Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bảo Bối Cún Con Của Tôi

Bảo Bối Cún Con Của Tôi
Chương 10



Bận rộn công việc cả ngày, nhìn năm mươi hai tin nhắn Chu Vọng gửi đến trên WeChat, tôi nhếch mép cười.

Em trai thật là dính người!!!

Cậu ta báo cáo lịch trình của mình cho tôi, nói là đi chơi cùng bạn bè.

Sau đó đặc biệt nhấn mạnh: 【Không có con gái.】

Tôi khen ngợi cậu ta.

Về đến nhà, tôi gửi tin nhắn cho cậu ta: 【Em ngủ đi, ngủ ngon.】

Cậu ta giây nào trả lời: 【Chị ơi, hôn chúc ngủ ngon.】

Vừa định gõ chữ, điện thoại lại có cuộc gọi đến làm gián đoạn.—Là cô bạn thân c.h.ế.t tiệt của tôi, Trần Ngọt.

Hôm nay cô ấy mới về nước, nhất quyết muốn tôi đi tham gia bữa tiệc chào mừng.

Nghĩ lại, chúng tôi cũng đã lâu rồi không gặp nhau, bản thân làm việc vất vả như vậy, cũng nên thư giãn một chút.

Nhìn địa chỉ cô ấy gửi đến, tôi mặc vào bộ đầm đen trễ vai ngắn.

Quán bar là nơi chúng tôi thường xuyên tụ tập trước đây. Hôm nay đặc biệt nhộn nhịp, xe sang trước cửa không đếm xuể. Trần Ngọt bao toàn bộ khu vực trung tâm sôi động nhất của đại sảnh.

Trên ghế có hai thiếu niên có nét đặc trưng cực kỳ nổi bật.

Cô ấy nháy mắt với tôi: “Giang đại tiểu thư, đến rồi kia."

Hai người thiếu niên kia cũng đồng thanh nói: “Chị ơi." làm thu hút không ít sự chú ý.

Mí mắt phải của tôi cứ giật liên tục, có điềm bất lành. Quả nhiên, không lâu sau, Bạch Thiến Thiến đến. Cô ta ăn mặc rất tinh tế, trông như đang tìm người, rất vội vàng.

Tôi và Trần Ngọt nhìn nhau. Cô ấy biết tất cả mọi chuyện về em gái tôi, nhưng lúc đó, nhà họ Trần cũng không giúp được gì. Nhưng cô ấy cũng không ít lần giúp tôi trả thù Bạch Thiến Thiến.

Bạch Thiến Thiến hình như đã phát hiện ra mục tiêu, đôi mắt sáng lên.

Người phục vụ được Trần Ngọt cài vào lúc này đổ rượu vào người cô ta.

Nhìn Bạch Thiến Thiến tức giận đi vào nhà vệ sinh, tôi trực tiếp khóa cửa, nhặt dụng cụ bên cạnh xen vào, cho cô ta một trận sung sướng.

Cô ta hình như đã phản ứng lại: “Giang Thu, con tiện nhân, tao sẽ không tha cho mày đâu, tao nhất định sẽ g.i.ế.c mày!"

Tôi không để ý đến cô ta, lại đổ thêm rượu pha.

Mở cửa ra, lúc cô ta đang ngẩn người, tôi ấn đầu cô ta vào bồn cầu: “Bạch Thiến Thiến, tao chỉ đáp lại mày theo cách của mày thôi. Mày không phải muốn chơi sao, vậy tao chơi cùng mày."
 
Bảo Bối Cún Con Của Tôi
Chương 11



Bạch Thiến Thiến luôn được nuôi dưỡng trong nhung lụa, ngày thường đều có vệ sĩ đi theo bảo vệ bí mật.

Hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội, tôi vỗ vỗ tay, nhìn cô ta ngất xỉu, lại khóa cửa lại.

Vừa đi ra ngoài, lại bị người ta ôm eo từ phía sau. Giọng nói trầm thấp nguy hiểm của Chu Vọng vang lên bên tai ta: “Chị ơi, đồ dối trá."

Giây tiếp theo, cậu ta hôn xuống.

Trong lúc môi lưỡi kề nhau hỗn loạn, tôi đã cảm nhận được mùi m.á.u tanh trong miệng.

