- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 568,821
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
[ Bâng Quý ] Vẽ Ngọc Thành Ma
Oán Linh
Oán Linh
Trời đã sáng hẳn.Sau một đêm dài không ai thật sự ngủ ngon, bầu không khí buổi sớm lại mang đến cảm giác kỳ lạ.
Như vừa trút bỏ một tầng u ám, nhưng sâu trong lòng mỗi người vẫn lặng lẽ dấy lên những nỗi bất an không gọi thành tên.Họ thu dọn mọi thứ thật nhanh.
Khoa là người đầu tiên đứng dậy, dáng người cao ráo lặng lẽ dõi mắt về phía xa.
Linh lực vẫn nhẹ nhàng vận hành quanh người y, như một lớp sương lạnh không thể nắm bắt.
Y không nói gì, nhưng ai cũng biết… sự cảnh giác trong y chưa từng buông lơi.Thiên Ân im lặng đứng bên thân cây, ánh mắt gã đảo qua từng khuôn mặt — Ngọc Quý, Hoàng Phúc, Lai Bâng, Hữu Đạt và Khoa.
Không ai biết gã đang nghĩ gì, nhưng ánh mắt ấy đầy sự bảo vệ.
Có lẽ… còn cả cơn giận âm thầm chưa nguôi.Ngọc Quý vẫn còn chút mệt mỏi, em rửa mặt bằng dòng nước lạnh bên suối, ánh nắng chiếu qua lớp tóc mai mềm khiến làn da em càng thêm nhợt nhạt.
Em yếu, nhưng vẫn kiên cường.
Đôi mắt vẫn sáng, và đôi môi không run.
Dường như sau tất cả, em đã quen với việc phải sống mà không được phép gục ngã.Lai Bâng thì lặng lẽ đứng cạnh, tay vung nhẹ một cái đã dọn xong đống lửa đêm qua.
Dáng hắn hơi ngả ra sau, như kẻ chẳng mấy bận tâm, nhưng thực ra mỗi một chuyển động đều toát ra sát khí âm thầm.Hoàng Phúc vẫn là người cuối cùng rời khỏi nơi nghỉ.
Anh nhìn về nơi họ vừa trú chân, như một thói quen luôn kiểm tra kỹ càng trước khi rời đi.
Sau đó, anh bước lại gần Ngọc Quý, khoác nhẹ áo choàng lên vai em, rồi khẽ nói:“Gió hôm nay lạnh hơn…”
Hữu Đạt bước tới nhanh nhất, cười một cái như để xua đi cảm giác nặng nề, rồi lên tiếng:“Vậy… hôm nay đi đâu?”
Khoa lấy ra viên linh đan được tạo từ oán khí đêm trước.
Viên đan vẫn lơ lửng giữa không trung, lần này không đi theo phương hướng cụ thể, mà xoay tròn vài vòng rồi… dừng lại, chỉ thẳng về hướng bắc.“Lần này,” Khoa lạnh giọng, “không phải chỉ là linh khí dao động.
Là có thứ gì đó đang chờ.”
Không ai lên tiếng.Cả sáu người, như sáu mũi tên rời khỏi dây, bước nhanh vào rừng rậm phương bắcNơi ấy… vẫn còn những bí mật chưa có lời giải.Cánh hoa linh lan trắng muốt rơi nhẹ theo gió, bị gió cuốn bay lên trời… rồi chạm vào một mảng khí đen ngùn ngụt đang từ từ tụ lại giữa tầng mây_________________Bọn họ đi theo viên linh đan dẫn đường, suốt chặng đường không ai nói với ai lời nào.
Trầm lặng, cảnh giác, và dường như mỗi bước chân đều được đặt xuống với sự đề phòng cao độ.Mãi đến khi ánh nắng mờ nhạt cuối ngày rơi lên những bức tường gãy đổ, họ mới chậm rãi dừng lại.
Trước mặt là một trấn nhỏ, nếu thật sự có thể gọi như thế.
Cả khu vực chìm trong sự hoang tàn đến đáng sợ.Những ngôi nhà xiêu vẹo, cánh cửa gãy rời, mái ngói rơi rụng, rêu phong phủ kín cả nền đá.
Từng hàng cột đèn đã mục nát ngả nghiêng, khắp nơi vương vãi vết máu khô đen sậm.
Có những vết chém sâu cắt vào tường, như từng có một trận chiến dữ dội diễn ra.Không có lấy một tiếng người.Không có một ánh lửa, một làn khói bếp, không có cả hơi thở sự sống.Gió thổi qua trấn, mang theo mùi tanh ngai ngái, mùi bụi đất trộn cùng một thứ gì đó... như xác mục ruỗng.
Trấn này không phải vừa bị bỏ hoang, mà như đã bị xóa sổ.Ngọc Quý siết lấy vạt áo, tay hơi run.
Em nhìn quanh, ánh mắt ngập tràn bất an.
Thiên Ân đưa tay ra chắn trước em, như thể sợ em tiến thêm bước nữa.Khoa cau mày, linh lực trong lòng bàn tay ngưng tụ thành một vòng kết giới mỏng.
Y nói nhỏ“Đây không phải một trấn bị bỏ hoang…
Mà là bị hút sạch.”
Lai Bâng rút kiếm, ánh lưỡi đao phản chiếu ánh trời sẫm màu, lướt một đường lạnh lẽo“Không thấy xác.
