Dịch Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)

Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 1130: C1130: Điều này cho thấy thực lực



Lúc này, Diệp Phàm đấm thẳng về phía Huyền Chân, sức mạnh trong cơ thể đều bộc phát, thậm chí hắn còn thi triển Long Tượng Bàn Nhược Công, đấm ra Long Tượng quyền.

Khi cú đấm này xuất này, một đợt âm thanh của rồng và voi không ngừng vang lên, sau đó ròng và voi khổng lồ liền hiện ra từ hư không, ra sức trấn áp Huyền Chân.

Khi Huyền Chân nhìn thấy bóng dáng của rồng và voi, ánh mắt không giấu được sự kinh ngạc, hai tay tạo thành Phật ấn để chống cự lại!

Bùm!!!

Đòn tấn công này giống như một quả tên lửa nổ tung vậy, xé nát toàn bộ thung lũng ra thành từng mảnh, một nguồn năng lượng khống lồ lao thẳng lên trời tạo thành một đám mây nhỏ.

Rầm rập!!!

Lúc này Huyền Chân buộc phải lùi lại, đau đớn kêu lên một tiếng, sắc mặt tái nhợt rồi nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm.

“Cơ thể còn khá khỏe đấy, vẫn chưa ngã xuống!” Diệp Phàm lạnh lẽo nói.

Hắn tiếp tục đấm thêm một cú, sức mạnh long cốt trong cơ thể được kích hoạt hoàn toàn, khiến cú đấm này càng trở nên hung hãn hơn.

“La Hán Kim Thân!”

Huyền Chân hét lớn rồi thi triển tuyệt chiêu, toàn thân ông ta chợt tỏa ra một luồng hào quang Đức Phật ngất trời, khiến cả người ông ta giống như một vị La Hán vừa giáng thế, mạnh mẽ chặn đứng lại cú đấm của Diệp Phàm.

Keng!!!

Cú đấm của Diệp Phàm dường như chạm phải kim loại, phát ra một tiếng vang lớn như sấm dội.

Bụp, bụp, bụp!!!

Diệp Phàm lại tiếp tục xuất một quyền, những vẫn bị La Hán Kim Thân của đối phương đánh bật ra.

Ánh mắt Diệp Phàm hiện lên một tia kinh ngạc, nói: “Không nghĩtới ông cũng có chút bản lĩnh.”

Huyền Chân cũng vung tay lên, muốn áp chế Diệp Phàm.

Khi ông ta vung tay lên, La Hán Kim Thân ngưng tụ trên người ông ta cũng giơ lên một lòng bàn tay, giống như bàn tay từ trên trời rơi xuống áp chế Diệp Phàm.

Dưới áp lực của lòng bàn tay này, không khí dường như dập tắt, không gian trở nên méo mó, hình thành một uy thế cực kỳ đáng sợ!

Sắc mặt Diệp Phàm tối sầm lại, hắn liền thi triển Ngự Long Quyết, hét lớn: “Thăng Long Phá!”

Bùm!!!

Trong nháy mắt long khí trong cơ thể Diệp Phàm liền bộc phát rồi bao trùm lấy hắn, hắn như thể biến thành một con rồng ấn nấp ở vực sâu, long khí này nhanh chóng nố tung lòng bàn tay của La Hán Kim Thân, sau đó lao thẳng về phía Huyền Chân.

Huyền Chân nhìn thấy Diệp Phàm hóa thành rồng đang lao về phía mình, sắc mặt liền thay đổi, cấp tốc kích hoạt La Hán Thân Kim đế chống cự.

Kết quả La Hán Kim Thân đã bị Diệp Phàm làm cho nốtung.

Rầm! Ị!

Huyền Chân phun ra một ngụm máu, toàn thân bay thẳng ra sau, đập mạnh xuống đất rồi

không ngừng nôn ra máu.

Lúc này, Diệp Phàm cũng đáp xuống đất, long khí toàn thán cũng tiêu tan, hô hấp dần trở nên dồn dập, toàn thân cũng kiệt sức.

Chiêu thức Thăng Long Phá này là một chiêu cao cấp trong Ngự Long Quyết, cần phải tiêu hao rất nhiều sức lực, nhưng đối lại uy lực cũng rất đáng sợ!

Hơn nữa đây là lần đầu tiên hắn sử dụng chiêu thức này, uy lực so với hắn tưởng tượng còn mạnh mẽ hơn!

Lúc này, Diệp Phàm đi về phía Huyền chân, khinh thường nói: “Trở về nói với trụ trì của các người, nếu còn dám phái người đến lần nữa, tôi sẽ dẫn quân tàn sát toàn bộ chùa Vạn Phật!”

Diệp Phàm nói xong liền quay người rời đi.

Sau đó Diệp Phàm trở lại Thiên Hải.

Nhưng trước khi rời đi, hắn lại bắt đầu trầm tư.

Sau khi hấp thụ xong ký ức linh hồn của tông chủ Thiên Ma Tông, hắn biết được một tin tức khá quan trọng, đó là Ma Thần Xi Vưu còn có một hậu duệ, hơn nữa đổi phương đã có ý định chiếm đoạt cả thiên hạ và đem tên tuổi của Ma Thần Xi Vưu một lần nữa tái xuất giang hồ.

Tên tông chủ Thiên Ma Tông từ trăm năm

trước vì để sống sót, đã nhờ sự giúp đỡ từ hậu duệ của Ma Thần Xi Vưu, vậy nên linh hồn của ông ta vẫn còn thể tồn tại sau khi cơ thể đã chết, thậm chí còn có thế chiếm được cơ thể của Diệp Phàm; cũng là do ông ta đã tu luyện một môn pháp do hậu duệ của Ma Thần Xi Vưu truyền lại.

Điều này cho thấy thực lực hậu duệ của Ma Thần Xi Vưu vô cùng cường đại.

Hơn nữa bọn chúng còn cùng nhau âm thầm lên kế hoạch, đầu tiên phải đối phó chính là Long Quốc, bởi vì năm đó chính Hiên Viên Hoàng Đế – tổ tiên của tộc Hiên Viên ở Long Quốc đã đánh bại và g**t ch*t Ma Thần Xi Vưu, vậy nên bọn họ phải bắt đầu ra tay với Long Quốc.

Một khi bọn chúng ra tay, nhất định sẽ lật đố trật tự xã hội của Long Quốc và gây ra tình trạng bạo loạn triền miên!

Đây là điều mà Diệp Phàm không muốn nhìn thấy, nhưng trong kí ức của tông chủ Thiên Ma Tông cũng không có thêm thông tin gì về hậu duệ của Ma Thần Xi Vưu, thậm chí ngay cả đối phương trông như thế nào, ở đâu cũng đều không có.

Diệp Phàm lập tức liên lạc với Cơ Như Yên và yêu cầu cô ấy báo ngay cho Bách Hoa Lâu đế tìm kiếm dấu vết hậu duệ của Ma Thần Xi Vưu.

Cơ Như Yên chết lặng khi nghe tin ma thần

trong truyền thuyết Xi Vưu vẫn còn hậu duệ nên đã nhanh chóng ra lệnh cho người điều tra!