Tôi cắn mạnh cậu ta một cái. Cậu ta trả thù bằng cách cắn lại.

Tôi đẩy cậu ta ra: “Sao cậu lại ở đây?"

Cậu ta lạnh lùng hừ một tiếng, cố ý lau vết m.á.u trên khóe miệng, giọng điệu âm dương quái khí: “Chị ơi tốt lắm~”

(*Âm dương quái khí: nghĩa đen là khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.)

Đến vội quá, quên mất không báo cho cậu ta, tôi có chút xấu hổ. Ai ngờ lại trùng hợp như vậy.

Tôi kéo kéo tay áo cậu ta.

Cậu ta lại hừ hừ: “Chị ơi tốt lắm~”

Tôi: ?

Lòng dạ đàn ông như kim đáy biển.

Tôi phản ứng lại chậm, liền vội vàng giải thích.

Cậu ta nhìn tôi từ trên xuống dưới, ánh mắt trầm xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cái váy c.h.ế.t tiệt, ngắn như vậy, không muốn sống nữa à?"

Sao tôi cảm thấy lời này của cậu ta có ý tứ khác vậy?

Thấy cậu ta sắp tức giận đến nơi, tôi bèn bịt miệng cậu ta lại, dỗ dành.

Tuổi còn trẻ mà nóng tính như vậy, không tốt.

Một giọng nói vang lên bất ngờ khiến tôi sững sờ: “Tiểu Chu gia, cậu đã tìm thấy Thiến Thiến chưa?"

Tôi theo bản năng siết c.h.ặ.t t.a.y áo cậu ta. Chu Vọng lười biếng ngẩng đầu, mặt không đổi sắc nói: “Cô ấy về nhà rồi."

Ánh mắt đối phương dừng lại trên người tôi, Chu Vọng đá hắn ta một cái.

"Nhìn cái gì mà nhìn, đây là bạn gái tôi, còn nhìn nữa, tôi móc mắt cậu ra đấy."

Nói xong, cậu ta kéo tôi đi.

Tôi khoác áo của cậu ta, nháy mắt với Trần Ngọt.

Chu Vọng cẩn thận thắt dây an toàn cho tôi, trong lúc đó không quên "lợi dụng": “Một cô gái nhỏ làm chuyện xấu lại còn sợ hãi à."

Tôi không nhịn được, cho cậu ta một cái bạt tai.

"Ít lướt mạng đi, đọc sách nhiều vào."

Cậu ta tủi thân nói: “Chị ơi."

Tôi thường nghi ngờ Chu Vọng bị rối loạn nhân cách. Giây trước cậu ta còn làm nũng, giây sau cậu ta có thể nghiêm túc như một người khác.

Nhưng tôi nghĩ lại, sống trong môi trường gia tộc đầy nguy hiểm và thủ đoạn, tinh thần không bình thường cũng là chuyện bình thường.

"Chị, quán bar đó, là của em, yên tâm đi."

Tôi gật đầu. Hình như cậu ta cũng đoán được tôi muốn nói gì.

Cậu ta nhếch mép cười: “Tất nhiên em sẽ vô điều kiện đứng sau chị, chị muốn hái sao trên trời, em cũng sẽ giúp chị."

Ừm, cậu ta thật sự rất biết cách, tôi thật sự có chút cảm động.
 
Bảo Bối Cún Con Của Tôi
Chương 12



Biết được ở quán bar, hai cậu trai nhỏ mà Trần Ngọt gọi đến bị đánh thành trọng thương, là người của Chu Vọng làm.

Tôi tức giận, tra hỏi cậu ta, cậu ta cũng thừa nhận. Cậu ta cho rằng mình không sai, lại còn giận dỗi tôi. Cả hai đều không ai nhường ai.

Tôi có chút hoảng loạn, Chu Vọng trước mặt tôi luôn hiền lành vô hại, suýt nữa quên mất cậu ta nổi tiếng là tàn nhẫn lạnh lùng. Sự chiếm hữu và cố chấp ẩn giấu của cậu ta khiến tôi cảm thấy khó mà chấp nhận được.

Mấy ngày nay tôi đều không liên lạc với cậu ta.

