Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [ Băng Cửu ] Chỉ Sợ Cầu Không Được - Httccnvpd Đồng Nhân Văn

[ Băng Cửu ] Chỉ Sợ Cầu Không Được - Httccnvpd Đồng Nhân Văn
Đệ cửu chương: "Thiếu niên ngươi có phải là đi sai đường rồi không?"


Sau câu hỏi của Lạc Băng Hà, mọi người đều hướng ánh mắt nhìn về phía Thẩm Thanh Thu.

Câu hỏi đương nhiên là: “Hai người ở trong Linh Tê động đã có “gian tình” gì?”

Thẩm Thanh Thu lựa chọn giữ im lặng.

Mà chuyện mất thể diện như gấp gáp tu luyện bị tẩu hỏa nhập ma phải cần tới sự trợ giúp của người khác, một Bách Chiến phong chủ như Liễu Thanh Ca, lại càng chẳng muốn lên tiếng, đương nhiên bảo trì im lặng.

Thế nhưng lại có người không bao giờ chịu im lặng trong những chuyện liên quan tới Thẩm Thanh Thu.

Lạc Băng Hà cực kì không biết sống chết mà vạch mặt Liễu Thanh Ca: “Sẽ không phải là Liễu sư thúc trong lúc bế quan ở trong Linh Tê động bị tẩu hỏa nhập ma thần trí hỗn loạn lúc nguy hiểm được sư tôn nhặt về cho một cái mạng đi?”

Liễu Thanh Ca: …

Thẩm Thanh Thu: …

Thiếu niên ngươi im lặng một chút sẽ chết sao?

Cái gọi là độc “không thể giải” thể nhưng lại có thể áp chế, chính là mỗi tháng đều phải uống loại thuốc đắng ngắt và chịu để cho kẻ mình ghét nhất tới giúp mình đả thông kinh mạch.

Thẩm Thanh Thu chẳng biết là vị giác đắng hay tâm tình chua xót, bản thân càng ngày càng trở nên lười biếng, chỉ cần không cần ra ngoài liền quyết định đóng cửa ở lì trong trúc xá.

Mọi công việc đều ném hết cho Lạc Băng Hà.

Thế nhưng cũng chính vì cả ngày tiểu đồ đệ cứ bám lấy y như cái đuôi, Thẩm phong sư mới phát hiện ra một chuyện cực kì không bình thường.

Lạc Băng Hà không có tình cảm nam nữ với Ninh Anh Anh.

Chuyện này, nếu như là ban đầu Thẩm Thanh Thu sẽ chẳng cảm thấy có gì kì quái vì bản thân y cũng không còn “tâm tư” đặt lên người Ninh Anh Anh nữa.

Thậm chí lúc thấy thiếu nữ tuổi xuân phơi phới nở nang ăn mặc thiếu vải như Sa Hoa Linh không có chút phản ứng nào, y cũng không có dị nghị nào cả.

Nhưng mà hai thiếu nữ kia lại chính là phu nhân của Lạc Băng Hà a.

Hắn không thể lạnh lùng vô tình với hai nàng như vậy được.

Cái đáng sợ hơn nữa chính là, Lạc Băng Hà cư nhiên còn dám kề kiếm lên cổ phu nhân nhà mình (Sa Hoa Linh) để đòi thuốc giải cho sư tôn.

Thẩm Thanh Thu nghe được chuyện sau khi bản thân trúng độc mà ngất đi, tâm trạng lại càng đắt hơn.

Thiếu niên ngươi sao có thể đối với phu nhân của ngươi như vậy a?

Thẩm Thanh Thu tâm trạng cứ lơ lơ lửng lửng ở nơi nào mãi không về, cho tới khi Lạc Băng Hà một thân bạch y thẳng tắp đứng ở trước mặt gọi vài lần mới tỉnh táo trở lại.

Hắn lo lắng hỏi: “Sư tôn làm sao vậy?

Không thể giải lại tái phát sao?”

Thẩm Thanh Thu lắc đầu: “Vi sư không có chuyện gì.

Ngươi lần này xuống núi thế nào?

Có thuận lợi không?”

Lạc Băng Hà ngồi xuống bên cạnh y, rót cho y một chén trà đặt vào trong tay y nói: “Công việc rất suôn sẻ.

Đệ tử đã cố giải quyết xong sớm để trở về với sư tôn.”

Thẩm Thanh Thu cầm chén trà ở trên tay, mỗi lần nghe mấy câu tương tự như vậy của Lạc Băng Hà đều rất muốn hắt luôn lên mặt hắn.

Tiểu tử càng ngày càng không đứng đắn.

Lạc Băng Hà những năm này trưởng thành lên không ít, thân hình cũng cao lên rất nhiều.

Chính Dương kiếm luôn đeo ở bên hông cùng với bạch y quả thực là vô cùng đẹp mắt.

Hắn từ nhỏ tới lớn vẫn luôn mang theo một tư thế ngay thẳng cương trực khiêm nhường, mắt đen sáng ngời, nụ cười thản nhiên hòa nhã luôn có thể hiện hữu trên môi.

Chỉ là ở trước mặt Thẩm Thanh Thu thì liền biến thành…vô lại.

Thẩm Thanh Thu không còn lời nào để nói.

Lạc Băng Hà cũng tự rót cho mình một chén trà, uống xong một ngụm mới nói tiếp: “Tiên Minh Đại Hội sắp bắt đầu rồi.

Sư tôn có cần đệ tử soạn danh sách đệ tử Thanh Tĩnh Phong tham dự hay không?”

Thẩm Thanh Thu phất tay, coi như là đã giao công việc này cho Lạc Băng Hà.

Y đưa mắt nhìn hắn, dáng ngồi cũng đẹp như vậy, thực không uổng công y nuôi lớn bao nhiêu năm mà.

Lạc Băng Hà: “Tại sao sư tôn cứ nhìn đệ tử như vậy?

Không lẽ đệ tử xuống núi lâu ngày như vậy, sư tôn cũng nhớ đệ tử rồi.”

Mặc dù cái câu này hỏi ra quá là thừa, vì lịch sử huy hoàng của những lần Lạc thiếu hiệp xuống núi trừ gian giệt tà của Thẩm sư tôn đủ để viết thành một cuốn kì thư rồi, Thẩm Thanh Thu vẫn chống cằm nói: “Của ta nuôi, còn không cho ta nhìn?”

Lạc Băng Hà cười nói: “Đồ nhi không dám.

Sư tôn có thể nhìn, còn có thể làm chuyện khác nữa.”

Thẩm Thanh Thu nhìn cái mặt cười hì hì kề sát mặt mình, vẫn cứ là không thể nghiêm túc nổi vài giây.

Y phản thủ cầm quạt gõ đầu Lạc Băng Hà: “Không biết lớn nhỏ.”

Lạc Băng Hà bị gõ cười còn không đứng đắn hơn, ôm cánh tay Thẩm Thanh Thu lắc lư: “Sư tôn.

Đêm nay đệ tử có thể ngủ cùng người không?

Đệ tử xuống núi nhiều ngày rất nhớ người a.”

Thẩm Thanh Thu giứt khoát một cước đạp bay Lạc Băng Hà.

Vô lại.

Nói là đạp, chi bằng nói là dùng chân đẩy người.

Thẩm sư tôn vĩnh viễn chẳng bao giờ có thể xuống tay với tiểu đồ nhi.

Tiên Minh Đại Hội diễn ra, đồng nghĩ với tháng ngày tăm tối không đất dung thân của Thẩm Thanh Thu sắp bắt đầu.

Thế nhưng cái tên đại ma đầu khiến cho tương lai của y mịt mù u ám lại đang ôm chăn nằm lì trên giường của y, nhất quyết đòi ngủ cùng, đuổi sao cũng không đi.

Thẩm Thanh Thu những lần gặp phải tình cảnh này đều hối hận tại sao lần kia lại để hắn dọn tới trúc xá của mình ở.

Nhưng tới ngày hôm sau lại không nỡ đuổi người tới phòng chứa củi ngủ.

Thẩm Thanh Thu lạnh mặt: “Đi xuống.”

Lạc Băng Hà ôm cả chăn cả gối lăn vào trong góc: “Không đi.”

Thẩm Thanh Thu: “Ngươi không xuống ta ném ngươi tới phòng chứa củi ngủ đấy.”

Lạc Băng Hà rất quen thuộc mà nói: “Sư tôn có thể đổi cách đe dọa mới không?”

Thẩm Thanh Thu: …

Tên cà trớn này không phải đệ tử ngoan của ta.

Các ngươi giấu Băng Hà của ta đâu rồi?

Đem về đây trả cho ta.

Thẩm Thanh Thu luôn cảm thấy, Lạc Băng Hà càng ngày càng không đúng.

Như nhiều năm sống ở Thanh Tĩnh Phong lại không có chút tư tình dành cho Ninh Anh Anh, hơn nữa Ninh thiếu nữ cũng không có vẻ gì là có tình cảm thẹn thùng dành cho sư đệ.

Như lần ma tộc tấn công Khung Đỉnh Phong không chỉ không rung động trước vẻ đẹp “mát mẻ” của Sa Hoa Tinh thiếu nữ mà còn kề kiếm đe dọa cô ả.

Và như hiện tại lại chẳng hề đếm xỉa tới một trong những phu nhân của mình là Liễu Minh Yên mà còn vây quanh bên cạnh “lão già” là y.

Thẩm Thanh Thu chiếm một chỗ trên xe ngựa với Tề Thanh Thê, nhìn bóng lưng lạnh lùng của Liễu thiếu nữ âm thầm gào thét cảm thán trong lòng.

Thiếu niên ngươi có phải đi sai đường rồi không a?

Tề Thanh Thê nhìn Thẩm Thanh Thu tay phe phẩy quạt, ghét bỏ nói: “Ngay cả Minh Yên cũng cưỡi ngựa.

Ngươi lại ở đây mà giành chỗ với ta.”

Thẩm Thanh Thu thản nhiên nói: “Ta đang có bệnh.”

Tề Thanh Thê hừ ra tiếng: “Nuông chiều thành thói.

Với cái sức lực búp bê của ngươi, có chỗ nào giống với tu tiên kim đan?

Có phải lát nữa còn có người hầu hạ ngươi ăn điểm tâm?”

Thẩm Thanh Thu gấp quạt đập lên tay mình một cái: “Cảm ơn đã nhắc nhở.”

Sau đó dùng cuống quạt gõ gõ hông xe.

