Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bảo Vệ Em Là Việc Của Anh

Bảo Vệ Em Là Việc Của Anh
Chương 10: Chương 10



Thẩm Thuật từng bảo tôi rằng, không cần phải kìm nén cảm xúc, ai cũng có cảm xúc. Đặc biệt kiểu người như họ, cảm xúc bộc lộ rõ rệt nhất chính là bạo lực. Nếu tôi cứ nhẫn nhịn, tức là ngầm thừa nhận mình đáng bị bắt nạt.

Cậu ấy còn nói:

“Nếu không muốn biến thành con bù nhìn chẳng biết phản kháng, thì hãy đứng lên, đánh trả.”

Tôi không biết vì sao cậu ấy giúp tôi như vậy, nhưng tôi cảm thấy cậu ấy nói đúng.

Phương Uyển Dung để giữ gìn đôi tay mềm mại của mình, mọi việc nặng nhọc trong nhà đều để tôi làm, thành ra tôi khá khỏe.

Hứa Tư Điềm không phải đối thủ của tôi.

Khi Thẩm Thuật vội vã chạy đến, cô ta đã cúi đầu xin lỗi, mái tóc rối bù tơi tả.

Thẩm Thuật đứng lại, nhướng mày cười:

“Giỏi đấy, tiến bộ rồi, đi thôi.”

“Mạnh Sơ, phải tin mình rất cừ, chính mình là vị vua của bản thân.”

Tôi gật đầu.

Trước khi rời đi, tôi dùng giọng thật khẽ nói với Hứa Tư Điềm:

“Giang Trình vốn dĩ chẳng thể so với Thẩm Thuật.”

Vừa dứt lời, đến tôi cũng bất ngờ. Rõ ràng ban đầu, tôi còn xếp cậu ấy và Giang Trình cùng hạng. Từ lúc nào, tôi lại không cho phép ai sánh cậu ấy với kẻ khác nữa?

Bỏ lỡ nửa tiết, tiết cuối cùng cũng kết thúc nhanh chóng.

Thẩm Thuật uể oải dựa vào tường ngoài lớp, chờ tôi thu dọn sách vở. Học sinh đi ngang xì xào bàn tán cậu, còn cậu vẫn luôn tỏ ra “không coi ai ra gì”.

Cậu vòng tay lên vai tôi, giọng nhạt:

“Đừng nhúc nhích, không giống bạn gái đâu.”

“...Tôi có nhúc nhích đâu.”

Tôi với Thẩm Thuật không hề hẹn hò, nhưng cậu ta bảo, để Giang Trình dứt hẳn hi vọng, cứ giả vờ làm người yêu ngoài mặt.

Và hôm nay là thứ Sáu, cậu ấy dẫn tôi đến... phòng bi-a.

Nghe nói phòng bi-a này là do bố Thẩm Thuật mua tặng để cậu ấy vui, mấy gã to con thường xuyên ở đây chính là vệ sĩ của Thẩm Thuật.

Cũng vì thế, lại càng chẳng ai dám động đến cậu ấy.

Sau vụ lần trước, Giang Trình không còn gọi Thẩm Thuật là “anh Thuật” nữa, mà gọi thẳng tên.

Hắn cầm gậy bi-a đứng cạnh bàn, suýt chút nữa tôi không nhận ra.

Mái tóc vàng ngày trước đã nhuộm đen, còn cắt đầu đinh giống Thẩm Thuật, ba chiếc khuyên tai đính đá lấp lánh hơn cả của Thẩm Thuật.

Chỉ là, gương mặt vốn không sắc nét, hơi tròn trịa của hắn khiến kiểu dáng này lên người trông khá... kém sang, giống đứa trẻ mặc đồ của người lớn vậy.

Bầu không khí bỗng chốc yên lặng.

Tiếp đó là tiếng cười khẩy khinh thường của Thẩm Thuật.

“Giang Trình, mày muốn bắt chước tao hả? Không có gương thì cũng có nước tiểu đấy, đi soi thử xem sao.”

Mấy tên côn đồ đứng cạnh Giang Trình cố nhịn cười, mặt đỏ bừng.

Hắn nghiến răng nghiến lợi, liếc sang tôi, rồi thôi.

“Thế thì sao? Mày nghĩ Mạnh Sơ thật sự thích mày chắc?”

“Ít nhất, giờ cô ấy là bạn gái tao.”

Giọng Thẩm Thuật cực kỳ điềm nhiên, cứ như đang nói một chuyện chẳng đáng bận tâm. Giang Trình vốn đã bực, giờ càng điên tiết, liền giơ gậy bi-a gác lên cổ Thẩm Thuật.

Còn chưa kịp để Thẩm Thuật lên tiếng, bốn gã to con đã cùng bước đến, vây chặt Giang Trình.

Hắn cắn chặt răng, gật gù rồi hạ gậy xuống:

“Được, ngon lắm. Nếu mày có gan thì cạnh tranh sòng phẳng coi Mạnh Sơ sẽ thích ai.”

Thẩm Thuật bất đắc dĩ thở dài, vòng tay ôm lấy tôi, kéo ra ngoài.

“Mày nghĩ đây là trò con nít chắc? Còn công bằng với chẳng công biếc. Dù sao giờ cô ấy đang là của tao.”

Mục đích của cậu ấy chỉ là để đám côn đồ này biết tôi là “người của Thẩm Thuật,” để sau này khỏi dám quấy rối tôi nữa.

Một khi đã đạt được mục đích, cậu ấy cũng không muốn tốn thời gian đôi co làm gì.
 
Bảo Vệ Em Là Việc Của Anh
Chương 11: Chương 11



Tối đó, sau khi tắm xong, Thẩm Thuật đi vào phòng tôi, dúi vào tay tôi một cái hộp.

“Cái này là gì?”

“Xem rồi biết.”

Tôi dừng tay, mở hộp ra, bên trong là một chiếc điện thoại, tôi lập tức đặt lại chỗ cũ:

“Tôi không dùng.”

“Sao lại không? Lỡ sau này tôi có việc tìm cậu, mà cậu không có ở nhà thì sao?”

“Yên tâm đi, cái này không phải mới đâu, máy cũ mà. Muốn máy mới tôi cũng chả cho.”