Mỗi ngày cậu ta đều gửi một sticker, hình như đang thử xem tôi có chặn hoặc xóa cậu ta không.

Vừa buồn cười vừa tức giận.

Buổi tối, tôi cầm thiệp mời tham gia buổi đấu giá ngầm. Trong buổi này có một bức tranh chữ tôi rất thích, muốn mua tặng cho bố. Vừa đến nơi, lại gặp oan gia ngõ hẹp— Bạch Thiến Thiến.

Thấy tôi, cô ta trừng mắt tức giận, hận không thể xé xác ta, nhưng hôm nay là dịp người có m.á.u mặt đổ về này nên cô ta không dám manh động.

Lòng dạ tiện nhân lại muốn giữ thể diện tiểu thư, cũng vất vả cho cô ta rồi.

Tôi không nhịn được cười thành tiếng.

Cô ta hoàn toàn không nhịn được nữa, bỏ qua sự ngăn cản của người xung quanh, tức giận lao về phía ta.

Cô ta độc ác muốn kéo váy tôi. Đây là chiếc váy một dây, rất dễ bị kéo tuột. May mà tôi phản ứng nhanh, cho nên móng tay sắc nhọn cào vào tay tôi.

Cô ta tự nhiên càng thê thảm hơn, trên mặt xuất hiện một dấu tay đỏ ửng.

Tôi rẩy rẩy tay: “Mặt dày thật đấy, đau tay quá."

Bạch Thiến Thiến ôm mặt, cắn chặt môi.

“Giang Thu, tại sao cô lại đối xử với tôi như vậy?"

Tôi nhướn mày: “Hay là chúng ta xem camera giám sát, xem ai mới là người như chó điên lao đến đây."

Bạch Thiến Thiến không nói gì, rất nhanh đã bị người ta đỡ dậy, nước mắt ngưng đọng trong hốc mắt, bộ dạng đáng thương này, khiến người ta nhìn thấy phải động lòng.

Mọi người xung quanh lập tức chỉ trích tôi.

Tôi nheo mắt, đây là thủ đoạn thường dùng của cô ta, lúc trước chính là đeo chiếc mặt nạ giả tạo này, không ai tin cô ta lại độc ác bắt nạt em gái tôi như vậy.

Hôm nay tôi muốn xé rách chiếc mặt nạ của cô ta.

Vừa định tiến lên, Bạch Thiến Thiến bị người ta kéo ra sau. Bóng dáng quen thuộc che trước mặt tôi—Là Chu Vọng.
 
Bảo Bối Cún Con Của Tôi
Chương 13



Biết được ở quán bar, hai cậu trai nhỏ mà Trần Ngọt gọi đến bị đánh thành trọng thương, là người của Chu Vọng làm.

Tôi tức giận, tra hỏi cậu ta, cậu ta cũng thừa nhận. Cậu ta cho rằng mình không sai, lại còn giận dỗi tôi. Cả hai đều không ai nhường ai.

Tôi có chút hoảng loạn, Chu Vọng trước mặt tôi luôn hiền lành vô hại, suýt nữa quên mất cậu ta nổi tiếng là tàn nhẫn lạnh lùng. Sự chiếm hữu và cố chấp ẩn giấu của cậu ta khiến tôi cảm thấy khó mà chấp nhận được.

Mấy ngày nay tôi đều không liên lạc với cậu ta.

Mỗi ngày cậu ta đều gửi một sticker, hình như đang thử xem tôi có chặn hoặc xóa cậu ta không.

Vừa buồn cười vừa tức giận.

Buổi tối, tôi cầm thiệp mời tham gia buổi đấu giá ngầm. Trong buổi này có một bức tranh chữ tôi rất thích, muốn mua tặng cho bố. Vừa đến nơi, lại gặp oan gia ngõ hẹp— Bạch Thiến Thiến.

Thấy tôi, cô ta trừng mắt tức giận, hận không thể xé xác ta, nhưng hôm nay là dịp người có m.á.u mặt đổ về này nên cô ta không dám manh động.

Lòng dạ tiện nhân lại muốn giữ thể diện tiểu thư, cũng vất vả cho cô ta rồi.

Tôi không nhịn được cười thành tiếng.

Cô ta hoàn toàn không nhịn được nữa, bỏ qua sự ngăn cản của người xung quanh, tức giận lao về phía ta.