Ngay sau đó, vèn được vén lên, Lạc Băng Hà tươi cười hỏi: “Sư tôn có gì phân phó?”

Thẩm Thanh Thu nói: “Tề sư thúc của ngươi muốn ăn điểm tâm.”

Lạc Băng Hà từ trong ngực lấy ra một bọc điểm tâm được gói lại cẩn thận đẹp đẽ đưa cho Thẩm Thanh Thu: “Sư tôn còn có căn dặn gì cứ gọi đệ tử.”

Thẩm Thanh Thu mở bọc điểm tâm vẫn còn hơi nóng ra, cầm lên một cái bánh ngọt mềm mềm cắn một miếng, nâng cằm nhìn Tề Thanh Thê, mười phần khiên khích.

Tề Thanh Thê: …

Một đồ đệ tốt chu đáo lại có linh lực cao cường như vậy, cư nhiên lại là từ một tay Thẩm Thanh Thu dạy dỗ.

Liễu Thanh Ca thu được toàn bộ cảnh tượng vừa xảy ra, thúc ngựa ngang qua, âm vang hữu lực mà hừ một tiếng, lại tiến lên phía trước.

Mặc dù mang tâm trạng muốn xem kịch vui mà ngắm nhìn bóng lưng đoan trang của Liễu Minh Yên, Thẩm Thanh Thu lại bị quy chụp thành tâm tư không lương thiện, bị Tề Thanh Thê mắng: “Đừng có mà ngấp nghé ái đồ của ta.”

Thẩm Thanh Thu bị oan lại không tỏ vẻ không vui, lật lại nói: “Ái đồ của ngươi thì làm sao?

Còn không bằng Băng Hà nhà ta.”

Nói xong quay đầu cười với Lạc Băng Hà một cái.

Tề Thanh Thê: …

Mặt ngươi còn có thể dày hơn không?

Liễu Thanh Ca không kịp đề phòng đã nhìn thấy hai sư đồ nhà này “liếc mắt đưa tình” với nhau, không biết hình dung cảm giác lúc này là tư vị gì.

Nhưng mà nhìn lại nụ cười ôn nhu (?) của Thẩm Thanh Thu xong, hắn vô cùng kín đáo mà đưa mắt nhìn về hướng khác, hai má chậm rãi hồng lên.
 
[ Băng Cửu ] Chỉ Sợ Cầu Không Được - Httccnvpd Đồng Nhân Văn
Đệ thập chương: "Thanh Tĩnh Phong luôn là nhà của ngươi."


“Sư tôn.

Có phải ma tộc đều là tội ác tày trời, phải đuổi cùng giết tận sao?”

“Ngươi luôn bảo trì câu hỏi này.

Có phải là khi có câu trả lời mới yên tâm không?”

“Đệ tử chỉ muốn nghe lời của sư tôn nói.”

“Câu chuyện về cậu bé ma tộc vi sư kể cho ngươi, ngươi còn nhớ không?”

“Lời của sư tôn, đệ tử một từ cũng vẫn nhớ như in.”

“Câu trả lời của ta chính là câu chuyện kia.

Người phân thiện ác, ma cũng phân tốt xấu.

Chỉ cần ngươi một tâm hướng thiện muốn làm việc nghĩa, dù ngươi có là ma tộc, vi sư cũng không chê ngươi.”

Thẩm Thanh Thu nhìn theo bóng dáng của Lạc Băng Hà ở trên gương tinh thạch, trong lòng ngổn ngang trăm thứ tư vị hỗn tạp.

Y vẫn phân vân, không muốn đẩy Lạc Băng Hà xuống vực thẳm Vô Gian.

Không phải y sợ chết, mà là không nỡ làm như vậy.

Nuôi Lạc Băng Hà cũng đã bao nhiêu năm, lại thêm thời gian trước đó đã đối xử với hắn cực kì không tốt.

Đã đẩy người xuống một lần rồi, sao có thể đẩy xuống lần thứ hai?

Nếu như đã có cơ hội được thay đổi mọi chuyện, y cũng có thể thay đổi chuyện này mà đúng chứ?

Ngay cả khi tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, Lạc Băng Hà vẫn vì muốn trị độc cho Thẩm Thanh Thu mà tìm loại hoa ngàn năm về làm thuốc cho y uống.

Thử hỏi, sư tôn như y sao có thể hai lần đều đẩy đứa trẻ này xuống dưới đây?

Năm năm ở nơi vực thẳm tối tăm sâu không thấy đáy, tu luyện trong đau đớn cô độc, Thẩm Thanh Thu chỉ nghĩ tới thôi là đã thấy sợ rồi.

Mạc Bắc Quân đến như gió đi như gió, đã làm xong phần việc của mình rồi.

Thế như việc còn lại, Thẩm Thanh Thu lại làm không được.

Lạc Băng Hà ở đối diện thương tích đầy mình, Chính Dương kiếm cũng đã gãy nát, trên trán còn vết ấn hình ngọn lửa đỏ tới nhức mắt.

Hắn giương hai mắt nhìn Thẩm Thanh Thu tay cầm Tu Nhã tiến về phía mình, hai chân lùi về phía vực thẳm Vô Gian đáng sợ ở phía sau.

Hắn bi thương nói: “Sư tôn thực sự muốn giết đệ tử?”

Thẩm Thanh Thu lắc đầu, y cũng chẳng còn sức để mà cầm kiếm nữa rồi, không thể giải khiến cho cả người y đều vô lực.

Y thở dài nói: “Ta một chút ý niệm cũng không muốn giết ngươi.

Nhưng ngươi đúng là không thể ở đây được nữa.”

Lạc Băng Hà tuyệt vọng nói: “Không lẽ những lời đã nói với đệ tử, sư tôn đều đã quên?

Lời nói người phân thiện ác ma chia tốt xấu ngày hôm đó, sư tôn đã quên?”

Thầm Thanh Thu lần nữa lắc đầu: “Ta không quên.

Một lời cũng không quên.”

Y ở trong lòng thêm một câu: “Kiếp trước và kiếp này đều không quên.”

Lạc Băng Hà hai mắt đỏ lên: “Vậy tại sao lúc này sư tôn lại đối với đệ tử như vậy?

Tại sao sư tôn lại muốn đuổi đệ tử đi?”

“Ta không hề muốn đuổi ngươi đi.”

Thẩm Thanh Thu lúc này rất muốn tránh đi ánh mắt của Lạc Băng Hà, nhưng lại lưu luyến mà muốn nhìn hắn nhiều hơn nữa.

“Tên kia nói rất đúng.

Nơi này không dành cho ngươi.

Băng Hà.

Ma tộc mới là nơi ngươi nên ở.

Ngươi vẫn là nên…trở về nơi thuộc về ngươi đi.”

Lạc Băng Hà hai mắt mở to, bạo dạn lao tới trước mặt Thẩm Thanh Thu.

Y không ngờ được, lúc như thế này hắn lại có hành động như vậy, hoảng sợ mà lùi lại hai bước.

Lạc Băng Hà nhanh chóng mà giữ được y.

Hắn hai chân quỳ xuống dưới chân Thẩm Thanh Thu, hai tay sống chết bám lấy eo y không buông.

Hắn khóc nói: “Sư tôn đừng đuổi đệ tử.

Người không phải nói cho dù ta là ma tộc vẫn không chê đệ tử hay sao?”

Ta đúng là không có chê ngươi đâu.

Chỉ là sau này ngươi sẽ tìm tới tính sổ với ta, ta có muốn chê ngươi cũng không có gam dám chê bai đâu.

Thẩm Thanh Thu bất lực buông kiếm, xoa đầu Lạc Băng Hà.

Làm thế nào đây?

Y làm không được đâu.

Có thể không đẩy người xuống không?

Thẩm Thanh Thu cúi đầu nhìn Lạc Băng Hà, lần cuối cùng hạ quyết tâm: “Ngươi không phải muốn mạnh hơn sao?

Trở về ma tộc ngươi sẽ mạnh lên rất nhiều.”

Lạc Băng Hà cứng đầu không chịu nghe gào lên: “Ta không cần.

Ở cạnh sư tôn ta cũng có thể mạnh hơn.

Ta không muốn xa sư tôn.”

Ngươi còn không nhảy xuống thì sẽ không kịp nữa đâu.

Đám người kia tới là sẽ không chạy được đâu.

Thẩm Thanh Thu sân si hồi lâu, cứng rắn đẩy Lạc Băng Hà ra: “Ngươi muốn tự mình nhảy xuống hay là để vi sư đẩy ngươi xuống?”

Lạc Băng Hà còn cho rằng sư tôn xoa đầu hắn rồi, tức là đã chấp thuận giữ hắn lại, không ngờ được Thẩm Thanh Thu lại càng quyết tâm hơn, muốn đẩy hắn xuống dưới.

Hắn một lần lại thêm một lần tuyệt vọng mà nhìn y: “Sư tôn…thực sự không cần ta nữa?”

Không đâu.

Ta rất cần ngươi, thật đó.

Ta hình như thích ngươi mất rồi.

Thẩm Thanh Thu im lặng mặc niệm trong đầu, dồn Lạc Băng Hà tới bên mép vực.

Không khi nào, hắn lại cảm thấy Lạc Băng Hà đáng thương như lúc này.

Cho dù là lần trước đẩy hắn xuống, tâm tình của hắn cũng sẽ không tới mức độ này.

Thẩm Thanh Thu căn dặn nói: “Băng Hà, ngươi nhớ kĩ, Thanh Tĩnh Phong luôn là nhà của ngươi.

Không cần biết ngươi như thế nào, vi sư đều không ghét bỏ ngươi.

Cho dù không ai cần ngươi, vi sư vẫn sẽ cần ngươi.

Ngươi có thể trở về Thanh Tĩnh Phong bất kì lúc nào.”

Lạc Băng Hà lắc đầu nguầy nguậy: “Đệ tử không muốn đi đâu hết.

Đệ tử chỉ cần ở bên cạnh sư tôn.

Sư tôn, đệ tử không muốn xuống dưới đâu.”

Còn muốn với không muốn nữa sẽ không kịp mất.

Thẩm Thanh Thu dứt khoát, một phát đẩy Lạc Băng Hà ngã xuống vực thẳm Vô Gian.

Chờ cho đám tiên môn thế gia đi tới, vực thẳm Vô Gian đã không còn, chỉ có Thẩm Thanh Thu ngơ ngác ngồi ở đó, ngón tay chậm rãi nhặt từng mảnh kiếm của Chính Dương trên đất lên gom lại, gói thật kĩ.