“Sẽ ảnh hưởng đến việc học.”

Thẩm Thuật sững lại một lúc rồi phì cười, giọng có chút bất đắc dĩ:

“Không đâu, trong đó có nhiều tài liệu học tập, toàn miễn phí.”

Tay tôi khẽ siết chiếc điện thoại rồi giữ chặt trong lòng, quay đầu lại nhìn tờ bài tập đang làm dở, câu hỏi hóc búa mãi chưa ra:

“... Vậy cũng được.”

“Phản ứng gì nhạt thế, không vui à?” Cậu ta ghé sát lại.

Một mùi hương oải hương nhè nhẹ len vào mũi:

“Cũng... bình thường.”

Nếu cậu ấy không đứng đây, chắc tôi đã lăn lộn trên giường ăn mừng rồi.

“Lạnh lùng thế hả?”

“Không có.”

“Vậy mà bảo không.”

Mùi oải hương càng lúc càng gần, tôi vừa quay đầu, miệng tôi lỡ chạm vào đầu mũi cậu ấy.

Khoảng cách gần quá, tầm mắt như tự mờ đi, không thấy rõ gương mặt cậu ấy, chỉ cảm nhận đôi mắt cậu ta long lanh.

Tim tôi đập dồn dập, cứ như có tiếng chuông vang lên trong đầu, từng tiếng một.

Thẩm Thuật cười khẽ, đầu mũi cậu ta lướt qua miệng tôi, trượt lên trên.

Tôi sực tỉnh, lùi lại.

Một tay cậu chống lên bàn, tay kia tì vào thành ghế, tóc còn ướt nước, chiếc áo phông trắng hé lộ vóc dáng rắn chắc bên trong.

Hai chúng tôi nhìn nhau rất lâu, cuối cùng cậu ấy đứng thẳng lên, quay người:

“Bây giờ rảnh không? Học bù cho tôi với.”

“... Ừ.”

Ở nhà Thẩm Thuật đã được một tháng, đây là lần đầu tôi trả “tiền trọ” cho cậu ta.

Phòng cậu ấy được thiết kế khác hẳn phòng tôi.

Tông xám lạnh, đèn trắng soi vào gương mặt góc cạnh của cậu ấy, trông càng thêm băng giá.

Tôi từng ở những căn phòng còn tối tăm hơn cả thế, dù phòng cậu ấy tốt hơn gian kho tôi ở gấp vạn lần, nhưng tôi vẫn thấy nơi này chẳng có chút sức sống.

Tôi đứng cạnh bàn nhìn Thẩm Thuật làm bài, nét chữ cậu ấy đẹp đến ngạc nhiên, có cá tính riêng, như thể từng tập viết.

“Cậu viết đẹp thật.” — Lời thốt ra khỏi miệng tôi mà chẳng suy nghĩ.

“Tôi không đẹp à?”

Cậu ta ngừng bút, cười rộ lên, trông gương mặt sắc lạnh mềm mại hẳn, tôi bị cậu nhìn chằm chằm đến ngượng, đành tỏ vẻ nghiêm trang:

“Đừng phân tâm, lo làm bài.”

“Được, thưa cô giáo, nghe theo cậu.” Cậu giơ tay như đầu hàng, mặt tôi càng nóng bừng.

Suốt lúc kèm cậu ta học, mặt tôi cứ đỏ bừng, không phải vì xấu hổ, mà vì... sôi máu.

Giờ thì tôi hiểu vì sao tuổi thọ trung bình của giáo viên chưa đến sáu mươi.

Gặp kiểu học sinh như cậu ta, chắc ai cũng c.h.ế.t sớm quá.

Tôi siết chặt nắm tay, răng nghiến kèn kẹt:

“Thẩm Thuật! Lớp 11 rồi, cậu còn không biết định lý Pytago, cậu đỗ cấp 3 bằng cách nào thế?!”

Cậu ấy thản nhiên:

“Tôi không biết mà. Bố tôi quyên góp cho trường nguyên một tòa nhà, thế là tôi được vào thôi.”

Được lắm...

Tôi chỉ muốn cho cậu ta một bạt tai!
 
Bảo Vệ Em Là Việc Của Anh
Chương 12: Chương 12



Sau hai ngày kèm cặp bài vở cho Thẩm Thuật, tôi có cảm giác mình già thêm tám mươi tuổi.

Sáng thứ Hai đi học, tôi cố tình dậy sớm để không phải đợi cậu ấy, vậy mà lại đụng ngay Hứa Tư Điềm.

Vừa thấy tôi, cô ta liền cúi gằm mặt, rảo bước thật nhanh.

Dù là đám côn đồ hay “dân chơi”, thực chất cũng chỉ muốn dùng bạo lực để gây tiếng tăm, khẳng định vị thế với những người xung quanh.

Nếu bạn hung hãn hơn chúng, chúng sẽ thừa nhận bạn là “đại ca”.

Lúc trở lại trường, tôi mới biết chuyện mình “nện” Hứa Tư Điềm trong phòng học bỏ trống đã lan khắp trường chỉ sau một đêm.

Ánh mắt của các bạn học nhìn tôi lại đổi khác.

Lần này là sợ hãi, là ngưỡng mộ, là lấy lòng.

Khưu Dương mang đến cho tôi một cốc trà sữa:

“Chị Sơ, mời chị uống.”

Tôi vẫn từ chối như trước: “Tôi không uống.”

“Vậy... có việc gì chị cứ bảo em nhé?”

“Cậu đừng quấy rầy tôi nữa.”

Cậu ta cười gượng. Ngay lúc đó, giọng khàn khàn của Hứa Tư Điềm vang lên:

“Tôi đã nói rồi, nó là đứa ích kỷ lạnh lùng, các người còn dám bâu vào hả? Không sợ có ngày thê thảm như tôi sao?”

Mấy bạn học vừa định xán đến cũng dừng lại, rồi giả bộ như không có chuyện gì, rời khỏi lớp. Sau đó họ tụm lại bàn tán.

Khưu Dương mặt sầm xuống, bỏ đi. Cuối cùng tôi cũng được yên tĩnh.

Cả một ngày trôi qua, không ai ức h.i.ế.p hay quấy rầy tôi nữa. Đến tối, tắm xong, tôi nằm trên giường nhìn lên trần nhà màu hồng mà có cảm giác như đang mơ.

