Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bắt Trend Bao Dưỡng, Bao Nhầm Chính Chủ!

Bắt Trend Bao Dưỡng, Bao Nhầm Chính Chủ!
Chương 10



Quản gia đưa tôi một tấm chi phiếu.

“Cô Lâm, cảm ơn cô đã cưu mang cậu chủ chúng tôi trong thời gian qua. Đây là một chút tấm lòng của cậu ấy.”

Tấm chi phiếu từ Tổng giám đốc Tập đoàn Hoàng chắc chắn không phải con số nhỏ.

Nhưng tôi thậm chí chẳng có chút hứng thú nào để nhận lấy, mắt vẫn không rời khỏi người Hoàng Lâm.

Hoàng Lâm như chẳng hề nhận thấy ánh nhìn ấy.

Hay nói đúng hơn — anh chưa từng để tâm.

Sau khi xem giờ trên đồng hồ, anh đứng dậy, chỉnh lại cổ áo.

“Quản gia Trương, đi thôi.”

Anh bước nhanh ra cửa, nhóm vệ sĩ chật kín nhà tôi cũng lần lượt đi theo.

Hoàng Lâm đã nhớ lại tất cả, nhưng anh không trả thù tôi.

Tôi không bị phá sản, không bị hủy hoại, thậm chí còn nhận được thù lao.

Nhưng tôi — lại chẳng thấy vui nổi chút nào…

“Hoàng Lâm!”

Khi thấy anh sắp bước qua cửa, tôi vẫn không nhịn được, mở miệng gọi.

Hoàng Lâm khựng lại.

Một lúc lâu sau, anh hơi cau mày, nghiêng đầu nhìn tôi:

“Cô Lâm, còn chuyện gì sao?”

Giọng nói trầm thấp, điềm tĩnh, không mang chút cảm xúc nào.

Tôi cuối cùng cũng hiểu — người Hoàng Lâm từng ở bên tôi…

Đã thực sự biến mất rồi.

“Không có gì nữa cả…”

Tôi lắc đầu, như kiệt sức ngồi phịch xuống ghế sofa.

Hoàng Lâm đã lên một trong những chiếc Maybach kia và rời đi.

11

Tin tức Hoàng Lâm và nữ chính trong truyện – Tôn Noãn – sắp tổ chức hôn lễ thế kỷ đã chiếm trọn các trang nhất của mọi bản tin lớn.

Khi Hà Siêu nhìn thấy tin này, anh ấy sửng sốt:

“Không phải cậu bạn trai nhỏ của cậu sao?”

Tôi đang mở chai rượu thứ ba, vừa ợ một cái đã giơ ngón tay cái với anh ta.

“Đúng rồi đó, mắt cậu tinh thật!”

Hà Siêu nhìn tôi bằng ánh mắt đầy phức tạp.

Tôi khoát tay:

“Hai người họ mới là một đôi thật sự. Trước đây anh ấy ở bên tôi chỉ vì mất trí nhớ thôi.

Không sao, tôi biết trước rồi.”

Hà Siêu vẫn nhìn tôi chăm chú, nhưng cũng đủ tinh tế để không nói gì thêm.

Đặng Lâm cũng tò mò ghé mắt nhìn vào màn hình, rồi bất ngờ cau mày:

“Vị tổng giám đốc Hoàng này… nhìn hơi quen mắt nhỉ?”

Tôi nhìn cái chân bó bột của cậu ta mà chẳng nói gì.

Đặng Lâm thì cứ như con giun trong bụng tôi:

“Không phải đâu, lần trước gặp anh ta tôi đã định nói rồi…”

Ánh mắt cậu ta bắt đầu mơ hồ, hồi lâu sau sương mù trong đáy mắt mới dần tan đi, trở nên sáng tỏ.

Đặng Lâm đột nhiên vỗ tay đánh ‘đét’ một cái:

“Là khách VIP của bệnh viện bọn tôi đó!”

Tôi và Hà Siêu đồng loạt sững sờ.

Vì ai cũng biết, Đặng Lâm làm việc ở một bệnh viện tâm thần tư nhân hạng sang.

Tôi thờ ơ nói:

“Chắc cậu nhận nhầm người rồi.”

Đặng Lâm vẫn chăm chăm nhìn ảnh trên bản tin, quả quyết:

“Chính là anh ta! Anh ta có nốt ruồi ngay đây này, tôi không thể nhầm được.”

