Gió ngoài hiên thổi mạnh hơn một chút, kéo theo tiếng lá khô xào xạc như những thì thầm mờ ảo giữa khoảng không gian tĩnh mịchHoàng Phúc nhíu mày, ánh mắt đột ngột trở nên sắc lạnh, nặng trĩu như muốn khoét sâu vào lớp vỏ yên bình giả tạo đang bao phủ xung quanh họAnh đứng dậy, bước chậm rãi ra khỏi phòng, dáng vẻ cương nghị nhưng ẩn chứa một sự cảnh giác vô hình.“Đừng để sự tĩnh lặng này đánh lừa,”anh nói, giọng trầm thấp như lời cảnh báo khẽ khe.“Im lặng chưa bao giờ là dấu hiệu của bình yên, mà thường là bước chuẩn bị cho một cơn bão.”
Khoa ngẩng lên, ánh mắt sâu thẳm như đang cân đo đong đếm từng lời nói " Đệ cảm thấy mọi chuyện thật mơ hồ , cứ như có một thế lực nào đó đang ngăn chặn chúng ta đi tìm kết quả , mọi thứ như bị ngắt quản ” Y nhìn xuống dấu chân lạ trên sàn hiên, đôi môi mím chặt, như cố giữ bình tĩnh trước một cơn sóng bất định sắp cuốn trôi lý trí.Hữu Đạt gằn giọng, tay siết chặt bàn“ cảm giác quái quỷ gì vậy chứ , mọi chuyện cứ như ngay từ đầu đã sắp sếp cho chúng ta vậy !
" Mồ hôi lạnh bắt đầu lấm tấm trên trán cậu, dù trời đã sáng.Lai Bâng đứng lên, bước vài bước về phía cửa sổ, ánh mắt không rời khỏi những tán cây rừng đan xen trong làn sương mỏngHắn quay lại, nhìn từng người một, ánh mắt sắc bén nhưng khó đoán “Chúng ta không thể chỉ dựa vào những gì mắt thấy tai nghe.
Có những thứ được giấu kín, ngay cả trong ánh sáng ban ngày.”
Giọng hắn lạnh lùng, mang một sự chắc chắn không thể lay chuyển.Tiếng thở của mọi người trở nên gấp gáp hơn, căng thẳng len lỏi như một luồng điện âm ỉ trong không gian chật hẹpBốn con người, bốn thái độ khác biệt nhưng chung một mục đích: không để bất cứ điều gì làm họ chệch hướng.Hoàng Phúc quay lại, đặt một tay lên vai Hữu Đạt, ánh mắt cương nghị “Hữu Đạt, kiềm chế lại.
Chúng ta cần bình tĩnh hơn lúc này, chứ không phải nóng vội.”
Lời nói của anh vừa nghiêm khắc, vừa như lời động viên.Cậu nhăn mặt, nhưng không phản bác.
Thay vào đó, cậu nắm chặt tay Hoàng Phúc, như lấy sức mạnh từ sự hiện diện của người anh em.Lai Bâng thở dài, ngồi xuống cạnh chiếc bàn gỗ, ánh mắt vẫn ánh lên một nỗi niềm khó tả.
Hắn đặt khuỷu tay lên bàn, dùng tay che lấy nửa khuôn mặt, dường như đang giấu những suy nghĩ chông chênh phía sau lớp mặt lạnh.“Chúng ta sẽ không tìm thấy câu trả lời trong hôm nay,”hắn nói, giọng trầm buồn“nhưng không có nghĩa là đêm nay nó không tiếp tục xuất hiện " Bữa ăn tiếp tục trong sự im lặng đan xen những suy nghĩ nặng nề, chỉ thỉnh thoảng bị cắt ngang bởi tiếng sột soạt của đôi đũa gõ nhẹ vào chén bát, như nhịp đập thầm lặng của trái tim đang chờ đợi một tín hiệu nào đó từ bóng tối.Ngoài trời, tia nắng dần mạnh hơn, nhưng trong lòng bọn họ, một đám mây u ám vẫn chưa chịu tan biến, luôn đe dọa phủ lên những tia sáng mong manh ấy.Sự im lặng lúc này không phải là sự bình yên, mà là sự chuẩn bị âm thầm cho những ngày tháng sóng gió sắp tới, cho những bí mật chưa kịp hé mở, và cho những lựa chọn khó khăn mà họ phải đối mặt – một cuộc chơi không có chỗ cho sự sai lầm______________________Bóng tối dần buông xuống, nhẹ nhàng như một tấm màn nhung đen lặng lẽ trùm lên mái ngói cũ kỹ của quán trọ.
Những mảng tường loang lổ màu rêu sẫm càng trở nên âm u dưới ánh đèn dầu leo lét, tạo ra những cái bóng chập chờn nơi góc tường – vẽ nên cảm giác vừa quen thuộc, vừa khó đoán định.
Gió đêm thổi qua kẽ lá, mang theo tiếng xào xạc như thì thầm của rừng già, khiến không gian trở nên sâu hun hút và rờn rợn khó tả.Ông chủ trọ trở về vào lúc gần tối, dáng người còng xuống như đã quen với nặng nhọc, ánh mắt mờ đục dưới vầng trán nhăn nheo phủ đầy thời gian.
Ông không nói gì nhiều, chỉ cười nhẹ rồi lẳng lặng đi vào bếp, nơi hơi nóng và mùi thơm của thức ăn bắt đầu dậy lên lần nữa.
Không ai hỏi ông đã đi đâu, cũng không ai nhắc đến chuyện sáng nay – như thể một sự ngầm hiểu, hoặc cũng có thể… vì không ai muốn phá vỡ bức màn yên bình mỏng manh đang phủ lên bữa tối.Thức ăn nóng sốt được bưng ra – cháo gà, cải xào tỏi, và thêm một nồi canh măng rừng.
Mùi vị thơm lừng, từng làn khói bay nghi ngút giữa không khí se lạnh của đêm cao nguyên.
Mọi thứ dường như rất bình thường – quá đỗi bình thường đến mức đáng ngờ.Hoàng Phúc im lặng nhìn mâm cơm một lúc lâu, rồi lặng lẽ đặt đũa xuống.
Anh liếc nhìn ông chủ trọ đang cúi đầu múc cháo, đôi bàn tay gầy gò run run, nhưng… lại không có lấy một vết bẩn hay bụi đất, dù ông vừa trở về từ một chuyến đi dài trong rừng.
Ánh mắt Hoàng Phúc khẽ nheo lại.“Ông đi đâu từ sáng đến giờ?”
Giọng anh nhẹ, không gay gắt, không ép buộc, nhưng đủ sức khiến không khí lặng đi một nhịp.Ông chủ trọ dừng lại, không ngẩng đầu, chỉ khẽ đáp:“Đi hái ít thuốc… dưới chân núi phía tây.”