Lúc y đứng lên, thân hình chao đảo loạng choạng, phải dựa ở trên người Liễu Thanh Ca mới miễn cưỡng đứng thẳng được.

Liễu Thanh Ca không biết an ủi người khác, chỉ có thể vỗ vỗ vai Thẩm Thanh Thu mà nói: “Đệ tử mất rồi, có thể nhận người khác.”

Nếu như là Thẩm Thanh Thu thường ngày, khẳng định sẽ mắng hắn: “Ngươi không biết an ủi người khác thì câm miệng lại.

Ngươi cho rằng người khác có thể thay thế Băng Hà sao?

Không thể.”

Thế nhưng lúc này, Thẩm Thanh Thu lại chẳng còn sức lực để nghĩ ngợi điều gì cả.

Y thanh âm đều đều mà nói: “Thanh Tĩnh Phong tọa đệ tử Lạc Băng Hà, bị ma tộc làm hại, thân vẫn.”

Chúng đệ tử Thanh Tĩnh Phong toàn bộ đều u ám.

Ninh Anh Anh hai mắt đỏ hoe, thút thít mấy tiếng.

Mà Thẩm Thanh Thu vừa nói xong câu kia, ngay lập tức bất tỉnh, trong tay vẫn giữ khư khư Chính Dương đã nát vụn của Lạc Băng Hà, gỡ thế nào cũng không chịu buông.
 
[ Băng Cửu ] Chỉ Sợ Cầu Không Được - Httccnvpd Đồng Nhân Văn
Đệ thập nhất chương: Thương Khung Sơn năm năm không yên bình.


Thanh Tĩnh Phong sẽ không nhận thêm một đệ tử nhập môn bái sư nào nữa.

Thẩm phong chủ du ngoạn sơn thủy, quanh năm không thấy bóng dáng người ở Thanh Tĩnh Phong.

An Định Phong công việc bề bộn, thời gian nghỉ ngơi cũng không có, qua qua lại lại hết phong này tới phong khác sửa chữa thu dọn “bãi chiến trường”.

Trung nguyên gần đây xuất hiện một vị cao nhân đến không thấy hình đi không thấy bóng, trừ ma vệ đạo, nghĩa bất dung từ, nơi nào có ma tộc xuất hiện nơi đó liền nghe tin vủa vị cao nhân đó, thế nhưng chẳng bao giờ thấy người đâu.

Thẩm Thanh Thu ngồi trước mộ kiếm sau núi Thanh Tĩnh Phong, mệt mỏi dựa người lên bia mộ.

Mỗi lần giang hồ nổi lên lời đồn, y lại tới đây ngồi, ngồi một lần liền ngồi tới mấy ngày.

Không phải bởi vì nhớ chủ nhân thanh kiếm chôn dưới lớp đất, Thẩm Thanh Thu không có lúc nào mà không nhớ hắn cả, mà là y muốn tìm cảm giác yên bình mà thôi.

Ninh Anh Anh đi tới bên cạnh Thẩm Thanh Thu, đau lòng nói: “Sư tôn mỗi lần trở về đều chỉ ngồi ở đây, chuyện đệ tử chúng ta đều không ngó ngàng tới.

A Lạc cũng đã đi được năm năm rồi, sư tôn đừng như vậy nữa được không?”

A?

Vậy mà đã năm năm rồi sao?

Thẩm Thanh Thu ngẩng đầu nhìn lên, phía trên đều là những khóm trúc cao thấp lay động theo gió.

Đã năm năm rồi.

Vậy là, Lạc Băng Hà sắp trở về rồi.

Ngày y thân bại danh liệt sống không bằng chết cũng sắp tới rồi.

Vậy mà cứ ngồi ở đây ôm ấp mộ kiếm của kẻ khiến cuộc sống của mình trở nên u ám, nhớ nhung tới hắn.

Có tác dụng sao?

Đứng lên, giũ giũ y phục trên người, Thẩm Thanh Thu trở về trúc xá, cả ngày nhốt mình trong phòng.

Năm năm qua, y vẫn là như kẻ mất hồn mất vía như vậy.

Ngoại trừ để Liễu Thanh Ca tới giúp áp chế không thể giải ra, ngay cả thuốc Thiên Thảo Phong đưa tới cũng là để cho đệ tử nhận.

Mỗi lần Liễu Thanh Ca tới, nhìn tâm trạng hồn treo lơ lửng của Thẩm Thanh Thu đều sẽ châm chọc, nhưng chẳng có lần nào y buồn nói lại hắn.

Xong việc thì đuổi người.

Thực ra là lúc Lạc Băng Hà mới rơi xuống vực thẳm Vô Gian, Liễu Thanh Ca vẫn đều đặn mỗi tháng tới giúp Thẩm Thanh Thu áp chế độc.

Mỗi lần như vậy đều sẽ vụng về an ủi vài ba câu.

Thế nhưng y một câu cũng không nghe lọt.

Cho nên dẫn đến sau đó hễ nhìn thấy bộ mặt chán chường như đưa đám của Thẩm Thanh Thu, Liễu Thanh Ca luôn làm một bộ mặt cứng ngắc hừ hừ hừ đả kích người khác, xong việc cũng ném lại vài câu không ra sao rồi mới phất tay áo trở về Bách Chiến Phong.

Lạc Băng Hà không còn ở Thanh Tĩnh Phong, trúc xá không có người quét dọn, đều là Thẩm Thanh Thu làm hết, không cho phép các đệ tử động vào dù chỉ là một món đồ nhỏ nhất, kể cả phòng hông cũng được quét dọn lau chùi sạch sẽ.

Chăn và y phục thỉnh thoảng sẽ được đem ra giặt giũ lại cất vào trong tủ, bộ nào bị sờn chỉ sẽ may lại một bộ khác.

Ngọc bội cũ rồi hay không còn vừa mắt nữa sẽ đem bỏ đi, thay vào một bộ ngọc bội màu sắc trong suốt đẹp đẽ hơn, hoặc là một vài miếng chế tác tỉ mỉ tinh xảo hiếm thấy khó tìm, đều tự tay tết dây treo ngọc bội rồi treo cẩn thận ở trong tủ.

Bốn mùa xuân hạ thu đông, mùa nào Thẩm Thanh Thu cũng tự tay may y phục, sau đó gấp lại gọn gàng cẩn thận đặt vào trong tủ, cứ cách một đoạn thời gian lại may y phục lớn thêm một chút, chỉ sợ người trở về đã cao lớn hơn sẽ mặc không vừa nữa.

May y phục, dệt áo choàng lông vũ, đan khăn…

Thẩm Thanh Thu chẳng ngại chúng đồ đệ lần nào thấy y ngồi làm mấy chuyện may vá thêu thùa của nữ nhi cũng khiếp sợ, mùa nào như mùa nấy đều không quên bổ sung thêm y phục.

Thế nào nhỉ?

Xuân hạ thu đông, đều không cho phép ngươi mặc đồ của người khác may.

Đôi khi Thẩm Thanh Thu sẽ vô thức gọi một tiếng Băng Hà, chúng đệ tử đều lo lắng vây quanh y, thế nhưng vẫn là người y muốn tìm lại không thấy đâu.

Năm năm, ngoài nhớ Lạc Băng Hà thì chính là nhớ Lạc Băng Hà.

Thẩm Thanh Thu ngoại trừ đi đây đi đó ra thì cũng chỉ tới thêm một nơi khác, chính là đi Linh Tê động bế quan.

Dù sao cũng chẳng có gì để làm, đi đâu làm gì thì cũng như nhau cả thôi.

Y lại không muốn cùng các sư huynh đệ khác gặp mặt, bởi vì y không thích cảm giác không có Lạc Băng Hà còn đứng phía sau lưng mình nữa.

Trước đây vẫn kiêu ngạo mà khoe khoang tiểu đồ đệ ngoan ngoãn hiểu chuyện, hiện tại thì vừa thương tâm vừa thê lương, ngay cả Nhạc Thanh Nguyên cũng không buồn để lại chút mặt mũi nào nữa cả.

Nhạc Thanh Nguyên mỗi lần gọi Thẩm Thanh Thu tới Khung Đỉnh Phong bàn giao một vài công việc, sẽ kín đáo mà nhắc nhở vị trí thủ tọa đệ tử.

Mặc dù đại đệ tử là Minh Phàm, nhưng xưa nay chuyện tôn sư không lựa chọn đại đệ tử kế nhiệm vị trí của mình vẫn luôn không phải chuyện hiếm.

Mà đương nhiên những lời này nói ra, hoàn toàn chọc vào vảy ngược của Thẩm Thanh Thu.

Vị trí thủ tọa đệ tử này, Thẩm Thanh Thu từ lâu đã lựa chọn sẵn là Lạc Băng Hà.

Hiện tại hắn không có ở đây, chưởng môn lại nhắc tới loại chuyện này, Thẩm Thanh Thu không trở mặt dỡ Khung Đỉnh Phong ra đã là chuyện quá nhẹ nhàng rồi.

Nhạc Thanh Nguyên qua hai ba năm, cuối cùng cũng thôi việc nhắc nhở nhận thêm đệ tử của Thẩm Thanh Thu.

Thậm chí ngay cả nữ phong chủ duy nhất là Tề Thanh Thê cũng bị Thẩm Thanh Thu chọc cho tức chết.

Quả thực, không nể mặt ai.

Bản thân không sống tốt, liền không cho ai có bản mặt dễ nhìn.

Thẩm Thanh Thu mỗi ngày đều mắng bản thân càng ngày càng không có tiền đồ, đi nhớ một tên đại ma đầu sau này sẽ chặt mình thành thân côn, khiến bản thân sống không bằng chết, thế nhưng làm cách nào cũng không thôi nghĩ về đại ma đầu kia được.

Lạc Băng Hà a Lạc Băng Hà.

Tại sao ngươi lại là con của Ma Quân chứ?

Ngươi là một đứa trẻ bình thường thôi thì ta sẽ không thê thảm như hiện tại rồi.

Tương lai lại càng thê thảm hơn.

Thẩm Thanh Thu nằm ở trong phòng hông của Lạc Băng Hà, cố gắng vỗ về bản thân đi vào giấc ngủ.

Thế nhưng một giấc ngủ này của y, lại là một giấc mộng không cách nào thoát ra được.

Nói là ác mộng thì chính là ác mộng.

Nhưng nói không phải là ác mộng, thì chính là không phải ác mộng.

