Eunha rót một ly nước ấm cho buổi sáng mùa hè oi bức, trên người cô vẫn là bộ đồ ngủ bằng lụa mỏng manh và có chút không đồng bộ về độ dài với những bộ đồ ngủ cũ khác, dạo này do trời quá oi nên trong lúc quạo quọ cô đã hốt một đống đồ ngủ và váy ngủ bằng lụa về, đúng chuẩn mùa hè mặc lụa mỏng là chân ái mà.
Dù trời nóng thật nhưng mới ngủ dậy đã tu một ly nước đá chắc hẳn là tự giết cái bụng của mình, vậy nên cô vẫn chọn nước ấm, làn nước dịu dàng đi qua cổ họng và tráng quanh dạ dày khiến cô thoải mái hơn hẳn.
- Đồ ngủ mới à?
- giọng nói quen thuộc bỗng vang lên đột ngột khiến cô giật mình, suýt thì làm rơi ly thuỷ tinh trên tay.
Eunha nhìn sang hướng tiếng nói truyền đến, hàng chân mày liền chau lại khi thấy một Jeon Jungkook cũng mặc đồ ngủ, thong thả đứng dựa vào cửa của phòng ngủ dành cho khách.- Đến khi nào thế?
- cô đặt ly về lại chỗ cũ, nhìn anh với đôi mắt có chút không hài lòng.- Đêm qua, lúc đó em ngủ rồi - anh đi lại gần cô, cũng với tay lấy một cái ly để uống nước, ngoài việc cố tình lấy cái cô vừa uống ra thì không còn chuyện gì khiến Jung Eunbi bực mình Jeon Jungkook cả.- Có lịch trình gì à?- Không- Vậy thì ngủ ở đây làm gì?Eunha có hơi nhăn nhó, chỗ này của cô bình thường không từ chối ai, nhưng nếu không có lịch trình gấp gáp thì không hoan nghênh Jeon Jungkook.Chuyện là sau khi rời khỏi kí túc xá, với sự giúp đỡ của anh trai, Eunbi đã chọn được một căn hộ ở vị trí khá là đắc địa, ngay giữa trung tâm của khu vực có nhiều phòng thu, studio ghi hình, chụp ảnh, các công ty giải trí lẫn các đài truyền hình.
Đó không phải căn hộ thuê chung toà nhà với SinB, cô chỉ ở đó tạm thời gian trong khi giấy tờ bên này được giải quyết ổn thoả.
Sau khi hợp đồng mua bán hoàn tất cô đã chuyển sang căn hộ này.
Vì nhà của Eunha là một nơi quá thuận tiện, vậy nên nó đã trở thành chỗ nghỉ chân cho các thành viên của GFRIEND lẫn các anh BTS mỗi khi có lịch trình liên tiếp và thời gian nghỉ giữa các lịch trình quá ngắn hoặc nằm ở ngưỡng lưng chừng.Ví dụ như có một hôm, Eunha đang ngồi ngoài ban công suy nghĩ cho một giai điệu mới thì Namjoon oppa gọi đến.
Anh vừa quay hình xong, chỉ có hai tiếng nghỉ ngơi trước khi chạy đến phòng thu, nếu chạy ngược về kí túc xá thì việc đi lại đã làm mất hơn một tiếng nghỉ ngơi rồi, còn nếu chạy thẳng qua phòng thu luôn thì anh phải ngồi chờ ở đó một tiếng rưỡi, và cuối cùng anh gọi cho Eunha để hỏi cô rằng anh qua đó đánh một giấc thì có tiện không.
Đương nhiên là Eunha không từ chối, còn chuẩn bị nước cam mát lạnh và sandwich để anh lót dạ.
Namjoon oppa không vào phòng dành cho khách để ngủ, mà nằm thẳng lên sofa ở phòng khách ngủ một lèo đến sát giờ di chuyển, lúc rời nhà còn ôm theo gói bánh và bình nước cam mà cô em gái nhỏ chuẩn bị cho.Căn hộ này có tận 3 phòng, phòng to nhất của Jung Eunbi, hai phòng còn lại bằng nhau.
Một phòng cô dành riêng cho các thành viên Yeochin nghỉ ngơi, một phòng dành cho các anh Bangtan mỗi lần các anh ghé.
Dù để dành cho các anh là vậy nhưng ít khi các anh vào đó ngủ lắm, vì thời gian nghỉ ngơi không nhiều nên các anh thường ngủ ngay trên sofa phòng khách luôn cơ.
Còn nếu nói đến người chiếm dụng căn phòng đó nhiều nhất, chắc hẳn là Jeon JungKook.- Tiện thì về ngủ thôi - Jungkook nhún vai, ngửa cổ uống hết một ly nước lớn- Về?
Đừng có nói như kiểu chỗ này là chỗ anh có thể dùng từ "về" - Eunha mặc kệ ánh nhìn chằm chằm của người đối diện, quay người rửa ít cà rốt để ép nước.- Sao thế?
Lại khó chịu cái gì?
- Sự có mặt của người vừa hỏi đấy.Jeon Jungkook thấy lòng ngứa ngứa, cái thái độ hời hợt ghét bỏ kia của Jung Eunbi tính ra anh nhìn cũng được hai năm rồi, thế nhưng mỗi lần cô bướng lên anh đều thấy không quen, và cả không thích.- Ra ngoài đi, ép nước cho em coi như trả tiền phòng đêm qua nhé - anh đi lại gần cô, cười ranh mãnh, còn khẽ vuốt nhẹ một đường trên eo cô.- Lần sau thuê khách sạn ở cho tiện, xem thử cô nào rảnh rang thì kéo vào chung luôn cũng rất thoải mái - Eunha hất tay anh ra, lách người muốn ra ngoài phòng khách, dù gì anh cũng đã muốn giành việc, còn cô thì không có sức giành với anh.Thế nhưng Eunha còn chưa kịp lách hết người ra khỏi khoảng trống giữa Jungkook và bàn bếp thì đã bị anh kéo tay lật người lại, ép phải nhìn nhau trực diện:- Hôm nay bất mãn cái gì thế?- Anh lần sau đừng có tự tiện vào đây, đâu phải nhà của anh - cô trừng mắt, hất tay anh ra, nói xong liền quay mặt nhìn sang chỗ khác.Tâm trạng Jung Eunbi đối với anh luôn thất thường như vậy, lúc ổn định, lúc nổi nóng, lúc hài hoà, lúc khó chịu, lúc nhẹ nhàng, lúc cằn cọc,...
Mỗi lần cô nổi hứng thay đổi anh đều chỉ có thể thở dài nương theo cô.- Khi nãy nói "cô nào" cái gì?
Lại làm sao?
Jung Eunbi đang dò xét đời tư của bên này à?
- anh đưa tay vuốt nhẹ bầu má cô, mềm mại đầy đặn, cô mà còn trừng mắt thêm cái nào anh nhất định sẽ cúi xuống cắn một cái.- Sao thế?
Còn lạ gì đời tư của anh à?
Thế nào?
Cô gái đến tìm anh ở đại nhạc hội ngày trước đâu rồi?
- tiếc là Eunha không trừng mắt, cô chỉ nhìn anh với đôi mắt tọc mạch đầy châm biếm.- Say bye rồi.- Chia tay nhanh thế á?
- cô nhướn mày, nhưng biểu cảm gương mặt chắc chắn không phải là ngạc nhiên.- Chia tay cái gì?
Yêu đương hồi nào mà chia tay!?!?Eunha đã quá quen với những câu chuyện thế này của Jungkook, cô cười nhạt.
Càng ngày Jung Eunbi càng thể hiện rõ sự chống đối của cô giành cho anh, Jeon Jungkook ngoài ngậm bồ hòn làm ngọt ra thì cũng chẳng nỡ làm gì cô.- Sao?
Còn em?
- anh hừ lạnh, đưa tay nâng nhẹ cằm của cô.- Không mượn anh lo!
- Eunha đánh cằm mạnh qua một bên, từ chối bàn tay của anh, nói bằng một tone giọng vừa lạnh lùng vừa xất xược, sau đó muốn lủi nhanh ra phòng khách.Thế nhưng cô còn chưa thoát ra khỏi người Jeon Jungkook đã bị anh kéo ngược lại, không cần quá nhiều thao tác, lập tức nhấc bổng cô đặt lên chiếc bàn phụ bếp.
Eunha giật mình suýt thì hét lên, nhưng tay Jungkook vững chãi, ôm cô rất chặt - vòng tay quen thuộc đến an tâm - thế nên cô rất nhanh đã giữ được bình tĩnh níu lấy hai bả vai anh mà ngồi vững lại.- Đừng có mà trốn, nói xem, dạo này có gặp gỡ ai à?
- Jungkook vừa chắc ăn cô đã yên vị, liền áp sát người cô lần nữa.Eunha nhìn người trước mặt bằng ánh mắt không nóng không lạnh, đầy vẻ miễn cưỡng:- Một người đàn ông cực kì đứng đắn.- Vẫn là kiểu người đứng đắn?
- Jeon Jungkook cười nhếch mép một cái, sau đó liền bị Jung Eunbi đánh mạnh lên bả vai.- Sao nào?
