Siêu Nhiên Bầu Trời Xanh... Hay Xám

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
178178793-256-k704894.jpg

Bầu Trời Xanh... Hay Xám
Tác giả: gocnhocuazuchin
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Quả nhiên không thể trông chờ cái chết sẽ mang lại cho tôi một chút ấm áp.

Đầu óc tôi dần trống rỗng.

Khẽ khép mắt lại, tôi để mặc cho dòng nước đưa đến nơi đâu.​
 
Bầu Trời Xanh... Hay Xám
Chap 1: Trống rỗng


Luồng khí đi qua phổi hoàn toàn bị tắc nghẽn.

Thay vào đó là dòng nước lạnh cuộn trào ào vào cổ họng, chặn đứng cái hơi thở đang cố tự mình triệt lấy mình của tôi.Cái lạnh lan ra khắp cơ thể, khiến tay chân tôi tê liệt đến mức chẳng cử động nổi.

Cơn lạnh xuyên thấu đến tận xương.

Dù vậy nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được luồng hơi ấm trong cơ thể yếu ớt này.

Có lẽ tôi vẫn đang chờ một điều gì đó, một phép màu chăng?

Tôi mỉm cười bất lực trước câu hỏi ngốc nghếch này.

Quả nhiên không thể trông chờ cái chết sẽ mang lại cho tôi một chút ấm áp.

Đầu óc tôi dần trống rỗng.

Khẽ khép mắt lại, tôi để mặc cho dòng nước đưa đến nơi đâu.
 
Bầu Trời Xanh... Hay Xám
Chap 2: Cái chết... thật đáng sống


" Cô không định giết tôi hay sao?

"

" Không phải hôm nay.

" Giọng nói của tôi vang lên trong đầu người con trai đó.

Đây là cách tôi và đối tượng giao tiếp với nhau, qua tiềm thức của não bộ.

Có vẻ như anh ta không có ý định cầu xin sự sống.

Cái dáng vẻ của anh ta bình thản đến lạ thường.

Lẽ nào trước cả khi trở thành một đối tượng của tôi, anh ta đã có ý định tự tử?

Chỉ một ngày nữa, tôi sẽ dõi theo một ngày nữa.

Vẫn như mọi ngày, bầu trời xám xịt.

Đối tượng này mỗi ngày đều sống trong bi quan.

Nếu giả thiết của tôi là đúng thì giết đối tượng này là đã ban cho anh ta một ân huệ.

Việc này chẳng khác nào việc đi từ thiện cả.

Giết một người đang muốn chết thì thật chán, cứ như đang bị lợi dụng.

Vì lý do nào đó, tôi muốn nghe anh ta nói: " Tôi không muốn chết."

Phải, chỉ cần vậy, tôi

sẽ thẳng tay giết anh ta.***Bảy nhiệm vụ đã được hoàn thành chỉ trong khoảng một tháng hơn.

Ba vụ treo cổ, hai vụ uống thuốc ngủ và hai vụ nhảy lầu, với thành tích này thì có lẽ tôi là " người dọn dẹp " giỏi nhất trong số tất cả những người tiền nhiệm được ban cho khả năng quái lạ này.

Thủ tục dọn dẹp là như sau: chiếm đoạt cơ thể của đối tượng, gợi lên ý muốn tự tử, dọn dẹp căn phòng, chuẩn bị thư tuyệt mệnh và cuối cùng, tự tử.Vì lý do này, nếu bạn hỏi nghề nghiệp của tôi là gì, thì tôi là một người dọn dẹp.

Khó có thể giải thích tại sao tôi là người được chọn.

Vào một hôm nọ, mây mù giăng khắp trời, hình ảnh gương mặt của đối tượng, các mệnh lệnh tiêu diệt chúng, ngụy trang thành một vụ tự tử hiện lên.

Và tôi phát hiện mình có năng lực kiểm soát cơ thể của người khác.