Đã bao lâu rồi tôi không có những ngày không bị đánh, không bị bắt nạt hay chửi rủa?

Tôi không nhớ nổi, cũng chẳng muốn nhớ.

Thẩm Thuật gõ cửa phòng, bước vào, đặt một cốc sữa nóng lên bàn:

“Vừa hâm lại xong, hơi khó uống, cậu uống hộ tôi nhé.”

Tôi ngồi dậy, nhìn cốc sữa, bỗng dưng cảm thấy không thật.

“Thẩm Thuật, cậu véo tôi một cái đi?”

Cậu ấy bật cười, vươn tay chạm nhẹ lên mặt tôi, rồi dùng đầu ngón tay chọc một cái.

“Mặt cậu... mềm quá.”

“...Ừ.”

Nóng thật, vậy đây không phải mơ.

Không nói thêm, tôi ngửa cổ uống hết cốc sữa, chỉ thấy vị thơm béo, chẳng kịp nếm ra gì nhiều.

Thẩm Thuật vẫn đứng đấy, nhìn tôi không rời.

“Sao chưa đi?” tôi hỏi.

“Sáng nay sao cậu không đợi tôi?” Giọng cậu thấp xuống, như có chút tủi thân.

Tôi quay mặt sang bên, không dám nhìn cậu, bỗng dưng thấy chột dạ. Nhưng tôi vẫn nói thật:

“Vì hai hôm dạy học cho cậu, tôi bị ức chế, nhìn mặt cậu là tôi nổi xung.”

“...”

Cậu ấy lặng mấy giây, sau đó hỏi: “Mặt tôi khiến cậu chán ghét vậy à?”

“Không phải vậy.”

“Vậy tôi đi ‘trùng tu’ khuôn mặt nhé?”

“Không, sao hôm nay cậu kỳ thế, nói mấy chuyện này làm gì?”

Thẩm Thuật ngồi xuống mép giường, trông có vẻ hồi hộp:

“Dù trước giờ không nói, nhưng bây giờ nói cũng chưa muộn. Từ nay giờ đi học và tan học, cậu... đừng tự đi một mình nữa, chờ tôi với, được không?”

Tôi tính hỏi “tại sao”, nhưng nhìn nét mặt cậu, tôi sững người một lúc rồi đáp:

“...Được.”

Đợi cậu ấy cầm cốc đi khỏi, tim tôi vẫn đập loạn.

Tôi lôi quyển sổ màu hồng trong cặp ra, mở trang đầu:

Trên đó viết:

“Nếu cậu cũng sợ, vậy chúng ta cùng nhau chạy trốn nhé.”
 
Bảo Vệ Em Là Việc Của Anh
Chương 13: Chương 13



Năm tôi bảy tuổi, bố rời khỏi hai mẹ con.

Lý do rất đơn giản: ông ngoại tình, muốn ly hôn để đi tìm “hạnh phúc” của chính mình.

Mẹ đã cầu xin rất lâu, thậm chí quỳ gối, vẫn không giữ ông lại được.

Đến phút bố thu xếp đồ đạc rời khỏi nhà, mẹ ôm tôi vào lòng, dỗ dành:

“Con ơi, lát nữa bố bước ra, con phải khóc đấy, biết chưa?”

Tôi không hiểu gì cả, chỉ biết gật đầu.

Thế là, lúc bố đi ra khỏi phòng, tôi bắt đầu khóc — khóc to, khóc không ra nước mắt.

Mẹ nhìn bố với giọng lo lắng:

“Anh à, anh nhìn kìa, con bé không muốn anh đi, hay anh ở thêm hai hôm? Dù sao nó cũng là con gái anh mà.”

Mẹ ngấm ngầm cấu tôi, tôi khóc càng to, lần này vì đau mà nước mắt trào ra.

Bố nhìn tôi rất lâu, trong mắt thoáng nét không đành lòng, nhưng khi vừa trông thấy gương mặt mẹ, ánh mắt ông lập tức trở nên lạnh lùng.

Ông chán chường nói:

“Lo mà chăm con cho tốt, tiền sinh hoạt phí tôi sẽ gửi, nhưng đừng làm phiền tôi nữa.”

Mãi sau này, tôi mới biết: người phụ nữ bố thích hiền dịu, cẩn thận, chưa bao giờ hở tí là la hét.

Điều quan trọng nhất — họ đã có một cậu con trai xinh xắn.

Biết chuyện ấy, mẹ bắt đầu thay đổi.

Bà ngày đêm đập phá đồ đạc trong nhà, cho đến khi không còn gì để đập, liền dồn ánh mắt sang tôi:

“Biết rồi, chắc chắn là tại mày! Mày là con gái, còn con đ* kia đẻ được cho nó một thằng con trai, thế nên nó mới vứt bỏ tao. Tất cả tại mày!”

Vậy là trên người tôi bắt đầu xuất hiện vô số vết bầm.

Bà con trong thôn thấy vậy, tội nghiệp tôi, đôi lúc lén đưa tôi ít đồ ăn ngon, ít thuốc mỡ.

Nhưng nếu bị mẹ tôi phát hiện, bà sẽ đến nhà họ làm um sùm, quậy đến mức gà chó không yên.

Không ai dám giúp tôi nữa, vì chẳng ai dám động vào “mụ điên” ấy.

Cho đến một ngày, có một cậu bé tìm đến tôi, đưa tôi một quyển sổ màu hồng, trên trang đầu ghi:

“Nếu cậu cũng sợ, thì cùng tôi bỏ trốn nhé.”

Để bố mẹ hai bên không phát hiện, chúng tôi hẹn nhau dùng quyển sổ này trò chuyện, tránh mặt nhau về thời gian.

Qua cuốn sổ, chúng tôi viết rất nhiều kế hoạch bỏ trốn.

Đến ngày hẹn gặp, cậu ấy nắm tay tôi, đôi mắt tràn đầy mong đợi, hy vọng.

Nhưng hai đứa trẻ thì làm nên trò trống gì? Chưa đến hai tiếng sau, chúng tôi bị bắt trở về.

