Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bắt Đầu Từ Rung Động, Kết Thúc Giữa Biển Người

Bắt Đầu Từ Rung Động, Kết Thúc Giữa Biển Người
Chương 10



Tôi nhìn bóng lưng anh, trong lòng đã không còn cảm xúc.

“Vô ích thôi, Chu Tự Nam.”

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

“Chúng ta kết thúc rồi.”

Chu Tự Nam quỳ dưới mưa, ngẩng khuôn mặt tàn tạ nhìn tôi.

“Tại sao em có thể tàn nhẫn như vậy? Sao em nỡ lòng?”

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, muốn thấy rõ nơi sâu thẳm trong đôi mắt đó.

“So với việc anh tự tay lật vết thương cũ của tôi ra, tôi vẫn còn nhân từ hơn nhiều.”

Ánh mắt anh sững lại, cuối cùng cũng nhớ đến lần trò chuyện cuối cùng giữa chúng tôi.

Trong mắt, hối hận cuồn cuộn không ngừng.

Chu Tự Nam không thể chấp nhận sự dứt khoát hiện tại của tôi.

Anh tự cho rằng giữa anh và Lâm Vi là hoàn toàn trong sáng.

Anh bênh vực Lâm Vi, chỉ vì không muốn thấy kẻ yếu bị bắt nạt.

Trong thời gian chiến tranh lạnh, anh chỉ muốn mượn Lâm Vi để ép Thẩm Chi Nam cúi đầu.

Chu Tự Nam không hiểu sao mọi chuyện lại thành ra thế này.

Sao Thẩm Chi Nam lại kiên quyết chia tay đến vậy?

Thậm chí từng có lúc anh nghi ngờ cô đã sớm có người khác, chỉ mượn cớ để chia tay.

Ý nghĩ đó chỉ tồn tại một giây, liền bị anh lập tức phủ nhận.

Anh hiểu rõ Thẩm Chi Nam quá mà.

Cô đã quyết định thì sẽ không bao giờ thay đổi.

Chu Tự Nam luôn tin tưởng Thẩm Chi Nam thật lòng yêu anh.

Và sẽ luôn yêu.

Tình yêu ấy quá mãnh liệt, khiến anh dần quên mất.

Thẩm Chi Nam là người không bao giờ chịu thua.

Việc bắt cô cúi đầu, từ đầu đến cuối đều là sai lầm.

Phải, anh đã sai.

Và cái giá cho sai lầm ấy, quá lớn.

Không còn cơ hội sửa chữa nữa.

“Chúng ta chia tay đi, Chu Tự Nam.”

Cuối cùng, anh cũng nghe thấy câu nói đó từ miệng Thẩm Chi Nam.

Chu Tự Nam quỳ dưới mưa tìm kiếm chiếc nhẫn.

Tôi mất kiên nhẫn, chuẩn bị quay người rời đi.

Lâm Vi bất ngờ xuất hiện.

Cô ta không mang ô, từ phía sau ôm chầm lấy Chu Tự Nam.

“Anh Nam, về với em đi! Chỉ là một chiếc nhẫn thôi, em sẽ tự tay làm lại cho anh.”

Chu Tự Nam giật mình, lập tức đẩy cô ta ngã xuống đất.

Nắm c.h.ặ.t t.a.y phải của cô ta, điên cuồng muốn giật chiếc nhẫn cô đeo.

“Nói! Chiếc nhẫn này từ đâu ra?”

Lâm Vi đau đớn, cố vùng vẫy..]

Nhưng lại bị anh siết chặt hơn.

“Anh Nam, anh nói gì vậy? Chiếc nhẫn này là em tự mua mà.”

Chu Tự Nam như bắt được chiếc phao cứu sinh.

Lảo đảo chạy về phía tôi.

“A Nam, em nghe rồi đấy! Không phải anh, giữa anh và cô ta không có gì cả!”

Hiểu lầm được hóa giải.

Nhưng tất cả đã quá muộn.

Thấy tôi không có phản ứng gì, Chu Tự Nam kéo Lâm Vi bắt cô ta xin lỗi tôi.