Lúc này, ở đâu đó trong Long Quốc, một giọng nói lạnh lẽo vang lên: “Tên Thiên Ma Tông đó đúng là phế vật, thế mà bị tiêu diệt dễ dàng như vậy!”

“Hộ Quốc Thần Tướng Diệp Phàm!”

Giọng nói lạnh lẽo lại vang lên, khiến người ta có cảm qiác ớn lanh mãi khônq thôi.
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 1131: C1131: Sao em lại đến đây



Mấy tiếng sau, Diệp Phàm về đến nhà ở Thiên Hải.

Trong biệt thự, Đường Sở Sở và Trần Tiểu Manh đang trò chuyện, thấy Diệp Phàm trở về, đứng dậy nhìn về phía hắn.

“Anh Tiểu Phàm, anh đã về rồi.”

Đường Sở Sở mỉm cười nói.

“Anh rể, lâu rồi không gặp, em nhớ anh chết mất.” Trần Tiểu Manh ôm chầm lấy Diệp Phàm.

“Sao em lại đến đây?”

Diệp Phàm buông Trần Tiểu Manh ra, nói.

“Đây cũng là nhà em, sao em không thể đến?”

“Anh rể, không phải anh muốn đuổi em đi, muốn sống cuộc sống thế giới hai người với chị họ đấy chứ?”

Trần Tiểu Manh tinh nghịch nói, Diệp Phàm trừng mắt nói: “Biết còn đến.” “Chị họ, anh rể muốn đuổi em đi.”

Trần Tiểu Manh đáng thương nhìn Đường Sở Sở, Đường Sở Sở nói: “Sao anh Tiểu Phàm lại đuổi em đi chứ!”

“Không phải em đã là tộc trưởng Hoàng tộc họ Trần rồi sao, sao còn rảnh rỗi như vậy?”

Diệp Phàm hỏi.

“Làm tộc trưởng quá nhàm chán, không thể đi ra ngoài chơi, còn phải xử lý một đống chuyện, quá phiền nên em trộm chuồn ra ngoài chơi.”

Trần Tiểu Manh bĩu môi. “Con nhóc này." Diệp Phàm bất đắc dĩ nói.

“Anh rể, chúng ta đi dạo phố đi, đã lâu rồi em không đi dạo phố, đúng lúc chị họ cũng muốn đi dạo.”

Trần Tiểu Manh đề nghị.

“Anh Tiểu Phàm vừa mới trở về, để anh ấy nghỉ ngơi đã.”

Đường Sở Sở nói.

“Chị họ, chị đối tốt với anh rể thật đó.”

Trần Tiểu Manh cảm thán.

“Không sao, anh đi cùng bọn em, cũng lâu rồi không ở cạnh Sở Sở.”

Diệp Phàm nói thẳng, Đường Sở Sở nghe vậy cảm thấy vô cùng ấm áp. Tiếp theo ba người bọn họ đi đến trung tâm thương mại lớn nhất Thiên Hải. Diệp Phàm đảm nhiệm công việc khuân vác cho hai người.

Bên ngài cửa hàng nào đó, Diệp Phàm đang chờ hai người mua đồ, đột nhiên một người đàn ông trung niên đứng trước mặt hắn.

“Anh là ai?”

Diệp Phàm nhíu mày nói.

“Mày và Đường tiểu thư có quan hệ gì?”

Người đàn ông trung niên này chính là người do Đạm Đài gia tộc phái đến theo dõi Đường Sở Sở.

“Liên quan gì đến mày?” Diệp Phàm lạnh nhạt nói.

“Đường tiểu thư không phải người mà mày có thể mơ ước, lập tức cút khỏi cô ấy, nếu không tao sẽ cho mày biến mất khỏi thế giới này.”

Người đàn ông trung niên lạnh lùng quát, sát khí trong mắt làm người không rét mà run.

“Mày đang uy h**p tao?”

Diệp Phàm lạnh mặt, sát khí Tu La bao phủ đối phương.

Người đàn ông trung niên biến sắc, cả người tản ra khí lạnh, trái tim run lên, nhìn Diệp Phàm với ánh mắt không thể tin được, hiển nhiên hẳn ta xem nhẹ thực lực của Diệp Phàm.

“Cút!”

Diệp Phàm lạnh nhạt quát, sát khí Tu La đáng sợ kia vọt vào trong cơ thể hắn ta, cả người lạnh lẽo, không dám nói nhiều, vội vàng chạy thoát.

Diệp Phàm nhìn bóng dáng của đối phương, nhíu mày, suy đoán xem lại là ai đang theo dõi Sở Sở.
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 1132: C1132: Bà thấy tiền là sáng mắt



Lúc này Đường Sở Sở đi ra, sắc mặt hơi nặng nề.

“Sao vậy, Sở Sở?”

Diệp Phàm dò hỏi.

“Mẹ em gọi điện đến, bảo em lập tức trở về nhà họ Đường.”

“Anh Tiểu Phàm, đột nhiên em có cảm giác không tốt.”

Đường Sở Sở nói.

“Không sao, không phải dì đã chấp nhận anh rồi sao, anh trở về cùng em.” Diệp Phàm ôm Đường Sở Sở, an ủi.

Sau đó bọn họ đưa Trần Tiểu Manh về biệt thự, sau đó cùng đi đến nhà họ Đường.

Trong đại sảnh nhà họ Đường, bà cụ Đường, Đường Chính Nhân và Dương Ngọc Lan đều đang ngồi ở đây.

Lúc này Diệp Phàm và Đường Sở Sở đi đến. “Bà nội, cha, mẹ.”

Đường Sở Sở chào hỏi, Diệp Phàm thì gọi chú dì, còn bà cụ Đường, hắn không thèm nhìn, hắn không có ấn tượng tốt về bà cụ này.

“Mẹ, mẹ vội vàng gọi con đến có chuyện gì không?” Đường Sở Sở hỏi Dương Ngọc Lan.

“Sở Sở, hôm nay gọi con về vì muốn nói với con một chuyện, con sắp phải kết hôn.”

Dương Ngoc Lan nói thẳng.

“Kết hôn?”

Đường Sở Sở sửng sốt, liếc nhìn Diệp Phàm, nói: “Mẹ, con và anh Tiểu Phàm còn chưa..."

“Sai rồi, người mà mẹ bảo con kết hôn không phải với cậu ta, mà là thiếu tộc trưởng của Đạm Đài gia tộc.”

Dương Ngọc Lan vội vàng nói.

“Thiếu tộc trưởng Đạm Đài gia tộc?”

Nghe vậy Đường Sở Sở ngẩn người, Diệp Phàm nhíu mày lại. “Mẹ, mẹ đang nói gì vậy?”

Đường Sở Sở khó hiểu.

“Sở Sở con nhìn xem, đây là sính lễ của Đạm Đài gia tộc.”

Bà cụ Đường chỉ vào mười cái rương đựng trân bảo.