Đó là lần thứ hai chúng tôi gặp nhau, cũng là lần cuối cùng.

Cậu ấy dọn đi nơi khác, còn tôi vẫn ở lại, “trông coi” cái nhà nát bươm này.

Những ngày sau đó, gần như ngày nào tôi cũng vẽ vời lộ trình bỏ trốn vào cuốn sổ, như thể cậu bạn kia vẫn ở đây để trò chuyện cùng, như thể tôi cũng có bạn, và tôi không hề cô độc.

Vừa nãy, có khoảnh khắc tôi bỗng thấy ánh mắt Thẩm Thuật rất giống cậu bé ngày xưa ấy.

Điện thoại trên đầu giường rung lên, kéo tôi về thực tại.

Đúng là hoang đường. Thẩm Thuật là con nhà giàu, sao có thể là cậu ấy được chứ?
 
Bảo Vệ Em Là Việc Của Anh
Chương 14: Chương 14



Mở điện thoại ra, thấy tin nhắn của Thẩm Thuật:

[Ngủ ngon]

Tôi cũng nhắn lại:

[Ngủ ngon]

Đêm đó, tôi ngủ rất chập chờn, mơ rất nhiều.

Mơ thấy bố rời đi, mẹ đánh tôi, bạn học cô lập tôi, cậu bé kia nói lời tạm biệt, rồi cả Thẩm Thuật đuổi tôi đi...

Mãi đến 5 giờ sáng, tôi giật mình tỉnh giấc trong cơn mộng.

Bật đèn lên, mới nhận ra mình đang nằm trong một căn phòng sạch sẽ, ngăn nắp, điều hòa vẫn đang phả khí lạnh nhè nhẹ, mà lại ấm áp.

“Mạnh Sơ, sao thế?” — Giọng Thẩm Thuật vọng đến từ ngoài cửa.

Tim tôi bình tĩnh lại, tôi gạt mồ hôi trên trán.

“Không sao, tớ gặp ác mộng.”

“Cho tớ vào được không?”

“Ờ... vào đi.”

Tôi cũng không hiểu sao, chỉ là bỗng rất muốn có ai đó ở cạnh, như để bù lại những năm tháng tôi phải ôm gối khóc một mình đến sáng sau mỗi giấc mơ tồi tệ.

Thẩm Thuật bước vào, tay cầm cốc nước, có vẻ vừa tỉnh ngủ, mắt còn lờ đờ.

“Mới đi WC, thấy phòng cậu sáng đèn. Mơ gì kinh khủng thế?”

Cậu đưa ly nước ấm, tôi không đáp, ngửa cổ uống hết.

Nhìn ánh mắt cậu, do dự một lúc, cuối cùng tôi hỏi:

“Thẩm Thuật, từ nhỏ nhà cậu... đã rất giàu hả?”

Cậu khựng lại chốc lát, bất chợt giơ tay vén mớ tóc tôi:

“Lại ăn tóc à?”

“Ờ... ừm.”

“Chắc là thế. Hồi nhỏ tớ đã thấy ba tớ kinh doanh rồi.”

“Vậy... sao cậu lại ở một mình mãi?”

“Ba tớ bận lắm, ông ấy hay ở nước ngoài, mẹ tớ thì mất rồi.”

Nước trong cốc khẽ sóng sánh, tôi nói khẽ:

“Xin lỗi.”

Cậu ấy lại tỏ ra rất nhẹ nhàng:

“Không sao, tớ đâu chấp vặt. Đêm nay ngủ nổi không, Mạnh Nhát Gan?”

Mạnh Nhát Gan?

Tôi: ……

“Tất nhiên là ngủ được!”

“Thôi khỏi, tớ ở đây ngồi canh cậu. Kẻo mai mà ai nhìn thấy một con gấu trúc trong nhà tớ, tớ nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa oan được.”

“Cậu!” — Đúng là đồ chẳng đứng đắn gì.

Tôi đuổi Thẩm Thuật ra, rồi lại chui vào chăn.

Nỗi sợ sau cơn ác mộng được trò đùa của cậu ấy xua tan. Vài tiếng còn lại, tôi ngủ ngon và sâu giấc hơn bao giờ hết.

Cảm giác bên cạnh có Thẩm Thuật, dường như... cũng không tệ.

Ngày tháng trôi qua vùn vụt, chẳng mấy mà kỳ nghỉ hè tới.

Điều này cũng có nghĩa: năm cuối cấp ba sắp bắt đầu.

Với một người như tôi, kỳ thi đại học là con đường duy nhất và quan trọng nhất để tiến lên phía trước.

Trước đây, tôi chỉ muốn chạy trốn khỏi Phương Uyển Dung, chạy trốn khỏi căn nhà ấy.

Nhưng bây giờ, tôi muốn báo đáp ơn mà Thẩm Thuật đã dành cho tôi.

Dù cậu ấy bảo chuyện ăn mặc, sinh hoạt của tôi cứ để cậu ấy lo hết, nhưng giữa hai con người, nếu một bên trả quá nhiều, cán cân tình cảm sẽ nghiêng, và cuối cùng đổ vỡ.

Tôi không thể cứ vô tư nhận đồ cậu ấy tặng. Vì ngay từ đầu, chúng tôi vốn chẳng có mối quan hệ gì cả.

Hiện tại còn một việc đau đầu khác: thành tích học tập của Thẩm Thuật.

Tôi không mong cậu ấy đậu đại học trọng điểm, chỉ cần vào một trường bình thường cũng tốt lắm rồi.

Phòng của Thẩm Thuật chẳng bao giờ đóng cửa. Lúc tôi bước vào, cậu đang ngồi chơi game trước máy tính.

“Thẩm Thuật, nghỉ chơi đi.” Tôi gỡ tai nghe của cậu ấy xuống.

Tay cậu dừng lại trên bàn phím, màn hình hiện dòng chữ YOU DIE.

Tôi chuẩn bị tinh thần đón cơn cáu gắt, nhưng thật bất ngờ, cậu ấy chỉ uể oải giơ tay vòng ra sau đầu, dựa người vào ghế một cách thảnh thơi:

“Gì thế, bà cô của tôi.”

“Đừng gọi tôi là bà cô!” Mặt tôi nóng ran, ném tai nghe lại vào lòng cậu.

