Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [ Băng Cửu ] Chỉ Sợ Cầu Không Được - Httccnvpd Đồng Nhân Văn

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
442,990
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
141756143-256-k936687.jpg

[ Băng Cửu ] Chỉ Sợ Cầu Không Được - Httccnvpd Đồng Nhân Văn
Tác giả: junghoossi
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

[ Băng Cửu ] Chỉ Sợ Cầu Không Được - HTTCCNVPD Đồng nhân văn.

Tác giả: Lăng Kỳ Bình.

Thể loại: đam mỹ, trùng sinh, huyền huyễn, tu tiên, sư đồ luyến, 1×1, Thẩm Cửu x Lạc Băng Hà, HE.

-----
Đã được chủ nhà cho phép Reup :')))
Ảnh minh họa: Zukizaki
Nguồn: https://duaconcuamuathu.wordpress.com Tags: băngcửuhethongtucuucuanhanvatphandienhệreupđammỹđồngnhânvăn​
 
[ Băng Cửu ] Chỉ Sợ Cầu Không Được - Httccnvpd Đồng Nhân Văn
Văn Án


“Sư tôn, ta vừa mới tới một nơi.

Ở nơi đó, có Thương Khung Sơn.

Nơi đó, có Thanh Tĩnh Phong.

Còn có Thẩm Thanh Thu và đại ma đầu Lạc Băng Hà.”

“Thẩm Thanh Thu vẫn là sư tôn của Lạc Băng Hà.

Lạc Băng Hà vẫn là đồ đệ của Thẩm Thanh Thu.

Nhưng mà, lại khác lắm.”

“Hai người họ mặc kệ miệng lưỡi thế gian, sống cùng nhau trong Thanh Tĩnh Phong.

Lạc Băng Hà kia sống trong phòng hông trong trúc xá của sư tôn.”

“Ta được sư tôn cứu, được đưa về Thanh Tĩnh Phong trị thương.

Sư tôn giấu ta trong Thanh Tĩnh Phong, Liễu Thanh Ca tới muốn đuổi người, sư tôn lại chặn trước ta, không cho hắn động vào ta.

Ngươi chắc cũng rất ngạc nhiên, Liễu Thanh Ca tại sao vẫn còn sống đúng không?”

“Sư tôn bôi thuốc cho ta, băng bó vết thương cho ta, mặc kệ cả đêm gặp ác mộng vẫn không quên quyền linh lực cho ta, tới mức môi trắng bệch.

Sư tôn còn chải tóc cho ta nữa.

Lúc đứng trước mặt hai Lạc Băng Hà, sư tôn vẫn nhận ra đâu là đồ đệ của mình.”

“Đều là Lạc Băng Hà, nhưng ta lại không được như hắn.

Đều là Lạc Băng Hà, nhưng ta lại chỉ được một chút ấm áp nhỏ nhoi từ sư tôn chỉ trong một đêm.”

“Thẩm Thanh Thu…”

“Ta tự hỏi.

Nếu như ngươi cũng đối với ta ôn nhu dù chỉ là bằng một phần nhỏ của Thẩm Thanh Thu kia, ta có hay không sẽ không hận ngươi?

Nếu như ngươi cũng cho ta gian phòng hông, ta có hay không đốt đi Thanh Tĩnh Phong?

Nếu như ngươi cũng bảo vệ ta trước mũi kiếm của người khác chĩa tới, ta có hay không…”

“…sẽ yêu ngươi?”…“Nếu như ta lần nữa trở về quá khứ, nếu như được một lần nữa gặp lại ngươi, ta sẽ không đối với ngươi như vậy nữa.

Cũng sẽ…”

“…yêu ngươi.”
 
[ Băng Cửu ] Chỉ Sợ Cầu Không Được - Httccnvpd Đồng Nhân Văn
Đệ nhất chương: "Chờ ta."


Lạc Băng Hà rút lui hai bước, nuốt cổ họng, hình như nuốt vào một ngụm máu, cười khẩy nói: "Thực sự ăn ý.

Không tệ ha?"

Tuy là trào phúng, nhưng cái tay còn tốt của hắn đã nắm chặt thành quyền, gân xanh mu bàn tay lúc ẩn lúc hiện.

Từ sau khi trưởng thành, chưa từng có người có thể ép hắn tới tình trạng này.

Ở thế hạ phong như vậy, khiến hắn nhớ tới tháng ngày từng bị sỉ nhục, bị chà đạp đủ mọi cách.

Trà nóng đổ lên đầu, phòng chứa củi bốn phía lùa gió, quyền cước ẩu đả cùng từ ngữ chửi rủa không chừng mực, quỳ từ buổi trưa nắng hè chói chang đến đêm khuya sau giờ ngọ, bụng ăn không no.

Những ngày tháng đó, có liên quan chặt chẽ tới khuôn mặt trước mắt đây.

Nhưng hiện tại, chủ nhân khuôn mặt đó vẫn đứng bên cạnh kẻ giống hệt như hắn, nâng cánh tay gãy kia lên, không dám đụng cũng không dám buông, giống như bản thân cũng cảm nhận được nỗi đau sâu sắc ấy, chau mày nói: "Tại sao phải làm căng với gã.

Biết là gãy còn cứ đánh.

Lần sau đừng dính vô nữa."

Tuy nghe có vẻ trách cứ, nhưng giọng nói này, vừa tức, vừa gấp, vừa đau lòng.

Ngu đến mấy cũng nghe ra được.

Gió lạnh cứ lùa, cành lá tuôn rơi, lá trúc từng mảnh bay xuống.

Không cam lòng.

Không công bằng.

Hình ảnh hai người kia đứng chung một chỗ, không ngờ lại chói mắt như vậy, chọc đau mắt hắn, hốc mắt cay cay.

Rõ ràng đều là "Lạc Băng Hà", dựa vào cái gì, y gặp là Thẩm Thanh Thu như thế này, còn mình gặp lại là một kẻ vô sỉ lòng dạ hẹp hòi, đố kỵ thành thói?

Dựa vào đâu?!

Quần áo và đồ vật được dốc lòng bảo tồn, phòng hông sạch sẽ tươi mát, những lời nói nhẹ nhàng, ngàn lần thương cảm, vạn lần chiều chuộng.

...

Lạc Băng Hà phá bỏ bùa phong Tâm Ma Kiếm, hắc khí ánh tím mãnh liệt, trong ánh mắt đề phòng của hai người, chém vào khoảng không, rạch ra một khe hở không gian, tung người vào.

Khi ngoái đầu nhìn lại, hắn hung hăng cắn môi.

Không cam lòng.

Khe hở biến mất cùng thân ảnh của hắn.

...

Thẩm Thanh Thu sửng sốt trong chốc lát, rồi mới kịp phản ứng: "Trở về lập tức tiêu hủy tàn phiến của Tâm Ma Kiếm.

Thứ này không thể giữ lại."

...

Bạch y rách rưới, thấm máu hỗn độn, cánh tay vừa nối lại chưa thể hoạt động, cẳng chân vừa nối cũng bên thấp bên cao mà đi thẳng về phía trước.

Lạc Băng Hà cứ mang một thân chật vật như vậy mà đến tìm Thẩm Thanh Thu.

Thẩm Thanh Thu lúc này hai mắt đều đã bị móc, lưỡi cũng đã bị cắt, dù không nhìn thấy bộ dạng khó coi thảm thại của hắn thì cũng vẫn nghe được bước chân không đều cùng với mùi máu tanh nồng đậm trên người hắn, bị dọa cho hết hồn.

Kẻ nào lại lợi hại như vậy, có thể khiến Lạc Băng Hà trở thành bộ dạng thảm hại tới mức này?

Lạc Băng Hà ở trước mặt Thẩm Thanh Thu cười một tiếng tự giễu, thay vì ngồi trên ghễ như mọi lần lại trực tiếp ngồi bệt xuống đất.

Hắn hơi nâng chân lên, rắc hai tiếng liền liền khớp trở lại, xếp bằng.

Sau đó vai xoay hai vòng, tay vặn một cái, khớp vai cũng trở lại bình thường.

Thẩm Thanh Thu phá lệ muốn bắt chuyện một lần, muốn hỏi han thương thế của Lạc Băng Hà.

Nhưng vừa há miệng, máu lại ào ào tuôn ra.

Hắn cười cười, không biết có phải đọc hiểu được tâm tư của y hay không, thản nhiên nói: "Chỉ là gãy cánh tay với cẳng chân mà thôi.

Đã liền lại rồi.

Không có chuyện gì."

Vừa nói dứt câu, Lạc Băng Hà nghe được tiếng thở phào của Thẩm Thanh Thu.

Y là đang lo lắng cho vết thương của hắn sao?

Nghĩ tới đây, Lạc Băng Hà liền lấy trong người ra khăn lụa còn sạch sẽ, giúp Thẩm Thanh Thu lau đi máu cùng vết bẩn trên mặt y.

Hắn cúi người, từ đống y phục bẩn thỉu đầy máu me của mình xé ra được một lớp băng vải miễn cưỡng xem như là sạch sẽ nhất, nhẹ nhàng quấn đầu Thẩm Thanh Thu, băng lại hai mắt hai mắt của y.

Hắn cúi đầu, khẽ khàng thận trọng gọi một tiếng: "Sư tôn?"

Thẩm Thanh Thu cong môi gật đầu, muốn mở miệng đáp lại hắn, máu từ trong miệng lại chảy ra ào ào.

Lạc Băng Hà đông xé tây kéo, chỗ y phục nào còn sạch sẽ đều lau đi vết máu trào ra bên miệng y.

Hắn ngồi nghiêm chỉnh trước mặt Thẩm Thanh Thu, giọng nói nhẹ nhàng bâng quơ, lại nghe được có biết bao ghen tị cùng không cam lòng.

"Sư tôn.

Hôm nay ta đã tới một nơi lạ lắm.

Nơi đó, vẫn còn Thương Khung Sơn, vẫn còn Thanh Tĩnh Phong, Liễu Thanh ca vẫn chưa chết.

Thẩm Thanh Thu vẫn là sư tôn của đại ma đầu Lạc Băng Hà.

Nhưng mà, nó khác lắm."

Lạc Băng Hà vuốt ve bím tóc được tết đẹp đẽ vẫn còn ngay ngắn, chua xót nói: "Ta lần đầu biết được, có sư tôn chăm sóc, hạnh phúc tới mức nào."

Thẩm Thanh Thu dựa theo âm thanh mà đưa mặt về phía Lạc Băng Hà, kiên nhẫn nghe hắn nói, từng từ từng chữ đều không bỏ sót.

Lạc Băng Hà nói tiếp: "Ta bị thương, sư tôn đưa ta về Thanh Tĩnh Phong, mặc kệ môn quy cấm Lạc Băng Hà mà giấu ta trong tĩnh xá của người, cả đêm gặp ác mộng cũng không quên độ tu vi cho ta, biết gặp ác mộng là do ta cũng không trách móc, còn hỏi thăm thương thế của ta, chải tóc cho ta nữa."

Lúc này Lạc Băng Hà ngẩng đầu, nhìn thấy biểu tình nghiêm túc hướng hắn nghe hắn huyên thuyên nói nhảm của Thẩm Thanh Thu.

Nếu như trước đây sư tôn từng có một lần nghiêm túc hướng ta nghe ta nói chuyện, ta sẽ không trở lại tìm ngươi tính sổ, càng không chặt đi tay chân của ngươi.

Hắn nhìn thấy Thẩm Thanh Thu giơ hai cánh tay cụt về phía trước, cứ mãi ở trong không khí tối tăm mù mịt mà tìm kiếm.

Lạc Băng Hà chủ động vươn người tới, ngón tay lành lạnh đặt trên băng vải băng mắt của Thẩm Thanh Thu, dò hỏi: "Sư tôn...tìm ta?"

Thẩm Thanh Thu cảm nhận được đụng chạm nhỏ nhặt của hắn, cong môi cười, gật đầu.

Lạc Băng Hà lại vui mừng áp hai tay lên má y, lặp đi lặp lại mà gọi: "Sư tôn...

Sư tôn...

Sư tôn...

Sư tôn...

Sư tôn...

Sư tôn..."

Mỗi lần Lạc Băng Hà gọi một tiếng "sư tôn", Thẩm Thanh Thu lại gật đầu đáp lại, khóe môi ngày càng kéo cao hơn.

Hắn lại tham lam hơn, nghiêng người tới, hôn lên đôi môi khô nứt trắng bệch của Thẩm Thanh Thu.

Tách ra, vẫn nhìn thấy gương mặt bình thản của y.

Lạc Băng Hà khẽ gọi: "Sư tôn."

Thẩm Thanh Thu bình thản cười, gật đầu đáp lại hắn.