Cô ta độc ác muốn kéo váy tôi. Đây là chiếc váy một dây, rất dễ bị kéo tuột. May mà tôi phản ứng nhanh, cho nên móng tay sắc nhọn cào vào tay tôi.

Cô ta tự nhiên càng thê thảm hơn, trên mặt xuất hiện một dấu tay đỏ ửng.

Tôi rẩy rẩy tay: “Mặt dày thật đấy, đau tay quá."

Bạch Thiến Thiến ôm mặt, cắn chặt môi.

“Giang Thu, tại sao cô lại đối xử với tôi như vậy?"

Tôi nhướn mày: “Hay là chúng ta xem camera giám sát, xem ai mới là người như chó điên lao đến đây."

Bạch Thiến Thiến không nói gì, rất nhanh đã bị người ta đỡ dậy, nước mắt ngưng đọng trong hốc mắt, bộ dạng đáng thương này, khiến người ta nhìn thấy phải động lòng.

Mọi người xung quanh lập tức chỉ trích tôi.

Tôi nheo mắt, đây là thủ đoạn thường dùng của cô ta, lúc trước chính là đeo chiếc mặt nạ giả tạo này, không ai tin cô ta lại độc ác bắt nạt em gái tôi như vậy.

Hôm nay tôi muốn xé rách chiếc mặt nạ của cô ta.

Vừa định tiến lên, Bạch Thiến Thiến bị người ta kéo ra sau. Bóng dáng quen thuộc che trước mặt tôi—Là Chu Vọng.
 
Bảo Bối Cún Con Của Tôi
Chương 14



Trở về nhà, tôi trằn trọc không ngủ được. Đầu óc đầy hình ảnh của Chu Vọng. Lúc này Trần Ngọt cũng gửi tin nhắn đến.

【Thu Thu, oan cho tiểu Chu gia nhà cậu rồi, vừa nãy tớ mới biết, hai người đó là tự làm tự chịu.】

Thì ra, hai người đó lúc tôi và Trần Ngọt không chú ý, đã bỏ thuốc vào ly của hai đứa. Nếu dính bẫy, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Tôi lập tức thùng thình bật dậy, lái xe đến dưới lầu biệt thự riêng của Chu Vọng.

Lúc này, cậu ta vẫn không nghe điện thoại của tôi, cũng không trả lời tin nhắn, tôi rất lo lắng.

Tôi cắn răng, bấm chuông cửa biệt thự. Thấy tôi, Chu Vọng có chút ngạc nhiên, trong mắt lóe lên tia vui mừng.

Tôi vừa định mở miệng, đã bị cậu ta kéo vào trong.

Bên trong biệt thự náo nhiệt bất thường, có cả ông nội Chu, và bố mẹ Bạch.

Chắc hẳn là do chuyện Chu Vọng làm, bây giờ người ta đến tận cửa đòi công đạo.

Chu Vọng nắm tay tôi đi vào trong.

Thấy tôi, ánh mắt Bạch Thiến Thiến đầy hận thù. Bố mẹ Bạch càng không ngồi yên được nữa, mở miệng ra là châm chọc: “Bây giờ con gái con lứa thật là không biết trời cao đất dày, chạy đến bên cạnh vị hôn phu của người khác."

"Cái loại gia đình thô lỗ như nhà họ Giang, thì dạy dỗ được cái thể loại gì."

Mẹ Bạch thở dài: “Ông nội Chu này, bây giờ Tiểu Vọng còn dám dẫn cái đứa con gái không ra sao này đến trước mặt Thiến Thiến, sau này phải làm sao đây."

Chu Vọng siết c.h.ặ.t t.a.y tôi, ánh mắt lóe lên tia lạnh lùng: “Không sao chứ? Đây là bạn gái tôi! Chưa từng thấy ai muốn làm tiểu tam mà trơ trẽn như vậy, dạy con gái cũng phải dạy cho nó biết điều chứ."

"Nể mặt mọi người, tôi mới nhịn, cô nghĩ những chuyện ngu xuẩn nhà họ Bạch làm, không ai biết sao?”

"Làm cho tôi nóng lên, cô nghĩ ông cụ có bảo vệ được mọi người không?"