“Năm học sau là lớp 12 rồi, cậu nên học hành nghiêm túc.”

“Học thế nào?” Cậu treo tai nghe lại. “Cậu là ‘cô giáo’, tớ nghe cậu hết.”

Tôi đặt một tờ thời khóa biểu trước mặt cậu:

“Đây là kế hoạch học tập tớ lập cho cậu. Kể từ hôm nay, mỗi ngày tớ sẽ theo dõi cậu học.”

Không ngờ, cậu ấy có vẻ khá hào hứng:

“Thật à?”

“Ừ.”

“Vậy hứa đấy nhé. Cậu không được nuốt lời, phải theo tôi… học mỗi ngày.”

Cậu ấy ngoắc ngón út. Tôi quay mặt sang chỗ khác, nhưng vẫn đưa ngón út ra:

“Móc nghéo.”
 
Bảo Vệ Em Là Việc Của Anh
Chương 15: Chương 15



Tôi cứ nghĩ, bắt một người chưa bao giờ học như cậu ấy yêu thích việc học là chuyện khó hơn lên trời.

Không ngờ suốt một tháng rưỡi nghỉ hè, Thẩm Thuật nghiêm túc tuân thủ kế hoạch, không sót ngày nào.

Khả năng học của cậu ấy rất khá, nhất là môn tự nhiên, chỉ cần nói qua là hiểu.

Chỉ trong một tháng rưỡi, các bài tập cơ bản với cậu ấy đã chẳng còn là vấn đề.

Khai giảng lớp 12, trong kỳ thi khảo sát đầu năm, cậu ấy còn được giải Tiến Bộ.

Toàn khối 700 học sinh ban A, cậu ấy từ đứng bét vọt lên hạng 500, tiến 200 bậc, quá đỗi tuyệt vời.

Khi lễ vinh danh xong, tôi nghe có người khẽ xì xào:

“Nãy tớ không nghe nhầm chứ, Thẩm Thuật được giải Tiến Bộ? Là cậu nam đẹp trai, trùm trường ấy á?”

“Ừ, tớ cũng sốc. Năm ngoái nghe cô chủ nhiệm bảo cậu ta cả học kỳ đi học chưa hết một bàn tay… Hay là cậu ta gian lận?”

“Tớ thấy cậu ta là dạng chẳng màng gian lận đâu. Kiểu cậu ta bất cần cả thầy cô mà.”

“Liệu có phải vì Mạnh Sơ không? Cô ấy nhất khối mà, nghe nói còn sống chung nhà với Thẩm Thuật. Phải chăng trùm trường muốn đậu đại học vì tình yêu?”

“Cũng có thể lắm.”

...

Khóe môi tôi bất giác nhếch lên, trong lòng có chút tự hào.

Thẩm Thuật chẳng biết từ lúc nào lại đến gần, cầm quả bóng rổ trong tay:

“Tôi tiến bộ, cậu vui vậy sao?”

Tôi gật đầu.

“Thế tôi sẽ cố tiến bộ hơn nữa, để cậu càng vui.”

“Được.”

Cậu sững lại, rồi đột nhiên cười, ném bóng cho mấy đứa bạn phía sau:

“Các cậu tự chơi đi, tôi phải về lớp học.”

Đám bạn rụt rè đáp lại:

“Vì người đẹp mà bỏ giang sơn, xem ra anh Thuật chỉ cần mỹ nhân.”

Tôi cúi đầu, chẳng thấy khó chịu gì với câu đùa đó, thậm chí còn có chút vui.

Thẩm Thuật đi bên cạnh tôi, nụ cười trên mặt cậu ấy chẳng hề tắt.

Tôi chợt nhận ra, có vẻ tôi không muốn rời xa cậu ấy nữa rồi.

Năm lớp 12 bận rộn khiến ai cũng căng hết sức.

Ngay cả Khưu Dương, kẻ từng bắt nạt tôi, hay Hứa Tư Điềm lúc nào cũng mong được Giang Trình chú ý, cũng không còn gây chuyện. Đôi lúc tôi còn thấy họ cùng nhau thảo luận đề bài.

Mọi người dường như trở lại đúng quỹ đạo, chẳng còn ai cố tình để tâm đến chuyện của ai.

Trường cũng điều chỉnh thời gian lên lớp: từ tan học thứ Sáu chuyển sang tan học thứ Bảy, thêm một ngày để làm bài kiểm tra nhỏ hàng tuần.

Ngày tháng cứ thế bận rộn trôi. Thẩm Thuật học một thời gian thì chạm đến bottleneck, kẹt mãi ở hạng 300, không vượt lên được.

Cậu ấy có chút lo:

“Tớ sợ không thể cùng cậu đỗ vào một thành phố.”

Nhưng càng lo, kết quả càng tồi. Ở kỳ thi tháng lần này, cậu ấy rơi mất gần 60 bậc.

Chiều thứ Bảy tan học, tôi đem số tiền tiết kiệm dẫn cậu ấy đến khu trò chơi, mua 200 tệ xu game.

Thẩm Thuật kinh ngạc nhìn tôi:

“Cậu điên à, 200 tệ, cậu cũng chịu bỏ sao?”

Nhìn bộ dạng cậu ấy, tôi phì cười:

“Nói cứ như tớ keo kiệt lắm vậy.”

“Chứ gì nữa.”

Tôi đánh nhẹ lên cánh tay cậu:

“Cả thời gian qua cậu vất vả rồi, phải thư giãn chút chứ.”

Thật ra tôi chẳng biết chơi mấy thứ này, lần đầu tiên đến kiểu chỗ này. Nếu nói có trò duy nhất tôi biết thì chắc là máy gắp thú.

Trong lúc Thẩm Thuật vừa dạy tôi, vừa trúng được rất nhiều phiếu đổi quà, cậu ấy chơi đến mê mẩn, còn tôi thì mệt, bảo cậu mấy câu rồi ngồi sang một bên nghỉ ngơi, nhìn cậu ấy ném rổ.

Bất ngờ có đôi tay đặt lên vai tôi. Tôi còn chưa kịp kêu, miệng đã bị bịt chặt.

Ánh mắt tôi dần tối sầm...
 