Tóc tai cô ta rối bời, nước mắt đọng nơi khóe mắt.

“Chị ơi, là em sai rồi, chỉ cần chị vui, em quỳ xuống cũng được.”

Lâm Vi vẫn giở trò đáng thương để lấy lòng.

“Được thôi, quỳ đi! Nhưng tôi vẫn sẽ không tha thứ.”

Tôi lạnh lùng đáp lại.

Cô ta sững sờ tại chỗ.

Tôi nhìn Chu Tự Nam.

“Chu Tự Nam, đây là ‘người yếu’ mà anh nói sao?”

“Anh rõ hơn ai hết, cô ta từ đầu đã giả vờ đáng thương để lấn át người khác, nhưng anh lại chọn giả vờ không thấy.”

Chu Tự Nam nghẹn lời, khóe mắt đỏ ửng.

Cuối cùng, anh cũng nhận ra giữa chúng tôi không còn khả năng cứu vãn.

Anh ôm chặt tôi vào lòng, liên tục thì thầm:

“A Nam, anh không phản bội em.”

“Anh không muốn chia tay.”

Giọng nói tuyệt vọng vang lên bên tai.

“Xin em, cho anh thêm một cơ hội, chỉ một lần thôi.”

Tôi vùng khỏi vòng tay anh.

“Tại sao tôi phải tha thứ cho anh?”

Chu Tự Nam không chịu buông tay.

“Anh không làm gì sai cả.”

Như nghe được câu chuyện cười, tôi khẽ cười giễu.

“Thế thì sao? Có ích gì?”

“Anh biết rõ Lâm Vi có ý đồ với anh, nhưng vẫn để cô ta vượt ranh giới.”

“Anh biết tôi không dễ cúi đầu, nhưng vẫn đuổi Đinh Dao khỏi nhóm để ép tôi.”

“Anh biết tôi ghét bị làm khó, nên để Lâm Vi đến lấy đồ của tôi.”

“Anh biết rõ tôi từng bị tổn thương thế nào, nên anh biết nói gì sẽ khiến tôi đau hơn.”

“Anh cái gì cũng biết, và anh cũng làm hết rồi.”

Mồ hôi hòa lẫn nước mắt lăn dài trên má, tôi vẫn không kiềm được, rơi lệ vì mối tình này.

“Tôi đã nhắc anh rồi mà, Chu Tự Nam.”
 
Bắt Đầu Từ Rung Động, Kết Thúc Giữa Biển Người
Chương 11



Thân thể anh run rẩy, đôi môi mấp máy thốt ra lời xin lỗi.

“Xin lỗi.”

“Anh chưa từng có tình cảm với cô ấy, người anh yêu, từ đầu đến cuối, chỉ có em.”

“Là anh quá tự cao.”

“Anh chưa từng nghĩ sẽ thật sự làm tổn thương em.”

Lời sám hối của Chu Tự Nam với tôi giờ đây không còn ý nghĩa gì.

“Chuyện làm tổn thương người khác, anh đã làm rồi, thì đừng giả vờ hối hận nữa.”

Có thể, những điều anh nói đều là thật.

Nhưng tôi sẽ không bao giờ vấp ngã cùng một chỗ lần thứ hai.

Cũng sẽ không cho bất kỳ ai thêm cơ hội để tổn thương tôi lần nữa.

Chu Tự Nam không đồng ý chia tay.

Trong mấy ngày trước khi tôi rời đi, anh gần như luôn kề cận bên tôi không rời nửa bước.

Còn về Lâm Vi.

Chu Tự Nam đã đăng bài lên cả vòng bạn bè và tường confession trong trường để giải thích và xin lỗi.

Chỉ sau một đêm, Lâm Vi lại trở thành con chuột chạy qua đường ai ai cũng muốn đánh.

Trước khi đi, tôi thuê luật sư viết một lá thư cảnh cáo gửi cho cô ta.

Dù không có nhiều tác dụng, nhưng cô ta cũng bị dọa cho không nhẹ.

