Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bảng Quy Tắc Của Cô Con Dâu Chưa Vào Cửa

Bảng Quy Tắc Của Cô Con Dâu Chưa Vào Cửa
Chương 10



Tôi nắm tay chồng, lòng cảm thấy chua xót.

Dù con trai không ra gì, nhưng chồng tôi, ít nhất thì tôi không chọn sai chồng.

Trà Sữa Tiên Sinh

"Về chuyện của Chu Hào, anh định làm thế nào?"

Chồng tôi đau đớn nhắm mắt lại:

"Em quyết định đi. Dù nhận hay không nhận, em cứ quyết định."

Tôi lấy khăn giấy lau nước mắt, giọng nghẹn ngào nhưng rất kiên định:

"Chúng ta coi như không có đứa con trai này. Những ngày sau này, chúng ta cứ sống riêng với nhau thôi."

Ai mà ngờ được?

Đáng lẽ chuẩn bị vui vẻ cưới dâu, cuối cùng không cưới được dâu, mà con trai cũng mất.

Nhưng con trai kiểu này, không có còn tốt hơn có.

Một mụn nhọt đã th ối r ữa, dù có đa u đớ n thế nào cũng nên được c..ắt b..ỏ khỏi cơ thể.

15

Ngày hôm sau, khi tôi và chồng trở về nhà, chúng tôi phát hiện căn hộ ba phòng ngủ vốn rộng rãi giờ đã bị chen chúc đầy người.

Trên thảm trắng sạch sẽ, giờ đầy dấu chân và vết bẩn nhỏ.

Xung quanh thùng rác là những mảnh vụn của hạt dưa, thậm chí còn có một đống đờm đặc.

Một số người ăn mặc đơn giản đang nằm ngả nghiêng trên ghế sofa, không thèm cởi giày.

Cửa phòng ngủ của tôi mở rộng, tủ quần áo bị lật tung, và két sắt cũng bị kéo ra ngoài.

Chu Hào và Xuân Hiểu Thuý đang cúi người cố gắng mở két sắt.

“Ôi, sao anh lại không biết mật khẩu ở nhà?” Xuân Hiểu Thuye không vui mà thở dài, ngồi bệt xuống giường.

Khi nhìn thấy tôi, cô ta hoảng hốt la lên:

“Bố mẹ, mau đến đây! Họ đã về rồi!”

Tôi tưởng rằng ngày hôm qua đã là kết cục tồi tệ nhất, nhưng tôi đã đánh giá thấp bản chất xấu xa của con người.

“Làm giáo sư đại học mà còn làm bầu con gái người ta, không muốn chịu trách nhiệm sao? Tôi sẽ lập tức gõ trống, mang biểu ngữ đến trường của các người, để mọi người thấy rõ bộ mặt thật của anh!”

“Đúng vậy, nghe nói cô là giám đốc công ty? Tôi biết địa chỉ công ty của cô, đến lúc đó cô đừng hòng đi làm, xem ai còn dám làm ăn với cô!”

Người nhà của Xuân Hiểu Thuý vây quanh chúng tôi, mặt mũi đỏ gay và la hét om sòm.

Chu Hào ngồi yên bên cạnh, thỉnh thoảng liếc nhìn tôi.

Tôi đã bị tức đến mức cảm thấy tê dại, nhìn thấy bộ dạng của nó, tôi chỉ cảm thấy buồn cười.

Đây chính là người nhà của Xuân Hiểu Thuý, một gia đình bất lương.

Chu Hào nếu có chút đầu óc, hẳn sẽ biết việc kết giao với kiểu người này sẽ dẫn đến kết quả gì.

Nó muốn lợi dụng họ để lấy tiền từ tôi, nhưng một khi bị họ quấn lấy, có lẽ sẽ không dễ dàng thoát ra được.

16

“Các người muốn thế nào?”

Đến lúc này, tôi không còn gì phải sợ nữa.

Danh dự và thể diện gì nữa?

Đã nuôi dưỡng ra một đứa con như vậy, chúng tôi còn xứng đáng có danh dự gì?

Khi tôi lên tiếng, mẹ của Xuân Hiểu Thúy hiện lên nụ cười chiến thắng.

Khuôn mặt bà ta đen đúa đầy vẻ đắc ý, đôi lông mày mỏng của bà ta nhướn cao:

“Thứ nhất, tất nhiên là phải mua cho con gái tôi một căn biệt thự, và ngôi nhà phải đứng tên con gái tôi và con rể.”

“Thứ hai, tôi cần một triệu tệ tiền sính lễ.”

“Tiệc cưới phải tổ chức tại khách sạn tốt nhất thành phố, không dưới năm mươi bàn. Toàn bộ người trong làng tôi phải được mời.”

“Khi con gái tôi kết hôn, các người phải gửi cho gia đình chúng tôi một vạn mỗi tháng.”
 
