Siêu Nhiên Bảy Chiến Binh Nguyên Tố

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
391629489-256-k671629.jpg

Bảy Chiến Binh Nguyên Tố
Tác giả: phamvubaongoc250312
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Bảy thiếu niên, bảy sức mạnh nguyên tố.

Một cuộc chiến chống lại bóng tối để bảo vệ thế giới.

Khi thế lực tà ác trỗi dậy, bảy chiến binh mang trong mình sức mạnh từ đất trời buộc phải đứng lên chiến đấu.

Mỗi người một tính cách, một số phận, nhưng họ có chung một sứ mệnh: ngăn chặn sự hủy diệt và bảo vệ những người mình yêu thương.

Liệu họ có thể vượt qua những thử thách cam go, hiểu rõ bản thân và sát cánh bên nhau đến phút cuối cùng?​
 
Bảy Chiến Binh Nguyên Tố
Sứ Mệnh Thức Tỉnh


Truyền thuyết kể rằng, từ thuở sơ khai, thế giới được tạo nên từ bảy nguyên tố: Gió, Bóng Tối, Sấm Sét, Lửa, Đất, Ánh Sáng và Nước.

Mỗi nguyên tố mang trong mình một sức mạnh vô song, giữ cho thế giới cân bằng.

Nhưng rồi, có một thế lực tà ác trỗi dậy, phá vỡ sự cân bằng ấy, khiến mọi thứ rơi vào hỗn loạn.

Để ngăn chặn điều đó, bảy chiến binh được chọn từ bảy nguyên tố khác nhau.

Họ mang trong mình sứ mệnh thiêng liêng: bảo vệ thế giới khỏi sự diệt vong.

Nhưng liệu họ có đủ mạnh mẽ để đối mặt với kẻ thù hay không?

Chiến binh gió thức tỉnh Ngọc giật mình tỉnh dậy giữa một cơn ác mộng.

Mồ hôi lấm tấm trên trán, tim đập thình thịch trong lồng ngực.

Cô vừa thấy gì đó—một vùng đất bị thiêu rụi, bóng tối bao trùm, tiếng gào thét vang vọng trong không gian.

Hình ảnh ấy chân thực đến mức khiến cô cảm thấy sợ hãi.

Chiều thứ Bảy, thư viện vắng lặng đến lạ.

Những dãy kệ cao ngất, ánh sáng nhàn nhạt từ cửa sổ hắt xuống từng trang sách.

Ngọc ngồi một mình ở góc phòng, tay mân mê quyển sách trên bàn nhưng đầu óc lại trôi dạt đâu đó.

Cô vẫn chưa thể quên giấc mơ kỳ lạ đêm qua.

Cô khẽ thở dài, đưa tay lật trang sách nhưng không thể tập trung nổi.

Tiếng đồng hồ tích tắc vang vọng trong không gian yên tĩnh càng khiến cô cảm thấy lạc lõng.

Bỗng, một cơn gió lạ thổi qua khiến những trang sách bay lên.

Ngọc ngẩng đầu, nhìn quanh nhưng chẳng thấy ai ngoài mình.

Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng Và rồi, giọng nói ấy vang lên trong đầu cô:- Ngươi... là người được chọn...

Ngọc giật bắn mình, đưa tay bịt tai nhưng vẫn không thể ngăn được giọng nói ấy.

Trước mắt cô, một ánh sáng màu hồng nhạt lóe lên, tạo thành một hình ảnh mờ ảo.

Đó là một biểu tượng hình cánh quạt—biểu tượng của Gió.

Cô còn chưa kịp phản ứng thì một vòng xoáy ánh sáng xuất hiện trước mặt.

Không khí xung quanh như bị hút vào bên trong nó.

Cảm giác cơ thể nhẹ bẫng, Ngọc bị kéo vào trong vòng xoáy mà không kịp kêu lên.

Khi mở mắt ra, Ngọc thấy mình đang đứng giữa một không gian rộng lớn, tựa như bên trong một căn phòng công nghệ cao.

Những màn hình phát sáng, những dãy thiết bị lạ lẫm khiến cô ngỡ ngàng.

Trước mặt cô, một người đàn ông với bộ áo choàng trắng đứng đó, ánh mắt nghiêm nghị.- Chào mừng chiến binh gió.

Chào mừng người đã thức tỉnh – Người đàn ông kì lạ lên tiếng như không giống nổi sự vui mừng- Đây là đâu?

Với lại ông đang nói cái gì vậy? – Ngọc cảnh giác, cô lùi lại hai bướcNgười đàn ông mỉm cười, giơ tay lên, và ngay lập tức, bảy viên đá sáng rực xuất hiện trước mặt cô.

Chúng được cất giữ trong bảy chiếc đồng hồ kim loại, mỗi cái mang một màu sắc khác nhau.- Ngươi là chiến binh Gió, người có trách nhiệm tập hợp những chiến binh nguyên tố còn lại.

Đây là những viên đá nguyên tố đã được cất giữ suốt hàng triệu qua.

Chúng sẽ giúp các ngươi kích hoạt sức mạnh của mình.

Ngọc sững sờ khi nhìn bảy chiếc đồng hồ nguyên tố lơ lửng trước mặt mình.

Chúng phát ra ánh sáng rực rỡ, phản chiếu lên đôi mắt mở to đầy ngạc nhiên của cô.

Người đàn ông áo choàng trắng bước lên một bước, ánh mắt nghiêm nghị.- Ta là Chỉ huy của Hệ Thống Nguyên Tố.

Người có thể gọi ta là ông Jack- Jack?

Ông là ai?

Đây là đâu – Ngọc bất giác lùi lại vài bước- Điều đó không quan trọng – Ông Jack thở dài - Điều quan trọng là thế giới này đang gặp nguy hiểm, và chỉ có các Chiến Binh Nguyên Tố mới có thể ngăn chặn nó.- Vậy họ đâu? – Ngọc tò mò bị cuốn vào câu chuyện kì bí này mà quên mất cô đang rất sợ hãi khi đến đây- Bọn họ chưa thức tỉnh hoàn toàn.

Và nhiệm vụ của ngươi là phải giúp họ thức tỉnh năng lực tiềm ẩn trong bản thân – Người đàn ông thở dàiNgọc nuốt khan, cảm thấy áp lực đè nặng lên vai.- Ý ông là... tôi phải đi tìm những người còn lại sao?Người đàn ông gật đầu - Đúng vậy.

Trong số bảy chiến binh, ngươi là người đầu tiên thức tỉnh.

Điều đó có nghĩa là ngươi sẽ là người lãnh đạo nhóm, đưa họ cùng nhau chiến đấu.Ngọc cau mày.- Tôi không phải lãnh đạo gì hết đâu!

Tôi chỉ là một học sinh cấp 3 bình thường thôi!Chỉ huy nhìn thẳng vào cô, giọng ông trầm xuống.- Ngươi có nghĩ vậy thì mọi chuyện cũng không thay đổi được.

Ngươi đã được chọn, và vận mệnh này không thể trốn tránh.Ngọc im lặng, trong lòng đầy mâu thuẫn.

Cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ vướng vào một chuyện như thế này.

Nhưng sâu thẳm bên trong, cô biết—cô không thể quay đầu.Chỉ huy đưa tay, từng chiếc đồng hồ từ từ hạ xuống.- Mỗi chiếc đồng hồ này sẽ giúp một chiến binh kiểm soát sức mạnh nguyên tố của mình.