Tôi đang cầm chai rượu, tỉnh cả một nửa.
 
Bắt Trend Bao Dưỡng, Bao Nhầm Chính Chủ!
Chương 11



Hà Siêu thì sững sờ đến nỗi cái cằm như sắp rơi xuống đất:

“Cậu ấy… bị bệnh gì vậy?”

Đặng Lâm khó xử đáp:

“Đó là chuyện riêng tư của bệnh nhân… nhưng mà, hai người đừng nói ra nhé.”

Tôi gật đầu, theo phản xạ ngồi thẳng người dậy.

“Anh ta từng nói rằng mình không kiểm soát được hành vi, như thể có người khác điều khiển cơ thể…”

“Là rối loạn đa nhân cách à?” – Hà Siêu hỏi.

Đặng Lâm lắc đầu:

“Có vẻ giống, nhưng kiểm tra ra thì lại không phải.

Nhưng chuyện này là từ mấy năm trước rồi. Anh ta từng ở viện một năm, sau đó xuất viện.

Chắc là khỏi rồi…”

“Rối loạn đa nhân cách… đa nhân cách…” – Tôi lẩm bẩm, rồi bỗng bật dậy.

Chai rượu trên bàn bị tay tôi hất trúng, rơi xuống đất vỡ tan tành.

Những điểm từng khiến tôi nghi ngờ, cuối cùng vào khoảnh khắc này đã được xâu chuỗi lại thành một mạch rõ ràng.

“Uyển Uyển, cậu sao vậy? Đừng làm tớ sợ… Ê, cậu định đi đâu đấy?”

Tôi xách váy lên, khí thế bừng bừng mà hét lớn:

“Đi cướp chồng!”

12

Trên đường lái xe đến nơi tổ chức hôn lễ, từng ký ức về Hoàng Lâm lần lượt hiện lên trong tâm trí tôi.

Thời cấp ba, Hoàng Lâm trong ấn tượng của tôi là một người cởi mở, biết quan tâm đến cảm xúc người khác.

Tôi từng chứng kiến anh ấy từ chối người khác như thế nào.

Anh luôn dùng những câu đùa nhẹ nhàng để lướt qua, thái độ rõ ràng nhưng không làm tổn thương ai.

Nhưng… tại sao khi thấy bức thư tình của tôi, anh lại lạnh lùng và khinh miệt đến thế?

Và hôm anh hồi phục trí nhớ, người tôi gặp ở nhà – có còn là Hoàng Lâm trước kia không?

Dù mất trí nhớ, liệu một con người có thể thay đổi đến mức ấy sao?

Tôi hạ cửa kính xe, gió bên ngoài ào ào thổi vào.

Bên tai như có ai thì thầm nói nhỏ.

Phải rồi… tối hôm đó ở nhà tôi, Hoàng Lâm từng cúi xuống thì thầm bên tai:

“Lâm Uyển, hãy nhớ đưa anh về nhà.”

Đưa anh về nhà…

Phải chăng anh sớm đã biết điều gì đó?

Chỉ là… có điều gì đó khó nói, nên anh không thể thốt ra?

Hà Siêu nhìn tôi qua gương chiếu hậu, ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi.

“Uyển Uyển, cậu thật sự muốn đến phá hôn lễ sao? Đây là hôn lễ giữa nhà họ Hoàng và nhà họTôn…”

Đó là hai gia tộc quyền lực nhất kinh thành.

Tôi dĩ nhiên hiểu rõ hậu quả khi đắc tội với họ là gì.

Tôi bây giờ đã có cả gia tài bạc tỷ, cho dù không làm gì nữa thì cả đời vẫn sống đủ đầy, sung túc.

Thế nhưng…

Nếu tất cả những suy đoán của tôi là thật thì sao?

Nếu Hoàng Lâm đang bị cốt truyện của thế giới tiểu thuyết trói buộc, trở thành một con rối bị giật dây.

Nếu anh đang mắc kẹt trong chính cơ thể mình, gào thét kêu cứu.

Mà tôi lại là người duy nhất có thể nghe thấy tiếng kêu cứu đó—nhưng đã chọn làm ngơ.

Vậy anh sẽ tuyệt vọng đến mức nào đây?

“Tớ phải làm chuyện này!”

Hà Siêu nhìn tôi thật sâu, trầm ngâm một lúc rồi nghiêm túc nói:

“Được. Vậy thì tớ sẽ ủng hộ cậu!”
 