Không cho tôi cơ hội phản bác, cậu ta kéo tôi lên lầu, bỏ qua sắc mặt u ám của ông cụ, và vẻ mặt tức giận của nhà họ Bạch.

Trong hoàn cảnh này, tôi chỉ nghĩ đến một câu. Nhẫn nhịn đúng lúc, kiêu ngạo đúng thời điểm, được đằng chân lân đến đầu là mày c.h.ế.t với tao!!!

Thôi xong, lướt mạng nhiều quá rồi.
 
Bảo Bối Cún Con Của Tôi
Chương 15



Căn phòng của Chu Vọng toàn bộ đều là màu đen, trông rất ảm đạm.

Tiếng khóa cửa vang lên, cậu ta trong bóng tối, trông cực kỳ nguy hiểm.

"Hừm, cơn gió nào thổi chị đến đây vậy?"

Tôi trực tiếp chọn tin tưởng chân thành là vũ khí lợi hại nhất.

“A Vọng, xin lỗi, là tôi nghĩ oan cho cậu rồi, tôi không nên chưa rõ chuyện gì đã mắng cậu, lại còn cãi nhau với cậu. Tôi đã nhận thức được lỗi sai của mình, cậu tha cho tôi lần này được không?"

Cậu ta cười khẽ, giọng nói khàn khàn: “Vậy chị định bồi thường cho em thế nào, em tổn thương lắm đấy."

Tôi sững sờ, bồi thường kiểu gì?

Cậu ta hình như cũng không thiếu thứ gì.

Lúc tôi đang ngẩn người, cậu ta đã hôn xuống, bàn tay còn không yên phận.

"Chị, đã lên thuyền cướp biển của em rồi, thì không có cơ hội xuống đâu."

"Sẽ không xuống đâu."

Trong phòng có chút nóng, vất vả lắm mới thoát khỏi sự trói buộc của cậu ta, tôi mở cửa ban công phòng cậu ta ra liền nhìn thấy bóng dáng nhà họ Bạch sắp rời đi dưới lầu.

Chu Vọng nhướn mày. Cảm nhận được ánh mắt của Bạch Thiến Thiến, tôi lại hôn lên má cậu ta.

Chu Vọng cụp mắt, thờ ơ nói: “Chị, rốt cuộc là thích em, hay là đang lợi dụng em?"

Tôi giật mình.
 
Bảo Bối Cún Con Của Tôi
Chương 16



Hẹn hò qua mạng hoàn toàn là vô tình, nhưng mà thực sự là vì muốn trả thù Bạch Thiến Thiến, tôi mới đồng ý tiếp tục với cậu ta.

Những ngày tháng ở bên cậu ta, tôi lại không thể kiềm chế mà rung động.

Thấy tôu lâu như vậy không trả lời, cậu ta lạnh nhạt "ừm" một tiếng.

"Em hiểu rồi."

Tôi: ?

Lúc được tài xế đưa trở về nhà họ Chu, tôi vẫn luôn không có cơ hội giải thích rõ ràng với Chu Vọng, cậu ta đã chặn mọi liên lạc của tôi. Cứ như vậy mà mất liên lạc với cậu ta ba ngày.

Tâm trạng của tôi rất thất thờ, để bố mẹ không phải lo lắng, tôi lấy cớ làm việc để chuyển đến căn nhà nhỏ của mình ở.

Tin tức tràn ngập đều đang đưa tin về hôn lễ của Chu Vọng và Bạch Thiến Thiến. Cưới gượng ép giữa hai gia tộc lớn, không còn gì để bàn cãi.

Tôi và cậu ta cuối cùng cũng chỉ là người qua đường.

Ngày Chu Vọng đính hôn, trời mưa rất to.

Tôi ngồi trên sofa lau nước mũi, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Tiếng chuông cửa vang lên không đúng lúc, mở cửa ra. Người đứng ngoài cửa là Chu Vọng đang ướt như chuột lột.

"Chị ơi, một chú cún con không nhà không ai cần, chị có muốn nhận nuôi không?"

Tôi ôm chầm lấy cậu ta.

"Muốn."

Chu Vọng đã trốn khỏi hôn lễ bị ông nội ép buộc.