Bảo Vệ Em Là Việc Của Anh
Chương 16: Chương 16



Tôi lờ mờ tỉnh lại, nghe thấy tiếng nói quen thuộc:

“Trình ca, thế này không ổn đâu, lỡ để Thẩm Thuật biết, chúng ta toi đời.”

“Mày là người của nó hay của tao? Một câu hai câu ‘Thẩm Thuật Thẩm Thuật’, sao không qua hầu hạ nó đi?”

“Thì nó đâu cần em...”

Tôi mở mắt, thấy nắm đ.ấ.m của Giang Trình lơ lửng trên không, rồi cậu ta buông xuống, tiến lại gần tôi.

“Tỉnh rồi hả?” Cậu ta nắm cằm tôi.

Lòng bàn tay tôi đẫm mồ hôi, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh:

“Muốn gì?”

Khóe miệng Giang Trình cong lên đầy ác ý:

“Muốn l.à.m t.ì.n.h với mày.”

“Mày chẳng từng bảo phải là người chủ động mới vui sao? Bắt ép thế này thì vui vẻ gì?”

“Mày không chủ động, nhưng tao lại thích mày, tao còn biết làm sao? Đành thế thôi.”

“Đấy gọi là cưỡng h**p. Đến lúc đó, cả bọn chúng mày trốn được chắc?”

Tôi liếc quanh mấy tên côn đồ ở cạnh. Rõ ràng chúng bắt đầu run sợ.

Một đứa đi tới khuyên can:

“Trình ca, cô ấy nói đúng đấy. Bọn em theo anh đâu phải để vào đồn...”

“Câm mồm!”

Cậu ta vẫn bất chấp, định tháo cúc áo đồng phục của tôi.

Tôi đá cậu ta bay ra, không để cậu ta được như ý.

Những đứa như chúng, trong đầu chỉ có tư duy “mạnh được yếu thua, kẻ thích nghi mới tồn tại”.

Chúng ức h.i.ế.p kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh hơn.

Còn những thằng không sợ chết, thậm chí chẳng có đầu óc, chắc cũng hiếm.

Khi Giang Trình lại xông đến, tôi hét với mấy tên còn lại:

“Nếu chúng mày muốn theo Thẩm Thuật, tao có thể nói với cậu ấy, chỉ cần chúng mày giúp tao.”

Giang Trình tát tôi một cái:

“Ông đây để mắt đến mày, thấy mày vừa hay ho vừa xinh đẹp là cho mày thể diện rồi, mày mở mồm ra là Thẩm Thuật, ý là tao không bằng nó chắc?”

Tôi cười nhạt, phun nước bọt lên mặt hắn:

“Mày xứng so với cậu ấy sao?”

“Không phải bọn mày chưa biết Thẩm Thuật đáng sợ đến mức nào. Nên liệu hồn.” Tôi cố tình dọa chúng.

Quả nhiên, chúng bị lung lay. Mấy tên côn đồ cùng khống chế Giang Trình:

“Trình ca, anh đừng trách bọn em, suy cho cùng anh vẫn là kẻ thua trong tay Thẩm Thuật...”

Vừa lúc tôi thoát được dây trói, Thẩm Thuật dẫn người xông vào. Cậu ấy đè Giang Trình xuống đất, nện từng cú đấm.

Sợ xảy ra chuyện, tôi kéo cậu ấy:

“Thẩm Thuật, đi thôi. Em không muốn ở đây.”

“Được, nghe cậu.”

Cậu ấy hành động rất nhanh, dẫn tôi đến đồn cảnh sát, làm biên bản lấy lời khai, rồi lại đưa tôi về nhà.

Dọc đường, cậu ấy hầu như không nói gì.

Mãi đến khi bước vào cửa, cậu ấy ôm chầm lấy tôi.

Tai tôi áp vào n.g.ự.c cậu, nghe nhịp tim đập thình thịch, còn nghe cả tiếng cậu nấc nghẹn:

“Mạnh Sơ, cậu làm tớ sợ muốn chết.”
 
Bảo Vệ Em Là Việc Của Anh
Chương 17: Chương 17



Sau khi đi ngủ, Thẩm Thuật nhắn tin cho tôi:

[Ngủ chưa?]

Tôi trả lời:

[Chưa.]

[Cậu còn sợ à? Muốn tôi qua phòng không?]

Tôi nhắn lại an ủi cậu ấy:

[Không sao, tôi không sợ đâu, không yếu đuối thế mà.]

[Nhưng tôi sợ.]

Hả...? Cậu ấy cần tôi an ủi chắc?

Phía kia hiện dòng “Đang nhập...” rất lâu, rồi chậm rãi gửi đến vài chữ:

[Tôi quen có cậu mất rồi.]

Tôi nhìn chằm chằm tin nhắn ấy tầm một phút, mặt bỗng nóng ran, cả vành tai cũng bắt đầu nóng.

[?]

[Ý là, tôi không thể rời xa cậu.]

Mạch m.á.u tôi như sắp nổ tung, không biết phải trả lời sao.

Kim phút trên màn hình cứ trôi, tôi đâu phải kẻ đần, đọc ra đây giống như một kiểu tỏ tình gián tiếp.

Gõ gõ xóa xóa trên bàn phím, cuối cùng tôi gửi một câu rất thực tế:

[Thẩm Thuật, chúng ta vốn không cùng một thế giới, sớm muộn cũng phải mỗi người một ngả.]

Hiện giờ tôi giống loài “Tơ hồng” chỉ biết bám vào Thẩm Thuật mà sống, ăn uống dùng đồ của cậu ấy mới duy trì được mối quan hệ này. Chờ sau này thi đại học xong, có khả năng tự nuôi sống bản thân, tôi sẽ trả hết nợ cho cậu ấy, lúc đó... e rằng cũng đường ai nấy đi.

Cậu ta cương quyết:

[Không được!]

Tôi đành im lặng, không biết nói thêm gì.

Có lẽ thấy tôi lâu không trả lời, Thẩm Thuật gửi một tin nhắn thoại:

“Mạnh Sơ, là cậu chủ động ‘dính’ lấy tôi trước, không thể lợi dụng xong rồi bỏ mặc.”

Giọng cậu ấy nghe tủi thân, khàn khàn, tôi bật nghe đi nghe lại mấy lần trong tai nghe.

