước ra.

Diệp Phàm xuất hiện, ánh mắt của tất cả mọi người ờ đây đều dõi theo hắn.

Tà anh ta!”

“Là người lúc trước đánh tơi bời hơn một trăm người của câu lạc bộ Tae Kwon Do, còn đãnh gãy một chân của Kim Tú Thành!”

Không ít sinh viên Thiên Hải nhận ra Diệp Phàm, tất cả cực kỳ kích động.

Cuối cùng mày cũng xuất hiện!”

Kim Tú Thành nhìn Diệp Phàm, sắc mặt tối lại, trong mắt tràn đầy sát khí.

“Lần trước đánh gãy một chân của mày, xem ra mày vẫn chưa nhận được bài học!”

“Lục sư phụ nói rất đúng, đám người Lưu Ly bọn mày thật sự không biết hối cải!”

Diệp Phàm đi đến, nhìn Kim Tú Thành, lạnh nhạt nói.

“Nhãi ranh, lúc trước mày đánh đứt một chân của tao, hôm nay tao muốn mày sống không bằng chết!”

“A Khôn!

Kim Tú Thành nhìn Diệp Phàm, sắc mặt lạnh lẽo, quát lên.

Ngay sau đó gã ta gọi người đàn ông lạnh lùng, mặc vest bên cạnh.

Ánh mắt của người đàn ông này lộ ra sự hung ác, nhìn chăm chú vào Diệp Phàm, di chuyển thân thể, nhấc một chân đánh về phía Diệp Phàm, khí thế hung ác, nhanh như chớp.

Trên người người này tản ra sát khí dày đặc, là một kẻ tàn nhẫn độc ác, giết người không nương tay!

Bốp!!!

Một chân đẩy ra, trong hư không truyền đến tiếng va chạm mạnh bạo, ngay cả không khí cũng bị thối bay, có thế thấy được uy lực của nó mạnh cỡ nào!

Đám sinh viên này nhìn thấy đòn này, bị dọa sợ trắng bệch mặt.

Nhưng rất nhanh cái chân kia đã bị Diệp Phàm bắt lại, không thế động đậy.

Tên A Khôn kia còn chưa lấy lại phản ứng.

Rắc rắc!

Diệp Phàm vung tay, cái chân này của đối phương bị hắn bóp nát.

A!

A Khôn không nhịn được kêu lên thảm thiết, ánh mất hung ác nhìn chằm chằm Diệp Phàm, hắn ta chịu đựng cơn đau, một tay hóa thành móng vuốt, lao thẳng về phía Diệp Phàm, đánh thẳng vào chỗ yếu hại.

Đùng!!!

Diệp Phàm tung ra một quyền, hai nắm tay va chạm với nhau!

Trong nháy mắt, tay phải của A Khôn nổ tung, cả người hắn ta bay ra ngoài, nện trên mặt đất, không ngừng nôn ra máu, trừng to mắt nhìn Diệp Phàm, tắt thở tại chỗ!

‘A Khôn!

Kim Tú Thành nhìn A Khôn bị giết, thay đổi sắc mặt, hét lớn.

“Sao mày có thể

Kim Tú Thành nhìn Diệp Phàm với ánh mắt không thể tin được.

A Khôn chính là binh vương được chú hai phái đến, đã từng chém giết hơn ngàn người, là một cao thủ ở chiến bộ Lưu Ly, bây giờ lại chết như vậy?

Điều này làm Kim Tú Thành không thế tin được!

Lúc này, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Kim Tú Thành, hắn bước từng bước đến chổ gã ta.

“Bảo vệ thiếu gia!”

Ngay lập tức mấy người đàn ông mặc đồ đen hét lên, bọn họ cùng lao đến chỗ Diệp Phàm.

Mấy người này đều là người của chú hai của Kim Tú Thành, mặc dù không bằng A Khôn nhưng sức chiến đấu không hề thấp!

Bịch bịch bịch!

Mấy người này bị Diệp Phàm đánh bay ra ngoài, nện xuống mặt đất kêu thảm thiết.

“Mày..Mày đừng đến đây!

Kim Tú Thành thấy Diệp Phàm đi đến, sắc mặt biến đổi, không ngừng lùi về sau, cái chân gãy làm gã ta ngã xuống mặt đất.

“Mày muốn sống không?”

Diệp Phàm nhìn Kim Tú Thành, lạnh lùng nói.

“Mày muốn làm gì?”