Bảng Quy Tắc Của Cô Con Dâu Chưa Vào Cửa
Chương 11



Tôi chưa kịp mở miệng, Xuân Hiểu Thuý đã phản đối:

“Mẹ, không phải đã nói chỉ cần một triệu tệ tiền sính lễ sao?! “

“Tại sao còn đòi thêm tiền sinh hoạt nữa?”

Mẹ của cô ta trợn mắt, một cái tát vào tay con gái:

“Mày đúng là đồ vô ơn!”

“Không phải mày nói là họ mỗi tháng có thể kiếm được bảy tám vạn sao?”

“Bảy tám vạn, trừ đi một vạn gửi về nhà có gì không hợp lý?!

“Tôi đã vất vả nuôi con lớn như vậy, con không chịu gửi cho gia đình một ít tiền sao?”

Ba mẹ Xuân Hiểu Thuye bắt đầu cãi nhau với cô ta.

Ba người họ tranh cãi dữ dội, sau khoảng nửa tiếng mới đạt được thỏa thuận.

Tiền sính lễ vẫn là một triệu tệ, tiệc cưới tổ chức sáu mươi bàn.

Tiền sinh hoạt thì từ một vạn mỗi tháng giảm xuống còn sáu ngàn mỗi tháng.

17

Gia đình này quả thật rất thú vị.

Chúng tôi còn đang ngồi bên cạnh, họ đã bắt đầu phân chia tài sản và tiền bạc của chúng tôi.

Mức độ mặt dày thật sự vượt ngoài sức tưởng tượng của tôi.

“Các người nói xong chưa?”

“Nếu xong rồi, đến lượt tôi.”

“Tôi có thể xem xét các yêu cầu của các người, nhưng tôi cần thấy chứng nhận từ bệnh viện.”

“Tôi không tin com gái các người đang mang thai.”

Gia đình của Xuân Hiểu Thuý lải nhải thề thốt, nhảy nhót và mắng mỏ.

Âm thanh lớn nhưng khí thế thì rất yếu.

“Lời nói miệng không có giá trị, đợi khi có giấy từ bệnh viện rồi hãy quay lại đây.”

Gia đình Xuân Hiểu Thuý vẫn muốn mắng chửi thêm, nhưng cô ta đã ngăn họ lại.

Cô ta tự tin liếc nhìn tôi một cái:

“Dì ơi, mong dì giữ lời hứa nhá!”

Gia đình Xuân Hiểu Thuye đã đến thành phố một lần, đương nhiên không muốn ra về như vậy.

“Đây là nhà của con rể tôi, sao tôi không thể ở lại?”

Để làm hài lòng Xuân Hiểu Thuý, Chu Hào đã nghiêm mặt đến nói với chúng tôi:

“Bố mẹ, căn nhà này là của con.”

“Thuý Thuý là vợ con… nên bố mẹ cô ấy cũng có thể ở đây.”

Tôi lập tức gọi điện cho công ty chuyển nhà:

“Được, nhà là tên của cậu, nhưng tất cả đồ đạc trong đó đều là tiền của tôi bỏ ra mua, không liên quan gì đến cậu.”

Mặt Chu Hào biến sắc, vẻ mặt không thể tin nổi:

“Mẹ, sao mẹ có thể tuyệt tình như vậy? Không để lại chút thể diện nào cho con sao?”

Tôi không thèm nhìn anh ta:

“Đừng gọi tôi là mẹ, tôi không có đứa con bấ t h iếu nào như cậu.”
 
Bảng Quy Tắc Của Cô Con Dâu Chưa Vào Cửa
Chương 12



Chỉ còn lại một căn nhà trống, không có cách nào để ở được.

Chu Hào thấy không thể ngăn cản tôi, chỉ còn cách đưa mọi người đi khách sạn.

Bạn gái nó không vui chút nào, lắc lư cơ thể không chịu đi:

“Đây là nhà mẹ đẻ tôi đến, số tiền này đáng lẽ bố mẹ anh phải trả!”

Chu âhof ôm lấy vai cô ấy để an ủi:

“Em yên tâm, tiền của bố mẹ anh, sớm muộn gì cũng sẽ là của chúng ta.”

Khi Chu Hào và mọi người rời đi, tôi không dọn dẹp nhà cửa mà ngay lập tức cùng chồng ra văn phòng dân chính để lấy giấy chứng nhận ly hôn.

Cầm trên tay cuốn sổ đỏ, anh ấy đau lòng lau nước mắt:

“Chúng ta đã yêu nhau cả đời, cuối cùng vì con trai mà phải lấy giấy này.”

“Em yên tâm, khi mẹ anh đi rồi, chúng ta sẽ tái hôn.”

Tôi nhìn anh ấy mà vừa khóc vừa cười:

“Anh nói gì thế…”

“Anh thật sự định để lại căn nhà này cho Chu Hào sao?”

