Ngọc sững sờ.
Cô tròn mắt nhìn em gái mình—cô bé Vũ nhút nhát ngày nào, bây giờ đã khoác lên mình bộ giáp tím huyền bí, lưỡi hái sắc bén lơ lửng trong tay, đôi mắt tím ánh lên sự lạnh lẽo chưa từng thấy.- Đây là...
Hải Vũ sao – Ngọc thầm nghĩ Ngọc cảm thấy cả người mình cứng đờ.
Một phần là ngạc nhiên, một phần là bàng hoàng.
Làm sao một cô bé vốn luôn nép sau lưng chị mình lại có thể đứng đó, tỏa ra một khí chất mạnh mẽ đến thế?
Đến cả Ngọc, một chiến Gió đã thức tỉnh trước Vũ nhưng chưa toả ra được sức mạnh to lớn đến thế.Cảm xúc cô hỗn độn, không biết nên vui hay buồn- Chị chuyện này là sao? – Vũ nhìn Ngọc đầy hoảng loạn- Bóng... bóng tối đã thức tỉnh – Ngọc trả lời, giọng cô xen lẫn niềm vui và lo lắng Vũ nuốt khan, cố giữ bình tĩnh.
Không thể phủ nhận rằng ngay lúc này, Vũ trông vô cùng đáng sợ.
Nhưng cô vẫn là em gái của Ngọc...
đúng không?- Bóng tối đã thức tỉnh?
- Vũ ngạc nhiên, ánh mắt đầy hoảng loạn.
Chẳng chờ Ngọc trả lời, một bài tay dài ngoằn lao tới từ bóng tối, nhắm thẳng vào Vũ.
Bản năng khiến cô lập tức giơ lưỡi hái lên đỡ, nhưng sức mạnh kia quá lớn, đẩy cô lùi lại vài bước.- Vũ! – Ngọc hét lên, rồi cô biến hình Đôi cánh gió sau lưng cô bung ra, tạo nên một luồng gió mạnh hất văng cái tay quỷ kia.
Ánh sáng lấp lánh phát ra từ vũ khí của Ngọc, hòa quyện với bóng tối bao quanh Vũ, tạo nên một sự đối lập đầy mạnh mẽ.- Kinh thưa các quý cô, tới giờ nộp phạt rồi! – Một giọng nói cất lên đầy chế nhạo Từ trong bóng tối, một con quỷ phục vụ bước ra.
Nhưng lúc này, nó không còn vẻ ngoài gọn gàng như trước, mà đã lộ nguyên hình là một con yêu quái tay chân biến dạng, quần áo tả tơi.
Đôi mắt nó đỏ ngầu, phát ra ánh sáng u ám.- Vũ đừng sợ - Ngọc đứng chắn trước mặt Vũ- Em không sợ - Vũ ngập ngừng nhưng giọng đầy kiên cường – Em không sợ... em là chủ nhân của bóng tối Cơn gió mạnh quét qua, cuốn theo từng mảnh bóng tối và ánh sáng hòa quyện vào nhau.
Trước mắt họ, con quỷ phục vụ nhe nanh, đôi mắt đỏ rực ánh lên sự thèm khát vô tận.
Nó lao đến, móng vuốt sắc bén xé gió trong chớp mắt.- Lần này, em không nép sau lưng chị nữa! – Vũ siết chặt lưỡi hái, bóng tối xung quanh cô gợn sóng, tạo thành một vòng bảo hộ.
Ngọc mỉm cười, đôi mắt cô ánh lên niềm tự hào.
Cô nắm chặt quyền trượng, sẵn sàng cho trận chiến- Vậy thì ,chiến thôi.
Một tiếng rít vang lên, cơn gió dữ dội cuốn theo bóng tối, càng làm tăng thêm sự nguy hiểm của kẻ thù trước mắt.
Con quỷ phục vụ gầm lên, đôi mắt đỏ rực như lửa đang cháy, lướt qua không khí như một tia chớp đen.
Đúng lúc đó, Vũ nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, rồi hét lớn:- Tối thượng!Bóng tối quyền năng!
Cả không gian xung quanh cô lập tức chuyển sang màu tím thẫm, bóng tối cuộn trào như một con sóng khổng lồ, đẩy lùi con quỷ.
Vũ bước về phía trước, tay cầm lưỡi hái tỏa ra ánh sáng tím nhạt, vạch ra một đường chói lóa trong bóng đêm.
Ngọc không đứng sau nữa.
Cô bước lên, quyền trượng trong tay phát ra ánh sáng rực rỡ, phản chiếu lại bóng tối, tạo ra một vòng bảo vệ bền vững xung quanh họ.
Cô hạ thấp người, chuẩn bị cho một đòn tấn công mạnh mẽ.- Khỡi vị thần Gió tối thượng, hãy ban cho con sức mạnh của ngài Câu lời cầu nguyện của Ngọc vang lên như một lời thỉnh cầu sâu thẳm từ trái tim cô, hòa quyện với cơn gió mạnh mẽ xung quanh.