Trong mắt Kim Tú Thành hiện lẻn sư sơ hãi.
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 44: C44: Người không cùng loại với ta lòng dạ ắt sẽ khác



“Quỳ xuống, dập đầu với những người này một trăm cái, đồng thời nói một trăm lần Lưu Ly Quốc rác rưởi, Long Quốc vô địch!”

Diệp Phàm chỉ tay vào những thành viên bị thương của câu lạc bộ võ đạo, hắn lạnh nhạt nói với Kim Tú Thành.

“Không bao giờ!”

Kim Tú Thành thẳng thừng từ

chối.

Răng rắc!

Lúc này, Diệp Phàm đạp gãy cái chân còn lại của Kim Tú Thành.

A!

Kim Tú Thành kêu gào thảm thiết.

“Tao không muốn nhắc lại lần thứ hai!”

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

“Tao chính là…”

Kim Tú Thành nhìn Diệp Phàm chằm chằm, muốn báo ra thân phận của mình, kết quả gã ta còn chưa nói xong thì Diệp Phàm lại đạp gãy cái chân đang bó bột, toàn bộ thạch cao vỡ vụt!

A!!!

Lần này, Kim Tú Thành hét lên cực kỳ lớn, giống như tiếng giết lợn.

Đám học sinh kia nhìn thấy vậy thì rợn cả tóc gáy.

“Nếu tao làm theo những gì mày nói thì mày có bỏ qua cho tao không?”

Lúc này, gương mặt Kim Tú Thành vặn vẹo, biếu cảm thống khố nhìn Diệp Phàm.

Giờ phút này gẵ không còn nghĩ tới những thứ khác, chỉ muốn được sống, tên này quả thực là một kẻ điên!

Diệp Phàm không đáp, chỉ nhấc chân lên.

“Ta dập đầu, ta dập đầu!”

Vẻ mặt Kim Tú Thành thay đối, sợ hãi vội vàng nói.

Hắn chật vật xoay người nằm úp xuống, chịu đựng cơn đau đớn ớ hai chân, vừa dập đầu với thành viên của câu lạc bộ võ đạo, vừa nói Lưu Ly Quốc rác rười, Long Quốc vô địch!

Cảnh tượng này đã bị rất nhiều học sinh dùng điện thoại quay lại.

Những thành viên câu lạc bộ nhìn Kim Tú Thành vừa rồi còn cao ngạo hung ác, bây giờ lại đang dập đầu với bọn họ, ai nấy đều vui vẻ không thôi, quên luôn cả cơn đau đớn.

Cuối cùng, Kim Tú Thành cũng dập xong một trăm cái, đầu cũng chảy cả máu.

Sau khi Kim Tú Thành dập đầu một trăm cái, nói một trăm câu theo Diệp Phàm yêu cầu, gã ta xụi lơ nằm trên mặt đất thở hốn hến, ánh mất tràn đầy căm phẫn, cũng không cam lòng, mang theo chút xấu hố và giận dữ!

“Xem ra, mày rất không cam chịu nhỉ!”

Lúc nay, Diệp Phàm nhìn Kim Tú Thành nói.

“Không, không có!”

Kim Tú Thành vội vàng lắc đầu.

Răng rắc!

Diệp Phàm bỗng nhiên giẫm một chân lên ngực Kim Tú Thành, khiến cho lồng ngực của gã ta sụp xuống, trái tim như nứt ra.

Phụt!

Kim Tú Thành phun ra một ngụm máu, hai mắt trừng lớn nhìn Diệp Phàm: “Mày…mày nuốt lời!”

Hiển nhiên là Kim Tú Thành không ngờ, gã đã dập đầu xong mà đối phương vẫn không định tha cho mình!

“Tao đâu có đáp ứng là sẽ tha cho mày!”

“Hơn nữa, người Lưu Ly Quốc chúng mày cũng nói cái gì mà giữ lời cơ à!”

“Lúc trước tao đã tha cho mày một mạng, nhưng mày lại không biết điều, còn dám chạy tới địa bàn Long Quốc khiêu khích dương oai, mày cũng không cần phải sống thêm nữa!”

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

“Mày…”

Kim Tú Thành nhìn chằm chằm Diệp Phàm, chưa kịp nói gì đã tắt thở!”

“Người không giống ta thì không thế tin được!”

Diệp Phàm hờ hững nói ra tám chữ.

Ngay sau đó, hắn đi tới trước mặt các thành viên câu lạc bộ, tay vung ngân châm chữa lành tất cả vết thương trên chân họ.