Chồng tôi lau kính mắt, dựa vào cửa xe thở dài: #trasuatiensinh

“Giờ thì anh đã hiểu rõ nó là loại người gì. Số tiền này, anh không muốn để lại cho nó một xu nào.”

Để lại cho nó một căn nhà?

Căn nhà này giá ba triệu tệ đấy, nó có xứng để nhận không?

Chu Hào có lẽ đã quên mất căn nhà này đã bị cầm cố cho ngân hàng từ năm ngoái rồi.

Năm ngoái, công ty tôi cần vốn lưu động, đã dùng căn nhà làm tài sản thế chấp.

Sau khi khoản vay được thanh toán, tôi định trả nợ, nhưng nhân viên ngân hàng là bạn tôi.

Cô ấy nói cần hiệu suất, nhờ tôi vay thêm vài tháng.

Tôi vừa khéo nợ cô ấy một ân tình, nên đồng ý.

Theo tính toán, cuối tháng này tôi sẽ thanh toán khoản vay. Số tiền đó vẫn còn trong thẻ ngân hàng của tôi.

Không biết khi ngân hàng đến thu hồi nhà, Chu Hào sẽ xử lý thế nào?

Chu Hào gần đây rất bận rộn.

Bận rộn chăm sóc nhà vợ, bận rộn làm cho bạn gái có thai.

Nhà vợ khó chăm sóc, bạn gái cũng khó dỗ dành.

Nó bận rộn đến mức đầu bù tóc rối, số tiền tiết kiệm cũng nhanh chóng bị tiêu hết.

Biết tôi sẽ không cho nó tiền, nó chuyển mục tiêu sang bà nội nó.

Chồng tôi lúc nào cũng hào phóng, mỗi tháng đều gửi cho mẹ chồng năm nghìn tiền dưỡng lão.

Mẹ chồng sống ở trong làng, tự trồng rau, sức khỏe tốt, hầu như không tốn bất cứ chi phí sinh hoạt hàng ngày nào.

Nghe người trong làng nói, Chu Hào đã lừa dối bà, thậm chí lấy tiền mua qua n t ài của bà.

Tuy nhiên, điều này không còn liên quan gì đến tôi nữa.

Dù sao tôi và chồng đã ly hôn rồi.

Sau này mẹ chồng sốn”g ch”ết ra sao, tôi không cần phải lo lắng thêm nữa.
 
Bảng Quy Tắc Của Cô Con Dâu Chưa Vào Cửa
Chương 13



Lãnh đạo công ty của Chu Hào là bạn học cũ của tôi, dạo gần đây đặc biệt mời tôi ăn cơm.

Khi thấy tôi, biểu hiện của anh ta có phần ngượng ngùng.

Anh ta nói Chu Hào vốn dĩ đã không tích cực làm việc, gần đây càng hay phạm lỗi, khiến đồng nghiệp rất không hài lòng.

Hiện tại hiệu quả kinh tế kém, công ty quyết định sa thải Chu Hào.

Anh ta cảm thấy áy náy, muốn thông báo trước cho tôi.

Tôi không quan tâm, vẫy tay:

“Anh đã làm những gì cần làm rồi, đứa trẻ này những năm qua rất nhờ sự chăm sóc của anh.”

“Yên tâm, hãy cứ sa thải nó đi, không sao đâu. Thanh niên mà, cần ra ngoài rèn luyện nhiều một chút.”

Bạn học cũ thở phào nhẹ nhõm:

“Cũng phải, gia cảnh của các bạn, đứa trẻ này như thế nào cũng sẽ không quá tệ.”

Đúng vậy, chúng tôi đã cố gắng cả đời, chỉ mong con cái có một cuộc sống ổn định.

Đáng tiếc, không thể ngăn cản nó tự phá hoại chính mình.

20

Sau nửa tháng sống yên tĩnh, Chu Hào lại đầy vẻ oai phong, dẫn theo Xuân Hiểu Thuý đến nhà.

“Đây là giấy tờ từ bệnh viện, vợ con đã có thai!”

Xuân Hiểu Thuý xoa bụng, như thể đã mang thai được mười tháng:

“Những điều dì đã nói lần trước, giờ đến lúc thực hiện rồi chứ?”

“Còn nữa, trước đây chỉ thảo luận về việc kết hôn, giờ đã có thai, tôi còn một số yêu cầu khác.”

Tôi và chồng nhìn nhau, bình tĩnh gật đầu với cô ta:

“Cô nói đi.”

“Trung tâm chăm sóc sau sinh tôi đã chọn xong, phải là gói tốt nhất, một tháng 128.000. Tôi cần ít nhất hai tháng ở đó.”

“Nếu sinh con gái, các người phải thưởng cho tôi năm mươi vạn.”

Trà Sữa Tiên Sinh

“Nếu sinh con trai, tôi cần một trăm vạn.”

“Sinh xong, cần phải có một bảo mẫu toàn thời gian để chăm sóc em bé.”