Một luồng sức mạnh khổng lồ bắt đầu dâng trào trong cơ thể cô, ánh sáng quyền trượng trở nên rực rỡ hơn, như một tia sáng xuyên qua màn đêm tối tăm.
Không gian bắt đầu chuyển động, gió thổi mạnh hơn, như thể chính thần Gió đã đáp lại lời cầu xin của cô.- Hãy để gió dẫn lối, để bóng tối và gió cùng hoà quyện - Ngọc nói, giọng cô như có ma lực, đầy sự bình thản và sức mạnh.
Đúng lúc này, một cơn gió mạnh mẽ dâng lên từ lòng đất, xoáy vào không trung tạo thành một vòng xoáy bảo vệ quanh Ngọc và Vũ.
Cả bóng tối và ánh sáng hòa quyện vào nhau, cùng nhau tạo thành một năng lượng mạnh mẽ chưa từng có.
Bức tường ánh sáng vững chắc được hình thành, bảo vệ cô và em gái mình, trong khi cơn gió mạnh mẽ dường như đã trở thành một vũ khí sống, có thể tấn công mọi thứ trên đường đi.
Con quỷ, đứng trước sự mạnh mẽ này, bắt đầu hoảng sợ.
Những con sóng gió cuộn trào không ngừng xung quanh nó, làm cho nó không thể di chuyển được.
Ánh sáng từ quyền trượng của Ngọc xuyên qua bóng tối, tạo ra những vệt sáng vô cùng mạnh mẽ, như lưỡi dao sắc bén cắt đứt mọi thứ trên con đường của chúng.
Ngọc không do dự, cô giơ cao quyền trượng.- Cơn gió cuối cùng sẽ tiễn ngươi về bóng tối vĩnh viễn!
- Cô hô to, ánh sáng và gió hòa quyện với nhau, tạo thành một cơn bão ánh sáng cuồng loạn, lao thẳng vào con quỷ.
Vũ không trần trừ, cô sử dụng sức mạnh bóng tối tạo ra một hố đen khổng lồ không đáy.
Cơn bão ánh sáng và hố đen không đáy từ Vũ đồng thời tấn công, nhưng khi tiếng nổ vang dội chấm dứt, chỉ còn lại những mảnh vụn của bóng tối và ánh sáng loang lổ trên mặt đất.
Không khí trở lại im lặng, nhưng sự im lặng đó như một dấu hiệu của sự bình yên trước cơn bão khác.
Ngọc và Vũ đứng lặng, nhìn về phía nơi con quỷ đã biến mất.
Một cảm giác lạ lùng lướt qua tâm trí Ngọc, như thể cô chưa hoàn toàn cảm nhận được chiến thắng này.
Cô thở dài, giơ tay vẫy khỏi cơn gió, và nhìn vào mắt Vũ.- Chúng ta đã thắng, đúng không? – Vũ hỏi giọng đầy nghi ngờ Chưa kịp để Ngọc trả lời thì một tiếng nổ chói tai vang lên, phá tan cánh cửa cũ kĩ.- Cái gì vậy? – Vũ hỏi, giọng sợ hãi Ngọc không trả lời, cô nhìn quanh.
Cô rất ngạc nhiên khi chỗ mình đang đứng không phải là quán chè mà cô và Vũ đã vào mà là một nhà kho bỏ trống.
- Không lẽ ...
- Ngọc hoảng loạn, trong đầu cô giờ đây đang chìm trong hàng tá suy nghĩ- Ngọc, các cậu không sao chứ - Tiếng Trung vang lên, giọng cậu đầy sự mệt mỏi và lo lắng Ngọc quay lại, nhận ra giọng nói quen thuộc của Trung.
Cảm giác hoang mang và sợ hãi bỗng dưng lắng xuống, thay vào đó là một làn sóng nhẹ nhõm.
Cô vội vã nhìn về phía tiếng gọi, thấy Trung đứng đó, vẻ mặt đầy lo lắng nhưng cũng rất mệt mỏi, đôi mắt cậu nhìn vào cô và Vũ như đang tìm kiếm sự an toàn- Không sao – Ngọc trả lời giọng cô lạnh nhạt- Cậu giận tớ à? – Trung hỏi, giọng hối lỗi- Tôi không giận cậu - Cô đáp, giọng lạnh nhạt, như một cách tự bảo vệ bản thân khỏi cảm giác yếu đuối.- Thôi chuyện đó không quan trọng – Trung nói rồi nhìn sang Vũ lúc này chưa hết sợ hãi – Giờ chúng ta đã thức tỉnh thêm một chiến binh và là người tôi không ưa chút nào- Cái gì mà không ưa? – Vũ hoàng hồn lại khi nhận ra giọng người cô ghét cay ghét đắng- Cậu ...
- Thôi ngay – Ngọc nói, phá tan không khí căng thẳng giữa hai tên này.