Bắt Trend Bao Dưỡng, Bao Nhầm Chính Chủ!
Chương 12



13

Hai gia tộc giàu có bậc nhất liên hôn, lễ cưới được tổ chức trong khung cảnh an ninh nghiêm ngặt, không có thiệp mời thì đừng hòng bước vào.

Hà Siêu nhìn hai người gác cửa phía trước, khẽ xoay cổ tay khởi động.

“Lát nữa tớ với Đặng Lâm sẽ đánh lạc hướng bọn họ, cậu tranh thủ xông vào!”

Tôi gật đầu thật mạnh, chuẩn bị tinh thần.

“Ba, hai…”

Còn chưa kịp đếm đến “một”, lại có thêm một hàng vệ sĩ cao lớn mặc vest bước tới tăng cường lực lượng.

Ai nấy đều cao trên mét chín, cơ bắp cuồn cuộn đến mức đồng phục gần như bị căng toạc.

Quan trọng hơn nữa là — mỗi người đều đeo bên hông một cây dùi cui điện.

Tôi liếc nhìn bắp tay “mềm mại như cánh hoa” của Hà Siêu và Đặng Lâm bên cạnh.

Hà Siêu: “…”

Đặng Lâm: “…”

Cả ba chúng tôi ngồi xổm cạnh nhau, im lặng chìm trong suy tư trầm mặc.

Đúng lúc tôi đang loay hoay không biết tính sao, thì những dòng bình luận quen thuộc bỗng xuất hiện trở lại trước mắt.

【Á á má ơi, ba cục này là cái gì thế, làm tôi hết hồn!】

Tôi: “…”

【Trời ơi cuối cùng nữ phụ cũng lên sàn! Là đến để phá đám cưới đúng không? Nữ phụ xông lên nào!!!】

【Ai nghĩ nữ phụ có thể phá đám cưới thành công thì bấm 1, không thì bấm 2】

Màn hình lập tức bị phủ kín bởi hàng đống số 1 và số 2 lộn xộn.

Thỉnh thoảng còn xen lẫn vài lời như:

【Các bạn ship cặp phụ ơi, tỉnh táo lại đi, nam nữ chính sắp kết hôn rồi, ép buộc không phải là yêu đâu!】

Một ý tưởng lóe lên trong đầu tôi, tôi nhìn thẳng vào đám bình luận trước mắt, nghiêm túc hỏi:

“Đúng vậy! Tôi muốn phá đám cưới. Có ai chỉ cho tôi cách vào trong không?”

Hà Siêu giật bắn mình: “Uyển Uyển, cậu đang nói chuyện với ai đấy?!”

【Gì cơ? Nữ phụ nhìn thấy chúng ta nói chuyện sao?!】

Bình luận tiếp tục cuộn lên điên cuồng như bão lũ.

Giữa cơn lốc đó, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy một dòng gợi ý:

【Tôi biết! Tôi biết đường vào nè!】

Dưới sự chỉ dẫn của bình luận, tôi lần mò đến một bức tường phía sau khu tổ chức hôn lễ.

“…”

Là… một cái lỗ chó chui.

Tôi ngẩn người mấy giây, rồi nghĩ đến Hoàng Lâm.

Cắn răng, bịt mũi, tôi cúi người chui qua.

Đáng ghét!

Đợi sau khi bắt được Hoàng Lâm tôi nhất định sẽ bắt anh ta làm chó trung thành của tôi cả đời!

14

Trên bục lễ thánh đường, một cặp đôi hoàn hảo đang đứng sóng vai như tượng tạc.

Người chủ lễ quay sang cô dâu đang khoác lên mình chiếc váy cưới trắng tinh.

“Cô Tôn Noãn, cô có nguyện ý lấy người đàn ông bên cạnh làm chồng? Yêu thương anh ấy, thủy chung với anh ấy, dù nghèo khổ hay giàu sang, khỏe mạnh hay ốm đau, cho đến khi cái chết chia lìa hai người?”

Tôn Noãn gật đầu: “Tôi đồng ý.”

Người chủ lễ lại nhìn sang Hoàng Lâm: “Còn anh, anh Hoàng…”
 
Bắt Trend Bao Dưỡng, Bao Nhầm Chính Chủ!
Chương 13



Câu nói chưa kịp dứt, thì tôi đã đẩy cửa lớn của nhà thờ, xông thẳng vào.