“Còn về việc nhà, chỉ cần dì giúp một chút là được, dù sao cũng cần có người chăm sóc trong nhà. Mà người nhà của mình thì vẫn chu đáo hơn.”

Chu Hào mặt mày đầy vẻ hạnh phúc, v**t v* bụng Xuân Hiểu Thuý, không ngừng gật đầu:

“Đúng rồi, vợ nói đúng lắm.”

“Cần phải vậy, không có vấn đề gì.”

Tôi mở tài liệu trên bàn ra, lần lượt đưa cho họ xem:

“Thật trùng hợp, tôi cũng có chuyện muốn thông báo cho các người.”

“Đây là giấy ly hôn, tôi và bố của anh đã ly hôn rồi.”

“Đây là di chúc của tôi, tất cả tài sản sau khi tôi qua đời sẽ được quyên góp cho viện dưỡng lão của thành phố.”

“Tất nhiên, công việc hậu sự của tôi sẽ do họ hoàn toàn phụ trách, không cần các người phải lo lắng.”

Chu Hào sững sờ, hoảng hốt đứng dậy, không còn vẻ tự mãn như trước:

“Tôi không tin! Mẹ nói bậy!”

“Các người chỉ có một mình tôi là con trai, tiền không cho tôi thì cho ai?!”

“Đúng rồi, còn bà nội, bà nội sẽ không đồng ý đâu!”
 
Bảng Quy Tắc Của Cô Con Dâu Chưa Vào Cửa
Chương 14



So sánh với sự hoảng hốt của Chu Hào, Xuân Hiểu Thúy tỏ ra bình tĩnh hơn.

Cô ta nhanh chóng cầm các tài liệu trên bàn để xem xét, và khi xem xong, sắc mặt cô ta trở nên rất khó coi.

Bởi vì trên đó không chỉ có di chúc của tôi mà còn có di chúc của chồng tôi. Chu Hào ngoài số tiền ts mười vạn từ bà nội thì trong thẻ ngân hàng không còn một đồng nào.

Ánh mắt của Xuân Hiểu Thúy thoáng qua một tia hối tiếc.

"Chúng tôi không tin, không thể nào, không có lý do như vậy..."

"Đúng, tôi sẽ kiện các người ra tòa! Các người không có quyền chia tiền cho người khác. Tất cả tài sản của nhà họ Chu đều là của tôi! Của tôi!"

Chu Hào gào thét đ iên c* ồng, còn đá đổ cả thùng rác.

Hiểu Thúy thì ngồi thẫn thờ trên ghế, vẻ mặt có chút ngơ ngác.

Tôi bình tĩnh nhấp một ngụm trà, không hề nhăn mặt:

"Xuân Hiểu Thúy, tôi sẽ nói cho cô một điều. Trong xã hội này, có rất nhiều người đàn ông trông có vẻ ra dáng đại gia, giàu có, tiêu tiền cho cô như nước…”

“Nhưng cô phải biết, khi không có bố mẹ, họ chẳng là gì cả. Nếu không có nhà cửa và xe cộ mà bố mẹ chuẩn bị, họ thậm chí còn gặp khó khăn trong việc nuôi sống bản thân, chứ đừng nói gì đến việc nuôi sống vợ con.”

“Khi tìm đàn ông, nên mở mắt nhìn thật kỹ."

Nghe đến đây, cảm xúc của Xuân Hiểu Thúy cũng trở nên sụp đổ.

Cô ta đứng dậy, t))át Chu Hào một cái thật mạ nh, hét lên với chất giọng khản đặc:

Trà Sữa Tiên Sinh

"Không phải anh nói cha mẹ anh rất nghe lời anh sao! Anh nói nếu cần sao, họ không dám cho anh trăng. Anh còn nói tiền trong nhà đều do anh quyết định!

“Anh là kẻ vô dụng! Bây giờ, tiền của tôi đâu?"

Chu Hào rất dễ nổi nóng với chúng tôi, nhưng trước Xuân Hiểu Thúy thì không dám nói một lời nào.

"Vợ à, em hãy tin anh, anh có cách giải quyết!"

"Đúng, anh có tiền, anh còn có căn nhà này nữa!"

22

Hai người lầm lũi rời đi.

Hiện tại, hai đứa nó đang sống trong căn hộ thuê của Chu Hào.

Trước khi đi, chúng còn bàn bạc cách bán căn nhà.

Ngày trước, để Chu Hào đi làm thuận tiệm, tôi đã bỏ tiền thuê một căn hộ hai phòng gần công ty cho nó.

Dù sao thì con trai lớn lên, có bạn gái, có bạn bè huynh đệ, việc đưa bạn về nhà bố mẹ thật sự không tiện. #trasuatiensinh

Nhưng sự chu đáo của tôi lại khiến nó coi đó là chuyện đương nhiên. Nó nghĩ chúng tôi sinh ra là để hy sinh mọi thứ cho nó, như một sự phục vụ vô điều kiện, phải làm trâu làm ngựa cho nó.