Đường Sở Sở ngạc nhiên khi nhìn thấy mười cái rương đựng hoàng kim phỉ thúy mã não kim cường cùng một đống đồ cổ, châu báu quý hiếm nổi tiếng.

“Rốt cuộc là sao?”

Đường Sở Sở gẵn giọng nói.

“Sở Sở, chuyện là thế này!”

Đường Chính Nhân kể lại mọi chuyện. “Con không đồng ý!”

Đường Sở Sở tức giận nhìn Dương Ngọc Lan: “Mẹ, sao mẹ lại đồng ý yêu cầu cầu hôn của bọn họ chứ?”

“Tại sao mẹ không thể đồng ý? Người ta tặng nhiều sính lễ phong phú như vậy, mối hôn sự tốt như vậy, sao mẹ có thể bỏ qua? Khác gì chặt đứt một mối nhân duyên tốt cho con.”

Dương Ngọc Lan ra vẻ nghĩ cho Đường Sở Sở.

“Mẹ, không phải mẹ biết con thích anh Tiểu Phàm sao? Hơn nữa lúc trước anh Tiểu Phàm tặng quà sinh nhật cho mẹ, không phải mẹ đã nhận lấy, nguyện ý chấp nhận anh Tiểu Phàm hay sao? Tại sao lại đổi ý chứ?”

Đường Sở Sở không vui nói.

“Qùa của cậu ta không tệ lắm, nhưng so với những sính lễ đó thì kém xa, nếu con để ý, hiện tại mẹ có thể trả lại toàn bộ món quà kia cho cậu ta.”

Dương Ngọc Lan nói xong nhìn về phía Diệp Phàm: “Diệp Phàm, mặc dù lúc trước cậu làm tôi lau mắt nhìn, nhưng hiện tại Sở Sở đã bị hào môn chân chính coi trọng, cậu không thể so được với người ta, cho nên ngoan ngoãn từ bỏ Sở Sở đi.”

“Bà thấy tiền là sáng mắt.”

Diệp Phàm cười khẩy.

“Cậu nói cái gì? Tôi chỉ muốn tìm một vị hôn phu tốt cho Sở Sở, chính cậu không có năng lực này còn trách người khác?”

“Sở Sở nhà tôi xinh đẹp như vậy, chồng của con bé nên là người tôn quý nhất, ví dụ như Hộ Quốc Thần Tướng vạn người sùng kính, hoặc tiền tài ngập trời như thiếu tộc trưởng Đạm Đài gia tộc, còn cậu không là gì cả, cho nên cậu không có tư cách trở thành con rể của tôi.”

Dương Ngọc Lan hùng hổ quát mắng.

“Mẹ.” Đường Sở Sở kêu lên, Dương Ngọc Lan lập tức trách mắng cô: “Đủ rồi, Sở Sở, mẹ chỉ muốn tốt cho con, con gả cho thiếu tộc trưởng Đạm Đài gia tộc kia, tuyệt

đối sẽ không có hại.”

“Đúng vậy, Sở Sở, ba ngày sau Đạm Đài gia tộc sẽ đón cháu đi kết hôn, cháu phải chuẩn bị cho tốt.”

Lúc này bà cụ Đường lên tiếng.

“Ngoài anh Tiểu Phàm, con sẽ không gả cho ai cả.” Đường Sở Sở kiên quyết nói.

“Con...

Dương Ngọc Lan tức giận trừng mắt nhìn Đường Sở Sở, lúc này Diệp Phàm lại nói ra một câu ngoài dự đoán của mọi người.
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 1133: C1133: Dương ngọc lan nhìn diệp phàm



"Nếu anh ta muốn cưới Sở Sở, vậy cứ để anh ta cưới đi!"

Ngay lúc Dương Ngọc Lan và Đường Sở Sở đang tranh cãi, Diệp Phàm bỗng nhiên lên tiếng, lời nói của hắn khiến cả bốn người trong đại sảnh choáng váng.

Bốn người bà cụ Đường, Đường Chính Nhân, Dương Ngọc Lan, Đường Sở Sở đều đồng loạt nhìn về phía Diệp Phàm, trong mắt bọn họ đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Anh Tiểu Phàm~"

Đường Sở Sở vội vàng nhìn Diệp Phàm, đang muốn hỏi, nhưng Diệp Phàm lại nói: "Sở Sở đang ở đây chờ gia tộc Đạm Đài của anh ta tới cưới, nhưng anh ta có thể cưới được hay không thì còn phải xem bọn họ có năng lực hay không!"

"Diệp Phàm, cậu muốn làm gì? Cậu không được làm loạn, nếu cậu dám làm loạn, phá hỏng mối nhân duyên tốt đẹp của Sở Sở, tôi sẽ không buông tha cho. cậu!"

Dương Ngọc Lan nhìn Diệp Phàm và hét lên lạnh lùng.

"Ha ha!"

Diệp Phàm cười lạnh một tiếng, trực tiếp dẫn Đường Sở Sở rời đi.

"Nếu ba ngày sau tên khốn này dám gây rắc rối, tôi sẽ không bao giờ tha cho. cậu tai"

Dương Ngọc Lan hừ một tiếng với vẻ mặt phẫn nộ.

Bên kia Đường Sở Sở nhìn Diệp Phàm nói: "Anh Tiểu Phàm, dù thế nào đi nữa, em cũng sẽ không gả cho tên thiếu tộc trưởng của gia tộc Đạm Đài kia, người duy nhất em muốn gả chính là anh!"

"Cô gái ngốc nghếch, có phải em đang lo lắng anh sẽ không cần em không!"

Diệp Phàm sờ sờ tóc Đường Sở Sở, ôm cô cười nói: "Yên tâm đi, cho dù em không muốn gả cho anh, anh cũng sẽ không đồng ý, về phần tên thiếu tộc trưởng. của gia tộc Đạm Đài kia, muốn tranh giành người phụ nữ của anh, vậy thì phải xem mạng sống của anh ta có đủ cứng hay không!

Lúc này trong mắt Diệp Phàm tràn đầy sự lạnh lùng và vẻ khinh thường.

"Anh Tiểu Phàm, căn bản là em không quen ai có họ Đạm Đài cả, tại sao bọn họ lại có thể đột nhiên tìm ra em để làm phu nhân của thiếu tộc trưởng nhà bọn họ?"

Đường Sở Sở tò mò nhìn Diệp Phàm.

"Có lẽ có liên quan tới thân thể Huyền Âm của eml"

Diệp Phàm bình tĩnh nói.

"Cái thân thể Huyền Âm này thật sự rất phiền toái!"

Đường Sở Sở tự lẩm bẩm.

"Được rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy, dù sao em chỉ cần nhớ kỹ, có anh ở đây, không ai có thể cướp em đi được!"

Diệp Phàm nhìn Đường Sở Sở và nói với vẻ bá đạo, còn Đường Sở Sở thì nhìn hắn, trực tiếp bước tới hôn hắn.

Đồng thời, thế giới phương Tây, Ngoại Vực.

