Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bạo Quân Nổi Lòng Ham Muốn Làm Tra Nam

Bạo Quân Nổi Lòng Ham Muốn Làm Tra Nam
Chương 10



“Huệ Huệ, Đặng bà bà là người một nhà.” Lục Trạm chậm rãi nói nốt câu vừa rồi bị ngắt lời.

Nghe thấy câu này, trái tim đang hoảng loạn của ta mới bình tĩnh trở lại.

Sau đó, ta liền tung một cú đ.ấ.m vào người hắn, tức giận nói: “Sao huynh không nói sớm?”

Vừa mở cửa ra, Đặng bà bà liền nhìn thấy người vừa bị ta đánh, sắc mặt kinh ngạc: “Huệ quý nhân, sao người lại đánh...”

Lục Trạm lập tức ngắt lời Đặng bà bà đang muốn trách mắng ta: “Đặng dì, không phải lỗi của Huệ Huệ, là con chọc nàng ấy giận, để nàng ấy đánh cho hả giận. Con là thị vệ, da dày thịt béo, chịu đòn tốt, dì đừng lo lắng.”

“Thị vệ?” Khóe mắt Đặng bà bà giật giật, trong mắt toàn là vẻ kinh ngạc.

Bà nhìn Lục Trạm, sau đó lại nhìn ta, cuối cùng cũng thở dài: “Tội ô uế hậu cung là tội rất lớn, hai đứa phải biết giữ chừng mực, đừng để người khác trong Cảnh Ninh cung phát hiện.”

Sau đó bà liền lui ra ngoài, đồng thời cũng không quên đóng cửa lại.

Lục Trạm ôm lấy ta: “Đặng dì trước khi vào cung từng kết giao với mẫu thân ta, bà ấy không có con cái, coi ta như con ruột. Bà ấy luôn muốn nhìn thấy ta lập gia đình, bây giờ biết ta thích nàng, bà ấy sẽ giúp chúng ta giữ bí mật.”

Từ sau khi biết Đặng bà bà là người một nhà, có bà ấy che chở, ta lại tiếp tục đêm nào cũng lén lút chạy ra khỏi Cảnh Ninh cung, chạy đến lãnh cung tìm Lục Trạm để hưởng thụ cuộc sống hai người.

Thái hậu đi lễ Phật ở núi Ngũ Đài, mà hậu cung của bạo quân lại không có hoàng hậu. Bởi vậy các phi tần không cần ngày nào cũng phải đến thỉnh an, chỉ có mồng một và ngày rằm sẽ tập trung một chỗ, đến chào hỏi quý phi có địa vị cao nhất trong hậu cung một lần.

Thời gian đến ngày rằm, ta vẫn đến Trữ Tú cung để thỉnh an quý phi như mọi khi.

Thế nhưng lúc rời đi, ở ngoài Trữ Tú cung bị ai đó đẩy một cái, sau đó va phải Trần Lương đệ.

Nàng ta lập tức nổi giận, nói ta đẩy nàng ta. Sau đó lại ỷ vào phẩm vị cao hơn ta một chút, ngay trước mặt các phi tần khác, phạt ta quỳ ở trước cửa Trữ Tú cung.

Nàng ta bắt ta quỳ đủ hai canh giờ, mới cho đứng dậy rời đi.

Đặng bà bà giải thích thay ta, nói có người cố ý đẩy ta, mới dẫn đến chuyện ta vô tình va phải Trần Lương đệ.

Trần Lương đệ vốn dĩ đã ghét ta, lần này chính là do nàng ta sắp xếp người, cố ý làm ra màn này, chính là muốn dạy dỗ ta ngay trước mặt các phi tần khác.

Nàng ta là muốn trả thù cho Bích Đào, làm sao có thể nghe lời giải thích của Đặng bà bà?

Bởi vậy, lời giải thích của Đặng bà bà ngược lại còn khiến Trần Lương đệ thêm phẫn nộ.

Sau đó Trần Lương đệ ra lệnh, cho cung nữ tát Đặng bà bà mấy cái thật mạnh. Rõ ràng là nhằm vào ta, thế mà lại liên lụy đến Đặng bà bà cùng chịu khổ với ta.
 
Bạo Quân Nổi Lòng Ham Muốn Làm Tra Nam
Chương 11



Chỉ là không ngờ rằng, ta mới quỳ được hai khắc, đã có thánh chỉ truyền đến.

Nghe nói là triều đình tra ra phụ thân của Trần Lương đệ tham ô, bạo quân lập tức nổi giận, tước bỏ quan chức của ông ta.

Sau đó lại nghe nói Trần Lương đệ ở hậu cung bắt nạt phi tần có địa vị thấp hơn, bạo quân vốn dĩ đã giận tím mặt, lại càng thêm phẫn nộ.

Nghe nói, lúc đó bạo quân muốn mang kiếm trở về hậu cung c.h.é.m đầu Trần Lương đệ, bị Thiếu Khanh Đại Lý Tự khuyên can. Nhưng bạo quân càng nghĩ càng tức, sau đó liền hạ hai đạo thánh chỉ xuống hậu cung.

Một đạo là phong thưởng cho ta, một lúc lên hai bậc, trở thành Huệ tần, dọn vào chính điện Cảnh Ninh cung. Không nhiều không ít, vừa đúng cao hơn Trần Lương đệ một bậc. Đồng thời, bạo quân còn hạ thánh chỉ, cho phép ta bắt nạt Trần Lương đệ.

Nhận được thánh chỉ, ta không chút do dự liền chạy đến trước mặt Trần Lương đệ vẻ vang hăm dọa.

Ta cho Đặng bà bà tát lên mặt Trần Lương đệ hai cái giống như bà vừa bị nàng ta cho người tát.

Trần Lương đệ hai mắt như muốn phun lửa, miệng còn nói: “Thẩm Như Huệ, dù sao ta cũng là Lương đệ, sao ngươi dám để hạ nhân tát ta?”

Ta cười híp mắt, cầm thánh chỉ lên: “Xin lỗi nhé, ta đang làm theo thánh chỉ để bắt nạt ngươi đấy...”