Một khoảng lặng kéo dài Hoàng Phúc không nói thêm nhưng Khoa đã đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ hướng về phía tây, nơi cả ngày nay đều chìm trong sương đặc, dày đến mức không một con chim nào bay ngang qua.Lai Bâng chậm rãi nhai cơm, ánh mắt nửa cười nửa lạnh.
Hắn không nhìn ông chủ trọ, mà chỉ lẩm bẩm như đang nói với chính mình:“Chân núi phía tây?
Kỳ lạ thật.
Sáng nay ta còn nghe dân làng nói nơi đó vừa có người mất tích.”
Ông chủ trọ không phản ứng.
Tay vẫn đều đặn múc cháo.
Chỉ có mí mắt khẽ giật một nhịp rất nhỏ –nhưng đủ để những người như bọn họ nhận ra.“Lúc về,” Khoa tiếp lời, giọng nói vẫn giữ vẻ nhẹ nhàng – “ông có thấy ai… theo sau mình không?”
Lần này, ông chủ trọ ngước lên, đôi mắt đục ngầu nhìn xoáy vào bốn người trẻ đang vây quanh bàn ăn.
Một nụ cười mỏng như đường chỉ hiện lên trên khuôn miệng đã mất vài chiếc răng.“Nếu có… chắc tôi đâu còn ngồi đây mà nói chuyện với các cậu.”
Sự bình thản trong câu nói ấy khiến cả phòng như lạnh đi thêm vài phần.
Không ai đáp lại.
Họ tiếp tục bữa cơm trong im lặng, nhưng ánh mắt từng người một đã không còn dành cho món ăn trên bàn.Đêm đã buông hoàn toàn.
Tiếng côn trùng bắt đầu râm ran nơi mé rừng.
Đèn dầu vẫn chập chờn cháy, nhưng bức tường bóng tối dường như đang tiến đến rất gần chỉ chực chờ để nuốt trọn tất cả… sau một cái chớp mắt.Và họ biết, đêm nay, e rằng… không dễ gì ngủ đượcMàn sương đêm dày đặc như một lớp chăn âm u trùm kín lấy căn trọ cũ kỹ nằm đơn độc giữa lưng chừng rừng.
Gió không còn thổi nhẹ như ban sáng nữa, mà rít lên từng hồi dài, mang theo âm thanh gào thét lạnh lẽo, như tiếng thì thầm của những linh hồn xưa cũ chưa từng được siêu thoát.Từ sâu trong khu rừng, tiếng lạo xạo của lá khô, tiếng gõ lóc cóc từ những cành cây va vào nhau, và những âm thanh nhỏ không rõ hình thù chuột? cú? hay thứ gì đó khác? tất cả hòa vào nhau tạo thành một khúc hợp âm rợn ngợp khiến người ta không thể nào yên lòng.Không ai trong quán trọ lên tiếng.
Ngay cả tiếng thở cũng bị kìm nén.
Tường vách gỗ vốn mỏng manh, giờ như chẳng thể che chắn khỏi cái lạnh đang xâm nhập từng thớ da thịt.Bên ngoài, một tầng sát khí mỏng… mà lại rõ rệt, quấn chặt lấy không gian như sợi tơ vô hình.
Nó không quá nồng, không đột ngột, nhưng vẫn khiến da thịt như co lại, hơi thở nặng hơn, và tâm trí trở nên cảnh giác một cách bản năng.Hoàng Phúc ngồi gần cửa sổ, ánh mắt anh dán chặt vào khoảng tối mịt mù phía rừng sâu.
Một nhánh cây gãy đổ kêu răng rắc trong đêm khiến anh hơi nghiêng đầu, rồi lại trở về dáng điềm tĩnh ban đầu.
Nhưng đôi mắt vẫn chưa một giây lơi lỏng.Lai Bâng chống tay lên gối, lưng tựa vào vách gỗ, vẫn dáng vẻ nửa hờ hững, nửa lạnh nhạt ấy.
Nhưng trong bóng tối chập choạng, ánh mắt hắn sắc như dao.“Thứ này…” hắn nói khẽ, giọng trầm và đều “không phải động vật.”
Hữu Đạt co vai lại khi một luồng gió lạnh luồn qua cổ áo, gương mặt cậu nghiêm lại, tay đặt gần chuôi kiếm như một phản xạ có điều kiện.“Là sát khí.
Nhưng… không giống với sát khí của người.”
Khoa vẫn ngồi bên lò than, ngón tay kẹp giữa trang sách đã mở ra từ lâu nhưng chưa lật thêm.
Y không nói gì, chỉ khẽ nghiêng đầu như đang lắng nghe thứ gì đó ở rất xa…Một tiếng gõ khẽ thôi, như một ngón tay chạm vào cánh cửa.
Không có gì đặc biệt.
Không dồn dập.
Chỉ một tiếng…“Cộc.”
Sâu trong tĩnh lặng, nó lại trở nên ghê rợn lạ thường.Cả bốn người đưa mắt nhìn nhau.
Không ai lên tiếng.
Nhưng cũng không ai đứng dậyTrong khoảnh khắc ấy, bọn họ đều hiểu rõ đêm nay, sẽ không đơn giản.Và thứ đang đứng ngoài cửa kia, có lẽ... không cần gõ cửa để bước vào “Cộc.”
Tiếng gõ cửa khẽ vang lên như chấm phá vào bức tranh đêm đang chìm dần vào sự nặng nề khó tả.
Không gian lập tức khựng lại.
Mọi ánh nhìn trong phòng đổ dồn về phía cánh cửa đang lay động theo từng cơn gió.
Hữu Đạt khẽ nghiêng người, tay vẫn siết chặt chuôi kiếm.
Khoa ngẩng đầu khỏi trang sách, ánh mắt thoáng nheo lại.
Lai Bâng vẫn ngồi đó, nhưng ngón tay hắn đã bất giác gõ nhẹ lên mặt bàn, nhịp đều như đo lường nhịp tim đang tăng dần nơi lồng ngực của những người còn lại.Bên ngoài, giọng nói vang lên.
Khàn, khô, nhưng rõ ràng là của lão chủ trọ:“Có ai muốn dùng thêm trà không?”
Một thoáng yên lặng.
Sự căng thẳng lập tức... vỡ vụn.Giống như tiếng chuông tỉnh mộng giữa một cơn mê hoang tưởng, chỉ một câu hỏi đơn giản mà phá tan bầu không khí u uất, dày đặc như sắp vỡ tung ra từng mảng.Hữu Đạt chớp mắt, rồi cậu bật cười, tiếng cười gằn, pha lẫn mệt mỏi và trút bỏ.
Cậu buông tay khỏi chuôi kiếm, nhướng mày nhìn những người còn lại.“Trà đấy,” cậu nói, giọng vẫn còn hơi căng, “hoá ra là vì chén trà.”
Hoàng Phúc lặng người trong một giây, rồi khẽ thở ra, không rõ là nhẹ nhõm hay thất vọng.