Ở thế giới Ngoại Vực lúc này, do một số tổ chức lớn như điện Thiên Thần bị tiêu diệt, dẫn đến việc các thế lực quần hùng từ khắp nơi tranh giành tài nguyên.

Ngoài ra còn có rất nhiều quốc gia và các thế lực bên ngoài Ngoại Vực tham gia vào việc này, có thể nói là vô cùng hỗn loạn và chiến đấu xảy ra khắp nơi.

Mà ở nơi nào đó ở Ngoại Vực, lúc này đang tụ tập một nhóm người trùm kín dưới lớp áo choàng đen, mỗi người đều đeo mặt nạ ác ma màu đen, tản ra khí tức lạnh lùng!

Người đàn ông đứng đầu có đôi mắt lạnh lùng, đứng đó, mang đến cho người ta một cảm giác áp lực vô hình.

"Công tử, đội lính tiên phong đã đến đông đủ, ngài có muốn bắt đầu hành động không?”

Lúc này, một người đàn ông mặc áo choàng đen đi tới phía sau người đàn ông này và cúi đầu nói.

"Thông báo xuống dưới, trong vòng ba ngày, tôi muốn toàn bộ thế lực Ngoại Vực phải đầu hàng!"

Người đàn ông này lạnh lùng nói, giọng nói lạnh lùng đến tột độ, khiến người †a phải rùng mình.

"Vâng!"

Người đàn ông kia gật đầu.
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 1134: C1134: Không phải là em thật sự không có bạn trai sao



"Chiếm được Ngoại Vực thì sẽ coi nơi này như căn cứ, khi quân đội của tộc chúng ta đến hành tinh này, chúng ta sẽ cho những con người thấp kém này biết

tộc của chúng ta mạnh mẽ đến mức nào!"

Trong mắt người đàn ông này có một tia lạnh lùng, hắn ta nở một nụ cười lạnh lẽo, toát ra khí tức nham hiểm khiến người ta cảm thấy như sắp chết.

Nhưng mọi người trên khắp thế giới cũng không biết rằng một thảm họa toàn cầu sắp ập đến!

Mặt trăng lặn và mặt trời mọc, một ngày mới sắp đến.

Diệp Phàm vừa thức dậy đã nhận được điện thoại của Cơ Như Yên, hắn nói: "Tìm được rồi à?"

"Thiếu chủ, thật xin lỗi, tôi đã kiểm tra tất cả hồ sơ tình báo trong Bách Hoa Lâu, nhưng không tìm thấy gì về sự tồn tại của gia tộc Đạm Đài!"

Cơ Như Yên trầm giọng nói. "Không tìm thấy?" Diệp Phàm cau mày, ánh mắt lóe lên.

Sau khi rời khỏi nhà họ Đường ngày hôm qua, hắn đã nhờ Cơ Như Yên điều tra gia tộc Đạm Đài đột nhiên xuất hiện này.

Hắn vốn tưởng rằng gia tộc này là gia tộc ẩn thế nào đó, nhưng không ngờ Cơ Như Yên lại không điều tra ra, nếu thật sự là gia tộc ẩn thế nào đó thì với mạng lưới tình báo của Bách Hoa Lâu sẽ không thể không phát hiện ra.

"Đúng vậy, thiếu chủ, gia tộc Đạm Đài này giống như không hề tồn tại ở Long Quốc, không để lại bất cứ dấu vết nào!"

Cơ Như Yên trả lời từng chút một.

"Chẳng lẽ là thế lực của Tiểu Thế Giới Côn Lôn sao?" Diệp Phàm lập tức suy đoán.

"Được, tôi hiểu rồi!"

Diệp Phàm cúp điện thoại, trong mắt lóe lên.

"Sao vậy? Anh Tiểu Phàm?"

Lúc này Đường Sở Sở đi tới chỗ Diệp Phàm hỏi. "Không có gì, hôm nay hai người chúng ta ra ngoài chơi riêng đi!"

Diệp Phàm nhìn Đường Sở Sở và nói, cô sửng sốt: "Chỉ có hai chúng ta thôi sao?"

"Ừ, coi như đây là một buổi hẹn hò của chúng ta!" Diệp Phàm gật đầu. "Hẹn hò ~"

Trong mắt Đường Sở Sở lấp lánh những ngôi sao nhỏ, trên mặt lộ ra vẻ mong đợi.

Tiếp theo, hai người trực tiếp bỏ lại Trần Tiểu Manh, đi trải nghiệm thế giới của hai người.

Suốt một ngày, Diệp Phàm dẫn Đường Sở Sở đi chơi hết tất cả những địa điểm thú vị ở Thiên Hải, còn nếm thử đủ loại món ngon, bọn họ giống như một đôi tình nhân đang trong tình yêu cuồng nhiệt, khiến người ta ghen tị!

Thời gian trôi qua, màn đêm buông xuống.

Diệp Phàm và Đường Sở Sở cùng nhau trở về nhà, liền thấy Trần Tiểu Manh nhìn họ với ánh mắt oán giận.

"Tiểu Manh, có chuyện gì vậy?" Đường Sở Sở nhìn Trần Tiểu Manh và bước tới hỏi.

"Hừ, chị họ, hai người bọn chị đúng là thấy sắc quên nghĩa, vậy mà bỏ rơi em để lẻn ra ngoài chơi, hai người thật xấu xa!”

Trần Tiểu Manh bĩu môi, hầm hừ nói.

"Bọn anh đi hẹn hò, mang theo một cái bóng đèn lớn như em làm gì?” Diệp Phàm không đồng tình nói.

"Hừ, ai là bóng đèn lớn chứ, hai người cứ bắt nạt em không có bạn trail" Trần Tiểu Manh rầm rì nói.

“Không phải là em thật sự không có bạn trai sao?”

Diệp Phàm trêu ghẹo.

Các site khác đang và ăn cắp của Mêtruyệnhót nhé cả nhà..

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

"Chị họ, chị nhìn người đàn ông của chị kìa, anh ấy cố ý chọc tức eml" Lập tức, Trần Tiểu Manh tỏ ra tủi thân, làm nũng nói với Đường Sở Sở.

"Được rồi, Tiểu Manh, đừng tức giận, hôm khác chị sẽ cùng em ra ngoài chơi, bù đắp cho eml"

Đường Sở Sở nắm tay Trần Tiểu Manh và dỗ dành cô ấy.

"Không được, em cũng muốn tìm một người bạn trai để người ta không gọi em là bóng đèn nữa!"

Trần Tiểu Manh khit mũi kiêu ngạo, trợn mắt nhìn Diệp Phàm rồi đi thẳng lên lầu.

"Con bé này~"

Đường Sở Sở bất đắc dĩ thở dài, ánh mắt nhìn về phía anh Tiểu Phàm: "Anh Tiểu Phàm, anh không thể nói nhẹ nhàng hơn được sao, lần này đâm trúng tim đen của Tiểu Manh rồi, nếu con bé không tìm được bạn trai là sẽ không từ bỏ đâu!"

"Vậy thì để em ấy tìm đi, dù sao em ấy cũng đã lớn rồi!"

Diệp Phàm không đồng tình nói.