Đứng đắn mới mang lại cảm giác an toàn.- An toàn vậy thì sao vẫn chưa chọn được người nào thế?
Trước giờ ai cũng đứng đắn, rốt cuộc vẫn không chọn được ai.Đối diện với ánh mắt ngờ vực, cố tình châm chọc và đắc ý của người đối diện, mắt Eunha tối đi, cô có chút chột dạ, thật sự rất muốn thoát khỏi đây.- Sao vậy?
Những người đứng đắn đó không đủ với em, đúng không?
- tay anh từ từ siết lấy eo cô, Eunha cảm thấy vòng eo mỗi lúc một thắt chặt, trong lòng ngổn ngang.- Tránh ra, em ra ngoài - cô dồn hết sức đẩy người trước mặt, nhưng ngoài việc khiến Jungkook ngả ra sau một chút, hoàn toàn không khiến khoảng cách giữa hai người được giãn ra.Cơ thể Jeon Jungkook lực lưỡng, sức lực yếu ớt của Jung Eunbi có đáng là bao, anh biết cô đang khó chịu, nhưng vẫn muốn thi gan với cô một lần.
Cô gái này gần đây trái tính trái nết, anh chiều mãi đến bực.Eunha không biết suy nghĩ gì trong đầu, nhìn người con trai trước mắt đầy vẻ chán nản, nửa muốn nói nửa lại không, chỉ thấy trong ngực trái nôn nao khó chịu, cái gì đó ứ đọng tích tụ trong đó khiến cô cực kì muốn giải toả.
Nhưng rồi lại không biết vì gì mà bản thân trở nên nặng nề, tiêu cực như vậy.- Anh đừng có dùng giọng điệu đó với em, chuyện riêng của nhau đừng xen vào - cô bỗng chẳng còn sức để đay nghiến hay châm chọc anh nữa, chỉ chau mày quay đi chỗ khác.Jungkook nhìn cô biến sắc như vậy, lại càng muốn cô nói rõ ra rốt cuộc sáng giờ sao cứ thất thường như vậy.- Jung Eunbi, dạo này mỗi lúc em càng khó khăn với anh hơn rồi đấy.
Người em gặp dạo đây là người em nhìn trúng rồi, hay sao?- Jeon Jungkook - cô thở hắt, ngắt lời anh - anh đừng xen vào cuộc sống của em.
Trước giờ em chưa từng hỏi quá sâu anh có quan hệ thế nào, với ai, đi đâu, mấy người...
Anh cũng nên như thế chứ!?Hàng chân mày của cô chau chặt, vầng trán nhỏ mịn màng hằn những nếp nhăn mờ mờ, đôi mắt nhìn anh cũng toàn lửa giận.
Cô vẫn ngồi trên chiếc bàn phụ bếp, anh vẫn đứng sát gần cô, nhưng Jungkook bỗng thấy người trước mặt mình rất xa cách.- Em sao thế?
Hôm nay lạ lắm đấy.- Chẳng sao cả.
Để em xuống, anh không ép nước thì để em ép.- Chuyện gì?
Nói rõ ra xem nào?
- một bên muốn dứt chuyện, một bên lại cứ nhất quyết gặn hỏi đến cùng.Jung Eunbi mất kiên nhẫn, cô lại đẩy anh ra, lần này mạnh đến mức khiến anh phải giật mình.- Anh là gì mà cứ phải chen chân vào cuộc đời em thế?
Anh chẳng là gì.Dứt lời, chính Eunha cũng hoảng hốt, cô vừa nói gì thế?
Dạo này tâm tình cô bất thường, bản thân hay rơi vào trạng thái tiêu cực, và mỗi lần như vậy, Jungkook lại cứ xuất hiện, cô lại càng cảm thấy khó chịu hơn.Nhưng dù bất mãn điều gì cô cũng chưa từng xem nhẹ sự xuất hiện của anh trong cuộc đời mình, chỉ là... trong lúc khó chịu lại bật ra câu nói khiến cả hai khó xử.Jung Eunbi nghĩ anh sẽ tức giận, hoặc là bỏ vào phòng dập cửa thật mạnh, hoặc là thay đồ rời khỏi đây luôn.
Cô thở dài tự trách bản thân, không thể ngẩn mặt lên nhìn anh.
Thế nhưng trong tầm mắt mờ mịt chỉ thấy đôi chân đung đưa không chạm đất vì đang ngồi trên bàn của mình cùng đôi chân đang đứng thật gần của Jungkook, cô thấy anh lùi ra sau một chút, hình như chỉ dịch ra xíu xiu, nhưng làm cô dễ thở hơn hẳn.Cô nghe thấy tiếng thở hắt bị cái vuốt mặt của anh nén lại, sau đó là một khoảng lặng, rất dài.- Hôm qua ngủ không ngon sao?
- anh đột ngột hỏi, đầu óc cô đang mơ màng liền vịn theo câu hỏi đó mà nhớ lại đêm qua.
Đúng là ngủ không ngon thật, buổi tối mùa hè oi bức, cho dù cô để máy lạnh nguyên đêm cũng không thể ngủ yên, không đắp chăn thì quá lạnh, đắp chăn vào thì cả người hầm hập, nguyên đêm cô cứ thấp thỏm, khó chịu không thể vào giấc.Anh hỏi đột ngột, thành ra cô cũng theo quán tính mà trả lời đúng như những gì mình nghĩ:- Ừm, không ngon lắm.- Vậy vô phòng nằm nghỉ đi, anh ép nước mang vô cho em.- Ừm - cô vừa bối rối vừa phiền não gật đầu, định chống tay lên bàn rồi tuột xuống đất, không ngờ Jeon Jungkook lại nhanh hơn một bước, luồn tay ra sau nhấc bổng cô lên theo tư thế nằm ngang.Eunha vì giật mình mà cả cơ thể run lên một đợt, hai tay vòng qua cổ anh gắt gao, trừng mắt với người đang bế mình:- Em tự đi được.Lại nữa, không chau mày cũng trừng mắt, không móc mỉa cũng châm chọc, dạo gần đây người bất mãn với Jeon Jungkook nhiều nhất không phải đám anti trên mạng, mà là Jung Eunbi mới đúng.- Tâm tình em tệ như vậy, để anh hầu tận tình - nói rồi chẳng để cô phản đối thêm câu nào, anh liền sải những bước chân vừa dài vừa rộng, đi thẳng về phía phòng của cô.Jungkook đặt Eunha lên giường, để cô ngồi dựa vào thành giường phía trên, anh bảo ngồi nghỉ đợi nước ép cái đã, nếu nằm luôn tí nữa sẽ lười không muốn dậy.
Sau đó thuần phục mở cánh cửa tủ to nhất, lấy tấm chăn mỏng nhất, thuận tiện mở luôn điều hoà trong phòng ở nhiệt độ mát mẻ rồi mới đi đến phủ chăn lên người cô.Và rồi cậu ngồi xuống, chống hai tay hai bên người cô, giọng dịu dàng đến mức cô thấy áy náy:- Thu xếp đi, để hôm nào anh đưa em đi đâu đó cho khuây khoả.Cô nhìn cậu bằng con mắt khó hiểu:- Dạo này em rất ổn, không áp lực, không căng thẳng, không sợ hãi.- Ừm, tốt - cậu gật đầu- Vậy nên là không cần đi đâu cả - cô nói thêm để anh hiểu ý mình,- Hai chúng ta cơ...
Dạo gần đây anh thấy chúng ta gay gắt với nhau quá rồi đấy.Thật ra chỉ có mình Jung Eunbi thôi, nhưng anh hiểu mọi khúc mắc trong lòng cô đều là do anh buộc vào.
Nhưng anh không muốn gỡ, có những sợ dây gỡ xong rồi lại vô tình trở thành thứ cắt đứt họ.Eunha nhìn anh, không nói, thứ ánh mắt không lạnh không nóng, đăm đăm mà mờ mịt, chất chứa nhiều mà chẳng rõ bao nhiêu, và rồi cô mím môi, quay mặt đi, né tránh sự đối diện của cả hai trong khoảnh cách chẳng hơn được 10 centimet.- Có cần thiết không?
Không thay đổi được gì đâu.- Ít nhất là khiến em thoải mái trong một quãng thời gian ngắn - anh vuốt dọc bầu má cô, mân mê dịu dàng.
Hơi ấm chạm vào da thịt vào lan vào từng lớp khiến Eunha có chút đau buốt, cô càng mím chặt môi, ngăn đi cơn đau dâng lên ở ngực trái.Cô luôn không làm được, không thể giải thoát mình khỏi người đàn ông này.Bàn tay anh dừng ở chiếc cằm nhỏ xinh, Jungkook thả một câu nhẹ bẫng:- Anh sẽ lo tất cả, em đi là được.
Nói rồi anh nâng cằm cô lên, áp xuống, đặt lên đôi môi mềm một nụ hôn sâu, Eunha nhắm chặt mắt đón lấy, tay níu chặt ngực áo người con trai.
Mi mắt cô ướt, nhưng không rơi lệ, ngực trái đau nhói, nhưng không kêu van, cô chỉ thấy nụ hôn này quen thuộc đến mức cô không muốn nếm thử thêm mùi vị nào khác.