Thẩm Thanh Thu mơ mơ hồ hồ mà chứng kiến những việc xảy ra trước mắt, cho dù đoán ra người giở trò là Lạc Băng Hà, nhưng lại vẫn im lặng mà chứng kiến toàn bộ những việc xảy ra trong mộng.

Nếu như những việc này xảy ra trước mắt y, vậy tức là hắn đã biết được chuyện đáng lẽ nên xảy ra.

Bởi vì Lạc Băng Hà của lúc này, không hề liên quan tới Mộng Ma.

“Sư tôn…”

“Ta sai rồi.

Sư tôn.

Ta thực sự biết sai rồi.”

“Ta…

Ta không muốn giết người đâu…

Cũng không có ý định sẽ giết người mà.”

“Sư tôn…”

“Sư tôn…

Ta thật sự…”

Lạc Băng Hà ôm lấy thân thể cụt tay cụt chân của Thẩm Thanh Thu trở về phòng mình, tẩy rửa cơ thể cho y, tìm thanh y Thanh Tĩnh Phong mà lúc sống y vẫn luôn mặc thay ra cho y, để y nằm ở trên giường mình.

Lúc này, nữ nhân vận kim sam tiến vào trong, nhìn thấy Lạc Băng Hà ôm lấy cơ thể lạnh lẽo của Thẩm Thanh Thu liền sợ hãi kêu lên: “Lạc ca ca.

Huynh mang cái tên đồi bại này tới đây làm gì?”

Lạc Băng Hà bịt tai Thẩm Thanh Thu lại, hai mắt đỏ lên, dữ tợn trừng nàng ta: “Câm miệng.”

Nàng ta ngay lập tức co rúm lại.

…………………………………………………………….
 
[ Băng Cửu ] Chỉ Sợ Cầu Không Được - Httccnvpd Đồng Nhân Văn
Đệ thập nhị chương: Sư đồ gặp mặt. Giương cung bạt kiếm.


Hắn cúi đầu nhìn gương mặt không chút sức sống của Thẩm Thanh Thu, vội vã giải thích: “Sư tôn đừng nghe ả nói xằng bậy, cứ yên tâm ngủ đi.

Đệ tử dù có phải bời từng tấc đất khắp thiên hạ, cũng phải tìm ra cách nối lại cơ thể cho sư tôn.”

Nữ tử kia nghe thấy những lời này, tâm chấn động không hề nhẹ.

Lạc Băng Hà sợ là cả thế giới cũng chỉ còn lại mình cái xác lạnh cứng của Thẩm Thanh Thu thôi.

Nàng ngẩng đầu, nhanh nhảu mà nói: “Lạc ca ca.

Ta biết có một cách có thể trả lại thân thể nguyên vẹn cho Thẩm…Thẩm phong chủ.”

Lạc Băng Hà nắm bắt trọng điểm, gằn giọng: “Mau nói.”

Nàng ta thân thể run nhẹ, ngắn gọn nói: “Núi Bạch Lộ có một sơn động, bên trong có loại kì thảo tên Nhật Nguyệt Lộ Hoa Chi, dùng ánh sáng nhật nguyệt mà sinh trưởng.

Loại chi này không có tác dụng nào khác, chỉ có một công dụng chính là từ dùng máu thịt của người nặn ra một người khác y hệt, nuôi trồng ở một nơi linh khí dồi dào, sẽ có được một thân thể mới như ý muốn.”

Lạc Băng Hà hai mắt sáng rỡ vui vẻ, vuốt ve giương mặt lạnh lẽo của Thẩm Thanh Thu: “Sư tôn, người nghe thấy chưa?

Có cách cứu được người rồi.

Chờ ta nặn thành cơ thể mới cho sư tôn rồi, sẽ đưa người tới Thánh Lăng của ma tộc.

Tới nơi đó rồi, sư tôn liền có thể sống lại rồi.”

Thẩm Thanh Thu đứng một bên nhìn biểu cảm từ túng quẫn đau đớn tới hung hăng giận dữ rồi rạng rỡ hi vọng của Lạc Băng Hà, không biết nên làm sao mới phải.

Được rồi, là y không biết trên đời còn có loại linh chi kì diệu như vậy, hơn nữa cũng không dám ngay lập tức đối mặt với yêu thương của Lạc Băng Hà.

Còn có cái hậu cung ba con số của hắn nữa.

Y một chút cũng không muốn tham gia vào cái hậu cung tranh sủng của Lạc Băng Hà đâu.

Ngón tay út cảm nhận có động chạm.

Thẩm Thanh Thu cúi đầu, nhìn ngón tay út khác móc lấy ngón tay của mình, ngẩng đầu nhìn, gương mặt không có một chút biểu cảm của Lạc Băng Hà đang nhìn về phía trước: “Xem cho hết.”

Giọng của hắn không nghe ra được chút độ ấm nào.

Một chút cũng không.

Thẩm Thanh Thu nghĩ nghĩ, dù sao cũng sắp bị hủy hoại rồi, xem Lạc Băng Hà đau khổ tuyệt vọng cũng xem như là an ủi đi.

Đương nhiên là đau khổ tuyệt vọng, vì y sau khi chết đã ở dưới âm phủ tìm cách trở về quá khứ rồi mà.

Thẩm Thanh Thu vẫn nhìn Lạc Băng Hà.

Năm năm không gặp, hắn đã cao lên nhiều lắm, còn cao hơn cả y.

Cho dù vẫn là đại ma đầu tàn độc, nhưng sao y lại chẳng cảm thấy sợ hãi chút nào cả?

Nhìn hắn lúc này, so với năm năm trước, trưởng thành hơn nhiều lắm, thành thục hơn nhiều lắm.

Cho dù không còn là cái đuôi của y nữa thì Thẩm Thanh Thu vẫn cứ thích ngắm nhìn gương mặt nhìn nghiêng của Lạc Băng Hà.

Của y nuôi, y cứ thích nhìn đấy.

Lạc Băng Hà vẫn nhìn về phía trước, lạnh giọng thốt: “Xem cho hết.”

Thẩm Thanh Thu thản nhiên nói: “Đang xem.”

Lạc Băng Hà quay đầu nhìn Thẩm Thanh Thu: “Ta không nói ngươi nhìn ta.”

Y gật đầu: “Ta vẫn đang xem.”

Để tìm được Nhật Nguyệt Lộ Hoa Chi, Lạc Băng Hà gần như đánh sập cả cái động.

Hắn đi tới bên bờ đá, cẩn thận nhẹ nhàng từng chút một nhổ lên cả cây non rễ còn bám đất.

Hắn nhổ từng cây từng cây, không để cho bất kỳ ai động vào dù chỉ là một cái lá.

Nuôi trồng nhiều năm, cây rốt cuộc cũng thành hình người, hoàn hảo là một cơ thể nguyên vẹn của Thẩm Thanh Thu.

Từ dáng người tới ngũ quan, đều giống y đúc, không lệch một li.

Lạc Băng Hà vui mừng rạng rỡ, tắm rửa sạch sẽ cho cơ thể hoàn chỉnh của Thẩm Thanh Thu xong, mặc lên thanh y của Thanh Tĩnh Phong, chất vải mềm mại như vậy, sư tôn khẳng định sẽ rất thích.

Hắn đem cả cơ thể bị cắt cụt của Thẩm Thanh Thu và cả thân thể được nặn ra từ Lộ Hoa Chi tới Thánh Lăng, bày kết giới (?), chờ đợi ngày Thẩm Thanh Thu tỉnh lại.

Hắn là ma tộc, tuổi thọ rất dài, có thể chờ đợi dù là bao nhiêu năm đi nữa.

Cứ như vậy kéo dài ngày này qua năm khác, Lạc Băng Hà tâm tâm niệm niệm một lòng ở trong Thánh Lăng chờ đợi Thẩm Thanh Thu một ngày mở mắt ra nhìn hắn, mỉm cười với hắn, gọi hắn một tiếng “Băng Hà”.

Thẩm Thanh Thu đứng một bên xem, chậc lưỡi: “Ngươi chờ làm gì?

Chờ cả ngàn năm người cũng không sống lại được đâu.”

Lạc Băng Hà biết là y nói với Lạc Băng Hà trong mộng chứ không phải nói mình, bảo trì im lặng.

Thế nhưng người như Thẩm Thah Thu cái gì không giỏi chỉ giỏi dùng miệng chỉnh người.

Năm năm không có Lạc Băng Hà bên cạnh y rất ít nói nên hiện tại cực kì muốn nói.

Nói càng thâm càng tốt.

Y nói: “Lúc ngươi nhìn thấy cái xác lạnh lẽo bị treo lơ lửng thì hắn đã ở dưới âm ti chờ chuyển thế rồi, làm gì còn hồn phách mà để ngươi qua mấy năm rồi mà vẫn kéo về được?”

Ngón tay đang móc lấy tay Thẩm Thanh Thu của Lạc Băng Hà siết lại, y ái ái kêu lên: “Đau đấy.

Ta đang nói sự thật ngươi lên cơn cái gì?”

Lạc Băng Hà gằn giọng: “Câm miệng.”

Thẩm Thanh Thu hất cằm: “Không câm.

Có giỏi tới đây mà cắt lưỡi ta.”

Lạc Băng Hà: …

Cái miệng giỏi đi gây thị phi này.

Thẩm Thanh Thu hướng bên cạnh Lạc Băng Hà bước gần thêm một bước, không sợ chết mà nói tiếp: “Lúc ngươi đi tìm cái loại cây gì gì đấy thì người đã đứng ở bờ Vong Xuyên chuẩn bị uống canh Mạnh Bà rồi, sắp quên mất ngươi rồi, ngươi ở đây nặn thành hình người y hệt thì cũng không có tác dụng đâu.”

Lạc Băng Hà: “Ngươi im một lúc sẽ chết à?”

Thẩm Thanh Thu gật đầu chắc nịch: “Sẽ.”

Lạc Băng Hà: …

“Sư tôn.

Đệ tử lại tới làm phiền người rồi.”

Thẩm Thanh Thu: “Biết là làm phiền rồi sao còn tới?

Mau cút.”

Lạc Băng Hà lựa chọn im lặng.

Lạc Băng Hà lấy từ trong người ra cây quạt năm xưa Thẩm Thanh Thu vẫn luôn mang ở trên người, đặt vào trong lòng bàn tay của y: “Đệ tử về Thanh Tĩnh Phong tìm được nó.

Nhưng kiếm của sư tôn vẫn chưa tìm được.

Sư tôn tạm giữ cây quạt này trước vậy.”

Thẩm Thanh Thu giậm chân: “Đã nói người không tỉnh nữa rồi, ngươi bày ra bộ mặt thâm tình như vậy cho ai coi?”