Trước kia ta chịu không ít uất ức từ nàng ta, bây giờ có cơ hội, ta đương nhiên sẽ không bỏ qua cho nàng ta.

Đương nhiên ta cũng sẽ không làm quá đáng, ngày xưa nàng ta đối xử với ta như thế nào, hôm nay ta liền trả lại y như vậy.
 
Bạo Quân Nổi Lòng Ham Muốn Làm Tra Nam
Chương 12



Nửa năm sau đó, ta cùng Lục Trạm trải qua mùa đông lạnh giá, sắp sửa bước vào mùa hè. Hạ chí năm nay, bạo quân sẽ đến núi Thái Sơn tế thiên.

Mà lần này, Lục Trạm lại được thủ lĩnh lựa chọn đi theo bảo vệ bạo quân. Không còn cách nào khác, ai bảo nam nhân của ta võ công cao cường, là ứng cử viên tốt nhất để bảo vệ bạo quân.

Vì lần tế thiên này, Lục Trạm sẽ đi theo bạo quân rời khỏi hoàng cung một tháng. Nói cách khác, chúng ta sẽ phải xa nhau một tháng.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi quen biết nhau, chúng ta phải xa nhau lâu như vậy.

Vì vậy, vào buổi tối trước ngày khởi hành, hắn đặc biệt ra sức, hận không thể nhấn nút ta vào trong xương m.á.u của hắn.

Lúc hắn đứng trước giường mặc quần áo, ta kéo lấy vạt áo của hắn.

“A Trạm, ngày tế thiên ở núi Thái Sơn, sẽ có sát thủ xuất hiện phục kích bạo quân. Huynh đi theo bên cạnh bạo quân, nhất định sẽ phải giao đấu với sát thủ, huynh nhớ mặc áo giáp mềm vào, đừng để bị thương.”

Hắn v**t v* tóc ta, cẩn thận chải sợi tóc rối bời ẩm ướt trên trán ta: “Được, ta sẽ chú ý an toàn, cảm ơn Huệ đã nhắc nhở.”

A Trạm của ta có điểm này rất tốt, chưa bao giờ hỏi ta biết những tin tức này từ đâu. Chỉ cần là ta nói ra, hắn đều tin tưởng.

Từ sau khi hoàng đế rời khỏi hoàng cung, ta lại trở về cuộc sống một mình.

Lục Trạm nuôi vài con chim ưng biển, bây giờ chúng đã trở thành sứ giả truyền tin.

Tương tư không biết gửi về đâu, chỉ có thể gửi gắm nỗi nhớ nhung vào giấy bút.

Vài con chim ưng biển kia, hóa thân thành chim xanh, chuyên chở tình ý cho chúng ta.

Gần đây ta luôn có cảm giác như có một con rắn độc đang theo dõi nhất cử nhất động của ta.

Ngày thường ta cẩn thận quan sát, nhưng lại không phát hiện ra điều gì khác thường.

Có lẽ là ta đã quá đa nghi rồi.

Nhưng mà trong cung tai mắt khắp nơi, ta cũng không thể lơ là, cần phải cẩn thận.

Trong khoảng thời gian Lục Trạm đi núi Thái Sơn, ngoại trừ mồng một, ngày rằm phải đến chào hỏi quý phi, những lúc khác ta đều ru rú trong Cảnh Ninh cung.

Những ngày tháng làm trạch nữ trong hậu cung, kết thúc vào ngày bạo quân trở về. Lẽ ra đoàn người của hoàng đế, phải đến ngày mai mới trở về hoàng cung.

Nhưng ta nhận được thư do chim ưng biển truyền đến, Lục Trạm trong hai ngày cuối đã cưỡi ngựa nhanh, chạy suốt đêm ngày, có thể sớm hơn một ngày trở về hoàng cung.

Vào ngày hắn trở về, ta đợi mọi người trong Cảnh Ninh cung đều đã tắt đèn, sau đó lại chờ thêm hai khắc, mới lén lút chuồn ra ngoài gặp Lục Trạm.
 
Bạo Quân Nổi Lòng Ham Muốn Làm Tra Nam
Chương 13



Một tháng không lén lút đi, cũng kém nhanh nhẹn hơn trước nhiều, ở một ngã tư đường, suýt chút nữa đã đối mặt với đội tuần tra trong cung.

May mà đội thị vệ tuần tra đối diện không nhìn thấy ta, hơn nữa lại đi tuần tra ở con đường khác.

May quá, thoát nạn trong gang tấc.

Lần nữa bước vào phạm vi của lãnh cung, khung cảnh quen thuộc hiện ra trước mắt, đồng thời cũng lọt vào tầm nhìn của ta, còn có người mà ta luôn mong nhớ.

Ta vội vàng chạy đến, hai bước cuối cùng lao vào lòng hắn, ôm chặt lấy eo hắn, cọ đầu vào người hắn: “A Trạm, ta nhớ huynh lắm đấy.”

Hắn cúi đầu nhìn ta, trong mắt toàn là tình ý: “Huệ Huệ, ta cũng nhớ nàng, nhớ đến đau cả xương máu.”

Gặp lại sau bao ngày xa cách, lại là đôi tình nhân thâm tình.

Bầu không khí đã đến, có vài chuyện tự nhiên sẽ diễn ra. Ngay lúc chúng ta đang say mê quên mất hình tượng, thì lãnh cung ngày thường không ai thèm đặt chân đến, lại truyền đến tiếng động khác.

“Quý phi nương nương, Huệ tần lúc này đang ở lãnh cung này, thông gian với tra nam, ô uế hậu cung.”

Đây là giọng của Trần Lương đệ!

Ngay sau đó, một trận tiếng bước chân dừng lại ở bên ngoài cửa, sau đó có người dùng sức đập cửa phòng ra. Người bên ngoài, dưới ánh sáng của đèn lồng, nhìn rõ cảnh tượng trong phòng.