Khi cần chúng tôi, thì chúng tôi phải hết mình; khi không cần, tốt nhất là chúng tôi có chets thì cungz đừng để lại xá c. Thậm chí, nó còn không muốn lo hậu sự, giống như nó muốn chúng tôi tự tìm một nơi sạch sẽ rồi tự giải quyết đi.

Có thể trong mắt một số người, đây mới là tiêu chuẩn của một bậc phụ huynh hoàn hảo.

Phụ huynh có cần phải hy sinh đến mức độ đó không?

Tôi không yêu cầu nó nuôi dưỡng tôi hay báo đáp tôi. Tôi đưa nó đến thế giới này, làm hết sức mình để chăm sóc và nuôi nấng nó.

Bây giờ, nó đã là người trưởng thành, là một cá nhân hoàn toàn độc lập như tôi.

Mọi người đều phải chịu trách nhiệm cho những việc mình làm.
 
Bảng Quy Tắc Của Cô Con Dâu Chưa Vào Cửa
Chương 15



Để tránh rắc rối, ngày hôm sau tôi lập tức gọi công ty chuyển nhà.

Tôi không muốn để Chu Hào tìm thấy tôi, nên đã thuê một căn hộ cao cấp gần công ty tôi làm việc.

Khi tôi nhanh chóng chuyển xong, Chu Hào cuối cùng cũng nhận ra rằng mình đã mất hết tất cả. Không còn nhà, không còn tiền. Chỉ còn một cô bạn gái đang mang thai, liên tụcb bào tiền của nó.

Nó vẫn còn khá may mắn, vì căn hộ nó đang ở, tôi đã trả tiền thuê trước một năm. Vì vậy, trong năm đó, Chu Hào không phải lo lắng về việc phải ngủ ngoài đường.

Còn chuyện sau một năm, tôi không còn muốn lo nữa.

23

Gia đình bên phía Xuân Hiểu Thuý tự nhiên không chịu từ bỏ.

Khi biết con gái thật sự mang thai, họ còn muốn lợi dụng điều này để kiếm thêm từ Chu Hào.

Chu Hào không có tiền, gia đình Xuân Hiểu Thuý lập tức dọn vào căn hộ nhỏ của Chu Hào.

Bố mẹ Xuân Hiểu Thuý còn đến công ty tôi để chặn tôi lại. Nhưng thành phố lớn không giống như họ tưởng tượng.

Họ vừa vào văn phòng, chuẩn bị gây rối, đã bị đưa vào phòng bảo vệ. Trước mặt họ, tôi giả vờ không để ý, và khéo léo tiết lộ thông tin cho họ.

“Con trai tôi chỉ có một, làm sao có thể thực sự cắt đứt quan hệ với nó? Tiền không phải tôi không muốn chi, mà là các bạn đã tìm nhầm người rồi.”

Mẹ Xuân Hiểu Thuý chợt hiểu ra, vỗ tay đứng dậy:

“Thì ra Chu Hào muốn lừ a dố i con gái tôi mang thai để không phải trả tiền sính lễ! Cái trò l ừa đả o này lại tính trên đầu nhà tôi sao? Giỏi lắm!”

Trong tư tưởng đơn giản của nhiều người nông thôn, con trai là không thể từ bỏ. Dù nó có làm gì, kể cả ăn chơi, cờ bạc, hay thậm chí phạm tội và ngồi tù, nó vẫn là con trai.

Đó là người thừa kế dòng họ, người quan trọng nhất để truyền thừa danh tiếng.

Chỉ cần tôi khơi gợi một chút, gia đình Xuân Hiểu Thuý lập tức tin lời tôi.

Trong mắt họ, không đưa tiền cho con trai mà đem quyên góp cho viện phúc lợi là việc không thể tin nổi.

Vì vậy, tôi tiếp tục đi làm như bình thường.

Gia đình Xuân Hiểu Thuý chuyển hướng sự chú ý sang Chu Hào.

Họ đến công ty của Chu Hào để gây rối, kết quả là Chu Hào bị s a th ải ngay lập tức. Dù sao thì công ty cũng đã muốn s a th ải nó từ lâu. #trasuatiensinh

Chu Hao thất nghiệp, cực kỳ chán nản. Nỗi sợ hãi trong lòng nó ngày càng lớn, vì tôi và cha nó đã chặn tất cả các phương thức liên lạc với nó.

Vì muốn làm hài lòng bạn gái, nó đã mất tất cả những gì mình đáng có.

24

Tính cách của Xuân Hiểu Thuý vốn đã không tốt.

Sau khi mang thai thì càng trở nên tồi tệ hơn.

Khi biết rằng căn nhà đứng tên Chu Hào đã bị thế chấp tại ngân hàng và họ không thể lấy được một xu nào, cô ta hoàn toàn sụ p đ ổ.