Anh quay lại, đặt kiếm xuống bàn, ánh mắt vẫn dõi ra ngoài cửa như để chắc chắn lão thật sự… chỉ mang trà.Lai Bâng thì khẽ nhếch môi, đôi mắt vẫn nửa hững hờ, nửa sâu thẳm khó đoán.“Lão ấy biết cách chọn thời điểm đấy,” hắn nói, giọng thấp hơn bình thường, “ngay lúc chúng ta sắp không còn tin là mình còn tỉnh táo.”
Khoa đứng dậy, cất sách vào túi áo, rồi bước ra mở cửa.
Ngoài hiên, lão chủ trọ đang đứng, tay cầm một ấm trà bằng gốm cũ kỹ, hơi nước vẫn còn bốc lên nghi ngút.Lão mỉm cười, đôi mắt nheo lại bởi những nếp nhăn thời gian, trông bình thản như thể không hề có một đêm kỳ lạ nào vừa trôi qua.“Trà sáng nay ướp hoa quế,” lão nói, giọng đều đều, “đêm qua lạnh, chắc các vị ngủ không yên.”
Lời nói ấy… như phủ một tấm chăn lên những hoài nghi chưa kịp hình thành.
Nhưng sâu trong đáy mắt của từng người, vẫn còn đó một dấu chấm hỏi chưa lời giải đáp.
Vì cái cảm giác bất an ấy vẫn chưa biến mất.
Chỉ là bị tiếng trà thơm át đi, tạm thời.Và không ai nhắc lại chuyện dấu chân ướt vẫn còn in mờ ngoài hiênLão bước vào, đôi chân già nua dẫm lên sàn gỗ kẽo kẹt một cách chậm rãi nhưng vững chãi.
Tay trái lão cầm một chiếc khay gỗ cũ kỹ, trên đó là bình trà sứ màu men tro, quanh cổ bình quấn một sợi vải nâu đã sờn, giữ lại chút hơi ấm.
Tay phải cẩn thận đỡ ba chiếc chén con, men đã nứt rạn theo năm tháng.
Hơi trà nghi ngút, hương hoa quế thơm nồng như lan ra, ôm lấy căn phòng một cách lặng lẽ mà sâu thẳm.Không ai nói gì.Lão đặt khay xuống bàn, ngón tay gầy guộc nhưng nhanh nhẹn rót trà.
Từng chén một, đều tay, không thừa cũng chẳng thiếu.
Động tác ấy… như thể đã làm hàng nghìn lần trong vô thức.
Nhưng khi rót đến chén thứ tư, bàn tay lão khựng lại nửa nhịp, rồi mới tiếp tục.
Một khoảnh khắc rất nhỏ, nhưng lại đủ khiến tất cả trong phòng cảm nhận được một điều gì đó... lệch đi khỏi sự bình thường.Lão không ngẩng lên.
Mắt vẫn cúi nhìn dòng nước chảy từ vòi bình rơi vào chén sứ như sợi chỉ bạc.
Và rồi, giọng lão cất lên, chậm rãi, đều đều, nhưng âm cuối có chút méo nhẹ như gió lùa qua khe đá lạnh“Trời lạnh về đêm hướng tây… không thể biết cơn gió đó đến từ đâu.”
Từng chữ, từng nhịp rơi vào không gian như hòn sỏi ném xuống mặt nước tĩnh lặng.
Không lớn, nhưng gợn sóng kéo dài đến tận đáy.Không ai nói gì trong khoảnh khắc ấy.
Lai Bâng nhíu mày, ánh mắt sắc lẻmHoàng Phúc lặng lẽ đưa chén trà lên, nhưng không uốngHữu Đạt khẽ nghiêng đầu, một bên môi nhếch lên, nửa cười nửa nghi hoặc.Chỉ có Khoa, vẫn điềm tĩnh như mặt hồ không gió, khẽ gõ ngón tay lên mép bàn một nhịp ngắn.
Ánh mắt y chậm rãi dừng lại nơi gương mặt lão chủ trọ, rồi liếc về hướng tây, nơi rừng sâu mờ trong bóng tối, như đã hiểu ra điều gì đó.Gió bên ngoài lại gào lên một tiếng dài, thốc qua mái ngói, tạt vào bức rèm trước hiên khiến nó phất mạnh một cái.
Bên trong căn phòng, hương trà đậm hơn nhưng lạnh.Lạnh như một hơi thở vừa bị ai đó thổi qua gáy.Lão rót chén cuối cùng, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế gỗ ở góc phòng, không nói thêm lời nào.
Lưng lão hơi còng, mặt quay ra cửa sổ đúng hướng tây nơi màn sương đang dày lên từng chút một.Trong lòng cả bốn người, cùng lúc hiện lên một ý nghĩLời đó… không phải ngẫu nhiên.
Không hẳn là một cảnh báo.
Nhưng tuyệt đối không phải chuyện trà.Và "thứ gì đó" ở hướng tây…
đã bắt đầu chuyển độngDưới ánh đèn dầu lờ mờ vàng úa, bóng lưng gầy khòm của lão chủ trọ đứng lặng trước ngưỡng cửa, như một bức tượng câm lặng bị thời gian bỏ quênLưng lão cong theo năm tháng, chiếc áo vải thô bạc màu dính vài vết loang ẩm thấp, tà áo chạm hờ xuống sàn gỗ xước mòn, khẽ lay động mỗi khi gió đêm len qua những khe tường rạn nứt.Ánh sáng từ ngọn đèn nhỏ chập chờn như sắp tắt khiến cái bóng của lão in trên nền sàn kéo dài bất tận, biến dạng theo từng cơn gió lùa, như thể đang phản chiếu không phải thân thể con người… mà là dư âm từ một linh hồn đã bị lãng quên.Cả căn phòng lặng ngắt.Bốn người trẻ mang huyết mạch hoàng gia ngồi như bị đông cứng lại trong khoảnh khắc ấyHọ không thở mạnh, không lên tiếng, thậm chí cả ánh mắt cũng không dám động, như thể bất kỳ cử chỉ nào cũng có thể khiến màn đêm ngoài kia bừng tỉnhCó một nỗi sợ thầm lặng không rõ nguồn cơn, không tên gọi đang dần len lỏi vào lòng họ, như thứ khí lạnh rỉ ra từ vết nứt của cõi u minh.Lai Bâng khẽ nghiêng đầu, mắt nheo lại, ánh nhìn lướt trên từng cử động của lão như thể sẵn sàng rút kiếm bất cứ lúc nàoHắn không tin vào ma quỷ, nhưng hắn tin vào sự bất thường và gã lão già ấy, từng lời từng cử chỉ đều ngập tràn cảm giác nguy hiểm.Khoa nhíu mày thật nhẹ, ánh mắt bình thản nhưng trong lòng đang xoay chuyển không ngừngY không sợ điều vô hình, chỉ sợ những bí ẩn mang dáng vẻ đã được sắp đặt từ trước và lời nói của lão... không phải là lời của một người chủ trọ tầm thường.