Cô chỉ biết bản thân dù kêu gào thức tỉnh thế nào cô vẫn cứ sai, tự nguyện, sai càng thêm sai.Jeon Jungkook hôn với sự nhớ nhung triền miên và cả sự vỗ về an ủi, nhưng Jung Eunbi chỉ thấy đau đến khó thở.Anh không biết.Nụ hôn không kéo dài, đơn giản là hai cánh môi ngậm lấy nhau mơn trớn, lưỡi anh cuốn lấy lưỡi cô dịu dàng, sau đó anh ịn môi mình thật sâu vào môi cô như day dứt, cô khó khăn nhăn mặt lại, biết rằng anh sắp rời khỏi.
Hai người tách nhau ra, Jungkook nhìn rõ trong mắt cô sự mụ mị, và cái gì đó rất buồn anh không thể diễn tả.
Trong lòng liền có chút bất an, anh đưa tay lên dịu dàng vén gọn những sợi tóc tơ ra đằng sau giúp cô:- Nhớ gửi lịch rảnh cho anh.- Ừ - cô không thể từ chối anh.
Lần nào cũng vậy, Jeon Jungkook vốn dĩ không cho phép cô từ chối điều gì liên quan đến mối quan hệ giữa hai người.Khoé miệng anh liền cong lên một đường đẹp đẽ, tay anh di xuống lau đi lớp bóng loáng trên môi cô.
Ngón tay vừa lướt qua bờ môi mịn, một giọng nói nghiêm nghị vang lên khiến cả hai cùng giật mình:- Jungkook sao lại ở đây?Hai người theo phản xạ quay nhanh về phía cửa, Kim So Jeong chau mày nhìn hai đứa em, đôi mắt lạnh lẽo nhưng những nếp nhăn hằn rõ trên trán lại khiến cả hai hoảng hốt.
Eunha vô thức kéo chăn che nửa mặt, Jungkook cũng giật mình thu tay về, biểu hiện của hai đứa càng khiến So Jeong nâng cao hoài nghi trong lòng.Cái ánh mắt này rất quen, vì không chỉ So Jeong mới nhìn họ với ánh mắt ấy, Seokjin đã từng, Yoongi đã từng, Yerin đã từng, Namjoon đã từng, Hoseok đã từng.
Mọi người, ai cũng nhìn hai đứa nó với sự bất mãn pha cả bất an.Jungkook dành lại không gian riêng cho hai chị em trò chuyện, còn mình thì ra ngoài ép cà rốt cho Eunbi.
So Jeong không khép cửa, vậy nên từng câu từng chữ anh đều nghe rõ.
Chị So Jeong không nói nặng lời, nhưng từng câu từng chữ đều chứa đầy tức giận.
Vẫn luôn là hai đứa, sao không mở lòng và xây mới một mối quan hệ tốt đẹp mà cứ mãi dày vò nhau trong từng ấy thời gian đằng đẵng?
Sao cứ mãi lông bông và lướt qua những người khác một cách chóng vánh và rồi chỉ dừng lại ở việc tìm hiểu mà không thử nghiêm túc tìm kiếm một mối chân tình?
Rốt cuộc hai đứa còn lì lợm và ương ngạnh đến khi nào?
Chị không biết đã có gì xảy ra để rồi hai đứa cứ phải quấn lấy nhau một cách cố chấp như vậy, nhưng chị không thể thấy hai đứa đã sai và sẽ tiếp tục sai.
Chẳng có kết quả nào cho hai kẻ dựa vào nhau chỉ với sự trống rỗng và mờ mịt cả.
Hai đứa không phải là đích đến của nhau, càng không thể là hành trình của nhau, đó là hậu quả từ lựa chọn sai lầm của cả hai, không còn cách nào ngoài việc chấp nhận cả, vốn dĩ ngay từ đầu lựa chọn của hai đứa đã sai rồi, càng về sau càng không thể sửa.
Chị khuyên Eunbi dọn về kí túc xá ở với hai đứa maknae đi, và cũng hãy dừng trạng thái vô định của bản thân lại đúng lúc.
Đừng đi xa nữa, mọi người không nói không có nghĩa là không lo lắng.
Jungkook lẳng lặng ép một ly cà rốt thật đầy, dặm thêm ít đường cho dễ uống, anh hiểu chị So Jeong để cửa là cố tình muốn anh nghe.
Lòng anh trầm xuống, không muốn nghĩ ngợi gì nhiều.Eunha ngồi cúi đầu trên giường, lặng thinh.
Lúc So Jeong thở dài đi ra cũng là lúc Jungkook cầm ly nước ép đi vào, hai người nhìn nhau, JungKook vẫn cười cái nụ cười sáng rỡ của một cậu em trai như trước giờ, So Jeong chỉ có thể thở dài nặng nề.
Jungkook đi vào phòng, đặt ly nước ép vào tay Eunbi, dịu dàng dặn dò:- Uống xong thì cứ để trên tủ, rồi ngủ một giấc đi, tí anh vào dọn, anh cũng sẽ nấu cơm trưa luôn.Eunha gật đầu, ôm chặt ly nước ép, cố kiềm sự căng thẳng trong lòng lại.
- Anh đừng đóng cửa, khép hờ lại thôi.- Đóng lại em sẽ ngủ ngon hơn.- Không, anh đừng đóng lại.Eunha ương ngạnh lắc đầu, Jungkook không tiện tranh luận nhiều với cô nên đành thở dài, bước ra ngoài và khép hờ cửa.
Đơn giản vì Jung Eunbi biết chị Sowon sẽ không dừng lại ở đây, chị chắc chắn sẽ nói gì đó với Jungkook, cô muốn nghe cho bằng hết.Jungkook ra ngoài, chị Sowon đang sắp xếp đồ từ những bịch ni lông lớn chị mang đến vào tủ lạnh, cậu cũng nhiệt tình đi lại giúp chị lấy đồ từ bịch ra, đưa từng thứ đến tận tay chị cho chị tiện sắp xếp.- Chị mang nhiều đồ ăn đến quá?- Ừm, mọi người hay ghé qua đây.
Chị làm nhiều một chút lỡ nếu như ai đó đói bụng còn có đồ ăn sẵn.
Các anh của cậu bận rộn, hay bỏ bữa, mỗi lần đến đây đều phải nhờ Eunbi tự hâm đồ ăn rồi bắt ăn cho bằng hết.- Dạ vâng - Jeon Jungkook không thể phủ nhận Kim Sojeong là người phụ nữ chu đáo nhất cậu từng gặp.- Sao hôm nay lại ở đây thế?
Nhìn em mặc đồ này, chắc là tối qua ngủ ở đây à?
- Sowon hỏi chuyện từ tốn, không hề nặng lời như ban nãy.- Vâng...- Có lịch trình gì gấp hả?- Dạ có, trước buổi trưa hôm nay - Jungkook trả lời từng câu với sự bình thản rõ ràng đến mức Kim So Jeong không khỏi nhíu mày.- Từ tận tối qua đến trước trưa nay... vẫn về đây ngủ ư?
- Em muốn thời gian nghỉ ngơi của em tăng thêm thôi mà...
- anh cười, khì khì tít mắt, và lúc nào cũng là cái vẻ vô tư chân thành này, chị không thể bắt bẻ lại.Kim So Jeong thở dài, cho dù chị lớn tuổi hơn cậu, nhưng dù gì cậu cũng là tiền bối của chị, có những lời chị không tiện nói thẳng, cũng có những việc chị không thể nặng lời trách mắng được.
Sau cùng vẫn là chọn từ ngữ giọng điệu phù hợp để nói chuyện với cậu.Chị nói rất nhẹ nhàng, giống với tâm sự hơn là dạy dỗ, rằng trước giờ thành viên hai nhóm chưa từng chen vào phong cách sống của Jungkook và Eunha, nhưng không phải vì điều đó mà hai đứa có thể tự do sống theo cách của mình.
Cái chị hy vọng chỉ là hai đứa có thể nghiêm túc hơn một chút, đừng quấn lấy nhau và trói chặt nhau một cách bí bách như vậy.
Chị hiểu với tình cảm của hai đứa thì sẽ rất khó nếu bảo hai đứa tách nhau ra và đừng thân thiết nữa, nhưng nếu thay đổi từ từ ngay từ bây giờ có lẽ vẫn kịp.
Chị chỉ là mong hai đứa thật sự hạnh phúc với một cuộc sống thoải mái và nhẹ nhàng, chứ không phải là cố chấp ở cạnh nhau nhưng người ngoài nhìn vô lại thấy rõ sự bất ổn.Dứt lời, So Jeong cũng đứng dậy và đeo giỏ ra về, chỉ nói mong hai đứa hiểu cho tấm lòng chị, như chị hiểu hai đứa.
Jungkook đứng lặng ngoài bếp, Eunha lặng người trong phòng, không ai nói gì cả, căn hộ chìm vào lặng thinh.Jung Eunbi sợ, chỉ là cô không thể thoát khỏi người đàn ông này, tận sâu bên trong cô không chịu rời khỏi người đó, mà người đó lại cứ liên tục xuất hiện trước mặt cô, dẫn dắt cô vào thế giới riêng tư đầy tội lỗi, một bí mật chỉ có hai người biết, lì lợm ở lại cho đến cuối cùng.