Trần Lương đệ chỉ vào ta và Lục Trạm: “Quý phi nương nương, người xem kìa, yếm của Huệ tần còn treo trên eo của tên tra nam này, ả ta và hắn ta thông gian bị chúng ta bắt quả tang ngay tại giường, chứng cứ rõ ràng. Chuyện này nhất định phải báo lên bệ hạ, xử c.h.ế.t đôi gian phu dâm phụ này, để răn đám người khác!”

Quý phi đứng ở cửa, sắc mặt u ám đến cực điểm, cảm giác như chỉ cần nàng ta ra lệnh một tiếng, ta và tên tra nam kia liền bị đánh chết.

Bị nàng ta bắt quả tang ngay tại giường, nhất định là c.h.ế.t chắc rồi.

Ta mặt mày ướt nhèm, cảm thấy có lỗi với Lục Trạm.

“A Trạm, xin lỗi, nếu không phải do ta quyến rũ huynh, bây giờ huynh cũng không phải xuống địa ngục làm một đôi uyên ương ma quỷ với ta.”

Lục Trạm kéo chăn cuốn ta lại, bản thân hắn thì nhặt quần áo ở đầu giường lên, chậm rãi mặc vào.

Sau đó hắn quay người lại, đối mặt với đám người đang đứng bắt gian bên ngoài, ánh mắt hung dữ, nhìn chằm chằm vào Trần Lương đệ: “Ngươi nói ai là gian phu?”

Trần Lương đệ: “Còn có thể là ai nữa, đương nhiên là ngươi.”

Mà quý phi đứng bên cạnh cùng với cung nữ thái giám đến bắt gian liền quỳ rạp xuống.

Quý phi: “Thần thiếp tham kiến bệ hạ.”

Các cung nữ thái giám khác đồng thanh hô lớn: “Tham kiến bệ hạ!”

Trần Lương đệ lúc này cũng như ta, ngây người ra, hoàn toàn không ngờ tới tên tra nam dám đội mũ xanh cho bệ hạ, lại chính là bản thân hắn.

Trần Lương đệ hoàn hồn, sợ đến mức toàn thân bủn rủn: “Bệ, bệ hạ, sao hắn ta lại là bệ hạ?”

Đừng nói nàng ta bị dọa sợ, ta cũng bị dọa c.h.ế.t khiếp.

Phải biết rằng, ta đây thế mà ngày nào cũng gọi hắn là bạo quân ngay trước mặt hắn.

Lúc trước ta còn thắc mắc, một tên thị vệ làm sao dám dùng cùng một chữ với hoàng đế, đây không phải là phạm tối kỵ sao?

Kết quả ai ngờ được hắn chính là bạo quân Ngụy Trạm.

Lần này là thực sự bị dọa sợ rồi, dọa đến mức toát mồ hôi lạnh, bụng cũng đau lên.

Lục Trạm, không, phải là Ngụy Trạm, hắn là người đầu tiên phát hiện ra sự bất thường của ta.

Hắn giơ tay lên, sờ sờ: “Huệ Huệ, nàng sao vậy?”

Ta nhăn nhó mặt mày: “A Trạm, ta bị đau bụng.”

Hắn ôm ta lên, sải bước đi ra ngoài, lúc đi đến trước mặt Trần Lương đệ, lạnh lùng nói: “Kéo người này xuống, đánh c.h.ế.t cho trẫm.”
 
Bạo Quân Nổi Lòng Ham Muốn Làm Tra Nam
Chương 14



Thái y đang nằm trên giường, bị ám vệ của Ngụy Trạm lôi ra, cả đường khiêng đến Càn Thanh cung.

Sau khi bắt mạch cho ta xong, ông ta thận trọng lên tiếng: “Nương nương do bị kinh hách, thai nhi trong bụng có dấu hiệu sảy thai, cần phải bồi bổ cẩn thận, mới có thể đảm bảo thai nhi bình an.”

Ta và Ngụy Trạm nhìn nhau, trong mắt đều là vẻ kinh ngạc.

Ngụy Trạm: “Huệ Huệ mang thai rồi sao?”

Ta: “Mấy tháng rồi?”

Thái y: “Nương nương đã mang thai được hai tháng.”

Hai tháng.

Ta cẩn thận nhớ lại, vào một lần nọ cách đây hai tháng, quả thực phát hiện bao cao su bị rách.

Do nguyên nhân của ai kia, tình huống này xảy ra như cơm bữa.

Mỗi lần như vậy, ta đều sợ hãi trong nửa tháng, đến khi kinh kỳ tháng sau đến đúng hẹn, ta mới yên tâm.

Lần này cũng vậy, lo lắng một tháng không thấy đến.

Kết quả đúng vào ngày thứ hai sau khi Ngụy Trạm khởi hành đi tế thiên thì đến, tuy rằng lượng m.á.u ít ỏi, nhưng quả thực là đã đến.

Ta kể chuyện này cho thái y nghe, ông ta nhìn Ngụy Trạm, muốn nói lại thôi.

Cuối cùng cũng run rẩy lên tiếng: “Ba tháng đầu mang thai, không nên quan hệ vợ chồng.”

Ta hiểu rồi, ta im lặng.

Sau đó liền đá Ngụy Trạm một cái: “Đều tại huynh, lần này xấu hổ c.h.ế.t mất!”

Đầu tiên là xấu hổ đến mức cả hậu cung đều biết, sau đó lại còn xấu hổ trước mặt người của thái y viện.

Ngụy Trạm nhận lỗi: “Là lỗi của ta, đều là lỗi của ta, Huệ Huệ nàng đừng nổi giận làm gì, ảnh hưởng đến cơ thể.”

Hắn muốn đỡ ta, nhưng lại sợ ta lúc này giống như đồ sứ, không dám chạm vào.

Thái y nhìn thấy ta đá hoàng đế, đồng tử co rụt vì kinh ngạc. Thấy hoàng đế không hề có ý trách cứ, ông ta liền hiểu ra, sau đó lặng lẽ lui xuống đi bốc thuốc an thai.

Ngụy Trạm muốn nhìn kỹ bụng ta, vươn tay ra cẩn thận sờ sờ: “Ở đây có hài nhi rồi sao?”