Tôi chậm rãi thu âm:

“Thẩm Thuật, mối quan hệ không có ràng buộc lợi ích thì không bền lâu.”

Chẳng bao lâu sau, cửa phòng tôi bật mở.

Cậu ấy xông vào, không nói không rằng ôm chầm lấy tôi:

“Đã vậy, tôi sẽ tạo ra ràng buộc.”

“Nhưng có ràng buộc cũng chưa chắc đã bền.”

“Vậy rốt cục phải sao đây?” Cậu gục đầu, hai tay giữ lấy mặt tôi, như sắp vỡ vụn, “Tôi mặc kệ, dù thế nào cậu cũng đừng rời xa tôi.”

Cậu ôm tôi càng chặt, như muốn hòa tôi vào xương tủy.

Nhưng... ấm áp quá.

Tôi vô thức vòng tay đáp lại.

Vậy, cứ ích kỷ chút xíu... cũng được.

Chỉ một chút thôi.

Từ tối đó, quan hệ giữa tôi và Thẩm Thuật càng gắn bó hơn.

Tình cảm cả hai, ai cũng ngầm hiểu.

Thẩm Thuật bớt trêu tôi bằng mấy câu đùa linh tinh. Mỗi khi gặp cậu ấy, mặt tôi cũng hơi nóng.

Cảm giác như lớp “màng ngăn” ấy đã bị đ.â.m thủng.

Việc tôi kèm học cho cậu ấy tiến triển thuận lợi, còn cậu ấy mỗi tối vẫn đem sữa nóng đến đúng giờ.

Thời tiết dần lạnh, khi tôi lấy áo thu ra khỏi cặp, Thẩm Thuật đứng cạnh nhìn, cười đến ch** n**c mắt.

“Mạnh Sơ, cậu mua áo này ở đâu thế? Tôi cũng muốn sắm một cái.”

Chiếc áo thu bó sát màu tím đậm, trên n.g.ự.c còn đính hình con bướm không mấy đẹp, viền kim tuyến lòe loẹt, thực sự hơi lạc mốt.

Nhưng đâu đến nỗi cười ch** n**c mắt? Mặt tôi nóng bừng, vừa quê vừa bực:

“Nói cứ như tôi keo kiệt ấy. Thích thì cho đấy.”

Chìa ra nửa chừng, tôi lại rụt về:

“Thôi, áo này ấm lắm.”

Chiếc áo này là vào mùa đông năm bố rời đi, bà cụ hàng xóm thấy tôi vẫn mặc đồ mùa hè, thương quá nên tặng.

Tôi chẳng thấy nó xấu chút nào.
 
Bảo Vệ Em Là Việc Của Anh
Chương 18: Chương 18



Đó cũng là món quà duy nhất tôi nhận được mùa đông năm ấy.

Thẩm Thuật không cười nữa lúc nào không hay. Cậu ấy ngồi bên cạnh, dưới ánh đèn ấm áp chiếu vào đôi mắt nâu, lấp lánh ánh sáng.

“Xin lỗi, ban nãy tôi chỉ giả vờ khóc. Thật ra... tôi xót cậu.”

Mắt tôi cũng hơi nóng, cố cười gượng:

“Xót gì cơ, mấy chuyện cũ rích rồi. Giờ tôi ở nhà bự, có điện thoại, đủ ăn đủ mặc, còn là thủ khoa nữa...”

“Tôi giỏi lắm mà!”

Thẩm Thuật vỗ ngực:

“Đã thế, tôi nhận cậu làm đại tỷ luôn!”

Tôi gõ nhẹ lên cánh tay cậu:

“Ai thèm làm đại tỷ chứ, nghe khiếp thế. Với lại tôi nhỏ tuổi hơn cậu.”

“Được thôi, nữ vương bệ hạ.”

Chà, miệng mồm cậu ấy đúng là giỏi xoay xở.

Hôm sau là cuối tuần, Thẩm Thuật đi ra ngoài sớm.

Đến khi cậu về, hai tay xách lỉnh kỉnh đủ loại túi to túi nhỏ.

“Cái gì vậy?”

“Toàn đồ cho cậu, lạnh rồi, con gái phải mặc ấm không dễ ốm.”

“Nhiều thế...”

“Không nhiều đâu, tủ vẫn chứa được.”

Thẩm Thuật mở tủ, treo từng chiếc áo lên, nhìn chỗ quần áo dày sắp đầy tủ, tôi hết cách lắc đầu:

“Bộ cậu định gói tôi thành cái bánh chưng à?”

Cậu đóng tủ lại, quay đầu nhìn tôi:

“Thế càng tốt, bánh chưng gói xong chỉ mình tôi ăn được.”

Vừa nói xong, hai đứa bỗng cúi đầu, lặng ngắt.

Trời ơi, miệng cậu ta nói năng chẳng qua đầu óc gì!

Mấy giây sau, cậu mới phá tan bầu không khí:

“Không thì cậu mặc nhiều áo, luân phiên thay, 365 ngày không trùng bộ.”

“...Cảm ơn.”

Ngày hôm sau, tôi nằm lì trên giường, không nhúc nhích nổi.

Người chăm học cũng có lúc làm biếng, rốt cuộc là kẻ nào phát minh ra thứ Hai mùa đông cơ chứ!

Chuông báo thức reo không ngớt, chăn thì ấm áp, đầu óc tôi mơ mơ màng màng, chẳng muốn tỉnh, ngay cả việc vươn tay tắt báo thức cũng lười.

Hình như lại nghe thấy giọng Thẩm Thuật, bàn tay lạnh lạnh chạm lên trán làm tôi lập tức nhíu mày.

Cậu ấy khẽ cười, ngón tay chọc lên má tôi:

“Đáng yêu quá, giống nếp cẩm nho nhỏ ấy.”

“Nhưng mà nếp cẩm bị sốt rồi, phải dậy đi viện thôi.”

Tôi mở miệng, bực bội:

“Không đi.”

Sốt cũng chẳng nhất thiết phải đến bệnh viện, ít nhất hồi bé tôi có ốm thế nào cũng chưa bao giờ được đưa đi.

Cậu ấy như bất lực, thở dài, rồi ra ngoài.