Lạc Băng Hà kéo mạnh Thẩm Thanh Thu một cái, y nghiêng ngả, trán động phải vai của hắn, xoa xoa trán bất mãn kêu: “Ngươi không biết đau nên muốn hành hạ người khác đúng không?

Ta đã nói ngươi muốn ta câm thì cắt lưỡi ta đi cơ mà.”

Lạc Băng hà cúi đầu nhìn Thẩm Thanh Thu, còn muốn mở miệng nói y đã bĩu môi quay mặt đi.

Cái kiểu giận dỗi này là học của ai vậy?

Sa Hoa Linh tiến vào trong, nhìn thấy Lạc Băng Hà dựa ở bên quan tài khẽ ngâm nga, trong lòng như bị khoét một lỗ thật lớn.

Hắn chẳng bao giờ hát cho ai nghe cả, vậy mà hiện tại lại hát cho cái xác lạnh lẽo này nghe.

Ả hung hăng cắn môi, bỏ đi.

Lạc Băng Hà hát hết khúc này tới khúc khác, hát xong lại một mình nói chuyện với Thẩm Thanh Thu ở trong huyền quan.

“Sư tôn, đệ tử hát tệ lắm có phải không?

Năm xưa nếu ta chịu nghe sư tôn học hành đến nơi đến chốn, vậy thì đã có thể thổi sáo gảy đàn cho người nghe rồi, người sẽ chẳng phải nghe những lời khó nghe này nữa.”

“Sư tôn.

Đệ tử thỉnh thoảng vẫn chạy tới bên kia nhìn xem Thẩm Thanh Thu và Lạc Băng Hà kia, hai người họ cư nhiên càng ngày càng không để người khác vào mắt.

Mỗi lần các môn phái họp mặt, Lạc Băng Hà còn ngang nhiên đứng ở phía sau Thẩm Thanh Thu.

Đệ tử cũng muốn đứng ở phía sau người như vậy một lần.”

“Sư tôn.

Mặc dù là đệ tử nói, ma tộc tuổi thọ rất dài, có thể chờ người bao lâu cũng được.

Nhưng mà sư tôn vẫn cứ không chịu mở mắt, đệ tử sợ đệ tử sẽ không chờ được nữa mất.”

Thẩm Thanh Thu chậc lưỡi lắc đầu: “Không chờ được thì đừng chờ.

Hắn sợ là đã tình thương mến thương với người khác rồi ấy chứ, không quay lại với ngươi đâu.

Không đúng.

Là hắn đang bận yêu thương chiều chuộng Lạc Băng Hà khác rồi, không rảnh nhớ tới ngươi đâu.

Mau mau chết tâm đi.”

Lạc Băng Hà cúi đầu nhìn y: “Thực sự là không nhớ tới?”

Thẩm Thanh Thu mở to hai mắt nhìn hắn: “Ngươi hỏi ta làm gì?

Ta cũng đâu có nói ta chính là hắn.”

Lạc Băng Hà kiên trì nói: “Ngươi rõ ràng từ lúc đó đã nhớ ra.

Ngươi có được kí ức này từ khi nào?”

Thẩm Thanh Thu quay mặt đi, hừ hừ: “Ngươi hỏi thì ta sẽ nói cho ngươi biết sao?

Mơ đẹp quá.”

Lạc Băng Hà: “Ngươi đang ở trong mộng của ta.”

Thẩm Thanh Thu bĩu môi, từ chối cho ý kiến.

Lạc Băng Hà nắm cằm y qua, nhìn thẳng vào hai mắt y: “Nhìn ta.”

Thẩm Thanh Thu giương hai mắt nhìn hắn.

Hắn nói: “Ngươi biết những chuyện này từ lúc nào?”

Đáp lại Lạc Băng Hà là cái quay đầu của y: “Không nói cho ngươi.”

Bên này Lạc Băng Hà và Thẩm Thanh Thu đang đôi co, bên kia mộng cảnh đã đổi sang đoạn khác.

………………………………………………………
 
[ Băng Cửu ] Chỉ Sợ Cầu Không Được - Httccnvpd Đồng Nhân Văn
Đệ thập tam chương: Không thích thì "làm" tới thích. Thích rồi càng phải "làm"


Lạc Băng Hà tay cầm theo Tu Nhã Kiếm chạy tới, đặt ở bên cạnh Thẩm Thanh Thu: “Sư tôn.

Đệ tử tìm được kiếm về cho người rồi đây.

Sư tôn mau tỉnh dậy nhìn ta một cái đi.”

Thẩm Thanh Thu ở trong huyền quan vẫn như cũ nhắm mắt nằm đó.

Lạc Băng Hà bi thương nói: “Sư tôn còn không hài lòng đệ tử chuyện gì?

Đệ tử sẽ sửa hết.

Sau đó sư tôn có thể mở mắt nhìn đệ tử một lần không?”

Thẩm Thanh Thu: “Không thể.”

Lạc Băng Hà hai mắt sáng rỡ nói: “Có phải sư tôn giận đệ tử thu nạp nhiều nữ nhân không?

Sư tôn đừng tức giận, hiện tại đệ tử liền đi giết hết từng người một.”

Thẩm Thanh Thu trợn mắt kinh ngạc một lúc lâu, sau mới ngẩng đầu nhìn Lạc Băng Hà: “Ngươi thực sư giết sạch hậu cung của ngươi?”

Lạc Băng Hà cúi đầu: “Trừ sư tỷ và Liễu sư muội ra, ta một người cũng không giữ lại.”

Thẩm Thanh Thu kéo kéo tay hắn: “Sau đó thì sao?”

Lạc Băng Hà cau mày: “Ta nói ngươi xem cho hết nghe không hiểu hả?”

Thẩm Thanh Thu gật đầu: “Nghe hiểu.

Nhưng ta muốn nghe từ miệng ngươi nói.

Sau đó thì sao?”

Lạc Băng Hà: “Trả người về Thương Khung Sơn.”

Thẩm Thanh Thu: “Ngươi thì sao?”

Lạc Băng Hà quay đầu nhìn hai mắt trong suốt nhìn chằm chằm hắn của Thẩm Thanh Thu, lúc lâu sau mới chậm rãi nhả ra từng chữ: “Ôm ngươi.

Chờ chết trong Thánh Lăng.”

Thẩm Thanh Thu haha cười khan, quay đi.

Lạc Băng Hà trở tay, từ ngón út móc ở ngón tay y chuyển sang nắm chặt tay y kéo qua đối diện với mình, nâng mặt y lên gằng từng chữ: “Thẩm.Thanh.Thu.”

Thẩm Thanh Thu mặt vẫn bình thản: “Nghe rồi.”

Lạc Băng Hà bóp mạnh cằm y: “Ngươi rốt cuộc là từ khi nào nhớ ra chuyện trước đây?”

Thẩm Thanh Thu nhướn mày khiêu khích: “Ngươi bản lĩnh lớn lắm mà, tới mà bức ta nói.

Chặt tay chặt chân móc mắt.

Ngươi không phải đều rất thành thạo sao?

Ta còn đang ở trong mộng cảnh của ngươi đây.

Chém chém giết giết không phải đều ở trên tay ngươi à?”

Lạc Băng Hà hai mắt đỏ au, mày kiếm dựng lên phẫn nộ: “Ngươi xem ta là loại người gì?”

Thẩm Thanh Thu: “Loại người bị sư tôn ném xuống vực xong quay lại cắn người.”

Lạc Băng Hà cười gằn: “Có phải trong mắt sư tôn, Lạc Băng Hà ta vĩnh viễn chính là một tên tạp chủng bẩn thỉu ghê tởm đáng bị khinh miệt?”

Cái này là ngươi nói đó nha.

Không phải ta.

Thẩm Thanh Thu trong lòng mặc niệm hai câu, nói: “Ta đã nói, Thanh Tĩnh Phong mãi mãi là nhà của ngươi, ngươi muốn trở về lúc nào đều được.

Dù cả thiên hạ này không cần ngươi, vẫn có ta cần ngươi.”

Lạc Băng Hà nghe vào tai lại biến thành ý nghĩa khác, mắt càng đỏ, lệ khí càng nặng: “Ngươi đây là thương hại ta?

Hay là sợ ta quay lại báo thù nên nịnh bợ ta?”

Ta có thương hại ngươi cũng không bảo bọc ngươi nuôi lớn ngươi suốt mấy năm, trở thành thiếu niên anh tài như vậy.

Ta sợ ngươi quay lại báo thù thì đã sớm một kiếm giết chết ngươi rồi, còn đợi tới hôm nay để ngươi quay về báo thù ta sao?

Bên này Thẩm Thanh Thu bảo trì trầm mặc, bên kia Lạc Băng Hà đã nhẫn không được rồi, trực tiếp đem y đè xuống, kéo mở y phục của y ra.

Thẩm Thanh Thu dư sức biết hắn muốn làm gì, trái ngăn phải đỡ, mồm mép nhanh nhảu: “Quân tử động khẩu không động thủ.

Không đúng.

Nếu là ngươi thì động cái gì cũng không được.

Ngươi ngươi ngươi…trước buông ta ra đã.

Ta ta ta…chúng ta hảo hảo nói chuyện.”

Lạc Băng Hà không chịu thỏa hiệp: “Ngươi từ đầu đã không có thái độ “hảo hảo nói chuyện” rồi.

Từ đầu tới cuối đều muốn gây sự.”

Thẩm Thanh Thu thề thốt cam đoan: “Không gây sự nữa.

Ngươi nói gì ta cũng nghe, muốn nghe gì ta cũng nói.

Chỉ cần ngươi đừng…làm…cái đó, ta đều đáp ứng ngươi.”

Lạc Băng Hà dịu đi: “Thực sự?”

Thẩm Thanh Thu mếu không nổi nữa: “Ta còn ở trong mộng cảnh của ngươi.

Ngươi muốn giết ta còn dễ hơn giết một con kiến.

Ta gạt ngươi có ý nghĩa gì sao?”

Lạc Băng Hà vẫn giữ tư thế như vậy, gật đầu nói: “Nói sai một chuyện cởi một lớp.”

Thẩm Thanh Thu chớp mắt: “Cởi hết rồi thì sao?”

Lạc Băng Hà: “Sai một lần làm một lần.”

Thẩm Thanh Thu: “Ta không phải hậu cung của ngươi.”

Lạc Băng Hà: “Hậu cung của ta cũng chỉ có mình ngươi.”