“Ta sắp được làm phụ thân rồi!”

Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của hắn, làm gì giống bạo quân chứ?

Ta giơ tay lên, đặt lên mũi bàn tay đang v**t v* bụng ta của hắn: “Ừm, A Trạm, chúng ta sắp được làm cha mẹ rồi.”

Sự xuất hiện của đứa bé này nằm ngoài dự tính của ta, ngay cả cha của đứa bé cũng nằm ngoài dự tính của ta.

Ban đầu chỉ nghĩ quyến rũ một tên thị vệ, mong rằng lúc xảy ra cung biến, có thể mang theo ta cùng chạy trốn khỏi hoàng cung.

Người này có thể là thị vệ tuần tra, cũng có thể là thái giám khỏe mạnh, dù sao cũng không thể là Ngụy Trạm, cửu ngũ chí tôn.

Thế nhưng người ta chọn, lại chính là người mà ta đã loại bỏ ngay từ đầu.

Từng muốn tránh xa Ngụy Trạm là thật, nhưng bây giờ thích hắn cũng là thật.

Lúc này, ta rất muốn thay đổi kết cục bị Kỳ vương cướp ngôi, g.i.ế.c c.h.ế.t của hắn.

Ta dựa vào vai Ngụy Trạm: “A Trạm, huynh có biết lai lịch của ta không? Thẩm Như Huệ ban đầu đã c.h.ế.t từ nhỏ, linh hồn của ta đến từ một thế giới khác.”

Hắn nói: “Ta biết từ lâu rồi, Huệ Huệ là linh hồn xuyên thư.”
 
Bạo Quân Nổi Lòng Ham Muốn Làm Tra Nam
Chương 15



Ngụy Trạm nói, lúc hắn còn là hoàng tử, từng đi du ngoạn bên ngoài, từng đến một ngôi chùa hương lửa rất thịnh, gặp được một vị cao tăng.

Hắn hỏi cao tăng về nguyên nhân khiến hắn không thể tiếp xúc với nữ nhân, mong cao tăng giúp hắn giải quyết nỗi khổ tâm này.

Cao tăng nói với Ngụy Trạm, đây là số mệnh của hắn, định mệnh hắn không thể chạm vào nữ nhân trong thế giới này.

Cho đến ngày hắn bị thích khách ám sát trong lãnh cung, lúc hắn bị thương, ta mượn cớ băng bó vết thương, lén lút sờ người hắn, hắn lại không hề cảm thấy đau đầu.

Lúc đó, hắn liền biết, ta không phải người của thế giới này.

Vì vậy sau này, mỗi lần ta nói bạo quân sẽ bị thích khách ám sát, kêu “thị vệ” nhỏ bé là hắn phải cẩn thận, hắn chỉ tin tưởng, không hề hỏi nguồn gốc tin tức của ta.

Ta nắm chặt lấy tay hắn, chơi đùa với những ngón tay thon dài mạnh mẽ của hắn, sau đó kể cho hắn biết thế giới này được hình thành từ một cuốn tiểu thuyết.

Nữ chính trong sách Yến Xuân Nê là nữ nhi của tội thần bị Ngụy Trạm tru di cửu tộc, để báo thù cho gia đình, đã đổi tên hoán họ vào cung tham gia tuyển tú, ở lại trong cung chờ cơ hội báo thù.

Còn nam chính Kỳ vương là đệ đệ ruột duy nhất của Ngụy Trạm, từ nhỏ đã yêu thầm Yến Xuân Nê, để báo thù cho người mình yêu, đã quyết tâm đi theo con đường phản nghịch.

Ta giơ tay lên, sờ sờ mặt Ngụy Trạm: “A Trạm, huynh có biết vì sao huynh hễ chạm vào nữ nhân, liền đau đầu như muốn nứt ra, sống không bằng c.h.ế.t không? Bởi vì tác giả muốn đảm bảo nữ chính trong sạch, cho nên đã thiết lập cho huynh là một nhân vật dị ứng với nữ nhân.”

Xuân dược mạnh trong tiệc tối hôm đó, là do Kỳ vương Ngụy Lăng phái người bỏ vào.

Hắn ta biết hoàng huynh của mình tiếp xúc với nữ nhân sẽ khó chịu, nhưng có khó chịu đến mấy cũng không đến nỗi c.h.ế.t được.

Hắn ta lo sợ một ngày nào đó, Ngụy Trạm sẽ chịu đựng cơn đau đầu mà cường hành sủng hạnh Yến Xuân Nê.

Hắn ta nhân lúc hoàng huynh chưa có ý định truyền lại ngôi vị, tuyệt đối sẽ không ức chế bản thân mà tiếp xúc với nữ nhân, bỏ xuân dược mạnh vào rượu của hoàng huynh.

Ngụy Trạm không biết chuyện sẽ tưởng đó chỉ là thuốc k*ch th*ch bình thường, hắn sẽ chịu đựng, cho đến khi d*c v*ng tan đi.

Kết quả của việc hắn cố chấp chịu đựng, chính là bị phế mất m*nh c*n tử, từ đó tính cách thay đổi lớn.

Ngụy Trạm sau khi mất đi m*nh c*n tử trở nên tàn bạo bất nhân, tính g.i.ế.c chóc ngày càng lớn, g.i.ế.c người cũng ngày càng nhiều.

Lúc này Ngụy Lăng lại lo sợ hoàng huynh sẽ giận quá mất khôn mà g.i.ế.c c.h.ế.t Yến Xuân Nê, nên liền nảy sinh ý định loại bỏ Ngụy Trạm đang thay đổi tính nết.

Sát thủ được sắp xếp ở núi Thái Sơn, cũng như những lần ám sát sau này.

Số lần ám sát ngày càng nhiều, khiến Ngụy Trạm đoán được đây là do Kỳ vương làm.

Hoàng đế nổi giận, hạ lệnh tru di Kỳ vương, người sau liền dứt khoát dấy binh tạo phản.