Hắn lại tiếp: "Nếu như quay trở về trước đây, lúc gặp lại ta, sư tôn vẫn còn lưu lại kí ức này.

Sẽ giết ta không?"

Thẩm Thanh Thu vẫn cười, chậm rãi quả quyết mà lắc đầu.

Lạc Băng Hà được một tấc lại muốn lấn một thước, hỏi được một câu lại muốn hỏi thêm một câu.

"Có đối với ta ôn nhu?"

Thẩm Thanh Thu gật đầu.

"Có cho ta ở phòng hông của trúc xá?"

Thẩm Thanh Thu gật đầu.

"Có bên vực ta, bảo vệ ta, chắn mũi kiếm chĩa về phía ta?"

Thẩm Thanh Thu gật đầu.

"Có chải tóc cho ta?"

Thẩm Thanh Thu gật đầu.

"Sẽ không chê ta là tà ma, là đại ma đầu?"

Thẩm Thanh Thu gật đầu.

"...sẽ...yêu ta?"

Thẩm Thanh Thu gật đầu.

Y cong môi cười, lần nữa gật đầu, khẳng định chắc nịch.

Ta cũng muốn được một lần đối với ai đó mà cười thật ôn nhu, đối với ai đó mà chia sẻ căn nhà trúc trống rỗng, đối với ai đó bảo hộ thật kĩ, đem thân chắn hết mũi kiếm, gai nhọn, kim độc chĩa về phía người.

Ta cũng muốn mặc kệ mặt mũi nam nhi, vì một người mà đưa từng đường kim mũi chỉ, vì người đó mà may từng bộ y phục thật tỉ mỉ, thật vừa vặn, xuân hạ thu đông, đều chỉ cho người mặc y phục ta may.

Ta cũng muốn ở trước mặt một người, tháo bỏ lớp mặt nạ giả tạo ngụy trang, vứt hết hình tượng mà xắn tay áo vào bếp, bận rộn cả ngày chỉ để nhận được một lời khen của người.

Ta cũng muốn mỗi sáng ngủ dậy, bên cạnh có một người cùng chào buổi sáng, ta chải tóc cho người, cùng người luyện võ buổi sáng, cùng người dùng điểm tâm sáng, cùng nhau trải qua một ngày thật yên bình trên Thanh Tĩnh Phong.

Ta cũng muốn đối với ai đó mà nói một chữ yêu, hai chữ thích.

Thẩm Thanh Thu ngực ghim Huyền Túc Kiếm, nụ cười bình thản hướng về bóng lưng đang vội vã chạy thật nhanh của Lạc Băng Hà.

Lạc Băng Hà đã nói với Thẩm Thanh Thu: "Chờ ta."

Giọng nói của hắn chưa bao giờ ôn nhu như vậy, lời nói của hắn chưa bao giờ chắc chắn như vậy.

Hắn nói y chờ hắn.

Thẩm Thanh Thu rõ ràng là không nhìn thấy, lại ở trong bóng tối mịt mờ vô tận nhìn thấy một chút ánh sáng, tia sáng kia thật nhỏ, nhưng lại vô cùng rực rỡ, vô cùng ấm áp.

Ta sẽ chờ ngươi.

Dù mất bao lâu, ta vẫn sẽ chờ ngươi.

Lạc Băng Hà.

Ngươi không được thất hứa đâu.

Lúc Thẩm Thanh Thu toàn thân bất động, môi cũng người không được nữa, Lạc Băng Hà đem theo một bộ y phục mới tinh vui vẻ chạy tới.

"Sư tôn.

Đệ tử không có thanh y mà người thích, người có thể mặc y phục của đệ tử..."

Lạc Băng Hà sững sờ, hai mắt dại ra nhìn mảnh kiếm cắm ở ngực Thẩm Thanh Thu.

Mà y, cơ thể đã sớm lạnh ngắt.

Hắn khẽ gọi, thanh âm khàn khàn vỡ vụn: "Sư tôn?"

"Sư tôn?"

Chạy tới gỡ xuống thân thể của Thẩm Thanh Thu, Lạc Băng Hà thận trọng ôm y vào trong ngực, ngón tay run rẩy chạm lên gò má y, một lần lại một lần thật khẽ mà gọi y, giống như thầm thì bên tai y.

"Sư tôn..."

"Sư tôn..."

"Sư tôn..."

"Sư tôn..."

"Sư tôn..."

"Sư tôn..."

Thế nhưng đáp lại hắn, chỉ có bốn bức tường im lặng vây kín khoảng không đen kịt, và cái xác lạnh lẽo vô hồn của Thẩm Thanh Thu.

"Sư tôn..."

"Ta sai rồi.

Sư tôn.

Ta thực sự biết sai rồi."

"Ta...

Ta không muốn giết người đâu...

Cũng không có ý định sẽ giết người mà."

"Sư tôn..."

"Sư tôn...

Ta thật sự..."
 
[ Băng Cửu ] Chỉ Sợ Cầu Không Được - Httccnvpd Đồng Nhân Văn
Đệ nhị chương: "Ta dạy ngươi cách để không bị người khác bắt nạt." (1)


"Dưới âm phủ lạnh lẽo tối tăm u ám.

Thẩm Thanh Thu một thân bạch y sạch sẽ không nhiễm chút bụi, tay cầm chiết phiến hết mở ra rồi gập lại.

Y đứng trên cầu bắc qua hai bờ Vong Xuyên, phía trước là Hắc Vô Thường tay cầm sổ tay cầm bút lông, phía sau là Bạch Vô Thường trên tay cầm bát nước đen xì xì.

Canh Mạnh Bà, nước vong tình.

Bên bờ Vong Xuyên, đi qua một kiếp.Thẩm Thanh Thu cúi đầu nhìn dòng nước đen ngòm."

Nếu ta nhảy xuống đây, chuyện gì sẽ xảy ra?"

Bạch Vô Thường đáp: "Vong Xuyên Hà dùng chấp niệm của linh hồn mà tạo thành, không có dòng chảy cố định."

Hắc Vô Thường tiếp: "Nếu chưa uống canh Mạnh Bà mà rơi xuống, chấp niệm sẽ đưa ngươi trở về nơi ngươi muốn làm lại từ đầu."

Thẩm Thanh Thu cong môi cười: "Hóa ra là vậy."

Dứt lời, cả người rơi xuống dòng nước đen tĩnh lặng.Nơi y muốn bắt đầu...

Đúng không?"...Thẩm Thanh Thu ở trong bóng tối mờ mịt lâu thật lâu, cuối cùng chậm rãi mở mắt, ngồi dậy.Cửa phòng vừa đúng lúc mở ra, Minh Phàm lúc này mới mười hai tuổi từ bên ngoài bước vào, chắp tay hành lễ với y."

Sư tôn.

Buổi sáng muốn dùng gì?"

Thẩm Thanh Thu xuống giường, mặc y phục, tâm trạng rất tốt mà lặp lại: "Không dùng.

Tự ngươi xuống bếp nấu nước đi.

Vi sư muốn đi tắm."

Minh Phàm nhận mệnh, lui ra ngoài.

Thẩm Thanh Thu chỉnh lại thanh y chỉnh tề, tay cầm chiết phiến, chắp tay sau lưng đi tới nhà chứa củi.

Vừa nhìn thấy Lạc Băng Hà mười tuổi co rúm nằm trong góc phòng ngủ, cái chăn mỏng để đắp cũng không có.Y đi tới, nhẹ nhàng lay hắn, khẽ gọi: "Băng Hà?

Lạc Băng Hà?"

Lạc Băng Hà nghe được có người gọi tên mình, dụi dụi hai mắt mở ra, vừa nhìn thấy là Thẩm Thanh Thu liền nhanh như chớp đứng bật dậy, chắp tay hành lễ: "Sư tôn."

Thẩm Thanh Thu gật đầu, vươn tay phủi bụi trên người hắn, ôn nhu hỏi: "Lạnh không?"

Lạc Băng Hà lắc đầu: "Đệ tử quen rồi."

Quen rồi?

Là bị bắt ngủ ở phòng củi chịu lạnh quen rồi, hay là từ nhỏ đến lớn đều chịu lạnh quen rồi?Thẩm Thanh Thu lại hỏi: "Vi sư đổ trà vào người ngươi, còn đau không?"

Lạc Băng Hà lắc đầu: "Không đau."

Thẩm Thanh Thu nhìn mấy vết đánh đập đến bầm tím chảy máu trên người Lạc Băng Hà, hỏi tiếp: "Các sư huynh đánh ngươi, còn đau không?"

Nhìn thấy hắn còn đang ngập ngừng, y nghiêm giọng: "Nói thật."

Lạc Băng Hà chậm rãi gật đầu: "Đau."

Thẩm Thanh Thu gật đầu, ôm Lạc Băng Hà lên, bế tới phòng tắm ở trúc xá của y.Minh Phàm đang pha nước tắm cho Thẩm Thanh Thu, vừa nhìn thấy y bế Lạc Băng Hà thì bị dọa sợ, giống như sấm giữa trời quang đánh cho một cái bất động tại chỗ luôn vậy.Thẩm Thanh Thu nhìn cũng không nhìn, phân phó Minh Phàm: "Mang vài bộ đồ Lạc Băng Hà mặc vừa lại đây.

Sau đó tới Thiên Thảo Phong gọi Mộc Thanh Phương tới đây."

Minh Phàm làm nhanh hơn nghĩ, còn chưa tiếp thu được Thẩm Thanh Thu mới vừa nói gì làm gì đã đem y phục mới tới, lúc phản ứng xong thì đã đứng ở trên đỉnh Thiên Thảo Phong rồi.Thẩm Thanh Thu lau rửa sạch sẽ cho Lạc Băng Hà xong, giúp hắn mặc y phục.

Thanh y của Thanh Tĩnh Phong mặc lên người hắn rất vừa người.

Y lại đặt hắn ngồi ở trong lòng mình, chải tóc cho hắn, vấn lên gọn gàng, dùng cây trâm bạch ngọc không bao giờ nỡ dùng tới mà cài cho y.Nam hài thanh y thanh khiết sạch sẽ, tóc đen vấn cao cài trâm bạch ngọc.Thẩm Thanh Thu đánh giá trên dưới Lạc Băng Hà một hồi, gật đầu hài lòng.

Đệ tử của Thẩm Thanh Thu y phải như vậy mới được.Mộc Thanh Phương tới Thanh Tĩnh Phong, dưới con mắt soi xét không chút kẽ hở của Thẩm Thanh Thu xem xét thương thế cho Lạc Băng Hà, sau đó đem gói gói lọ lọ đẩy cho y dặn dò: "Mấy vết sưng bầm chườm nóng sẽ tan hết.

Những vết xước hay vết thương hở bôi thuốc đều đặn, một ngày hai lần sáng tối, qua ba ngày sẽ khỏi.

Tắm rửa phải cẩn thận, đừng để vết thương nhiễm phải nước."

Thẩm Thanh Thu kiểm tra hết mấy gói thuốc lọ thuốc lớn nhỏ xong, gật đầu thả Mộc Thanh Phương đi.

Mộc phong chủ giống như con mồi nhỏ bé được thả khỏi miệng quái vật, chân như bôi mỡ mà "chạy trối chết" về Thiên Thảo Phong.Lạc Băng Hà được Thẩm Thanh Thu bôi thuốc cho, ánh mắt luôn đặt ở trên người y từ lúc ở phòng chứa củi tới giờ vẫn không rời khỏi nửa giây.

Từ ngày hắn tới Thanh Tĩnh Phong tới hiện tại cũng đã được vài tháng, sư tôn chưa bao giờ ngó ngàng tới hắn dù chỉ một chút, ánh mắt lỡ chạm tới hắn cũng đều là một mặt chán ghét.

Nhưng mà sáng nay sư tôn lại đối với hắn rất khác, vừa ôn nhu vừa chu đáo, khiến cho hắn từ sau khi mẫu thân mất đi lần đầu tiên cảm nhận được săn sóc ấm áp ngọt ngào.Mím mím môi cân nhắc một hồi thật lâu, Lạc Băng Hà mới mở miệng, ngập ngừng gọi một tiếng: "Sư tôn."

Thẩm Thanh Thu đang bận quấn băng vết thương cho hắn, đáp: "Có chuyện gì?"

Hắn hỏi: "Sư tôn.

Đệ tử làm sai chuyện gì sao?"

Nếu như ta làm sai, sư tôn có thể đánh đòn, đừng đối xử tốt với ta như vậy rồi lại đổ cho ta một ly trà nóng.Thẩm Thanh Thu không nói gì, chỉ im lặng bôi thuốc rồi băng bó vết thương cho Lạc Băng Hà, xong mới ngẩng đầu nhìn ánh mắt lo lắng bất an của hắn, bình đạm mà hỏi: "Vi sư có chỗ nào giống đang trách tội ngươi không?"