Khi đến gặp tôi, quầng mắt thâm đen, lớp kem nền dày cũng không che được vẻ tiều tụy.

“Ngày nhập học em đã biết đến chị rồi.”

Tôi hơi bất ngờ.

“Hôm đó sư huynh đang đợi chị, em đến hỏi đường, anh ấy chỉ giúp em. Em muốn thêm anh ấy làm bạn nhưng bị từ chối.”

“Sau đó em nhìn thấy chị, sư huynh vừa trông thấy chị liền cười, hỏi chị muốn ăn gì.”

“Nhưng chị từ đầu đến cuối không nhìn anh ấy lấy một lần, chỉ chăm chăm xem tài liệu trong tay.”

Lâm Vi lộ vẻ chế giễu.

“Người xuất sắc như anh ấy, chị căn bản không xứng.”

“Chẳng qua em biết anh ấy muộn hơn chị vài năm, nếu không, em tuyệt đối không thua.”

Cô ta như thể cuối cùng cũng tìm được lý do để biện hộ cho thất bại của mình.

Tôi khuấy muỗng, uống hết bát súp nấm.

Thật ra, súp nấm không hành ăn cũng vẫn rất ngon.

Bị tôi phớt lờ, ánh mắt Lâm Vi đỏ hoe vì tức giận.

“Chị chỉ coi anh ấy là bàn đạp, muốn lợi dụng anh ấy để leo cao.”

Cuối cùng tôi cũng ngẩng đầu nhìn cô ta.

“Thì sao? Chẳng lẽ không được à?”

“Ai quy định phụ nữ không được dẫm lên đàn ông để tiến thân?”

Cô ta sững người, trong mắt trào dâng oán hận.

“Chị căn bản không yêu anh ấy.”

Tôi thong dong nhìn cô ta.

“Vậy sao? Cô yêu anh ta, nhưng anh ta có cần cô không?”

“Tôi không yêu, nhưng anh ấy lại cam tâm tình nguyện để tôi dẫm đạp.”

“Thẩm Chi Nam!”

Lâm Vi bị nghẹn họng, cảm xúc lập tức mất kiểm soát.

“Chị có gì ghê gớm? Tính tình lập dị, suốt ngày cau có, như thể ai cũng mắc nợ chị, chẳng trách hồi cấp ba bị bắt nạt, là đáng đời chị!”

“Á!”

Nửa bát súp nấm còn lại tôi hất thẳng vào mặt cô ta.

“Thẩm Chi Nam! Chị…”

Tôi không nể tình mà tát cô ta thêm một cái.

Tiếng vang giòn giã.

“Không ai mắc nợ tôi, nhưng cô, cái tát này là thứ cô nợ tôi!”

“Cô là cái thá gì mà dám nhắc đến quá khứ của tôi?”

“Bát canh này, tôi đã muốn hất từ lâu rồi!”

Chuyện của Lâm Vi, tôi giao toàn quyền cho luật sư và Đinh Dao xử lý.

Nhất định phải khởi kiện với mức án nặng nhất có thể.

Cô ta có thể trẻ con, có thể phách lối.

Nhưng tuyệt đối không được liên tục thách thức giới hạn của tôi.

Phải để cô ta biết, làm sai thì phải trả giá.

Chu Tự Nam biết giữa chúng tôi không còn lối quay lại.

Anh bình thản đồng ý chia tay.

Chiếc nhẫn đó, anh vẫn tìm lại được, buộc vào một sợi dây đeo trên cổ.

Đêm trước khi tôi rời đi, anh mời tôi ăn một bữa cơm.

“Coi như là bữa cơm chia tay của chúng ta.”

Giọng anh khàn khàn, hơi run rẩy.

Bữa ăn diễn ra trong im lặng.

Phục vụ mang đến một bát súp nấm.

Chu Tự Nam nhận lấy, cẩn thận nhặt hành ra.

Tôi nhìn anh.

Những ngón tay dài và sạch sẽ của anh run lên rõ rệt.

Cuối cùng, anh không kìm được mà òa khóc.