Cô chưa từng nói ra nghi vấn của mình, cũng chưa từng dỏ hỏi anh lí do, cô chỉ im lặng mặc kệ số phận đưa đẩy, đẩy đến ngày hôm nay cũng đã là bước vạn dặm sai rồi.Cô cứ nằm lặng thinh như vậy, không ngủ, cũng không ra ngoài xem hôm nay anh nấu món gì, đầu óc cô trống rỗng, lẫn nào cũng vậy, chỉ cần liên quan đến mối quan hệ của hai người, đầu óc cô hệt như bị ai đó dùng gôm tẩy đi, trống trải đến ngu muội.Chuông nhà bỗng reo lên, Eunha giật mình, lật đật giở chăn xuống giường, lơ ngơ thế nào quên luôn việc đeo dép.Thấy cô ra ngoài, Jungkook bình thản nhìn cô, hai người đều dùng đôi mắt khó hiểu chiếu thẳng vào nhau: ai vậy nhỉ?
Căn hộ này ngoài các thành viên hai nhóm và gia đình của cô ra thì chẳng có ai ghé qua cả.
Nếu là các thành viên Yeochin thì họ chẳng phải nhấn chuông bao giờ, còn nếu là các anh Bangtan thì thường các anh sẽ nhắn tin trước khi đến, gia đình cô thì càng không thể, hôm nay không phải cuối tuần, ai cũng bận cả.
Vậy thì là ai nhỉ?Eunha mở cửa, đôi mắt long lanh bỗng chợt cứng đờ khi thấy người đang đứng trước mặt mình.- Ồ, may quá, cô có ở nhà...
Tôi vừa đi công tác ở Jeju về, có mua ít quýt vàng, đem đến tặng cô một ít - giọng người đàn ông đầy ý cười và phóng khoáng, nhưng Eunha dường như lại đông cứng trước sự xuất hiện đột ngột này.Jungkook đứng trong bếp, vẫn bình thản khuấy nhẹ nồi canh đang sôi liu riu trên bếp.- Eunbi-ss-?
Eunbi-ssi?
Jung Eunbi-ssi?
- người đàn ông thấy cô không phản ứng gì, liên tục gọi tên.- Hả?
À...
Cảm ơn anh, có lòng quá...
Thật sự không biết tặng lại anh cái gì...
- cô cười ngây ngốc, đưa tay nhận lấy giỏ quýt, nhưng xui xẻo là nó nặng hơn cô nghĩ, người đàn ông vừa buông tay cô liền chới với suýt ngã về phía trước.Thật may, cũng thật không may, người đàn ông vừa kịp ôm lấy hai cánh tay cô, giữ cô lại thăng bằng.Eunha bối rối lùi ra sau, vừa cảm ơn vừa đặt giỏ quýt xuống chân mình.- Đã lỡ lên tận đây rồi, không thể mời tôi vào nhà uống một ly nước sao?
- người đàn ông với nụ cười lịch lãm gợi ý với cô, cô thấy người này rất đứng đắn lịch thiệp, nhưng lời đề nghị này lại khiến cô khó chịu và có chút bất an.Cô vô thức ngả người ra đằng sau, nhìn qua cánh cửa luôn để vuông góc với bản lề, tránh cho người ngoài nhìn vô bếp, tự dưng chỉ là muốn xem phản ứng của Jeon Jungkook thế nào.
Anh chi bình thản nhìn cô, nhướn mày như hỏi cô có chuyện gì, hai tay điêu luyện làm bếp núc.Eunha mím môi, trong lòng phiền muộn, nhưng lại không biết là phiền muộn chuyện gì, chắc là tự phiền muộn chính mình vừa ngu ngốc vừa tự trói buộc mình.- Thật ngại quá, chỉ 30 phút nữa thôi là tôi có lịch trình rồi, có lẽ hôm nay không tiện.
- cô cười giả lả, cố gắng tỏ ra tự nhiên nhất có thể.- Ừm...
- người đàn ông nhìn đồng hồ đeo tay của mình, hơi nhíu mày - một ly nước chắc cũng không quá 5p đâu...Ôi thật tình...
Eunha dần cảm thấy mất kiên nhẫn.
Nhưng cô lại không thấy ác cảm với người trước mặt, có lẽ vì trong số tất cả những người cô miễn cưỡng gặp gỡ vì sự hối thúc của gia đình và bạn bè, thì người này là kiên nhẫn và thật lòng nhất.
Anh ấy lịch thiệp, đứng đắn, ga lăng, thấu hiểu và kiên trì, cho dù cô không có ý định tiến xa, cũng không nỡ làm tổn thương lòng tự trọng của anh ấy.- Trong nhà tôi đang có quản lí, nếu để anh ấy biết được có người đàn ông lạ vào căn hộ của tôi trong thời gian gần lịch trình, thì có lẽ hơi khó khăn với tôi, vậy nên là...- À, tôi hiểu rồi, vậy hẹn gặp cô khi khác.
Dù có bận cũng hãy dành chút thời gian trả lời tin nhắn của tôi nhé!- Vâng, thật sự cảm ơn anh.- Tôi về đây!
- anh ấy vẫy tay, mỉm cười rất rạng rỡ, sau đó quay lưng đi về phía thang máy.
Eunha vì phép lịch sự nên ra đứng ngay cánh cửa, đợi người đàn ông bước hẳn vào trong thang máy mới quay vào nhà.
Vừa đóng cửa quay người lại đã thấy Jungkook bước đến, xách giỏ quýt lên thật nhẹ nhàng, sau đó đặt gọn lên bàn bếp phụ.
Eunha cũng lẽo đẽo đi theo, Jungkook vừa đặt xuống cô đã cẩu thả tự xé bọc nilong bằng tay, lấy một quả quýt rồi bóc vỏ thật nhanh.- Quoaaa, ngọt quá đi mất.Jungkook đi ngang cốc nhẹ đầu cô, nhắc nhở:- Sắp đến giờ cơm trưa rồi, đừng ăn bậy.- Một trái thôi, không no được.- Đi rửa tay đi, anh mang cơm ra bàn cho em.Jungkook làm món thịt hầm cay và súp kim chi đậu phụ non, hai món ăn cùng chén cơm nóng hổi nghi ngút khói đặt gọn gàng trên bàn thật sự khiến bao tử Eunha reo lên liên hồi, liền đặt quả quýt ăn dở trên bàn bếp rồi chạy thật nhanh đi rửa tay.Cô lau vội hai bàn tay đầy nước vào chiếc váy lụa trên người, sau đó ngồi thật ngay ngắn vào bàn, nhưng số chén lẻ trên bàn khiến cô không khỏi thắc mắc:- Anh không ăn sao?
Sáng giờ đã không ăn gì rồi.Jungkook từ trong phòng đi ra, trên người là áo thun và quần thể thao, hình như chuẩn bị đi đâu đó.- Anh có lịch quay hình rồi, giờ phải đi ngay.Anh không nói dối chị Sowon, anh có lịch trình trước buổi trưa là thật.- Anh định mang bụng rỗng đi làm à, ăn một chút thôi.
Eunha chau mày nhìn anh, tầm mắt cứ dán chặt lên người anh từ lúc anh bước ra khỏi phòng đến lúc anh đứng trước tủ giày, hàng chân mày càng ngày càng dính chặt vào nhau.
Cuối cùng Jungkook chịu thua, phì cười, quay lại đến gần bàn ăn.- Chỉ một chút lót dạ thôi nhé, anh sắp trễ rồi - dứt lời anh liền há miệng, như chờ cô bón cho mình.Cô hiểu ý, bối rối một hồi rồi cũng gắp một miếng thịt hầm cay, đặt lên chén cơm nóng hổi, lấy muỗng múc một miếng vừa có cơm vừa có thịt, chu đáo thổi cho bớt nóng rồi bón cho anh.
Jungkook vừa ăn hết miếng đó cô liền làm thêm một muống giống vậy, đợi anh nuốt hết liền bón tiếp.
Anh nhận lấy thìa đó xong liền ra hiệu cô dừng lại, cô lại múc một thìa canh, cẩn thận thổi thật lâu rồi đút anh tiếp.Jungkook nuốt muỗng canh ấm nóng vào bụng, cảm giác bao tử dễ chịu hẳn.- Được rồi, anh đi đây,- Tí nhớ ăn thêm đấy.- Biết rồi - anh cúi xuống hôn cô, mút lấy bờ môi mềm mại, sau đó cười thoả mãn bước ra ngoài, Eunha cắn chặt môi dưới, liếm hết lớp màn ẩm ướt anh để lại, ngực trái nặng nề đến trì trệ.------------1h chiều Eunha được quản lý đón đến studio cho một lịch trình quay hình.
Viviz được các chị stylist chăm lo cho ngoại hình đến tận 2h rưỡi mới bắt đầu set quay đầu tiên.
Ba cô gái quay hình cùng nhau trước, sau đó mới lần lượt quay các cảnh solo.