Lạc Băng Hà lắc đầu: "Không có.

Sư tôn đối với đệ tử rất tốt."

Cũng không giống đang giận dữ chuyện gì.Hắn còn đang muốn nói thêm, dưới bụng kéo tới âm thanh ùng ục thật khẽ.

Lạc Băng Hà đỏ mặt, ngẩng đầu phát hiện Thẩm Thanh Thu cũng nghe thấy thì mặt còn đỏ hơn, mười ngón tay quấn lại với nhau.

Y lại không có chỗ nào giống như là muốn trách cứ hắn, vỗ vỗ đầu hắn: "Đói rồi?

Muốn ăn gì?

Vi sư làm cho ngươi ăn."

Xoắn xuýt hết nửa ngày, Lạc Băng Hà vẫn không hiểu Thẩm Thanh Thu vì sao lại đối tốt với mình như vậy.

Hắn nhìn bát cơm trắng tinh nóng hổi cùng một bàn ăn thơm lừng mĩ vị, nuốt nước bọt thèm thuồng, nhưng lại không dám động đũa.Thẩm Thanh Thu nhìn thấy hắn ngồi bất động, đặt đũa vào tay hắn, lại cầm lên đũa của mình, gắp thức ăn cho hắn: "Mau ăn đi.

Thức ăn để nguội sẽ không còn ngon."

Lạc Băng Hà nghe được câu này xong, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt bình thản của Thẩm Thanh Thu.

Y vẫn là biểu cảm bình thản tĩnh lặng vô ba như vậy, mỗi món đều gắp vào trong bát cho hắn.

Nhìn thấy hắn không ăn, lại dùng vẻ mặt nghiêm túc mà hỏi: "Làm sao?

Chê cơm vi sư nấu không ngon hay là sợ ta bỏ độc vào đồ ăn của ngươi?"

Lạc Băng Hà lắc đầu như trống bỏi: "Đệ tử không dám có ý nghĩ như vậy.

Cơm sư tôn nấu khẳng định rất ngon."

Sau đó cúi đầu và cơm ăn.Thẩm Thanh Thu lúc này cũng mới động đũa.Lạc Băng Hà ăn hết một bát lại ăn thêm một bát, chỉ và cơm trắng.

Thẩm Thanh Thu ngồi bên cạnh săn sóc mà gắp thức ăn cho hắn, bản thân thì lại chẳng ăn bao nhiêu.Minh Phàm cùng đám đệ tử trong Thanh Tĩnh Phong nhìn một màn chăm sóc ôn nhu của Thẩm Thanh Thu đối với Lạc Băng Hà, tâm vừa ghen tị đố kị vừa khó hiểu.

Sư tôn mới ngày đầu gặp đã vô cùng ghét Lạc Băng Hà, ngay cả gọi thẳng tên hắn cũng chưa một lần.

Hôm nay lại đối xử với hắn tốt như vậy, quả thực là bọn nó đều nghĩ không thông.Ngược lại với thái độ bất phục của đám Minh Phàm, Ninh Anh Anh thấy Thẩm Thanh Thu đối xử tốt với Lạc Băng Hà lại vui vẻ vô cùng.

Nàng núp ở ngoài cửa, nhìn một màn săn sóc đầy ngọt ngào của sư tôn đối với sư đệ mà hai mắt tỏa sáng như sao.
 
[ Băng Cửu ] Chỉ Sợ Cầu Không Được - Httccnvpd Đồng Nhân Văn
Đệ tam chương: "Ta dạy ngươi cách để không bị người khác bắt nạt." (2)


Lạc Băng Hà ăn hết một bát lại ăn thêm một bát, chỉ và cơm trắng.

Thẩm Thanh Thu ngồi bên cạnh săn sóc mà gắp thức ăn cho hắn, bản thân thì lại chẳng ăn bao nhiêu.

Minh Phàm cũng đám đệ tử trong Thanh Tĩnh Phong nhìn một màn chăm sóc ôn nhu của Thẩm Thanh Thu đối với Lạc Băng Hà, tâm vừa ghen tị đố kị vừa khó hiểu.

Sư tôn mới ngày đầu gặp đã vô cùng ghét Lạc Băng Hà, ngay cả gọi thẳng tên hắn cũng chưa một lần.

Hôm nay lại đối xử với hắn tốt như vậy, quả thực là bọn nó đều nghĩ không thông.

Ngược lại với thái độ bất phục của đám Minh Phàm, Ninh Anh Anh thấy Thẩm Thanh Thu đối xử tốt với Lạc Băng Hà lại vui vẻ vô cùng.

Nàng núp ở ngoài cửa, nhìn một màn săn sóc đầy ngọt ngào của sư tôn đối với sư đệ mà hai mắt tỏa sáng như sao.

Thẩm Thanh Thu dẫn Lạc Băng Hà tới rừng trúc ở phía sau Thanh Tĩnh Phong.

Y nhìn hắn quy củ im lặng đứng một bên, rút ra tu nhã kiếm đưa cho hắn, nói: “Thử chém vài đường đi.”

Lạc Băng Hà nhận kiếm, vung tay chém hết sức, cây trúc trước mặt bị hắn chém một đường, lung lay rồi đổ rạp.

Thẩm Thanh Thu đánh giá vết chém một lúc, gật đầu.

Căn cơ không tệ.

Y vậy mà lại không phát hiện ra, Lạc Băng Hà căn bản không phải là vì cho dù có tâm pháp giả vẫn có thể không bị tẩu hỏa nhập ma luyện thành, mà là do y vốn dĩ ban đầu đã như vậy rồi.

Tuổi của Lạc Băng Hà không chỉ phù hợp để tu luyện, mà nếu tu luyện đúng đường có thể rất sớm kết được kim đan.

Và nếu như lúc đó không rơi xuống vực thẳm Vô Gian, cũng sẽ không trở thành một đại ma đầu đáng sợ như vậy nữa.

Cho dù sau này hắn không bị Thẩm Thanh Thu đẩy xuống vực thẳm Vô Gian mà vì nguyên nhân khác mà ngã xuống, y cũng không có cách nào đánh lại hắn.

Vậy chi bằng hiện tại cứ đối tốt với hắn một chút, sau này cũng không thiệt gì.

Ít nhất thì tới lúc hắn đi vào ma đạo, không mắng hắn một tiếng tạp chủng liền được.

Còn muốn đánh thắng hắn, Thẩm Thanh Thu nghĩ, chuyện này cũng nên suy nghĩ tới.

Đối với lời hứa sẽ yêu Lạc Băng Hà, Thẩm Thanh Thu lựa chọn quên đi.

Dù sao xung quanh hắn nhiều nữ nhân như vậy, ôn nhu có, sắc sảo có, ngoan độc cũng có, y tội gì phải chen vào một đám nữ nhân tranh sủng của một nam nhân chứ.

Hơn nữa nam nhân kia lại là đệ tử của y.

Lạc Băng Hà chém xong một kiếm kia, không thấy Thẩm Thanh Thu có thêm hành động gì, cứ đứng một chỗ nhìn vết chém của hắn vừa chém ra.

Trong lòng lộp bộp sợ hãi, cho rằng đã làm sai chuyện gì chọc giận sư tôn rồi, cứ như vậy run rẩy bất an cầm kiếm đứng một bên.

Thế nhưng đợi một hồi lâu rồi mà Thẩm Thanh Thu vẫn im lặng, Lạc Băng Hà ngẩng đầu, cân nhắc ngập ngừng gọi một tiếng: “Sư tôn?”

Giọng nói của nam hài rất nhỏ rất trong, không có trần đục như giọng của nam nhân trưởng thành, nhưng đều là nghe từ một người, Thẩm Thanh Thu nghe vào tư vị vẫn giống nhau.

Y nhìn vẻ mặt bất an của Lạc Băng Hà, trong lòng ngổn ngang cảm xúc trái ngược.

Lần đó hắn cũng gọi y như vậy, thanh âm không run rẩy, nhưng lại rất cẩn trọng mà thốt lên.

Từ sau khi hắn rơi xuống vực thẳm Vô Gian, Lạc Băng Hà đều gọi hắn là Thẩm Thanh Thu.

Mỗi lần gọi sư tôn, đều mang theo châm chọc mỉa mai mà gọi.

Thế nhưng lần cuối cùng gặp lại hắn kia, mỗi lần hắn mở miệng gọi sư tôn, đều có bao nhiêu khát khao, khi nhắc tới những việc mà Thẩm Thanh Thu hắn kể đều nghe được biết bao ghen tị cùng chua xót.

Nếu như ta biết được ngươi chỉ ước ao những thứ như vậy, ta cũng không tới mức ghét bỏ ngươi làm gì.

Dù sao thì, ngươi cũng mồ côi như ta, chỉ là có chút may mắn hơn mà thôi.

Thẩm Thanh Thu giơ tay vỗ vỗ đầu Lạc Băng Hà, không có gì nói: “Đường kiếm rất tốt.

Như vậy sau này lên Vạn Kiếm Phong chọn kiếm cũng sẽ không làm mất mặt vi sư.”

Y nhớ, thanh kiếm mà hắn rút được, hình như là Dương Quang Kiếm.

Đúng là không làm mất mặt y thật.

Lạc Băng Hà được khen hai má liền hồng lên, hai tay dâng kiếm lên trước mặt cho Thẩm Thanh Thu: “Đệ tử ngu dốt kém cỏi, vẫn cần sư tôn dạy dỗ thêm.”

Khiêm tốn như vậy.

Rất tốt.

Nhưng đệ tử của Thẩm Thanh Thu không phải chỉ có khiêm tốn là được.

Mỗi lần khen Lạc Băng Hà, Thẩm Thanh Thu đều thêm một câu “đệ tử của Thẩm Thanh Thu” vào, tự giác suy ra chỉ có hắn mới xứng là đệ tử của y.

Thẩm Thanh Thu vỗ vỗ đầu Lạc Băng Hà: “Băng Hà.

Ngươi cảm thấy Thanh Tĩnh Phong tốt không?”

Lạc Băng Hà không do dự gật đầu: “Rất tốt.

Sư tôn đối với đệ tử rất tốt.

Các sư huynh sư tỷ đối với ta cũng rất…tốt”

Thẩm Thanh Thu rốt cuộc bị câu cuối cùng của Lạc Băng Hà cho cho cười thành tiếng.

Nếu như tốt, ngươi sẽ phải ngủ ở phòng chứa củi, ngày ngày xách nước chặt củi sao?

Y quyết định không phanh phui lời ba phải của Lạc Băng Hà, thu Tu Nhã Kiếm vào vỏ, nói với hắn: “Tâm pháp ngươi đang luyện không phù hợp với ngươi.

Bỏ đi.

Vi sư dạy ngươi cái khác.”

Lạc Băng Hà hai mắt mở tròn xoe, hấp háy nhìn Thẩm Thanh Thu: “Sư tôn dạy đệ tử cái khác lợi hại hơn sao?”

Y tay đang cầm quạt, nhìn biểu cảm sùng bái cùng lời nói không có tiền đồ của Lạc Băng Hà, tức giận gõ đầu hắn một cái, nghiêm giọng nói: “Có cái gì lợi hại?

Học không xong tâm pháp nhập môn, lợi hại tới đâu cũng không dạy cho ngươi.”

Nhưng mà sau đó lại cẩn thận tỉ mỉ vừa dạy tâm pháp nhập môn vừa xen vào vài bài quyền cước khác cho hắn, thỉnh thoảng còn dạy hắn kiếm quyết.

Lạc Băng Hà bị gõ một cái liền biết điều, nghiêm túc cẩn thận mà luyện tập.

Mặt trời xuống núi, Lạc Băng Hà luyện võ cả buổi chiều cả người đầy mồ hôi ướt đẫm được Thẩm Thanh Thu ôm trở về trúc xá của y.

Hắn tay ôm lấy cổ y, khe khẽ gọi: “Sư tôn.”

Thẩm Thanh Thu đáp lại: “Có chuyện gì?”

Hắn nói: “Sư tôn đích thân dạy tiên pháp cho đệ tử, có phải là chê đệ tử ngu dốt học không được, sợ đệ tử làm sư tôn?”

Thẩm Thanh Thu châm chọc nói: “Không lẽ ngươi có lúc nào không ngu dốt, không làm vi sư mất mặt?”

Lạc Băng Hà im lặng.

Thẩm Thanh Thu im lặng một lúc, gọi: “Băng Hà.”

Lạc Băng Hà đáp ngay lập tức: “Có đệ tử.”