Chu Hào không còn cách nào khác, bắt đầu ngày ngày đến trường làm phiền chồng tôi.

Chồng tôi trực tiếp đưa cho Chu Hào xem giấy ly hôn.

Anh ấy gần như trắng tay ra đi, ngoài ký túc xá của công ty thì không còn gì nữa. Mà ký túc xá công ty chỉ có thể ở chứ không thể bán.

Chu Hào đã chuyển mục tiêu sang tôi, ngày ngày đến đón tôi tan làm.

"Mẹ, hôm nay mẹ tan làm hơi muộn, gần chín giờ rồi! Đây là bánh sandwich con tự làm ở nhà, mẹ thử xem có ngon không?"

Tôi nhìn nó với nụ cười lạnh lùng:

"Ồ, mấy ngày không gặp, đã biết làm bánh sandwich rồi?"

Chu Hào trông đã gầy gò nhiều. Râu mọc lởm chởm, quầng thâm dưới mắt gần như không che giấu được.

Nó nhìn tôi với vẻ mặt tội nghiệp, giọng nói nghẹn ngào:

"Xuân Hiểu Thuý mang thai, không thích ăn đồ ăn ngoài, nói rằng không sạch sẽ. Mẹ, con thật sự biết lỗi rồi, con muốn về nhà... Mẹ có thể cho con một cơ hội nữa không? Con… tiền bà nội cho con chỉ còn vài nghìn tệ thôi..."

Mười vạn tệ lận đó, mới bao lâu đã tiêu sạch?

Nếu không có câu cuối cùng, tôi suýt nữa đã nghĩ Chu Hào đã nhận ra lỗi của mình. Nhưng giờ đây, nó chỉ muốn hỏi tôi xin tiền.

Có vẻ như nếu không bị đẩy đến đường cùng, Chu Hào sẽ không biết hối lỗi.
 
Bảng Quy Tắc Của Cô Con Dâu Chưa Vào Cửa
Chương 16



“Chu Hào, năm nay cậu đã ba mươi rồi. Cậu nên tìm cách tự kiếm tiền, chứ không phải chỉ biết giơ tay xin tiền từ chúng tôi. Khi nào cậu thật sự hiểu được sự vất vả của việc kiếm tiền, cậu sẽ thấy những thứ như biệt thự, sính lễ mà cậu đòi hỏi trước đây thật sự có bao nhiêu nực cười.”

Những người không biết kiếm tiền thường có yêu cầu rất cao. Chu Hào đã quen với việc xin tiền, không hiểu rằng với tình hình hiện tại, hầu hết mọi người chỉ việc sống đã là cố gắng hết sức.

Những điều tôi chưa dạy nó, vậy thì hãy để xã hội dạy cho nó vậy. Hy vọng nó có đủ trưởng thành để tốt nghiệp.

Nếu sau này thực sự thay đổi, thì cũng không phải không thể nhận lại nó là con trai. Nhưng tiền Trà sữa tiên sinh, tôi không thể tiếp tục cho nó nữa.

Nhưng tôi không ngờ, Chu Hào lại khiến tôi thất vọng một lần nữa.

Nó đã thuyết phục mẹ chồng tôi bán căn nhà ở quê, nói rằng sẽ đưa bà lên thành phố để hưởng thụ.

Đối với cháu trai duy nhất, mẹ chồng tôi luôn không từ chối. Bà bán nhà, vui mừng muốn lên thành phố để chăm sóc cháu và chắt.

Căn nhà ở quê không có giá trị nhiều, cả nhà và vườn được bán với giá hơn tám mươi vạn.

Trà Sữa Tiên Sinh

Số tiền này đủ để Chu Hào thở phào nhẹ nhõm.

Nó đã đưa thẻ ngân hàng cho Xuân Hiểu Thuý giữ.

Chu Hào thực sự thích Xuân Hiểu Thuý.

Vẻ ngoài của Chu Hào giống mẹ chồng, rất bình thường.

Thêm vào đó, nó có tính cách trầm lặng, không được các cô gái ưa chuộng.

Xuân Hiểu Thuý là cô gái xinh đẹp nhất mà nó từng gặp. Việc ở bên Xuân Hiểu Thuý khiến nó cảm thấy như mình là một người thành công.

Đáng tiếc, nó không hiểu rằng sự tự tin thật sự đến từ bản thân chính mình.

26

“Mẹ! Xuân Hiểu Thuý đã bỏ trốn! Cô ta đã ôm tiền chạy đi rồi!”

Khi về nhà sau giờ làm, tôi bất ngờ gặp phải một người đứng chắn đường, làm tôi suýt nữa thì báo cảnh sát.

Nhìn kỹ vài lần mới nhận ra đó là Chu Hào.

Vẻ ngoài của nó thật sự ngày càng tồi tệ, trông giống như một người vô gia cư. Tóc bù xù, râu ria lởm chởm. Quần áo trên người nó cũng lôi thôi, đầy vết bẩn và nếp nhăn.