Khi đã hoàn tất cảnh quay chung đầu tiên, ba đứa ngồi xếp ngang trên cái ghế dáng thấp chờ các anh chị staff kiểm tra chất lượng film và sửa đổi bối cảnh, có vẻ vì làm việc từ trưa nên ai cũng có đôi chút cảm giác buồn ngủ.- Ơ là mấy nhóc sao?
- một giọng nói vang lên từ phía sau, ba cô gái đồng thời quay lại, sau đó nhanh chóng đồng thanh gọi:- J-Hope oppa!!!Lại thêm một người chen đến đứng cạnh Hoseok, SinB nhìn cách người anh thập thò rồi chỉ để lộ gương mặt trên vai của anh Hopie mà cười nắc nẻ:- Ở đây không ai ăn thịt anh đâu Taehyung oppa!- Biết rồi, anh đang thắc mắc ai đang làm việc với mấy đứa thôi - V nhếch môi lườm con bé, sau đó cả hai ông anh đều lịch sự cất lời chào mọi nhân viên trong phòng quay, mọi người cũng nhiệt tình chào lại.
Ngoài các chị stylist và make-up làm việc lâu năm với các nàng, thì mọi người còn lại đều khá bất ngờ trước sự xuất hiện của hai chàng trai.Trùng hợp là BTS cũng đang quay hình ở đây, nhưng vì họ quay VCR cho tour concert mới nên set quay khá nhiều, quay từ trước buổi trưa đến giờ mới chỉ xong 2 set, vẫn còn 2 set quay nữa.
Viviz chỉ quay VCR cho comeback showcase nên chỉ cần 2 set là đủ, mà quay solo nữa thôi là xong set đầu tiên rồi.Hai bên, một trong một ngoài nói chuyện hỏi thăm nhau, lát sau Namjoon cũng đi qua, ló mặt vào hệ như Taehyung.
Leader thấy trong phòng quay của mấy cô nhỏ chỉ có những chiếc ghế dáng thấp hệt như ba đứa đang ngồi, không gian cũng chỉ gói gọn trong bối cảnh quay và khu vực làm việc của staff nên liền ngỏ lời:- Phân khúc bên này không có phòng nghỉ riêng nhỉ?Anh quản lí của Viviz gật đầu, sau đó đưa cho mỗi đứa một cái gối kê cổ để mấy nàng ngồi nghỉ thoải mái hơn.Namjoon nhìn mấy cô nhóc nếu muốn nghỉ ngơi chỉ có thể ngồi vật vờ trên cái ghế dáng thấp chỏng chơ, ngủ gục trên gối kê cổ, xung quanh là tiếng bàn luận của staff và tiếng ồn do thay đổi bối cảnh quay mà không khỏi chau mày:- Thế này đi!
Bên phân khúc tụi anh có phòng nghỉ riêng to lắm, có cả sofa, ghế cao, thảm nằm đất, nên là nếu có thời gian nghỉ thì cứ qua đó nhé!
Anh thấy việc thay đổi bối cảnh khá tốn thời gian đó, nghe chưa 3 đứa?- Nhưng các anh sẽ nghĩ ở đâu?
- Eunha lưỡng lự nhìn 3 ông anh ngoài cửa.- Phòng to lắm, yên tâm, sofa, thảm đất là đủ để ngủ hết 10 người rồi.
Có thời gian nghỉ thì qua đó cho thoải mái.
- Jhope lập tức đápQuản lí của Viviz cũng không nỡ nhìn nghệ sĩ của mình phải nghỉ ngơi nơi thiếu điều kiện như vậy, nên cũng gật đầu nói phụ vài câu thuyết phục 3 cô gái.
SinB và Umji đương đang buồn ngủ ríu cả mắt, gật đầu vâng vâng dạ dạ, Eunha nghĩ ngợi một hồi cũng muốn ngồi sofa hay trải thảm ngủ, nên đồng ý theo hai em.SinB và Umji quay phân đoạn solo trước, sau đó liền ngáp ngắn ngáp dài đi về phía phòng chờ của phân khúc bên cạnh, Eunha là người quay cuối cùng, nhìn dáng vẻ uể oải của hai đứa em mà không khỏi thở dài, chắc chắn là tối qua ham coi Disney+ mà ngủ muộn đây.Lúc Eunha quay xong cũng đã mất nửa tiếng, anh quản lí dặn cô đi nghỉ ngơi trong lúc mọi người thay bối cảnh quay cho set thứ 2, lần này background sẽ thay đổi hoàn toàn, từ concept cho đến ánh sáng nên sẽ mất kha khá thời gian, bảo cô cứ yên tâm đi đánh một giấc cho khoẻ người.
Cô nén biểu cảm mệt mỏi vào trong, quấn chiếc chăn quanh người vì chiếc đầm dây bó sát có phần bất tiện.
Cô lê từng bước sang phòng nghỉ bên kia, rón rén mở cửa vì sợ các anh đang ngủ, thế nhưng đập vào mắt cô là hai đứa em đang nằm duỗi thẳng chân, mỗi đứa một chiếc ghế sô pha dài, nằm ngủ rất ngon lành.
Hai đứa nhỏ, nằm đối diện nhau, chiếm hẳn hai cái ghế to nhất.Ở cái ghế đơn đặt đầu bên kia thì hai ông anh 95 đang dựa vào nhau thiêm thiếp, Suga oppa ngủ gục trên cái ghế cao đặt trong góc phòng, và Jeon Jungkook vẫn thức đánh game trên cái ghế dáng thấp đặt xa nơi mọi người ngủ.Thấy cửa mở, Jungkook liền nhìn ra rất nhanh, thấy cô thì nhấn luôn nút nguồn, màn hình tối đen.- Lại đây - giọng cậu chỉ phát ra hơi gió.Eunha giữ chặt cái chăn trước ngực, đi thật khẽ đến gần cậu:- Này, sao hai đứa nhỏ ngủ chiếm chỗ thế?
Mỗi đứa một cái sofa dài bằng người như vậy, tí nữa các anh vô còn chỗ nào đâu mà nghỉ.Cô chàu mày lo lắng, nhìn sang hai đứa nhỏ vẫn đang ngủ rất ngon, lại nhìn sang ba ông anh kia ngủ với tư thế chẳng thoải mái tẹo nào.- Không sao, mấy hyung bảo chúng ngủ vậy đấy, để hai đứa nhỏ ngủ đi, mới đặt lưng được 2 phút đã vào giấc rồi, xem chừng rất thiếu ngủ đó.Eunha thở hắt một hơi, vẫn cảm thấy không ổn, vốn dĩ các anh quay nhiều set hình rất mệt, vào phòng nghỉ của chính mình lại chẳng được nghỉ ngơi đàng hoàng.Jungkook nhìn biểu tình không mấy khá lên của cô, tặc lưỡi:- Đừng nghĩ nữa, để anh tìm chỗ nào thoải mái cho em nghỉ.Nói rồi cậu đi quanh phòng, nhìn ngó tứ tung, còn lôi hẳn một cái giường gấp gọn ra, nhưng giường đã cũ, cậu sợ cô nằm lên không an toàn nên lại gấp lại đặt về vị trí cũ.
Đi một lượt chỉ thấy cái thảm dày dưới sàn là chỗ thoải mái nhất.- Em nằm dưới sàn được chứ?- Được, em cũng ngủ một giấc đây, anh làm tiếp việc của mình đi.Cô gật đầu rồi bó chặt cái mền quanh mình hơn, ngả lưng xuống, Jungkook lấy áo khoát dắt trên ghế trang điểm đắp từ eo xuống chân cô.
Áo anh to, người cô bé, che hẳn tới gót chân.
Jungkook ngồi cạnh cô, tiếp tục lướt điện thoại.Nhưng Eunha quên mang theo gối kê cổ, nằm một hồi không ngủ được vì cổ và đầu không trong trạng thái thoải mái, nên cô nhúc nhích mãi, cho đến khi một bàn tay luồn xuống cổ cô, nhấc nhẹ đầu cô lên và chen đùi mình vào.- Thế này sẽ thoải mái hơn - giọng anh bình thản, ánh mắt nhìn cô cũng cực kì bình lặng- Này... không cần đâu... em...- Ngủ đi, có lẽ hậu kì bên em xử lý rất nhanh đấy.Eunha nhìn vào mắt anh, không nói được gì, thở dài rồi cụp mắt xuống.
Đúng là thoải mái hơn rất nhiều, mùi hương và hơi ấm này rất quen đối với cô, nhưng cô vẫn cứ băn khoăn, cô sợ.Rồi Jung Eunbi cũng nhẹ nhàng thiếp đi, trong cơn mơ màng cô vẫn nhận ra cửa phòng nghỉ bị ai đó mở ra, và một người lại ngồi lên tấm thảm gần chỗ cô và Jungkook.