Ngay chính tại cái khoảnh khắc đối tượng mất đi sự sống, tôi cũng sẽ được trải nghiệm cảm giác sảng khoái tương tự.

Tôi gọi đó là " trải nghiệm về cái chết giả ".

Nhìn ra phía ngoài cửa sổ, bầu trời vẫn ảm đạm như mọi hôm.

Thứ tôi đang chờ đợi, đối tượng thứ tám đã xuất hiện.
 
Bầu Trời Xanh... Hay Xám
Chap 3: Bước qua ranh giới... là tới cái chết


Đặt mảnh giấy trên bàn với lời nhắn rằng tôi sẽ ở lại nhà bạn.

Không, là đối tượng thứ tám của tôi.

" Cô để lại tin nhắn đó có ý nghĩa gì?

" " Cha mẹ tôi không tin tôi ở nhà bạn đâu, tôi làm gì có bạn.

" ***Đối tượng đã đi bộ nhiều giờ, anh ta khó mà đi thẳng được, chân của đối tượng bắt đầu đứng không vững.

Đói khát và mệt mỏi, chắc có lẽ đối tượng cảm thấy đau đớn tột cùng theo từng bước chân.

Thế cũng tốt, bởi lẽ càng gần cái chết, ham muốn được sống của con người sẽ càng mãnh liệt.

Trước mặt anh ta, là ranh giới giữa vực thẳm của nước sông và lan can của bờ cầu.

Hiện tại, là thời khắc quyết định.

Đối diện với quyết định chết của chính bản thân, sẽ nói lên con người thực sự của họ, khát khao của họ có chân thật hay không.

Giả thiết của tôi đã đúng, đối tượng thực sự muốn chết, muốn đến mức anh ta không chịu được nữa.

Anh ta leo ra phía ngoài bờ cầu, một nụ cười ma mị trên môi.

Một ngón, hai ngón, anh ta dần thả lỏng các khớp cơ trên cơ thể, sẵn sàng để buông lơi.

Khoảnh khắc đó, có ai đó đã níu giữ anh ta lại.

" Thở phào nhẹ nhõm khi được tôi cứu hả ?

" Là thực thể của tôi.
 
Bầu Trời Xanh... Hay Xám
Chap 4: Có vẻ như... hôm nay... tôi muốn sống hơn rồi.


Hôm nay, trong lời nói của anh ta có điều gì đó bất thường.

" Tôi cảm giác như đang được sống vậy."

"Có vẻ như cuộc đời này vốn dĩ vẫn chứa hạnh phúc, chỉ có điều tôi đã bỏ mặc nó thôi.

" "Có vẻ tôi muốn sống hơn rồi.

" Đối tượng biết chắc chắn rằng tôi không tin vào những lời nói đó.Anh ta cầu xin tôi tiếp tục những việc dở dang, cầu xin tôi giết anh ta với khuôn mặt thoải mái.

Chiều chập tối, tôi gặp anh ta ở công viên.

Lời nói của anh ta rất kì lạ.

" Ngại giết tôi vì tôi vì tôi còn là học sinh sao ?

Nếu điều đó khiến cô bận tâm thì con đường đi sau này sẽ còn trở ngại lắm."

"..."

" Thôi được, cô hỏi tôi biết những gì phải không?

Câu trả lời của tôi là tất cả.

Việc cô đang làm bây giờ, chính xác là những gì tôi đã trải qua.

Giống như cô, tôi đã từng sở hữu năng lực điều khiển đối tượng, giết họ và ngụy trang đó như một vụ tự tử."

" Anh là một người dọn dẹp à?

" " Vậy hoá ra đó là cách gọi của cô.

Phải.

Chính xác thì, tôi đã từng là một người dọn dẹp."

Anh ta trả lởi một cách lẳng lơ.

" Trời mưa rồi, cùng đi về thôi.

Cô không muốn nghe câu chuyện của tôi sao ?

" " Mỗi lần khiến một con người chết đi, chúng ta đều trải nghiệm thứ được gọi là cái chết giả.