Điều đáng sợ nhất là trên người nó có một mùi hôi thối rất khó chịu.

Tôi bịt mũi lùi lại vài bước, giọng đầy vẻ khinh thường: “cậu nói ai bỏ trốn?”

Chu Hào ngồi bệt dưới đất, không màng hình tượng mà khóc nức nở: “Trong nhà không còn đồ đạc gì cả, cô ta đã dọn hành lý đi rồi. Cô ta đã có kế hoạch từ trước! Các đồng nghiệp của cô ta nói rằng cô ta đã nghỉ việc từ lâu rồi, mà con vẫn còn đưa đón cô ta hàng ngày! Con thực sự ngốc, thật sự quá ngu ngốc!”

Xuân Hiểu Thuý đúng là một người khó nói.

Nếu nói cô ta ngốc thì đúng là đã biết Chu Hào không đáng tin. Nhưng nếu nói cô ta thông minh thì hoàn toàn không có chút ý thức ph áp l ý nào.

Nhìn thấy nước mắt của Chu Hào, tôi châm chọc đưa cho nó một gói giấy: “Các người đã đăng ký kết hôn chưa?”

Chu Hào lắc đầu, ánh mắt đầy đau khổ: “Cô ta, cô ta nói không mua nhà cho cô ta thì sẽ không kết hôn với con.”

Thật là một cô gái ngốc nghếch. “Vậy cậu còn chờ gì nữa? Hãy báo cảnh sát đi!”
 
Bảng Quy Tắc Của Cô Con Dâu Chưa Vào Cửa
Chương 17



Cô ta đã tr ộm tiền của bạn trai rồi bỏ trốn, rõ ràng là tội trộ m c ắp.

Tám mươi vạn tệ, số tiền không hề nhỏ, đủ để được coi là vụ án đặc biệt lớn.

Tôi nhớ trong luật hình sự, tội tr—ộm cắ—p với số lượng đặc biệt lớn có thể bị phạt t ù trên mười năm.

Sau khi báo cảnh sát, Xuân Hiểu Thuý nhanh chóng bị bắ t gi ữ.

Cô ta quá tự tin, hoàn toàn không nghĩ rằng Chu Hào sẽ báo cảnh sát. Vì vậy, cô ta không chạy xa mà chỉ đến thành phố bên cạnh tìm bạn bè.

Trong thời gian đó, cô ta còn ở khách sạn.

Trà Sữa Tiên Sinh

Khi bị bắt trở về, cô ta đã chửi bới Chu Hào thậm tệ. Cô ta nói mình là vợ của Chu Hào, nên lấy tiền của Chu Hào là chuyện hiển nhiên.

Thật đáng tiếc, họ chưa kết hôn và Xuân Hiểu Thuý đã thực hiện p há t hai.

Vì không có giấy chứng nhận kết hôn và không có con cái, tội danh trộm cắp của cô ta đã được xác định chắc chắn.

Tám mươi vạn tệ bị cô ta tiêu hết sạch.

Cô ta đã chi mười mấy vạn để mua túi xách, quần áo và mỹ phẩm xa xỉ. Hai mươi vạn được dùng để mua một chiếc xe. Số tiền còn lại đã được đầu tư vào các kế hoạch tài chính và bị lừ@a sạch.

Vì không thể trả lại số tiền này, việc giảm án cũng trở nên khó khăn.

Khi biết Xuân Hiểu Thuý sẽ phải ngồi t ù, Chu Hào lại cảm thấy h.ối hậ.n.

Nó khóc lóc đến đồn cảnh sát, mong muốn họ thả Xuân Hiểu Thuý. Nhưng nó không hiểu rằng tất cả các vụ án hình sự đều do viện kiểm sát khởi tố.

Nó cuw nghĩ rằng cơ quan tư pháp có thể tùy ý xử lý, muốn báo án thì báo án, muốn rút lại thì rút lại.

Xuân Hiểu Thuý vì tội trộ m c ắp mà phải ngồi t ù đã gây ra một cơn bão lớn trong làng của cô.

Điều này phải trách cả cha mẹ cô ta.

Cha mẹ Xuân Hiểu Thuý khi trước nghĩ rằng con gái mình lấy được một chàng rể vàng, nên đã khoe khoang khắp nơi, đến nỗi những con ch.ó đi ngang cũng bị họ khoe ra vài câu.

Nhưng họ vốn không có quan hệ tốt với mọi người trong làng, và người mong họ gặp vận xui nhiều hơn người mong họ sống tốt.

Thậm chí, có người có họ hàng làm việc ở đồn cảnh sát, khi biết chuyện này đã lập tức báo cho những người khác.
 
Bảng Quy Tắc Của Cô Con Dâu Chưa Vào Cửa
Chương 18: Hoàn



Xuân gia giờ đây đã trở thành trò cười của cả làng. Cha mẹ Xuân Hiểu Thuý không dám ngẩng đầu ra ngoài.