Không thấy oán linh.
Chỉ có khí tàn… và mùi chết.
Có thể là bị tế sống.”
Hoàng Phúc đưa mắt nhìn viên linh đan, nó lơ lửng giữa không trung, xoay cuồng dữ dội.Không cần nói ra…
Thứ họ tìm, có lẽ đang ở ngay trung tâm trấn.
Và phía trong, là một cơn ác mộng chưa có tên Từng cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo những cuộn rơm khô cuộn lại thành vòng, trôi dạt theo những lối mòn vắng lặng.
LàChúng va vào những bức tường mục nát, xoay vài vòng rồi lại tan ra, như chính nơi này hoang tàn, vụn vỡ, không còn lấy một mảnh nguyên vẹn.Nhà cửa hai bên đường gạch gãy nát, cột kèo ngả nghiêng, mái ngói trống lốc hở cả khung gỗ mục ruỗng.
Những cánh cửa bật tung như thể đã bị cướp đi bằng vũ lực, có nơi còn lưu lại dấu vết cháy đen, có nơi thì vệt máu đã loang ra tận ngưỡng thềm.Tường nhà xám đục, rạn nứt từ chân đến máiTrên đó còn hằn lại những vết vẽ nguệch ngoạc, là phù chú, là bùa trấn, hoặc là những dòng chữ đẫm máu không còn rõ nét.
Mùi tanh thoảng trong không khí, không gay gắt, nhưng kéo dài mơ hồ như tiếng thở dốc của oan hồn chưa thể siêu sinh.Lai Bâng bước chậm rãi về phía một căn nhà gần đó, đầu ngón tay chạm nhẹ lên vết máu đã khô cứng.“Không phải máu người thường,” hắn nói, ánh mắt tối lại“mà là máu tu sĩ.”
Ngọc Quý nghe vậy liền siết chặt tay áo Hoàng Phúc hơnEm cảm nhận rõ ràng sát khí trong không khí thứ sát khí không bùng nổ, mà rỉ rả âm ỉ, như thể chính mảnh đất này đang rỉ máu.Thiên Ân im lặng, ánh mắt gã dừng lại ở một bức tượng đá bị vỡ mất nửa đầuDưới chân tượng, một hàng dấu vết nhỏ hằn trên đất, như có người từng bò lê mà đi, kéo theo cả vệt máu dài ngoằn ngoèo phía sau.Khoa nheo mắt lại.“Không chỉ một trận tàn sát.
Là một cuộc truy bắt có tổ chức.
Có lẽ có kẻ bị lùa đến đây...
để chết.”
Gió lại nổi lên.
Lần này, không còn nhẹ.
Từng cơn cuốn lấy mái tóc, lùa vào trong lớp áo.
Gió lùa qua hàng cây, tạo nên âm thanh như tiếng khóc thầm vang lên từ lòng đất.Một trấn từng có người ở.
Một trấn từng có tiếng cười, bếp lửa, con trẻ.
Bây giờ, chỉ còn ký ức máu và gióKhi nghe Hữu Đạt cất giọng hỏi, mọi người đều hơi khựng lại."
Có thể dùng Kí Chú không?
" — lời cậu bật ra rất tự nhiên, nhưng trong bối cảnh này, lại trở nên đầy trọng lượng.Kí Chú là một loại phù chú cổ xưa, dùng chính linh lực của người thi triển để khắc vào bùa giấy, rồi dẫn dắt linh thức người xung quanh nhìn lại một đoạn ký ức từng lưu giữ trong không gianNó như một dòng chảy ngược thời gian, tái hiện lại cảnh tượng đã qua, dù là chỉ trong khoảnh khắc mờ nhạt.
Nhưng...
điều cấm kỵ lớn nhất là dùng nó ở nơi oán khí dày đặc.
Bởi oán khí quá mạnh sẽ làm nhiễu linh thức, thậm chí khiến người thi triển bị vỡ thần trí nếu không đủ mạnh.Lai Bâng chậm rãi quay lại nhìn Hữu Đạt.
" Nơi này đầy sát khí.
Đệ nghĩ có thể dẫn được sao?
"" Chỉ là thử thôi, nếu không thành thì dừng lại.
" — Hữu Đạt nhún vai, ánh mắt vẫn đầy nghiêm túc.
Cậu là người nóng nảy, nhưng một khi đã đề xuất điều gì, cậu sẽ có tính toán riêng.Khoa trầm giọng.
" Để ta dựng vòng trấn linh lực.
Có thể giảm bớt một phần ảnh hưởng.
"Thiên Ân không nói gì, chỉ lặng lẽ rút ra một tờ phù giấy cũ, nhẹ nhàng đưa cho Hữu ĐạtNgọc Quý đứng sau Hoàng Phúc, vô thức nắm chặt lấy tay áo người bên cạnh, ánh mắt không giấu được lo lắng."
Nếu linh thức không đủ mạnh thì dừng lại ngay, nghe chưa?
" Hoàng Phúc nhắc, giọng ôn hòa nhưng không cho phép chống đối.Hữu Đạt gật đầu.Sau cùng, cậu quỳ một gối xuống đất, đặt tờ phù trước mặt, hai ngón tay chạm vào nhauMột dòng linh lực bắt đầu chảy ra từ lòng bàn tay, nhẹ nhàng khắc lên tờ phù từng nét chú văn.Gió xung quanh lập tức ngưng đọng.