Một lát sau, cậu quay lại, ngồi xuống cạnh giường:

“Thôi không đi viện cũng được, nhưng phải uống thuốc chứ, uống xong lại ngủ. Tôi xin phép cho cậu, ngoan nhé.”

Dường như lúc ốm, mọi phòng tuyến của tôi đều sụp đổ, những cái gai trên người cũng biến mất.

Tôi lề mề ngồi dậy, chăn quấn đến tận cổ, không hở một kẽ.

Thẩm Thuật lại cười, đưa thuốc cho tôi. Đến khi tôi nằm xuống, cậu vẫn chưa rời đi.

Thuốc mạnh thật, tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, còn mơ một giấc mơ.
 
Bảo Vệ Em Là Việc Của Anh
Chương 19: Chương 19



Mơ về mùa hè mười năm trước, tôi và cậu bé nọ cùng bỏ trốn.

Đó là giấc mơ đẹp, bởi vì chúng tôi chạy trốn thành công.

Chúng tôi tay trong tay, cười đùa trên cánh đồng cỏ rộng lớn, mừng vì trên đời này không ai tìm thấy mình nữa.

Tôi hỏi cậu: “Cậu tên gì vậy?”

Cậu trả lời, nhưng tôi không nghe rõ, chỉ thấy khẩu hình, đọc như “Thẩm Thuật”.

Đồng thời, khuôn mặt cậu ngày một rõ, ngũ quan từ từ chồng khớp với Thẩm Thuật, hóa thành cậu bé Thẩm Thuật.

Rồi giấc mơ chuyển sang ác mộng, cậu dần biến mất trong tầm mắt tôi, cuối cùng chỉ buông bốn chữ:

“Mạnh Sơ, tạm biệt.”

Tôi cố gắng níu giữ:

“Đừng đi... đừng bỏ tôi một mình!”

Có lẽ giọng Thẩm Thuật quả có ma lực, cậu ấy chỉ nói một câu:

“Mạnh Sơ, tôi đây, đừng sợ.”

Lòng tôi lập tức bình yên, ngủ li bì đến chiều không gặp ác mộng nào.

Tỉnh dậy, cơn sốt đã thuyên giảm hơn nửa, Thẩm Thuật bưng cháo đến đút cho tôi.

Từ khi tôi dọn vào đây, cậu bắt đầu để tóc dài, bây giờ cũng vừa chạm đến vành tai, che đi nét sắc lạnh ban đầu, trông dịu dàng hơn.

Tôi khàn giọng:

“Thẩm Thuật, sao cậu nuôi tóc vậy? Rõ ràng để trông ‘dữ dằn’ hơn không tốt à?”

Cậu mỉm cười, xúc thêm một thìa cháo đưa tôi:

“Cậu quên lần đầu nhìn thấy tôi thế nào à? Khi ấy cậu sợ tôi đến run cầm cập, nếu ngày nào tôi cũng cắt đầu đinh hù dọa trước mặt cậu, có phải cậu chạy luôn không?”

“Đâu mà, tôi miễn dịch rồi.”

“Được, cậu miễn dịch. Thật ra là tôi thích để dài, tôi thấy để vậy đẹp trai hơn.”

“...”

Tôi nhìn sâu vào mắt cậu, nhìn mãi. Từ lúc mơ giấc mơ ấy, gương mặt cậu bé kia cứ mờ dần, thay vào đó là Thẩm Thuật.“Sao cậu lại khóc?” Thẩm Thuật bối rối, “Tôi nói bậy gì à? Không tự luyến nữa, cậu xinh nhất, cậu còn đẹp trai hơn tôi.”

Tôi đáp:

“Thẩm Thuật, hình như tôi quên mất một người rất quan trọng.”

“Ai vậy?” Thẩm Thuật vừa lấy tay lau nước mắt cho tôi, “Có thể kể tôi nghe không?”

Nghĩ ngợi một lúc, tôi quyết định nói về câu chuyện cuốn sổ ghi chép.

Thẩm Thuật nghe, nét mặt càng lúc càng sa sầm, cuối cùng chỉ hỏi một câu:

“Nếu một ngày, cậu tìm thấy cậu ta, cậu sẽ rời bỏ tôi chứ?”

Tôi khựng lại.

Từ trước đến giờ, tôi luôn coi cậu bé kia là tia hy vọng để sống tiếp; cậu muốn đưa tôi chạy trốn, tôi cũng muốn đưa cậu trốn chạy. Tôi biết cậu ấy cũng sống trong gia đình bất hạnh, cũng bị mẹ ruột bạo hành, không được yêu thương.

Người ta nói, những người có hoàn cảnh tương đồng sẽ dễ đồng cảm, trở thành ngọn lửa sưởi ấm cho nhau, không thể tắt.

Tôi muốn tìm cậu ấy, xem cậu ấy sống có tốt không, hay nói cách khác, xem cậu ấy còn sống không.

Đó là ước nguyện bấy lâu của tôi.

Nhưng từ bao giờ, ước nguyện đó đã phai nhạt?

Tôi lục lại ký ức, cuối cùng tìm ra khởi điểm.

Là từ cái đêm Thẩm Thuật rủ tôi ngẩng đầu ngắm sao.

Cậu ấy lặng lẽ chờ tôi trả lời, mắt đầy căng thẳng.

Giọng tôi nghẹn lại:

“Xin lỗi, tôi chưa từng nghĩ tới.”

Nghe xong, đôi mắt Thẩm Thuật lại sáng lên, còn rực rỡ hơn bầu trời sao hôm ấy.

“Tôi biết mà, cậu đâu nỡ bỏ tôi.”

Thật ra tôi cũng chưa rõ lòng mình, nhưng không muốn phản bác câu nói kia của cậu ấy.

Tôi chọn đón nhận.

“Cái cuốn sổ ấy, cho tôi xem được không?”

“Được.” Tôi lấy từ ngăn cặp ra đưa cho cậu.

Tiếng lật giấy vang lên, dần dần chậm lại, đến mấy trang cuối, mặt Thẩm Thuật có chút tái.

Cậu khép sổ, cau mày hỏi:

“Mạnh Sơ, lần cuối cậu xem cuốn sổ này là khi nào?”
 
Back
Top Bottom