Dù cô muốn tỉnh, nhưng hai mắt cứ dính chặt không mở nổi, tối qua cô ngủ không ngon, sáng nay lại chẳng nghỉ ngơi nổi.- Sao hyung cứ nhìn em thế?- Không có gì.Hai giọng nói khẽ khàng truyền vào tai cô, là Jungkook và anh Namjoon.Và rồi cô cũng ngủ hẳn, một giấc thật sâu, thật ngon, khác hẳn với đêm hôm qua.Tay Jungkook như được lập trình, cứ vuốt tóc Eunha trong vô thức, từ đỉnh đầu xuống chân tóc, rồi lại tiếp tục như thế, không biết mỏi, bàn tay to lớn gân guốc, nhưng đặt lên mái tóc cô lại dịu dàng cùng cực.
Có lẽ vì thế mà Eunha cũng ngủ ngon hơn hẳn.Eunha cảm thấy mình đã ngủ rất lâu rồi nhưng không ai gọi dậy ghi hình tiếp, nên cảm giác bất an và nghi hoặc làm cô mơ màng tỉnh, điều đầu tiên cảm nhận được vẫn là bàn tay anh di chuyển không ngừng trên tóc của mình.- Anh sẽ không ép buộc hay chen vào quyết định giữa hai đứa.
Nhưng Jungkook, anh hy vọng em và Eunha có thể trưởng thành hơn và đưa ra lựa chọn đúng đắn.
Nếu muốn tiếp tục như thế này thì cho nhau một danh phận rõ ràng, nếu không muốn đường đường chính chính gọi đối phương bằng một danh xưng riêng biệt, thì có thể nới lỏng mối quan hệ ra.
Anh chưa từng thấy hai đứa có gì bất ổn, nhưng nếu kéo dài mãi thì anh thấy không tốt chút nào.
Anh mong em hiểu, chuyện ngày trước là do khi đó hai đứa còn quá nhỏ, chưa biết giải quyết vấn đề sao cho ổn thoả, bây giờ sửa sai hay làm lại đều không muộn.
Có lẽ anh chỉ nói một lần thôi, nhưng anh hy vọng sẽ thấy hai đứa trong một mối quan hệ lành mạnh hơn, vì hiện tại mối quan hệ của hai đứa được diễn tả bằng từ "toxic" đấy.
Làm hại nhau, hai đứa đều đang tệ đi trong chính mối quan hệ này và còn tệ hơn với những mối quan hệ khác.Là anh Namjoon, cô có thể khẳng định điều này, vì giọng anh rất đặc trưng, cô nghe từ lâu đã thành quen.
Jungkook không nói gì, nhưng tay vẫn cứ vuốt tóc cô.
Eunha thấy lồng ngực nhói lên một cơn khó chịu, trái tim bỗng đập rất nặng nề, cô lật người úp mặt vào bụng Jungkook, giả vờ ngủ không ngon giấc.
Anh vội nhìn xuống kiểm tra xem cô thế nào, cô cũng mở mắt nhìn anh.
Hai người nhìn nhau, phức tạp mà yên lặng, như thể lời họ vừa nghe từ Namjoon là thứ gì đó họ đã biết từ lâu.Nói xong thì anh Namjoon cũng lấy một chiếc ghế cao, kéo đến cạnh anh Suga rồi thiếp đi nhanh chóng.
Eunha tỉnh hẳn, Jungkook muốn cô ngủ thêm vì cô chỉ mới chợp mắt nửa tiếng, nhưng cô nào còn tâm tình để ngủ, nên liền ngồi dậy, dựa lưng vào tường giống anh.Hai người không nói gì, chỉ chăm chăm vào điện thoại của mình, lướt xem những bản tin trên diễn đàn thông tin lớn nhất Hàn Quốc.Mặc kệ trong lòng ngàn cơn sóng vỗ, gương mặt họ vẫn cứ bình thản như vậy, mà dường như họ đã quen với cái cách làm lơ đi những bất ổn mà cả chính bản thân và những người xung quanh đều nhìn thấy rất rõ.
Anh và em, xem chừng còn lì lợm đến khi nào nữa?Bỗng điện thoại Eunha rung lên, thu hút sự chú ý của cả hai người.Một cái tên đàn ông.
Anh nhìn rất lạ.Eunha chau mày nghĩ ngợi gì đó rồi bắt máy, nhỏ giọng chào.Chuyện cũng không có gì quan trọng, chỉ là người đàn ông đó sắp mở một cửa hàng bánh ngọt, mẻ bánh mẫu làm dư rất nhiều, vậy nên hỏi Eunha có thích bánh ngọt không, người đó sẽ gửi qua cho cô một hộp lớn.
Nhắc đến đồ ngọt Eunha tươi hơn hẳn, ngại ngùng mấy câu rồi đồng ý lập tức, còn nhiệt tình chỉ anh ta gửi cho bảo vệ khu nhà, lịch trình xong về nhà cô sẽ ghé lấy.Giọng người đàn ông này rất quen, Jungkook dễ dàng đoán được là người sáng nay đưa quýt đến tận cửa.Tâm tình Eunha nhanh chóng thay đổi, vậy nên khá hơn khi nãy, cô liên tục mỉm cười khi nghĩ đến số bánh được gửi đến nhà mình.
Lâu lắm rồi cô không ăn bánh ngọt, vì giữ dáng cho việc chụp ảnh concept và quay MV nên cô kiêng đồ ngọt tận 2 tháng trời, bây giờ nghĩ tới là tứa cả nước miếng cơ.Cửa phòng nghỉ mở ra khẽ khàng, anh quản lí của VIVIZ ló đầu vào, trố mắt nhìn SinB và Umji duỗi thẳng chân ngủ trên sofa, miệng ú ớ:- Đến...
đến lúc quay set tiếp theo rồi.Eunha nhìn ra cửa, vội vàng kéo cái áo của Jungkook đang đắp trên người mình qua một bên, để lại một lời chào:- Em đi trước nhé!- Ừm.Eunha vốn đang định bước tới gọi hai em dậy, bỗng thấy gì đó kì lạ: đây không phải tone giọng Jungkook thường nói với cô.
Vì vậy cô quay lại nhìn anh:- Sao thế?- Không có gì, em đi đi, quản lí chờ kìa.
- tone giọng anh bỗng trở lại bình thường.Eunha vẫn còn muốn hỏi thêm, nhưng vì không thể nấn ná lâu nên cô cũng mặc kệ, đi lại lay hai đứa nhỏ dậy rồi theo anh quản lí ra phân khúc studio của mình.VIVIZ hoàn thành xong set 2 bên các anh vẫn chưa xong set thứ 3, trong khi các nhân viên thu dọn đồ đạc đem ra xe, ba nàng ghé qua chỗ các anh đang quay hình chào tạm biệt rồi mới về.
Jungkook khi đó đang quay cảnh solo, không thể đến gần trò chuyện như các anh, nhưng khi ba cô gái quay lưng rời đi, vì mãi nhìn theo bóng lưng Eunha mà cảnh quanh của Jungkook bị hỏng:- Jungkook-ssi, concept này cần ánh mắt mạnh mẽ, có lẽ cậu nhầm lẫn rồi đấy, khi nãy ánh mắt của cậu phức tạp quá, cảm giác hơi nhiều phiền muộn.Anh gạt sự vạch trần của đạo diễn qua một bên, anh không muốn thừa nhận.-----------------------------Jeon Jungkook tan làm, anh không về kí túc xá, cũng không về nhà riêng, mà chạy thẳng đến nhà Eunha, anh lờ đi cái thở hắt không hài lòng của Jin hyung, lái xe riêng về căn hộ nằm giữa lòng đô thị đông đúc.
Lúc anh mở cửa vào nhà cũng là lúc Eunha đang nằm úp trên sofa phòng khác, hai chân đung đưa phấn khởi, tay cầm chiếc donut màu hồng ngọt ngào, mặt trên còn có những trái tim li ti màu trắng bắt mắt.
Cô nàng vừa coi tivi vừa ăn bánh, miệng cười khúc khích, mặc kệ có người vô nhà.Vì cô biết thừa là anh.Jungkook ngứa ngứa trong người, dù đầu óc nghĩ đến việc đi tắm cho thoải mái, nhưng chân thì cứ tiến về phía cô.Cô vẫn cứ xem tivi, ăn bánh, rồi liên tục cười vì chương trình đang phát sóng.
Anh nhìn cô một đỗi, sau đó ngồi xuống ngay cạnh sofa, giọng trầm đến khó nghe:- Không thể để ý vụn bánh dính đầy miệng em sao?- Ăn xong rồi chùi luôn một thể - Eunha chau mày, cô có phải con nít đâu còn phải dặn dò mấy cái này, đừng trách cô khó ở với anh, là anh cứ cố ý gây chuyện với cô.Jungkook vốn dĩ đang không vui, không rõ do cơ thể mệt mỏi hay vì lí do nào khác, chỉ thấy trong lòng có cái gì đó nặng nề, bây giờ còn phải nhìn cái sự cáu kỉnh của cô với mình, giận quá mất khôn, chồm tới mút mạnh bờ môi căng mọng của người trước mặt.- Ưm...
ĐAU!
- Eunha bị đột kích bất ngờ, tư thế nằm chống khuỷu tay xuống nệm ghế khiến cô không thể đẩy anh ra, chỉ có thể rụt cổ lại hứng chịu sự tàn bạo của người đàn ông vô duyên vô cứ xem nhà cô như nhà mình này.Jungkook mang theo nụ cười đắc ý rời ra, nhìn gương mặt đã trở nên cáu kỉnh tột độ của cô mà vui hơn nhiều.- Anh bị cái gì thế?