Không gian trước mắt bắt đầu dao động.Mảnh phù giấy run lên, phát sáng nhẹVà rồi... một dòng khói trắng mờ ảo trỗi dậy, xoáy thành vòng, cuốn lấy mặt đất phía trướcTừng âm thanh mơ hồ vang lên là tiếng người nói, là tiếng bước chân, và cả… tiếng la hét.Một bóng dáng mơ hồ hiện lên, lảo đảo chạy qua trước mắt họ, sau đó là hàng chục bóng đen vây lấy.
Tiếng kiếm va chạm.
Tiếng máu phun.
Một đứa trẻ con khóc thét lên.
Rồi tất cả... vụt tắt.Tờ phù nứt ra làm đôi, lặng lẽ cháy thành tro tàn.Hữu Đạt nghiến răng, sắc mặt tái nhợt."
Vẫn không đủ...
" cậu nói, giọng khàn."
Nhưng đã thấy được thứ cần thấy rồi.
" Thiên Ân cất giọng trầm thấp, ánh mắt sâu như vực.Bọn họ hiểu nơi này từng là một trận đồ sát không khác gì địa ngục.
Và có kẻ...
đã giết để che giấu điều gì đóDưới ánh chiều chạng vạng đổ bóng lên những mái nhà đổ nát, sáu người đứng lặng giữa trung tâm trấn vắng, không ai nói lời nàoKhông còn cảnh quá khứ để thấy, không còn vết máu nào để lần, nhưng trong tâm trí mỗi người, hình ảnh tang thương vừa rồi vẫn như còn khắc rõ từng đường nét.Hữu Đạt gục người xuống, một tay chống đất, thở hổn hển“Không còn… gì nữa.
Linh lực vừa rồi gần như bị hút sạch…”
Ngọc Quý vẫn đứng sau lưng Hoàng Phúc, sắc mặt nhợt nhạtEm không nói, nhưng ánh mắt đã khẽ lay động khi nhớ lại bóng dáng của những người bị giết hại kiaCảnh tượng đó không xa lạ với em quá khứ từng chứng kiến, nay lại tái hiện một lần nữa.Lai Bâng nhíu mày, mắt quét quanh từng ngóc ngách“Cả trấn… bị quét sạch không để lại một dấu vết rõ ràng.
Sát khí lan tận vào tận nền đất… không phải đám oán linh tầm thường có thể làm được.”
Thiên Ân im lặng, tay khẽ siết lấy vạt áo, ánh mắt như nhìn xuyên qua lớp tường đổ nát kia“Không phải ngẫu nhiên.
Đây là diệt khẩu.”
Khoa gật đầu, giọng trầm thấp“Không ai khác ngoài Huyết Linh Môn.”
Một làn gió u ám lướt qua, mang theo chút bụi mờ và tàn tro.
Từng mái nhà đổ gãy cong vẹo như đang rên rỉ trong cơn hấp hối dài.Hoàng Phúc bước về phía cột trụ giữa trấn.
Nơi đó có một phiến đá cổ đã vỡ làm đôi.
Anh khẽ chạm tay vào, rồi nhíu mày.l“Ở đây từng có một pháp trận phòng thủ.
Nhưng đã bị ai đó phá nát từ bên trong.”
Ngọc Quý khẽ nói, giọng như đang rút hết sức lực“Chúng đến để giết.
Không cần lý do, chỉ cần nghi ngờ.”
Ánh mắt em rũ xuống, tay siết chặt lấy tà áo.
Trong lòng không còn sợ, chỉ còn nỗi bi ai âm ỉLai Bâng nhìn em, nhẹ giọng“Là do dòng máu đó.”
Thiên Ân quay sang, ánh mắt sắc lạnh“Cũng là do chúng quá sợ một Huyết Linh tồn tại ngoài tầm kiểm soát.”
Khoa hít sâu một hơi, rồi nghiêm giọng“Đi thôi.
Nếu chúng đã đến đây rồi rời đi, chắc chắn đã để lại thứ gì đó.
Dù là dấu vết hay tàn khí.”
“Chúng ta phải tìm.”
Hoàng Phúc nói, ánh mắt sâu lắng nhìn về phía xa, nơi cuối con đường là một tòa nhà lớn đã bị cháy đen, vẫn còn chút khói âm ỉ bốc lên.Ngọc Quý không nói, chỉ lặng lẽ theo sau.Bọn họ biết Huyết Linh Môn không đơn thuần chỉ truy lùng.
Bọn chúng đang dọn đường.
Và mục tiêu cuối cùng… là em.Sáu người lặng lẽ bước đi quanh trấn hoang tàn ấy, từng bước chân nhẹ nhàng mà đầy thận trọng.
Nơi này không rộng lớn, chỉ đủ cho hơn một trăm linh hồn từng sinh sống, từng vun đắpNhưng giờ đây, mọi thứ chỉ còn lại dấu vết hoang phế, đổ nát khắp nơi, như một bức tranh u ám phai màu theo năm tháng.Những ngôi nhà xiêu vẹo, tường nứt toác, mái lợp mục rơi rụng từng mảngXung quanh là tiếng gió rít qua các khe cửa không cánh, hòa cùng tiếng lá khô xào xạc trên mặt đất.