Thẩm Thanh Thu: “Ngươi đã từng bị kẻ mạnh hơn bắt nạt chưa?

Đã từng trải qua tuyệt vọng chưa?”

Lạc Băng Hà gật đầu: “Từng bị.

Đệ tử nhìn thấy mẫu thân chết trước mặt, lại không làm gì được?”

Thẩm Thanh Thu: “Có oán hận không?”

Lạc Băng Hà lại lắc đầu.

Hắn nói: “Là do đệ tử vô năng, không tự bảo vệ được chính mình, lại còn liên lụy mẫu thân, hại mẫu thân bị bệnh mà chết.”

Thẩm Thanh Thu nghe lời này vào, nhớ tới bản thân năm xưa cũng đồng dạng như vậy, không khỏi chua xót.

Y một mình ở lại Thu gia chờ đợi lời hứa quay trở lại của hắn, hắn lại một đi không trở về.

Y vỗ vỗ sau ót Lạc Băng Hà, an ủi: “Không có chuyện gì.

Có vi sư ở đây, sau này sẽ không có ai bắt nạt được ngươi nữa.

Ta dạy ngươi cách để không bị người khác bắt nạt.

Từ hôm nay ngươi cứ ở lại phòng của ta, không cần tới phòng củi ngủ nữa.”

Lạc Băng Hà nghe được lời này của Thẩm Thanh Thu, hai mắt nhòe đi, hai tay càng ôm chặt Thẩm Thanh Thu hơn, siết chặt lấy cổ y muốn ngạt thở, cao giọng gào khóc: “Sư tôn…~~”

Thẩm Thanh Thu cười khẽ, dỗ dành tiểu đồ đệ, mặc kệ hắn khóc làm bẩn y phục của mình.
 
[ Băng Cửu ] Chỉ Sợ Cầu Không Được - Httccnvpd Đồng Nhân Văn
Đệ tứ chương: "Đệ tử của ta, các ngươi không có quyền động vào." (1)


Đêm tối ẩm thấp lạnh lẽo, Lạc Băng Hà mê man chạy trong màn đêm dày đặc đen kịt mãi không có lối ra.

Hắn chạy mãi chạy mãi, nhưng vẫn không tìm thấy một chút ánh sáng.

Mờ mịt hoang mang hỗn loạn một hồi lại càng thêm sợ hãi.

Phía trước bỗng nhìn thấy hai bóng người ở gần nhau, dù là hai bóng đen, nhưng lại nhìn vô cùng rõ.

Lạc Băng Hà chạy tới thật gần, cẩn thận quan sát đánh giá tỉ mỉ hai bóng đen kia.

Nhìn ở gần mới biết, hóa ra không phải là hai người, mà là một bóng người và một khối thịt người bị treo lên.

Nói là khối thịt người mà lại nhìn thành người, là bỏi vì “cái thứ” bị treo lên vốn dĩ là một người bị chặt tứ chi biến thành nhân côn.

Tới lúc nhìn rõ hai người kia, Lạc Băng Hà mới hoảng hồn mà kêu lớn một tiếng.

Sợ rằng hai người kia nghe thấy liền nhanh chóng bịt miệng lại, nhưng hai người kia căn bản là không nghe thấy, càng không thể nhìn thấy hắn.

Lí do Lạc Băng Hà sợ tới kêu lên chính là, người bị chặt thành nhân côn, mặc dù tóc tai rối xù quần áo bẩu bỉu cả người bốc lên mùi hôi thối tanh tưởi của máu thịt hỗn tạp nhưng gương mặt thì vẫn có thể đánh giá ra ngũ quan, chính là Thẩm Thanh Thu.

Mà người chặt tứ chi của y thành nhân côn, chính là người mặc hắc y đứng bên cạnh.

Người này xét về ngũ quan, đều có nhiều nét giống với hắn.

Bóng người kia khẽ động, gọi một tiếng châm chọc mỉa mai: “Sư tôn, đệ tử lại tới thăm người rồi đây.”

Thần sắc Lạc Băng Hà phải nói là cứng đờ kinh sợ tới mức nào.

Hai mắt hắn mở thật lớn nhìn nam nhân hắc y kia, đây rõ ràng chính là hắn, còn có thể sai sao?

Thẩm Thanh Thu bị chặt thành nhân côn đừng nói động không được, ngay cả khí lực để hít thở cũng rất dùng sức, miệng đầy máu, mắt bị móc lộ ra đống thịt mơ hồ, nhìn thảm tới không thể thảm hơn.

Lạc Băng Hà đứng một bên nhìn, chẳng nếm ra được tư vị gì, ngay cả bị cảnh tượng máu me kia đập vào mắt cũng không cảm thấy tanh tưởi ghê tởm.

Cái hắn ghê tởm chính là kẻ đang đứng ở kia nhìn bộ dạng chật vật của Thẩm Thanh Thu.

Hắn sao có thể làm ra việc này đối với sư tôn của mình chứ?

Sư tôn đối với hắn tốt như vậy, hắn lại làm ra loại việc này, thật đúng là không bằng cầm thú mà.

Lạc Băng Hà nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra, đây vốn dĩ chính là kí ức của Thẩm Thanh Thu.

Mà y lại không hay biết, làm sao hắn lại có thể chạy tới tận góc tối nhất y muốn che giấu.

Lần này Thẩm Thanh Thu sống lại một lần nữa, là để làm những việc y chưa thể làm, thay đổi những việc mà trước đây y bất lực thực hiện.

Cho dù là khó tới đâu, cũng phải thay đổi lại.

Không muốn Nhạc Thanh Nguyên lại vì một lời hứa mà chết tới không còn xác.

Không muốn chỉ vì giúp đỡ Liễu Thanh Ca đang trên bờ tử vong mà thành hại chết người.

Không muốn vì sự đố kị nhỏ nhen đối với Lạc Băng Hà mà khiến Thương Khung Sơn bị hủy hoại hoàn toàn, nhân tộc cũng vì vậy mà rơi vào lầm than đói khổ.

Mặc dù những chuyện này đều chẳng liên quan tới Thẩm Thanh Thu, chết rồi là không còn chuyện gì nữa.

Nhưng đầu mối gây ra mọi chuyện đều là từ y mà ra.

Đợi khi làm xong việc nên làm, y chết rồi hay vẫn như cũ bị gọt thành nhân côn, cũng không còn can hệ tới ai nữa cả, yên tâm thoải mái mà ra đi.

Thẩm Thanh Thu đang ngủ nghe được tiếng kêu nho nhỏ của Lạc Băng Hà, cho rằng hắn lại bị bắt nạt mà cuộn người ủy khuất liền tìm tới căn phòng hông xem xét.

Tới xem rồi mới biết, tiểu tử đúng là cuộn người ủy khuất, nhưng mà không phải bị bắt nạt mà thành, mà là gặp ác một tới trở người dậy không nổi.

Thẩm Thanh Thu ngồi ở bên sườn giường, vươn tay lay Lạc Băng Hà, vừa lay vừa khe khẽ gọi: “Băng Hà.

Băng Hà.”

Hắn vật lộn một hồi, cuối cùng cũng thoát khỏi ác mộng, trừng lớn hai mắt nhìn đình màn trắng toát.

Hơi thở còn chưa thông đã nhìn thấy Thẩm Thanh Thu liền một phát lao vào trong ngực y, vừa thở dốc vừa khóc rống lên: “Đệ tử sai rồi.

Sư tôn.

Đệ tử thực sự biết sai rồi.”

“Ta…

Đệ tử không muốn giết người đâu…

Cũng không có ý định sẽ giết người đâu.”

Thân thể Thẩm Thanh Thu cứng đờ, hai tay cứng ngắc trong không khí không biết phải làm sao?

Lạc Băng Hà như vậy là sao?

Hắn nói như vậy là có ý gì?

Không lẽ hắn đã nhớ ra chuyện kiếp trước?

Nhưng dù có nhớ ra chuyện kiếp trước, cái lời lẽ này cũng không đúng.

Đúng là Thẩm Thanh Thu bị Lạc Băng Hà hại cho thân bại danh liệt, người bị gọt thành nhân côn, nhưng đều là do y tự làm tự chịu, căn bản chẳng thể trách ai được cả.

Còn có cái chết của y là do y dùng Huyền Túc Kiếm tự bạo, càng chẳng liên quan tới Lạc Băng Hà hắn.

Thẩm Thanh Thu vỗ vỗ đầu Lạc Băng Hà, xoa đầu hắn dỗ dành: “Ngươi làm sao vậy?

Gặp ác mộng rồi?”

Lạc Băng Hà không gật cũng không lắc, im lặng một lúc lâu mới chậm rì rì nói: “Sư tôn.

Có phải đệ tử là tạp chủng không?

Là ác ma người người đều khinh ghét?”

Lúc trước ngươi đúng là như vậy.

Thẩm Thanh Thu im lặng nuốt xuống mấy lời đáng lẽ trước đây y sẽ nói xuống bụng, vuốt tóc y an ủi: “Ngươi sao lại nói như vậy?

Ngươi đã mơ thấy cái gì rồi?

Sao lại nói lời kì quặc như vậy?”

Lạc Băng Hà lại cứng đầu không chịu kể ra, cố chấp muốn nghe Thẩm Thanh Thu trả lời.

Y vỗ vỗ vai hắn, vừa như vỗ về hài tử, mà Lạc Băng Hà thực sự chính là một hài tử, vừa an ủi dỗ dành: “Ngươi không cha không mẹ, chỉ có dưỡng mẫu đã chết, mắng ngươi một tiếng đồ không cha không mẹ thì đúng.

Nhưng mà gọi ngươi là tạp chủng thì vẫn là không tốt.

Cũng không ai biết ngươi là con của ai, cha mẹ ngươi là người thế nào, không thể mắng người như vậy được.”

Lần đầu tiên trong đời Thẩm Thanh Thu đi dỗ dành người khác, lại là tên đồ đệ từng chặt y ra, hành hạ y sống không bằng chết, tư vị chẳng thể nói là tốt hay xấu, mà cũng chẳng thể làm gì khác ngoài dỗ dành.

Dỗ mãi mà Lạc Băng Hà không có dấu hiệu nguôi ngoai đi, Thẩm Thanh Thu hết cách, đành phải ôm hắn nằm xuống, dỗ dành hắn ngủ.

Lạc Băng Hà vừa được vỗ về vừa được hát ru, dỗ dành một hồi, cuối cùng ngủ một giấc thật sâu tới sáng, không gặp ác mộng thêm lần nào nữa.

Mà Thẩm Thanh Thu lo lắng Lạc Băng Hà chỗ ngủ không tốt lại vừa sợ hắn lại gặp ác mộng mà tỉnh, cả đêm đều truyền linh lực cho y tới tận sáng.

Hậu quả là sáng hôm sau, Thẩm Thanh Thu cả người vô lực mệt mỏi nằm ở trên giường ngủ bù tới trưa.

Lạc Băng Hà hối hận bản thân vô dụng hại sư tôn cả đêm không được ngủ, vừa bổ củi xách nước xong liền chui rúc ở trong bếp hết cả buổi sáng làm cơm cho Thẩm Thanh Thu.

Hương thơm ngào ngạt của mỹ vị lần thứ hai lan tỏa khắp phòng bếp, lần trước chính là lúc Thẩm Thanh Thu làm cơm cho Lạc Băng Hà ăn.

Trên dưới Thanh Tĩnh Phong bị hương thơm nức mũi kia gọi kéo tới, vây kín cửa phòng bếp.

Thẩm Thanh Thu thực sự là chưa lần nào mệt như vậy, cảm giác như chỉ qua một đêm liền già đi cả mầy chục năm tuổi thọ vậy.

Thế nhưng vừa ngủ dậy liền thấy một bàn đồ ăn nóng hổi, thực sự là mở miệng ra trách móc cũng không được.

Vẫn là mấy lời xấu xa muốn mắng Lạc Băng Hà vẫn luôn đến lúc trào tới đầu lưỡi liền nuốt lại.

Còn đối với những người khác, mấy lời không thèm khách sáo vẫn luôn thường trực mà châm chọc bên môi.

Ví dụ như Liễu Thanh Ca.
 
[ Băng Cửu ] Chỉ Sợ Cầu Không Được - Httccnvpd Đồng Nhân Văn
Đệ ngũ chương: "Đệ tử của ta, các ngươi không có quyền động vào." (2)


Lạc Băng Hà vừa được vỗ về vừa được hát ru, dỗ dành một hồi, cuối cùng ngủ một giấc thật sâu tới sáng, không gặp ác mộng thêm lần nào nữa.