Ngươi phải tìm ra sáu người còn lại và trao nó cho họ trước khi kẻ thù ra tay.Ngọc nhìn những chiếc đồng hồ, do dự một lát rồi vươn tay ra.

Khi đầu ngón tay cô chạm vào chiếc đồng hồ màu hồng—biểu tượng của Gió—một luồng khí ấm áp bao bọc lấy cô.

Chiếc đồng hồ tự động khóa vào cổ tay cô, vừa vặn một cách kỳ lạ.

Ngay lập tức, một dòng thông tin chảy vào đầu cô, như thể có ai đó đang truyền tải kiến thức vào trí não cô vậy.

Cô có thể cảm nhận được sức mạnh nguyên tố bên trong mình, một cảm giác thật kỳ lạ nhưng cũng đầy uy lực.

Ngọc nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ trên cổ tay mình, trái tim vẫn còn đập mạnh sau khi cảm nhận dòng năng lượng kỳ lạ lan tỏa khắp cơ thể.

Cô chưa kịp phản ứng gì thêm thì một luồng sáng chói lóa bao phủ lấy cô.

Mọi thứ xung quanh như đang xoay chuyển.

Cơn gió mạnh quét qua người, kéo cô vào một vòng xoáy không gian.Trước mắt cô, căn phòng công nghệ cao biến mất, thay vào đó là...

Thư viện.Ngọc giật mình, tim đập thình thịch.

Cô vẫn đang ngồi ở góc bàn cũ, quyển sách trước mặt vẫn mở nguyên như chưa từng bị động vào.

Mọi thứ hoàn toàn yên tĩnh.

Như thể tất cả những gì vừa diễn ra chỉ là một giấc mơ.Nhưng...

Chiếc đồng hồ vẫn ở trên cổ tay cô.

Nó không biến mất.

Ngọc giật mình, vội vàng lục túi xách của mình.

Tim cô như ngừng đập khi ngón tay chạm vào thứ gì đó cứng, mát lạnh.

Cô nhanh chóng kéo khóa, mở túi ra—bên trong, sáu chiếc đồng hồ còn lại đang nằm gọn trong đó.Mỗi chiếc có một màu sắc riêng biệt: đỏ, xanh nước biển, xanh lá, vàng, tím và bạc.

Chúng phát ra ánh sáng nhè nhẹ, như đang chờ đợi những chủ nhân thực sự của mình.Cô nuốt khan.

"Vậy là... mình phải tìm họ thật sao?"

"Mình thực sự là... một trong bảy chiến binh nguyên tố" – Ngọc tự nhủCô siết chặt bàn tay.

Nếu điều đó là thật, vậy thì... những người còn lại thì sao?

Họ đang ở đâu?

Và kẻ thù mà Chỉ huy nói đến... là ai?Câu hỏi chưa có lời giải, nhưng cô biết hành trình của mình đã bắt đầu.
 
Bảy Chiến Binh Nguyên Tố
Trận Chiến Đầu Tiên


Sáng hôm sau, Ngọc thức dậy với tâm trạng rối bời.

Những hình ảnh từ hôm qua cứ quay cuồng trong đầu cô.

Cô đã thức tỉnh sức mạnh nguyên tố của mình tại thư viện, nhưng điều đó thực sự có nghĩa là gì?

Cô phải làm gì tiếp theo?Ngọc lặng lẽ ăn sáng rồi đi học.

Trên đường đến trường, cô không ngừng suy nghĩ về những điều đã xảy ra.

Đến cổng trường, cô nhìn thấy Linh đang đứng chờ.

Linh vẫy tay gọi lớn:Ngọc!

Hôm nay có bài kiểm tra đấy, ôn chưa?Ngọc giật mình.

Những chuyện kỳ lạ tối qua làm cô quên mất bài kiểm tra.

Cô cười trừ:- À...

ừm, có ôn sơ sơ.Linh nhíu mày:- Sao nhìn cậu lơ ngơ thế?

Hôm qua ngủ không ngon à?Ngọc lưỡng lự, không biết có nên kể cho người bạn thân không.

Nhưng vừa định mở miệng thì Vũ – cô em họ của Ngọc – bất ngờ xuất hiện.

Cô ấy khoác vai Ngọc một cách thân thiết:- Này, sáng sớm mà mặt chị đờ đẫn thế?

Nhớ anh nào phải không?Ngọc trợn mắt, đẩy Vũ ra:- Mày bị sao à?

Tự nhiên khoác vai người ta.

Với lại chị có thích thằng nào đâu mà nhớ với chả thương.Vũ bật cười:- Ừ thì thôi, em xin lỗi.Ngọc lắc đầu, không để tâm đến những lời trêu đùa nữa.

Cô bước vào lớp, thả người xuống ghế và đưa mắt nhìn ra cửa sổ.

Cô không biết phải bắt đầu tìm những người còn lại ở đâu.

Họ là ai?

Họ có đang ở ngay trong trường này không?Reng... reng... reng...

Tiếng chuông vào lớp vang lên kéo Ngọc ra khỏi dòng suy nghĩ miên man.

Giáo viên bước vào lớp.

Cả lớp bỗng im bặt, không một ai dám lên tiếng, xen lẫn nỗi sợ hãi kỳ lạ.

Ngọc ngước mắt nhìn lên bục giảng, cô như đứng hình ngay tại chỗ.

Người đang đứng trên bục giảng không phải là cô Hương – giáo viên chủ nhiệm – mà là một người phụ nữ xa lạ.

Điều đáng sợ hơn, mụ ta có ba mắt, và mỗi ánh nhìn của ba con mắt ấy đều mang theo một sự kỳ lạ khó tả.Người phụ nữ nhìn cả lớp, rồi lên tiếng với giọng trầm khàn:- Các em không cần sợ hãi.

Ta có một trò chơi rất thú vị, muốn chơi cùng các em.

Thế nào, các em có muốn chơi chứ?Cả lớp chìm trong sự sợ hãi bao trùm.

Ngọc nhìn chằm chằm vào người phụ nữ với cảm giác quen thuộc.

Cô có cảm giác đã từng nhìn thấy con quỷ dữ này ở đâu đó, nhưng cô không nhớ nổi.

Bỗng một giọng nói vang lên, mạnh mẽ và uy lực:- Chúng tôi không muốn chơi trò chơi của bà.Cả lớp quay xuống nhìn.

Thì ra đó là Trung.

Ngọc có chút bàng hoàng trước thái độ mạnh mẽ của Trung.

Cô bất chợt nhìn ra phía cửa lớp học, rồi không biết một luồng gió mạnh mẽ từ đâu thổi vào làm cửa lớp bật mở.

Trung hét lên:- Các cậu ơi, mau chạy khỏi đây thôi!Trung vừa dứt lời, cả lớp hoảng loạn chạy túa ra, vội vã như những con thỏ hoảng sợ trước mối nguy hiểm không thể nào hình dung nổi.

Mụ quỷ ba mắt nhìn về phía Trung, ba con mắt của mụ như nhuộm màu đỏ rực:- Ranh con!

Ngươi phải chết!Tay mụ vươn dài ra, sắp tóm được Trung thì một luồng gió khổng lồ ngăn mụ lại.

Đó là Ngọc!

Cô đã kịp biến hình – một phần là muốn bảo vệ Trung, một phần là muốn tiêu diệt con quỷ ba mắt này.

Nhưng có lẽ, điều khiến cô muốn biến hình trước mặt bạn học như vậy là vì chiếc đồng hồ Lửa đang phát sáng.- Ranh con, ngươi là ai?