Thẩm Thanh Thu câm nín.

Miệng lưỡi của ngươi cũng không vừa đâu.

Y buông bỏ giãy giụa: “Được rồi.

Dù sao ta cũng không có chuyện gì phải giấu ngươi.”

Lạc Băng Hà hai mắt nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Thu: “Ngươi từ khi nào nhận thức được chuyện trước đây.”

Thẩm Thanh Thu: “Ta vốn dĩ từ đầu đã nhận thức được rồi.

Bằng không cũng không chạy tới phòng chứa củi ôm ngươi đi chữa thương.”

Lạc Băng Hà lại hỏi: “Làm sao ngươi trở về được?”

Thẩm Thanh Thu: “Ngươi trở về bằng cách nào thì ta trở về bằng cách đó.”

Lạc Băng Hà: “Ta không còn hồn để trở về nữa.”

Thẩm Thanh Thu trợn mắt: “Oán niệm?”

Lạc Băng Hà im lặng, xem như thừa nhận.

Hắn nói tiếp: “Ngươi làm sao trở về?”

Hầy…

Thẩm Thanh Thu quay mặt đi: “Ta không uống canh Mạnh Bà hay nước vong tình mấy cái đó.

Ta ở trên cầu Nại Hà trực tiếp nhảy xuống dòng chảy Vong Xuyên.”

Lạc Băng Hà im lặng một lúc lâu, nói: “Tại sao lại làm như vậy?

Không phải ta đã nói ngươi chờ ta hay sao?”

Thẩm Thanh Thu đảo mắt: “Ta chẳng đã chờ ngươi tới giờ này còn gì?

Không lẽ để một thân tàn phế như vậy mà tranh sủng với hậu cung của ngươi?

Không bị bóp chết thì cũng bị hành cho sống không bằng chết.”

Lạc Băng Hà cười cười: “Cái này có tính là ghen không?”

Một phong chủ Thanh Tĩnh Phong như ta đi đôi co với mấy tiểu cô nương làm gì?

Thẩm Thanh Thu từ chối cho ý kiến.

Thế nhưng lại có người không đồng ý với “đáp án” của y, đem ngoại bào thanh y cởi ra.

Thẩm Thanh Thu gào lên: “Ngươi cởi đồ ta làm gì?

Ta đâu có nói sai?”

Lạc Băng Hà đương nhiên nói: “Im lặng đồng nghĩa với không trả lời được.

Không trả lời được với trả lời sai đều như nhau.”

Ngươi còn có thể không nói lí lẽ hơn không?

Thẩm Thanh Thu trợn trắng mắt nhìn Lạc Băng Hà.

Giỏi a.

Ở trong mộng cảnh của ngươi thì mọi lời đều phải xem sắc mặt của ngươi mà làm theo.

Thẩm Thanh Thu còn đang trầm ngâm, Lạc Băng Hà đã lột lớp trung y đầu tiên.

Y hai tay chắn ở ngực, oan ức kêu gào: “Ma Quân thì ngon lắm à?

Đại ma đầu không nói lí lẽ!

Trước đây mắng ngươi tạp chủng có sai đâu!”

Lớp trung y thứ hai cũng sắp bị xé luôn rồi.

Thẩm Thanh Thu mặt đầy lệ nói: “Tính.

Là ta ghen đó có được chưa?”

Lạc Băng Hà gật đầu: “Có thích ta không.”

Thẩm Thanh Thu biểu cảm cứng đờ.

Làm gì có ai lại hỏi trực tiếp như ngươi chứ?

Người ta thích ngươi liền sẽ nói cho ngươi biết à?

Thẩm Thanh Thu đầu hàng.

Được rồi, hậu cung ngu ngốc của ngươi sẽ làm như vậy.

Nhưng ta thì không!

Xiêm y cũng bị lột luôn.

Mặt Thẩm Thanh Thu nứt ra: “Ngươi tưởng thích là bó rau cân thịt bán ngoài chợ à?

Nói thích liền thích được chắc?”

Lạc Băng Hà gật đầu: “Không thích được thì làm.

Làm tới lúc ngươi thích ta.”

Thẩm Thanh Thu ôm tia hi vọng cuối cùng nói: “Vậy nếu ta thích ngươi thì sao?”

Lạc Băng Hà từ bi mà cắt luôn cọng cỏ cuối cùng của y: “Như vậy càng phải làm.”

Thẩm Thanh Thu ngoại trừ gào cũng chỉ biết gào: “Ngươi đi tìm muội tử của ngươi mà làm, muốn làm tới lúc nào kệ ngươi.

Đừng có động vào ta.”

Lạc Băng Hà một hơi lột sạch y phục còn sót lại trên người Thẩm Thanh Thu: “Ta đã nói, hậu cung của ta chỉ có mình ngươi.”

Thẩm Thanh Thu ô ô khóc: “Vậy ngươi thả ta đi đã.

Đừng ở trong mộng nữa.”

Lạc Băng Hà cúi đầu hôn Thẩm Thanh Thu: “Ngươi còn chưa xem hết.”

Được rồi.

Xem hết.

Sau đó, không có sau đó nữa.

Thẩm Thanh Thu ngoại trừ chỗ nào đó bị đâm tới đâm lui tới chua xót thì chính là càng chua xót.

Mắt thì vẫn bị buộc phải mở mà chứng kiến Lạc Băng Hà đem từng người từng người trong hậu cung ba chữ số của hắn ra giết giết giết.

Mỗi người chết một kiểu.

Thảm không thể nói.

Được rồi.

Thảm nhất vẫn là y đó có được không?

Lạc Băng Hà tay cầm Tu Nhã dính đầy máu đi vào trong Thánh Lăng, hai mắt sáng ngời rạng rỡ ngồi ở bên cạnh huyền quan của Thẩm Thanh Thu, chờ đợi y tỉnh dậy.

Sau đó lại nhìn máu me đầy người, rồi cả hắc y u ám của mình.

Hắn chạy đi tẩy rửa, thay ra bạch y, lau sạch Tu Nhã kiếm tra vào bao đặt ở bên cạnh Thẩm Thanh Thu.

Quy quy củ củ quỳ ở đó chờ đợi y tỉnh lại nhìn hắn.

Thẩm Thanh Thu không biết đã làm qua bao nhiêu lần bao nhiêu tư thế.

Y dựa ở trên người Lạc Băng Hà, cằm gác lên vai hắn, chua xót ở phía dưới đã không thể tả nổi rồi.

Thẩm Thanh Thu chậc chậc lưỡi nói: “Không cần chờ nữa đâu.

Ngươi nhìn qua đây đi.

Hướng này này.

Nhìn đi.

Ngươi chẳng phải đang làm sư tôn ngươi tới điên luôn đây à?”

Lạc Băng Hà cau mày: “Ngươi còn sức để mà nói nữa à?”

Thẩm Thanh Thu ngáp một cái nói: “Dù sao cũng là trong mộng cảnh của ngươi.

Còn sức hay không cũng là do ở ngươi.

Ta cãi không lại, làm trái càng không được.

Vẫn là cứ cần tận hưởng thì tận hưởng thôi.”

Không biết có phải bị Thẩm Thanh Thu chọc tới giới hạn hay không, Lạc Băng Hà mắng một tiếng, kết giới vỡ tan.

………………………………………………………
 
[ Băng Cửu ] Chỉ Sợ Cầu Không Được - Httccnvpd Đồng Nhân Văn
Đệ thập tứ chương: "Đằng nào cũng rơi vào tay ngươi. Không chạy nữa."


Tỉnh khỏi giấc mộng nói không nên lời, Thẩm Thanh Thu tâm trạng rối bời hỗn loạn từ từ bình ổn lại, bình tĩnh mở mắt.

Cả người bị vây chặt, đúng hơn là bị hai tay hai chân người trói lại, kìm chặt.

Quay đầu nhìn, Thẩm Thanh Thu rất đương nhiên mà tiếp nhận gương mặt say ngủ của Lạc Băng Hà.

Vô lại.

Minh Phàm như thường lệ mà vào trong trúc xá đánh thức Thẩm Thanh Thu, cực kì ngoài ý muốn mà nhìn thấy Lạc Băng Hà tay chân như vòi bạch tuộc quấn chặt lấy Thẩm Thanh Thu.

Đáng lí ra là kinh ngạc hắn vẫn còn sống, lại biến thành phát hiện ra sư môn bất hạnh nuôi lớn một tên bám người. (giờ mới biết à?

-,-)

Thẩm Thanh Thu không còn tâm trạng nào để mà xua tay đuổi người nữa.

Vẫn may Minh Phàm tự giác mà hiểu chuyện lui ra ngoài, quy củ đóng lại cửa phòng.

Hầy…

Quay đầu nhìn vẻ mặt “bổn Ma Quân vô tội, bổn Ma Quân chỉ đang ngủ” của Lạc Băng Hà, Thẩm Thanh Thu thuận tay cầm quạt gõ lên đầu hắn một cái: “Giả chết đủ chưa?”

Lạc Băng Hà mở mắt, cười hì hì nói: “Sư tôn sáng hảo.”

Thẩm Thanh Thu: “Nhìn thấy ngươi hảo không nổi.”

Lạc Băng Hà tay chân quấn lấy Thẩm Thanh Thu càng chặt hơn, mặt không chút nước mắt huhu kêu gào: “Sư tôn không thương đệ tử.

Sư tôn không cần đệ tử nữa.”

Thẩm Thanh Thu trợn mắt, cầm quạt hung hăng gõ đầu Lạc Băng Hà: “Mới sáng sớm ngươi phát điên cái gì vậy?”

Ngay lập tức Lạc Băng Hà lại lộ ra tươi cười vui vẻ: “Sư tôn nhớ đệ tử không?”

Thẩm Thanh Thu: “Vô lại.”

Lạc Băng Hà: “Có nhớ không?

Có nhớ không?

Có nhớ không?

Có nhớ không?

Có nhớ không?

Có nhớ không?”

Thẩm Thanh Thu đầu hàng: “Được rồi được rồi được rồi.

Nhớ.

Vi sư nhớ ngươi muốn chết, nửa cái hồn cũng bay theo ngươi xuống vực thẳm Vô Gian rồi.

Vừa lòng chưa?”

Lạc Băng Hà hai mắt mở to chớp a chớp a chớp: “Thực sự là như vậy?”

Thẩm Thanh Thu giơ chân đạp Lạc Băng Hà: “Ta hiện tại đem trả Chính Dương kiếm cho Vạn Kiếm Phong.”