“Đa tạ người anh em, không biết nên xưng hô thế nào? về sau Tạ Hào tôi sẽ báo đáp!”

Xã trường Tạ Hào cảm kích Diệp Phàm.

“Diệp Phàm!”

Diệp Phàm nói ra hai chữ rồi rời đi.

Lúc này, học sinh có mặt ở hiện trường đều reo hò phấn khích.

Bọn họ đều có một loại cảm hãnh diện và sảng khoái!

“Không ngờ người này lại còn đẹp trai như vậy!”

Ánh mắt của Trần Tiểu Manh lúc này đầy ánh sao lấp lánh, gương mặt lộ ra vẻ sùng bái.

Diệp Phàm vừa đi ra mấy bước, đột nhiên phía sau vang lên một thanh âm.

“Công tử, xin dừng bước!”

Diệp Phàm xoay người nhìn, một niên áo trắng dẫn theo người đàn ông mặc đồ đen đi tới trước mặt hắn.

“Có chuyện gì?”

Diệp Phàm hỏi.

“Công tử tuổi còn trẻ đã có thực lực can đảm và lòng yêu nước như vậy, thật đúng là anh tài của Long Quốc ta!”

Thanh niên áo trắng mỉm cười nói.

“Tôi không muốn nghe mấy lời vô ích!”

Diệp Phàm nói.

“Tại hạ Mộc Thần, muốn được kết bạn với công tử, không biết có thể cùng ăn bữa cơm không?”

Mộc Thần nhìn Diệp Phàm, thản nhiên nói.

“Tôi không thích ăn cơm với đàn ông!” Diệp Phàm trực tiếp nói.

“To gan, cậu dám từ chối thiếu chủ nhà chúng tôi!”

Người đàn ông mặc đồ đen nhìn Diệp Phàm quát.

“Làm sao? Tôi còn không thể từ chối?”

Diệp Phàm liếc nhìn đối phương.

“Công tử chớ hiểu nhầm, tại hạ chỉ muốn làm bạn với công tử mà thôi.”

“Hơn nữa theo tôi được biết, lai lịch của gã Kim Tú Thành này không đơn giản, cao thủ bên cạnh kia có lẽ là người của chiến bộ Lưu Ly Quốc, có thể điều động được người của chiến bộ ở Lưu Ly Quốc chỉ có một trong gia tộc lớn – nhà họ Kim.

“Nhà họ Kim có thế lực rất lớn ở Lục Ly Quốc, thống lĩnh một phương, hiện tại công tử giết người của Kim gia, bọn họ nhất định sẽ không buông tha.”

“Nhà họ Kim ra tay, sợ là công tử sẽ gặp nguy hiếm, nếu công tử nguyện ý, Mộc Thần tôi bằng lòng ra sức bảo vệ, nhất định sẽ không để nhà họ Kim tổn hại tới công tử!”

Mộc Thần nhìn Diệp Phàm nói.

“Cậu nghĩ người như tôi cần người khác tới bảo vệ sao?”

Diệp Phàm khẽ cười nhìn về phía Mộc Thần, hắn xoay người rời đi.

“Thiếu chủ, thằng ranh này đúng là không biết điều, cậu ta cho là chút công phu đó chống lại được nhà họ Kim sao? Cho dù có thêm cả nhà họ Đường thì cũng không đáng một cái nhấc tay của nhà họ Kim!”

“Tôi thấy chúng ta không cần phải mời chào loại người không xem ai ra gì thế này!”

Người mặc đồ đen cạnh Mộ Thần nói.

“Trực giác nói cho tôi biết, cậu ta không hề đơn giản, tiếp tục điều tra, thân phận của cậu ta chắc chắn không chỉ có như vậy!”

“Có lẽ người này là một cơ hội để tôi trở về Mộc vương phủ!”

Ánh mắt Mộc Thần khẽ lóe lên.

Bên kia, Diệp Phàm đang chuẩn bị rời khỏi Đại học Thiên Hải thì đột nhiên nghe thấy tiếng đàn du dương.

Ồ?

Diệp Phàm nghe được tiếng đàn, ánh mắt lóe lên, trực tiếp đi về phía phía phát ra âm thanh.

Rất nhanh, Diệp Phàm đã đi tới một phòng học, hán nhìn vào trong qua ô cửa sổ.

Bên trong phòng học.

Một cô gái với mái tóc dài như thác nước, ăn mặc giản dị đang chơi đàn, những ngón tay thon thả nhảy múa trên phím đàn, vô cùng linh động!