Nó khiến cô cảm thấy như mình được sinh ra thêm một lần nữa, phải không?

" Anh ta mỉm cười đồng cảm.

" Việc cô được chọn là vì tôi đã từ bỏ công việc giữa chừng.

Phải, với mục tiêu thứ chín của mình, tôi đã mắc một sai lầm.

Đối tượng đầu tiên mà cô giết có phải là một cô gái luôn mơ ngủ phải không ?"

" Ừ.

" Tôi đáp."

À, đúng như dự đoán của tôi."

" Cô gái đó, là người mà tôi không nỡ ra tay.

Bởi vì cô ấy giống hệt với tôi.

" " Dường như tôi không chỉ bị tước đi quyền của một người dọn dẹp, mà giờ còn trở thành mục tiêu bị dọn dẹp nữa.

Ngày hôm đó, bỗng dưng tay trái tôi di chuyển trái ý của bản thân, tôi nhận ra, có ai đó đang điều khiển tôi.

Và đó, chính là cô.

" " Nửa tháng, đó là thời hạn của cô.

Cảm ơn cô đã chịu khó đi cũng với tôi.

" Chúng tôi đường ai nấy đi.
 
Bầu Trời Xanh... Hay Xám
Chap 5: Tỉnh ngộ


Chiều ngày hôm sau, tôi đợi anh ta sau cổng trường, cùng nhau về nhà như mọi hôm.

Tôi điều khiển cơ thể anh ta, lục lọi khắp cơ thể.“ Bộ anh mất điện thoại à ?

“ Tôi hỏi.

“ Trông tôi có giống như người cần điện thoại mới sống được à ?

Thế nếu bây giờ tôi có điện thoại, cô tính làm gì với nó.

“ “ Gọi cho bạn cùng lớp và rủ đi hẹn hò.

“ “ ...

“ Ánh mắt của anh ta có phần nghiêm nghị.

“ Mà kiểu này chắc chả dễ dàng gì rồi.

Thế thì, tôi đành lấp vào chỗ trống đó vậy.

“Điều này lặp lại mỗi ngày.

Đúng vậy, mỗi buổi chiều chúng tôi gặp nhau, cùng đi đến công viên, quán cà phê.

Cuối tuần thì đi dạo, cùng xem một bộ phim.

Thoáng chốc đã hai tháng trôi qua kể từ lần đầu chúng tôi gặp nhau.

Tôi làm những việc này vì điều gì à?

Tôi đang chờ đợi cái khoảnh khắc mình sẽ giết anh ta.

Hoặc là không.Nó, nó xảy ra đột ngột quá.

Cơ thể tôi bắt đầu hành động ngược lại với ý muốn của mình.

Vốn quen với việc điều khiển người khác, tôi lập tức nhận ra điều này có ý nghĩa gì.“ Giết mục tiêu sau khi anh ta đánh mất hoàn toàn khát vọng được chết của mình.

Tôi sẽ ngừng việc lấy mạng anh ta cho đến khi đạt được.

“ Và giờ, vì sự trì hoãn đó, mà một kẻ nào đó đang điều khiển tôi.Hôm nay, tôi nên làm gì?

Tôi có thể làm được gì để anh ấy không còn muốn chết nữa.

Tôi biết, càng cố nghĩ thì nó càng vô vọng.

Vậy thì, còn gì để tôi suy nghĩ nữa.

Và dần dần tôi nhận ra, tước đoạt tất cả những điều khiến anh ấy muốn chết, đã trở thành lý do để tôi tiếp tục sống cuộc sống này.Cái chết của tôi đang cận kề, tôi chưa bao giờ cảm thấy bình yên đến vậy.

Tôi, giờ đã nhẹ nhõm hơn, bởi vì, giờ tôi sẽ không còn phải giết anh ấy nữa.“ Nè, người dọn dẹp đang điều khiển tôi ơi.

Chừng nào còn là một người dọn dẹp, thì rồi cũng có một ngày cậu gặp một người cậu không thể giết.