Nếu không muốn chết thì tránh ra! – Mụ nhìn cô với ánh mắt hung ác, đáng sợ.Ngọc hít một hơi sâu, ánh mắt kiên định:- Ta, với sức mạnh của gió và trái tim tràn đầy tình yêu, chiến binh của Gió!- Ồ... chiến binh Gió? – Mụ nhếch mép cười độc ác.Ngọc không hề run sợ.

Cô quay sang Trung, người đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhẹ nhàng tạo một quả cầu gió đầy vững chắc và đưa Trung vào bên trong:- Chuyện này tớ sẽ giải thích sau.

Cậu ở yên trong đó nhé!Mụ phù thủy nhếch miệng cười, nhưng Ngọc vẫn đứng vững, không hề nao núng.

Cô biết rõ sức mạnh của mình và trái tim tràn đầy tình yêu sẽ giúp cô vượt qua bất kỳ thử thách nào.- Ngươi tưởng rằng một cơn gió có thể làm ta sợ? – Mụ cười nhạo, đôi mắt quái ác nhìn chằm chằm vào Ngọc.Nhưng Ngọc không nói gì thêm.

Cô nhẹ nhàng nâng tay lên, và đột nhiên, những cơn gió mạnh mẽ cuộn quanh cô, tạo thành một cơn bão dữ dội.Mụ vẫy tay, tạo ra những hố đen khổng lồ nuốt gọn những cơn gió của Ngọc.

Cô ngỡ ngàng, không biết phải làm sao...
 
Bảy Chiến Binh Nguyên Tố
Chiến Binh Lửa: Thức Tỉnh


Ngọc trợn mắt khi thấy những cơn gió mạnh mẽ của mình bị nuốt chửng vào hố đen.

Cô chưa bao giờ chiến đấu trước đây, cũng chưa từng thực sự điều khiển sức mạnh của mình theo cách này.

Tim cô đập mạnh trong lồng ngực, một phần vì sợ hãi, một phần vì hồi hộp.

Mụ quỷ nhếch mép cười khinh bỉ.- Nhóc con, sức mạnh tầm thường như vậy mà dám chống lại ta sao?

Ngọc cắn môi.

Cô không biết cách chiến đấu.

Cô không biết phải làm gì.

Nhưng cô biết rằng mình không thể để mụ ta thắng.

"Đừng sợ..."

Một giọng nói vang lên trong tâm trí cô.

Ngọc giật mình.

Đó không phải là giọng của ai khác, mà chính là tiếng nói bên trong cô.

Cô hít một hơi thật sâu.

Gió không chỉ là những cơn lốc xoáy hay những trận cuồng phong dữ dội.

Gió có thể mềm mại như làn hơi thở, nhưng cũng có thể sắc bén như một lưỡi dao.

Cô phải cảm nhận nó, chứ không chỉ đơn thuần triệu hồi nó.

Ngọc nhắm mắt, cố gắng lắng nghe những luồng khí xung quanh.

Mọi thứ bỗng trở nên rõ ràng hơn—cô cảm nhận được từng làn gió mỏng manh trôi qua ngón tay, từng cơn gió nhẹ lay động mái tóc.

Và khi mụ phù thủy tung ra một đòn tấn công khác, Ngọc phản ứng theo bản năng—cô nghiêng người tránh sang một bên, để cơn gió tự nhiên cuốn lấy cơ thể cô, giúp cô di chuyển nhẹ nhàng như một chiếc lá rơi.

Mụ phù thủy nhíu mày, có vẻ bất ngờ.

Ngọc cũng ngạc nhiên với chính mình.

"Được rồi... mình có thể làm được!"

Nhưng cô chưa kịp nghĩ tiếp thì mụ phù thủy đã tung ra những sợi xích bóng tối, lao thẳng về phía cô...

Những sợi xích bóng tối lao thẳng về phía Ngọc với tốc độ không thể tin được.

Cô chưa kịp phản ứng thì chúng đã quấn chặt lấy tay chân cô, kéo cô xuống đất một cách thô bạo.- A...!

Cơn đau ập đến ngay lập tức.

Những sợi xích lạnh buốt, như thể đang rút cạn sức mạnh của cô.

Ngọc cắn răng, cố giãy giụa, nhưng càng cố thoát ra, chúng càng siết chặt hơn.

Mụ phù thủy bật cười đầy độc ác.- Kết thúc rồi, nhóc con!

Ngọc cảm thấy cơ thể mình dần mất đi sức lực.

Hơi thở cô trở nên khó nhọc, ý thức dần mờ nhạt...

Nhưng rồi, đột nhiên— Chiếc đồng hồ nguyên tố Lửa phát sáng.

Một ánh sáng chói mắt nóng rực khiến cô cảm thấy khó chịu, và...

Bùm!

Một tiếng nổ vang lên.

Ngọc mở mắt, và trong cơn mơ hồ, cô thấy Trung.

Cậu vẫn đang ở bên trong quả cầu gió mà cô tạo ra trước khi bị tấn công.

Nhưng giờ đây, cậu không còn đứng yên nữa.

Cậu đang ôm chặt cổ tay mình, nơi chiếc đồng hồ nguyên tố phát ra một luồng sáng chói mắt.

Một cột lửa khổng lồ bùng nổ từ Trung, phá tan quả cầu gió!

Hơi nóng lan tỏa khắp không gian, thiêu đốt bóng tối bao quanh.

Ngọc cảm nhận được sức nóng khủng khiếp lan ra khắp cơ thể mình, những sợi xích quấn quanh cô bắt đầu tan chảy.

Aaa...!!!🔥 BÙM! 🔥 Một vụ nổ lửa khổng lồ quét sạch tất cả!

Bóng tối của mụ phù thủy bị xé toạc.

Những sợi xích siết chặt Ngọc bị thiêu rụi hoàn toàn, giải phóng cơ thể cô.

Trung bước ra từ biển lửa, đôi mắt cậu ánh lên sắc đỏ rực.

Bộ đồng phục học sinh đã biến mất, thay vào đó là bộ giáp chiến binh màu đỏ thẫm—hoa văn lửa uốn lượn trên áo choàng và găng tay.

Mụ phù thủy bước lùi lại, đôi mắt hoảng hốt.- Không thể nào...!

Trung siết chặt tay, một quả cầu lửa bùng lên trong lòng bàn tay cậu.- Đụng vào đồng đội của ta...

Ngươi sẽ phải trả giá!

Mụ phù thủy gào lên, nhưng chưa kịp phản ứng— VÙMMMM!!

Từ bàn tay Trung, một luồng lửa khổng lồ phóng thẳng ra, như một con rồng lửa gầm thét giữa bầu trời đêm!

Mụ phù thủy trợn mắt kinh hoàng.- KHÔNGGGGG, Đại Vươnggggggggggggg !!!

ẦM!!!!

Ngọn lửa nuốt trọn bà ta trong chớp mắt!

Bóng tối quanh bà ta tan biến, những sợi xích đen cháy thành tro, và toàn bộ cơ thể mụ phù thủy bốc cháy, bị thiêu rụi hoàn toàn!

Chỉ còn lại tro bụi.

Trung hạ tay xuống, đôi mắt cậu vẫn sáng rực, ngực phập phồng vì hơi thở gấp gáp.

Không gian trở nên tĩnh lặng.