Ánh sáng trắng từ bên ngoài tràn vào, chiếu thẳng lên gương mặt lạnh lùng như điêu khắc của Hoàng Lâm.

Anh hơi nghiêng đầu, như để tránh luồng sáng chói mắt, rồi nheo mắt nhìn về phía tôi.

“Anh ấy không đồng ý!”

Nói xong, tôi lao thẳng lên bục.

Bên dưới khán phòng như bị đóng băng, tất cả đều sững sờ, im phăng phắc như tờ.

Người chủ lễ rốt cuộc cũng kịp phản ứng: “Cô gái này, cô là…”

Tôi phớt lờ ông ta, đi thẳng tới trước mặt Hoàng Lâm.

Anh cúi mắt nhìn tôi, giữa hàng lông mày khẽ nhíu lại, tạo thành một nếp nhăn nhỏ: “Em…”

Không đợi anh nói hết, tôi đã nhào tới, siết lấy gáy anh rồi hôn lên môi anh thật mạnh.

Một tràng tiếng hít sâu vang lên dưới khán đài.

Tựa như có ai ném một hòn đá xuống hồ băng giá, lớp băng nứt toác, và ánh sáng bắt đầu xuyên qua.

Ánh mắt đen thẳm của Hoàng Lâm dần dần bừng sáng trở lại.

Anh khựng lại một nhịp, bàn tay to bản ôm lấy eo tôi: “… Uyển Uyển!”

Hoàng Lâm mà tôi quen thuộc.

Cuối cùng đã trở về rồi…

Tôi buông anh ra, lau vết son trên môi, ngẩng đầu nhìn anh, mỉm cười rạng rỡ:

“Này, cún con — em đến đón anh về nhà đây.”

15

Tôi kéo anh ấy quay người bỏ đi ngay.

Lúc này, Tôn Noãn – người vẫn đứng im lặng nãy giờ – bỗng vươn tay nắm lấy tay tôi, ánh mắt hoảng loạn.

“Không được… Cô không thể…”

Tôi gạt tay cô ấy ra, chân thành nói: “Xin lỗi cô, Tôn tiểu thư.”

Tôn Noãn nhìn sang Hoàng Lâm, giọng run rẩy: “Anh điên rồi sao?”

Nhưng Hoàng Lâm dường như đã không còn thấy bất kỳ ai khác. Đôi mắt anh chỉ chăm chăm nhìn tôi không rời.

Tôi kéo tay, anh liền đi theo, cùng tôi lao ra khỏi thánh đường.

Cánh cửa lớn sau lưng khép lại, ánh nắng rọi thẳng lên gương mặt của cả hai.

Hoàng Lâm, vẫn mặc nguyên lễ phục chú rể, chạy theo tôi trên thảm cỏ, cỏ mềm lướt dưới chân.

Tiếng anh vang lên hòa cùng gió:

“Uyển Uyển… anh vui quá… Em thật sự đến tìm anh rồi…”

“Tất nhiên rồi!”

Tôi quay đầu lại, nụ cười đang hiện rõ bỗng dần đông cứng trên gương mặt.

Dưới ánh nắng, sắc mặt Hoàng Lâm trắng bệch đến đáng sợ.

Anh nhìn tôi, cố nặn ra một nụ cười yếu ớt đến tột độ — rồi đột ngột phun ra một ngụm m.á.u.

Sau đó, cả người anh đổ gục xuống nền cỏ.

“Tôi đã nói rồi mà, đừng có dẫn anh ta đi.”

Không biết từ bao giờ, một chiếc Bentley màu hồng dừng lại trước mặt tôi.

Tôn Noãn vẫn mặc váy cưới, đang ngồi sau tay lái, gõ nhẹ ngón tay lên vô lăng, cau mày đầy khó chịu.

Cô ta đưa tay giật mạnh tấm mạng che đầu, rồi nhướng cằm về phía tôi:

“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Đỡ anh ta lên xe đi chứ!”
 
Bắt Trend Bao Dưỡng, Bao Nhầm Chính Chủ!
Chương 14



16

Tại bệnh viện, các chỉ số sinh tồn của Hoàng Lâm dần trở lại mức bình thường.

Việc đầu tiên sau khi tỉnh lại, là anh lập tức nắm chặt lấy cổ tay tôi.