Nó mang sắc thái của kẻ biết quá nhiều.Hữu Đạt nghiến nhẹ răng, hai tay siết chặt lấy vạt áo.
Có một luồng điện chạy dọc sống lưng cậu cảm giác ấy, cậu từng có khi đứng giữa sân luyện võ một mình, giữa đêm, khi nhận ra có người theo dõi nhưng không thấy hình.
Cái cảm giác rợn gáy ấy… giờ lại quay về.Hoàng Phúc vẫn nhìn lão, như thể đang cố đọc một chữ cổ bị mài mòn qua năm tháng.
Trực giác anh cất tiếng kêu thầm“Người này… không phải chủ trọ.”
Không phải kiểu ngờ vực vì lời nói kỳ lạ, mà là một kiểu hoài nghi xuất phát từ linh cảm sâu nhất.
Một kẻ sống trong rừng, điều hành quán trọ vắng người, lại có thể đoán trước được cả canh Tý và... bóng dưới chân?Gió ngoài rừng bỗng gào lên một tiếng dài như tiếng hú, lùa vào làm tấm rèm mỏng phập phồng như sắp rách.
Trong khoảnh khắc, từng vách tường, từng kẽ gỗ dường như run lên khe khẽ, như một cơ thể già cỗi bắt đầu cảm thấy rét mướt tận xương.Lão chủ trọ lúc ấy mới khẽ nhấc tay, đẩy nhẹ cái then cửa cũ.
Tiếng gỗ trượt trên bản lề vang lên, dài và rền rĩ như tiếng rên nén đau của một linh hồn già nua.
Cánh cửa hé mở, gió lạnh ùa vào, thổi thẳng vào ngọn đèn khiến ánh lửa lay lắt như vừa bị bóp nghẹt.Rồi, vẫn không quay đầu, lão cất giọng.Giọng lão khàn đục, nhưng không yếu.
Nó vọng ra từ cổ họng khô như vỏ cây mục, thốt lên từng chữ rõ ràng như thể từng âm tiết đã được ủ sẵn trong yết hầu từ rất lâu:“Trăng sẽ tắt khi canh Tý đến… và bóng không còn nằm dưới chân mình nữa.”
Câu nói ấy không giống một câu nói bình thường.
Nó như một lời răn của kẻ đã chứng kiến không phải một, mà nhiều lần một điều gì đó đến độ không còn kinh ngạc nữa, chỉ còn lại sự hoài nghi và bất lực.Không ai phản ứng.
Không ai hỏi lại.Nhưng trong lòng bọn họ, một vết rạn mảnh đã bắt đầu lan ra nỗi sợ không tên, trộn lẫn với một thứ khác còn đáng ngại hơn tri giác về sự thật đang tiến gần.Lão nói tiếp lần này giọng đều và chậm hơn:“Nếu đêm nay ai còn nghĩ mình là khách… thì e rằng ngày mai, sẽ chẳng ai đủ tư cách để rời khỏi nơi này.”
Một làn hơi lạnh trườn dọc sống lưng cả bốn người.
Không ai cử động.
Căn phòng không có gió, nhưng họ đều cảm thấy như vừa có một cánh tay vô hình đặt lên vai mình lạnh đến tận cốt tủy.Ánh mắt của Khoa khẽ đảo sang Hoàng Phúc.
Lai Bâng thì nheo mắt nhìn chằm chằm khung cửa, còn Hữu Đạt vô thức rụt tay lại, ánh mắt bắt đầu hoang mang thật sự.Và rồi không báo trước, không chờ hồi đáp lão bước ra ngoài.Cánh cửa đóng lại phía sau, không mạnh, không nhẹ, nhưng vang lên trong đầu bốn người như tiếng đóng nắp một cỗ quan tài.Trong căn phòng, ngọn đèn cuối cùng cũng tắt.Bóng tối phủ xuống, đặc quánh.Hơi trà trong chén giờ đã nguội hẳn, lặng lẽ lan mùi đắng vào không khí.Ngoài kia, màn sương dày hơn, gió tây rít mạnh, và phía rừng già không một ánh trăng.Chỉ còn lại... chờ đợi.Canh Tý…
đang đến gầnBên ngoài gió thổi ào qua mái ngói rêu phong, từng cơn cuồng nộ va đập vào cửa gỗ khiến nó run rẩy như sắp bật tung khỏi bản lề.
Trong căn phòng nhỏ, ánh nến duy nhất được thắp lên đã cháy gần cạn, ngọn lửa chập chờn như đang run rẩy trước một tai họa không tên.
Mùi khói sáp trộn lẫn cùng mùi ẩm mốc của gỗ cũ tạo thành thứ hương vị khó chịu, lấn vào hơi thở của bốn người đang ngồi sát nhau trong sự im lặng tuyệt đối.Không ai ngủ cả.
Không thể ngủ, và cũng chẳng dám ngủ.
Từ lúc lão chủ trọ rời đi, một sự u ám vô hình bao trùm lên căn phòng.
Như thể lời nói của lão không chỉ là một cảnh báo, mà còn là chiếc chìa khóa mở ra một cánh cổng, thứ mà họ đang chờ đợi, hay nói đúng hơn là bị ép buộc phải đối mặt.Khoa ngồi gần cửa sổ, tay nắm hờ chuôi kiếm gác bên hông.
Y nhắm mắt, nhưng tai vẫn vểnh lên, mọi cơ bắp căng ra như sợi dây đàn sẵn sàng rung lên khi có tiếng động nhỏ nhất.
Dù gió thổi mạnh, nhưng y vẫn có thể nghe rõ nhịp tim của từng người, kể cả của chính mình, dồn dập nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.Lai Bâng ngồi sát vách, lưng dựa vào tường lạnh.
Hắn không nói gì từ lúc màn đêm phủ xuống, chỉ thi thoảng liếc nhìn ra khe cửa sổ, nơi lá cây bị quất tung lên thành từng trận.
Hơi lạnh trườn vào qua từng khe hở, khiến ngón tay hắn tê rần.
Nhưng thứ khiến hắn khó chịu nhất không phải là cái lạnh mà là cái mùi.Từ đâu đó bên ngoài, trong gió, len lỏi vào trong phòng là một mùi ngai ngái, tanh nồng và lạnh.
Lạnh như máu đông.Hoàng Phúc vẫn giữ ánh nhìn về phía cửa chính.
Tay anh đặt trên đầu gối, nhưng lòng bàn tay đã thấm mồ hôi.
Không phải vì sợ hãi mà vì cơ thể anh hiểu rõ thứ gì đó sắp đến.
Và không giống bất cứ thứ gì họ từng đối mặt trước đây.
Không phải người.
Không phải thú mà là một hiện diện.Hữu Đạt ngồi gần ngọn nến, đôi mắt mở to đầy cảnh giác.