Cậu ta chỉ muốn tôi sắp xếp lại tình cảm của mình, không ngờ bị ông nội nhìn thấy kẽ hở, trực tiếp nhốt cậu ta lại.

Nhà họ Bạch thế hệ trước có ân cứu mạng với nhà họ Chu. Ông nội rất nể mặt, Chu Vọng lại ngỗ nghịch.

Để trả thù, đợi đến khi khách khứa đều tập trung ở hôn lễ, cậu ta đã cao chạy xa bay.
 
Bảo Bối Cún Con Của Tôi
Chương 17



Chu Vọng bị thương không nhẹ. Thoát khỏi sự giám sát của vệ sĩ mà ông nội phái đến, cậu ta đã tốn không ít sức lực. Bên kia hỗn loạn cả lên.

Vô tình, tôi và Chu Vọng bắt đầu cuộc sống ở chung.

Mới đầu mỗi lần thức dậy, tôi đều không quen, theo bản năng cho cậu ta một cái bạt tai: “Cậu là ai, sao lại ở trên giường của tôi?"

Cậu ta bị đánh đến mơ màng, giận dỗi quậy tôi dậy theo.

Gần đây Chu Vọng rất thích nấu ăn. Vị thiếu gia cao quý lâu nay không bao giờ đụng tay vào việc bếp núc lại đeo tạp dề màu hồng nhạt của tôi, bưng lên một đĩa cà chua xào trứng.

Chỉ một miếng, suýt chút nữa khiến tôi quy tiên!!!

Nhìn biểu cảm mong chờ trên khuôn mặt tuấn tú của Chu Vọng, tôi chọn nhẫn nhịn.

Cậu ta hơi ngẩng đầu, vô cùng tự hào.

"Chị ơi, thế nào, muốn chiếm được trái tim người phụ nữ, trước tiên phải chiếm được dạ dày của cô ấy."

Tôi kịp thời phủ nhận: “Không, cậu cứ dùng khuôn mặt là được rồi."

Cậu ta nhíu mày: “Hừ, người phụ nữ nông cạn, em biết mình đẹp trai mà, chị kiềm chế một chút có được không?"

Nắm đ.ấ.m của tôi!!!

Cứng rồi đây này!!!

Cậu ta gần như đã cắt đứt liên lạc với bên ngoài. Thấy cậu ta ngày nào cũng ở trong nhà, học ngôn ngữ trên mạng càng ngày càng nhiều.

Những câu nói sến sẩm cứ nói một tràng dài, sắp sửa từ một chú cún điên trở thành chú cún quê mùa rồi.

Tôi rất lo lắng cho trạng thái tinh thần của cậu ta, quyết định dẫn cậu ta ra ngoài đi dạo, thư giãn một chút để cho những thứ linh tinh trong đầu cậu ta biến mất.

Cậu ta lái xe, tôi ngồi ở ghế phụ ăn uống thả ga.

Xe chạy đến con đường nhỏ trên núi.

Đối diện có một chiếc xe thể thao chạy đến, tốc độ rất nhanh, không có dấu hiệu muốn dừng lại, trực tiếp lao về phía chúng ta.

Trong lúc cấp bách, Chu Vọng xoay vô lăng, rõ ràng chiếc xe kia lao thẳng vào ghế phụ.

Vậy mà bây giờ cậu ta lại đứng che trước mặt tôi.

Cậu ta ôm tôi vào lòng: “Chị đừng sợ."

Cú va chạm mạnh khiến tôi choáng váng. Lúc tỉnh lại, xung quanh không một bóng người.

Tôi gọi cấp cứu. Nắm c.h.ặ.t t.a.y Chu Vọng đang hôn mê bất tỉnh, sợ hãi tột độ.

Vốn dĩ cuộc sống bình yên của tôi bị cậu ta đánh vỡ.

Cậu ta dần dần thâm nhập vào cuộc sống của tôi.

Tôi không thể mất cậu ta.

Tôi gọi tên cậu ta, mong muốn nhận được phản ứng.

Cậu ta yếu ớt nói: “Chị ơi, đau quá."

"Ngực đau, chị hôn em một cái đi."

Tôi vội vàng kéo áo cậu ta ra, cố gắng tìm vết thương của cậu ta.

"Chị ơi, như vậy không tốt đâu."