Cuối cùng chính là Ngụy Trạm thất bại, bị cướp ngôi g.i.ế.c chết, ngay cả những bình hoa di động trong hậu cung của hắn cũng bị ép uống rượu độc c.h.ế.t theo.

Ta kể lại những nội dung trong tiểu thuyết mà mình còn nhớ cho Ngụy Trạm nghe, nhắc nhở hắn phải cẩn thận với Kỳ vương.

Ta không biết liệu hành vi này của mình có đúng hay không.

Dù sao, người tiết lộ thiên cơ thường đều không có kết cục tốt đẹp gì.

Ta không biết liệu bản thân có thể trở thành ngoại lệ, có được một cái kết có hậu hay không.
 
Bạo Quân Nổi Lòng Ham Muốn Làm Tra Nam
Chương 16



Ta ở lại Càn Thanh cung một đêm, hôm sau chuẩn bị trở về Cảnh Ninh cung.

Ngụy Trạm vừa tan triều trở về: “Ta đã sai Đặng bà bà mang hết đồ của nàng đến đây rồi, sau này nàng cứ yên tâm ở lại Càn Thanh cung đi.”

Từ xưa đến nay, Càn Thanh cung đều là tẩm cung của hoàng đế. Nếu ta ở lại đây, triều đình nhất định sẽ mắng ta là yêu phi. Vì vậy, ta từ chối: “Như vậy không được, làm vậy không hợp lễ phép.”

Ngụy Trạm: “Trước đây nàng coi trẫm như thị vệ lãnh cung mà thông gian, lúc đó sao không thấy nàng nói không hợp lễ phép?”

Ta:...

Cứ như vậy, ta ở lại Càn Thanh cung.

Điều kiện sống ở đây tốt hơn Cảnh Ninh cung gấp mười lần.

Ai cũng biết, phi tần trong hậu cung tranh sủng không nhất thiết phải là vì hoàng đế, cũng có thể là vì trang sức tinh xảo và thức ăn.

Lúc ta còn là quý nhân, một bữa cũng chỉ có cơm trắng cộng thêm hai món xào, thỉnh thoảng có một đĩa thịt xào. Sáu ngày mới được ăn một con gà hoặc vịt.

Sau này lên cấp tần, mỗi bữa cơm được thêm một món xào nhỏ, tần suất xuất hiện thịt trên bàn ăn cũng nhiều hơn, ba ngày được ăn một lần thịt gà, thỉnh thoảng còn có một đĩa thịt cừu.

Sau khi gặp Ngụy Trạm, ta thường sai hắn đi trộm các loại thịt trở về lãnh cung, hai chúng ta cùng nhau nướng thịt ăn.

Còn ở Càn Thanh cung, mỗi bữa ăn trên bàn đều có mấy chục món.

Thứ bay trên trời, thứ chạy trên đất, thứ bơi dưới nước, thứ mọc rễ trong đất, đều được bày biện lên bàn.

Kết luận, ta trở về Cảnh Ninh cung chính là ăn cháo loãng, còn ở Càn Thanh cung thì bữa nào cũng yến tiệc long trọng.

Tuy nhiên, sơn hào hải vị dù có ngon đến mấy, trong mắt ta cũng chỉ có vậy.

Nguyên liệu thực phẩm thời xưa rất tươi ngon. Không sử dụng các loại thuốc trừ sâu hóa học, toàn là rau củ quả xanh sạch, rất tốt cho sức khỏe. Nhưng lại thiếu những công nghệ hiện đại.

Ngươi tưởng thức ăn thời xưa thực sự ngon hơn thời hiện đại sao?

Là một người xuyên thư, ta có thể khẳng định với ngươi, không hề có chuyện đó.

Ẩm thực thời hiện đại là kết quả của hàng nghìn năm phát triển, trong đó có sự du nhập của nguyên liệu từ nước ngoài, các loại công nghệ chế biến thực phẩm không ngừng được nâng cấp, việc chế biến nguyên liệu cũng ngày càng tinh tế hơn, cộng thêm sự phát minh ra các loại gia vị như bột ngọt, tất cả những điều này kết hợp lại sẽ tạo ra món ăn ngon, hấp dẫn hơn rất nhiều so với thời xưa.

Hơn nữa, thực đơn của thế giới này rõ ràng không phong phú bằng thời hiện đại.

Trước đây không có quyền gọi món, ngự thiện phòng làm gì ta ăn nấy.

Bây giờ đã có quyền gọi món, kết quả ta gọi một món, đầu bếp của ngự thiện phòng lại chưa từng nghe thấy, không biết làm.

Nhưng ta lại thực sự thèm ăn, muốn ăn.

Ngụy Trạm biết chuyện, liền cho lắp đặt một nhà bếp nhỏ trong Càn Thanh cung.

Ta muốn ăn gì, nếu đầu bếp không biết làm, ta sẽ đứng bên cạnh hướng dẫn hắn.

Nhưng cùng một món, khác người nấu sẽ có hương vị khác nhau, chỉ có bản thân mới hiểu rõ nhất khẩu vị của mình. Vì vậy, thời gian gần đây, ta đều tự mình nấu nướng.

Mấy ngày gần đây, Ngụy Trạm ăn uống kém lắm, ta rảnh rỗi nên liền tự mình xuống bếp, làm hai món khai vị.

Lúc ta và Đặng bà bà mang hộp cơm đi tìm Ngụy Trạm, hắn đang bàn bạc chính sự với các đại thần.

Ta đang do dự không biết có nên chờ hắn xử lý xong việc rồi hẵng vào hay không.

Đột nhiên bên trong truyền đến tiếng ly chén bị ném vỡ, cùng với giọng nói giận dữ của Ngụy Trạm.

Hình như là Ngụy Trạm muốn lập hậu, các đại thần không đồng ý.

Trong đó có người biết tin, lấy chuyện ta lúc trước không biết thân phận thật sự của Ngụy Trạm, coi hắn như thị vệ bình thường, phát triển tình cảm với hắn ra làm cớ để phản đối.