Mà Thẩm Thanh Thu lo lắng Lạc Băng Hà chỗ ngủ không tốt lại vừa sợ hắn lại gặp ác mộng mà tỉnh, cả đêm đều truyền linh lực cho y tới tận sáng.

Hậu quả là sáng hôm sau, Thẩm Thanh Thu cả người vô lực mệt mỏi nằm ở trên giường ngủ bù tới trưa.

Lạc Băng Hà hối hận bản thân vô dụng hại sư tôn cả đêm không được ngủ, vừa bổ củi xách nước xong liền chui rúc ở trong bếp hết cả buổi sáng làm cơm cho Thẩm Thanh Thu.

Hương thơm ngào ngạt của mỹ vị lần thứ hai lan tỏa khắp phòng bếp, lần trước chính là lúc Thẩm Thanh Thu làm cơm cho Lạc Băng Hà ăn.

Trên dưới Thanh Tĩnh Phong bị hương thơm nức mũi kia gọi kéo tới, vây kín cửa phòng bếp.

Thẩm Thanh Thu thực sự là chưa lần nào mệt như vậy, cảm giác như chỉ qua một đêm liền già đi cả mầy chục năm tuổi thọ vậy.

Thế nhưng vừa ngủ dậy liền thấy một bàn đồ ăn nóng hổi, thực sự là mở miệng ra trách móc cũng không được.

Vẫn là mấy lời xấu xa muốn mắng Lạc Băng Hà vẫn luôn đến lúc trào tới đầu lưỡi liền nuốt lại, còn đối với những người khác, mấy lời không thèm khách sáo vẫn luôn thường trự mà châm chọc bên môi.

Ví dụ như Liễu Thanh Ca.

Phong chủ Bách Chiến Phong cả đời chẳng biết chạy tới Thanh Tĩnh Phong bao nhiêu lần, cư nhiên lần này lại chạy tới tận cửa tìm Thẩm Thanh Thu.

Liễu Thanh Ca vừa hoàn thành công việc dưới núi trở về, nghe được đệ tử mách lại Thẩm Thanh Thu tới cửa đánh người liền nổi giận đùng đùng, dẫn theo vài đệ tử bị đánh thành đầu heo tới hỏi tội y.

Thẩm Thanh Thu mấy ngày liên tiếp dỗ dành Lạc Băng Hà nửa đêm gặp ác mộng tới khóc lóc bù lu bù loa tay chân múa loạn, thực sự là có chút kiên nhẫn không nổi, mà Liễu Thanh Ca bình thường không để y mặt mũi, y lại càng không thèm để cho hắn có thể diện mà rời khỏi Thanh Tĩnh Phong.

Cho nên diễn ra một hồi “chiến tranh văng nước miếng” của hai vị phong chủ.

Liễu Thanh Ca: “Thẩm Thanh Thu.

Cho dù hàng ngày ngươi không vừa mặt với ta thì tới tìm ta đánh là đủ rồi.

Ức hiếp mấy đệ tử tu vi non kém còn ra thể thống gì?”

Thẩm Thanh Thu hừ một tiếng, tay phe phẩy quạt, mắt không thèm liếc nói: “Ngươi cũng thấy việc bắt nạt những người tu vi non kém hơn là không đúng.

Cũng cho rằng là hành vi của hạ lưu.

Vậy thứ cho ta hỏi ngươi.

Bắt nạt sư huynh đệ đồng môn thì là chuyện gì?

Đám đệ tử mà ngươi nói tu vi non kém ít nhất còn có tu vi.

Vậy chúng nó đi bắt nạt đồ đệ mới vừa nhập môn chưa thuộc hết pháp quyết tâm pháp nhập môn thì là cái dạng gì?”

Liễu Thanh Ca chưa từng thấy Thẩm Thanh Thu nói nhiều như vậy, lại là vì nói lí cho một tiểu đồ đệ, cảm thấy có chút thích ứng không kịp.

Hắn còn chưa kịp đối lại, Lạc Băng Hà thương tích đầy mình chân thấp chân cao tiến vào thay trà cho Thẩm Thanh Thu.

Nhìn thấy thảm trạng của tiểu đồ đệ này, Liễu Thanh Ca ngay lập tức bị dọa cho cứng họng.

Không lẽ tiểu đồ đệ bị bắt nạt mà Thẩm Thanh Thu vừa nói chính là nói tới đứa nhỏ này?

Đám đệ tử vừa nhìn thấy cái liếc mắt của Thẩm Thanh Thu liền sợ tới co rúm người, căn bản không biết được phong chủ Thanh Tĩnh Phong này lại vì một tiểu đồ đệ mà đánh người xong còn ra mặt nói lí, thêm sợ hãi Liễu Thanh Ca trách tội lại càng không dám mở miệng.

Quả nhiên, Liễu Thanh Ca đánh giá Lạc Băng Hà một hồi xong, quay sang nhìn đám đệ tử mình dẫn tới hỏi: “Chuyện này là như thế nào?”

Trong nhóm mấy người bị đập thành đầu heo, có một người miễn cưỡng được xem như là nhẹ nhàng nhất bước ra, cúi đầu ngập ngừng nói: “Phong…chủ.

Chuyện là…buổi chiều hôm qua, chúng ta luyện tập xong thì có mấy người bị thương, chạy tới Thiên Thảo Phong xin Mộc sư thúc thuốc trị thương.

Mộc sư thúc lúc đó lại bận rộn công việc, là các vị sư huynh kê thuốc cho chúng ta.

Lúc ta tới thì vị sư huynh này đã có ở đó.”

Thiếu niên kia cứ nhìn qua nhìn lại Lạc Băng Hà và Thẩm Thanh Thu mấy lần, sau đó mới nuốt nuốt nước bọt nói tiếp: “Các vị sư huynh có đưa tới một lọ cao trị thương, chúng ta vì vội vã nên cũng chỉ muốn lấy thuốc nhanh để trở về.

Nhưng mà…vị sư huynh đây nhanh tay hơn, cầm lọ thuốc quay đi mất, chúng ta đuổi theo muốn đòi lọ thuốc, giằng co một hồi…sau đó…”

Sau đó, liền đè người ta ra đánh, đánh tới mặt mũi sưng vù tay bầm tím chân đi không vững.

Thẩm Thanh Thu quay sang nhìn Lạc Băng Hà đang đứng sau lưng mình, cao giọng hỏi: “Băng Hà, lời của các sư đệ nói, có đúng không?”

Lạc Băng Hà tuy rằng là khiêm tốn, nhưng lại ăn ngay nói thật, chuyện sai sẽ nắn cho thẳng, chỉ là sợ gây thêm phiền phức cho Thẩm Thanh Thu nên chỉ có thể cúi đầu: “Chuyện cũng…gần như vậy.”

Thẩm Thanh Thu gật đầu hài lòng, không cảm thấy cần thiết phải tra hỏi thêm nữa.

Thế nhưng Liễu Thanh Ca lại “ồ” lên một tiếng, cảm thấy đứa nhỏ thật thà khiêm tốn này thế nhưng có thể khiến Thẩm Thanh Thu hài lòng vừa ý mà không tính toán chi li, cũng có chút muốn xem xét một phen, liền tra hỏi tới cùng: “Gần như vậy, là gần tới mức nào?”

Thẩm Thanh Thu tuy rằng ngạc nhiên Liễu phong chủ hôm nay làm sao lại thích bị ngược như vậy nhưng lại càng không thích Lạc Băng Hà chịu thiệt, nói với hắn: “Nếu Liễu sư thúc của ngươi đã muốn biết như vậy, chi bằng ngươi cứ kể ra đi.”

Lạc Băng Hà lễ phép đáp “vâng” một tiếng, ngắn gọn vài câu kể ra: “Đệ tử theo lời dặn của sư tôn tới Thiên Thảo Phong xin Mộc sư thúc thuốc an thần để trị mất ngủ và ít thuốc mỡ trị thương cho Minh Phàm sư huynh.

Vị sư đệ đưa thuốc an thần cho đệ tử bận việc bên trong, lúc sau mới đưa thêm thuốc trị thương cho đệ tử.

Nhưng lúc đệ tử còn chưa ra khỏi Thiên Thảo Phong thì các vị…sư đệ đây tới, nói vẫn còn thiếu thuốc mỡ, đòi thuốc của đệ tử.

Đệ tử không đồng ý.

Cho nên…”

Cho nên bị đám “sư đệ” kia vây tới đập cho một trận để lấy thuốc cho bằng được.

Đúng là sự thật “gần như vậy”.

Liễu Thanh Ca không hiểu ra sao lại hỏi tiếp: “Ngươi nói lấy thuốc an thần, là lấy cho ai?”

Lạc Băng Hà đỏ mặt nói: “Là cho…sư tôn dùng.”

Thuốc an thần vốn là để Lạc Băng Hà dùng vì gần đây không hiểu làm sao cứ liên tục gặp ác mộng.

Thế nhưng hôm qua bị đập tới cả người đều đau rồi, ác mộng căn bản gặp chưa được đã làm một giấc tới sáng.

Thế nhưng Thẩm Thanh Thu vì gần nửa tháng nay đều bị tiếng khóc của Lạc Băng Hà làm tỉnh nên liền quen giấc, ngủ tới gần nửa đêm thì không ngủ được nữa.

Phát hiệnLạc Băng Hà tối nay không cần y phải thức ru ngủ nữa, đành phải uống phần thuốc an thần kia để ngủ tiếp.

Liễu Thanh Ca đương nhiên không vô vị tới mức hỏi tới cả chuyện này, phất tay áo đem đám môn sinh mặt mày đã xám ngoét trở về Bách Chiến Phong.

Nhìn thấy người đã rời đi rồi, Thẩm Thanh Thu liền quay đầu nói với Lạc Băng Hà: “Từ nay những chuyện nhỏ như vậy, không cần phải nhường thì cứ làm rõ, không cần để ý ta.

Đệ tử Thanh Tĩnh Phong không có chuyện để bị ăn hiếp như vậy.”

Lạc Băng Hà cúi đầu “vâng” một tiếng,Thẩm Thanh Thu lại nói: “Chân đau thì bớt đi lại một chút.

Chẻ củi gánh nước gì đó cứ để Minh Phàm chúng nó làm.

Ngươi lo dưỡng thương cho tốt.

Lúc nào khỏi rồi theo vi sư xuống núi.”

Hắn thuận theo căn dặn của y vâng dạ một hồi rồi trở về phòng hông của mình.

Chuyện che dấu bị Minh Phàm đánh phải chạy tới Thiên Thảo Phong xin thuốc dù Thẩm Thanh Thu không truy cứu nhưng lúc hắn nói ra lời kia, nhìn thấy rõ ràng y cau mày tỏ ra không hài lòng.

Sư tôn không vui, là vì không thích hắn nói dối, hay là do hắn bị đánh mà không nói cho người biết?

Lạc Băng Hà mê mê muội muội, thuốc sát trùng đổ lố lên vết thương, đau đớn kêu một tiếng.

Tiếng này không lớn không nhỏ, vừa vặn lọt vào thính giác nhạy bén của Thẩm Thanh Thu.
 
[ Băng Cửu ] Chỉ Sợ Cầu Không Được - Httccnvpd Đồng Nhân Văn
Đệ lục chương: "Đệ tử của ta, các ngươi không có quyền động vào." (3)


Lạc Băng Hà mê mê muội muội, thuốc sát trùng đổ lố lên vết thương, đau đớn kêu một tiếng.

Tiếng này không lớn không nhỏ, vừa vặn lọt vào thính giác nhạy bén của Thẩm Thanh Thu.

Y tiến vào trong phòng hông, nhìn hắn loay hoay với một đống thuốc nọ lọ kia không xử lí được, có chút không biết phải là sao.

Không lẽ từ nhỏ tới lớn tiểu tử này bị đánh đập nhiều như vậy đều là để tự khỏi hay sao?

Nhớ tới bản thân trước đây còn có người băng bó vết thương cho, còn có ít lá thuốc để mau lành, so với tháng ngày bị đánh đập ở đầu đường xó chợ rồi nhập sư môn cũng vẫn chịu đòn mỗi ngày mà lớn, tâm Thẩm Thanh Thu có chút xót.

Bởi vì không bao giờ nhìn những mặt này của Lạc Băng Hà, y vẫn luôn chán ghét đứa nhỏ có thiên tư cao căn cơ tốt, mà không biết tiểu hài này đã chịu nhục chịu khổ bao nhiêu.

Lạc Băng Hà còn đang không biết phải làm sao với mớ thuốc trong tay, ngẩng đầu đã nhìn thấy Thẩm Thanh Thu đứng ở cửa phòng, ngay lập tức nhảy xuống giường, động tới vết thương ở chân mà loạng choạng ngã uỵch xuống đất.