Trung nhìn Ngọc, ánh mắt lộ rõ vẻ hoang mang- Chuyện...chuyện gì đang diễn ra vậy Ngọc?- Chiến... chiến binh Lửa đã thức tỉnh – Ngọc reo lên vui mừng- Chiến binh Lửa – Trung hỏi lại - Đúng vậy chiến binh Lửa, cậu đã thức tỉnh rồi – Cô nhắc lại với vẻ thích thú- Tớ thực sự không hiểu truyện gì đang diễn ra hết – Trung hoảng loạn- Binh tĩnh, truyện này tớ sẽ giải thích sau, nhưng điều quan trọng nhất bây giờ là...

- Ngọc nhìn không gian hỗn độn xung quanh, thở dài – Làm cách nào để khôi phục lại đây.

Cả hai nhìn nhau, không biết phải làm thế nào?

" Nhắm mắt lại cầu nguyện và thanh gươm nguyên tố sẽ xuất hiện"Thanh gươm nguyên tố?

Cả hai đồng thanh đáp- Tớ vừa nghe thấy tiếng nói kì lạ bên tai tớ - Trung hốt hoảng- Tớ cũng vậy?

Nhưng thôi chúng ta mau làm theo – Ngọc vội vàng Cả hai cùng nhắm mắt lại, tập trung suy nghĩ.

Một luồng sáng chói lòa xuất hiện trước mặt họ.

Khi ánh sáng dịu đi, một thanh gươm rực lửa hiện ra trước mặtcả hai.

Lưỡi gươm đỏ rực như dung nham, tỏa ra hơi nóng hừng hực.- Wow...

Đây là... thanh gươm nguyên tố sao? – Trung kinh ngạc, đưa tay chạm vào chuôi gươm.

Ngay khi cậu vừa chạm vào, một luồng năng lượng mạnh mẽ truyền khắp cơ thể, làm cậu cảm nhận được sức mạnh bùng cháy từ bên trong.

Ngọc cũng ngạc nhiên không kém, nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.- Trung, có lẽ đây chính là sức mạnh của cậu!

Cậu hãy thử điều khiển nó xem sao!

Trung siết chặt thanh gươm trong tay, ánh mắt kiên định hơn.

Cậu hít một hơi thật sâu rồi vung gươm về phía trước...

Ngay khi Trung vung gươm, một luồng sáng đỏ rực bùng lên, quét qua khắp không gian.

Những mảnh vỡ của bức tường bị cháy sém dần dần ghép lại, những đồ vật đổ nát cũng trở về vị trí cũ.

Mặt đất từng bị nứt toác giờ lại liền mạch như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Ngọc há hốc miệng nhìn khung cảnh xung quanh dần trở lại như ban đầu.- Không thể tin được... – Cô lẩm bẩm.Trung vẫn còn sững sờ, nhìn chằm chằm vào thanh gươm trên tay mình.

Sức nóng từ nó dần dịu lại, và ánh sáng cũng lặng lẽ tan biến, chỉ để lại một cảm giác ấm áp.- Tớ...

đã làm được sao? – Trung lắp bắp.Ngọc mỉm cười, vỗ vai cậu một cái.- Đúng vậy, Chiến binh Lửa!

Cậu chính thức gia nhập đội rồi!

Ngọc vừa dứt lời bỗng mặt đất rung chuyển, một hố đen xuất hiện cuốn họ vào trong.

Cả hai chưa kịp phản ứng thì cơ thể đã bị hút mạnh vào hố đen.

Tốc độ quá nhanh khiến Ngọc và Trung không thể chống cự.- Cái gì nữa đây?! – Trung hét lên, cố gắng bấu víu vào khoảng không nhưng vô ích.

Bỗng có một luồn sáng hiện lên, đưa họ đến căn phòng Ngọc đã từng đến khi ở thư viện- Chào mừng người thứ hai đã thức tỉnh, chiến binh Lửa – Ông Jack bước ra - Ông là ai? – Trung sợ hãi Ngọc vỗ trán thở dài - Jack!

Ông đừng có vậy nữa, dù tôi dù đã đến đây một lần nhưng vẫn không hỏi giật mình trước hố đen mà ông tạo raJack bật cười, ánh mắt đầy thích thú khi nhìn Trung vẫn còn bối rối.- Được rồi, được rồi, ta chỉ muốn thêm phần kịch tính thôi mà!Ngọc khoanh tay - Thật nhàm chán!Jack nhún vai.- Nhàm chán là gì chứ?

Quan trọng là chúng ta đã có Chiến binh Lửa.

Trung, chào mừng cậu!

Từ nay cậu sẽ mang trong mình sức mạnh của ngọn lửa bất diệt.

Trung vẫn chưa hết hoang mang, nhưng cảm giác trong người cậu lúc này lại vô cùng kỳ lạ.

Một luồng sức mạnh nóng rực đang chảy trong huyết quản, như muốn bùng cháy bất cứ lúc nào.- Tôi... thật sự là Chiến binh Lửa sao?

- Trung lẩm bẩm, đưa tay ra trước mặt.

Ngay lập tức, một tia lửa lóe lên giữa lòng bàn tay cậu.

Cậu giật mình, suýt ngã ngửa.Ngọc nhìn Trung, khoé môi cô cong lên - Thái độ của cậu tốt hơn thái độ của tớ khi sức mạnh sức tỉnh đấy!- Thật hả - Trung có chút ngạc nhiên – Tớ nghĩ cậu phải thích thú hò reo chứ?- Ủa vậy cậu nghĩ tớ là người mạnh mẽ mà – Ngọc có chút ngạc nhiên- Nhớ cái vụ tớ mang côn trùng giả đến lớp trên các bạn nữ không – Trung hỏi - Nhớ - Ngọc nhìn Trung ánh mắt khó hiểu – Thì sao?- Cậu không hề sợ hãi mà đứng lên vứt hết đống đồ giả vào người tớ rồi chửi tớ túi bụi – Trung nhắc lại, giọng mỉa mai – Tớ cứ nghĩ cậu dũng cảm lắm, ai dè- Cậu ...

- Ngọc tức điếng người, tay giơ lên định gọi cuồn phong hút Trung vào cho hả dạ Trung thấy Ngọc tức giận, vội vã lùi lại một bước, nhưng vẫn không thể kiềm chế được nụ cười trên môi.- Thôi, thôi mà!

Tớ chỉ đùa chút thôi mà.

Ngọc nghiến răng, mắt như lóe lên tia lửa.- Đừng có trêu tớ nữa, Trung!

Nếu cậu không muốn bị... bị tớ làm cho cậu bay lên trời thì đừng nói thêm gì nữa!

Jack đứng đó, ông chứng kiến cảnh hai chiến binh vui đùa với nhau mà chỉ biết thở dài:- Thôi nào, chuyện này tính sau đi, giờ các cậu đang có một nhiệm vụ vô cùng quan trọng!- Nhiệm ... nhiệm vụ gì – Trung lắp bắp hỏi Jack nhìn Trung, giọng ông trở nên nghiêm túc - Các cậu phải nhanh chóng tìm những người còn lại.

Càng sớm tập hợp đủ bảy chiến binh, các cậu mới có thể đối đầu với thế lực bóng tối đang trỗi dậy.

Ngọc và Trung liếc nhìn nhau.

Chuyến hành dài giằng giặc vẫn tiếp tục bắt đầu mà không biết khi nào sẽ kết thúc
 
Bảy Chiến Binh Nguyên Tố
Sự Thức Tỉnh Của Bóng Tối


Một tuần đã trôi qua kể từ lần gặp ông Jack tại căn cứ.

Ngọc và Trung vẫn không ngừng suy nghĩ về những lời ông nói, về những chiến binh nguyên tố còn lại.