Nói ta là phi tần trong hậu cung, thế mà lại không chịu được cô đơn, quyến rũ thị vệ, không giữ phép tắc.

Nếu như tên thị vệ kia không phải Ngụy Trạm, ta liền thực sự phạm tội ô uế hậu cung.

Bọn họ lấy đây làm gương, nói ta phạm tội dâm loạn, tội danh không thành lập, chỉ là vì nhầm lẫn bệ hạ thành gian phu.

Bọn họ không đồng ý phong hậu cho ta, một người phụ nữ từng chủ động phạm thất xuất.

Mà Ngụy Trạm lại không quan tâm đến lời nói của những lão thần cổ hủ này.

"Huệ phi vào cung ba năm, thị vệ trong cung nhiều vô số kể, nàng chưa bao giờ nhìn bọn họ lấy một cái, luôn giữ bản phận. Cho đến năm ngoái mới gặp trẫm, mới có chuyện 'quyến rũ thị vệ, thông gian với người khác' mà các khanh nói.

Vì sao nàng không quyến rũ thị vệ khác, chỉ quyến rũ trẫm? Đó không phải là vì nhìn trúng dung mạo của trẫm, nhìn trúng con người trẫm sao.

Trẫm và Huệ phi tâm đầu ý hợp, tình cảm chân thành này, không phải các khanh vu oan giá họa, gán tội danh là có thể ngăn cản được.”

Ta đứng ở cửa, nghe lời nói của hắn, giơ tay lên che miệng cười trộm.

Không lâu sau, cửa điện mở ra, đám đại thần kia bị đuổi đi. Người đi cuối cùng, thậm chí còn bị Ngụy Trạm đá một cái ra khỏi cửa điện.

Lúc ta mang hộp cơm đi vào, Ngụy Trạm cũng cho người truyền bữa ăn lên.

Một bàn đầy các món ăn, hai mươi sáu món.

Trước mặt hắn là hai món do ta làm: “Hai món này gọi là gì?”

Ta đáp: “Vịt muối chua ngọt kiểu Quảng Đông và sườn xào mận, đều là món chua chua ngọt ngọt, khai vị.”

Lúc ăn cơm, ta theo thói quen gắp một miếng cá, đặt vào bát của hắn. Kết quả hắn vừa ăn miếng cá đó, sắc mặt liền thay đổi lớn, lập tức nôn ra.
 
Bạo Quân Nổi Lòng Ham Muốn Làm Tra Nam
Chương 17



Phương Thành công công đứng bên cạnh đã quen với tình huống này, lập tức đưa bô đến trước mặt Ngụy Trạm.

Ta nhìn Ngụy Trạm đang ôm bô nôn khan, trong lòng dâng lên cảm giác có lỗi: “Xin lỗi, ta quên mất gần đây huynh nhạy cảm với những thứ này, không ăn được.”

Đặng bà bà cười nói: 'Năm xưa Tử An thái hậu lúc mang thai bệ hạ, bản thân ăn ngon ngủ yên, ngược lại là tiên đế bị ốm nghén, mãi đến khi bệ hạ ra đời, tiên đế mới hết nôn ói.”

Ta sờ sờ bụng: “A Trạm, huynh cố gắng thêm bảy tháng nữa nhé.'"

Thấy hắn khó chịu như vậy, ta liền cho Đặng bà bà đi lấy nước mận xanh đến, pha thêm nước cho loãng.

"Uống chút nước mận xanh đi, giảm bớt cảm giác buồn nôn."

Hắn nhận lấy, uống một hơi hết sạch, sau đó sờ sờ miệng ly.

"Nước mận xanh năm ngoái ngâm không còn bao nhiêu nữa nhỉ?"

Quả thực là không còn bao nhiêu nữa, năm ngoái lúc đó không biết hắn là hoàng đế, hắn lén đưa ta vào Mai cung, ta cũng không dám hái nhiều mận.

"Hũ nước mận xanh kia quả thực là sắp hết rồi."

"Ngày mai chúng ta đến Mai cung hái mận ngâm rượu mận, làm nước mận xanh, thuận tiện thắp hương cho mẫu hậu."

Hôm sau, ta và Ngụy Trạm đến Mai cung.

Mai cung là cung điện của Tử An thái hậu, mẫu thân của Ngụy Trạm lúc trước, vì bà thích ăn mận xanh, nên tiên đế đã tự tay trồng mấy chục cây mận trong cung điện của bà, và đổi tên cung điện thành Mai cung.

Cây mận ở đây rất nhiều loại, thời gian chín cũng khác nhau.

Năm ngoái lúc ta và Ngụy Trạm đến trộm mận, là lứa mận cuối cùng chín.

Lúc đó sự chú ý của ta đều dồn vào việc hái mận, không hề để ý đến chủ nhân của cung điện này.

Ngụy Trạm lúc đó có vẻ buồn bã, nói dối một lý do, dẫn ta cúi đầu lạy chính điện một lát.

Mà hôm nay, ta lại bước vào chính điện, nhìn rõ tất cả cảnh tượng bên trong, trên tường treo một bức tranh của phụ hoàng và mẫu hậu của Ngụy Trạm.

Trong tranh, nam nhân anh tuấn đoan chính, phong thần tuấn lãng đang đỡ lấy một thiếu nữ xinh đẹp như tiên nữ.

Đó là tiên đế và Tử An thái hậu lúc còn trẻ.

Ngụy Trạm vừa đặt đồ cúng lên, thắp hương, chia ra ba nén đưa cho ta, sau đó hai chúng ta cùng nhau cúi đầu thắp hương cho tiên đế và Tử An thái hậu.

Lúc đang hái mận trong sân, Ngụy Trạm kể cho ta nghe chuyện tình cảm của phụ mẫu hắn.

Phụ thân của hắn, Ngụy Liệt, là con trai của cung nữ, không được người khác ưa thích, thường xuyên bị bắt nạt.

Còn Tử An thái hậu Lục Tịch Nguyệt là thứ nữ nhà họ Lục, có một người dì nhỏ làm phi tần trong cung, cho nên thường xuyên được đưa vào cung.