Bóng hoàng hôn trải dài, đổ bóng dài ngoằng lên mặt đất, làm cho cảnh vật thêm phần âm u, lạnh lẽo.Mỗi bước đi, sáu người đều quan sát tỉ mỉ, ánh mắt không bỏ sót một góc nhỏ nàoHữu Đạt nhìn kỹ những vết tích cháy khét trên những bức tường gỗ, trong khi Khoa chậm rãi thăm dò linh khí còn sót lại quanh khu vực.Ngọc Quý, dù thân hình nhỏ bé, cũng không rời mắt khỏi những dấu vết tàn phá ấyEm cảm nhận được nỗi đau và oán hận thấm sâu trong không khí, những âm thanh tưởng chừng như vọng lại từ quá khứ, khiến tim em thắt lại từng hồi.Thiên Ân đứng lặng lẽ bên cạnh, ánh mắt lạnh như băng, dõi theo từng chuyển động xung quanh, như đang tìm kiếm thứ gì đó khuất lấp dưới lớp tro tàn.Lai Bâng và Hoàng Phúc âm thầm trao đổi những nhận định, từng lời nói như sợi chỉ dẫn dắt bọn họ đi sâu hơn vào bí mật của trấn hoang.Mọi thứ đều bị vùi chôn trong bóng tối của tàn phá và sát khí, không còn dấu hiệu của sự sống, chỉ còn lại sự cô đơn và lạnh giá phủ kín từng ngóc ngách nơi nàyTrời dần buông xuống, ánh hoàng hôn nhuộm vàng nhẹ khắp không gian, từng tia sáng yếu ớt len lỏi qua kẽ lá già cỗi.
Làn sương mù từ từ tràn về, mỏng manh nhưng dần dần dày đặc lên, quấn quýt lấy từng gốc cây, bao phủ cả mặt đất, tạo nên một bức màn mờ ảo và lạnh lẽo.
Khung cảnh trở nên tĩnh mịch đến đáng sợ, như cả đất trời đang nín thở chờ đợi một điều gì đó chưa biết.
Gió nhẹ thoảng qua, cuốn theo mùi đất ẩm và hơi lạnh, khiến từng người trong nhóm cảm nhận rõ sự u ám đang ngày một lớn dần.Làn sương mù này thật kỳ lạ, như được sắp đặt tinh vi từ trước đó.
Nó dần dần dày đặc lên, mỗi phút mỗi dày đến mức bọn họ gần như không còn nhìn thấy nhau nữa.
Những bóng người mờ ảo dần hòa nhập vào làn sương trắng đục, không gian xung quanh trở nên ngột ngạt và bí ẩn.
Tiếng bước chân, tiếng thở và hơi linh lực phát ra trở nên yếu ớt trong màn sương dày đặc, khiến mọi thứ như bị kéo chậm lại, căng thẳng đến nghẹt thở.
Mỗi người đều cảm nhận rõ sự hiện diện của điều gì đó vô hình, một áp lực vô hình đè nặng lên tâm trí, làm cho lòng người rùng mình.Khoa nhíu mày, ánh mắt nghiêm trọng sắc bén như lưỡi kiếm, giọng nói trầm ấm vang lên đầy cảnh giác:"Cẩn thận một chút, Ngọc Quý.
Đệ bám sát Lai Bâng, đừng để rời mắt."
Lời nói ấy như một lời nhắc nhở không chỉ dành cho Ngọc Quý mà còn như rót vào không khí một chút bình tĩnh và tập trung, giữa màn sương mù dày đặc khiến mọi giác quan đều trở nên mơ hồ, khó nắm bắtLàn sương như có ý thức, càng lúc càng dày đặc đến mức không khí cũng trở nên đặc quánh.
Tựa như một tấm lụa trắng âm u đang trói buộc mọi thứ, nó len lỏi khắp mọi ngóc ngách, nuốt lấy tiếng bước chân và cả hơi thở.Chỉ trong chớp mắt, cả nhóm bị chia cắt.Mỗi người một phương, bóng dáng dần tan biến trong màn sương mịt mờ.
Nhưng may mắn thay, Lai Bâng và Hoàng Phúc vẫn kịp giữ lấy tay Ngọc Quý, không để em lạc mất.
Cả hai như hai tấm lá chắn, một trái một phải, luôn che chắn để em không bị làn sương nuốt chửng.Khoa thì đã bị tách ra từ lúc nào không rõ, dù y luôn cẩn trọng nhưng vẫn không thoát khỏi sự chia rẽ đầy quỷ dị này.Ở một nơi khác, Hữu Đạt và Thiên Ân cũng bị cuốn vào làn sương dày, nhưng lại may mắn rơi cùng một chỗ.
Dù gã chẳng nói lời nào, chỉ trầm mặc quan sát, nhưng ánh mắt lặng lẽ ấy vẫn dõi theo từng cử động của Hữu Đạt, như một lời khẳng định rằng sẽ không để cậu gặp nguy hiểm.Sáu người, sáu hướng, nhưng cùng một lòng.
Làn sương vẫn chưa tan, mà phía sâu trong nó... dường như có gì đó đang chờ đợi.
Trong làn sương mù mịt, mọi thứ dường như trở nên mơ hồ như một giấc mộng không lối thoát Ánh sáng chẳng thể xuyên qua, tầm mắt chỉ còn là một khoảng trắng mênh mang kéo dài vô tận.Không ai trong họ hay biết, một luồng sát khí đang chậm rãi len lỏi trong làn sương ấy Nó không cuồng nộ, cũng chẳng gào thét như những oán linh từng xuất hiện mà tĩnh lặng, ẩn nhẫn như một con thú rình mồi.Sát khí ấy nặng nề và lạnh buốt như băng, nhưng làn sương mù lại cố tình bao phủ lấy nó, như một tấm màn mỏng che đi bản chất hắc ám.