Bát canh đó, tôi không động đến.

Chúng tôi chia tay một cách đàng hoàng.

Tạm biệt nhau.

Bảy năm tình cảm của tôi, đêm nay chính thức khép lại.

Một năm sau, Chu Tự Nam cũng đậu vào KLA.

Trên cổ anh vẫn đeo chiếc nhẫn ấy.
 
Bắt Đầu Từ Rung Động, Kết Thúc Giữa Biển Người
Chương 12



Khí chất nổi bật khiến anh lập tức thu hút mọi ánh nhìn.

Giáo sư lấy lý do chúng tôi đều là người Hoa, cho anh vào nhóm học tập của tôi.

Sau một ngày học, có mấy bạn nhiều chuyện kéo tôi lại hỏi.

“Người mới họ Chu ấy, cậu quen đúng không?”

Tôi cười đáp.

“Cũng có thể coi là vậy.”

Cô ấy tỏ vẻ “biết ngay mà”.

“Ánh mắt cậu ta nhìn cậu không bình thường đâu.”

Tôi không trả lời nữa, chỉ tập trung vào bài nghiên cứu trên tay.

Từ khi Chu Tự Nam gia nhập, không khí trong nhóm trở nên vi diệu.

Anh lại trở về dáng vẻ trầm mặc, lịch thiệp như xưa.

Học hành rất nghiêm túc, không vượt ranh giới.

Nhưng nhìn kỹ thì vẫn thấy anh đang kìm nén.

Lúc rảnh tôi trò chuyện với Đinh Dao.

Kết quả phiên tòa của Lâm Vi đã có.

Một năm tù giam, kèm theo bồi thường dân sự 50.000 tệ.

Tôi biết đó đã là nỗ lực lớn nhất của luật sư rồi.

“Lâm Vi vừa ra tù liền bị trường đuổi học, có gây rối cũng vô ích, trường có quyền đuổi sinh viên phạm pháp.”

“Chu Tự Nam cũng không còn ở đó, cô ta hết cách, ra trước cổng trường giăng biểu ngữ, lại bị công an đưa đi.”

“Vì một người đàn ông, cả đời cô ta coi như xong.”

Vì một người đàn ông, cô ta đánh đổi cả tương lai và số phận.

Không lâu sau, Lâm Vi cũng hoàn toàn buông xuôi.

Muốn xin việc, nhưng chẳng công ty nào nhận người có tiền án.

Cuối cùng đành về quê, xin làm thu ngân trong siêu thị.

Chu Tự Nam càng ngày càng im lặng.

Chỉ khi nhìn thấy tôi, vẻ mặt lạnh lùng của anh mới dịu đi đôi chút.

Khi đi ăn ngoài, anh gọi một bát súp nấm.

Định nhặt hành ra thì khựng lại.

Anh quên mất, đây là nước ngoài.

Súp nấm ở đây không có hành lá.

Sinh nhật năm ấy, tôi nhận được một món quà tinh xảo.

Là một tác phẩm điêu khắc thủ công rất tỉ mỉ, nhìn là biết được chuẩn bị bằng cả tấm lòng.

Tôi trả lại món quà.

Chu Tự Nam cố chấp không chịu nhận.

“Đây là món nợ anh còn thiếu em.”

Tôi từ chối.

“Ngày chia tay, chúng ta đã không còn nợ nhau gì nữa.”

Đôi mắt anh lập tức đỏ hoe, đứng yên tại chỗ, lúng túng không biết làm gì.

Anh mở miệng định nói gì đó, nhưng bị tôi ngăn lại.

“Không cần đâu.”

“Chu Tự Nam, em không cần nữa rồi.”

Tình cảm của tôi dành cho anh, bắt đầu từ một ánh nhìn say đắm, cuối cùng cũng để anh hòa vào biển người.

Nụ hoa tuổi trẻ đã nở.

Chỉ tiếc rằng quả kết lại, đắng chát khó nuốt.

May thay, tôi chỉ cắn một miếng.

-Hết-
 
Back
Top Bottom