Lạc Băng Hà vội vã cản người lại: “Ấy ấy ấy.

Đừng đừng đừng.

Sư tôn ngàn vạn đừng đem trả a.

Đệ tử không đem theo Tâm Ma.

Sư tôn mà đem trả là đệ tử không có kiếm dùng đâu.”

Thẩm Thanh Thu không cho là thật mà hỏi lại: “Thật không?”

Lạc Băng Hà cười hì hì: “Giả đó.

Đệ tử dùng Tâm Ma quen hơn Chính Dương rồi.”

Thẩm Thanh Thu lập tức đạp Lạc Băng Hà lăn xuống đất.

Được rồi.

Ma Quân mà dùng Chính Dương thì đúng là rất không ra sao.

Y xuống giường đỡ hắn đứng lên.

Lạc Băng Hà vừa đứng dậy đã xấn tới, một ngụm ngậm lấy môi Thẩm Thanh Thu.

Dưới công phu một đêm “thị tẩm” không dưới chục người của tiểu đồ đệ, Thẩm sư tôn trực tiếp giơ tay đầu hàng.

Lạc Băng Hà siết chặt eo Thẩm Thanh Thu, mặt kề sát mặt y, cười nói: “Sư tôn.

Đệ tử rất nhớ người.”

Thẩm Thanh Thu: “Ừ.”

Lạc Băng Hà cười cười: “Không chạy nữa?”

Thẩm Thanh Thu trừng hắn: “Đằng nào cũng rơi vào tay ngươi.

Chạy được sao?”

Lạc Băng Hà hì hì nói: “Rất tốt.

Không cần phải cho sư tôn uống máu.”

Lần này thực sự là chịu không nổi nữa rồi.

Thẩm Thanh Thu nhằm vào bản mặt vô lại cà rỡn của Lạc Băng Hà, hung hăn giơ quạt lên, dùng cuống quạt nện hắn một cái thực mạnh.

Lạc Băng Hà ăn đau, nhe răng trợn mắt ôm trán: “Sư tôn đánh thật đấy à?”

Thẩm Thanh Thu cảm thấy đánh còn chưa trả đủ ủy khuất phải chịu trong mộng cảnh, rút Tu Nhã kiếm ra dí theo Lạc Băng Hà chạy khắp Thanh Tĩnh Phong, hăng hái khí thế, không có chỗ nào giống tên mất hồn năm năm qua.

Đám đệ tử Thanh Tĩnh Phong nhìn thấy cái cảnh “gà bay chó chạy” của hai sư đồ, trực tiếp tránh luôn.

Trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết.

Huống hồ gì “trâu” không nỡ đánh “bò” mà chỉ đang tìm “ruồi muỗi” để chết thay.

Lúc Liễu Thanh Ca đúng ngày tìm tới Thẩm Thanh Thu để áp chế không thể giải, vừa đúng nhìn thấy cảnh này.

Hắn túm Minh Phàm lại hỏi: “Sư tôn các ngươi làm sao vậy?

Tẩu hỏa nhập ma?

Còn tên tiểu sư đệ kia của các ngươi không phải chết rồi à?

Sao lại xuất hiện ở đây?”

Minh Phàm méo mặt nói: “Đệ tử cũng không rõ nữa Liễu sư thúc.

Buổi sáng đệ tử tới đánh thức sư tôn dậy thì đã thấy Lạc sư đệ quấn lấy sư tôn ngủ trên giường của người rồi.

Sau đó không biết hai người cãi nhau cái gì, sư tôn cầm Tu Nhã kiếm đuổi theo Lạc sư đệ cũng đã hết hơn nửa ngày rồi.”

Liễu Thanh Ca khó hiểu nói: “Hắn đuổi Lạc sư đệ của các ngươi thì các ngươi chạy làm gì?”

Minh Phàm khổ sở khóc khóc mếu mếu: “Sư thúc không biết rồi.

Sư tôn xưa nay ngoại trừ nữ đệ tử ra thì không nỡ xuống tay với Lạc sư đệ nhất, thiên vị còn hơn cả bất kì đệ tử nào trong phong.

Từ lúc Lạc sư đệ lên Thanh Tĩnh Phong dù có nặng tay tới đâu cũng chỉ cầm quạt gõ hắn vài cái.

Mỗi lần cầm kiếm đuổi người đều là tìm người thế mạng thôi.”

Liễu Thanh Ca biểu cảm rạn nứt bị động chắn một kiếm chém tới của Thẩm Thanh Thu.

Một phong chủ bách chiến bách thắng như hắn mà phải làm bia đỡ cho một tiểu đệ tử phong khác chỉ vì sư phụ của hắn không nỡ ra tay đánh hắn?

Thế nhưng Thẩm Thanh Thu còn chưa ra đòn tiếp theo thì khựng lại, phun ra một búng máu, sau đó ngay lập tức ngã xuống.

Bất tỉnh.

Liễu Thanh Ca ở gần y nhất còn chưa kịp động vào người thì Lạc Băng Hà đã từ đâu bay tới ôm Thẩm Thanh Thu lên, hai mắt đầy địch ý trừng trừng hắn, quay người ôm y tới Thiên Thảo Phong.

Liễu Thanh Ca: …

Sao hắn cứ cảm thấy cái ánh mắt đối địch tràn đầy thù hận kia đều là bắt nguồn từ ghen tuông?

Thẩm Thanh Thu không biết qua bao lâu, từ trong mê man tỉnh dậy.

Người y nhìn thấy đầu tiên, dĩ nhiên là Lạc Băng Hà hai mắt tỏa sáng lấp lánh nhìn mình.

Chỉ là cái ánh sáng lấp lánh này hình như có chút khác ánh sáng lấp lánh buổi sáng nay y nhìn thấy.

Hơn nữa là thêm cái vẻ mặt vô lại không chịu thỏa hiệp này, Thẩm Thanh Thu hoàn toàn tin chắc Lạc Băng Hà lại lên cơn điên nữa rồi. (chắc không?

-,-)

Lạc Băng Hà đỡ Thẩm Thanh Thu ngồi dậy, hai mắt lại càng phát sáng mạnh hơn nữa.

Y nhanh chóng che lại hai mắt, từ bỏ kháng cự nói: “Cái gì cũng được.

Ngươi nói mau đi.”

Lạc Băng Hà gật gật đầu, vui vẻ nói: “Không thể giải có thể giải rồi.”

Thẩm Thanh Thu gật đầu.

Không thể giải có thể giải được, người vui nhất không phải là y mà là bình giấm đã qua hai kiếp Lạc Băng Hà.

Tên tiểu tử này hình như là đã có địch ý với Liễu Thanh Ca từ lâu rất lâu rồi.

Thế nhưng mà: “Cho dù có thể giải ngươi cũng không cần nhìn vi sư như vậy đâu.

Nói đi.

Cách giải thế nào?”

Lạc Băng Hà rõ ràng rành mạch nói ra một chữ cực kì trực tiếp cực kì đủ ý: “Làm.”

Thẩm Thanh Thu: “Ai nói với ngươi?”

Lạc Băng Hà thật thà đáp: “Đệ tử vừa đem sư tôn đi Thiên Thảo Phong.

Mộc sư thúc nói không thể giải của sư tôn đã được ép ra ngoài một ít rồi.

Hôm nay là ngày sư tôn bị không thể giải ức chế, nếu nói sư tôn vì tức giận đệ tử mà thổ huyết thì chi bằng nói sư tôn bị đệ tử làm tới thổ huyết.”

Thẩm Thanh Thu nghe xong, lần nữa cầm quạt đập lên mặt Lạc Băng Hà, cái sau đau hơn cái trước.

Hắn chỉ có thể ngồi im chịu trận ăn đòn, nhưng thực ra cũng chỉ bị gõ hai cái.

Thẩm Thanh Thu nhìn Lạc Băng Hà, nhìn một hồi thực lâu cũng không biết là muốn hỏi cái gì.

Hắn ý vị thâm tường mà thốt ra hai chữ: “Ma Quân.”

Y mới tỉnh táo trở lại.

Cái gọi là độc không thể giải thực ra lại có thể giải.

Cách giải như thế nào?

Rất đơn giản.

Cùng với Ma Quân lăn giường một lần là có thể giải rồi.

Thẩm Thanh Thu ngay lập tức ngăn Lạc Băng Hà đang lao tới: “Đang là ban ngày, ngươi xằng bậy cái gì?”

Lạc Băng Hà nhiều nhất chính là nôn nóng giải độc cho Thẩm Thanh Thu, độc đã ở trong người sư tôn rất lâu rồi: “Đệ tử không quản được nhiều như vậy.

Chỉ muốn mau chóng giải hết độc cho sư tôn thôi.”

Thẩm Thanh Thu nghiêm giọng cảnh báo: “Đây không phải mộng cảnh của ngươi.

Ngươi mà làm không được thì liền mau cút khỏi người ta.”

Ta còn chưa muốn bị đệ tử trong phong nhìn mình bằng ánh mắt quái dị đâu.

Lạc Băng Hà gật đầu cam đoan: “Đệ tử tự biết chừng mực.”

Hai chữ chừng mực này hắn thốt ra vô cùng chắc chắn, hơn nữa còn có ý tứ khoe khoang.

Thẩm Thanh Thu dư biết Lạc Băng Hà đang khoe khoang cái gì, ngay lập tức giơ chân lên: “Cút.”

Hắn giữ chân y lại, cười hì hì: “Sư tôn khi ghen thực sự là rất giống mèo xù lông a.”

Sau đó cúi đầu hôn lên môi y.

…………………………………………………
 
[ Băng Cửu ] Chỉ Sợ Cầu Không Được - Httccnvpd Đồng Nhân Văn
Chương kết: Chỉ sợ cầu không được. Chỉ sợ được lại mất.


Sống qua một kiếp không hiểu tâm niệm của đối phương, lại sống qua một kiếp chấp chấp niệm niệm mà tôn thờ đối phương.

Là Thẩm Thanh Thu cũng được, là Lạc Băng Hà cũng được.

Mọi chuyện đều đã phơi bày ra hết, cái gì cần nói cũng nói cả rồi, cái gì cần bày tỏ cũng đã bày tỏ cả rồi.

Cũng nên đi tới viên mãn đi thôi.

Thẩm Thanh Thu ho ra một búng máu đen, cả người đều nhanh chóng nhẹ nhõm hơn nhiều, mạch tượng cũng dần linh hoạt hơn, không còn bị bế tắc hay cản trở vì nữa cả.