Cả hai cảm nhận rõ ràng rằng họ không thể dừng lại, dù biết rằng cuộc hành trình phía trước sẽ đầy gian nan.Mỗi ngày, Ngọc đều dành thời gian nghiên cứu và phân tích các manh mối mà cô có được.

Các chiến binh nguyên tố khác vẫn chưa lộ diện, nhưng cô tin rằng họ ở đâu đó, ẩn mình, chờ đợi đúng thời điểm.Tinh, tinh...Tiếng chuông điện thoại kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ hỗn độn.

Cô với tay lấy điện thoại một cách lười biếng, trên màn hình hiển thị tên của Vũ – cô em họ mà Ngọc luôn yêu quý.Vũ: Hello chị, dạo này chị khoẻ không?

Em thấy chị không ổn lắm.Ngọc chớp mắt, khẽ thở dài.

Đúng thật, suốt một tuần qua cô cứ vùi đầu vào việc tìm kiếm các chiến binh còn lại mà quên mất đời sống thường nhật của mình.

Cô gõ nhẹ lên bàn phím.Ngọc: Chị khoẻ, dạo này chỉ nghĩ linh tinh thôi, em không phải lo!Vũ: Vậy thì tốt quá.

Em cứ tưởng chị bị làm sao.

À, dạo này em thấy tên Trung cứ lởn vởn quanh chị, chị phải cẩn thận đấy!Ngọc bật cười trước sự quan tâm thái quá của Vũ.

Cô có thể tưởng tượng được khuôn mặt nghiêm túc của Vũ khi nhắn tin này.Ngọc: Chị biết rồi!Vũ: Mai chị rảnh không?Ngọc: Rảnh.Vũ: Vậy mai là Chủ Nhật, chị em mình đi chơi nha!Ngọc định đồng ý thì...BÙM!Một luồng sáng hắc ám lóe lên, khiến cả căn phòng chợt tối sầm lại trong thoáng chốc.

Ngọc giật mình, trái tim cô đập mạnh trong lồng ngực.

Ánh sáng phát ra từ đâu?Cô đưa mắt tìm kiếm và sững người khi nhận ra nguồn sáng phát ra từ ngăn bàn mình—chính xác là từ một vật quen thuộc: Chiếc đồng hồ Bóng Tối!Bàn tay cô run nhẹ khi tiến lại gần.

Chiếc đồng hồ này thuộc về ai?

Tại sao bây giờ nó mới phát sáng?

Một dự cảm không lành dâng lên trong lòng.Vũ: Chị có đó không vậy?Điện thoại rung lên làm cô giật mình.

Ngọc vội đặt chiếc đồng hồ xuống bàn, đầu óc rối bời.Không lẽ...

Hải Vũ chính là chiến binh Bóng Tối?Cô nuốt khan, cố gắng lấy lại bình tĩnh rồi cầm điện thoại lên.Ngọc: Được, mai đi chơi nghen!Vũ: Ok, chị!

Hẹn mai 7h30 có mặt ở công viên nha.Ngọc: Được.Gửi tin nhắn xong, Ngọc liền mở cuộc trò chuyện với Trung và gõ nhanh một dòng chữ.Ngọc: Tôi đang nghi ngờ em họ tôi là một trong năm chiến binh còn lại.

Mai cậu đến công viên cùng tôi nhưng không được để Vũ phát hiện.

Tôi e có chuyện không lành!Trung trả lời gần như ngay lập tức.Trung: Cậu cảm thấy có chuyện không ổn à?Ngọc siết chặt điện thoại.

Cô nhớ lại khoảnh khắc Trung thức tỉnh—ngọn lửa bùng lên dữ dội, cả hai đã phải chiến đấu thừa sống thiếu chết.

Nếu lần này cũng vậy thì sao?Ngọc: Cậu nhớ hôm cậu thức tỉnh không?

Lúc ấy nguy hiểm thế nào cậu biết rồi đấy.

Tôi linh cảm chuyện chẳng lành, nên muốn cậu đi cùng.

Nhỡ có chuyện gì xảy ra thì còn giúp được nhau.Một lúc sau, Trung nhắn lại một chữ ngắn gọn:Trung: Được.Ngọc để điện thoại lên bàn, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ Bóng Tối.

Nó đã ngừng phát sáng, nhưng cảm giác bất an trong cô vẫn chưa biến mất.Ngày mai, liệu có chuyện gì xảy ra không?Và điều quan trọng nhất...

Liệu Vũ có thực sự là chiến binh Bóng Tối không?Cô không muốn những người mình yêu quý rơi vào nguy hiểm.
 
Bảy Chiến Binh Nguyên Tố
Chiến Binh Bóng Tối: Thức Tỉnh


Sáng Chủ Nhật, Ngọc rời khỏi nhà từ sớm.

Cô chọn một chiếc áo hoodie đen cùng quần jeans đơn giản, đội mũ lưỡi trai để che đi phần nào nét mặt.

Dù bình thường cô không quá để tâm đến ăn mặc, nhưng hôm nay lại có cảm giác cần phải cẩn trọng hơn.

Khi đến công viên, Vũ đã đứng đợi sẵn, nhún nhảy trên nền gạch như một đứa trẻ háo hức.- Chị, em ở đây – Vũ háo hức vẫy tay Ngọc mỉm cười, bước lại gần.- Sao hôm nay trông em phấn khích thế?

Có gì vui à?- Thì lâu rồi hai chị em mình không đi chơi với nhau mà, với lại em biết có quán chè ngon lắm á, chị em mình đi ăn lấy sức tính đến khu vui chơi nha!- Được Vũ kéo tay Ngọc đi về phía bên kia đường nơi có quán chè ngon .

Ngọc liếc nhìn xung quanh, cố gắng tìm bóng dáng của Trung.

Cậu ta nói sẽ đến, nhưng đến giờ vẫn chưa thấy đâu.

Ngọc: Ê đến chưa?

Mãi không thấy Trung chả lời, cô đâm ra khó chịu.

Lúc ngẩn đầu lên thì thấy mình đã ngồi ở quán chè lúc nào không hay- Chị ăn gì – Vũ hỏi- Dừa dầm – Ngọc nhìn menu của quán rồi trả lời- Vậy cho cháu một cốc chè bưởi và một dừa dầm - Vũ đưa menu cho cô phục vụ nhưng Ngọc có cảm giác người phục vụ này không bình thường.

Cô ta để tóc dài che kín khuôn mặt, giọng nói cô ta trầm khàn giống mụ quỷ lúc trước khiến Ngọc có chút bất an Cô phục vụ lặng lẽ ghi món, mái tóc dài rũ xuống che kín gần hết khuôn mặt mà không hay biết rằng Ngọc đang ghi âm giọng nói và chụp ảnh cô.Khi cô ta quay lưng đi, Ngọc không kiềm được mà khẽ nuốt nước bọt.- Em có thấy gì lạ không – Cô hạ giọng hết cỡ, hỏi Vũ lúc này đang vô tư ngồi nghịch điện thoại- Lạ gì?

Chắc chị xem phim kinh di quá nhiều rồi – Vũ thản nhiên trả lời Ngọc nhíu mày, nhưng cũng không nói thêm.

Có thể cô chỉ đang tưởng tượng, nhưng cảm giác rờn rợn kia vẫn chưa chịu biến mất.

Ngọc: Tên kia, đến nhanh lên Rồi cô gửi ảnh và đoạn ghi âm cho Trung.

Cô tự nhủ nếu Trung không trả lời thì mai sẽ là ngày tàn của hắn Trung: Ai vậy?Ngọc thấy tin nhắn trả lời của Trung thì có chút hả hê.