- cô ngồi hẳn dậy, tức giận giơ tay đập mạnh vào người anh.
Jungkook không đau, mặc kệ cô xả giận, bĩu môi đáp:- Đám vụn bánh đó thật ngứa mắt - sau đó liền quay người đi tắm.Jungkook vốn dĩ nghĩ trạng thái của bản thân đã tốt lên, nhưng khi tắm ra, thấy Eunha vừa cẩn thận cất hộp bánh ngọt to thật to vào tủ lạnh vừa kẹp điện thoại giữa tai và vai để nói chuyện với người đàn ông kia, thì cái khoé môi của anh liền lập tức hạ xuống.Eunha nói rất say mê, đơn giản chỉ là nhận xét về các món bánh vừa ăn, thế nhưng cuộc nói chuyện lại rất dài, nguyên buổi cái miệng nhỏ kia cứ cười miết thôi, vừa cười vừa trả lời người kia với tone giọng cao mà chỉ mỗi lần cô đang trong trạng thái thoải mái nhất mới có.
Lần đầu, lần đầu Eunha có phản ứng tốt như thế với một người đàn ông khác.
Jungkook vốn luôn biết từ trước đến giờ, dưới sự đốc thúc của cha mẹ và sự lo lắng của bạn bè, Eunha được giới thiệu cho không ít người, nhưng chung quy cô luôn dùng sự xa cách và lạnh nhạt của mình để các mối quan hệ chỉ dừng ở việc gặp gỡ một lần, nhắn vài câu khách sáo rồi thôi.
Đây là người đầu tiên Eunha không chút phòng bị mà đưa cả địa chỉ nhà, cho số điện thoại, nhận quà và còn nói chuyện cực kì thoải mái.
Có lẽ, dù không muốn, cậu cũng cảm nhận đã có một người cho Eunha đủ niềm tin và dũng khí, để cô ấy thử tiến thêm một bước trong một mối quan hệ thân mật và công khai.Anh đứng dựa vào bếp phụ, nhìn Eunha nói hết chuyện, thầm xác định cảm giác nặng nề từ chiều tới giờ chính là bất an.Sự bất an này xuất phát từ điều gì, tâm trạng đâu mà anh tìm hiểu.Eunha cúp điện thoại, bỗng thấy nhà cửa im ắng lạ thường liền nhìn thử xung quanh, thấy anh đứng im trong bếp nhìn mình thì nghiêng đầu ngây ngốc:- Anh đứng đó làm gì thế?- Nhìn em!Cô bĩu môi, chẳng thèm quan tâm câu trả lời chả đâu ra đâu của anh, quay lại coi tiếp chương trình đang phát sóng dở:- Lại định ngủ ở đây à!
Em nói rồi đấy, chỗ này không phải nhà của anh đâu nhé?
Anh có nhà riêng mà, về đó ngủ đi.- Sao cứ nhất định phải đuổi anh thế?
Có ai đến nên không có chỗ cho anh sao?Cô ghét nhất là mấy câu hỏi ý tứ không rõ ràng như này, vậy nên hằn học trả lời theo cách có thể chọc giận anh nhiều nhất:- Bây giờ thì không, nhưng sau này biết đâu lại có đấy!
Nhà của em còn phải chừa chỗ cho người ta.Jungkook không trả lời, đi thẳng vào phòng."
Cái con người kì lạ" - Eunha vểnh đôi môi lên, lườm anh.
Nay đây mai đó ai mà chiều nổi anh, còn dám tố cáo cô khó chịu cọc cằn, ai là người khiến cô trở nên xấu tính đây?
Cô còn chưa tính anh lại dám tính chuyện với cô.Jungkook vừa vào phòng thì điện thoại reo, là Hope hyung muốn anh sửa gấp verse 2 của một track bside nằm trong album mới, nó đang không khớp lắm với phần bridge đằng sau.
Sau khi trao đổi khá lâu với Hope hyung về hướng thay đổi mà anh muốn, Jungkook ra ngoài tìm Eunbi để mượn máy tính, trong máy của cô có gần hết các phần mềm chỉnh sửa nhạc cơ bản.- Ở trong phòng em đó, anh tự vào lấy đi!
- Eunbi vẫn đang ngồi khoanh chân trên sofa, cười khúc khích vì chương trình giải trí đang chiếu.Jungkook vào phòng cô, lấy cái laptop nằm gọn trên bàn làm việc mang qua phòng mình rồi tập trung vào công việc.
Anh đóng chặt cửa phòng để có được không gian yên tĩnh nhất có thể, thuận tiện cho anh nghĩ ra giai điệu mới và nghe rõ các phần nhạc được mix lại với nhau theo từng cấp độ và cách phối.
Jeon Jungkook hoàn toàn chú tâm vào công việc, đến lúc ưng ý với tác phẩm của mình thì đã là một tiếng sau đó.Anh vươn vai, duỗi người, xoay cổ sau khi ngồi một chỗ quá lâu, gấp máy tính lại, vốn định đi thật khẽ qua phòng Eunha để đặt máy tính vào chỗ cũ, để không phá hỏng giấc ngủ của cô, chỉ là không ngờ khi bước ra khỏi phòng, thấy dáng hình nhỏ nhắn kia vẫn ngồi yên trên ghế, chưa chịu đi ngủ.Thậm chí còn đang thút thít khóc...Jungkook nhìn lên màn hình TV đang chiếu sân khấu cũ của GFRIEND, liền hiểu vì sao cô gái bướng bỉnh sáng giờ lại bỗng dưng nước mắt nước mũi đầm đìa thế này.Anh đi lại bên cạnh, nhìn cô từ trên xuống, nén lại một tiếng thở dài xót xa.
Jung Eunbi thấy có người đến cạnh, cũng ngước mắt lên nhìn.
Đôi mắt chứa đầy nước, uất nghẹn và hờn dỗi, chẳng nói gì nhưng anh biết trong lòng cô đang vỡ ra từng mảnh.Cuối cùng anh vẫn phải thở dài, cuối xuống bế cô lên như một đứa trẻ, để hai chân cô quấn quanh hông mình:- Khuya rồi, anh đưa em đi ngủ.Eunha nấc một tiếng rồi choàng lấy cổ anh, ôm chặt, nguyên đoạn đường từ phòng khách đến phòng ngủ cô cứ nấc không ngừng, nước mắt vẫn tiếp tục rơi lã chã.Jungkook một tay ôm cô, một tay cầm laptop rảo bước nhanh về phòng ngủ của cô.Anh đặt laptop lên bàn làm việc trước, sau đó lại giường, ngồi xuống, vuốt ve lưng cô dỗ dành.
Anh không nói gì cả, chỉ im lặng vỗ về từng cơn đau đang dâng lên trong người cô gái này.Lâu lâu Eunha vẫn như vậy, vẫn cảm thấy thế giới bất công và bản thân bất hạnh.
Biến cố ập xuống quá bất ngờ khiến cô không kịp thích ứng, không kịp trở tay, chỉ có thể bị người ta dồn đến đường cùng và cưỡng ép chia ly.
Sau đó Eunha đã khóc trong quãng thời gian rất dài, đến giờ vẫn cứ bứt rứt.Bỗng Eunha đẩy anh, rời khỏi lồng ngực và bờ vai vững chải, cô vẫn ngồi trên đùi anh, nhưng khoảng cảnh giữa hai người được nới lỏng.
Cô nhìn Jungkook chằm chằm, uất ức nói:- Em sẽ không ở cạnh anh nữa, đồ tồi này!
Các chị của em cứ phải luôn lo lắng cho em, nhóm của em tan rã khi về công ty của anh đấy.
Chúng ta chẳng có sự liên kết gì cả.
Đi đi, em không muốn thấy anh nữa.Cô nói vừa nhanh vừa vội, như thể bao phiền đau lòng đều đang cố gắng đổ thừa sang cho anh.
Jeon Jungkook không giận, anh hiểu cô mỗi lần đau lòng nói năng sẽ khó nghe như vậy, thế nên không tính toán với cô.
Chỉ là anh vẫn cứ bất an, Eunha liệu có phải tìm được ai đó có thể dựa dẫm và trông cậy rồi không?
Ngoài anh.Jungkook không giận, nhưng không thể gạt cái không vui qua một bên, liền áp tới hôn mạnh đôi môi nói năng lung tung của cô.
Eunha đón lấy nụ hôn trong cái nức nở thổn thức, giữa hai cánh môi là vị mặn chát của nước mắt, nhưng vẫn cứ nồng nhiệt và mạnh bạo vô cùng.Ban đầu anh chỉ là muốn bịt miệng cô lại, ngăn cô nói mấy câu vô tình đẩy anh ra xa, nhưng chính vòng tay choàng qua cổ anh siết cả hai lại gần của Jung Eunbi lại khiến đầu ốc anh trở nên mụ mị.
Như được tiếp thêm động lực, Jungkook một tay đỡ gáy, một tay siết chặt vòng eo nhỏ nhắn của cô, kéo cô càng thêm sát gần mình.