"Im miệng."

Sắc mặt Chu Vọng cực kỳ tái nhợt. Cố gắng giơ tay sờ vào mặt tôi, hình như đang an ủi tôi.

Nghe thấy tiếng còi xe cấp cứu, tôi thở phào nhẹ nhõm. May mà cậu ta phúc lớn mạng lớn, đến bệnh viện, cuối cùng kiểm tra chỉ là gãy xương nhẹ.
 
Bảo Bối Cún Con Của Tôi
Chương 18



Vụ tai nạn xe lần này là g.i.ế.c người. Nhà họ Bạch quả nhiên không ngồi yên được.

Ban đầu là nhằm vào tôi, không ngờ lại kéo cả Chu Vọng vào.

Chu Vọng bỏ trốn, khiến Bạch Thiến Thiến đang mong chờ bị sốc tinh thần.

Tiểu công chúa nhà họ Bạch bị ức h**p, nhà họ Bạch bị mất mặt trước toàn bộ giới thượng lưu, tự nhiên rất bất mãn.

Mặc dù nhà họ Bạch thế hệ trước rất có tiếng tăm, nhưng một đời kém hơn một đời, đến thời bố mẹ Bạch Thiến Thiến, lại nuôi ra một đứa con gái độc ác như vậy, nhà họ Bạch coi như đi đến hồi kết.

Tôi nhếch mép cười, chuẩn bị bao nhiêu năm, đã đến lúc mạng trả mạng.

Bố mẹ Bạch thế hệ này, đã không còn như xưa, chỉ là cái võ rỗng tuếch.

Người quản lý bất tài, tài chính công ty lỗ hổng đầy rẫy. Chỉ có ôm lấy cái đùi nhà họ Chu, mới là cơ hội cuối cùng của bọn họ.

Năm đó, sau khi em gái gặp chuyện, tóc bố tôi gần như bạc trắng trong một đêm, bốc đồng muốn liều mạng với nhà họ Bạch. May mà tôi và mẹ cũng đủ tỉnh táo. Bây giờ nắm trong tay chứng cứ tội phạm kinh tế của nhà họ Bạch, đã đủ để khiến bọn họ tan nát.

Quá trình diễn ra thuận lợi hơn tôi tưởng, trong bóng tối, có một bàn tay lớn đang đẩy sóng giúp tôi— Là ông nội Chu.

Bố mẹ Bạch bị xử lý theo pháp luật, Bạch Thiến Thiến bị đưa vào bệnh viện tâm thần, tôi đã sắp xếp xong tất cả.

Tất cả những tổn thương mà cô ta gây ra cho em gái tôi, đều sẽ nhận được sự trừng phạt xứng đáng.
 
Bảo Bối Cún Con Của Tôi
Chương 19



Giải quyết xong chuyện của nhà họ Bạch đã là hai ngày sau, tôi vội vàng chạy đến bệnh viện.

Chu Vọng đang bó bột nằm trên giường bệnh, trông thật đáng thương.

Cậu ta nhếch mép cười.

"Chị chắc là chán ghét em rồi, nên mới trả lời qua loa cho em như vậy.

"Thôi bỏ đi, chị ngày thường cũng sẽ thất thường như vậy, là em tính toán nhỏ nhen rồi.

"Nhìn xem, em chỉ nói thêm vài câu, chị đã thành ra thế này rồi, thôi bỏ đi, là em nhiều lời rồi."

Tôi khoanh tay nhìn cậu ta diễn.

Mới không gặp được bao lâu, tiểu công tử bớt đã học được cách làm trà xanh rồi.

Không ngờ Chu Vọng lại chu toàn hơn tôi tưởng. Cậu ta công khai bộ mặt thật của Bạch Thiến Thiến cho mọi người biết, cộng thêm tiếng xấu vang xa của cậu ta. Những người thầm mến Bạch Thiến Thiến ban đầu còn muốn giúp đỡ bí mật, lần này, cũng hoàn toàn yên phận.

Tôi nhìn Chu Vọng với ánh mắt khen ngợi.

Cậu ta chỉ chỉ vào đôi môi đỏ mọng của mình.

"Thưởng cho em đi."

Tôi lườm cậu ta một cái.
 
Back
Top Bottom