Tâm Linh Bất Dạ Thị Mộng

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
396171964-256-k465265.jpg

Bất Dạ Thị Mộng
Tác giả: tieu_tang_that
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tôi 19 tuổi.

Không đại học, không mộng mơ, đi làm sớm để lo cho mình.

Thuê trọ trong một con hẻm cũ.

Và trong một lần mua đồ cũ tiết kiệm, tôi mang về một cây đàn guitar rẻ bất ngờ, mà trông lại còn mới.

Nhưng rẻ quá thì... thường có lý do.

Tôi không ngờ, cây đàn ấy lại là thứ duy nhất gắn liền với một người đã chết.

Một chàng trai từng sống vì âm nhạc.

Từng chơi đàn rong ngoài phố.

Từng có ước mơ... chưa kịp thực hiện.

Và giờ... anh vẫn chưa thể rời khỏi trần gian.

Còn tôi - bằng cách nào đó - lại là người duy nhất có thể thấy và nghe được anh.

Đây không hẳn là chuyện ma.

Cũng không hoàn toàn là chuyện tình yêu.

Chỉ là... một mối nghịch duyên lạ kỳ giữa hai người, một sống - một không.

Mà đôi khi, chính những mối nghịch duyên không có tương lai... lại khiến người ta nhớ cả đời...
_____♡_____ Tags: batdathimongtieutangthatvietnamlaky​
 
Bất Dạ Thị Mộng
Chương 1: Trọ mới cùng ai...đó.


“Thời tiết gì mà nóng vậy trời… dọn hết đống đồ này chắc tao thành thịt chó nướng luôn mất.”

Tôi là Lê Thiên Thư.

Nghe tên có vẻ thơ, chứ tôi thì như một lá thư... gửi nhầm địa chỉ, không ai nhận vậy á.19 tuổi đầu rồi, cái tuổi bắt đầu biết cay khi ăn mì Hảo Hảo không có gói dầu.

Vừa mới chia tay cái phòng trọ cũ, tôi bắt đầu tự lái chiếc xe máy má sắm cho đi lập nghiệp để chở theo cả đống đồ như đang chuyển nhà cho nguyên cái dòng họ, lập nghiệp thì chưa chứ nghiệp quật là thấy trước mắt rồi đó.

Đích đến là một căn phòng trọ sâu hút trong hẻm, tận cùng nẻo đời luôn, đúng kiểu Google Maps cũng bị lạc.Đừng hỏi tôi sao lại dọn trọ một mình.

Vì tôi không thân với ai đủ có thể nhờ, và tôi cũng không muốn ai thân đủ để làm phiền.Và đúng như định mệnh gõ cửa bằng dép tổ ong, hàng xóm đầu tiên tôi gặp… tự gõ cửa phòng tôi luôn.

Không phải shipper, không phải chủ trọ, mà là một con nhỏ tóc ngắn, mặc áo thun rộng, quần vải dài hello kitty tay thì bưng dĩa xoài, gương mặt hí hửng như người ta bốc được lì xì 500k bước vào phòng tôi.Ê! – Nó gọi tôi, tỉnh bơ như thể quen tôi ba kiếp.Tôi giật mình, liếc qua.

Nó cười híp mắt, chìa bịch nước mía ra trước mặt tôi:Bồ mới chuyển vô hả bồ?

Uống đi cho mát, ở đây mà không biết tự cấp nước thì dễ say nắng chết lắm.Ờ… cảm ơn. – Tôi cầm lấy, tay còn dính mồ hôi, ngại ngại.Ờm, Tao tên Hân.

Hân như "hân hạnh được làm bạn với mày" á, hàng xóm kế bên mày luôn nè-bất ngờ hem.

Có gì cần giúp thì gọi.

Còn không cần cũng ráng gọi, chứ ở đây vui không nổi đâu.

Cô chủ trọ hơi mê nghe lén còn bồ tèo phòng đầu hành lang thì đam mê cởi trần tập tạ ban đêm.Tôi nhíu mày, nửa tin nửa nghi.

Nó ngồi xuống bậc thềm, tu một hơi hết bịch nước mía còn lại rồi vỗ đùi đen đét:Mà nè, nhìn mày kéo vali mướt mồ hôi vậy, cho hỏi chứ… mày đi trốn nợ hay trốn chồng?Tôi bật cười, chả hiểu sao thấy quý nó liền: – Không trốn gì hết, chỉ là… dọn để bắt đầu cuộc đời mới.Nó gật gù – Ờ, dọn vô đây sống là chuẩn đó chứ ở đây tự do, độc lập, và… không ai hỏi mày bao giờ lấy chồng hay bao giờ đu cột điện hết.Cả hai đứa cười khì.Tôi nhìn nó – đứa con gái lạ hoắc vừa cho mình nước uống, vừa kể chuyện xàm – mà thấy dễ thở hơn hẳn cái không khí oi bức chiều nay."

Thật ra tôi không uống được nước mía đâu, nhận vì quí nó thôi"- hẹ hẹTôi tiễn Hân ra đầu hẻm.

Trước khi đi, nhỏ dúi cho tôi hai gói mì tôm.“Mai lỡ bụng biểu tình thì ăn tạm ha.

Mai tao rảnh tao qua mày chơi.Tôi gật đầu, cười nhẹ.

Quen gì đâu mà nói chuyện như bạn thân vậy trời.Về tới phòng trọ, tôi đóng cửa, bật quạt.

Không gian lại rơi vào cái tĩnh mịch cũ kỹ.

Chiếc nệm xẹp lép nằm chờ tôi trong góc, kế bên là cây đàn cũ tôi mới mua hồi chiều ở tiệm ve chai cuối chợ.Tôi nằm xuống, lưng lạnh toát.

Mồ hôi chưa kịp khô thì mí mắt đã díp lại.Keng.Một âm thanh khẽ vang dọc từ sống lưng lên.Tôi bật dậy.

Âm thanh đó phát ra từ cây đàn.Tôi ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào nó.Im lặng.Có lẽ là dây đàn tự rung?

Hoặc tiếng vọng gì đó ngoài hành lang?

Tôi không chắc.Chỉ biết là, giữa đêm yên ắng của cái thị xã nhỏ này, âm thanh ấy khiến sống lưng tôi hơi rợn.Tôi đứng dậy.

Thôi kệ.

Mới bắt đầu một hành trình thì gặp vài chuyện kỳ lạ cũng đâu có gì mới.Trước hết, phải thơm đã.

Mọi thứ khác... tính sau.
 
Back
Top Bottom