Môi lưỡi va chạm kịch liệt, quấn quýt không ngừng, cướp đi hết mọi hơi thở của đối phương, anh nuốt trọn những thổn thức của cô, cô nuốt vào những say đắm của anh, cứ như thế nhiệt độ cơ thể cả hai đều tăng lên đáng kể.Hình như là 3 tháng, 3 tháng rồi Jungkook mới dành được chút ít thời gian ở với cô, Eunbi luôn cáu kỉnh và nổi nóng vì cái thái độ không nóng không lạnh của anh, vì cái ý tứ nửa vời chẳng rõ ràng và vì cả sự tự ý quyết trong mọi chuyện hai người, vậy nên ngoài mặt không chau mày cũng hờ hững, lời nói không cọc lốc cũng xỉa xói.
Chỉ có mình cô biết tận sâu bên trong cô trông chờ người này đến mức nào.Đã lâu rồi họ mới có một nụ hôn đúng nghĩa, đúng hoàn cảnh, đúng tự nguyện và đúng lúc cả hai cần sự vỗ về từ tận sâu đáy lòng.
Cô không phủ nhận: cô nhớ anh!
Cái sự phụ thuộc mà Jung Eunbi đặt trên người Jeon Jungkook không biết từ bao giờ đã phát sinh ra những sự thân mật quỷ dị, họ sống như những gã điên mất lí trí, và cô đã mơ mơ hồ hồ mặc cho sự đời đưa đẩy như vậy, cô chỉ biết, cô và Jeon Jungkook đã phạm sai, thì sau này không có gì phải sợ va vấp lỗi lầm nữa.Nụ hôn dần trở nên cao trào, Eunha bị rút cạn không khí, lồng ngực phập phồng từng hồi rõ rệt, đến cùng vẫn không chịu nổi mà chủ động dời ra hít thở.
Cứ tưởng Jungkook cũng phải lo lắng cho khoang phổi của mình, không ngờ nụ hôn của anh lập tức rơi xuống cổ, chăm sóc từng tất da tất thịt, để lại những nụ hôn ngây ngây đỏ trên làn da trắng mịn.
Eunha theo sự dẫn dắt của anh, đầu óc vốn dĩ đã mông lung mờ mịt giờ đây chỉ còn có thể chỉ dẫn cơ thể bằng bản năng, vậy nên không hề chối từ những ái tình khiêu gợi.
Đầu óc cô, cơ thể cô là những cơn sống dập dìu thay nhau vỗ, nương theo bàn tay anh đang thuần phục lướt đi trên khắp cơ thể cô, kéo cô chìm vào u mê ái muội.
Nếu như Jeon Jungkook không đột ngột vén áo cô lên làm không khí lạnh ập đến bất ngờ, đánh thức lí trí, có lẽ đêm nay cô cứ như vậy mà lao vào đám lửa.- Đợi đã - cô bắt lấy tay anh - không được!
Mai em phải ghi hình cho show truyền hình.- Ừm, anh biết rồi - giọng anh khàn đục, khản đi rõ, đôi mắt vốn sáng lấp lánh bây giờ lại bị che bởi một màn sương dày nhìn ra rõ dục vọng.
Tay Eunha vẫn giữ chặt tay anh mới dừng lại trên bờ eo trần mảnh khảnh sau khi thăm dò hết cơ thể của cô, cô thở vội từng nhịp nặng nề, khoang ngực vẫn nâng lên hạ xuống cùng chung tần số với ngực của anh.Jeon Jungkook đưa mắt nhìn biểu tình phức tạp, cố gắng nén ái tình đối với người trong lòng xuống, sau đó lại bất ngờ chiếm tiện nghi đôi môi vẫn đang sưng tấy và run rẩy."
ưm..."
Eunha không kịp né đi, lại bị anh dẫn dắt.
Jeon Jungkook từ từ đứng dậy, lật người đặt cô nằm xuống, lưng cô vừa chạm vào chiếc nệm êm ái, phía trên liền truyền đến cảm giác nặng nề.
Anh nằm đè hẳn lên cô, khoá chặt cô trên giường, hai tay còn rất nhanh tuột hai dây áo của cô xuống.- Jung...
Jungkook... em đã bảo mai em phải quay hình.- Anh sẽ không để lại một vết tích nào!Jeon Jungkook khẳng định quả quyết, rồi cứ thế chiếc áo lụa mỏng manh dứt khoát bị kéo xuống, Eunha cũng bị anh chặn lại bằng môi lưỡi, không thể chốn chạy.----------------------------------Jung Eunbi dường như đã ngủ một giấc rất sâu, cô không nhớ mình ngủ từ khi nào, chỉ nhớ trong hơi thở dồn dập của cả hai đêm qua, sau một trận kịch liệt và cơ thể cô phản ứng rất dữ dội, căng cứng một đợt cùng với anh, sau đó cô liền kiệt sức thiếp đi, mọi thứ tối đen và ngủ đến tận bây giờ.
Cả cơ thể cô trơn nhẵn mát rượi, trên người là lớp chăn bông vốn dĩ chỉ dùng trong mùa đông, cô khẽ nhúc nhích, chỉ thấy bản thân mỏi nhừ và hình như đụng phải làn da mát lạnh của ai.Cô quay sang, gương mặt anh kề sát, ngủ rất ngon, biểu cảm trông rất yên bình.Jung Eunbi đang nằm nép sát bên người anh, còn Jeon JungKook lại đang quay hẳn người sang cô mà ngủ.
Tay anh ám muội đặt dưới hông của cô, choàng qua cả một cùng mịn màng đầy đặn.
Lúc này, những hình ảnh đêm qua lại cứ như một cuộn film tua chậm, từ từ hiện lên trong đầu người con gái.Tối qua, lần đầu tiên, khi hai người thân mật, Jeon Jungkook nói nhiều như vậy.Trong âm thanh quỷ dị, ái muội và êm ả cô luôn nghi ngờ liệu có đúng là của bản thân mình phát ra mỗi lần như thế hay không, anh đã kề sát miệng vào tai cô, thủ thỉ:"Eunbi, anh luôn muốn em thuộc về anh, từ ngày đó đến bây giờ, thậm chí là mãi mãi"Khi đó mắt cô trừng to, vừa ngạc nhiên lại vừa sợ hãi, thế nhưng Jeon Jungkook bất ngờ đột kích, lấp đầy cô, lập tức đẩy cô vào mụ mị vô vọng, cô cũng không kiềm được mà phát ra một âm thanh ái muội cao trào, mọi suy nghĩ theo tiếng kêu đó bay lên rồi thoáng chốc tan sạch vào không trung.
Thế nhưng ngay khi cô vẫn còn đang chới với bấu chặt hai vai anh, cả người cong lên căng thẳng, giọng nói của anh lại tiếp tục truyền đến:"Jung Eunbi, âm thanh này là em dành cho anh, phản ứng này cũng là của em đối với anh.
Sự thật chứng minh, em phải nhớ thật kĩ: sẽ không có ai hiểu em bằng anh cả.
Em, là của anh!"
Nhớ đến đây, Eunha thoáng chốc rùng mình, cô ôm chặt chiếc mền bông bao bọc lấy cơ thể, hai con người nhìn anh run lên, trong lòng có cái gì đó nghèn nghẹn không biết bật ra thế nào.Lúc này anh mơ màng tỉnh, hai mắt vừa he hé mở, nhìn thấy cô liền cười:- Sao thế?
Sao lại nhìn anh như vậy?
- anh thoả mãn kéo vô lại gần, hai làn da trần trụi mát lạnh áp sát vào nhau, cái đầy đặn ở ngực cô cũng ép chặt vào bờ ngực nở nang, vững chãi của anh.- Đồ khốn!
Anh tỉnh hẳn, nhìn cô, cô lại khóc, cái cách khóc khác hẳn mọi lần trước đây.
Anh chưa bao giờ thấy cô tan vỡ đến thế.
Anh nhanh chóng gạt đi sự ngạc nhiên của bản thân, hoảng hốt đưa tay lau đi những giọt nước đang rơi rất vội trên hai gò má cô.- Rõ ràng là không yêu em, nhưng vẫn cứ muốn em.Bàn tay anh chợt khựng lại, ngây người nhìn cô ôm chặt lớp chăn dày, lê từng bước nặng nề vào phòng tắm.
Anh đau không?
Sao lại không.
Anh xót không?
Vẫn luôn xót.
Vậy anh thương không?
Anh...Ừ, cứ coi như là anh không thương đi...Anh không muốn thừa nhận anh yêu cô.
Có những chuyện từng sai, người ta không có can đảm để thử lại.
Lúc này, trong đầu óc anh bỗng dưng hiện về hình ảnh đêm qua, khi anh bế cô vào phòng tắm, giúp cô dọn dẹp sau mấy lần kịch liệt khiến cô đuối sức ngất đi, trong vô thức cô nép vào người anh, mê man nói:- Jeon Jungkook, anh biết mà... chúng ta không thể bên nhau, hãy chọn một ngày thật đẹp để rời đi...--------------------1:02am15/05/2022End.