Cậu là người dễ bị kích động nhất nhưng kỳ lạ thay giờ đây cậu lại là người đầu tiên nhận ra sát khí đã bắt đầu đậm đặc hơn.Sát khí đó không giống như từ người bình thường phát ra.
Nó nặng như một khối đá đè lên ngực, như thứ âm u rỉ ra từ đất sâu.
Cậu cảm thấy khó thở.
Cổ họng khô khốc.
Và sống lưng thì lạnh toát.Một âm thanh khẽ vang lên bên ngoài.
Không phải tiếng gió.
Không phải tiếng thú rừng.
Là một tiếng cười rất khẽ như từ dưới đất vọng lên, vừa đủ để người nghe phân vân mình có thật sự nghe thấyHữu Đạt ngồi im như hóa đá, mắt cậu mở to hết cỡ nhưng không chớp, sợ chỉ cần khẽ nhắm lại sẽ mất đi thứ gì đó vô cùng quan trọng.
Lồng ngực cậu dâng lên một luồng cảm giác nặng nề đến nghẹt thở, như một áp lực vô hình đè ép từng hơi thở.
Trong đầu cậu, dòng suy nghĩ hỗn loạn vang vọng mãi thứ đang đến không phải chỉ là một kẻ bình thường mà là một oán linh một linh hồn mang đầy căm hờn chứa đựng sát khí và chấp niệm dữ dội một thứ đã gieo rắc đau thương cho hơn cả trăm ngườiCảm giác ấy quấn lấy tâm trí cậu như tấm lưới vô hình kéo cậu vào vực thẳm tối tăm không đáy.
Hữu Đạt dường như nghe được tiếng vọng thở dài của oán linh đó một âm thanh lạnh lẽo thấm đẫm nỗi tuyệt vọng và cơn giận vô tận.
Nó không chỉ là một sinh vật hay một bóng ma mà là cơn cuồng nộ tồn tại lâu dài bị chất chứa trong từng hơi thở và từng hạt bụi bay trong không gianMồ hôi lạnh lăn dài trên sống lưng cậu tim đập dồn dập không ngừng như cố bứt ra khỏi lồng ngực.
Cậu cảm thấy từng đợt sát khí xung quanh dường như tập trung hướng về phía cửa sổ nơi làn gió lạnh từ hướng tây vẫn còn cuộn trào mang theo hơi thở âm u của bóng tốiTrong lòng Hữu Đạt tiếng thầm gọi vang lên vừa mơ hồ vừa sắc bén nó đã đến và không thể chờ đợi thêm nữaMọi thứ như bị kéo xuống vực sâu không đáy, bầu không khí trong căn phòng bỗng trở nên ngột ngạt đến nghẹt thở.
Gió bên ngoài lao xao ào ạt, cuộn vào từng khe cửa, quất mạnh vào tấm rèm mỏng, dập tắt ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn dầu đã sắp tàn.
Căn phòng lập tức chìm trong một màn đen đặc quánh, bóng tối bao trùm lấy mọi vật, như một bàn tay vô hình đang siết chặt từng góc cạnh.Hoàng Phúc đứng tựa lưng vào tường, mắt nhìn chăm chú vào khoảng không nơi cửa sổ, nơi bóng tối dày đặc đang lan rộng.
Môi anh mím chặt lại, từng cơ mặt co thắt nhẹ như đang cố giữ bình tĩnh trước cảm giác rạo rực của một trận chiến sắp tới.
Bàn tay anh nắm chặt thành nắm đấm, từng đốt ngón tay trắng bệch dưới sức ép.Khoa ngồi trên chiếc ghế gỗ cũ, ánh mắt y sắc bén và không rời khỏi bóng đêm ngoài kia.
Hơi thở anh đều đặn, nhưng bên trong lại là sự căng thẳng âm ỉ, như một con sói rình mồi, sẵn sàng lao vào bất cứ lúc nào.
Y gõ nhẹ ngón tay lên thành bàn, một thói quen phản chiếu tâm trạng không yên.Lai Bâng đứng nghiêng người bên góc phòng, đôi mắt hắn sáng lạnh, hơi cong môi như đang chế giễu số phận, nhưng sâu thẳm bên trong vẫn là một sự lo lắng khó giấu.
Hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát từng động tĩnh, dường như đang tính toán mọi khả năng, chuẩn bị cho một bước đi bất ngờ.Hữu Đạt thì khác, cậu đứng gần cửa, mắt mở to như muốn thu trọn bóng tối vào trong lòng.
Hơi thở cậu gấp gáp, từng hơi ngắt quãng như không kiểm soát được cảm xúc đang dâng trào trong lòng.
Đôi tay cậu run nhẹ, kèm theo cảm giác bồn chồn khó tả, nhưng lại pha lẫn với quyết tâm không lùi bước dù cho có điều gì sắp đến.Sát khí ngày một dày đặc, quấn lấy họ như một lớp sương độc không thể tháo gỡ.
Mỗi người đều cảm nhận được trọng trách đang đè nặng trên vai, một trận chiến không chỉ là thể xác mà còn là ý chí và linh hồn.
Họ không đơn thuần là những người bạn đồng hành, mà còn là những chiến binh của số phận, sẵn sàng đối mặt với bóng tối đang dần bao trùm lấy tất cảBổng nhiên có một bóng người y phục đỏ thẫm như máu thoắt ẩn thoắt hiện bên khung cửa sổ, đậm đặc giữa màn đêm như một vệt lửa đỏ rực bất chợt bùng lên trong bóng tốiHữu Đạt bừng tỉnh, tim đập nhanh như trống trận, từng sợi cơ co giật dữ dội.
Cậu không chần chừ, không suy nghĩ, lao vút khỏi chỗ đứng như một mũi tên phóng ra khỏi cung.Tiếng bước chân rầm rập vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng đêm khuya.
Không gian dường như co lại, theo từng bước chạy hối hả, khí thế căng như dây đàn, khiến mọi giác quan của họ đều căng lên đến mức cực hạn.Hoàng Phúc ngay lập tức theo sát sau, từng bước chân nặng nề nhưng dứt khoát, ánh mắt không rời hình bóng đỏ kia.
Khoa và Lai Bâng không nói gì, chỉ lặng lẽ lao theo, hơi thở đều đặn nhưng ánh mắt sắc lạnh đầy quyết tâm như hai chiến binh đã chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc đụng độ không thể tránh khỏi.Bóng đỏ vụt qua từng tán cây, hòa vào bóng tối như một con thú dữ đang chạy trốn hay dẫn dụ vào mê cung bí ẩnGió đêm gào thét, lá rơi rụng theo từng bước chạy, tạo nên một bản nhạc hỗn loạn pha lẫn sự rùng rợn.Trong lòng mỗi người, cảm giác hồi hộp và ngọn lửa sục sôi không ngừng cháy, nhưng không ai dám để lộ một chút sợ hãiĐây không còn là trò chơi của tuổi trẻ, mà là cuộc chiến sinh tử giữa ánh sáng và bóng tốiBóng người áo đỏ vụt mất trong chớp mắt, như thể chưa từng hiện hữu trong không gian âm u đó.