“Uyển Uyển, anh biết ngay em sẽ đến đón anh. Anh không cố ý bỏ rơi em đâu, anh chưa từng muốn…”

Hoàng Lâm đưa tay ôm ngực, khuôn mặt tràn đầy đau đớn như thể đang mang mặt nạ bi kịch.

“…cưới cô ấy.”

Tôn Noãn – đang ngồi bên cạnh xem máy tính – lập tức lật trắng mắt một cái rõ to.

“Nói cứ như có người tha thiết muốn gả cho anh lắm vậy…”

Dứt lời, cô ấy cũng ôm ngực mình, khuôn mặt co rúm đầy đau khổ.

Tôi hoảng hốt hỏi: “Cô làm sao thế?”

Cô nghiến chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi: “Tác giả ngu ngốc! Cái thiết lập chết tiệt này!”

“…”

Nhìn hai khuôn mặt đang nhăn nhó như bị dày vò, trong đầu tôi đột nhiên loé lên một tia sáng.

Dựa theo những gì tôi quan sát được, nam và nữ chính đều phải hành động theo cốt truyện của tiểu thuyết.

Nếu họ làm trái với mạch truyện chính, sẽ bị “xoá sổ” hoặc bị cưỡng chế điều khiển cơ thể.

Ngay cả khi lời thoại “lệch nhân vật”, cũng sẽ phải chịu hình phạt đau đớn ở nhiều mức độ.

Vậy thì…

Tôi ngẩng đầu lên, búng tay một cái tách rõ to.

“Tôi có cách rồi!”

17

“Uyển Uyển, tôi nói cho em biết, trong lòng tôi chỉ có Tôn Noãn, em nên từ bỏ ý định đi!”

Tôi dứt khoát đóng mạnh cuốn sách lại, rồi sờ lên chỗ gối bên cạnh vẫn còn trống trơn.

“(Từng…)”

“Hu hu hu… Hoàng Lâm, tôi biết mà, anh chỉ là nhất thời bị người phụ nữ kia mê hoặc thôi, người anh yêu nhất vẫn là tôi mà…”

Tôn Noãn chẳng buồn ngẩng đầu, chỉ chăm chăm nhìn vào màn hình máy tính.

“Tiểu Noãn, em đi trước đi, đợi anh xử lý xong người phụ nữ này, anh sẽ về cưới em.”

“Được!” – Tôn Noãn mắt rưng rưng cảm động.

Hoàng Lâm lúc này chỉ còn mỗi cái áo ba lỗ trên người, anh quay đầu lại nhìn Tôn Noãn với vẻ cạn lời.

“Em không đi à?”

Tôn Noãn đóng laptop “cạch” một cái, trợn mắt:

“Ai mà ham ở lại với anh chứ.”

Nói rồi, cô ấy lại ôm ngực, đeo “mặt nạ đau khổ” đúng chuẩn diễn kịch.

“Cưng à, em về nhà chờ anh đó nha ~”

Cô vừa nói vừa gọi điện thoại, vừa nhấc váy bước ra cửa.

“Trong vòng một tiếng nữa tôi sẽ tới công ty, bảo Giám đốc Lý nếu chưa nộp kế hoạch dự án thì tự thu dọn đồ đạc rồi cút!”

Cửa khép lại.

Trong phòng chỉ còn lại tôi và Hoàng Lâm.

Anh cúi xuống, hôn nhẹ lên môi tôi.

Dưới ánh mặt trời, đôi mắt anh ánh lên màu hổ phách rực rỡ.

Trong ánh sáng trong veo ấy, tôi nhìn thấy chính gương mặt mình.

“Uyển Uyển, anh yêu em.”

Tôi ngẩn người.

Anh lại khẽ rên một tiếng, mặt nhăn như trái táo héo.

Tôi suýt bật cười thành tiếng:

“Hoàng Lâm, anh đúng là đồ ngốc.”

Dừng một lát, tôi lại nói:

“Nhưng tôi cũng vậy.”

Anh nhìn tôi một hồi lâu, rồi đột ngột kéo tôi vào lòng, ghé sát tai tôi thì thầm, giọng trầm trầm vang lên một tiếng cười nhẹ.

“Đáng lắm.”

Rèm cửa tự động từ từ kéo lại, ánh sáng bên ngoài cũng dần bị ngăn cách.

Hai con người từng bỏ lỡ nhau, sau năm năm, cuối cùng cũng nắm tay bước về phía nhau lần nữa.

— Toàn văn hoàn —
 
Back
Top Bottom