Cô nhìn xung quanh nói, giọng đầy sợ hãi- Có lẽ chúng ta đã quá chậm chạp trong việc thức tỉnh các chiến binh nguyên tố.
Các cậu xem, bọn quỷ đã có đủ thời gian để xây dựng căn cứ ở trái đất, nơi ẩn nấu của bọn chúng Trung nhìn Ngọc rồi nhìn xung quanh, cậu không tỏ ra ngạc nhiên như Ngọc- Tôi biết, lúc tôi ngồi ở bên kia đường tôi có nghe mọi người nói là nơi đây là một nhà kho bỏ hoang và tuần trước có một người đàn ông kì lạ đến mua và một tuần sau ở đây đã là một quán chè như các cậu đã biết với lại loại chè này rất kì lạ, nó có vị ngon kì lạ khiến người ăn mê mệt...- Giúp chúng trở nên nổi tiếng – Trung chưa nói xong, Vũ đã cắt ngang- Đừng có xen vào giọng người khác – Trung bực mình Vũ nhún vai, không tỏ ra hối lỗi chút nào, còn nhìn Trung với ánh mắt khiêu khích:- Thì tôi chỉ đang giúp cậu nói nhanh hơn thôi mà.
Nói chuyện mà như đang kể tiểu thuyết dài kỳ ấy, mệt!
Trung cau mày, định phản bác nhưng rồi lại thở dài.
Cậu quay đi, tránh nhìn vào ánh mắt đầy thách thức của Vũ.
Ngọc thấy vậy liền lên tiếng, cố gắng làm dịu tình hình:- Thôi nào, giờ không phải lúc cãi nhau.
Điều quan trọng là quán chè đó rõ ràng không đơn giản...
Nếu thực sự loại chè đó có thể khiến người ta mê mệt, thì có khi nó là một dạng phép thuật, hoặc bị yểm bùa gì đó.Trung gật đầu.- Tôi nghĩ vậy.
Có lẽ đó là cách bọn chúng dụ dỗ người thường.
Khiến họ mê mẩn, quên lối về.
Và có thể...
để hút lấy thứ gì đó từ bên trong cơ thể họ – sức mạnh, sinh lực, hay thậm chí là linh hồn.- Để làm gì? – Vũ hỏi- Chắc để tăng sức mạnh cho bọn chúng – Trung trả lời nhưng giọng đầy khó chịu – Có thế mà cũng hỏi, đồ đầu đất- Này tên kia, mi nói ai đầu đất – Vũ nối cáu, bước lên một bước, ánh mắt long lanh tia sấm sét.
Trung khoanh tay, nhếch mép cười nửa miệng:- Tôi nói rồi, ai tự thấy mình hợp thì nhận.
Không cần phải gào lên như thế.- Mi... mi đúng là cái đồ đáng ghét! – Vũ siết chặt tay, như chỉ chực phóng ra một luồng bóng tối bất cứ lúc nào.Ngọc đứng giữa hai người, nghiêng đầu thở dài.- Cả hai thôi ngay, tôi đã chụp ảnh lại giờ thì mau xoá bỏ biến hình rồi rời khỏi đây thôi!- Được, tôi không thể ở đây với con nhóc lắm chuyện này thêm một chút nào nữa – Trung xoá bỏ biên hình rồi đi trước- Mi...
- Vũ cay cú, định chạy theo để cãi tiếp, nhưng Ngọc đã nhanh tay kéo cô lại.- Về thôi muộn rồi – Ngọc nói – Cậu ta là chiến binh lửa, chị là gió và chúng ta có nghĩa vụ phải đánh thức các chiến binh còn lại Vũ quay sang nhìn Ngọc, ánh mắt vẫn còn ánh lên sự tức giận, nhưng rồi dịu lại khi bắt gặp vẻ bình tĩnh của chị mình- Em biết... – Vũ đáp khẽ – Nhưng em không ưa nổi cái kiểu ngạo mạn đó.
Dù có là chiến binh gì đi nữa thì cũng phải tôn trọng nhau chứNgọc gật đầu:- Chị hiểu cảm giác của em.
Nhưng càng tiến xa hơn, chúng ta sẽ càng phải học cách chấp nhận nhau, vì mục tiêu lớn hơn.
Bọn chúng ngoài kia mạnh lắm, và chúng ta không thể chiến đấu một mình.Vũ im lặng trong giây lát rồi thở dài, bước theo Ngọc.- Biết rồi...
Lần sau em sẽ cố kiềm chế.
Dù hơi khó- Được – Ngọc hài lòng Hai người bước đi, bóng dáng dần khuất sau màn đêm, để lại sau lưng căn nhà kho lạnh lẽo.
Nhưng họ không biết rằng, từ sâu trong bóng tối, một ánh nhìn rực cháy vẫn dõi theo không rời.
Trận chiến sắp bắt đầu.
Ngọc, Vũ và Trung – liệu họ có đủ sức mạnh để hoàn thành sứ mệnh và bảo vệ thế giới?