Cả bốn người dừng lại, mắt nhìn quanh mịt mù bóng tối, không còn dấu vết nào để lần theo.
Không gian bỗng nhiên lặng xuống trong một giây rồi âm thanh như đứt đoạn vang lên tiếng cười của một nữ nhân nhẹ nhàng nhưng đầy ma mị âm vang khắp rừng sâuTiếng cười ấy không giống tiếng người bình thường mà mang theo một thứ gì đó quỷ dị chua chát như nụ cười của tử thần Nó len lỏi vào từng kẽ lá luồn sâu vào tim gan khiến người nghe phải rùng mình đến tận xương tủyHoàng Phúc nhăn mày ánh mắt xoáy sâu vào bóng đêm như cố gắng bắt lấy nguồn gốc âm thanh Khoa và Lai Bâng cũng im lặng vẻ mặt căng thẳng khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh như đang đối diện với một thử thách mà họ chưa thể đoán trước đượcHữu Đạt nắm chặt bàn tay cảm giác lạnh lẽo lan tỏa khắp cơ thể như bị thứ bóng ma vô hình bóp nghẹt từng hơi thở Trong lòng cậu một cơn sợ không thể gọi tên trỗi dậy đó không chỉ là sợ hãi mà còn là cảm giác bị dụ dỗ bị mê hoặc bởi một sức mạnh đen tối mà họ chưa từng biết đếnTiếng cười ấy cứ vang vọng dai dẳng như một lời thách thức lạnh lùng từ bóng tối khiến bốn con người đứng giữa rừng già như bị cuốn vào một trò chơi sinh tử không lối thoátKhoa như chạm vào một sợi dây vô hình trong không gian, cảm giác ấy khiến tim y thắt lại, máu nóng dâng tràoKhông chút do dự, y rút nhanh thanh kiếm sáng như ngọc ra khỏi vỏ, ánh lưỡi kiếm lấp lánh phản chiếu từng tia sáng yếu ớt còn sót lại trong bóng tối.Không nhìn về phía trước, y vung kiếm đâm thẳng về phía sau Hữu Đạt, nơi bóng đêm dày đặc nhất như muốn nuốt chửng tất cảTiếng kim loại lướt qua không khí cắt ngang sự im lặng đặc quánh, cùng lúc đó tiếng cười ghê rợn dần biến đổi, trở thành những tiếng rên rĩ đau đớn, như thể một sinh linh nào đó đang chịu trận tuyệt vọng dưới lưỡi kiếm vô hình.Ánh sáng từ thanh kiếm không chỉ là công cụ chiến đấu, mà còn như một dấu hiệu của sự phản kháng, một tiếng nói thách thức sự tăm tối.
Khoa đứng thẳng người, mắt nheo lại, tập trung cao độ như thể muốn nhìn thấu được bóng ma vô hình kia đang ẩn nấp sau từng lớp sương mù lạnh lẽo kia.Hữu Đạt cảm nhận được luồng sát khí đó, tim đập mạnh, từng giọt mồ hôi lạnh lẽo lăn dài trên trán, nhưng vẫn giữ vững thế đứng, chuẩn bị ứng phó với bất cứ điều gì sắp xảy raXung quanh, không gian dường như co lại, sát khí dày đặc đến mức có thể cảm nhận được sự hiện diện đáng sợ của thứ bóng tối kia đang dần hé lộ bản chất thật của nó
Xung quanh họ, không biết từ khi nào đã dày đặc một tầng sương mù trắng đục.
Ban đầu chỉ là làn hơi mỏng manh, nhưng trong chớp mắt, nó đã lan rộng, phủ trùm cả khu rừng như một tấm màn chết chóc.
Từng ngọn cây, từng phiến đá dưới chân dần mờ đi, biến thành những hình thù méo mó, lay động theo nhịp gió.
Không khí trở nên đặc quánh, lạnh lẽo và ngột ngạt, tựa như thứ gì đó vô hình đang len lỏi trong từng kẽ lá, từng hơi thở.Ánh sáng duy nhất còn lại là vầng trăng lơ lửng phía trên đỉnh đầu.
Nhưng thứ ánh sáng ấy cũng không còn trong trẻo nữa, mà mờ đục, nhợt nhạt như phủ một lớp tro tàn.
Trăng không chiếu sáng, mà chỉ tô đậm thêm ranh giới giữa thực và mộng, giữa sống và chết.Mọi thứ trước mắt như đang trôi đi, cảnh vật đổi thay chậm rãi nhưng rùng rợn.
Mặt đất dưới chân có lúc như lún xuống, có lúc như lay động, những thân cây xung quanh cũng chẳng còn giữ hình dáng thật.
Đó là một thế giới méo mó và mơ hồ, nơi từng cành khô trông như tay người đang vươn ra, từng tiếng gió rít vang lên như tiếng thét nghẹn của những linh hồn bị bỏ quên.Hữu Đạt quay phắt đầu lại, ánh mắt sắc như dao lướt một vòng quanh không gian mịt mờ.
Cậu cau mày, trái tim đập dồn từng nhịp nặng nề, linh cảm rõ rệt thứ họ đang đối mặt không còn là sinh linh thuộc về nhân giới.Khoa siết chặt chuôi kiếm, ánh sáng từ thanh kiếm ngọc như phản ứng với sự biến đổi quanh họ, ánh lên những tia sáng lấp lánh nhưng bất an.Lai Bâng đứng im, mắt nheo lại.
Hắn cẩn trọng quan sát từng chuyển động nhỏ nhất trong lớp sương, như một con thú săn đang nghe ngóng bước đi của kẻ địch.Hoàng Phúc khẽ bước lui một nửa bước, lưng chạm nhẹ vào thân cây phía sau.
Bàn tay anh vô thức đặt lên chuôi đao bên hông, ánh mắt không rời khỏi khoảng không trống rỗng trước mặt.Đây không còn là bóng đêm thông thường.Mà là một ảo ảnh đã được dựng nên cố tình để che giấu điều gì đó kinh khủng hơn…
đang chực chờ phía sau
Sau khoảnh khắc tĩnh lặng đến nghẹt thở ấy, đột ngột… từng tiếng gào thét ghê rợn vang lên như muốn xé toạc không gian.
Không phải một, mà là hàng chục, hàng trăm thanh âm lẫn lộn vang vọng từ bốn phương tám hướng từ trên những ngọn cây, từ dưới lòng đất, từ giữa lớp sương dày đặc kia.
Là tiếng khóc than đứt ruột của nữ nhân.
Là tiếng gào rú như thú dữ bị giam cầm.
Là tiếng kêu rên thê lương đến mức khiến da đầu bọn họ đồng loạt lạnh toát.Hữu Đạt khựng lại, đôi mắt mở to, cả cơ thể như bị dòng khí lạnh xuyên thấu.