"Mặc dù con bé Tiểu Manh đã trở thành tộc trưởng của Hoàng tộc họ Trần, nhưng con bé vẫn có tính tình của một đứa trẻ, rất ngây thơ, nếu con bé thật sự Tìm bạn trai, em chỉ sợ con bé sẽ bị lừa!”

Vẻ mặt Đường Sở Sở lo lắng nói.

"Em ấy này rất thông minh, muốn lừa gạt em ấy cũng không dễ dàng như vậy!"

Diệp Phàm cong môi. "Anh Tiểu Phàm, anh thật sự muốn Tiểu Manh tìm bạn trai sao?"

Lúc này Đường Sở Sở đột nhiên nhìn về phía Diệp Phàm, còn hắn thì sửng sốt nói: "Có ý gì?" "Trước đó em cũng dự định để Tiểu Manh làm người phụ nữ của anh, như vậy thì chị em chúng em có thể ở bên nhau mãi mãi, hơn nữa đi theo anh Tiểu Phàm, em cũng không cần phải lo lắng Tiểu Manh sẽ bị lừa!"

Đường Sở Sở nói.

Ậc?
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 1135: C1135: Anh tiểu phàm



Nghe được lời nói của Đường Sở Sở, Diệp Phàm sửng sốt, hắn không ngờ Đường Sở Sở lại có ý nghĩ như vậy.

Những người phụ nữ khác đều mong muốn người đàn ông của họ suốt đời chỉ có một mình họ, nhưng Sở Sở lại muốn những người phụ nữ khác làm người phụ nữ của hắn, điều này là điều mà Diệp Phàm không bao giờ ngờ tới.

"Sở Sở, tại sao em lại nghĩ như vậy?”

Diệp Phàm ôm Đường Sở Sở, kinh ngạc nói.

“Anh Tiểu Phàm, em biết với năng lực và sức hấp dẫn của anh, sau này em sẽ không phải là người phụ nữ duy nhất ở bên cạnh anh, cho nên anh có tìm người phụ nữ khác cũng không sao, chỉ cần trong trái tim anh có một chỗ cho em là được!"

Đường Sở Sở vẻ mặt thành khẩn nhìn Diệp Phàm nói.

"Sở Sở, gặp được em đúng là may mắn của anh!"

Diệp Phàm nhìn chằm chằm vào Đường Sở Sở, trực tiếp hôn hắn.

Lập tức hai người bọn họ hôn nhau thật cuồng nhiệt.

Rất nhanh, Diệp Phàm bế Đường Sở Sở trực tiếp đi vào phòng, hai người lăn lộn trên giường.

Tiếp theo, hai người củi khô bốc lửa, tình cảm mãnh liệt tràn ra xung quanh.

"Anh Tiểu Phàm, yêu em đi!"

Đường Sở Sở r*n r* nói với Diệp Phàm.

Diệp Phàm nghe được lời nói của Đường Sở Sở, trong lòng như lửa đốt và định hành động, nhưng vào lúc này, hắn đột nhiên cảm thấy trong lòng đau như: kim đâm, sắc mặt thay đổi, đột nhiên buông Đường Sở Sở ra rồi ngồi sang một bên, ôm chặt ngực.

"Anh Tiểu Phàm, anh sao vậy?"

Lúc này Đường Sở Sở nhìn Diệp Phàm, nhanh chóng đứng dậy, tỏ vẻ quan tâm nói.

"Không biết vì sao, đột nhiên cảm thấy đau lòng!" "Chẳng lẽ có chuyện gì sắp xảy ra à?”

Diệp Phàm cau mày, vẻ mặt nặng nề nói.

"Anh có muốn em tìm người đến khám cho anh không?” Đường Sở Sở lo lắng nói.

“Anh là bác sĩ, tìm người làm gì!"

"Yên tâm, anh không sao cả, chỉ là vừa rồi anh cảm thấy trong lòng đột nhiên đau đớn thôi, không có chuyện gì!"

Diệp Phàm lắc đầu, Đường Sở Sở nhìn hắn: "Anh Tiểu Phàm, vậy anh nghỉ ngơi cho thật tốt trước đi!"

"Sở Sở, thực xin lỗi!"

Sau đó Diệp Phàm nhìn Đường Sở Sở nói, cô khẽ mỉm cười: "Anh Tiểu Phàm, chuyện này đâu có gì phải xin lỗi, sớm muộn gì em cũng sẽ trở thành người phụ nữ thực sự của anh, không cần nóng vội lúc này!"

Và vào thời điểm trái tim Diệp Phàm như bị kim đâm, trong hang động trên núi Cửu Long, đại sư phụ của hắn đang ngồi trên giường bệnh đột nhiên r*n r*, khóe miệng tràn ra máu.

"Không ngờ đã qua nhiều năm như vậy, vẫn không có cách nào hoàn toàn tiêu trừ!"

Đại sư phụ của Diệp Phàm lạnh lùng nói, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng.

"Chẳng lẽ thực sự phải..."

Đại sư phụ nhẹ giọng nói, trong đầu hiện lên một bóng người, chính là Diệp Phàm.

"Không biết cậu nhóc này thế nào rồi~"

Đại sư phụ của Diệp Phàm tự lẩm bẩm với chính mình, trong ánh mắt lộ ra chút nhớ mong.

Và nếu những người quen biết bà ấy nhìn thấy biểu cảm này, chắc chắn bọn họ sẽ rất sốc!
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 1136: C1136: Tôi sẽ đợi thêm mười phút nữa



Rất nhanh, trong chớp mắt đã trôi qua ba ngày.

Trong ba ngày này, Diệp Phàm buông bỏ tất cả, dành hết thời gian cho Đường Sở Sở, ngày nào cũng rải cơm chó, khiến Trần Tiểu Manh tức giận đến mức suýt nữa bỏ nhà đi.

Đương nhiên, trong lúc ngọt ngào ở bên nhau, Diệp Phàm cũng không quên hướng dẫn dạy dỗ Đường Sở Sở tu luyện, đồng thời cũng thỉnh thoảng kiểm tra thực lực của thuộc hạ tăng lên như thế nào.

Với tài nguyên tu luyện trong long mạch, thực lực của thuộc hạ Diệp Phàm đã tăng lên rất nhanh.

Ngày này chính là ngày mà gia tộc Đạm Đài đã hứa sẽ đến đón Đường Sở Sở về gia tộc Đạm Đài để làm lễ kết hôn!

Lúc này, trong nhà họ Đường, Dương Ngọc Lan không ngừng ởi tới đi lui, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía cửa.

"Sao con bé này còn chưa đến? Nếu lát nữa người của gia tộc Đạm Đài đến mà không thấy người đâu thì chúng ta sẽ gặp rắc rối!"

Dương Ngọc Lan nói không ngừng.

"Ngọc Lan, tôi không nghĩ cuộc hôn nhân này có thể thành công được đâu, chúng ta không thể ép Sở Sở kết hôn với một người mà con bé chưa từng gặp mặt chỉ vì một chút lợi ích nào đó!”