Nhưng đối phương nghiêng mặt, Diệp Phàm không nhìn rõ được chính diện.

“Tiếng đàn như nước chảy mây trôi, êm tai dễ nghe, không ngờ dưới chân núi lại có người chơi đàn hay như vậy!”

Diệp Phàm không khỏi cảm thán.

Những năm trên núi này, hắn thường xuyên nghe đại sư phụ đánh đàn nên cũng thông hiểu âm luật.

Mặc dù kỹ năng chơi đàn của cô gái này kém xa đại SƯ phụ, nhưng chắc chắn là người đứng đầu trong những người bình thường, hay hơn rất nhiều so với tiếng đàn mà hắn nghe được ở Bách Hoa Lâu.

Đối phương chỉ là một người bình thường, nhưng tiếng đàn đánh ra lại có thể ảnh hưởng tới tinh thần của người khác, khiến cho người ta chìm đắm vào bên trong, điều này đủ chứng minh thiên phú rất cao, cộng thêm được trau dồi và truyền lại những kỹ năng đỉnh cao của cầm nghệ, tương lai vô hạn!

“Nếu như đại sư phụ nhìn thấy cô gái này, hẳn là sẽ thích!”

Diệp Phàm nhẹ giọng nói.

Ầm!!!

Lúc này, cánh cửa phòng học đột nhiên bị đấy ra, một nhóm học sinh nữ ăn mặc diêm dúa xông vào, phá vỡ tiếng đàn đẹp đẽ!

Cô gái đang đánh đàn trông thấy nhóm học sinh kia xông vào thì bị dọa tới mức run lên, vội vàng đứng dậy.

“Ayyo, đây không phải ma lem nổi tiếng ở trường chúng ta sao?”

Nhóm học sinh nữ vây quay cô gái kia, người cầm đầu buộc tóc đuôi sam cười lạnh nói.

“Đúng là đồ xấu xí, cô cho rằng mình vẫn là hoa hậu giảng đường của đại học Thiên Hải hay sao, còn dám lén chạy tới đây đánh đàn, người xấu xí như cô thì có tư cách gì mà chơi đàn!”

“Không sai, xấu xí như vậy thì mau thôi học đi, đừng có dọa người khác nữa!”

Những học sinh nữ khác bắt đầu giễu cợt cô gái kia.

Lúc này, Diệp Phàm mới nhìn rõ gương mặt của cô gái, má trái của đối lương lại có một vết sẹo rất lớn, làm cho khuôn mặt vốn dĩ thanh tú trở nên gớm ghiếc và xấu xí!

“Xin lỗi, tôi đi ngay đây!”

Cô gái vừa nói vừa cúi đầu định rời đi.

“Cô muốn đi đâu!”

Học sinh nữ tết đuôi sam túm lấy mái tóc của cô gái kia rồi quăng người ngã xuống đất.

“Con đ* này, mặt cũng bị hủy rồi còn không chịu thành thật, còn lén chạy tới chơi đàn, sao nào? Cô muốn dựa vào tiếng đàn kia để thu hút ánh mắt của đàn ông sao?”

Cô gái thắt đuôi sam kia không vừa lòng, bắt đầu mắng chửi.

“Chị Yến, em thấy nên hủy luôn đôi tay kia đi, xem sau này cô ta còn đánh đàn hấp dẫn người khác thế nào!”

Lúc này, một học sinh nữ bên cạnh lên tiếng.

“Được!”

“Cứ làm vậy đi!

Cô gái thắt bím đuôi sam cười khấy.

“Đừng, không muốn!”

Cô gái chơi đàn nghe thấy họ nói như vậy thì vội vàng che lấy hai tay, muốn đứng dậy bỏ chạy!

“Giữa cô ta lại cho tao!

Cô gái cầm đầu la lên, những học sinh nữ khác liền xông tới, đè cô gái kia xuống dưới đất, giữ tay cỏ lại.

“Xin cô đừng phá hủy tay tôi, tôi bảo đảm sau này sẽ không chơi đàn nữa, cầu xin cô!”

Ánh mắt của cô gái đầm nước mắt, không ngừng van xin người cầm đầu kia.

“Cô càng không cho tôi hủy thì bản tiếu thư đây lại càng phải hủy!”

“Phá đi đôi tay này, để xem cô còn quyến rũ đàn ông thế nào!”

Cô gái thắt bím vừa nói vừa giẫm thẳng lên bàn tay kia, ánh mát người sau hiện lên vẻ tuyệt vọng.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back