Và rồi kết cục của cậu cũng sẽ giống như tôi và anh ấy thôi. ”Tôi tròng sợi dây qua cổ, dùng chân đẩy chiếc ghế, tôi đã buông xuôi.Tất cả những chuyện này đã bắt đầu từ khi nào?

À đúng rồi, có lẽ là từ, ngày đó.

Cái ngày đầu tiên tôi gặp anh ấy.

Tôi cảm nhận được anh ta thoát khỏi sự khống chế của tôi.

Tôi chạy hồng hộc đến cây cầu tìm anh ta.

Nhìn thấy anh ta trên bờ cầu, tôi đã chìa tay ra và kéo anh lại.

Và rồi, chúng tôi trải qua những ngày tháng tẻ nhạt cùng với nhau.

Tôi đã nhận ra rằng cuộc đời anh ấy, có ý nghĩa lạ thường với tôi.

Và từ giây phút đó, tôi, chính tôi, không phải ai khác mà là chính bản thân tôi, đã yêu anh ấy.Dù muốn hay không, ý thức tôi cũng không chịu được nữa, khép hàng mi lại, giọt ánh nắng cuối cùng mới ấm áp làm sao.

Tôi cuối cùng cũng được giải thoát.
 
Bầu Trời Xanh... Hay Xám
Chap 6: Ừ thì giá như


" Này, tỉnh dậy đi cô gái trẻ.

Cô không làm việc đó ở nơi khác được à, sẽ rắc rối nếu cô chết ở đây đấy.

"Chói mắt quá, tôi vẫn chưa chết, may thật.Trong những phút giây cuối cùng, tôi đã câu giờ bằng việc huyên thuyên với kẻ điều khiển mình, cố tìm một ái đó, chiếm cơ thể của một người rồi điều khiển người đó cắt dây và cứu bản thân mình.

Và như thế, tôi đã được cứu, ngay khi mất đi ý thức.Ngước nhìn lên bầu trời, xanh thẳm và trắng muốt.

Tôi đi bộ về nhà, cơ thể mệt lã, đầu óc có phần thiết tỉnh táo.

Tại sao mình lại làm cái điều vô ích này?

Mình đã phải lôi cái trò rẻ tiền này ra để kéo dài mạng sống của mình, dù biết vẫn phải đối diện với cái chết.

Để được gặp anh lần nữa.Đã hơn một tuần chúng tôi không gặp nha.

Có tiếng chuông cửa, là anh ta.

Một lời đề nghị được đưa ra."

Đi dạo không?

Lần cuối cùng."

Tôi vẫn chưa hiểu ý của anh ta là gì.Chúng tôi đến công viên trò chơi, thử những trò cảm giác mạnh không một chút sợ hãi, cùng nhau ăn bữa tối và ngắm hoàng hôn."

Nếu như chỉ có một trong hai phải chết, em sẽ làm gì ?

" Vẻ mặt anh có phần nghiêm nghị."

Nếu là anh, anh sẽ chọn cách để em được sống.

"Chúng tôi chia tay nhau, ai về đường nấy.

Tôi cảm nhận được, có một cái gì đó kì lạ đang xảy ra.

Tôi cảm thấy hơi khó thở, mùi tanh của nước sông đè nén khí quản của tôi.

Không, khôngphải là tôi, là anh ấy.

Tôi cố định vị xem anh ấy đang ở đâu, mùi tanh của nước, phải, là nơi đó, ở cây cầu nơi mà chúng tôi gặp nhau lần đầu tiên.Tôi chạy ra ngoài, chạy, chạy nữa, một cách điên dại, đầu óc tôi dần trống rỗng.Giá như cả hai đều được sống, tôi hứa sẽ chấp nhận mọi thứ, tôi hứa sẽ nhìn đời với một ánh mắt khác hơn, tôi hứa sẽ sống.

Làm ơn!Tôi nhìn xuống phía dưới cây cầu, cố tìm ra anh ấy đang ở đâu.