Thẩm Thanh Thu nhìn thấy, nhanh chóng đi tới đỡ Lạc Băng Hà dậy, phủi phủi chút bụi dính trên người hắn, nghiêm giọng: “Không phải đã dặn chân đau không cần vận động sao?

Lỡ gãy thật rồi, ngươi tuổi còn trẻ, sẽ không tốt chút nào.”

Y tuy trách móc, nhưng trong giọng nói đều nghe được có chút chua xót cùng không nỡ.

Thẩm Thanh Thu nhìn đống thuốc này thuốc kia Lạc Băng Hà còn chưa dọn ở trên giường, trực tiếp ôm người đem tới Thiên Thảo Phong.

Mộc Thanh Phương lần thứ hai nhìn thấy Lạc Băng Hà, lần này thương tích còn lớn hơn, trực tiếp bị dọa cho hết hồn.

Tiểu hài tử mới mười tuổi sao có thể chịu được loại thương tích này?

Cho nên dù Thẩm Thanh Thu không ở bên cạnh dò xét soi mói thì Mộc phong chủ cũng vô cùng tận chức tận trách tận tâm mà chữa cho Lạc Băng Hà.

Quay qua quay lại vừa hay hết một ngày, Thẩm Thanh Thu vẫn vô cùng không hài lòng với tiến độ tiến lành thương của Lạc Băng Hà, trực tiếp vừa dùng thuốc vừa dùng linh lực chữa thương cho hắn.

Bởi vì sợ đám Minh Phàm lại làm khó dễ, y trực tiếp để người ở lại Thiên Thảo Phong cho Mộc Thanh Phương chăm sóc.

Tiểu ái đồ để ở Thiên Thảo Phong, thân làm sư tôn như Thẩm Thanh Thu có phút giây nào là buông lỏng?

Cho nên một ngày ba lần chạy tới Thiên Thảo Phong xem tình hình của Lạc Băng Hà, mỗi lần tới đều đem theo vài món điểm tâm ngọt để hắn ăn sau khi uống thuốc.

Mỗi lần nhìn thấy hai sư đồ nhà kia âu yếm, Mộc Thanh Phương lại có chút chạnh lòng.

Bản thân là sư đệ của Thẩm Thanh Thu lâu như vậy, ngay cả một nụ cười nhàn nhạt mang tiếu ý đơn thuần cũng không được thấy, vậy mà tên tiểu đồ đệ này lại được hưởng biết bao nhiêu đặc ân mà không một ai có được.

Giả dụ như.

Sư huynh vào bếp.

Sư huynh mất ngủ vì có “người nào đó” còn chưa khỏi thương.

Sư huynh dậy sớm chạy tới thăm “người nào đó”.

Thậm chí, sư huynh còn may y phục cho “người nào đó”.

Mộc Thanh Phương “cạn lời” luôn.

Sau một tháng lẻ vài ngày, Lạc Băng Hà cuối cùng chân cũng đã lành, có thể nhảy nhót vui đùa, Thẩm Thanh Thu mới yên tâm đưa tiểu đồ đệ về.

Mộc Thanh Phương và đám đệ tử ở Thiên Thảo Phong cuối cùng cũng không bị chọc mù mắt nữa.

Sau sự kiện Lạc Băng Hà bị đánh cho phải nằm một chỗ cả tháng trời, sau lưng Thẩm Thanh Thu luôn mọc ra cái đuôi nhỏ.

Y đi đâu, cái đuôi nhỏ kia sẽ theo tới đó, bám sát không rời.

Mọi người trên Thương Khung Sơn lạ không lạ, quen không quen, nhưng mà vẫn chẳng thể nào thích ứng nổi.

Mà cái đáng ghét hơn nữa chính là, cái đuôi nhỏ Lạc Băng Hà dù có hỏi câu hỏi ấu trĩ tới đâu, Thẩm Thanh Thu cũng sẽ đáp lại, hơn nữa lời nói còn cực kì thận trọng như phu tử giảng bài.

Thế nhưng chỉ cần là người khác hỏi, dù là vấn đề khó hiểu tới đâu, Thẩm phong chủ vẫn như cũ dùng giọng nói châm chọc mỉa mai mà nói, hơn nữa còn chẳng giải thích gì cả, tự nghe tự hiểu, tức chết người.

Còn có, Thẩm Thanh Thu xưa này chưa biết cười với ai, vậy mà chỉ cần Lạc Băng Hà ôm lấy chân gọi sư tôn, liền cười đáp lại.

Thẩm Thanh Thu xưa nay giận dỗi luôn là trực tiếp động thủ đánh người, đối với Lạc Băng Hà thì tức giận tới đâu cũng chỉ thở dài bất lực rồi thôi.

Nhiều lắm cũng chỉ gấp quạt lại gõ cho một cái chẳng có chút lực nào rồi trực tiếp quên luôn.

Tất cả mọi người đều triệt để…không còn lời nào để nói.

Thẩm Thanh Thu muốn vào Linh Tê động, Nhạc Chưởng Môn Nhạc Thanh Nguyên không có chuyện không cho.

Lạc Băng Hà đang đọc sách một bên nghe thấy ba chữ Linh Tê động liền ngẩng đầu lên, hỏi liền: “Sư tôn.

Linh Tê động là nơi như thế nào?”

Nhạc Thanh Nguyên thầm kêu không xong.

Quả nhiên, Thẩm Thanh Thu rất vui vẻ mà nói: “Ngươi nếu hứng thú thì vi sư dẫn ngươi đi xem xem.”

“Lạc Băng Hà vui vẻ gật đầu: “Đệ tử rất hứng thú.”

Nhạc Chưởng Môn: …

Lạc Băng Hà luyện võ đều là luyện với Thẩm Thanh Thu, đánh không bao giờ thắng.

Y sợ đả kích tâm hồn tiểu bạch liên của đồ đệ, liền dẫn hắn lên Bách Chiến Phong tìm người đối kháng.

Liễu Thanh Ca nhìn Lạc Băng Hà hai mắt sáng ngời đang ôm chân Thẩm Thanh Thu, môi giật giật: “Ngươi lại đem tên này tới đây làm gì?”

Thẩm Thanh Thu rất bình thường mà nói: “Thanh Tĩnh Phong nhàm chán.

Ta dẫn Băng Hà tới Bách Chiến Phong tìm vài người thử chiêu.”

Sau đó vài tuần nhang, Liễu Thanh Ca không thể tin được mà nhìn đám môn sinh ngã rạp dưới chân Lạc Băng Hà, quay sang nhìn vẻ mặt bình thản của Thẩm Thanh Thu, hỏi: “Ngươi dẫn hắn tới đây là để đả kích môn sinh Bách Chiến Phong?”

Thẩm Thanh Thu phe phẩy quạt, không có gì mà nói: “Cũng không phải.

Ta đã nói với Băng Hà, tới khi nào y đánh bại được cả Bách Chiến Phong, thì y có thể đánh bại được ta.”

Liễu Thanh Ca: …

Một ngày Lạc Băng Hà đột nhiên muốn học vẽ tranh, Thẩm Thanh Thu không nói hai lời dẫn hắn tới An Định Phong.

Thượng Thanh Hoa vừa nhìn thấy hai sư đồ nhà này liền rất muốn độn thổ trốn đi.

Thẩm Thanh Thu đối với Thượng Thanh Hoa nói: “Đem hết giấy vẽ tốt nhất của các ngươi tới đây.”

Thượng Thanh Hoa y lệnh mà làm.

Chờ tới khi toàn bộ giấy tốt nhất có trong An Định Phong đều đặt hết trong trúc xá của Thẩm Thanh Thu, Thượng Thanh Hoa mới mở miệng hỏi: “Thẩm sư huynh.

Ngươi cần nhiều giấy vẽ tốt như vậy để làm gì vậy?

Định vẽ tranh sao?”

Thẩm Thanh Thu xoa xoa đầu Lạc Băng Hà: “Băng Hà muốn học vẽ.

Lấy về cho y vẽ chơi thôi.”

Thượng Thanh Hoa: …

Lần đó đi làm nhiệm vụ trở về, trên người Lạc Băng Hà có một vết thương nhỏ ở chân.

Thẩm Thanh Thu vừa biết được là ai làm, liền kéo Liễu Thanh Ca đi trả thù cho tiểu đồ đệ.

Tề Thanh Thê nhìn thấy, nhịn không được mà nói: “Ta nói ngươi có tới mức đó không?

Tiểu đồ đệ của ngươi chỉ bị thương có một chút mà thôi.

Ma tộc nhỏ bé kia cũng bị đánh cho chỉ còn vài người, ngươi không tới nỗi phải gióng trống khua chiêng vậy chứ?”

Mộc Thanh Phương cũng đồng thuận, nói: “Đệ đã xem qua vết thương của Lạc sư điệt rồi, chỉ là vết thương nhỏ bị vật sắc cắt phải mà thôi.

Không có chuyện gì hết.”

Thẩm Thanh Thu nghiêm túc siết chặt Tu Nhã Kiếm, chính trực nói: “Đã là ma tộc thì lớn hay nhỏ cũng phải giệt.

Tu chân là phải lấy việc trừ ma vệ đạo làm đầu.

Muốn vệ thì phải trừ.

Hôm nay chúng hại Băng Hà bị thương, ngày mai chúng hại Băng Hà gặp nguy hiểm tính mạng thì phải làm sao?”

Miệng thì nói phải trừ ma vệ đạo, nhưng mà rất thành thật soi xét vết thương của Lạc Băng Hà, cân nhắc xem nên “xử” đám ma tộc kia thế nào mới xem là đủ công bằng với hắn.

Tề Thanh Thê: …

Mộc Thanh Phương: …

Cho nên, cả Thương Khung Sơn đều có một môn quy ngầm: Động tới Lạc Băng Hà là động tới Thẩm Thanh Thu.

Không muốn bị đập thành đầu heo thì tránh xa tiểu tai họa Lạc Băng Hà ra.

Đối với môn quy “luật bất thành văn” này, Thẩm Thanh Thu rất hài lòng mà phe phẩy quạt: “Đệ tử của ta ta còn không nỡ đánh, các ngươi có quyền gì mà đánh?

Đệ tử của ta, các ngươi không có quyền động vào.”

Lạc Băng Hà nghe xong, dở khóc dở cười nói: “Sư tôn, như vậy đệ tử cả đời chỉ có thể đi theo sư tôn.”

Thẩm Thanh Thu rất đương nhiên mà nói: “Ngươi cả đời này không theo vi sư thì có thể theo ai?

Không lẽ tiểu tử ngươi đã để ý cô nương nào rồi?

Nói ra đi.

Vi sư giúp ngươi cưới về Thanh Tĩnh Phong.”

Lạc Băng Hà: …
 
[ Băng Cửu ] Chỉ Sợ Cầu Không Được - Httccnvpd Đồng Nhân Văn
Đệ thất chương: Lạc thiếu hiệp hành hiệp trượng nghĩa. Thẩm phong chủ lo lắng


Thẩm Thanh Thu nửa đêm nghe tiếng động mà dậy.

Những ngày liên tục không bị Lạc Băng Hà quấy rầy đã quen bị phiền nhiễu liền không vui.

Thế nhưng tới lúc mở mắt nhìn thấy là tiểu đồ đệ, không vui tới mức nào đâò xì cái bay sạch.

Thẩm Thanh Thu nhìn Lạc Băng Hà mắt vẫn còn lệ ôm gồi đứng bên giường liền lật chăn ngồi dậy, sờ trán thấy không nóng mới hỏi: “Làm sao vậy?

Lại gặp ác mộng?”

Lạc Băng Hà mím môi ngăn tiếng nức nở, gật đầu: “Sư tôn.

Đệ tử có thể nằm cạnh sư tôn không?”

Giường Thẩm Thanh Thu vốn rộng rãi, một mình y nằm cũng chẳng tới một nửa, nói gì thêm một đứa nhỏ như Lạc Băng Hà lại cũng chẳng tốn bao nhiêu chỗ nằm, chẳng ai lại keo kiệt một chỗ ngủ cả.

Hơn nữa, y cũng đã quen xem Lạc Băng Hà như gối ôm mà ôm ngủ haiba tháng rồi, tách ra sợ cũng bị mất ngủ.

Lạc Băng Hà lần nữa bị Thẩm Thanh Thu ôm ở trong ngực, phản bác: “Sư tôn, đệ tử đã lớn rồi, không cần ôm, cũng không cần hát ru.”

Thẩm Thanh Thu gật đầu, nhưng vẫn như cũ ôm Lạc Băng Hà, bắt đầu ngâm nga.

Lạc Băng Hà: …

Hắn nói: “Sư tôn.