Cô lập tức nhắn lại: Ngọc: Ông nghe giọng đi, có thấy quen không?

Trung: Quen.

Giống giọng mụ quỷ lần trước Trung: Ê đừng nói là cậu lại đang nghi ngờ cô ta là quỷ đấy nhé.

Đừng có nghe giọng, nhìn người mà đoán linh tinh Ngọc cau mày, lườm chằm chằm vào màn hình điện thoại.

Ngọc: Ông ngu à?

Tôi nghi ngờ là có lý do!

Cô ngước lên nhìn về phía quầy phục vụ.

Cô gái kia vẫn đứng đó, dáng vẻ lặng lẽ, nhưng mỗi cử động đều có gì đó... kỳ lạ.

Cô ta gần như không phát ra tiếng động khi di chuyển, và dù quán có bao nhiêu tiếng ồn, giọng cô ta vẫn vang lên rõ mồn một.

Ngọc: À tí thì quên, cậu đến chưa?

Trung: Rồi Ngọc: Ở đâu?

Trung: Quán trà đá gần công viên đối diện quán chè...đang quan sát, yên tâm Một lát sau, khi ly chè được bưng ra, cô phục vụ đặt chúng xuống bàn với động tác chậm rãi.

Ngọc vô thức nhìn xuống tay cô ta—móng tay dài hơn bình thường, sơn màu đen sẫm, có chút gì đó...

đáng sợ.- Chúc quý khách ngon miệng!

Giọng nói khàn khàn vang lên ngay bên tai khiến Ngọc khẽ giật mình.

Cô ta đứng đó thêm vài giây, rồi mới chậm rãi quay đi.- Ngon không chị - Vũ hỏi- Cũng được – Ngọc trả lời bỗng cô thấy ánh mắt của người phục vụ đang nhìn chằm chằm vào cô và Vũ, cười nham hiểm.

- Ăn nhanh lên rồi mau dời khỏi đây thôi – Ngọc dục - Ủa mắc gì phải nhanh, vậy mất vị ngon của chè – Vũ phân tích- Không ngon gì hết – Ngọc đứng phắt dậy – Đi thôi đưng làm chị bực- Bộ chị đến ...

- Chẳng chờ Vũ nói hết câu, Ngọc cầm tay Vũ dời đi- Tiền chè ở bàn, tụi tôi có việc đi trước Ngọc hấp tấp lôi Vũ đến cửa, nhưng vừa khi hai người định bước ra khỏi quán, một bàn tay thình lình chặn ngang lối đi.

Ngọc ngẩng lên, đối diện với gương mặt của người phục vụ.

Hắn ta vẫn giữ nguyên nụ cười nham hiểm, nhưng lần này trong mắt lóe lên một tia khó lường.- Hai người đi đâu mà vội thế, chè còn chưa ăn hết nữa là - Hắn hỏi, giọng trầm xuống một cách đáng ngờ.

Vũ nhíu mày, định phản bác nhưng Ngọc đã siết chặt cổ tay cô, như muốn ra hiệu im lặng.- Tôi để tiền ở bàn rồi với lại chúng tôi có việc cần đi trước – Ngọc đápNgười phục vụ nghiêng đầu, nụ cười càng sâu hơn.- Nhưng thưa hai quý cô, luật trong quán là phải ăn hết thức ăn gọi ra mới được rời quán nếu không thực hiện thì sẽ phải chịu phạt- Cái gì – Vũ ngạc nhiên – Ai lại ra những quy định quái gở như vậy cơ chứ- Thôi được – Nói xong Ngọc lấy trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng – Trong đây có hai mươi triệu, cầm lấy coi như hình phạt- Khoan đã, đây chẳng phải là số tiền chị tiết kiệm sao – Vũ ngạc nhiên – Chị không thể đưa được.Người phục vụ nhìn hành động của Ngọc, cười một cách quái dị- Thưa quý cô, tiền không phải là hình phạt của chúng tôi- Vậy... vậy hình phạt là gì – Vũ run rấy hỏiNgười phục vụ cúi đầu, nụ cười trên môi hắn kéo dài đến mức không còn bình thường nữa.

Giọng nói phát ra từ hắn trầm thấp, ma mị đến rợn người:- Hình phạt là ... mạng người Lời nói ấy khiến không khí trong quán như chững lại.

Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng Vũ, bàn tay cô siết chặt lấy mép bàn như thể đó là thứ duy nhất có thể giữ cô lại với thực tại.- Cái ... cái gì – Giọng Vũ run rấy vang lên Người phục vụ không trả lời.

Hắn lùi lại một bước, rồi chậm rãi giơ tay lên.

Cạch!

Cánh cửa quán ăn bỗng đóng sập lại trước mắt họ.

Những chiếc đèn chùm trên trần rung lên, ánh sáng từ từ yếu dần, để lại những mảng tối dày đặc đang dần bao trùm mọi thứ.

Cảm giác nghẹt thở lan tỏa trong không gian.- Vũ đừng sợ - Ngọc đứng chắn sau Vũ lúc này chân đã run rấy không còn đứng vữngNgọc nắm chặn điện thoại, cô vội nhắn vài dòng Ngọc: Trung ơi, cứu chúng tôi.

Gặp chuyện rồi Bóng tối mỗi lúc một dày đặc, như những chiếc màn đen vô hình siết chặt lấy không gian xung quanh.

Không khí trong quán trở nên ngột ngạt đến mức khó thở, như thể một bàn tay vô hình đang bóp nghẹt lấy mọi thứ."

Tin nhắn đã gửi đi."

Nhưng không có tín hiệu phản hồi.

Ngọc siết chặt điện thoại, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

Không chỉ có cô và Vũ ở đây, mà còn có một thế lực đáng sợ nào đó đang chực chờ nuốt chửng cả hai.

Nhưng lúc này, điều cô lo lắng nhất không phải bản thân.Mà là em gái của mình.

"Mình không thể để chuyện gì xảy ra với Vũ."

Bỗng trong túi xách của cô toả ra ánh sáng hắc ám, một ánh sáng chói loá hiến người phục vụ hét lên đau đớn- AAAAAA...!- Chuyện gì đang xảy ra vậy – Ngọc bàng hoàng Vũ cũng sững người, hai chân như bị đóng băng tại chỗ.

Cô cảm nhận được một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, nhưng đồng thời, có gì đó quen thuộc trong ánh sáng này.

"Bóng tối... nhưng tại sao nó lại giúp chúng ta?"

Lúc này, chiếc đồng hồ của chiến binh Bóng tối lao ra khỏi túi xách, lơ lửng trong không trung.

Một giọng nói vang lên— "Chiến binh của Ta...

đã đến lúc rồi."

Cả căn phòng như rung chuyển.

Ánh sáng tím đen tràn ngập không gian, cuốn lấy cơ thể Vũ.

Cô thét lên, cảm giác như linh hồn bị kéo vào một không gian vô định.

Ngọc kinh hãi, định lao tới nhưng một bức tường bóng tối đã chắn giữa họ.

Bóng tối không còn là kẻ thù nữa.

Mà là một phần của Vũ.

BÙM!

Một vụ nổ hắc ám xảy ra, thổi tung mọi thứ xung quanh.

Ngọc đưa tay che mắt, khi mở ra, trước mặt cô không còn là cô em gái yếu đuối nữa.

Thay vào đó— Vũ trong bộ giáp màu tím đậm, đôi mắt ánh lên tia sáng lạnh lùng, trên tay là một lưỡi hái đen tuyền, sắc bén đến mức có thể cắt đứt cả bóng tối.