Cả hai càng nghĩ càng tức, nên đã đến thành phố tìm Chu Hào để tính sổ.

Chu Hào vốn là người không có tính khí, nhưng mẹ chồng tôi thì không như vậy.

Sau khi bán nhà ở quê, bà đã cùng Chu Hào sống ở căn hộ của nó, hàng ngày chăm sóc cho nó.

Mẹ chồng tôi làm việc nhà, nấu cơm và dọn dẹp cho Chu Hào.

Khi cha mẹ Xuân Hiểu Thuý đến gây sự, vừa hay mẹ chồng tôi lại đang ở nhà.

Thế là ba người cãi nhau không ngừng, tình hình căng thẳng đến nỗi xảy ra xô xát.

Trong lúc giằng co, mẹ Xuân Hiểu Thuý đẩy mẹ chồng tôi, khiến bà ngã lăn xuống cầu thang.

Người già rất sợ bị n..gã, cú n..gã này khiến bà bị g ãy cộ t s ống.

Sau đó, bà phải sống phần đời còn lại trên xe lăn.

Với tội cố ý gây thươ ng tíc h nghi êm trọ ng, Xuân Hiểu Thuý không còn phải lo lắng về sự cô đơn nữa. Mẹ con họ sẽ cùng nhau làm bạn trong t ù.

Nhà họ Xuân không đồng ý b ồi th ường và còn l ăng m ạ thẩ m p hán, vì vậy bản án trở nên nặng hơn.

Xuân Hiểu Thuý bị kết án mười năm t ù, còn mẹ cô ta nhận án tám năm.

Trà Sữa Tiên Sinh

Nhà họ Xuân ghét Xuân Hiểu Thuý đến mức không ai quan tâm đến số phận của cô ta.

Chu Hào vẫn bận rộn lo lắng, mang quần áo và chăn đệm đến cho cô ta. Nghe nói, nó còn bí mật gửi tiền cho cô ta nữa tiensinh.

29

Bà nội hiện tại không muốn sống cùng Chu Hào nữa, nên tôi đã đưa bà vào ở tại ký túc xá của chồng. Tới giờ bà vẫn tiếp tục ẩn mình trong phòng, suốt ngày tự trách mình.

Chồng tôi đã thuê người giúp việc chăm sóc bà, nhưng bà không hài lòng với người giúp việc và đã đổi nhiều lần.

Cuối cùng, khi chồng tôi đề xuất đưa bà vào viện dưỡng lão, bà mới chịu dừng lại và không gây thêm bất cứ phiền toái nào nữa.

Tất cả những việc này không còn liên quan đến tôi.

Tôi vẫn tiếp tục làm việc chăm chỉ, và khi mệt mỏi, tôi chỉ cần nhìn vào số dư tài khoản ngân hàng của mình.

Chồng tôi không có thời gian đi chơi, nên tôi tự mình đăng ký tour du lịch, đi khắp mọi nơi trên thế giới. Dù sao thì tiền cũng không cần phải để lại cho ai, tôi muốn tiêu thế nào thì tiêu.

Nếu ch ết mà còn chưa tiêu hết, thì tôi sẽ coi như đóng góp cho xã hội.

Chu Hào thường xuyên đến tìm tôi xin tha thứ. Để kiếm sống, nó đã tìm một công việc nhẹ nhàng hơn.

Tôi không ngờ nó lại chọn làm bảo vệ khi còn trẻ như vậy.

“Mẹ, con thật sự đã thay đổi rồi, mẹ thấy con tự tìm công việc mà!”

“Thế à, một người ba mươi mấy tuổi mà vẫn cần tôi khen ngợi việc tự tìm việc làm sao?”

Chu Hào bị nghẹn lời, sau đó tức giận:

“Mẹ chỉ là không muốn cho con tiền để tiêu thôi! Nói đi, mẹ muốn con phải làm gì để mẹ hài lòng?”

Thực ra, có những người không bao giờ trưởng thành.

Họ cảm thấy mình là nạn nhân lớn nhất trên thế giới, và mọi bất hạnh đều do người khác gây ra.

Tôi rất may mắn vì không phải là người như vậy.

Tôi vỗ vai nó, không quay đầu lại:

“Đợi đến khi cậu thật sự nhận ra trách nhiệm của mình đi.”

Không nói gì thêm, bà nội bị thương vì nó, và ngôi nhà cũng là vì nó mà bị bán đi. Thế mà nó còn không chăm sóc bà nội, thì làm sao có thể nói chuyện về việc thay đổi. Nhưng đây là cuộc đời của nó, tôi không muốn can thiệp quá nhiều.

Tôi cũng có cuộc sống của riêng mình.

Hoàng hôn rực rỡ, ch áy bỏ ng trên bầu trời.

Đẹp nhất vẫn là ánh chiều tà.

HẾT
 
Back
Top Bottom