Đường Chính Nhân nhìn Dương Ngọc Lan nói, lời nói của ông ta trực tiếp khiến cho Dương Ngọc Lan và bà cụ Đường cùng nhau phản bác.

"Đường Chính Nhân, ông biết cái gì? Gia tộc Đạm Đài đó mạnh như vậy thì làm sao thiếu tộc trưởng của bọn họ có thể tệ được? Sở Sở có thể gả cho người †a chính là do duyên phận đã tu luyện tám đời của nó, làm sao có thể bỏ lỡ như vậy được?”

Dương Ngọc Lan hừ lạnh với Đường Chính Nhân.

“Chính Nhân, hiện tại cuộc hôn nhân này không chỉ liên quan đến hạnh phúc. của Sở Sở, mà còn liên quan đến tương lai của cả nhà họ Đường, nếu chúng ta có thể leo lên gia tộc Đạm Đài, thì nhà họ Đường hoàn toàn có thể vươn lên, không còn bị giới hạn ở Thiên Hải nhỏ bé này nữa."

"Với sự hỗ trợ của gia tộc Đạm Đài, nhà họ Đường cũng có thể trở thành gia tộc đứng đầu Long Quốc, đây sẽ là một việc làm rạng danh tổ tiên."

"Nếu con phản đối thì con chính là tội nhân của toàn bộ nhà họ Đường, lúc đó làm sao con có thể đối mặt với tổ tiên của nhà họ Đường được!"

Bà cụ Đường nhìn Đường Chính Nhân và nói với vẻ nghiêm túc, trực tiếp đưa sự việc lên một tầm cao mới, nếu Đường Chính Nhân dám phản đối lần nữa thì ông ta sẽ trở thành tội nhân của gia tộc!

Trong lúc nhất thời, sắc mặt Đường Chính Nhân thay đổi, ông ta cũng trầm mặc.

Xoet xoẹt xoetI!I Chẳng bao lâu, một lượng lớn người xuất hiện bên ngoài nhà họ Đường, ước chừng có mấy trăm người, tất cả đều mặc trang phục thống nhất, vô cùng phô

trương, người dẫn đầu chính là ông lão của gia tộc Đạm Đài kia.

Nhìn thấy nhóm người này xuất hiện, vẻ mặt của Dương Ngọc Lan và bà cụ Đường đều thay đổi.

"Tiền bối, ngài đã tới rồi!"

Dương Ngọc Lan nhanh chóng bước tới chào đón.

"Bà Đường, Đường tiểu thư đâu rồi, cô ấy đã chuẩn bị xong chưa?"

Ông lão nhìn Dương Ngọc Lan và nói thẳng.

"Cái này...".

||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||

Dương Ngọc Lan nhất thời không biết phải trả lời thế nào, bà ta liếc mắt nhìn về phía bà cụ Đường, bà cụ Đường vội vàng bước tới nói: 'Đại nhân, mời ngài ngồi xuống trước, Sở Sở đang chuẩn bị, sẽ lập tức đến ngay!"

"Thật sao? Sao tôi lại nghe nói bên cạnh Đường tiểu thư có một người đàn ông, hơn nữa hai người họ còn ở cùng nhau?”

Ông lão này lạnh lùng nói, nhìn bà cụ Đường và Dương Ngọc Lan bằng một đôi mắt vô cùng áp bức. Xoet! Xoetl

Lập tức, vẻ mặt của bà cụ Đường và Dương Ngọc Lan đều thay đổi, trông có chút khó coi.

Dương Ngọc Lan vội vàng giải thích: “Tiền bối, ngài hiểu lầm rồi, đó chỉ là bạn của Sở Sở, bọn họ tuyệt đối không có bất cứ quan hệ gì cả!”

“Tốt nhất giữa bọn họ không xảy ra chuyện gì, người phụ nữ mà thiếu tộc trưởng của gia tộc Đạm Đài chúng ta muốn lấy chỉ có thể là một người phụ nữ thì có một thân thể còn trinh nguyên, tuyệt đối không cho phép bất cứ ai chạm vào, nếu không phải thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, đến lúc đó, e rằng toàn bộ nhà họ Đường cũng sẽ không còn tồn tại được nữa!"

Ông lão này hét lên với vẻ mặt uy nghiêm. Lời nói của ông ta đáng sợ đến mức Dương Ngọc Lan suýt chút nữa đã quỳ xuống đất, trên trán toát mồ hôi lạnh, trong lòng thâm mắng Diệp Phàm tuyệt đối

không được làm gì Sở Sở, nếu không bọn họ sẽ xong đời.

"Tôi sẽ đợi thêm mười phút nữa, nếu Đường tiểu thư vẫn chưa xuất hiện thì...”

Ông lão lạnh lùng nói, nhưng ông ta còn chưa kịp nói xong thì một giọng nói lạnh lùng từ bên ngoài truyền đến: "Không cần đợi, người đã ở đây rồi!"

Âm ầm ầmII!

Lúc này, bên ngoài nhà họ Đường vang lên từng đợt tiếng gầm rú rung chuyển núi non, giống như động đất.

Đám người của bà cụ Đường, Dương Ngọc Lan và ông lão kia đều nhìn ra bên ngoài!
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 1137: C1137: Vị lão giả kia nói thẳng



Ở ngoài nhà họ Đường, vô số chiến sĩ xông vào, chen đầy nhà họ Đường, ngoài cửa cũng có rất nhiều chiến sĩ, nhìn không thấy cuối.

Cảnh tượng này làm người nhà họ Đường sợ ngây người. Những chiến sĩ kia tách sang hai bên, nhường ra một con đường.

Diệp Phàm nắm tay Đường Sở Sở đi vào, phía sau hắn là đám người Đông Phương Hạo Thiên, Đại Hổ Nhị Hổ.

Lão giả gia tộc Đạm Đài nhìn về phía Đường Sở Sở, lúc ông ta nhìn thấy Diệp Phàm nắm tay Đường Sở Sở, nhíu mày, sắc mặt vô cùng khó coi.

Lúc này Dương Ngọc Lan hét lên: “Hôm nay cậu xuất hiện ở đây làm gì? Đi nhanh đi, đừng chậm trễ chuyện tốt của Sở Sở.”

“Mẹ, đủ rồi, con sẽ không bao giờ gả cho thiếu tộc trưởng gia tộc Đạm Đài kia.”

Đường Sở Sở nói.

“Đường tiểu thư, nhà họ Đường các ngươi đã nhận sính lễ của gia tộc Đạm Đài, hiện giờ ngươi đã là người của gia tộc Đạm Đài, không phải ngươi muốn gả hay không gả. Nếu ngươi không gả, có lẽ người nhà họ Đường sẽ không thấy được mặt trời ngày mai.”

Vị lão giả kia nói thẳng.

Đường Sở Sở biến sắc, nói: "Ông đang uy h**p tôi?”

“Lão hủ chỉ đang nhắc nhở ngươi, nếu các ngươi đã nhận sính lễ của gia tộc Đạm Đài, vậy bắt buộc phải kết hôn.”

Vị lão giả kia quát.