Mùi oán khí nồng đậm bị lấn át hoàn toàn.
Không một ai có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó, không ai hay biết rằng hiểm hoạ đã đến gần sát bên.Nó chậm rãi, từng bước một, không chút vội vàng… nhưng mục tiêu thì lại vô cùng rõ ràng.Chỉ một người duy nhất, chỉ một dòng máu duy nhất khiến nó bị cuốn hút.Huyết Linh.Thứ máu thuần khiết mà oán khí chẳng thể xâm thực.
Chính sự thuần tuý ấy lại như một ngọn đèn giữa màn đêm, thu hút bóng tối như bầy thiêu thân điên cuồng lao tới.Và Ngọc Quý vẫn không hề hay biết, đang đứng giữa hai người che chở, lại là tâm điểm mà mọi oán niệm ngoài kia đang thèm khát tiếp cận
Oán khí tràn ngập trong sương như một thực thể sống, luồn lách qua từng kẽ hở nhỏ nhất của không gian.
Thứ nó khát khao không phải là linh lực cường đại, không phải là những tu sĩ dày dặn kinh nghiệm, mà là em là huyết mạch thuần khiết như ngọc, thứ đối nghịch với bản chất mục nát của nó, nhưng lại có sức hấp dẫn đến điên cuồng.Nó không gào thét, cũng không vồ vập như những oán linh từng bị xua ra trận trước đó.Nó… chờ đợi.Chờ một phút giây lơ là, một khe hở nhỏ nhoi trong sự bảo vệ của Hoàng Phúc và Lai Bâng.
Chờ khi ánh mắt họ rời khỏi bóng người mảnh khảnh kia chỉ một thoáng.
Chờ lúc làn sương đủ dày để ánh nhìn chẳng còn thấy gì ngoài trắng xoá.Ngọc Quý thân thể bé nhỏ, dáng đứng yếu ớt như đoá linh lan trắng giữa màn đêm mịt mờ.
Sự tồn tại của em, với nó, chẳng khác gì một ngọn lửa dịu dàng nhưng thiêu cháy mọi bản chất mục ruỗng của nó.Nó khao khát…
được nuốt trọn em, được hoà tan sự thuần khiết đó trong vực thẳm tăm tối của mình.Nhưng thứ oán niệm quá mạnh ấy lại cũng quá thông minh để hiểu rằng… một bước sai, nó sẽ bị huỷ diệt hoàn toàn.Thế nên nó rình rập.Như một con rắn nằm phục dưới đám lá mục, dõi theo từng hơi thở mong manh ấy với nỗi khao khát cuồng loạn sẵn sàng bùng lên bất cứ lúc nàoLàn sương ấy không còn là một hiện tượng thiên nhiên đơn thuần.Nó như một sinh thể sống, có ý thức, có mục tiêu rõ ràng.Từng sợi sương trắng xám quấn quanh thân cây, len lỏi dưới mặt đất, lặng lẽ bò lên những mái nhà đổ nát, trườn qua từng ngọn cỏ dại.
Nó không loang ra, mà tụ lại.
Không tan biến theo gió, mà quấn chặt lấy mọi thứ nó chạm vào, như thể muốn nuốt chửng cả trấn nhỏ vào bên trong lòng mình.Ánh sáng le lói từ đám lửa cũng dần lịm đi.
Ngay cả linh lực bao phủ quanh cơ thể cũng bị bóp nghẹt bởi lớp sương ngày một dày đặc.Nó không có mùi.
Không phát ra tiếng động.
Nhưng lại khiến người ta ngạt thở.Ngọc Quý khẽ run lên, không biết vì lạnh, hay vì cảm giác như có hàng trăm bàn tay vô hình đang áp sát từng bước một.Lai Bâng siết chặt lấy tay em, đôi mắt cảnh giác dán chặt vào không gian trước mặt, nhưng sương quá dày.
Hắn chẳng thấy được gì ngoài một màu trắng ngà âm u.Hoàng Phúc nghiêng đầu, thầm vận chuyển linh lực để giữ hơi ấm cho em, nhưng trong lòng vẫn mang một nỗi bất an không nói thành lời.Làn sương ấy không chỉ muốn che giấu…Nó muốn giam cầm.
Nó muốn nuốt trọn.
Và có lẽ… thứ nó muốn nhất lúc này, chính là máu Huyết Linh đang run rẩy ngay trước mặt nó.Cảm ơn em nhắc chú.
Vậy để chú viết lại đoạn đó, lần này có cả Hoàng Phúc bên cạnh nhé:
---Làn sương dày đặc đến mức tưởng như có thể bóp nghẹt lấy hơi thở.
Mọi âm thanh đều như bị nuốt chửng, chỉ còn tiếng tim đập và hơi thở nặng nề vang lên trong sự tĩnh lặng rợn người.Bất chợt, một luồng oán khí mỏng như sợi tóc lướt qua trước mặt.
Không khí xung quanh Ngọc Quý như chấn động, hơi lạnh lập tức biến thành luồng nóng rát kỳ dị, khiến em rùng mình.Lai Bâng cau mày, ánh mắt nghiêm nghị.“Không ổn rồi.”