Lạc Băng Hà săn sóc mà lau sạch máu cho y, lo lắng bất an mà nhìn.

Hắn hỏi: “Sư tôn.

Còn chỗ nào không ổn không?”

Thẩm Thanh Thu gật đầu, trấn an nói: “Đều ổn cả rồi.

Không còn chuyện gì nữa cả.”

Lạc Băng Hà thở ra một hơi, tảng đá nặng nhất trên người cuối cùng cũng đã được gỡ xuống.

Y kéo hắn tới, mặc kệ hình tượng một chút cũng không còn dựa ở trong ngực hắn.

Thẩm Thanh Thu nói: “Bây giờ có thể nói cho vi sư biết, ngươi làm sao nhớ ra chuyện trước đây chưa?”

Nụ cười trên môi Lạc Băng Hà cứng đờ, cả người như nằm trong chảo dầu cảm giác từng chỗ trên người bị Thẩm Thanh Thu chạm vào: “Sư…sư tôn…

Đệ tử nói.

Người đừng…đừng…

Ta sẽ nhịn không được.”

Đùa à?

Hắn nghẹn không chỉ nghẹn năm năm thôi đâu.

Thẩm Thanh Thu gật đầu: “Nói xong có thể tiếp tục.

Sai một lần ngủ phòng chứa củi một đêm.”

Mặc dù biết thừa sư tôn sẽ chẳng bao giờ làm thật đâu, Lạc Băng Hà vẫn ngoan ngoãn thành thực mà khai ra toàn bộ sự việc.

Lạc Băng Hà vốn dĩ từ sau khi tới ở phòng hông trúc xá của Thanh Tĩnh Phong, nửa đêm đều vì gặp ác mộng mà khóc lóc tỉnh dậy, cũng làm Thẩm Thanh Thu tỉnh ngủ luôn, đều là mơ những giấc mơ chấp vá, liên kết với nhau miễn cưỡng mà nối thành một câu chuyện.

Sau khi mơ tới một giai đoạn nhất định sẽ không gặp ác mộng nữa.

Bởi vì những việc đã nhìn thấy trong mơ đều quá mức đáng sợ, hơn nữa trái ngược hoàn toàn với hiện thực, Lạc Băng Hà miễn cưỡng bản thân quên hết những chuyện đã nhìn thấy trong mơ đi.

Cho tới khi nghe được Thẩm Thanh Thu kể ra câu chuyện về cậu bé nhập ma đạo kia, hắn mới biết câu chuyện này là có thật.

Hơn nữa cậu bé kia, hắn đã tin vốn dĩ chính là hắn.

Chỉ là sư tôn đối với hắn tốt như vậy, không lẽ nỡ lòng nào đẩy hắn xuống vực thẳm đáng sợ kia sao?

Thẩm Thanh Thu thực vô cùng cảm thán.

Y nào biết tên tiểu tử này hóa ra tâm cơ lại sâu như vậy chứ?

Y nói: “Ngươi đã biết rồi tại sao lại không nói ra?

Biết đâu ta có thể sẽ không đẩy ngươi xuống.”

Lạc Băng Hà cười hì hì: “Nếu như là trước khi bị sư tôn đẩy xuống, đệ tử đúng là có chút thương tâm.

Nhưng sau khi nhớ lại được chuyện trước đây, đệ tử lại càng thương sư tôn hơn.

Sư tôn đối với đệ tử tốt như vậy, sao đệ tử nỡ đối xử bất hiếu với sư tôn lần nữa chứ?”

Thẩm Thanh Thu hung hăng cắn vai Lạc Băng Hà, cắn tới chảy máu vẫn không chịu buông ra, một lúc sau mới nhổ nhổ ra, lau lau miệng nói: “Ngươi đây chính là bất hiếu, còn nói là nỡ với không nỡ.

Ngươi rõ ràng là tên đại ma đầu tâm cơ âm hiểm mà.”

Lạc Băng Hà lật người đè ở trên người Thẩm Thanh Thu: “Đại ma đầu tâm cơ âm hiểm tới mức nào cũng là sư tôn nuôi.

Cũng chỉ nghe lời của sư tôn.

Tâm niệm sư tôn.

Chấp niệm cũng là sư tôn.

Yêu là sư tôn.

Hận…cũng là sư tôn.

Đệ tử trước đây vẫn luôn mơ ước được sư tôn một ngày nào đó đối xử với đệ tử thực ôn nhu, thực chân thành.

Đệ tử chờ thật lâu thật lâu rồi.”

Thẩm Thanh Thu vuốt vuốt họa tiết lửa đỏ trên trán Lạc Băng Hà: “Vậy những điều ngươi tâm niệm, đã có đủ chưa?

Vi sư đối với ngươi như vậy, đã thỏa mãn chưa?”

Lạc Băng Hà cười khẽ, cúi đầu hôn Thẩm Thanh Thu, trong từng cái hôn vụn vặt mà nói: “Đâu chỉ thỏa mãn.

Ta còn vô cùng hạnh phúc.”

“Sư tôn.

Đệ tử có thể ở lại Thanh Tĩnh Phong không?”

“Ta đã nói rồi.

Thanh Tĩnh Phong…”

“…là nhà của ta.

Ta không nỏi cái này.

Cái ta muốn hỏi chính là Thanh Tĩnh Phong của ta cơ.”

“Đã là của ngươi rồi, ngươi có thể không ở sao?”

“Sư tôn.”

“Làm sao vậy?”

“Thích ta không?”

“…”

“Đệ tử đã nói thích sư tôn bao nhiêu lần rồi, sư tôn một lần cũng không muốn nói sao?”

“…”

“Không nói thích cũng được.

Sư tôn chỉ cần nói thương đệ tử cũng được.”

“…”

“Sư tôn…~~”

“Muộn rồi.

Mau ngủ đi.

Đừng đánh thức sư huynh sư tỷ ngươi tỉnh giấc.”

“Sư tôn không nói ta liền đại náo cả Thương Khung Sơn.”

“Ngươi dám?!”

“Ta có gì mà không dám?

Giết người phóng hỏa, lừa gạt tín nhiệm, đâm bị thóc chọc bị gạo có gì ta chưa làm qua?

Đại náo Khung Đỉnh Phong một chút mà thôi, cũng không làm gì quá phận mà.”

“…”

“Sư tôn.

Mau nói a.

Thích ta hay không?”

“…”

“Không nói thích.

Vậy cũng có thể nói thương a.”

“…”

“Thích hay không?

Thương hay không?”

“…”

“Có thích hay không a?”

“…thích.”

“Yêu hay không?”

“Đừng có được một tấc lại lần một thước.

Mau ngủ.”

“Sư tôn a…~~”

“Ngươi không ngủ ta trói ngươi lại ném trở về Vô Gian cho ngươi coi.”

“Sư tôn…~~~~”

“Ngươi có ngủ hay không?”

“Sư tôn có yêu đệ tử hay không?”

Bịch!

“Cút!”

“Sư tôn đuổi đệ tử.

Sư tôn không cần đệ tử nữa.”

“…”

“Sư tôn.

Có yêu không?

Yêu hay không?

Yêu hay không?

Yêu hay không?

Yêu hay không?

Yêu hay không?

Yêu hay không?”

“…được rồi được rồi.

Yêu.

Mau ngủ đi.”

“Yêu thì hôn ta một cái.”

“Ngươi cho rằng ta không dám chém ngươi đúng không?”

“Không đâu không đâu.

Đệ tử ngủ ngay đây.”

“…”

“Sư tôn.”

“Còn cái gì thì nói cho hết đi.”

“Hôn ta.”

“LẠC BĂNG HÀ NGƯƠI CÚT TỚI PHÒNG CHỨA CỦI CHO TA!!!!!!!!!!!!”

Ở giữa dòng người đông đúc, đường nhìn của ngươi chỉ mãi hướng về một người.

Cho dù người đó không hiểu tấm lòng của ngươi, ngươi chỉ cần kiên trì cố gắng là được.

Nếu như ngươi kiên trì vẫn không được đền đáp, vậy thì chỉ cần trói người đó ở bên cạnh, cả đời chỉ có thể nhìn thấy ngươi, ở bên cạnh ngươi.

Tình cảm nuôi từ thói quen, cho tới khi người đó một ngày không nhìn thấy ngươi liền bất an, lúc đó ngươi đã chiếm được tình cảm của người đó rồi.

Nhưng lại có một loại tình cảm, ngươi chỉ cho đi, nhưng không thể nhận lại, càng không thể trói người đó lại bên mình.

Bởi vì người đó đã tình nguyện trói bản thân vào người khác rồi, buộc nút chết thật nhiều lần, cả đời đều không muốn tách ra.

Ngươi muốn mắng hắn vô tâm, nhưng hắn căn bản chẳng hề biết tới tình cảm của ngươi dành cho hắn.

Ngươi trách hắn, sao không trách chính ngươi đã động tâm với người không bao giờ thuộc về ngươi?

Cũng có thể tình cờ một ngày nào đó, ngươi tình cờ hướng yêu thương sùng bái tới một người ở vị trí cao hơn ngươi, xa hơn ngươi, còn xem thường ngươi, khinh bỉ ngươi.

Hắn đẩy ngươi rơi xuống vực sâu một lần, ngươi đẩy hắn ngã khỏi vị trí chí tôn thuộc về hắn, hủy hoại hắn, trù dập hắn, khiến hắn sống không bằng chết, lại chẳng có cách nào để chết.

Ngươi hủy hoại hắn tới ngọc nát hoa tàn, không cách nào ghép lại được nữa, ngươi lại mới phát hiện ra ngươi đối với hắn biết bao yêu thương, biết bao chấp niệm, hắn lại lựa chọn cái chết để rời xa ngươi.

Có một loại tình cảm “Có không giữ, mất đừng tìm”.

Có một loại tình cảm “Vĩnh viễn cho đi, không thể nhận lại.”

Có một loại tình cảm “Chỉ sợ cầu không được, chỉ sợ được lại mất.”

“Sư tôn.”

“Ngươi làm sao còn chưa chịu ngủ?”

“Lúc người tự đâm kiếm vào ngực mình, có đau không?”

“Ta chỉ mãi nghĩ sẽ chờ ngươi thực hiện lời hứa với ta, ngoài ra không có cảm giác gì nữa cả.”

“Vậy hiện tại, sư tôn chờ được chưa?”

“Chờ được rồi.”

“Chuyện đệ tử đã hứa với sư tôn, thì chắc chắn sẽ thực hiện.”

“Ta biết.”

……………………………………………………………..
 
Back
Top Bottom