“Sở Sở là vợ của ta, gia tộc Đạm Đài các ngươi muốn đoạt phụ nữ với tôi?”

Diệp Phàm lạnh nhạt nói.

“Người của ngươi?”

Vị lão giả kia lạnh lùng nói: “Có lẽ trước kia quan hệ giữa ngươi và Đường tiểu thư không tệ, nhưng sau hôm nay, Đường tiểu thư không còn liên quan gì đến ngươi nữa, nếu ngươi dám mơ ước Đường tiểu thư, giết không tha.”

Dứt lời, mấy trăm người mà ông ta mang đến tản ra khí thể sát phạt,

“Muốn giết ta, vậy phải hỏi xem những người khác có đồng ý hay không?”

Diệp Phàm cười nói.

“Giết

“Giết!I!”. truyện ngôn tình

Mấy vạn chiến sĩ quân Thiên Sách cùng hô to, bọn họ cùng tản ra khí thế sát phạt, trấn áp khí thế của mấy trăm cao thủ của gia tộc Đạm Đài.

“Một đám con kiến!” Vị lão giả kia khinh thường nói, ông ta bước lên lao về phía Diệp Phàm. ÄmhỦ!

Nhưng ông ta vừa mới xuất hiện trước mắt Diệp Phàm đã bị đối phương đánh bay ra ngoài.

PhụtI!

Vị lão giả này bay ra xa hơn mười mét, nện trên mặt đất, điên cuồng hộc. máu.

Những người khác do ông ta mang đến nhìn thấy cảnh này thì biến sắc.

Phải biết rằng lão giả này là đại quản gia của gia tộc Đạm Đài, thực lực Luyện Khí tầng bảy, cho dù trong gia tộc Đạm Đài cũng là cao thủ đứng đầu. Bây giờ lại bị một hậu bối thế tục đánh bại, nếu truyền đến gia tộc Đạm Đài, đủ gây ra chấn động.

Lúc này vị lão giả kia nhìn chằm chằm Diệp Phàm với ánh mắt khó tin.

Một người trẻ tuổi thế tục nhưng thực lực lại đạt đến loại trình độ này?

Không thể nào?

Lúc này Diệp Phàm bước về phía đại quản gia gia tộc Đạm Đài, nhìn từ trên cao xuống, khinh thường nói: “Với chút thực lực đó cũng muốn giết ta?”

“Rốt cuộc ngươi là ai?”

Ông ta nói.

“Người chết không cần biết mấy thứ này!”

Diệp Phàm lạnh nhạt nói.

Rắc!
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 1138: C1138: Tại sao cậu ta lại có thể



Diệp Phàm dẫm nát xương ngực của ông ta, trái tim vỡ nát.

Đại quản gia gia tộc Đạm Đài trực tiếp tắt thở, chết không nhắm mắt. “Giết!”

Diệp Phàm ra lệnh, đám người Hiên Viên Bất Bại, Đông Phương Hạo Thiên, Đại Hổ Nhị Hổ đều bước vào hàng ngũ tu hành, thực lực bất phàm.

Chưa đầy 1 phút, mấy trăm thành viên gia tộc Đạm Đài bị giết sạch.

Diệp Phàm nhìn về phúa bà cụ Đường và Dương Ngọc Lan: “Tôi không quan tâm các ngươi muốn làm gì, nhưng Sở Sở là người phụ nữ của tôi, nếu mấy ngươi muốn gả cô ấy cho người khác, trừ khi tôi chết, nếu không đời này đừng mơ tưởng.”

Bà cụ Đường và Dương Ngọc Lan bị dọa sợ, run lẩy bẩy.

“T ta là ai?

Tại sao cậu ta lại có thể triệu tập nhiều chiến sĩ như vậy? Rốt cuộc cậu

Dương Ngọc Lan lắp bắp nói.

Sắc mặt của bà cụ Đường cực kỳ khó coi.

“Tôi đã sớm nói Tiểu Phàm không phải người thường, vừa rồi có ít nhất mấy vạn chiến sĩ, nhưng đều nghe theo lệnh của cậu ấy, chắc chắn thân phận của cậu ấy cực cao.”

Đường Chính Nhân nghiêm túc nói, sau đó ánh mắt lóe lên, nói tiếp: “Thậm chí tôi hoài nghi cậu ta là Hộ Quốc Thần Tướng!”

“Hộ Quốc Thần Tướng?”

Nghe thấy bốn chữ này, bà cụ Đường và Dương Ngọc Lan đều giật mình sợ hãi, đồng thanh nói: “Không có khả năng.”

“Sao cậu ta có thể là Hộ Quốc Thần Tướng? Hộ Quốc Thần Tướng là người có thể tiêu diệt một quốc gia, còn Diệp Phàm, cho dù có thể triệu tập mấy vạn chiến sĩ cũng kém xa vị Hộ Quốc Thần Tướng kia.”

Dương Ngọc Lan phủ định.

Bà cụ Đường cũng nghĩ như vậy, hiển nhiên hai người bọn họ không tin Diệp Phàm sẽ là Hộ Quốc Thần Tướng đứng đầu Long Quốc.

Sau khi Diệp Phàm và Đường Sở Sở rời khỏi nhà họ Đường, quay trở về biệt thự, nhưng lúc này trong biệt thự lại xuất hiện một đám phụ nữ xa lạ.

Trong những người này có hai gương mặt quen thuộc, đó là trai chủ Từ Hàng Tĩnh Trai và lão trai chủ.

Hiện tại hai người đều đứng sau ba bà lão đầu bạc, nhìn như người hầu. Ba bà lão đầu bạc này mặc áo bào trắng, sắc mặt lạnh băng.

“Các ngươi là người của Từ Hàng Tĩnh Trai trong tiểu thế giới Côn Luân?” Diệp Phàm lạnh nhạt nói.

Lúc nhìn thấy hai vị trai chủ kia, Diệp Phàm đã đoán được thân phận của ba người này.

Có thể làm hai vị trai chủ cam nguyện theo hầu, vậy chỉ có thể là cao thủ Từ Hàng Tĩnh Trai đến từ tiểu thế giới Côn Luân.

“Ngươi biết không ít!”

“Đúng vậy, chúng ta là trưởng lão Từ Hàng Tĩnh Trai đến từ tiểu thế giới Côn Luân.”

Một người trong ba bà lão đầu bạc lạnh lùng nói.

“Hôm nay các ngươi đến báo thù hay mang đi thân thể Huyền Âm?” Diệp Phàm nói.

“Báo thù, cũng mang đi thân thể Huyền Âm.”

Bà lão bạc đầu nói.

“Hộ Quốc Thần Tướng, mặc dù ngươi rất mạnh, nhưng đứng trước mặt ba vị trưởng lão, ngươi vẫn kém xa, nên ngoan ngoãn nhận sai đi, có lẽ có thể miễn chết.”

Lão trai chỉ Từ Hàng Tĩnh Trai lánh đời nói thẳng.

“Kém xa?”

“Ta thấy bọn họ mới là người kém xa.”