Gã lập tức bước tới, một tay kéo em sát lại, tay kia vẽ ra một vòng kết giới bằng linh lực sáng nhạt bao lấy em.
Ánh sáng dịu nhưng vững chắc, như một tấm màn chắn ngăn mọi sát khí.Hắn nói khẽ, nhưng giọng lại nặng như đè nén:“Đệ ở yên đây.
Huynh tạo kết giới rồi, nhất định không được bước ra.
Dù có nghe gì cũng không được rời khỏi, nhớ chưa?”
Ngọc Quý khẽ gật đầu, mắt mở to, gương mặt dù lo lắng nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.Lai Bâng nhìn em một lần nữa rồi mới xoay người, thân ảnh như gió, tan vào làn sương trắng lạnh mịt mù.Nhưng lúc ấy, Hoàng Phúc vẫn còn ở lại bên em.Anh không nói nhiều, chỉ nhẹ nhàng đứng phía sau em, giữ lấy vai em bằng đôi tay ấm áp của mình.
Giọng anh trầm thấp, dịu dàng vang lên giữa hỗn độn:“Đừng lo, ta ở đây.
Dù là thứ gì đến, ta cũng không để nó chạm vào đệ.”
Ngọc Quý khẽ mím môi, hơi thở vẫn chưa đều trở lại, nhưng trái tim em dường như đã được sưởi ấm.
Dù ngoài kia có là địa ngục, thì ít nhất… trong vòng tay của người này, em vẫn còn một nơi để dựa vào.Làn sương vẫn dày, nhưng em đã không còn một mìnhHoàng Phúc đứng im lặng như tượng đá, ánh mắt sắc bén quét qua từng khoảng trống trước mặt, linh lực trong người vận chuyển đều đặn, sẵn sàng ứng biến với bất kỳ nguy hiểm nào.
Anh để Ngọc Quý đứng ngay phía sau lưng mình, một tay khẽ che lấy vai em, tay còn lại thủ thế.Gió vẫn rít lên từng cơn, sương vẫn quẩn quanh không tan, mọi thứ tĩnh lặng đến mức đáng ngờ.Nhưng thứ anh không hề hay biết — là ngay phía sau Ngọc Quý, một luồng oán khí đã âm thầm tụ lại.Không có tiếng động.Không có khí tức.Không có một chút sát ý nào.Nó như một bóng ma, lặng lẽ luồn lách qua những kẽ sương dày đặc, lợi dụng sự cảnh giác đang dồn về phía trước của Hoàng Phúc mà len tới.
Nó biết rõ mục tiêu của mình là ai.
Là huyết mạch kia.
Là linh thể kia.
Là máu kia.Ngọc Quý vẫn đứng yên, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch, cơ thể run lên vì lạnh và sợ hãi.
Em không nhận ra ngay thứ đó đã ở sát bên mình.
Hơi lạnh đặc quánh dần áp vào lưng, như một bàn tay vô hình chầm chậm trườn tới.Mãi đến khi một luồng hơi lạnh lướt qua vành tai, khiến toàn thân em ớn lạnh đến buốt sống lưng, Ngọc Quý mới kịp run lên, quay phắt đầu lại trong hoảng loạn.Đôi mắt em chạm ngay vào một khuôn mặt méo mó, nửa vỡ nát, nửa ẩn trong sương trắng, đôi mắt đỏ rực như than cháy, đang nhìn em chằm chằm… không có lòng trắng, không có con ngươi, chỉ có lửa và đói khát.Ngọc Quý định kêu lên.Nhưng bàn tay đầy móng nhọn của oán linh kia đã vươn tới.
Cùng lúc ấy—“Quý!”
Hoàng Phúc lập tức quay người, ánh mắt lướt qua em chỉ một khắc, đã thấy ngay quỷ ảnh kia đang giơ tay chụp lấy người em.Không chút chần chừ, anh kéo mạnh em vào lòng, tay còn lại vung ra một chưởng linh lực nóng rực đánh thẳng vào khoảng không sau lưng.
Một luồng sáng chói lòa vang lên, hất tung cả làn sương xung quanh.Tiếng gào rít thất thanh vang lên, cao vút và thê lương như dội vào tận tâm trí.Ngọc Quý hoảng hốt nép chặt trong vòng tay Hoàng Phúc, toàn thân em run rẩy không kiểm soát được.Anh siết chặt em hơn, mắt không rời khỏi nơi oán linh kia vừa bị đánh bật ra.Giọng anh khàn khàn nhưng dứt khoát“Là ta sai…
Đáng lẽ không nên quay lưng lại.”
Ánh sáng trong mắt anh lúc này không còn là bình lặng mà là sát ý.
Không phải cho bản thân, mà cho kẻ dám động đến người anh đang bảo vệ bằng cả sinh mạngDường như chính sự phẫn nộ bị cản trở của oán khí khiến làn sương như sống dậy, nó không còn là màn sương mơ hồ nữa, mà như linh thể của một thế lực u ám, cuồn cuộn kéo đến từ bốn phương tám hướng.Từng cơn gió lạnh như kim châm thổi qua, khiến những tàn lửa nơi xa vụt tắt.Cảnh vật xung quanh chìm dần vào một màu trắng ngà đục ngầu, mọi đường nét bị xóa nhòa, thứ duy nhất còn tồn tại là hơi thở dồn dập và tiếng rên rỉ mơ hồ như vọng từ địa ngục.Ngọc Quý run rẩy trong vòng tay Hoàng Phúc, thân thể em lạnh đến mức tưởng chừng như máu đang đông lại trong mạch.