Chiến binh Bóng Tối đã thức tỉnh.
 
Bảy Chiến Binh Nguyên Tố
Giao Điểm Của Ánh Sáng Và Bóng Tối


Ngọc sững sờ.

Cô tròn mắt nhìn em gái mình—cô bé Vũ nhút nhát ngày nào, bây giờ đã khoác lên mình bộ giáp tím huyền bí, lưỡi hái sắc bén lơ lửng trong tay, đôi mắt tím ánh lên sự lạnh lẽo chưa từng thấy.- Đây là...

Hải Vũ sao – Ngọc thầm nghĩ Ngọc cảm thấy cả người mình cứng đờ.

Một phần là ngạc nhiên, một phần là bàng hoàng.

Làm sao một cô bé vốn luôn nép sau lưng chị mình lại có thể đứng đó, tỏa ra một khí chất mạnh mẽ đến thế?

Đến cả Ngọc, một chiến Gió đã thức tỉnh trước Vũ nhưng chưa toả ra được sức mạnh to lớn đến thế.Cảm xúc cô hỗn độn, không biết nên vui hay buồn- Chị chuyện này là sao? – Vũ nhìn Ngọc đầy hoảng loạn- Bóng... bóng tối đã thức tỉnh – Ngọc trả lời, giọng cô xen lẫn niềm vui và lo lắng Vũ nuốt khan, cố giữ bình tĩnh.

Không thể phủ nhận rằng ngay lúc này, Vũ trông vô cùng đáng sợ.

Nhưng cô vẫn là em gái của Ngọc...

đúng không?- Bóng tối đã thức tỉnh?

- Vũ ngạc nhiên, ánh mắt đầy hoảng loạn.

Chẳng chờ Ngọc trả lời, một bài tay dài ngoằn lao tới từ bóng tối, nhắm thẳng vào Vũ.

Bản năng khiến cô lập tức giơ lưỡi hái lên đỡ, nhưng sức mạnh kia quá lớn, đẩy cô lùi lại vài bước.- Vũ! – Ngọc hét lên, rồi cô biến hình Đôi cánh gió sau lưng cô bung ra, tạo nên một luồng gió mạnh hất văng cái tay quỷ kia.

Ánh sáng lấp lánh phát ra từ vũ khí của Ngọc, hòa quyện với bóng tối bao quanh Vũ, tạo nên một sự đối lập đầy mạnh mẽ.- Kinh thưa các quý cô, tới giờ nộp phạt rồi! – Một giọng nói cất lên đầy chế nhạo Từ trong bóng tối, một con quỷ phục vụ bước ra.

Nhưng lúc này, nó không còn vẻ ngoài gọn gàng như trước, mà đã lộ nguyên hình là một con yêu quái tay chân biến dạng, quần áo tả tơi.

Đôi mắt nó đỏ ngầu, phát ra ánh sáng u ám.- Vũ đừng sợ - Ngọc đứng chắn trước mặt Vũ- Em không sợ - Vũ ngập ngừng nhưng giọng đầy kiên cường – Em không sợ... em là chủ nhân của bóng tối Cơn gió mạnh quét qua, cuốn theo từng mảnh bóng tối và ánh sáng hòa quyện vào nhau.

Trước mắt họ, con quỷ phục vụ nhe nanh, đôi mắt đỏ rực ánh lên sự thèm khát vô tận.

Nó lao đến, móng vuốt sắc bén xé gió trong chớp mắt.- Lần này, em không nép sau lưng chị nữa! – Vũ siết chặt lưỡi hái, bóng tối xung quanh cô gợn sóng, tạo thành một vòng bảo hộ.

Ngọc mỉm cười, đôi mắt cô ánh lên niềm tự hào.

Cô nắm chặt quyền trượng, sẵn sàng cho trận chiến- Vậy thì ,chiến thôi.

Một tiếng rít vang lên, cơn gió dữ dội cuốn theo bóng tối, càng làm tăng thêm sự nguy hiểm của kẻ thù trước mắt.

Con quỷ phục vụ gầm lên, đôi mắt đỏ rực như lửa đang cháy, lướt qua không khí như một tia chớp đen.

Đúng lúc đó, Vũ nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, rồi hét lớn:- Tối thượng!Bóng tối quyền năng!

Cả không gian xung quanh cô lập tức chuyển sang màu tím thẫm, bóng tối cuộn trào như một con sóng khổng lồ, đẩy lùi con quỷ.

Vũ bước về phía trước, tay cầm lưỡi hái tỏa ra ánh sáng tím nhạt, vạch ra một đường chói lóa trong bóng đêm.

Ngọc không đứng sau nữa.

Cô bước lên, quyền trượng trong tay phát ra ánh sáng rực rỡ, phản chiếu lại bóng tối, tạo ra một vòng bảo vệ bền vững xung quanh họ.

Cô hạ thấp người, chuẩn bị cho một đòn tấn công mạnh mẽ.- Khỡi vị thần Gió tối thượng, hãy ban cho con sức mạnh của ngài Câu lời cầu nguyện của Ngọc vang lên như một lời thỉnh cầu sâu thẳm từ trái tim cô, hòa quyện với cơn gió mạnh mẽ xung quanh.

Một luồng sức mạnh khổng lồ bắt đầu dâng trào trong cơ thể cô, ánh sáng quyền trượng trở nên rực rỡ hơn, như một tia sáng xuyên qua màn đêm tối tăm.

Không gian bắt đầu chuyển động, gió thổi mạnh hơn, như thể chính thần Gió đã đáp lại lời cầu xin của cô.- Hãy để gió dẫn lối, để bóng tối và gió cùng hoà quyện - Ngọc nói, giọng cô như có ma lực, đầy sự bình thản và sức mạnh.

Đúng lúc này, một cơn gió mạnh mẽ dâng lên từ lòng đất, xoáy vào không trung tạo thành một vòng xoáy bảo vệ quanh Ngọc và Vũ.

Cả bóng tối và ánh sáng hòa quyện vào nhau, cùng nhau tạo thành một năng lượng mạnh mẽ chưa từng có.

Bức tường ánh sáng vững chắc được hình thành, bảo vệ cô và em gái mình, trong khi cơn gió mạnh mẽ dường như đã trở thành một vũ khí sống, có thể tấn công mọi thứ trên đường đi.

Con quỷ, đứng trước sự mạnh mẽ này, bắt đầu hoảng sợ.

Những con sóng gió cuộn trào không ngừng xung quanh nó, làm cho nó không thể di chuyển được.

Ánh sáng từ quyền trượng của Ngọc xuyên qua bóng tối, tạo ra những vệt sáng vô cùng mạnh mẽ, như lưỡi dao sắc bén cắt đứt mọi thứ trên con đường của chúng.

Ngọc không do dự, cô giơ cao quyền trượng.- Cơn gió cuối cùng sẽ tiễn ngươi về bóng tối vĩnh viễn!

- Cô hô to, ánh sáng và gió hòa quyện với nhau, tạo thành một cơn bão ánh sáng cuồng loạn, lao thẳng vào con quỷ.

Vũ không trần trừ, cô sử dụng sức mạnh bóng tối tạo ra một hố đen khổng lồ không đáy.

Cơn bão ánh sáng và hố đen không đáy từ Vũ đồng thời tấn công, nhưng khi tiếng nổ vang dội chấm dứt, chỉ còn lại những mảnh vụn của bóng tối và ánh sáng loang lổ trên mặt đất.