Đệ tử thực sự không cần hát ru nữa.

Chỉ là sợ quá nên muốn ngủ cùng sư tôn thôi.”

Thẩm Thanh Thu: …

Không phải ngươi vẫn cần được an ủi đấy ư?

Y không nói lại, chỉ kéo chăn cao hơn đắp cho Lạc Băng Hà.

Hắn hai mắt đen thẳm lại vô cùng sáng, ngước nhìn gương mặt ôn hòa của Thẩm Thanh Thu, nói: “Sư tôn.

Ma tộc đều rất hung ác sao?

Đều phải trừ sao?”

Thẩm Thanh Thu lần đầu tiên nghe được câu hỏi này từ miệng Lạc Băng Hà là vào đêm thứ hai hắn gặp ác mộng.

Lúc đó y đã nói chờ hắn lớn hơn sẽ nói hắn biết.

Bình lặng một thời gian, hôm nay có lẽ lại gặp ác mộng giống lần kia đi.

Dù sao cũng đã tuổi này rồi, nói vài câu chắc cũng không vấn đề gì.

Thẩm Thanh Thu tay qua lớp chăn bông nhè nhẹ vỗ lên người Lạc Băng Hà như muốn dỗ hắn ngủ, chậm rại nói: “Nhân với ma vốn không thể đi chung đường.

Cho dù con người là người tốt hay ma tộc là kẻ xấu, vẫn là không thể cùng chung một lí tưởng.

Nhưng lại có một biện pháp, chính là nước sông không phạm nước giếng.

Ngươi không phạm ta, ta cũng không phạm ngươi.

Hai bên nhắm một mắt mở một mắt bỏ qua cho đối phương.

Nhưng, con người cũng có thể bước vào ma đạo.”

Ngàng một lúc, theo dõi trạng thái biểu cảm trên mặt Lạc Băng Hà xong, Thẩm Thanh Thu mới nói tiếp: “Người tiến vào ma đạo rồi, đều bị chụp cho tội danh phản đồ.

Tất cả những tội ác đều sẽ quy hết lên người người đó.

Vi sư kể cho ngươi nghe một câu chuyện, ngươi muốn nghe không?”

Lạc Băng Hà gật mạnh đầu, tinh thần phấn chấn, hoàn toàn tỉnh ngủ: “Đệ tử muốn nghe.”

Thẩm Thanh Thu vén tóc rơi loạn trên mặt Lạc Băng Hà, chậm rãi kể: “Trước kia, có một đứa trẻ bị thả trôi sông khi vừa lọt lòng, được một người làm thuê không gia đình nhận làm con.

Đứa trẻ nhận bao nhiêu tủi nhục mà sống cùng với người mẹ nuôi, cho tới khi mẫu thân bệnh nặng mà qua đời, liền đi tìm một môn phái tu tiên bái sư học nghệ.

Nhưng vừa nhập môn đã bị sư phụ khinh thường, sư huynh đệ đồng môn bắt nạt.

Cả thời niên thiếu đều không có ngày nào là không bị đánh đập tới mặt mũi nhìn không ra.”

Lạc Băng Hà nghe tới đây liền cảm thán: “Giống đệ tử lúc mới nhập môn a.”

Thẩm Thanh Thu không trách hắn xen vào, chỉ bình tĩnh kể tiếp: “Thời gian trôi qua, đứa trẻ dần trưởng thành, tu vi cũng mạnh lên vô cùng.

Sư phụ của đứa trẻ sợ rằng một ngày đứa trẻ sẽ vượt qua mình nên tìm đủ mọi cách trù dập đứa trẻ ấy không thương tiếc.

Trong hội thi tài của tu sĩ tu chân, sư phụ kia phát hiện ra đứa trẻ này thực ra có huyết thống của ma tộc, liền một phát đạp đứa trẻ kia xuống vực thẳm, sâu không thấy đáy, không rõ sống chết.”

Lạc Băng Hà lại cau mày: “Sư phụ kia thực tàn nhẫn.

Nhưng mà tại sao lại không giữ người lại tra xét mà lại đạp xuống vực thẳm chứ?

Lỡ người kia còn sống trở lại báo thù thì sao?

Môn sư đối xử với y tệ như vậy.”

Thẩm Thanh Thu suýt chút nữa thì buột miệng nói tên kia chính là ngươi, và sau này ngươi đúng là trở về bào người từng người một, đặc biệt là ta.

Y nói: “Nhiều năm sau, đứa trẻ kia thực sự là quay trở lại, một thân hoàn toàn bước vào ma đạo, trở về trả thù.

Từng người từng người đều chết rất thảm Nhất là sư phụ kia, bị hành hạ cho sống không bằng chết, vô cùng thê thảm.

Sau đó, rất lâu rất lâu sau, sư phụ kia tự bạo mà chết.”

Lạc Băng Hà ôm cứng lấy tay Thẩm Thanh Thu.

Thực đáng sợ.

Chẳng khác những gì hắn gặp trong mộng là bao.

Chỉ là không tàn nhẫn bằng mà thôi.

Nếu như sư tôn mà biết được hắn đã nhìn thấy những gì, có phải sẽ không cần hắn nữa không?

Nhưng mà, hắn mới không có như vậy.

Lạc Băng Hà hai mắt đen tỏa sáng thề nguyện với Thẩm Thanh Thu: “Sư tôn.

Đứa trẻ kia trở thành như vậy là không có sư tôn.

Đệ tử có sư tôn, chắc chắn sẽ không như vậy.”

Thẩm Thanh Thu: …

Ngươi cho dù không muốn, cái vực thẳm ngươi cũng sẽ phải gặp thôi.

Nhưng mà, Thẩm Thanh Thu tự nhủ, nhảy hay không là do ngươi, ta sẽ không đẩy ngươi nữa.

Thấy y không nói thêm lời nào, Lạc Băng Hà lại nói tiếp: “Sư tôn.

Nếu như có một ngày đệ tử nhập ma rồi, người sẽ làm gì?”

Thẩm Thanh Thu không nói gì, chỉ xoa đầu Lạc Băng Hà: “Mau ngủ đi.

Ngày mai tới Khung Đỉnh Phong nhận nhiệm vụ tôi luyện của ngươi.

Lần này vi sư sẽ không đi cùng ngươi, ngàn lần phải cẩn thận, không được mang thương tích về gặp ta.

Biết chưa?”

Lạc Băng Hà gật đầu: “Đệ tử đã biết.”

Mặc dù không nhận được đáp án cần nhất, Lạc Băng Hà vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ.

Sáng hôm sau Minh Phàm tới gọi Thẩm Thanh Thu rời giường, nhìn thấy Lạc Băng Hà ôm cánh tay y ngủ, hơi thở đều, y thì nhẹ vỗ lưng hắn, chậm rãi truyền linh lực.

Tiểu tử này lại gặp ác mộng?

Thẩm Thanh Thu nhìn thấy Minh Phàm, chỉ căn dặn bữa sáng làm muộn hơn thêm nhiều món một chút liền đuổi người.

Hắn dù có ý kiến gì, cũng chỉ có thể chắp tay cúi người lui ra ngoài.

Ai bảo Lạc Băng Hà là tâm can bảo bối của sư tôn chứ!

Đừng nói là gặp ác mộng, hắn chỉ vô cớ hắt xì một cái thôi sư tôn đã liền khẩn trương muốn chết rồi.

Minh Phàm ra khỏi phòng giờ Dần, tới gần giờ Thìn Lạc Băng Hà mới mơ mơ màng màng tỉnh dậy.

Ăn sáng xong, chuẩn bị vài bộ đồ, Lạc Băng Hà tới Khung Đỉnh Phong nhận nhiệm vụ tôi luyện.

Nói là nhiệm vụ, thực ra chính là nói xuống núi một mình vài tháng, đánh một hai tiểu quái, thăm dò vài cái sự kiện, lúc nào hết lộ phí thì về, vậy thôi.

Cái khác là, Lạc Băng Hà xưa nay luôn dính ở bên người Thẩm Thanh Thu, sáng trưa chiều tối đều như cái đuôi quấn lấy, miệng gọi sư tôn, tay dâng trà chiều điểm tâm ngọt.

Lần này xuống núi là Lạc Băng Hà, thế nhưng người không ổn lại là Thẩm Thanh Thu.

Ngày đầu tiên Lạc thiếu hiệp xuống núi hành hiệp trượng nghĩa, Thẩm sư tôn lượn ra lượn vào Thanh Tĩnh Phong hai lượt, hết ngày.

Ngày thứ hai Lạc thiếu hiệp xuống núi đánh quái, Thẩm sư tôi đem đống sách cũ trong Thanh Tĩnh Phong ra phơi, vừa phơi vừa đọc, hết ngày.

Ngày thứ tư Lạc Thiếu hiệp xuống núi, Thẩm sư tôn chạy tới An Định Phong cắn hạt dưa uống trà nguội, hết ngày.

Ngày thứ bảy Lạc thiếu hiệp xuống núi, Thẩm sư tôn chạy tới Thiên Thảo Phong cắn thuốc, hết ngày.

Ngày thứ mười Lạc thiếu hiệp xuống núi, Thẩm sư tôn chạy tới Bách Chiến Phong đánh lộn, hết ngày.

Hai tuần Lạc thiếu hiệp không có ở Thanh Tĩnh Phong, hơn nửa người trong Bách Chiến Phong bị Thẩm sư tôn đập thành đầu heo.

Một tháng Lạc thiếu hiệp không có ở Thanh Tĩnh Phong, Liễu Thanh Ca bị Thẩm sư tôn bức đi bế quan ở Linh Tê động.

Hai tháng Lạc thiếu hiệp không có ở Thanh Tĩnh Phong, An Định Phong suýt chút bị lật bay luôn.

Thượng Thanh Hoa rầu rĩ kêu gào: “Thẩm sư huynh ngươi tha cho ta đi.

Ngươi muốn phá về Thanh Tĩnh Phong phá.

Phá xong An Định Phong tới sửa chữa cho ngươi.”

Thẩm Thanh Thu: “Chỗ ở của Băng Hà không cho các ngươi động vào.”

Thượng Thanh Hoa: …

Chuyện này với chỗ ở của Lạc Băng Hà có gì liên quan a?

Mộc Thanh Dương nhìn Thẩm Thu cắn thuốc, khuyên: “Thẩm sư huynh, ngươi không có bệnh mà cứ “ăn” thuốc như vậy mãi sẽ thành có bệnh đó.”

Thẩm Thanh Thu: “Ngươi nói ai có bệnh?

Ta mới không phải đang nhớ Băng Hà đâu.”

Mộc Thanh Dương: …

Chuyện này với nhớ Lạc Băng Hà liên quan gì tới nhau a?

Nhạc Thanh Nguyên nhìn Thẩm Thanh Thu để trà tới lạnh cũng vẫn không uống một ngụm, nói: “Thanh Thu, trà không ngon sao?”

Thẩm Thanh Thu: “Không tốt.

Một điểm cũng không tốt.

Tại sao sư huynh lại để Băng Hà đi lâu như vậy?”

Nhạc Thanh Nguyên: …

Chuyện này với việc Lạc Băng Hà đi lâu hay mau có gì liên quan tới nhau?

Nhiều lần trải qua kinh nghiệm, Thương Khung sơn lại rút ra thêm một kết luận: Khi Thẩm sư tôn nhớ Lạc thiếu hiệp sẽ thích giận chó đánh mèo, nói chuyện câu trước chẳng ăn nhập vào câu sau.

Những lúc như vậy muốn đấu võ mồm với y, ngươi chỉ có từ chết thảm trở lên.
 
[ Băng Cửu ] Chỉ Sợ Cầu Không Được - Httccnvpd Đồng Nhân Văn
Đệ bát chương: Biến cố tới rồi


Lạc Băng Hà thử luyện trở về, toàn bộ Thương Khung Sơn chẳng khác nào thoát khỏi kiếp nạn.

Cả gần ba tháng trời u ám, cuối cùng cũng đã trở về tháng ngày yên bình.

May mắn là Lạc Băng Hà không có chuyện gì, bằng không sợ là Thẩm Thanh Thu lại kéo người đi dỡ nhà người ta.

Nghe xong đống điển tích “oai hùng” của Thẩm Thanh Thu, Lạc Băng Hà khóc không nổi mà cười cũng chẳng xong.

Ninh Anh Anh kể cho hắn nghe xong, bồi thêm một câu: “Nếu đệ qua vài ngày nữa không trở về, sợ rằng sư tôn sẽ xuống núi lật từng tấc đất lên tìm đệ mất.”

Lúc này Thẩm Thanh Thu còn đang bế quan trong Linh Tê động, đương nhiên không biết được đã bị tiểu đồ đệ bán, hơn nữa là bán cho một tiểu đồ đệ khác.