Là bọt nước, bọt nước, phải rồi.

Tôi nhảy xuống, kia rồi.

Mở mắt dậy, làm ơn.Giá như chúng ta còn sống, em vẫn muốn trải qua những ngày xám xịt đến ảm đạm cùng anh.Ừ thì giá như.
 
Bầu Trời Xanh... Hay Xám
Chap 7: Hoá ra xa thẳm trên tầng mây u ám kia, bầu trời vẫn xanh&trong lắm.


Tôi ôm chặt lấy cơ thể anh, dốc hết sức lực bình sinh kéo cả hai lên mặt nước.

Nhìn lên phía trên, một chút nữa, một chút nữa.

Có vẻ như đôi chân tôi đã hoàn toàn tê liệt, tôi dốc những phần sức mạnh cuối cùng vào đôi tay cố tìm kiếm một hi vọng.Tôi thở dốc, mặt nước kia rồi.

Ánh sáng len qua đôi mắt thấm mệt, tôi lôi được anh lên bờ, cơ thể tôi cũng mệt nhoài.

Và rồi, tôi thiếp đi.Không gian đen tối biến mất, thay vào đó là những tia sáng gắt gỏng.

Suốt một tuần nằm trên giường bệnh, chúng tôi trò chuyện và vui đùa cùng nhau.

Tạ ơn trời vì cả hai đều không sao.Có vẻ như mỗi người trong chúng tôi đã tìm ra được lẽ sống của mình, sống vì kiếm tìm hạnh phúc ở người còn lại.Sáng hôm nay cả hai làm thủ tục xuất viện.

Ngước mắt nhìn lên bầu trời, màu xanh thẳm thích mắt và mang lại khoái cảm tươi mát.

Anh ấy thầm thì gì đó rồi mỉm cười, là gì nhỉ?"

Của em.

" Anh đặt vào lòng bàn tay tôi thứ gì đó, là một chiếc vòng tay.

Anh nhìn tôi với đôi mắt trìu mến.

Tôi bất giác mỉm cười, như bị hút vào đôi mắt sâu thẳm của anh.Vụt một phát, tôi đã hoàn toàn nằm trong vòng tay anh ấy.

Hơi ấm này, dễ chịu thật.

Nhịp đập của tim anh ấy làm tôi mất dần ý thức.***Mùi hăng của thuốc khử trùng xộc thẳng vào mũi.

Chớp lờ đờ với đôi mắt mệt mỏi, là phòng bệnh.

Bố mẹ, các bạn, cuộc sống thực của tôi.Bác sĩ bảo phổi tôi có vấn đề do ngâm nước quá lâu.Nhưng dù vậy, tôi vẫn sống.Khoé mắt tôi ươn ướt, một giọt nước từ hàng mi khẽ rơi.

Hơi ấm đó, bờ vai đó, cảm ơn vì tất cả.

Nhưng, đôi chân tôi, vẫn còn cảm giác tê dại.

Ngẫm lại lúc anh ấy mấp máy môi, " Bầu trời xanh quá nhỉ?

", tôi đoán đó là những gì anh ấy nói.

Hình như tay trái của tôi nắm chặt lấy một vật gì đó, là chiếc vòng anh ấy tặng tôi.Ngày hôm đó, tôi đã tự sát, cái suy nghĩ giản đơn rằng nhảy xuống sông thì mọi chuyện phiền muộn sẽ kết thúc đã thôi thúc tôi.

Nhưng có lẽ, giờ đây, tôi sẽ đối mặt với ngày hôm nay của mình.Hoá ra phía cao, xa thẳm trên tầng mây u ám kia, bầu trời vẫn xanh và trong lắm.Phải, bầu trời hôm nay xanh hay xám là do tôi nhìn nhận nó như thế nào.Tôi sẽ đối diện với tuổi mười sáu của chính tôi.Tuổi mười sáu của tôi là màu xanh, hay màu xám là do chính bản thân tôi.
 
Back
Top Bottom