Hơi thở mong manh, từng ngón tay cũng bắt đầu cứng lại.
Nhưng em không dám kêu lên, chỉ siết chặt lấy tay áo anh, bấu chặt như sợ chỉ cần buông ra thôi, bản thân sẽ bị cuốn vào màn sương mãi mãi.Hoàng Phúc cắn răng, một tay ôm chặt lấy em, tay còn lại vận linh lực bảo hộ, tạo ra một vòng sáng mỏng bao quanh hai người.
Nhưng anh biết, lớp hộ thể này không cầm cự được lâu.
Không phải vì linh lực anh yếu, mà vì làn sương này có thứ gì đó... cổ quái hơn rất nhiều so với oán khí bình thường.
Nó như có tri giác, như đang thăm dò, vây ép, đợi đúng thời cơ để bùng lên.Anh đảo mắt tìm kiếm, nhưng chỉ thấy một màu trắng đặc quánh bao trùm.
Không có bóng người.
Không có tiếng gọi.
Không có cả tiếng bước chân.Chỉ còn lại tiếng tim anh đập thình thịch bên tai, và âm thanh khàn khàn của một thứ gì đó đang lê bước trong sương.Anh biết, không thể ở đây quá lâu."
Quý, nghe ta."
Giọng Hoàng Phúc khẽ nhưng gấp gáp, như đang cố truyền qua hơi lạnh run rẩy "Nếu lát nữa ta kêu đệ chạy, thì cứ chạy.
Không được quay đầu."
Em run lên, mắt mở to, vừa kinh hoảng vừa không thể thốt nên lời."
Nhưng..."
"Không nhưng nhị gì cả."
Anh siết chặt tay em, ánh mắt kiên định như thép "Huynh hứa... sẽ tìm được đệ."
Mọi thứ quanh họ lúc này... như một cơn ác mộng không lối thoát.
Và cơn ác mộng ấy, dường như mới chỉ bắt đầu.Oán khí lúc này không còn như trước kia nữa.
Nó không hiện diện bằng hình, cũng không toát ra bằng mùi.
Thay vào đó, nó hoà tan vào không khí, thấm đẫm từng nhịp gió, len lỏi vào từng hơi thở, như thể cả thế giới đang bị một lớp khí tức vô hình nhưng đáng sợ trùm kín.Ngọc Quý dường như cảm thấy ngực mình nặng trĩu, không rõ vì lạnh hay vì nỗi bất an dày đặc đang len vào từng kẽ máuHơi thở của em gấp gáp, tay vẫn siết chặt lấy tay áo Hoàng Phúc, ánh mắt hoang mang nhìn quanh, nhưng đáp lại chỉ là một màu trắng vô định.
Không một bóng người, không tiếng động, không cả sự sống.Hoàng Phúc nghiêng đầu lắng nghe, nhưng chẳng nghe được gì ngoài tiếng tim đập trong lồng ngực mình.
Linh lực trong người anh vẫn đang vận chuyển đều đặn, nhưng anh không cảm nhận được sát khí quanh đây như mọi lầnMọi thứ yên ắng đến lạ thường, mà cũng chính sự yên ắng đó lại làm người ta phát sợ."
Không khí có gì đó sai rồi..."
Anh khẽ lẩm bẩm, ánh mắt khẽ hạ xuống nhìn em đang nép bên cạnh.Một cảm giác chẳng lành đang dâng lên, rất rõ ràng như thể họ đang đứng giữa một bầy sói, mà những con sói ấy lại vô hình.
Chúng rình rập, chờ đợi, không phát ra bất kỳ tín hiệu nào cho đến khi nhào đến cắn xé con mồi.
Và con mồi lần này, rõ ràng là Ngọc Quý.Chưa bao giờ Hoàng Phúc thấy tình thế khó lường đến thế.Không thể lần theo khí tức.
Không thể cảm nhận được dao động.
Không thể phân biệt thật giả.Tất cả những gì họ có thể làm… chỉ là chờ, hoặc chủ động ra tay trong bóng tối."
Chúng đang ẩn mình," Hoàng Phúc nghiến răng.
"Và chúng rất biết cách chờ thời cơ."
Một cuộc chiến trong vô hình.Một cái bẫy được giăng bằng sự im lặngOán khí nơi rừng sâu chưa bao giờ dữ dội như lúc này.
Chúng lặng lẽ, không một tiếng động, như bóng tối sống dậy từ địa ngục, trườn đến từng kẽ lá, từng hơi thở người sống.Ngay sau lưng Ngọc Quý, một luồng khí đen âm u cuộn xoáy lại.
Nó không mang hình thù rõ ràng, chỉ là một vệt bóng mờ đặc quánh và lạnh buốt đến tê dại Từ trong vệt bóng đó, một bàn tay thon dài, phủ đầy những vết rạn nứt, vươn ra đen tuyền, thối rữa, và tuyệt đối không có chút hơi thở sinh mệnh nào.Nó lặng lẽ áp sát gương mặt nhỏ nhắn của em, không một làn gió động, không một tiếng vang.