Cậu cảm nhận rõ từng luồng oán khí đang lướt qua làn da, len vào tận xương tủy.
Những tiếng gào đó không phải chỉ là âm thanh, mà là từng đoạn ký ức giãy chết của những linh hồn bị phong ấn, bị bóp nghẹt trong hận thù và đau đớn.
Chúng đang được gọi dậy.Không khí đặc lại.
Mặt đất rung lên nhè nhẹ, theo từng nhịp như bước chân của hàng trăm bóng ma đang tiến lại gần.
Lá cây trên đầu bắt đầu lay động, dù không có gió.
Từ phía sâu trong màn sương, những bóng hình mờ nhòe bắt đầu hiện lên nhấp nhô, chập chờn, mỗi một bước tiến về đều mang theo sát khí lạnh đến thấu xương.Khoa nắm chặt thanh kiếm, sắc mặt không hề đổi nhưng ánh mắt đã đổi.
Ánh sáng từ thanh kiếm trong tay y bỗng lập lòe như phản ứng với luồng hận niệm đang đến gần.
Y trầm giọng:“Chúng không tự đến.”
Lai Bâng nhìn ra phía tây, nơi trăng đã bị mây che lấp, ánh sáng chỉ còn đủ để soi thấy lớp sương mù mênh mông và những tàn cây lay động không ngừng.
Hắn lạnh lùng nói:“Có người...
đang triệu hồi chúng.”
Hoàng Phúc cũng bắt đầu rút vũ khí.
Anh không hỏi thêm gì, chỉ đặt lòng bàn tay lên nền đất, nhắm mắt trong vài nhịp thở.
Khi anh mở mắt ra, giọng nói không giấu được sự u tối:“Là từ dưới đất.
Có phong ấn bị phá rồi.”
Ngay lúc đó, từ giữa rừng sâu vang lên một tiếng rít kéo dài, không phải của con người, cũng không giống bất kỳ loài thú nào.
Là tiếng của oán linh cầm đầu.Một lực lượng vô hình đang dồn về phía họ.
Không còn nghi ngờ gì nữa.Bọn oán linh...
đã được ai đó đánh thức.Và kẻ ra lệnh vẫn đang ẩn mình trong bóng tối, chờ thời điểm ra tayLũ oán linh tràn ra như thủy triều đen đặc.
Thân thể chúng mang hình hài vặn vẹo, xương cốt lộ ra trắng bệch trong làn da xám xịt và rách nát.
Có kẻ gương mặt bị xé toạc, đôi mắt trống rỗng như hang sâu không đáy, lệch khỏi hốc mắt nhưng vẫn ánh lên ánh nhìn độc ác đến rợn người.
Có kẻ lưỡi thè ra dài tới tận ngực, lưỡi đen như tro và nhỏ xuống từng giọt máu lạnh.
Có linh hồn không còn tay chân, chỉ là mảnh thân trơ trọi nhưng vẫn lướt đi như chưa từng biết đến giới hạn của thể xác.Tiếng gào thét vang vọng giữa rừng sâu như tiếng kim loại mài lên đá, xé rách màng nhĩ và khiến da thịt người nghe như nổi gai từng lớp.
Chúng không khóc, không rên, mà tru tréo bằng những âm thanh không thuộc về cõi sống, mỗi tiếng vang lên đều kèm theo tiếng chập chờn của gió độc, âm u và tanh nồng như mùi xác chết lâu ngày bị lật tung từ dưới lòng đất lạnh.Khắp không gian là màu đen và xám tro.
Gió quẩn quanh cuốn theo hơi lạnh len lỏi vào tận từng thớ thịt.
Mỗi hơi thở dường như cũng mang theo chút đau đớn, vì không khí đã đặc quánh bởi âm khí.
Những cánh cây xung quanh rít lên như cũng rên rỉ, cong queo vặn mình vì không chịu nổi sức nặng của oán khí đang bao trùm lên khu rừng.Một số oán linh lao về phía trước, miệng há ngoác đến tận mang tai, hàm răng nhọn hoắt như mũi kim, nước dãi lẫn máu đen chảy ra từng dòng.
Khi tiến sát hơn, người ta có thể thấy những hình xăm, những dấu ấn bùa cổ cháy xém trên da chúng, bằng chứng cho những trói buộc tà ác từng được thực hiện trước khi chúng bị biến thành thế này.Có oán linh bị chém nát nửa thân người, chỉ còn nửa đầu và một tay lết đi, nhưng vẫn hú lên từng tiếng thảm thiết, vừa thống khổ vừa phẫn nộ.
Mỗi tiếng cào cấu vào mặt đất để lê thân tới đều để lại dấu móng đen kịt cùng tàn tro bốc lên như khói địa ngục.Chúng không chỉ đến giết, chúng đến để đòi lại oán hận.
Ánh mắt của chúng không hề mù lòa mà đầy ý thức, đầy sự chấp nhất.
Chúng biết rõ mục tiêu của mình là ai, và lý do chúng tồn tại là gì.Khi bốn người đứng đó, giữa vòng vây của oán linh, cảm giác không còn là nỗi sợ bình thường nữa.
Mà là cảm giác bị nuốt dần bởi thứ gì đó không thể nhìn thấy hết, không thể đỡ được bằng kiếm, và cũng không thể xua tan chỉ bằng lòng can đảm.Đó là tử vong đang đến gần.
Nhưng không phải cái chết đơn giản.
Mà là sự xé nát linh hồn, kéo xuống tầng địa ngục nơi không ai được siêu thoát.
Khoa không chút do dự, ánh mắt lập tức thu hẹp, tập trung cao độ như một mũi tên nhắm thẳng mục tiêu.
Cơ thể y vọt lên khỏi mặt đất, nhẹ nhàng và nhanh nhẹn như cơn gió xuyên qua khe lá, từng bước chân lướt qua mặt đất phủ đầy lá mục không để lại một tiếng động.Ngay khi chạm đến không trung, y khẽ đưa tay lên, lòng bàn tay mở rộng như đang nắm giữ một luồng ánh sáng vô hình.
Linh lực trong người bùng nổ, lan tỏa từ ngón tay, dần dần tụ lại thành một luồng sáng trắng rực rỡ, vừa thuần khiết vừa đầy uy nghiêm.
Ánh sáng ấy phát ra âm thanh như tiếng chuông trong trẻo nhưng lại sắc bén, như cắt xuyên qua màn đêm u ám.Khoa hạ tay mạnh xuống, luồng linh lực bùng phát như một đợt sóng chấn động, quét thẳng về phía đám oán linh đang tiến gần.
Chớp mắt, từng bóng oán linh bị ánh sáng xuyên thấu, gào thét trong đau đớn trước khi hóa thành những làn khói đen tan biến vào không khí.Từng bước di chuyển của Khoa không hề vụng về, ngược lại rất dứt khoát, uyển chuyển như một vũ công trên sân khấu.