Trong một lần tình cờ, Lục Tịch Nguyệt nhìn thấy Ngụy Liệt bị con trai của trung cung bắt nạt, lúc đó liền cảm thấy vị hoàng tử thất sủng này giống như một chú chó con bị rơi xuống nước, đáng thương vô cùng.

Vì vậy, Lục Tịch Nguyệt động lòng trắc ẩn, đưa đồ ăn và đồ dùng cho Ngụy Liệt.

Ai ngờ được, người con trai thất sủng của cung nữ kia, sau này lại lên ngôi hoàng đế, sau đó lấy thứ nữ nhà họ Lục làm hậu. Hai người tình cảm thâm thuyết, khiến người khác ghen tị.

Đáng tiếc số phận trêu ngươi, Lục Tịch Nguyệt sau khi sinh ra Ngụy Trạm, vẫn còn trong tháng, đã qua đời vì một cơn phong hàn.

Tiên đế vì vậy mà suy sụp, cuối cùng cũng vì đứa con chung của hai người, cũng chính là vì Ngụy Trạm mà vực dậy tinh thần.

Còn thái hậu hiện nay, cũng chính là mẫu thân của Kỳ vương, lúc đó thường xuyên lấy cớ chăm sóc cháu trai mà vào cung.

Sau đó vào ngày giỗ của Tử An thái hậu, đã thắp hương k.í.c.h d.ụ.c trong Mai cung, lại còn cố ý mặc y phục của mẫu thân Ngụy Trạm, nhân lúc Ngụy Liệt uống rượu say không nhìn rõ người, bò lên long sàng.

Nếu như nàng ta không phải là em gái của Tử An thái hậu, thì đã bị xử c.h.ế.t từ lâu rồi.

Nhắc đến thái hậu, Ngụy Trạm rõ ràng cũng không thích.

Ai bảo hậu cung của phụ hoàng hắn chỉ có hai người, mà Tử An thái hậu đã qua đời, chỉ còn lại mẫu thân của Kỳ vương.

Ngụy Trạm sau khi lên ngôi, liền phong cho người phụ nữ duy nhất của phụ hoàng còn sống làm thái hậu.

“Thái hậu nhận được tin, biết nàng mang thai, không bao lâu nữa sẽ khởi hành từ núi Ngũ Đài trở về hoàng cung.”

Trước đây Ngụy Trạm không thể tiếp xúc với nữ nhân, gần như cả triều đình và hậu cung đều ngầm công nhận, sau này ngôi vị của hắn sẽ truyền lại cho Kỳ vương.

Thế nhưng bây giờ ta lại trở thành ngoại lệ, lại còn mang thai con của Ngụy Trạm.

Bây giờ thái hậu lễ Phật trở về, ai biết nàng ta có làm gì bất lợi cho ta hay không.

Ngụy Trạm nhìn thấy ta mặt mày ủ rũ, liền ôm lấy ta: “Huệ Huệ, nàng yên tâm đi, trẫm sẽ loại bỏ hết tất cả những mối đe dọa đến nàng và con.”

“Ừm, ta tin tưởng A Trạm.”
 
Bạo Quân Nổi Lòng Ham Muốn Làm Tra Nam
Chương 18



Đợi đến khi ta mang thai được ba tháng, Ngụy Trạm đã công bố tin tức này trước triều đình, đồng thời ban thánh chỉ phong ta làm phi.

Vài ngày sau, lễ giá của thái hậu trở về hoàng cung.

Hừm, lại phải bắt đầu cuộc sống ngày nào cũng phải dậy lúc năm giờ sáng, sau đó phải đến thỉnh an thái hậu trước sáu giờ rồi.

Sáng sớm hôm nay, ta vừa kịp giờ đến Trường Xuân cung của thái hậu.

Vì đã được phong phi, cho nên bây giờ chỗ ngồi của ta cũng ở hàng đầu, là một trong hai vị trí gần thái hậu nhất.

Sau khi thái hậu đến, các phi tần đều cúi đầu chào hỏi bà ấy, đợi bà ấy cho phép đứng dậy, chúng ta mới đứng dậy trở về chỗ ngồi của mình.

Ánh mắt của bà ấy đầu tiên là dừng lại trên người ta, tuy rằng trên mặt hiền từ, nhưng ta lại nhìn thấy trong mắt bà ấy lóe lên vẻ lạnh lùng.

Bà ấy hỏi han vài câu về chuyện mang thai của ta, sau đó lại ban thưởng một ít trân bảo, cuối cùng miễn cho ta phải đến thỉnh an hàng ngày, dặn dò ta phải bồi bổ thai nhi cho tốt.

Lúc rời khỏi Trường Xuân cung, có một nữ tử vội vàng đuổi theo. Phía sau nữ tử kia còn có cung nữ đi theo, gọi nàng ta là “Thiên nữ”.

Thiên nữ?

Hình như ta từng nghe Ngụy Trạm nhắc đến.

Thái hậu trong lúc đi lễ Phật ở núi Ngũ Đài từng gặp nguy hiểm, bị một thiếu nữ cứu giúp.

Thiếu nữ kia hành vi cử chỉ kỳ lạ, miệng thường nói những lời đại nghịch bất đạo. Nàng ta có thể chế tạo ra những đồ vật chưa từng có, đồng thời còn có thể tiên đoán tương lai.

Vì vậy, thái hậu phong cho nàng ta là Thiên nữ.

Vị Thiên nữ này đuổi theo, sau đó liền nói một câu: “Huệ phi, câu tiếp theo của “lẻ biến chẵn không biến” là gì?”

Nghe thấy câu thần chú quen thuộc, ta đứng ngây người ra. Thấy ta không trả lời, đối phương lẩm bẩm: “Không nối được sao? Chẳng lẽ ngươi không học cấp ba à?”

Thế là nàng ta lại đổi một câu thần chú khác dùng để nhận ra đồng hương: “Rượu ngự dụng?”

Ta hoàn hồn từ sự phấn khích khi gặp được đồng hương: “Một trăm tám một ly.”