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

“Ngông cuồng vô tri!”

Một bà lão đầu bạc trong đó tung ra một chưởng về phía Diệp Phàm.
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 1139: C1139: Chạy rất nhanh



Diệp Phàm đánh ra một quyền, bộc phát toàn bộ lực Cửu Long Cửu Tượng, va chạm với một chưởng của đối phương, phát ra tiếng nổ động trời.

Bà lão đầu bạc lùi về sau, hai người còn lại thì kinh ngạc nhìn chằm chằm Diệp Phàm.

“Thực lực của người này không đơn giản, cùng lên.”

Sau đó ba trưởng lão cùng ra tay, từng người thi triển tuyệt kỹ đánh về phía Diệp Phàm.

Äm ầm ầmI!! Diệp Phàm và ba người chiến đấu kịch liệt, phát ra vô số tiếng nổ động trời.

A!

Lại một tiếng vang lớn, Diệp Phàm thi triển Thăng Long Phá, cả người hóa thành một chân long, mạnh mẽ phá tan công kích của bà lão đầu bạc này, đánh bay ba người bọn họ.

Ba bà lão nằm trên mặt đất hộc máu, bị thương nặng, mở to mắt, rất khó tin vào kết quả này.

Diệp Phàm lạnh lùng nói: “Người của Từ Hàng Tĩnh Trai chỉ có chút thực lực đó thôi sao? Với thực lực của các ngươi, vợ của ta đi theo có thể học được gì?

Lãng phí.”

Lời nói sỉ nhục này của Diệp Phàm làm cho ba bà lão đầu bạc tức giận đến mức hơi thở hỗn loạn.

Bốp bốp bốp! Đúng lúc này một tiếng vỗ tay vang lên.

Lại một đám người tu hành xuất hiện, cầm đầu là một người đàn ông trung niên lạnh lùng, đang vỗ tay nhìn hắn với vẻ thưởng thức.

“Qủa nhiên là chủ nhân Tử Vi Đế Tinh, thực lực đủ mạnh!” Người đàn ông trung niên này nói. “Chủ nhân Tử Vi Đế Tinh?”

Ba vị trưởng lão Từ Hàng Tĩnh Trai nghe vậy thì biến sắc, nhìn Diệp Phàm với ánh mắt khó tin.

Lúc này bọn họ mới hiểu vì sao người này còn trẻ vậy lại mạnh đến thế, thì ra là chủ nhân Tử Vi Đế Tinh.

“Các người lại là ai?" Diệp Phàm lạnh nhạt nói.

“Tại hạ là hộ pháp Trích Tinh Các đến từ tiểu thế giới Côn Luân, vâng lệnh các chủ đến mời chủ nhân Tử Vi Đế Tinh đến Cửu Dương Tông một chuyến.”

Người đàn ông trung niên này nói thẳng. “Không có hứng.” Diệp Phàm từ chối.

Người này vẫn chưa tức giận, nói tiếp: “Có lẽ ngươi còn chưa rõ tình hình trước mắt."

“Tình hình? Tình hình gì?' Diệp Phàm bĩu môi.

“Tin tức chủ nhân mới của Tử Vi Đế Tinh ra đời đã lan truyền khắp tiểu thế giới, những thế lực cao thủ trong tiểu thế giới không muốn bị ngươi cưỡi trên đầu trong tương lai, cũng không muốn nghe lệnh từ ngươi. Bởi vậy bọn họ định g**t ch*t ngươi, nhổ cỏ tận gốc trước khi mệnh cách Đế Tinh của ngươi chân chính thức tỉnh.”

Người đàn ông trung niên này nói. Nghe vậy Đường Sở Sở biến sắc, lo lắng nhìn Diệp Phàm. Diệp Phàm cười nói: “Không ngờ bọn họ lại coi trọng ta như vậy!”

“Chủ nhân Tử Vi Đế Tinh, ta không nói chuyện giật gân, hiện tại các thế lực lớn trong tiểu thế giới đều phái ra các cao thủ đến đây chém giết ngươi.”

“Mặc dù ngươi rất mạnh, nhưng vẫn chưa thức tỉnh mệnh cách Đế Tinh, cho. nên ngươi không phải đối thủ của những người đó. Nhưng nếu ngươi trở về Trích Tỉnh Các cùng ta, với thực lực của Trích Tinh Các, không ai dám động đến ngươi.”

Vị hộ pháp Trích Tỉnh Các này nói.

“Nói dễ nghe vậy, Trích Tinh Các các ngươi sẽ có lòng tốt cứu ta không tiếc. đắc tội với các thế lực ở tiểu thế giới? Ta thấy các ngươi cũng không có ý tốt.”

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

Người đàn ông trung niên còn định nói tiếp, nhưng Diệp Phàm lạnh lùng quát: “Lập tức biến mất, nếu không đừng trách ta không khách khí.”

“Chủ nhân Tử Vi Đế Tỉnh, đắc tội!” “Vì an toàn của ngươi, ta đành phải cưỡng ép mang ngươi đi.”

Người đàn ông trung niên đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Phàm, ra tay nhanh như chớp.

Diệp Phàm thi triển Ngự Long Quyết, tránh thoát khỏi bàn tay của ông ta. “Xem ra ông muốn đánh một trận.”

Diệp Phàm lạnh lùng quát, hắn gọi ra Long Tỷ, thúc giục lực lượng, đánh về phía hộ pháp Trích Tinh Các.

ÄmII Long Tỷ phát ra kim quang ngập trời, bay thẳng về phía người đàn ông kia.

Hộ pháp Trích Tỉnh Các biến sắc, bộc phát toàn bộ lực lượng, thi triển bí pháp, ngăn cản đòn này.

Äm ầm ầm! Một tiếng nổ lớn vanh lên, ông ta bị đánh bay ra ngoài, hộc máu.

Diệp Phàm đang định thúc giục Long Tỷ lần nữa, đối phương lại biến mất tại chỗ.

“Chạy rất nhanh.” Diệp Phàm thu hồi Long Tỷ.

Lúc này hai bóng người xuất hiện, chính là hai vị trưởng lão của sở Tài Quyết, lúc này bọn họ nhuốm đẫm máu, cực kỳ chật vật.

“Các ngươi bị sao vậy?” Diệp Phàm kinh ngạc nói. “Thiếu chủ, xin trở về sở Tài Quyết thế giới với chúng ta.” Hai vị trưởng lão kêu lên.

“Thiếu chủ? Ý các người là sao?”

Diệp Phàm kinh ngạc nói.

“Thiếu chủ, cha ngài là người sáng lập sở Tài Quyết thế giới, bởi vậy người là thiếu chủ của sở Tàu Quyết thế giới.”

Một vị trưởng lão nói. Nghe vậy Diệp Phàm biến sắc, vô cùng khiếp sợ.

“Thiếu chủ, hiện tại không có thời gian nhiều lời, ngươi không đến sở Tài Quyết, vậy chí bảo do chủ nhân để lại sẽ bị người khác cướp đi.”

Hai vị trưởng lão sốt ruột nói.
 
Back
Top