Linh lực trong tay y dần dần kéo dài thành những đường kiếm sáng sắc lẹm, cắt ngang qua từng bóng ma một cách đầy uy quyền.Không khí xung quanh bừng sáng lên, tỏa ra một cảm giác thanh tẩy mạnh mẽ, xóa sạch những âm u và đen tối.
Đám oán linh gần đó không thể cưỡng lại sức mạnh ấy, rơi rụng từng con, rã tan theo từng đòn đánh.Khoa hít sâu một hơi, ánh mắt rực lên quyết tâm, như muốn thét lên rằng không một bóng tối nào có thể khuất phục y và những người đồng đội bên cạnh.
Nhưng phía xa xa, bóng tối vẫn cứ dày đặc, không hề suy giảm, như thách thức họ bằng một thứ quyền năng còn kinh hoàng hơn nhiều.
Lai Bâng đứng lặng một chỗ, ánh mắt hắn sắc lạnh như thép, sâu thẳm và thăm thẳm đến mức người khác không thể dò được suy nghĩ.
Hắn khẽ hít một hơi dài, rồi từ từ đưa tay ra, lòng bàn tay mở rộng, một luồng khí lạnh đen đặc bắt đầu lan tỏa từ lòng bàn tay đó.
Luồng khí ấy không ồn ào, không rực rỡ, mà trầm mặc và đậm đặc như sương mù dày đặc trên mặt đất.
Nó từ từ lan ra, tạo thành một tấm màng sát khí bao phủ xung quanh, khiến không gian trở nên lạnh lẽo và ngột ngạt, làm người đứng gần đó cũng phải rùng mình.
Tấm khiên sát khí của Lai Bâng không chỉ là lớp phòng vệ, mà còn làm chậm nhịp tấn công của đám oán linh, khiến chúng khó tiếp cận những người trong nhóm.Hữu Đạt thì không giấu nổi sự bùng nổ trong tâm trí, mắt cậu lóe lên tia lửa quyết liệt.
Cậu nắm chặt vũ khí, tập trung linh lực dồn vào từng cú đánh.
Khi cậu chém, từng luồng linh lực màu đỏ rực như lửa bùng cháy theo vũ khí, sáng rực một vùng nhỏ quanh chỗ va chạm.
Tiếng chém vang lên sắc bén, sắc như tiếng thép chạm vào đá.
Động tác của cậu dứt khoát, nhanh nhẹn như ngọn lửa bừng cháy giữa gió lớn, mang theo sức mạnh và sự phẫn nộ bùng nổ, quét sạch những bóng ma gần nhất bằng sức mạnh tập trung ấy.Hoàng Phúc giữ vững tư thế đứng, ánh mắt lạnh lùng nhưng sắc bén như kiếm nhọn.
Anh không lao vào đánh trực tiếp như Hữu Đạt mà tập trung dùng linh lực tinh tế hơn.
Linh lực của Hoàng Phúc mang sắc xanh biếc, dịu dàng nhưng lại đầy quyền uy, như dòng nước sâu thẳm đang chảy xiết.
Anh điều khiển linh lực ấy quanh người, tạo nên những rào chắn mỏng manh nhưng cứng rắn, vừa che chắn vừa phản kích những đợt tấn công của oán linh.
Mỗi lần anh đưa tay, những luồng linh lực xanh ấy dệt nên một mạng lưới bảo vệ như sương mù lơ lửng, đẩy lùi đòn đánh đối phương bằng sự chính xác và uyển chuyển tuyệt đối.
Đó không chỉ là phòng vệ mà còn là sự kiểm soát thế trận, giúp cả nhóm giữ vững vị trí và dồn ép kẻ thù.Từng động tác, từng cách vận dụng linh lực của ba người họ đều thể hiện cá tính riêng biệt, nhưng khi đứng bên nhau lại hòa quyện tạo nên một sức mạnh chung khó có thể phá vỡ.
Đám oán linh dù hung dữ nhưng từng đợt tấn công đều bị đẩy lùi, bị chặn đứng bởi sự phối hợp ăn ý và linh hoạt đến từng chi tiết nhỏ nhất.
Mỗi người đều là một mắt xích không thể thiếu trong chuỗi phản ứng nhịp nhàng ấy, biến không gian rừng già tối tăm thành chiến trường rực sáng dưới sự dẫn dắt của linh lực quyền năng.______________Ánh sáng mặt trời dịu dàng xuyên qua tán lá, chiếu rọi từng tia sáng vàng nhạt xuống mặt đất phủ đầy lá rụng.
Không khí sau cơn hỗn chiến trở nên yên ắng đến lạ thường, chỉ còn lại tiếng lá cây sột soạt nhẹ nhàng cùng hơi thở đều đều của bốn người đứng giữa rừng già.
Đám oán linh đã dần vơi bớt, như những bóng ma mờ nhạt tan biến theo làn gió sớm.Giữa khoảng không tĩnh mịch ấy, Khoa cúi người nhặt lên một vật nhỏ nằm lặng lẽ trên lớp lá.
Đó là một viên linh đan nhỏ xíu, bằng đầu ngón tay cái, ánh sáng bên ngoài khiến nó phát ra một luồng ánh quang yếu ớt nhưng chứa đầy sát khí.
Không phải là thứ đồ vật thuộc về con người, cũng không phải thức ăn hay dược liệu, mà chính là tinh hoa oán khí mà đám oán linh tích tụ trong quá trình tồn tại và khi chết đi.Khoa chăm chú nhìn viên linh đan trong lòng bàn tay, tâm trí anh như sáng tỏ hơn phần nào.
Viên linh đan đó là kết tinh của nỗi hận, chấp niệm và sát khí của đám oán linh, một thứ mà khi được thu thập sẽ có sức mạnh kỳ bí không thể đoán trước.
Và quan trọng hơn hết, nơi nào có viên linh đan đó tồn tại, thì nơi đó sẽ có phản ứng dữ dội, giống như một chiếc la bàn kỳ dị dẫn đường cho những thế lực tà ma hoặc những thứ bí ẩn khác còn đang ẩn náu trong bóng tối.Chưa dứt suy nghĩ, tiếng cười vang vọng bỗng ùa về như từ tận đáy vực sâu vô tận, âm thanh ma quái ấy làm không gian như đông đặc lại, khiến từng tế bào trong người bốn người đều co rúm lại vì sợ hãi.
Tiếng cười lần này lại được hòa quyện cùng một giọng nói mơ hồ, ma mị nhưng đầy mị hoặc, khiến bất cứ ai nghe cũng không khỏi rùng mình"Món quà mở đầu."
Câu nói như một lời thách thức, một lời báo hiệu về những chuỗi biến cố sắp sửa bắt đầu, nhấn chìm tất cả vào vòng xoáy của định mệnh và oán hận chưa thể hóa giải
__________________