Lạc Băng Hà nghe hết chuyện, trở về trúc xá dọn dẹp, lau chùi giặt giũ một lượt.

Công việc ở Thanh Tĩnh Phong mấy năm nay đều là các đệ tử phải thay phiên nhau làm, hắn không bị chèn ép làm hết việc nữa, nhưng vẫn tự mình xử lí trúc xá của Thẩm Thanh Thu.

Mở ra tủ, nhìn thấy bên tủ có treo vài miếng ngọc bội tạo hình tinh xảo khéo léo.

Bạch ngọc trong suốt xinh đẹp treo với dây chỉ được tết lại.

Đây chính là ngọc bội để đeo bên người.

Đương nhiên, để được vào trong tủ này, cũng chỉ có Thẩm Thanh Thu.

Lạc Băng Hà vui vẻ, chọn ra một miếng ngọc bội họa tiết đơn giản hơn một chút đặt lên bạch y được gấp gọn gàng ở trên giường, đi xách nước tắm.

Thẩm Thanh Thu vào Linh Tê động còn chưa kịp định thần bế quan đã nghe được tiếng thở dốc trầm trầm.

Y lặng người, tính toán trong lòng.

Thời gian này, không lẽ là lúc Liễu Thanh Ca bế quan gặp trở ngại?

Nghĩ ngợi, quyết định vẫn là đi tới kiểm tra xem.

Cái Thẩm Thanh Thu kiểm tra không phải là có đúng là Liễu Thanh Ca hay không, mà là xem Liễu Thanh Ca ra sao rồi.

Y tìm tới nơi phát ra âm thanh, nhìn thấy Liễu Thanh Ca một thân chật vật đầy máu, im lặng đứng nhìn một lúc lâu mới không tiếng động tiến lại gần.

Tay đặt ở sau lưng Liễu Thanh Ca chậm rãi truyền ra linh lực, lưu thông vận chuyển khí tức tắc nghẽn không tuần hoàn được, kinh mạch lưu chuyển, dần dần hổi phục.

Lúc Liễu Thanh Ca lấy lại được ý thức thì Thẩm Thanh Thu đã rời khỏi từ lâu.

Thẩm Thanh Thu ở một động khác trong Linh Tê động bế quan, trước khi rời khỏi đi tới nhìn qua Liễu Thanh Ca một cái liền vô thanh vô thức rời khỏi.

Y chân trước vừa bước ra khỏi động, chân sau đã bị Lạc Băng Hà đâm sầm cho suýt ngã ngửa.

Lạc Băng Hà gấp gáp khẩn trương, lôi kéo Thẩm Thanh Thu đi tới đại điện Khung Đỉnh Phong: “Sư tôn.

Ma tộc tới gây chuyện, đang bao vây Khung Đỉnh Phong.

Cầu nối giữa mười hai đỉnh đã bị chúng làm đứt đoạn rồi.

Chưởng môn đã xuống núi, trên Khung Đỉnh Phong chỉ còn mình người có thể đứng ra chủ trì đại cục.”

Thẩm Thanh Thu có chút bất lực nhìn bàn tay nhỏ đang nắm lấy ống tay áo của mình.

Thiếu niên a.

Ngươi mới có mười bốn tuổi thôi, lấy đâu ra sức mạnh kinh người như vậy a?

Kéo ta đi cả đoạn đường dài như vậy ngươi có mệt không?

Hay là vì Thẩm Thanh Thu ta đã già rồi, đọ không lại sức thiếu niên ngươi?

Chuyện ma tộc tấn công lên Khung Đỉnh Phong, Thẩm Thanh Thu đã sớm tính ra là ngày nào, chỉ là không ngờ được là chuyện xảy ra so với lần kia lại không thể chỉ dùng từ khác mà miêu tả được.

Vẫn là Thẩm Thanh Thu là trưởng bối duy nhất làm chủ toàn bộ cục diện rối ren ở Khung Đỉnh Phong.

Vẫn là y xuất ra trận đầu đánh với Độc Bì Trưởng Lão của ma tộc, vẫn là Liễu Minh Yên ở trận thứ hai đánh với Sa Hoa Linh.

Vẫn là Lạc Băng Hà đấu với Thiên Chùy.

Nhưng mọi chuyện lại khác hoàn toàn.

Thẩm Thanh Thu bị Lạc Băng Hà kéo đi một đoạn đường mới đi ở phía trước, hắn đi ở phía sau y, đám đệ tử trên Khung Đỉnh Phong vừa nhìn thấy y liền xếp thành một hàng phía sau Lạc Băng Hà, cả một đoàn đi tới tiền sảnh.

Một thân tiên phong đạo cốt đứng giữa đại sảnh rộng lớn có thể chưa cả ngàn người của Khung Đỉnh Phong, Thẩm Thanh Thu cả người thẳng tắp, Tu Nhã Kiếm đeo bên hông, tay cầm quạt chắp sau lưng.

Y biểu cảm tĩnh lặng vô ba, vô hỉ vô nộ, bên cạnh là cái đuôi không rời Lạc Băng Hà, nhìn Sa Hoa Linh ăn mặc “mát mẻ” ở phía đối diện.

Lần này quay trở về sống lại một lần nữa, Thẩm Thanh Thu giống như không còn hứng thú với nữ nhân nữa, một chút cũng không.

Nếu như trước đây là nghi ngờ, lần này nhìn thấy Sa Hoa Linh y lại càng chắc chắn hơn.

Y không hứng thú với cơ thể chỉ có vài miếng vải mỏng tanh chỗ che chỗ hở của cô ả.

Những gì cần nói đều nói, những gì cần diễn diễn ra đều diễn ra.

Tới hiệp thứ ba, Thẩm Thanh Thu đương nhiên sẽ chẳng như trước đây mà kéo Lạc Băng Hà ra.

Nếu như hắn đã rút được kiếm cho mình, y khẳng định sẽ chọn tiểu đồ đệ ra đối chiến, nhưng Lạc Băng Hà lại chưa tới Vạn Kiếm Phong.

Nhìn qua một lượt những đệ tử có mặt ở Khung Đỉnh Phong đã có kiếm cho riêng mình, Thẩm Thanh Thu còn đang băn khoăn thì Lạc Băng Hà lại bước lên phía trước: “Sư tôn, để đệ tử ra trận này.”

Lời này nói ra, không nói tới Thẩm Thanh Thu, các đệ tử vừa nghe xong đã liền gào lên không được.

Đùa à?

Lần này đối chiến nếu như thắng được thì thôi đi, lỡ như Lạc Băng Hà mà thua, thậm chí là trên người chỉ cần một vết thương nhỏ thôi, Thẩm Thanh Thu sẽ kéo cả Thương Khung Sơn tới đập cửa từng hộ gia đình ma tộc “hỏi thăm tận tình” từng người cho mà xem.

Thẩm Thanh Thu đương nhiên sẽ không có ý kiến gì với đề xuất của Lạc Băng Hà.

Dù sao thì hắn hiện tại đã mạnh lên rất nhiều.

Chỉ là vì người vẫn chưa có kiếm, nên y mới không có dự định gọi hắn đi lên.

Thẩm Thanh Thu nhìn ánh mắt kiên định của Lạc Băng Hà, biết có ngăn hắn lại cũng chẳng kịp được nữa, chỉ gật đầu chấp thuận, đưa Tu Nhã cho hắn dùng.

Toàn bộ trên dưới đệ tử đều sợ tái mặt, vòng vây quanh Lạc Băng Hà và Thẩm Thanh Thu mở trộng ra cả trượng.

Lạc Băng Hà tay cầm Tu Nhã kiếm, từng bước đi lên đối diện với Thiên Chùy.

Kết quả đương nhiên vẫn là Lạc Băng Hà thắng, với vài vết thương trên người.

Thẩm Thanh Thu đau lòng muốn chết, vừa đuổi Sa Hoa Linh xong liền quay người xem xét vết thương của hắn.

Phía sau Thiên Chùy thua trận không cam lòng cầm chùy xông tới phía hai người, Thẩm Thanh Thu không kịp phòng bị, chỉ kịp rút ra Tu Nhã chặn lại cây chùy đang lao tới.

Y còn muốn phản đòn đánh ngược lại, kiếm quang sáng rực quét tới đánh lên người Thiên Chùy, một nhát giết chết gã.

Thế kiếm này, Thẩm Thanh Thu đương nhiên biết là của Liễu Thanh Ca.

Nhưng mà y đã chẳng còn sức lực hay tâm trạng mà mỉa mai đấu võ mồm với hắn được nữa.

Bởi vì vừa nhìn thấy bóng lưng hiên ngang của Liễu Thanh Ca chắn trước mắt mình, hai mắt Thẩm Thanh Thu trở nên tối sầm rồi hoàn toàn mất đi ý thức.

Y đã trúng độc của Thiên Chùy.

Không biết qua bao lâu, Thẩm Thanh Thu tỉnh dậy, mở mắt liền biết được đã ở trong trúc xá của mình, hơn nữa còn có Lạc Băng Hà cố thủ ở bên giường chờ y tỉnh dậy.

Hắn đỡ y ngồi dậy, thần sắc vui vẻ lên không ít nói: “Sư tôn đã ngủ nhiều ngày rồi chắc đã đói bụng.

Người có muốn ăn ít cháo không?”

Thẩm Thanh Thu đúng là cảm thấy rất đói, chậm rãi gật đầu.

Lạc Băng Hà ra ngoài, nói một tiếng “sư tôn đã tỉnh” với Minh Phàm, dặn nó mau đi báo cho Nhạc Thanh Nguyên và các phong chủ khác, sau đó mới chạy xuống bếp múc cháo mang cho Thẩm Thanh Thu.

Lạc Băng Hà đưa bát cho Thẩm Thanh Thu nói: “Cháo này đệ tử mới nấu xong thôi.

Sư tôn nhân lúc còn nóng ăn đi.”

Thẩm Thanh Thu cho rằng trong lời nói của lạc Băng Hà có cái gì đó không ổn, nhưng lại nghe không ra không ổn chỗ nào, nhận lấy bát cháo từ tay hắn.

Minh Phàm đi báo tin Thẩm Thanh Thu đã tỉnh cho Nhạc Thanh Nguyên và mấy vị phong chủ.

Chẳng mấy chốc, trúc xá không được tính là quá rộng rãi của y đã chật người.

Mộc Thanh Phương ngồi ở vị trí Lạc Băng Hà vừa ngồi xem mạch cho Thẩm Thanh Thu, hắn lại đứng sát bên cạnh y, một chút cũng không rời, cũng không chịu nhường chỗ cho Nhạc Thanh Nguyên là chưởng môn.

Thẩm Thanh Thu phải nói vài câu mới chịu nhường chỗ.

Mộc Thanh Phương trầm ngâm một lúc lâu mới lên tiếng: “Độc mà sư huynh trúng, ta quả thực chưa gặp qua bao giờ.

Mặc dù chưa có cách giải độc, nhưng vẫn có cách áp chế.

Chỉ là mỗi tháng đều phải có người có tu vi cao giúp sư huynh đả thông kinh mạch.”

Người có tu vi cao, đương nhiên là nói tới mấy vị phong chủ rồi.

Nhưng tính tới tu vi cao nhất, trong Thương Khung Sơn chỉ có Nhạc Thanh Nhuyên, Thẩm Thanh Thu, Tề Thanh Thê và Liễu Thanh Ca là cao hơn cả.

Nhạc Thanh Nguyên thân là chưởng môn, việc này sẽ chẳng thể làm vì còn quản lí cả mười hai phong.

Tề Thanh Thê là nữ nhân, qua qua lại lại hai phong thì không hay chút nào.

Cho nên, nhiệm vụ được đặt lên vai Liễu phong chủ Liễu Thanh Ca.

Đương nhiên, mặt hai vị này khi nghe xong sắp đặt sẽ chẳng đẹp chút nào, đặc biệt là Thẩm Thanh Thu.

Liễu Thanh Ca lại chỉ hừ nói: “Coi như là trả nợ cho ngươi ở Linh Tê động.”

Thẩm Thanh Thu nghe xong lời này liền có chút hơi giật mình.

Hắn như vậy mà thực sự biết?

Lạc Băng Hà đang ngoan ngoãn đứng ở một bên từ lúc bị đuổi lên tiếng: “Sư tôn.

Người với Liễu sư thúc trong Linh Tê động có chuyện gì?”

Không biết có phải ảo giác hay không, Thẩm Thanh Thu không hiểu vì sao lại cảm thấy, Lạc Băng Hà lúc hỏi ra câu hỏi kia, nghe giọng giống như có chút…chua?
 
Back
Top Bottom