Không khí trở lại im lặng, nhưng sự im lặng đó như một dấu hiệu của sự bình yên trước cơn bão khác.

Ngọc và Vũ đứng lặng, nhìn về phía nơi con quỷ đã biến mất.

Một cảm giác lạ lùng lướt qua tâm trí Ngọc, như thể cô chưa hoàn toàn cảm nhận được chiến thắng này.

Cô thở dài, giơ tay vẫy khỏi cơn gió, và nhìn vào mắt Vũ.- Chúng ta đã thắng, đúng không? – Vũ hỏi giọng đầy nghi ngờ Chưa kịp để Ngọc trả lời thì một tiếng nổ chói tai vang lên, phá tan cánh cửa cũ kĩ.- Cái gì vậy? – Vũ hỏi, giọng sợ hãi Ngọc không trả lời, cô nhìn quanh.

Cô rất ngạc nhiên khi chỗ mình đang đứng không phải là quán chè mà cô và Vũ đã vào mà là một nhà kho bỏ trống.

- Không lẽ ...

- Ngọc hoảng loạn, trong đầu cô giờ đây đang chìm trong hàng tá suy nghĩ- Ngọc, các cậu không sao chứ - Tiếng Trung vang lên, giọng cậu đầy sự mệt mỏi và lo lắng Ngọc quay lại, nhận ra giọng nói quen thuộc của Trung.

Cảm giác hoang mang và sợ hãi bỗng dưng lắng xuống, thay vào đó là một làn sóng nhẹ nhõm.

Cô vội vã nhìn về phía tiếng gọi, thấy Trung đứng đó, vẻ mặt đầy lo lắng nhưng cũng rất mệt mỏi, đôi mắt cậu nhìn vào cô và Vũ như đang tìm kiếm sự an toàn- Không sao – Ngọc trả lời giọng cô lạnh nhạt- Cậu giận tớ à? – Trung hỏi, giọng hối lỗi- Tôi không giận cậu - Cô đáp, giọng lạnh nhạt, như một cách tự bảo vệ bản thân khỏi cảm giác yếu đuối.- Thôi chuyện đó không quan trọng – Trung nói rồi nhìn sang Vũ lúc này chưa hết sợ hãi – Giờ chúng ta đã thức tỉnh thêm một chiến binh và là người tôi không ưa chút nào- Cái gì mà không ưa? – Vũ hoàng hồn lại khi nhận ra giọng người cô ghét cay ghét đắng- Cậu ...

- Thôi ngay – Ngọc nói, phá tan không khí căng thẳng giữa hai tên này.

Cô nhìn xung quanh nói, giọng đầy sợ hãi- Có lẽ chúng ta đã quá chậm chạp trong việc thức tỉnh các chiến binh nguyên tố.

Các cậu xem, bọn quỷ đã có đủ thời gian để xây dựng căn cứ ở trái đất, nơi ẩn nấu của bọn chúng Trung nhìn Ngọc rồi nhìn xung quanh, cậu không tỏ ra ngạc nhiên như Ngọc- Tôi biết, lúc tôi ngồi ở bên kia đường tôi có nghe mọi người nói là nơi đây là một nhà kho bỏ hoang và tuần trước có một người đàn ông kì lạ đến mua và một tuần sau ở đây đã là một quán chè như các cậu đã biết với lại loại chè này rất kì lạ, nó có vị ngon kì lạ khiến người ăn mê mệt...- Giúp chúng trở nên nổi tiếng – Trung chưa nói xong, Vũ đã cắt ngang- Đừng có xen vào giọng người khác – Trung bực mình Vũ nhún vai, không tỏ ra hối lỗi chút nào, còn nhìn Trung với ánh mắt khiêu khích:- Thì tôi chỉ đang giúp cậu nói nhanh hơn thôi mà.

Nói chuyện mà như đang kể tiểu thuyết dài kỳ ấy, mệt!

Trung cau mày, định phản bác nhưng rồi lại thở dài.

Cậu quay đi, tránh nhìn vào ánh mắt đầy thách thức của Vũ.

Ngọc thấy vậy liền lên tiếng, cố gắng làm dịu tình hình:- Thôi nào, giờ không phải lúc cãi nhau.

Điều quan trọng là quán chè đó rõ ràng không đơn giản...

Nếu thực sự loại chè đó có thể khiến người ta mê mệt, thì có khi nó là một dạng phép thuật, hoặc bị yểm bùa gì đó.Trung gật đầu.- Tôi nghĩ vậy.

Có lẽ đó là cách bọn chúng dụ dỗ người thường.

Khiến họ mê mẩn, quên lối về.

Và có thể...

để hút lấy thứ gì đó từ bên trong cơ thể họ – sức mạnh, sinh lực, hay thậm chí là linh hồn.- Để làm gì? – Vũ hỏi- Chắc để tăng sức mạnh cho bọn chúng – Trung trả lời nhưng giọng đầy khó chịu – Có thế mà cũng hỏi, đồ đầu đất- Này tên kia, mi nói ai đầu đất – Vũ nối cáu, bước lên một bước, ánh mắt long lanh tia sấm sét.

Trung khoanh tay, nhếch mép cười nửa miệng:- Tôi nói rồi, ai tự thấy mình hợp thì nhận.

Không cần phải gào lên như thế.- Mi... mi đúng là cái đồ đáng ghét! – Vũ siết chặt tay, như chỉ chực phóng ra một luồng bóng tối bất cứ lúc nào.Ngọc đứng giữa hai người, nghiêng đầu thở dài.- Cả hai thôi ngay, tôi đã chụp ảnh lại giờ thì mau xoá bỏ biến hình rồi rời khỏi đây thôi!- Được, tôi không thể ở đây với con nhóc lắm chuyện này thêm một chút nào nữa – Trung xoá bỏ biên hình rồi đi trước- Mi...

- Vũ cay cú, định chạy theo để cãi tiếp, nhưng Ngọc đã nhanh tay kéo cô lại.- Về thôi muộn rồi – Ngọc nói – Cậu ta là chiến binh lửa, chị là gió và chúng ta có nghĩa vụ phải đánh thức các chiến binh còn lại Vũ quay sang nhìn Ngọc, ánh mắt vẫn còn ánh lên sự tức giận, nhưng rồi dịu lại khi bắt gặp vẻ bình tĩnh của chị mình- Em biết... – Vũ đáp khẽ – Nhưng em không ưa nổi cái kiểu ngạo mạn đó.

Dù có là chiến binh gì đi nữa thì cũng phải tôn trọng nhau chứNgọc gật đầu:- Chị hiểu cảm giác của em.

Nhưng càng tiến xa hơn, chúng ta sẽ càng phải học cách chấp nhận nhau, vì mục tiêu lớn hơn.

Bọn chúng ngoài kia mạnh lắm, và chúng ta không thể chiến đấu một mình.Vũ im lặng trong giây lát rồi thở dài, bước theo Ngọc.- Biết rồi...

Lần sau em sẽ cố kiềm chế.

Dù hơi khó- Được – Ngọc hài lòng Hai người bước đi, bóng dáng dần khuất sau màn đêm, để lại sau lưng căn nhà kho lạnh lẽo.

Nhưng họ không biết rằng, từ sâu trong bóng tối, một ánh nhìn rực cháy vẫn dõi theo không rời.

Trận chiến sắp bắt đầu.

Ngọc, Vũ và Trung – liệu họ có đủ sức mạnh để hoàn thành sứ mệnh và bảo vệ thế giới?
 
Back
Top Bottom