Sau khi đối đáp thành công câu thần chú, ánh mắt đối phương sáng lên, tiến lên nắm lấy tay ta: “Đồng hương!”
 
Bạo Quân Nổi Lòng Ham Muốn Làm Tra Nam
Chương 19



Chúng ta tìm một nơi kín đáo, nàng ta cho cung nữ phía sau lùi xuống, ta cũng cho Đặng bà bà lùi xuống.

Nàng ta: “Tôi là tác giả của cuốn tiểu thuyết này, Linh Thư. Sau khi thức đêm viết truyện, trước mắt tối sầm lại, sau đó thì xuyên vào đây. Còn cô thì xuyên sách như thế nào?”

Ta: “Là sinh viên mới tốt nghiệp đại học, trên đường đi phỏng vấn, nhìn thấy một đứa bé vượt đèn đỏ, để cứu đứa bé đó, tôi bị xe tông.”

Đồng hương gặp đồng hương, hai hàng nước mắt chảy dài. Chúng ta ôm lấy nhau, giữa thời đại xa lạ này than thở về nỗi khổ sở không có điện thoại, WiFi.

Nhắc đến chỗ này, Linh Thư dùng giọng điệu xúi giục, nói bên tai ta: “Bây giờ có cách để quay về rồi, chỉ cần đưa cốt truyện về đúng quỹ đạo, khiến bạo quân c.h.ế.t đi, Kỳ vương lên ngôi, cưới Yến Xuân Nê làm hậu, vậy là chúng ta có thể quay về thế giới ban đầu sau khi kết thúc. Chỉ cần cậu đầu quân cho Kỳ vương, truyền tin tức nhất cử nhất động của bạo quân cho Kỳ vương là được.”

Nghe vậy, sắc mặt ta thay đổi, không chút do dự rút tay mình lại.

“Linh Thư, cô biết thân phận của tôi bây giờ, nếu Kỳ vương lên ngôi, tôi chỉ có con đường chết. Sao cậu lại nghĩ tôi sẽ vì muốn cốt truyện trở về đúng quỹ đạo, mà phản bội Ngụy Trạm, đầu quân cho Kỳ vương?”

“Cô không muốn trở về nữa sao?”

“Ta ở thời hiện đại đã c.h.ế.t rồi, tận mắt nhìn thấy chiếc xe tải cán qua người ta. Ta không trở về được nữa, nếu c.h.ế.t ở thế giới này, ta liền thực sự c.h.ế.t rồi.”

Hơn nữa, trên người ta không có ràng buộc hệ thống gì cả, cũng không nhận bất kỳ nhiệm vụ nào từ xuyên sách. Vì vậy cho dù mọi thứ diễn ra theo cốt truyện, ta cũng không tin mình có thể trở về thời hiện đại.

Linh Thư hình như chưa từng nghĩ ta sẽ từ chối: “Cô thực sự không muốn đầu quân cho Kỳ vương, mà muốn đứng về phe bạo quân?”

Ta vỗ vỗ bụng: “Ngụy Trạm, là cha của con tôi, là phu quân của tôi, tôi không đứng về phe hắn, thì đứng về phe ai?”

Nếu như biết từ trước vị Thiên nữ này là đến để lôi kéo ta, muốn ta phản bội Ngụy Trạm, thì ta sẽ không đồng ý gặp riêng nàng ta.

Ta quay người, chuẩn bị rời đi.

“Gần đây Ngụy Trạm g.i.ế.c rất nhiều người, cô chắc là không biết đâu nhỉ? Hắn là bạo quân, cô ở lại bên cạnh hắn, không sợ sao?”

Nhất cử nhất động của hắn ta đều biết, làm sao ta lại không biết chứ.

Hắn mỗi ngày đều trở về trước khi trời tối, nhìn ta ngủ say rồi, lại lén lút rời đi xử lý công việc, bắt không ít người, cũng g.i.ế.c không ít người.

Thỉnh thoảng cũng có người có ý đồ khác, kể cho ta nghe về những việc làm gần đây của hắn.

Những người đó luôn tưởng rằng, ta sẽ bị thủ đoạn tàn nhẫn của Ngụy Trạm dọa sợ, mà sinh ra nỗi sợ hãi với hắn.

Bọn họ chỉ kể cho ta nghe mặt lạnh lùng tàn nhẫn của Ngụy Trạm, nhưng lại không nói cho ta biết vì sao hắn lại g.i.ế.c người.

“Ngụy Trạm hắn là bạo quân, chứ không phải hôn quân. Hắn chỉ là dùng thủ đoạn độc đoán tàn nhẫn để cai trị, trừng phạt nghiêm khắc quan lại và bọn ác bá. Nhưng hắn không hề bóc lột dân lành, không g.i.ế.c người vô tội như hôn quân.”

“Nếu hắn không phải là bạo quân, vậy chuyện nữ chính bị tru di cửu tộc thì giải thích như thế nào?”

“Phụ thân của nữ chính là tham quan, tuy rằng tham ô không nhiều, nhưng cũng đã nuốt riêng vài nghìn lạng bạc cứu trợ. Vài nghìn lạng bạc, có thể cứu sống hàng nghìn nạn dân trong cơn thiên tai. Không có vài nghìn lạng bạc đó, hàng nghìn nạn dân sẽ c.h.ế.t đói. Ngươi nói xem, gia đình nữ chính không đáng c.h.ế.t sao?”

“Nhưng bạc là do phụ thân Yến Xuân Nê tham ô, người nhà của nàng ta vô tội, cũng bị xử c.h.ế.t cùng.”

“Yến Xuân Nê và người nhà của nàng ta là người hưởng lợi, không phải vô tội.”

Linh Thư không phải là dân lành bị áp bức, đương nhiên cảm thấy nữ chính vô tội.

Nhưng ta từng là thứ dân bị quan phủ áp bức, ta căn bản sẽ không đồng tình với con gái của tội thần.

Ta xuyên đến thế giới này mười mấy năm, ta biết rõ công lao của Ngụy Trạm trong quá khứ.
 
Back
Top Bottom