Gần như... không thể cảm nhận.Hoàng Phúc vẫn đang quay đầu nhìn quanh, một tay giữ chặt chuôi kiếm, tay còn lại để em nép sau lưng.
Nhưng mọi giác quan của anh đều bị làn sương mờ kia đánh lạc, bởi luồng khí kia không phát ra sát khí... không hề có khí tức.Và rồi, khi một âm thanh rất nhỏ lọt vào tai anh như tiếng gió va vào cánh lá thì đã quá muộn.Cảm giác bên hông đột ngột trống rỗng.
Tay áo của anh... không còn bị nắm lấy nữa.Anh quay phắt lại.Không có ai.Chỉ còn làn sương trắng đặc quánh, và không khí lạnh như tê cứng da thịt."
Ngọc Quý?"
Anh khẽ gọi.
Giọng nói vừa vang lên liền tan biến như rơi vào một vực sâu không đáy.Một âm thanh khe khẽ vọng lại... yếu ớt như từ cõi chết.“Ưm…”
Là tiếng rên.
Mảnh vỡ của một hơi thở mong manh như tơ nhện.Sắc mặt Hoàng Phúc tái đi.
Anh lập tức vận linh lực, xoay người phóng về phía âm thanh ấy.
Nhưng mọi thứ xung quanh chỉ toàn là sương.
Sương và bóng tối.
Không thấy gì cả.
Không biết em ở đâu.Chỉ có tiếng rên nhỏ đó, vọng về từ đâu đó trong lồng ngực hay trong tận cùng của kinh hoàng.Khí tức của em dần dần phai mờ, như một ngọn nến nhỏ bị gió lạnh thổi tắt dần.
Làn sương quái dị vốn đang đặc quánh bao phủ bỗng dưng dịu lại, như đã đạt được điều nó muốn.
Từng tầng sương mỏng manh từ từ tan biến, kéo theo bóng tối nhạt nhòa tan biến theo.Năm người còn lại đứng trong không gian bớt mờ ảo, ánh sáng nhẹ nhàng xuyên qua những tán lá, dần dần khiến họ có thể nhận ra nhau.
Tiếng thở hổn hển vang lên, những ánh mắt lo lắng và căng thẳng cuối cùng cũng gặp nhau, nối lại sợi dây kết nối tưởng chừng đã đứt gãy trong màn sương lạnh lẽo.Họ đứng đó, bên nhau giữa rừng sâu, vẫn chưa biết em đang ở đâu, nhưng ít nhất, họ đã cùng nhau trở lại với thực tại, cùng tiếp tục bước đi trên hành trình đầy hiểm nguy phía trước.
Khoa tròn mắt kinh ngạc khi nhìn quanh mà không thấy bóng dáng em đâu cả, trong lòng lập tức dâng lên một cơn lo lắng sâu sắc Giọng y khàn đặc vang lên, mang theo cả sự bồn chồn và hối thúc“Ngọc Quý?đệ đâu rồi?!”
Y nhanh chóng bước đi từng bước một, mắt không ngừng quét khắp nơi, từng góc rừng, từng bóng cây, như muốn tìm kiếm bất cứ dấu vết nào của em trong màn sương vừa tan.Tim y như thắt lại, nỗi lo lắng tràn ngập, không thể kiềm chế đượcMọi thứ bỗng như ngưng đọng trong khoảnh khắc ấy không gian quanh họ trở nên nặng nề và tĩnh lặng đến kỳ lạ họ nhìn nhau ánh mắt đầy hoang mang và tuyệt vọng bởi lẽ giữa màn sương mù dày đặc ấy họ lại để lạc mất em người mà từng phút từng giây đều là trọng tâm là niềm hy vọng duy nhấtTim ai cũng như bị bóp nghẹn nỗi sợ hãi len lỏi sâu thẳm trong lòng khiến mọi thứ quanh họ dường như ngừng chuyển động họ những người đồng hành lại bất lực trước sự biến mất của em như thể mọi cố gắng mọi sự bảo vệ đều trở nên vô nghĩa trong khoảnh khắc ấyPhía em mọi thứ mịt mờ như rơi vào một cõi không thật không giả đất dưới chân lạnh buốt như băng không hề có tiếng động nào ngoài hơi thở mỏng manh của chính mình xung quanh chỉ là một màu đen đặc quánh duy nhất ánh trăng mỏng manh treo hững hờ nơi xa xăm phủ xuống một tia sáng nhạt nhòa yếu ớt như hơi thở sau cùngNhững luồng oán khí âm ỉ luẩn quẩn bên ngoài như những con thú đói đang rình rập vờn quanh lớp lá chắn linh lực mong manh do Lai Bâng để lại sát khí tỏa ra nặng nề đến mức khiến lồng ngực em căng cứng như nghẹn lại chúng gào thét trong vô thanh âm thầm va vào kết giới tạo ra những tiếng động trầm đục và lạnh lẽoEm ngồi đó run rẩy không rõ vì lạnh hay vì sợ cơ thể vốn yếu nay lại càng trở nên mệt mỏi hơn linh lực trong người vốn đã ít ỏi đang dần hao mòn theo từng nhịp hô hấp chậm chạpEm biết rất rõ khi lớp linh lực ấy biến mất cũng là lúc bản thân hoàn toàn rơi vào tay bọn oán linh không ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra sau đó chỉ biết rằng bóng tối đang từng bước tiến gần hơn nuốt chửng lấy hy vọng le lói còn sót lại trong lòng em